Chương 6 NGUY CƠ
Sân bay quốc tế Dulles, đứng tán nhảm với một quý bà phía sau cho đến khi tiến tới nhân viên xuất nhập cảnh, trông hắn thật thư thái và thoải mái như bất kỳ khách du lịch thường xuyên nào
“Chào buổi chiều, sir” nhân viên XNC nhìn hộ chiếu, thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu lên “mục đích đến Hoa Kỳ của ông là gì?”
“Kinh doanh” Cortez trả lời
“Ừ hứ” nhân viên XNC lầm bầm. Anh ta dùng ngón tay lật tung hộ chiếu và thấy được đóng rất nhiều con dấu nhập cảnh. Người này đã du lịch rất nhiều và phần nửa những chuyến du lịch trước đây…4 năm qua đều là đến Mỹ. Xem xét các tem đóng dấu thì số lượng nhập cảnh qua Miami, Washington và Los Angeles là ngang nhau “Ông định ở Mỹ bao lâu?”
“5 ngày”
“có gì cần khai báo thêm không?”
“Chỉ có quần áo và tài liệu kinh doanh” Cortez nhấc cái cặp xách tay lên
“Chào mừng đến Mỹ, ông Diaz” nhân viên XNC đóng dấu vào hộ chiếu và ra hiệu cho người tiếp theo tiến lên
“Cảm ơn” hắn rời đi lấy túi xách. Khi vào sân bay Hoa Kỳ, hắn cố tránh giờ cao điểm của sân bay, cũng không phải do thuận tiện hơn mà bởi vì giờ này sẽ có ít người muốn lẻn vào Hoa Kỳ. Do lượng người lưu thông ít, các nhân viên XNC có đủ thời gian để kiểm tra mọi người và không cần thiết phải dùng chó nghiệp vụ để đi dọc các đảo hành lý. Tất nhiên, nếu ít khách hơn trong phòng chờ thì việc phát hiện có người theo dõi sẽ dễ dàng hơn và Cortez/Diaz là một chuyên gia chống theo dõi
Tiếp theo hắn đến quầy Hertz để thuê một chiếc Chevy cỡ lớn. Cortez không ưa thích gì người Mỹ nhưng rất thích mấy chiếc xe hơi cỡ lớn của họ. Các thủ tục thuê vẫn theo quy định cũ, hắn dùng thẻ visa. Cô phục vụ trẻ tại quầy nói những câu đại loại như chào mừng gia nhập CLB Hertz số 1 và hỏi những câu thông thường, trong khi hắn giả vờ quan tâm lấy quyển sách giới thiệu.Lý do duy nhất hắn sử dụng một công ty cho thuê xe thường xuyên hơn là mỗi lần một công ty là không có quá nhiều nhiều công ty cho thuê xe để tránh lặp lại. Tương tự như vậy, hắn không bao giờ sử dụng cùng một hộ chiếu hoặc thẻ tín dụng 2 lần. Ở một nơi gần nhà như Mỹ, hắn lúc nào cũng có nguồn cung hai thứ này. Hắn đã từng đến Washington để gặp một trong số người cung cấp có khả năng này
Chân của hắn vẫn còn tê khi đi bộ ra ngoài chiếc xe thuê- đang lẽ hắn có thể ngồi trên một chiếc xe van lịch sự của công ty cho thuê xe đưa đến đó, nhưng hắn đã ngồi lâu quá, nên cần đi bộ. Cái nóng o cả của ngày cuối hè gợi cho hắn nhớ về quê hương. Không phải hắn đau đáu về Cuba mà chỉ vì dù sao thì chính phủ ở đó cũng đào tạo mọi thứ để hắn làm được công việc hiện tại. Ở Cuba, tất cả các lớp học đều được thấm nhuần chủ nghĩ Marx-Lenin, nói với những người lúc nào cũng đói rằng họ đang sống ở thiên đường. Đối với Cortez thì hắn hiểu rằng hắn muốn gì trong cuộc sống. Quá trình đào tạo tại DGI đã cho hắn được nếm trải dư vị đầu tiên của đặc quyền và những chỉ dẫn chính trị vô tận chỉ khiến chính phủ của hắn càng lúc càng mắc kẹt giữa tuyên bố và mục tiêu. Nhưng hắn đã tham gia trò chơi và học những gì cần phải học, dành nhiều thời gian rèn luyện và học hỏi công tác đặc công, đồng thời cũng dành thời gian học hỏi cơ chế vận hành của xã hội tư bản, học cách xâm nhập và lật đổ CNTB, hiểu rõ ưu điểm và nhược điểm của CNTB. Viên cựu đại tá thấy thú vị khi so sánh hai hình thái xã hội. Puerto Rico dù tương đối nghèo nhưng vẫn được coi như thiên đường trong mắt hắn, ngay cả khi hắn hỗ trợ Đại tá Ojeda và phiến quân Machetero nổi lên lật đổ chính phủ – và rồi thay thế bằng phiên bản chế độ XHCN Cuba. Cortez lắc đầu buồn cười khi đi bộ đến bãi đậu xe
Trên đầu của cựu điệp viên người Cuba, tầng 2, cao hơn 20 feet, Liz Murray đang thả chồng xuống phía sau một chiếc xe van chở đầy khách du lịch, thậm chí còn không đủ thời gian để hôn tạm biệt. Cô còn nhiều việc phải làm và máy bay của Dan sẽ cất cánh trong 10 phút nữa
“Anh sẽ quay về chiều mai” anh nói khi bước xuống xe
“Tốt” Liz trả lời “đừng quên bộ phim nhé”
“Anh sẽ không” Dan đóng cửa và bước 3 bước rồi quay lại “Ý anh là anh sẽ không quên đâu, em yêu…” Anh quay lại vừa đúng lúc thấy vợi anh cười to khi lái xe đi. Cô ấy lại trêu anh thế này “Thật không công bằng” anh lẩm bẩm “Gọi mày từ London về, cho lên chức và ngày thứ hai họ vứt ngay cho một vụ” (anh chàng này xuất hiện trong cuốn “Trò chơi ái quốc” ). Anh bươc qua cánh cửa tự động và nhìn lên màn hình TV đang chiếu thông tin chuyến bay của mình. Anh chỉ có một chiếc túi và đủ nhỏ để xách lên máy bay. Anh đã xem xét hồ sơ vụ án nhiều lần – nó được Văn Phòng Hiện Trường fax thẳng đến Washington và trở thành chủ đề được bàn thảo nhiều trong Trụ sở FBI tại hòa Hoover
