Chương 4 CHUẨN BỊ
Khi đến sân bay San Jose, lần đầu tiên Chavez thấy rằng nhiệm vụ này rất bất thường. Một chiếc xe thuê không nhãn hiệu đưa đến một văn phòng vận chuyển hàng không chung của sân bay, nơi có một chiếc máy bay thuê đang đợi sẵn. Tình hình quả thực có gì đó thật. Viên “đại tá Smith” không lên máy bay. Anh ta bắt tay mọi người, ní rằng họ sẽ được chào đón và quay lại chiếc xe van. Khi tất cả các trung sỹ cùng lên máy bay, họ phát hiện nó không giống như các máy bay đưa họ đi làm nhiệm vụ mà giống như máy bay chở khách nhỏ. Thậm chí còn có cả tiếp tiên phục vụ đồ uống. Mọi người đều cất đồ lên khoang hành lý nhỏ trên đầu và gọi đồ uống, ngoại trừ Chavez, anh mệt đến mức chả buồn nhìn cô nàng tiếp viên. Ngay khi máy bay cất cánh là anh đã tiếp đi ngủ đến khi máy bay gần hạ cánh. Linh cảm báo với anh rằng anh cần tranh thủ mà ngủ khi có thời gian. Đây là bảng năng chung của mọi người lính và thường là chính xác.
Thiếu úy Jackson chưa bao giờ đến Monterey, nhưng người anh trai đã cho anh chỉ dẫn cần thiết rất chính xác nên anh tìm thấy CLB O không không chút khó khăn. Bất chợt anh cảm thấy hơi cô đơn, khi khóa chiếc Honda và nhận ra mình là người duy nhất mặc quân phục. Ít nhất thì không khó để tìm ra ai để chào. Vì anh là thiếu úy nên găp ai anh chả phải chào
“Yo, Timmy!” anh trai anh cất tiếng gọi, đang đứng ngay cửa
“Anh Rob” hai anh em ôm chầm lấy nhau. Gia đình họ rât thân thiết, nhưng phải gần năm nay Timmy không gặp ông anh cả, Chỉ huy Robert Jeffeson Jackson, USN. Mẹ của Robby đã chết nhiều năm trước, khi mới 39 tuổi, bà thấy đau đầu và quyết định nằm xuống nghỉ vài phút, rồi không bao giờ tỉnh lại nữa. Hóa ra bà bị chứng tăng huyết áp chưa được chuẩn đoán. Vào thời điểm đó, căn bệnh tăng huyết áp ít triệu chứng này đã cướp đi sinh mạng của rất nhiều người da đen. Chông của bà, mục sư Hosiah Jackson đã vô cùng đau buồn, họ đã cùng nhau xây dựng gia đình và cộng đồng. Mục sư Jackson là một người sùng đạo và là một người cha tốt, ông nhận ra bọn trẻ cần có một người mẹ, vì vậy 4 năm sau ông đã tái giá, cười một phụ nữ 23 tuổi cùng trong giáo sứ và bắt đầu cuộc sống mới. Timothy là đứa con đầu tiên với người vợ thứ hai này. Đứa con trai thứ 4 này của ông đi theo con đường con trai cả. Tốt nghiệp Annapolis, Robby Jackson sau đó đã trở thành phi công chiến đấu của hải quân. Timmy đã nhận một công việc ở West Point và đang mong muốn phát triển sự nghiệp của mình bên bộ binh. Một người anh khác là bác sỹ và người còn lại là luật sư rất có tham vọng chính trị. Thời gian đã khiến Mississippi thay đổi rất nhiều
4 anh em trai đều không rõ ai đáng tự hào hơn ai. Robby, với 3 sọc vàng trên cầu va, ngôi sao vàng lấp lánh cài trên túi ngực biểu tượng cho cấp chỉ huy trên biển – anh từng là đội trưởng phi đội VF-41, phi đội máy bay Tomcat F-14 của Hải Quân. Robby hiện đang làm việc ở Lầu Năm Góc và sẽ chỉ huy một đội máy bay trên tàu sân bay, rồi sau đó có thể trở thành thuyền trưởng của một con tàu. Timothy thì khác, vài năm trước anh là thằng bé yếu ớt nhất nhà nhưng West Point đã nhanh chóng khắc phục những thiếu hụt đó. Giờ anh còn cao hơn anh trai cả 2 inch, nặng hơn 50 pound cơ bắp. Trên cầu vai đeo huy hiệu biệt kích hình đồng hồ cát, biểu tượng của đơn vị. Vậy là thêm một cậu bé đã trưởng thành một người đàn ông, theo cách truyền thống xưa nay
“Nhìn được đấy, cậu chàng” Robby nhận xét “Uống gì nhé?”
