← Quay lại trang sách

Chương 28

Chính bà Bourke là người nói cho tôi nghe về sự tức giận của bà Robertson đối với tôi.

— Đêm đó chúng ta không trò chuyện với nhau - Bà nói, ngồi xuống đối diện với tôi và Joshua.

— Tôi rất tiếc về chuyện đó. Dường như bà đã quá bận tâm chuyện khác.

— Anh nghĩ sao về cuộc vui đó.

— Cô Honoré hát nghe êm tai nhất.

— Còn cô Winter?

— Tôi nghĩ cô ấy chơi hay.

Bà Bourke mỉm cười, quay sang Joshua:

— Con bảo Lizabet tới đây giùm mẹ nhé.

Johsua đứng lên, bỏ lại hai chúng tôi.

Trong lúc nó đi ra cửa, bà Bourke nhìn theo nó một cách trìu mến. Trong sáu tháng qua, nó đã cao lên nhiều phân, và nó bứt rứt với sự kiện đó, lúng túng và thấy khó khăn.

— Tôi nghe nói là anh đã tạo cho mình một kẻ thù - Bà nói khi con bé đã đi khỏi.

— Ai vậy?

Với cái nhìn bộc trực mà tôi ngưỡng mộ ở bà, bà đáp: Bà Robertson.

— Thật thế.

— Vậy anh đã biết rồi?

— Không phải vì bà ấy có nói gì chống lại tôi.

Bà Bourke gật đầu: Tôi nghe hai người bạn nói lại chuyện đó. Bà ta không nói anh đã làm gì, chỉ bảo rằng bà ta sẽ không hoan nghênh anh tới nhà bà ta nữa.

— Tôi rất tiếc về điều đó.

Khi bà lại cất tiếng, giọng bà lặng lẽ hơn.

— Joshua đã gần mười bốn. Chẳng bao lâu nữa cha nó sẽ muốn bảo bọc nó nhiều hơn.

— Tôi đã được kỳ vọng quá nhiều.

— Anh không tán thành?

— Tôi nghĩ nó là một cậu bé không phù hợp với cuộc sống mà nó phải tự tạo ra cho mình.

— Cha nó quan tâm tới nó.

— Tôi không ngờ vực gì điều đó. Ý của bà là kết thúc công việc của tôi ở đây?

Bà lắc đầu: Không. Chỉ để nói với anh nó sẽ không kéo dài mãi được.

Trong bài học kế tiếp, bất kỳ mối ràng buộc nào mà chúng tôi đã tìm được vào lần gặp cuối dường như đã từ bỏ chúng tôi. Cô Winter tỏ ra khó ở và không thoải mái với sự hiện diện của tôi. Đã hai lần tôi đề nghị chúng tôi nên đi ra ngoài, để có thể ngồi lần nữa giữa không gian thoáng đãng, nhưng cả hai lần nàng đều viện lẽ thời tiết khắc nghiệt, sự đe dọa của cơn mưa đang tới. Đầu tiên tôi nghĩ tôi đã xúc phạm nàng, và tôi cẩn thận tìm kiếm một gợi ý nào đó về điều tôi đã làm. Sau đó bà Blackstable xuất hiện, bận rộn với một thứ đồ bạc nào đó trong tủ ngăn. Tôi bực bội quay sang, định nhắc bà ta về chỉ thị của tôi rằng không nên quấy rầy chúng tôi. Nhưng cô Winter giơ tay lên.

— Xin anh, May - Nàng nói. Trong khoảnh khắc, nàng bắt gặp mắt tôi, rồi nàng lắc đầu quay lại công việc vẽ tranh, và tôi hiểu. Ở chỗ cái tủ ngăn, bà Blackstable đã dừng công việc của mình và đang quan sát chúng tôi, nhận thấy cô Winter đang tập trung vào bức vẽ, bà quay lại với món đồ bạc của mình.

Tôi không nói thêm gì cho tới khi bà ta đi khỏi, chỉ ngồi mong ước bà ta bỏ đi giùm cho khuất mắt. Chỉ khi nghe tiếng bước chân của bà ta xuôi xuống tòa sảnh, tôi mới đứng lên, đi tới chỗ cô Winter đang ngồi, quỳ gối xuống cạnh nàng.

— Tôi xin lỗi nếu đã làm cho cô đau khổ - Tôi mở lời, nhưng nàng giơ tay lên, ngăn tôi lại.

