Chương 12 CHIẾN DỊCH SHOWBOAT MỞ MÀN
“VARIABLE, đây là KNIFE. Nghe rõ trả lời, over”
Tín hiệu từ kênh rất rõ rang, cứ như trạm sóng FM thương mại vậy. Kỹ thuật viên liên lạc dập điếu thuốc đang hút và bật tai nghe
“Knife, đây là VARIABLE, tín hiệu 5/5. Chúng tôi đã sẵn sàng, over” Clark đang ngồi sau kỹ thuật viên truyền thông, xoay chiếc ghế để nhìn bản đồ
“Chúng tôi đang ở tại Mục tiêu RENO, và thấy có một chiếc máy bay 2 động cơ, ai đó đang chất các hộp carton lên máy bay, over”
Clark quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía đài radio. Hoạt động tình báo của họ có thực sự chính xác như vậy không?
“Anh có thể đọc số trên đuôi máy bay không, over”
“không thể, góc nhìn bị sai. Nhưng máy bay phải bay qua chỗ chúng tôi khi cất cánh. Chúng tôi đã ở đúng vị trí như trong kế hoạch. Không có lực lượng an ninh hiện diên lúc này”
“Chết tiệt” một trong những sỹ quan chỉ huy chiến dịch cất giọng. Ông cầm lấy một chiếc tai nghe “Đây là VARIABLE. RENO báo cáo có một con chim đang ở tổ, thời gian 0306 giờ Zulu…Đã rõ. Sẽ thông báo. Kết thúc” Ông quay sang đồng nghiệp “Máy bay đánh chặn sẽ cất cánh sau 1 giờ nữa”
“Vậy được rồi” người kia nghĩ
Ramirez và Chavez quan sát bằng ống nhòm thấy hai người đàn ông đã chất xong các thùng carton lên máy bay. Cả hai người đều nhận định đó là chiếc Piper Cheyenne, một máy bay hạng trung thường được dùng cho đường dài, không chở được quá nặng nhưng tốc độ bay và độ cao ổn định, tầm bay tương đối xa. Các xưởng địa phương có thể lắp ráp các thùng nhiên liệu phụ để tăng khoảng cách bay so với thiết kế. Các loại ma túy mà những kẻ buôn lậu vận chuyển đến Hoa Kỳ có trọng lượng và thể tích rất nhỏ, trong đó cần sa lớn hơn một chút. Yếu tố hạn chế là tiền. Một chiếc máy bay chờ đầy cocaine tinh chế, ngay cả khi được tính theo giá bán buôn, có giá trị còn hơn cả tiền mặt trong kho của hầu hết các Ngân hàng Dự trữ Liên bang
Sau khi phi hành đoàn bắt tay với nhân viên mặt đất, họ bước lên máy bay. Từ con mắt quan sát ẩn trong rừng, điều này giống hệt cảnh phi hành đoàn của các máy bay khác bắt tay với đội mặt đất trước khi cất cánh. Động cơ của máy bay bắt đầu quay, và tiếng gầm vang qua bãi đất trống và lọt vào tai của lính bộ binh hạng nhẹ.
“Chúa ơi” trung sỹ Vega vô cảm nói “Tôi có thể thổi bay con chim đó từ đây ngay bây giờ. Mẹ kiếp” Tất nhiên, súng của anh vẫn còn khóa an toàn
“Chuyện đó sẽ khiến đời chúng ta thú vị hơn một chút” Chavez nói “Này Oso, mấy gã an ninh đang vòng quanh máy bay giờ đang tản ra đấy” Anh vồ lấy điện đàm “Đội trưởng….”
“Tôi thấy rồi. Hãy cảnh giác phòng khi chúng ta phải rời đi”
Chiếc máy bay Piper taxi đến cuối đường băng, khật khưỡng như một con chim bị thương, tung tăng và nhấp nhô theo những cú sốc của thiết bị hạ cánh. Trên đường băng chỉ có một số đèn chiếu sáng, ít hơn lượng đèn của một sân bay thực thụ. Cất cánh trong điều kiện này rất nguy hiểm, Chavez đột nhiên nghĩ, nếu chiếc máy bay đâm vào đây hẳn vài thành viên trong đội sẽ toi đời…
Trước khi cất cánh, phi công lái động cơ hết công suất, mũi máy bay bắt đầu hạ thấp. Sau đó, anh ta lại hạ mã lực xuống để đảm bảo rằng động cơ sẽ không dừng lại khi mã lực bị giảm trong suốt chuyến bay. Sau khi viên phi công hài lòng với tình trạng làm việc của động cơ, anh ta lại tăng mã lực, nhả phanh và bắt đầu lái. Chavez đặt ống nhòm xuống để quan sát. Máy bay đã được nạp đầy nhiên liệu, nó sẽ bay qua khu rừng bên phải anh, chỉ cách mấy cái cây khoảng 20 yard. Viên phi công hẳn là người rất liều lĩnh, dù có là ai. Viên trung sỹ cảm thấy miêu tả anh ta là “liều mạng” hoàn toàn hợp lý
“Máy bay vừa cất cánh, đó là chiếc Piper Cheyenne” Sau đó Ramirez đọc số hiệu ở đuôi máy bay. Nó được đăng ký theo biển số Mỹ “Hướng bay 3-3-0” hướng về phía Eo biển Yucatan, giữa Cuba và Mexico. Kỹ thuật viên liên lạc ghi lại mọi thông tin
“Tình hình RENO thế nào?”
“Tôi đếm thấy sáu người, bốn người trong số họ được trang bị súng, những còn lại chưa xác nhận. Có một chiếc xe bán tải ở sân bay và một nhà kho, giống như ảnh chụp từ vệ tinh. Chiếc xe bán tải bắt đầu di chuyển và tôi nghĩ- ồ, họ đang tắt đèn ở đường băng. Họ dùng magie để tạo ánh sáng, chỉ cần lấy đất phủ lên là tắt. Chờ một chút, chiếc xe bán tải đang chạy về phía chúng tôi”
Ở phía bên trái của Ramirez, Vega đặt khẩu súng máy lên giá đỡ, và theo dõi sau chiếc xe tải. Chiếc xe đang chạy về phía đông của đường băng và dừng lại sau mỗi một hoặc hai trăm mét, những người trên xe nhảy xuống và phủ một vài xẻng đất lên đèn magiê.
“Đến đây, đến đây nào em…” Julio thì thầm
“Bình tĩnh nào, Oso” Ding cảnh báo
“Không vấn đề gì” Vega đặt ngón tay cái lên công tắc an toàn- nó vẫn cài ở chế độ an toàn- ngón trỏ của anh không đặt trên cò súng, mà đặt trên bộ phận bảo vệ cò súng.
Các đèn thắp bằng magie lần lượt bị vùi đất tắt đi. Chiếc xe tải có lúc đi cách hai người lính chưa đến 150m, nhưng không lái thẳng về phía họ. Tình cờ nơi họ nập nằm ngay trên đường xe tải phải đi qua. Súng của Vega vẫn chĩa về chiếc xe tải ngay cả khi nó đã quay đầu, sau khi thấy an toàn, anh đặt mông dưới đất, quay đầu về phía đồng đội
“à, cứt thật!” Vega thì thầm, giả vờ thất vọng. Chavez cố gắng hết sức để không cười thành tiếng. Anh nghĩ, điều này có lạ không. Họ đang ở đây, trong lãnh thổ kẻ thù, trang bị đầy đủ vũ khí và sẵn sàng chơi trò giết người nhưng giờ họ đang giống những đứa trẻ trong đêm giáng sinh, chơi trò nhìn trộm người khác. Tất cả họ điều biết trò chơi này có thể thay đổi hình thức chơi trong khoảnh khắc. không có gì vui khi phải chĩa súng máy vào hai người trên xe tải, phải không?
