Chương 4
Khi đi ngang qua quán trọ Barnard tôi nghe thấy một tiếng hét, ai đó đang gọi to tên tôi giữa phố phường huyên náo. Tôi giật mình dừng lại, và tiếng gọi lại cất lên, từ một cỗ xe ngựa ở mé bên kia đường. Cánh cửa sổ mở ra, bên trong là Charles.
— Anh thấy có muộn lắm không nếu đi chơi quanh một chuyến? - Anh gọi.
— Tôi vừa tới nhà của một người bạn của người giám hộ tôi - Tôi đáp lại, nhưng anh nhe răng cười và ngắt lời tôi.
— Nói giỡn chơi hả, Gabriel. Bạn của anh sống ở đâu?
— Camden - Tôi lại cất tiếng, nhưng rồi bị ngắt lời bởi một tiếng la từ trong xe.
— Chán chết!
Tôi ngần ngừ, nhưng Charles không hề thoái chí.
— Thế giờ anh định đi đâu?
— Về nhà - Tôi đáp, rồi chỉnh lại - Quay lại ngôi nhà đó.
Bên trong cỗ xe phát ra một tiếng rên, như thể kẻ phát ra tiếng rên đó không còn kềm nén được nữa. Charles ngần ngừ, liếc ra sau vai, rồi lại quay về phía tôi với một vẻ mặt mà tôi không hoàn toàn thấu hiểu.
— Cùng đi với chúng tôi nhé - Anh nói.
Tôi lắc đầu.
— Tôi không nghĩ là… - Tôi nói, nhưng Charles ra hiệu cho tôi ngưng lại.
— Sao không chứ? Công việc tuần này của anh đã xong rồi - Anh mở cửa xe cho tôi trèo lên - Đừng sợ, chúng tôi sẽ đưa anh về nhà lại.
Chiếc xe đã đầy người. Charles và ba người khác mà tôi không quen biết ngồi mỗi phía hai người, vì thế khi tôi len vào họ phải nhích ra và co người lại để dành chỗ cho tôi. Người đánh xe phàn nàn rằng năm người là quá nhiều đối với con ngựa của y, nhưng câu này chỉ khơi mào cho một lời chế nhạo từ người ngồi đối diện với tôi. Khi tay đánh xe cứ khăng khăng, hắn đứng phắt lên và hét lên một câu đe dọa, thế là mọi chuyện kết thúc và tay đánh xe vừa chửi thề vừa quất roi. Anh chàng kia ngồi lại xuống ghế và nhìn tôi khinh miệt.
— Đây là cung cách gà mờ gì vậy? - Hắn hỏi Charles, nét mặt khinh khỉnh. Dù không cao, hắn có một thân hình lực lưỡng và cũng khá đẹp trai, theo một cung cách thô lỗ, nếu sống mũi của hắn không bị gãy, như thể đã được lắp vào bởi một tay không chuyên nghiệp.
— Gabriel Swift - Tôi lên tiếng, chìa bàn tay ra. Tôi xấu hổ khi hắn không làm điều tương tự mà chỉ nhìn xuống tay tôi với vẻ không tin tưởng. Sự sỉ nhục này dường như đã khơi gợi sự khoái trá cho những người bạn đồng hành của hắn, và ngay lập tức tôi nhận ra họ đã say.
— Tên của cậu ta là Chifley - Charles cắt ngang - Và cậu ta là một tên vô lại xấc láo khi không bắt tay anh.
Nghe thấy thế Chifley cười rống lên:
— Nếu lúc nãy tớ không bắt tay cậu, de Mandeville, hẳn cậu đã không trả tiền rượu cho tớ phải không?
Charles mỉm cười, đôi mắt nheo lại.
— Đây là Carwell - Anh nói, chỉ vào tay ngồi bên trái Chifley. Dù gã này có thể lớn tuổi hơn Charles hay Chifley chút ít, mái tóc nâu nhạt của hắn đã trở nên thưa thớt. Không còn ngờ gì nữa, để cố gắng bù đắp cho khuyết điểm này, hắn đã để một kiểu tóc khiến tóc ở mọi phía mọc dài hơn và chảy quét ngang qua đỉnh đầu. Cả nét mặt của hắn cũng là nét mặt của một người già giặn, yếu ớt và phúng phính, nhưng khá nhân hậu. Không như Chifley, hắn chìa một bàn tay ra, và tôi bắt tay hắn.
Cuối cùng Charles quay sang nhân vật ngồi cạnh tôi, từ nãy giờ vẫn im lặng.
— Còn đây là May.
May chìa tay ra bắt tay tôi, nắm chặt và lắc khá mạnh. Nét mặt hắn hốc hác, và mang một vẻ xanh xao kỳ lạ, nhưng hắn mỉm cười khá dễ thương.
