Chương 3 THỦ TỤC PHIÊN TÒA TRÊN TÀU PANACHE
Weneger tiến hành kiểm tra trước bữa trưa thay vì sau bữa. Cũng không có gì nhiều phải nói. Chief Riley đã kiểm tra trước đó rồi. Ngoại trừ vài can sơn và mấy cái chổi quét đang sử dụng- sơn một con tàu luôn là việc không biết khi nào bắt đầu và khi nào kết thúc; thì mọi thứ được sắp xếp trật tự. Súng được đặt đúng vị trí như huấn luyện và an toàn; các dây cáp treo đều được kiểm tra. Dây cứu sinh đã được thắt chặt, và cửa sập được đóng chặt để đề phòng bão vào ban đêm. Một số thủy thủ được nghỉ nhiệm vụ lần lượt nằm trên boong để nghỉ ngơi, một số đọc sách, một số phơi mình dưới ánh nắng mặt trời
“Mọi người trên boong chú ý!” Riley hét lên và mọi người bật dậy. Một hạ sĩ đang đọc tờ Playboy. Wegener vui vẻ nói với cậu ta nên chú ý đến điều này trong lần ra khơi tiếp theo, vì ba nữ thủy thủ sẽ được cử lên thuyền trong vòng hai tuần, và con thuyền không được làm bất cứ điều gì làm tổn thương tình cảm của họ. Panache hiện tại không có nữ quân nhân, đây là một ngoại lệ. Vị thuyền trưởng không thấy phiền phức lắm khi tàu có thêm 3 nữ quân nhân nhưng vài sỹ quan của ông thì hoài nghi. Ví dụ như vấn đề đi vệ sinh, vì khi thiết kế tàu tuần tra, người ta không có tính đến trên tàu có nữ. Đây là lần đầu tiên trong ngày Red Wegener thấy có gì đó đáng cười. Vấn đề đưa phụ nữ ra biển…và nụ cười vụt tắt khi những hình ảnh trong cuộc video đó lại hiện lên trong óc. 2 người phụ nữ đó- không, một phụ nữ và một bé gái – đã bị vứt xuống biển, phải không…?
Cảnh tượng đó cứ vương vấn trong tâm trí ông
Wegener nhìn quanh và thấy mọi người đang nhìn ông với vẻ mặt khó hiểu. Vị thuyền trưởng hôm nay cảm xúc không đúng ở đâu đó. Họ không biết đó là gì nhưng biết rõ là đừng có rớ xớ xung quanh nếu không muốn bị quạt. Rồi họ thấy sắc mặt thuyền trưởng lại thay đổi và nghĩ, vị thuyền trưởng lại đang tự trầm tư hỏi mình rồi
“Mọi người, nhìn có vẻ ổn đấy. Cứ tiếp tục thế này nhé” Ông gật đầu rồi bước tiếp vào cabin. Sau đó ông cho triệu tập Chief Oreza.
Viên sỹ quan hậu cần xuất hiện trong vòng 1 phút. Panache không phải là con tàu lớn nên anh xuất hiện rất nhanh “Thuyền trưởng, anh gọi tôi?”
“Đóng cửa vào, Portagee và ngồi đi”
Viên sỹ quan phụ trách hậu cần là người gốc Bồ Đào Nha nhưng giọng ông mang âm hưởng New England. Giống như Bob Riley, ông cũng là một thủy thủ đầy kinh nghiệm và giống như thuyền trưởng, ông cũng là một người hướng dẫn kỳ cựu. Tất cả các sỹ quan của Lực lượng bảo vệ bờ biển đều được học cách sử dụng dụng cụ sextant từ người đàn ông chuyên nghiệp béo ú này (sextant thường được sử dụng để đo góc kẹp giữa thiên thể và đường chân trời, góc kẹp đo được cùng với thời điểm đo cho ta vị trí của tàu tại thời điểm quan trắc.). Chính những người như Manuel Orez mới thực sự điều hành lực lượng bảo vệ bờ biển và Wegener đôi khi hối tiếc đã rời khỏi cấp bậc của họ để trở thành sỹ quan. Nhưng ông đâu có rời bỏ họ hoàn toàn và khi chỉ có hai người Wegener và Oreza với nhau, họ thường dùng tên để gọi lẫn nhau
“Tôi đã xem đoạn băng quay trên thuyền đó, Red” Oreza nói, đọc được suy nghĩ của thuyền trưởng “Anh nên để Riley đập chết bọn khốn nạn đó”
“Chúng ta không nên hành động theo cách đó” Wegener có chút bối rối
“Cướp biển, giết người, và hãm hiếp…rồi cả buôn ma túy” viên sỹ quan hậu cần nhún vai “Tôi biết cách đối phó với những người như bọn chúng. Vấn đề là không ai chịu làm”
Wegener hiểu ý của ông. Dù chính phủ liên bang mới gần đây đã áp dụng hình phạt tử hình với bọn giết người liên quan đến ma túy thì nó cũng hiếm khi được thực thi. Vấn đề đơn giản là mọi kẻ buôn ma thúy khi bị bắt đều biết một kẻ nào đó buôn to hơn mình và yêu cầu pháp luật phải trừng phạt người đó trước – kẻ buôn ma túy thực sự lớn thì lại chưa bao giờ ở nơi mà luật pháp Hoa Kỳ có thể rờ đến được. Luật pháp Liên Bang chỉ có thể thi hành luật trong lãnh thổ Hoa Kỳ. Mặc dù lực lượng bảo vệ bờ biển có thể thi hành luật ngoài biển – thậm chí lên tàu nước ngoài để tiến hành khám xét – nhưng vẫn luôn có những giới hạn. Phải có giới hạn chứ. Kẻ thù biết rõ giới hạn đó là gì và chúng đơn giản tận dụng nó. Quy tắc trò chơi chỉ áp dụng cho một bên; bên kia thì thoải mái được làm theo ý riêng mình. Vì vậy có nhiều ông lớn trong ngành buôn ma túy vẫn không bị kết án và luôn có rất nhiều người buôn bán ma túy bán rong tham gia vào ngành kinh doanh nguy hiểm này – họ kiếm được nhiều tiền hơn bất kỳ người lính nào trong quá khứ và hiện tại. Ngay cả khi bạn bắt được chúng, chúng thường có thể sử dụng kiến thức của mình để có được cách xử lý khoan dung.
