← Quay lại trang sách

Chương 10 ĐỘT NHẬP BÍ MẬT

Chương 10

đột nhập bí mật

rước khi gặp giám đốc, vì lịch sự Mark Bright ghé qua phòng của Trợ lý giám đốc Murray

“Cậu chắc bắt chuyến bay đầu tiên hả. Tình hình thế nào rồi?”

“Cái vụ cướp biển ấy – đó là những gì báo chí đang viết – đang diễn tiến ổn. Tôi ở đây bởi vì phát sinh tình huống mới. Nạn nhân bẩn hơn chúng ta tưởng” Bright giải thích tình huống mới trong vài phút, lấy một hồ sơ trong cặp tài liệu ra

“Bao nhiêu?”

“Chúng tôi không chắc. Con số đó cần vài chuyên gia tài chính phân tích kỹ lưỡng nhưng..chà, có lẽ khoảng 700 triệu usd”

Murray suýt thì đánh đổ ly cà phê ra ngoài “Bao nhiêu?”

“Anh nghe đúng rồi đấy. Tôi không biết cho dến ngày hôm kia và tôi vẫn chưa đọc xong hồ sơ này cho đến 24 giờ trước. Chúa ơi, Dan, tôi mới chỉ xem đại khái. Nếu tôi sai, thì chắc chỉ là số ít. Dù sao thì tôi vẫn cần trình cho Giám Đốc xem cái PDQ này”

“Để cho cả AG và Tổng Thống xem luôn. Khi nào cậu định gặp Emil?”

“Nửa giờ nữa. Anh có muốn tham dự luôn không? Anh biết về mấy vụ lộn xộn quốc tế này tốt hơn tôi”

FBI có rất nhiều Trợ Lý Giám Đốc và vị trí của Murray có một định nghĩa mơ hồ mà ông thường tự gọi là “cầu thủ vòng ngoài tiện thì theo’. Trên thực tế, Murray là người có thẩm quyền số một trong Cục về xử lý các vấn đề khủng bố và là chuyên gia điều tra và xử lý việc chuyển giao nhân sự, vũ khí và tiền bạc của các tổ chức khủng bố. Cộng với kinh nghiệm dày dặn của anh khi còn là đặc vụ hiện trường, khiến cho Giám Đốc và Bill Shaw, Trưởng Phòng Điều Tra, thường tin tưởng giao cho ông giám sát những vụ án quan trọng. Không phải ngẫu nhiên mà Bill bước vào văn phòng này trước

“Thông tin của cậu chính xác chứ?”

“tôi nói rồi, vẫn chưa tổng hợp được hết, nhưng tôi có danh sách tài khoản, ngày giao dịch, số tiền chuyển và manh mối để lần ngược lại nguồn gốc số tiền”

“Và tất cả những điều này là ngờ bên Lực Lượng Bờ Biển….”

“Không phải, sir” Bright ngập ngừng “Chà, có lẽ vậy. Vì biết nạn nhân không trong sạch nên chúng tôi đã điều tra lý lịch của anh ta kỹ lương hơn. Có lẽ rồi chúng ta cũng lần ra mấy thứ này thôi, dù không có họ. Thực ra thì tôi đã quay lại ngôi nhà đó vài lần, anh biết thế nào rồi đấy”

“Ừ” Murray gật đầu đồng ý. Một đặc vụ tốt luôn có điểm nhận diện là kiên trì. Và thêm điểm nữa là bản năng. Bright đã quay lại ngôi nhà nạn nhân nhiều lần vì có cảm giác vẫn còn thứ gì đó cần tìm ở đó.

“Sao cậu tìm thấy được cái két an toàn thế?”

“Anh chàng đó có một chiếc đệm cao su dưới chiếc ghế xoay của anh ta. Anh biết đấy, thường di chuyển chiếc ghế qua lại, lâu dần chiếc đệm sẽ rời khỏi vị trí ban đầu. Tôi đã đi vài lần và ngồi trên chiếc ghế đó tổng cộng cả tiếng đồng hồ. Theo thời gian, tôi nhận thấy đệm dịch chuyển ra khỏi vị trí ban đầu. Tôi kéo ghế ra, cố gắng đặt lại đệm. Lúc này, tôi chợt nghĩ – đây là nơi tốt để giấu đồ! Đúng là như vậy” Bright mỉm cười. Anh có quyền được tự hào

“Cậu nên viết viều đó cho tờ NHÀ ĐIỀU TRA” – đây là tờ báo nội bộ của Bộ Tư Pháp – “để mọi người biết được kinh nghiệm này”

“Chúng tôi có một người thành thạo về két an toàn trong đội. Sau đó, chỉ còn là vấn đề phá mật mã của đĩa mềm. Chúng tôi có một anh chàng ở Mobile thường giúp về việc này – và không, anh ấy không biết có gì trong đĩa đâu. Anh ấy biết không được nhìn rồi và dù sao cũng chẳng quan tâm. Tôi nghĩ chúng ta nên giữ bí mật thông tin này cho đến khi hành đông để lấy được số tiền”

“Cậu biết đấy, tôi không nghĩ chúng ta từng sở hữu một trung tâm mua sắm. Nhưng tôi nhớ chúng ta đã từng có quầy rươu” Murray cười to khi nhấc điện thoại và bấm số điện thoại nội bộ tới phòng Giám Đốc “Chào buổi sáng, Moira, Dan Murray đây. Nói với Sếp là chúng tôi đang có thứ rất ‘hot’ cho anh ấy. Bill Shaw cũng muốn xem cái này. Sẽ ở đó trong 2 phút nữa” Murry gác máy “Đi nào, đặc vụ Bright. Không phải lúc nào cậu cũng giành được chức vô địch ngay khi vào cuộc đua lớn. Cậu đã gặp Giám Đốc bao giờ chưa?”

“Chỉ có hai lần chào ông ấy ở quầy lễ tân”

“Ông ấy là người tốt” Murray nói khi dẫn anh ra khỏi phòng. Văn phòng Giám Đốc không ở xa đó, nằm cuối hành lang trải thảm. Họ gặp Bill Shaw trên đường đi

“Chào Mark, bố cậu thế nào?”

“Câu được rất nhiều cá”

“Ông ấy vẫn sống ở đảo Key phải không?”

“Vâng, sir”

“Anh sẽ rất thích điều này đấy Bill” Murray nói khi mở cửa. Ông dẫn mọi người vào và sựng lại khi nhìn thấy thư ký của Giám Đốc “Chúa ơi, Moira, cô đẹp quá!”

“Cẩn thận đấy, anh Murray, không thì tôi sẽ mách vợ anh” Nhưng đúng là không nghi ngờ gì, bộ suit của cô thật đáng yêu, trang điểm hoàn hảo và khuôn mặt ửng hổng, chắc hẳn là do có người yêu mới

“Tôi vô cùng xin thứ lỗi, madam” Murray ga lăng “Chàng trai trẻ đẹp trai này là Mark Bright”

“Anh đã đến sớm 5 phút, đặc vụ Bright” Bà Wolfe lưu ý mà khoog nhìn cuốn sổ lịch hẹn “Cà phê nhé?”

