Chương 9 CUỘC GẶP GỠ ĐẦU TIÊN
“Vậy?” Ecobedo lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Larson giống như một giáo sư sinh học đang ngắm nghĩa con chuột trắng thí nghiệm trong lồng. Hắn không có lý do gì để nghi ngơ Larson nhưng hắn đang căm tức và Larson là mục tiêu gần nhất để hắn trút giận
Ấy thế nhưng Larson đã quan với điều đó “Vậy tôi không biết, Jefe. Ernesto là một phi công giỏi, một học sinh xuất sắc. Có một người khác tên Cruz cũng rất cừ. Động cơ trên máy bay thì là loại gần như mới – mới bay được 200 giờ. Khung máy bay thì 6 năm nhưng không có gì bất thường; chiếc máy bay được bảo dưỡng rất tốt. Thời tiết khu vực phía Bắc cũng khá tốt, chỉ có ít mây trên cao chỗ Eo Biển Yucatan” viên phi công nhún vai “Máy bay mất tích, Jefe/ Ông Chủ. Không phải lúc nào cũng có thể giải thích vì sao”
“Nó là cháu trai tôi đấy! Giờ tôi biết giải thích với mẹ thằng bé đó thế nào?”
“Ông đã kiểm tra với các sân bay ở Mexico chưa?”
“Rồi, cả ở Cuba và Honduras và Nicaragua!”
“Không cuộc gọi cứu nạn nào? Không có báo cáo nào từ tàu hay máy bay ở khu vực gần đó?”
“Không, chẳng có gì” Larson đã đặt câu hỏi về các khả năng, tỏ ra rất chuyên nghiệp nên cơn giận của Escobedo làm sao đó đã được dịu đi
“Nếu là có vấn đề về điện thì cậu ta có thể hạ cánh ở đâu đó, nhưng…tôi không chắc chắn lắm, Jefe. Nếu họ hạ cánh an toàn thì họ đã thông báo cho chúng ta biết rồi. Tôi rất tiếc, Jefe, nhưng có lẽ cậu ta đã mất tích. Chuyện này đã từng xảy ra trước đây và nó sẽ còn có thể xảy ra trong tương lai”
Một khả năng khác là Ernesto và Cruz đã có sắp xếp khác của riêng mình, hạ cánh ở đâu đó khác với địa điểm đã định và bán 40kg hàng hóa chở trên máy bay, rồi quyết định biến mất, nhưng họ không nghiêm túc xem xét khả năng này lắm. Các câu hỏ về ma túy cũng không được đề cập đến, vì Larson không thực sự tham gia vào hoạt động này, anh chỉ là cố vấn kỹ thuật, yêu cầu rõ ngay từ đầu là không tham gia hoạt động kinh doanh ngành này. Escobedo tin Larson trung thực và khách quan vì anh luôn hành động như vậy trong quá khứ, nhận tiền và làm tốt công việc của mình và cũng bởi vì Larson không phải là thằng ngu- anh biết hậu quả nếu nói dối và chơi trò hai mặt
Họ nói chuyện trong căn hộ sang trọng của Escobedo ở Medellin. Villa này chiếm toàn bộ tầng trên cùng của tòa nhà. Ở tầng dưới có những người hầu và đoàn tùy tùng của hắn. Người điều khiển thang máy biết ai được và không được đi lên. Một người đặc biệt chịu trách nhiệm theo dõi hoạt động trên đường phố bên ngoài. Larson nghĩ, ít nhất anh hông phải lo lắng rằng ai đó sẽ lén tháo mâm xe của anh. Thực ra, anh cũng đang tự hỏi chuyện quái gì đã xảy ra với Ernesto. Chỉ là một loại tai nạn sao? Đã có nhiều vụ tai nạn kiểu này trong quá khứ. Lý do khiến anh được mời làm huấn luyện viên bay là vì kỹ năng bay của họ quá kém, và nhiều máy bay đã bị mất tích trong các vụ buôn lậu. Nhưng Larson không phải là thằng ngu. Anh nghĩ tới các vị khách gần đây đến thăm và mấy lệnh đưa ra từ Langley; Khóa huấn luyện trại Nông Trại không khuyến khích điệp viên tin vào sự tình cờ trùng hợp. Chiên dịch gì đó đang được khơi động. Việc này có thể là bước mở đầu cho chiến dịch đó?
Một hành động sắp bắt đầu. Điều này có nghĩa là bước đầu tiên của hành động đó?
Larson không nghĩ vậy. CIA đã không hành động kiểu này nhiều năm rồi, anh nghĩ, việc đó tệ thật đấy, nhưng đó là sự thật
“Nó là một phi công giỏi à?” Escobedo hỏi lại
“Tôi tự mình dạy cậu ta, Jefe. Cậu ta đã bay 400 giờ, kỹ năng điều khiển tốt và cậu ta sử dụng thành thạo tất cả các thiết bị mà một phi công trẻ đạt tới. Chỉ có điều khiến tôi lo lắng là cậu ta thích bay tầm thấp”
“Vậy là?”
“Bay tầm thấp là là trên mặt nước rất nguy hiểm, đặc biệt là về đêm, rất dễ để nhầm hướng. Ông sẽ quên đâu là đường chân trời và nếu ông tiếp tục mải nhìn cửa sổ thay vì kiểm tra các chiết bị….các phi công nhiều kinh nghiệm làm điều này còn có khả năng rơi xuống biển. Thật không may, bay rất thấp là một niềm vui, và nhiều phi công, đặc biệt là các phi công trẻ, cho rằng dám bay thấp là một phép thử xem họ có nam tính hay không. Thực tế điều đó thật ngu ngốc và nếu bay thời gian dài thì ông sẽ nhận ra việc đó”
“Một phi công giỏi phải là một phi công thận trọng?” Escobedo hỏi
“Đó là điều tôi thường nói với học sinh” Larson nghiêm túc trả lời “Không phải ai cũng nghe lời và tin tưởng. Thực tế ở đâu cũng vậy thôi. Ông có thể hỏi bất kỳ người hướng dẫn không lực nào trên thế giới. Các phi công trẻ thường phạm các lỗi ngớ ngẩn vì họ còn trẻ và thiếu kinh nghiệm. Phán đoán chính xác đến từ kinh nghiệm – hầu hết thường thông qua kinh nghiệm chiến đấu. Những kẻ sống sót sẽ học được những bài học để đời, nhưng có vài người không thể sống sót được để rút kinh nghiệm”
Escobedo trầm ngâm suy nghĩ trong vài giây
“Ernesto là một thằng bé rất tự phụ” những lời này với Larson nghe cứ như một lời điếu văn
“Tôi muốn kiểm tra lại hồ sơ bảo dưỡng của máy bay” viên phi công đề nghị “và tôi cũng sẽ xem xét lại dữ liệu thời tiết”
“Cảm ơn vì đã nhanh chóng đến đây, senor Larson”
“Tôi luôn sẵn sàng phục vụ ông, Jefe. Nếu tôi tìm hiểu được gì thì tôi sẽ cho ông biết”
Escobedo nhìn anh bước qua cửa, rồi quay lại bàn làm việc. Cortez bước vào phòng từ cửa bên hông
“Thế nào?”
