Chương 5 BẮT ĐẦU HÀNH ĐỘNG
Chavez thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, cơn đau lan từ mắt đến toàn bộ đầu, nguyên nhân chủ yếu là do không khí loãng. Tuy vậy, anh vẫn thấy rất vui. Từ khi trở thành quân nhân, anh chưa bao giờ anh không thức dậy vài phút trước chuông báo thức. Điều này cho phép anh có một khoảng thời gian chuyển từ trạng thái ngủ sang phục hồi và anh sẽ không cảm thấy khó chịu khi thức dậy Ánh sáng màu cam chiếu vào phòng qua cửa sổ không có rèm che, và anh nhìn quanh một lúc
Những người không sống thường xuyên trong tòa nhà này sẽ nói rằng đây là một trại lính, và Chavez cho rằng nó giống một căn cứ săn bắn hơn, và phán đoán của anh chính xác. Căn phòng tầng này rộng hơn 1000m2, tổng cộng có 40 chiếc giường khung sắt quân đội, mỗi giường có một tấm nệm GI (quân đội) mỏng và một chiếc chăn GI màu nâu, nhưng bốn góc của tấm trải giường được cố định trên giường bằng dây thun; điều này cho thấy mấy chuyện anh vừa trải qua không có gì là nhảm nhí hết, với anh vậy là đủ. Sàn nhà là gỗ thông phủ sáp, và không có thảm. Trần hình vòm không có dầm, mà được trợ lực bởi gỗ thông bào nhẵn. Anh sẽ rất ngạc nhiên khi biết rằng trong mùa săn bắn, người ta – những người giàu có – sẵn sàng trả tiền để được sống trong đây: đây là bằng chứng cho thấy tiền bạc không mang lại cho người ta sự khôn ngoan. Chavez không thích cuộc sống trong quân đội cho lắm, và lý do duy nhất khiến anh chưa mua một căn hộ riêng trong hoặc gần Fort Ord là anh muốn tiết kiệm tiền mua con xe Corvette.Để hiện thực hóa mong ước này, anh luôn đặt một chiếc vali quân dụng dưới gầm giường nhỏ của minh
Charvez định chống khuỷu tay lên để nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng rồi biết rằng trước sau gì chả nhìn thấy. Lái xe từ sân bay đến đây mất 2 giờ và khi đến nơi thì mỗi người đã được phân chỗ ngủ trong tòa nhà. Những người khác vẫn đang ngủ, ngáy khò khò. Tất nhiên họ đều là lính. Chỉ có lính mới ngáy như thế. Tuy nhiên, Chavez cảm thấy rằng đây không phải là một dấu hiệu tốt. Những người trẻ tuổi đã ngủ thiếp đi và ngáy chỉ sau mười giờ tối, vì họ quá mệt. Đây không phải là một khu nghỉ mát. Chà,cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Báo thức reo vang dưới dạng chuông điện, hơi giống âm thanh của của đồng hồ báo thức cũ rẻ tiền. Cũng là một điều tốt. Không có âm thanh tăng dần- anh ghét cái kiểu báo thức theo âm thanh tăng dần vào buổi sáng. Giống như hầu hết các quân nhân chuyên nghiệp, anh hiểu tầm quan trọng của việc ngủ, và bị đánh thức hoàn toàn không phải là một điều dễ chịu. Những người xung quanh lập tức thức dậy, anh nghe thấy những lời phàn nàn và chửi rủa quen thuộc. Chavez vén chăn bước ra khỏi giường, sàn nhà lạnh lẽo khiến anh run lên.
“Anh là ai?” người đàn ông giường bên cạnh khi nhìn xuống sàn
“Chavez, trung sỹ E6, Bravo, tiểu đoàn 3 trung đoàn 17”
“Vega, cũng trung sỹ. Tiểu đoàn 1, trung đoàn 22 trực thuộc đại đội. Mới đến đây đêm qua?”
“Phải. Anh đến bằng gì?”
“Chà, tôi không rõ lắm, nhưng họ ném chugns tôi xuống đây hôm qua” trung sỹ Vega nói. Vega đưa tay ra “Tên tôi là Julio”
“Domingo. Gọi tôi là Ding”
“Anh từ đâu đến?”
“L.A”
“Chigago. Dậy thôi nào” Vega đứng dậy “Nơi này có một thứ hay ho, anh có thể tắm nước nóng bất cứ khi nào anh muốn và không có Mickey Mouse trong dọn phòng. Giờ nếu họ có thể bật sưởi vào ban đêm…”
“Chúng ta đang ở quái đâu vậy?”
“Colorado. Tôi chỉ biết đến thế, chả biết gì hơn”
Hai người vừa nói chuyện vừa nối theo hàng dài tiến về phòng tắm.
Chavez nhìn quanh, không ai bị cận thị. Tất cả những người lính này đều có vẻ khỏe mạnh, ngoại trừ một số người giống như vận động viên cử tạ, hầu hết đều giống như Chavez, gầy và khỏe mạnh, giống như những người chạy đường dài. Một điều khác mà Chavez nhanh chóng nhận ra là những người này đều là người gốc Mỹ Latinh.
