← Quay lại trang sách

Chương 8 TRIỂN KHAI

Chavez nghĩ, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến thế. Dù tất cả họ đều là trung sỹ nhưng bất cứ ai sắp xếp chương trình này hẳn phải là một người rất thông minh vì sắp xếp rất gọn gang, phân công rõ ràng dựa trên năng lực mỗi người. Trong nhóm của anh có một trung sỹ hiện trường hỗ trợ Đội trưởng Ramirez lên kế hoạch, có một hạ sỹ phụ trách y tế đến từ Lực Lượng Đặc Biệt vừa hoàn thành khóa huấn luyện vũ khí, Julio Vega và Juan Piscador đều từng là xạ thủ súng máy và họ đều có khẩu SAW. Lính phụ trách vô tuyến cũng rất giỏi. Môi thành viên trong đội đều đáp ứng đầy đủ các yêu cầu cần có cho vị trí tương ứng. Mọi người đều đã được đào tạo đặc biệt và tôn trọng kỹ năng của những người khác, và hơn thế nữa còn được đào tạo chéo để tăng sự ngưỡng mộ lẫn nhau. Cuộc sống rèn luyện gian khổ đã làm tăng thêm lòng tự hào và sự hiểu biết lẫn nhau của họ. Chỉ sau hai tuần huấn luyện, họ có thể chạy một cách thuần thục như một máy được chế tạo tinh xảo. Chavez được đào tạo tại Trường Ranger School và được chỉ định làm lính tiên phong và trinh sát. Nhiệm vụ của anh là tìm kiếm con đường phía trước, lặng lẽ di chuyển từ điểm cất giấu này đến điểm ẩn náu khác, quan sát và lắng nghe cẩn thận, sau đó báo cáo cho Đội trưởng Ramirez.

“Được rồi, họ ở đâu?” viên đội trưởng hỏi

“200m, ngay góc đường” Chavez thì thầm trả lời “5 người. 3 ngủ, 2 thức. Một đang ngồi bên đống lửa. Người còn lại có khẩu SMG, đi vòng quanh”

Ngay cả vào mùa hè, không khí trên núi cũng rất mát mẻ về đêm, vầng trăng sáng trên bầu trời tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Thỉnh thoảng nghe tiếng sói gầm trên cánh đồng cỏ xa xa, tiếng xào xạc của hươu đi qua rừng, âm thanh của con người duy nhất là tiếng máy bay bên ngoài. Bầu trời đêm quang đãng có khả năng hiển thị tuyệt vời. Mặc dù mỗi người trong số họ đều được trang bị kính nhìn đêm nhưng họ không cần phải đeo chúng chút nào. Trên núi, không khí loãng, những ngôi sao thưa thớt trên không nhấp nháy mà sáng như một ngọn đèn cố định, tán xạ. Lúc bình thường, Chavez nhất định sẽ chú ý đến cảnh đêm tuyệt đẹp này, nhưng đêm nay bọn họ đang thực hiện một nhiệm vụ.

Ramirez và những người còn lại trong đội đều mặc đồng phục rằn ri bốn màu được sản xuất tại Bỉ, và khuôn mặt của họ được vẽ từng mảng bằng sơn dầu (từ ‘mỹ phẩm’ không được sử dụng trong quân đội), hoàn toàn phù hợp với môi trường xung quanh khiến họ trở nên vô hình như trong các tác phẩm của Well. Quan trọng hơn, họ đã thích nghi với hoạt động ban đêm, và bóng đêm là người bạn tốt nhất của họ. Con người là sinh vật sống vào ban ngày, ban ngày thì các giác quan, bản năng và trí tuệ được phát huy hết mức, ban đêm thì tác động của chúng thường nhỏ hơn rất nhiều, đây là kết quả của sự hạn chế của đồng hồ sinh học. Nhưng trong khóa học này, tất cả mọi người đều đã trải qua quá trình huấn luyện đặc biệt nghiêm ngặt, và tất cả bọn họ đều là những con hổ đêm. Con người thường sợ đêm đen, ngay cả những người da đỏ tiếp xúc gần gũi với thiên nhiên cũng sợ đêm đen, họ hầu như không bao giờ đánh nhau vào ban đêm. Họ thậm chí không canh gác xung quanh trại của họ — điều này cho phép Quân đội Hoa Kỳ phát triển các nguyên tắc chiến tranh cực kỳ hữu ích về đêm. Vào ban đêm, một người có thể đốt lửa vừa để có ánh sáng, vừa để giữ ấm, nhưng lại giảm tầm nhìn xuống chỉ còn vài feet. Nếu thích nghi với môi trường tốt thì mắt người có thể nhìn khá xa trong bóng tối

“Chỉ có 5 người?”

“Đó là tất cả số người tôi đếm được, sir”

Ramirez gật đầu và ra hiệu cho thêm 2 người nữa tiến về phía trước. Một vài lệnh được đưa ra trong im lặng. anh cùng với hai người lính di chuyển sang phía bên phải để lên phía trên trại lính. Chavez quay lại. Nhiêm vụ của anh là hạ gục lính canh cùng với người đang ngủ gục bên đống lửa. Di chuyển lặng lẽ trong bóng tối còn khó hơn quan sát. Mắt người có khả năng phát hiện chuyển động trong bóng tối tốt hơn so với việc xác định các vật thể đứng yên. Mỗi bước di chuyển, anh phải rất cẩn thận để tránh tiếng ồn làm trượt hoặc vỡ đồ vật dưới chân gây ra tiếng động – tai người rất thính. Nếu vào ban ngày thì hành động của anh hẳn trông rất buồn cười, nhưng tàng hình cũng có cái giá của nó chứ. Khó khăn lớn nhất là tốc độ di chuyển rất chậm và Ding cũng không kiên nhẫn hơn mấy cậu tuổi hai mươi. Anh phải tự mình luyện tập để khắc phục điểm yếu này. Anh ngồi xổm bước dần về phía trước. Vũ khi dựng lên và sẵn sàng đối phó với những tình huống bất ngờ. Càng tiến về phía trước, anh càng lo lắng, mọi giác quan của anh đều trong tình trạng cảnh giác cao độ, như có điện chạy qua cơ thể. Đầu anh chuyển động chậm từ trái qua phải, mắt chưa khi nào chốt cố định một chỗ, bởi vì nếu nhìn chằm chằm vào một vật thể nào đó trong bóng tôi, bạn sẽ có xu hướng mờ mắt và không nhìn thấy nó sau vài giây

Đột nhiên Chavez cảm thấy có cái gì đó đang chuyển động, nhưng anh không biết đó là gì. Anh dừng lại một lúc, nhìn quanh, tất cả các giác quan tập trung tìm kiếm bên trái. 30 giây trôi qua. Không có gì. Lần đầu tiên trong buổi tối nay anh muốn đeo kính nhìn xuyên đêm. Ding bỏ qua. Có lẽ là một con sóc hoặc loài động vật nào đó kiếm ăn vào ban đêm. Chắc chắn không phải người. Không ai có thể di chuyển trong bóng tối tốt như Ninja, anh tự mỉm cười và quay trở lại công việc. Vài phút sau anh di chuyển đến vị trí, nấp sau cây cổ thụ, ẩn mình trong tư thế quỳ gối. Chavez mở nắp chiếc đồng hồ kỹ thuật số và quan sát những con số trên bề mặt màu xanh lá cây đang dần tiến đến thời gian quy định trước. Người canh gác vẫn đi lại quanh đống lửa, không bao giờ đứng cách xa đồng lửa quá 30 feet, cố gắng tránh nhìn thẳng vào ngọn lửa để tránh ảnh hưởng đến tầm nhìn ban đêm của mình. Nhưng ánh lửa phản chiếu vào đá và lá cây đã ảnh hưởng rất nhiều rồi – anh ta đã nhìn thẳng vào Chavez hai lần nhưng không nhận ra