Bước tiếp theo là vượt qua máy dò kim loại, thực ra là anh bỏ qua nó luôn. Nhân viên phụ trách lập tức bước ra “Sir, chú ý” và Murray trình thẻ ID xác định anh là Daniel E. Murray, Phó ban trợ lý giám đốc FBI. Không có cách nào anh qua được máy dò kim loại khi đang đeo một khẩu súng tự động Smith & Wesson tại thắt lưng và mọi người trong sân bay sẽ không tránh được hoảng loạn nếu biết thứ anh đang mang. Anh cũng chẳng phải tay thiện xạ gì, thậm chí còn chưa làm bài kiểm tra bắn súng. Bài kiểm tra này dự kiến diễn ra vào tuần sau. Đối với các nhân vật cấp cao của FBI thì yêu cầu về bắn súng không quá khắt khe- mối nguy hiểm chính tại nơi làm việc của anh giờ đến từ mấy cái dụng cụ kẹp ghim – nhưng dù Murray không phải là người thích sự phù phiếm thì kỹ năng bắn súng vẫn là một trong những điều anh tự hào. Murray lo lắng về điều này cũng chẳng vì lý do cụ thể nào cả. Sao 4 năm ở London làm tùy viên pháp luật, anh biết rõ mình cần phải luyện tập chăm chỉ để lấy lại phong độ có thể bắn “như một chuyên gia” bằng cả hai tay trái và phải như nhau, đặc biệt là với một khẩu súng mới.Khẩu yêu thích của anh là khẩu Colt Python. 357 bằng thép không gỉ giờ đã được cho nghỉ hưu. Cục giờ chuyển sang toàn bộ dùng súng tự động và khi quay lại văn phòng mới, anh đã thấy khẩu S&W như một món quà gói sẵn trên bàn làm việc, được tặng bởi ông bạn Bill Shaw, với chức vụ mới là Phó giám đốc phụ trách (Điều Tra). Bill luôn là người làm việc xuất sắc. Murray chuyển túi xách sang tay trái và tay phải khẽ chạm vào thắt lưng để kiểm tra súng vẫn còn ở đó. Điều khó chịu duy nhất của anh ở London là không được trang bị vũ khí. Giống như bất kỳ cảnh sát Mỹ nào, Murray cảm thấy mình như khỏa thân ra đường nếu không được mang theo súng, ngay cả khi anh chưa bao giờ bắn ngoài đường. Nếu có khẩu súng, ít nhất anh có thể đảm bảo máy bay này không bay đến Cuba. Tất nhiên, anh cũng chẳng có nhiều cơ hội để tự tay thực thi pháp luật tại hiện trường. Giờ thì anh trở thành một trong những nhà quản lý, một cách nói khác của việc anh đã già, không còn mấy tác dụng ở hiện trường. Murray tự nhủ khi chọn một chiếc ghế ở cạnh cửa ra máy bay. Nhiệm vụ hiện tại của anh cũng gần giống như thực hiện điều trần một vụ án thực và anh phải làm chỉ vì Giám Đốc cầm hồ sơ và gọi Bill Shaw vào, và rồi Bill quyết định muốn một người quen làm cho chắc chắn. Đây hứa hẹn là một vụ khó khăn. Và anh đã khởi động chức vụ mới của mình bằng vụ này
Chuyến bay đơn điệu kéo dài hơn 2 giờ và các hành khách được phục vụ bữa ăn khô. Murray được sỹ quan hiện trường di động FBI, phó phòng Mark Bright đón ở sân bay
“Còn túi nào không, ông Murray?”
“Chỉ có cái này thôi, cứ gọi tôi là Dan” Murray trả lời “Có ai đã nói chuyện với họ chưa?”
“Vẫn chưa – tôi thấy là chưa có ai” Bright kiểm tra đồng hồ “dự kiến là 10 giờ, nhưng đêm qua họ nhận được một cuộc gọi cứu hộ. Có thuyền đánh cá nào đó gọi cứu hộ và con tàu tuần tra phải ra đó giải cứu. Tin tức trên TV sáng nay có thông báo. Rõ ràng đã thành công”
“Tuyệt” Murray nhận xét “chúng ta đang phải đi điều tra một anh hùng chết tiệt và giờ ông ta đã ra khơi và lại làm công việc anh hùng”
“Anh có biết lai lịch của ông ấy không?” Bright hỏi “Tôi vẫn chưa có nhiều cơ hội để….”
“Tôi đã đọc qua. Anh hùng là từ đúng để miêu tả về ông ấy đấy. Wegener là một huyền thoại. Red Wegener là vị vua của cứu hộ trên biển – theo đúng nghĩa của từ tìm-kiếm-và-cứu-nạn. Hơn một nửa những người đi biển ở đây từng được ông ấy cứu hộ hoặc giúp đỡ. Ít nhất là người ta nói thế. Ông ấy cũng có vài người bạn lớn trong Quốc Hội”
“Như là?”
“Thượng nghị sỹ Billings bang Oregon” Murray giải thích sơ qua câu chuyện
“Chủ tịch hội đồng tư pháp. Sao ông ấy không đơn giản xin sang làm ơ Sở giao thông vận tải chứ?” Bright nhìn lên trên trời. Ủy ban Tư pháp Thượng viện có trách nhiệm giám sát công việc của FBI.
“Anh theo vụ này bao lâu rồi?”
“Tôi ở đây vì có trách nhiệm phối hợp với bên DEA (Văn phòng kiểm soát ma túy. Vừa mới nhận được hồ sơ trước bữa trưa nay. Tôi nghỉ suốt 2 ngày vừa rồi” Bright nói khi đi qua cánh cửa “Vợ tôi vừa sin hem bé”
“Ồ” Murray nghĩ, mình không thể trách gì anh ta được rồi “Chúc mừng. Hai mẹ con khỏe chứ?”
“SÁng nay vừa đưa Marinanne về nhà và Sandra là thiên thần xinh nhất tôi từng thấy. Dù hơi ầm ỹ một chút”
Murray cười lớn, nhà anh cũng từng có trẻ sơ sinh nhưng cũng khá lâu rồi. Xe của Blight là một chiếc Ford với động cơ kêu như hổ gầm vừa được ăn no. Một số hồ sơ về thuyền trưởng Wegener được để trên ghế trước. Murray lật hồ sơ trong khi Bright đưa xe ra khỏi bãi đậu xe của sân bay. Nó bổ sung cho những gì anh nghe được ở Washington
“Đây đúng là câu chuyện hơi bí ẩn”
“Đúng là thế” Bright gật đầu đồng ý “Anh không tin chuyện này là sự thật, đúng không?”
“Tôi có nghe vài chuyện điên rồ trước đây, nhưng đây chắc là vô địch đấy” Murray dừng lại “Điều buồn cười là….”