“Không cần đâu, cảm ơn, madam”

“Tốt lắm” cô kiểm tra thấy Giám Đốc không nghe điện thoại “Các anh có thể vào được rồi”

Văn phòng giám đốc đủ rộng để tổ chức hội nghị. Trước khi đảm nhiệm chức vụ hiện tại, Emil Jacobs từng là Công Tố Viên Liên Bang ở Chicago nơi ông rất thành công trong sự nghiệp của mình. Nếu ông không đảm nhiệm vị trí giám đốc FBI thì ông đã ngồi vào ghế thẩm phán của Tòa Phúc Thẩm quận Appeals ở Chicago. Hoặc ông có thể ngồi vào chức giám đốc của bất cứ ông ty luật chuyên về hình sự nào ở Mỹ, nhưng kể từ ngày tốt nghiệp đại học, Emil Jacobs đã quyết chiến đấu suốt cuộc đời vì mục tiêu ném bọn tội phạm vào tù. Một trong những lý do quan trọng là cha ông đã từng phải chịu đựng trong suốt cuộc Chiến Tranh bia trong Thời Kỳ Cấm Rượu (1920-1933). Jacobs không bao giờ quên những vết sẹo cha ông phải chịu trong một lần cãi lại những người thi hành lệnh cấm của Băng South Side Gang. Emil Jacobs, người đàn ông thấp bé giống cha mình, đã coi nhiệm vụ cả đời của ông là bảo vệ kẻ yếu chống lại bọn độc ác. Ông theo đuổi sứ mệnh này với lòng nhiệt thành tôn giáo ẩn sau đầu óc phân tích xuất sắc. Là một người Do Thái hiếm hoi trong cộng đồng FBI hầu như toàn những người Ireland theo Công Giáo, ông vẫn được chọn là thành viên của Hội 17 Người Ai Len Danh Dự. Trong khi vị giám đốc tiền nhiệm J.Edgar Hoover thường được gọi là “Giám Đốc Hoover” thì hiện giờ các đặc vụ thường trìu mến gọi Giám đốc Jacobs bằng tên “Emil”

“Cha cậu từng một lần làm việc với tôi” Jacobs nói khi chìa tay bắt tay Đặc vụ Bright “Ông ấy vẫn sống ở Marathon Key à? Vẫn thích câu cá tarpon?”

“Vâng, sir. Sao ông biết vậy?”

“Năm nào ông ấy cũng gửi cho tôi tôi một thẻ tham dự Chanukah/Lễ Hội Cống Hiến” Jacobs cười lớn “Đó là một câu chuyện dài. Thật ngạc nhiên là ông ấy không kể cho cậu nghe. Vậy chuyện của cậu là thế nào?”

Bright ngồi xuống, mở cặp và lấy ra một tập hồ sơ copy. Anh bắt đầu trình bày, lúc đầu hơi lắp bắp nhưng sau 10 phút thì đã hoàn toàn trôi chảy. Jacobs lật nhanh các tài liệu, cẩn thận lắng nghe Bright trình bày

“Chúng ta đang nói về hơn nửa tỷ usd” Bright kết luận

“Theo những gì tôi thấy ở đây thì còn hơn cả số đấy, son”

“Tôi không đủ thời gian để phân tích chi tiết, sir. Tôi đoán ông sẽ muốn nhìn thấy tài liệu này ngay lập tức”

“Cậu đúng rồi” Jacobs trả lời mà vẫn nhìn hồ sơ “Bill, ai trong Cục có khả năng phân tích tốt nhất hồ sơ này?”

“Có nhớ cái anh chàng phụ trách điều tra vụ quỹ tín dụng cho vay và tiết kiệm không? Cậu ta là chuyên gia điều tra giao dịch tiên bạc. Tên là Marty gì đó” Shaw nói “Con trẻ nhưng thực sự thính mũi trong mấy việc này. Tôi nghĩ Dan cũng cần phải tham gia vào”

Jacobs nhìn lên “Sao?”

“Tôi không có vấn đề gì. Thật tiếc là chúng ta không nhận được một khoản hoa hồng cho những gì chúng ta kiếm được. Chúng ta sẽ phải nhanh chóng xử lý mấy khoản này. Một khi nhận thấy có vấn đề, họ sẽ…”

“Điều đó có thể không thành vấn đề” Jacobs trầm ngâm “Nhưng không có lý do gì để kéo chân sau chúng ta cả. Tổn thất từng này sẽ là đòn nặng với họ. Còn những chuyện khác chúng ta sẽ…xin lỗi. Được rồi, Dan, hãy quyết định và hành động nhanh chóng. Có gì phức tạp trong vụ cướp biển này không?”

“Không sir. Các bằng chứng vật lý đủ để kết tội rồi. Ngay khi luật sư bào chữa bắt đầu phàn nàn về cách thức lấy lời khai, công tố viên liên bang đã ném lời thú tội của bị cáo xuống bàn. Thấy kể ông ấy mỉm cười vui lắm khi làm được điều này. Ông ấy nói với gã kia rằng sẽ không có bất kỳ thỏa thuận nào, rằng ông ấy đủ bằng chứng để cho bọn chúng lên ghế điện, đó chính xác là những điều ông ấy thực sự định làm đấy. Ông ấy đang thúc giục mở phiên tòa sớm và cố gắng tự mình xử lý vụ này, toàn bộ quá trình xét xử”

“Có vẻ như chúng ta có một bông hoa chớm nở trong sự nghiệp chính trị” Jabobs nói “Chương trình và nội dung thế nào?”

“Ông ấy hỗ trợ chúng tôi từ Mobile, sir” Bright nói

“Càng nhiều bạn bè ở Đồi (Hill – ý chỉ Quốc Hội) thì càng tốt” Jaccobs đồng ý “cậu hoàn toàn đồng ý với vụ này chứ?”

“Vâng, sir. Bằng chứng chắc chắn. Tình huống mới phát sinh đã tự nói lên điều đó”

“Nếu họ chỉ muốn giết anh ta thì sao lại có nhiều tiền trên thuyền như vậy?” Murray hỏi

“Mồi” Đặc vụ Bright trả lời “theo như lời thú tội chúng ta nhận được, bọn họ thực sự đang chuyển số đó tới một người tại Bahamas. Theo những gì các anh đọc được từ tài liệu này thì nạn nhân thỉnh thoảng cũng tự mình xử lý giao dịch tiền mặt lớn. Đây có thể là nguyên nhân quan trọng khiến anh ta mua chiếc du thuyền đó”

Jacobs gật đầu đồng ý “hợp lý. Dan, cậu có nói với viên thuyền trưởng….”

“Vâng, sir. Ông ấy đã học được một bài học”

“Được rồi. Quay lại với số tiền. Dan, phối hợp với bên Tư Pháp và cập nhật thông tin cho tôi thông qua Bill. Tôi muốn hẹn ngày thực hiện…cho cậu 3 ngày thực hiện nó. Đặc vụ Bright và Văn phòng hiện trường Mobile sẽ được khen ngợi vì đã có phát hiện này- nhưng, vụ này sẽ phải có mã cho đến khi chúng ta bắt tay thực hiện” Sử dụng tên mã có nghĩa rằng vụ này sẽ được bí mật với CIA. Điều này hoàn toàn không có gì bất thường vì FBI là cơ quan chống phản gián nội địa Hoa Kỳ “Mark, lấy một cái tên mã đi”

“Tarpon. Bố tôi luôn nhiệt thành đến điên cuồng để săn tìm chúng và họ đúng là những sợ săn cá giỏi”

“Tôi nhất định sẽ xuống đó nhìn xem. Tôi chưa bao giờ bắt được con nào lơn hơn pike (cá chi chó)” Jacobs dừng lại một chút. Murray nghĩ hẳn anh ấy đang suy nghĩ về chuyện gì khác, và tự hỏi đó là gì. Dù sao thì khuôn mặt Emil vẫn toát lên nét ranh mãnh “Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Thật tiếc là tôi không thể nói cho các cậu biết vì sao. Mark, gửi lời chào tới bố cậu giúp tôi nhé” Giám Đốc đứng dậy, kết thúc buổi họp

Bà Wolfe nhận thấy mọi người đều mỉm cười khi bước ra khỏi phòng. Shaw thậm chí còn nháy mắt với cô. 10 phú sau cô đã cất một tập hồ sơ mới vào két an ninh, trên nhãn đánh chữ TARPON. Cô đặt hồ sơ vào gần với hồ sơ về ma túy và Jacobs nói thông tin sẽ đến trong vài ngày tới

Murray và Shaw tiễn đặc vụ Bright xuống tận xe và nhìn anh rời đi

“Có chuyện gì với Moira à?” Dan hỏi sau khi xe rời đi

“Tôi nghĩ cô ấy có bạn trai”

“Đến lúc rồi”

Lúc 4:45, Moira Wolf đặt một tấm che bụi bằng nhựa lên bàn phím máy tính và một tấm lên máy đánh chữ. Trước khi rời văn phòng, cô trang điểm lại, rồi nhẹ nhàng vui vẻ bước nhanh ra khỏi văn phòng. Cô không nhận ra là mọi người trong văn phòng đều mừng cho cô. Các thư ký và trợ lý khác, ngay cả đội an ninh cho văn phòng Giám Đốc đều tránh bình luận vì sợ làm cô xấu hổ. Nhưng hôm nay rõ ràng là cô hẹn hò. Dấu hiệu rất rõ, chỉ có Moira cứ cho rằng không ai biết bí mật của mình thôi