Đến giờ

Chavez giơ khẩu MP-5 và bắn một viên vào ngực mục tiêu. Người kia loạng choạng, lấy tay che ngực, hét lên kinh ngạc và ngã xuống. Khẩu súng của Chavez chỉ tạo ra một tiếng va chạm nhẹ bằng kim loại, giống như tiếng những hòn đá lăn va vào nhau, nhưng trong đêm núi vắng lặng này, âm thanh đó vẫn rất rõ ràng. Người đang ngủ gật bên đống lửa choàng tỉnh dậy, nhưng chưa kịp quay đầu thì đã bị bắn gục. Chavez nhận ra mình đang ở trong tình trạng lộn xộn và đang nhắm vào một trong những người đang ngủ thì Jolio đã xả súng máy. Cả ba người đều ‘bỏ mạng’ trước khi đứng lên

:Các anh đến từ chỗ quái nào thế?” viên lính canh ‘đã chết’ hỏi. Viên đạn sáp bắn trúng ngực rất đau, nhưng còn đau hơn là bị tấn công bất ngờ. Khi anh đứng lậy thì Ramirez và những người khác đã vào trại

“Làm tốt lắm, nhóc” một giọng nói vang lên từ phía sau Chavez và một bàn tay vỗ nhẹ vào vai anh. Viên trung sỹ gần như nhảy dựng lên khi người đàn vông bước qua anh, bước vào trại với mọi người “Nào”

Tim Chavez đập thình thịch khi theo người đàn ông đến đống lửa trại. Anh đóng chốt an toàn cho khẩu súng- cho dù là đạn sáp nhưng làm vậy sẽ khiến mặt anh không bị nguy hiểm

“Đây là một cuộc tấn công thành công” người đàn ông nói “5 người bị giết, không có phản ứng chống trả từ những tên xấu. Đội trường, xạ thủ súng máy của cậu cần cảnh giác một chút. Nếu là tôi sẽ dễ tiến vào từ phía tảng đá hơn. Âm thanh của súng tự động vang to và xa quá. Tôi cũng sẽ cố di chuyển gần hơn một chút, nhưng- tôi đoán tảng đá đó là tất cả những gì đội cậụ làm được. Được rồi, quên điểm đó đi. Lỗi của tôi. Không phải lúc nào chúng ta cũng có quyền lựa chọn địa hình. Tôi thích chiến thuật hành quân và tiếp cận, và sự di chuyển tiến gần mục tiêu cũng rất xuất sắc. Anh chàng tiên phong rất xuất sắc. Cậu ta gần như đã tìm được tôi” Câu cuối có chút khen ngợi Chavez

“Anh là quái ai chứ!” Ding khẽ hỏi

“Nhóc, tôi đã làm mấy hoạt động thực chiến kiểu này từ khi cậu còn nghịch súng đồ chơi của Mattel. Hơn nữa, tôi đánh lừa kẻ thù” Clark nâng kính nhìn ban đêm lên “Tôi sẽ chọn đường vào cẩn thận và khi cậu quay lại thì tôi đứng yên. Những gì cậu nghe thấy là hơi thở của tôi. Cậu gần như đã bắt được tôi. Lúc đó tôi đã nghĩ, bài luyện tập sắp bị hỏng bởi tôi mất rồi. À, Xin lỗi, tên tôi là Clark” Anh chìa tay ra

“Chavez” viên trung sỹ bắt tay

“Cậu làm rất tốt, Chavez. Người tốt nhất tôi thấy gần đây đấy. Tôi đặc biệt thích hành động đi bộ của cậu. Không có nhiều người có được sự kiên nhẫn như của cậu. Chúng tôi đáng nhẽ nên chuyển cậu sang SOG (Nhóm Hoạt Động Đặc Biệt) số 3” Đây là đánh giá cao nhất của Clark và hiếm khi anh đưa ra đánh giá như thế

“Nó là đơn vì nào?”

Clark nhếch miệng cười “Đơn vị đó chưa bao giờ tồn tại- đừng lo về nó”

Clark bước tới để kiểm tra hai người mà Chavez đã bắn. Chả hai đều đang chà sát tai chỗ giống hệt nhau trên áo nỉ của họ, ngay tim

“Cậu cũng biết bắn đấy”

“Ai cũng có thể làm được thế”

Clark quay sang nhìn vào chàng thanh niên “Hãy nhớ, khi thực chiến thì sẽ rất khác đấy”

Chavez nhận ra điều gì đó trong câu nói này “Vậy tôi cần làm gì, sir?”

“Đó là phần khó” Clark công nhận khi phần còn lại của đội tiến về phía đống lửa. Anh nói như một giáo viên đang giảng giải cho một học sinh sáng dạ “Thứ nhất, cậu phải bắn tất cả các viên ở cùng một vị trí khi rèn luyện. Thứ hai phải nhớ đừng phạm bấy kỳ sai lầm nào nữa. Cậu phải biết phần nào cần lắng nghe, bởi vì tình hình sẽ thay đổi sau mỗi phút. Bạn năng của cậu rất tốt, nhóc, hãy tin tưởng vào nó, nó sẽ cứu mạng cậu đấy. Nếu có gì đó không ổn thì tức là nó có lẽ không ổn thật, đừng nhầm lẫn nó với nỗi sợ”

“Hả?”

“Khi thực chiến ngoài kia, cậu sẽ thường xuyên sợ hãi Chavez. Tôi cũng luôn thế. Hãy làm quen với chuyện đó và tôi sẽ chỉ cho cậu cách khai thác lợi ích của nói thay vì chống lại. Vì chúa, đừng có xấu hổ vì chuyện đó. Một nửa vấn đề của mấy nước Ấn Độ là họ sợ nói ra nỗi sợ của mình”

“Sir, việc huấn luyện chúng tôi là vì cái quái gì vậy?”

“Tôi chưa biết, không phải phòng tôi phụ trách? Clark cố gắng điều tiết cảm xúc của mình khi nói ra câu này. Mục đích huấn luyện chưa chắc đã đúng với nhiệm vụ mà anh nghĩ ban đầu. Ritter có thể có ý định khác với những chàng trai này. Clark cảm thấy có một ông Sếp quá thông minh cũng chưa chắc phải là ý hay

“Nhưng cậu sẽ làm việc với chúng tôi”

Clark nghĩ, cậu chàng này quan sát sắc sảo đấy. Tất nhiên, chính anh đề xuất đến đây, nhưng rồi nhận ra chính Ritter đã giăng bẫy để anh tự nhảy vào. Clark là nhân viên tốt nhất về loại hoạt động này hiện CIA đang có. Không có nhiều người có kinh nghiệm như anh trong các cơ quan chính phủ, và hầu hết những người có thành tích như anh lại quá tuổi để thực hiện các lệnh thực chiến bây giờ. Còn gì nữa không? Clark không biết. Anh biết Ritter là người luôn thích giữa bí mật, đặc biệt khi ông nghĩ rằng anh là người thông minh. Thông minh hay bị thông minh hại, Clark nghĩ, và Ritter cũng không ngoại lệ

“Có lẽ vậy” Anh miễn cưỡng công nhận. Anh không phải không muốn làm việc với mấy người này, mà lo mình có thể phải làm việc với họ trong tương lai, sau này. Liệu cậu có thể rút lui trong hoàn cảnh đó chứ, nhóc?

