← Quay lại trang sách

Chương 13 CUỐI TUẦN ĐẪM MÁU

Vào chiều thứ 4, Moira vẫn tiếp tục suy nghĩ khi lái xe về nhà: Có thật sự bất công không khi bắt Juan phải chờ đợi cuộc gọi của cô? Nếu anh ấy không thể đến thì sao? Nếu anh ấy cần phải thông báo trước để sắp xếp công việc mới có thể đến thì sao? Nếu anh ấy lên lịch cho cuối tuần rồi cô mới thông báo thì sao? Nếu anh ấy không thể đến được vì gọi quá muộn?

Cô phải gọi điện cho Juan. Bà Wolfe thò tay vào chiếc ví bên cạnh và sợ thấy mảnh giấy viết ở khách sạn – nó vẫn gập như thế – và các số viết ở đó giờ có vẻ nóng đến bỏng tay. Cô phải gọi cho anh.

Giao thông hôm nay thật hỗn loạn. Có ai đó bị xẹp lốp tại Đường Số 14 Bridge và tay cô toát mồ hôi khi nắm vô lăng. Nếu anh ấy không đến thì sao?

Còn bọn trẻ thì thế nào? Chúng đã đủ lớn để tự lo bản thân và chuyện đó lo dễ thôi – nhưng làm sao để giải thích với chúng chuyện mẹ sẽ vắng nhà cả 2 ngày cuối tuần để – từ mà chúng hay sử dụng bây giờ là gì ấy nhỉ? Để “ăn nằm với ai đó”. Mẹ của chúng đấy. Chúng sẽ phản ứng thế nào? Cô không bao giờ nghĩ rằng bí mật gây sốc của mình không còn là bí mật với con cái, đồng nghiệp và cấp trên và cô sẽ sẽ chết lặng nếu biết rằng tất cả họ đều đang ủng hộ cô….để ăn nằm với ai đó. Moira Wolfe đã không hề bắt kịp cuộc cách mạng tình dục, vẫn giữ nguyên sự rụt rè và trinh nguyên đến khi cưới chồng, và luôn nghĩ rằng chồng cô cũng như thế. Cô luôn chắc chắn chuyện đó, vì lần đầu tiên cả hai đều rất vụng về. Nhưng chỉ trong 3 ngày họ đã thuần thục những động tác cơ bản – sức sống của tuổi trẻ và tình yêu có thể giải quyết hầu hết mọi vấn đề – và trong hai mươi năm tiếp theo thì cặp đôi đã gần như hòa thành một.

Khi chồng mất, sự trống trải để lại trong cuộc đời Moira như một vết thương lòng không bao giờ lành. Bức ảnh anh chụp trên chiếc thuyền buồm một năm trước khi qua đời được treo bên giường cô. Khi chụp bức ảnh này, anh không còn trẻ nữa, Eo không còn thon, tóc rụng nhiều, nhưng nụ cười đó. Juan đã nói gì nhỉ? Bạn nhìn nó bằng tình yêu và xem tình yêu đáp lại. Moira nghĩ, đúng là cách miêu tả tuyệt vời

Chúa ơi, Rich sẽ nghĩ gì? đã tự hỏi mình câu hỏi này hơn một lần. Mỗi lần nhìn ảnh của chồng trước khi đi ngủ, cô đều nghĩ đến câu hỏi này, và lần nào nhìn thấy các con ra vào ngôi nhà, cô cũng nghĩ đến câu hỏi này, hy vọng rằng bọn trẻ sẽ không nhận ra bí mật của cô, nhưng trong tiềm thức lại hy vọng rằng chúng sẽ biết. Ngoài ra, cô có sự lựa chọn nào không? Cô có nên mặc áo tang của một góa phụ suốt đời không? Để tang từ lâu đã trở thành một phong tục lỗi thời. Cô hẳn đã để tang chồng một thời gian dài. Trong 22 năm của cuộc sống vợ chồng, có một số ngày có ý nghĩa đặc biệt với họ. Vào những ngày kỷ niệm những ngày đặc biệt này, mỗi khi nghĩ về quá khứ, cô thường rơi nước mắt trên giường một mình. Ngay khi nhìn thấy bức ảnh mà Rich chụp trên chiếc thuyền buồm được họ đã mua bằng tiền tiết kiệm trong nhiều năm, cô đã không kìm được nước mắt….

Trong cơn đau bất ngờ và tột cùng, Moira đã tự hỏi bản thân: Mọi người mong đợi mình sẽ làm gì? Mình vẫn còn sống, mình vẫn có nhu cầu đó.

Nhưng Rich sẽ nói gì?

Anh không kịp thời gian để nói bất cứ điều gì cả. Anh chết trên đường đi là, 2 tháng sau khi kiểm tra sức khỏe thường kỳ cho biết anh nên giảm vài cân, rằng huyết áp hơi cao nhưng không có gì cần quá lo lo lắng, rằng cholesterol ở mức tốt so với người ở độ tuổi 40 và rằng anh nên quay lại kiểm tra vào năm sau. Rồi, vào lúc 7.39 sáng hôm đó, xe của anh tông vào lan can bên đường và dừng lại. Một cảnh sát đang chỉ cách đó 1 tòa nhà đã rất ngạc nhiên thì thấy người lái xe vẫn còn ngồi trong xe và tưởng rằng anh bị say rượu vào buổi sáng sớm, nhưng rồi nhận ra không còn mạch đập. Ngay lập tức cảnh sát gọi xe cấp cứu, khi xe đến thì viên cảnh sát vẫn còn xoa bóp ngực cho Rich. Cả đội cấp cứu và cảnh sát đều nghĩ anh bị đau tim và tìm mọi cách để tim đập trở lại. Nhưng không còn hy vọng. Sau khi khám nghiệm tử thi, bác sỹ nói anh bị phình mạch máu nãu, vì thành mạch quá mỏng nên vỡ và không thể cứu được. Sao chuyện đó lại xảy ra được…? Có thể là do di chuyển, có thể không. Không, huyết áp không liên quan gì đến chứng phình mạch máu não. Ngay cả khi có thiết bị tốt nhất thì chứng phình mạch máu não cũng khó mà phát hiện. Anh có bao giờ than thở về những cơn đau đầu không? Thệm chí không có các triệu chứng vậy? Bác sỹ chỉ lặng lẽ rời đi, ước gì có thể nói được nhiều hơn. Anh không tức giận, mà chỉ cảm thấy buồn, nhưng y học hiện đại vẫn chưa thể giải quyết được tất cả các vấn đề liên quan đến chứng phình động mạch não, và chẳng có gì nhiều để nói (đây là câu các bác sỹ có thể nói riêng nội bộ với nhau, chứ không thể nói thẳng với người nhà bệnh nhân được, phải không?) Bác sỹ cũng nói đây là đột tử nên bệnh nhân không chịu nhiều đau đớn – không biết đây có phải sự thật không- nhưng cũng đâu có gì quan trọng, vì vậy ông ta có thể tự tin nói thế, không, cô không cảm thấy thoải mái ngay cả khi bác sỹ nói thế. Rồi sau đó là đám tang. Emil Jobs cũng ở đó, cũng đoán trước được vợ mình sẽ sớm theo sau vì cô tự mình cùng chồng đến tang lễ từ thẳng bệnh viện. Tại tang lễ, nước mắt rơi như mưa…..

