Chương 11 NỘI ĐỊA
Chương 11
nội địa
ách SSG (Trung Sỹ) Ding Chavez 300 dặm, đại tá Felix Cortez, cựu đại tá DGI (cơ quan tình báo Cuba) đang ngủ gà ngủ gật trong văn phòng của el jefe/ Ông chủ. Hắn đã đến vài giờ trước nhưng được người ta nói rằng El Jefe đang làm gì đó- có lẽ đang hoạt động giải trí với một trong những tình nhân của mình. Thậm chí là có thể với vợ, Cortez nghĩ; không gì là không thể. Hắn đã uống 2 tách cà phê loại địa phương rất ngon- trước đây từng là sản phẩm xuất khẩu giá trị nhất của Colombia- nhưng không có tác dụng gì. Hắn mệt mỏi vì hành trình dài cả đêm hôm trước, việc di chuyển liên tục và giờ phải thích nghi lại với độ cao nơi đây. Cortez rất muốn ngủ, nhưng vẫn phải cố thức để báo cáo cho ông chủ. Đúng là tên khốn vô tâm. Ít nhất ở DGI, hắn còn có thời gian báo cáo bằng văn bản và nộp nó, sau đó dành vài giờ ngủ trước rồi mới đến giờ đi làm để báo cáo chính thức. Nhưng DGI toàn chuyên gia cả và hắn giờ đang chọn cách phục vụ một gã nghiệp dư
Chỉ sau lúc 1.30 sáng, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang. Cortez đứng dậy và xua đi cơn buồn ngủ. Cửa mở ra và el jefe xuất hiện với khuôn mặt thỏa mãn và vui vẻ. Chắc chắn là vừa xong với một trong số tình nhân của ông ta rồi.
“Anh đã tìm hiểu được gì rồi?” Escobedo hỏi thẳng
“Vẫn chưa có gì cụ thể” Cortez trả lời với một cái ngáp. Hắn trình bày trong 5 phút, lướt qua những gì hắn vừa phát hiện
“tôi thuê anh để ra kết quả, đại tá” Escobedo nhắc nhở
“Đúng vậy, nhưng cần thời gian để đưa ra những kết luận ở các cấp cao. Nếu ông không thuê tôi thì dựa trên những phương pháp thu thập thông tin trước đây, ông sẽ chỉ nhận được thông tin như máy bay mất tích và hai nhân viên đang bị Yankee bắt”
“Có tin gì về cuộc thẩm vấn của họ trên tàu không?”
“Rất bất thường, có lẽ là do họ bịa ra” Cortez ngồi trên ghế, ước gì được uống thêm một tách cà phê “Hoặc cũng có thê đúng, dù tôi nghi ngờ chuyện đó. Tôi không biết hai người này và tôi không chắc lời của họ đáng tin đến mức nào”
“Hai người đó đến từ Medellin. Anh trai của của Ramon làm việc cho tôi rất tốt. Anh ta bị giết trong trận chiến với du kích M-19 (đây là đội quân do Đảng Cộng Sản PCC thành lập, sau bị nhà nước Colombia ám sát toàn bộ). Anh ta đã chết rất dũng cảm. Ramon cũng đang làm cho tôi. Tôi phải cho cậu ta một cơ hội” Escobedo nói “Đó là vấn đề thể diện. Cậu ta không thông minh, nhưng rất trung thành”
“Và cái chết của cậu ta sẽ không gây ra phiền phức lớn chứ?”
Escobedo lắc đầu ngay lập tức “Không. Cậu ta biết cơ hội đó kèm rủi ro thế nào. Cậu ta không biết lý do vì sao phải giết người Mỹ đó, vì vậy chẳng biết gì để mà nó. Về phần tên người Mỹ- hắn là một tên trộm và là một trên trộm ngu xuẩn. Hắn nghĩ chúng tôi khong phát hiện ra hành vi trộm cắp của hắn. Thật sai lầm. Vì vậy hắn phải trả giá”
Và cả gia đình hắn cũng phải trả giá, Cortez thêm vào. Giết người là một chuyện, nhưng hãm hiếp trẻ em…đó là chuyện hoàn toàn khác hẳn. Nhưng đây không phải là vấn đề của hắn.
“Ông có chắc rằng họ không thể nói cho người Mỹ biết..”
“Bọn họ chỉ biết cần phải lên chiếc du thuyền đó, sử dụng tiền một cách thành thật và cất giấu ma túy. Sau khi giết người xong thì cầm tiền đến Bahamas, đưa tiền cho một trong những ngân hàng của tôi, lặng lẽ đánh chìm chiếc du thuyền đó, rồi vận chuyển ma túy theo phương thức thông thường đến Philadelphia. Họ biết tên người Mỹ đó khiến tôi không vui, nhưng không biết hắn đã làm gì”
“Họ phải biết hắn đang rửa tiền và họ chắc phải nói với Người Mỹ về điều này” Cortez kiên nhẫn chỉ ra
“Si. Tuy nhiên, may mắn thay, tên người Mỹ rất thông minh trong cách làm việc. Đại tá, chúng tôi đã rất thận trọng. Đảm bản không ai biết tên trộm đó đã làm gì trước kia” Escobedo mỉm cười, vẫn còn trong trạng thái mê đắm khi ân ái với cô nhân tình Pinta “Hắn thực sự rất thông minh, tên người Mỹ đó”
“Sẽ thế nào nếu hắn còn cất dấu một bản ghi âm?”
“Không có. Một sỹ quan cảnh sát thành phố đó đã tìm kiếm khắp văn phòng và nhà cho chúng tôi- cẩn thận đến mức mấy tên FBI cũng chưa bao giờ biết anh ta đã ở đó- trướ khi tôi ra lệnh giết người”
Cortez hít một hơi thật sâu trước khi nói “Jefe, Ông hẳn phải hiểu rằng nên nói cho tôi những chuyện này chứ! Sao ông thuê tôi nếu không tin tưởng năng lực của tôi?”
“Chúng tôi đã làm việc này trong nhiều năm. Chúng tôi có thể đối phó với mấy kẻ phản bội mà không cần…”
“Người Nga sẽ gửi ông đến Siberia vì ông đã làm hành động ngu ngốc này!”
“Đừng quên vị trí của anh, Senor Cortez!” Escobedo cự lại
Felix nuốt xuống câu định trả lời và tìm cách để nói chuyện bình tĩnh hơn “Ông nghĩ bọn Bắc Mỹ là đồ ngu vì họ không thể ngăn cản được việc buôn ma túy của mình. Điểm yếu của họ là chính trị, không phải là kỹ thuật chuyên nghiệp. Ông không hiểu điều đó, vì vậy tôi sẽ giải thích cho ông. Lẻn qua biên giới của họ rất dễ vì người Mỹ có truyền thống mở cửa biên giới. Ông nhầm tưởng khi đánh đồng việc đó với việc họ không đủ năng lực. Hoàn toàn không phải. Họ có cảnh sát hiệu quả cao với các phương pháp khoa học tốt nhất trên thế giới- ông có biết rằng ngay cả KGB cũng phải đọc sách giáo khoa của cảnh sát Mỹ? Cảnh sát Mỹ có vẻ vụng về vì các nhà lãnh đạo chính trị của họ không cho phép họ làm theo ý mình – và khi có thể hành động, nếu những hạn chế này được dỡ bỏ, thì ngay lập tức chúng ta sẽ thấy một hình ảnh khác ngay. Đám FBI- mấy tên federales /cảnh sát liên bang ấy – có đủ nguồn lực vươn tới chỗ ông khiến ngay cả ông cũng phải sửng sốt đấy. Tôi biết điều đó – họ đã săn tôi ở Puerto Rico và gần như băt được tôi cùng với Ojgda- và tôi còn là một sỹ quan tình báo được đào tạo đấy”
“Được rồi, được rồi” Escobedo kiên nhẫn nói “vậy anh đang định nói gì với tôi?”
“Chính xác thì tên người Mỹ đã chết đấy đã làm gì cho ông?”
“Hắn rửa tiền cho chúng tôi thông qua các ngân hàng nước ngoài. Số tiền đó rất lớn, liên tục để tạo ra một nguồn thu nhập hợp pháp. Hắn đã thiết lập một hệ thống rửa tiền để chúng tôi tiếp tục sử dụng và…”
“Hãy lấy tiền của ông ra ngay lập tức. Nếu tên Yanqui này hiệu quả như ông nói thì rất có khả năng hắn có để lại bằng chứng phía sau. Nếu hắn làm thế thì khả năng là các giấy tờ đã được tìm thấy rồi”
“Nếu vậy thì sao mấy tên federales đó không hoạt động? Đã hơn 1 tháng qua rồi” Escobedo quay người lấy 1 ly brandy. Hắn hiếm khi uống rượu mạnh nhưng giờ cảm thấy cần phải làm 1 ly. Một phần là vì Pinta hôm nay rất bốc lửa và hắn cũng muốn nói với Cortez rằng dù kỹ năng của hắn có hữu ích đấy nhưng Escobedo cũng không cần bằng mọi giá
“Jefe, có lẽ sẽ không có chuyện gì không may xảy ra lần này, nhưng một ngày nào đó ông sẽ học được rằng mọi hiểm mấy chuyện này thì thật ngu ngốc”
Escobedo nâng ly rược và lắc lắc nó trước mũi “Tùy anh thôi, đại tá. Giờ thì hãy nói đến các quy tắc mới mà anh đề cập đi?”
Tất nhiên Chavez đã được phổ biến nhiệm vụ. Họ đã từng “bàn bạc, thống nhất cụ thể” trên sa bàn như một phần nhiệm vụ và mỗi người trong đội đều phải nắm chắc địa hình và đường đi. Mục tiêu là sân ngay nhỏ ký hiệu RENO. Anh đã xem ảnh chụp từ vệ tinh ở cả góc rộng và góc hẹp về cơ sở này. Anh không hề biết chuyện có một người tên là Bert Russo đã xác nhận thông tin tình báo ban đầu là chính xác. Cái gọi là sân bay chỉ là một đường băng đơn giản bằng sỏi dài khoảng 5.000 feet. Không có vấn đề gì đối với máy bay hai động cơ cất và hạ cánh ở đó. Máy bay lớn hơn cũng có thể xử lý, miễn tải trọng không lớn, ví dụ như chất cỏ lên máy bay, cồng kềnh nhưng không nặng. Viên trung sỹ định hướng bằng chiếc la bàn đeo trên cổ tay. Cứ mỗi 50 yard anh lại kiểm tra la bàn một lần, sau đó nhìn cây hoặc một vật thể khác để định hướng và tiến về phía trước, rồi lại lặp lại quy trình đó. Anh di chuyển chậm và yên lặng, cảnh giác quan sát xung quanh qua chiếc kính nhìn ban đêm trên đầu, cẩn thận lắng nghe xem có sự tồn tại của con người nào không. Súng đã được nạp đạn nhưng khóa an toàn, dù vậy tay anh luôn để ở nút an toàn, sẵn sàng mở khóa bất kỳ lúc nào. Vega đi sau thứ 2, giữa Chavez và phần còn lại của đội, vốn theo sau đó 50m. Hỏa lực súng máy của Vega rất dữ dội nên có thể chống chọi được một lúc. Khi gặp kẻ thù, việc quan tâm đầu tiên của họ là né tránh, khi không thể trốn tránh được thì phải quyết liệt chiến đấu và loại bỏ mọi chướng ngại vật càng sớm càng tốt
Sau khi đi được 2 dặm sau 2 giờ, Ding chọn 1 chỗ để nghỉ ngơi, một điểm đã xác định trước. Anh giơ tay ngoáy tròn trên không trung, ra hiệu nghỉ ngơi cho các đồng đội. Họ có thể đi nhanh hơn, nhưng mọi người vừa mới xuống máy bay, nhất là lại máy bay trực thăng nên đội trưởng không muốn đi quá vội vàng Theo kế hoạch họ chỉ cần tối hôm sau đến được nơi cần đến là được. Khi phổ biến nhiệm vụ, người phổ biến liên tục nhắc câu “Hãy cẩn thận!”. Chavez nhớ lại mình luôn cảm thấy buồn cười mỗi khi nghe câu này nhưng giờ thì anh đã hiểu. Cái gã Clark đó đã đúng. Ở đây khác hẳn với Đất nước của người Da Đỏ. Cái giá lỗi lầm ở đây sẽ không phải chỉ là sự bối rối khi cảm biến laze “Miles” kêu bíp.
Chavez lắc đầu để xua đuổi mấy ý nghĩ đó. Anh có việc phải làm. Để làm được việc này anh đã được đào tạo đầy đủ và trang bị các thiết bị cần thiết và đây vốn là công việc anh muốn làm
Nơi nghỉ ngơi là một gò đấy khô nhỏ. Anh kiểm tra kỹ xem có rắn không trước khi ngồi xuống. Kiểm tra xung quanh một lần nữa, sau đó tắt công tắc của kính nhìn đêm để tiết kiệm pin và lấy ra chai nhựa uống nước. Thời tiết nóng, nhưng không nóng đến mức không chịu đựng được. Nhiệt độ khoảng 80 độ F và độ ẩm cũng tầm đó. Nếu ban đêm đã nóng thế này thì anh không hiểu ban ngày sẽ nóng đến mức nào. Nhưng ít nhất ban ngày họ có thể nằm ngủ. Và Chavez đã quen với thời tiết nóng. Ở căn cứ Hunter-Liggett anh từng phải chịu cái nóng lên đến 110 độ F vào tháng 3 trên núi. Dù anh không thích hành quân trong thời tiết nóng nhưng vẫn có thể đối phó với nó dễ dàng
“Chavez, tốc độ của chúng ta thế nào?”
“Khá tốt, đội trưởng” Chavez trả lời “tôi đoán khoảng 2 dặm, có lẽ là 2.3 dặm. Điểm kiểm saots WRENCH ở ngay kia sir”
“Nhìn thấy gì không?”
“Chưa, chỉ có chim với bọ thôi. Thậm chí chưa thấy con lợn rừng hay thú lớn nào…anh nghĩ có ai đến săn ở đây không?”
“Cá là không” Ramirez nói sau khi nghĩ một lúc “Ding, chúng ta phải ghi nhớ điều này”
Chavez nhìn quanh, chỉ thấy có một người, nhưng hầu hết gần như hòa vào mặt đất. Anh vốn lo quân phục kaki không dễ ngụy trang như những bộ quần áo anh thường mặc trước đây, nhưng khi ra chiến trường, hiệu quả ngụy trang của quần áo kaki cũng khá tốt. Ding uống thêm một ngụm nước, rồi lắc chiếc chai để xem nó phát ra âm thanh lớn như thế nào. Chai nhựa khá tốt, tiếng êm hơn hẳn, không giống như loại làm bằng nhôm trước đây. Nhưng âm thanh này vẫn còn đáng lo. Đi trong bụi cây thì âm thanh nào phát ra cũng đáng lo cả. Anh ném vào miệng một viên ngậm ho để giữ cho miệng ẩm sẵn sàng tiếp tục đi
“Trạm dừng tiếp theo là điểm CHAINSAW. Đội trưởng, ai nghĩ đến mấy cái tên ngu ngốc này thế?”
Ramirez khẽ cười toe toét “Sao thế, tôi thích nó, trung sỹ. Đừng cảm thấy tệ thế. Vợ tôi cũng không thích khẩu vị của tôi lắm nên đã bỏ đi và lấy một tay môi giới bất động sản”
“Có phải mọi phụ nữ đều tệ thế không?”
“Người phụ nữ của tôi chắc chắn tệ thế đấy” Chavez nghĩ, ngay cả đội trưởng cũng gặp trường hợp thế. Chúa ơi, may mà mình khong có gái hay gia đình kéo chân sau….anh mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng vấn đề trước mắt phải giải quyết là vượt qua WRENCH (Cờ Lê) để đến CHAINSAW (Cưa Xích) trong chưa đến 2 giờ nữa.
Đoạn hành trình tiếp theo phải băng qua một con đường – giá mà họ coi nó là một con đường được. Đó là một con đường đất thẳng tắp dài hút tầm mắt. Chavez tiếp cận con đường một cách nhanh chóng và băng qua nó. Các thành viên còn lại trong đội đi sau 50m và chờ đợi tín hiệu an toàn từ người lính tiên phong. Sau khi quan sát, anh nói vào radio bằng tiếng Tây Ban Nha với đội trưởng
“Đường qua an toàn” Ramirez không trả lời, chỉ ra tín hiệu bằng cách nhấn nút radio hai lần. Chavez trả lời theo cách tương tự và đợi đội băng qua đường
Địa hình ở đây tương đối bằng phẳng nên anh tự hỏi tại sao mình lại phải thực hiện các khóa huấn luyện thích nghi trên những ngọn núi cao vút với không khí loãng. Anh cho rằng, có thể để giữ bí mật. Các khu rừng ở đây, hoặc rừng rậm rất dày đặc, nhưng không tệ như rừng ở Panama. Có vài dấu hiệu cho thấy thỉnh thoảng có chỗ người ta làm nông ngiệp ở đây. Có vô số khoảng đất trống nhỏ trong rừng rậm, dường như phương thức canh tác là đốt nương làm rẫy thô sơ. Anh đã nhìn thấy nửa tá túp lều sàn, có lẽ là vài người nghèo cố gắng làm để nuôi sống gia đình hoặc các trang trại đó trồng đậu nành hoặc thứ gì đó không có giá trị cao. Sự nghèo đói nơi đây gây ấn tượng mạnh với Chavez. Những người sống trong vùng này có tên không khác gì anh, ngôn ngữ họ dùng và ngôn ngữ anh nói ở quê hương chỉ khác nhau chút về trọng âm. Nếu ông cố anh không quyết định đến California để làm thuê hái rau thì chẳng phải giờ anh cũng sẽ lớn lên ở nơi như thế này sao? Nếu vậy thì không biết anh sẽ thế nào? Liệu Ding Chavez sẽ bán ma túy hay trở thành tay súng cho tập đoàn Cartel? Ý nghĩ này khiến anh thực sự băn khoăn. Lòng tự trọng cá nhân của anh quá lớn để xem xét nghiêm túc đến khả năng này nhưng sự thật cơ bản đó cứ lởn vởn trong vô thức. Ở đây thật nghèo nàn và những người nghèo sẽ không thể buông tha bất kỳ cơ hội đổi đời nào. Làm sao bạn có thể đối mặt với con trẻ và nó rằng bạn không kiếm đủ thức ăn cho chúng mà không chịu làm gì bất hợp pháp? Tất nhiên là không thể. Trẻ còn biết gì khác ngoài việc biết rằng chúng đang đói? Người nghèo có rất ít lựa chọn. Chavez có cơ hội tham gia quân đội chỉ là tình cờ và thấy nó thực sự là ngôi nhà an toàn và đánh tin cậy với sự trung thành và tôn trọng. Nhưng ở đây….
Những gã tội nghiệp. Nhưng còn những người ở quê hương hiện tại của anh thì sao? Cuộc sống của họ đang bị đầu độc, hàng xóm thì bị đe dọa. Cần phải đổi lỗi cho ai bây giờ?
Hãy suy nghĩ ít hơn và làm việc nhiều hơn, mamo. Anh tự nhủ. Chavez bật công tắc kính nhìn ban đêm và tiếp tục tiến về phía trước
Khi bước về phía trước, anh đứng thẳng người, thay vì cúi gập người xuống như mọi người vẫn tưởng tượng. Chân anh đang tiến trên mặt đất thật cẩn thận, tránh tiếng giẫm lên cành cây gãy, tránh những bụi cây, kẻo lá cây hay gai nhọn bám vào quần áo và phát ra tiếng động sột soạt. Bất cứ khi nào có thể, anh băng qua các khe nước trong rừng và đi dọc theo bìa rừng càng nhiều càng tốt, để không lộ mặt trên bầu trời đêm đầy mây. Hành quân vào ban đêm điều chính yếu không sợ bị nhìn thấy, mà sợ tiếng động. Thật ngạc nhiên là khi đi trong bụi rừng, thính giác con người rất nhạy. Anh cảm thấy rằng mình có thể nghe thấy tiếng thì thầm của từng con bọ, âm thanh hót của mọi loài chimvà tiếng lá trên đầu xào xạc đung đưa trong gió. Nhưng không có âm thanh nào ở đây, không có tiếng ho, không có tiếng xì xào, không có âm thanh va chạm kim loại rõ ràng và dễ nhận biết mà chỉ con người mới có thể tạo ra. Dù không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, nhưng anh vẫn tự tin tiến về phía trước, như thể đang trong bài huấn luyện. Anh dừng lại sau mỗi năm mươi mét và lắng nghe những người phía sau. Không một tiếng thì thầm, thậm chí Oso đang mang khẩu súng máy trĩu nặng cũng im lặng. Sự im lặng của họ có nghĩa là an toàn
Chavez tự hỏi, không biết đối thủ chiến đấu tốt đến mức nào. Có lẽ trang bị sẽ rất tốt. Với tiền nhiều như thế, họ có thể mua được bất kỳ vũ khí nào- ngay cả ở Hoa Kỳ hay bất kỳ nơi nào khác. Nhưng họ sẽ là những người lính được đào tạo tốt? Không thể nào
Ding tự hỏi, vậy họ chiến đấu tốt đến mức nào. Có lẽ giống như thành viên băng đảng ngày xưa của anh. Được đào tạo về sức khỏe nhưng không được đào tạo đầy đủ về kỹ năng chiến thuật. Họ sẽ là những kẻ chuyên bắt nạt, cứng đầu khi họ có số lượng vượt trội về vũ khí và nhân số. Và vì điều đó nên họ sẽ không thành thạo vũ khí hay chiến thuật thực địa; họ dựa vào những lời đe dọa và sẽ trở nên sửng sốt khi đối thủ không sợ. Một số người có thể là thợ săn giỏi nhưng không biết biết cách phối hơp hành động theo đội. Họ sẽ không biết cách bọc lót, hỗ trợ nhau và không biết cách bắn tầm thấp. Họ có thể biết cách phục kích, nhưng không biết chi tiết về cách trinh sát. Và họ hoàn toàn không có kỷ luật. Chavez chắc chắn khi đến mục tiêu, họ sẽ nhìn thấy đám lính gác đang hút thuốc. Việc phát triển các kỹ năng của người lính không phải là một nỗ lực trong một sớm một chiều – nó đòi hỏi quá trình đào tạo lâu dài, kỷ luật và đam mê. Không, những người anh đang đối mặt bây giờ là một lũ bắt nạt. và bọn bắt nạt là bọn hèn nhát, chuyên bán mạng vì tiền. Chavez, ngược lại, là người có lòng tự hào về nghĩa vụ mình đã phục vụ đất nước, dù anh không định nghĩ theo hướng đó, nhưng anh có tình yêu dành cho đồng đội mình. Nỗi lo lắng sau khi chiếc trực thăng rời đi đã dần lắng xuống. Dù nhiệm vụ của anh là trinh sát, thu thập thông tin tình báo, thì anh vẫn hy vọng mình có cơ hội sử dunjgkhaaur MP-5 SD2 này
Anh đến điểm CHAINSAW đúng theo lịch đề ra.Sau khi cả đội nghỉ ngơi tại đây, Chavez dẫn họ đến mục tiêu cuối cùng của cuộc hành quân đêm nay. Điểm RASP (HỒ SƠ). Nó là một ngọn đồi nhỏ đầy cây cối, cách mục tiêu thực sự của họ khoảng 5km. Ding dành thời gian kiểm tra RASP rất cẩn thận, đặc biệt tìm kiếm các dấu vết xem có cuộc săn nào diễn ra ở đây hay không nhưng không tìm thấy gì. Anh gọi họ bằng radio và 20 phút sau họ đến nơi. Trước đó họ đã cử người ở lại chỗ cũ một thời gian để đảm bảo không có ai theo dõi. Đội trưởng Ramirez cũng kiểm tra cứ điểm cẩn thận như Chavez và đưa ra kết luận tương tự. Toàn đội chia thành 2 người mỗi tổ để tìm chỗ ăn và ngủ. Ding cặp với trung úy Vega, tìm được một chỗ an toàn ở phía đông bắc nơi có nhiều khả năng xảy ra các mối đe dọa nhất và bố trí súng máy cho đội. Lính y tế- trung sỹ Olivery- đưa một người đến con suối gần đó để bổ sung nước cho đội, đặc biệt quan tâm đến bỏ những viên lọc nước vào để đảm bảo nước sạch. Một địa điểm nhà vệ sinh đã được thỏa thuận và đêm hôm đó mọi người vứt đồ ăn thừa vào. Việc đầu tiên sau khi dừng là lau vũ khí, ngay cả khi nó chưa được sử dụng. Một trong hai người trong tổ tự chia nhau lần lượt lau vũ khí, sau đó thì lo ăn uống.
“Nơi này không tồi đâu” Vega nói khi mặt trời bắt đầu leo lên những ngọn cây
“Đẹp và bằng phẳng” Chavez đồng ý và ngáp dài “nhưng trời nó cmn nóng quá”
“Có cái này, Mano/ bạn của tôi” Vega đưa qua một gói nước uống bổ xung dạng bột hãng Gatorade
“Tốt lắm” Chavez rất thích thứ này. Anh xé túi và đổ nó vào chai nước của mình, lắc vài lần cho tan hoàn toàn “Đội trưởng có biết cái này không?”
“Không- sao phải lo về anh ấy chứ?”
“Được rồi” Chavez nhét gói rỗng vào túi áo “Thật tiếc nó không có beer hòa tan nhỉ?” Họ trao nhau cái cười nhăn nhở. Không ai trong số họ muốn làm điều gì ngốc nghếch, nhưng đều đồng ý một cốc bia lạnh đúng là cực phẩm ở thời điểm này.
“Tung đồng xu xem ai được ngủ trước nào” Vega nói. Hóa ra anh có mang theo đồn 25 xu tiền Mỹ. Mỗi người trong họ đều mang số tiền Colombia tương đương 500usd, nhưng tất cả đều là tiền giấy, vì tiền xu khẽ gây ra tiếng ồn nếu không được cất đúng cách. Kết quả của việc tung đồng xu là Chavez phải gác trong khi Vega cuộn tròn người ngủ
Ding ngồi chắc ở vị trí bảo vệ. Julio đã chọn vị trí rất tốt, ngay sau một bụi cây, phía trước là một con dốc nhỏ, có thể chắn được làn đạn, nhưng không nằm trong đường ngắm. Ở vị trí này, trường bắn của súng máy cũng rất lý tưởng, với khoảng cách bắn lên tới 300 mét. Ding kiểm tra vũ khí để chắc chắn nó đã được nạp đạn nhưng vẫn cài khóa an toàn. Anh cầm ống nhòm để quan sát khu vực
“Trung sỹ, tình hình thế nào?” Đội trưởng Ramirez nhẹ nhàng hỏi
“Không có gì chuyển động, sir. Sao anh không nghỉ ngơi một chút? Chúng tôi sẽ canh chừng” Sỹ quan, Ding biết, cũng cần phải được chăm sóc. Nếu trung sỹ không quan tâm thì còn ai nữa?
Ramirez quan sát vị trí, rất tốt. Cả hai người này đều ăn uống và nghỉ ngơi rất tốt, đúng theo tiêu chuẩn của một lính giỏi và họ sẽ phục hồi tốt khi mặt trời lặn- hơn 10 tiếng nữa. Đội trưởng Ramirez vỗ vai Chavez rồi trở lại vị trí của mình
“Mọi thứ đã sẵn sàng, sir” viên trung sỹ phụ trách liên lạc – Ingeles- báo cáo. Ăn ten radio- vệ tinh đã được lắp đặt. Nó chỉa là hai tấm thép được ghép vào nhau tạo thành hình chữ thập, có kích thước và hình dạng như thước kẻ ở trường học. một đoạn dây nhỏ được dùng để làm giá đỡ. Ramirez kiểm tra đồng hồ của mình, đã đến thời gian liên lạc
“VARIABLE (Ngôi sao), đây là KNIFE (Con dao), over” Tín hiệu vô tuyến được truyền tới một vệ tinh địa tĩnh ở độ cao 22.000 dặm và sau đó tới Panama. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một phần ba giây. Sau hai giây, họ nghe thấy câu trả lời. Tín hiệu rất rõ ràng và không có nhiễu tĩnh
“KNIFE, đây là VARIABLE. Tin hiệu của cậu là 5/5. Over”
“Chúng tôi đã ở vị trí, cứ điêm RASP. Tất cả yên lặng, không có gì để báo cáo. Over”
“Đã rõ. Ghi nhận. Out”
Trong xe liên lạc trên đỉnh núi, Clark ngồi ở ghế trong góc cửa xe. Anh không phải là chỉ huy của chiến dịch này – hoàn toàn không phải – nhưng Ritter hy vọng rằng chuyên môn chiến lược của anh sẽ hữu ích khi cần thiết. Một bản đồ chiến đấu lớn được treo trên thành xe đối diện với thiết bị liên lạc, trên đó đánh dấu vị trí của các tiểu đội và các trạm kiểm soát khác nhau. Các đội đã vào vị trí theo kế hoạch. Ít nhất là những ai lên kế hoạch cho chiến dịch này đều đã biết- hoặc nghe từ những người đã biết – những người trong rừng có thể và không thể làm gì. Kỳ vọng về thời gian và khoảng cách rất hợp lý.
Đây là thay đổi tích cực, Clark nghĩ. Anh nhìn xung quanh chiếc xe van. Ngoài hai người phụ trách liên lạc, còn có hai sỹ quan cao cấp thuộc Bộ phận Chỉ Huy Chiến Dịch tổng bộ CIA, nhưng cả hai đều không sở hữu chuyên môn mà Clarke yêu cầu cho hoạt động này, mặc dù họ có mối quan hệ thân thiết với Ritter và đáng tin cậy. Chà, anh thừa nhận, những người có kinh nghiệm phong phú như mình hầu hết giờ đã nghỉ hưu
Tự trong sâu thẳm Clark rất quan tâm đến tình hình thực địa đang diễn ra ngoài kia. Anh chưa bao giờ hoạt động thực địa ở Châu Mỹ, ít nhất là trong các khu rừng Châu Mỹ, nhưng dù thế nào anh cũng từng “ở đó”- trong rừng rậm không thể tiếp cận, một mình, hy vọng duy nhất khi trở về với các lực lượng thân thiện bạn bè là một chiếc trực thăng không biết có tới được không, kết nối qua một tần sóng radio vô hình. Giờ đây, giao tiếp không dây đáng tin cậy hơn nhiều so với trước đây, đúng là cải tiến lớn. Mặc dù vậy, khi xảy ra chuyện bất ngờ, cũng không thể sử dụng bộ đàm để gọi máy bay. Trước đây, chỉ cần một cuộc gọi, chưa đầy một phần tư giờ, tiếng gầm rú của những chiếc “fast- mover/tiêm kích nhanh” sẽ cắt ngang bầu trời, và quả bom thả xuống sẽ rung chuyển mặt đất. Nhưng lần này thì không thế được. Chúa ơi, họ có biết điều đó không? Họ có thực sự biết điều đó có nghĩa là gì không? Không, họ không biết. Họ không thể biết. Tất cả họ đều còn quá trẻ. Mấy nhóc trẻ con. Tất cả bọn họ đều vẫn là trẻ con, chỉ hơn con anh vài tuổi, lớn hơn và rắn rỏi hơn. Sự so sánh quả là xa vời vào thời điểm này. Clark là người từng tham gia chiến dịch ở Cam Pu Chia và Việt Nam- cả Bắc và Nam, luôn dẫn đầu một đội nhỏ với súng và radio, luôn cố gắng che dấu bản thân, thu thập thông tin và cố gắng rút lui không dấu vết. Hầu hết nhiệm vụ được giao đều đã thành công, nhưng vài lần trong số đó đã rất, rất gần với cái chết
“Cho đến giờ thì mọi sự đều tốt” sỹ quan chỉ huy hiện trường đến từ tổng CIA bình luận khi cầm lấy cốc cà phê của mình. Người đồng nghiệp của ông gật đầu đồng ý.