“Sao rồi?” Giám đốc Jacobs hỏi. Bill Shaw cũng đang ở đó

“Đúng là ông ấy làm điều đó, sự thật là thế” Murray trả lời khi vươn tay lấy ly cà phê của mình “Nhưng việc đưa phiên tòa đó ra đúng là không phù hợp. Ông ấy rất thông minh và lính dưới quyền thì ủng hộ. Nếu anh xem hồ sơ của ông ấy thì anh sẽ hiểu vì sao. Ông ấy là một sỹ quan tốt. Hôm tôi xuống đó, ông ấy đang cứu đội thủy thủ trên một con tàu cá đang cháy – đúng lúc luôn. Có vài vết cháy trên mạn chứng tỏ tàu của họ đã đỗ rất sát. Ồ, chắc chắc chúng ta có thể tách họ riêng ra để lấy lời khai, nhưng sẽ không dễ để hỏi ai làm điều đó. Tôi ghét phải nói điều này, nhưng không đáng để huy động lực lượng làm việc đó, đặc biệt là dưới sự giám sát của thượng nghị sỹ và công tố viên Hoa Kỳ có lẽ cũng không dễ dàng tin chuyện đó. Bright cũng không bực mình lắm và tôi đã trấn an cậu ta. Dù sao thì đó cũng làm một sỹ quan tốt”

“Thế việc biện hộ cho hai đối tượng đó thì sao?” Jacobs hỏi

“Rất nhỏ. Có vẻ như các chứng cứ trong vụ án này đều cmn chống lại bọn họ. Viên đạn tìm thấy trên boong tàu khớp với khẩu súng tìm thấy trên thuyền, có dấu tay của cả hai gã trên đó – hoàn toàn là do may mắn. Nhóm máu nơi phát hiện viên đạn là nhóm AB+, trùng với nhóm máu người vợ. Vết máu trên thảm cách đó 3 feet khẳng định cô ấy đang trong thời kỳ kinh nguyệt, cùng với vài tinh dịch cho thấy cô ấy đã bị cưỡng hiếp. Bây giờ họ đang đối chiếu DNA xem có trùng với tinh dịch lấy ở trên thảm không- có ai đây muốn đặt cược vào kết quả dương tính không? Chúng ta đang có nửa tá dấu vân tay đẫm máu phù hợp với các đối tượng với chất lượng từ điểm 10 trở lên. Có rất nhiều bằng chứng vật lý tốt. Đã quá đủ để kết tội rồi” Murray tự tin nói “và mấy cậu chàng phòng thí nghiệm vẫn chưa xem xét hết nửa đống bằng chứng trong tay. Công tố Hoa Kỳ sẽ đè xuất án tử hình. Tôi nghĩ ông ấy sẽ thành công thôi. Câu hỏi duy nhất bây giờ là liệu chúng ta có cho phép họ trao đổi thông tin để đổi lấy một thỏa thuận án nhẹ hơn hay không thôi. Nhưng đây không phải là vụ của riêng tôi” Murray nhận được nụ cười tán tưởng của Giám đốc

“Vậy hãy coi như đây là vụ của cậu đi” Jacobs ra lệnh

“Trong khoảng 1 tuần chúng ta sẽ biết liệu chúng ta có cần thông tin bọn họ cung cấp hay không thoio. Bản năng của tôi cho câu trả lời là không. Chugns ta có thể tìm ra nạn nhân đang làm việc cho ai và người này chính là người đã ra lệnh thủ tiêu anh ta – chúng ta chỉ chưa biết tại sao. Nhưng có vẻ như hai tên này cũng không biết. Tôi nghĩ hai tên sát thủ này chỉ muốn làm việc này để ghi điểm cho chuyện làm ăn. Nhưng chúng vô dụng quá. Nếu phán đoán của tôi là đúng thì chúng còn không biết chuyện chúng ta có thể tự tìm ra. Tôi nghĩ mình cũng có thể cho bọn họ một cơ hội để thử nhưng tôi đề nghị sẽ không giảm nhẹ án. 4 mạng người – không có cơ hội đó đâu! Chúng ta có luật tử hình nên có thể tống chúng lên ghế điện”

“Tuổi cậu đã bắt đầu thấy khó chịu rồi à?” Shaw hỏi. Đây là câu nói đùa trong ngành. Bill Shaw là một trong những đặc vụ xuất sắc nhất FBI. Anh truy vết và bẻ gãy thành công nhiều nhóm khủng bố trong nước và trong quá trình thực hiện nhiệm vụ cũng góp phần thúc đẩy cải tiến các thủ tục thu thập và phân tích tình báo của Cục. Người đàn ông cao lêu ngêu, kín đáo và đầy mưu mô này không chỉ là cao thủ chơi cờ vua mà còn là cao thủ thực các chiến dịch thực địa. Anh chỉ đưa ra quan điểm sau khi tiến hành phân tích hợp lý và toàn vẹn, vi vậy hầu hết ý kiến của anh đều được chấp nhận. Chỉ cần đến hiện trường và nhìn thủ đoạn dã man của bọn tội phạm thì ai cũng hiểu vì sao phải kết án tử hình

“Công tố viên Hoa Kỳ đồng ý đó, Dan” giám đốc Jacobs nói “2 tên buôn ma túy này phải loại khỏi cuộc sống”

Có vẻ như đang xảy ra chuyện gì đó lớn hơn, Murray nghĩ. Hai tên tội phạm đó phải trả giá, với anh là điều chắc chắn. Vì một số lượng lớn ma túy được tìm thấy trên du thuyền, chính phủ sẽ viện dẫn các quy định pháp luật liên quan để giải thích rằng án tử hình được áp dụng cho các vụ giết người liên quan đến ma túy. Mối liên hệ có thể lỏng lẻo trong vụ này nhưng với ba người đàn ông đang ngồi trong văn phòng này thì không. Hành vi giết người – tàn bạo và có tính toán trước- là đủ rồi. Nhưng nếu đẻ họ và công tố viên Hoa Kỳ quận nam Alabama đứng trước camera báo chí nói rằng đây là cuộc đấu tranh chống ma túy thì sẽ là lời nói dối trớ trêu

