Chương 14 NHIỆM VỤ GIẢI CỨU-
“Anh phải cảm ơn Giám đốc Jacobs của em” Juan nói “Có lẽ một ngày đó bọn anh phải gặp nhau mới được” hắn rất kiên nhẫn với Moira, hắn đánh giá, sớm thôi hắn sẽ có được chính xác mọi thông tin mình muốn từ cô . Họ giống như vợ và chồng – và dù sao thì tình yêu đích thưc sẽ không được phép giữ bí mật, phải không?
“Có lẽ thế” Moira trả lời sau một chút im lặng. Cô đang nghĩ đến chuyện Giám đốc sẽ tham dự lễ cưới của mình. Đây không phải là hy vọng hão huyền chứ?
“Dù sao thì ông ấy đến Colombia làm gì thế?” Hắn hỏi trong khi dùng ngón tay vuốt ve những bộ phận giờ đã trở thành vùng đất quen thuộc
“Chà, thông tin đó giờ đã thông báo đến mọi người rồi. Họ gọi đó là Chiến dịch TARPON” Moira mất vài phút để giải thích trong khi Juan chăm chú lắng nghe trong khi vẫn liên tục chạm vào cơ thể cô
Dựa trên kinh nghiệm của một sỹ quan điệp viên, đây đúng là điều hắn đã nghĩ tới. Hắn nở nụ cười tự mãn khi nhìn lên trần nhà. Thằng ngu. Mình đã cảnh báo ông ta. Mình đã cảnh báo lão hơn một lần trong chính văn phòng của lão, nhưng không nghe – lão quá thoogn minh, quá tự tin vào trí khôn của mình để bỏ qua lời khuyên của mình. Chà, giờ thì tên ngu này sẽ phải nghe lời mình thôi…phải mất một lúc sau hắn mới nghĩ tới chuyện tự hỏi Sếp hắn sẽ phản ứng thế nào với chuyến thăm của Jacobs, rồi nụ cười và mối quan tâm của hắn vụt dừng lại
“Có chuyện gì vậy, Juan?”
“Giám đốc của em đã chọn một thời điểm rất nguy hiểm để đến thăm Bogota. