← Quay lại trang sách

Chương 7 BIẾT VÀ CHƯA BIẾT

Đúng như Julio đã nói trước, phải mất đến 1 tuần để thích nghi với độ cao này. Chavez tháo chiếc ba lô đeo trên vai. Nó vẫn chưa được chất đủ đồ, mới chỉ nặng khoảng 25 pound (11.5kg, ngại đổi quá), nhưng họ đang tăng dần trọng lượng để dễ thích nghi hơn thay vì dồn tất cả một lúc sẽ khiến người lính quá tải. Điều này hợp với tính toán của viên trung sỹ vẫn còn thở hổn hển sau khi chạy hơn 8 dặm. Vai anh sưng lên, chân thì vừa vừa sưng vừa đau như thường khi, nhưng xung quanh anh giờ không còn ai buồn nôn hay cho chó ăn chè nữa, cũng không có ai bị bỏ lại phía sau. Chỉ còn mấy tiếng phàn nàn như mọi khi

“Cũng không tệ lắm” Julio nói mà không thở hổn hển “nhưng tôi vẫn nghĩ kiệt sức là cách tập luyện tốt nhất”

“Anh lúc nào chả có lý” Chavez cười to đồng ý “Như mấy gã giảm cân thường nói, vẫn còn rất nhiều cơ bắp có tác dụng gì”

Điều tốt nhất trong trại huấn luyện là đồ ăn. Họ phải ăn đồ MRE (Meal Ready to Eat – lương khô )thay bữa trưa tại bãi luyện tập, loại 3 trong một- nhưng bữa sáng và tối rất phong phú và luôn được chuẩn bị sẵn rất ngon trong phòng ăn cực lớn của trại. Bên cạnh một cốc cà phê cỡ lớn của quân đội Mỹ thường khi, Chavez thích chọn một chiếc bát cực đại chứa nhiều hoa quả tươi nhất có thể, rồi rắc lên đó một lớp đường dày. Đường giúp cơ thể sinh nhiệt và cà phê làm sảng khoái tinh thần. Anh mang một cái bát lớn đầy bưởi, cam cắt hạt lựu và các loại trái cây thơm ngon và cà phê đến bàn. Những người ngồi cùng bàn luôn chọn những quả trứng rán béo ngậy và những lát thịt xông khói. Sau đó, anh đến xếp hàng để lấy một ít bánh mì nâu thô, vì nghe nói rằng carbohydrate cũng có thể làm tăng calo. Vì về cơ bản anh đã thích nghi với độ cao ở đây, nên dự định sẽ ăn những thứ nhiều dầu mỡ cho bữa sáng

Mọi thứ đang diễn ra rất tốt đẹp. Việc rèn luyện ở đây vất vả nhưng hoàn toàn không phải mấy chuyện nhố nhăng. Mọi người ở đây đều là dân chuyên nghiệp nhiều kinh nghiệm và họ đang được đối xử như cách dành cho dân chuyên nghiệp. Không phải lãng phí năng lượng cho việc dọn giường, tất cả các trung sỹ đều biết rõ việc cần làm và nếu có góc chăn nào không chỉnh tề thì áp lực của bạn đồng nghiệp sẽ khiến cho người chủ giường tự sửa lại cho đúng mà không cần sỹ quan cấp trên quát tháo. Tất cả họ đều là những người đàn ông trẻ nhưng biết đối nhân xử thế, đều nghiêm túc với công việc như vốn đã từng, nhưng cũng đều có tinh thần vui vẻ và ham khám phá. Nhưng họ vẫn chưa biết chính xác phải huấn luyện cho công tác gì, nhưng chắc chắn có đủ loại suy đoán, thì thầm với nhau trong mỗi buổi tối, nhưng rồi mấy lời thì thầm suy đoán đã bị mấy tiếng ngáy to át đi

Dù không học nhiều nhưng Chavez không hề ngu. Có gì đó khiến anh cảm thấy tất cả mấy suy đoán ở đây đều là sai. Afghanistan đã xong rồi; họ sẽ không thể bị điều đến đó Hơn nữa, mọi người ddeuf nói thành thạo tiếng Tây Ban Nha. Anh nghiền ngẫm suy nghĩ trong khi miệng nhồm nhoàm nhai trái kiwi – thứ hoa quả mà anh không hề biết trước đây 1 tuần. Độ cao- họ sẽ không huấn luyện họ ở đây chỉ vì vui. Vậy thì loại trừ đi Cuba và Panama. Nicaragua? Có lẽ. Núi ở đó thì cao bao nhiêu chứ? Mexico và các quốc gia Trung Mỹ cũng có những dãy núi cao. Mọi người ở đây đều là trung sỹ, từng là tiểu đội trưởng và được đào tạo ở mức độ nhất định. Ở đây, mọi người đều là bộ binh hạng nhẹ, rất có thể sẽ được cử đi nhận nhiệm vụ huấn luyện đặc biệt nào đó, có thể họ sẽ huấn luyện lính bộ binh hạng nhẹ khác. Vậy có thể đã đến lúc phải đi xử lý bọn du kích. Tất nhiên, mọi quốc gia ở phía nam Rio Grande đều có vấn đề kiểu như vậy, hậu quả của việc chính phủ không xử lý được vấn đề bất bình đẳng và kinh tế, nhưng theo quan điểm của Chavez, lý do có khi đơn giản hơn nhiều và theo đó thì – tất cả là do mấy nước này thật tệ hại Anh đã nhìn thấy quá đủ trong chuyến đi cùng tiểu đoàn tới Honduras và Panama. Mấy thành phố địa phương ở đó thật bẩn thỉu- so với chúng thì mấy căn nhà ở thành phố quê hương anh đúng là thiên đường trên mặt đất. Cảnh sát – chà, anh vốn cũng chẳng hy vọng mình đến đó để chiêm ngưỡng LAPD (Sở cảnh sát Los Angeles hay phát trên mấy phim truyền hình). Nhưng quân đội ở đó thì đúng thật là đáng khinh. Rặt một lũ lười biếng, bất tài và giỏi bắt nạt. Thật, quân đội chả khác gì băng đảng xã hội đen trên đường phố, chỉ khác là bọn họ đều được trang bị chung một loại súng (các băng đảng L.A dùng súng theo sở thích cá nhân nên có nhiều loại). Kỹ năng sử dụng vũ khí cũng thế. Lính dùng báng súng đánh người mà không cần thầy. Các sỹ quan- chà, anh chẳng thấy thằng nào so sánh được với trung úy Jackson, người vốn thích chạy với lính dưới quyền mà cũng không quan tâm người mình lấm lem đầy mồ hôi giống lính hay không. Nhưng chắc chắn mấy thằng trung sỹ ở đó mới bị anh khinh thường nhất. Khi còn ở Hàn Quốc, chính trung sỹ McDevitt đã chỉ cho Ding Chavez ánh sáng cuối đường hầm – kỹ năng và tính chuyên nghiệp cũng quan trọng ngang với lòng tự hào. Và chỉ cần bạn làm việc chăm chỉ, bạn có thể thực sự nhận được sự tự hào mà người đàn ông nên có. Lòng tự hào là thứ giúp bạn đi tiếp, giúp bạn cố gắng không để bị bỏ lại phía sau trong những đường chạy trên núi đáng nguyền rủa kiểu này. Bạn không thể để bạn bè mình thất vọng, Bạn không thể để bạn bè thấy mình yếu thế. Đó là một kiểu tầm nhìn về mọi thứ anh đã học được trong quân đội và anh biết mọi người trong phòng này đều có nghĩ thế. Vì vậy, những gì họ được đào tạo bây giờ là để đào tạo người khác trong tương lai. Nếu đúng như vậy thì nhiệm vụ của họ chỉ là huấn luyện thông thường. Dù lý do là gì – có lẽ là lý do chính trị, nhưng Chavez chả lo lắng gì về chính trị sất; nên anh cũng không nhạy cảm với vấn đề này- thì đây cũng là một nhiệm vụ bí mật. Anh đủ thông minh để biết mấy kiểu chuẩn bị bí mật này là sản phẩm của CIA. Lần này thì anh đã phán đoán đúng rồi. Nhưng về nội dung nhiệm vụ thì Chavez vẫn sai