“Tôi thích tay Larson này” Cortez nói “Anh ta nói sự thật. Hơi kiêu ngạo nhưng không đến mức”
Escobedo gật đầu đồng ý “Một người làm thuê, nhưng khá tốt”…giống cậu.
Cortez không phản ứng gì với thông điệp ẩn của Sếp “Mấy năm gần đây ông mất bao nhiêu máy bay?”
“Chúng tôi thậm chí không lưu trữ hồ sơ cho đến 18 tháng trước. Trong 18 tháng đó thì có 9 cái. Đó là nguyên nhân chúng tôi thuê Larson. Tôi cảm thấy rằng tai nạn là do lỗi phi công và bảo trì kém. Carlos đã chứng minh mình là một người hướng dẫn bay rất tốt
“Nhưng không bao giờ muốn liên quan đến công việc này?”
“Không, một người đơn giản. Anh ta có một cuộc sống thoải mái làm những gì mình thích. Đã nói về chuyện này rất nhiều lần rồi” Escobedo thản nhiên nói
“Ông đã tìm hiểu lý lịch của anh ta chưa?”
“Sí/ Rồi. Mọi thứ đều đã kiểm tra, nhưng…”
“Nhưng?”
“Nhưng nếu anh ta có gì đó cần dấu thì cũng sẽ bị lộ ra thôi” Đó là điều mà người bình thường hay nói, nhưng cậu không thể nghi ngờ mọi người. Escobedo không nói thẳng ra nhưng Cortez có thể hiểu được ý ngầm trong đó. Sếp của hắn có kinh nghiệm về mấy cái âm mưu thủ đoạn và biết hắn phải nghi ngờ tất cả mọi người. Ông ta không hẳn là dân chuyên nghiệp nhưng cũng không phải thằng ngu. “Cậu có nghĩ…”
“Không, Anh ta không lại gần nơi máy bay khởi hành, không cách nào biết chuyện gì xảy ra đêm đó. Tôi đã kiểm tra rồi: Anh ta ở Bogota với bạn gái. Họ ăn tối riêng và về nghỉ sớm. Có lẽ đó chỉ là một tai nạn máy bay, nhưng chúng ta đã biết rằng người Mỹ đang lập kế hoạch làm gì đó, và tôi không nghĩ chúng ta xem nhẹ việc này. Tôi nghĩ tôi sẽ quay lại Washington”
“Cậu sẽ tìm hiểu chuyện gì?”
“Tôi sẽ cố gắng tìm hiểu xem họ đang định làm gì”
“Cố gắng?”
“Senor, thu thập thông tin tình báo nhạy cảm là một nghệ thuật…”
“Cậu có thể mua bất cứ thứ gì cậu muốn!”
“Vậy thì ông sai rồi” Cortez lườm ông ta “Những nguồn thông tin tốt nhất thường sẽ không bao giờ thu được bằng tiền. Thật là nguy hiểm- ngu ngốc- khi nhận định lòng trung thành có thể dùng tiền mua được”
“Vậy lòng trung thành của cậu thì sao?”
“Đây là vấn đề ông phải cân nhắc, nhưng tôi chắc ông xem xét nó rồi” Cách tốt nhất để dành được sự tin tưởng của một người là luôn nói rằng sự tin tưởng đó không tồn tại. Escobedo nghĩ rằng nếu tiền không thể mua được lòng trung thành thì có thể thay thế tiền bằng sự đe dọa. Về mặt này thì Sếp hắn đúng là thằng ngu. Ông ta luôn nghĩ rằng mình nổi tiếng với việc sử dụng bạo lực, và người khác sẽ sợ hãi khi nghe tên ông ta, nhưng lại không biết rằng có những người khác có khi còn là thầy của ông ta trong việc sử dụng bạo lực. Ở con người này có nhiều điều đáng được khen ngợi, nhưng cũng có không ít điều khiến người ta khinh thường. Về cơ bản, ông ta là kẻ nghiệp dư- dù là một kẻ nghiệp dư loại giỏi – biết rút kinh nghiệm từ những sai lầm của mình, nhưng vẫn thiếu đào tạo chuyên nghiệp để biết rút kinh nghiệm từ sai lầm của người khác – và cũng không cần quá nhiều nhà tư vấn về an ninh và gián điệp như một tổ chức hoạt động bí mật, nhưng đây là lĩnh vực mà không ai chấp nhận trưng cầu hay thông qua ý kiến của người khác. Bọn họ đều xuất thân từ gia đình có truyền thống buôn lậu, là chuyên gia về mua chuộc và đe dọa người khác từ kinh nghiệm có được trong thực tế, nhưng họ chưa bao giờ học được cách đối phó với những đối thủ có tổ chức và quyền lực thực sự- chính phủ Colombia không tính vào đó. Mấy tên Mỹ Yankee vẫn chưa phát hiện ra mình hoàn toàn có thể hành động vùi dập mấy kẻ này dựa trên quyền lục của mình mà chẳng phải lo lắng gì, mà đó là điều mấy tên này nên cảm thấy may mắn. Nếu Cortez mà phải đối phó với KGB thì may mắn này không còn tồn tại
Đại úy Winters cùng với những người đến từ Washington đang ngồi xem lại video quay cảnh bắn vừa rồi của mình. Họ đang ngồi trong một căn phòng nằm trong góc của Tòa Nhà Đơn Vị Tác Chiến Đặc Biệt Số 1- căn cứ không quân Eglin, hai người đến từ Washington đều mặc quân phục không quân, đeo hàm trung tá. Đây là cấp bậc sỹ quan đủ cao để ra vào không phải báo danh
“Bắn tốt lắm, nhóc” Một người nhận xét
“Hắn đang nhẽ có thể gây khó hơn” Bronco trả lời không nhiều cảm xúc “Nhưng hắn đã không làm thế”
“Tình hình trên biển lúc đó thế nào?”