Chavez khởi động lại kính nhìn xuyên đêm. Ở phía bên kia đường băng, ai đó đang hút thuốc. Hình bóng mờ bảo của những người này trong kính xuyên đêm nhấp nháy vì hơi nóng của điếu thuốc. Ding biết hút thuốc vào ban đêm sẽ khiến người ta mất tầm nhìn xung quanh. Anh đánh giá mấy người này đang đi bộ vòng quanh. Công việc hàng này của họ – à, công việc hàng đêm chứ- đã hoàn thành. Chiếc xe tải rời đi, chỉ còn 2 người lính ở lại. Có vẻ như những người này là lính an ninh bảo vệ sân bay này. Chỉ có hai người, và bọn họ hút thuốc trong đêm. Dù có trang bị vũ khí hay không – có vẻ như họ mang khẩu AK-47 hoặc loại gần tương tự thế – thì họ cũng không gây nguy hiểm gì
“Cậu đoán họ đang hút thuốc gì vậy?” Vega hỏi
“Tôi không nghĩ về điều đó” Chavez càu nhàu thừa nhận “Cậu có nghĩ bọn họ là mấy thằng ngu không?”
“Chúng ta đang không phải đối phó với mấy người lính chuyên nghiệp, man. Chúng ta có thể lặng lẽ di chuyển đến và giết chết hai tên khốn đó dễ dàng. Có lẽ chỉ cần 10 giây bắn là xong”
“Tốt hơn vẫn nên cẩn thận” Chavez thì thầm trả lời
“Đã…rõ” Vega đồng ý “Cậu luôn nhìn xa hơn tôi”
“Knife, dây là Six” Ramirez gọi trên mạng radio “Rút về điểm tập kết chỉ định”
“Đi thôi, tôi sẽ bọc hậu” Chavez nói với Vega
Julio đứng dậy và đeo vũ khí lên vai, vô tình phát ra tiếng động của mấy bộ phận kim loại- đai đạn, Ding nghĩ. Phải để ý đến chuyện này. Anh đợi thêm vài phút rồi rút êm
Điểm hẹn là một cái cây rất cao cạnh con lạch. Một lần nữa, mọi người lại đổ đầy nước vào bình trước sự giám sát của Olivero. Chỉ có một người bị cành cây thấp làm xước mặt và cần được viên y sỹ băng bó một ít thuốc. Nếu không thì cả đội vẫn mười phân vẹn mười. Họ sẽ cắm trại cách sân bay năm trăm mét, để hai người quan sát cả ngày lẫn đêm tại điểm quan sát đã được Chavez chọn trước. Dinh lãnh ca canh gác đầu tiên, lại cùng với Vega, và đến gần rạng sáng thì được thay thế bởi Guerra và một người lính khác cầm khẩu MP-5 giảm thanh. Để đề phòng đối phương tấn công bất ngờ, một tay SAW hoặc một lính được trang bị súng phóng đạn luôn thay nhau có mặt tại Điểm Quan Sát (OP). Nếu hai bên bắn nhau thì cuộc giao tranh phải kết thúc càng sớm càng tốt. Bộ binh hạng nhẹ không được thiết kế đặc biệt để đối phó với xe tăng và pháo binh. Lính Mỹ luôn xem xét các vấn đề từ góc độ hỏa lực, bởi vì suy cho cùng, tính mạng của lính Mỹ phải đặt lên hàng đầu.
Chavez ngạc nhiên khi thấy mọi người dễ dàng hình thành các hành vi theo thói quen. Một giờ trước bình minh, anh và Vega cẩn thận quan sát sân bay từ gò đất nhỏ nơi họ đang quan sát, và thấy rằng trong số hai người bảo vệ, chỉ có một người đang tuần tra và người kia đang ngồi quay lưng lại trong lán, hút thuốc hoặc hút những thứ khác. Ngay cả người đi tuần tra cũng không đi xa
“Có chuyện gì không Ding?” Đội trưởng hỏi
“Tôi nghe thấy tiếng anh đang đến, sir” Chavez nói
“tôi bị vấp ngã, xin lỗi”
Chavez báo cáo ngắn gọn tình hình. Ramirez lấy ống nhòm của mình tự mình quan sát đối phương
“Có vẻ như họ không lo bị cảnh sát địa phương hay quân đội đến làm phiền” đội trưởng nhận xét
“Mua chuộc à?” Vega hỏi
“Không, chủ yếu là do nản lòng thôi. Vì vậy mấy kẻ buôn ma túy thường xuyên sử dụng nửa ta sân bay và đây là một trong số đó. Chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian” anh ngừng lại một chút “Nếu có chuyện gì xảy ra….”
“Chúng tôi sẽ báo cáo tức thì, sir” Vega hứa
“Nhìn thấy con rắn nào không?” Ramirez hỏi
“Không, tạ ơn chúa”
Viên đội trưởng cười nhe rang trong bóng tối. Anh vỗ vai Chavez và biến mất sau những bụi cây
“Có chuyện gì với mấy con rắn vậy?” Vega hỏi
Đại úy Winters cảm thấy thất vọng khi quan sát thấy chiếc Piper hạ cánh. Đây là con thứ hai liên tiếp. Chiếc máy bay lớn hơn đã hạ cánh khẩn cấp vài ngày trước không còn trên sân bay. Chính xác thì nó đã bị đưa đi đâu anh cũng không biết. Có lẽ nó đã ở trong một nhà chứa máy bay ở sa mạc. Có thêm một con chim chạy bằng piston cũ ở đó cũng chẳng gây chú ý gì. Mặc khác, chiếc Piper cũng dễ bán lại.
Khẩu súng 50mm caliber chói mắt trong ánh bình minh trở nên hấp dẫn hơn. Lần này, bọn họ không giở trò lừa bịp dùng máy bay buôn lậu ma túy làm máy bay do thám. Tuy nhiên, mấy lính thủy quân lục chiến vẫn đối xử thô lỗ với mấy tên buôn lậu như trước và hành động của họ một lần nữa lại đạt hiệu quả như mong muốn. Viên sỹ quan CIA chỉ huy hoạt động này trước đây từng làm việc với DEA và ông rất thích phương pháp thẩm vấn khác biệt này. Hai viên phi công trên máy bay lần này là người Colombia, nhưng chiếc máy bay lại không đăng ký ở Colombia. Dù can đảm đến mấy thì hai người cũng nhũn ra khi thấy Nicodemus. Tỏ lòng dung cảm không sợ đạn hay thậm chí là chó tấn công là một chuyện nhưng dũng cảm được hay không trước một con khủng long còn sống lại là vấn đề hoàn toàn khác.Chưa đầy một giờ đồng hồ, cuộc thẩm vấn hai tên buôn ma túy đã kết thúc. Sau đó bọn họ được đưa đến thẩm phán quận văn minh hơn
“Bao nhiêu máy bay không hạ cánh khẩn cấp ở đây?” Viên trung sỹ cầm súng tên Black hỏi khi hai tên tội phạm đã được đưa đi
“Ý cậu là gì, Gunny?”
“Tôi đã nhìn thấy chiếc máy bay chiến đấu đó, sir. Tôi đoán anh chàng phi công đã cảnh báo thế này ‘hãy bay theo hướng này nếu không….’ Chúng ta được gọi đến đây nhiều lần hơn số máy bay xuất hiện, phải không? Sir, ý tôi nói rằng, có một số thằng ngu không hiểu ý nghĩa của máy bay chiến đấu và viên phi công sẽ cho bọn họ hiểu ý nghia của từ ‘nếu không…’ là gì”
“Cậu không cần biết chuyện đó, Gunny Black” viên sỹ quan CIA nói thẳng
“Được thôi. Dù sao thì tôi thấy rất tốt, sir. Chuyến đi đầu tiên của tôi là ở Nam. Tôi đã thấy cả một đội bị xóa sổ vì đều nghiện ma túy. Tôi bắt gặp một gã đang bán ma túy trong đội vào khoảng năm 74-75 và tôi đã đấm hắn thừa sống thiếu chết. Suýt chút nữa thì gặp rắc rối với chuyện đó”
Viên sỹ quan CIA gật đầu như thể ngạc nhiên vì những gì nghe kể. Nhưng thật ra thì không
“Nhớ quy tắc những-gì-cần-biết-sẽ-biết, Gunny” ông lặp lại
“vâng sir” Trung sỹ Black tập hợp đội và lên chiếc trực thăng đang chờ sẵn
Đây chính là vấn đề đối với các chiến dịch “đen”, viên sỹ quan CIA nghĩ khi nhìn đám lính thủy đánh bộ rời đi. Bạn muốn có những người giỏi, đáng tinh cậy, thông minh tham gia chiến dịch. Nhưng những người giỏi, đáng tinh cậy và thông minh luôn có đầu óc và trí tưởng tượng. Và không khó để họ đoán ra sự thật. Sau khi những hoạt động này diễn ra nhiều lần thì chiến dịch “đen” sẽ chuyển thành “xám”. Giống như bình minh sau đêm đen. Ngoại trừ việc ánh sáng không phải lúc nào cũng tốt, phải không?