“Phải” viên đặc vụ trẻ đồng ý “tôi cũng thế. Các đồng nghiệp DEA của chúng ta tin nó, nhưng nếu điều này xảy ra -ý tôi là, ngay cả khi tất cả bằng chứng được tung ra, những gì chúng ta tìm hiểu hóa ra là….”
“Phải” Đây chính là lý do khác mà Murry phải tham gia vào vụ án “Nạn nhân quan trọng đến mức nào?”
“Có các mối quan hệ rất lớn, các giám đốc ngân hàng, đại học Alabama, quan hệ với nhiều tổ chức dân sự – cậu hiểu rồi đấy. Gã này không chỉ là người có ảnh hưởng lớn trong xã hội mà còn là một Ngọn Núi Đá chết tiệt” Cả hai người đều biết đó là ở bang Georgia, nhưng trọng chuyện vẫn phải làm “Dạng con ông cháu cha, tổ tiên là tướng lĩnh từ thời nội chiến, ông nội từng là thống đốc”
“Rất giàu?”
Bright càu nhàu “Nhiều hơn số tôi cần. Có một trang viên lớn ở phía bắc thành phố, nhưng tôi nghĩ đó là dạng đồn điền thì đúng hơn. Tuy nhiên, tiền không đến từ đó. Anh ta đầu tư toàn bộ tiền của gia đình vào lĩnh vực bất động sản, có vẻ như rất thành công. Công ty đang phát triển đến tầm trung – nói hung mọi thứ đều bình thường. Chúng tôi có một đội đang điều tra, nhưng cũng cần thời gian để làm rõ mọi việc. Dù vậy, đúng là có một số chi nhánh của công ty đang ở nước ngoài và chúng ta chưa bao giờ biết đến. Anh hiểu chuyện điều tra rồi đấy. Chúng ta mới chỉ bắt đầu bóc tách mọi thứ thôi”
“Doanh nhân nổi tiếng địa phương cấu kết với trùm ma tuy. Chúa ơi, tên này dấu khéo thật. Chưa bao giờ có tai tiếng gì à?”
“Không hề có dấu vết gì luôn” Bright công nhận “Chúng ta không biết, DEA không hay, ngay cả cảnh sát địa phương cũng chẳng biết gì. Chẳng có gì hết”
Murray đóng tập hồ sơ và gật gù khi nhìn dòng xe cộ trên đường. Vụ án mới chỉ ở điểm khởi đầu và có thể phải mất vài năm điều tra. Mẹ kiếp, chúng ta thậm chí còn không biết phải tìm gì, vị trợ lý giám đốc tự nhủ. Tất cả những gì chúng ta biết là cả triệu usd tiền, toàn tờ 20 và 50usd, có trên con tàu đẹp đẽ Empire Builder đó. Quá nhiều tiền mặt chỉ có thể có 1 ý nghĩa duy nhất – nhưng không thể thế được. Nó có thể có nhiều khả năng, Murray nghĩ
“Chúng tôi đến đây rồi”
Vào cảng khá dễ dàng và Bright biết rõ đường đi. Từ ô tô nhìn ra, Panache trông thật sự lớn, giống như một vách đá trắng cao chót vót với những vạch vàng ở giữa và một vài vết bẩn ở thân tàu. Murray biết nó chỉ là một con tàu nhỏ nhưng đó là chỉ so với đại dương thôi. Khi anh và Bright ra khỏi xe, họ nhìn thấy có một người đang nghe điện thoại, rồi một người khác bước đến. Murray nhận ra ngay người đó dựa trên ảnh ở hồ sơ. Đó chính là Wegener
Wegener vốn là người có mái tóc đỏ nhưng giờ tóc đã chuyển sang màu đất với vô số sợi bạc. Murray nhìn thấy ông đạp lên bàn đạp nhôm và nghĩ rằng ông rất khỏe, nhưng bụng ông lại hơi phồng lên, chỉ là chút thôi. Một hình xăm trên cánh tay tiêu biểu cho ông là một thủy thủ và đôi mắt vô cảm trên khuôn mặt người đàn ông này cho thấy ông là người không thích có người khác đặt câu hỏi cho mình
“Chào mừng lên tàu. Tôi là Red Wegener” người đàn ông nói với nụ cười đủ lịch sự
“Cảm ơn thuyền trưởng. Tôi là Dan Murray và đây là Mark Bright”
“Họ nói với tôi rằng các anh là FBI” vị thuyền trưởng nói
“Tôi là phó phòng trợ lý từ Washington. Mark là phó phòng phụ trách văn phòng hiện trường di động”
Murray nhận thấy có chút thay đổi trên nét mặt của Wegener “Chà, tôi biết sao các anh lại đến đây. Hãy đến cabin của tôi nói chuyện nhé”
“Có mùi gì đang cháy vậy?” Dan hỏi khi vị thuyền trưởng dẫn đường đi trước. Anh ngửi thấy có mùi gì đó bị cháy xém, mùi gì đó…hơi lạ
“Một con thuyền câu tôm bị nổ động cơ. Demd qua cách đây 5 dặm, chúng tôi gặp phải trên đường về. Khi chúng tôi đang cứu hộ thì mấy thùng nhiên liệu phát nổ. Cũng may. Không ai chết cả nhưng có sỹ quan bị bỏng”
“Con thuyền thì sao?” Bright hỏi
“Không thể cứu được. Chúng tôi chỉ nỗ lực cứu được thủy thủ trên đó thôi” Wegener mở cánh cửa mời các vị khách vào “Đôi khi anh chỉ có thể làm được điều tốt nhất trong khả năng. Các anh có muốn uống cà phê không?”
Murray không uống. Đôi mắt anh nhìn vị thuyền trưởng, cảm thấy trong lòng hơi ngượng, Dan nghĩ, còn hơn cả thế, anh cảm thấy xấu hổ. Cảm xúc hơi sai sai. Wegener mời hai vị khách ngồi, rồi ngồi xuống phía sau bàn.
“Tôi biết vì sao hai anh lại ở đây” Red nói thẳng “đó là lỗi của tôi”
“Uh, thuyền trưởng, trước khi ông đi xa hơn…” Bright cố gắng xen lời “Tôi đã làm vài điều ngu ngốc trong đời, nhưng lần này đúng là thật bậy” Wegener tiếp tục khi châm lửa đốt tẩu thuốc “Các anh không ngại khi tôi hút thuốc chứ?”
“Không hề” Murray nói dối. Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng anh biết đó chắc chắn không phải điều Bright đã nghĩ. Anh cũng biết vài điều mà Bright không biết “Tại sao ông không kể cho chúng tôi về nó?”