Murray được hưởng nên giáo dục cổ điển tại đại học Boston 30 năm trước. Đến giờ ông vẫn có thể đọc thuộc lòng nguyên tiếng Latin những đoạn trích dẫn sử thi Aeinei của Virgil hoặc mở đầu đoạn phát biểu chống lại Catiline của nhà triết học Cicero. Việc học các tác phẩm Hy Lạp của ông chỉ thông qua bản dịch – đối với Murray, học ngoại ngữ nói là một chuyện, đọc là một chuyện khác – nhưng ông vẫn nhớ truyền thuyết về Hydra, con quái vật bí ẩn có ít nhất 7 cái đầu. Mỗi lần bạn cắt một cái thì hai cái mọc lên. Buôn bán ma túy giống y như thế. Có quá nhiều tiền, khiến mọi giới hạn bị phá vơ bởi lòng tham. Tiền mua được mọi thứ mà một người bình thường ao ước – hầu hết mọi thứ. Một lần giao dịch là đủ sống khỏe cả đời và rất nhiều người sẵn sàng mạo hiểm mạng sống để tiến hành một giao dịch kiểu như vậy. Mà khi đã sẵn sàng đánh cược với mạng sống của chính mình thì sao phải coi trọng mạng sống của người khác? Câu trả lời đã quá rõ ràng. Và vì vậy họ coi giết ngườ như một công việc thường xuyên, vặt vãnh như một đứa trẻ dẫm chân lên đàn kiến. Họ giết đối thủ cạnh trông để độc quyền kinh doông, giết toàn bộ người nhà đối thủ để không muốn bị trả thù trong 5,10.20 năm nữa và cũng để đe dọa những người khác. Điều này cũng giống như các quốc gia trang bị vũ khí hạt nhân để răng đe hạt nhân, dựa trên nguyên tắc cùng hủy diệt lẫn nhau. Ngay cả một người sẵn sàng lấy mạng sống của mình ra để cá cược cũng ngại ngần trước viễn cảnh phải đánh cược cả cuộc sống của con cái mình

Vậy trong án này, họ sẽ chặt hai cái đầu Hydra. Trong khoảng 3 tháng, chính phủ sẽ đệ trình vụ này lên Tòa án quận liên bang. Phiên tòa có lẽ sẽ diễn tra trong 1 tuần

Các bị cáo có lẽ sẽ được biện hộ tốt nhất nhưng miễn là bên liên bang sử dụng cẩn thận các bằng chứng thì họ sẽ thắng. Bên biện sộ sẽ cố gắng làm mất uy tiến của Lực lượng bảo vệ bờ biển, nhưng không khó để thấy bên công tố viên quyết tâm làm án điểm vụ này; bồi thẩm đoàn sẽ nhìn thuyền trường Wegener như một vị ông hung, rồi nhìn vào bị cáo như một tên cặn bã. Gần như chắc chắn chiến lượng bên biện hộ sử dụng sẽ phản tác dụng thôi. Bước tiếp theo, thẩm phán sẽ phải đưa ra phán quyết, nhưng đây là miền Nam, nơi thậm chí các thẩm phán liên bang cũng được mong đợi sẽ đưa ra quyết định đơn giản, rõ ràng về công lý. Một khi bị can bị kết tội, thì giai đoạn tiến hành hình phạt được tiến hành ngay và một lần nữa, đây lại là miền Nam, nơi mọi người thích đọc Kinh Thánh. Bồi thẩm đoàn sẽ nghe câu chuyện rùng rợn: giết cả một gia đình, có lẽ hiếp dâm, giết trẻ con và buôn ma túy. Nhưng có 1 triệu usd trên thuyền, bên bị cáo sẽ vặn lại, nói rằng số tiền đó chứng tỏ bị can có liên quan đến buôn bán ma túy. Công tố viên sẽ nghiêm túc hỏi lại: Có bằng chứng gì không? – và thế vợ và con nạn nhân cũng tham gia? Bồi thẩm đoàn sẽ lặng lẽ ngồi lắng nghe, bình tĩnh và gần như tôn trọng và sẽ nhận được hướng dẫn từ chính thẩm phán đã hướng dẫn họ các kết tội bị cáo thế nào ngay từ đầu. Họ sẽ có khoảng thời gian hợp lý để xem xét, thảo luận, cân nhắc kỹ lưỡng và đưa ra một quyết định có khi đã quyết từ vài ngày trước đó rồi, và báo cáo lại: Tử hình. Tội phạm, không còn là bị cáo nữa, sẽ được chuyển đến nhà tù liên bang. Tất nhiên là vụ án sẽ bị kháng cáo, nhưng do có bằng chứng xác đáng, miễn là thẩm phán không măc sai lầm nghiêm trọng trong thủ tục xét xử thì bản án ban đầu có khả năng được giữ nguyên. Sẽ mất nhiều năm kháng cáo. Mọi người sẽ phản đối nhận định này theo quan điểm duy lý – Murray không đồng ý nhưng tôn trọng quan điểm của họ. Tòa án tối cao sớm muộn sẽ phải đưa ra luật, nhưng Supremes (Tối cao) htoe cách cảnh sát vẫn gọi, biết rõ rằng dù luật đưa ra trước đó không chính xác thì Hiến pháp đã thảo luận kỹ lưỡng về án tử hình, và ý chí của người dân được thể hiện qua Quốc hội rõ ràng đối với hầu hết mọi người, đã trực tiếp bắt buộc cái chết trong một số trường hợp liên quan đến ma túy, thể hiện rõ trong cách sử dụng ngôn ngữ khô khan, chính xác của nó. Theo cách này, sau khoảng năm năm, sau khi tất cả các kháng cáo đã được xét xử và bác bỏ, hai tên tội phạm sẽ bị trói vào ghế và bị chích điện.

Đối với Murray điều này là đủ. Ông sắc sảo và kinh nghiệm, quan trong hơn, ông là một cảnh sát. Ông đã trưởng thành khi tốt nghiệp học viện FBI, thời điểm đó ông nghĩ mình và các bạn cùng lớp – nay hầu hết đã nghỉ hưu- se thực sự thay đổi thế giới. Thống kê cho thấy họ đã thực sự góp phần vào việc đó theo nhiều cách, nhưng số liệu đó quá khô khan, xa vời và không dễ hiểu. Theo quan điểm của Murray, cuộc chiến chống tội phạm là một cuộc chiến quy mô nhỏ kéo dài vô tận. Nạn nhân thường bị cướp, bắt cóc hoặc giết khi họ ở một mình và các cá nhân sẽ được giải cứu hoặc báo thù bởi các chiến binh- thầy tu FBI. Tại thời điểm này, thế giới quan của ông đã được định hình bởi các giá trị Công Giáo và FBI vẫn được bảo vệ bởi những người Mỹ gốc Ireland công giáo. Có lẽ ông đã không thay đổi được thế giới, nhưng ông đã cứu nhiều người khỏi bị giết, giải tỏa nỗi đau và báo thù cho những người bị giết. Bọn tội phạm mới luôn sinh ra như một quy luật nhưng những trận chiến luôn kết thúc với chiến thắng thuộc về ông và vì thế ông tin rằng xã hội đang chuyển biến khác biệt, theo chiều hướng tốt. Ông phải tin điều này như tin vào Chúa, rằng mỗi tên tội phạm bị bắt tức là thêm một mạng sống được cứu đâu đó ngoài kia

Trong vụ này ông sẽ lại đóng vai trò như vậy

Nhưng vụ này cũng cmn chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đến hoạt động mua bán ma túy. Vị trí mới của ông buộc ông phải có tầm nhìn dài hơn vốn chỉ được các đặc vụ bàn với nhau trong khi uống vài ly sau giờ làm việc. Murray biết rằng, vì hai cái đầu này bị cắt nên con quái vật Hydra đã mọc thêm hai cái đầu thay thế ở đâu đó, có lẽ còn nhiều hơn. Sai lầm của ông là không theo đuổi thần thoại này đên cái kết, điều mà có khi những người khác đã đang làm. Heracles đã giết Hydra bằng cách thay đổi chiến thuật. Một trong những người còn nhớ chuyện đó đang ngồi trong phòng này. Điều mà Murray chưa biết được là ở cấp độ người ra quyết định, là quan điểm của một người sẽ dần thay đổi theo cách nhìn nhận vấn đề

