Chương 2 NHỮNG SINH VẬT BÓNG TỐI
Tên trên hộ chiếu này là J.T. Williams nhưng anh có vài cuốn hộ chiếu. Vỏ bọc hiện tại của anh là Đại diện cho một hãng dược phẩm Mỹ và anh có thể nói không ngừng về các loại kháng sinh tổng hợp khác nhau. Tương tự như vậy anh cũng có thể thảo luận về việc kinh doanh thiết bị công nghiệp nặng với tư cách là đại diện một lĩnh vực chuyên môn nào đó cho hang Caterpillar Tractor và có hai nghề “huyền thoại” khác anh có thể chuyển đổi dễ dàng như thay áo. Tên anh tất nhiên không phải là Williams. Trong Phòng Hoạt động hiện trường anh thường được biết đến với cái tên Clark, nhưng tên anh cũng không phải Clark, dù đó là tên anh dùng trong cuộc sống hàng ngày với gia đình. Công việc chính của anh là giảng viên tại trường đào tạo huấn luyện các sỹ quan hiện trường của CIA, thường được gọi bằng cái tên “Nông Trại”, nhưng anh là giảng viên đào tạo bởi vì anh rất giỏi trong trong hoạt động hiện trường và vì lý do tương tự, anh thường xuyên đi thực hiện các nhiệm vụ
Clark là một người rắn rỏi, cao hơn 6 feet với mái tóc đen và chiếc cằm nổi bật tiết lộ luôn dòng giống của mình. Đôi mắt xanh đổi màu theo niềm vui và sự tức giận. Và dù đã trên 40 nhưng Clark không có bụng phệ nhưng mấy người hay ngồi văn phòng, và đôi vai anh cho thấy chương trình tập luyện của anh năng như thế nào. Tuy vậy, ở độ tuổi cần quan tâm đến hình thể thì anh trông rất bình thường, ngoại trừ một điều nổi bật, trên bắp tay anh có xăm hình một con hai cẩu đỏ đang cười toe. Đáng lẽ anh phải xóa nó đi, nhưng về mặt tình cảm anh không thích làm điều đó. Con hải cẩu là một phần di sản mà anh từng một thời anh chọn theo đuổi. Trong một chuyến bay, khi được hỏi anh đã trung thực trả lời rằng anh từng phục vụ trong hải quân, rồi tiếp tục nói dối rằng Hải quân đã trả tiền học đại học dược, cơ khí hoặc bất kỳ ngành nào khác. Thực ra Clark không hề tốt nghiệp bất kỳ trường đại học hay cao đẳng nào, dù kiến thức tích lũy của anh đủ đê lấy được nửa tá bằng cấp. Việc không có bằng cấp lẽ ra sẽ – phải- loại anh ra khỏi vị trí mà anh đang đảm trách ở Công Ty, nhưng Clark có những kỹ năng hiếm có ở hầu hết các cơ quan tình báo phương Tây. Nhu cầu về nó cũng rất hiếm, nhưng thỉnh thoảng vẫn cần, và một quan chức cấp cao của CIA từng nhân ra rằng có một người như Clark trong biên chế sẽ rất hữu ích. Anh đã trở thành một sỹ quan thực địa rất hữu dụng – chủ yếu là cho các nhiệm vụ đặc biệt, nguy hiểm cao và trong thời gian ngắn- điều này càng hữu dụng hơn với Công Ty. Clark đã trở thành một huyền thoại, dù chỉ có số ít người trong Langley biêt tại sao. Chỉ có một Mr. Clark
“Ông định làm gì ở đất nươc chúng tôi, Senor (ông) William?” nhân viên phụ trách nhập cư hỏi
“Việc kinh doanh và toi hy vọng có them vài con cá nhỏ trước khi về nhà” Clark trả lời bằng tiếng Tây Ban Nha. Anh có thể nói thông thạo 6 thứ tiếng và 3 trong số đó có thể nói như người bản xứ luôn
“Tiếng Tây Ban Nha của anh rất tuyệt”
“Cảm ơn. Tôi lớn lên ở Costa Rica mà” Clark nói dối. Anh cũng thực sự giỏi trong kỹ năng này “Cha tôi đã làm việc ở đó nhiều năm”
“Vâng, tôi đồng ý. Chào mừng đến Colombia”
Clark cúi xuống xách túi của mình. Anh để ý thấy không khí ở đây rất loãng. Chạy bộ hang ngày đã giúp anh trong mấy trường hợp này, nhưng anh tự nhắc nhở bản than hãy đợi vài ngày trước khi làm bất cứ công việc khó khăn nào. Đây là lần đầu tiên anh đến đất nước này nhưng có gì đó nói với anh rằng đây không phải là lần cuối. Mọi hoạt động lớn đều bắt đầu từ trinh sát. Đó là nhiệm vụ hiện tại anh cần làm. Chính xác những gì anh trinh sát cũng sẽ cho anh biết nhiệm vụ thực sự của mình là gì. Clark tự nhủ, anh đã từng làm mấy việc này trước đây. Thực tế, một nhiệm vụ kiểu này chính là lý do CIA đã chọn anh, thay đổi tên và cho phép anh sống như vậy suốt gần 20 năm qua