Thật bất công. Chúa thật không công bằng khi anh còn không cả kịp nói lời tạm biệt khi rời nhà. Anh chỉ kịp hôn cô ở cửa, vẫn còn vương mùi cà phê, nó gì đó về việc ghé qua Safeway trên đường về nhà và cô quay đi, còn không nhìn anh bước vào trong xe lần cuối. Cô đã tự trách mình rất nhiều tháng sau đó vì chuyện này

Rich sẽ nói gì đây?

Nhưng Rich đã chết và hai năm đã đủ dài. Khi cô về nhà thì bọn trẻ đã xong bữa tối. Moira lên lầu thay quần áo và thấy mình bất giác nhìn chiếc điện thoại cạnh giường, ở phía bên Rich thường nằm. Cô ngồi xuống giường, nhìn nó, rồi nhìn bức ảnh, hơn một phút sau, Moira lấy mẩu giấy từ trong vi, hít một hơi thật sâu và bấm số điện thoại. Có một âm thanh ríu rít thường nghe thấy trong các cuộc gọi quốc tế từ đầu thu của điện thoại

“Díaz y Díaz/ Văn phòng Diaz” một giọng nói trả lời

“Xin cho tôi nói chuyện với Juan Diaz?” Moira hỏi

“Xin hỏi ai gọi đấy?” giọng bên kia trả lời, chuyển sang tiếng Anh

“Tôi là Moira Wolfe”

“À, Senora Wolfe! Tôi là Consuela. Xin hãy chờ một chút” Rồi sau đó là một phút im lặng trên đường dây “Senora Wolfe, ông ấy đang ở đâu đó trong nhà máy. Tôi không thể tìm được ngay lập tức. Ông ấy gọi cho bà sau nhé?”

“Vâng, tôi đang ở nhà”

“Sí/ vâng, tôi sẽ nói với ông ấy…Senora?”

“Vâng?”

“Xin lỗi, nhưng tôi còn một điều muốn nói. Kể từ khi Maria qua đời-Ông Juan, cậu ấy giống như con trai tôi. Kể từ khi gặp bà, bà Wolf, cậu ấy đã vui trở lại. Tôi vốn cho rằng cậu ấy sẽ không bao giờ ….. Không-làm ơn đừng nói với cậu ấy rằng tôi nói với bà chuyện này, nhưng cảm ơn vì những gì đã làm cho ông Juan. Những người trong văn phòng của chúng tôi cầu nguyện cho bà và chúc cả hai người hạnh phúc”

Đây chính xác là những gì cô muốn nghe “Consuela, Juan đã nói rất nhiều điều tuyệt vời về bà. Xin hãy gọi tôi là Moira”

“Tôi đã nói quá nhiều. Tôi sẽ đi tìm ông Juan, bất kể ông ấy đang ở đâu”

“Cảm ơn Consuela. Tạm biệt”

Consuela, tên thật lại là Maria – chính là cái tên mà Felix (Juan) bịa ra về người vợ đã chết của mình – thực tế năm nay mới 25 tuổi, tốt nghiệp trường thư ký địa phương nhưng muốn kiếm nhiều tiền hơn, vì vậy cô ta đã từng đi buôn lậu ma túy vào Mỹ, đến Miami và Atlanta được 5-6 lần rồi suýt bị bắt. Sau lần đó cô ta đổi việc. Giờ thì cô ta giải quyết vài công việc vặt cho chủ cũ trong khi điều hành một danh nghiệp nhỏ của chính mình ngoài Caracas. Cái công việc chờ điện thoại như cú vừa rồi, cô ta được trả 5000usd/tuần. Tất nhiên, nghe điện thoại chỉ là một nửa công việc, nửa còn lại là giờ đây cô ta quay một số điện thoại khác. Một tiếng kêu bất thường phát ra từ điện thoại. Cô đoán rằng cuộc gọi được chuyển tiếp đến một số mà cô ta không biết.

“Vâng?”

‘Senor Diaz? Đây là Consuela”

“Vâng?”

“Moira vừa gọi. Cô ga muốn anh gọi cho cô ta ở nhà”

“Cảm ơn” tiếng tắt điện thoại khô khốc

Cortez nhìn điện thoại trên bàn. Cứ để cô ta đợi…23 phút. Nơi ở hiện tại của hắn là một căn hộ sang trọng khác ở Medellin, cách nơi ở của ông chủ hai căn nhà. Hắn tự hỏi, đây có phải là cuộc gọi mà hắn đang chờ đợi không? Hắn nhớ đến hồi mới vào nghề, việc kiên nhẫn là rất khó, nhưng giờ hắn đã trở thành viên sỹ quan tình báo lọc lõi trong nghề, nên hắn tiếp tục đọc báo

20 phút sau, hắn kiểm tra lại đồng hồ và rút một điếu thuốc, nhìn kim đồng hồ quay nhanh nghĩ, không biết cô ta, cách xa 2000 dặm, sẽ thế nào khi phải chờ đợi. Cô sẽ nghĩ gì? Hút xong nửa điếu thuốc, đã đến lúc vào cuộc. Hắn quay số

Dave là người nhấc máy “Xin chào?” Hắn nhíu mày “Chúng tôi không nghe rõ. Liệu anh có thể nhắc lại được không? Ồ, được rồi, xin hãy giữ máy” Dave quay lại và thấy mẹ đang nhìn cậu “Của mẹ này”

“Mẹ sẽ nghe điện thoại trên lầu” cô nói ngay lập tức và cố bước lên lầu thật chậm rãi.

Dave gác máy ‘Đoán xem ai đang gọi này?” Quanh bàn ăn nhìn cậu đầy hiểu biết

“Vâng” Dave nghe thấy mẹ nói trên điện thoại khác. Cậu cúp hẳn máy xuống. Mẹ, chúc may mắn

“Moira, anh Juan đây”

“Anh có rảnh vào cuối tuần này không?” cô hỏi

“Cuối tuần này á? Em chắc chứ?”

“Em rảnh từ trưa thứ 6 đến sáng thứ 2”

“Vậy…để anh nghĩ….” Cách đó 2000 dặm, Cortez chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ xuống con phố. Liệu đây có phải là một cái bẫy không? Có thể nào Phòng phản gián củ FBI….toàn bộ chuyện này có thể….? Tất nhiên là không “Moira, anh phải nói chuyện với một người ở đây. Giữ máy trong một phút nhé, được không?”

“Vâng!” Giọng nói đầy sức nóng tình yêu khi anh ta nhấn núi chờ, không còn nghi ngờ gì, đây không phải là một cái bẫy

Hắn để cô chờ khoảng 2 phút rồi quay lại với cuộc trò chuyện “Anh sẽ có mặt ở Washingtion vào chiều thứ 6”

“Anh sẽ đến đúng giờ- không qua muộn chứ”

“Chúng ta có thể gặp nhau ở đâu? Ở sân bay nhé. Liệu em có thể đến đón anh ở sân bay không?”