Rất thoải mái khi tắm. Trong phòng tắm có một chồng khăn tắm mới sạch sẽ, ai cũng có chậu rửa mặt để cạo râu. Nhà vệ sinh cũng có cửa. Chavez nghĩ rằng nơi này là tốt, nhưng không khí loãng hơn. Bất kể ai là người phụ trách tòa nhà này đều là người văn minh khi cho 25 phút đứng đây tắm rửa
Tuy nhiên, vào sáu giờ rưỡi, nền văn minh không còn tồn tại. Mọi người đều đã mặc quân phục, đi đôi ủng chắc chắn rồi bước ra khỏi nhà. Chavez nhìn thấy bốn người đứng cạnh nhau. Họ chắc chắn đều là sỹ quan cao cấp, nhìn từ tư thế và biểu cảm. Phía sau là một người khác, lớn tuổi hơn, trông cũng hành động giống như một sỹ quan, nhưng…..không giống lắm, Chavez tự nhủ
“Chúng ta đi đâu vậy?” Chavez hỏi Vega
“Anh chắc gắn với tôi. Đội 3, đại úy Ramirez. Khó tính bỏ mẹ ra, nhưng là một người tốt. Hy vọng anh thích chạy, người an hem”
“Tôi sẽ cố để không tệ hơn anh” Chavez trả lời. Vega quay lại cười toe toét”
“Đó cũng là câu tôi đã nói”
“Chào buổi sáng, mọi người!” Người người lớn tuổi to như lệnh vỡ “Có thể một số người không biết tôi. Tôi là đại tá Brown. Những tân binh, chào mừng đến nơi ẩn náu trên ngọn núi nhỏ của chúng tôi. Các anh đã chính thức được chỉ định vào lớp học. TO và E của chúng ta giờ đã hoàn tất. Đây là toàn đội”
Chavez nhận ra Brown là người duy nhất không phải gốc Mỹ Latinh có thể nhìn thấy ở đây và không hiểu sao anh cũng không ngạc nhiên về điều này. Lúc này, bốn người còn lại đi về phía đội. Từ chiếc áo phông trắng trên người và độ tự tin rằng họ có thể khiến bạn mệt nhoài lăn trên mặt đất, chỉ cần nhìn thoáng qua là Chavez đã có thể biết được cả hai đều là huấn luyện viên PT (thể dục).
“Tôi hy vọng mọi người có một đêm ngon giấc tối qua” Brown tiếp tục “Chúng ta sẽ bắt đầu ngày hôm nay với vài động tác thể dục…”
“Chắc rồi” Vega thì thầm “và có thể chết trước khi được ăn sáng”
“Anh ở đây bao lâu rồi?”” Ding khẽ hỏi
“Ngày thứ hai. Chúa ơi, tôi hy vọng sẽ quen hơn hôm qua. Mấy viên sỹ quan anyf phải ở đây ít nhất 1 tuần rồi- họ không hề bị nôn sau khi chạy”
“…đó là chạy 3 dặm nho nhỏ trong núi” Brown kết thúc
“Cũng không phải việc lớn” Chavez nhận xét
“Hôm qua tôi cũng nói thế” Vega trả lời “Cảm ơn chúa là tôi đã bỏ thuốc lá”
Ding không biết phải nên trả lời thế nào. Vega cũng là một người lính thuộc bộ binh hạng nhẹ của sư đoàn 10, và giống như Chavez, anh có thể mang theo 50 pound thiết bị và huấn luyện trên thực địa cả ngày, tuy nhiên, không khí ở đây rất loãng, và Chavez không biết độ cao là bao nhiêu
Họ bắt đầu tập thể dục nhịp điệu trước, và Chavez cảm thấy ổn sau khi tập vài lần, dù thấy mình đã bắt đầu ra mồ hôi nhẹ. Cuộc chạy bộ khiến anh hiểu rằng việc tập luyện trong thời gian tới sẽ rất khó khăn. Mặt trời mọc, Chavez dần nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Trại nằm ở dưới cùng của một thung lũng, có diện tích khoảng năm mươi mẫu Anh, hầu như tất cả đều bằng phẳng. Xung quanh là các vách đá dựng đứng, nhưng nếu nhìn kỹ thì là độ dốc 45 độ. Trên núi có những cây thông nhỏ mọc thưa thớt, cao nhất là cây thông Noel. Bốn đội, do 4 người hướng dẫn và đội trưởng dẫn đầu, mỗi người chạy về một phía, chạy vào núi dọc theo con đường mòn bên trong. Sau khi chạy một dặm, Chavez ước tính rằng họ đã leo được khoảng 500 feet. Họ đang hướng về một ngọn đồi đá ngoằn ngoèo trên con đường ngoằn ngoèo. Trên đường đi, người hướng dẫn không hô khẩu hiệu thống nhất tốc độ, thực ra cũng không có đội hình, cứ loạng choạng chạy theo từng người một, giống như chạy theo người máy không mặt với chiếc áo phông trắng dường như đang vẫy gọi, khiến họ kiệt sức. Mặc dù Chavez phải chạy ít nhất ba dặm mỗi ngày trong hai năm qua, nhưng hôm nay anh đã hết hơi sau khi chạy một dặm. Anh muốn nói gì đó, đại lại “Mẹ nó, vì không có không khí” nhưng anh không muốn lãng phí oxy, bởi vì lúc này mỗi phân tử oxy đều đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong quá trình lưu thông máu trong cơ thể anh. Sau khi đi lên đồi, người hướng dẫn dừng lại và kiểm tra xem có ai bị bỏ lại không. Và Chavez, mệt như chó, chạy đến vị trí của mình, có cơ hội nhìn thấy một khung cảnh tuyệt đẹp trước mặt, như trong bức ảnh của Ansel Adams- nhưng trông lộng lẫy và nhiều sắc màu hơn trong ánh sớm ban mai. Tuy nhiên, khi đối mặt với bốn mươi dặm đồi không bị cản trở này, Chavez vô cùng sợ hãi, và anh lo lắng rằng mình sẽ chạy vòng quanh nơi này mất
Chúa ơi, mình cứ nghĩ mình có thể thích nghi được!
Mẹ nó, mình có thể thích nghi được!