Một trong những điều đặc biệt về Colombia là đất nước này thực sự cho phép người ta mang theo vũ khí vào đất nước mà không cần thẩm tra kỹ lưỡng. Clark không quá khó khăn trong lần này. Anh tự hỏi không biết lần tới có khó khăn hơn không. Anh biết rõ mình không thể nhờ trưởng trạm tình báo hỗ trợ, dù sao vì ông ta thậm chí còn không biết anh có mặt ở đây. Clark tự hỏi tại sao, nhưng rồi gạt nó sang một bên. Đó không phải là chuyện anh cần lo lắng, mà là nhiệm vụ của anh kìa
Mới vài năm trước, Quân đội Hoa Kỳ đã xem xét lại ý tưởng lập một sư đoàn bộ binh (hạng nhẹ). Thành lập một sư đoàn này không mấy khó khăn. Đơn giản chỉ là vấn đề lựa chọn một sư đoàn bộ binh (Đã cơ giới hóa) và loại bỏ tất cả các thiết bị cơ giới hóa là xong. Những gì còn lại là một tổ chức gồm 10.500 người, có sức mạnh trang thiết bị (TOE – Table of Organization and Equipment) thậm chí còn nhẹ hơn một sư đoàn dù được trang bị nhẹ nhất từ xưa đến nay, và do đó có thể vận chuyển bằng đường hàng không bởi 500 máy bay của Bộ tư lệnh vận tải quân sự đường không (Air Force’s Military Airlift Command.). Nhưng sư đoàn bộ binh hạng nhẹ, hoặc thường được dọi là LID (light infantry pision) không hoạt động như các nhà quan sát thường tưởng tượng. Còn xa hơn rất nhiều
Khi tạo ra “các chiến binh hạng nhẹ” Quân Đội đã quyết định quay trở lại với nên tảng cơ bản vĩnh cửu. Bất kỳ chiến binh có tư duy nào cũng sẽ công khai thừa nhận rằng có hai loại chiến binh trên thế giới này: Bộ binh và những người hỗ trợ cho bộ binh theo cách này hay cách khác. Hơn cả như thế, những đơn vị LID giống như những đơn vị đào tạo các kỹ năng bộ binh tiên tiến. Đây là nơi Quân Đội đào tạo các hạ sy quan theo cách truyền thống. Theo quan điểm đó, Quân đội đã cẩn thận bổ nhiệm những sĩ quan giỏi nhất để chỉ huy lực lượng này. Các đại tá chỉ huy các lữ đoàn và các tướng chỉ huy các sư đoàn, đều là những cựu binh tham gia chiến tranh Việt Nam, những người mà ký ức về cuộc xung đột gay gắt đó cũng bao hàm cả sự ngưỡng mộ với kẻ thù của họ -đặc biệt là cách mà Việt Cộng howcj NVA (Quân đội Bắc Việt) đã biến việc thiếu trang thiết bị và hỏa lực thành động lực hiệu quả. Quân Đội nghĩ rằng, không có lý do gì mà những lính Mỹ lại không đạt được đến trình độ kỹ năng trên chiến trường mà lính của Võ Nguyên Giáp đã làm; thậm chí họ còn có thể làm tốt hơn, bởi vì những kỹ năng này có sự kết hợp chặt chẽ và bổ sung với trang bị và hỏa lực truyền thống của Mỹ. Vậy là 4 sư đoàn tinh nhuệ đã ra đời. Sư đoàn số 7 đóng tại dãy núi xanh Fort Ord, California, sư đoàn số 10 ở núi Ford Drum, New York, sư đoàn số 25 ở Schofield Barracks, Hawaii và sư đoàn số 6 ở Fort Wainwright, Alaska. Mỗi sư đoàn đều gặp vấn đề trong việc giữ chân các trung sỹ và sỹ quan cấp đại đội, nhưng đó là một phần trong kế hoạch tổng thể. Các chiến binh hạng nhẹ đều sống một cuộc sống khắc khổ, nhưng đến 30 tuổi thì ngay cả những chiến sỹ giỏi nhất cũng sẽ khao khát được ra chiến trường trong một chiếc máy bay trực thăng hoặc xe thiết giáp và có thể có thời gian để chia sẻ với vợ con thay vì chỉ trèo đèo lội suối. Vì vậy những người giỏi nhất trong số họ, những người đã ở lại và hoàn thành trường học NCO gian khổ, đều biết được rằng các trung sỹ đôi khi phải hành đồng mà không cần sự chỉ đạo của trung úy, rồi sau đó gia nhập các đơn vị hạng nặng khác của quân đội , mang theo những kỹ năng mà họ không bao giờ quên. Những đơn vị LID, nói tóm lại, là những học viện nhà máy, nơi quân đội đào tạo các trung sỹ với những khả năng lãnh đạo vượt trội và nắm vững chân lý vĩnh hằng của chiến tranh – thứ chân lý vốn luôn rơi vào tay số ít người luôn mặc bộ đồng phục bốc mùi và đôi giày đầy bùn đất, sử dụng đất và đêm tối như đồng minh để mang cái chết cho kẻ thù của mình