“Vâng”

“Anh không biết sẽ ở sảnh nào. Anh sẽ gặp em ở ….chỗ quầy cho thuê xe Hertz lúc 3.00 nhé. Em sẽ có mặt ở đó, nhé?”

“Em sẽ có mặt ở đó”

“Anh cũng thế, Moira. Tạm biệt, em yêu”

Moira Wolfe quay lại nhìn bức ảnh, nụ cười vẫn còn ở đó, nhưng cô cảm thấy Rich không còn đổ lỗi cho cô nữa

Cortez đứng dậy khỏi bàn làm việc và bước ra khỏi bàn. Viên vệ sỹ ở hành lang cũng đứng dậy khi thấy hắn bước ra khỏi cửa “Tôi muốn gặp El Jefe” hắn đơn giản nói. Viên vệ sỹ liên hệ quan điện thoại di động

Các vấn đề kỹ thuật thường rất khó khăn. Chủ yếu nằm ở nguồn điện. Mặc dù trạm điện gần nhất cho công suốt 500W nhưng các trạm điện thoại di động chỉ cho phép nhỏ hơn 7W và công suất pin cho điện thoai di động cầm tay là 300miniwatt. Ngay cả khi sử dụng một ăng-ten thu sóng hình parabol khổng lồ, tín hiệu nhận được chỉ giống như một giọng thì thầm. Tuy nhiên, Rhyolite-J là một vệ tinh tiên tiến sử dụng công nghệ tiên tiến và chi phí nghiên cứu và phát triển của nó lên tới hàng tỷ đô la. Công nghệ điện tử làm mát đã giải quyết được một số vấn đề và các thiết bị cơ điện tử khác giải quyết các vấn đề còn lại. Một máy tính không quá phức tạp sẽ chuyển đổi tín hiệu nhận được thành các số-1 và 0-và truyền các số đến Fort Huachuca. Một máy tính công suất cao khác ở Fort Huachuca xử lý và diễn giải thông tin ban đầu. Một chương trình lặp đi lặp lại đơn giản về mặt toán học nhưng chuyên sâu về tính toán — thực ra là một thuật toán — có thể loại bỏ nhiễu tĩnh điện ngẫu nhiên trong tín hiệu. Thuật toán này so sánh thông tin ban đầu của từng đoạn liền kề và có thể lọc ra 90% nhiễu bằng cách tính giá trị trung bình. Bằng cách này, máy tính biến tín hiệu vệ tinh nhận được thành một cuộc gọi có thể nhận dạng. Nhưng đây chỉ là bước đầu tiên.

Nguyên nhân khiến các tập đoàn ma túy (Cartel) sử dụng điện thoại di động trong các cuộc gọi hàng ngày là vì tính bảo mật cao. Loại điện thoại này có khoảng 600 tần số khác nhau, tất cả đều nằm trong khoảng 825 ~ 845 MHz và 870 ~ 890 MHz dải tần số rất cao. Khi người dùng sử dụng điện thoại di động, máy tính tại trạm gốc sẽ chọn ngẫu nhiên một tần số cho cuộc gọi; nếu tín hiệu của điện thoại di động không ổn định, máy tính sẽ chuyển tín hiệu sang tần số khác ổn định hơn. Ngoài ra, các “ô” liền kề (đây chình là lý do có tên là di động “Cells”) trên cùng một mạng điện thoại có thể sử dụng cùng một tần số cho nhiều cuộc gọi khác nhau. Chính vì ưu điểm này mà không có cảnh sát nước nào trên thế giới có thể giám sát những cuộc điện đàm như vậy. Khi thực hiện cuộc gọi điện thoại di động, ngay cả khi nó không được mã hóa, bạn có thể trực tiếp sử dụng ngôn ngữ đơn giản thay vì sử dụng mật ngữ. Hoặc mọi người cho là như thế. Chính Phủ Mỹ đã tham gia vào việc chặn các kênh liên lạc radio từ nước ngoài kể từ khi xuất bản cuốn “Phòng Đen” nổi tiếng của Yardley. Về mặt kỹ thuật nói được gọi là tình báo điện tử (comint – Signal Intelligence) hay tình báo điện đàm (sigint- Communication Intelligence)- cuộc điện đàm giữa kẻ thù là thông tin tình báo tốt nhất. Và trong nhiều thế hệ, người Mỹ luôn dẫn đầu trong lĩnh vực này. Hoa Kỳ sử dụng các vệ tinh được triển khai trong không gian để nghe trộm liên lạc vô tuyến nước ngoài cả ngày lẫn đêm, đánh chặn liên lạc vô tuyến nước ngoài và các trạm chuyển tiếp vi sóng. Tín hiệu bị đánh chặn thường được mã hóa. Hầu hết các tín hiệu này được xử lý bởi các siêu máy tính tại trụ sở của Cơ quan An ninh Quốc gia (NSA) có trụ sở ở Fort Meade, Maryland, giữa Washington và Baltimore, nơi chứa hầu hết các siêu máy tính trên thế giới trong tầng hầm rộng vài mẫu Anh

Giờ đây, một trong những nhiệm vụ của NSA là theo dõi 600 tần số của mạng điện thoại di động của Medellin. Nhiệm vụ này là không thể đối với bất kỳ cơ quan cảnh sát nào khác trên thế giới, nhưng đối với NSA, đó là một công việc nhẹ nhàng. Trên thực tế, NSA giám sát hàng chục nghìn tần số liên lạc vô tuyến và các kênh liên lạc điện tử khác cả ngày lẫn đêm. So với CIA, NSA lớn hơn, bí mật hơn và tốn kém hơn. NSA có một trạm làm việc ở Fort Huachuca, Arizona, với một siêu máy tính Grey hoàn toàn mới. Máy tính này được kết nối với nhiều phương tiện thông tin liên lạc thông qua cáp quang. Người điều khiển xe liên lạc biết rằng họ không nên hỏi về mục đích của xe

Bước thứ hai là làm cho máy tính chạy. Tất nhiên, chính phủ Mỹ quen thuộc với tên và danh tính của nhiều thành viên trong Cartel, và có bản ghi âm giọng nói của họ. Các nhà lập trình máy tính bắt đầu với các bản ghi âm này và thiết kế một thuật toán cho máy tính bằng cách sử dụng các bản ghi âm của các thành viên cartel đã biết. Bất kể họ sử dụng tần số cuộc gọi nào, máy tính vẫn có thể nhận ra giọng nói của họ. Sau khi máy tính nhận dạng giọng nói của các thành viên đã biết, nó có thể tự động nhận dạng giọng nói của người đang gọi cho họ. Chẳng bao lâu sau, máy tính tự động nhận dạng và ghi lại giọng nói của hơn ba mươi thành viên cartel đã biết và số lượng mục tiêu bằng giọng nói đã biết đang tăng lên hàng ngày. Điện thoại di động có rất ít năng lượng, vì vậy đôi khi rất khó xác định một âm thanh nhất định và nó không thể tránh được chuyện bỏ lỡ một số cuộc gọi. Nhưng theo các nhà kỹ thuật tính toán thì họ chặn được khoảng 60% số cuộc gọi à khi cơ sở dữ liệu nhận dạng của họ lớn hơn, hiệu suất của họ sẽ tăng lên 85%.