Tướng Cutter gặp giám đốc Moore và Jacobs ở phòng khách bên cánh trái Nhà Trắng và dẫn họ thẳng đến Phòng Bầu Dục. Các đặc vụ Connoer và D’Agostino đang làm nhiệm vụ trong phòng thư ký kiểm tra ba người bọn họ theo thói quen. Ở Nhà Trắng, việc họ đến thẳng gặp WRANGLER thế này đúng là bất thường
“Chào Tổng Thống” cả ba người đều nói. Tổng Thống đứng dậy khỏi bàn làm việc và bước đến ngồi trên ghế cạnh lò sưởi. Đây là nơi ông thường ngồi mỗi khi cần trò chuyện “thân mật”. Tổng Thống cảm thấy hơi hối tiếc. Cái ghế này không thoải mái bằng cái ghế phía sau bàn làm việc và ngồi ở đây khiến cái lưng ông lại bắt đầu đau, nhưng ngay cả Tổng Thống cũng phải làm những việc mà người khác mong đợi
“Tôi nghĩ anh ở đây để báo cáo về tiến độ, Moore. Tôi muốn nghe về nó trước”
“SHOWBOAT đang diễn ra hoàn toàn đúng kế hoạch. Thực tế thì chúng ta gặp may. Ngay khi một đội giám sát đến nơi thì họ đã bắt gặp một báy bay cất cánh” Moore mỉm cười với mọi người “Mọi thứ đang diễn ra theo đúng những gì chúng ta đã đề ra. Hai kẻ buôn lậu ma túy hiện đang bị liên bang giam giữ. Tất nhiên đây hoàn toàn là may mắn. Chúng ta không thể mong mấy chuyện này xảy ra thường xuyên nhưng chúng ta đã chặn được 90kg cocaine và đó quả thật là năng suất tốt trong một đêm. Hiện giờ, 4 đội giám sát đã đến nơi chỉ định. Tất cả đều không bị phía bên kia phát hiện”
“Vệ tinh hoạt động thế nào?”
“Một số bộ phận cần được điều chỉnh, tất nhiên, chủ yếu là sự cố máy tính. Chúng tôi có kế hoạch sử dụng Rhyolite trong khoảng 1 tuần nữa. Như ngài đã biết, phần này của kế hoạch được tổ chức khá muộn và chúng ta chỉ gặp vấn đề này tạm thời. Nếu có vấn đề, như tôi cứ gọi nó là vấn đề đi, thì chủ yếu nằm ở phần mềm máy tính và họ cần thêm vài ngày để điều chỉnh”
“Quốc Hội thì sao?”
“Chiều nay” thẩm phán Moore trả lời “tôi không nghĩ bên đó sẽ trở thành vấn đề”
“Ông đã nói điều đó trước đây rồi” Cutter nhắc nhở. Moore quay lại nhìn ông tướng với vẻ chán nản “Chúng ta phải đưa ra giải quyết rất nhiều vấn đề căn bản. Tôi không thường thực hiện quyền SAHO và tôi chưa bao giờ gặp vấn đề với họ khi tôi áp dụng quyền này”
“Jim, tôi cũng không nghĩ quốc hội sẽ phản đối đâu” Tổng Thống đồng ý “Tôi cũng đã thực hiện vài việc với họ. Emil, anh khá yên lặng sáng nay đấy”
“Thưa Tổng thống, chúng tôi đã tiến hành nghiên cứu các khía cạnh pháp lý của hoạt động này. Tôi không có bất kỳ e ngại pháp lý đặc biệt nào, bởi vì Quốc hội chưa thực sự ban hành luật về vấn đề này. Hiến pháp trao cho ngài quyền toàn quyền sử dụng lực lượng quân sự để bảo vệ an ninh quốc gia của chúng ta một khi ngài xác định – dĩ nhiên là ngài xác nhận – rằng an ninh của chúng ta trên thực tế đang bị đe dọa. Các tiền lệ pháp bắt đầu từ thời kỳ tổng thống Jefferson. Các vấn đề chính trị là một cái gì đó khác, nhưng không phải tôi có thể quản lý nó. Dù sao thì FBI cũng đã phá được một vụ rửa tiền rất lớn, và chúng tôi đang chuẩn bị hành động”
“Lớn đến mức nào” tướng Cutter hỏi, khiến Tổng thống bực mình vì ông cũng đang muốn hỏi câu này
“Chúng tôi có thể xác nhận tổng số tiền là 588 triệu usd tiền buô ma túy, rải rộng suốt 22 ngân hàng từ Liechteinstein đến California, đầu tư vào bất động sản tại Hoa Kỳ. Chúng tôi có một đội làm suốt ngày đêm cả tuần nay về vụ này”
“Bao nhiêu?” Tổng Thống hỏi, ông không phải là người duy nhất muốn nghe lại con số
“Gần 600 triệu usd” Giám đốc FBI lặp lại “Hai ngày trước, số tiền đó là hơn 600 triệu đô la Mỹ, nhưng một lượng lớn tiền đã được chuyển vào thứ Tư – nó giống như một chuyển khoản thông thường. Bây giờ, chúng tôi đang theo dõi các tài khoản có liên quan”
“Và các anh định làm gì?”
“Tối nay, chúng tôi sẽ chuẩn bị tất cả các bằng chứng tài liệu cho các tài khoản này. Bắt đầu từ ngày mai, tất cả cố vấn pháp lý của các đại sứ quán ở nước ngoài của chúng ta, các chi nhánh FBI tại các ngân hàng liên quan có trụ sở sẽ thực hiện hành động đóng băng tài khoản này và…”
“Bên Thụy Sỹ và Châu Âu có hợp tác không?” Cutter ngắt lời
“Có, họ sẽ hợp tác. Điều bí ẩn về các tài khoản được đánh số được đánh giá quá cao, như Tổng thống Marcos đã nhận ra điều này vài năm trước. Nếu chúng tôi có thể chứng minh rằng các khoản tiền gửi là do hoạt động tội phạm, các chính phủ liên quan sẽ đóng băng tiền. Ví dụ, tại Thuy Sỹ, số tiền đóng băng sẽ được chuyển đến các quỹ chính phủ- ‘canton’ – để bang thực hiện các hoạt động của mình. Bên cạnh khía cạnh đạo đức, thì nó đơn giản còn là quyền lợi kinh tế, và chúng ta có những hiệp ước đề cập đến vấn đề này. Để tiền ở Thụy Sĩ sẽ không gây hại cho nền kinh tế Thụy Sĩ, phải không? Nếu chúng ta thành công, mà tôi tin chắc chúng ta sẽ thành công, thì tổng mất mát của tập doàn ma túy này sẽ khoảng khoảng 1 tỷ usd, bao gồm cả khoản đầu tư ròng của họ vào việc kinh doanh và lợi nhuận dự kiến. tỷ đô la Mỹ chỉ là con số ước tính của chúng tôi còn 558 triệu usd là con số đã được xác ddnhj. Chúng tôi đặt tên chiến dịch này là TARPON. Trong nước thì luật pháp hoàn toàn đứng ở phía chúng ta rồi. Nhưng các vấn đề pháp lý liên quan đến nước ngoài phức tạp hơn nhiều, dù vậy chúng tôi có thể tin tưởng vào các ngân hàng châu Âu hợp tác rất tốt. Chính phủ các nước châu Âu cũng bắt đầu để ý đến vấn nạn buôn lậu ma túy tại chính quốc gia của mình. Về các vấn đề pháp lý liên quan đến khía cạnh này, họ có một cách tiếp cận … tốt hơn, thực dụng hơn” Jacobs mỉm cười kết luận “Tôi nghĩ ngài nên sẽ muốn Bộ trưởng tư pháp đưa ra thông báo về tình hình vụ án”
Ánh mắt tổng thống lấp lánh niềm vui. Tin tức sẽ được thông báo từ Phòng Họp Báo Nhà Trắng. Tất nhiên ông sẽ để Bộ Tư Pháp công bố tin tức, nhưng việc tin được đưa ra từ Nhà Trắng có thể đưa ra vài gợi ý thích hợp cho các phóng viên. Chào buổi sáng các quý bà và các quý ông. Tôi vừa báo cáo với Tổng thống rằng chúng ta đã đạt được một bước đột phá lớn trong cuộc đấu tranh bền bỉ chống buôn lậu ma tuý …
“Điều này sẽ gây khó khăn cho bọn họ thế nào?” Tổng Thống hỏi
“Sir, họ có chính xác bao nhiêu tiền có vẫn còn là ẩn số đối với chúng ta. Điều thực sự thú vị là mục đích rửa tiền có thể là hợp pháp hóa dòng tiền vào Colombia. Điều này hơi khó hiểu, nhưng có vẻ như các Cartel đang cố gắng hợp pháp hóa hơn là xâm nhập vào xâm nhập vào hệ thống kinh tế quốc gia mình. Vì không cần phải xét về điều kiện kinh tế nên có thể hiểu mục đích họ làm việc này xuất phát từ động cơ chính trị. Để trả lời câu hỏi của ngài, thiệt hại lần này sẽ khiến họ nhức nhối nhưng vẫn không đủ để hạ được họ. Tuy nhiên, tác dụng chính trị của nó có thể được cọi là phần thưởng bổ xung. Chúng tôi vẫn chưa đánh giá được hết tác động của mất mát lần này đối với bọn họ”
“Một tỷ usd…” tổng thống nói “Điều này giúp anh có thứ gì đó để nói chuyện với người Colombia, phải không?”
“Tôi nghĩ họ sẽ vui lòng nói chuyện. Sư ồn ào chính trị của mấy Cartel đang khiến họ thấy phiền và bận tâm”
“Không bận tâm đủ lớn để thực sự hành động” Cutter nhận xét. Jacobs không thích tuyên bố của ông tướng này
“Phó đô đốc, Bộ trưởng tư pháp Cobombia là bạn của tôi. Mỗi khi anh ấy đi đâu cần phải đội quân an ninh nhiều gấp đôi tổng thống và thường xuyên phải đối phó với những mối đe dọa an ninh mà hầu hết mọi người phải tìm chỗ ẩn nấp mỗi khi ô tô cháy. Colombia đang cố gắng xây dựng một nền dân chủ thực sự ở một khu vực mà nền dân chủ vẫn còn bị coi là của hiếm- trong trường hợp ông đã quên thì lịch sử cho thấy chúng ta cũng có một phần trách nhiệm- vậy ông muốn họ làm gì? Xóa bỏ thể chế hiện tại và noi theo gương Argentina? Lạy Chúa tôi, FBI và DEA phối hợp với nhau mà còn không đủ nhân lực để đối phó với mạng lưới buôn bán ma túy nội địa và chúng ta có nguồn lực gấp họ cả ngàn lần, Vậy ông mong đợi cmn điều gì, rằng họ sẽ một lần nữa mê muội đi săn lùng mấy kẻ buôn ma túy bằng mọi giá chỉ để làm hài lòng chúng ta? Chúng ta đã hy vọng và làm điều đó trong vài trăm năm qua và coi xem chúng ta đã đi đến đâu!” Thế mà tên hề nay vẫn tự xưng là chuyên gia về Mỹ La Tinh, Jacob nghĩ thầm trong lòng, Ai nói chứ? Mình cá hắn thậm chí còn chưa từng cả lái con tàu chiến khốn khiếp nào cơ!
Thẩm phán Moore nghĩ, tự sâu trong lòng, Emil không thích toàn bộ chiến dịch này, phải không? Mặt khác, những lời nói vừa rồi đẩy Cutter ngồi lún xuống ghế lo lắng. Dù là người nhỏ bé nhưng Jacobs có phẩm giá và uy quyền được tính bằng megaton
“Anh đang cố gắng nói với chúng tôi chuyện gì đó, Emil?” Tổng thống nhẹ nhàng “cứ nói ra đi”
“Dừng toàn bộ chiến dịch này lại” Giám đốc FBI nói “Dừng lại trước khi đi quá xa. Hãy cho tôi nhân lực tôi cần và tôi có thể hoàn thành mục đích của chiến dịch đó ngay tại trong nước, hoàn toàn tuân theo luật, hơn mấy cái hoạt động chui lủi vô lý này. TARPON là bằng chứng. Đây hoàn toàn là việc của cảnh sát và đó là thành công lớn nhất chúng ta có cho đến nay”
“Chiến dịch TARPON thành công chỉ bởi vì viên thuyền trưởng của Lực Lượng Cảnh Sát Biển hơi đi quá phận sự của mình” Thẩm phán Moore lưu ý “Nếu người thuyền trưởng đó không tự mình phá vỡ luật thì vụ án của anh cũng chỉ đơn giản giống như bao vụ cướp biển với giết người khác thôi. Anh đã bỏ qua phần đó, Emil”
“Đây không phải là lần đầu tiên chuyện kiểu như thế xảy ra. Điều khác biệt là, Arthur, chuyện đó không được lên kế hoạch trước bởi ai đó ở Washington”
“Viên thuyền trưởng đó không bị tổn hại gì, phải không?” Tổng Thống hỏi
“Không, sir. Chúng tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi” Jacobs bảo đảm
“Tốt. Hãy cứ như vậy đi. Emil, tôi tôn trọng quan điểm của anh” Tổng Thống nói “nhưng lần này chúng ta phải thử một cái gì đó khác. Tôi không thể thuyết phục được Quốc Hội tăng ngân quỹ cho bổ xung gấp đôi nhân sự cho FBI hoặc DEA. Anh biết rõ chuyện đó”
Jacobs muốn nói rằng, ngài thậm chí còn không thèm thử. Nhưng rồi ông chỉ gật đầu đồng ý
“Và tôi cho rằng tất cả chúng ta đều đồng ý với hành đồng này”
“Đồng ý, thưa tổng thống’ Jacobs tự nhủ, sao mình lại dây vào cái này cơ chứ. Con đường này, giống như bao con đường khác, đều là mục đích biện minh cho phương tiện. Các hành động cũng không hoàn toàn trái luật; nó giống như cảm giác nhảy dù không nguy hiểm mấy – đến khi nào mọi thứ vẫn theo đúng kế hoạch
“Và khi nào anh sẽ đến Bogota?”
“Tuần tới, sir. Tôi đã gửi thư báo đến tùy viên pháp luật theo quy định và yêu cầu cậu ta chuyển bức thư tới AG (Bộ trưởng Bộ Tư pháp). An ninh sẽ được siết chặt nghiêm ngặt khi cuộc họp này diễn ra”
“Tốt, tôi muốn anh phải thật cẩn thận, Emil. Tôi cần anh, đặc biệt là những lời tư vấn của anh” Tổng Thống lịch sự nói “Mặc dù không phải lần nào tôi cũng làm theo”
Moore tự nhủ, Tổng Thống chắc phải là nhà vô địch thế giới về xoa dịu tâm trạng. Nhưng với Emil Jacobs thì không hiệu quả lắm. Ông ấy vốn là tay chơi lão luyện từ khi còn làm việc tại văn phòng công tố liên bang Chicago cách đây cả 30 năm
“Còn gì nữa không?”
“Tôi muốn bổ nhiệm Jack Ryan là quyền DDI” Moore nói “James đề cử và tôi nghĩ cậu ta đã sẵn sàng”
“Cậu ta sẽ biết về chiến dịch SHOWBOAT chứ?” Cutter hỏi ngay lập tức
“Cậu ta chưa sẵn sàng tham gia vào chiến dịch này, phải không Arthur?” Tổng thống hỏi nhưng thật ra là đưa ý kiến
“Không, thưa ngài. Lệnh của ngài là chỉ có rất ít người biết chiến dịch này”
“Tình hình của Greer có tiến triển gì không?”