Trung sỹ Domingo Chavez là một trong những người lính như vậy. Đồng đội thường gọi là Ding, anh năm nay 26 tuổi, với 9 năm quân ngũ – từng tham gia băng nhóm trên đường phố Los Angeles, nhưng ý thức chung cơ bản đã giúp anh vượt qua nền giáo dục không hiệu quả- sau cái chết của một người bạn trong một cuộc đấu súng trên xe hơi bởi nguyên nhân mà đến giờ anh không hiểu, anh quyết định mình không thể có tương lai ở Bandidos. Sau khi bên lục quân từ chối đơn, ngay buổi sáng thứ hai tuần tiếp theo anh bắt xe buýt đến Văn phòng tuyển quân gần nhất. Mặc dù anh gần như chả biết gì nhưng viên trung sỹ tuyển quân ngay lập tức ghi tên cho anh – hạn mức tuyển quân sắp hết hạn, trong khi đứa trẻ này rõ là muốn vào bộ binh, vì vậy viên trung sỹ điền vào 1 trong 2 chỗ trong trống trong báo cáo tháng. Quan trọng hơn, chàng trai trẻ này muốn nhập ngũ ngay lập tức, đúng là không còn gì tốt hơn đối với một sỹ quan tuyển quân
Chavez gần như không biết việc phục vụ trong quân đội sẽ thế nào, và hóa ra hầu hết những gì anh tưởng tượng đều sai. Chi sau khi bị cắt tóc ngắn và ạo sạch râu trên bộ mặt chuột, anh mới biết sự ngoan cường chẳng giá trị gì nếu thiếu kỷ luật và rằng quân đội không thể dung thứ cho những hành vi xấc xược. Bài học đến từ đôi tay của một trung sỹ huấn luyện có khuôn mặt đen như đêm trong rừng thẳm. Nhưng trong cuộc đời Chavez đã có bài học nào dễ dàng đâu nên anh cũng chẳng bực bội gì khi tiếp thu những bài học khó khăn này. Anh phát hiện ra Quân đội cũng có phân tầng với những nguyên tắc thứ bậc nghiêm ngặt, anh sống với những quy tắc rõ ràng này và dần trở thành một nhà tuyển dụng xuất sắc. Xuất than từ một băng đảng, nên anh hiểu rõ tầm quan trọng của tình bạn và sự hợp tác và dễ dàng tái điều hướng nó theo hướng tích cực. Khi kết thúc khóa huấn luyện cơ bản, khung xương nhỏ của anh trở nên mỏng và chắc khỏe như những sợi cáp sắt, hình thể của anh giờ đây lại trở thành một điều khiến anh tự hào và anh bắt đầu sử dụng tốt nhiều loại vũ khí bộ binh khác nhau. Ngày nào anh cũng ít nhất một lần tự nhủ, ngoại trừ quân đội, còn có nơi nào đưa cho bạn một khẩu súng máy và trả tiền cho bạn bắn súng?
Nhưng những người lính không phải tự nhiên sinh ra mà trưởng thành trong chiến đấu. Chuyến đầu tiên của Chavez là chuyển đến Hàn Quốc, nơi anh làm quen với những ngọn núi và biết được kẻ thù khủng khiếp đến thế nào, vì ngay cả khi làm nhiệm vụ trong khu vực DMZ (Khu Vực Phi Quân Sự) cũng chưa bao giờ có được cảm giác gọi là an toàn. Cuối cùng anh cũng nhận ra kỷ luật có tác dụng thiết thực và hữu dụng đến thế nào. Nó giúp cho người lính sống sót. Một nhóm nhỏ những kẻ xâm nhập Bắc Triều đã chọn một đêm mưa gió để vượt qua phòng tuyến của đơn vị anh với mục đích mà chỉ họ mới biết. Trên đường đi, họ tình cờ gặp một chốt giám sát không được đánh dấu trên bản đồ do hai lính Mỹ canh gác nhưng lại ngủ ngon, và hai người lính đó không bao giờ thức dậy được nữa. Sau đó các đơn vị ROK (Quân đội Nam Hàn) đã đánh chặn và giết những kẻ xâm nhập, nhưng Chavez là người phát hiện ra hai người lính thuộc trung đội mình đã chết với cổ họng bị cắt như anh từng thấy thời còn trẻ trâu trong băng đảng. Ngay tại đó và sau này anh đã quyết, làm lính phải là việc làm nghiêm túc và anh phải trở thành bậc thầy trong nghề. Viên trung đội phó đã để ý đến anh đầu tiên, sau đó là trung úy. Chavez rất chăm chú tham gia các bài giảng, thậm chí cố gắng ghi chú. Khi chỉ huy nhận ra việc anh không thể đọc và viết ngoại trừ việc cố gắng ghi nhớ từ trước, viên trung đội phó đã nhờ một binh nhì (PFC) trẻ tuổi giúp đỡ. Chavez đã học hành siêng năng mỗi khi có thời gian rảnh và đến cuối năm đó anh đã vượt qua kỳ thi tốt nghiệp trung học -nỗ lực đầu tiên của anh đã thành công! Đêm đó, anh đã nói với bất kỳ ai lắng nghe mình rằng anh đã trở thành hạ sỹ quan cấp 4 (Specialist Fourth Class) và tăng thu nhập them 58.5 usd/tháng. Viên trung úy không hoàn toàn hiểu, dù viên trung đội phó thì hiểu, rằng Domingo Chavez đã hoàn toàn thay đổi sau hai sự kiện liên tiếp gần đây. Dù anh cũng luôn ấp ủ niềm tự hào người người Mỹ La Tinh, nhưng một phần trong anh lính 18 tuổi giờ đây hiểu rằng mình đang làm được điều đáng tự hào. Tất cả những điều này là nhờ quân đội và với ý thức mạnh mẽ về danh dự cá nhân như một phần truyền thống văn hóa, anh sẽ phục vụ quan đội cả cuộc đời để trả món nợ này