Cả đội chạy tiếp 1 dặm nữa về phía đông dọc sườn núi, đối mặt với ánh mặt trời chói chang khiến bạn phải cẩn thận hơn. Đường dưới chân rất hẹp và có thể ngã rất đau nếu đi trượt. Người hướng dẫn dần tăng tốc độ, hoặc có cảm giác thế, cho đến khi anh ta lại dừng lại ở một ngọn đồi khác
“Đừng có dừng chân lại!” anh ta hét lên với những người đang đứng lại. Có hai người tụt lại phía sau, Chavez nghĩ họ đều là những người mới, và cũng chỉ ở phía sau 20 bước, vẻ mặt ngượng ngùng, cố gắng đuổi kịp “Được rồi, mọi người, chúng ta bắt đầu xuống núi từ đây”
“Và quả thực là xuống dốc, hầu như xuống dốc, nhưng điều này còn nguy hiểm hơn. Do thiếu ô xy nên chân gần như mềm nhũn. Có nơi dốc thoai thoải nhưng có nơi dốc gần như dựng đứng, có nhiều đá xanh như ngọc, phải hết sức cẩn thận dưới chân, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Tốc độ của người hướng dẫn chậm lại và mọi người đều nghĩ là để an toàn. Viên đội trưởng để cho người của mình chạy trước còn mình chạy sau quan sát. Giờ thì khu trại đã hiện ra trước mắt: Tổng cộng có 5 tòa, khói bốc lên trên cột khói hứa hẹn một bữa sáng đã sẵn sàng. Chavez nhìn thấy một chiếc trực thăng, 6 xe đậu ở đó – tất cả đều 4 bánh- và chỉ có một bãi tập bắn. Không có dấu hiệu gì khác cho thấy có người sinh sống và viên trung sỹ nhận ra thậm chí khi tầm nhìn rộng hơn anh cũng không tin thấy bất kỳ tòa nhà nào trong vòng 5 hay 6 dặm quanh đây, cũng không khó hiểu tại sao khu này dân cư lại thưa thớt như vậy. Nhưng lúc này anh cũng không có thời gian và năng lương để nghĩ sâu hơn. Ding Chavez dán mắt vào con đường dưới chân, đồng thời quan sát bước chân và tốc độ. Anh cũng chú ý đến người bên cạnh, bởi vì đây là một trong hai người bị tụt lại phía sau. Những người lính cần để mắt đến nhau, chưa kể Chavez đã nghĩ đây chính là đội của mình. Nhưng người lính bên cạnh rất cứng cáp, đầu anh ngẩng cao và hai tay nắm chặt. Khi chạy đến con đường phẳng dẫn về trại, anh thở một cách khó nhọc. Khi họ đến trại thì có một nhóm khác cũng chạy về từ phía xa
“Mọi người chú ý, xếp hàng!” Đội trưởng Ramirez lần đầu tiên cất lời. Anh chạy đến vị trí của người hướng dẫn đang ở phía trước, người hướng dẫn bước qua một bên và để mọi người chạy qua mình. Chavez để ý thấy gã khốn này thậm chí còn chẳng đổ mồ hôi. Những người trong Đội 3 xếp thành 2 hàng sau viên đội trưởng
“Cả đội chú ý! Đi bộ! Đều!” Mọi người chuyển từ chạy sang nhịp độ hành quân đều đặn, giúp cho phổi và chân được thả lỏng, nói với họ rằng giờ họ đang hoạt động dưới sự chỉ dẫn của đội trưởng và nhắc nhở họ rằng họ vẫn đang là những người lính. Ramirez đưa mọi người về trước doanh trại, dù vậy không yêu cầu mọi người phải hô khẩu hiệu. Anh ta khôn đấy, Chavez nghĩ, biết thừa là mọi người chả ai còn đủ sức là hô to. Có lẽ Julio đã đúng. Ramirez là một ông Sếp tốt
“Cả đội,đứng lại!” Ramirez quay lại “Nghỉ. Giờ thì không tồi chứ hả?”
“Madre de Dios/ mẹ của tôi” ai đó nói nhỏ. Có người đứng ở hàng sau muốn nôn nhưng đã có gì trong bụng để nôn đâu.
“Được rồi” Ramirez cười toe toét với cấp dưới “Chỉ là do độ cao chết tiệt này thôi. Nhưng tôi đã ở đây hai tuần rồi. Các anh sẽ sớm quen với nó thôi. Sau 2 tuần chúng ta sẽ chạy 5 dặm mỗi ngày với ba lô và các anh sẽ ổn thôi”
Vớ vẩn. Chavez và Julio Vega cùng chung ý tưởng, tất nhiên họ biết là đội trưởng đúng. Ngay đầu tiên ở trại huấn luyện bao giờ cũng khó khăn hơn cái…phải không?
“Chúng tôi sẽ tạo điều kiện cho các cậu Các cậu có 1 giờ để nghỉ ngơi và ăn sáng.Cứ từ từ thôi: Chúng ta sẽ có một cuộc chạy bộ nho nhỏ nữa vào chiều nay. Lúc 8.00 chúng ta sẽ tập hợp ở đây để huấn luyện. Giải tán”
“Thế nào rồi?” Ritter hỏi. Họ đang ngồi trên ban công với giàn che của một ngôi nhà đồn điền cũ trên đảo St. Kitts. Clarks tự họi không biết họ từng trồng cái gì ở đây. Có lẽ là mía, dù giờ chẳng còn gì. Trang viên này rõ ràng là một nơi ở ẩn trên đảo cho một nhà tư bản thượng lưu và bộ sưu tập tình nhân của ông ta. Ngôi nhà hiện thuộc sở hữu của CIA và là trung tâm hội họp không chính thức , một ngôi nhà an toàn tốt đẹp để thẩm vấn những người đào tẩu VIP và có mục đích sử dụng khác, trần tục hơn – như là nơi nghỉ dưỡng cho các quan chức cấp cao
“Thôn tin khá chính xác, nhưng đánh giá thấp những khó khăn về vật lý. Tôi không định chỉ trích những người xây dựng kế hoạch hành đồng lần này. Ông phải tận mắt chứng kiến mới tin được. Nó là vùng cực kỳ nguy hiểm đấy” Clark nằm dài trên chiếc ghế đan bằng liễu gai và với tay lấy đồ uống. Xét về thâm niên trong Công Ty, Clark thấp hơn Ritter vài bậc nhưng anh lại làm một trong số ít nhân viên CIA có vị trí độc nhất. Điều này, cộng với việc anh thường xuyên làm việc cá nhân cho Phó giám đốc phụ trách các chiến dịch hiện trường, nên anh hoàn toàn thoải mái trước mặt vị DDO này.Thái độ của Ritter đối với viên sỹ quan trẻ tuổi hơn cũng không phải hoàn toàn tôn trọng, nhưng rất lịch sự thể hiện sự coi trọng Clark đáng kể. “Tướng Greer thế nào rồi?” Clark hỏi. Đô đốc Greer là người đã tuyển dụng anh vài năm trước
“Có vẻ không khỏe lắm. Được nhiều nhất là 2 tháng nữa” Ritter trả lời
“Khốn khiếp thật” Clark nhìn chằm chằm vào đồ uống, rồi sau đó ngẩng mặt lên “Tôi nợ ông ấy rất nhiều. Gần như cả đời tôi. Họ không thể làm gì sao?”