Những giọng nói không xác định được đánh số thứ tự. Ví dụ, giọng thứ hai mươi ba vừa thực hiện cuộc gọi đến giọng thứ mười bảy. Người thứ hai mươi ba được xác định là vệ sĩ vì anh ta gọi là người thứ mười bảy, và người thứ mười bảy đã được xác định là vệ sĩ của mục tiêu cần giám sát E (Tên viết tắt của Escobedo của Đội Comint)

“Anh ta sẽ đến gặp ông ấy” đó là toàn bộ văn bản bị chặn lại. Chính xác thì “anh ta” là ai, họ không biết. Họ không nghe thấy giọng nói của người đó, hoặc không nhận ra giọng nói của anh ta. Các đặc vụ tình báo rât kiên nhẫn. Lần này cuộc gọi nhanh hơn các cuộc gọi bình thường. Người bị theo dõi không bao giờ tưởng tượng được có người nghe lén cuộc gọi bí mật như vậy nên không đề phòng. Trong vòng chưa đầy một tháng, Đội Comint đã chặn được nhiều cuộc gọi của những kẻ bị nghe trộm, và thu được nhiều thông tin tình báo chiến thuật hữu ích. Chỉ mất một thời gian để có được loại thông tin này. Các thành viên của Đội Comint tự hỏi khi nào các chiến dịch quân sự sẽ mở màn. Nói rõ hơn, việc đánh chặn các cuộc gọi tình báo luôn là màn dạo đầu cho các hoạt động quân sự..

“Chuyện gì thế?” Escobedo hỏi khi Cortez bước vào phòng

“Giám đốc FBI Mỹ sẽ bay đến Bogota vào ngày mai. Ông ta sẽ rời Washington đâu đó trước buổi chiều. Đây là cuộc viếng thăm bí mật. Tôi nghĩ ông ta sẽ sử dụng chuyên cơ. Không quân Mỹ có chuyên cơ riêng thuocj một phi đội tại Căn cứ không quân Andrews. Chuyến thăm này có thể được ngụy trang dưới một kế hoạch bay khác. Bất kỳ máy bay nào sẽ hạ cánh vào ngày mai từ 4 giờ chiều đến 8 giờ tối đều có thể là chiếc máy bay đặc biệt này. Tôi đoán có thể là chiếc máy bay lên thẳng 2 động cở G-3, tất nhiên, có thể là loại máy bay khác. Ông ta sẽ gặp Bộ trưởng Tư pháp, chắc chắn có điều gì đó cần thảo luận. Tôi sẽ bay đến Washington ngay lập tức để tìm hiểu nhiều nhất thông tin có thể. Có một chuyến bay đến Mexico trong 3 giờ nữa. Tôi sẽ lấy vé bay chuyến đó

“Nguồn thông tin của cậu tốt đấy” Escobedo nhận xét, ngay lập tức bị ấn tượng

Cortez mỉm cười “Sí, Jefe. Nếu ông không thể có thông tin về cuộc họp của họ ở đây, tôi hy vọng sẽ có được nó ở Hoa Kỳ vào cuối tuần này. Tôi không thể đảm bảo điều đó, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức”

“Một phụ nữ” Escobedo nhận xét “tôi chắc chắn đó là người phụ nữ trẻ và đẹp”

“Như ông nói. Tôi phải đi bây giờ”

“Chúc cuối tuần vui vẻ, đại tá. Tôi cũng sẽ hưởng thụ cuối tuần của tôi” Một giờ sau khi Cortez rời đi, Escobedo nhận duodcj một bản fax, thông báo rằng máy bay chở hàng tối qua đã không đến được điểm đích ở tây nam Georgia. Niềm vui vì vừa nhận được tin tối mật đã biến thành sự tức giận. El Jefe muốn gọi Cortez bằng điện thoại di động, nhưng chợt nhớ ra tên đó từ chối bàn luận những vấn đê quan trọng qua cái gọi là “đường dây không an ninh”. Escobedo lắc đầu. Viên đại tá của DGI này – hắn đúng là một mụ già lẩm cẩm! Nhưng El Jefe vẫn gọi cho Cortez

“Chính xác” tại một điểm cách đó 2000 dặm, một người đàn ông reo lên trong chiếc xe van.

Trên màn hình của viên kỹ sư hiện lên thông báo: CUỘC GỌI GIỮA MỤC TIÊU B VÀ MỤC TIÊU GIÁM SÁT E, TẦN SỐ 848.970MHZ, CUỘC GỌI LÚC 23.29 GIỜ ZULU, ĐÃ NGẮT 345

“Tony, chúng ta có thể có thông tin quan trọng ở đây’

Kỹ thuật viên cấp cao này có tên thật là Antonio, 47 tuổi, đeo tai nghe lên. Nội dung của cuộc gọi đang được ghi trên băng tốc độ cao – thực sự là trên băng video ba phần tư inch, vì loại băng này là cần thiết để ghi lại các cuộc gọi kiểu này. Bốn máy ghi âm không kết nối đồng thời ghi lại cuộc trò chuyện. Đây là những máy ghi âm Sony được bán trong cửa hàng, nhưng các kỹ sư bên NSA đã thực hiện một số cải tiến.

“Ha, Senor B rất tức giận!” Tony nhận xét thì nghe được một phần cuộc gọi “hãy báo với Meade rằng chúng ta cuôi scungf cũng bắt được một ‘dải băng đông cứng’ tại đường biên trái” Thuật ngũ ‘dải băng đông cứng’ có được NSA đặc cho các cuộc điện đàm đưa đến những thông tin rất quan trọng. Đây là mà bóng chày và đội Orioles Baltimore đã trở lại nên anh chàng quen sử dụng thuật ngữ ‘đường biên trái’

“Tín hiệu thế nào?”

“Rõ như tiếng chuông nhà thhowf. Chúa ơi, sao tôi thậm chí không mua hệ thống vệ tinh TRW?” Antonio ngừng lại, cố gắng không cười phá lên “Chúa ơi, hắn đang tức giận lắm!”

Cuộc gọi kết thúc 1 phút sau. Tony cắm tai nghe vào máy ghi âm, kéo chiếc ghế xoay sang một bên để máy đánh chữ, và bắt đầu nhập văn bản

. “How’s the signal?” “Clear as a church bell. Christ, why don’t I ever buy TRW stock?” Antonio paused, struggling not to laugh. “God, is he pissed!” The call ended a minute later. Tony switched his headphone input to one of the tape machines and crab-walked his swivel chair to a teleprinter, where he started typing.

