Chương 9
Tuần lễ sau đó không có gì vui vẻ. Dù Caley và Walker vẫn mang hàng tới cho chúng tôi, những chuyến giao hàng của họ rất thất thường, họ thường không thực hiện đúng theo lời hứa. Họ không đưa ra lý do nào cho sự thất hứa của mình, dù thầy Poll khá chắc rằng Lucan có dính dáng tới chuyện này. Chỉ riêng điều này không cũng đủ gây rắc rối, nhưng vì có quá ít thi thể, thầy Poll và Charles buộc phải hủy bỏ những bài giảng nhiều lần. Mất tiền đã khá là bực mình rồi, nhưng phải chịu đựng sự nhục nhã khi thấy những người khác được học trong lúc chúng tôi thì không thật là một điều cay đắng. Đây cũng không phải là chuyện tệ hại duy nhất trong mấy tuần này: đó đây rộ lên lời đồn rằng có những tay khác đang khoái trá với tình trạng khó xử của thầy Poll, và tệ hơn nữa, người ta bảo rằng Công tước xứ Kent đã khước từ các dịch vụ của thầy Poll và chọn ngài Astley thay thế. Chúng tôi không thể biết vì sao chuyện lại xảy ra như thế vì không có chứng cứ nào, nhưng thầy Poll vẫn đoan chắc rằng nguyên do xuất phát từ đối thủ của ông. Người ta cho rằng với tất cả những lá thư tỏ vẻ cảm thông, ông ta vẫn hoạt động không mệt mỏi để gieo rắc những lời vu khống về khả năng của thầy Poll.
Chẳng nhìn thấy bóng dáng Arabella đâu cả; thật sự, khi những ngày chuyển thành những tuần, những lời từ giã của nàng ngày càng có nhiều khả năng trở thành sự thật. Hai lần tôi đã lê gót tới nhà hát nơi nàng biểu diễn, ngồi trong những lô ghế rẻ tiền nhất, theo dõi nàng di chuyển trên sân khấu. Dù vẫn xinh đẹp, có vẻ như nàng xa cách vô cùng, như thể người phụ nữ đêm đó trong nhà của Kitty đã trở nên ít có thật hơn khi nhìn thấy nàng như vậy. Điều này khiến tôi buồn nẫu ruột, vì thế sau lần thứ hai tôi không tới đó nữa.
Tôi cũng cảm thấy sự thay đổi ngày càng tăng ở Charles, sự biến chuyển trong cung cách xử sự của anh. Có lẽ người khác không nhận ra điều này. Việc che giấu nó thật là vất vả đối với Charles, vì với tất cả sự cởi mở hiển nhiên của mình, anh phải nén giữ lại nhiều điều quá. Nhưng khi mấy tuần này đã trôi qua, anh không còn là mình nữa, anh nóng nảy hơn, và dù vẫn nói cười hát hỏng, anh thường tỏ ra xao lãng và khó tính hơn theo cách nào đó, như thể một phần cốt lõi nào đó trong anh đã vỡ toang.
Tôi chắc là Chifley cũng nhận ra điều này, dù tôi không hỏi hắn. Tôi chưa bao giờ hiểu điều gì đã nối kết hai người bọn họ lại với nhau. Thường thường, họ có vẻ như không phải là bạn bè gì cả, nhưng như thể họ được kết nối lại bởi một nhu cầu sâu xa hơn về sự bầu bạn của người kia, một mối ràng buộc không thể vỡ về tinh thần và tính khí mà mỗi người trong bọn họ đều cố gắng kéo căng, có những lúc sự cố gắng này tự thể hiện ra trong một năng lượng điên rồ - sự hồ hỡi say sưa mà dường như họ có thể mang tới cho nhau - và có những lúc khác trong sự soi mói, im lặng và cái gì đó gần như là ghét bỏ.
Dù chỉ cách phố Fleet chừng một trăm thước Anh, sự thinh lặng bao phủ nơi đây, những con chuột cống nối nhau thành hàng trên đầu, di động như những bóng ma trong bầu không khí kín như hũ nút. Trong vòng vài phút qua, tôi liếc ra sau không chỉ một lần, nghĩ rằng tôi đã nghe thấy một âm thanh đang cố tỏ bày điều gì đó qua màn sương mù. Trong khoảnh khắc, tôi cho rằng tôi đã nhìn thấy một hình dáng hiện ra, nhưng nó biến mất gần như ngay tức khắc. Với những ý nghĩ về bọn trộm cắp, tôi kéo chiếc áo khoác sát vào người hơn và quay sang bên, luồn xuôi theo một hành lang có mái. Thế rồi đột ngột hắn hiện ra, tựa người vào một ô cửa.