— Anh không phải là nguyên nhân của nó - Nàng nhìn tôi. Khi nhìn vào đôi mắt xám của nàng, tôi cảm thấy nhu cầu được ôm lấy nàng, mạnh mẽ đến nỗi tôi nghĩ tôi không thể cưỡng lại được. Nhưng giây lát sau, nàng nhìn sang chỗ khác.

— Anh có bao giờ mong được tự do thoát khỏi chỗ này? - Nàng hỏi, với sự sôi nổi bất ngờ.

Tôi lắc đầu: Tôi không còn nơi nào khác để đi, không nơi nào cả.

Trông nàng như thể bằng cách nào đó tôi đã làm nàng thất vọng. Nàng nói:

— Tôi chưa làm điều gì có tội - Nàng nói - Và tôi bị cầm tù ở đây cũng chắc chắn như số còn lại các anh.

— Tôi không phải là một tù nhân.

— Toàn bộ nơi này là một nhà tù, anh không thấy điều đó hay sao? - Nàng hỏi, quay sang tôi. Không hề nghĩ ngợi gì, tôi giơ tay ra, chạm vào má nàng, nhưng nàng không nhũn ra hay cúi xuống. Cuối cùng nàng cầm lấy tay tôi.

— Không thể có chuyện này - Nàng nói, và nàng cầm tay tôi đưa trả về vị trí của nó.

Khi mở cửa ra, tôi cảm nhận được nó, cái cảm giác mơ hồ rằng đã có ai đó ở đây. Một sự im lặng nặng nề trong không khí, khoảng không gian trong phòng tĩnh lặng như một mặt hồ sau cuộc chết đắm. Trông căn phòng giống như lúc tôi rời khỏi nó, mọi thứ đồ đạc không hề xáo trộn, những thứ còn lại trong bữa ăn sáng của tôi vẫn ở nguyên trên bàn, khẩu súng của tôi nằm trên lò sưởi. Thế nhưng tôi không thể rủ bỏ sự chắc chắn rằng đã có ai đó vào đây, tìm kiếm thứ gì đó. Trong căn phòng kế bên, được dùng làm phòng làm việc của tôi, những giấy tờ vẫn nằm đó như lúc tôi để lại chúng, những cuốn sách và album tranh vẽ vẫn nằm nguyên vị trí. Trên chiếc ghế dài, bộ da nhồi của một con vẹt Mã-lai được bố trí để vẽ lại: tôi đặt một tay lên nó và nhìn lướt qua cái kệ, nơi cất giữ những chất liệu bảo quản. Thạch tín, và những con dao mổ. Bên dưới những ngón tay của tôi, bộ lông của con vẹt thật mềm, tôi ngước lên lần nữa, nhìn ra những cây cối ngoài cửa sổ.

Rồi hoàn toàn đột ngột, tôi nghe thấy một tiếng động, một bàn chân thận trọng đặt lên một tấm ván, và quay nhanh lại, tôi nắm chặt tay lại thành một nắm đấm, nhưng chỉ để nhận ra Winter đang đứng đó.

— Anh chọn sống trong một nơi thật hẻo lánh, anh May.

— Tôi không quan tâm tới khách khứa, đó là nguyên tắc - Tôi đáp.

— Phải, tôi thấy điều đó. Ngôi nhà này là của Bourke, phải không?

Tôi gật đầu, Winter bước tới lối ra vào: Tôi đã nghĩ nên tới xem những bức tranh của anh.

— Thật thế sao?

— Anh nghĩ tôi tìm kiếm thứ gì chứ? - Winter hỏi, liếc quanh.

Tôi lắc đầu: Tôi không biết.

Nhận ra một cách khó chịu sự đạm bạc của những thứ mà tôi gọi là của tôi, tôi quan sát anh ta nhìn quanh mấy bức tường trống, cái bàn và mấy cái ghế đơn giản.

— Những thứ này là của anh? - Anh ta hỏi, bước ngang qua tôi vào căn phòng và dừng lại trước một chồng giấy nhỏ. Trên cùng là hình vẽ một con chim ăn mật trên một bụi cây grevillea. Trong lúc nói, anh ta ngẩng lên, thấy tôi gật đầu, anh ta quay lại xem xét chúng, đặt bức vẽ sang bên để lộ bức bên dưới, rồi bức kế tiếp, mỗi lần lại tạm dừng lại để nhìn kỹ với cùng một sự chú ý, lần lượt xem qua tất cả. Bụng và cổ họng tôi quặn lại, một cảm giác mà tôi đang gánh chịu.