TỐI MẬT- CHUYỂN NHANH TỚI CAPER

CUỘC GỌI KHẨN CẤP LÚC 23.58, SIGNINT BÁO CÁO THÔNG TIN CUỘC GỌI THEO GIỜ ZULU

345 BỊ CHẶN LÚC 23.59, TẦN SỐ FRQ 836.970 MHZ:

NGƯỜI NÓI CHUYỆN: MỤC TIÊU B

NGƯỜI HỎI CHUYỆN: MỤC TIÊU GIÁM SÁT E

B: CHUNG TA BỊ MẤT MỘT LÔ HÀNG KHÁC

E: CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA?

B:CÁI MÁY BAY CHẾT TIỆT ĐÓ KHÔNG XUẤT HIỆN. ANH NGHĨ SAO? (BỊ KÍCH ĐỘNG)

E: CÁCH HÀNH ĐỘNG CỦA HỌ ĐÃ THAY ĐỔI, TÔI ĐÃ NÓI VỚI ANH ĐIỀU ĐÓ. CHÚNG TA ĐANG CỐ GẮNG TÌM RA ĐÓ LÀ GÌ

B: VẬY KHI NÀO ANH SẼ BIẾT ĐƯỢC CHUYỆN ĐÓ?

E: CHÚNG TÔI ĐANG LÀM VIỆC ĐÓ. NGƯỜI CỦA CHÚNG TÔI ĐANG ĐẾN WASHINGTON ĐỂ TÌM HIỂU. CÒN CÓ MỘT VIỆC KHÁC ĐANG XẢY RA

B: CHUYỆN GÌ (KÍCH ĐỘNG)?

E:TÔI ĐỀ NGHỊ CHÚNG TA SẼ GẶP MẶT NGÀY MAI ĐỂ BÀN BẠC

B: CUỘC HỌP LÀ THỨ 3 HÀNG TUẦN

E: CHUYỆN NÀY QUAN TRỌNG, MỌI NGƯỜI PHẢI NGHE, PABLO

B: CHẲNG PHẢI ANH CÓ THỂ NÓI VỚI TÔI MỌI CHUYỆN SAO?

E: HỌ ĐANG THAY ĐỔI CÁCH HÀNH ĐỘNG, BẮC MỸ ẤY. CHÍNH XÁC THẾ NÀO CHÚNG TA VẪN CHƯA BIẾT

B:CHÀ, VẬY CÁI GÃ ĐIỆP VIÊN CUBA CHÚNG TA THUÊ ĐỂ LÀM GÌ? (KÍCH ĐỘNG)

E: HẮN ĐANG LÀM VIỆC RẤT TỐT. CÓ LẼ HẮN SẼ TÌM HIỂU ĐƯỢC TIN GÌ ĐÓ TRONG CHUYẾN ĐI TỚI WASHINGTON, NHƯNG CHÚNG TA SẼ HỌP NGÀY MAI ĐỂ BÀN VỀ NHỮNG VIỆC CHÚNG TA BIẾT BÂY GIỜ

B: ĐƯỢC RỒI. TÔI SẼ THÔNG BÁO CHO MỌI NGƯỜI VỀ CUỘC HỌP

E: CẢM ƠN PABLO.

ĐÀM THOẠI KẾT THÚC. TÍN HIỆU NGẮT. DỪNG NGĂN CHẶN

“từ ‘agitation’/bị kích động’ nghĩa là gì?”

“Tôi không thể điền chữ ‘phát điên phát rồ’ lên bản TWX chính thức được” Antonio nói

“Tin này rất khẩn cấp. Chúng ta có vài thông tin hoạt động ở đây” anh nhấn nút gửi bức điện đến trạm. Tín hiệu được chuyển đến một trạm liên lạc được mã hóa – CAPER- không ai trong chiếc xe van này biết điểm đó là ở đâu

Bob Ritter vừa rời văn phòng về nhà, và xe ông mới chạy được 1 dặm trên Đại lộ George Washington thì điện thoại kênh an ninh trong xe vang lên những tiếng ồn khó chịu

“Vâng”

“Thông tin từ CAPER” tiếng trong điện thoại vang lên

“Được rồi” việc DDO (Deputy Director Operations) khẽ thở dài. Rồi ông nói với tài xế “Đưa tôi quay lại văn phòng”

“Vâng, sir”

Đường quay lại, ngay cả Sếp đứng đầu CIA cũng không dễ tìm được nơi để vòng và rồi vẫn phải chiến đấu với dòng xe cô ken dày đặc trong giờ cao điểm ở D.C, nên dù giàu hay nghèo, bình thường hay VIP thì vẫn phải bò về với tốc độ 20km/h. Người lính an ninh cổng vẫy cho ô tô qua. 5 phút sau, Ritter đã có mặt trên văn phòng tầng bảy. Thẩm phán Moore đã nghỉ. Hiện chỉ còn 4 sỹ quant ham gia vào chiến dịch này. Đây là con số tối thiểu cần thiết để thay nhau đợi thông tin và đánh giá ảnh hưởng đến chiến dịch. Viên sỹ quan trực hôm nay vừa mới nhận thay ca. Anh ta chuyển giao bản fax cho Ritter

“Chúng ta có thông tin rất nóng hổi” viên sỹ quan nói

“Cậu không đùa đâu, đó chính là Cortez” Ritter nhận xét sau khi xem xét các thông tin tình báo

“Đúng vậy, sir”

“Đang đến đây….nhưng chúng ta không biết hắn trông như thế nào. Có thể bên FBI có một bức ảnh của tên khốn đó khi hắn ở Puerto Rico. Chúng ta có mô tả của hắn không?” Ritter ngẩng đầu hỏi

“Da nâu đen, dáng trung bình, không béo cũng không gầy, đôi khi có râu, không có đặc điểm nhận dạng rõ ràng” viên sỹ quan mô tả theo trí nhớ. Không dễ để nhớ về một gã không có đặc điểm nổi bật và CIA hầu như không biết gì về Felix Cortez

“Ai là người liên lạc với cậu bên FBI?”

“Tom Burke, một quản lý cấp trung bên Phòng Phản Gián. Một anh chàng rất tốt. Anh ấy cũng tham gia vào vụ Henderson”

“Chà, đưa thông tin này cho cậu ta. Có lẽ FBI có thể tìm ra cách bắt tên khốn này. Còn gì nữa không?”

“Không còn gì nữa, sir”

Ritter gật đầu, rời văn phòng và về nhà. Viên sỹ quan trực ca quay trở lại với văn phòng mình ở tầng 5 và gọi điện. Đêm nay anh đúng là may mắn; Burke vẫn còn ở văn phòng. Tất nhiên, họ không thể bàn luận vấn đề này qua điện thoại. Vì vậy, viên sỹ quan trực ca hôm nay, Paul Hooker, lái xe qua tòa nhà FBI ngã tư giữa Đại Lộ Số 10 và Pennsylvania.