Là một thư ký hành chính cấp cao nên Bà Wolfe có một chỗ đậu xe cố định, một trong những quyền lợi cô được hưởng. Vài phút sau cô đã lái xe đến Phố Số 10, đường Northwest, rồi rẽ phải vào Đại Lộ Hiến PHáp. Thay vì về phía nam để vào đường Alexandria và về nhà thì lần này cô lái xe về phía tây qua Cầu Roosevelt vào khu vực Arlington. Đang trong giờ cao điểm xe cộ qua lại nhưng các phương tiện lưu thông trên đường có vẻ thông cảm và nhường đường cho cô và 25 phút sau cô rẽ vào một nhà hàng Ý nhỏ tại Góc đường Seven Corners. Trước khi xuống xe, cô soi gương để kiểm tra tóc tai mặt mũi lần nữa. McDonald sẽ giao bữa tối cho bọn trẻ tối nay, nhưng chúng sẽ hiểu. Cô nói với chúng rằng cô phải làm việc muộn, nghĩ rằng chúng sẽ tin cô, mà không biết rằng chúng nhìn thấy thấy lời nói dối của cô cũng như cô nhìn ngay ra được lời nói dối của con

“Xin lỗi” Cô nói với nhân viên phục vụ khi bước vào

“Bà là Bà Wolfe” một cô phục vụ trẻ trả lời ngay “Xin đi theo tôi. Ông Diaz đang đợi”

Felox Cortez – Juan Diaz- đang ngồi ở trong góc. Moira chắc rằng anh sẽ chọn một nơi tối và không phô trương, dựa lưng vào tường và quay mặt ra ngoài để anh có thể nhìn thấy khi cô bước vào. Cô ấy chỉ đúng một phần về hai điểm này. Cortez rất thận trọng trong. Trụ sở của CIA cách đó chưa đầy 5 dặm, có hàng nghìn người FBI sống trong khu vực này, nếu có nhân viên phản gián cấp cao nào cũng thích nhà hàng này thì sao? Hắn không nghĩ có ai đó ở đó biết mặt hắn, nhưng nếu chỉ dựa trên phỏng đoán thì điệp viên sao sống nổi. Sự lo lắng của hắn không phải là không có lý do, hơn nữa, hắn không mang vũ khí. Trong công việc của Cortez, mang vũ khí thường gây ra bất lợi nhiều hơn là thuận lợi, nhưng người ngoài ngành thường không biết điều đó

Felix đứng dậy thì cô tiến đến. Nữ phục vụ ngay lập tức rời đi khi nhận ra ý nghĩa của “bữa tối công việc”, để lại không gian cho hai người yêu nhau – cô nghĩ nữ phục vụ đó thật dễ chịu- được nắm tay nhau và hôn nhau nồng cháy. Cortez kéo ghế cho người yêu, rót cho cô ly rượu trắng, sau đó ngồi đối diện với cô và nói hơi chút ghen tuông

“Anh cứ sợ là em không đến”

“Anh đợi đã bao lâu rồi?” Moira hỏi, nhìn thấy 6, 7 đầu thuốc trong gạt tàn

“Gần 1 giờ rồi” hắn trả lời với nụ cười vui vẻ. Cô nghĩ, hẳn anh ấy cố gắng làm mình vui

“Nhưng em đến sớm mà”

“Anh biết” hắn vừa nói vừa cười “Em đã khiến anh như một kẻ ngốc, Moira. Anh không hành động kiểu như thế khi ở nhà”

Cô hiểu sai ý hắn “Em xin lỗi, Juan. Em không cố ý…”

Thật là một phản ứng tuyệt vời, Cortez nghĩ. Chính xác như hắn tính. Hắn duỗi tay qua bàn nắm lấy tay cô và ánh mắt long lanh “Đừng tự đổ lỗi cho bản thân. Đôi khi, khiến một người đàn ông trở thành kẻ ngốc cũng rất tốt. Thức lỗi cho anh vì đã gọi em đột ngột. Có vấn đề kinh doanh nhỏ. Anh bất ngờ phải bay đến Detroit và vì anh ở gần đây, anh muốn gặp em trước khi bay về nhà”

“Vấn đề….?”

“Một thay đổi nhỏ trong thiết kế bộ chế hòa khí, để tiết kiệm nhiên liệu và anh phải thay vài thiết bị trong nhà máy của mình” Hắn vẫy tay ra hiệu “Vấn đề đã được giải quyết. Chuyện cũng không có gì bất thường- và anh có chuyến công tác ngắn ở đây. Có lẽ em nên cảm ơn EPA (Cơ quan bảo vệ môi trường) nước em hoặc bất kỳ cơ quan chính phủ nào đó đang phàn nàn về vấn đề ô nhiễm môi trường”

“Em có thể viết thư, nếu anh cần”

Giọng hăn thay đổi “Moira, thật vui khi gặp lại em”

“Em sợ…”

Cảm xúc hiện rõ trên mặt hắn “Không, Moira, người sợ phải là anh mới đúng. Anh là người nước ngoài. Anh hiếm khi có mặt ở đây và chắc chắn có rất nhiều đàn ông…”

“Juan, anh đang sống ở đâu vậy?” bà Wolfe hỏi

“Ở khách sạn Sheraton”

“Họ có dịch vụ phòng không?”

“Có nhưng sao….”

“Em sẽ không đói trong hai giờ nữa” cô nói với hắn và uống hết cốc rượu “Chúng ta rời đây bây giờ nhé?”

Felix để 2 tờ 20usd xuống bàn và dẫn cô ra ngoài. Cô phục vụ bàn nhìn họ và nhớ đến bài hát trong bộ phim The King and I. Chưa đầy 6 phút sau họ bước vào sảnh khách sạn Sheraton. Cả hai nhanh chóng vào thang máy và thận trọng nhìn xung quanh, đều hi vọng mình không bị chú ý, nhưng mỗi người lại vì các lý do khác nhau. Phòng của hắn là một căn phòng đắt tiền trên tầng 10. Moira gần như không nhận ra điều này khi bước vào cửa và trong 1 giờ tiếp theo, trong đầu cô chỉ có một người đàn ông mà cô nghĩ rằng tên là Juan Diaz

“Thật tuyệt quá” cuối cùng hắn nói

“Chuyện gì vậy?”

“Thật tuyệt khi có vấn đề với bộ chế hòa khí”

“Juan”

“Giờ anh phải chế tạo ra một vấn đề liên quan đến quản lý chất lượng để tuần tới họ còn gọi anh tới Detroit” hắn nói khi nhẹ nhàng vuốt tay cô

“Sao anh xây nhà máy ở đây?”

“Giá nhân công quá cao” hắn nghiêm túc nói “tất nhiên, vấn đề ma túy sẽ đỡ hơn”

“Ở đó cũng có vấn đề ma túy sao?”

“Có, họ gọi nó là basuco, chất lượng kém hơn, không tốt như loại xuất khẩu và có rất nhiều công nhân trong nhà máy anh có dùng” hắn dừng một chút rồi lại nói “Moira, anh đang cố pha trò cười và em buộc anh lại phải nói về công việc. Em không còn hứng thú với anh nữa à?”

“Anh nghĩ gì thế?”

“Anh nghĩ anh cần quay trở lại Venezuela khi anh còn có thể bước đi”

Cô dùng ngón tay vuốt ve, khám phá hắn “Em nghĩ anh sẽ sớm phục hồi thôi”

“Thật tốt khi biết điều đó” hắn cúi đầu hôn cô, ánh mắt không rời, kiểm tra cơ thể cô khi ánh sáng mặt trời chiếu qua khe cửa sổ. Cô nhận thấy và kéo chăn che thân thể

“Em không còn trẻ nữa” cô nói

“Mọi đứa trẻ trên thế giới đều thấy mẹ mình là đẹp nhất thế giới, dù không phải người mẹ nào cũng đẹp. Em biết tại sao không? Vì đứa trẻ đó nhìn bằng tình yêu và thấy tình yêu được đền đáp. Moira, vẻ đẹp được sinh ra trong tình yêu và thành thật màn nói, trong mắt anh em rất đẹp”

Và đúng là thế. Những lời này cuối cùng cũng được nói ra. Hắn thấy mắt cô mở to, đôi môi run rẩy và hơi thở gấp gáp. Lần thứ hai, Cortez cảm thấy xấu hổ. Hắn nhún vai dằn xuống, hoặc cố gắng xua tan cảm giác này. Tất nhiên, trước đây hắn đã từng chơi chiêu này rồi. Nhưng đều là với những phụ nữa trẻ, những người trẻ độc thân theo đuổi phiêu lưu và cảm giác phấn khích. Nhưng lần này thì khác, theo nhiều nghĩa. Khác hay không, hắn tự nhắc nhở bản thân, thì công việc vẫn phải hoàn thành.