“Không, nó lan rộng quá rồi. Họ chỉ có thể giúp ông ấy thoải mái, không thể làm gì hơn. Xin lỗi, ông ấy cũng là bạn của tôi”
“Vâng, sir, tôi biết” Clark uống cạn đồ uống và quay lại công việc “Tôi vẫn không hiểu chính xác ông muốn gì, nhưng ông có thể quên việc săn đuổi bọn họ ngay trong nhà bọn chúng đi”
“Khó thế à?”
Clark gật đầu “Khó nhằn lắm. Phải có môt đơn vị bộ binh thật sự với hậu cần thật sự đáng tin cậy và thậm chí phải chấp nhận thương vong. Theo những gì Larson nói với tôi thì đám an ninh có những tay rất tốt. Tôi nghĩ ông có thể thử mua một vài tay trong, nhưng chúng có lẽ đã được trả rất hậu rồi, vì vậy có thể phản tác dụng” Viên sỹ quan hiện trường không hỏi nhiêm vụ thực sự là gì nhưng anh đoán có thể là bắt vài người và đưa về Hoa Kỳ, nơi bọn họ sẽ bị đưa qua FBI dưới sự giám sát chặt chẽ hoặc có thể đưa ra một tòa án Hoa Kỳ. Và giống như những người khác, anh đã đoán sai “Tương tự như đi bắt giữ mấy kẻ đào tẩu. Bọn họ thực hiện các phòng ngừa thông thường -lịch trình không cố định, tuyến đường không cố định và có lính canh được tranh bị vũ trang ở bất cứ nơi nào có mặt. Vì vậy nếu ông muốn bắt họ thì ông phải có tay trong, có nghĩa phải cài được người vào trong. Larson ở gần bọn họ hơn bất kỳ ai chúng ta có hiện nay nhưng vẫn chưa đủ sâu. Cố gắng nhét cậu ta vào sâu hơn có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cậu ta đã cung cấp cho chúng ta vài thông tin có giá trị – Larson là một chàng trai tốt – và nếu cố gắng quá thì rất mạo hiểm. Tôi nghĩ người dân cũng đã thử….”
“Đã từng thử. 6 người chết hoặc mất tích. Mấy người đưa tin cũng gặp kết quả tương tự. Rất nhiều người mất tích. Chỉ điểm người địa phương ở khắp mọi nơi. Họ không thể thực hiện bất kỳ chiến dịch nào quá lâu mà không bị rủi ro đến tính mạng. Mấy việc này diễn ra đủ lâu và mọi người không ai muốn tình nguyện thực hiện nữa”
Clark nhún vai và nhìn ra biển. Một con tàu du lịch màu trắng đang lao đến từ phía chân trời xa xa “Tôi nghĩ tôi không ngạc nhiên vì sao mấy tên khốn này lại khó nhằn đến thế. Larson đã đúng. Bọn họ có tiền để mua bất kỳ loại người có đầu óc nào mà họ muốn. Bọn họ thuê tư vấn ở đâu thế?”
“thị trường mở, chủ yếu là Châu Âu và…”
“Ý tôi là mấy chuyên gia về tình báo, bọn họ chắc chắn có vài gián điệp thực sự chuyên nghiệp”
“Chà, có Felix Cortez. Chỉ là một lời đồn, nhưng cái tên này đã xuất hiện 5 hoặc 6 lần trong vài tháng gần đây”
“Đó là đại tá DGI (cơ quan tình báo Cuba) đã biến mất” Clark nói. DGI là Cơ quan tình báo Cuba, có mô hình giống như KGB của Liên Xô. Cortez được báo cáo đang làm việc với Machetoros, một tổ chức khủng bố của Puerto Rico vốn đang bị FBI săn lùng ráo riết vài năm trở lại đây. Một đại tá khác của DGI là Filiberto Ojeda đã bị FBI bắt, sau đó thì Cortez biến mất. Vậy là hắn ta đã quyết định ẩn nấu ở nước ngoài. Câu hỏi tiếp theo: Liệu Cortez có quyết đinh hoạt động trong nhánh năng động nhất của hệ thống doanh nghiệp tự do chưa? Hay hắn vẫn đang phục vụ theo chỉ đạo từ Cuba? Dù sao thì DGI cũng được người Nga đào tạo. Các quan chức cấp cao của nó đều tốt nghiệp Học viện KGB, và họ đều là những đối thủ đáng được tôn trọng. Chắc chắn Cortez cũng không phải ngoại lệ. Hồ sơ của hắn tại CIA nói rằng hắn là thiên tài trong việc thuyết phục người khác thu thập thông tin giúp mình “Larson có biết điều này không?”