— Đây là những con đường không thân thiện - Hắn nói, vươn người ra để chặn đường tôi.
— Ông đi theo tôi à? - Tôi hỏi.
— Sao tôi lại phải đi theo cậu? - Hắn hỏi lại với tiếng cười mượt như nhung.
— Đó là điều mà tôi không thể biết.
— Công việc ở nhà thầy cậu thế nào rồi?
— Tệ hơn, do những lưu tâm của ông.
— Tôi rất tiếc khi nghe thấy điều đó - Hắn mỉm cười, và tôi cảm nhận được một sự lôi kéo rủ rê đồng lõa. Tôi lắc đầu, thốt ra một âm thanh biểu thị sự không tin tưởng.
— Thế nhưng tôi nghe nói cậu từ chối không nhận một đứa trẻ.
Tôi ngần ngừ, nhận ra phản ứng của tôi đã cung cấp cho hắn bất kỳ câu trả lời nào hắn đang tìm kiếm. Hắn im lặng một lúc.
— Nó đã kết thúc trên bàn của van Hooch - Hắn nói. Khi tôi không đáp, hắn moi một điếu xì gà từ trong hộp ra và quẹt một que diêm vào ủng, cẩn thận châm lửa điếu thuốc.
— Tyne không phải là loại người nổi giận một cách nhẹ nhàng. Sao lại làm liều như vậy?
Mùi của điếu xì gà hòa vào mùi lưu huỳnh của que diêm khi hắn hít khói vào và để cho nó uốn éo thoát ra khỏi đôi môi. Rồi với một cử động lười nhát của cổ tay, hắn búng que diêm văng ra xa.
— Thầy của cậu đã chơi khăm tôi một vố, cậu biết đó. Tôi tới gặp ông ta với tư cách một người bạn và ông ta đã sỉ nhục tôi.
— Ông đã đe dọa ông ấy.
Hắn lắc đầu:
— Không. Chính ông ấy đã tước đi cái thuộc về tôi và tìm cách gây tổn hại cho tôi.
Tôi ý thức một cách bất ổn về những bức tường của hành lang khép lại quanh chúng tôi, cái mái thấp trên đầu nhuộm đen bồ hóng.
— Những rắc rối này của ông ta, ông ta hoàn toàn có thể ngăn chặn chúng. Hãy nhắc nhở ông ta điều đó.
Tôi gật đầu, và hắn tới gần hơn, làn khói ngòn ngọt làm se khô cổ họng vây quanh chúng tôi.
— Nghe nói de Mandeville đã có một kế hoạch dành cho cậu, rằng anh ta đưa cậu đi ăn nhậu, và gặp những cô bồ của anh ta.
Tôi không trả lời, và hắn chậm rãi đi ngang qua tôi, cho tới khi hắn đứng ở sau lưng tôi.
— Tôi có thể giúp cậu - Giờ đây hắn hạ thấp giọng, thân mật hơn.
— Tôi không thể tưởng tượng được bằng cách nào - Tôi đáp, và hắn cười lặng lẽ.
— Nào, cứ suy nghĩ về chuyện đó. Cậu là một cô nhi, chẳng có tài sản cũng chẳng có danh vọng gì, và nghe nói cậu nợ tiền của bọn Do Thái.
— Tôi là một quý ông - Tôi nói, những từ này cứng lại và vỡ ra khi thoát khỏi miệng tôi.
— Cậu kiêu hãnh. Điều đó tốt. Nhưng đừng để lòng kiêu hãnh đó làm cho cậu mù quáng.
Tôi đứng đó, chẳng thốt lời nào.
— Tất cả chúng ta đều cần có bạn hữu trên cõi đời này, Gabriel ạ.
— Tôi đã có đủ bạn rồi.
Im lặng hồi lâu, rồi cuối cùng hắn bỏ đi.
— Bảo với thầy cậu rằng chúng ta đã gặp nhau.
Khi hắn đã đi khỏi, tôi đứng nhìn vào khoảng không gian hắn vừa rời bỏ. Tôi nhận ra bàn tay mình đang xiết chặt lấy cái gói mà thầy tôi đã giao cho tôi. Dưới màn sương, thành phố dường như đang thở. Một sức nặng đè xuống cổ tôi, như thể tôi đang bị theo dõi từ đâu đó.