“Xin lỗi, anh có làm em khó xử không?”

“Không” cô khẽ trả lời “Không phải bây giờ”

Hắn mỉm cười nhì ncoo “Và giờ, em có muốn ăn tối không?”

“Có”

“Được” Cortez đứng dậy và lấy khăn tắm ra sau cánh cửa phòng tắm. Dịch vụ ở đây rất chu đáo. Nửa giờ sau, đồ ăn tối được đưa vào phòng khách-Moira ở trong phòng ngủ. Ngay khi người phục vụ rời đi, Cortez đẩy cửa phòng ngủ vào.

“Em làm anh cứ như một gã bất lương. Xem cái cách viên phục vụ nhìn anh thì biết”

Cô bật cười “Anh cosb biết em trốn trong phòng bao lâu không?”

“VÀ em gọi món không đủ. Sao em có thể sống chỉ với món salad chút xíu này được”

“Nếu em béo ị, anh sẽ không quay lại với em nữa đâu”

“Ở chỗ anh, bọn anh, phụ nữ thường không có eo” Cortez nói “Mỗi khi anh thấy một ai đó quá gầy, anh lại nghĩ đấy là do basuco. Ở nơi anh sống, họ nghiện đến mức quên cả ăn uống”

“Tệ đến thế à?”

“Em có biết basuco là gì không?”

“Cocaine, theo báo cáo em đã đọc”

“Chất lượng kém, không đủ tốt để bọn tội phạm đưa sang Bắc Mỹ và trộn với hóa học để đầu độc bộ não. Ở quê hương anh, nó đang trở thành một bệnh dịch”

“Ở đây cũng khá tệ” Moira nói. Cô có thể thấy người yêu cô đang lo lắng về chuyện này không kém gì Giám Đốc.

“Anh vừa nói chuyện với cảnh sát ở quê nhà. Làm sao công nhân của anh có thể làm việc nếu đầu óc họ lúc nào cũng nghĩ đến cái thứ độc dược đó chứ? Và cảnh sát đang làm gì? Họ chỉ nhún vai và đưa ra lời giải thích mơ hồ- và nhiều người đã chết. Họ chết vì basuco. Họ chết dưới họng súng của mấy tên buôn ma túy. Và không ai làm điều gì để dừng chuyện đó lại cả” Cortez làm một cử chỉ tỏ ý bất lực “Em biết không, Moira, anh không chỉ là một nhà tư bản. Nhà máy của anh tạo công ăn việc làm, mang tiền về cho đất nước, tiền cho mọi người để xây nhà cửa và trẻ em học hành. Anh giàu, đúng thế, nhưng anh cũng đang giúp đỡ xây dựng đất nước mình – bằng đôi bàn tay này, anh đang làm việc đó. Công nhân của anh, họ đến gặp anh và nói với anh chuyện con cái họ -à! Anh chẳng thể làm gì. Một ngày nào đó, mấy kẻ buôn ma túy đó, họ sẽ gặp anh và lấy nhà máy của anh mất” hắn tiếp tục “anh sẽ đến gặp cảnh sát và cảnh sát sẽ chẳng làm gì cả. Anh sẽ đến nhờ quân đội, và quân đội cũng sẽ chẳng làm gì cả. Em đang làm việc cho cảnh sát liên bang, phải không? Có ai nghĩ về điều này không?” Cortez gần như nín thở, không biết câu trả lời nhắn nhận được sẽ là gì

“Anh nên đọc mấy báo cáo em phải đánh máy cho Giám Đốc”

“Báo cáo” hắn khịt mũi “ Ai cũng có thể viết báo cáo. Ở quê hương anh, cảnh sát viết rất nhiều báo cáo và thẩm phán tiến hành điều tra – và chả có gì xảy ra hết. Nếu anh điều hành nhà máy của mình theo cách này thì anh sẽ phải sớm sống trong túp lều nơi chân núi và ăn xin giữa phố. Cảnh sát bên em có làm gì về vấn đề này không?”.

“Nhiều hơn những gì anh nghĩ. Có vài thứ đang diễn ra bây giờ nhưng em không thể nói. Mọi người trong văn phòng nói là luật lệ đang thay đổi nhưng em không hiểu nó nghĩa là gì. Giám Đốc sẽ sớm bay đến Colombia để gặp Tổng Chưởng Lý bên đó và..à, em không đượcp hép nói với bất kỳ ai chuyện đó. Nó vẫn còn là bí mật”

“anh sẽ không nói cho ai biết” Cortez bảo đảm với cô

“Em thực sự không biết nhiều lắm” cô tiếp tục thận trọng “Có gì đó mới bắt đầu được tiến hành. Em không biết về chuyện đó. Dù là gì thì Giám Đốc không thích chuyện đó lắm”

“Nếu nó khiến cho bọn tội phạm bị thiệt hai, sao ông ấy lại không thích nó” Cortez lên cái giọng bối rối hỏi lại “Nếu có người bắn hết bọn chúng chết dưới phố htif anh còn mua bữa tối thưởng cho họ ấy chứ”

Moira chỉ cười “Em sẽ nói với họ chuyện đó. Mấy lá thư chỉ nói chuyện đó – bọn em nhận được thư từ đủ các loại người”

“Giám đốc của em nên lắng nghe họ”

“Tổng Thống cũng thế”

“Có lẽ ông ấy sẽ lắng nghe” Cortez đề nghị. Đây là năm bầu cử….

“Có thể ông ấy đã lắng ngeh rồi. Bất kể có thay đổi gì thì nói cũng bắt đầu”

“Nhưng Giám đốc của em không thích nó?” Hắn lắc đầu “Anh không hiểu chính phủ của anh. Anh cũng không nên cố mà hiểu chính phủ của em”

“Nhưng đây đúng là chuyện lạ. Đây là lần đầu tiên em không biết- chà, em cũng không thể nói chuyện này được” Moira đã ăn xong món salad. Cô nhìn vào ly rượu trống rỗng. Felix/Juan rót rượu vào cho cô

“Em có thể nói cho anh một thứ được không?”

“Chuyện gì?”

“Gọi cho anh khi giám đốc của em tới Colombia” Hắn nói

“Tại sao?” Cô sửng sốt nhưng không cự tuyệt trực tiếp

“Chuyến thăm cấp nhà nước sẽ kéo dài vài ngày phải không?”

“Phải. Em nghĩ thế, nhưng cũng không biết rõ”

“Và nếu giám đốc đi vắng, em là thư ký của ông ấy htif em sẽ có ít việc phải làm, phải không?”

“Không nhiêu việc lắm”

“Vậy thì tất nhiên anh sẽ bay tới Washington” Cortez rời khỏi ghế, bước quanh bàn vài bước và tiến tới sau Moira. Chiếc khăn tắm của Moira đang hờ hững cuộn quanh người cô và hắn nắm bắt cơ hội này “Anh phải bay về nhà sáng sớm ngày mai. Một ngày với em không đủ dài, tình yêu của anh. Hừm, anh nghĩ em đã sẵn sàng rồi”

“Còn anh thì sao?”

“Rồi xem. Có một thứ anh sẽ không bao giờ hiểu” hắn nói khi kéo cô khỏi ghế

“Là cái gì?”