Clark chỉ nhướng mày. Và hai người này biết quái gì về hoạt động kiểu này?
Moira thấy rằng Giám Đốc hài lòng về TARPON. Có lẽ đúng là như thế, cô nghĩ khi ghi chú hồ sơ. Hành động này tiến hành khoảng 1 tuần nhưng thông báo về việc thu hồi khoản tiền trong ngân hàng đã được soạn thảo. Bốn chuyên gia từ Bộ Tư pháp đã dành hơn một ngày để đọc báo cáo do Mark Bright chuyển tới. Cô nhận ra rằng hệ thống chuyển tiền điện tử giúp công việc của họ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Một người nào đó trong Bộ Tư pháp có thể lấy hồ sơ được lưu trữ trên máy tính của tất cả các ngân hàng trên thế giới. Hoặc có lẽ không phải là Bộ Tư Pháp. Có lẽ là một trong những cơ quan tình báo, hoặc có thể là một nhà thầu tư nhân, bởi vì vẫn chưa rõ liệu loại việc này có hợp pháp hay không. Dù sao thì họ đã lần lượt kiểm tra hồ sơ hồ sơ của Ủy ban Chứng khoán và Giao dịch (SEC) với nhiều tài khoản của các ngân hàng và phát hiện ra số tiền được các tổ chức ma túy sử dụng để đầu tư vào các dự án khác nhau, “nạn nhân”- ít nhất gia đình anh ta đúng là nạn nhân, Moira tự nhủ – đã tiến hành rửa tiền qua đó. Cô chưa bao giờ biết bánh xe công lý lại quay nhanh đến thế
Nhóm người này sao lại điên đến mức dám đem tiền bẩn đến đây đầu tư và rửa tiền! Moira nghĩ, Juan đã đúng khi nói về thói kiêu căng và ngạo mạn của bọn họ. Chà, trường hợp này sẽ là cái tát thẳng vào mặt họ. Có ít nhất 600 triệu usd tài sản mà chính phủ có thể thu hồi, và chưa bao gồm lợi nhuận mà họ hy vọng các tài sản này có thể kiếm ra. 600 triệu usd! Con số quả là đang kinh ngạc. Chắc chắn thế, cô đã nghe về “hàng tỷ usd” tiền ma túy chảy ra khỏi đất nước này, nhưng dự báo thực tế chắc cũng chỉ chính xác như dự báo thời tiết mà thôi. Rõ rang, Giám đốc đã đọc cho cô đánh máy, Tập đoàn ma túy / Catel không hài lòng với các phương thức rửa tiền trước đây và/hoặc nhận thấy rằng việc gửi tiền trực tiếp vào các nhà băng nội địa sẽ mang lại nhiều rắc rối. Hoặc cả hai trường hợp. Có vẻ như sau khi đã rửa sạch các khoản tiền chính và khoản lợi nhuận đáng kể mà họ tạo ra, họ đã sẵn sàng lập tài khoản của riêng mình và thành lập một quỹ ủy thác đầu tư khổng lồ. Bằng cách này, họ có thể mua hợp pháp các doanh nghiệp thương mại tại quốc gia của họ và bất kỳ quốc gia nào khác để thiết lập địa vị chính trị hoặc kinh tế của riêng họ Điều này thật thú vị, Emil tiếp tục, có thể họ cũng đang cố gắng để gột rửa chính thân phận của mình- như một thuật ngữ mà bọn tội phạm Mỹ ngày xưa thường nói “mua lại tư cách pháp nhân”- để đạt được độ chấp nhận hoàn toàn của người dân đại phương, bao gồm nền chính trị nghị trường Mỹ La Tinh
“Khi nào ông cần bản báo cáo này ,sir?” Bà Wolfe hỏi
“Tôi sẽ gặp Tổng Thống vào sáng mai”
“Bao nhiêu bản copy?”
“5, được đánh số. Moira, đây là tài liệu được đánh mã mật” ông nhắc nhở
“Tôi sẽ tiêu hủy đĩa mềm ngay khi xong” cô hứa “Ông có buổi hẹn ăn trưa với Phó giám đốc Grady. Và AG (Attorney General -Bộ trưởng tư pháp) đã hủy bữa ăn tối ngày mai. Ông ấy phải đi San Francisco”
“Ông ấy đi San Francisco làm gì thế?”
“Con trai ông ấy bất ngờ quyết định sẽ kết hôn”
“Việc đó sẽ không mất nhiều thời gian, được rồi” Jacobs đồng ý “Lịch trình của tôi sắp xếp đến thời gian nào rồi?”
“Không quá xa. Chuyến đi của ông tới Colombia – ông vẫn chưa xác nhận, vì vậy tôi có cần sắp xếp lại các cuộc hẹn gặp của ông không?”
“Xin lỗi, vẫn chưa biết. Nhưng chắc cũng không ảnh hưởng nhiều đâu. Nó chỉ là chuyến đi vào cuối tuần thôi. Tôi sẽ rời đây vào thứ 6 và có thể quay về vào trưa ngày thứ hai. Vì vậy nó không ảnh hưởng nhiều lắm”
“Ồ, vậy được rồi” Moira rời khỏi phòng với một nụ cười
“Chào buổi sáng” Công tố liên bang là người đàn ông 37 tuổi tên là Edwin Davidoff, người muốn trở thành thượng nghị sỹ Alabama người Do Thái đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ. Anh có dáng người cao, rắn chắc và nặng 200 pound, từng là vận động viên đội đấu vật của trường đại học, luôn thành công với các nhiệm nhiệm vụ do Tổng thống bổ nhiệm và được biết đến là người mạnh mẽ, hiệu quả, thận trọng, trung thực và đáng tin cậy
Khi xử lý các vụ án liên quan đến quyền công dân, anh luôn tuyên bố dẫn chiếu đến Luật Chung (Law of The Land: Nó đề cập đến tất cả các luật có hiệu lực trong một quốc gia hoặc khu vực, bao gồm luật pháp và luật án lệ) và mọi thứ mà Nước Mỹ Ủng Hộ. Khi giải quyết các vụ án hình sự lớn, anh thường nói về Luật Pháp và Trật Tự (Law And Order) và Sự Bảo Vệ Mà Công Chúng Mong Đợi (Protection That The People Expect). Trên thực tế thì anh nói rất nhiều. Trong suốt 3 năm qua, hiếm có CLB Rotary (1 CLB thành lập 1905 bởi luật sư người Mỹ Paul Harris, về dịch vụ dân sự vớ 6 mục tiêu: húc đẩy hòa bình, chống lại bệnh tật, cung cấp nước sạch, cứu bà mẹ và trẻ em thông qua dịch vụ chăm sóc sức khỏe có thể tiếp cận và các dịch vụ khác, hỗ trợ giáo dục cơ bản và biết chữ và tăng trưởng kinh tế địa phương) hoặc nhóm CLB Optimists (một CLB hỗ trợ thanh thiếu niên trong cộng đồng) nào ở Alabama mà anh không diễn thuyết và hiếm có đồn cảnh sát nào mà anh chưa ghé qua.Anh làm trưởng văn phòng luật sư quận ở Alabama, chủ yếu phụ trách các vấn đề hành chính, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhận một số vụ kỳ lạ, những vụ có tác động xã hội lớn. Anh đặc biệt quan tâm đến hối lộ chính trị và đã từng áp dụng các biện pháp trừng phạt pháp lý đối với 3 nhà lập pháp của tiểu bang, nhưng người vẫn đang cào bẫy cát tại sân golf CLB Sỹ Quan tại Căn Cứ Không Quân Eglin
Edward Stuart bước tới và ngồi chiếc ghế đối diện trên bàn. Davidoff là một người lịch sự, đứng dậy chào khi Stuart tới. Các công tố viên lịch sự luôn khiến Stuart lo lắng
“Cuối cùng chúng tôi cũng có bản xác nhận danh tính thân chủ của anh” Davidoff có thể nói với giọng trả vờ ngạc nhiên, nhưng không, anh hoàn toàn thể hiện sự chuyên nghiệp “Hóa ra họ là công dân Colombia và đã bị bắt hơn 10 lần. Tôi nhớ anh nói họ đến từ Costa Rica”
Stuart ngập ngừng “Sao lại xác định lý lịch mất thời gian lâu như vậy?”