“Không có tàu nào trong phạm vi 30 dặm”
“Phát băng Hawkeye” viên sỹ quan kia ra lệnh. Họ đang sử dụng loại băng 3/4inch, vốn được quân đội ưa thích vì dung lượng chứa cao hơn. Cuộn băng được cho vào đầu chiếu. Nó chiếu cảnh chiếc máy bay Beech, ký hiệu XXI bằng chữ cái, một trong rất nhiều mục tiêu, hiển nhiên hầu hết đều là các chuyến bay của các hãng hàng không và bay rất cao. Có nhiều mục tiêu ở gần mặt nước, nhưng chúng ở rất xa khu vực tác chiến, và đoạn băng quay trước khi máy bay bị bắn rơi. Phi hành đoàn của Hawkeye, theo đúng kế hoạch, không biết chuyện gì xảy ra sau khi giao con máy bay nhỏ này cho tiêm kích. Hướng dẫn của nhiệm vụ này rất rõ rang và khu vực đánh chặn được lựa chọn để tránh kênh giao thông đường thủy thường xuyên sử dụng. Thật trùng hợp, chiếc máy bay buôn lậu ma túy bay rất thấp, làm hạn chế khoảng cách có thể nhìn thấy các tia chớp và vụ nổ. Không có ai nhìn thấy chuyện gì xảy ra ở đó
“Được rồi” viên sỹ quan cấp cao nói “Hoàn toanfa nằm trong giới hạn nhiệm vụ” Họ tắt máy đoạn băng video
“Cậu bắn bao nhiêu đạn?” viên trung tá trẻ tuổi hơn hỏi Winters
“108 viên” viên đại úy trả lời “Anh biết đấy, rất khó để kiểm soát số lượng đạn với Vulcan, tên này nhanh thật đấy”
“Chiếc máy bay đó cứ như bị cưa bởi cưa xích vậy”
“Đúng là ý đó, sir. Tôi có thể hạ hắn nhanh hơn nhưng ông muốn tôi tránh bắn vào bình xăng, phải không?”
“Đúng vậy” Câu chuyện giả danh ban đầu là ngay khi ai đó nhìn thấy ngọn lửa, thông tin đưa ra sẽ là lực lượng không quân tại Căn cứ Không quân Eglin đang tiến hành các bài tập bắn ở đó — thường là bắn trúng mục tiêu máy bay không người lái trong khu vực đó. Tất nhiên, nếu không có ai nhìn thấy thì lại càng tốt hơn
Bronco không thích mấy hoạt động lén lút này. Với anh mà nói, giét mấy tên khốn đó hoàn toàn là việc làm tốt. Họ nói với anh khi nhận nhiệm vụ rằng buôn bán ma túy gây ra mối đe dọa cho an ninh quốc gia của Hoa Kỳ. Bản thân tuyên bố này cho thấy rằng bất kể phương pháp nào được sử dụng để đối phó với nó, đều hợp pháp. Là một phi công máy bay chiến đấu của Lực lượng Không quân, khóa huấn luyện của anh là sử dụng phương pháp đặc biệt này để đối phó với tất cả các loại mối đe dọa đối với an ninh quốc gia như bắn các mục tiêu chủ động để loại bỏ chúng trên không. Ngoài ra, Bronco nghĩ, nếu nó thực sự đe dọa đến an ninh quốc gia, tại sao không thể cho công chúng biết? Nhưng đó không phải việc của anh. Anh chỉ là một đại úy và đại úy chỉ cần tuân theo lệnh hành động, đừng có suy nghĩ khác. Ai đó ở trên nói rằng điều này nên được thực hiện tốt, và anh chỉ cần biết điều này. Hạ chiếc Beech hai động cơ này gần như là giết người, nhưng điều này đúng với bất kỳ hoạt động chiến đấu nào. Tại thế vận hội Olypics, mọi người có cơ hội ngang nhau, nhưng trong thực chiến lại là chuyện khác khi sống chết trên lằn ranh. Nếu ai đó giơ mông ra để bị giết thì đó là kẻ ngu và đó chắc chắn không phải là Bronco, đặc biệt khi hắn chuẩn bị hành động chiến tranh chống lại quốc gia của Bronco. Đó chẳng phải chính là ý nghĩa của từ “đe dọa an ninh quốc gia” hay sao?
Bên ạnh đó, anh đã cảnh báo trước với Juan – bất kể tên gã khốn đó là gì, chẳng phải sao? Nếu thằng ngu đó nghĩ rằng nó có thể chiến đấu với một trong những phi công giỏi nhất thế giới, chà, thì giờ hắn đã biết sự khác biệt rồi đấy. Xứng đáng thôi!
“Anh có câu hỏi gì thêm nữa không, đại úy?” viên sỹ quan lớn tuổi hỏi
“Câu hỏi về cái gì, sir?” Đúng làm một câu hỏi ngu ngốc!
Đường băng mà họ đến tương đối nhỏ và không thích hợp cho máy bay vận tải quân sự. 40 người tham gia Chiến dịch SHOWBOAT được xe buýt chở đến Căn Cứ Không Quân Peterson, cách Học Viện Không Quân ở Colorado Springs vài dặm về hướng đông. Tất nhiên, giờ đang là về đêm. Người lái xe buýt là một trong những “quản lý trại” mà mấy người lính hay gọi và chuyến đi diễn ra trong yên lặng, nhiều người lính chìm trong giấc ngủ sau buổi tập PT cuối cùng. Những người còn thức thì chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Chavez ngắm nhìn những ngọn núi cao sừng sững hai bên khi xe chạy theo con đường ngoằn ngoèo từ trên núi xuống, Mọi người đã sẵn sàng
“Dãy núi đẹp thật, cậu ạ” Julio Vega ngái ngủ nói
“đặc biệt là khi xe xuống dốc”
“Khốn khiếp thật” Vega cười “Cậu biết không, ngày nào đó tôi sẽ quay lại đây trượt tuyết” viên xạ thủ súng máy lầm bầm rồi ngủ tiếp
35 phút sau xe qua cổng của căn cứ không quân Peterson và mọi người được gọi thức dậy. Chiếc xe buýt lao thẳng vào phía sau đuôi chiếc máy bay vận tải chiến lược hạng nặng C-141 Starlifter của Không quân. Mọi người đứng dậy, thu dọn đồ đạc rồi lần lượt xuống xe. Ở cửa xe, các đội trưởng của từng tiểu đội kiểm tra để bảo đảm mọi người đã có mọi thứ được trang bị. Một số binh sĩ nhìn quanh trước khi lên máy bay. Không có bất thường nào được phát hiện trong quá trình khởi hành, không có thêm vệ sĩ và bảo vệ nào được bổ sung, chỉ có các nhân viên mặt đất đang tiếp nhiên liệu và tiến hành kiểm tra trước chuyến bay. Một máy bay tiếp dầu KC-135 đang cất cánh từ xa. Không lâu sau, họ sẽ gặp nhau trên không trung, nhưng không ai nghĩ nhiều về điều đó. Viên trung sỹ của bên Không quân phụ trách bốc xếp của chiếc máy bay đưa họ lên máy bay và cố gắng khiến họ thoải mái nhất trong điều kiện cho phép – chủ yếu là đưa cho mỗi người một cặp bảo vệ tai