Kết quả là không có ai bị trừng phạt hoàn toàn, tất nhiên là ngoại trừ các nạn nhân. Dòng suy nghĩ của Wegener bị dừng lại bởi thứ gì đó còn tồi tệ hơn
“Anh biết không, Red, hai kẻ này hoàn toàn đáng chết”
“Dừng đã, Portagee, tôi không thể…”
“Thuyền trưởng, con gái lớn của tôi học trường luật. Ông muốn biết điều thực sự tồi tệ là gì không?” viên sỹ quan tăm tối hỏi
“Tiếp tục đi”
“Chúng ta để mấy tên này lên bờ- chà trực thăng sẽ đưa chúng đi vào ngày mai – và chúng sẽ gọi ngay cho một vị luật sư, phải không? Bất kỳ ai xem truyền hình Mỹ đều biết chuyện đó. Hãy giả sử chúng cứ kiên quyết im lặng cho đến lúc đó. Rồi luật sư của chúng sẽ nói rằng thân chủ của ông ta sáng hôm qua đã nhìn thấy chiếc du thuyền đang trôi dạt và trèo lên. Con thuyền đang hướng trở lại từ bất kỳ nơi nào nó xuất phát và bọn chúng quyết định đưa nó vào cảng để gọi cứu hộ. Bọn chúng không sử dụng radio vì chúng không biết sử dụng- các anh đã nhìn thấy trên cuộn băng rồi đấy? Đó là moojto trong những thiết bị quét vận hành bởi máy tính với hàng trăm trang hướng dẫn sử dụng – và mấy người bạn của chúng ta lại không đọc tốt tiếng Anh. Ai đó trên thuyền cá sẽ làm chứng cho câu chuyện của bọn chúng Đây toàn bộ là một sự hiểu làm tai hai. Thế nào? Vậy là vị công tố viên Mỹ tại Mobile sẽ thấy đây là vụ không dễ xử lý và tội danh của mấy người bạn kia sẽ nhẹ hơn nhiều. Vụ này sẽ kết thúc như thế đấy” ông dừng lại
“Khó mà tin được”
“Chúng ta không có thi thể. Chúng ta không có nhân chứng. chúng ta có vũ khí trên thuyền nhưng ai biết ai là người bắn? Tất cả chỉ là chứng cứ gián tiếp” Oreza cười cay đắng “Tháng trước con gái tôi đã nói về khả năng xảy ra chuyện này. Chúng sẽ nhờ một ai đó chưa có tiền án tiền sự làm chứng chuyện chúng lên thuyền thế nào và tất cả bất ngờ trước việc chỉ có một nhân chứng duy nhất ở phía bên kia và chúng ta chỉ thu được mấy cục cứt thôi Red. Chúng đối phó lại chúng ta chỉ bằng vài chi phí nhỏ bé. Thế là xong”
“Nhưng nếu bọn chúng vô tội, sao chúng không…”
“Nói nhiều? Ồi chúa ơi, thật dễ giải thích. Tôi chắc chắn chúng sẽ gào lên là một tàu chiến mang cờ nước ngoài đã đuổi theo và cưỡng bức chúng, sau đó thì một số người đàn ông trang bị vũ khí bước lên tàu, chĩa súng vào chúng và di lý chúng sang tàu mình. Và vì thế chúng sợ đến mức không dám nói gì – đó là những gì luật sư sẽ nói đấy. Cá luôn. Ồ, có lẽ chúng sẽ không được trắng án đâu, nhưng công tố viên có thể sợ thua kiện nên ông ta sẽ tìm kiếm một giải pháp trung hòa. Mấy người bạn của chúng ta sẽ ngồi tù 1 hoặc 2 năm, rồi được giải phóng mua vé máy bay về nhà.
“Nhưng bọn chúng là những kẻ giết người”
“Chắc chắn là thế” Portagee đồng ý “và đáng chết, tất cả bọn chúng để là những kẻ giết người thông minh. Và thệm chí chúng còn có thể bịa ra vài thứ khác nữa. Con gái tôi nói với tôi, Red, rằng mọi việc không bao giờ đơn giản như chúng ta tưởng. Như tôi nói, anh đáng lẽ nên để Bob xử lý. Thuyền trưởng, mọi người đều ủng hộ anh. Nhưng anh cũng nên lắng nghe họ nói gì về điều này”
Thuyền trưởng Wegener im lặng trong giây lát. Nghe có lý, phải không? Các thủy thủ không thề thay đổi gì trong suốt những năm qua, phải không? Trên bãi biển họ vẫn tìm phụ nữ để tán tỉnh nhưng về vấn đề giết người và cưỡng hiếp, “bọn trẻ” vẫn giữ thái độ đối xử khinh thườn như xưa. Bãi biển cũng không khiến bọn họ thay đổi thái độ về hành động này. Con người vẫn là con người. Họ bietes công lý là gì, chỉ có tòa án và luật sư thì không
Red nghĩ thêm một lúc, rồi đứng dậy và đi tới giá sách. Trên giá sách, bên cạnh 2 cuốn Tiêu Chuẩn Thống Nhất về Tòa Án Quân Sự & Sổ Tay các Phiên Tòa Quân Sự có một cuốn sách cũ hơn được biết tới với tên không chính thức của nó là “Rocks and Shoals” (Trích đoạn các bộ luật quân sự). đây là cuốn sách tham khảo pháp lý được sử dụng từ thế kỷ 18 và đã được thay thế bởi UCMJ (Bộ luật thống nhất của các thử nghiệm quân sự) sau Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai. Bản sách của Wegener là một món đồ cổ. Ông đã tìm thấy nó phủi bụi trong một cái hộp bìa ở bến tàu cũ ở bờ biển California cách đây 15 năm. Đây là phiên bản của năm 1877, và các quy định tại thời điểm đó khác xa so với các quy định hiện hành. Wegener cho rằng thế giới thời đó an toàn hơn bây giờ, và lý do cũng không có gì khó hiểu, chỉ cần bạn đọc luật và quy định của thời đó là có thể hiểu được …
“Cảm ơn Portagee. Tôi vẫn còn ít việc phải làm. Tôi muốn anh và Riley có mặt tại đây lúc 15.00”
Oreza đứng dậy “tuân lệnh sir”
Viên sỹ quan hậu cần tự hỏi không biết thuyền trưởng cảm ơn vì điều gì. Bình thường ông gần như đọc được suy nghĩ của thuyền trưởng nhưng lần này thì chịu. Ông biết có chuyện gì đó sẽ diễn ra, nhưng không biết là gì. Ông cũng biết rằng ông sẽ biết chuyện vào lúc 15.00. Ông có thể đợi.
Vài phút sau Wegener ăn trưa cùng các sỹ quan. Ông ngồi yên lặng nơi cuối bàn, đọc một số thư từ. Các sỹ quan của ông còn trẻ và không kiểu cách. Tiếng nói chuyện quanh bàn ồn ã như mọi khi. Hôm nay chủ đề của cuộc nói chuyện vẫn như mọi hôm và Wegener cho phép họ nói thoải mái trong khi lật từng trang giấy fax vàng. Ý tưởng chợt nảy ra trong cabin vừa nãy đang dần thành hình. Ông lặng lẽ cân nhắc giữa ưu và khuyết điểm trong phương án vừa nghĩ ra. Liệu họ có thể thực sự đối xử với hắn thế không? Ông đánh giá, không thực sự làm được. Liệu người của ông có ủng hộ ông làm theo cách này không?