“Có, cậu ta nghe được cái tên này trong một bữa tiệc. Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu chúng ta có được ảnh chụp của Cortez, nhưng mô tả về ngoại hình củả hắn mà chúng ta có bây giờ phù hợp với một nửa số người ở phía nam Rio Grande. Đừng lo. Larson biết phải cẩn thận thế nào và nếu có chuyện gì xảy ra, cậu ta có máy bay riêng của chính mình để ra khỏi Dodge. Cậu ta đã nhận được các chỉ dẫn rất rõ rang rồi. Tôi không muốn phải mất một sỹ quan hiện trường được đào tạo để làm mấy công việc của cảnh sát” Ritter nói thêm “Tôi cử cậu xuống đó để đưa ra các đánh giá mới về tình hình.Cậu biết mục tiêu chung cuối cùng là gì. Nói tôi nghe cậu nghĩ điều gì là có thể”
“Được rồi. Ông có lẽ đã đúng khi thu thập thông tin tình báo bằng cách giám sát sân bay. Nếu chúng ta có các thiết bị giám sát cần thiết, chúng ta có thể dễ dàng tìm thấy các cơ sở chế biến, nhưng ở đó có rất nhiều nhà máy và chúng có thể di chuyển bất kỳ lúc nào nên đòi hỏi thời gian phản ứng đến đó phải nhanh. Tôi thấy việc này có thể tiến hành khoảng 5,6 lần, nhiều nhất là thế, trước khi các cơ sở khác bị đánh động. Rồi chúng ta sẽ bắt đầu bị phản công, có thể thương vong và nếu mấy người xấu kia gặp may thì chúng ta sẽ mất toàn bộ lực lượng tấn công này – nếu để nhiều người khác biết đến các chiên dịch này, thì việc xác định thành phẩm từ những cơ sở chế biến thậm chí là không thể nếu không đặt nhiều lính trên mặt đất – không thể thực hiện các hoạt động bí mật lâu dài nếu có quá nhiều người tham gia – và sẽ không có nhiều tác dụng nữa. Ở phía bắc của đất nước này, có rất nhiều sân bay nhỏ cần giám sát, nhưng Larson nghĩ chúng có thể đang là nạn nhân từ chính thành công của mình. Những kẻ này đã mua chuộc thành công bên quân đội và caanrh sát, và rất có thể những sân bay này cũng được sử dụng bình thường. Nếu các đội xâm nhập vẫn tiếp tục giữ được bí mật, họ có thể hoạt động tối đa 2 tháng- đấy là có chút lạc quan – trước khi chúng ta phải rút họ ra. Trước đó tôi cần phải chứng kiến tận mắt xem các đội hành động tốt đến mức nào”
“Tôi có thể sắp xếp” Ritter nói. Ông đã quyết định cử Clark tới Colorado. Clark là người thích hợp nhất để đánh giá khả năng hoạt động của họ “Tiếp tục đi”
“Những gì chúng ta thiết lập bây giờ sẽ bắt đầu hoạt động trong 1,2 tháng nữa. Chúng ta có thể giám sát các máy bay của họ cất cánh và theo dõi xem có những ai bị cuốn vào ngành kinh doanh này” Clark mới chỉ biết đến duy nhất phần này của chiến dịch “Chúng ta có thể gây bất lợi cho bọn họ trong một khoảng thời gian, nhưng tôi không nghĩ là quá lâu được”
“Cậu đang vẽ ra một bức tranh khá ảm đảm đó Clark”
Clark nghiên người về phía trước “Sir, hoạt động của kẻ thù rất phân tán, nếu ông muốn thu được một số thông tin tình báo chiến thuật có giá trị để chống lại chúng, thì -vâng, có thể, nhưng chỉ trong thời gian hữu hạn và kết quả cũng chỉ hữu hạn. Nếu ông bổ xung nhân lực, vật lực để cố gắng thực hiện dài hơi hơn và hiệu quả hơn thì chúng ta chắc chắn sẽ bị lộ và cùng xuống hố. Ông chỉ có thể thực hiện một chiến dịch như tôi vừa nói, nhưng không thể kéo dài quá lâu. Tôi vẫn không hiểu sao chúng ta phải làm điều này” Cũng không hẳn là không hiểu hoàn toàn. Clark đoán chắc có liên quan đến năm nay là năm bầu cử, nhưng đây không phải là quan sát mà một sỹ quan hiện trường nên nói ra- đặc biệt là khi nó lại là phỏng đoán đúng
“Tại sao chúng ta phải làm không phải là điều cậu nên quan tâm” Ritter nói thẳng. Ông không tăng âm lượng, không cần thiết phải thế và Clark cũng không phải là người dễ bị dọa
“Được, nhưng đây không phải làm một chiến dịch nghiêm túc. Sir, vẫn câu nói cũ. Ông đưa cho chúng tôi một nhiệm vụ có thể thực hiện, chứ không phải là một nhiệm vụ bất khả thi. Và chúng ta đang nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ này hay không?”
“Cậu đang nghĩ gì trong đầu thế?” Ritter hỏi. Clark bày tỏ suy nghĩ của mình. Khuôn mặt của Ritter chỉ thoáng thay đổi chút xíu xúc cảm khi nghe câu trả lời. Ritter cho rằng, một trong những điều hay về Clark ở chỗ anh là người duy nhất trong Công Ty có thể bình tĩnh và từ tốn bàn luận về những vấn đề này -theo đúng nghĩa của từ. Khi thảo luận về những vấn đề này, nhiều người hoàn toàn chỉ nói suông, phỏng đoán lung tung và họ vô ý hoặc cố ý kể lại những điều từ tiểu thuyết gián điệp. Này, chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu chúng ta làm được điều đó…..Người ta thường tin rằng CIA có một số lượng lớn chuyên gia chuyên nghiệp trong các chiến dịch hiện trường Nhưng thực tế không phải. Ngay cả KGB giờ cũng không làm điều này, họ để mấy công việc này cho người Bulgari- vốn bị chính các đồng nghiệp coi là mấy kẻ thô bạo man rợ – hoặc thuê bên thứ ba như mấy nhóm khủng bố ở Châu Âu hoặc Trung Đông
Cái giá chính trị của mấy chiến dịch kiểu này là quá lớn và mặc dù cơ quan tình báo nào trên thế giới cũng thích bí mật cả, nhưng cái kim trong bọc cũng phải lòi ra. Thế giới đã trở nên văn minh hơn rất nhiều kể từ khi Ritter tốt nghiệp Trang Trại đào tạo của CIA bên sông York River. Mặc dù ông cho rằng đây là điều tốt nhưng đôi khi một số vấn đề cũ vẫn tồn tại và cần được giải quyết bằng các phương pháp cũ
“Khó đến mức nào?” Ritter quan tâm hỏi
“Nếu có sự hỗ trợ thích hợp và bổ xung vài thiết bị- thì khả thi” Clark giải thích những thiết bị đặc biệt nào nên được bổ xung “Mọi thứ họ đang làm mang lại cho chúng ta cơ hội. Đó là sai lầm của họ. Họ không thể thoát khỏi tầm nhìn phòng ngự thông thường. Thực sự họ đang hoạt động đang theo lối cũ. Câu hỏi đặt ra ở đây: ai là người quyết định cuộc chơi này. Theo tình huống hiện tại thì cả hai bên đều chơi theo cùng một luật, mà những luật naỳ nếu áp dụng ở đây thì có lợi cho bên kẻ thù. Chúng ta có vẻ như không hiểu điều này và luôn để cho đối thủ đặt luật. chúng ta có thể khiến bọn họ tức giận, gây bất lợi cho họ, khiến lợi nhuận cho bọn họ giảm thấp xuống, nhưng, chết tiệt, bọn họ cũng kiếm lợi nhuận đủ rồi và đây chỉ là một khoản lỗ nhỏ. Tôi chỉ thấy có mỗi một điều thay đổi được thôi”
“Là gì?”