Sau khi phi hành đoàn hoàn thành các thủ tục trước cất cánh thông thường, chiếc Starlifter bắt đầu khởi động. Mặc dù mọi người đeo thiết bị bảo vệ tai nhưng vẫn cảm giác rất ồn. Tuy nhiên, phi hành đoàn đều thuộc bên không quan và tất cả đều có kinh nghiệm bay phong phú nên chuyến đi rất êm ả, tất nhiên là ngoại trừ lúc tiếp nhiên liệu trên không. Ngay khi C-141 leo đến độ cao định trước, KC-135 bay tới để bổ sung nhiên liệu đã tiêu hao trong quá trình cất cánh. Binh lính trên máy bay trải qua cảnh rung lắc như đi tàu lượn, thêm vào đó máy bay không có cửa sổ, nhiều người cảm thấy nội tạng nhốn nháo, muốn nôn mửa nhưng họ cố tỏ ra rất thoải mái và ngồi yên lặng. Nửa giờ sau khi cất cánh, chiếc C-141 bay thẳng về phương nam và những người lính chìm vào giấc ngủ vì mệt mỏi và không có việc gì để làm
Cùng lúc đó, một máy bay trực thăng MH-53J cất cánh khỏi Căn cứ Không quân Eglin sau khi động cơ được làm ấm và thùng nhiên liệu đầy. Đại tá Johns đã lái chiếc máy bay lên độ cao một nghìn mét và bay về phía eo biển Yucatan theo lộ trình 2-1-5. Ba giờ sau, một máy bay hỗ trợ tiếp nhiên liệu Combant Talon Tanker MC-130E đã đuổi kịp chiếc Pave Low và Johns quyết định để viên đại úy xử lý việc tiếp nhiên liệu trên không này. Họ vẫn phải tiếp nhiên liệu 3 lần và máy bay chở dầu này vẫn theo họ suốt chặng đường, mang theo cả nhân viên kỹ thuật và thiết bị hỗ trợ cùng bảo trì
Máy bay chở nhân viên bảo trì và phụ tùng thay thế
“Sẵn sàng kết nối” PJ thông báo với viên chỉ huy máy bay MC-130E
“Đã rõ” đại úy Montaigne trên chiếc MC-130E trả lời trong khi giữ cho máy bay ổn định.
Johns nhìn Willis đẩy ống nhận vào phễu “Được rồi, chúng tôi đã kết nối”.
Trong buồng lái chiếc MC-130E, đại úy Montaigne nhìn vào đèn báo cung cấp nhiên liệu và nhấn nút microphone “Ohh!” cô nói giọng khàn khan “Không ai làm thế giống ông đâu, đại tá”
Johne cười to, nhấn vào nút hai lần, phát ra tín hiệu click-click có nghĩa là Đã Xác Nhận. Ông vặn hệ thống liên lạc nội bộ “Sao lại trêu cô ấy?” ông hỏi Willis trông có vẻ đang lo lắng. Việc bơm nhiên liệu kéo dài trong 6 phút
“Ông nghĩ chúng ta sẽ ở đó bao lâu?” đại úy Willis hỏi sau khi bơm nhiêu liệu xong
“Họ không nói cho tôi biết, nhưng nếu thời gian quá dài thì sẽ có người đến hỗ trợ”
“Tốt quá” viên đại úy nhận xét. Mắt anh rời khỏi các thiết bị bay để nhìn ra thế giới bên ngoài buồng lái chống đạn. Máy bay có đầy đủ trang thiết bị chiến đấu trên tàu – Johns là một người tin tưởng vững chắc vào hỏa lực- ngay cả các giá treo các thiết bị đo điện tử cũng không còn chỗ. Dù họ đang làm gì, họ không cần phải lo lắng về radar của kẻ thù và điều đó có nghĩa là công việc này, bất kể là gì, đều không liên quan đến Nicaragua hoặc Cuba. Bằng cách này, không gian tải người trên máy bay rộng hơn và bỏ đi được viên kỹ sư máy bay thứ hai trong phi hành đoàn
“Ông đã đúng về chiếc găng tay. Vợ tôi đã làm một đôi và đúng là dùng khác thật”
“Vài người bay mà không cần găng tay, nhưng tôi không thích có mồ hôi trên cần lái”.
“Thời tiết chỗ đó nóng chứ?”
“Rất nóng” Johns nói thẳng “Nhưng không sẽ không toát mồ hôi tay vì nhiệt độ bên ngoài đâu”
“Ồ, vâng, sir” Chết tiệt, anh cũng bắt đầu sợ rồi đấy- chẳng phải giống như hầu hết mọi người sao?
“Như tôi thường nói với mọi người, cậu càng nghĩ về những điều khiến cậu phấn khích thì khi thực hiện cậu sẽ càng ít phấn khích hơn. Và dù sao thì mấy cái này cũng phấn khích mà”
Một giọng nói của một người khác xen vào hệ thống liên lạc nội bộ: “Anh luôn nói như vậy, sir, chúng tôi thực sự có một chút sợ hãi rồi đấy”
“Thượng sỹ Zimmer, phía sau thế nào?” Johns hỏi. Vị trí quen thuộc của Zimmer là ở phía sau hai phi công, giữa một đống các dụng cụ ấn thượng
“Cà Phê, trà hay sữa, sir? Bữa ăn cho chuyến bay này có cơm gà, bít tết nướng và khoai tây chiên, nếu muốn giảm cân thì anh có thể ăn cá rô nhỏ với nước cam và rau củ chiên – và nếu anh tin tưởng vào chuyện đó, sir, sao anh cứ nhìn chằm chằm vào bảng thiết bị này mãi thế. Tại sao chúng ta không để cmn một tiếp viên đi theo?”
“Bởi vì cậu và tôi quá già cho mấy việc chết tiệt đó rồi, Zimmer!” PJ bật cười
“Vẫn còn chơi được trực thăng là vẫn còn sức, sir. Với tất cả độ rung thế này và…”
“Tôi đã cố gắng thay đổi anh ta từ hồi ở Korat” Johns giải thích với đại úy Willis “Mấy đứa con của cậu bao nhiêu tuổi rồi, Buck?”
“17, 15, 12,9,6 và 3, sir”
“Chúa ơi” Willis thốt lên “Vợ anh chắc phải nhiều sức lắm, thượng sỹ”
“Cô ấy sợ tôi quậy phá bên ngoài nên luôn khiến tôi kiệt sức” Zimmer giải thích “Tôi bay là để chạy trốn khỏi cô ấy, không thì kiệt sức đến chết thôi”
“Tài nấu nướng của cô ấy rất ổn, nhìn bộ quân phục vừa khít của cậu thì biết”
“Đại tá lại định trêu trọc tôi nữa à?” Zimmer hỏi
“Không hẳn. Tôi chỉ muốn cậu trông cũng xinh đpẹ như Carol thôi”
“Không thể nào được đâu, sir”
“Đã biết. Chúng ta uống cà phê đi”
“Đến ngay đây, đại tá” Zimmer quay lại buồng lái sau chưa đầy 1 phút. Bảng điều khiển dụng cụ của máy bay trực thăng Pave Low rất lớn và phức tạp, nhưng Zimmer từ lâu đã lắp một vài giá đỡ cân bằng giữ cốc trên đó, vừa vặn với chiếc cốc để chống bắn nước tung tóe. Đại tá Johns rất thích tiện ích này. Ông nhanh chóng nhấp một ngụm cà phê
“Cà phê vợ anh pha cũng rất ngon, Buck”
“Vui là ông cũng thích, hả?”