Wegenr mở kéo ngăn bàn và lấy ra một thứ gì đó. Ông đưa cho Murray. Đó là một bao thuốc lá
“Một trong hai tên đó đã làm rơi thứ này trên sàn tàu và tôi để cho lính của tôi đưa lại cho chúng. Tôi đoán…chà, nhìn nó đi. Ý tôi là, trông nó giống ý một bao thuốc bình thường, phải không? Và khi chúng ta giam giữ chúng thì phải đối xử tử tế, phải không? Vì vậy tôi đã để chúng hút thuốc. Tất nhiên, chúng hút rồi. Vì vậy, khi chúng tôi hỏi chúng – đặc biệt là cái tên đã nói cực kỳ phấn khích đó – chà, hắn đang phê cần sa. Chuyện này vậy là rối tung lên, phải khong?”
“Thuyền trưởng, chuyện không chỉ có thế, phải không?” Murray thân thiện hỏi
“Thuyền phó Riley đã đánh 1 trong hai người đó. Trách nhiệm của tôi. Tôi đã nói chuyện với cậu ta về điều đó. Người mà…tôi quên mất tên anh ta rồi -cái gã kinh tởm đó- chà, hắn nhổ nước bọt vào tôi và lúc đó Riley có mặt ở đó và rất tức giận. Cậu ta đáng nhẽ không nên đánh người, nhưng đây là một tổ chức kiểu quân đội và khi anh nhổ nước bọt vào Sếp của cậu thì, chà, mấy anh chàng lính tráng không thích chuyện đó. Vậy là Riley có chút động tay động chân – nhưng chuyện đó xảy ra trên tàu của tôi và tôi chịu trách nhiệm chuyện đó”
Murray và Bright trao đổi với nhau một cái nhìn. Cả hai nghi phạm đều không đề cập đến chuyện này
“Thuyền trưởng, đó không phải là lý do chúng tôi ở đây” Murray nói sau một phút im lặng
“Ồ” Wegener nói “vậy thì vì sao?”
“Họ nói rằng ông đã hành quyết một trong số những người bọn họ” Bright trả lời. Cabin im lặng mất một lúc. Murray thậm chí còn nghe cả tiếng điều hòa không phí phả trong phòng
“Không phải cả hai vẫn còn sống sao? Chỉ có hai người bọn họ và cả hai đều còn sống. Tôi đã gửi cuộn băng cho trực thăng về tình trạng chúng tôi tìm thấy chiếc du thuyền đó. Ý tôi là, nếu họ còn sống thì chúng tôi bắn người nào?”
“Treo cổ” Murray nói “Họ nói rằng ông treo cổ một người trong số họ”
“Đợi một phút” Ông nhấc điện thoại và bấm số “Đầu cầu, thuyền trưởng đây. Bảo XO đến phòng của tôi nhé. Cảm ơn” Wegener đặt điện thoại xuống và nhìn lên “Nếu các anh không ngại thì tôi muốn thuyền phó cũng đến nghe”
Murray cố gắng giữ khuôn mặt bình tĩnh nhất có thể. Đáng nhẽ mày nên biết chuyện này, Danny, anh tự nhủ với bản thận. Họ có rất nhiều thời gian để xóa bỏ chứng cứ và ông Wegener này cũng không phải là một kẻ ngốc. Ông ta còn có một thượng nghị sỹ Mỹ ở hậu trường và đã giao cho chúng ta hai kẻ giết người máu lạnh. Ngay cả khi không có lời thú tội của họ thì bằng chứng cũng đủ chứng minh đây là một vụ giết người và nếu mày kết án Wegener thì mày sẽ đối mặt với rủi ro thua vụ giết người kia. Người bị hại có danh tiếng lớn – chà, công tố viên liêng bang sẽ không thích làm tới cùng vụ này. Tuyệt đối không…Không phải thẩm phán liên bang đều không có tham vọng chính trị, và đặt hai người này lên ghế điện có thể kiếm được cả nửa triệu phiếu bầu. Murray không thể làm rối vụ này. Giám đốc FBI Jacobs từng là một công tố tiên liên bang và ông ấy hiểu điều này hơn ai hết. Murray quyết định sẽ cố làm cho mọi việc dễ dàng hơn
Vị XO xuất hiện gần như ngay sau đó và sau vài lời chào xã giao, giới thiệu lẫn nhau, Bright đã kể lại những gì mà hai nghi phạm đã nói với văn phòng FBI địa phương. Anh nói trong 5 phút trong khi Wegener vưa lắng nghe vừa hút thuốc
“Sir” vị XO nói với Bright ngay khi anh kết thúc “Tôi đã nghe vài chuyện hay về biển cả, nhưng câu chuyện này hoàn toàn là bịa đặt”
“Đó là lỗi của tôi” Wegener lẩm bẩm lắc đầu “Tôi đã đưa trả lại cho họ bao thuốc lá đó”
“Tại sao không ai chú ý đến họ hút cần sa?” Murray hỏi, không hẳn tò mò với câu trả lời, mà chủ yếu dùng kỹ năng đặt câu hỏi để xem cách họ chuyển tải thông minh. Nhưng anh ngạc nhiên khi nghe vị XO trả lời
“Có một thủy thủ ngoài phòng giam, chúng tôi không phải lúc nào cũng theo dõi tù nhân – dù sao thì họ cũng là những tù nhân đầu tiên – bởi vì cái phòng đó được thiết kế để giam những người có mối đe dọa cao hay gì đó. Dù sao thì chúng tôi không theo dõi họ từng bước theo đúng sách quy trình hướng dẫn. Tehem vào đó, chúng tôi cũng không có quá nhiều người trên tàu để cắt cử. Còn mùi khói thì không ai để ý đến mùi cho đến đêm đó, đó là lần đầu tiên. Nhưng chuyện cũng quá muộn rồi. Khi chúng tôi đưa họ đến phòng hop các sỹ quan để thẩm vấn – có một lần đó thôi; chuyện này cũng có ghi trong nhật ký tàu – cả hai bọn họ đều có mắt đờ đẫn. Người đầu tiên không nói gì. Người thứ hai thì có nói. Các anh có cuộn băng đó, phải không?”