Lo lắng, tôi quay lưng bước đi, nhanh hơn mức cần thiết.
Tôi hiểu rất rõ hàm ý những lời của Lucan. Mới tối hôm qua Caley và Walker tới muộn, chỉ cách lúc bình minh có một giờ rưỡi. Caley đập mạnh vào cửa liên tục như một gã bị quỷ ám. Robert đi xuống.
— Im lặng nào, ông bạn - Robert rít lên trong lúc mở của, nhưng Caley lao ngang qua anh, Walker đi theo với một cái bó trên vai.
Trong tầng hầm, Caley ra hiệu cho Walker đặt cái bó xuống nền nhà. Tôi lui lại, ý thức một cách khó chịu về tính khí của hắn. Khi Robert rút con dao của anh ta để cắt những sợi dây, Tyne xuất hiện trên cầu thang, quan sát cảnh tượng bên dưới.
Thậm chí trước khi Robert kéo thứ bị cột ràng bên trong ra, cái mùi của nó đã nói cho chúng tôi biết chúng tôi sẽ tìm thấy thứ gì. Nhưng sự thật còn tệ hại hơn - cái xác bầm dập, sưng phồng và bốc mùi nồng nặc. Robert buông rơi nó, đứng lên, quay sang Caley.
— Anh sẽ nhận nó chứ? - Caley hỏi.
Robert nhìn tôi rồi ngẩng lên nhìn Tyne.
— Chúng tôi không thể, anh biết điều đó.
Caley ngần ngừ. Sau lưng hắn, tôi có thể thấy Walker đang quan sát, gương mặt tàn tạ của hắn tái nhợt.
— Không - Hắn nói - Các anh sẽ trả cho chúng tôi tám đồng ghi nê để lấy nó.
Robert không nói gì, chỉ lắc đầu, nét mặt của anh đanh lại. Lúc này đã bớt chắc ăn, Caley liếc nhìn Tyne rồi quay sang Robert trở lại.
— Sáu vậy - Hắn nói, rất nhanh.
— Không - Robert đáp - Cái xác đã bị hỏng, chúng tôi không mua nó.
— Vậy còn chúng tôi thì sao đây? - Caley hỏi - Anh định để cho chúng tôi chết đói sao?
Nhưng trước khi Robert có thể trả lời, giọng của Walker xen vào:
— Đó là tại L-l-lucan - Hắn cà lăm cà lặp - Ông ta xúi những người gác nghĩa trang chống lại chúng tôi - Caley bắn sang hắn một tia mắt giận dữ.
— Tôi rất tiếc - Robert nói - nhưng những vụ này không phải là mối quan tâm của thầy tôi.
— Chính thầy các anh và những dự án của ông đã mang lại sự báo thù này trên đầu chúng tôi! - Caley nói, giọng hắn rung lên - Và giờ đây ông ấy từ bỏ chúng tôi.
Trong lúc nói, hắn nhón gót lên, thân hình căng ra như sắp tấn công.
— Một dự án mà các anh cũng góp phần - Robert nói một cách cẩn trọng - Caley lại ngần ngừ, khoảnh khắc này dường như kéo dài vô tận. Thế rồi, với một cử động đột ngột, hắn lôi cái bó lên.
— Đi - Hắn quát Walker - Chúng ta sẽ không nấn ná ở đây nữa.
Quay trở về cảnh tượng trong nhà, Tyne đi theo tôi khi tôi đi lên thang gác để vào phòng thầy Poll. Hắn đứng sát sau lưng, không nói năng gì, nhưng tôi không quay lại. Đã một tháng trôi qua kể từ hôm tôi từ chối không nhận thằng bé, và hắn vẫn khư khư không quên chuyện đó, như thể hắn nghĩ sẽ có lúc làm rõ được nguyên nhân của nó.
Khi tôi bước vào, thầy Poll ngẩng lên.
— Gì vậy?
— Em có một thông điệp - Tôi nói, di chuyển một cách khó khăn. Sau lưng tôi có tiếng bàn chân bước lên những tấm ván, liếc ra sau tôi trông thấy Robert, Charles đứng bên cạnh anh.
— Của ai? - Thầy Poll hỏi.
— Lucan.
— Cậu đã nói chuyện với hắn?
Tôi gật đầu:
— Ông ta muốn em nhắc thầy rằng việc kết thúc chuyện này nằm trong khả năng của thầy.
— Thế ư, bằng cách nào?