Carol Zimmer biết chồng mình sẽ chia sẻ cà phê với đại tá. Carol không phải là tên khai sinh của cô. Cô sinh ra ở Lào 36 năm về trước và là con gái của một lãnh chúa Hmong, người đã đấu tranh trong một thời gian dài và vất vả vì một đất nước không còn tồn tại nữa. Cô là đứa trẻ duy nhất sốn sót trong một gia đình 10 anh chị em. PJ và Buck đã cứu cô từ một ngọn đồi trong giai đoạn cuối của trận chiến chống lại cuộc đột kích của miền Bắc Việt Nam năm 1972. Người Mỹ đã thất bại trong việc giải cứu gia đình ông, nhưng ít nhất cứu được con gái ông. Zimmer đã yêu cô ngay từ đầu, và mọi người đều biết rằng họ có bảy đứa con thông minh ở Florida.
“Ừ”
Trời đã muộn ở Mobile, đâu đó ở iguwax vành đia phía nam và nhà tù -đặc biệt là các nhà tù phía nam- là những nơi mà luật lệ được siết rất chặt. Tuy nhiên, đối với các luật sư, luật lệ ở đây vẫn còn lỏng lẻo lắm và vẫn còn khoan hồng. Thực tế thì họ rất khoan hồng với trường hợp của hai tên tù nhân này. Cả hai người sẽ bị lên ghế điện “Old Sparky” (biệt danh ghế điện tử hình trong nhà tù) tại Nhà từ Admore dù ngày tháng vẫn chưa được xác định. Các lính canh tù ở Mobile vì vậy không muốn làm gì can thiệp vào việc họ được hưởng các quyền theo đúng hiến pháp, không ngăn cản họ gọi luật sư bào chữa, cũng không gây khó dễ gì. Luật sư biện hộ, tên là Edward Stuart, đã được thông báo đầy đủ khi bước vào và nói chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha trôi chảy
“Họ đã làm thế nào?”
“Tôi không biết”
“Ramon, anh đã la hét và đấm đá” Jusus nói
“Tôi biết, và anh đã hót như chim hoàng yến”
“Điều đó không quan trọng” vị luật sư nói “Họ sẽ không buộc tội các anh bất kỳ tội gì khác ngoài tội giết người liên quan đến buôn ma túy và cướp biển. Thông tin Jesus đưa cho họ sẽ không được sử dụng trong trường hợp này”
“Vậy ông hãy dùng kỹ năng luật sư chết tiệt của mình để đưa chúng tôi ra ngoài” khuôn mặt của Stuart hiện lên vẻ mặt thể hiện rõ nhu cầu của cả hai “Hãy nói với bạn bè chúng tôi rằng nếu chúng tôi không thể ra khỏi đây, chúng tôi sẽ bắt đầu khai”
Các lính canh tù đã cẩn thận nói cho họ biết số phận của họ sẽ như thế nào. Một người thậm chí còn cho Ramon xem bức ảnh về chiếc ghế với dòng chữ CÁCH BÌNH THƯỜNG HOẶC CÁCH LÀM MỚI NHẤT. Mặc dù là một người cứng cỏi và ác độc, nhưng ý nghĩ rằng mình sẽ bị trói chặt chứng vào chiếc ghế gỗ đó, chân trái đươc chốt bằng một cái vòng đồng, một mảnh kim loại nhỏ đặt trên đỉnh đầu- trước ngày hành quyết, thợ cạo đầu trong tù sẽ cạo một phần tóc trên đỉnh đầu – thêm miếng bọt biển ngâm nước muối để tăng cường tính dẫn điện, mắt được bịt bằng bao da để nhãn cầu không bị văng ra ngoài…Ramon là một thằng dung cảm khi ở thế thượng phong, cầm trên tay con dao hoặc khẩu súng nhắm vào người không có vũ khí hoặc bị trói, chứ hắn chưa từng nghĩ có ngày phải ở tư thế ngồi chờ chết. Chỉ trong một tuần hắn đã giảm đến 5 pound, hầu như không thèm ăn, chỉ ngơ ngác nhìn bóng đèn và ổ cắm trên tường. Hắn rất sợ nhưng hơn cả nỗi sợ là sự tức giận, giận chính bản thân mình vì sợ hãi, giận đám lính bảo vệ và cảnh sát đã khiến hắn sợ hãi và hận đồng bọn đã không cứu hắn ra khỏi nơi bẩn thỉu này
“Tôi biết rất nhiều thứ, rất nhiều điều hữu ích”
“Điều đó không giúp ích được gì. Tôi đã nói chuyện với bên FBI và họ không quan tâm về những điều cậu biết. Bên Công tố viên Hoa Kỳ tuyên bố không quan quân những điều cậu muốn nói với ông ta”
“Thật buồn cười. Họ luôn quan tâm việc đổi lấy thông tin, họ luôn….”
“Không phải vụ này. Quy tắc đã thay đổi rồi”
“Ông định làm gì với chúng tôi?”