“Tôi không biết, nhưng vấn đề này cũng không quan trọng. Tôi đã đề xuất ngày xét xử phiên tòa sớm”
“Về việc xem xét việc Lực lượng bảo vệ bờ biển đã đề nghị với thân chủ của tôi thì sao?”
“Biên bản đó được làm sau lời thú tội của anh ta – và dù sao thì chúng tôi cũng không sử dụng lời thú tội đó vì chúng tôi không cần nó”
“Vì họ lấy được lời thú tội đó bằng phương pháp đê hèn….”
“Điều này thật vớ vẩn và ông biết điều đó. Dù sao thì nó cũng chẳng đóng vai trò gì trong vụ này. Theo những gì tôi quan tâm, thì bản thú tội đó không tồn tại, ok? Ed, thân thủ của ông đã phạm tội giết người hàng loạt và họ sẽ phải trả giá cho điều đó. Họ sẽ phải nhận lại toàn bộ những gì đã gây ra”
Stuart nghiêng người về phía trphowcs “Thân chủ của tôi có thể cung cấp thông tin…”
“Tôi không quan tâm đến thông tin của họ” Davidoff nói “Đây là một vụ giết người”
Stuart phản đôi “Đây không phải là cách giải quyết vấn đề”
“Có thể đó là một khía cạnh của vấn đề. Chúng tôi muốn gửi một thông điệp về công lý qua vụ này”
“Ông sẽ cố gắng kết án tử hình thân chủ tôi chỉ để gửi thông điệp” đây rõ là lời khẳng định
“Tôi biết chúng ta có những quan điểm khác nhau về tác dụng răn đe của án tử hình”
“Tôi vấn muốn đàm phán về một bản thú tôi giết người và tất cả thông tin để thân chủ tôi được sống”
“Không thỏa thuận”
“Anh có thực sự chắc mình sẽ thắng được vụ này không?”
“Ông biết bằng chứng của chúng tôi như núi rồi đấy” Davidoff trả lời. Điều khoản thông báo của luật tố tụng yêu cầu công tố phải cho phép bên biện hộ bị đơn được kiểm tra mọi bằng chứng họ có, nhưng lại không cho phép bên công tố biết được bằng chứng mà bên bị đơn sở hữu. Hệ thống này đảm bảo bị đơn được xét xử một cách công bằng. Mặc dù cảnh sát và các công tố viên không hoàn toàn đồng ý với điểm này, nhưng đó là luật, và Davidoff luôn hành động theo quy định của pháp luật. Stuart cũng biết đây chính là một trong lý do mà Davidoff rất nguy hiểm, khó đối phó. Anh chưa bao giờ thua hay bị kháng cáo về mặt tố tụng. Davidoff là một kỹ thuật viên pháp lý xuất sắc
“Nếu chúng ta giết hai người này, bản thân chúng ta cũng bị hạ thấp ngang bằng với những người mà chúng ta buộc tội”
“Ed, chúng ta đang sống trong xã hội dân chủ. Người dân có quyền quyết định luật pháp nên làm gì và người dân tán thành án tử hình”
“Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để ngăn cản điều đó”
“Nếu ông không làm vậy thì tôi sẽ thất vọng” Chúa ơi, mày sẽ là một thượng nghị sỹ tuyệt vời. Rất đồng lòng, rất bao dung với những người không đồng ý với mày về nguyên tắc. Không có gì ngạc nhiên khi cánh báo chí yêu thích mày
“Vậy, đó là những gì xay ra ở Đông Âu trong tuần này” Thẩm phán Moore nói “Nghe có vẻ như mọi thứ đang dần yên bình”
“Vâng, sir” Ryan trả lời “đúng là có vẻ thế trong thời gian này”
Vị giám đốc CIA gật đầu và đổi chủ đề “Cậu có qua thăm James tối qua không?”
“Có, sir. Tinh thần của ông ấy vẫn rất tốt. Nhưng ông ấy biết chuyện sẽ đến với mình” Ryan ghét phải báo cáo về tình trạng sứ khỏe của Sếp. Anh trông có giống bác sỹ đâu
“Tối nay tôi sẽ ghé qua” Ritter nói “Anh ấy có cần gì không, để tôi mang qua?”
“Chỉ công việc. Ông ấy vẫn muốn làm việc”
“Hãy cho anh ấy tất cả những gì anh ấy muốn” Moore nói. Ryan thấy Ritter nghe hiểu và có vẻ hơi cựa quậy
“Tiến sỹ Ryan, cậu đang làm khá tốt. Nếu tôi có thể đề nghị với Tổng Thống rằng cậu sẵn sàng đảm nhiệm chức vụ DDI tiếp theo…nhìn này, tôi biết cậu cảm thấy thé nào về James; hãy nhớ rằng tôi đã làm việc với ông ấy lâu hơn cậu, phải không? Và…”
“Sir, Tường Greer vẫn còn sống” Jack phản đối. Anh suýt thì nói “chưa chết” và suýt cắn lưỡi để kìm từ đó lại
“Anh ấy sẽ không làm tiếp chức đó,Jack” Moore nhẹ nhàng khuyên nhủ “Tôi rất tiếc. Anh ấy cũng là bạn của tôi. Nhưng công việc của chúng ta ở đây là phụng sự tổ quốc. Điều đó quan trong hơn bất kỳ cá nhân nào, kể cả James. Thêm vào đó, James là dân chuyên nghiệp và anh ấy sẽ thất vọng nếu thái về thái độ của cậu”
Ryan cố gắng không cãi lại những lời buộc tội mình. Nhưng điều đó khiến anh tổn thương, nhưng hơn thế nữa là buồn vì những lời Thẩm phán nói đều đúng cả.Jack hít thở sâu và gật đầu đồng ý
“James đã nói với tôi tuần trước rằng anh ấy muốn cậu tiếp bước. Tôi nghĩ cậu đã sẵn sàng. Cậu nghĩ sao?”
“Thẩm phán, tôi nghĩ về mặt kỹ thuật thì tôi phù hợp, nhưng tôi thiếu sự tinh tế chính trị cần thiết cho Cục”
“Chỉ có một cách để học điều đó – và mẹ nó, chính trị không được chiếm phần quá quan trọng trong Cục tình báo” Moore mỉm cười để tăng thêm sự mỉa mai “Tổng thống thích cậu và Quốc hội thích cậu. Từ giờ trở đi, cậu sẽ là Quyền phó giám đốc (phụ trách mảng thông tin tình báo). Sẽ không có người ngồi chính thức ở vị trí này cho đến sau cuộc bầu cử, nhưng tạm thời, nó thuộc về cậu. Nếu James khỏi bệnh, như thế là tốt nhất và cậu sẽ lại làm việc thoải mái dưới quyền anh ấy. Nhưng ngay cả nếu anh ấy khỏi bệnh thì có lẽ anh ấy cũng sẽ rời khỏi đây sớm thôi. Tất cả chúng ta đều có thể thay thế được và James nghĩ cậu đã sẵn sàng. Tôi cũng nghĩ giống anh ấy”
Ryan không biết nói gì. Chưa đầy 40 tuổi, anh giờ đã là một trong những nhà lãnh đaoo của tổ chức tình báo hàng đầu thế giới. Trên thực tế, anh đã ở vị trí này vài tháng – một số người thậm chí có thể nói là vài năm – nhưng giờ nó là chính thức, và có điều gì đó khang khác. Mọi người giờ sẽ trông đợi vào các ý kiến và quyết đoán của anh. Chuyện này đã diễn ra trong thời gian dài rồi, nhuwgn anh luôn có một người để dựa vào. Giờ thì không còn ai nữa. Anh sẽ báo cáo thẳng thông tin cho Thẩm phán Moore và chờ quyết định cuối cùng, nhưng từ lúc này, anh phải chịu trách nhiệm về tính đúng đắn của báo cáo. Trước đây, anh đưa ra quan điểm và các lựa chọn để cấp trên xem xét. Từ bây giờ, anh phải đưa ra các quyết định chính sách thẳng cho những người đứng đầu đất nước này. Dù dưới hình thức tinh vi nhưng trách nhiệm của anh đã tăng lên rất nhiều.