“Tôi nghe Oreza nói ngày xưa họ biết cách đối xử với mấy thằng khốn nạn thế này” Một trung úy đang ngồi ở phía xa nhận xét. Nhiều tiếng lầm rầm tán thành quanh bàn
“Chẳng phải sẽ thiến nó à?” một người khác nó. Đó là một sỹ quan hai-mươi-tư-tuổi không biết rằng mình vừa giúp vị sỹ quan chỉ huy đưa ra quyết định
Có thể được việc, Wegener quyết định. Ông ngẩng đầu nhìn khuôn mặt các sỹ quan, nghĩ rằng ông đã đào tạo họ rất tốt. Ông đã ở cùng họ suốt 10 tháng qua và hoạt động của họ gần như đáp ứng hoàn hảo đối với bất kỳ yêu cầu của một sỹ quan chỉ huy nào. Mười tháng trước, khi ông mới được chuyển đến, tất cả đều đang trong tình trạng tuyệt vọng, và bây giờ họ đã tràn đầy khí thế và tinh thần chiến đấu. 2 người trong số họ đang nuôi ria mép, trông đúng với chất thủy thủ. Tất cả đều đang ngồi trên những chiếc ghế có dựa lưng cứng, tỏa ra năng lực xuất chúng. Họ tự hào về thuyền của mình, tự hào về vị thuyền trưởng của họ. Họ sẽ ủng hộ ông. Red tham gia cuộc nói chuyện, chỉ để nắm chắc thêm tình hình, chỉ để quyết định ai sẽ tham gia vào hoạt động đêm nay
Ăn xong bữa trưa, ông quay về cabin của mình. Công việc giấy tờ vẫn còn đó và ông phải làm nó thật nhanh, sau đó mở cuốn “Rocks and Shoals”. Vào lúc 15.00, Oreza và Riley tới, và ông trình bày kế hoạch của mình. Lúc đầu hai viên sỹ quan phụ trách cảm thấy ngạc nhiên, nhưng rồi họ nhanh chóng tham gia
“Riley, tôi muốn cậu mang cái này cho các vị khách của chúng ta. Một trong số họ đã đánh rơi lúc trên khoang điều khiển” Wegener rút bao thuốc từ trong túi ra “Có một lỗ thông hơi trong hầm, phải không?”
“Vâng, thuyền trưởng” Viên sỹ quan phụ trách boong ngạc nhiên trả lời. Anh không biết chuyện về bao thuốc “Calverts”
“Chúc ta sẽ bắt đầu lúc 21.00” vị thuyền trưởng nói
“Cơn bão sẽ đổ vào thời điểm đó” Oreza nhận xét “Được đấy, Red. Anh biết mình cần phải thận trọng…”
“Tôi biết, Portagee. Nếu cả đời không rủi ro thì sống có ích lợi gì?” Ông mỉm cười hỏi lại
Riley rời phòng đầu tiên. Anh bước lên một cầu thang, xuống hai dãy bậc, rồi đi về phía phòng giam giữ ở đuôi tàu. Hai tên này đang bị giam ở đó, bên trong một cãi cũi rộng 15m2. Mỗi người một cũi. Chúng đang nói chuyện gì đó nhưng dừng lại ngay khi cửa mở. Viên sỹ quan nghĩ, đáng nhẽ nên gắn microphone vào chỗ giam này nhưng viên biện lý quận từng giải thích việc lắp đặt con bọ nghe lén có thể vi phạm luật nhân quyền được quy định trong hiến pháp, hoặc vi phạm các quy định về khám xét và bắt giữ hoặc vài điều vô nghĩa như thế
“Này Gomer” anh nói, tên nằm tầng dưới – tên đã bị anh ném trên lan can cầu – quay lại để xem ai đang gọi mình, rồi anh thấy đôi mắt tên đó mở to “Hai đứa mày đã ăn trưa chưa?” viên sỹ quan hỏi
“Rồi” viên sỹ quan nghe trọng âm hơi buồn cười
“Mày đã rơi mấy điếu thuốc khi ở trên boong” Riley nói và ném điếu thuốc qua mấy thanh chắn. Bao thuốc rơi xuống sàn và Pablo – viên sỹ quan nghĩ anh hắn giống Pablo- vồ ngay lấy chúng với nét mặt đầy ngạc nhiên
“Cảm ơn” anh ta đáp
“Ừ, hừ, hai người các anh không được phép đi bất kỳ đâu mà không được sự cho phép của tôi, nghe rõ chưa?” Riley cảnh báo và rời đi. Đây là một phòng giam được trang bị đầy đủ tiện nghi, thiết bị vệ sinh cũng không thiếu. Các nhà thiết kế thực sự chu đáo, Riley nghĩ. Nhưng cái buồng giam trên tàu tuần tra cũng khiến Riley khá băn khoăn. Hừm. ít nhất cũng không phải phái 2 người canh chừng bọn nó. Ít nhất là chưa, Riley mỉm cười một mình. Chúng mày đã chuẩn bị cho điều ngạc nhiên chưa đấy
Thời tiết trên biển luôn rất ấn tượng. Có thể người ta cảm thấy như vậy khi lênh đênh giữa đại dương mênh mông, hoặc có thể trong suy nghĩ của con người luôn cho rằng những điều như vậy không thể xảy ra trên đất liền. Đêm nay gần đến kỳ trăng tròn, cho phép Wegener tính toán được cơn bão đang tiến đến với tốc độ 20 hải lý/giờ. Tâm bão có thể đạt đến 25 hải lý/giờ và tốc độ gió gần như tăng gấp đôi. Kinh nghiệm cho ông biết rằng Panache hiện đang cưỡi trên những con sóng nhẹ cao 4m nhưng sóng ánh sáng sẽ sớm chuyển sang những cơn sóng đục ngầu hỗn loạn Dù không phải là những cơn sóng thực sự lớn nhưng cũng đủ để cho con tàu tuần tra của ông trải qua chuyến cưỡi sóng gập gềnh. Vài thủy thủ trẻ của ông sẽ sớm hối hận vì ăn nhiêu quá. Chà, đó chính là điều bạn phải học khi ở biển. Biển không thích người ăn quá no.