“Tôi sẽ làm hết sức để giúp các anh” Tôi nghĩ các anh sẽ chết. Nhưng Stuart không nói gì “Có rất nhiều điều có thể xảy ra trong vài tuần tới”
Viên luật sư nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc nhưng vẫn phảng phất tia hy vọng của đối phương. Tự bản thân ông ta thì chẳng thấy có hy vọng gì. Tổng trưởng lý Hoa Kỳ sẽ đích thân xử lý vụ việc, dự kiến sẽ xuất hiện trên tin tức vào lúc 5.30 và 11.00. Đây sẽ là một phiên tòa xét xử rất nhanh và một ghế thượng nghị sỹ Hoa Kỳ đã sẵn sàng đón chờ ông trong sau 2 năm tới. Sẽ tốt hơn nhiều nếu công tố viên có thể chỉ ra hồ sơ đúng thủ tục và pháp lý. Stuart biết rằng việc xử lý một vụ giết người-hiếp dân-cướp biển-buôn ma túy chắc chắn sẽ được các công dân hoan ngênh tại bang trung lập Alabama. Về nguyên tắc, viên luật sư bào chữa Stuart phản đối án tử hình và đã dành nhiều thời gian và tiền của để chống lại việc đó. Ông đã từng thành công trong một vụ kháng cáo lên Tòa Án Tối Cao và giành được phán quyết 5-4 giúp thân chủ được tái thẩm, và bản án tử hình được thay đổi thành 90 năm tù. Stuart vẫn coi đây là một chiến thắng, dù thân chủ của ông đã bị giết chết trong tù chỉ sau 4 tháng thụ án – bởi một kẻ căm thù tội phạm giết trẻ em, đã đâm cây gậy xuyên qua cột sống thắt lưng. Ông không phải thích khách hàng của mình – và thường xuyên không thích, đôi khi còn sợ họ, đặc biệt với những kẻ buôn ma túy. Nhưng đơn giản là bọn họ sẽ trả cho ông số tiền lớn bằng tiền mặt – thường xuyên là tiền mặt – để thuê ông giúp họ trắng án. Họ không hiểu rằng tranh tụng không có gì bảo đảm thắng 100%, đặc biệt là phần có tội. VÀ hai kẻ này chắc chắn cmn có tội. Nhưng bọn họ không đáng phải chết. Stuart tin chắc xã hội không thể dung thứ cho tội phạm bực này…của những thân chủ ông. Thường dư luận miền Nam sẽ không chấp nhận, nhưng Stuart không có tham vọng tranh cử nên cũng không cần dân phải yêu thích gì mình
Dù sao thì ông là luật sư của họ và việ của ông là phải tìm cách biện hộ tốt nhất. Ông đã nghiên cứu kỹ lưỡng về khả năng xảy ra một thỏa thuận nhận tội – việc họ thú nhận thông tin để đổi lấy án tù chung thân – và ông đã kiểm tra hồ sơ vụ án của chính phủ, tất cả đều là bằng chứng gián tiếp – ngoại trừ hai thân chủ, không có nhân chứng nào khác, tất nhiên là thế – nhưng bằng chứng vật lý thì rất vững chắc và Lực lượng bảo vệ bờ biển đã giữ lại hiện trường vụ án rất cẩn thận, một số bằng chứng đã bị di chuyển nhưng vẫn được bảo quản tốt. Tóm lại, tất cả các bằng chứng vật lý đều giải thích đầy đủ vấn đề. Người lãnh đạo đã chỉ đạo và huấn luyện cho lực lượng bảo vệ bờ biển làm tốt nhiệm vụ của mình. Có rất ít hy vọng về vấn đề đó. Điều duy nhất ông có thể hy vọng là đặt câu hỏi về độ tin cậy của họ. Xác suất thắng kiện cực kỳ nhỏ, nhưng ông chỉ có cách này.
Đặc vụ Mark Bright, Thanh Tra khu vực Mobile cũng phải làm việc rất muộn. Cả đội vừa rất bận rộn. Đầu tiên họ lục soát văn phòng và nhà của người quá cố, nhưng đây chỉ là bước khởi đầu cho toàn bộ công việc được tiến hành trong nhiều tháng ròng, có lẽ thế, vì toàn bộ tài liệu được tìm thấy, toàn bộ số điện thoại được viết nguệch ngoạc ở bất cứ nơi nào trong 11 nơi ở, mọi bức ảnh trên bàn và treo trên tường và mọi thứ khác đều phải dành thời gian điều tra. Ngoài việc điều tra những người mà người chết có giao dịch làm ăn, anh cũng phải kiểm tra cả hàng xóm, những người có văn phòng bên cạnh, các thành viên CLB ở nơi người chết tham gia và thậm chí cả những người cùng đi lễ chung nhà thờ với anh ta. Một tháng sau, trong lần khám xét nhà người quá cố lần thứ tư, sau hơn một giờ lục lọi đã có được bước đột phá lớn. Có gì đó nói với họ rằng anh ta còn dấu thứ gì đó trong nhà. Trong phòng riêng của người quá cố, dưới tấm thảm nối giữa sàn và tường, có một chiếc két sắt tinh xảo được giấu kín. Họ không tìm thấy bất kỳ hồ sơ nào về việc mua và lắp đặt két sắt, cũng như không tìm thấy mật khẩu của két sắt, phải mất ít nhất hai ngày mới tìm được mật khẩu. Một đặc vụ có kinh nghiệm lần đầu tiên cố gắng sử dụng số năm sinh của cả gia đình người quá cố, nhưng không thành công. Sau đó, nhiều nỗ lực đã được thực hiện theo dòng suy nghĩ này. Chín mươi phút sau, anh ấy thử mảng sau: nhóm số đầu tiên là tháng sinh của người đã khuất cộng với 1, nhóm thứ hai là ngày sinh của anh ấy cộng với 2 và nhóm thứ ba là năm sinh của anh ấy cộng với 3. Cánh cửa của chiếc két sắt Mosler đắt tiền mở ra với tiếng thì thầm khi nó cọ vào tấm thảm.
Không tiền, không đồ trang sức, không có thư gửi luật sư. Bên trong két an toàn chỉ có 5 đĩa mềm tương thích với máy tính cá nhân IBM dành cho doanh nhân. Các đặc vụ biết ngay đây chính là thứ họ muốn tìm. Ngay lập tức Bright chuyển đĩa mềm và máy tính của ngươi quá cố đến văn phòng anh ta nơi cũng có một chiếc máy IBM tương thích. Mark Bright là một nhà điều tra xuất sắc và rất kiên nhẫn. Đầu tiên anh gọi cho một chuyên gia máy tính địa phương, người thường giúp FBI giải quyết các vấn đề khó khăn, và nhờ anh ta giúp đỡ. Đó là một nhà tư vấn phần mềm làm việc tự do, đầu tiên anh ta từ chối vì rất bận, nhưng khi nghe Bright nói rằng đây là việc liên quan đến một vụ lớn mà FBI đang điều tra thì anh ta vội vàng chạy đến. Giống như những người thường xuyên hỗ trợ FBI một cách không chính thức, anh thấy công việc của cảnh sát thật thú vị, dù không thích làm việc toàn thời gian trong phòng thí nghiệm của Cục vì chính phủ trả lương không cao bằng khoản tiền anh ta kiếm được bên ngoài. Bright đã đoán trước được hướng dẫn đầu tiên của anh ta” Mang đến máy tính cá nhân và ổ cứng của người quá cố
Sau khi dùng một chương trình gọi là CHASTITY BELT để tạo ra bản sao của 5 đĩa mềm, anh ta yêu cầu Bright cất các đĩa gốc đi và sau đó nghiên cứu các bản sao. Tất nhiên, các đĩa mềm này đã được mã hóa. Có nhiều phương pháp mã hóa, nhưng không có phương pháp nào có thể gây rắc rối cho vị chuyên gia này. Theo ước tính ban đầu của anh ta và Bright, thuật toán mã hóa được lưu trữ trong ổ cứng của người đã khuất. Nhiệm vụ tiếp theo là tìm ra phương pháp lựa chọn được sử dụng lúc đầu và khóa để lưu trữ dữ liệu. Bước này đã khiến anh ta mất chín giờ đồng hồ. Bright tiếp tục phục vụ cà phê và bánh mì cho người bạn này, đồng thời tự hỏi tại sao anh ta lại thích làm mấy việc này không công.