“Không tốt lắm, thưa Tổng Thống” Moore trả lời
“Thật tiếc. Tôi sẽ đến Bethesda để kiểm tra huyết áp vào tuần sau. Tôi sẽ ghé qua thăm ông ấy”
“Ngài thật tốt, sir”
Ryan nhận ra mọi người đều ủng hộ anh. Vốn anh cứ có cảm giác mình chỉ là lữ khách trong văn phòng này, nhưng Nancy Cummings- thư ký của DDI trong thời gian dài, kể cả trước khi Greer đến đây- không hề đối xử anh như một người xâm phạm lãnh thổ. Đội an ninh đều gọi anh là “sir” mặc dù hai người trong số họ lớn tuổi hơn Jack. Tin thật tốt là giờ anh cũng có lái xe riêng, mặc dù anh không hề biết cho đến khi có người nhắc nhở. Mục đích của việc có tài xế riêng đơn giản là viên tài xế cũng kiêm luôn là vệ sỹ với khẩu súng lục Beretta Model 92-F luôn mang theo người (và thậm chí còn có khẩu súng mạnh hơn ở ngăn trước xe), nhưng đối với Ryan chỉ đơn giản là anh sẽ không phải tự mình lái xe trong suốt 58 phút trên đường. Từ giờ trở đi anh sẽ trở thành một trong những VIP có thể ngồi sau chiếc xe lái băng băng trên đường, nói chuyện trên một đường dây điện thoại an ninh hoặc đọc những Báo Cáo Quan Trọng, hoặc đơn giản hơn là được đọc báo trên đường đi làm. Chiếc xe chính thức đưa đón anh được đậu dưới hầm để xe của CIA, có một đậu xe riêng ở gần thang máy có thể đưa anh thẳng lên tầng 7 mà không phải trải qua các bốt gác an ninh phiền phức. Anh cũng sẽ được ăn trong phòng ăn dành cho sỹ quan cấp cao với đồ nội thất bằng gỗ gụ và đồ ăn bằng bạc trang nhã
Mức lương của anh tăng thêm đáng kể dù nó vẫn không thể so với thu nhập của vợ anh, Cathy, là phó giáo sư phẫu thuật của Bệnh viện Johns Hopkins vừa phẫu thuật vừa giảng dạy. Lương của bất kỳ quan chức chính phủ nào – kể cả Tổng Thống- cũng không thể so với một bác sỹ phẫu thuật giỏi được. Dù anh chỉ là “quyền” phó giám đốc thì cấp bậc của anh vẫn tương đương với tướng 3 sao bên lục quân hoặc đô đốc bên hải quân
Việc đầu tiên trong ngày hôm nay của anh, sau khi đóng cửa văn phòng, là mở két an toàn của DDI. Két sắt trống rỗng. Ryan ghi nhớ mật khẩu, một lần nữa nhận ra rằng mật khẩu của DDO cũng được viết trên cùng một mảnh giấy. Văn phòng của anh cũng có một phòng tắm riêng, đây là đặc quyền quý nhất của quan chức nhà nước; một TV có độ nét cao- anh không còn phải đi qua tòa nhà nằm ở phía bắc trụ sở để xem các bức ảnh vệ tinh mà có thể xem luôn hình ảnh được gửi qua đây; một cổng liên lạc máy lính đầu cuối kết nối với các văn phòng khác- Greer hầu như chẳng mấy khi sử dụng nên bàn phím rất bụi.Quan trọng nhất là văn phòng rất rộng rãi. Anh có thể đứng dậy đi quanh nếu muốn. Chức vụ của anh giúp anh có thể gặp Giám Đốc bất kỳ lúc nào. Khi Giám đốc đi vắng – và ngay cả nếu giám đốc không đi vắng- thì Ryan vẫn có thể gọi thẳng trực tiếp cho Nhà Trắng để yêu cầu cuộc gặp trực tiếp với Tổng Thống. Anh có thể làm điều này mà không cần hỏi ý kiến của Chánh Văn PHòng Nhà Trắng – tức vượt mặt Cutter, nếu anh thấy cần thiết- nhưng nếu Ryan giờ nói “Tôi phải gặp Tổng Thống, ngay!” thì anh sẽ được gặp ngay lập tứ. Tất nhiên anh phải có lý do chính đáng để biện minh cho việc làm này.
Jack ngồi vào chiếc ghế tựa lưng cao, quay lưng về phía cửa sổ, nhận ra mình đã thành công. Vị trí này là vị trí xa nhất anh có thể tiến đến ở trong tổ chức CIA. Chưa đầy 40 tuổi, anh đã kiếm được rất nhiều tiền từ chứng khoán- và tiền vẫn tiếp tục đổ vào; nhưng anh vẫn cần lương CIA trả giống như anh cần có một đôi giày thứ 3 – giống như anh có bằng tiến sỹ, viết sách, dạy lịch sử, và tìm công việc mới mẻ và thú vị này rồi leo lên vị trí đỉnh. Thậm chí còn chưa 40 tuổi. Nếu Greer, người như cha của anh, lúc này đang nằm trong Trung tâm Y tế Hải quân Bethesda đau đớn kéo dài, thì hẳn Ryan sẽ thực sự mỉm cười vì thành công của mình. Chính nhờ Greer mà anh đã có được vị trí này, ngồi trên chiếc ghế này trong văn phòng này
Nó không đáng. Jack tự nhủ, vị trí này không đáng phải trả giá bằng Greer. Anh đã mất cha mẹ trong tai nạn máy bay ở Chicago và vẫn nhớ như in nỗi đau mất cha mẹ đột ngột, như thể anh bị đánh vào đầu. Nhưng điều an nủi là cái chết đó bất ngờ quá, trong quá khứ anh không phải chứng kiến, nhưng giờ thì khác. Ryan đến thăm tướng Greer ở bệnh viện 3 lần mỗi tuần, chứng kiến cơ thể ông ngày càng giống như một cây khô, những nếp nhăn trên khuôn mặt ngày càng hằn sâu vì đau đớn khi ông già chiến đấu với tử thần trong một trận chiến mà anh biết là vô vọng. Anh được miễn cảnh chứng kiến cha mẹ chết, nhưng giờ thì anh hiểu vì sao vợ anh chọn làm bác sỹ phẫu thuật mắt. Ca phẫu thuật mắt khó thực hiện, yêu cầu kỹ thuật cao, một chút bất cẩn sẽ khiến bệnh nhân bị mù suốt đời, nhưng Cathy không phải đối mặt với cái chết của bệnh nhân. Còn gì khó chịu hơn việc chứng kiến người chết – nhưng Ryan biết câu trả lời. Anh đã chứng kiến con gái mình cận kề cái chết, chỉ may mắn mới cứu được bé cùng với sư gắng hết sức của các bác sỹ phẫu thuật giỏi nhất
Jack tự hỏi, lòng dung cảm của họ đến từ đâu? Chiến đấu với mọi người- Công việc của Ryan là chiến đấu với mọi người, là một chuyện. Nhưng kiên trì chiến đấu chống lại tử thần, một việc mà họ biết chắc mình sẽ thua, lại là một chuyện hoàn toàn khác. Đây là bản chất của công việc ngành y.
Chúa ơi, sáng nay mày đúng là một thằng khốn nạn. Tướng Greer sẽ nói gì đây? Ông ấy sẽ nói rằng hãy nhận cái công việc chết tiệt này đi.
Ý nghĩa của cuộc sống là tiếp diễn, làm tốt nhất việc mình có thể, giúp thế giới tốt đẹp hơn. Nhất nhiên, Jack công nhận, đối với một số người thì việc CIA cũng đang giúp thế giới tốt đẹp hơn nghe có vẻ lạ lùng, nhưng Ryan không nghĩ vậy. Anh đã làm vài việc kỳ lạ nhưng rất có ý nghĩa ở đây.