“Sao một thằng ngu lại tìm niềm vui trong cái thứ bột trắng đó trong khi hắn có thể tìm được niêm vui với một người phụ nữ?” Thực tế đúng là thế. Đây đúng là điều Cortez không thể hiểu được. Tuy nhiên, việc của hắn cũng không nhất thiết phải hiểu

“Bất kỳ phụ nữa nào ư?” cô nói, đầu hướng về phía của phòng ngủ. Cortez kéo chiếc khăn tăm ra khỏi người cô

“Không, không phải bất kỳ phụ nữ nào”

“Chúa ơi” Nửa giờ sau, Moira mới cất lời, mồ hôi đầy trên ngực- cả của cô và của hắn

“Anh đã phạm sai lầm” hắn cúi mặt xuống bên cạnh cô, thở một cách nặng nhọc.

“Gì thế?”

“Khi giám đốc của em bay tới Colombia, đừng gọi cho anh” Hắn phá lên cười để cho cô thấy hắn đang đùa “Moira, anh không biết có thể làm điều này nhiêu hơn một lần trong tháng không”

Một tiếng cười khúc khích “Có lẽ anh không làm việc vất vả quá, Juan”

“Sao anh không thể chứ?” hắn quay lại nhìn cô “Anh cảm thấy như mình là một cậu nhóc ấy. Nhưng anh không còn là một thanh niên trẻ. Sao phụ nữ có thể trẻ thế trong khi đàn ông thì không thể?” Cô mỉm cười và thưởng thức lời nói dối rõ ràng của hắn. Hắn đã khiến cô hài lòng tuyệt đối

“Em không thể gọi cho anh”

“Cái gì?”

“Em không có số điện thoại của anh” Cô bật cười. Cortez nhảy khỏi giường, với lấy ví trong túi áo khoác ra và lẩm bẩm một câu chửi thề.

“Anh không có card visit- à” hắn lấy một tờ giấy nhớ trên bàn và viết một dãy số “Đây là số điện thoại văn phòng anh. Thường thì anh không mấy khi có mặt tại văn phòng- anh thường ở tầng dưới cửa hàng” hắn cười toe “Anh thường làm đêm ở nhà máy và cả cuối tuần cũng ở nhà máy. Đôi khi anh ngủ tại nhà máy luôn. Nhưng Consuela sẽ tìm thấy anh bất kể anh ở đâu”

“Và em phải đi rồi” Moira nói

“Nói với giám đốc của em rằng ông ấy phải đi vào cuối tuần ấy. Chúng ta có thể có hai ngày bên nhau ở đây. Anh biết một nơi yên tĩnh và nhỏ trên núi, chỉ cách đây vài giờ”

“Anh nghĩ mình có sống nổi không?” Cô hỏi khi ôm hắn

“Anh sẽ chú ý đến chế độ ăn uống và luyện tập” hắn hứa với cô. Một cái hôn tạm biệt và cô rời đi

Cortez đóng cửa và bước vào phòng tắm. Hắn không khai thác được nhiều tin lắm, nhưng hắn những gì vừa lấy đươc có thể rất quan trọng “Luật lệ đang thay đổi” bất kể họ đang thay đổi cái gì thì Giám đốc Jacobs không thích nó, nhưng rõ ràng vẫn đang xảy ra. Ông ta sẽ bay đi Colombia để bàn chuyện đó với Tổng Chưởng Lý/ Bộ trưởng Bộ Tư Pháp. Jacobs, hắn nhơ rõ, biết Bộ trưởng bộ tư pháp rất rõ. Họ là bạn cùng lớp hồi đại học từ hơn 30 năm trước. Viên Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp đã bay đến Mỹ dự đám tang của Bà Jacobs. Lần này thì chuyện cần bàn đó có hẳn dấu của Tổng Thống hẳn hoi. Chà, hai đồng nghiệp của Cortez đang ở New Orleans để gặp gỡ viên luật sư bào chữa cho hai thằng ngu đã giết người trên chiếc du thuyền đó. FBI chắc chắn đã can thiệp vào đó và bất kể có chuyện gì xảy ra thì hắn sẽ sớm nhận được tin và lần ra manh mối từ đó

Cortez rửa tay, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông trong gương đã lấy được thông tin quý giá, hắn cảm thấy không thích người trong gương chút nào. Hắn nhún vai từ bỏ cảm giác đó. Đây không phải là lần đầu tiên và chắc chắn cũng không phải lần cuối cùng.

23:41, cuộc phóng bắt đầu. Hai tên lửa đẩy nhiên liệu rắn khổng lồ Titan- IIID bốc cháy vào một thời điểm xác định trước, tạo ra lực đẩy hàng triệu pound, đẩy toàn bộ tổ hợp khỏi bệ phóng giữa một quầng sáng rực lửa có thể được nhìn thấy từ Savannah đến Miami. Một trăm hai mươi giây sau, tên lửa đẩy nhiên liệu rắn rơi ra. Đồng thời, ống đẩy nhiên liệu lỏng ở giữa bộ tăng áp bắt lửa, đẩy cơ thể bay cao hơn, nhanh hơn và xa hơn theo hướng phóng. Trong thời gian này, các thiết bị trên tổ hợp bay liên tục gửi dữ liệu từ tên lửa về trạm mặt đất ở Cape Canaveral. Trên thực tế, trạm giám sát của Liên Xô ở cực bắc Cuba và một “tàu đánh cá” cờ đỏ ở vùng biển ngoài khơi Mũi Canaveral cũng nhận được những dữ liệu này từ đài. Tên lửa Titan-IIID được sử dụng rộng rãi để phóng cho mục đích quân sự, Liên Xô rất quan tâm đến vụ phóng này vì một báo cáo chưa được xác nhận từ Bộ Tổng tham mưu Tổng cục Tình báo Liên Xô (GRU) cho biết các vệ tinh trên phương tiện phóng được cải tiến đặc biệt có thể đánh chặn cực yếu các tín hiệu điện tử – nhưng báo cáo không nêu rõ đó là loại tín hiệu nào

Tên lửa ngày càng bay nhanh hơn và cao hơn. Phần tên lửa đẩy đã được tách ra, nhiên liệu giai đoạn hai đã cháy hết và giai đoạn ba bắt đầu bốc cháy cách bãi phóng khoảng 1000 dặm. Trong hầm điều khiển ở Cape, các kỹ sư và kỹ thuật viên nhận thấy mọi việc vẫn đang diễn tiến theo đúng kế hoạch, going như phương tiện phóng đã có từ cuối những năm 50 vẫn còn được áp dụng cho đến ngày nay. Giai đoạn 3 đã cháy hết đúng thời gian và địa điểm định trước. Trọng tải, cùng với đó là giai đoạn 4, hoặc giai đoạn chuyển tiếp, vẫn đang bay và chờ thời được kích hoạt vào thời diểm thích hợp để đẩy trọng tải lên độ cao đồng bộ xác định trước so với xích đạo trái đất. Một khi đạt đến độ cao này, vệ tinh sẽ tự động di chuyển đồng bộ với trái đất tại một vị trí cụ thể trên đường xích đạo. Trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, các nhân viên trong phòng điều khiển mặt đất vội vã uống cà phê, đi vệ sinh và xem lại dữ liệu thu được trong quá trình phóng, họ đều đồng ý rằng những dữ liệu này phù hợp hoàn hảo đúng như những gì một sỹ sư đã dự đoán

Sự cố xảy ra nửa giờ sau đó. Giai đoạn chuyển tiếp bốc cháy sớm, dường như tự nó, đẩy trọng tải lên độ cao cần thiết, nhưng không ở vị trí mong đợi; Ngoài ra, thay vì được đặt hoàn hảo ở vị trí tĩnh, trọng tải được để theo một đường lệch tâm, uốn khúc theo hình số tám bị lệch nằm giữa đường xích đạo. Ngay cả khi nó đôi khi ở trên kinh độ định trước, nó không thể bao phủ các khu vực vĩ ​​độ cao theo yêu cầu. Bất chấp mọi thứ đã diễn ra đúng như ý muốn và hàng nghìn bộ phận hoạt động hoàn toàn theo thiết kế ban đầu, nhưng vụ phóng này không thành công. Đội ngũ kỹ sư quản lý các giai đoạn thấp hơn lắc đầu thông cảm với những người chịu trách nhiệm về giai đoạn chuyển tiếp, những người này thì thất vọng nhìn hệ thống điều khiển và giám sát phóng. Vụ phóng đã thất bại