“Được rồi!” một bàn tay cáu kỉnh nhấn lệnh IN và máy in laser văn phòng bắt đầu kêu rít. Tất cả năm đĩa mềm đều chứa đầy dữ liệu, tổng cộng hơn 700 trang văn bản có khoảng cách đơn lẻ. Trước khi dữ liệu trên đĩa mềm thứ ba được xử lý xong, vị chuyên gia đã rời đi. Bright đã mất ba ngày để đọc tất cả thông tin. Kể từ đó, anh sao chép sáu bản cho các đặc vụ cấp cao khác đọc. Bây giờ họ đang đọc những tài liệu này xung quanh bàn hội nghị lớn.
“Chúa ơi, Mark, thứ này thật không thể tin được!”
“Thì tôi đã nói mà”
“300 triệu usd” một người khác thốt lên “Chúa ơi, nếu tôi tự mình mua sắm…”
“Tổng cộng bao nhiêu?” người thứ ba tỏ vẻ tỉnh táo hơn
“Tôi đại khái đã coi qua” Bright trả lời “nhưng tôi tính được khoảng 700 triệu usd. 8 trung tâm mua sắm trải rộng từ Fort Worth tới Atlanta. Đầu tư thông qua 11 công ty khác nhau, 23 ngân hàng và…”
“Bảo hiểm nhân thọ của tôi cũng làm với công ty này! Họ làm IRA (inpidual retirement arrangement- tiết kiệm tiền hưu cá nhân) của tôi và…..”
“Theo cái cách hắn tổ chức thì hắn là người duy nhất biết về dòng tiền. Nó cứ như một nghệ thuật, gã này giống như Leonardo…”
“Nhưng tham lam quá. Nếu tôi đọc đúng thì gã này vừa bị phạt khoảng 30 triệu …Lạy Chúa toàn năng…”
Kế hoạch này, giống như hầu hết các kế hoạch đỉnh cao, đều cực kỳ đơn giản. Tổng cộng có tám dự án phát triển bất động sản. Trong mỗi dự án, người đã khuất xuất hiện với tư cách là người đại diện cho phần vốn nước ngoài. Tất nhiên, trên danh nghĩa, đó là tiền của một công ty dầu khí nhất định ở Vịnh Ba Tư hoặc một công ty công nghiệp Nhật Bản nào đó, và tài sản của họ đã được hợp pháp hóa thông qua hoạt động rửa tiền bởi một loạt các ngân hàng không phải của Mỹ. Cổ đông lớn nhất này đã sử dụng ‘tiền của ông trùm dầu khí’ – một thuật ngữ thường dùng cho các nhà đầu tư mạo hiểm – để mua đất và khởi động dự án ngay lập tức, sau đó thu hút những người có vốn hạn chế đầu tư phát triển- những người không có tiếng nói trong quản lý điều hành của các dự án. nhưng lợi nhuận gần như được đảm bảo bởi hoạt động trước đó của tổ chức và thậm chí một công ty ở Fort Worth đã kiếm tiền trong bối cảnh ngành công nghiệp dầu mỏ địa phương đang suy thoái. Khi dự án động thổ, quyền sở hữu thực tế tiếp tục được ngụy trang bởi phần lớn đầu tư từ các ngân hàng, công ty bảo hiểm và các nhà đầu tư tư nhân giàu có, với phần lớn khoản đầu tư ở nước ngoài ban đầu được thu hồi hoàn toàn và chuyển trở lại Ngân hàng Dubai và nhiều ngân hàng cấp vốn ban đầu khác. Tuy nhiên, lợi nhuận của dự án vẫn do chủ đầu tư kiểm soát. Bằng cách này, vốn đầu tư ban đầu của nhà đầu tư nước ngoài có thể nhanh chóng được thu hồi và thu được lợi nhuận đáng kể; Bằng cách này, họ có thể tiếp tục thu được một lượng lớn lợi nhuận từ hoạt động thực tế của dự án, và sau khi hoàn thành dự án, họ cũng có thể thu được số vốn lớn hơn bằng cách bán dự án cho một công ty hoặc xí nghiệp địa phương. Bright ước tính rằng cứ 100 triệu đô la Mỹ đầu tư theo cách này, có thể lấy đi một trăm năm mươi triệu đô la; lợi nhuận 50 triệu đô la là hữu hình, cũng sạch như viên đá cẩm thạch trên Đài tưởng niệm Washington
Ngoại trừ 5 đĩa mềm này
“Mọi dự án, từng xu đầu tư và sinh lời đều phải qua tay IRS (Cục Thuế Nội địa), SEC( Ủy ban Chứng khoán và Giao dịch) và rất nhiều luật sư – số lượng luật sư tương đương với nhân viên của Lầu Năm Góc, nhưng không có một ai nhận thấy có điều gì đó bất thường! Anh ta ghi lại tất cả những điều này để tránh ai đó làm hại mình – chắc hẳn anh ta muốn sử dụng thông tin này để đổi lấy cơ hội được xử nhẹ hơn khi thực hiện kế hoạch bảo vệ nhân chứng…”
“Và hắn ta hẳn là gã giàu nhất ở Cody, Wyoming” Mike Schratz nhận xét “nhưng đã bị kẻ xấu đánh hơi thấy. Tôi tự hỏi phần nào câu chuyện còn bị thiếu? Hai người bạn của chúng ta nói gì?”
“Họ không biết, chỉ biết rằng có nhiệm vụ phải giết tất cả và làm giống như là cả nhà mất tích. Đám ra lệnh rõ rằng đã lường trước tình huống sẽ mất bọn họ và ngăn chặn việc tiết lộ thông tin. Anh có biết phải khó khăn thế nào mới khiến mấy kẻ như vậy ký tên không? Nó giống như đưa điền vào thẻ khiêu vũ của một cô nàng ở buổi dạ hội ấy”
“Rõ rồi. Hội sở FBI viết về chuyện này chưa?”
“Chưa, Mike. Tôi muốn cho các anh xem xet trước” Bright nói “Mọi người có ý kiến gì không?”
“Nếu chúng ta tiến nhanh…có lẽ chúng ta có thể lấy lại được cả đống tiền…trừ khi họ chuyển tiền cho chúng ta” Schratz nói to “Tôi không biết liệu họ có biết? Nhìn mấy thứ thông minh như thế này….tôi đoán họ vẫn chưa đoán ra. Cá không?”