Cartez cũng thích phong cảnh nơi đây, mặc dù tòa nhà nằm trên núi cao và không khí hơi loãng. Ông chủ mới của hắn biết cách thể hiện quyền lực cho hắn thấy. Bàn làm việc hướng thẳng ra cửa sổ rộng, khiến cho người đối diện khó mà đọc được biểu cảm trên mặt ông ta khi nói chuyện Ông ta nói năng chậm rãi, bình tĩnh, nhỏ nhẹ, không di chuyển nhiều, phong cách ôn hòa. Nhưng Cortez biết thực tế ông ta là một người tàn nhẫn và mặc dù được giáo dục nhưng kém tinh vi và thiếu kinh nghiệm hơn ông ta nghĩ, nhưng đó cũng chính là lý do ông ta thuê hắn. Vì vậy viên cưu đại tá được đào tại tại Trung Tâm Moscow hướng tầm mắt tập trung vào khung cảnh xanh tươi trong thung lũng. Hắn để cho Escobedo chơi trò mắt đối mắt. Hắn đã chơi nhiều trò nguy hiểm hơn thế này nhiều

“Kết quả thế nào?”

“Tôi đã tuyển dụng được hai người” Cortez trả lời “Một người sẽ cung cấp thông tin cho chúng ta dựa trên việc mua bán thông tin. Người kia thì làm vì vài lý do khác. Tôi cũng kiểm tra hai đối tượng tiềm năng khác nhưng thấy không hợp lý nên không muốn tiến xa hơn”

“Họ tên là gì- những người mà anh muốn sử dụng?”

“Không” Cortez lắc đầu “Danh tính các điệp viên của tôi phải được giữ bí mật. Đây là nguyên tắc hoạt động tình báo. Trong tổ chức của ông cũng sẽ có những tay trong và không có gì đảm bảo thông tin ông biết không vô tình bị lộ ra ngoài. Điều đó sẽ ảnh hưởng đến khả năng thu thập thông tin mà ông cần, Jefe/ ông chủ” hắn tử tế nói. Rồi hắn thấy Sếp mình cũng cần nịnh hót “Jefe, ông thuê tôi chính vì sự chuyên nghiệp và kinh nghiệm. Ông cần phải để cho tôi làm theo cách của mình. Ông sẽ biết chất lượng mà nguồn thông tin của tôi sẽ cung cấp. Tôi hiểu cảm giác của ông, chuyện đó là bình thường. Ngay cả bản thân Castro có đích thân hỏi tôi câu hỏi đó, tôi cũng sẽ trả lời y như vậy. Việc phải tiến hành như thế”

Escobedo khịt mũi đồng ý. Hắn cũng thích được so sánh với nguyên thủ quốc gia, đặc biệt là quốc gia đã có thành tích chống lại mấy tên Yanquis (Mỹ) thành công hơn 20 năm. Vì vậy, khi nhìn thấy khuôn mặt cười thỏa mãn trên khuôn mặt đẹp trai, Felix biết đã qua cửa, dù đó là một câu trả lời dối trá của hắn, vì hai lý do: Castro chưa bao giờ thèm hỏi hắn câu đó và nếu ông ta có hỏi thì ai trên cái hòn đảo Cuba đó dám từ chối trả lời

“Vậy anh có được tin gì rồi?”

“có gì đó đang tiến hành” hắn nói với giọng buồn buồn gần như chế nhạo. Dù sao thì hắn cũng phải chứng tỏ nhận lương không phải để ăn không ngồi rồi “Chính phủ Mỹ đang đưa ra một kế hoạch mới nhằm tăng cường khả năng ngăn chặn hàng hóa nhập lậu. Nguồn tin của tôi chưa có thông tin rõ ràng nhưng thông tin đến từ nhiều kênh nên nhiều khả năng là sự thật. Nguồn khác của tôi sẽ xác nhận thông tin tôi nhận được từ nguồn này có đúng hay không sớm thôi” Felix biết những những gì hắn vừa nói cứ như chuyện cười với Escobedo. Nhưng tuyển dụng được 2 nguồn tin trong một chuyến đi thì ở bất kỳ cơ quan tình báo nào cũng sẽ nhận được thư ngợi khen

“Thông tin này sẽ khiến chúng ta tốn bao nhiêu tiền?”

Tiền, với ông ta luôn là tiền. Cortez thở dài bất lực. Không ngạc nhiên khi ông ta phải thuê một người chuyên nghiệp để tổ chức các hoạt động an ninh. Chỉ có thằng ngu mới nghĩ rằng mình mua được mọi thứ. Cơ mà trong nhiều khi, tiền lại rất hữu ích và Cortez không biết rằng Escobedo đã tiêu nhiều tiền cho những kẻ phản bội và đánh thuê người Mỹ hơn toàn bộ mạng lưới tình báo cộng sản cộng lại

“Bỏ ra một số tiền lớn cho một người ở vị trí cao sẽ tốt hơn là bỏ ra nhiều khoản nhỏ.250.000usd là đủ để có được thông tin chúng ta muốn rồi” Tất nhiên Cortez đã tính phần lớn số đó cho bản thân. Hắn cũng phải có chi phí của riêng mình chứ

“Vậy là đủ?” Escobedo không tin “Tôi đã trả nhiều hơn số đó cho…”

“Đó là bởi vì người của ông chưa bao giờ có cách tiếp cận đúng, Jefe/ Ông Chủ. Bởi vì ông trả cho những người dựa trên vị trí của họ chứ không phải những gì họ biết. Ông chưa bao giờ có cách đối phó với kẻ thù theo hệ thống. Với những thông tin thích hợp, ông có thể cải thiện đáng kể cách sử dụng tiền. Ông có thể hành động theo chiến lược thay vì chiên thuật” Cortez kết luận một câu cuối cùng đúng trọng tâm

“Đúng, bọn họ phải học cách biết rằng chúng là là một lực lượng không dễ bị đánh bại”

Đây không phải là lần đầu tiên, Felix nghĩ rằng mục tiêu chính của hắn là kiếm tiền và chạy…có lẽ là một ngôi nhà ở Tây Ban Nha…hoặc có lẽ là thay thế cái thằng theo chủ nghĩa ích kỷ cực đoan đang ngồi trước mặt này. Đó là một ý tưởng…nhưng không phải bây giờ. Escobedo là một người cực đoan, nhưng cũng là một con cáo già, có khả năng hành động rất nhanh. Một điểm khác biệt giữa người này và những người Sếp trong cơ quan tình báo của hắn trước kia là Escobedo không sự đưa ra quyết định và thực hiện rất nhanh. Ở đây không có sự quan liêu, không có nhiều bên tham gia bàn thảo rồi mới thông qua. Vì điều đó, hắn tôn trọng El Jefe. Ít nhất hắn ta biết cách ra quyết định. KGB có lẽ cũng từng một thời như vậy, thậm chí ngay cả các cơ quan tình báo Mỹ cũng thế. Nhưng giờ thì không còn như vậy nữa

“Còn một tuần nữa” Ritter nói với Cố Vấn An Ninh Quốc Gia

“Rất vui khi biết rằng mọi thứ đang được tiến hành” viên tướng nói “Tiếp theo đó thì sao?”