Bữa sáng kết thúc như thường lệ. Những người đàn ông đứng dậy khỏi bàn, đặt khay và đĩa lên vị trí được chỉ định rồi đi ra ngoài. Hầu hết mọi người đều đi vệ sinh, nhiều người mặc áo phông sạch sẽ, trong đó có cả Chavez. Viên trung úy không có sở thích quá đặc biệt quá đặc biệt, anh thích mùi thơm của những chiếc áo sơ mi mới giặt. Phòng giặt ở đây rất nghiêm túc. Chavez cảm thấy anh sẽ nhớ trại huấn luyện này, độ cao và mọi thứ ở đây. Không khí trên núi tuy loãng nhưng khô ráo. Mỗi ngày họ sẽ thấy những tiếng còi diesel đơn điệu từ những đoàn tàu chui qua đường hầm Moffat hai lần mỗi ngày. Vào ban ngày họ có thể nhìn thấy lối vào của đường hầm, vào buổi tối thì họ sẽ thường chỉ thấy bóng dáng của một cỗ xe hai tầng ở đằng xa – chuyến tàu từ Amtrak hướng về phía đông đến Denver. Anh tự hỏi không biết những người thợ săn ở đây sẽ cảm thấy thế nào. Họ sẽ săn gì? Có lẽ là nai? Họ đã nhìn thấy một bầy, những con nai đen lớn, nhưng cũng có cả những con dê núi trắng ở đằng xa, thường khi nhìn thấy những người lính chạy đến là chúng ngay lập tức leo lên tảng đá dựng đứng. Hôm trước Julio nhận xét rằng mấy con này giờ đã đủ tuổi để săn rồi đấy. Nhưng Chavez nhanh chóng để suy nghĩ quay về thực tại. Những con thú anh muốn săn chỉ có hai chân thôi và nếu không cẩn thận thì anh sẽ ăn phản đòn

4 đội tập hợp đúng giờ. Đội trưởng Ramirez ra lệnh chú ý và rồi dẫn cả đội đến nơi cách trại chính khoảng nửa dặm về phía đông. Đây là nơi tận cùng của một vùng đất bằng phẳng trong thung lũng sâu. Chờ họ là một người đàn ông mặc áo phông đen và quần đùi đen. Người đàn ông này có một thân hình tuyệt vời, và cơ bắp cuồn cuộn của anh ta dường như muốn phá vỡ lớp vải áo sơ mi và quần

“Chào buổi sáng, mọi người” Người đàn ông đó nói “tôi là Johnson. Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện thích ứng với chiến đấu thực tế. Tất cả các anh đều đã được đào tạo về chiến đấu tay không. Công việc của tôi là kiểm tra xem các anh đã được đào tạo đến thế nào và sau đó dạy một vài điều mới mà có thể trước đây đã bỏ qua. Lặng lẽ giết một người không khó. Cái khó là làm thế nào để áp gần đối thủ để giết. Tất cả chúng ta đều đã biết điều này” Tay của Johnson vẫn vắt chéo phía sau khi nói chuyện “Đây là một cách khác để lặng lẽ giết người”

Hai tay anh ta bất ngờ đưa ra một khẩu súng lục với một vật to cỡ lon trên đầu súng. Trước khi Chavez nghĩ nó là một ống giảm thanh, thì Johnson đã bắn 3 viên đạn bằng cả hai tay. Chavez ngay lập tức nhận ra rằng cái ống giảm thanh này khá tốt, vì anh hầu như không nghe thấy tiếng kim loại va chạm – nhẹ hơn tiếng nổ của ba cái chai bị rơi cách đó hai mươi thước. Ấn tượng thật

Johnson tinh nghịch cười với họ “Các anh cũng có cần phải bầm tím tay gì đâu. Như tôi nói, tất cả các anh đều biết cách chiến đấu tay không và chúng ta sẽ rèn luyện nó. Nhưng cũng giống như các anh, tôi cũng từng ra chiến trường vài lần và đừng đoán xem vấn đề là gì. Dù sao thì bất cứ lúc nào có vũ khí trong tay cũng tốt hơn là không có gì. Vì vậy hôm nay chúng ta sẽ học cách kiến đấu mới: đấu súng yên lặng” Anh ta cúi xuống và nhấc một khẩu súng tiểu liên, cũng được lắp ống giảm thanh. Chavez tự nhủ, anh lại đoán sai nhiệm vụ lần này rồi. Bất kể nhiệm vụ là gì, nó chắc chắn không phải đi huấn luyện

Phó đô đốc James Cutter, USN, là một người yêu nước. Ít nhất là theo quan điểm của Ryan- cao và gầy, mái tóc bạch kim và nụ cười tự tin trên khuôn mặt hồng hào. Tất nhiên ông ta cũng hành động như một nhà yêu nước – hoặc ông ta nghĩ thế, Jack tự sửa lại. Theo quan điểm của Ryan, những người thực sự quan trọng không nhất thiết phải thể hiện hành động ra ngoài như thế. Trở thành cố vấn an ninh quốc gia của Tổng Thống không có nghĩa là người yêu nước. Ryan biết vài người thực sự yêu nước tận trong tim. Cutter xuất thân từ một nông trại mộc mạc – nơi chó ăn đá gà ăn sỏi tại New England, từng làm nông qua nhiều thế hệ nhưng sau đó chuyển sang kinh doanh thương mại, và trong trường hợp của Cutter thì họ gửi đứa con út, không có kế hoạch sinh, ra biển. Nhưng đối với Cutter, biển không phải là nơi kết thúc mà là một phương tiện tiến thân. Ông ta dành hơn nửa thời gian trong sự nghiệp của mình ở Lầu Năm Góc và nơi đó, theo quan điểm của Ryan, không phải là nơi dành cho các người lính hải quân thực thụ. Jack biết rằng ông ta đã từng là chỉ huy. Đầu tiên là tàu khu trục, sau đó là tuần dương hạm. Mỗi nhiệm kỳ ông ta đều làm tốt công việc – đủ tốt để được cấp trên chú ý, vì điều này vô cùng quan trọng. Rấ nhiều sỹ quan hải quân dừng sự nghiệp của mình ở cấp tá vì họ không gây đủ chú ý từ cấp cao hơn. Chính xác thì Cutter đã làm gì để khiến mình được nổi bật giữa đám đông…?