Dù thỉnh thoảng CIA và FBI là đối thủ của nhau trong ngành tình báo và luôn là đối thủ của nhau mỗi lần phân chia ngân quỹ liên bang, nhưng các đặc vụ đồng cấp hai bên lại quan hệ với nhau rất tốt; thông tin trao đổi luôn đều có chất lượng rất tốt

“Trong vài ngày tới sẽ có một khách du lịch mới đến D.C” Hooker thông báo ngay kh cửa vừa đóng

“Như là ai?” Burker hỏi, chìa tay ra

Hooker bắt tay “Felix Cortez” viên sỹ quan CIA đưa ra một bản photo bức điện vừa copy ở máy Xerox. Tất nhiên là một số câu trong bức điện đã bị xóa nhưng Burke cũng không quá bận tâm. Là thành viên của PHòng PHản Gián, phụ trách việc bắt các điệp viên, anh hiểu hơn ai hết quy tắc “cái-gì-cần-biết-sẽ-được-biết”

“Bên anh đánh giá đây là Cortez” Đặc vụ FBI hỏi thẳng, rồi sau đó mỉm cười “Nhưng tôi cũng nghĩ giống anh. Nếu chúng tôi có một bức ảnh của thằng hề này, chúng ta có cơ hội tóm được hắn, nhưng…” một tiếng thở dài “Tôi sẽ cử người ở Dulles, National và BWI. Chúng tôi sẽ cố, nhưng không biết may rủi thế nào”

Nếu CIA có một bức ảnh của tên khốn này khi hắn hoạt động hiện trường – hoặc khi hắn ở Học viện KGB- thì công việc của chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều….

“Tôi đoán hắn sẽ đến đây trong 4 ngày tới. Chúng ta sẽ kiểm tra mọi chuyến bay thẳng từ Colombia đến Washington đến và đi và tất cả chuyến bay gián tiếp”

Vấn đề là số lượng chuyến bay FBI cần theo dõi. Số lượng các chuyến bay trực tiếp đến Washington từ Châu Á, Venezuela, Panama và các quốc gia lân cận khác không lớn và dễ theo dõi. Tuy nhiên, nếu Cortez quá cảnh ở Puerto Rico, Bahamas, Mexico hoặc các thành phố khác bao gồm cả Hoa Kỳ, số chuyến bay mà hắn có thể có mặt sẽ tăng gấp 10 lần. Nếu hắn lại thực hiện thêm một chuyến chuyển tiếp khác ở Hoa Kỳ nữa thì số chuyến bay có thể có mặt mà FBI phải theo dõi sẽ gấp hàng trăm lần. Cortez là một sỹ quan tình báo chuyên nghiệp do KGB đào tạo, và hắn biết rõ thực tế này cũng giống như hai người ngồi đây. Nhiệm vụ này cũng không phải vô vọng. Cảnh sát luôn rất kiên nhẫn chờ đối thủ mắc lỗi, vì ngay cả những đối thủ được huấn luyện tốt nhất đôi khi cũng thiếu thận trọng hoặc thiếu may mắn. Nhưng đây chính là trò chơi. Họ sẽ thử vận may và chờ đối thủ mắc sai lầm

FBI đã gặp xui xẻo. Cortez bắt máy bay hãng Avianca đến Thành phố Mexico, sau đó chuyển sang chuyến bay của American Airlines đến Dallas-Fort Worth, nơi hắn hành thành thủ tục nhập cảnh và bắt một chuyến bay nội địa bay đến New York City. Hắn làm thủ tục ở Khách sạn St. Moritz tại Central Park South. Bây giờ là 3 giờ sáng và hắn cần nghỉ ngơi. Hắn đã dặn phục vụ đánh thức lúc 10.00 sáng và yêu cầu khách sạn đặt vé hạng nhất tàu Metroliner đến ga Union Station, Washington D.C lúc 11.00 giờ. Hắn biết trên mấy tàu Metroliner có điện thoại và hắn có thể gọi nếu có chuyện gì xảy ra. Hoặc có lẽ…không, hắn quyết định, hắn không muốn gọi cho cô ở chỗ làm việc; chắc chắn FBI có ghi âm ở nơi đó. Điều cuối cùng Cortez làm trước khi ngủ là xé biên lai chiếc vé máy bay và thẻ hành lý của hãng hàng không trên hành lý. Vào lúc 9.56, điện thoại đánh thức Cortez vang lên. Hắn nghĩ mình đã ngủ được gần 7 giờ mà như mới được vài giây, nhưng giờ không phải lúc chờ tỉnh táo. Nửa tiếng sau hắn xuất hiện ở quầy tiếp tân, đưa hóa đơn và lấy vé tàu. Giao thông ở trung tâm Manhattan, New York lúc nào cũng đông đúc, và suýt chút nữa hắn đã lỡ chuyến tàu, nhưng cuối cùng cũng bắt kịp, ngồi ở hàng ghế cuối cùng của toa nghỉ ngơi, nơi bán rượu và đồ ăn nhẹ. Một tiếp viên mặc vest đỏ tươi cười bắt đầu anh ta bằng cà phê đã khử caffein và một tờ báo USA Today, một bữa sáng tương tự như bữa được phục vụ trên máy bay- mặc dù ấm hơn một chút. Khi tàu dừng ở Philadelphia, hắn đã chìm vào giấc ngủ. Cortez biết hắn cần nghỉ ngơi. Khi người phục vụ đến thu dọn bộ đồ ăn, nhìn thấy hắn đang ngủ say với nụ cười trên môi, dù không biết mình đang làm gì trong mơ.

Vào lúc 1.00 chiều, khi tàu Metroliner 111 đến Baltimore thì ánh đèn TV trong Phòng Họp Báo Nhà Trắng bật sáng. Các phóng viên đã được phím từ “nguồn thông tin mật, không chính thức” rằng Bộ Tư Pháp sẽ công bố những thông tin quan trọng về cuộc chiến chống ma túy. Các mạng lưới truyền hình lớn không làm gián đoạn những chương trình thường kỳ buổi tối của họ – việc làm gián đoạn chương trình “The Young and the Restless” không phải là chuyện nhỏ – nhưng CNN, như thường khi, đưa dòng chữ “Báo Cáo Đặc Biệt” trên phụ đề màn hình. Chuyện này ngay lập tức gây chú ý tới các sỹ quan theo dõi thông tin tình báo của Trung Tâm Chỉ Huy Quân Sự Quốc Gia của Lầu Năm Góc, nơi mỗi người có một chiếc TV trên bàn đều mở kênh CNN. Đó có lẽ là nhận xét hùng hồn nhất có thể về khả năng của các cơ quan tình báo Mỹ trong việc cung cấp thông tin cho chính phủ của họ, nhưng một trong những nhận xét mà các chuyên gia chính, vì những lý do rõ ràng, đã không bao giờ bình luận.