“Có, tôi có xem” Bright trả lời
“Vậy thì các anh có thấy là chúng tôi có đọc cho họ nghe quyền của mình, dựa trên cái thẻ chúng tôi mang theo, giống y như nó viết. Nhưng….treo cổ họ? Chúa ơi, thật điên rồi. Ý tôi là, chuyện đó thật điên rồi. Chúng tôi không…ý tôi là chúng tôi không thể làm thế. Chúng tôi thậm chí còn không biết mình có quyền làm thế không nữa”
“Theo tôi biết lần cuối cùng là năm 1843” thuyền trưởng nói “Lý do có một học viện hải quân ở Annapolis là bởi vì có một số lường đã lên tàu USS Somers. Một trong số họ là con trai của Bộ Trưởng Chiến Tranh. Một số người cho rằng đó là một cuộc binh biến có chủ đích nhưng nó cũng khá là điều tiếng. Giờ người ta không treo cổ nữa” Wegener mỉa mai kết luận “Chúng ta đã phục vụ nhiều năm trong ngành, nhưng chúng tôi chưa đi xa đến bước ấy”
“Chúng tôi thậm chí còn không có một tòa án quân sự tức thời” XO thêm vào “Không thể tự mình thành lập phiên tòa. Ý tôi là thế. Chi riêng tài liệu hướng dẫn có khi phải nặng đến hơn 10 pounds.Trời ạ, các anh còn cần phải có một thẩm phán, những luật sư, kiểu như thế. Tôi đã phục vụ trên tàu gần 9 năm và tôi thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy một tòa án thực sự – chỉ để thực hành những thứ được dạy trong lớp học luật tại Học Viện Tất cả những gì chúng tôi từng làm là tham gia vào buổi hỏi cung của thuyền trưởng, chỉ có vậy”
“Dù sao thì cũng không phải làm một ý tồi. Tôi sẽ không ngại treo cổ hai thằng con hoang đó” Wegener nhận xét.Câu chuyện khiến Murray có một cảm giác rất lạ, và có thể nói việc xảy ra cũng cho thấy người tiến hành cũng thật thông minh. Anh cảm thấy Bright có chút đáng thương, có lẽ cậu ta chưa bao giờ phải tham gia một vụ án khó như thế này. Nghĩ đến đây, Murray cảm thấy thời gian làm tùy viên pháp luật ở London cũng có giá trị. Anh hiểu về chính trị nhiêu hơn hầu hết các đặc vụ FBI
“Ồ”
“Khi tôi còn nhỏ, họ thường treo cổ mấy kẻ giết người. Tôi lớn lên ở Kansas, và có thể các anh biết, sau đó thì không còn bao nhiêu tôi phạm dám giết người. Tất nhiền, chúng ta đã văn mình hơn nên không thể làm điều đó và vì vậy chúng ta phải đi giải quyết án hình sự giết người hàng ngày cmn thế này đây. Văn minh quá mà” Wegener khịt mũi “XO, họ đã bao giờ treo cổ mấy tên cướp biển như thế này chưa?”
“Tôi không nghĩ vậy. Những tên cướp biển Râu Đen bị xét xử ở Williamburg – chúng ta đã đến đó chưa ạ? – có một tòa án cũ để cho các khách du lịch đến thăm ở đó. Tôi nhớ đã nghe mọi người nói rằng những kẻ đó thực sự đã bị treo cổ ở nơi Holiday Inn . Và thuyền trường Kidd đã được đưa về Anh để thi hành án treo cổ ở đó, phải không? Phải, họ có một nơi gọi là Giá Treo Cổ hay đại loại thế. Vậy…không, tôi không nghĩ họ thực sự làm điều đó trên một con tàu ra khơi, ngay cả trong những ngày xưa. Chắc cmn là chúng ta không làm nó. Chúa ơi, đúng là câu chuyện hay”
“Vậy chuyện đó chưa bao giờ xảy ra” Murray nói, hoàn toàn không có ngữ điệu chất vấn
“Không sir, tôi không làm việc đó” Wegener trả lời. Vị XO gật đầu bổ xung thêm cho thuyền trưởng
“Và các ông sẵn sàng thề về điều này không?”
“Chắc rồi”
“Sao không?”
“Nếu các ông không ngại, tôi cũng cần nói chuyện với một trong các chief. Cái người đã đánh…”
“Riley còn trên tàu không?” Wegener hỏi vị XO
“Vâng, cậu ấy và Portagee đang làm việc và những người khác thì đang dọn tủ”
“Được rồi. Vậy hãy đến đó” Wegener đứng dậy và ra hiệu cho hai vị khách đi theo
“Ông còn cần tôi nữa không, sir? Tôi co vài việc phải làm”
“Đi làm việc đi, XO, Cảm ơn”
“Vâng, vâng, hẹn gặp các anh sau” viên trung úy nói, rồi biến mất ngay sau góc rẽ
Cuộc đi bộ đến đó dài hơn Murray dự kiến. Họ phải đi vòng qua hai nhóm đang tiến hành sơn lại vách ngăn. Khu vực của các trung sỹ trưởng – thường được gọi Phòng Dê (Goad locker) là một cái tên cổ và không thể giải thích được nghĩa – nằm ở đuôi tàu. Riley và Orez, cả hai là những trung sỹ lớn tuổi nhất trên tàu, cùng ở chung một cabin gần phòng ăn nhỏ nơi họ và các đồng nghiệp có thể dùng bữa khá riêng tư. Wegener mở cửa bước vào và thấy một khói bốc nghi ngút bên trong. Một điếu xì gà đang lủng lẳng trên miệng viên trung sỹ cùng một chiếc tuốc nơ vít nhỏ đáng ngạc nhiên trong đôi bàn tay dày cộp đó đang loay hoay với một thứ gì đó. Cả hai người đều đứng dậy khi thuyền trưởng xuất hiện “Nghỉ ngơi. Các anh đang làm cái quái gì ở đó thế?”
“Portagee đã tìm thấy nói” Riley đưa ra “Nói đúng là cái cũ và chúng tôi đang cố gắng sửa chữa”
“Ngài nghĩ sao về năm 1778, sir” Oreza hỏi “đây là kính lục phân do Henry Edgworth chế tạo. Tìm thấy trong một cửa hàng bán đồ cũ. Nếu chúng ta làm sách nó thì đáng giá được khối tiền đấy”
Wegener xem xét kỹ hơn “cậu nói là năm 1778 à?”
“Vâng, sir. Nó là một trong những cái kính lục phân cổ nhất đấy. Kính đã bị vỡ rồi nhưng sửa cũng dễ thôi. Tôi biết một bảo tàng sẵn sàng trả một đống tiền để sở hữu những thứ này – nhưng tất nhiên là tôi có thể giữ nó cho mình”
“Chúng ta có vài việc” Wegener nói, quay trở lại với công việc “họ muốn nói chuyện về hai người chúng ta đã bắt giữ”
Murray và Bright giơ thẻ ID ra. Dan để ý một chiếc điện thoại trong ngăn. Anh nhận ra, vị XO có thể đã gọi điện báo động rằng họ đang đến. Điếu xì gà của Riely thậm chí còn chưa búng ra tro
“Không vấn đề gì” Oreza nói “Các anh định làm gì với hai tên khốn đó?”