“Không được quá nhiều, em cần nghỉ ngơi”
“Ngày dài hả?”
“Tuần dài thì đúng hơn” Tim trả lời “nhưng hôm qua em vừa được ngủ rồi”
“Tốt đấy” cậu cả nhà Jackson ân cần và nhiệt tình
“Này, nếu em muốn cuộc sống dễ dàng hơn, thì em đã tham gia vào hải quân” Hai anh em cười to trên đường đến quán bar. Robby gọi John Jameson, một loại rượu do một người bạn giới thiệu cho anh. Tim gọi một cốc bia. Tất nhiên cuộc nói chuyện kéo dài quá bữa tối, bắt đầu với việc nắm bắt tình hình mọi người trong gia đình, rồi chuyển qua tình hình công việc
“Cũng không khác công việc anh đang làm” Timmy giải thích “Anh cố tiếp cận và cho một gã bốc hơi bằng tên lửa trước khi hắn biết anh có mặt. Bọn em cũng cố tiếp cận và phơ vào đầu trước khi bọn em hiện diện. Anh biết điều đó mà, phải không anh trai” Timmy cười, tỏ ý hơi ghen tị. Robby đã từng làm việc đó
“Một lần là quá đủ” Robb nghiêm túc trả lời “Anh từ bỏ loại cận chiến này cho mấy người ngu như các em”
“Phải, chà, đêm qua tụi em đã đóng vai trò làm quân tiên phong trong trận chiến. Đội của em đã làm rất tốt. Kẻ thù- xin lỗi, là đội quân đối thủ- là một đội trong Lực lượng quốc gia của California, chủ yếu toàn lính xe tăng. Họ tổ chức đội hình không cẩn thận và trung sỹ Chavez đã thọc sâu vào trước khi họ nhận ra. Anh nên xem anh chàng Chavez đó hành động. Em thề với anh, Rob, cậu ta có thể gần như vô hình nếu muốn. Thật là buồn khi phải tìm ai thay thế cậu ta”
“Hả?”
“Vừa bị chuyển đi chiều nay. Dù sao thì em cũng không có được cậu ta trong vài tuần tới, nhưng ho báo cậu ta phải trình diện sớm tới For Benning. Một nhóm hạ sỹ quan xuất sắc đã chị chuyển đi hôm nay” Tim dừng lại một chút “Tình cờ là tất cả đều gốc Tây Ban Nha” Rồi một chút dừng lại tiếp “Buồn cười là không phải Leon cũng tới For Benning chứ?”
“Leon là ai?”
“Cấp bậc trung sỹ E-6. Anh ấy là lính của Ben Tucker- Em và Ben cùng chơi bóng ở Point. Phải, anh ấy có kế hoạch đến Trường Tập Bắn làm hướng dẫn viên trong hai tuần. Em tự hỏi sao anh ấy và Chavez lại đi cùng nhau? À, chà, quân đội là thế đấy Anh ở Lầu Năm Góc thế nào?” “Có thể tệ hơn” Robby thừa nhận “25 tháng nữa và lạy chúa lòng lành, cuối cùng anh sẽ được tự do. Anh sẽ đi chỉ huy đội bay CAG (đội bay trên tàu sân bay)” ông anh cả giải thích. Anh đang ở trong bước ngoặt trong sự nghiệp. Nhân tài thì nhiều còn chỗ thì có hạn. Với các hoạt động chiến đấu, một trong những nhân tố quyết định có khi lại là may mắn. Anh cho rằng Timmy vẫn chưa biết điều này
Sau 3 giờ, chiếc máy bay hạ cánh ở một sân bay nhỏ, sau khi hạ cánh, nó taxi đến một nhà hàng hóa của sân bay. Chavez không không đó là đâu. Anh bừng tỉnh sau giấc ngủ ngắn khi cửa máy bay mở ra. Ấn tượng đầu tiên là không khí không đủ. Cảm giác hơi kỳ quái và anh nghĩ có thể mình bối rối do vừa tỉnh dậy
“Chúng ta đang ở nơi quái nào vậy?” Một trung sỹ khác lên tiếng hỏi
“Họ sẽ nói với các anh sau khi xuống máy bay” cô tiếp viên trả lời “Chúc các anh có thời gian vui vẻ ở đây” kèm theo nụ cười quyến rũ xứng đáng với một thử thách nữa
Các trung sỹ thu dọn hành lý và xuống khỏi máy bay, rồi phát hiện ra có một chiếc xe van đang đợi sẵn ở đó. Giờ thì Chavez đã giải đáp được câu hỏi của mình trên máy bay. Không khí ở đây thực sự loãng, đúng thế, và chỉ cần nhìn về phía tây là biết được tại sao. Ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn ở phía tây bị che sau các rặng núi. Mặc dù Chavez chưa bao giờ đến đây, nhưng anh nhanh chóng kết luận rằng đó là một nơi nào đó trên dãy núi Rocky. Trên đường ra khỏi sân bay, anh nhìn thấy một chiếc xe tải đang chở nhiên liệu về phía máy bay vừa đưa họ đáp xuống. Chavez không rõ tại sao. Chiếc máy bay sẽ rời đi trong chưa đầy 30 phút nữa. Ít người từng để ý có một chiếc máy bay đến dây, chứ đừng nói là đoán nguyên nhân