Nguyên tắc “Những-gì-cần-biết-sẽ biết vẫn được áp dụng” Ritter thẳng băng
“Tất nhiên” Ryan nói
“Tôi sẽ nói với Nancy và những người đứng đầu bộ phận của cậu” Moore nói “James viết cho tôi một lá thư, đây là bản copy cho cậu” Ryan đứng dậy nhận lấy “Tôi tin cậu còn có việc phải làm, tiến sỹ Ryan” Moore nói
“Vâng, sir” Jack quay người rời khỏi phòng. Anh biết mình nên cảm thấy vui, nhưng không, ngược lại anh đang cảm thấy như mình bị mắc bẫy. Và anh nghĩ mình biết tại sao
“Quá sớm, Arthur” Ritter nối sau khi Jack rời khỏi phòng
“Tôi biết ý cậu là gì, Bob. Nhưng chúng ta không thể để cho Bộ phận Tình báo mất kiểm soát chỉ vì cậu không muốn cậu ta tham gia vào chiến dịch SHOWBOAT. Chúng ta sẽ không để cậu ta tham gia vào chiến dịch này, ít nhất tách rời những gì Bộ Phận Chỉ Huy Các Chiến Dịch đang làm. Cậu ta sẽ phải làm việc trên các thông tin mà chúng ta thu thập. Vì chúa, kiến thức tài chính của cậu ta sẽ rất hữu ích cho chúng ta. Cậu ta chỉ cần không phải biết chúng ta thu thập thông tin tình báo như thế nào. Ngoài ra, nếu Tổng Thống nói “đồng ý” về vấn đề này và cậu ta nhận được sự tán thành bên Quốc hội thì chúng ta có thể thoải mái về nhà”
“Vậy khi nào anh qua Quốc Hội?”
“tôi sẽ tiếp 4 thành viên quốc hội vào chiều ngày mai. Chúng ta đang viện dẫn Đạo luật Hành động Nguy hiểm Đặc biệt- SAHO ( special- and hazardous-operations rule.)”
SAHO là một điều khoản bổ sung không chính thức của luật giám sát. Theo luật, Quốc hội có quyền giám sát mọi hoạt động tình báo, tuy nhiên, trong một vụ cách đây hai năm, một thành viên của ủy ban đặc biệt đã làm lộ bí mật, dẫn cái chết của một trưởng một trạm tình báo của CIA và một người đào tẩu cấp cao. Thay vì công khai vấn đề, Giám đốc Moore đã đến gặp các thành viên của hai ủy ban đặc biệt Hạ viện và Thượng viện, và đạt được thỏa thuận bằng văn bản, theo đó quy định trong trường hợp đặc biệt, chỉ có chủ tịch và phó chủ tịch của hai ủy ban đặc biệt mới có quyền biết những thông tin cần thiết, và bốn người này quyết định có cho tất cả các thành viên của ủy ban biết tình hình hay không. Lý do tại sao những người của cả hai bên có mặt là vì họ muốn tránh những vấn đề về thái độ chính trị. Trên thực tế, Giám đốc Moore đã gài một cái bẫy tinh vi. Bất cứ ai cố gắng quyết định rằng thông tin phải được phổ biến sẽ có nguy cơ bị coi là có chương trình nghị sự chính trị. Hơn nữa, chỉ chọn bốn người đã được thông báo về các hành động đặc biệt nguy hiểm, tự nó có nghĩa là một loại đặc ân, và theo đó trực tiếp ngăn chặn sự lan truyền của thông tin tình báo. Miễn là nó không phải là một hành động nhạy cảm về mặt chính trị, có thể đảm bảo rằng Quốc hội sẽ không can thiệp. Điều đáng chú ý là Moore đã cố gắng làm cho các ủy ban đồng ý với điều này. Đưa người vợ góa của giám đốc trưởng trạm cIA và một số người con của ông ra điều trần của ủy ban điều hành không gây ra bất kỳ tổn hại nào. Nói một cách trừu tượng về sự uy nghiêm của pháp luật là một chuyện, nhưng phải đối mặt với hậu quả của những sai lầm lại là một chuyện khác- Điều này đặc biệt đúng khi có một cô bé mười tuổi mất cha vì lỗi của một trong những người tham dự phiên điều trần. Chính trường không chỉ là thế giới của các quan chức dân cử.
“Và quyết định của Tổng Thống?” Ritter hỏi
“Đã xong. Tổng thống tin rằng buôn lậu ma túy tạo thành mối đe dọa hiện hữu đối với an ninh quốc gia của Hoa Kỳ. Tổng thống đã cho phép sử dụng vũ lực một cách thận trọng theo quy trình hành động được thiết lập để bảo vệ công dân của chúng ta, vân vân và mây mây…”
“Từ góc độ chính trị, tôi không thích điều này chút nào”
Moore cười toe toét “Các thành viên của Quốc hội sẽ không thích điều đó, vì vậy chúng ta phải giữ bí mật, phải không? Nếu Tổng Thống công khai rằng ông ấy đang ‘ thực sư làm điều gì đó’ thì Đảng đối lập chả gào lên là ông ấy đang chơi trò chính trị. Nếu đảng đối lập sử dụng chính dịch này vì mục đích riêng thì Tổng Thống cũng sẽ làm tương tự. Vì vậy, cả hai đảng sẽ giữ bí mật này vì lợi ích chính trị của riêng họ. Chính trị của năm bầu cử có lợi cho chúng ta. Tướng Cutteer cũng là một kẻ hầu cận thông minh”
“Không thông minh như ông ta tưởng mình thế” Ritter khịt mũi “Nhưng ai mà biết?”
“Phải. Ai mà biết? thật tiếc khi James không thể tham gia vào chiến dịch này”
“Sẽ nhớ anh ấy lắm đây” Ritter đồng ý “Chúa ơi, tôi ước có thì có thể làm cho anh ấy, để anh ấy cảm thấy tốt hơn một chút”
“Tôi hiểu ý anh” Thẩm phán Moore đồng ý “sớm hay muộn, Ryan sẽ phải tham gia vào mấy chiến dịch kiểu này”
“tôi không thích chuyện này chút nào”
“Những gì anh không thích, Bob, là thực tế Ryan đã liên quan đến 2 chiến dịch hiện trường thành công nhất liên quan đến lĩnh vực của anh trong khi cậu ta chỉ ngồi bàn giấy. Có thể cậu ta đã xâm phạm lãnh thổ của anh, nhưng cả hai vụ đó cậu ta đều nhận được sự hỗ trợ của anh thì mới thành công được. Chả nhẽ anh thích cậu ta thất bại hơn à? Robert, tôi không muốn có hai vị phó giám đốc tranh giành danh vọng như Cutter hay mấy tay bên Quốc Hội”
Ritter hơi ngạc nhiên khi nghe lời buộc tội này “Tôi đã từng nói với anh từ lâu rằng chúng ta để cậu ta tiến quá nhanh- điều mà chúng ta lo lắng. Tôi đồng ý với anh là cậu ta rất có năng lực, nhưng sự thật rằng cậu ta không có sự nhạy cảm chính trị cần thiết cho vị trí này. Cậu ta vẫn chưa có năng lực cần thiết để giám sát điều hành. Cậu ta sẽ phải bay qua Châu Âu để đại diện chúng ta tham gia hội nghị công tác tình báo của NATO. Hơi thiếu khôn ngoan nếu để cậu ta tham gia chiến dịch SHOWBOAT trước khi rời đi, phải không?”