Chả nhẽ có ô dù của một nhân vật cỡ bự? Jack đã nghĩ đến khả năng này sau khi kết thúc cuộc họp giao ban

Tổng thống để ý đến ông ta giữa đội ngũ nhân viên của Jeff Pelt và khi Pelt quay trở lại với việc giảng dạy – trưởng khoa Quan hệ quốc tế của Đại học Virginia – Cutter có được công việc này dễ dàng như tàu khu trục cập bến. Giờ thì ông ta mặc một bộ vét được cắt may riêng, ngồi sau bàn, nhấp một ngụm cà phê từ chiếc cốc USS BELKNAP như một lời nhắc rằng ông ta từng một lần chỉ huy con tàu tuần dương hạm đó. Trong trường hợp có vị khách nào bỏ lỡ không nhìn chiếc cốc – thường có ít khách đến thăm văn phòng của vị Cố vấn An Ninh Quốc Gia này – thì đã có bức tường bên trái gần như treo đầy các huy hiệu kỷ niệm và ảnh ký tên của các tàu chiến mà ông ta từng phục vụ, cứ như văn phòng đặc vụ ngôi sao Hollywood. Các sỹ quan hải quân gọi bức tường ái kỷ này là TÔI YÊU MÌNH!, nhưng hầu hết họ đều chỉ thiết kế tại nhà

Ryan không thích Cutter cho lắm. Anh cũng chả bao giờ thích Pelt, nhưng điểm khác biệt giữa hai người là Pelt khôn ngoan như chính ông nghĩ, nhưng Cutter thì ít hơn nhiều. Vị đô đốc 3 sao luôn phải giải quyết những vấn đề vượt quá tầm trí tuệ của mình, nhưng ông ta lại chẳng cảm nhận được điều đó. Tin xấu là Ryan cũng là một trợ lý đặc biệt, nhưng lại KHÔNG PHẢI cho Tổng Thống. Điều đó có nghĩa rằng anh phải báo cáo cho Cutter bất kể anh có thích hay không. Thêm vào đó, SếSeepcuar anh đang ở trong bệnh viên nên anh càng phải thường xuyên tiếp xúc với ông ta.

“Greer khỏe không?” Cutter cất tiếng hỏi với âm giọng mũi của người New England đã thất truyền từ lâu, nhưng Ryan cũng chẳng buồn quan tâm đến chi tiết đó. Nó khiến anh nhớ lại những ngày còn học ở Đại học Boston

“Báo cáo, họ vẫn chưa có kết quả kiểm tra” Giọng Ryan không hề để lộ ra sự lo lắng của mình. Greer gần như chắc chắn bị ung thư tuyến tụy, và tỷ lệ chữa khỏi gần như 0. Anh đã trao đổi với Cathy về chuyện này và cố gắng chuyển Sếp đến John Hopkins, nhưng Greer là lính hải quân, nên ông phải điều trị ở Bethesda. Dù Trung Tâm Y Tế Hải Quân Bethesda là bênh viện tốt số 1 của bên Hải Quân, nhưng nó vẫn không thể sánh bằng John Hopkins

“Và cậu đang làm thay ông ấy?” Cutter hỏi

“Điều này không thích hợp, thưa tướng quân” Bob Rittr trả lời thay “Vì đô đốc Greer vắng mặt nên tiến sỹ Ryan sẽ đại diện thay lời ông ấy tùy từng lúc”

“Nếu các anh có thể giải quyết vấn đề cũng tốt như cuộc họp giao ban này, thì chúng tôi thấy cũng không vấn đề gì. Thật tiếc cho Greer. Hy vọng ông ấy có thể khỏe lên” Cảm xúc trong giọng của ông ta không khác gì một người đang hỏi đường

Ông thực sự nhiệt tình như thế à? Ryan nghĩ khi đóng chiếc cặp. Tôi cá đám thủy thủy trên Bilknap chỉ yêu mỗi mình ông. Nhưng Cutter không được trả lương để đối xử ấm áp với mọi người. Ông ta được trả lương để đưa ra những lời khuyên cho tổng thống. Và Ryan được trả lương để báo cáo cho ông ta, chứ không phải để yêu quý vị phó đô đốc này

Ryan cũng phải công nhận rằng Cutter không phải người ngu. Ông ta không phải là chuyên gia trong lĩnh vực tình báo, nghề của Ryan, cũng không có được bản năng sắc sảo của Pelt trong vòng xoay chính trị và thỏa thuận sau hậu trường -và không giống Pelt, Cutter thường gạt Bộ Ngoại Giao sang một bên. Ông ta chắc chắn cũng không hiểu Liên Xô vận hành như thế nào. Lý do để ông ta ngồi được trên chiếc ghế lưng cao màu đen, phía sau chiếc bàn gỗ sồi đó là vì ông ta là một chuyên gia uy tín trong những lĩnh vực khác, và chắc chắn lĩnh vực đó là điều Tổng Thống quan tâm nhất vào lúc này. Đây cũng là điều khiến trí tuệ của Ryan thất bại với ông ta. Anh quay lại báo cáo về những gì KGB định làm ở Trung Âu thay vì hướng đưa ra các kết luận logic. Sai lầm của Jack còn hơn cả cơ bản. Cutter biết rõ mình rất khác so với Jeff Pelt và muốn thay đổi điêu đó

“Rất vui lại được gặp cậu, tiến sỹ Ryan. Báo cáo tốt đấy. Tôi sẽ trình nó lên Tổng Thống. Giờ, nếu cậu không ngại thì vị DDO và tôi có điều cần bàn bạc”

“Hẹn gặp lại cậu ở Langley, Jack” Ritter nói. Ryan gật đầu và rời đi. Hai người đợi đến khi cửa đóng lại, rồi vị DDO giới thiệu sơ qua về chiến dịch SHOWBOAT. Mất khoảng 20 phút trình bày

“Vậy chúng ta sẽ phối hợp việc này như thế nào?” viên tướng hỏi Ritter

“Theo cách cũ. Điều tốt duy nhất của thất bại chiến dịch Desert One là nó đã cho thấy liên lạc vệ tinh bảo mật tốt thế nào. Ông đã từng thấy loại đó bao giờ chưa?” vị DDO hỏi “Thiết bị tiêu chuẩn dành cho lực lượng bộ binh hàng nhẹ”

“Chưa, chỉ có một cái trên tàu, nhưng nó không phải là loại di động thực sự”

“chà, nó có 2 phần, một là ăng ten hình chữ X với một sợi dây nhỏ giống như hai chiếc móc treo cũ. Một phần là hộp nhỏ như cái ba lô nặng khoảng 15 pound, bao gồm cả đầu thu và nó thậm chí còn có cả khóa mã morse trong trường hợp người gửi tin không muốn nói. Nó sử dụng băng tần đơn (UHF), tần số siêu cao được mã hóa siêu cao. Hiệu suất bảo mật của nó là tốt nhất trong số các phương pháp liên lạc hiện tại”

“Nhưng còn việc giữ bí mật về họ thì sao?” Cutter lo lắng về chuyện đó

“Nếu khu vực đó quá đông dân cư” Ritter mệt mỏi giải thích “người ở đầu bên kia sẽ không sử dụng nói. Thêm vào đó, họ hoạt động chủ yếu về đêm cũng có lý do chứ. Vì vậy người của chúng ta sẽ ăn ngủ căng bụng vào ban ngày và chỉ ra ngoài vào ban đêm. Họ đã được đào tạo và trang thiết bị cho điều đó. Coi này, chúng ta đã bàn bạc về chuyện này vài lần rồi. Những người đó đã được đào tạo rất tốt và chúng ta…”

“Cung cấp vật tư?”