Có một số thứ không bao giờ biến mất. Chavez đã tập luyện để thể chất trở nên dẻo dai. Một phần thành công là nhờ thể hình thấp bé của anh – chỉ cao 5.8 feet- nhưng chủ yếu là do anh hiểu thế giới thực không phải sân bóng đá: những chiến sỹ cứng rắn và có thể chiến đấu lâu dài thường gầy và khỏe. Chavez yêu thích chạy bộ và thích chạy đến toát hết mồ hôi. Vì tất cả những điều này, anh hiển nhiên được giao nhiệm vụ trong Sư đoàn bộ binh số 7 (các lính hạng nhẹ). Mặc dù căn cứ của nó ở Fort Ord, gần Monterey bên bờ biển California, nhưng phạm vi huấn luyện của nó kéo dài đến bờ biển phía nam khu quân sự Hunter-Ligget Milliary Reservation, nơ từng là đồng cỏ rộng lớn của gia đình Hearst. VÀo mùa đông ẩm ướt, những ngoinj núi ở đây trở nên xanh tươi đep tuyệt. Nhưng Huter-Liggett sẽ biến thành bề mặt phồng rộp như trên mặt trăng vào mùa hè California với những ngọn đồi dốc trọc lóc, không bóng mát, cỏ dại chợt biến thành bụi gay ngay khi ủng dẫm lên. Đối với Chavez, đây chính là nhà. Anh đến đây với tư cách là một trung sĩ mới được bổ nhiệm cấp bậc E-5 và ngay lập tức được cử tham gia khóa đào tạo chỉ huy tác chiến kéo dài hai tuần được tổ chức tại sư đoàn, một trường dự bị để đào tạo giám sát viên, sau khi học ở đây anh có thể được vào Ranger school ở Fort Benning, Georgia. Trở về sau khi kết thúc khóa huấn luyện khắc nghiệt nhất trong quân đội, Chavez gầy hơn và cũng tự tin hơn bao giờ hết. Chuyến trở về Fort Ord của anh lại trùng hợp với sự xuất hiện những tân binh “lính trơn” vừa được tuyển dụng cho sư đoàn. Ding Chavez được lệnh chỉ huy nhóm tân binh gồm những thanh niên vừa được huấn luyện bộ binh nâng cao. Đây là cơ hội báo đáp công ơn đầu tiên của vị trung sỹ trẻ. Quân đội đã đầu tư ở anh rất nhiều thời gian và các buổi đào tạo, và giờ là lúc anh truyền lại những kỹ năng này cho 9 tân binh – và cũng là lúc quân đội kiểm tra xem Chavez có đủ tố chất để trở thành chỉ huy hay không. Anh đã chỉ huy tiểu đội như một người cha dượng trong một gia đình lớn vô tổ chức phải đối mặt với những đứa con mới nổi loạn. Anh muốn chúng trưởng thành thành công bởi vì chúng là ‘con’ anh, và bởi vì chúng thuộc về anh nên anh chắc cmn chắn chúng sẽ làm được
Ở Fort Ord, Chavez cũng học được nghệ thuật trở thành người lính thực thụ, bởi vì chiến thuật bộ binh chính xác là chiến thuật mà các lính hạng nhẹ phải thành thạo- một kỹ năng nền. Được bổ nhiệm vào Tiểu Đoàn Ba, Đội Bravo của Trung Đoàn bộ binh số 17, với khẩu hiểu rất tham vọng “Ninja! Chúng ta làm chủ bóng đêm!” Chavez luôn ra chiến trường với khuôn mặt được sơn ngụy trang – trong đơn vị LID số 7, ngay cả các phi công trực thăng cũng sơn ngụy trang – và học cách bổ xung them kiến thức bản thân trong khi vẫn truyền đạt chúng cho đám lính dưới quyền. Quan trọng nhất là anh bắt đầu yêu bóng đêm. Chavez học cách di chuyển và lãnh đạo đội sử dụng các vật dụng che chắn để di chuyển yên ắng và nhanh như chớp. Mục tiêu của các nhiệm vụ này thường giống nhau. Việc đào tạo không nhằm mục đích chống lại các lực lượng lớn chính quy, Charvez đào tạo họ hành quân ẩn nấp và nguy hiểm, bởi vì những cuộc hành quân như vậy luôn là đặc điểm của bộ binh hạng nhẹ: xung kích, phục kích, xâm nhập và thu thập thông tin. Che dấu hành động của họ, gây bất ngờ là vũ khí của họ và xuất hiện ở nơi ít người ngờ nhất, phản công trong khoảng thời gian cực ngắn rồi rút lui trong bóng tối trước khi kẻ thù có thể kịp phản ứng. Người Mỹ đã phải trải qua mùi vị này và giờ họ học cách trả đũa tương tự, điều này tất nhiên là công bằng và hợp lý thôi. Tóm lại, Trung Sỹ Tham Mưu (Staff Surgeant – SSG) Domingo Chavez là người sẽ bị Apache hoặc Việt Công coi là đồng đội – hoặc một trong những kẻ thù nguy hiểm nhất