— Lúc nãy anh bảo anh đã ở đâu? - Charles hỏi. Mới nãy tôi cho rằng anh đã say, giống như Chifley và Caswell, nhưng giờ đây hình như anh vẫn là con người tỉnh táo như thường lệ.
— Nhà của một người bạn của người giám hộ tôi - Tôi đáp - Ông Wickham, ông ta sống tại một giáo xứ ở Camden.
— Cậu có thường tới đó không?
— Tôi đã làm khách của ông ta ba lần - Nghĩ tới những buổi tối vô vị tôi đã trải qua ở đó, ngồi lắng nghe giọng nói ồ ề của ông Wickham và giọng líu lo đơn điệu của Georgiana con gái ông ta, tôi ngần ngừ - Họ rất tốt với tôi.
Charles mỉm cười dịu dàng:
— Nghe có vẻ như đó là một cách thức tiêu pha buổi tối khá buồn tẻ của một thanh niên.
Đây là một thiên tài của Charles, tôi biết, khiến những ai trò chuyện với anh đều cảm thấy như anh hiểu được ý nghĩa thật sự của những lời họ nói.
— Tôi có khá ít chọn lựa - Tôi nói, mỉm cười - Bạn hữu của tôi ở London không nhiều lắm.
— Còn Robert thì sao?
— Tối nay anh ta về với gia đình mình.
Có lẽ thấy chán với cuộc trò chuyện của chúng tôi, Chifley bắt đầu hát nghêu ngao. Và hầu như ngay lập tức Carwell và May nối giọng với hắn. Charles nhìn họ, rồi quay sang tôi.
— Chúng ta đang đi đâu vậy? - Tôi hỏi.
Charles ngả lưng ra phía sau, môi nhếch lên tạo một nụ cười bí ẩn.
— Việc đó có gì quan trọng không?
Trong lúc cỗ xe nghiến bánh trên những phiến đá tôi nhìn sang phía Charles. Ba tháng qua tôi đã làm việc bên cạnh anh, thế nhưng dù anh vẫn tỏ ra vui tính và nồng nhiệt, tôi cảm thấy tôi khó mà hiểu được con người của anh. Là con trai của một linh mục, đầu tiên anh được ngài Astley đào tạo và sau đó là ở Lục địa, tạo được thanh danh nhờ bàn tay khéo léo và sự lanh lẹ trong công việc. Robert bảo thầy Poll từng tin rằng không ai có thể sánh với ông về những kỹ năng nghiệp vụ cho tới khi ông gặp Charles. Sau đó chính thầy Poll là người đã đệ đạt để Charles được thu nhận vào trường Đại học Phẫu thuật.
Kể từ đó danh tiếng của Charles vượt lên ngang hàng với những kẻ gấp đôi tuổi anh, và có nhiều người danh giá, quan trọng muốn được anh phục vụ. Thế nhưng một người xa lạ có thể thắc mắc về mối liên hệ gần gũi giữa thầy Poll và Charles, hai kẻ rất khác biệt nhau về tính cách. Trong khi thầy Poll luôn tỏ ra cách biệt, Charles có một vẻ dễ chịu mang lại sự thoải mái cho tất cả những ai gặp gỡ anh. Charles trò chuyện với những người mà anh tiếp đãi không chỉ như những kẻ ngang hàng mà còn như những người bạn, tỏ ra thoải mái tự nhiên trong phòng của những kẻ nghèo hèn không khác gì trong các căn phòng lộng lẫy của những tay quyền thế.
Cỗ xe chở chúng tôi tới một quán rượu trần thấp ngay ở cuối phố Strand. Bên trong quán đông nghịt những nam nữ đang ngồi sát rạt cạnh nhau hay luồn lách giữa những cái bàn. Chỗ nào cũng ồn ào tiếng nói cười vui vẻ. Charles và Chifley dẫn chúng tôi tới một cái bàn cạnh lò sưởi và gọi món thịt bê trong lúc cho gọi chủ quán. Tôi nghe lời gọi món mà trong bụng bồn chồn: những tháng đầu tiên ở London của tôi là những tháng tiêu pha tốn kém, và đã ngốn đi hầu hết số tiền mà người giám hộ cung cấp cho tôi. Dù tôi đã viết thư cho ông ta để xin ứng thêm một số tiền cho nửa năm kế tiếp, tôi lo rằng tôi sẽ không đủ tiền thanh toán, và còn e rằng tôi sẽ phải chấp nhận chuyện này. Tuy nhiên Charles đã nhìn thấy sự lúng túng của tôi, gửi tới tôi một cái nhìn bí mật và bảo tôi đừng lo chi hết, tôi phải ăn mừng vui vẻ như họ đêm nay. Bối rối, tôi hỏi đây là dịp gì, điều này gợi ra nhiều thích thú, nhưng trước khi tôi hiểu được tận cùng sự việc, rượu vang đã được đưa tới, và những cái cốc được rót đầy. Thế rồi chúng tôi nâng cốc.