“Trực thăng” Ritter nói “Những người thuộc đơn vị thực hiện các chiến dịch đặc biệt ở Florida”

“Tôi vẫn nghĩ chúng ta nên sử dụng thủy quân lục chiến”

“Thủy quân lục chiên có một nhiệm vụ khác. Chúng ta đã bàn bạc về chuyện này rồi, tướng quân. Những người lính đó được đào tạo tốt hơn, họ được trang bị tốt hơn, hầu hết bọn họ từng ở những khu vực tương tự như vùng này và lạy chúa, họ có thể lọt vào đó dễ dàng mà không bị ai chú ý” Ritter đã giải thích chuyện này phải đến 20 lần. Cutter không phải là người biết lắng nghe ý kiến người khác, luôn coi ý kiến của mình là nhất. Vị DDO không hiểu sao Tổng Thống có thể hòa hợp với loại người này, nhưng đây là tình hình thực tế, ông cũng không cần câu trả lời lúc này. Một người biết thì thầm vào tai tổng thống hữu ích hơn nhiều so với việc la lắng người khác. Vấn đề là, Tổng Thống lại thường dựa vào mấy thằng ngu ddeeeer biến ước vọng của ông thành hiện thực. Ritter sẽ không ngạc nhiên khi biế quan điểm của ông về vị Cố Vấn An Ninh Quốc Gia trùng hợp với quan điểm của Jack Ryan; chỉ là Ryan không hiểu tại sao thôi

“Chà, đây là chiến dịch của anh mà” Cutter nói sau một phút im lặng “Khi nào thì bắt đầu?”

“3 tuần. Vừa nhận được báo cáo đêm qua rằng mọi việc đang diễn ra tốt đẹp. Họ đã có tất cả các kỹ năng cơ bản chúng ta cần. Chỉ cần đào tạo thêm vài thủ thuật đặc biệt và mài sắc vài kỹ năng đã có. Cho đến nay, chúng ta đã rất may mắn. Không hề có ai bị thương trong quá trình huấn luyện”

“Các anh làm chủ nơi đó bao lâu rồi?”

“30 năm. Định xây một trạm phòng không ở đó nhưng không biết vì sao ngân quỹ cho mục này bị cắt giảm. Không quân đã bàn giao khu vực này cho chúng tôi và chúng tôi đã sử dụng nó làm nơi huấn luyện cho các đặc nhiệm. Nơi này chưa từng xuất hiện trên danh sách OMB (Hóa đơn trả cho đăng ký đào tạo) của Cục Quản lý và Ngân sách Bộ Quốc phòng. Nó thuộc sở hữu của một công ty nước ngoài, và chúng tôi sử dụng công ty này để làm vài thứ. Vào mùa thu, đôi khi chúng ta thuê nó làm bãi săn, chắc ông không tin phải không? Điều này sẽ cung cấp cho chúng tôi một số tiền, lý do khác khiến nó không xuấ hiện trên danh sách OMB. Đã đủ bảo mật chưa? Nơi này đặc biệt hữu dụng trong cuộc khủng hoảng Afghanistan, và giờ chúng ta đang làm điều tương tự ở đó lần này. Sẽ không ai tìm ra được nó…”

“Ba tuần”

Ritter gật đầu “Có thể trì hoãn một chút. Chúng tôi vẫn đang thực hiện điều phối nhân viên mặt đất và thu thập thông tin vệ tinh”

“Nó sẽ hiêu quả chứ?” Ritter khoa trương hỏi

“Coi này, tướng quân, tôi đã nói với ông về điều đó rồi. Nếu ông mong có giải pháp nào mang lại phép màu cho tổng thống, chúng tôi không có. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là đốt một số chúng thôi. Kết quả sẽ trông có vẻ tốt qua báo chí và mẹ kiếp, có lẽ chúng ta sẽ cứu được một hoặc 2 người cuối cùng. Về mặt cá nhân, tôi nghĩ đây là chiến dịch đáng làm dù thậm chí chúng ta chẳng thu được gì”

Cutter nghĩ, đây chính là điều đáng khen của Ritteer, khi ông ta không nói thẳng ra điều đó. Sẽ phải thu được một cái gì đó chứ. Mọi người đều biết đó là cái gì. Nhiệm vụ này không phải là một bài tập thể dục mà thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng, dù có thể nhiều người không thấy điều đó

“Tầm phủ sóng của radar thế nào?”

“Chỉ có hai máy bay được sử dụng. Họ đang thử nghiệm một hệ thống mới tên là LPI- Xác xuất chặn radar thấp (Low Probability of Intercept – radar). Tôi không biết toàn bộ chi tiết, nhưng vì nó có đặc điểm thay đổi tần số linh hoạt, thu nhỏ các thùy bên của ăng ten và công suất phát thấp nên cmn rất khó chặn sóng. Theo đó thì thiết bị ESM của bên kia bắt đầu sử dụng sẽ bất lực. Vậy là chúng ta có thể sử dụng các thiết bị trên mặt đất để giám sát 4 đến 6 sân bay chuyển đổi và sẽ biết khi nào chuyến hàng đến. Máy bay cảnh báo sớm E-2 cải tiến sẽ xác định từ phía nam Cuba và theo dõi, giám sát họ cho đến khi bị phi công tiêm kích F-15 đánh chặn như tôi đã trình bày với ông. Viên phi công, là một người đàn ông da đen. Mọi người đều nói cậu ta rất xuất sắc, đến từ New York, mẹ cậu ta bị một tên nghiện ma túy cướp của giết người. Đúng là bất hạnh. Bà ấy là một trong những câu chuyện thành công trong khu ổ chuột mà chắc ông chưa nghe bao giờ. Tổng cộng có 3 đứa con, đều trưởng thành rất tốt. Viên phi công vẫn còn rất tức giận về chuyện mẹ. Cậu ta sẽ làm việc cho chúng ta và bảo đảm kín miệng”

“Được rồi” Cutter vẫn còn chút lo lắng “Chuyện gì xảy ra nếu cậu ta lại thấy lương tâm cắn rứt sau đó và….”

“Cậu ta nói vối tôi rằng chỉ cần chúng ta yêu cầu thì cậu ta sẽ bắn tất cả những kẻ khốn nạn đó.Một tên nghiện ma túy đã giết mẹ cậu ta. Cậu ta muốn trả thù và thấy làm việc cho chúng ta là cơ hội tốt nhất. Rất nhiều dự án nhạy cảm đang thực hiện ở Eglin. Máy bay chiến đấu của cậu ta sẽ bị ngắt kết nối với các máy bay khác như một phần của dự án radar LPI. Mang theo radar này là hai máy bay hải quân và chúng tôi đã chọn đội bay của máy bay này – cực kỳ thích hợp với tình huống đã đề ra. Và hãy nhớ- một khi F-15 khóa mục tiêu, máy bay cảnh báo sớm E-2 sẽ tắt và thoát ra. Vì vậy nếu Bronco – tên của cậu phi công đó- phải bắn hạ máy bay ma túy, không ai có thể biết được, một khi máy bay của họ buộc phải hạ cánh xuống mặt đất, đám đi trên máy bay đó chắc chắn sợ bĩnh ra quần ấy chứ. Đích thân tôi đã sắp xếp các chi tiết trong vấn đề này. Nếu có ai đó phải mất tịch – tôi không hy vọng thế – thì cũng có thể chuẩn bị được luôn. Lính thủy đánh bộ ở đó đều là những lính được đào tạo đặc biệt. Một trong những người của chúng ta sẽ khai anh ta thuộc FBI và thẩm phán xét xử vụ này là Tổng Thống…”