Wegener rất chào mừng cơn bão này. Nó gia vị thêm bầu không khí mà ông muốn, nó cũng cho ông một cái cớ chơi tiểu xảo với thời gian. Sỹ quan O’Neil chưa bao giờ lái tàu qua thời tiết bão bùng thế này và tối nay sẽ là cơ hội để anh thể hiện
“Còn câu hỏi nào nữa không?” thuyền trưởng hỏi viên sỹ quan
“Không, sir”
“Được rồi, chỉ nhớ rằng nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi sẽ ở trong phòng họp các sỹ quan” Một trong những điều lệnh của Wegener là: Sỹ quan đang làm nhiệm vụ có thể gọi thuyền trưởng đến khoang chỉ huy vì bất kỳ vấn đề gì, dù chỉ là kiểm tra thời gian có đúng không: GỌI CHO TÔI! Đã trở thành câu nói nổi tiếng. Bạn phải nói thẳng điều ra, nếu không sỹ quan cấp dưới lúc nào cũng sợ phải làm phiền thuyền trưởng, thì tàu sẽ đâm vào tàu chở dầu trong lúc ông đang ngủ mất – và sự nghiệp của ông cũng đến kỳ kết thúc. Wegener cũng nhiều lần nói với cấp dưới của mình rằng một sĩ quan giỏi nên sẵn sàng thừa nhận rằng anh ta vẫn còn điều gì đó để học hỏi.
O’Neil gật đầu. Cả hai người đều biết là chẳng có gì phải lo cả. Đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm, chỉ có khác một chút so với việc lái tàu trong thời tiết sóng êm biển lặng thôi. Ngoài ra, Chief Owens cũng đang ở đây. Wegener đi về phía đuôi thuyền và viên trung sỹ làm nhiệm vụ canh gác nói to “Thuyền trưởng rời cầu”
Các thủy thủ đang trong phòng ăn để ngồi xem một bộ phim. Đây là một cuốn băng mới ghi nhãn “Hard R” trên hộp ngoài. Việc này là do Riley sắp xếp. Chỉ có nhiều T&A (ngực trần và mông đẹp )mới hấp dẫn sự chú ý của họ thôi. Bộ phim tương tự cũng đang có trong phòng họp các sỹ quan; các sỹ quan trẻ cũng cần giải trí một chút; nhưng họ sẽ không xem đêm nay
Cơn bão đang đổ bộ sẽ ngăn cản mọi người lên boong lớn và tiếng ồn trên đó cũng không khiến họ để ý. Wegener mỉm cười khi đẩy cửa vào phòng họp. Ông thấy kế hoạch không thể tốt hơn được thế này “Các anh đã sẵn sàng chưa?” vị thuyền trưởng cất tiếng hỏi
Sự nhiệt tình khi bắt đầu thực hiện kế hoạch đã qua, giờ họ đã trở về với thực tế. Wagener nghĩ đó chính là điều ông mong đợi. Những người trẻ tuổi này rất tỉnh táo nhưng họ cũng không lùi bước. Họ cần một ai đó phá vỡ sự im lặng và họ sẽ nghe
“Sẵn sàng, sir” Oreza đang ngồi phía bàn bên kia cất lời. Các sỹ quan đều gật đầu đồng ý. Red bước tới chỗ ngồi của mình ở đầu bàn. Ông nhìn Riley
“Mang bọn họ lên đây”
“Vâng sir” viên sỹ quan phụ trách boong rời phòng và đi về phía phòng giam. Anh lại mở cửa phòng giam và ngửi thấy mùi hăng hắc, lúc đầu anh nghĩ là khoang chứa cáp bị cháy nhưng rồi anh tìm ra sự thật tức thì
“Cứt thật!” anh kinh tởm hét len. Trên tàu của tao! “Đứng lên Gomer!” anh gào lên, thêm vào “Cả hai đứa mày!”
Thằng ở tầng thấp búng tàn thuốc vào bồn cầu và từ từ đứng dậy, cười ngạo nghễ. Riley lườm hắn rồi rút ra chiếc chìa khóa. Biểu cảm trên khuôn mặt Pablo thay đổi nhưng nụ cười vẫn không biến mất
“Đi dạo một chút nào, các con” viên sỹ quan cũng lấy ra hai bộ còng tay. Anh nghĩ mình hoàn toàn có thể dễ dàng đối phó với hai thằng này, chưa kể chúng nó còn đang say thuốc, nhưng thuyền trưởng đã đưa ra hướng dẫn rất rõ rang. Riley thò tay qua khung sắt, túm lấy một thằng trước mặt, kéo mạnh và ra lệnh cho hắn quay lại. Gã ngoan ngoãn nghe lời, đưa tay ra còng, gã kia cũng thật thà đưa tay ra còng. Cả hai không có bất kỳ biểu hiện phản kháng nào khiến viên trung sỹ ngạc nhiên. Anh mở cửa phòng giam và vẫy họ ra ngoài. Pablo bước đến, Riley lấy gói thuốc lá trong túi ra và khinh thường ném xuống giường tầng dưới
“Đi nào” Riley nắm lấy cánh tay của hai gã và dẫn họ đi về phía trước. Bọn chúng vấp ngã trên đường – tuy lúc này tàu đang lắc lư nhưng đó chắc chắn không phải là lý do. Mất khoảng 3 đến 4 phút để đến phòng họp các sỹ quan.
“Tù nhân có thể ngồi xuống” Wegener thông báo khi bọn chúng đến “Phiên tòa bắt đầu”
Cả hai thằng đột ngột dừng lại khi nghe thấy điều này và mọi người trong phòng đều chú ý đến điều đó. Riley đẩy bọn chúng đến ghế ngồi ở bàn bào chữa. Thật khó cho một người có thể chịu đựng được ánh nhìn chăm chăm của mọi người trong tiếng lặng im kéo dài, đặc biệt là khi biết được có chuyện gì đó không ổn nhưng lại không biết đó là gì. Khoảng 1 phút sau, tên cao hơn phá vỡ sự im lặng
“Chuyện gì thế này?”