Trong cuộc rượu, tôi cố đoán xem tôi có thể làm gì với những người bạn đồng hành. Chifley buôn bán ngựa, tôi vừa biết thế, dù có vẻ như hắn xem công việc làm ăn của mình chỉ là một cái cớ để nhạo báng những ai sử dụng dịch vụ của hắn. Trái lại, Caswell, dù khá tử tế, có vẻ như chả có nghề ngỗng nào. Còn May thì tự nhận là một họa sĩ, dù khó mà hình dung cái cảnh hắn ngồi trước tấm toan, vì hắn nói hầu như không ngừng nghỉ, tự phá vỡ và xen ngang chính mình trong lúc nói, như thể đang nói ro ro với một năng lượng điên rồ. Tác dụng của điều này gần như mang lại thiện cảm, vì hắn hoàn toàn không có ác ý, và cứ cười rộ liền miệng, nhưng có một nét dễ tổn thương bất ổn nào đó trong vẻ vô tội của hắn. Hắn khỏ mấy ngón tay lên bàn theo một điệu trống dồn dập, và dù tôi không thấy bực mình, thói quen này khiến Chifley nổi nóng. Hắn đã nhiều lần yêu cầu May ngừng khỏ, nhưng mỗi lần như thế May lại bắt đầu khỏ tiếp, cho tới khi cuối cùng hắn cáo lỗi và chuồn vào căn phòng mà Chifley cứ khăng khăng đặt tên là phòng vệ sinh.
Món thịt bê rất ngon, và dù tôi đã ăn tối trước đó, tôi vẫn ăn thêm một cách thèm thuồng. Chifley lẳng một xâu bánh mì về phía tôi.
— Cậu để cho chú chim sẻ này đói gần chết hả? - Hắn hỏi Charles. Anh nhìn tôi với một nụ cười giễu cợt.
— Chúng tôi có để cho cậu đói gần chết không, Gabriel? - Anh hỏi.
Tôi lắc đầu, bảo không, dù điều này không hoàn toàn đúng. Theo quy tắc của thầy Poll, Robert và tôi hầu như chỉ ăn lòng bò và cháo, thầy chúng tôi cho rằng ăn nhiều thịt quá là nguồn cội của tâm trạng sầu tư. Charles nhìn tôi một lúc, rồi anh rót thêm rượu vang vào cốc của tôi và giục tôi nâng cốc.
Tôi không chắc tôi nhận ra rằng mình đã say vào lúc nào. Caswell đang hát một bài nào đó về một gã chăn cừu và một cô nàng vắt sữa, tôi khó mà theo dõi được những tình tiết của bài hát, dù tôi thấy nó khá vui tai. Trên đỉnh đầu của hắn, phần còn lại của mái tóc màu nâu cát dựng lên thành một búi, và lớp da đầu bên dưới của hắn bóng loáng một sắc hồng. Nhưng hắn hát với một giọng nam cao rất khá, hai mắt khép lại như thể hắn đã lạc vào chính giọng hát của mình, giọng hát hay không thích hợp chút nào với một gã đàn ông ngốc nghếch, có vẻ mặt âu lo như thế. Trên đùi Charles có một người phụ nữ; vì thế thỉnh thoảng họ trò chuyện gì đó với nhau, anh thì thầm vào tai cô gái và cô nàng cười rúc rích, rồi thì thầm đáp lại. Tôi không chắc May đã chuồn đi đâu, nhưng Chifley đang đấm tay lên bàn, giục Caswell hát lại. Một người bồi bàn rót rượu vào cốc của tôi, và tôi cũng tham gia vào cuộc hò hét do Chifley khởi xướng để yêu cầu Caswell hát lại, dậm chân lên những phiến đá lát sàn và đấm lên bàn. Sau đó chúng tôi ra đứng trên đường và ai đó đang hát, giờ không phải Caswell mà là Chifley, tôi nghĩ; một gương mặt áp vào cửa sổ cỗ xe, liếc mắt đưa tình, ai đó đang hét toáng lên từ phía trên bảo chúng tôi im lặng. Trong tình huống này, thỉnh thoảng tôi lại nổi cơn buồn nôn. Tôi mở toang cửa xe và té nhào xuống đường, những thứ bên trong dạ dày tôi bắn phọt xuống lớp đá lát đường giống như một cái túi da đựng rượu bị dốc ngược lên, đốt cháy cổ họng và hốc mũi của tôi. Khi nôn mữa xong, người yếu xìu như bún, tôi cảm thấy mình bị ai đó nhấc bổng lên từ phía sau, và hai bàn chân của tôi bắt đầu đong đưa bên dưới, rồi đột ngột tôi đứng trên bậc thềm của ngôi nhà, Charles và Chifley đang xô tôi qua cánh cửa mở.