“Tôi biết phần đó” Thật kỳ lạ, Cutter nghĩ, khi thấy ý tưởng phát triển đến mức đó. Đầu tiên Tổng thống đã đưa ra các phát biểu mạnh mẽ sau khi biết được cháu trai của một người bạn thân đã chết vì dùng ma túy quá liều. Ông ấy nói chuyện với Ritter, cả hai nảy ra ý tưởng và báo cáo trước tổng thống. Một tháng sau, một kế hoạch đã bắt đầu thành hình. Hai tháng tiếp nữa là nó sẽ kết thúc. Tổng thống đã ra chỉ thị báo cáo này được đưa vào dạng bí mật – chỉ có 4 bản được in ra và đều được lưu giữ nghiêm ngặt. Cutter yếu đuối tự nhủ, giờ thì mọi thứ bắt đầu được thực hiện và không thể phanh lại được nữa. Ông ta đã tham gia vào toàn bộ quá trình lên kế hoạch và vẫn còn hơi ngạc nhiên khi nó được thực hiện đầy đủ…

“Có điều gì sai lầm có thể xảy ra?” Ông hỏi Ritter

“Coi này, trên hiện trường thực hiện chiến dịch, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Chỉ vài tháng trước, một chiến dịch khẩn cấp đã xảy ra chuyện bởi một cuộc trao đổi bất hợp pháp…”

“Đó là KGB” Cutter nói “Jeff Pelt có kể tôi chuyện đó”

“Chúng ta cũng không miễn nhiễm với chuyện đó. Như người ta nói, chuyện tồi tệ. Những gì có thể làm thì chúng ta đã làm rồi. Mọi khía cạnh của hoạt động này đều được xé lẻ. Ví dụ, về mảng máy bay, viên phi công không biết gì về máy bay cảnh báo sớm hoặc người trên đó – cả hai đều chỉ liên lạc bằng tín hiệu và giọng nói. Người trên mặt đất không biết máy bay nào tham gia vào hoạt động. Những nhân viên chúng tôi đã cài vào đất nước đó sẽ nhận được hướng dẫn qua vệ tinh – họ thậm chí không biết lệnh từ đâu. Những người đưa họ đến nơi cũng không biết lý do họ đến đó và lệnh từ đâu. Chỉ có vài người biết toàn bộ câu chuyện. tổng số người biết đến chuyện này chưa đến 100 người và chỉ có 10 người biết toàn bộ câu chuyện. Tôi không thể thắt chặt bảo mật hơn được thế. Giờ thì Làm hay không, hoàn toàn là do ông, tướng Cutter” Ritter tăng thêm sức nặng cho diễn văn “tôi đoán ông đã báo cáo toàn bộ tình hình cho tổng thống phải không?”

Cutter không thể không mỉm cười. Không phải lúc nào, ngay cả ở Washington, một người cũng có thể nói thật và nói dối cùng lúc “Tất nhiên, ông Ritter”

“Bằng văn bản?” Ritter hỏi tiếp

“Không”

“Vậy thì tôi sẽ hủy bỏa chiến dịch này” vị DDO bình tĩnh nói “Tôi không muốn là người duy nhất chịu trách nhiệm ở đây”

“Thế tôi thì muốn à?” Cutter nói. Ông ta cố gắng không để lộ sự tức giận trong giọng điệu, nhưng khuôn mặt thì thể hiện rõ. Ritter thẳng toẹt

“Thẩm phán Moore yêu cầu điều này. Ông có muốn ông ấy tự mình hỏi Tổng Thống không?”

Cutter câm nín. Sau cùng thì công việc của ông ta chính là giảm bớt sức ép lên tổng thống. Ông ta đang cố gắng đẩy trách nhiệm sang cho Ritter hoặc/và thẩm phán Moore nhưng rồi tự thấy mình bị khuất phục trong chính văn phòng mình. Có ai đó phải chịu trách nhiệm về mọi thứ; Quan liêu hay không thì vẫn luôn phải rơi xuống đầu một người. Nó tương tự như trò chơi dành ghế ngồi. Luôn có một người phải đứng, người đứng đó là người thua cuộc. Dù có cho mình là xuất sắc, phó đô đốc Cutteer vẫn cho rằng mình chưa tìm thấy ghế ngồi của mình. Ông ta đã phục phục vụ trong hải quân nhiều năm, rất nhiên là biết cách chịu trách nhiệm, nhưng dù có tự quảng cáo mình là một sỹ quan hải quân, và dù tự coi mình là sỹ quan hải quân- tất nhiên không mặc quân phục- thì ông ta vẫn cố lẩn tránh trách nhiệm trong nhiều năm. Ông ta đã không phải chịu trách nhiệm ở Lầu Năm Góc, cũng như không phải chịu trách nhiệm trong công việc của Nhà Trăng.Nhưng bây giờ,trách nhiệm lại rơi vào tay ông ta. Ông ta nhớ mình đã không phải chịu sức ép trách nhiệm này kể từ khi chiếc tuần dương hạm suýt đụng vào tàu chở dầu khi đang tiếp nhiên liệu – viên thuyền phó đã cứu ông ta đúng lúc khi ra lệnh cho sỹ quan lái tàu. Đáng tiếc sự nghiệp của anh ta chỉ dừng ở cấp tá nhưng Ed không có đúng thứ cần để được đổi sao…Cutter mở ngăn kéo bàn, lấy ra một tờ giấy có tiêu đề in trên đó “NHÀ TRẮNG”, lấy ra một chiếc bút chữ thập bằng vàng trên túi áo và viết giấy ủy quyền rõ ràng cho Ritter bằng chiếc bút Palmer tốt nhất của mình. Mày đang được tổng thống ủy quyền….Viên tướng gấp tờ giấy lại, nhét vào phong bì và đưa nó qua

“Cảm ơn, tướng quân” Ritter nhét phong bì vào túi áo khoác “Tôi sẽ cập nhật tin tức cho ông”

“Anh phải rất cẩn thận cho ai xem thứ đó” Cutter lạnh lùng nói

“Tôi thực sự biết cách giữ bí mật, sir. Đây là công việc của tôi, nhớ không?” Ritter đứng dậy và rời khỏi phòng, cảm thấy thở phào vì cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa. Giờ đã có khiên che mông rồi. Đây là một cảm giác thư thái mà nhiều người ở Washington rất muốn có được. và đây là cảm giác ông không muốn chia sẻ với viên Cố Vấn An Ninh Quốc Gia của Nhà Trắng, dù Ritter thấy rằng đó cũng không phải lỗi của ông khi Cutter đã vội vã cấp giấy ủy quyền như thế.

Cách đó 5 dặm, Ryan cảm thấy văn phòng của vị DDI (Phó giám đốc tình báo) trở nên lạnh lẽo vào cô đơn. Vẫn cái tủ với máy pha cà phê nơi James Greer sử dụng pha cà phê theo cách hải quân, vẫn chiếc ghế lưng cao mà ông già ngay ngồi tự ra sau để suy nghĩ, sau đó nghiêm túc bày tỏ ý kiến ​​của mình về các sự kiện và giả thuyết, đôi khi kể những câu chuyện cười. Sếp của anh là một người có khiếu cmn hài hước. Ông ấy có thể là một giáo viên xuất sắc – đối với Jack thì ông ấy thực sự là một người thầy. Nó là gì? Anh bắt đầu làm ở CIA mới 6 năm và mới biết Greer chưa tới 7 năm và viên tướng đã như một người cha mà anh đã mất đi trong vụ tai nạn máy bay ở Chicago. Ryan thường đến đây để xin lời khuyên, nhận hướng dẫn. Đã bao nhiêu lần nhỉ?