Moore suýt thì trả lời rằng Tướng Greer không tham gia vì lý do sức khỏe, đúng là thế, nhưng chỉ đúng một phần. Tổng thống ra lệnh thành lập một đội bí mật đặc biệt, và các thành viên trong đội phải rất quen thuộc với hoạt động chống ma túy. Đôi khi ngay cả một số người trong cuộc cũng không thể tham gia vì lý do bảo mật. Đây là một câu chuyện cũ của trò chơi tình báo: Thỉnh thoảng an ninh bị thắt chặt đến mức những người có gì đó quan trọng với toàn cục sẽ được đưa ra khỏi bức tranh. Trong thực tế, những người không biết rằng họ đang ở ngoài vòng kết nối có kiến thức liên quan đến sự thành công hay thất bại của chiến dịch. Nhưng đồng thời, lịch sử cũng đưa ra nhiều vị dụ về những thảm họa xảy ra từ việc thực hiện một chiến dịch trên diện rộng đến mức làm tê liệt quá trình ra quyết định và ảnh hưởng đến tính bí mật của nó. Việc vạch ra ranh giới giữa tính bí mật và hiệu quả của chiến dịch luôn là nhiệm vụ khó khăn nhất đối với các nhà lãnh đạo cơ quan tình báo. Thẩm phán Moore biết, không có quy tắc nào miễn là chiến dịch thành công. Tiểu thuyết điệp viên luôn tạo cho người ta một ảo giác, như thể những người đứng đầu cơ quan tình báo có giác quan thứ sáu bí ẩn và luôn chính xác, và dựa vào giác quan thứ sáu để chỉ đạo hoạt động tình báo. Nhưng nếu những bác sỹ phẫu thuật giỏi nhất thế giới cũng có thể mắc sai lầm, nếu hầu hết các phi công thử nghiệm giỏi nhất thế giới đều chết trong tai nạn máy bay – và trong nhiều khi, nếu cú ném bóng của tiền vệ giỏi nhất cũng có thể bị chặn lại – thì tai sao một người đứng đầu cơ quan tình báo lại không? Moore hiểu rằng sự khác biệt duy nhất giữa người thông minh và kẻ ngu là người thông minh có xu hướng mắc những sai lầm nghiêm trọng hơn – lý do là không ai để kẻ ngu đưa ra quyết định trọng đại; Chỉ có người thông minh mới có thể thua cả trận chiến, hoặc cả quốc gia
“Anh đã đúng về Hội nghị NATO. Anh đã thắng, Bob. Tạm thời là thế” Thẩm phán Moore cau mày nhìn chiếc bàn làm việc “Tình hình thế nào rồi?”
“Cả 4 đội đều đến điểm giám sát đúng giờ. Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch thì họ sẽ vào vị trí trước bình minh sáng mai và ngày kia họ sẽ bắt đầu gửi thông tin thu thập. Đội bay bắt được ngày hôm trước đã cung cấp thông tin sơ bộ chúng ta cần. Có ít nhất 2 sân bay được chúng ta đánh dấu là “nóng”. Có lẽ ít nhất một sân nay nữa cũng trong tình trạng như thế”
Tổng Thống muốn gặp tôi vào ngày mai. Có vẻ như bên FBI vừa có một phát hiện quan trọng. Emil đang rất nóng lòng nói chuyện về nó. Có vẻ như họ đã khám phá được một hoạt động rửa tiền rất lớn”
“Có thông tin nào chúng ta biết không?”
“Có vẻ thế. Emil đang xử lý thông tin này dưới dạng mật mã”
“Tốt cho cả hai bên thôi” Ritter mỉm cười bình luận “Có lẽ chúng ta đã gây trở ngại cho hoạt động của họ”
1 giờ trước khi mặt trời lặn, Chavez thức dậy lần thứ hai. Rất khó ngủ khi nhiệt độ ban ngày lên đến hơn 100 độ F, và độ ẩm cao khiến khu rừng như một cái lò hơi, dù là dưới bóng cây. Điều đầu tiên khi dậy là anh uống nước – nước uống bổ xung Gatorate- từ chai nước để bổ xung lượng nước bị mất do đổ mồ hôi khi ngủ. Sau đó anh làm hai viên Tylenol. Lính bộ binh hạng nhẹ thường dùng cái này để giảm đau nhức khi luyện tập thể chất. Lúc này, anh cảm thấy như có cơn đau đầu nhẹ do nhiệt độ quá cao gây ra, giống như người hơi say say
“Sao chúng ta không để họ canh cái nơi chết tiệt này đi” anh lầm bẩm với Julio
“Tôi cũng nghĩ vậy, mano” Vaga cười toe toét trả lời
Trung sỹ Chavez ngồi dậy, cởi bộ ngụy trang mạng nhện trên người, lấy tay xoa mặt. Từ sau tuổi dậy thì, râu trên mặt anh vẫn mọc đều đặn nhưng hôm nay anh không có hứng thú cạo râu. Chuyện này xứng đáng bị càu nhàu. Quy định thông thường của quân đội chính quy rất chú trọng đến vệ sinh cá nhân, và bộ binh hạng nhẹ được coi là lính elite của quân đội, rất được hy vọng sẽ luôn “đẹp”. Mặc dù mô hôi toát ra như chơi bóng rổ suốt 2 tiếng nhưng giờ anh cũng không muốn tắm hay thay quần áo sạch. Nhưng tất nhiên là anh sẽ lau vũ khí lần nữa. Sau khi chắc chắn Julio đã vệ sinh sạch khẩu SAW, Chavez tháo khẩu MP-5 của mình thành 6 phần và kiểm tra cẩn thận từng phần một. . Mặc dù hiệu quả chống rỉ sét của của khẩu súng rất tốt, anh vẫn lau dầu từng bộ phận, và chải từng bộ phận có thể chuyển động bằng một chiếc bàn chải nhỏ. Sau đó anh kiểm tra xem tất cả các lò xo đã chặt chưa và băng đạn có bị tắc hay không, có mảnh vụn hoặc cát không. Hài lòng, anh lắp ráp lại khẩu súng và yên lặng thử các bộ phận khác nhau để xem chúng có hoạt động trơn tru không. Cuối cùng anh nạp băng đạn vào và đẩy nấc an toàn. Tiếp theo, anh kiểm tra lại con sao xem có sạch và sắc không, và tất nhiên kiểm tra cả mấy chiếc phi tiêu ngôi sao của mình
“Đội trưởng sẽ tức giận khi nhìn mấy thứ này cho mà xem” Vega khẽ bình luận
“Chúng mang lại may mắn” Chavez trả lời khi đút túi mấy ngôi sao “Hơn nữa, cậu không bao giờ biết….”anh kiểm tra phần còn lại của thiết bị. Mọi thứ đều tốt. Anh đã sẵn sàng để di chuyển đêm nay.Tiếp theo, anh lấy bản đồ ra
“Mình sẽ đi tiếp đến đâu?”
“NERO” Chavez chỉ vào chấm nhỏ trên bản đồ chiến thuật “dưới 5km” Anh kiểm tra kỹ bản đồ, ghi nhớ vài điểm trong đầu, rồi ghi nhớ tuyến đường chi tiết. Tất nhiên anh anh đánh dấu bất kỳ cái gì trên bản đồ, vì nếu bị mất hoặc thu giữ thì những đánh dấu trên bản đồ có thể sẽ tiết lộ thông tin cho kẻ địch
“chào” đội trưởng Ramirez gia nhập với 2 người, đưa ra một bức ảnh vệ tinh
“Những bản đồ này hẳn là mới, sir”
“Chúng là DMA (Defense Mapping Agency- Cục bản đồ quân sự). mới được vẽ gần đây. Chúng được vẽ dựa trên tham khảo các bức ảnh vệ tinh. Nhìn xem có vấn đề gì không?”
“Không, sir” Chavez mỉm cười ngẩng đầu lên “Địa hình ở đây rất bằng phẳng, cây cối thưa thớt, có vẻ tốt hơn địa hình hôm qua, đội trưởng”
“Khi gần đến nơi, tôi muốn cậu tiếp cận mục tiêu từ điểm này” Ramirez chỉ tay vào bức ảnh “Tôi sẽ ở sát bên cậu trong khi tiếp cận. Đứng dậy và bắt đầu thực hiện việc trinh sát đi”
“Vâng, sir” Ding đồng ý “Theo kế hoạch thì điểm nghỉ ngơi sẽ ở đây, điểm SPIKE”
“Được” Ramirrez nhìn lên địa hình khu vực này “Nhớ kỹ nhiệm vụ đã phổ biến. Những gã này có an ninh rất tốt và đặc biệt cẩn thận với mấy cái bẫy. Nếu phát sinh tình huống, hãy báo cho tôi ngay lập tức – cố gắng giữ an toà