— Anh có muốn uống chút gì không? - Tôi hỏi, không thoải mái.

— Không - Anh ta đặt tờ cuối cùng xuống. Rồi chậm rãi di chuyển quanh căn phòng, lần lượt xem xét từng phần của nó.

— Anh tính bàn bạc với tôi điều gì đó? - Tôi hỏi, và anh ta quay sang tôi.

— Không còn ngờ gì rằng anh biết gì đó về em gái tôi - Anh ta nói. Tôi không nói gì. Có lẽ xem sự im lặng của tôi là sự đồng ý, anh ta nói tiếp.

— Thanh danh của một phụ nữ có một quá khứ như thế là một điều rất mong manh, một đề tài ngồi lê đôi mách muôn thuở, anh May ạ.

— Anh ngụ ý điều gì? - Tôi hỏi, có lẽ quá nóng vội. Winter không nao núng.

— Anh sẽ làm tốt nếu thận trọng không tạo nguyên cớ cho những kẻ khác tìm vui ở em tôi.

Tôi ước gì vào giây phút đó tôi có thể tung ra một lời cáo buộc đáp trả lại anh ra, nhưng làm thế chỉ có nghĩa là từ bỏ mọi hy vọng được gặp lại nàng.

— Tôi là một người có chút vị thế -Anh ta nói - Lỗi lầm quá khứ của em tôi có thể được khắc phục bằng một mối hôn nhân phù hợp.

— Tôi cho rằng đó là một vấn đề đối với cô ấy.

— Nhiều thứ sẽ bị quên lãng ở đây.

— Tôi không nghĩ là tôi hiểu.

Thoạt tiên anh ta không đáp.

— Vì sao anh sống một mình ở đây, anh May? - Cuối cùng anh ta hỏi - Anh đang lẫn tránh điều gì?

— Tôi không hiểu anh muốn nói gì.

— Chỉ để nói rằng tất cả chúng ta đều có những bí mật, những điều mà chúng ta muốn bỏ lại trong quá khứ.

Khi tôi không đáp, anh ta cầm mũ lên và mỉm cười.

— Vậy là chúng ta đã hiểu nhau rồi đó.

Anh ta bỏ tôi lại đó, biến mất trên lưng ngựa vào bóng tối dọc con đường mòn. Còn lại một mình, lẽ ra tôi cảm thấy thoải mái, nhưng thay vì vậy, tôi thấy bồn chồn, theo cách nào đó, sự riêng tư và chốn ẩn náu trong ngôi nhà của tôi đã bị xâm phạm. Cả sự tức giận nữa, với anh ta, với chính mình, dù đó là vì nàng hay vì chính tôi tôi không hoàn toàn chắc chắn. Gói trong lớp vải trên ngưỡng cửa sổ là một cặp chim ăn mật, bắt được hồi rạng sáng này. Lúc đó chúng còn ấm; trong nhiều giờ kể từ lúc đó chúng đã lạnh đi, thân hình chúng cứng lại và thảm hại, đôi chân nhỏ xíu của chúng co gập lại. Chúng phải được nhanh chóng rửa sạch, không thì chúng sẽ bị hỏng, và do đó, hy vọng đẩy lùi những cảm giác này khỏi đầu óc mình, tôi thắp một ngọn đèn.

Tôi làm việc thật nhanh, cử động của đôi tay với sự hiểu biết về công việc thực hiện thường xuyên đến độ không cần suy nghĩ này khiến tôi bình tĩnh lại: lưỡi dao lướt dọc theo bụng và vòng quanh, lớp da được lột ra khỏi thịt, cẩn thận để không làm hỏng nó, xoa thạch tín vào mặt trong da để sát trùng. Chúng rất bé, loài chim này, rất nhẹ, đôi cánh như hai cẳng chân của chúng mỏng đến nỗi chúng có có thể làm cho tôi thống khổ khi nhìn thấy chúng bị chết tức tưởi như thế.