Bên ngoài cửa sổ của văn phòng tầng bảy này, cây cối um tùm vào mùa hạ che khuất tầm nhìn ra thung lũng sông Potomac. Ryan nghĩ, thật khó tin khi tất cả chuyện xảy ra khi nơi đây trụi lá. Anh nhớ mỗi khi gặp sự cố, anh đều đi đi lại lại trên tấm thảm sang trọng này, nhìn đống tuyết còn sót lại trên bãi tuyết từ cửa sổ. Đôi khi, anh thành công trong việc tìm ra giải pháp, đôi khi anh không thể làm gì cả.

Phó đô đốc James Greer sẽ không sống nổi cho tới mùa đông năm sau. Mùa đông đầy tuyết cuối cùng của ông, giáng sinh cuối cùng của ông đã qua. Sếp của Ryan hiện đang điều trị tại khu cấp cao của Trung tâm Y tế Hải quân Bethesda, trí tuệ vẫn minh vẫn, vẫn hay kể chuyện cười, nhưng trong ba tuần qua, cân nặng của ông đã sụt 15 pound và do hóa trị, ông không thể ăn uống được, chỉ còn dựa vào truyền dịch từ cánh tay để duy trì sự sống. Và đau đớn. Ryan biết, không có gì tồi tệ hơn trên thế giới này hơn là nhìn người khác đau. Anh đã từng nhìn thấy nỗi đau không thể chịu đựng được của vợ và con gái mình, và nó còn khó chịu hơn nỗi đau trên chính cơ thể anh. Anh thấy thật khó khăn và không thể chịu đừng được khi đến thăm và chứng kiến vị tướng ​​cảnh ông đau đớn, mặt mũi méo xệch, tay chân cứ co quắp khi bị đau hoặc trong quá trình điều trị ung thư. Nhưng anh coi Greer cũng là một thành viên trong gia đình của chính anh – Chúa ơi, Ryan nghĩ, tôi coi ông ấy như cha ruột của mình. Và ông ấy sẽ, đến đoạn cuối cuộc đời

“Cứt thật” Jack yên lặng nói, không biết là mình vừa thốt ra câu đấy

“Tôi hiểu ý của ông, tiến sỹ Ryan”

“Hả?” Jack quay lại. Tài xế của viên tướng (và vệ sỹ an ninh) đứng lặng lẽ bên cửa sổ trong khi Jack thu dọn tài liệu. Dù Ryan là trợ lý đặc biệt của vị DDI và phó giám đôc tạm quyền, anh vẫn phải bị trông chừng khi thu dọn tài liệu chỉ-cho-phép-DDI-nhìn. Quy định an ninh của CIA rất chặt chẽ, logic và không ai được ngoại lệ

“Tôi hiểu ý ông là gì, sir. Tôi đã phục vụ ông ấy 11 năm, ông ấy vừa là Sếp vừa là bạn. Giáng sinh nào ông ấy cũng mua quà cho bọn trẻ con nhà tôi. Không bao giờ quên ngày sinh nhật nữa. Anh nghĩ có còn hy vọng nào không?”

“Cathy đã nhờ một trong số người bạn của cô ấy xuống đó. Giáo sư Goldman. Russ là giáo sư về lĩnh vực ung thư của Hopkins, chuyên gia tư vấn cho NIH (Viện Y Tế Quốc Gia) và một danh sách dài các chức danh khác. Ông ấy nói cơ hổi chỉ là 1/30. Nó lan quá nhanh, quá rộng, mẹ nó. Tối đa chỉ được 2 tháng. Sẽ là phép màu nếu có thể được lâu hơn” Ryan miễn cưỡng mỉm cười “Tôi đã nhờ một mục sư đến đó”

Murdock gật đầu “Tôi biết ông ấy rất thân với Cha Tim của đại học Georgetown. Đêm qua họ vừa đánh cờ với nhau ở bệnh viện. Đô đốc đã thắng ở nước đi thứ 48. Anh đã chơi cờ với ông ấy bao giờ chưa?”

“Tôi không cùng trình độ với ông ấy, có lẽ sẽ không bao giờ”

“Không, sir, anh có đấy” Murdock nói sau một hai phút yên lặng “Ít nhất ,đó là những gì ông ấy nói”

“Ông ấy nói vậy thôi” Ryan lắc đầu. Mẹ nó, Greer sẽ không muốn ai trong số họ nói mấy chuyện như thế này. Còn bao nhiêu việc phải làm. Jack lấy chìa khóa và mở ngăn kéo đựng tài liệu trên bàn. Anh đặt chìa khóa lên bàn và để Murdoch lấy đi, sau đó cúi xuống định mở ngăn kéo, nhưng đã mắc sai lầm trong công việc và lôi bảng viết phía trên ngăn kéo ra. Trên bảng viết có một vòng tròn dấu vết rõ ràng do vị DDI để lại khi đặt ly cà phê. Ryan nhìn thấy một tấm thẻ có dán băng dính ở đầu bên trong của bảng viết. Có hai bộ mã an toàn được Gree ghi trên thẻ. Bản thân Greer có một két an toàn, và Bob Ritter có một chiếc. Jack nhớ Sếp mình luôn quên mật khẩu của két sắt và có lẽ ông viết ra để đề phòng. Nhưng Ryan thấy lạ là vị tướng này thậm chí còn ghi mật khẩu mở khóa của Ritter, nhưng rồi anh cho rằng như vậy cũng là hợp lý. Trong những tình huống khẩn cấp, chẳng hạn như Ritter bị bắt cóc, nếu ai đó khẩn cấp cần biết thông tin bí mật nào trong két của ông ta, mật khẩu này là cần thiết – mà nó cũng chắc chắn phải là người có địa vị cao, giống như DDI. Có lẽ Ritter cũng có mật khẩu an toàn của vị DDI này ấy chứu. Jack tự hỏi còn có ai nữa không. Anh dừng suy nghĩ, đẩy bảng viết về chỗ cũ, rồi mở ngăn kéo. Trong đó có sáu tập tài liệu, tất cả đều là đánh giá tình báo lâu dài mà vị tướng muốn đọc. Không có cái nào là đặc biệt quan trọng, tuy nhiên những thứ này có thể khiến cho đầu óc của đại tướng không bị nhàn rỗi. Căn phòng này được bộ phận an ninh của CIA canh gác ngày đêm, lúc nào cũng có hai người túc trực. Tuy nhiên, anh vẫn có thể làm việc ở đây khi vị tướng đi vắng

Chết tiệt! Jack tự nguyền rủa bản thân. Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Chúa ơi, ông ấy vẫn còn cơ hội. Có cơ hội còn hơn là không có gì

Chavez chưa bao giờ sử dụng súng tiểu liên. Vũ khí cá nhân của anh luôn là khẩu M-16, thường đi kèm súng phóng lưu M-203. Anh cũng biết cách sử dụng SAW –của Bỉ- súng lục tự động mới được cấp cho quân đội – và bắn rất chính xác. Nhưng súng tiểu liên từ lâu không còn ưa thích trong quân đội, cũng không còn là khẩu không thể thiếu của binh lĩnh nữa.