— Ông ta bảo thầy đã sỉ nhục ông ta.
— Và giờ đây hắn muốn tôi cầu xin sự tha thứ của hắn? Không bao giờ.
— Chắc chắn là không có gì tổn hại trong chuyện này - Robert nói - Tại sao không kết thúc vấn đề này nếu chúng ta có thể.
Thầy Poll nhìn anh với sự bực dọc không che giấu.
— Hãy cẩn thận đấy, thưa cậu - Ông quát khẽ.
Robert ngần ngừ, nhưng không chùn bước:
— Thế chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn ngăn cản cả Caley và Walker giao dịch với chúng ta? Lúc đó thì sao?
— Im đi! - Thầy Poll quát - Tôi không cho phép học viên của tôi dạy đời mình.
Trong cơn thịnh nộ, ông trở nên thô lỗ, với giọng điệu của một thương gia, và tôi nghĩ Robert nao núng.
Thế là Robert chờ đợi, trong lúc thầy Poll cân nhắc.
— Mẹ kiếp - Cuối cùng ông nói - Hắn sẽ không hưởng được niềm vui nhìn thấy tôi cầu khẩn.
Sau khi chia tay với Charles và mấy gã kia ở nhà hát, tôi chợt bất ngờ chạm trán nàng. Thoạt tiên tôi nghĩ nàng toan quay đi, nhưng rồi nàng ngần ngừ, và tôi có thời gian để chào nàng.
— Tôi không nghĩ là sẽ gặp anh ở đây - Nàng nói. Mặt nàng trát đầy son phấn, và dù ở cự ly gần nó mang lại cho nàng một vẻ cứng rắn mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đó, nó cũng khiến cho nàng có vẻ như trẻ hơn, mong manh hơn.
— Một anh bạn của Charles đã đặt một lô, tôi là khách của anh ta - Tôi nói.
Nàng gật đầu, nhưng không đáp. Sự im lặng của nàng khiến tôi e rằng tôi đã làm nàng nổi giận, hoặc là nàng sợ rằng tôi muốn làm hại nàng.
— Tôi đã tới xem các vở diễn của cô - Tôi lúng túng - Tôi đã trông thấy cô trên sân khấu.
— Đóng chung?
— Một mình - Tôi đáp - Tôi xin lỗi vì cách chúng ta gặp thế này.
Nàng nhìn tôi, đôi mắt nàng dịu lại. Trong một khoảnh khắc dường như nàng định nói điều gì đó, rồi nàng cúi đầu xuống.
— Tôi phải đi. Có người đang mong tôi - Nàng nói. Nhưng đột nhiên một phụ nữ khác xuất hiện bên cạnh nàng. Cô ta rất xinh đẹp. Đầu tiên cô ta nhìn Arabella, rồi nhìn tôi cười xấc xược, với dáng vẻ của một người tình cờ bắt gặp một cuộc hẹn hò.
— Ai đây? - Cô ta hỏi, nhìn tôi từ đầu tới chân, ánh mắt của cô ta không hề bối rối và đầy vẻ thích thú bên dưới những lọn tóc xoăn vàng óng.
— Đây là anh Swift - Arabella đáp, trong mắt nàng hiện lên vẻ hoang mang. Người bạn của nàng gật đầu, vẫn với biểu hiện thích thú linh hoạt đó trên nét mặt.
— Không phải anh ta là một anh chàng đẹp mã hay sao?
— Tôi xin lỗi - Tôi nói - Nhưng…
— Đây là cô Amy Stanton - Arabella nói - Ông Swift là một đồng sự của ông de Mandeville.
— Anh là một nhà phẫu thuật à? - Cô ta hỏi, run lên vì một niềm hân hoan hám lợi.
— Không - Tôi bật cười - Tôi chỉ là một học viên.
Cô ta giơ cây quạt lên che mặt và ngoảnh đi - Thật đáng tiếc - Cô ta nói, dù cô ta chả biểu lộ một dấu hiệu tiếc nuối nào.
— Có lẽ cô cùng tới ngồi với chúng tôi? - Tôi ra hiệu về phía cầu thang và lô ghế, nhưng Arabella lắc đầu.
— Không, không thể được. Chúng tôi phải đi.
Amy thở dài với vẻ khiêu khích đầy chế giễu.
— Vậy có lẽ anh sẽ tới thăm chúng tôi chứ hả? - Lúc này cô ta hoàn toàn tỏ ra tinh quái.