“Sir” Wegener bình tĩnh trả lời “Chúng ta đang mở một phiên tòa quân sự” Ánh mắt bọn chúng nhìn ông tò mò và ông tiếp tục nói “Công tốc viên sẽ đọc ra các cáo buộc”
“thưa chủ tọa, theo Điều 11 của Luật quân sự, bị cáo bị buộc tội cướp biển, hãm hiếp và giết người. Bất kỳ tội nào trong số 3 tội này đều bị kết án tử hình. Mô tả như sau: Vào khoảng ngày 14 của tháng này, các bị cáo đã lên du thuyền Empire Builder; Bọn họ đã giết 4 người trên con tàu đó; đó là người chủ tàu, vợ ông ta và hai đứa con nhỏ; Xa hơn nữa, bọn họ đã cưỡng hiếp vợ và con gái của chủ tàu; Thêm vào đó, các bị cáo đã chặt xác và ném xuống biển trước khi chúng tôi lên tàu vào sáng ngày 15. Nguyên đơn sẽ chứng minh rằng những tội ác này đã được thực hiện trong quá trình buôn bán ma túy, theo luật pháp Hoa Kỳ, giết người liên quan đến ma túy theo luật pháp Hoa Kỳ là một hành vi phạm tội nghiêm trọng. Thêm vào đó, giết người trong quá trình cướp biển và hãm hiếp trong quá trình cướp biển đều là những tội ác phải xử theo Luật Chiến Tranh. Như Tòa đã biết, các điều khoản liên quan của luật pháp quốc tế quy định rằng chính hành vi cướp biển là một tội ác và thuộc quyền tài phán của bất kỳ tàu chiến nào có liên quan. Như tôi đã nói ở trên, giết người vì mục đích cướp biển là một tội ác. Mặc dù với tư cách là tàu của Lực Lượng Bảo Vệ Bờ Biển Hoa Kỳ, chúng tôi có quyền rõ ràng để lên và bắt giữ bất kỳ tàu nào mang cờ Mỹ, nhưng thẩm quyền đó không hoàn toàn cần thiết trong trường hợp loại này. Do đó, tòa án này có toàn quyền xét xử và nếu cần sẽ xử tử tù nhân. Bên công tố thông báo với ý định yêu cầu án tử hình trong trường hợp này”
“Cảm ơn” Wegener nói, hướng về bàn bị cáo “Các anh có nghe rõ lời buộc tội không?”
“Hả?”
“Công tố viên quân đội vừa buộc tội các anh các tội cướp biển, hãm hiếp và giết người. Nếu các anh bị phán là có tội, tòa sẽ quyết định có tử hình các anh hay không. Các anh có quyền bảo vệ hợp pháp. Trung úy Alison, người đang ngồi ở đó cùng bàn với các anh, sẽ là sỹ quan bào chữa. Các anh có hiểu không?”
Ông biết rằn mình phải đợi vài giây để lời nói của mình được hiểu đúng “Bị cáo có cần nghe lại toàn bộ lời cáo buộc và các chi tiết liên quan không?”
“Vâng, thưa tòa. Sir, Bị cáo đề nghị xét xử vụ án riêng lẻ và yêu cầu Tòa cho phép tôi nói chuyện với thân chủ của mình”
“Sir, bên nguyên đơn phản đối tách từng vụ án riêng lẻ”
“Yên lặng” Viên thuyền trưởng cất lời “Bị đơn trước”
“Sir, vì công tố viên quân đội đã nói rằng vụ án này là một vụ án tử hình, vì vậy tôi mong Tòa tạo điều kiện cho tôi bào chữa tốt nhất cho thân chủ của mình. Và…”
Wegener ngắt lời anh bằng cái phẩy tay và trả lời “Lập luận của bên bị cáo là hợp lý, vì đây là một vụ án tử hình, theo thông lệ, tòa án sẽ cho bị cáo sự linh hoạt tối đa. Tòa án này tin rằng tuyên bố của bị cáo là thuyết phục. Đồng ý đề nghị của bị cáo và cho phép luật sư của bị cáo nói chuyện với thân chủ của mình trong năm phút, đồng thời, tòa này đề nghị luật sư của bị cáo có thể hướng dẫn thân chủ của mình giới thiệu chính xác danh tính của mình”
Viên trung úy dẫn bọn họ ra góc phòng, vẫn để còng tay và nhẹ nhàng nói chuyện với chúng
“Nghe này, tôi là trung úy Alison và tôi đang cố gắng hết sức để giữ mạng sống cho các anh. Để bắt đầu, các anh tốt nhất nên nói cho tôi biết các anh cmn là ai!”
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này” tên cao hơn hỏi
“Cái quái quỷ này là một phiên tòa quân sự. Anh đang ở trên biển, thưa anh, và trong trường hợp không ai từng nói với anh thì thuyền trưởng của một con tàu chiến Mỹ có thể làm cmn mọi thứ ông ta muốn. Anh không nên làm ông ta phật long”
“Vậy thì sao?”
“Vậy thì, đây là một phiên tòa đấy, thằng khốn! Anh biết rồi đấy, có quan tòa, có bồi thẩm đoàn. Họ có thể kết án tử hình các anh và có thể thi hành án ngay trên con tàu này”
“Vớ vẩn!”
“Lạy chúa, tên anh là gì?”
“Mẹ mày” tên cao hơn khinh thường trong khi tên lùn hơn thì có vẻ kém chắc chắn hơn. Viên trung úy vào đầu bứt tai. Cách đó 18 feet, thuyền trưởng Wegener đã để ý đến chuyện đó.
“Các anh đã làm cái quái gì trên chiếc du thuyền đó vậy?”
“Hãy cho tôi một luật sư thực sự”
“Thưa anh, chỉ có tôi là luật sư thôi” viên trung úy nói “các anh vẫn chưa hiểu chuyện à?”
Tên này vẫn không tin viên trung úy, đúng như dự đoán của mọi người. Viên sỹ quan bào chữa dẫn thân chủ quay về bàn bị cáo
“Phiên tòa tiếp tục” Wegener thông báo “Bị cáo có điều gì bào chữa không?”
“Mong Tòa thông cảm, cả hai bị cáo đều chọn cách từ chối cho biết danh tính của mình”
“Tòa không hài long, nhưng chúng ta phải chấp nhận thực tế là các bị cáo từ chối cung cấp danh tính. Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc xét xử, chúng tôi sẽ định danh cho các thân chủ của anh là John Doe và James Doe” Wegener chỉ tay chỉ định tên nào áp dụng cho ai. “Tòa sẽ chọn John Doe trước. Có bất kỳ sự phản đối nào không? Rất tốt. Hãy để công tố viên quân sự trình bày vụ việc”
Công tố viên quân sự nói trong 20 phút và chỉ gọi một nhân chứng ra hầu tòa, anh ta là Trung sỹ Riley. Viên trung sỹ kể lại quá trình lên tàu, có video quay làm chứng.
“Bị cáo lúc đó có nói gì không?”
“Không, sir”
“Anh có thể miêu tả nội dung trong chiếc túi tang vật này không?” công tố viên hỏi tiếp
“Sir, tôi nghĩ đó được gọi là băng vệ sinh. Nó đã được sử dụng, sir” Riley hơi xấu hổ “Tôi tìm thấy nó dưới bàn cà phê ở phòng khách du thuyền, gần vũng máu….thực ra là hai trong bức ảnh, sir. Tôi không tự mình sử dụng thứ này, ông hiểu đấy, sir, nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì phụ nữ không vứt nó xuống sàn. Mặt khác, nếu ai đó muốn hãm hiếp một phụ nữ thì thứ này sẽ cản trở sự đút vào của..kiểu như…và hắn sẽ phải rút nó ra và vứt thứ sẽ cản trở nó hãm hiếp, kiểu như vậy. Nếu ông nhìn thấy nơi tôi nhặt thứ này và nơi vũng máu , chà, ông sẽ hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đó, sir”
“Không còn câu hỏi nào. Nguyên đơn đã hỏi xong”
“Rất tốt. Trước khi bị cáo biện hộ, tòa muốn hỏi liệu bên bị cáo có gọi bất kỳ nhân chứng nào khác ngoài bị cáo không?”