Điều này không có nghĩa rằng anh không thích khẩu súng trong tay. Đây là một khẩu súng của Đức, MP-5 SD2 được sản xuấ bởi Heckler&Koch, ngoại hình không đẹp lắm, cảm giác cầm trên tay không mượt mà, không nhỏ gọn, tinh tế như cẩu Uzi của Israel. Nhưng mặt khác, anh nghĩ, dù nó không đẹp nhưng lại dễ sử dụng, đáng tin cậy và chính xác. Ngay khi lần đầu tiên cầm khẩu súng, Chavez cho rằng, bất kể ai thiết kế em yêu này đều là người biết tất cả về bắn súng. Đây là khẩu súng bất thường so với khẩu Đức sản xuất, không có một đống các bộ phận nhỏ, tháo lắp dễ dàng, dễ lau và chỉ mất chưa đầy 1 phút để lắp tất cả các bộ phận. Rất thoải mái khi sử dụng nó chặt chẽ vào ổ vai, với đầu được hạ xuống ở vị trí nhắm mục tiêu

“Bắt đầu bắn” Ông Johnson ra lệnh. Chavez đặt súng ở chế độ bắn từng phát một. Anh bóp cò bắn viên đạn đầu tiên, chỉ để cảm nhận độ chặt của cò súng. Lực bóp cò sạch sẽ và gọn gàng, lực tác động sinh ra khi bắn khoảng 11 pound, độ giật hướng thẳng về phía sau và không lớn, nòng súng không nhảy xa mục tiêu như một số loại súng. Tất nhiên, viên đạn này găm thẳng vào chính giữa phần đầu của chân dung mục tiêu. Anh lại bóp cò, và tình hình vẫn như lần trước. Sau đó, anh bóp cò 5 lần. rồi ngẩng đầu lên, thấy bảy lỗ đạn trên mục tiêu phân bố dày đặc, giống như những cái mũi trên mặt người được tạc từ quả bí ngô mùa Halloween. Được rồi. Sau đó, anh đặt súng ở vị trí nổ và bắn một phát ngắn. Thân súng rung nhẹ, nhưng cả ba viên đạn đều trúng ngực chân dung mục tiêu. Nhóm đạn này rộng hơn, nhưng cả ba phát đều chí mạng. Sau khi bắn thêm một phát nữa Chavez xác định có thể bắn 3 phát chết mục tiêu, không bắn nhiều hơn cho phí đạn. Là một người lính, suy nghĩ này của anh đúng là hơi lạ, nhưng là một bộ binh hạng nhẹ, anh biết rõ mình được mang theo bao nhiêu đạn và lúc nào cũng phải sẵn đạn. Anh bắn nhiều phát vào những vị trí khác của mục tiêu, và được thưởng bằng những lần bắn trúng chính xác nơi anh muốn

“Em yêu, em đã ở đâu trong cả đời anh thế?” Ưu điểm lớn nhất của khẩu súng này là âm thanh khi bắn không to hơn tiếng cọ xát của lá khô. Điều này không phải vì súng có bộ phận giảm thanh, mà vì bản thân nòng súng là bộ phận giảm thanh. Bạn có thể nghe thấy tiếng nổ nhẹ của máy và tiếng xèo xèo yếu ớt của vòi phun. Người hướng dẫn cho biết họ sử dụng đạn cận âm. Chavez nhặt một viên đạn từ hộp đạn lên và xem xét cẩn thận, chỉ thấy rằng nó được thiết kế là điểm đạn rỗng; giống như là bạn có thể pha đồ uống trong đó, và khi bắn vào mục tiêu, nó nổ thành một lỗ lớn như đồng xu. Những người bị bắn vào đầu sẽ chết ngay lập tức, và những người bị bắn vào ngực sẽ chết nhanh chóng – nhưng nếu họ huấn luyện anh dùng súng giảm thanh, tức là họ hy vọng anh bắn trúng đầu. tính rằng mình có thể chắc chắn bắn trúng đầu mục tiêu trong vòng 50 đến 60 feet – nếu điều kiện lý tưởng, xa hơn một chút sẽ ổn định, nhưng làm sao binh lính có thể mong đợi điều kiện lý tưởng! Có vẻ như họ đang huấn luyện anh đến cách mục tiêu từ 15 đến 20 thước, rồi âm thầm hạ sát mục tiêu chỉ bằng một phát súng

Chavez lại nghĩ, bất kể họ đang chuẩn bị cho cái gì thì chắc chắn cũng cũng không phải là nhiệm vụ đi huấn luyện người khác

“Bắn tốt lắm, Chavez” người hướng dẫn nhận xét. Chỉ có 3 người khác vẫn còn đang bắn. Có 2 xạ thủ trong mỗi đội, 2 SAW (cầm súng tiểu liên)- Julio là một trong số họ – và người còn lại cầm M-16, cung có súng phóng lựu. Mỗi người cũng được trang bị một súng lục. Trang bị này có vẻ lạ, nhưng Chavez cũng không ngại trừ việc phải mang vác nặng “Em bé này bắn tốt thật, sir”

“Nó là của cậu. Khả năng bắn súng lục của cậu thế nào?”

“Bình thường. Tôi thường không…”

“Phải, tôi biết. Tất cả các cậu sẽ được luyện tập. Khẩu súng lục không hữu dụng lắm, nhưng có đôi khi nó rất tiện lợi khi cần thiết” Johnson quay mặt về phía lớp học rồi nói “Được rồi, 4 người các cậu đến đây. Tôi muốn mọi người biết cách sử dụng tất cả vũ khí ở đây như thế nào. Mọi người đều phải trở thành chuyên gia”

Chavez đưa khẩu súng cho một thành viên đội khác và quay trở lại hàng. Anh vẫn đang cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chiến đấu bộ binh luôn nguy hiểm đến tính mạng, ở cấp độ cá nhân, bạn luôn nhìn thấy mình đang làm gì và làm cho ai. Thực ra Chavez vẫn chưa thực sự đến mức độ đó, nhưng điều này không quan trọng; đây vẫn là việc anh phải làm và tổ chức anh phục vụ yêu cầu anh phải tiến hành công việc thoe cách nào.Chiến dịch đặc biệt. Đây phải là một chiến dịch đặc biệt. Anh biết một gã từn ở trong Lực lượng Delta ở Bragg. Các chiến dịch đặc biệt sẽ sử dụng những lính bộ binh tốt nhất. Bạn phải tiến gần đến kẻ thù càng gần càng tốt, thường phải hạ gục lính canh, sau đó bất ngờ đánh mạnh và nhanh, như tia chớp. Nếu không thể giải quyết được trong 10 giây- chà mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối. Chavez thấy điều thú vị là chiến thuật này tương tự như chiến thuật của mấy băng nhóm chiến đấu trên đường phố. Không còn sự công bằng chính trực khi tham chiến. Bạn phải tiếp cận đối thủ một cách lặng lẽ và bất ngờ tấn công từ phía sau khi họ không cảnh giác Bạn không được cho họ cơ hội bảo vệ mình – tuyệt đối không. Nhưng nếu đó là cuộc chiến trên đường phố thì bạn sẽ bị gọi là kẻ hèn nhát, đối với lính thì đây là chiến thuật tốt. Chavez mỉm cười. Từ quan điểm của chiến đấu đường phố, lối chơi này tất nhiên là không công bằng. So với các băng nhóm đường phố, tổ chức của quân đội chặt chẽ hơn nhiều. Và, tất nhiên, mục tiêu của quân đội là do người khác chọn. Có lẽ, toàn bộ quan điểm của một quân nhân là làm những gì được coi là có lý đối với một ai đó. Băng đảng đường phố cũng thế, nhưng hành đông của quân đội được cho là có ý nghĩa với cấp cao, người biết mình thực sự đang làm gì. Ngay cả khi những gì anh đang làm không có ý nghĩa gi với chính mình – thường xuyên xảy ra với những người lính – thì nó vẫn có lý do với ai đó.