“Ông muốn sống trong một ngôi nhà như thế không?” Clark hỏi, đưa ra một bức ảnh
“Phong cách Frank Lloyd Wright kết hợp với Ludwig Mất Trí” Ritter nhìn ảnh cười toe toét
“Sir, người chủ ngôi nhà đó đang ngày càng có bản ngã đấy. Họ thao túng toàn bộ các cơ quan chính phủ. Người dân nói họ chính là một chính phủ với tất cả các mục tiêu thực tế. NGười dân Chicago cũng từng nói điều tương tự trong thời kỳ ngăn sông cấm chợ, thời Capone thực tự điều hành thành phố- nhưng đó chỉ là một thành phố, phải không? Chà, những người này đang trên đường đến điều hành chính phủ của chính nước mình đấy, và sẵn sàng bán cho người khác. Vậy hãy nói rằng có có quyền lực thực tế của một chính phủ và hành động theo nhận thức theo hướng đó. Sớm hay muộn họ cũng sẽ hành động như vậy. Tôi biết chúng ta sẽ không phá luật. Nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên nếu bọn họ vượt qua ranh giới một hoặc hai lần, chỉ để xem họ có thể thực hiện được khoong thôi. Ông có hiểu ý tôi không? Họ sẽ tiếp tục mởi rộng giới hạn cho đến khi nào chưa đụng phải bức tường ngăn chặn, chưa đụng phải người nói với bọn họ phải dừng lại”
“John, cậu sắp trở thành nhà tâm lý học rồi” Ritter nhếch mép cười
“Có lẽ vậy. Mấy gã này buôn bán ma túy, phải không? Hầu hết bọn chúng đều không sử dụng ma túy, nhưng tôi nghĩ bọn chúng bị ám ảnh bởi thứ ma túy mạnh nhất”
“Quyền lực”
Clark gật đầu “Sớm muộn gì bọn chúng cũng quá liều. Sir, khi đến lúc đó, sẽ có ai đó xem xét nghiêm túc những gì tôi vừa nói. Khi đã đụng đến chuyên môn thì vài luật chơi sẽ phải thay đổi. Tất nhiên ,đó là quyết định chính trị”
Hắn là bậc thầy của tất cả các vụ hắn từng điều tra. Ít nhất hắn cũng nghĩ vậy, và tất cả các câu cách ngôn như vậy vừa đúng lại vừa sai.Thung lũng trước mặt không thuộc về hắn; mảnh đất dưới chân hắn chưa tới 1000ha, nhưng tầm nhìn của hắn kéo dai cả triệu ha. Nhưng không ai trong tầm nhìn của hắn có thể sống nếu hắn không cho phép. Đó là dạng quyền lực có ý nghĩa quan trọng mà hắn đã sử dụng không biết bao nhiêu lần. Một cái lướt nhẹ ở cổ tay, một dấu hiệu liên minh thông thường là việc hoàn thành. NĐó không phải do hắn không coi trọng sinh mạng con người – cái chết cũng là một ngành kinh doanh nghiêm túc – nhưng hắn biết đôi khi hắn không quan tâm thật. Hắn biết, đó là một dạng quyền lực khiến con người phát điên. Thật không my, hắn đã nhìn thấy hiện tượng này cũng xảy ra ở các đông nghiệp và hắn đã tận mắt chứng kiến. Nhưng hắn thông thạo thế giới và thông thạo lịch sử. Trong nghề nghiệp đã chọn, hắn đã nhận được một sự giáo dục tốt đến bất thường. cha hắn, một trong những nhà tiên phong, đã nhất quyết gửi ông đến trường. Một trong những điều hối tiếc nhất đời hắn là chưa bao giờ bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với cha. Hắn hiểu kiến thức về kinh tế không thua kém gì một giáo sư đại học, hiểu rõ về vai trò của thị trường và xu hướng cũng nó cũng như hiểu rõ vì sao lại có những xu hướng này. Hắn đã từng nghiên cứu chủ nghĩa Marx, dù vì nhiều lý do khác nhau, hắn phản đối cái nhìn của những người theo chủ nghĩa này nhưng hắn biết rõ nhiều lý luận của chủ nghĩa Marx vẫn đúng. Ngoài giáo dục chính quy, giáo dục chuyên nghiệp của hắn còn đến từ thứ mà người Mỹ gọi là “đào tạo tại chỗ/ on the job training”. Trong khi cha hắn giúp đưa ra một loạt các ý tưởng công việc mới, hắn quan sát, đưa ra các đề xuất và tiến hành. Dưới sự hướng dẫn của cha, hắn đã khai phá các thị trường mới, có tiếng là người lập kế hoạch cẩn thận, điều không được mọi người thường nghĩ đến và coi trọng. Hắn đã từng bị bắ một lần, nhưng rồi hai nhân chứng đều đã chết, những người còn lại thì mắc chứng quên đột ngột, nên cuối cùng hắn không trực tiếp vướng vào cảnh sát với tòa án
Hắn tự coi mình là người sống sót từ thời đại trước – một nhà tư bản điển hình kiếm được tài sản thông qua sự bóc lột tàn nhẫn. Một trăm năm trước, chính những nhà tư bản này đã là người xây dựng các tuyến đường sắt dọc ngang nước Mỹ – hắn là một chuyên gia về lịch sử Hoa Kỳ – và bất kỳ ai cản trở việc xây dựng này đều bị nghiền nát. Họ đuổi đi tất cả những người da đỏ – coi họ như phiên bản hai chân của đàn bò và cừu trên thảo nguyên. Họ thuê côn đồ vô hiệu hóa các công đoàn. Dùng tiền hối lộ và lật đổ chính phủ. Còn báo chí- được phép khoe khoang….cho đến khi thu hút sự chú ý. Đây chính là hình mẫu để hắn học học. Giờ đây báo chí địa phương không còn nói thẳng sau khi nhiều nhân viên đã chết. CÁc vị vua đường sắt đã tự xây dựng cung điện cho riêng mình – một cái cho mùa đông ở New York, và “biệt thự” nghỉ hè ở Newport. Tất nhiên là họ không phải đối mặt với những vấn đề mà hắn đang gặp phải, nhưng bất kỳ mô hình lịch sử nào cũng bị phá vỡ, thất bại nếu bị lạm dụng và đi quá xa. Hắn cũng chọn cách bỏ qua sự thật rằng Golds và Harrmans đã xây dựng đồ hữu ích cho xã hội, chứ không phải có hại. Một bài học nữa hắn học được từ thế kỷ trướng là cạnh tranh khốc liệt đúng là lãng phí. Hắn đã thuyết phục cha đi gặp các đối thủ để bắt tay làm hòa. Ngay tại thời điểm đó, sức mạnh thuyết phuc của hắn đã rất ấn tượng. Rất thông minh, công việc đó được tiến hành vào thời điểm mối đe dọa từ các lực lượng bên ngoài rất lớn, khiến cho việc đoàn kết nội bộ là một ý tưởng hấp dẫn. Đoàn kết, không tranh cãi sẽ tốt hơn là lãng phí thời gian, tiền bạc, năng lượng và cả máu -và làm tăng thêm sự yếu kém cá nhân. Và đề nghị này đã thành công
Tên hắn là Ernesto Escobedo, một trong các thành viên của Cartel (tập đoàn ma túy), nhưng hầu hết các đồng nghiệp đều thường nhận mọi người thường lắng nghe lời hắn. Không phải tất cả mọi người đều đồng ý với quan điểm của hắn, và không phải tất cả mọi người đều khuất phục trước ý muốn của hắn, nhưng quan điểm của hắn luôn nhận được sự chú ý mà họ xứng đáng, bởi vì chúng sau này đã được chứng minh là rất hữu ích. Cartel không có người đứng dầu, vì nói không phải là một doanh nghiệp đơn lẻ, mà là một liên minh các lãnh đạo đang hoạt động trong một liên minh chặt chẽ- gần giống như một hội đồng, nhưng cũng không hẳn là một hội đồng, hầu hết mọi người đều là bạn, nhưng cũng không đủ thân thiết. Nó tự so sánh với Mafia Hoa Kỳ, nhưng Cartel vừa văn minh, vừa man rợ hơn. Theo lời Escobedo thì Cartel được tổ chức hiệu quả hơn, chặt chẽ hơn và năng động hơn so với chế độ Mafia phong kiến kiểu cũ, những điểu này rất quan trọng với một tổ chức nòng cốt và trẻ
Hắn biết rằng hậu duệ cuả những nhà tư bản tích lũy tài sản bằng cách cướp bóc đã sử dụng những tài sản thừa kế để tạo thành một nhóm tinh hoa quyền lực, tiến tới cai trị quốc gia bằng “dịch vụ” của mình. Nhưng hắn không muốn để lại một di sản như vậy cho con cháu. Ngoài ra, về mặt kỹ thuật, hắn mới chỉ là thế hệ thứ hai. Hiện giờ, tình hình biến đổi nhanh hơn ngày xưa nhiều. Tích lũy được một đống của cải đến mức cả đời dùng không hết nên Ernesto tự nhủ hắn không nhất thiết phải bàn giao công việc này cho các con trai. Tự hắn sẽ làm được việc đó. Bước đầu tiên để đạt được bất kỳ mục tiêu nào là xác định tính khả thi của nó. Và hắn đã đưa ra quyết định này từ lâu
Mục tiêu của hắn là biến quyết định của mình thành hiện thực. Escobedo hiện 40 tuổi, một người đàn ông tràn đầy sức sống và phi thường tự tin.Hắn chưa bao giờ sử dụng sản phẩm vẫn đang cung cấp cho bao người khác, thay vào đó hắn chỉ uống rượu -mà giờ cũng uống ít hơn rồi. Chỉ một hoặc hai ly trong bữa tối; có lẽ chỉ vài ly rượu mạnh trong các cuộc gặp mặt mới đồng nghiệp, còn lại thì toàn uống nước khoáng Perrier. Điều này càng khiến hắn được các đồng nghiệp tôn trọng hơn. Tất cả họ đều biết Escobedo là người tỉnh táo và nghiêm túc. Hắn cũng tập thể dục thường xuyên và chú ý đến hình ảnh của mình, từng hút thuốc lá khi còn trẻ nhưng hiện tại đã bỏ được, thậm chí còn ăn kiêng. Mẹ hắn vẫn còn sống và cực kỳ sung sức ở tuổi 73, bà ngoại thì 91 tuổi và nếu cha hắn còn sống thì tuần trước là sinh nhật lần thứ 75 của ông, nhưng…nhưng những người đã sát hại ông đã phải trả giá đắt, bao gồm cả người nhà bọn chúng, hầu hết đều do Escobedo tự mình khai đao. Với niềm tự hào hiếu thảo, hắn nhớ lại mình đã giết vợ và hai người con trai nhỏ trước sự chứng kiến của người đàn ông cuối cùng trong đám đã sát hại cha. Tất nhiên, hắn không phải loại người giết phụ nữ và trẻ em để mua vui, nhưng những việc này là cần thiết. Hắn cần làm cho hiểu ai mới là người đàn ông vĩ đại hơn và cho tay chân đi lan truyền khắp nơi chuyện đó. Từ đó gia đình hắn chẳng bao giờ gặp bất kỳ chuyện bất trắc gì. Hắn cũng không vui mừng gì với chuyện này nhưng lịch sử dạy hắn rằng phải giết gà dọa khỉ. Lịch sử cũng dạy hắn rằng những ai mà không dạy được người khác bài học tôn trọng thì sẽ không được tôn trọng. Điều Escobedo cần nhất là được tôn trọng. Thay vì thuê người khác trả thù, hắn tự mình đi đòi nợ máu, khiến hắn được tôn trọng gấp đôi trong tổ chức. Các đồng nghiệp của hắn cho rằng hắn vừa là người có đầu óc, vừa là người làm được việc