“Đó tùy thuộc vào thẩm phán liên bang Mỹ” Bright nói “Chúng tôi đang ở đây để điều tra vụ việc rõ hơn, và điều đó có nghĩa là chúng tôi phải tìm ra các anh đã làm gì khi bắt giữ hai người đó”
“Chà, vậy ông cần phải nói chuyện với Mr. Wilcox, sir. Anh ấy làng người dẫn đầu mọi người lên thuyền” Riley nói “chúng tôi chỉ làm theo lệnh của ông ấy”
“Trung úy Wilcox đang đi nghỉ” vị thuyền trưởng nói luôn
“Điều gì đã xảy ra sau khi các anh đưa họ lên tàu này?” Bright hỏi
“Ồ, chuyện đó” Ritter công nhận “Được rồi, tôi đã sai, nhưng tên khốn thấp lùn đó- ý tôi là, anh ta đã nhổ nước bọt vào thuyền trưởng, sir và chả nhẽ anh không làm gì sao, sir? Vì vậy tôi đã đập hắn một chút. Có lẽ tôi không nên làm điều này, nhưng dù là một tên khốn thì cũng phải biết giới hạn và biết cách cư xử chứ”
“Chúng tôi không đến đây vì điều này” Murray nói “Anh ta nói các anh đã treo anh ta”
“Treo anh ta? Từ đâu?” Oreza hỏi
“Tôi nghĩ các anh gọi nó là cột buồm”
“Ý ông là…treo, giống như là…treo? Vòng sợi dây quanh cổ và treo lên, phai không?” Riley hỏi
“Đúng vậy”
Vị trung sỹ cười phá lên “Sir, nếu tôi đã từng treo một ai đó, thì anh ta sẽ không đứng dậy và đi lại được trong ngày hôm sau được đâu”
Murray lặp lại câu chuyện anh đã nghe, hầu như không bỏ sót từ nào. Riley lắc đầu
“Đó không phải là cách đúng, sir”
“Ý anh là gì?”
“Ông nói rằng tên nhỏ con nói điều cuối cùng hắn nhìn thấy mà bạn hắn treo ở đó lủng lẳng đưa qua đưa lại, phải không? Đó không phải là cách làm đúng sir”
“Tôi vẫn không hiểu”
“nếu ông treo một ai đó trên thuyền đang ở biển, ông phải cột chặt chân anh ta lại và kéo dây cố định nó trên một lan can – ông phải cột giữ cơ thể sao cho anh ta không thể lắc lư vòng quanh. Ông phải làm được điều đó, sir. Xin nhớ cho là ông đang làm việc trên một cơ thể- chà, nặng hơn 100 pound- đung đưa qua lại như thế thì sẽ phá hết mọi thứ xung quanh mất. Vì vậy những gì ông phải làm là- khóa chặt toàn bộ người anh ta- điều đó có nghĩa là ông phải để anh ta vào một cái ròng rọc để kéo lên – ông biết cái ròng rọc, phải không? – Sau đó cố định sợi dây ở một nơi để nó không bị lắc lư. Nếu không thì tàu sẽ bị phá hủy hết. Chúa ơi, mọi người đều biết chuyện đó”
“Sao anh biết chuyện này?” Bright hỏi, cố gắng kìm nén ức giận trong lòng
“Sir, nhiệm vụ của tôi là hạ thủy và lên các cánh buồm. Chúng tôi gọi nó là kỹ năng xử lý thiết bị trên tàu. Ý tôi là, nếu ra lệnh ông treo một vật nặng như người, ông có để cho nó đung đưa lung tung như một chiếc đèn chùm dưới một sợi dây dài không? Chúa ơi, nó sẽ đập vào radar, hất luôn cái radar xuống biển. Đêm đó chúng tôi còn có một cơn bão nữa. Người ta thường treo đồ vật vào một cái cột như cột tín hiệu – cột có một sợi dây ở đầu và một sợi dây ở dưới chân cột, hai đầu được buộc chặt và chắc chắn để chúng không thể rơi ra. Này, nếu có ai trên boong bắt chước cách làm này, tôi sẽ đập nát mông hắn. Thiết bị trên thuyền là một thứ có giá trị, sir, chúng tôi không thể tùy ý làm hư hỏng đồ đạc. Portagee, anh nghĩ sao?”
“Anh ấy nói đúng đấy. Đêm đó có một cơn bão lớn – thuyền trưởng không nói với các anh sao? – nguyên nhân duy nhất khiến mấy tên đó vẫn còn ở trên tàu là vì trực thăng không thể bay ra đón được họ do thời tiết xấu. Chúng tôi cũng không được làm bất kỳ nhiệm vụ gì trên boong vào thời điểm đó phải không?”
“Không làm gì được cả” Riley nói “Chúng tôi không di chuyển vào đêm đó. Sir, ý tôi là, nếu đó là việc cần thiết thì chúng tôi buộc phải ra ngoài làm việc dù có báo, nhưng chúng tôi chỉ làm việc khi buộc phải làm thôi. Nếu không, chúng tôi sẽ không mạo hiểm để lên boong, vì nó rất nguy hiểm và có thể chết người”
“Thời tiết đêm đó tệ đến mức nào?” Murray hỏi
“Đối với vài người mới lên tàu thì đêm đó giống như ngủ trong tiếng động của dàn âm thanh nổi. Đêm đó đầu bếp quyết định phục vụ món sườn” Oreza cười lớn “Bob, đây là những gì chúng ta biết, phải không?”
“Chính vậy” Riley đồng ý
“Vậy đêm đó cũng không có một tòa án quân sự nào?”
“Hả?” Riley bối rối thấy rõ, nhưng rồi khuôn mặt anh điều chỉnh lại “Ồ, ý ông là chúng xét xử họ, rồi treo cổ họ, giống như trong mấy quán bia ấy hả?”
“Chỉ một trong hai người bọn họ thôi” Murray làm rõ thêm câu hỏi
“Sao không phải cả hai người? Cả hai bọn họ đều là bọn giết người khốn khiếp mà, phải không? Hey, sir, tôi đã lên chiếc du thuyền đó, được chưa? Tôi đã tận mắt chứng kiến bọn họ…..ông có thấy anh không? Kinh khủng lắm. Có lẽ ông thấy chuyện này là bình thường nhưng tôi thì chưa từng thấy trong cuộc đời và…chà, tôi không ngại nói cho ông biết, sir, nó khiến tôi rùng mình. Ông muốn treo chúng lên, được, tôi sẽ làm và mấy thằng con hoang đó sẽ không bao giờ tồn tại được đến ngày tiếp theo. Được rồi, tôi không nên ném hắn lên lan can- lúc đó tôi mất bình tĩnh và tôi không nên….được rồi. Tôi xin lỗi về chuyện đó. Nhưng hai tên khốn này đã giết cả gia đình người ta, có lẽ còn cả cưỡng hiếp nữa. Tôi cũng có gia đình, ông biết không? Tôi cũng có con gái, Portagee cũng thế. Nếu ông muốn chúng tôi thương hại mấy tên khốn đó thì ông tìm nhầm chỗ rồi, sir. Ông cứ đặt chúng lên ghế điện đi và tôi sẽ bật công tắc giúp ông”
“Vậy các anh không treo anh ta lên?” Murray hỏi
“Sir, tôi ước mình sẽ xem xét chuyện này trước đây” Riley tuyên bố. Nhưng Oreza thì trầm tư. Murray nhìn Bright và thấy khuôn mặt anh đỏ bừng. Mọi việc suôn sẻ hơn anh nghĩ nhiều. Chà, anh nghe nói viên thuyền trưởng là một người rất thông minh. Suy cho cùng, bạn không thể giao tàu cho một tên ngu- ít nhất là bạn hy vọng thế
“Được rồi, các quý ông, tôi đoán tôi đến lúc này chúng tôi đã có toàn bộ câu trả lời cho những thắc mắc của mình. Cảm ơn vì sự hợp tác của các anh” Ngay sau đó, Wegener dẫn họ ra ngoài
3 người dừng lại ở cầu thang xuống tàu. Murray ra hiệu cho Bright ra xe trước, rồi quay lại nói với viên thuyền trưởng “Các ông thực sự cho máy bay trực thăng cất và hạ cánh trên boong kia?”
“Luôn là thế. Tôi chỉ ước chúng tôi có máy bay trực thăng riêng của tàu”
“tôi có thể nhìn nó trước khi rời đi được không? Tôi chưa bao giờ lên một tàu tuần tra trước đây”
“Theo tôi” 1 phút sau, Murray đang đứng ở giữa boong, ngay giữa chữ thập màu vàng nổi trên nền sơn đen. Wegener đang giải thích chức năng các đèn trong trạm điều khiển, nhưng Murray lại nhin vào cột buồm, tưởng tượng ra việc kéo dây từ cột buồm đến boong. Phải, anh quyết định, làm việc này cũng dễ thôi
“Thuyền trưởng, vì chúa, tôi hy vọng các ông sẽ không làm cái trò điên rồ này lần nào nữa”
Wegener ngạc nhiên quay lại “Ý anh là sao?”
“Cả hai ta đều biết tôi có ý gì”
“Anh tin hai tên khốn đó nói….”
“Phải tôi tin. Một bồi thẩm đoàn thì sẽ không – ít nhất là tôi không tin rằng bồi thẩm đoàn sẽ tin, tất nhiên là không ai chắc chắn bồi thẩm đoàn sẽ tin điều gì. Nhưng các ông đã thực hiện việc đó. Tôi biết – đừng cãi nữa….”
“Sao anh lại nghĩ….”
“Thuyền trưởng, tôi đã làm việc tại FBI 26 năm. Tôi đã nghe rất nhiều chuyện điên rồ, vài chuyện là thật, vài chuyện là bịa. Sau từng đó năm thì ông hoàn toàn có thể phân biệt được thật giả. Theo tôi, các ông có thể kéo một sợi dây xuống từ ròng rọc phía trên. Rất dễ dàng, chỉ cần các ông giữ được cánh buồm và treo một người, dù có lắc lư vài lần cũng không sao. Nó chắc chắn không làm hư ăng ten radar như Riley nói đâu. Như tôi đã nói, đừng làm lại chuyện này lần nào nữa. Vụ này tình cờ được các ông phát hiện, vì vậy chúng tôi có thể tiến hành điều tra mà không cần bằng chứng các ông cung cấp. Đừng khai thêm nữa. Chà, tôi tin các ông cũng sẽ không khai thêm gì đâu. Ông phát hiện ra vụ việc phức tạp hơn so với ông nghĩ ban đầu, đúng không?”
“Tôi ngạc nhiên khi nạn nhân lại là….”
“Đúng vậy. Ông đã mở ra một cái hộp lớn đầy sâu mà không để tay mình vấy bẩn. Ông đã rất may mắn. Đừng khai thêm gì nữa” Muray nhắc lại
“Cảm ơn, sir”
Một phút sau, Murray quay trở lại xe. Đặc vụ Bright vẫn không vui vẻ gì
“Ngày xưa, khi tôi vừa tốt nghiệp Học Viện, tôi được điều đến Mississippi” Murray nói “Ba nhà hoạt động nhân quyền biến mất và tôi là thành viên trẻ nhất trong đội điều tra. Tôi không biết gì ngoài việc cứ bám theo đuôi thanh tra Fitzgerald. Cậu đã nghe tên Joe Lớn bao giờ chưa?”
“Bố tôi làm việc với ông ấy” Bright trả lời
“Vậy hẳn cậu biết Joe là một cảnh sát rất giỏi, xuất sắc theo kiểu cũ. Dù sao thì chúng tôi nghe nói mấy tên KKK địa phương mở mồm đe dạo bọn chúng sẽ giết vài đặc vụ – cậu biết câu chuyện rồi đấy, chúng đe dọa, quấy rồi nhiều gia đình và mấy việc đại loại như thế. Joe nổi điên lên. Dù sao thì tôi cũng lái xe đưa ông ấy đi gặp…quên mất tên khốn đó rồi, nhưng là thủ lĩnh KKK địa phương và to mồm nhất. hắn đang ngồi dưới gốc cây to tại bãi cỏ trước nhà, say rượu, khẩu súng ở ngay ghế bên cạnh. Joe bước tới, thằng khốn đó định vươn tới lấy khẩu súng,n hung Joe chỉ nhìn chằm chằm vào hắn khiến hắn ngồi yên. Fitzgerald hoàn toàn là được điều đó, một mình ông ấy hạ 3 gã xuống đất và cậu phải thấy mặt lạnh tanh của ông ấy khi làm việc đó. Tôi có chút lo lắng, tay đặt sẵn trên khẩu súng lục, nhưng Joe chỉ nhìn chằm chằm vào hắn và nói rằng nếu còn bất kỳ một lời đe dọa nào chuyển tới tai một đặc vụ nào, hoặc bất kỳ cuộc điện thoại quấy rối nào gọi đến vợ con các đặc vụ, Joe Lơn sẽ quay lại giết hắn, ngay phía trước sân nhà. Ông ấy không quát, không mắng, chỉ nói bình tĩnh cứ như đang gọi một bữa ăn sáng. Nhưng mấy tên KKK tin chuyện đó. Và tôi cũng thế. Dù sao thì mấy lời đe dọa đó không bao giờ xuất hiện lại nữa”