“Không, thưa chủ tọa”
“Rất tốt. bây giờ tòa án sẽ nói chuyện trực tiếp với bị cáo” Wegener liếc mắt sắc lẹm và hơi nghiêng người về phía trước “Sir, trong quá trình bào chữa, anh sẽ có quyền làm một trong 3 điều sau. Thứ nhất, anh có thể chọn không đưa ra bất kỳ tuyên bố nào, trong trường hợp đó Tòa sẽ không rút ra bất kỳ suy luận nào từ hành đông của anh. Thứ hai, anh được phép tuyên bố mà không tuyên thệ và từ chối kiểm tra chéo. Thứ ba, anh được phép đưa ra tuyên bố cùng tuyên thệ, nhưng phải chấp nhận sự kiểm tra chéo bởi công tố viên quân sự. Anh có hiểu các quyền này không, sir?”
‘John Doe’ im lặng theo dõi suốt buổi trong sự thích thú, lúng túng đứng dậy. với hai tay bị còng hắn hơi nghiêng người về phía trước và vì chiếc tàu tuần tra lúc này giống như khúc gỗ trong đống lửa nên hắn khá khó khăn để giữ thăng bằng
“Cái quái gì thế này?” hắn hỏi, một lần nữa lại khiến mọi người tự hỏi về trọng âm của gã “Tôi muốn quay về phòng và đừng bị làm phiền cho đến khi tôi tìm được luật sư bào chữa của chính mình”
“Anh Doe” Wegener trả lời “ Trong trường hợp anh chưa biết chuyện gì đang xảy ra, anh đang ở trong một phiên tòa bị buộc tội cướp biển, hãm hiếp và giết người. Cuốn sách này…” thuyền trưởng giơ cuốn “Rocks and Shoals” của mình lên “nói rằng tôi có thể xử anh ngay tại đây và bây giờ, và cuốn sách này nói rằng nếu chúng tôi phán anh có tội, chúng tôi có thể thi hành án treo cổ anh. Giờ, Lực lượng bảo vệ bờ biển đã không làm điều này trong suốt 50 năm qua, nhưng anh tốt hơn là tin cmn rằng tôi luôn làm tốt những gì tôi muốn! Họ đã không quan tâm đến việc thay đổi luật này. Vì vậy , tình hình sẽ xảy ra khác với những gì anh hy vọng, phải không? Anh muốn một luật sư- anh có ông Alison ngay ở đây. Anh muốn biện hộ cho chính mình? Đây chính là cơ hội của anh. Nhưng. Anh Doe, tòa án này không cho phép ông phản kháng và ông tốt hơn nên sũy nghĩ thật tốt và thật nhanh vào”
“Tôi nghĩ đây là thứ cứt đái. Cút mẹ chúng mày hết đi”
“tòa bác bỏ tuyên bố này của phía bị cáo” Wegener nói, cố gắng giữ khuôn mặt liêm chính và bình tĩnh vảu một thẩm phán trong một phiên tòa xét xử tử hình.
Luật sư bào chữa của bị cáo đã biện hộ trong mười lăm phút để bác bỏ các bằng chứng do công tố viên quân sự cung cấp, nhưng không có gì xảy ra. Phần tóm tắt phiên tòa của hai bị cáo, mỗi bị cáo kéo dài 5 phút. Giờ là lúc thuyền trưởng Wegener phát biểu
“Sau khi nghe lời khai, tòa án này sẽ bỏ phiếu để xét xử vụ án. Tòa án này sẽ bỏ phiếu bằng cách bỏ phiếu kín. Công cố viên hãy phát phiếu và thu lại”
Cuộc bỏ phiếu kết thúc trong chưa đầy 1 phút. Công tố viên đưa cho mỗi bồi thẩm đoàn trong số 5 người một phiếu. Họ đã xem xét bị cáo trước và viết phán quyết của mình. Sau đó, công tố viên đã lấy lại năm phiếu. Giống như một đứa trẻ năm tuổi chơi bài biết chữ, anh trộn phiếu, sắp xếp lại, rồi đưa cho thuyền trưởng. Wegener mở 5 tấm phiếu, đặt chúng lên trước mặt. Ông ghi vào cuốn sổ tay màu vàng trướ khi phát biểu
“Bị cáo hãy đứng lên và đối mặt với tòa. Anh Doe, ông có gì muốn nói trước khi cơ hội đã qua không?”
Hắn không nói gì và nhếch mép nghi ngờ “Rất tốt. Tòa án đã bỏ phiếu để kết luận bị cáo có tội với đa số từ 3 đến 2. Bị cáo bị kết án treo cổ và hành quyết trong vòng một giờ. Chúa tha thứ cho linh hồn của anh. Tòa tạm hoãn”
“Rất tiếc, sir” viên luật sư bi cáo nói với thân chủ “Anh đã không cho tôi có cơ hội đẻ bào chữa”
“giờ thì cho tôi một luật sư!” thằng tên Doe hét lên
“Sir, giờ anh không cần một luật sư nữa, Anh cần một mục sư” Như thể làm sâu sắc thêm sự thật đó, Chief Riley nắm lấy cánh tay hắn lôi đi
“Đi nào, em yêu. Anh có một cuộc hẹn với sợi dây thừng” viên sỹ quan phụ trách dẫn hắn ra ngoài phòng. Tên tù còn lại, được đặt tên là James Doe, đã chứng kiến toàn bộ quá trình với vẻ ngạc nhiên không thể tin được. Mọi người thấy vẻ không tin được của hắn còn hơn cả ánh mắt nghi ngờ của một người khi bị đập đầu vào một chuyến tàu nhanh.
“Giờ thì anh có hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây chưa?” viên trun úy hỏi
“Đây không phải là sự thật, man” tên tù nói, giọng thiếu hẳn sự thuyết phục như thái độ tự tin cách đây 1 giờ trước
“Này anh bạn, anh không để ý à? Họ không bao giờ nói với các anh về vài người mất tích trong khu vực này? Chúng tôi đã làm điều này gần 6 tháng rồi. Giờ thì nhà tù quá tải, và thẩm phấn cũng chẳng buồn quan tâm. Nếu chúng tôi bắt được ai đó trên biển và có đủ bằng chứng cần thiết thì họ để chúng tôi tự xử trên biển. Không ai nói với anh rằng quy tắc đã thay đổi một chút à?”