“Sao ông không nói cho tôi biết? Để mọi thứ rõ ràng” vị DDO đề nghị. Ông nói thêm “Dù sao thì chiến dịch này đầu tiên cũng là ý tưởng của ông mà”

“Chà, tôi đề nghị với Giám đốc Jacobs đầu tiên” Cutter trả lời đắc thắng vì sự thông minh của bản thân “Một khi chúng ta sẵn sàng – ý thôi là khi thực sự sẵn sàng bấm núnutaays – Jacobs sẽ bay đến đó đê gặp Tổng Chưởng Lý của họ. Viên đại sứ nói rằng bên chính phủ Cobombia sẵn sàng hợp tác chặt chẽ. Họ thầm chí còn tuyệt vọng hơn chúng ta và….”

“Ông không…”

“Không, Bob, viên đại sứ không biết. được chứ?” Ánh mắt ông ta như nói với viên sỹ quan CIA rằng, tôi đâu có ngu như anh tưởng “Nếu Jacobs có thể khiến họ chấp nhận đề nghị này, chúng ta sẽ gửi đội đó ngay tức thì. Tôi muốn tạo ra một thay đổi”

“Đó là gì?”

“Phần trên không. Báo cáo của anh noi rằng các hoạt động diễn tập định vị có thẻ xác định được các mục tiêu”

“Có thể” Ritter thừa nhận “2 hoặc 3 lần mỗi tuần”

“Phương tiện để kiếm soát chúng đã sẵn sngf. Sao không kích hoạt luôn phần đó trong chiến dịch? Ý tôi là, nếu nó có thể giúp xác định được vùng cần chiế đấu thì chúng ta cửa đội can thiệp đến, phát triển đội thu thập thông tin, đại loại thế”

“Tôi muốn chờ đợi hơn” Ritter thận trọng

“Tại sao? Nếu chúng ta đã xác định được khu vực chúng hoạt động thường xuyên nhất thì chúng ta có thể rút nhất đáng kể các hoạt động phải làm xung quanh. Đó chẳng phải là phần rủi ro lớn nhất của chiến dịch hay sao? Đây là một cách giúp cho anh nhận được thông tin để tăng cường độ an toàn của chiến dịch”

Ritter tự nhắc nhở bản thân, vấn đề với Cutter là lão khốn này không chỉ biết đủ về chiến dịch để gây nguy hiểm mà tệ hơn nữa, lão còn có quyền thích làm gì thì làm – và ông nhớ tới lịch sự chiến dịch gần đây của Bộ phận phụ trách chiến dịch. Lão đã nói gì cách đây vài tháng nhỉ? Các hoạt động chiến dịch tốt nhất gần đây của các anh trong hai năm trở lại đây thực ra xuất phát từ bộ phận của Greer…ông ta ám chỉ đến Jack Ryan, ngôi sao đang lên của James – có lẽ có tiềm năng trở thành vị DDO mới. Đúng là tệ thật. Ritter thích cộng sự cũ của mình chính là vị phó giám đốc phụ trách tình báo Greer nhưng ông không thích tên đồ đệ đang được tâng bốc của ông ấy. Nhưng sự thật lạnh lùng là hai hoạt động thành công nhất của cục trong mấy năm gần đây đều xuất phát từ “sai” phòng và giờ là lúc Ban chiến dịch hiện trường phải chứng minh giá trị. Ritter tự hỏi liệu Cutter có phải đang sử dụng việc đó để thúc đẩy ông hành động hay không. Ông tin có lẽ không đâu, Cutter vẫn chưa biết đủ chi tiết. Tất nhiên không phải là ông ta không muốn biết

“Đến quá sớm luôn là cấm kị của các hoạt động hiện trường” vị DDO miễn cưỡng đưa ra lý do

“Không hề sớm. Về cơ bản đó là hai hoạt động tách biệt, phải không?” Cutter hỏi “Phần trên không có thể thực hiện độc lập với phần dưới mặt đất. Tôi thừa nhận việc này sẽ làm giảm hiệu quả nhưng vẫn có thể tiến hành. Chẳng phải điều này giúp chúng ta kiểm tra phần ít phức tạp hơn trong kế hoạch trước khi chúng ta dấn thân vào phần nguy hiểm? Chẳng phải điều này sẽ cho người Colobia biết rằng chúng ta không chỉ nói mà thực sự hành động?”

Quá sớm, giọng nói trong đầu Ritter rung lên chuông báo động, nhưng khuôn mặt ông lại tỏ vẻ do dự

“Coi này, ông muốn tôi đệ trình cái này lên tổng thống không?” Cutter hỏi

“Hôm nay ông ấy ở đâu- California?”

“Chuyến đi mang tính chính trị. Tôi không muốn phải phiền ông ấy với những điều thế này, nhưng…”

Ritter nghĩ, lần này kỳ lạ thật. Ông đã đánh giá thấp Cutter, trong khi viên Cố Vấn An Ninh Quốc Gia này khá tự tin “Được, ông thắng. EAGLE EYE/ Mắt Đại Bàng bắt đầu hoạt động sau ngày mai. Không thể sớm hơn vì phải mấ thời gian chuẩn bị”

“còn SHOWBOAT?”

“Cần thêm một tuần nữa để chuẩn bị. 4 ngày đưa họ đến Panama và phải liên lạc với bên hàng không, kiểm tra hệ thống liên lạc và mọi thứ khác”

Cutter cười tươi vươn tay lấy ly cà phê. Ông ta nghĩ đã đến lúc nên vuốt ve con cáo vừa dựng đứng long lên “Chúa ơi, thật tuyệt khi làm việc với một chuyên gia thực sự như ông. Bob, hãy nhìn đến khía cạnh tươi sáng của vụ này. Chúng ta sẽ có trọn 2 tuần để tìm hiểu thêm những gì đang diễn ra trên khong và đội can thiệp có thể có nhiều ý tưởng hay hơn”