Khoảng trọng tải thì không biết điều này. Ngay khi đến thời gian dự kiến, nó được tách ra khỏi quỹ đạo giai đoạn tên lửa và bắt đầu hoạt động theo chương trình cài đặt. Cánh tay máy nặng dài mười mét được tự động kéo dài. Lực hấp dẫn của Trái đất ở cách xa 20.000 dặm tác động thông qua lực thủy triều, khiến vệ tinh luôn hướng xuống. Bảng điều khiển năng lượng mặt trời được bật lên, biến năng lượng ánh sáng của mặt trời thành năng lượng điện và sạc bộ pin của vệ tinh. Cuối cùng, các ăng-ten hình parabol khổng lồ bắt đầu hình thành. Khung bên ngoài làm bằng vật liệu kim loại-gốm-nhựa đặc biệt được ánh sáng mặt trời đốt nóng liên tục và dần dần lộ ra theo cấu trúc trong “bộ nhớ” Ba giờ sau, một ăng-ten hình parabol gần như hoàn hảo với đường kính 30 mét được hình thành. Ở rất gần vệ tinh này, bất kỳ ai cũng có thể thấy logo của công ty sản xuất trên cạnh. Việc đặt biển báo này thực sự lạc hậu, vì không thể để ai đó lại gần như vậy, nhưng điều này lại phù hợp với tập quán truyền thống. Logo được làm bằng lá vàng, sơn với TRW là nhà thầu chính và tên của vệ tinh là Rhyolite-J. Là vệ tinh cuối cùng trong loạt vệ tinh lỗi thời được dựng năm 1981 và vẫn để trong kho- chi phí hơn 100.000usd/năm – đang chờ vô thời hạn để được phóng, vì CIA và NSA đã sử dụng vệ tinh trinh sát điện tử tiên tiến hơn ó thiết bị thu tín hiệu nhỏ hơn. Trên thực tế, một số thiết bị mới đã được gắn vào con chim lỗi thời này, các ăng-ten thu sóng khổng lồ của chúng có thể làm cho các thiết bị này hoạt động hiệu quả hơn. Ban đầu, Rhyolite được thiết kế để nghe lén các phát xạ điện tử của Liên Xô, đo từ xa từ các vụ thử tên lửa, thu nhỏ từ radar phòng không, phát tán từ các tháp vi sóng, thậm chí cả tín hiệu từ các thiết bị gián điệp do các nhân viên và nhân viên CIA thả ở các địa điểm nhạy cảm.

Thất bại này không ảnh hưởng nhiều đến những người ở Cape Một nhân viên công vụ của Lực Lượng Không Quân ra một bản thông báo chính thưc rằng vụ phóng (bí mật) đã không đi vào quỹ đạo như dự kiến. Chuyện này cũng được phía Liên Xô xác nhận, họ vốn ban đầu dụ kiến vệ tinh này sẽ bao phủ Ấn Độ Dương, nhưng rồi kết quả là nó dao động qua biên giới Brazil-Peru, từ vị trí này thì hoàn toàn không thể nhìn thấy Liên Xô. Tuy nhiên, họ vẫn thấy lạ thi người Mỹ vẫn khởi động cho nó hoạt động, tín hiệu nghe trộm được của “một tàu đánh cá” khác ở ngoài khơi California cho thấy vệ tinh đang định kỳ gửi tín hiệu mã hóa đến một trạm thu tín hiệu vô tuyến. Tuy nhiên, dù nó có gửi thông tin gì thì cũng không phải mối quan tâm của Liên Xô

Những tín hiệu này được nhận bởi một ăng-ten vệ tinh hình parabol trên một phương tiện liên lạc khó phân loại gần Fort Huachuca, Arizona, nơi các kỹ thuật viên hiệu chỉnh các thiết bị theo tín hiệu này. Họ vẫn chưa biết việc phóng vệ tinh thất bại, chỉ biết rằng mọi thứ đều phải giữ bí mật

Chavez nghĩ, Rừng đây rồi. Nó có mùi đặc trưng, nhưng anh không ngại mùi này bằng rắn. Chavez chưa bao giờ thổ lộ với ai chuyện anh ghét và sợ rắn, mọi loại rắn luôn. Anh không biết tại sao- và điều khiến anh phiền lòng chính là nỗi sợ rắn thường gắn với phụ nữ, chứ đàn ông thường không sợ – nhưng mỗi khi nghĩ đến con quái vật trơn tuột, nhầy nhụa khiến anh nổi da gà, cái loại thằn lằn khổng lồ không có chân, chiếc lưỡi búng ra và mắt không mí ấy, chúng treo mình trên những cành cây hoặc nấp dưới những cây đổ, đợi anh đi qua là ngay lập tức phản công vào bất cứ phần nào của cơ thể lộ ra ngoài. Anh biết chúng sẽ cắn anh ngya khi có cơ hội và biết rằng nếu bị chúng cắn thì anh có thể chết. Vì vậy anh luôn cảnh giác. Khi nào còn cảnh giác thì bọn rắn còn lâu mới tiến lại được gần anh. Ít nhất thì anh có một vũ khí vô thanh, có thể giết chúng mà không gây ra tiếng động. Bọn rắn khốn khiếp.

Cuối cùng Chavez cũng bước lên bờ. Đáng nhẽ anh nên ở trong bùn, nhưng anh muốn nằm ở một nơi sạch sẽ, khô ráo để có thể quét toàn cảnh xung quanh bằng chiếc ống nhòm xuyên đêm AN/PVS-7. Không có rắn. Anh hít một hơi thật sâu, rồi lấy chai nhựa ra khỏi người. Họ đã hành quân trong sáu giờ đồng hồ và đi bộ khoảng năm dặm trong rừng – rất khó khăn-nhưng theo yêu cầu, họ phải đến được con đường này trước bình minh mà không bị OPFOR (the opposing force – kẻ thù) phát hiện-kẻ thù đã biết họ sẽ đến. Chavez đã phát hiện ra bọn họ 2 lần, anh nghĩ, một lần là một cặp cảnh sát quân sự Mỹ, không thực sự là lính, ít nhất là theo quan điểm của anh. Chavez đã đưa cả đội đi vòng qua họ, băng qua đầm lầy yên lặng như…như rắn, anh cố tình châm biếm bản thân. Anh có thể dễ dàng giết chết 2 đội 4 người đó, nhưng đó không phải là nhiệm vụ của họ

“Làm tốt lắm, Ding” Đội trưởng Ramirez tiến đến bên cạnh, họ thì thầm nói chuyện

“Chết tiệt, bọn chúng đã đi ngủ rồi”

đội trưởng mỉm cười trong bóng tối “Tôi ghét rừng rậm khốn khiếp này. Toàn thấy bọ”

“Bọ chưa là gì, sir. Rắn mới là loài tôi ghét”

Cả hai người quan sát đường theo cả hai hướng. Không có gì. Ramirez vỗ vai viên trung sỹ rồi đi kiểm tra các thành viên khác trong đội. Ngay khi anh rời đi thì có một bóng người xuất hiện trong khu rừng cách đó 300 yard. Hắn đang di chuyển thẳng tới chỗ Chavez. Ồ..à

Chavez lui tới một cái cây thấp và bỏ khẩu tiểu liên xuống. dù sao cũng không có đạn trong súng, thậm chí không có đạn của huấn luyện viên bằng sáp. Một người khác bước ra, nhưng đi theo hướng khác. Chavez tự nghĩ, chiến thuật kiểu này quá tệ, hai người không thể hỗ trợ lẫn nhau. Chà, thật đáng tiếc. Bầu trời sáng dần, và ánh trăng bạc cuối cùng lấp ló qua lớp cành lá đầu tiên của tán rừng ba tầng, nhưng kính nhìn ban đêm của Chavez vẫn phát huy lợi thế. Bóng dáng càng ngày càng gần, bước đi của anh rất nhẹ – ít nhất anh vẫn biết cách không gây tiếng động, bước đi rất chậm, mắt quan sát hai bên đường, tai lắng nghe chuyển động xung quanh. Chavez đợi, tắt kính nhìn đêm và tháo nó ra khỏi đầu. Rồi anh rút con dao ra khỏi vỏ và chờ đợi. Bóng người đang tiến gần hơn, bây giờ chỉ cách 50 yard, viên trung sỹ coi người lại, thu chân trước ngực. Còn 30 yard nữa. Anh nín thở, và nếu anh có thể khiến tim ngừng đập thì anh cũng sẽ làm – để giảm bớt tiếng ồn. Lần này chỉ là trò đùa, nếu là thực chiến thì viên đạn 9mm đã găm vào đầu người này từ lâu.