Phòng khách sạn của Clark rất đẹp, phù hợp với vỏ bọc anh đang sắm vai. Đầu anh vẫn hơi vướng vất, nhắc nhở anh rằng anh vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc với độ cao của đất nước này, hai viên thuôc giảm đau Tylenol đã phát huy hiệu quả và anh biết rằng công việc của mình không quá đòi hỏi các hoạt động thể chất. Clark đặt bữa sáng đưa lên phòng và tập vài bài tập giãn cơ. Tuy vậy, việc chạy bộ buổi sáng đương nhiên diễn ra ngoài trời, sau đó anh tắm rửa và cạo râu. Dịch vụ ở đây rất tốt, bữa sáng đã sẵn sàng ngay khi anh mặc quần áo xong, và vào lúc 9.00 anh đã sẵn sàng bắt tay vào công việc. Clark bấm thang máy đi xuống sảnh, rồi bước ra ngoài khách sạn. Xe đã đợi ở đó và anh bước lên xe
“Buenos diás/Xin chào” viên tài xế nói “Chiều nay có thể có mưa”
“Nếu trời mưa thì tôi có áo khoác rồi”
“Có lẽ là một cơn mưa lạnh”
“Áo khoác có lớp lót rồi” Clark nói, khớp với mã kết nối
“Bất cứ ai nghĩ ra cái này quả thực thông minh” viên tài xế nói “Dự báo lúc nào chả có mưa. Tên tôi là Larson”
“Clark” Họ không bắt tay nhau. Không cần phải làm thế. Clark nghĩ, Larson, có lẽ cũng chẳng phải tên thật của anh ta, khoảng 30 tuổi, mang cái họ Bắc Âu mơ hồ không hợp với mái tóc sẫm màu. Tại địa phương, Carlos Larson được cho là có cha người Đan Mạch và mẹ người Venezuela. Anh điều hành một trường dạy bay, và rất nổi tiếng trong ngành. Bản thân anh là một phi công lành nghề, chỉ quan tâm đến dạy học và hiếm khi hỏi han linh tinh, vì vậy rất được khách hàng đánh giá cao. Trên thực tế, anh cũng chẳng phải hỏi – các phi công, đặc biệt là các học viên phi công, thường nói rất nhiều – và anh có trí nhớ rất tốt để có thể nhớ từng chi tiết, cộng với kỹ năng chuyên nghiệp nên rất nhiều người tìm đến để xin lời khuyên. Có nhiều lời đồn thổi rằng anh kiếm tiền nhiều hơn ở các hoạt động bay bất hợp pháp, rồi sau đó sẽ nghỉ hưu để sống cuộc đời sung túc. Tin đồn này khiến những người anh quan tâm khai thác tin cậy anh hơn và cũng không khiến anh phải gây thù với bất kỳ ai. Anh là người sẵn sàng làm những thứ cần thiết để đạt được điều mình muốn và giờ đang sống đúng cuộc sống mình mong. Điều đó giải thích cho cái xe đang lái, một trong những chiếc BMW có đông cơ mạnh mẽ nhất và một căn hộ đắt tiền, sống cùng với cô tình nhân, một tiếp viên hang Avianca mà công việc thực sự là chuyển tin cho CIA. Larson cho rằng đây đúng là một nhiệm vụ trong mơ, còn hay hơn nữa là cô tiếp viên thực sự là người yêu của anh. Tất nhiên, lợi ích bổ sung này sẽ không vui nếu Giám đốc Nhân sự của CIA biết về nó. Chỉ có điều khiến anh bận tâm là việc anh được cử đi Colombia ngay cả trưởng trạm tình báo cũng không biết. Là một đặc vụ tương đối thiếu kinh nghiệm – Clark sẽ ngạc nhiên khi biết đây cũng chính là tên thật của anh – Larson cũng biết một hai điều về cách Công Ty (chính là CIA) hoạt động để nhận ra các lệnh riêng biệt thường biểu thị cho một chiến dịch rất đặc biệt. Vỏ bọc của anh được xây dựng trong 18 tháng qua và anh hầu như cũng không phải làm gì nhiều. Sự xuất hiện của Clark có thể là dấu hiệu tất cả những điều này có thể sẽ hay đổi. Đã đến lúc anh phải làm đúng việc được trả lương
“Kế hoạch ngày hôm nay là gì?”