“Tôi không cá đâu” một đặc vụ khác phát biểu. Người này là kế toán có bằng CPA (bằng chứng nhận kiểm toán viên) và là một luật sư “Sao họ phải lo lắng chứ? Đây là một giải pháp không thể tốt hơn – chúa ơi, đây là một kế hoạch hoàn hảo. Tôi đoán là chúng ta cần cảm ơn họ đã cho chúng ta cơ hội để cân bằng cán cân thanh toán. Dù sao thì, các anh, tiền đã được xuất ra. Chúng ta chỉ cần xách đi thôi”
“Đây là tiền tương đương với ngân sách của Cục trong hai năm tới…”
“Và một phi đội máy bay chiến đấu của lực lượng không quân. Nó có ý nghĩa đấy. Mark tôi nghĩ anh nên báo cào với Giám Đốc” Schratz kết luận. Có nhiều tiếng đồng tình
“Pete hôm nay đâu rồi?” Pete Monrino là đặc vụ phụ trách chung của Văn Phòng Hiện Trường Mobile
“Có lẽ là Venice” một đặc vụ nói “ông ấy sẽ càu nhàu vì bỏ lỡ sự kiện này cho coi”
Bright đóng hồ sơ. Anh đã đặt vé máy bay đến Sân bay quốc tế Dulles vào sáng sớm
Máy bay vận tải C-141 hạ cánh xuống Sân bay Không quân Howard sớm mười phút. Không khí ở vùng núi đá Colorado Rockies sạch sẽ và khô ráo, còn không khí ở đây sạch hơn, khô hơn và loãng hơn. Ngay khi bước vào Isthmus của Panama, không khí ngay lập tức có cảm giác nóng và ẩm, giống như bước vào lò hơi nước lớn. Các binh sỹ thu xếp đồ đạc và bước theo một đội trưởng bốc xếp xuống máy bay. Mọi người đều trông nghiêm túc và yên lặng. Sự thay đổi không khí khiến họ cảm thấy thời gian vui vẻ đã qua và giờ là lúc bắt tay vào nhiệm vụ. Họ nhanh chóng lên một chiếc xe buýt màu xanh lá cây đậu ở sân bay và tiến đến một doanh trại đổ nát và bỏ hoang ở Fort Kobbe
Chiếc trực thăng MH-53J cũng hạ cánh xuống sân bay vài giờ sau đó và được kéo vào một một nhà chứa máy bay, rồi một đám đàn ông có vũ trang bao quanh. Đại tá Johns và đội bay được đưa đến mọt dinh thự gần đó tạm nghỉ trong lúc đợi lệnh
Khi bình minh ló dạng, một chiếc trực thăng vận tải siêu chiến mã CH-53E của Thủy quân lục chiến cất cánh từ USS Guadalcanal, bay về phía tây qua Vịnh Panama, và đến Corezal, một căn cứ quân sự nhỏ gần Kênh song Gaillard, đoạn khó khăn nhất trong dự án đào Kênh Panama lúc đầu. Trước khi máy bay cất cánh, các nhân viên trên boong tàu sân bay đã treo một vật khổng lồ dưới bụng, và chiếc trực thăng bay một cách lúng túng vào bờ biển. Hai mươi phút sau, máy bay bay lượn trên điểm đến định trước Phi công giảm tốc độ bay về phía trước và nhẹ nhàng giảm tốc về phía mặt đất, theo hướng dẫn của trưởng phi hành đoàn, cho đến khi chiếc xe tải liên lạc chạm xuống một tấm đệm bằng bê tông. Dây treo được tách ra và máy bay trực thăng cất cánh ngay lập tức để nhường chỗ cho chiếc máy bay thứ hai. Ngay sau đó, một chiếc CH-46 chở quân nhỏ hơn bay đến, thả bốn người xuống. Sau đó nó quay ngay trở về tàu mẹ. 4 người đó vừa xuống lập tức bắt đầu chuẩn bị mở chiếc xe van.
Chiếc xe này rất bình thường, trông giống như xe container chở hàng, nhưng được sơn hoa văn rằn ri màu xanh lá cây giống như hầu hết các thân xe quân sự. Nhưng hình dạng của nó đã nhanh chóng thay đổi khi các kỹ thuật viên truyền thông bắt đầu dựng các ăng-ten khác nhau, bao gồm một ăng-ten thu sóng vệ tinh đường kính 4 feet. Cáp điện đã được chạy từ một chiếc xe máy phát điện đã có sẵn, và hệ thống điều hòa không khí của xe van được bật để bảo vệ thiết bị liên lạc chứ không phải cho các kỹ thuật viên. Mặc dù tất cả đều mặc quân phục nhưng không ai trong số họ là quân nhân. Tất cả các thiết bị được lắp đặt đúng chỗ
Nói cách khác, gần như tất cả chúng đều được lắp đặt. Tại Cape Canaveral, một tên lửa Titan -IIID bắt đầu đếm ngược trước khi phóng. Ba sĩ quan cao cấp của Lực lượng Không quân và sáu nhân viên không thuộc quân đội đã theo dõi khoảng một trăm kỹ thuật viên hoàn thành các thủ tục cần thiết. Họ rất không vui vì những thứ họ dự định mang theo đã bị hủy bỏ vào phút chót, được thay thế bằng thứ mà họ không nghĩ là quan trọng. Họ rất không hài lòng với lời giải thích cho sự thay đổi này. Làm sao có đủ tên lửa phóng để làm mấy việc này! Tuy nhiên, không ai nói cho họ biết mấy việc này là gì
“Tallyho, tallyho, tôi đã tìm thấy mục tiêu!” Bronco báo cáo.Ngay sau đó, máy bay chiến đấu Eagle xuyên qua các đám mây và xuất hiện bên dưới mục tiêu khoảng nửa dặm. Đây là chiếc máy bay Douglas 4 động cơ. Một chiếc DC-4, hoặc -6 hoặc -7, chiếc to nhất trong số máy bay anh từng đánh chặn. Động cơ 4 pít tông và một bánh lái do Douglas sản xuất, chắc chắn già tuổi hơn viên phi công đang đuổi theo. Winters nhìn thấy ngọn lửa xanh từ các cửa xả của động cơ hướng tâm piston khổng lồ và ánh trăng phản chiếu từ các cánh quạt của nó. Phần còn lại chủ yếu là đoán
Việc bay giờ trở nên khó khăn hơn. Anh đang tiến gần mục tiêu và phải giảm tốc độ bay để không vượt qua nó. Bronco đóng van tiểu lưu động cơ Pratt & Whitney và sử dụng phanh tốc độ để tăng lực nâng và lực cản về phía trước, đồng thời lưu ý rằng tốc độ đã giảm xuống 240 hải lý / giờ.
Khi còn cách mục tiêu 100 yard anh hòa bay cùng tốc độ với máy bay mục tiêu. Cánh cửa máy bay chiến đấu hơi lắc lư- chỉ viên phi công mới để ý được điều này – do sự nhiễu loạn không chí của chiếc máy bay lớn phía trước gây ra. Đến lúc rồi. Anh hít