Người lính gác đến tìm dưới bụi cây nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, vừa bước lên bước thứ hai thì chỉ nghe thấy tiếng cát, anh ta ngã sấp mặt xuống đất. Trước khi anh ta có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta đã cảm thấy một con dao cứa vào cổ mình.

“Ninja làm chủ bóng đêm, nhóc! Cậu đã chết”

“Anh đã giết được tôi, mẹ nó” người đàn ông thì thầm trả lời. Chavez lật anh ta lên, đó là một thiếu tá, đội mũ nồi trên đầu. Có thể OPFOR không phải là lính quân đội.

“Cậu là ai?” nạn nhân hỏi

“Trung sỹ Domingo Chavez, sir”

“Chà, cậu vừa giết được một sỹ quan huấn luyện chiến tranh trong rừng, Chavez. Tốt lắm. Có phiền nếu tôi uống một chút không? Thật đúng là đêm dài” Chavez yêu cầu anh ta đi vào bụi cây, anh ta làm theo, lấy ra chai nhựa, nhấp một ngụm

“Cậu đến từ đơn vị nào- khoan, phải đơn vị số 3, trung đoàn 17, phải không?”

“Chúng tôi làm chủ bóng đêm, sir” Chavez thừa nhận “Ngài đã ở sẵn đây?”

“Ở đây, là sỹ quan tham mưu trong trại” vị thiếu tá lau máu trên mặt. Anh ta vừa có một cú ngã sấp mặt hơi nặng

“Xin lỗi, sir”

“Lỗi của tôi, trung sỹ, anh anh không lỗi gì cả. Chúng tôi có 20 gã ngoài kia. Tôi chưa bao giờ nghĩ các anh lại đi sâu được đến thế mà không bị phát hiện”

Tiếng xe ô tô từ đường. Một phút sau, ánh sáng từ Hummer – một chiếc Jeep cao cấp cỡ lớn mới coong chiếu đèn pha cỡ lớn, báo hiệu cuộc tập trận kết thúc. Vị thiếu tá “đã chết” đi tập hợp cấp dưới của mình, và đội trưởng Ramirez cũng tập hợp người trong đội

“Đây là bài kiểm tra cuối cùng, mọi người” anh ta nói với cả đội “chúc ngủ ngon trong ngày. Tối nay chúng ta bắt đầu”

“Không thể tin được” Cortez nói. Hắn đã đáp chuyến bay đầu tiên từ Dulles tới Atlanta. Hắn gặp một cộng sự trên một chiếc xe thuê và giờ họ vừa lái xe chạy với tốc độ cho phép trên đường vành đai ngoài Atlanta vừa thảo luận

“Cứ gọi nó là cuộc chiến tâm lý” người đàn ông trả lời “Không có chỗ cho thỏa thuận. Không có cách nào đàm phán nhận tội để đổi lấy giảm án, sẽ xét xử như một tội giết người thẳng cánh luôn. Ramon và Jesus sẽ không nhận được bất kỳ xem xét giảm án nào”

Cortez nhìn dòng xe cộ bên ngoài cửa sổ. Hắn chẳng thèm cmn quan tâm số phận của hai thằng giết thuê đó, bọn đó giống như bất kỳ tên khủng bố nào khác, có quan tâm gì đến lý do giết người đâu. Những gì hắn đang cân nhắc bây giờ là một loạt các thông tin tình báo rời rạc, không liên tục về các hoạt động đánh chặn của người Mỹ. Số lượng máy bay chở hàng mất tích nhiều chưa từng có. Người Mỹ đang xử lý trường hợp này khác với thông thường. Giám Đốc FBI đang làm gì đó mà ông ta không thích và thư ký cá nhân của ông ta cũng không được quyền biết “Quy tắc đang thay đổi”. điều này có nghĩa là tất cả các khả năng. Có gì đó đang diễn ra. Chắc chắn là thế. Nhưng là cái gì? Trong số các cơ quan chính phủ Hoa Kỳ, bao gồm Hải quan, DEA, lực lượng bảo vệ bờ biển đều có những điệp viên đáng tin cậy vốn được trả số tiền lớn, nhưng không hề có bất kỳ báo cáo nào về vấn đề này. Ngay cả cơ quan thực thi pháp luật cũng ở trong bóng tối – ngoại trừ giám đốc FBI, người không thích việc này, nhưng cũng sẽ sớm sang Colombia….

Một dạng chiến dịch tình báo- không. Biện pháp chủ động? Đây là thuật ngữ do KGB sáng tạo ra, có nghĩa là bất kỳ điều gì từ việc cung cấp thông tin sai lệch cho các điệp viên nằm vùng, cho đến các hoạt động bất hợp pháp. Người Mỹ định làm gì? Họ chưa bao giờ làm điều này trước đây. Hắn nhìn chằm chằm vào quan cảnh trước mặt. Là một sỹ quan tình báo giàu kinh nghiệm, chuyên môn của hắn là đánh giá những gì mọi người đang làm từ những mảnh vụn manh mối. Còn sự ghét cay ghét đắng đối với ông chủ hiện tại thì lại là vấn đề khác. Đây là vấn đề của lòng tự trọng. Ngoài ra, hắn còn ghét người Mỹ hơn.

Bọn họ đang làm gì? Corteaz phải tự công nhận rằng hắn không biết, nhưng hắn phải lên máy bay trong 1 giờ nữa, và trong 6 giờ nữa hắn phải nói với ông chru rằng hắn không biết gì. Đây là chuyện hắn không muốn xảy ra

Có điều gì đó căn bản đang đến. Luật lệ đang thay đổi. Giám đốc FBI không thích chuyện đó. Thư ký của ông ta không biết. Chuyến đi đến Colombia diễn ra bí ẩn

Cortez thư giãn. Bất kể chuyện đó là gi, nó cũng không phải là mối đe dọa tức thời. Cartel vẫn tuyệt đối an toàn. Vẫn còn thời gian phân tích và đối phó. Có rất nhiều người trong chuỗi buôn lậu này có thể là vật hy sinh, thực tế họ đấu tranh tranh dành cơ hội này. Và sau một thời gian, Cartel sẽ điều chỉnh hoạt động của mình để thích ứng với điều kiện mới vốn luôn thay đổi. Tất cả những gì hắn phải làm là thuyết phục ông chủ nhìn nhận sự thật đơn giản đó. Jefe/Ông chủ cũng đâu có thực sự quan tâm đến việc sống chết cua Ramon và Jesus hay bất kỳ thằng buôn lậu ma túy nào và có khi còn phải giết khi cần thiết kìa. Vấn đề nằm ở viêc cung ứng thuốc tiếp tục đến được tay khách hàng cơ

Suy nghĩ của hắn quay trở lại với những chiếc máy bay mất tính. Trước đây, mặc dù người Mỹ sử dụng rất nhiều radar và máy bay, họ chỉ đánh chặn một hoặc hai chiếc mỗi tháng. Nhưng gần đây – 4 chiếc trong hai tuần, phải không?- đã biến mất. điều đó có nghĩa là gì. Từ này có thể người Mỹ không biết, nhưng đó chính là tổn thất “trong chiến đấu”, một thuật ngữ quân sự ám chỉ việc không gì khác hơn là một tai nạn máy bay. Một trong những lý do ông chủ hắn thuê Carlos Larson để để giảm tổn thất này, và thực tế nó cho thấy rất đang hứa hẹn- cho đến gần đây. Tại sao tổn thất đột ngột tăng lên? Nếu người Mỹ chặn những chiếc máy bay này bằng bất kỳ phương tiện nào, thì những người trên máy bay sẽ phải trình diện tại các tòa án và nhà tù, phải không? Cortez đã phải loại trừ khả năng này.