“Bay một chút. Chúng ta sẽ hạ cánh trước khi thời tiết chuyển biến xấu” Larson nói
“Tôi biết cậu dự báo rất chính xác”
“Tôi sẽ coi đây là một phiếu phiếu tín nhiệm anh dành cho tôi” viên phi công cười nói khi lái xe thẳng tiến sân bay “Tất nhiên là anh đã xem qua những bức anh chứ hả”
“Có, xem trong 3 ngày, nhưng tôi tương đối bảo thủ và muốn xem tận mắt. Bản đồ vf ảnh cũng không thể bao quát mọi thứ hết được”
“Họ nói với tôi là nhiệm vụ chỉ là bay thẳng hoặc ngang hàng, không bay ù hay lượn vòng khiến mọi người nổi điên” Ưu điểm của trường dạy bay là máy bay của trường có thể bay khắp mọi nơi. Nếu ai đó quan tâm đến một người cụ thể, họ sẽ ghi lại số đăng ký máy bay và thậm chí đến sân bay để đặt câu hỏi. Người dân Medellin không biết đặt câu hỏi lịch sự. Larson không sợ họ. Anh biết rằng khi vỏ bọc vẫn còn thì anh không có gì phải lo lắng. Dù vậy, anh là dân chuyên nghiệp và dân chuyên nghiệp thì phải cẩn thận, đặc biệt nếu muốn tồn tại lâu dài
“tôi nghĩ là ổn” Clark cũng rõ ràng về điều này. Anh già đời trong nghề nguy hiểm này nên càng không chấp nhận những rủi ro không cần thiết. Công việc đã đủ tệ rồi. Nó không khác gì chơi sổ xố. Cơ hội không có nhiều nhưng khi bạn chơi đủ lâu và nếu đúng dịp – hoặc sai dịp- thì bạn cũng trúng số luôn, dù bạn có cẩn thận thế nào chăng nữa. Chỉ có khác chuyện cái “sổ xố” bạn trúng không phải là tiền, mà là một ngôi mộ vô danh, được đào vội rất nông, và bạn chỉ nhận được mộ khi kẻ thù nhớ điều gì đó về tôn giáo
Anh không chắc mình thích nhiệm vụ này hay không. Một mặt, mục đích của nhiệm vụ này rất tốt đẹp, nhưng mặt khác…Tuy vậy, Clark không được trả lương để đưa ra đánh giá. Anh được trả lương để thi hành, không phải để nghĩ xem có đáng hay không. Đây là vấn đề chính với các hoạt động hiện trường bí mật. Bạn phải chấp nhận rủi ro mạng sống dựa trên đánh giá của người khác. Tất nhiên sẽ rất tốt nếu bạn biết tại sao, nhưng những người ra quyết định lại nói rằng để cho lính hoạt động hiện trường biết tại sao thườn sẽ ảnh hưởng đến công việc và mang lại rủi ro lớn cho các chiến dịch. Các sỹ quan hoạt động hiện trường tất nhiên chẳng bao giờ tin chuyện đó. Ngay lúc này, Clark cũng đang thấy mình gặp vấn đề tương tự
Chiếc máy bay chở khách hai động cơ đậu trong khu vực vận tải hàng không chung của Sân Bay Quốc Tế El Dorado. Với điệp viên thì chỉ cần nhìn qua là biết những chiếc máy bay đậu ở đây được dùng để làm gì. Những chiếc xe hơi sang trọng và những chiếc máy bay đắt tiền không là gì khác ngoài những món đồ chơi xa xỉ của đám nhà giàu mới nổi. Ánh mắt Clark lướt nhìn qua một lượt, khuôn mặt không tỏ ý quan tâm gì
“Không làm việc xấu thì khó kiếm được nhiều, phải không?” Larson cười toe
“còn những tên khốn trả cho họ để làm điều xấu thì sao?”