“Hey, Ding!” viên trợ lý trung úy chỉ huy đội gọi “chỉ huy muốn gặp cậu”
Cuộc tập trận kéo dài được tổ chức ở Hunter- Liggett vừa kết thúc mới được 2 giờ sau bình minh. Cuộc tập trận kéo dài gần chín ngày, và ngay cả Chavez cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Anh không còn ở cái tuổi 17 nữa và đôi chân đang nói với anh là nó có dấu hiệu muốn nghỉ ngơi. Ít nhất đây là lần cuối cùng anh đóng vai Ninja. Anh đang chuyển công tác và công việc tiếp theo là trở thành một trung sỹ huấn luyện tại trường đào tạo cơ bản của quân đội đóng tại Fort Benning, Georgia. Chavez cảm thấy tự hào. Quân đội coi trọng anh và anh giờ là hình mẫu của các tân binh trẻ. Viên trung sỹ Chavez đứng dậy nhưng trước khi đi tới văn phòng trung úy, anh lấy từ túi ra một chiếc phi tiêu hình ngôi sao. Kể từ khi vị đại tá đó gọi lính dưới quyền mình là Ninja, chiếc phi tiêu bằng thép nhỏ và khó sử dụng này đã trở thành một món đồ thời trang trong tay họ – phần nào đó là mối quan tâm của những – người – mạnh- nhất. Nhưng luôn có vài lính giỏi không quá coi trọng nó và Chavez là một trong số đó. Với cái phẩy tay, chiếc phi tiêu lao ra một cái cây cách đó 15 feet và ấn vào khoảng 1 inch. Anh lấy lại nó trên đường đi gặp Sếp
“Trình diện, sir” Chavez nói, chào nghiêm.
“Nghỉ, trung sỹ” trung úy Jackson nói. Anh đang ngồi dựa lưng vào một cái cây để cho cái chân phồng rộp của mình được nghỉ ngơi. Dù tốt nghiệp West Point và mới chỉ 23 tuổi nhưng anh đã nhận ra được khó khăn thế nào để theo kịp những người lính mà anh được chỉ định dẫn dắt. “Tôi nhận được một cuộc gọi yêu cầu anh quay về trụ sở chính. Có việc phải làm với đống giấy tờ thuyên chuyển của anh. Anh có thể đi chuyến bay bổ xung từ trại. Máy bay trực thăng sẽ đến đón anh trong 1 giờ nữa. Nhân thể, tối qua anh đã làm rất tốt. Tôi sẽ rất tiếc khi anh không còn phục vụ ở đây nữa, Ding”
“Cảm ơn, sir” Chavez nghĩ, dù chỉ là sỹ quan trẻ nhưng Jackson là một sỹ quan không tồi tý nào. Vẫn còn xanh non, tất nhiên, nhưng anh ta đã rất cố gắng và sẽ học hỏi nhanh thôi. Anh chào viên sỹ quan trẻ hơn mình
“Giữ gìn nhé, trung sỹ” Jackson đứng dậy và chào trả lại
“Sir, chúng ta làm chủ bóng đêm!” Chavez trả lời theo phong cách lính Ninja của tiểu đội 3, trung đoàn 17. 25 phút sau anh đã leo lên chiếc trực thăng Sikorsky UH-60A Blackhawk bay chuyến bay dài 55 phút về Ord. Vừa bước chân máy ba, viên thượng sỹ đã đưa cho anh một lá thư tay. Chavez có 1 tiếng dọn dẹp đồ dùng cá nhân trước khi trình diện ở đơn vị G-1 của sư đoàn hoặc phòng nhân sự. Anh tắm rửa một lúc lâu để lau sạch vết muối và “sơn ngụy trang” trên người, nhưng vẫn mặc bộ đồng phục rằn ri (BDU) ấn tượng nhất của mình và đến trình diện sớm
“Hey Ding” một trung sỹ khác cất lời lời, anh ta đang làm việc ở G-1 trong khi dưỡng bệnh cái chân bị gãy “người đó đang đợi anh trong phòng họp, cuối hành lang tầng 2”
“Có chuyện gì vậy Charlie?”
“Giá mà tôi biết, có vài vị đại tá muốn gặp anh đó”
“Mẹ nó – mình đáng lẽ phải cắt tóc nữa” Chavez thì thầm trong khi bước nhanh lên cầu thang gỗ. Đôi ủng của anh đáng lẽ cũng nên được lau thêm vài lần nữa. Thật khó có dịp xuất hiện trước mặt vài viên đại tá, đáng lẽ họ cần phải báo sớm cho anh mới phải. Nhưng rồi viên trung sỹ nghĩ, đây chính là điểm hay của bên quân đội. Kỷ luật áp dụng với tất cả mọi người. Giờ cũng mệt quá rồi, không lo thêm được nữa, anh gõ cửa và không phải đợi lâu. Lệnh điều anh đến Fort Benning đã được xác nhận và anh đang tự hỏi không biết mấy cô gái điếm ở Georgia sẽ như thế nào. Anh vừa chia tay với cô bạn gái lâu năm. Có lẽ phong cách sống ổn định của một trung sỹ huấn luyện sẽ cho phép anh…..