Bên ngoài, bóng tối đã ập xuống, thế nhưng tôi không ngừng lại, đôi tay vẫn tiếp tục cử động. Tôi nhồi chúng rồi lấy giấy bút và bắt đầu vẽ, đôi mắt tôi căng lên dưới ánh đèn vàng vọt. Bình thường, công việc này mang lại cho tôi một mức độ lặng lẽ nào đó, nhưng đêm nay tôi làm việc một cách giận dữ, hai bức tranh tôi vẽ chứa đầy cuồng nộ và đau đớn. Dù cái đồng hồ cứ kêu tích tắc trên bệ lò sưởi, tôi không chú ý tới thời gian, và khi tôi ngừng lại đã gần tới nửa đêm. Hai bàn tay và lưng tôi mỏi rã rời, căn phòng đầy bóng tối. Bên ngoài, gió đã nổi lên, và ở khắp tứ phía những bụi cây chuyển động với một âm thanh nghe như nước hay như sóng. Dù biết rằng nhà tôi đã bị đột nhập, tâm trí tôi không hướng tới điều đó, mà quay lại với cô Winter, nỗi đau khổ của nàng. Tôi nên nói gì với nàng? Rằng cuộc sống quá mỏng manh, quá nhỏ bé, nó có thể mất đi trong một khoảnh khắc không suy tính? Rằng những ngục tù tồi tệ nhất mà chúng ta xây nên không phải làm bằng đá, hay thậm chí bằng không gian, mà bằng chính hành động của chúng ta? Rằng không có điều gì đã được thực hiện có thể thật sự xóa bỏ đi?

Tôi hồi tỉnh, đầu tiên trong bóng tối. Sau đó tôi nhớ tới những điều khác: những lớp đất rơi xuống mặt tôi, mùi máu trong miệng tôi. Sức ép lành lạnh và ẩm ướt của những thi hài quanh tôi. Lúc này tất cả những gì tôi biết là nỗi sợ, một cảm giác sợ hãi và hoảng loạn đè nặng xuống ngực tôi. Tôi điên cuồng cào cấu vào những thi thể bên trên tôi, những cái đầu, những thân hình, và những tay chân lộn xộn, nước mắt làm tôi nghẹn lại khi tôi đào bới lên phía trên, tìm kiếm bề mặt như một kẻ đang chìm đắm ngoi lên từ dưới lòng nước thẳm sâu. Sức nặng và lớp da của họ đè lên tôi. Thế rồi, hoàn toàn đột ngột, tôi được tự do - thở hổn hển trong bầu không khí rét căm căm.

Hai bàn tay tôi đẫm máu, những móng tay rách toạc. Quanh tôi là sương mù và mưa đang rơi.

Tôi cố lê người lên miệng hố. Tôi loạng choạng tìm kiếm cách rời xa khỏi nơi này. Dường như không có gì quanh tôi đặc cả, đầu óc tôi trống rỗng, và tất cả những gì tôi ao ước là thoát khỏi bóng tối đè nén đó.

Tôi nhớ rất ít trong những giờ đầu tiên đó: chạy trốn, lạnh, một cơn thèm khát gặm nhấm trong lồng ngực, đôi tay và cổ họng. Khi tôi nhận ra tôi không biết tên mình, rằng nơi tôi đã từng sống chỉ là một khoảng hư vô, tôi không chắc; tất cả những gì tôi nhớ lại là sự rối rắm của nó, cái cách của sự lãng quên dường như run lên trên lưỡi tôi.

Dưới màn sương, tất cả dường như đều giống nhau, như thể thành phố là một giấc mơ tỉnh thức không có vật chất hay chiều sâu. Những cỗ xe hiện lên mờ mờ như những con tàu trên mặt biển tối đen, hiện ra to lớn và đột ngột, tiếng vó ngựa và bánh xe trở nên kỳ lạ bởi tấm màn che phủ đó. Thế rồi mưa lại bắt đầu rơi, thấm qua cái áo sơ mi tơi tả của tôi, và giống như một con vật bò lê bẩn thỉu nào đó, tôi tìm nơi ẩn náu ở một cửa ra vào.

Một giờ trôi qua, có thể hai, rồi từ trong bóng tối một ánh sáng lóe lên, một ngọn đèn bão, hai hình dáng trùm kín mít. Họ đi nhanh, tới gần, dừng lại, rồi đột nhiên họ đứng ngay tại cửa, thân thề họ sát vào thân thể tôi. Dù họ không đe dọa, tôi thấy sợ, như thể một niềm khiếp sợ bản năng đã bùng lên trong tôi, một cảm giác rằng sự quan tâm của họ không phải là lòng tốt.