“Tôi cũng biết điều đó. Tôi chỉ nói chúng là những chiếc máy thực sự tốt. Những chiếc Gulfstreams đó – tôi đã lái thử rồi -bay rất thú vị”
“Giá bao nhiêu tiền?” Clark hỏi
“Một nhà thông thái đã từng nói, nếu an phải hỏi giá, tức là anh không có khả năng mua”
“Phải” miệng Clark nhếch lên cười.Tuy nhiên, giá trị của một số thứ không thể đo được bằng tiền. Clark đã bước vào trạng thái thực hiện nhiệm vụ về mặt tư tưởng
Larson bay thử chiếc Beech khoảng 15 phút. Anh đã bay trước đó một tiếng rưỡi. Các phi công của máy bay phản lực tư nhân hiếm khi kiểm tra máy bay theo đúng quy trình vận hành, nhưng Larsen không chỉ có tay nghề cao mà còn rất thận trọng. Clark ngồi vào ghế bên phải buồng lái và thắt dây an toàn như một sinh viên trong chuyến bay thử nghiệm đầu tiên. Lúc này giao thông không quá nhộn nhịp, taxi vào đường cất hạ cánh rất dễ dàng. Điều kỳ lạ là thời gian taxi có vẻ đặc biệt dài.
“Do độ cao đấy” Larson giải thích qua hệ thống liên lạc nội bộ vào thời điểm máy bay vào đường bay và cất cánh “Vì tốc độ chậm nên máy bay tương đối khó điều khiển. Nhưng không sao, nó giống như lái xe trên tuyết vậy – chỉ cần chú ý hơn”. Vừa nói, anh vừa nhấn cần và tăng ga để máy bay đã leo ở tốc độ tối đa. Clark nhìn vào các máy đo khác nhau và mọi thứ hiển thị bình thường. Tuy nhiên, anh vẫn có thể nhìn thấy mọi người trên mặt đất ngay cả khi đồng hồ đo ở độ cao 9 nghìn feet, điều này khiến anh ấy khá kỳ lạ.
Máy bay rẽ trái, hướng về phía tây bắc. Larson chân đã rời ga, giải thích rằng Clark cũng phải chú ý đến nhiệt độ động cơ khi bay ở đây, dù hệ thống làm mát của hai động cơ Continental có thể chịu được nhiệt độ cao. Họ họ đang bay dọc theo dãy núi là xương sống của quốc gia này. Bầu trời trong xanh và nắng chói chang.
“Rất đẹp, phải không?”
“Đúng vậy” Clark đồng ý. Những dãy núi được bao phủ bởi những cây xanh như ngọc bích với những chiếc lá mang hơi ẩm từ cơn mưa đêm. Nhưng đôi mắt được đào tạo của Clark đã nhìn thấy một thứ khác. Đi bộ trong những dãy núi này sẽ là cực hình gây chết người nếu không có kỹ năng cực giỏi. Chỉ có một điều tốt ở đây là chỗ đó sẽ là một nơi trú ẩn tốt, nơi mọi người có thể ẩn nấp chặt chẽ, nhưng những vách đá dựng đứng và không khí loãng sẽ mang lại khó khăn rất lớn cho những người đang ở trên núi. Anh vẫn chưa biết chính xác chuyện gì đang diễn ra, nhưng điều khiến anh vui là anh biết rằng mình không phải thực hiện phần khó khăn nhất.
Các dãy núi ở Colombia chạy dài từ Tây Nam đến Đông Bắc. Larson chọn một con đèo thuận lợi để bay qua ngọn núi này, nhưng gió từ Thái Bình Dương gần đó khiến máy bay hơi xóc
“Anh cần phải làm quen với nó. Gió hôm nay thổi mạnh do không khí trước mặt đang thay đổi. Gió thậm chí còn thổi mạnh hơn ở những dãy núi này. Rồi anh sẽ thấy thế nào mới là thời tiết tệ”
“Cảm ơn, nhưng tôi không muốn xem! Đừng hạ cánh trong thời tiết xấu, phòng khi…”
“Có rắc rối à?” Larson hỏi “Đó là lý do vì sao tôi phải chú ý đến checklist. Bên cạnh đó, có rất nhiều đường băng nhỏ có thể đỗ được ở bên dưới, nhiều hơn là anh nghĩ đấy. Tất nhiên, không phải lúc nào cũng khiến hài lòng khi kiểm tra kỹ. Nhưng đừng lo lắng. Con chim này vừa được thay động cơ mới tháng trước, động cơ cũ tôi đã bán cho học viên để lắp vào con King Air già cả của ông ta. Đó là chiếc máy bay đang thuộc về Cục Hải Quan” Larson giải thích
“Cậu có liên quan gì đến hải quan à?”