“Vào đi!” một giọng nói to đạp lại tiếng gõ cửa. Viên đại ta đang ngồi phía sau một cái bàn gỗ rẻ tiền. Anh ta đang mặc một chiếc áo len màu đen bên ngoài chiếc áo sơ mi xanh xám với nhãn ghi SMITH. Ding dơ tay chào theo kiểu quân đội
“Trung sỹ bậc nhất (Staff surgeant -E6) Domingo Chavez đến báo cáo, sir”
“Được rồi, nghỉ và ngồi xuống, trung sỹ. Tôi biết anh đã đi một quãng đường dài. Có cà phê ở trong góc nếu anh muốn”
“tôi không uống, cảm ơn, sir” Chavez ngồi xuống và gần như cảm thấy nhẹ nhõm cho đến khi nhìn thấy hồ sơ nhân sự của mình trên bàn làm việc. Đại tá Smith cầm tập tài liệu lên và nhẹ nhàng mở nó ra. Thông thường sẽ không thoải mái khi để người khác xem mình đọc hồ sơ nhân sự của người ta, nhưng vị đại tá tỏ ra thoải mái và dễ chịu khi xem hồ sơ, với nụ cười trên môi. Chavez để vị vị đại tá Smith này không có tên đơn vị trên thẻ tên, thậm chí không có dấu hiệu đồng hồ cát lưỡi lê, biểu tượng của đơn vị LID số 7. Gã này là ai? Từ đâu đến
“Trung sỹ, hồ sơ này thực sự cmn tốt. Tôi sẽ nói anh sẽ lên E-7 trong hai hoặc 3 năm tới thôi. Tôi biết là anh đã từng đến Nam Mỹ phải không? 3 lần?”
“Vâng, sir. Chúng tôi đã từng đến Honduras 2 lần và Panama 1 lần”
“Cả 3 lần đều hoàn thành rất tốt nhiệm vụ. Trong đây có nói tiếng Tây Ban Nha của anh rất tuyệt”
“Sir đó là thứ tiếng tôi dùng từ khi còn nhỏ” Và trọng âm của anh nói đúng như mọi người anh gặp. Anh muốn biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trung sỹ bậc nhất không có quyền hỏi như vậy với một đại tá. Nhưng cuối cùng anh mong muốn của anh cũng thành hiện thực
“Trung sỹ, chúng tôi đang tổ chức một nhóm đặc biệt và muốn anh là một phần của nó”
“Sir, tôi vừa nhận được lệnh mới và..”
“Tôi biết điều đó. Chúng tôi đang cần những người kết hợp giữa kỹ năng ngôn ngữ tốt và….cmn, chúng tôi đang tìm những lính bộ binh hang nhẹ giỏi nhất có thể có. Theo những thông tin tôi có thì anh là một trong những lính giỏi nhất sư đoàn này”
Còn có vài đặc điểm khác mà “Đại tá Smith” không nói hết. Chavez chưa kết hôn. Bố mẹ đều qua đời. Anh không có người thân trong gia đình hoặc ít nhất không có người cần viết thư hay gọi điện thường xuyên. Anh không phải là người phù hợp hoàn hảo với hồ sơ – có vài thứ khác mà họ hy vọng anh có nữa – nhưng mọi thứ ở anh họ thấy vậy là tốt rồi. “Đây là một công việc đặc biệt. Nó có thể có nguy hiểm, nhưng cũng không hoàn toàn. Chúng tôi cũng chưa chắc chắn. Nhiệm vụ kéo dài 2 tháng, nhiều nhất là 6 tháng, Sau khi kết thúc nhiệm vụ anh sẽ được thăng chức lên E-7 và có thể lựa chọn hướng đi cho công việc của mình”
“Công việc đặc biệt đó là gì, sir?” Chavez háo hức hỏi. Cơ hội có thể sớm thăng chức lên E-7 trước 1 hoặc 2 năm đúng là thu hút toàn bộ sự chú ý của anh
“Tôi không thể nói cụ thể, trung sỹ. Tôi không thích tuyển dụng những người không biết rõ nhiệm vụ” ‘đại tá Smith’ nói dối “Nhưng tôi cũng có lệnh của mình. Tôi chỉ có thể nói rằng anh sẽ được cử đến một nơi nào đó ở phía đông để đào tạo chuyên sâu. Có lẽ sẽ dừng ở đó, có thể không. Nếu chỉ dừng ở đó, thỏa thuận về thăng chức và lựa chọn công việc vẫn được thực hiện. Nếu phải đi xa hơn, anh có lẽ sẽ được cử đến một nơi nào đó để thực hiện các kỹ năng đặc biệt của mình. Được rồi. tôi có thể noi rằng chúng ta đang nói đến việc thu thập vài thông tin tình báo bí mật. Chúng tôi sẽ không cử anh đến Nicaragua hay bất cứ nơi nào đại loại thế. Anh cũng không phải được cử đi tham gia chiến tranh bí mật gì”
Tuyên bố này về mặt kỹ thuật cũng không phải lời nói dối “Smith” không biết chính xác công việc là gì thật, và anh cũng không ai khuyến khích anh phải biết. Anh ta chỉ được đưa thông tin về các yêu cầu của nhiệm vụ và anh gần như hoàn thành việc tìm người để thực hiện nó- bất kể nó là cái quái gì. “Dù sao thì đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Những gì chúng ta vừa bàn luận không được phép tiết lộ ra ngoài căn phòng này – điều đó có nghĩa là anh không được bàn luận với bất kỳ ai mà không được sự cho phép của tôi, có hiểu không?” Người đàn ông nhấn mạnh điểm này