Có thể là do phá hoại? Sẽ thế nào nếu ai đó đặt bom trên máy bay, như là bọn khủng bố Ả Rập…? Không giống như…hay là thế? Có ai kiểm tra điều đó chưa? Cũng không cần bom lớn để làm việc này. Ngay cả một lỗi nhỏ như bay thấp cũng khiến phi công gặp vấn đề mà nếu xử lý không khéo cũng kéo theo tai họa chết người. Một kíp nổ nhỏ sẽ làm được, thậm chí nhỏ hơn một cm3 … hắn phải kiểm tra giả thuyết này. Nhưng, nếu thế thì ai làm? Người Mỹ? Nhưng sẽ thế nào nếu công chúng phát hiện ra người Mỹ đặt bom lên máy bay? Liệu họ có chấp nhận rủi ro chính trị này không? Khả năng là không. Vậy thì, ai? Người Colombi có thể làm điều đó. Vài sỹ quan quân đội cấp cao Colombia nào đó, vì lý do cá nhân…hoặc một người nhận tiền từ mấy tên Yankee? Có khả năng. Cortez biết chắc đây không thể là chiến dịch của chính phủ. Vì cũng có rất nhiều người trong chính phủ cung cấp thông tin cho họ.

Nó sẽ phải là một quả bom? Tại sao không phải là xăng pha tạp chất? Tại sao không phải đông tay động chân trên động cơ, dây cáp điều khiển bị mòn … hay thiết bị bay bị trục trặc? Larson đã từng nói rằng phải chú ý đến thiết bị khi bay thấp. Điều gì sẽ xảy ra nếu một thợ máy thay đổi cài đặt của đường chân trời trên không? Hay cố tình sắp xếp làm cho nó không hợp lệ … hệ thống điện tử bị trục trặc gì đó? Có khó để hạ cánh một chiếc máy bay nhỏ trên không? Nên hỏi ai về vấn đề này? Larson? Cortez càu nhàu. Đây đúng là suy đoán không mục đích, hoàn toàn không chuyên nghiệp. Cso quá nhiều khả năng. Hắn biết có gì đó có lẽ đang xảy ra nhưng không biết đó là gì, chỉ là nó có lẽ đã xảy ra rồi, hắn phải tự công nhận thế. Một số lượng lớn máy bay mất tích hầu như không thể là dị thường trong thống kê được – hắn không tin điều đó, nhưng hắn buộc mình phải xem xét đến khả năng này. Một loạt sự trùng hợp – Không có trường dạy gián điệp nào trên thế giới dạy học viên tin vào trùng hợp hết, và trong sự nghiệp tình báo của hắn đã chứng kiến được bao nhiêu sự kiện trùng hợp rồi?

“Luật lệ đang thay đổi” hắn thì thầm

“Cái gì?” người lái xe hỏi

“quay trở lại sân bay đi. Chuyến bay đi Caracas của tôi sắp bay trong chưa tới một giờ nữa”

“Si, jefe/ vâng, Sếp”

Cortez bay đúng giờ. Hắn phải đi đến Venezuela trước vì vài lý do rõ rang. Moira có thể tò mò, có lẽ muốn nhìn vé máy bau cảu hắn, có thể hỏi số chuyến bay và ngoài ra thì đặc vụ Mỹ ít quan tâm đến những người đến và đi từ Bogota. 4 giờ sau hắn bắt chuyến nối tiếp đi sân bay quốc tế El Dorado, tại đó có một chiếc máy bay tư nhân đưa hắn qua các dãy núi.

Việc phân phối vũ khí và trang bị vẫn giống như thường lệ, chỉ có một ngoại lệ. Chavez nhận thấy rằng không có ai ký tên vào biên nhận. Điều này thực sự là trái với tiêu chuẩn. Tất cả các trang thiết bị trong quân đội đều phải có chữ ký, để nếu có hư hỏng, mất mát, tuy không cần đền bù nhưng phải giải thích lý do bằng cách nào đó.

Tuy nhiên, lần này là một ngoại lệ

Vũ khí và đạn dược mỗi người mang theo khác nhau. Chavez là trinh sát, nên có tải trọng nhẹ nhất, trong khi Julio Vega, một trong những xạ thủ súng máy, thì phải mang nặng nhất. Ding mang theo 11 băng đạn cho khẩu súng tiểu liên MP-5, tổng 330 viên. Hai thành ivene trong đội sẽ mang theo súng phóng lựu M-203 gắn được trên súng trường. Đây là loại súng hạng nặng duy nhất mà đội mang theo

Thay vì những bộ quân phục rằn ri có sọc và đốm thông thường, anh đang mặc một bộ đồng phục kaki rách để cho họ không giống người Mỹ trong trường hợp bị người thường nhìn thấy. Quần áo kaki ít được chú ý ở Colombia trong khi những bộ quần áo rằn ri rất gây bắt mắt. Họ được phát một chiếc mũ màu xanh lá cây có viền mềm thay vì mũ bảo hộ, một chiếc băng đô để buộc tóc, một hộp sơn xịt màu xanh lá cây nhỏ và hai “ống trang điểm” ngụy trang bôi lên mặt, một hộp đựng bản đồ chống nước gồm một số bản đồ trong đó. Đội trưởng Ramirez cũng có một hộp. Một bộ đàm snaplink và 12 feet dây cho tất cả mọi người. Một đài radio tầm ngắn bản thương mại đắt tiền, tốt hơn và rẻ hơn loại mà quân đội hay sử dụng. Ống nhòm phóng to 7 lần, loại nhỏ gọn của Nhật. Một loại lưới ngụy trang kiểu Mỹ, loại được sử dụng cho mọi quân đội trên thế giới, thực ra được sản xuất ở Tây Ban Nha. Hai chai nước một lít được treo trên đai quân sự, và có một chai nước hai lít trong ba lô — cái này được sản xuất cho mục đích dân sự ở Hoa Kỳ. Cũng có nhiều loại thuốc lọc nước – họ phải tự giải quyết vấn đề nước, hiển nhiên không có gì đáng ngạc nhiên

Ding còn mang theo đèn nhấp nháy và kính hồng ngoại vì một trong những nhiệm vụ của anh là chọn và chỉ nơi hạ cánh cho máy bay trực thăng, cộng với bảng tín hiệu VS-17 cùng mục đích. Một gương tín hiệu phòng khi radio không sử dụng được (làm bằng sắt, không dễ vỡ). Một đèn pin nhỏ và bật lửa butan vốn tốt hơn là sử sụng diêm nhiều, Một lọ thuốc giảm đau tylenol loại mạnh vốn được coi như là “kẹo dành cho lính bộ binh hạng nhẹ”, một lọ thuốc họ có chứa codeine. Một hộp kem bôi da loại có dầu của hãng Vaseline loại nhỏ. Một chai nhỏ hơi cay CS đậm đặc được ép lại. Một bộ dụng cụ lau vũ khí bao gồm bàn chải đánh răng; pin đa năng dự phòng; một mặt nạ chống độc.

Chavez trang bị nhẹ nhưng vẫn không quên 4 quả lựu đạn- loại NR-20C1 do Hà Lan sản xuất – và hai quả bom khói, cũng sản xuất tại Hà Lan. Những người còn lại tỏng đội mang theo bom sát thương Hà Lan và vài quả lựu đạn khói CS, cũng xuất xứ Hà Lan nốt. Thực tế, tất cả vũ khí trang bị cho đội đều mới được mua sắm tại Colon, Panama vốn là chợ mua bán vũ khí tiện lợi nhất ở Tây Bán Cầu. Ở đó mọi người đều có thể mua được vũ khí miễn có tiền

Thực phẩm mang theo là loại MRE (thực phẩm tiện lợi) thông thường. Mối quan tâm chính là nước, nhưng họ cũng được thông báo đầy đủ về việc viên lọc nước. Bất kỳ ai quên cầm theo thuốc tiêu chảy đều bị đội trưởng Ramirez sạc cho một trận. Mọi người đều đã được tiêm phòng lại khi họ vẫn còn ở Colorado để chống lại các bệnh nhiệt đới khác nhau đang lưu hành trong khu vực này, và tất cả đều mang theo một loại thuốc chống côn trùng không mùi được sản xuất dành riêng cho quân đội, bởi một công ty sản xuất nhãn hiệu “Off” cùng loại. Sỹ quan quân y trong đội mang theo một thùng đầy thuốc. Mỗi người đều có một ống tiêm morphin trong túi của riêng mình và một chai nhựa chứa chất lỏng tiê