“Không hề! Coi này, họ hy vọng tôi hiểu tại sao tất cả những mấy cậu trai trẻ này cần học bài. Tôi không phải là thằng ngu, đúng không? Vì vậy tôi cũng dạy họ cả những chiến thuật trốn tránh tiêu chuẩn, được in trong bất kỳ cuốn sách giáo khoa về chuyến bay đàng hoàng và họ mong tôi có thể dạy họ được điều đó. Pablo không đọc giỏi, nhưng chúa ơi, cậu ta được sinh ra để làm phi công. Quá tệ là, thực sự, đó lại là một chàng trai dễ thương. Họ bắt được cậu ta cùng với 50kg ma túy. Tôi biết là cậu ta không được nói quá nhiều. Không ngạc nhiên gì. Đúng là thằng nhóc quỷ”
“Động cơ của những người này là gì?” Clark đã chứng kiến nhiều trận chiến và anh biết rằng ước tính vào sức mạnh của kẻ thù không chỉ dựa trên vũ khí và trang bị quân sự
Larson nhíu mày nhìn vào bầu trời “Phụ thuộc vào ý anh là gì. Nếu anh thay thế cách dùng từ “động cơ” thành “đại trượng phu” thì sẽ dễ giải thích hơn. Anh biết đấy, kiểu như tinh thần đàn ông thực sự, đại loại thế. Một kiểu tinh thần đáng ngưỡng mộ. Họ có cảm giác vinh dự kỳ lạ. Ví dụ, những người tôi kết giao xã hội đối xử với tôi rất tốt, sự hiếu khách của họ rất ấn tượng đặc biệt khi anh thể hiện mình tôn trọng họ – thực tế thì ai cũng làm điều đó thôi. Ngoài ra, tôi không phải là đối thủ cạnh tranh làm ăn với họ, ý tôi là tôi biết những người này. Tôi dạy họ bay. Nếu tôi gặp vấn đề tài chính, tôi có thể nhờ họ giúp đỡ, và chắc chắn họ sẽ giúp. Tôi đang nói trong khoảng nửa triệu usd tiền mặt trao tay – tôi có thể bước ra khỏi trang trại với chiếc cặp đựng tiền mặt. Tất nhiên, đổi lại tôi sẽ phải bay vài lần cho họ. Và tôi không bao giờ phải trả lại số tiền này. Tuy nhiên, nếu tôi chơi họ, chà, thì họ sẽ cmn trả đũa và tôi cũng sẽ phải trả giá. Họ có luật, nếu anh tuân theo, anh sẽ an toàn. Nếu không, anh tốt nhất nên mua túi đựng xác”
“Tôi biết về sự tàn nhẫn này. Đầu óc thế nào?”
“Đủ hiểu biết. Họ sẽ thuê những bộ óc thông minh hơn nếu có thể. Họ có thể mua mọi thứ, mọi người. Đừng đánh giá thấp. Hệ thống an ninh của bọn họ là loại hàng đầu, cấp nhà nước đấy, giống như hệ thống an toàn chúng ta lắp cho các hầm chứa ICBM (tên lửa đạn đạo xuyên lục địa) – mẹ nó, có khi còn hơn ấy. Bọn họ được bảo vệ chặt chẽ như tổng thống của chúng ta ấy, ngoại trừ việc vệ sỹ bắn ít bị hạn chế hơn. Tôi cho rằng chỉ báo lớn nhất về đầu óc của bọn họ chính là họ đã kết hợp với nhau để tạo thành cartel (tập đoàn ma túy). Họ đủ thông minh để biết rằng chiến tranh băng đảng sẽ khiến mọi người đều phải trả giá, vì vậy kết hợp thành một liên minh lỏng lẻo. Nó không hoàn hảo, nhưng hiệu quả. Những người cố gắng xâm nhập vào ngành kinh doanh này hầu hết đều bị giết. Muốn chết ở thành phố Medellin rất dễ
“Cảnh sát, tòa án thì sao?”
“Chính quyền địa phương cũng nỗ lực lắm. Rât nhiều cảnh sát đã chết, rất nhiều thẩm phán đã chết chính là minh chứng tốt nhất” Larson lắc đầu nói “Nhiều người không nhìn thấy kết quả nhưng thực ra họ vẫn làm việc chăm chỉ và phải trả giá đắt. Nói riêng về khía cạnh tiền bạc. Có bao nhiêu người có thể nhìn thấy một vali đầy tờ 100usd mà không bị cám dỗ? Đặc biêt khi anh ta và gia đình sẽ chết nếu không làm. Đám Cartel rất thông minh, bạn tôi, và kiên nhẫn, có tất cả nguồn lực cần thiết và sự tàn bạo của nó khiến tên Nazi (Đức quốc xã) kỳ cựu cũng rùng mình. Tựu chung lại, đó đúng nghĩa là kẻ thù đấy” Larson chỉ vào một làn khói xám dày đặc ở phía xa và nói “Đó là Medellin, vương quốc ma túy, tất cả đều ở thành phố thung lũng nhỏ này. Một quả bom hạt nhân có thể giải quyết được vấn đề, 2 megatons từ độ cao 4000 feet là đủ. Tôi tự hỏi liệu phần còn lại của đất nước này có phản đối….?”