“Đã hiểu, sir”
“Trung sỹ, chúng tôi đã đầu tư rất nhiều tiền bạc và thời gian vào anh. Đây là lúc anh cần trả ơn. Đất nước này cần anh. Chúng tôi cần các kỹ năng của anh. Chúng tôi cần các phương pháp mà anh nắm vững”
Nói đến đây thì Chavez biết là anh có rất ít lựa chọ. “Đại tá Smith” cũng biết điều đó. Chàng trai trẻ đợi đến 5 giây trước khi trả lời, điều viên đại tá thấy ngắn hơn dự kiến
“Khi nào tôi cần đi, sir”
Smith giờ trông đã hoàn toàn giống như một doanh nhân. Anh lấy ra một phong bì lớn từ ngăn kéo giữa bàn. CHAVEZ viết nguệch ngoạc trên đó bằng bút magic marker “Trung sỹ, tôi đã mạn phép làm vài thứ cho anh. Trong đây là hồ sơ y tế và hồ sơ tài chính của anh. Tôi đã trích xuất tất cả hồ sơ của anh từ tất cả các đơn vị trước đây anh từng tham gia.Tôi cũng đã điền vào một số mẫu sẵn để anh có thể chuyển đồ đạc cá nhân- đến ‘nơi’ ghi trên mẫu”
Chavez gật đầu, dù hơi hụt hẫng. Bất kể viên đại tá Smith này la ai thì anh ta đã chứng tỏ sức mạnh của mình thông qua việc điều động hiệu quả giấy tờ bên quân đội vốn nổi tiếng quan liêu. Thường phải mất đến 5 ngày để hoàn thành thủ tục chuyển đơn vị. Anh nhận phong bì từ viên đại tá
“Cứ thu dọn quần áo và dungj cụ và có mặt tại đây lúc 18.00. Đừng quan tâm đến việc cắt tóc hay bất kỳ thứ gì. Anh cứ để nó dài ra thế một thời gian đi. Tôi sẽ lo mọi việc với đám người tầng dưới. Và nhớ: Anh không được bàn bạc với bất kỳ ai. Nếu có ai hỏi, anh báo nhận được lệnh về Fort Benning báo cáo sớm hơn một chút. Chỉ cần nói như vậy và tôi mong anh sẽ làm được”
‘Đại Tá Smith’ đứng dậy, chìa tay ra trong khi lại nói một lời nói dối khác, trộn với một ít sự thật “Anh đã làm một điều rất đúng. Tôi biết chúng tôi đều có thể tin tưởng vào anh, Chavez”
“Sir, chúng ta làm chủ bóng đêm!”
“Giải tán”
‘đại tá Smith” đặt tập tài liệu nhân sự vào túi xách của mình. Vậy là đã hoàn tất. Hầu hết những người được chọn đều đã lên đường đến Colorado. Chavez là người cuối cùng. ‘Smith” tự hỏi không biết mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào. Tên thật của anh là Edgar Jeffries, và anh từng là một sỹ quan quân đội, được điều động về CIA ít lâu và rồi được chính thức tuyển dụng. Anh hy vọng mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch, nhưng anh đã ở CIA đủ lâu để biết dấu kín những suy nghĩ của mình. Đây không phải là lần đầu tiên anh làm công việc tuyển dụng. Không phải lần nào cũng diễn ra suôn sẻ, theo đúng kế hoạch còn ít hơn nữa. Mặc khác, Chavez và những người còn lại đều tự nguyện gia nhập quân đội, tự nguyện kéo dài thời gian phục vụ và tự nguyện quyết định chấp nhận lời mời của anh để làm thwus gì đó mới và khác. Thế giới là một nơi nguy hiểm và 40 người này đã quyết định chấp nhận tham gia vào một trong những phần nguy hiểm nhất. Đây là điều anh thấy được an ủi bởi vì Edgar Jeffries vẫn còn có lương tâm và anh cần điều an ủi này
“Chúc may mắn, trung sỹ” anh khẽ nói
Chavez có một ngày thật bận rộn. Đầu tiên là thay bộ độ dân sự, giặt bộ đồ đồng phục hiện trường, là nó, rồi sắp xếp tất cả những đồ anh định để lại. Anh cũng phải lau dọn các trang thiết bị, bởi vì khi trả lại chúng cần phải ở trong tình trạng tốt hơn lúc mượn, như Trung sỹ Mitchell chỉ huy trung đội phó mong đợi. Vào lúc 13.00, khi những người còn lại trong trung đội từ Hunter – Liggett trở về thì công việc của anh đã gần như hoàn thành. Các NCO trở về nhận thấy hành động của anh và Mitchell nhanh chóng tiến đến
“Sao lại thu dọn đồ đạc, Ding?” Mitchell hỏi
“Họ cần tôi về Benning sớm – đó là, ừ, đó là lý do vì sao họ chở tôi bay về sáng nay”
“Trung úy biết không?”