Một mùi đặc biệt gây chú ý bay vào mũi Ryan. Anh quay lại thấy máy pha cà phê trên tủ đã được bật. Hẳn Nancy đã làm việc này. Nhưng chiếc cốc của Tướng Greer không còn ở đó, thay vào đó là vài chiếc cố có in logo ‘CIA’ trên khay bạc. Có tiếng gõ cửa và Nancy tiến vào “Tiến sỹ Ryan, còn hai phút nữa là đến cuộc họp của các Trưởng Bộ Phận”
“Cảm ơn bà Cummings. Ai pha cà phê thế?” Jack hỏi
“Đô đốc gọi sáng nay. Ông ấy nói anh chắc sẽ cần vài ly cà phê trong ngày đi làm đầu tiên”
“Ồ, tôi sẽ cảm ơn ông ấy khi tôi ghé qua thăm vào tối nay”
“Sáng nay giọng ông ấy nghe có vẻ tốt hơn một chút” Nancy nói đầy hy vọng
“Hy vọng là thế”
“Các trưởng bộ phận xuất hiện đúng giờ. Anh tự tay rót cho mình và mỗi người một cốc cà phê, sau đó tiến hành họp ngay lập tức. Như thường khi, các báo cáo đầu tiên là về Liên Xô, sau đó là các báo cáo về những lĩnh vực mà CIA quan tâm. Theo thông lệ, Ryan đã tham gia những cuộc họp như vậy trong nhiều năm, nhưng giờ anh đã trở thành người điều hành cuộc họp. Anh biết cách tổ chức cuộc họp như thế nào trong quá khứ, vì vậy không hề phá vỡ thể thức của cuộc họp. Công việc vẫn là công việc. Tướng Greer không thích các cuộc họp hình thức
Sau khi Tổng Thống chấp thuận, mọi thứ tiến hành rất suôn sẻ. Như mọi khi, Cơ Quan An Ninh Quốc Gia (National Security Agency -NSA) chịu trách nhiệm liên lạc với nước ngoài, chỉ có điều bất tiện là thay đổi múi giờ theo từng địa phương. Một tín hiệu “chú ý nhận thông tin” trước đó đã được gửi đến các tùy viên pháp lý ở một số đại sứ quán châu Âu và vào thời điểm đã định, đầu tiên là ở Bern, các máy teletype hoạt động trên các kênh vệ tinh được mã hóa bắt đầu xuất hiện trên giấy. Tại các phòng viễn thông của các đại sứ quán, các kỹ thuật viên truyền tin nhận thấy lần này bức điện sử dụng hệ thống thông tin liên lạc bí mật nhất. Bức điện đầu tiên được đánh ra bởi máy đánh chữ (bức điện đã đăng ký) yêu cầu kỹ thuật viên chuẩn bị và lấy ra một mẫu mật khẩu dùng một lần từ két sắt nơi lưu trữ chìa khóa.
Khi thực hiện các thông tin liên lạc tuyệt mật — chẳng hạn như báo cáo rằng chiến tranh sắp nổ ra — ác máy mật mã thông thường đơn giản là không đủ an toàn. Nhóm gián điệp Walker- Whitworth đã chứng minh rõ ràng điều đó. Những thông tin bị tiết lộ đó đã buộc chính sách mật mã của Mỹ phải thay đổi nhanh chóng và triệt để. Mỗi đại sứ quán đều có một chiếc két sắt đặc biệt – thực ra là một chiếc két sắt bên trong một chiếc két sắt khác, lớn hơn – chứa một số cuộn băng hình khá bình thường. Mỗi cuộn băng được bọc trong màng nhựa co nhiệt và các màng nhựa trong suốt có màu sắc khác nhau cho biết các mã khác nhau. Mỗi băng có hai số. Một số — như trường hợp này là 342 — là số đăng ký của cuộn băng này. Một con số khác – ví dụ, con số cho đại sứ quán ở Bern là 68 – Đó là số băng trong sê-ri băng chính 342. Chỉ cần bao bì ni lông của băng keo của bất kỳ đại sứ quán nào bị rách nhẹ, trầy xước hoặc biến dạng, tất cả các băng trên dãy số đó ngay lập tức bị đốt cháy với giả định rằng băng đó có thể đã bị xâm phạm
Lúc này, Nhân viên kỹ thuật liên lạc lấy cuộn băng từ trong két ra, kiểm tra số hiệu của chiếc cassette, và viên sỹ quan phụ trách trực cũng kiểm tra lại dãy số: “Tôi đọc được số 342.”.
“Đó là chính xác,” viên sỹ quan phụ trách trực cũng xác nhận sau khi kiểm tra số cassette, “342.”
“Tôi đang mở băng cassette” kỹ thuật viên nói, lắc đầu trước sự trang trọng vô lý của sự kiện này
Anh ta xé miếng ni lông, ném vào thùng rác nhựa hình chữ nhật cạnh bàn làm việc, rồi nhét cuộn băng vào một ổ băng có vẻ bình thường nhưng đắt tiền. Máy này được kết nối điện tử với máy đánh chữ khác cách đó 10 feet
Kỹ thuật viên đặt thông điệp gốc trên thanh nẹp máy đánh chữ của anh ta và bắt đầu nhập
Tại trụ sở của NSA tại Fort Meade, Maryland, văn bản đã được mã hóa và ghi lại trên cuộn băng chủ 342. Trước khi thông điệp được gửi qua vệ tinh, nó được mã hóa theo mật khẩu của Hội đồng Nhà nước(STRIPE- State Department cipher), mật khẩu hiện là bí mật nhất. Ngay cả khi ai đó lấy được chìa khóa và có thể giải mã mật khẩu STRIPE, những tin nhắn mà anh ta có thể thấy chỉ là một số kết hợp chữ cái vô nghĩa như DEERAMO WERAC KEWJRT. Điều này là do băng mã hóa các tin nhắn với mức độ mã hóa cao
Điều này ít nhất làm phiền những người nghĩ rằng họ có thể bẻ khóa mã liên lạc của Mỹ. Và n chắc chắn làm phiền kỹ thuật viên liên lạc, người đã phải tập trung cao độ để biết cách gõ những thứ như DEERAMO WERAC KEWJRT thay vì những từ thực tế có nghĩa nào đó
Mỗi chữ cái đi qua máy cassette, máy sẽ ghi chú lại chữ cái đến và coi nó như một số từ 1 (A) đến 26 (Z), rồi thêm số trên băng. Nếu 1 (A) trong văn bản gốc khớp với 1 (A) trên băng, thì 1 + 1, là 2 trong văn bản thuần túy, đó là chữ B. Những thay đổi trên đoạn băng là hoàn toàn ngẫu nhiên, được một máy tính ở Fort Meade biên soạn dựa trên tiếng ồn vô tuyến trong khí quyển. Đây là một mật mã hoàn toàn không thể giải mã được, nó được gọi là từng mã một trong công nghệ mật mã (One-Time Pad). Theo lý thuyết, không có cách nào để sắp xếp hoặc dự đoán hành vi ngẫu nhiên. Vì vậy, miễn là không có vấn đề bảo mật với băng, không ai có thể bẻ khóa loại mật khẩu này. Lý do duy nhất khiến hệ thống này, được gọi là TAPDANCE, không được sử dụng cho tất cả các liên lạc là nó rất phiền phức khi sản xuất, vận chuyển, lưu trữ và theo dõi hàng nghìn cuộn băng cassette. uy nhiên, đĩa laze sẽ sớm thay thế băng cassette, và việc sử dụng mật mã TAPDANCE vào thời điểm đó sẽ rất tiện lợi. Nghề bẻ mã khóa đã có từ thời Elizabeth, và sự phát triển kỹ thuật này đe dọa khiến nó trở nên lỗi thời như quy luật sóng sau xô sóng trước
Kỹ thuật viên liên tục đánh máy, càu nhàu và tỏ thái độ không hài lòng vì không thể tan sở đúng giờ, đồng thời vẫn phải tập trung cao độ. Anh ta đáng nhẽ đã được tan sở lức 6.00 tối, ăn tối ở một nhà hàng nhỏ cách ĐSQ 1 hay 2 tòa nhà. Tất nhiên là anh ta không thể xem văn bản được phiên dịch từ chiếc máy cách đó 10 feet, nhưng thật sự là anh cũng chẳng cmn quan tâm. Anhta đã làm công việc này được 9 năm, lý do duy nhất là làm công việc này cho phép anh ấy được đi du lịch nước ngoài. Bern là điểm đến thứ 3, không vui bằng Bangkok nhưng còn thú vị hơn nhiều so với quê hương Ithaca, New York
Tin nhắn có tổng cộng 17.000 chữ cái, kỹ thuật viên chuyển đổi nó thành khoảng 2500 từ. anh ta cố gắng kết thúc tin nhắn càng nhanh càng tốt
“được chưa?” Anh hỏi khi xong việc “Từ” cuối anh gõ là ERYTPESM.