Clark không thể không trợn tròn mắt nhìn Larson – cậu ta sống ở đây, quen biết nhiều người và thậm chí thích vài trường trong số họ, vậy mà xem cách cậu ta vừa nói kìa. Nhưng qua cách nói chuyện chuyên nghiệp của cậu ta, đôi khi có thể thấy được cậu ta ghét những người này. Điển hình của người hai mặt. Clark kết luận, cậu chàng này thực sự có tương lai ở Công Ty (CIA) đây. Có cả đầu óc và sự nhiệt tình. Nếu cậu ta biết kết hợp nhuần nhuyễn cả hai thứ này thì cậu ta sẽ có thế giới của riêng mình. Clark lấy máy ảnh và ống nhòm trong túi, nhưng mối quan tâm của anh không chỉ là thành phô Medellin nhỏ bé
“Những chỗ tốt phải không?”.
Các ông trùm ma túy càng ngày càng chú trọng an ninh. Họ chặt hết cây cối trên đỉnh các ngọn đồi xung quanh thành phố. Nhìn thấy một tá ngôi nhà mới dựng lên, Clark khịt mũi, nhà sao? Lâu đài thì đúng hơn. Tường thấp kiên cố bao quanh, bên ngoài những bức tường có hàng trăm thước dốc nhẵn và dốc đứng, phong cách độc đáo và vẻ ngoài đẹp đẽ của chúng hoàn toàn có thể so sánh với vùng nông thôn Ý và những lâu đài Bavaria. Những ngôi nhà này được xây dựng trên đỉnh hoặc dốc của ngọn đồi. Không khó để hình dung kỹ thuật cần thiết để xây dựng một ngôi nhà đẹp với tầm nhìn rộng như vậy- chặt cây, chuyển đá, kết thúc bằng một khung cảnh nông thôn kéo dài hàng dặm. Nhưng những lâu đài và làng mạc hồi đó chắc chắn không được xây dựng để mua vui, và những ngôi nhà này cũng vậy. Độ cao có nghĩa là không ai có thể tiếp cận gần mà không bị nhận ra. Dốc trơn được gọi là vùng tiêu diệt địch về mặt quân sự, tức là vùng hỏa lực cho vũ khí tự động. Mỗi ngôi nhà chỉ có một lối đi dẫn đến cánh cửa duy nhất; mỗi ngôi nhà đều có bãi đáp trực thăng riêng để sơ tán khẩn cấp; những bức tường đá xung quanh mỗi ngôi nhà đủ sức chịu được bất kỳ loại đạn nào lên đến 50 viên đạn súng máy. Qua ống nhòm, anh cũng có thể nhìn thấy một con đường rải sỏi hoặc đường bê tông ngay bên trong bức tường để đồn gác có thể đi lại. Một lâu đài thế này thì ngay cả một đại đội bộ binh cũng không thể dễ dàng chiếm được, có lẽ phải dùng đến trực thăng tấn công, hỗ trợ bởi súng cối và súng máy….Chúa ơi, Clark tự nhủ, mình đang nghĩ gì thế này?
“Thiết kế của mấy ngôi nhà thì sao?”
“Không vấn đề gì. Có 3 công ty thiết kế mấy ngôi nhà kiểu này. An ninh ở đó cũng không phải thực sự tốt. Thêm vào đó, tôi cũng vừa tham dự một buổi tiệc ở đó – khoảng hai tuần trước thì phải. Tôi đoán họ vẫn chưa đủ thông minh trong vấn đề này. Họ thích khoe nhà cửa. Tôi có thể lấy cho anh sơ đồ các tầng. Các bức ảnh vệ tinh sẽ cho anh thấy thông tin về lực lượng an ninh, tình trạng phương tiện…”
“Vậy đó” Clark mỉm cười
“Có thể kể tôi nghe anh đến đây để làm gì không?”