Tài sản của hắn nhiều đến mức không đếm xuể. Hắn có quyền quyết định sinh tử và thống trị, có một người vợ đẹp và 3 đứa con trai ngoan. Khi cuộc hôn nhân trở nên tệ hơn, hắn có thể tìm đến mấy cô nhân tình bất cứ lúc nào. Hắn có mọi thứ mà tiền có thể mua được. Ngoài dãy nhà trên núi, tòa lâu đài trên đỉnh, hắn còn cả đồng cỏ rộng dọc theo bờ biển- chính xác là trên bờ biển của hai đại dương vì biên giới Colombia ở trên hai đại dương. Tại trang trại và đồng cỏ này toàn ngựa Ả Rập. Một số đồng nghiệp của hắn thich sở hữu bò tót, nhưng hắn chưa bao giờ quan tâm đến đấu bò. Với một phát súng, hắn có thể săn được mọi thứ trên đất nước này- bao gồm cả con người, tất nhiên. Hắn tự nhủ mình nên hài lòng với những gì đã có , nhưng không. Mấy tên tư bản bóc lột người Mỹ đã đi khắp nơi trên thế giới, được mời đến các tòa án ở Châu Âu, kết hôn với con cháu các gia đình quý tộc – một hành động đáng hoài nghi, hắn biết, nhưng bằng cách nào đó hắn hoàn toàn hiểu được giá trị của việc này. Hắn vẫn thiếu tự do trong khi có quyền lực và tiền bạc, mặc dù đã đạt được thành tựu rực rõ nhưng yêu cầu của hắn vẫn bị hạn chế – tệ hơn là sự hạn chế đến từ những người có quyền lực kém hơn. 20 năm trước hắn đã chọn con đường để trở thành vĩ đại, và hắn đã gặt hái được thành công, nhưng con đường hắn chọn không cho phép hắn đạt được điều mình muốn, vì những người thấp hơn hắn không chấp nhận nó, đặt ra các rào cản
Nhưng không phải lúc nào cũng thế “Luật à?” Một trong những ông trùm đường sắt đã từng nói “Tôi phải quan tâm đến luật nào?” và ông ta đã cứ tiếp tục đi tới, không cần quan tâm đến luật nào, và giờ được mọi người coi là vĩ đại
Vậy tại sao không phải là mình? Escobedo tự hỏi Một phần trong hắn biết rõ câu trả lời, nhưng hắn phần lớn trong hắn phủ định lý do đó. Hắn không phải là thằng ngốc, càng không phải là thằng ngu, nhưng hắn không chịu được sự kiềm chế do luật của người khác áp đặt lên bản thân hắn. Trên thực tế, Ernesto vi phạm bất cứ luật nào hắn muốn và làm ăn phát đạt vì điều đó. Doanh nhân Ernesto quyết định hắn ở đây để tạo ra luật của riêng mình. Hắn sẽ học cách tạo ra vài luật mới. Họ sẽ phải học cách làm việc với hắn, theo luật của hắn. Hắn đã mệt mỏi phải tuân theo luật của người khác rồi. Sau khi đã ra quyết định, hắn bắt đầu tìm kiếm phương pháp.
Những người khác đã làm điều đó như thế nào? Câu trả lời rõ rang nhất là thành công. Cái gì thất bại đều không được thừa nhận, phải là thế. Nền chính trị quốc tế cũng có những quy tắc giống như một công ty lớn, ngoại trừ một quy tắc duy nhất đáng quan tâm – thành công. Xét cho cùng, không có quốc gia nào trên thế giới không xử lý mấy tên giết người; chỉ là những tên giết người này phải là tên giết người hiệu quả. Chính ra các chính khách mới là những kẻ giết hàng triệu người. Chẳng phải mọi quốc gia trên thế giới đều làm ăn với Trung Quốc – dù họ đã giết hàng triệu người dân mình sao? Chẳng phải người Mỹ vẫn tìm cách giao thiệp với người Nga – dù họ đã giết hàng triệu người sao? Dưới thời Carter, người Mỹ không phải đã ủng hộ bọn diệt chủng Pol Pot vốn cũng giết hàng triệu người dân nước mình sao? Dưới thời Reagon, người Mỹ đã cố gắng đạt được một thỏa thuận với người Iran vốn cũng giết rất nhiều người dân, bao gồm cả những người mà Mỹ vốn coi là bạn- nhưng bị Hoa Kỳ bỏ rơi. Hoa kỳ đã kết bạn với những kẻ độc tài có hai bàn tay đẫm máu – vài người bên cánh tả và vài người bên cánh hữu – dưới chiêu bài chủ nghĩa thực quyền, trong từ tù chối hỗ trợ các chính thể ôn hòa – dù tả hay hữu- với lý do họ không đủ ôn hòa. Ernesto tin rằng, về cơ bản, bất kỳ quốc gia nào cũng sẽ đối phó với hắn và các đồng nghiệp của hắn, phải không? Theo cái nhìn của Ernesto về Hoa Kỳ thì đây chính là sự thật trung tâm. Nhưng trong khi hắn không bao giờ vi phạm các nguyên tắc của mình, thì Hoa Kỳ ngược lại
Đối với Ernesto, hiển nhiên tham nhũng có ở Hoa Kỳ, và hắn chính là người góp phần cho nó. Trong nhiều năm trở lại đây, nhiều bên đã tiến hành lobby để biến thị trường lớn nhất và quan trọng nhất của hắn được hợp pháp hóa. May mắn thay, bọn họ đã thất bại, nếu không thì sẽ là thảm họa cho Cartel. Điều này lần nữa cho thấy một chính phủ không có gan quyết đoán hành động vì lợi ích của chính mình. Chính phủ Hoa Kỳ đáng lẽ có thể thu được hàng tỷ usd từ hoạt động kinh doanh này – như hắn và các đồng nghiệp đang làm – nhưng tiếc là thiếu tầm nhìn và nhạy cảm kinh doanh để hành động. Và rồi bọn họ tự tuyên bố mình là quốc gia hung mạnh. Bất chấp có quyền lực, mấy thằng Yankee không có ý chí và không có bản lĩnh. Dù có sống ở đâu thì hắn cũng có thể thao túng mọi thứ, nhưng bọn họ thì không. Tàu chiến của bọn họ có thể tuần tra trên biển, máy bay chiến đấu có thể bay lượn đầy trên bầu trời – nhưng sử dụng hiệu quả những thứ đó để bảo vệ lợi ích của chính họ ư? Hắn nhếch mép lắc đầu. Không. Người Mỹ không đáng được tôn trọng.