“Hành động của Joe là bất hợp pháp” Murray tiếp tục “đôi khi chúng ta rất dễ đi chêch đường ray. Tôi cũng thế và cậu cũng vậy”
“Tôi chưa bao giờ…”
“Đừng nhảy dựng lên thế, Mark, tôi nói là ‘khuynh hướng’ không phải là cố tình vi phạm luật pháp. Luật không thể bao phủ hết mọi tình huống trong cuộc sống. Đó là tại sao chúng ta phải thực hành luyện tập năng lực phán đoán. Đó là cách xã hội đang vận hành. Trong vụ này, những cảnh sát biển đó đã cung cấp rất nhiều thông tin có giá trị và chúng ta sẽ chỉ sử dụng thông tin này, đừng hỏi họ lấy nó bằng cách nào. Chuyện này cũng không làm tổn thương bất kỳ ai, bởi vì mấy tên khốn đó đã thực sự hành động như những kẻ sát nhân, và tất cả bằng chứng chúng ta cần phải là bằng chứng vật lý. Nếu bọn chúng từ chối hợp tác, không thú nhận về hành vi giết người và không nói ra tất cả thông tin mà vị thuyền trưởng tài giỏi Wegener đã buộc họ phải nói ra miệng, thì chúng sẽ bị lên ghế điện. Dù sao thì đây là ý của Washington. Nếu chúng ta tiết lộ cho mọi người biết về cuộc trò chuyện trên tàu vừa rồi, mọi người sẽ rất xấu hổ. Cậu có thực sự nghĩ bồi thẩm đoàn địa phương sẽ…”
“Không” Bright công nhận ngay lập tức “Một luật sư sẽ bác bỏ tức thì, chả cần tốn quá nhiều sức và ngay cả nếu ông ấy không…”
“Chính xác. Chúng ta chỉ đang lãng phí thời gian. Chúng ta sống trong một thế giới không hoàn hảo, nhưng tôi không nghĩ Wegener sẽ dám làm chuyện này lần nữa đâu”
“Được rồi” Bright có thể không thích chuyện này, nhưng cũng chẳng quan trọng
“Vậy điều chúng ta cần làm bây giờ là tìm ra chính xác thì tại sao tên nạn nhân đáng thương này và gia đình đã bị giết bởi chính đồng bọn. Cậu biết đấy, khi tôi truy đuổi mấy gã rất thông minh ở New York, không ai đến làm phiền gia đình bọn chúng. Cậu thậm chí không bao giờ một gã trước mặt gia đình hắn trừ khi muốn nhấn mạnh một điều gì đó rất đặc biệt”
“Bọn buôn ma túy có tuân thủ mấy quy tắc nào đâu” Bright nói “Đúng, và tôi vốn thường nghĩ mấy thằng khủng bố mới là bọn tồi tệ nhất”
Cortez nghĩ làm việc với Macheteros dễ dàng hơn nhiều so với trước đây. Giờ hắn đang ở đây, ngồi trong góc của một nhà hàng sang trọng, cầm trên tay một danh sách rượu lên đến 10 trang – Cortez tự coi mình là một chuyên gia nếm rượu- thay vì như hồi đó ngồi trong một căn lều dựng sơ sài đầy chuột chạy quanh, ăn đậu và hô khẩu hiệu cách mạng với những người trong đầu chứa lý tưởng chủ nghĩa Marx là cướp nhà băng, rồi kể lại mấy chuyện đó với luận điệu anh hùng, ghi âm và phát lên mấy đài phát thanh địa phương giữa mấy bài nhạc rock và quảng cáo. Hắn nghĩ, Mỹ hẳn phải là nơi duy nhất trên thế giới nơi mà người nghèo cũng có thể có xe ô tô riêng trên đường phố và xếp hàng tại các quầy siêu thị.
Hắn chọn một nhãn hiệu rượu vang không mấy tên tuổi từ một trang trại thung lũng Loire Pháp để dùng cho bữa tối. Nhân viên phục vụ rượu ghi bút bi vào một tờ giấy trong khi lấy lại danh sách rượu
Cortez lớn lên trong một khu ở chuột -hầu hết mọi người ở đó đều nghèo như nhau – không đủ quần áo để mặc, không đủ bánh mỳ để ăn. Ở Hoa Kỳ, khu vực nghèo thường là những nơi người ta hay nghiện ma túy và cần đến hàng trăm usd tiền mặt để mua ma túy hàng tuần.Điều này thật không thể tin được với viên cựu đại tá. Tệ nạn ma túy đã phát triển từ khu ổ chuột thành thị đến các vùng ngoại ô, mang lại thịnh vượng cho những kẻ buôn bán ma túy
Tất nhiên, lạm dụng ma túy đã thực sự trở thành một vấn đề quốc tế. Mấy kẻ Yankee vốn luôn keo kiệt việc hỗ trợ tài chính cho đám láng giềng nghèo, giờ lại cung cấp một số lượng lớn hỗ trợ tài chính, nhưng dựa vào những gì mà người Mỹ thích gọi là nền tảng giữa người với người (các tổ chức phi chính phủ). Thật là đáng cười. Hắn không biết hoặc cũng không quan tâm cái chính phủ Yankee này đã trợ giúp bao nhiêu cho bạn bè của mình, nhưng hắn chắc chắn rằng những công dân bình thường đó – vốn quá buồn chán với cuộc sống tiện nghi đến mức phải cần tìm đến những chất kích thích hóa học -chắc chắn phải hào phóng lắm và cũng không lấy “nhân quyền” ra làm điều kiện. Cortez là một sỹ quan tình báo chuyên nghiệp trong rất nhiều năm, luôn cố gắng tìm cách để hủy hoại nước Mỹ, giảm ảnh hưởng của nó trên trường quốc tế. Nhưng khi hắn đã từ bỏ vì tiến hành sai cách thì Felix lại phát hiện ra con đường. Hắn đã từng cố gắng dùng chủ nghĩ Marx để chống lại chủ nghĩ tư bản dù mọi bằng chứng đều chứng tỏ rằng nó không hiệu quả. Tuy nhiên, giờ thì hắn có thể dùng CNTB để chống lại chính nó và hoàn thành nhiệm vụ ban đầu, làm tổn thương hệ thống tư bản trong khi vẫn tận hưởng lợi ích mà nó mang lại. Và điều đáng ngạc nhiên nhất là: Các ông chủ cũ của hắn lại coi hắn là kẻ phản bội vì hắn đã tìm ra cách để thực hiện nhiệm vụ hủy hoại….
Cortez nghĩ người đàn ông ngồi đối diện với hắn đúng là dân Mỹ điển hình. Quá thừa cân do quá thừa dinh dưỡng, không quan tâm giặt kỹ bộ quần áo đắt tiền. Có lẽ ngay cả đôi giày có khi cũng chẳng thèm lau. Cortez nhớ hắn từng phải đi chân trần thời thiếu n