“Các anh không thể làm thế này!” hắn gần như hét lên
“Thật không? Nói cho anh biết. Chỉ trong phòng 10 phút, tôi sẽ đưa anh lên boong trên cùng và anh có thể quan sát. Tôi đang nói với anh, nếu anh không hợp tác, chúng ta sẽ không cứu được anh đâu, người an hem. Chúng ta cùng mệt mỏi rồi. Sao anh không ngồi yên và nghĩ lại đi. Và khi đến lúc thì tôi sẽ cho anh thấy chúng tôi nghiêm túc đến mức nào” Viên trung úy tự mình pha tách cà phê và uống tỏng lúc chờ, không buồn nói thêm với thân chủ của mình. Khi anh uống xong tách cà phe thì thời gian chờ kết thúc và cánh cửa lại mở ra
“Mọi người có thể lên boong làm chứng” chief Oreza thông báo
“đi nào, anh Doe. Anh cũng nên nhìn cảnh này” viên trung úy nắm cánh tay thân chủ và dẫn hắn đi. Có một thang tàu đi lên trong phòng họp của sĩ quan, với một lối đi hẹp ở đầu thang tàu. Cả hai đi dọc theo lối đi đến sàn trực thăng trống ở đuôi tàu.
Viên trung úy tên là Rick Alison. Một đứa trẻ da đen xuất thân ở Albany, New York và là hoa tiêu trên tàu. Mỗi đêm Alison đều cảm ơn chúa đã cho anh phục vụ dưới quyền Red Wegener vì ông chắc chắn là người chỉ huy giỏi nhất mà anh ta từng gặp. Mặc dù anh đã tính đến việc giải ngũ hơn một lần trước đó, nhưng bây giờ anh muốn ở lại trên tàu càng nhiều càng tốt. Anh dẫn Mr. Doe đi về phía đuôi tàu, cách phòng ăn khoảng 30 feet
Alson cảm nhận được mức độ biển động qua những cơn sóng dữ dội. Anh ước tính gió phải trên 30 hải lý/giờ và sóng cao 12 đến 14 feet. Độ nghiêng của Panache lắc lư từ bên này sang bên kia theo góc phải đến 25 độ theo phương thẳng đứng. Thân tàu giống như trò chơi bập bênh của trẻ em, va chạm tới lui. Alison nhớ ra, bây giờ O’Neil đang lái tàu. Anh muốn Trung sĩ Owens đứng bên cạnh O’Neill vào lúc này. Alison tự nghĩ, O’Nail là một thanh niên rất giỏi, nhưng vẫn còn rất nhiều điều để học hỏi về việc lái tàu. Trên thực tế, bản thân anh chỉ hơn cậu ta sáu tuổi. Những tia chớp thỉnh thoảng lóe lên theo hướng mạn phải, soi sáng cả vùng biển. Mưa to đập ầm ầm trên boong. Gió thổi những hạt mưa, buốt nhói vào mặt.
Nói chung, nếu Edgar Allan Poe trực tiếp có mặt thì đây sẽ là chất liệu sáng tạo tuyệt với cho các câu chuyện của mình. Mặt biển tối om, thân tàu màu trắng của con tàu tuần tra lờ mờ hiện ra như một bóng ma lênh đênh trên biển. Alison nghĩ thầm, Wegener chọn hành động tối nay, chẳng lẽ ông đã biết trước thời tiết như thế này sao? Hay đây chỉ là một sự trùng hợp kỳ diệu?
Thuyền trưởng, ông đã tạo ra điều điên rồ kể từ khi chỉ huy tàu, nhưng đây đúng là đáng tiền
Có một sợi dây phía trước, và ai đó đã buộc nó vào cột ra-đa vô tuyến điện. Alison nghĩ, hẳn khi buộc dây phải vui lắm đây. Đó phải là Trung sĩ Riley. Ngoại trừ anh ta, ai sẽ có gan làm điều này?
Rồi tên tù nhân xuất hiện. Tay vẫn bị còng ra sau. Thuyền trưởng và XO cùng có mặt. Wegener đang đọc gì đó chính thức nhưng họ không thể nghe thấy. Tiếng gió đang gào thét trên boong và dây thừng trên cột buồm bị gió thổi xào xạc – đây là kỹ năng độc nhất của Riley, Allison nghĩ. Anh dùng dây buồm làm dây dẫn và luồn thòng lọng qua ròng rọc. Ngay cả Riley cũng sẽ không ngu ngốc đến mức trèo lên cột buồm trong thời tiết xấu như vậy.
Lúc này đèn bật sáng, đó là đèn pha trên boong lái trực thăng. Ánh đèn chỉ có thể soi sáng một cơn mưa tầm tã, nhưng ít nhiều vẫn giúp có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mắt
Wegener nói điều gì đó với tù nhân lần nữa, khuôn mặt hắn vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo. Hắn vẫn không tin, Alison nghĩ, tự hỏi liệu khuôn mặt đó có thay đổi không. Thuyền trưởng lắc đầu và lùi lại. Riley tiến đến và quàng sợi dây quanh cổ
Giờ thì sắc mặt của John Doe đã thay đổi. Hắn vẫn không tin, nhưng đột nhiên bầu không khí trở nên vô cùng nghiêm túc, năm người đứng ở một đầu sợi dây. Alison gần như bật cười, anh biết cách treo cổ người ta, nhưng anh không ngờ rằng đội trưởng sẽ thực sự đi xa đến mức này …
Cuối cùng hắn bị bịt mắt đen. Riley quay tên tù nhân hướng mặt về phía Alison và bạn hắn phía đuôi thuyền – à, có nguyên nhân khác để làm thế – trước khi khiến hắn ngạc nhiên. Và cuối cùng thì tiếng thét cũng bật lên khỏi họng Mr. Doe
“KKKKHÔNG!” Loại tiếng hét cuồng loạn như nhìn thấy ma quỷ đan xen với tiếng mưa gió sống động như thật khiến không ai có thể mong đợi một phản ứng thích hợp hơn. Không ngạc nhiên khi đầu gối của John Doe run lên. Năm người ở một đầu kéo dây, nhanh chóng chạy về phía đuôi tàu. Chân tên tù nhân rời khỏi chiếc ván chống trượt màu đen, người hắn treo lơ lửng trên không, hắn ta đá đá vài cái, trước khi sợi dây buộc vào một cây cột, và hắn ta ngừng di chuyển.