Ông đã thắng rồi, đồ chó đẻ. Giờ lại thích xoa dịu à? Ritter rất muốn hỏi lão thế. Ông tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông bắt Cutter lật bài. Tổng thống sẽ nói gì? Vị trí của Ritter hiện đang là ghế nóng. Từ lâu rồi ông đã bị phàn nàn trong cộng đồng tình báo rằng CIA không triển khai được một chiến dịch hiện trường cho tử tế trong…15 năm? Tuy nhiên, nó còn phụ thuộc vào nghĩa của từ “tử tế”, phải không? Giờ thì ông đang được trao cho một cơ hội và những lời tốt đẹp mà lão quan chức cấp cao chính phủ đang uống cà phê này muốn đổ trách nhiệm lên đầu ông. Những chiến dịch hiện trường kiểu này rất nguy hiểm. Nguy hiểm cho những người tham gia trực tiếp, nguy hiểm cho người ra lệnh và nguy hiểm cho cả chính phủ khởi xướng. Ông đã thường xuyên nói với Cutter về độ nguy hiểm kiểu này, nhưng giống như nhiều người khác, viên Cố Vấn An Ninh Quốc Gia bị áp ảnh bởi tính hào nhoáng của những hoạt động hiện trường. Những người trong ngành gọi đây là ‘Nhiệm Vụ: Hội Chứng Bất Khả Thi’ Ngay cả dân chuyên nghiệp cũng có thể bị nhầm lẫn dữa mấy bộ phim truyền hình với thực tế, và ngay cả trong chính phủ, mọi người có xu hướng chỉ nghe những gì mình muốn nghe, những gì không thích thì gạt qua một bên. Nếu Ritter có đưa ra bất kỳ cảnh báo nào nữa thì nó dường như hơi muộn. Dù sao thì trong suốt nhiều năm ông đã phàn nàn rằng một nhiệm vụ như vậy là có thể thực hiện được và đôi khi nó có lợi cho chính sách đối ngoại. Và ông cũng thường tuyên bố rằng Ban Chiến Dịch của mình biết cách tổ chức mấy hoạt động như vậy. Thực tế, ông đã phải tuyển dụng lính từ bên quân đội và không quân để tiến hành các hoạt động thực địa. Đã từng có thời CIA có khả năng sử dụng nguồn lực quân đội và không quân của riêng mình…và nếu chuyện này thành công, ông cho rằng có lẽ thời đó sẽ quay lại. Ritter nghĩ, đó chính là nguồn lực mà CIA và cục tình báo các nước cần. Lúc này, có lẽ, chính là cơ hội để ông thực hiện việc đó. Để có được cơ hội này, ông sẽ bao dung cho mấy kẻ hám quyền lực và nghiệp dư như Cutter, coi như là cái giá phải trả

“Được rồi. Tôi sẽ cho triển khai”

“Tôi sẽ nói với Sếp. Anh nghĩ khi nào thì chúng ta sẽ có kết quá….”

“Khó mà nói”

“Nhưng trước tháng 11” Cutter nhẹ nhàng đề nghị

“Vâng, có thể tầm đó” Tất nhiên rồi, lại là chính trị. Chà, nhưng nếu vậy thì mọi việc sẽ dễ dàng xử lý hơn.

Căn cứ của Đơn Vị Tác Chiến Đặc Biệt Số 1 ( 1st Special Operations Wing là một trong 3 Đơn vị đặc biệt của Không Quân Hoa Kỳ, thuộc Bộ Tư Lệnh Tác Chiến Đặc Biệt của Không Quân) nằm tại Cánh Đồng Hurlburt, cuối phía Tây của Căn Cứ Không Quân Eglin tại Florida. Đây là đơn vị đặc thù duy nhất, nhưng bất kỳ đơn vị quan đội nào gắn với chữ “Đặc Biệt” thì đều phải có một đặc điểm gì đó đặc thù. Tính từ “đặc biệt” được sử dụng theo rất nhiều nghĩa. “Vũ khí đặc biệt” thường dùng để chỉ vũ khí hạt nhân, và thuật ngữa này được sử dụng để tránh mọi người liên tưởng đến từ ngữ nhạy cảm “hat nhân”, liên tưởng đến những đám mây hình nấm và cái chết của hàng triệu người; Cứ như thể thay đổi tên có thể ảnh hưởng đến thay đổi bản chất, nhưng các chính phủ trên thế giới đã áp dụng cách tiếp cận này. “Tác Chiến đặc Biệt” mặt khác lại có nghĩa hoàn toàn khác. Nói chung, nó đề cập đến các chiến dịch bí mật, đưa mọi người đến nơi vốn dĩ không nên đến, hỗ trợ họ khi ở đó và sơ tán họ sau khi hoàn thành những nhiệm vụ mà lẽ mà không nên hoàn thành. Trong tổng thể chiến dịch, đây là hoạt động quan trọng nhất

Đại tá Paul Johns –thường gọi là “PJ” – không biết mọi thứ đơn vị này làm. Đơn vị số 1 là một đơn vị khá lạ khi mà quyền chỉ huy đôi khi không đi đôi với quân hàm. Đây là nơi mà các binh sỹ hỗ trợ máy bay và phi hành đoàn không phải lúc nào cũng biết mục đích hoạt động. Đây là nơi máy bay đến và đi không theo thời gian biểu cố định và đây là nơi mà mọi người không được khuyến đích đoán hay đặt các câu hỏi. Đơn vị này được chia thành nhiều nhóm tác chiến độc lập có thể tương tác với nhau trong một số trường hợp nhất định. Nhóm của PJ có 6 máy bay trực thăng MH-53J “Pave Low III”. Johns đã ở đây khá lâu và bằng cách nào đó gần như dành cả sự nghiệp của mình trên không. Đây là con đường phát triển sự nghiệp đảm bảo tài năng của ông được phát huy tối đa và có cả niềm vui sướng được bay, nhưng không có cơ hội để lên lon cấp tướng. Nhưng ông cũng chẳng quan tâm mẹ gì đến điều đó. Ông gia nhập Không Quân để được bay, và nếu lên tướng thì cơ hội được bay cũng không có nhiều. Ông cứ liên tục yêu cầu được bay và bên đơn vị cũng cứ để thế. Sự sắp đặt này hẳn là rất khó tin đối với nhiều người. John từ lâu đã bỏ bay những máy bay có cánh cố định, các máy bay nhanh thả bom hoặc chiến đấu trên không. John là một người tốt trong cả cuộc đời. Khởi đầu ông lái chiếc máy bay trực thăng cứu hộ HH-3 Jolly Green Giants, loại máy bay khổng lồ xanh cứu hộ trong chiến tranh Việt Nam, rồi sau khi tốt nghiệp, ông tiến tới con HH-53 Jolly Green, thuộc bộ phận cứu hộ của lực lượng không quân. Khi còn là một đại úy trẻ tuổi, ông đã tham gia cuộc tấn công Sơn Tây, chiếc máy bay mà khi đó ông là phi công phụ đã lao thẳng vào một nhà tù cách phía tây Hà Nội 20 dặm để cứu người, để rồi sau đó phát hiện ra là họ đã bị chuyển đi trước đó không lâu. Đó là một trong những thất bại hiếm hoi trong cuộc đời binh nghiệp của ông. Đại tá Johns không phải là người vốn quen với những thất bại kiểu đó. Nếu bạn gục ngã, PJ sẽ đến cứu bạn. Trong lực lượng khong quân, ông nằm trong top 3 những người giỏi nhất về cứu hộ. Nhờ có ông và phi đội mà vị Tổng tham mưu trưởng đương nhiệm và hai vị tướng khác được cứu khỏi việc phải ở Hanoi Hilton (lính Mỹ gọi nhà tù HN với tên này). JP là người hiếm khi phải tự mình bỏ tiền túi mua đồ và các tướng lĩnh luôn là người chào trước. Đây là truyền thống đi cùng với người được trao Huân Chương Danh Dự

Giống như hầu hết các anh hung, ông trông rất bình thường. Ông chỉ cao 5.6 feet (1.7m) và nặng 130 pounds (58kg), trông không khác gì những người đàn ông trung niên khác thường đến cửa hàng địa phương mua bánh mỳ. Giờ ông cũng phải đeo kính đọc sách, trông càng giống như một nhân viên ngân hàng ngoại ô thân thiện và ông lại không bao giờ cao giọng khi nói chuyện. Ông thường thay vợ cắt cỏ trước nhà mỗi khi có thời gian. Chiếc xe ô tô ông thường lái là một chiếc Plymouth Horizon có mức tiêu thụ nhiên liệu thấp. Con trai ông đang học ngành kỹ sư ở đại học công nghệ Georgia và con gái thì giành được học bổng học ở Priceton. Cả nhà giờ chỉ còn có ông và vợ sống trong một ngôi nhà yên ắng, hứa hẹn một cuộc sống êm đềm khi ông nghỉ hưu trong vài năm tới. Hai vợ chồng thường thảo luận chuyện sẽ làm gì sau khi ông nghỉ hưu