Bộ Trưởng Tư Pháp dừng bước trước bục phát biểu. Mặc dù đã là một luật sư trong nhiều năm, nhưng ông không giỏi nói trước đám đông. Nếu bạn chỉ đối phó với luật doanh nghiệp và các chiến dịch chính trị, bạn không cần phải là một diễn giả giỏi. Tuy nhiên ông là một người ăn ảnh và ăn mặc đẹp, và trong những ngày không có tin tức lớn, ông luôn có thể tiết lộ một số tin tức quan trọng, vì vậy rất nổi tiếng trên báo chí

“Kính thưa quý vị” ông bắt đầu, vụng về cầm tờ giấy ghi chú “các bạn sẽ sớm nhận được các tài liệu liên quan đến Chiến dịch TARPON, đây là chiến dịch hiệu quả nhất cho đến hôm nay liên quan đến việc chống lại các Cartel buôn bán ma túy quốc tế” ông ngẩng đầu lên, cố tìn biểu cảm trên khuôn mặt của đám phóng viên thông qua ánh đền chói sáng

“Cuộc điều tra này do Bộ Tư Pháp, đại diện là FBI dẫn đầu, đã xác định được một số tài khoản ngân hàng ở cả Mỹ và vài nơi khác đã bị sử dụng để rửa một lượng tiền lớn chưa từng có. Những tài khoản này trải dài trên 29 ngân hàng từ Liechtenstein tới California và theo ước tính hiện tại của chúng tôi thì đã vượt qua 650 triệu usd” Ông ngước nhìn lên lần nữa khi nghe thấy ai đó nói ‘Chúa ơi’ xen lẫn tiếng thì thầm. Ông mỉm cười. Gây ấn tượng cho đám phóng viên Nhà Trắng chưa bao giờ là điều dễ dàng. Tiếng máy ảnh vang lên liên tục

“Chúng tôi đã hợp tác với 6 chính phủ nước ngoài để thực hiện các bước cần thiết nhằm tịch thu tất cả các khoản tiền gửi trong các tài khoản nói trên, đồng thời tịch thu tài sản của tám công ty bất động sản liên doanh tại Hoa Kỳ. Tám công ty này đóng vai trò chính để rửa tiền. Cách tiếp cận này hoàn toàn phù hợp với RICO (the Racketeer-Influenced and Corrupt Organization / quy định cấm các hoạt động thương mại bất hợp pháp và các tổ chức tham nhũng). Ở đây, tôi muốn nhấn mạnh rằng các công ty bất động sản nêu trên liên quan đến cổ phiếu của nhiều nhà đầu tư vô tội. Những cổ phiếu này sẽ không – tôi xin nhắc lại là không – bị ảnh hưởng theo bất kỳ cách nào bởi hành động của chính phủ. Họ đã bị đánh lừa bởi tổ chức ma túy, nhưng họ sẽ không bị tổn hại bởi hoạt động tịch thu này

“Tôi xin lỗi” Một phóng viên hãng thông tấn Hoa Kỳ (Associated Press- AP) ngắt lời “Ngài đang nói rằng đó là 650 triệu usd?”

“Đúng là thế. Hơn nửa tỷ usd” Vị AG (Bộ trưởng tư pháp) mô tả ngắn gọn chung chung thông tin được tìm thấy thế nào nhưng không đả động gì đến manh mối hoặc cơ chế cụ thể theo dõi đường đi của số tiền “Như quý vị đã biết, chúng ta có những hiệp ước với nhiều chính phủ nước ngoài để xử lý những vụ thế này. Các chính phủ có quyền tịch thu các quỹ được xác định liên quan đến ma túy hoặc tiền gửi từ ngân hàng nước ngoài không rõ nguồn gốc. Ví dụ, các tài khoản ở Thụy Sỹ có khoảng…” ông lại nhìn vào giấy nhớ trên tay “khoảng 237 triệu usd, tất cả số tiền này sẽ thuộc về Chính phủ Thụy Sỹ”

“Vậy phần của nước ta là bao nhiêu?” Phóng viên tờ Washington Post hỏi

“Chúng tôi vẫn chưa có con số chính xác. Khó để miêu tả tính phức tạp trong chiến dịch này – riêng việc kiểm tra các tài khoản cũng khiến chúng ta phải bận rộn vài tuần”

“Việc hợp tác của các chính phủ nước ngoài thế nào?” Một phóng viên khác hỏi. Hỏi để đùa à, một ký giả đứng bên cạnh nghĩ.

“Việc hợp tác với các chính phủ trong vụ này rất tốt” vị Bộ Trưởng tư pháp mỉm cười “Các bạn bè của chúng ta hành động rất nhanh và chuyên nghiệp”

Đâu phải ngày nào cũng có thể lấy được số tiền lớn thế này và gọi nó là Vì Lợi Ích Công Cộng, vị phóng viên đứng cạnh mà không đặt câu hỏi nghĩ

CNN là mạng truyền hình toàn cầu. Kênh truyền hình cáp này cũng có ở Colombia, hiện đang được hai người Colombia chuyên trách báo chí Mỹ theo dõi. Họ thực chất cũng là nhà báo, làm việc cho đài truyền hình Colombia, Inravision. Một trong số họ cáo lỗi, rời phòng điều khiển và gọi điện thoại trưowcs khi quay lại

Tony và đồng nghiệp vừa quay lại với công việc ở chiếc xe van thì thấy một bản telex dán trên thành xe, cho biết có vài hoạt động liên quan đến điện thoại di động vào lúc 18.00 theo giờ Zulu. Họ đã không thất vọng.

“Chúng tôi có thể nói chuyện trực tiếp với Giám Đốc Jacobs về chuyện này?” một phóng viên hỏi

“Giám đốc Jacobs hiện đang đích thân giải quyết vụ này và hiện không có mặt tại đây” vị AG trả lời “Anh có thể nói chuyện với ông ấy vào tuần tới, nhưng vào lúc này thì ông ấy và đội của mình đang rất bận”

Câu trả lời này không hề tiết lộ bí mật. Nhưng nó gây cảm giác rằng Emil đang không ở trong thành phố, và các phóng viên hiểu chính xác những gì vị Bộ Trưuonwgr Tư Pháp nói theo nghĩa đen và không hỏi những câu hỏi khác liên quan đến chuyện này. Thực tế, Emil đã cất cánh từ Căn Cứ không quân Andrew từ 25 phút trước

“Madre de Dios!” Escobedo nhận xét! Cuộc họp mới chỉ bắt đầu trước đây không lâu và theo tập quán xã hội thì họ luôn nói vài câu đùa vui trước khi bắt đầu. Tất cả các thành viên của Cartel đều đã tụ tập vào một phòng, chuyện đúng là hiếm khi xảy ra. Dù tòa nhà được bảo vệ nghiêm ngặt với hàng rào an ninh, nhưng họ vẫn lo lắng về an toàn bản thân. Ăng ten thu sóng vệ tinh hình parabol lắp ngay trên mái nhà và lúc này đang bật kênh CNN. Mục đích cuộc họp ban đầu vốn chỉ thảo luận về những chuyện bất ngờ xảy đến với các hoạt động buôn lâu ma túy nay đột nhiên chuyển thành một vấn đề khác rắc rối hơn. Đối với Escobedo, chuyện này còn đặc biệt rắc rối vì hắn chính là một trong 3 thành viên Cartel đã thuyết phục người khác ủng hộ hoạt động rửa tiền này. Dù tất cả mọi người đều khen ngợi hắn về hoạt động hiệu quả này suốt 2 năm qua nhưng sắc mặt của mọi người giờ cho thấy họ không còn ủng hộ chuyện đó nữa