“Này, kết thúc rồi” Alison nói. Anh nắm lấy cánh tay một Mr. Doe khác và dẫn hắn về phía trước “Giờ đến lượt anh đó, anh trai”
Khi họ đến cánh cửa dẫn lên tầng trên, một tia sét gần hơn đã chiếu sáng toàn bộ boong. Doe này đột ngột dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn lại và phát hiện ra đồng bọn của mình đang treo lơ lửng như một chiếc đồng hồ quả lắc, cơ thể cứng ngắc bị nước mưa bắn tung tóe.
“Giờ thì anh đã tin tôi chưa?” viên sỹ quan hoa tiêu hỏi khi đẩy hắn đi bên cạnh. Quần của anh Doe ướt sũng, và lý do tất nhiên không phải chỉ vì mưa
Khi phiên tòa mở lại, mọi người đã thay quần áo khô. James Doe mặc chiếc quần yếm màu xanh lam của Lực lượng bảo vệ bờ biển, còng tay của hắn đã được tháo ra và để sang một bên và hắn thấy có một ly cà phê nóng đang để sẵn trên bàn dành cho bị cáo. Hắn không nhận thấy Trung sĩ Oreza không còn ở vị trí vào lúc này, và Trung sĩ Riley cũng không có trong phòng họp của sĩ quan. Không khí trong toàn bộ phòng xử án đã dịu đi rất nhiều so với lần trước, nhưng James Doe dường như không nhận ra được điều đó. Hắn cũng không thể im lặng được nữa
“Anh Alison” Thuyền trưởng bắt đầu nói “Tôi đề nghị anh nói chuyện với thân chủ của mình”
“Chuyện này thực sự đơn giản, người anh em” Alison nói “Anh có thể thành thật hoặc anh lên giá treo cổ. Thuyền trưởng không quan tâm cmn đâu. Để bắt đầu, tên anh là gì?”
Jesus bắt đầu nói. Một trong những sỹ quan trong phiên tòa mở camera cầm tay – cùng với cái sử dụng trên du thuyền, thực tế…và cuộc thẩm vấn bắt đầu
“được rồi- anh có hiểu rằng anh không buộc phải nói bất cứ điều gì không?” ai đó lên tiếng hỏi. Tên tù nhân không để ý và câu hỏi được lặp lại
“Vâng, đúng vậy, tôi hiểu, được chưa” hắn trả lời mà không quay đầu lại “Coi này, anh muốn biết cái gì?”
Tất nhiên các câu hỏi đã được viết sẵn trên giấy. Alison, sỹ quan tư pháp của tàu tuần tra, chậm rãi hỏi hết câu này đến câu khác, để hắn cũng chậm rãi trả lời trước máy quay camera. Cuộc thẩm vấn diễn ra trước ống kính và kéo dài bốn mươi phút. James Doe vẫn nhanh chóng trả lời các câu hỏi nhưng không giấu giếm sự thật nào. Hắn không nhận thấy ánh mắt thay đổi của bồi thẩm đoàn
“Cảm ơn vì sự hợp tác của anh” Wegener nói khi cuộc thẩm vấn kết thúc “Chúng tôi sẽ cố xem xét mọi thứ dễ dàng hơn cho anh vì sự hợp tác này. Tất nhiên, chúng tôi không thể làm được gì nhiều hơn cho đồng nghiệp của anh, Anh hiểu điều đó không?”
“Tôi nghĩ thật đáng tiếc cho anh ấy” tên tù trả lời và mọi người trong phòng nhẹ nhàng thở phào
“Chúng tôi sẽ nói chuyện với Công tố viên liên bang” thuyền trưởng hứa “Trung úy, anh có thể đưa tù nhân trở lại phòng giam”
“Vâng, sir” Alison đưa tên tù ra khỏi phòng, máy quay quay lại tất cả những điều này. Nhưng khi Doe bước lên cầu thang và chuẩn bị đi xuống thì bất ngờ bị ngã. Có một bàn tay đã đẩy hắn, nhưng hắn không nhìn rõ. Hắn chưa kịp nhìn lại thì bàn tay còn lại của người đó bất ngờ đánh vào gáy. Lúc hắn bị đánh bất tỉnh, Chief Riley đỡ lấy, trong chi chief Oreza che miệng hắn bằng một chiếc khăn tẩm ete. Sau đó cả hai khiêng đi cấp cứu, nơi mà viên sỹ quan y tế của tàu nẹp cánh tay lại. Vì là chỉ gãy xương cành tươi đơn giản nên cũng không cần trợ giúp đặc biệt gì. Họ để hắn ngủ trong phòng cấp cứu và còng tay còn lại không bị thương vào cột giường
Tên tù ngủ dậy muộn. Bữa sáng đã được mang đến cho hắn và hắn được phép dọn dẹp vệ sinh cá nhân trước khi trực thăng đến đón. Oreza đến đưa hắn đi, cho hắn mặc áo phao và dẫn hắn lên boong trực thăng ở đuôi tàu. Ở đó, hắn nhìn thấy trung sỹ Riley đang dẫn giải một người tù khác lên trực thặt. Điều James Doe – tên thật của hắn giờ là Jesus Castilo – không thể tin được là John Doe – Ramon Jose Capati- vẫn còn sống. Hai đặc vụ DEA hành động theo lệnh, bắt bọn hắn ngồi cách xa nhau càng xa càng tốt. Theo giải thích của viên thuyền trưởng là hai người đang rất không vui với nhau. Castillo nhìn Capati không chớp mắt, mang theo vẻ ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi khiến hai viên đặc vụ – vốn rất vui mừng vơi bằng chứng thú tội do thuyền trưởng cung cấp – quyết định giữ hai tên phạm nhân cách xa nhau nhất có thể trong hoàn cảnh cho phép. Hai kẻ đã được gửi lên máy bay cùng với tất cả các bằng chứng vật chất và một vài đoạn băng ghi hình thú tội. Wegener theo dõi chiếc trực thăng dolphin của lực lượng bảo vệ bờ biển bay lên, tự hỏi không biết đám người trên bờ sẽ phản ứng thế nào. Sau một cơn điên cuồng nhỏ, sẽ luôn có một khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, đó là điều Wegener mong đợi. Trên thực tế, Wegener cảm thấy rằng mọi thứ đều đúng như mong đợi của mình. Chỉ có tám người trên thuyền biết chuyện này, và họ đều biết phải nói gì. Đội phá xuất hiện bên cạnh Wegener “mọi thứ không giống như vẻ bề ngoài, phải không?”
“Tôi đoán là không, nhưng 3 người vô tội đã chết, chứ không phải 4” Chắc chắn một người trong số họ không phải thiên thần rồi, thuyền trưởng nghĩ. Nhưng sao họ phải giết cả vợ và con anh ta? Wegener chằm chằm nhìn vào mặt biển tĩnh lặng mà không biết những gì ông khởi đầu hôm nay đã khiến cho bao người mất mạng vì nó.