Nhưng không phải bây giờ. Ông đang ngồi trên chiếc ghế trái của chiếc máy bay Pave Low, kiểm tra đánh giá một cơ trưởng trẻ tuổi sáng láng, người mà theo mọi người đánh giá, là đã sẵn sàng trở thành một phi công chỉ huy. Chiếc máy bay trực thăng trị giá nhiều triệu usd này sẽ lướt trên các ngọn cây với tốc độ khoảng 200 hải lý / giờ. Giờ đang là một đêm tối, không mây, ánh đèn của căn cứ không quân Eglin bên dưới mờ nhạt, nhưng điều này cũng không vấn đề gì, vì cả ông và cơ trưởng đều đeo mũ bảo hiểm có gắn kính chuyên dùng trong ánh sáng yếu, giống loại tương tự như Darth Vader đeo trong Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao. Qua kính, bầu trời đêm chuyển sang màu xanh đậm. JP liên tục quay đầu, và đảm bảo viên cơ trưởng cũng làm tương tự. Đó là do việc đeo kính nhìn ban đêm sẽ nguy hiểm đến tính mạng của phi công bay ở độ cao thấp – tầm nhìn sâu sẽ bị suy yếu, rất nguy hiểm. Johns nghĩ, có lẽ 1/3 những vụ tai nạn trong phi đội là do phi công đã không nắm rõ công nghệ này và không nhìn rõ tình hình phía trước. Một vấn đề với trực thăng Pave Lows là tỷ lệ tai nạn cao trong hoạt động và huấn luyện. Đây là cái giá họ của nhiệm vụ mà họ được đào tạo và không có cách nào hơn phải tập luyện và tập luyện chăm chỉ hơn

6 cánh quạt quay trên trực thăng được dẫn động bởi hai động cơ turbo. Pave Low lớn hơn trực thăng bình thường với toàn bộ nhóm bay chiến đấu gồm 6 người và có thể chở hơn 40 vị khách có trang bị đầy đủ trang bị chiến đấu trên khoang. Có nhiều chỗ lồi trên mũi, với radar, tia hồng ngoại và các thiết bị khác bên trong.- vẻ ngoài của nó giống như một con bọ đến từ ngoài hành tinh. Súng máy xoay được lắp bên cạnh cửa ở cả hai bên thân máy bay, và một khẩu cũng được lắp bên cạnh cửa chở hàng ở phía sau. Bởi vì nhiệm vụ ưu tiên là bí mật vận chuyển các lực lượng hoạt động đặc biệt vào các khu vực được chỉ định và hỗ trợ họ, vốn là hoạt động rất nguy hiểm – nhiệm vụ thứ hai như hoạt động diễn tâp hôm nay là tìm kiếm và cứu nạn trong các trận chiến đấu. Trong thời gian phục vụ ở Đông Nam Á, PJ đã từng làm việc với máy bay ném bom tấn công A-1 Skyraider, chiếc máy bay tấn công động cơ piston cuối cùng của Không Quân, được gọi với cái tên SPAD hoặc Sandy. Chính xác thì ai hỗ trợ họ đêm nay vẫn còn là câu hỏi bỏ ngỏ. Để tự vệ, máy bay còn mang theo pháo sáng, vỏ bọc, thiết bị gây nhiễu, tia áp chế hồng ngoại (IR) … Tất nhiên, cả phi hành đoàn không sợ chết.

Johns mỉm cười trong chiếc mũ bảo vệ. Đâylà bay thực và không còn nhiều chuyến kiểu này nữa. Máy bay được trang bị hệ thống radar-máy tính lái tự động, có thể tự động bay ở độ cao cực thấp bất cứ lúc nào, nhưng đêm nay họ đang bay dựa trên giả định là hệ thống lỗi. Bất kể hệ thống lái có tự động hay không thì phi công vẫn phải là người chịu trách nhiệm bay trên chiếc máy bay của mình và Willis đang cố gắng hết sức để giữ cho chiếc trực thăng bay ngược trên những ngọn cây. Bất cứ khi nào có một cành cây nhô ra trước mặt, Johns đều đổ mồ hôi, nhưng đại úy Willis là một anh chàng có năng lực, luôn giữ cho máy bay thấp, nhưng không quá thấp và PJ có kinh nghiệm phong phú để biết rằng mấy cành cây trên ngọn thường là loại mềm và dễ gãy, cùng lắm thì chỉ tróc lớp sơn. Đã hơn một lần ông lái về nhà một chiếc máy bay trực thăng mà bụng dưới có những vết màu xanh lá cây giống như vết bẩn trên quần jean của một đứa trẻ

“Khoảng cách?” Willis hỏi. Đại tá Johns kiểm tra màn hình điều hướng. Ông có quyền chọn Doppler, định vị vệ tinh hoặc điều hướng quán tính thêm các màn hình kiểu cũ khác mà ông vẫn sử dụng và khăng khăng rằng cấp dưới nên học cách sử dụng

“2 dặm, hướng 0-4-8”

“Đã rõ” Willis nhấn thả chân ga

Để chuẩn bị cho buổi huấn luyện này, một phi công chiến đấu thực-sự-tự-nguyện được ô tô đưa đến ngoại ô, tại đó một chiếc trực thăng khác treo dù lên cây, báo hiệu nơi đây có một phi công bị bắn rơi, rồi viên phi công này sẽ bật radio báo hiệu cấp cứu. Một trong những thủ thuật mới là chiếc dù được phủ một lớp hóa chất có khả năng phát huỳnh quang dưới tia cực tím. Với tư cách là phi công phụ, Johns đã bật tia UV công suất thấp quét phía trước, tìm kiếm các tín hiệu phản xạ. PJ nghĩ, bất kỳ ai nghĩ ra được ý tưởng này đáng được trao huân chương. Khi cứu hộ, nhiệm vụ khó khăn, nguy hiểm và mất nhiều thời gian nhất là tìm ra đối tượng được giải cứu. Vì cùng thời gian đó, quân địch cũng đang truy lùng các phi công bị bắn rơi, một khi nghe thấy tiếng cánh quạt trực thăng khác mà chúng ở gần khu vực tìm kiếm thì có khi lại thêm một chiếc máy bay khác bị bắn rơi…..Huân Chương Danh Dự được trao sau một nhiệm vụ thực hiện ở Đông Lào, khi đội phi công chiếc F-105 bị bắn rơi và NVA (quân đội Bắc Việt) cử một trung đội để tìm kiếm các thành viên phi hành đoàn bị bắn rơi. Dù có máy bay cường kích (Sandy) đường không yểm trợ hỏa lực mạnh nhưng hai phi công không dám để lộ vị trí. Nhưng Johns tỉnh táo đưa ra quyết định không ra về tay trắng và chiếc Jolly của ông chấp nhận trúng hơn 200 viên đạn để giải cứu hai