“Được rồi” vị tùy viên pháp chế trả lời
“Tốt lắm” kỹ thuật viên đặt tờ giấy teletype anh ta vừa nhập vào máy hủy giấy trong phòng mật mã. Tờ giấy đã trở thành giấy vụn khi nó ra khỏi máy hủy. Sau đó, anh ta lấy hộp băng từ ổ băng, và sau khi được sự cho phép của sỹ quan giám sát, anh ta đi đến một góc của phòng mật mã.. Ở góc này, có một nam châm lớn hình móng ngựa được nối với một sợi dây điện uốn trên tường. Anh ta lấy nam châm và di chuyển qua lại trên cuộn băng vài lần, do đó loại bỏ thông tin từ tính được ghi trên băng, rồi ném vào túi đựng tài liệu để tiêu hủy. Vào lúc nửa đêm, một thành viên của đội Thủy quân lục chiến bảo vệ đại sứ quán, dưới sự giám sát của một người khác, sẽ chuyển túi đến lò đốt của đại sứ quán. Hai người họ sẽ cùng nhau giám sát lò đốt gas và biến tất cả các tài liệu và vật liệu quan trọng khác đáng lẽ phải tiêu hủy ngày hôm đó thành tro. Ông Bernadi đọc kỹ tin nhắn và ngẩng đầu
“Charlie, tôi ước gì thư ký của tôi có thể đánh máy nhanh được như cậu. Tôi đếm được 2- chỉ có 2! Lỗi sai. Xin lỗi vì giữ cậu ở lại làm muộn thế này” Vị tùy viên pháp lý đưa cho anh tờ 10 franc Thụy Sỹ “cầm lấy đi mua bia này”
“Cảm ơn ông Bernardi”
Chuck Bernardi là một đặc vụ FBI cấp cao, chức danh của ông tương ứng với Chuẩn Tướng của quân đội Hoa Kỳ, nơi mà ông từng phục vụ như là sỹ quan bộ binh, từ lâu lắm rồi. Nhiệm kỳ của ông vẫn còn 2 tháng ở đây, sau đó ông sẽ quay về trụ sở FBI và có thể giữ chức vụ giám đốc một văn phòng khu vực cỡ trung bình. Chuyên môn của ông là đối phó với các hoạt động tội phạm có tổ chức, vì vậy ông làm việc ở Thụy Sĩ. Chuck Bernardi là một chuyên gia theo dõi tiền bẩn của các nhóm tội phạm, và nhiều khoản tiền bẩn đều đi qua các ngân hàng Thụy Sĩ. Công việc của ông một nửa là cảnh sát, một nửa là ngoại giao. Vì vậy, ông có liên hệ với tất cả các sĩ quan cảnh sát cấp cao ở Thụy Sĩ và duy trì mối quan hệ làm việc thân thiện và gần gũi với họ. Ông tin rằng cảnh sát Thụy Sĩ rất hiểu biết, quen thuộc với nhiệm vụ của họ và làm việc hiệu quả. Ở Berne, phụ nữ cao tuổi có thể đi bộ trên đường với túi mua sắm đầy tiền giấy mà không cảm thấy nguy hiểm. Mà thực tế một vài người có thể ra đường như thế đấy, ông tự cười trên đường quay trở lại văn phòng.
Sau khi đến văn phòng, Bernardi bật đèn và rút ra một điếu xì gà. Sau khi châm xì gà và hút vài hơi, ông ngả người ra lưng ghế, nhìn lên trần nhà và bắt đầu suy nghĩ.
“Bọn khốn nạn!” ông vớ lấy chiêc điện thoại, bấm số viên cảnh sát cấp cao nhất mà ông biết “Đây là Chuck Bernardi. Xin nối máy đến Tiến sỹ Lang được không? Cảm ơn….Chào Karl, Chuck đây. Tôi cần gặp cậu…ngay bây giờ nếu có thể….Chuyện quan trọng đó Karl, thật sự quan trọng…trong văn phòng của cậu thì tốt hơn…không nói qua điện thoại được, Karl, nếu cậu không ngại…được rồi, cảm ơn, người anh em, Tin tôi đi, chuyện này đáng giá đấy. Tôi sẽ có mặt ở đó trong 15 phút”
Ông treo máy, ra khỏi phòng, đến chiếc máy Xerox và sao chép tài liệu, ký tên xác nhận ai đã dùng máy photocopy và xác nhận bao nhiêu bản copy. Trước khi rời văn phòng, ông đặt tài liệu gốc vào két an toanfcas nhân và nhét bản copy vào túi áo khoác. Karl chắc sẽ chửi thầm vì bị lỡ bữa ăn tối, ông nghĩ, nhưng đâu phải ngày nào cũng có người đưa đến cho quốc gia mình khoản tiền trị giá 200 triệu usd đâu. Thụy Sỹ sẽ đóng băng tài khoản. Điều đó có nghĩa là 6 ngân hàng Thụy Sỹ sẽ giữ lại toàn bộ khoản tiền này theo đúng pháp luật, bao gồm cả các khoản tiền lãi – và trên nguyên tắc thì cũng chẳng có quốc gia nào có quyền rút khoản tiền này, đồng nghĩa vơi việc ‘buộc’ các ngân hàng Thụy Sỹ phải giữ lại và chuyển giao cho Chính phủ bang. Mọi người thường tự hỏi, tại sao Thụy Sĩ,một đất nước nhỏ bé lại giàu có, thanh bình và xinh đẹp đến vậy. Có vẻ như điều này không hoàn toàn là do trượt tuyết và sản xuất sô cô la.
Trong vòng chưa đầy một giờ, cả sáu đại sứ quán ở nước ngoài đều nhận được cùng một thông điệp. Và trước khi mặt trời lặn, các đặc vụ FBI cũng đến thăm giám đốc vài ngân hàng thương mại Hoa Kỳ vốn cung cấp ‘dịch vụ trọn gói’. Họ chìa ra một số tài khoản và những cái tên, và tất cả các tài khoản này ngay lập tức bị đóng băng thông qua một thiết bị máy tính rất đơn giản. Công việc được tiến hành lặng lẽ ở Hoa Kỳ và nước ngoài. Không cần thiết phải cho nhiều người biết chi tiết. Công tác bảo mật được thực hiện rất cẩn thận. Trong các ngân hàng liên quan của Hoa Kỳ và các ngân hàng nước ngoài, có các quan chức chính phủ cấp cao nghiêm túc trực tiếp giải thích tình hình với giám đốc ngân hàng, những người bày tỏ sẵn sàng hợp tác toàn diện với chính phủ (suy cho cùng, đó có phải tiền của họ đâu, phải không?). Ở hầu hết các ngân hàng, các quan chức chính phủ đều nghe nói những tài khoản này rất ít giao dịch kinh doanh, trung bình mỗi tháng chỉ có hai ba giao dịch nhưng số tiền mỗi giao dịch lại rất lớn. Sau khi các tài khoản này bị phong tỏa, ngân hàng có thể tiếp tục nhận tiền gửi. Một sĩ quan cảnh sát ở Bỉ gợi ý rằng nếu FBI có quyền truy cập vào các tài khoản khác có cùng tính chất, các tài khoản này có thể được phép chuyển tiền cho nhau trong một quốc gia để tránh làm cho người gửi tiền biết các hành động của chính phủ. Dù sao thì, như anh ta nói, ma túy cũng là kẻ thù chung của nhân loại và mọi sỹ quan cảnh sát. Sau khi được sự đồng ý của Bộ trưởng Bộ Tư pháp, giám đốc FBI Jacobs đã ngay lập tức chấp nhận đề nghị của viên cảnh sát Bỉ. Ngay cả Hà Lan cũng làm theo, dù thực tế chính phủ Hà Lan cho phép bán thuốc cho công dân nghiện trong những hiệu thuốc được chỉ định. Nhìn chung, đó là một trường hợp rõ ràng của chủ nghĩa tư bản đang hoạt động. Chính phủ không chấp nhận loại tiền bẩn, tiền kiếm được bằng cách bất chính. Đó là lý do tại sao họ tịch thu tiền và sử dụng vào mục đích chính đáng. Còn đối với các ngân hàng, việc giữ bí mật các khoản tiền bị đóng băng cũng thiêng liêng như giữ bí mật danh tính của người gửi tiền
Vào giờ ngân hàng đóng của vào thứ 6, tất cả công việc đã được hoàn thành. Nhưng máy tính của ngân hàng vẫn chưa tắt và đang hoạt động. Các nhân viên thực thi pháp luật giờ có thêm hai ngày để điều tra thêm về nội dung và đường đi của các khoản tiền. Nếu họ tìm thấy tài khoản nào khác được liên kết với một tài khoản bị đóng băng, họ sẽ đóng băng tài khoản đó ngay lập tức. Nếu những khoản tiền gửi này ở các ngân hàng châu Âu, chúng sẽ bị tịch thu. Tài khoản liên kết đầu tiên được tìm thấy ở Luxemburg. Mặc dù các ngân hàng Thụy Sĩ nổi tiếng thế giới về luật bảo mật, nhưng trên thực tế, các ngân hàng Thụy Sĩ không khác với hầu hết các ngân hàng ở các nước châu Âu khác, có khác chăng chỉ là hàng rào như dãy Alps còn Bỉ thì không, vì vậy Thụy Sĩ đã không bị ngoại bang hoành hành như các nước láng giềng thời hiện đại. Trên thực tế, các ngân hàng ở các nước châu Âu khác cũng có uy tín như các ngân hàng Thụy Sĩ thôi và vì vậy chủ ngân hàng ở các quốc gia khác phẫn nộ với dãy Alps vì ngọn núi đó đã mang lại cho các chủ ngân hàng Thụy Sĩ thêm một lợi thế kinh doanh, nhưng hoàn toàn là tình cờ. Tuy nhiên, trong vụ này, tất cả các ngân hàng đều phải hợp tác với nhau. Đến tối Chủ nhật, thêm sáu tài khoản “bẩn” được phát hiện và 135 triệu đô la Mỹ trong đó bị đóng băng..