“Chúng ta không thể làm được gì à?” Một người cất tiếng hỏi

“Còn quá sớm để nói điều gì” Một thành viên chuyên phụ trách tài chính trong Cartel trả lời “Tôi phải nhắc anh rằng số tiền mà chúng ta thu được thông qua các hoạt động này gần bằng số lợi nhuận thu được qua các kênh thông thường. Do đó, có thể nói rằng, chúng ta mất ít hơn số thu về dự kiến từ hoạt động đầu tư” thật ra giải thích này đối với chính người nói cũng cảm thấy sống sượng

“Tôi nghĩ chúng ta đã nhịn đủ mấy cái việc can thiệp từ bên ngoài này rồi” Escobedo tức giận “Giám đốc FBI sẽ đến Bogota chiều hôm nay”

“Ồ? Và làm cách nào anh biết điều này?”

“Cortez. Tôi đã nói với anh rằng việc thuê anh ta sẽ giúp ích cho chúng ta mà. Tôi triệu tập cuộc họp này để bàn về thông tin anh ta cung cấp”

“thật là quá đáng” một thành viên khác đồng ý “Chúng ta phải có hành động đáp trả”

Mọi người đều tỏ ý đồng lòng. Cartel vẫn chưa học được kỹ năng đừng có đưa ra các quyết định quan trọng trong lúc tức giận, và chẳng có tiếng nói khuyên bảo nào. Suy cho cùng, những người này chưa được quản trị tốt đến mức đó

Trên tàu số 111, từ New York đến sân ga Washington lúc 1.48pm, Cortez bước xuống, cầm theo 2 chiếc túi và đi một mạch ra chiếc taxi đỗ trước của ga. Người lái xe taxi vô cùng vui mừng khi được chở khách đến sân bay Dulles. Chuyến đi chỉ khoảng 30 phút và Cortez boa thêm cho anh ta 2usd. Hắn bước lên tầng, rồi đi thang máy xuống tầng dưới, tìm tới quầy thuê xe hãng Hertz, thuê một chiếc Chevrolet và dùng thời gian còn lại để hành lý lên xe. Khi trở lại sảnh sân bay, đã gần ba giờ. Moira rất đúng giờ. Họ ôm nhau khi gặp mặt. Moira vẫn chưa quen với việc hôn nhau ở những nơi công cộng như vậy.

“Em đỗ xe ở đâu?”

“Ở bãi đậu xe để dài ngày. Em vẫn để hành lý trên xe”

“Vậy chúng ta đến đó để lấy hành lý đã”

“Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Có một nhà hàng trên Đại lộ Skyline, nơi đôi khi General Motors tổ chức các cuộc họp quan trọng. Không có điện thoại, không có TV và không có báo chí”

“Em biết nơi đó! Làm sao anh đặt được chỗ trong thời gian ngắn như vậy?”

“Anh đã đật 1 phòng vào mỗi cuối tuần kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau” Cortez trung thực giải thích, rồi đột ngột dừng lại “Chuyện đó có vẻ….có vẻ như không thích hợp?” hắn ngập ngừng, tỏ vẻ ngượng ngùng

Moira nắm chặt tay hắn “Với em thì không”

“Đây sẽ là cuối tuần dài đấy” Vài phút sau họ đã lái xe đến Xa lộ 66, hướng về phía tây đến Dãy núi Blue Ridge

4 sỹ quan an ninh của đại sứ quán mặc quần yếm hàng không kiểm tra sân bay lần cuối, sau đó một nhân viên lấy trong túi ra một chiếc điện thoại liên lạc vệ tinh vô tuyến hiện đại và báo rằng máy bay có thể hạ cánh

Máy bay VC-20A-một máy bay quân sự, phiên bản của chiếc máy bay thương mại G-III, hiện đang để tần số thương mại trên thiết bị radar, hạ cánh lúc 5.39 chiều ở Sân bay Quốc Tế El Dorado, cách Bogota khoảng 8 dặm.Không giống như những chiếc VC-20A thông thường thuộc Không Đoàn Không Vận Số 89 (89th Military Airlift Wing) tại Căn Cứ Không Quân Andrews ở Maryland, chiếc máy bay này đã được sửa đổi đặc biệt để mang các thiết bị gây nhiễu điện tử lên máy bay và có thể bay vào một khu vực nguy hiểm cao. Thiết bị này lần đầu tiên được người Israel phát minh ra để đối phó với tên lửa đất đối không nằm trong tay những kẻ khủng bố … hoặc một số việc nhất định. Sau khi thăng bằng, máy bay hạ cánh ổn định trên đường băng trong cơn gió Tây nhẹ nhàng, và sau đó lao tới một góc của sân đỗ máy bay chở hàng ở phía xa, nơi mà ô tô và xe jeep đang hướng tới, đương nhiên tính chất của máy bay không có gì bí mật, ai có mắt tinh tường nhìn sơ qua sẽ biết. Nó gần như không dừng lại khi những chiếc xe jeep đầu tiên xuất hiện ở phía bên trái của nó. những người lính được trang bị vũ khí hạng nặng nhảy khỏi xe jeep và tản ra, vũ khí tự động của họ chĩa vào những mối đe dọa có thể là tưởng tượng hoặc có thể không. Cửa máy bay hạ xuống. Có cầu thang bố trí trong đó, nhưng người đàn ông đầu tiên xuống máy bay không bận tâm đến chúng. Anh ta nhảy, với một tay giấu vào mặt phải của chiếc áo khoác ngoài. Một vệ sĩ khác cũng nhảy xuống ngay sau đó. Cả hai người họ đều là đặc vụ FBI, và nhiệm vụ của họ là đảm bảo an toàn cá nhân cho cấp trên, Giám đốc FBI Emil Jacobs. Họ đứng trong một vòng tròn phòng thủ được hình thành bởi đội quân chống bạo động tinh nhuệ của Colombia. Mọi người ở sân bay đều hồi hộp. Ở Colombia, không có quy trình nào phải tuân theo để đảm bảo an toàn và an ninh. Các biện pháp an ninh thông thường đã khiến nhiều người thiệt mạng.

Tiếp theo, Jacobs bước ra, cùng với trợ lý đặc biệt của ông và Harry Jefferson, Giám đốc DEA. Ngay khi cả ba người vừa đặt chân xuống sân bay, chiếc xe limousine của đại sứ quán Mỹ đã chạy tới. Viên đại sứ bước ra để chào đón các vị khách rồi 1 phút sau tất cả họ đều bước vào xe. Rồi những người lính nhảy lên xe jeep, hộ tống xe của viên đại sứ. Phi hành đo?