“Chà, họ cần đánh giá đặc điểm địa hình ở đây”
“tôi hiểu rồi. Chà, tôi có thể làm điều đó dễ dàng từ trí nhớ” Câu hỏi của Larson không phải vì vấn đề tò mò, anh chỉ có chút không vui vì minhg không được yêu cầu làm việc này một mình
“Cậu biết Langley thế nào rồi đấy” đây là câu mà Clark thường sử dụng trong các tình huống khó xử kiểu này
Cậu chỉ là một phi công, Clark không nói hẳn ra như thế. Cậu chưa bao giờ phải đeo ba lô đi bộ trong rừng sâu. Tôi thì có. Nếu Larson biết lý lịch của anh, cậu ta sẽ đưa ra nhận định tốt hơn, nhưng những thành tích của Clark trong CIA và những gì anh làm trước khi gia nhập lại ít được biết đến. Thực tế, hầu như không được biết đến
“Cần-phải-biết, anh Larson” Clark nói sau một phút im lặng
“Đã rõ” viên phi công đồng ý qua bộ đàm nội bộ
“hãy chụp 1 bức ảnh đi nào”
“Tôi sẽ làm một hành động hạ-và -cất cánh tại sân bay trước. Chúng ta cần phải làm như nó thật đẹp”
“Được thôi” Clark đồng ý
“Khu vực chế biến ở đâu?” Clark hỏi trên đường quay về El Dorado
“Chủ yếu là phía tây nam” Larson trả lời, quay ra khỏi thung lũng hướng về phía biển “tôi chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy – tôi không gia vào công việc kinh doanh này và họ biết chuyện đó. Nếu anh muốn tìm những nhà máy chế biến đó, anh phải ra ngoài vào ban đêm và đeo kính hồng ngoại, nhưng rất khó tìm. Chúa ơi, mấy chỗ đó di chuyển địa điểm liên tục, dễ lắp đặt và dễ chuyển đi. Anh có thể cho toàn bộ dây chuyền lên một chiếc xe hạng trung và chuyển đến một địa điểm khác cách xa 10 dặm chỉ trong một buổi”
“Nhưng không có nhiều đường ở đó…”
“Thế anh định làm gì, khám xét mọi xe tải trên đường sao?” Larson hỏi “Thêm vào đó, anh có thể vận chuyển bằng sức người nếu cần. Giá nhân công ở đây rất rẻ. Đối thủ rất thông minh và linh hoạt”
“Quân đội địa phương liên quan đến vấn đề này thế nào?” Tất nhiên là Clark đã được giới thiệu qua, nhưng trong thâm tâm anh cũng biết quan điểm của những người làm việc tại địa phương về vấn đề này có thể không nhất quán với quan điểm của Washington, và họ có thể đúng.
“Họ đã cố gắng. Nhưng vấn đề lớn nhất là họ không thể duy trì được lực lượng liên tục – số máy bay trực thăng chỉ cất cánh 20% công suất. điều đó có nghĩa họ không có nhiều nhiệm vụ. Điều đó có nghĩ rằng nếu ai đó bị bắn, anh ta sẽ không được hỗ trợ y tế kịp thời – và điều này làm giảm động lực khi thực hiện nhiệm vụ. Hơn nữa – anh đoán xem chính phủ trả lương thế nào cho một đại úy. Rồi anh hãy tưởng tượng có một người đàn ông gặp viên đại úy trong một quán bar địa phương, mời anh ta đi uống nước và trò chuyện với anh ta. Ông ta sẽ nói với anh chàng đại úy rằng ông ta có thể nghĩ về góc Tây Nam mà đội trưởng phụ trách vào tối mai – chà, tối mai cứ đi tuần tra vào góc đó, miễn là đừng đến góc đông bắc là được, ok? Bằng cách này, nếu tay đại úy không quan tâm đến góc đông bắc, anh ta có thể nhận được một trăm nghìn đô la. OK, dù sao phía bên kia cũng có tiền, sẵn sàng chồng tiền để đổi lấy sự hợp tác. Đây được coi là “tiền hạt giống”. Một khi tay đại úy thể hiện thiện chí hợp tác, họ sẽ có thể trả lương thường xuyên cho anh ta. Trong giai đoạn này, chỉ cần họ nghĩ rằng anh ta là người của họ, họ sẽ cố tình để anh ta bắt hoặc thu giữ ma túy một hoặc hai lần – của nhà trông được mà- để lấy thành tích. Một ngày nào đó tay đại úy sẽ thăng cấp và trở thành đại tá, kiểm soát nhiều lãnh thổ hơn…Không phải vì họ là người xấu, chỉ là mọi thứ cmn quá vô vọng. Các thể chế pháp lý quá mong manh – chà, hãy xem cách chúng vận hành ở đất nước chúng ta rồi so sánh với ở đây, lạy chúa. Tôi…”
“tôi không chỉ trích ai cả, Larson” Clark nói “Không phải ai cũng có thể nhận một nhiệm vụ vô vọng và kiên trì tiếp tục thực hiện nó” Anh quay người nhìn bên ngoài cửa sổ và cười thầm “Cậu phải hơi điên rồ khi làm điều đó đấy”.