Arabella toan lên tiếng, rõ ràng là định phản đối cô bạn của mình, nhưng Amy cắt ngang bằng cách đặt bàn tay lên ống tay áo của nàng.
— Anh Swift?
Tôi nhìn Arabella.
— Tôi rất hân hạnh.
— Tốt - Đôi mắt của Amy sáng lên vui vẻ - Có quá ít những vị khách đẹp trai tới chỗ chúng tôi - Cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi, và như thể chúng tôi đã đạt tới một sự thấu hiểu nào đó, cô ta để cho Arabelle kéo mình chen lẫn vào giữa đám đông.
Chỉ khi quay lại tôi mới nhìn thấy Charles đang ở phía trên chỗ tôi, dừng lại ở đầu hành lang dẫn vào lô ghế của chúng tôi, một trong mấy cô gái từng đi chơi với chúng tôi đứng cạnh anh. Năm phút sau, khi tôi từ giã họ, cô ta cười phá lên về chuyện gì đó. Dù dường như Charles vẫn tỉnh táo, cô ta đã say mèm, đôi má đỏ bừng, và khi tôi quan sát cô ta quay về phía anh, mặt áp vào cổ anh, hít ngửi. Chúng tôi đứng như thế, nhìn chòng chọc vào nhau. Thế rồi, choàng một tay ôm cô ta, anh kéo cô ta sát vào mình, mắt vẫn không rời khỏi mắt tôi.
Đêm nay tâm trạng của Charles dường như rất nóng nảy, bầu không khí quanh anh chứa đầy đe dọa, biến chuyển rất nhanh. Tôi không biết tôi có góp phần gì vào việc tạo nên tâm trạng đó hay chăng, nhưng đêm nay tôi thấy sợ anh, sợ điều anh có thể làm. Tất cả chúng tôi đều thấy rõ đã có một đổi thay nào đó bên trong anh từ ba tuần nay. Khi chỉ có một mình với tôi anh vẫn tỏ ra thân thiện, và thậm chí vô tự lự, khi anh quên đi bản thân. Được anh rủ đi cùng trong một chuyến thăm bệnh hay phụ giúp anh trong một ca mổ vẫn là một niềm vui mà tôi chưa bao giờ muốn từ bỏ. Nhưng khi có đông người, nhất là khi có mặt Chifley, thái độ của anh khác hẳn, cứng rắn hơn và khó đoán hơn, đêm nay hai người bọn họ càng khiêu khích nhau dữ hơn.
Chỉ có May dường như vẫn có thể kháng cự khi sự điên khùng này chế ngự. Mấy hôm nay hắn lại tới với chúng tôi, và dù có bị Charles công kích hay dỗ ngọt, hay bị Chifley chế nhạo - dường như Chifley có vẻ khinh thường May - hắn vẫn luôn không lay chuyển, cười cợt với họ nhưng không bao giờ dự phần vào bất kỳ cuộc chè chén nào của chúng tôi. Ngay cả Charles cũng khác đi khi hắn có mặt, trong thái độ của anh đối với hắn có một cái gì đó thật kỳ dị, một sự nhã nhặn quá đáng, gần như thể anh không muốn tới quá gần hắn. Và dù tôi không thể nói được vì sao, vì tên của cô ta không bao giờ được nhắc tới, tôi thấy rằng nguyên do của điều này là Molly, và tầm ảnh hưởng mà anh cho phép cô ta đặt lên mình.
Tôi không thể tìm ra cái gì đã ràng buộc hai người này lại với nhau, vì tính khí của họ có rất ít điểm chung. Trong lúc May tốt bụng, ở Molly có cái gì đó đầy ghen ghét và hằn học. Tâm trạng của cô ta đối với May thay đổi không hề có dấu hiệu cảnh báo nào: phút này cả hai còn dịu dàng với nhau như hai chú cừu non, phút sau cô ta đã chửi bới hắn một cách cay độc. Rõ ràng là điều này khiến hắn tổn thương, nhưng tệ nhất là những lúc đó hắn vẫn đối đãi cô ta với lòng tử tế.