Quay trở lại Washingtion, giám đốc Jacobs, Trợ lý Murray, các chuyên gia từ văn phòng tội phạm có tổ chức và Bộ Tư Pháp đã rời văn phòng để tự thưởng bữa ăn tối ở Nhà Hàng CLB Jockey. Dưới sự bảo vệ của đội an ninh Giám Đốc, 10 người đã có được bữa ăn ngon bằng tiền công quỹ chính phủ. Có lẽ một nhà báo hoặc ký giả nào đó đi ngang qua có thể sẽ phản đối nhưng bữa tự thưởng này hoàn toàn chính đáng. Chiến dịch TARPON là thành công lớn nhất trong trận chiến chống ma túy. Họ đều đồng ý sẽ công bố về chiến dịch này vào cuối tuần
“Các quý ông” Dan Murray nói, nâng cốc – ông không nhớ mình đã uống bao nhiêu ly Chablis đã đi kèm với con cá này- trong bữa tối “Chúc mừng Cảnh Sát Biển Hoa Kỳ!”
Một tràng cười vang lên, tất cả 10 người đều đứng dậy, khiến các thực khách khác trong nhà hàng không hài lòng “Cảnh Sát Biển Hoa Kỳ!” Một trong những công tố viên thuộc Bộ Tư Pháp nghĩ, thật đáng tiếc, họ còn không thêm câu châm ngôn của lực lượng này là “Semper Paratus /Luôn Sẵn Sàng!”
Bữa tiệc tan vào khoảng 10 giờ. Đội an ninh của giám đốc nhìn nhau. Tay cầm rượu của Emil còn không ổn định, ông say và chắc sáng mai sẽ cáu kỉnh cho mà xem – dù ông sẽ xin lỗi họ trước bữa ăn trưa
“Chúng ta sẽ bay đến Bogota vào chiều thứ 6” ông nói với các vệ sỹ trên chiếc xe Oldsmobile “Cứ chuẩn bị nhưng đừng nói gì cho bên Không Quân trước thứ 4. Tôi không muốn tin tức bị rò rỉ ra ngoài”
“Vâng, sir” đội trưởng trả lời. Anh không muốn đi chuyến công tác này chút nào, nhất là vào lúc này. Những kẻ buôn ma túy chắc chắn đang nổi điên. Nhưng chuyến đi này sẽ khiến bọn họ không ngờ. Thông cáo báo chí sẽ nói rằng Giám đốc Jacobs đang làm việc về vấn đề này ở Washington và họ không ngờ ông lại xuất hiện ở Colombia. Nhưng ngay cả như vậy, các biện pháp an ninh nghiêm ngặt nhất sẽ phải được áp dụng dành cho Giám đốc Jacobs. Anh và các vệ sĩ khác phải dành nhiều thời gian hơn trong phòng bắn của Tòa nhà Hoover để nâng cao hơn nữa kỹ năng bắn súng lục và súng tiểu liên. Họ không thể để Emil gặp bất kỳ tai nạn nào.
Moira biết tin này vào sáng thứ 3. Tất nhiên, lúc này cô cũng biết tin vê chiến dịch TARPON. Cô biết chuyến đi này được giữ bí mật và không nghi ngờ gì cô cũng biết rằng nó rất nguy hiểm. Vì vậy, cô quyết định không hề nói gì với Juan cho đến tối thứ 5. Dù sao thì cô vẫn phải thận trọng. Trong suốt cả tuần cô không ngừng tự hỏi, không biết địa điểm đặc biệt là Juan định đưa cô đến dãy Blue Ridge Mountains là ở đâu
Không quan trọng nó là đồng phục rằn ri hay kaki thì giờ nó cũng lấm lem mồ hôi và bùn đất. Màu sắc của nó giờ cũng y như màu sắc nơi họ ẩn nấp. Mỗi người xuống tắm ở suối nhưng không ai dùng xà phòng, họ sợ bọt hay mùi xà phòng sẽ khơi dậy tinh thần cảnh giác của người dân vùng hạ du. Trong hoàn cảnh hiện nay, việc tắm mà không có xà phòng cũng vô nghĩa như hôm chị em gái mình. Tuy nhiên, sau khi tắm thì mát hơn rất nhiều. Đối với Chavez, đây là ký ức vui vẻ nhất. Nhưng…nó kéo dài được bao lâu? – 10 phút. Sau 10 phút anh lại cảm thấy nhớp nháp mồ hôi. Thời tiết quá nóng, một buổi chiều trời không có mây và nhiệt độ lên tới 120 độ F. Chavez tự hỏi, nếu đây là cmn rừng rậm thì sao trời không đổ mưa đi? Tin tốt là họ không phải hoạt động nhiều. Hai kẻ ngốc bảo vệ sân bay hầu hết đều ngủ và khi không ngủ thì ngồi hút thuốc – Chavez nghĩ, có lẽ là cần sa –để giết thời gian. Có một lần, họ đặt một chiếc lon rỗng trên đường và bắn vào chiếc lon, điều này khiến Chavez thực sự ngạc nhiên. Chuyện này có thể rất nguy hiểm cho đội, nhưng may mà bọn họ không bắn về hướng này. Chavez tận dụng cơ hội này để đánh giá kỹ năng bắn của đối thủ. Chết tiệt, anh lại nói với Vega. Giờ thì bọn họ lại dựng lon lên, đặt 3 chiếc lon -loại lớn- cách nhà kho 100m và bắn, hai tay để ngang hông cứ như đang đóng phim cao bồi
“Chúa ôi, đúng bọn ngu” anh nhận xét, quan sát qua ống nhòm
“Để tớ xem” Vega vớ lấy ống nhòm, kịp nhìn thấy một trong số họ đã hạ được chiếc lon sau phát bắn thứ 3 “Chúa ơi, tớ có thể làm được điều đó từ đây lận…”
“Điểm gác, đây là số 6, chuyện quái gì đang diễn ra thế” Tiếng radio vang lên
Vega trả lời bộ đàm “Số 6, đây là điểm gác. Các bạn của chúng ta đang lại chơi trò bắn súng làm vui. Nhưng luồng đạn của họ không nhắm vào chúng ta, sir. Họ đang bắn vào những cái lon. Đội trưởng, họ thậm chí còn không bắn nổi phân”
“Tôi qua đó ngay”
“Đã rõ” Ding tắt radio “Đội trưởng đang qua đấy. Tôi nghĩ tiếng ồn này khiến anh ấy lo lắng”
“Anh ấy chắc chắn lo lắng rất nhiều” Vega lưu ý “Chẳng phải người ta trả lương cho các sỹ quan vì chuyện đó sao