Chavez còn quá trẻ nên không không thể nhớ về Việt Nam

Sự quyến rũ là phần buồn nhất của công việc gián điệp. Nó, cũng như các phần khác mà Cortez được đào tạo, hắn đã được huấn luyện để trở nên bình tĩnh đến lạnh lùng và không giao động trước bất kỳ điều gì, nhưng không có cách nào có thể thân mật lạnh lùng được- ít nhất nếu bạn muốn hoàn thành nhiệm vụ thì không thể thân mật không cảm xúc. Ngay cả học viện KGB cũng phải thừa nhận điều đó. Trường đã có rất nhiều giờ học để cho họ biết rằng nếu không cẩn thận thì chính bản thân họ sẽ rơi vào bẫy, hắn mỉm cười mỉa mai nhớ lại – Người Nga cố nói với một người Latin về những rắc rối lãng mạn. Có lẽ không khi hậu ở đó không phù hơp với họ. Bạn phải phục vụ cho thị hiếu cá nhân của đối tượng mục tiêu, trong trường hợp đó là một góa phụ 46 tuổi thì sức quyến rũ cũng rất đáng ngạc nhiên, sau khi lũ trẻ ngủ say hoặc đi hẹn hò, cô ấy cảm thấy hạnh phúc không thể kiềm chế được. Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp phải đối tượng như vậy, lần nào hắn cũng dũng cảm và nhân hậu. Hắn được mong chờ nên được nhìn nhận- như những gì đã được đào tạo – rằng vấn đề của họ không chỉ là việc riêng họ mà còn là cơ hội của hắn. Nhưng làm sao một người đàn ông có thể thân mật với cô mà không nhận ra nỗi đau của cô? Đối với câu hỏi này, các giảng viên KGB không đưa ra câu trả lời, nhưng họ đã dạy anh ta một số kỹ năng cần thiết. Hơn nữa, bản thân Cortez gần đây cũng rất buồn, và cũng rất đau.

“Vợ” hắn đã chết vì ung thư, hắn kể với cô nàng như thế. Hắn cũng kể rằng hắn kết hôn muộn, sau khi thừa kế công việc kinh doanh của gia đình- mải làm ăn, hắn phải bay đi khắp nơi để đảm bảo công việc mà cha hắn đã tạo dựng suốt cuộc đời- và rồi mới cưới Maria yêu dấu 3 năm trước. Chẳng bao lâu cô ấy có thai. Để xác nhận tin vui, cô đã đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe tổng quát, khám định kỳ … chỉ sáu tháng. Thai nhi không thể cứu được, Maria không để lại gì cho hắn, rồi vội vã qua đời. Hắn rất sầu muộn bên ly rượu: Đây có thể là hình phạt của Chúa dành cho mình. Ai bảo hắn cưới một người phụ nữ trẻ như vậy, ai bảo hắn như một kẻ ăn chơi, phóng túng!

Nghe vậy, Moira thò tay qua bàn nắm lấy bàn tay hắn. Người phụ nữ này nói với hắn, tất nhiên đó không phải lỗi của hắn. Và hắn nhìn lên thấy một đôi mắt chứa chan sự thông cảm và tình yêu, cũng đã từng đau đấu với câu hỏi mà hắn bịa nãy giờ. Con người thật dễ dự đoán. Tất cả những gì ban jcanaf làm ấn phím thích hợp – và sẽ nhận được cảm xúc thích hợp. Khi tay cô chạm đến tay hắn, màn dụ dỗ đã hoàn tất. Khi hai bàn tay chạm vào nhau thì có dòng điện ấm, dòng điện ấm có tính chất con người. Nếu hắn chỉ nghĩ cô là mục tiêu đơn giản thì sao hắn có thể có những cảm xúc tương tự – và sao hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ được chứ? Hắn cảm nhận nỗi đau của cô, sự cô đơn của cô. Hắn cần quan tâm đến cô

Và hắn thực sự rất ân cần, giờ đã là 2 ngày sau buổi gặp mặt đó. Nếu không phải vì cảm xúc của mình, cô sẽ không ăn mặc đẹp trước khi hẹn hò như một cô gái trẻ mới bắt đầu hẹn hò – điều cô đã không làm trong suốt 20 năm; bọn trẻ con cô thấy thích thú, nhưng cha đã mất rất nhiều năm và mẹ đã dành đủ thời gian đau buồn rồi nên bọn họ hoàn toàn hiểu nhu cầu của cô và mỉm cười động viên, cổ vũ khi cô bước ra xe. Một bữa ăn tối hồi hộp, chớp nhoáng, rồi phóng xe đến khách sạn hắn đang ở. Hai người họ uống rượu trong phòng một lúc trước khi sự lo lắng giảm bớt, chủ yếu là về phía cô. Nhưng chờ đợi này là xứng đáng. Đã lâu cô không làm tình, nhưng phản ứng của cô chân thực hơn nhiều so với nhiều phụ nữ thường ngủ với hắn. Cortez rất giỏi trên giường và hắn tự hào về điều đó, hắn đã mang đến cho cô khoái cảm phi thường; sau một giờ làm việc, khuyến khích cô dần dần, rồi sau khi cô đạt cực khoái, hắn biết cách xoa dịu cô một cách nhẹ nhàng

Giờ thì họ đang nằm cạnh nhau, đầu cô tựa vào vai hắn, nước mắt lặng lẽ rơi trên vai. Đây là một phụ nữ tốt. Dù chồng mất sớm nhưng chồng cô hẳn phải rất may mắn khi có được người phụ nữ biết cách im lặng là niềm đam mê lớn nhất của mọi người. Hắn nhìn đồng hồ trên bàn. Hắn chờ 10 phút sau bắt đầu nói chuyện

“Cảm ơn, Moira….anh không biết…nó là như thế” hắn hắng giọng “Đây là lần đầu tiên kể từ…kể từ….”thực tế hắn vừa làm chuyện này tuần trước, tốn 30 ngàn pesos, với một cô gái trẻ có kỹ năng rất giỏi. Nhưng…

Sức mạnh của người phụ nữ này khiến hắn ngạc nhiên. Cô quay lại ôm hắn, khiến hắn gần như không thở được. Lương tâm còn sót lại của hắn nói rằng hắn nên cảm thấy có lỗi, nhưng có tiếng nói còn to hơn nói rằng hắn vừa cho đi nhiều hơn là nhận. Điều này tốt hơn là bỏ tiền mua dâm. Suy cho cùng thì có những cảm xúc mà tiền không thể mua được. Suy nghĩ này khiến Cortez cảm thấy vừa thoải mái lại vừa tức giận, càng khiến cảm giác tội lỗi của hắn tăng thêm. Một lần nữa lý trí hắn lại nói, không việc gì phải xấu hổ khi có vòng tay ôm của cô. Nếu hắn không làm cô hài lòng thì cũng chẳng có cái ôm vừa rồi

Hắn vươn tay lấy điếu thuốc trên bàn

“Anh không nên hút thuốc” Moira Wolfe nói.