“Họ đã nói cho anh ấy rồi – chà, họ hẳn phải nói hết với mấy người thư ký rồi chứ, phải không?” Chavez cảm thấy hơi xấu hổ. Nói dối chỉ huy khiến anh cảm thấy hơi khó chịu. Bob Mitchell là một người bạn và thầy giáo của anh trong gần 4 năm ở Fort Ord. Nhưng lệnh này lại đến từ một đại tá
“Ding, có một thứ cậu vẫn phải học, đó là công việc giấy tờ hàng ngày”
Trung úy Timothy Washington Jacksong, đơn vị bộ binh, vẫn còn chưa tắm rửa mà chuẩn bị về ký túc xá dành cho các sỹ quan độc thân gọi là BOQ, hay thường chỉ gọi là Q. Anh nhìn lên và thấy hai sỹ quan NCO dưới quyền mình
“Trung úy, Chavez đây vừa nhận được lệnh phải về Fort Benning PDQ. Họ sẽ đến đón anh ấy chiều nay”
“Tôi cũng nghe nói thế. Tôi chỉ vừa nhận được cuộc gọi từ thiếu tá tiểu đoàn trưởng. Có chuyện quái gì vậy? Chúng ta thường không làm việc theo cách này” Jackson càu nhàu “Bao giờ thì rời đi?”
“18.00, sir”
“Được. Tôi phải đi đây, phải tắm rửa trước khi gặp S-3. Trung sỹ Mitchell, anh đi đăng ký thiết bị được không?”
“Vâng, sir”
“Được rồi, tôi sẽ quay lại lúc 17.00 để hoàn thành công việc. Chavez, đừng để anh ấy rời đi trước khi tôi quay lại”
Thời gian còn lại của buổi chiều nhanh chóng trôi qua. Mitchell rất vui được trợ giúp – cũng không hẳn là giúp nhiều lắm – và sắp xếp mọi thứ có trật tự cho đàn em của mình, và cũng dạy cậu ta vài cách hay để xử lý công việc giấy tờ. Viên trung úy Jackson đã quay lại đúng giờ và gọi 2 người vào phòng. Xung quanh yên lặng, hầu hết các chiến sĩ trong tiểu đội đã đi chơi trong thị trấn.
“Ding, tôi vẫn chưa sẵn sàng đẻ anh đi. Chúng tôi vẫn chưa quyết định ai sẽ lên thay anh làm đội trưởng. Anh đang nói về Ozkanian. Trung sỹ Michell, anh nghĩ sao?”
“Tôi đồng ý, sir. Anh nghĩ sao, Chavez?”
“Anh ấy đã sẵn sàng” Ding nhận xét
“Được rồi, vậy chúng ta sẽ cho hạ sỹ Ozkanian một cơ hội. Chavez, anh rất may mắn đấy” Trung úy Jackson nói tiếp “Tôi đang hoàn thành báo cáo trước khi chúng tôi đi diễn tập. Anh muốn tôi gửi báo cáo nhận xét về anh cùng không?”
“Nếu là nhận xét tốt thì được, sir” Chavez cười toe toét. Viên trung úy rất thích anh và Chavez biết điều đó
“Được rồi, tôi sẽ nhận xét anh rất xuât sắc như anh xứng đáng vậy. Rất tiếc khi anh phải rời đi sớm thế này. Anh có cần xe đưa không? Jackson hỏi
“Không vấn đề gì, sir, tôi định đi bộ”
“Vớ vẩn, đêm qua chúng ta đã đi bộ đủ rồi. Cứ chất đồ của anh lên xe tôi” Viên trung úy ném chìa khóa xe mình cho anh “Còn chuyện gì nữa không, trung sỹ Mitchell?”
“Không còn gì cho đến thứ 2 tuần tới, sir. Tôi nghĩ chúng ta có thể nghỉ ngơi thật tốt vào cuối tuần này”
“Như mọi khi, phán đoán của anh luôn chính xác. Anh trai tôi đang ở trong phố và tôi sẽ đến đó cho đến 6.00 sáng thứ hai”
“Tuân lệnh. Cuối tuần vui vẻ, sir” Chavez có rất ít đồ cá nhân và kỳ lạ là anh thậm chí không có một cái xe hơi. Thực tế anh đang tiết kiệm tiền để mua con Chevy Corvette mà anh đã yêu thích từ khi còn nhỏ. Thêm 5000usd nữa là anh có thể mua nó hoàn toàn bằng tiền mặt. Ngay khi đặt hành lý vào cốp chiếc xe Honda của Jackson, viên trung úy bước ra khỏi doanh trại và Chavez ném lại chìa khóa cho anh ta.
“Họ đón anh ở đâu?”
“Người ta nói là tại Bộ phận G-1, sir”
“Sao lại ở đó? Sao không phải là Hội trường Martinez?” Jackson hỏi khi khởi động xe. Hội trường Martinez là nơi tổ chức các lễ diễu hành
“Trung úy, tôi chỉ biết đến nơi mà họ bảo tôi đến” Jackson cười phá lên
“Không phải tất cả chúng ta đều thế à?”
Chỉ mất 2 phút là họ đến nơi. Jackson thả Chavez ở đó và họ bắt tay nhau. Viên trung úy để ý , ở đó đã có thêm 5 người lính khác. Tất cả đều là trung sỹ, điều đáng ngạc nhiên là tất cả đều có vẻ là người gốc Mỹ La Tinh. Anh biết 2 trong số họ. Leon là trong trung đội 4 của Ben Tucker, tiểu đoàn 17 và Mufioz thuộc trung đội trinh sát. Cả hai đều rất giỏi. Trung úy Jackson nhún vai trước khi lái xe rời đi