Dù sao đi nữa, khi những tuần đó trôi qua, tôi ngày càng gần gũi với May hơn. Nhưng lúc rỗi việc, tôi trèo cầu thang lên phòng của hắn, có khi để trò chuyện, khi khác thì ngồi xem hắn làm việc. Ở hắn có một sự cởi mở, một phẩm chất nhân hậu, khiến người ta không thể không thích hắn, bất chấp mọi kiểu cách lập dị của hắn. Nhiều lần tôi đã bắt gặp hắn chuyện trò với một tay chủ tiệm, một cậu bé đi ngang qua, hay những quý bà, nét mặt họ đóng băng trong một biểu hiện bối rối khi hắn nói với họ một cách không kiềm chế, hai tay vung lia lịa sang phải hoặc sang trái. Hắn cũng không hề nghĩ suy chín chắn, khi một ý nghĩ hiện ra trong đầu, nó sẽ xuất hiện ngay trên lưỡi hắn, bất chấp bản chất hay giọng điệu của nó. Và mỗi lần như thế, hắn lại rên lên, cố kềm mình lại, chìm vào một trạng thái nản lòng vì đã phản bội lại một người bạn hay người quen mà hắn vừa đề cập tới, trước khi bắt đầu cố gắng một cách hăng hái để tự cứu gỡ cho mình với những lời giải thích và xin lỗi, một diễn biến dễ đoán trước đến nỗi không ai là không bật cười khi hắn thực hiện nó.
Chỉ trong công việc của mình, hắn mới tìm thấy một mức độ tĩnh lặng nào đó. Khi giơ cọ hoặc bút sắt lên, dường như hắn có thể làm việc suốt nhiều giờ mà không thốt lời nào, thỉnh thoảng lại dừng tay để nhìn đăm đăm vào khoảng không hay đi lại quanh quẩn trong phòng để ngẫm nghĩ, cử động của hắn đều đều và cân nhắc, còn trong những lúc khác chúng luôn vụng về và hấp tấp. Khó mà quấy rầy trạng thái này một khi nó đã xâm chiếm hắn, và tôi từng nhìn thấy hắn tiếp tục làm việc khi ánh sáng đã nhòa nhạt trong phòng, cho tới khi hắn gần như vẽ trong bóng tối, như thể hắn không cần nhìn thấy chỗ nào khác ngoài tâm trí hắn. Nhìn hắn làm việc như vậy là một cảm giác bình an lớn lao, không chỉ với tôi mà cả với Molly, và chúng tôi rất thường ngồi cạnh nhau quan sát trong lúc hắn làm việc, với một sự gần gũi mà chúng tôi không bao giờ có vào những lúc khác. Vào những giờ khắc đó cô ta nghĩ gì, tôi không thể nói, nhưng cô ta tỏ ra dịu dàng và ít giận dữ hơn.
Sự thanh bình này cũng tiếp nối vào những giờ sau khi hắn vẽ. Trong lúc những cơn gió áp mạnh trên mái nhà, chúng tôi tụ tập lại quanh lò sưởi và trò chuyện. May lấy thuốc phiện ra và chúng tôi uống rượu vang cùng với nó. Thoạt tiên chỉ cần vài hạt để trượt vào vòng tay của nó, những giấc mơ mắt đen mà nó mang tới. Thời gian lúc đó không có nghĩa lý gì, tất cả những gì quan trọng là âm thanh giọng nói của chúng tôi, khoảng không gian sáng nhỏ bé nơi chúng tôi ngồi, May, Molly và tôi trôi giạt vào đêm.
Tôi dừng lại cạnh cửa, Robert đang ở bên trong, tập trung vào công việc. Trên cái băng trước mặt anh là bàn chân của một phụ nữ, đã đen lại vì quá trình phân hủy. Bị cắt rời khỏi thân hình, nó trở thành vô danh, những ngón chân vặn vẹo và chai do nhiều năm mang giày quá chật. Thế nhưng trong lúc Robert làm việc nó tự hé lộ bản thân, lưỡi dao vững vàng của anh áp vào sự cưỡng kháng mềm mại của lớp thịt, chậm chạp để lộ ra lớp xương bọc gân và lớp sụn. Ánh sáng nhợt nhạt từ cửa sổ hắt lên mặt Robert, làm mềm đi những nét tập trung. Thỉnh thoảng anh dừng lại để vẽ lên trang giấy đặt cạnh bên. Về mặt vẽ phác thảo, anh không khéo tay cho lắm, nhưng ở sự vụng về trong phác họa này, có một điều gì đó mà tôi chưa từng thấy trước đó. Một sự thanh tú, như thể những đường nét đơn giản của ánh sáng và bóng đổ đã hát lên khúc thánh ca cho ngôi đền kỳ lạ này, mang lại cho ngôi nhà thờ nhỏ bé của thịt và xương này một sự linh thánh mơ hồ.