— Gã này là ai? - Tôi nghe người to hơn trong bọn nói, hắn sờ vào mặt tôi và quay nó ra để họ có thể nhìn thấy tôi dưới ánh đèn. Tôi lẩm bẩm gì đó, và cố co người lại, nhưng quá chậm - hai bàn tay của gã nhỏ con hơn đã luồn vào chỗ này chỗ khác dưới áo sơ mi của tôi. Nếu tôi có tiền, lúc đó họ đã lấy hết, dù tay của họ quá nhanh và quá nhẹ nên tôi không biết.

— Điên - Gã nhỏ con hơn nói - Hoặc bình thường.

— Không, không điên - Gã lớn con nói. Rồi, như thể tiến tới một quyết định nào đó, hắn nắm lấy cánh tay tôi, và nhấc tôi lên - Này, đỡ lấy anh ta.

Dù biết họ không có ý tốt, tôi không chống cự. Thay vì thế, tôi để cho họ mang tôi đi, tới hang ổ của họ. Tôi không thấy gì nhiều về nó, ngoài căn phòng họ nhốt tôi. Đó là một nơi thấp, rất nóng do ngọn lửa họ luôn giữ cho cháy. Hai ông bạn đồng hành đó đặt tôi xuống một góc phòng, một cái tổ bẩn thỉu đầy rơm cũ và những tấm chăn bằng sậy. Rồi từ chỗ lò sưởi, một người đàn bà bước tới, trông mập mạp và tàn ác. Cô ta bế trên tay một em bé, chừng một tháng tuổi, và đã say mèm với chai rượu. Cô ta thò tay ra tóm lấy tóc tôi và lôi tôi dậy. Rồi cô ta cười phá lên.

— Nó sẽ có ích - Cô ta nói, và để cho tôi yên.

Tôi không chắc tôi nằm đó bao lâu không biết: một giờ, một ngày, tất cả đều như nhau. Đôi khi tôi ngủ, cố tìm lại trật tự trong tâm trí hỗn độn của mình. Dường như nó không có ký ức hay vật chất, không thật hơn một cái bóng trên tường. Những gì tôi đã trải qua không bị quên đi, nhưng không thể nhớ ra, và bản thân tôi là một sự rối loạn và trống vắng. Thế nhưng tôi có thể cảm thấy quá khứ của mình, bản ngả trong tôi còn đó, dù tôi không thể với tới hay nắm giữ nó, vì dường như hành động nắm giữ đã thiêu nó cháy rụi, như một con côn trùng bị trẻ con bắt và nhốt vào trong một cái ly. Hoặc một giấc mơ được mang trở lại khi tỉnh thức.

Dần dà tôi nhận ra tôi phải bỏ trốn. Vì thế tôi nằm, vờ điên và bất tỉnh, cho tới khi tôi nhìn thấy giây phút của mình: một cánh cửa mở ra, một cái lưng quay lại, tôi nhảy lên và lao vào bóng tối. Tôi không biết tôi ở đâu, hay đi đến nơi nào, thế nên tôi chạy, chạy mãi, lảo đảo qua những đường phố sương giăng, cho tới khi cuối cùng tôi cảm thấy bóng tối thay đổi quanh tôi, và nghe thấy tiếng nước chảy, ngửi thấy mùi nồng ấm của lũ bò. Dù tôi không biết, tôi đã đi xa tới tận Hampstead Health, nơi lúc này tôi đang bước lang thang. Dở điên dở tỉnh vì đói và sợ hãi, cuối cùng tôi nhìn thấy một ngôi nhà, và không biết phải làm gì khác, tôi bò vào và tìm thấy một nơi để ngủ.

Hẳn là trước khi ngủ tôi đã ăn thứ gì đó, vì điều kế tiếp tôi biết là tôi bị một người đàn ông đánh thức. Hắn cầm một khẩu súng hỏa mai. Và hai thanh niên, những kẻ thề rằng sẽ kiện tôi. Tôi đã vào bếp của họ, ăn thức ăn của họ, và ngủ cạnh ngọn lửa của họ. Và lúc này, xem tôi là một tên lang thang cù bất cù bơ nào đó, họ lôi tôi tới chỗ quan tòa. Thế là tôi bị xiềng chân và đưa đi.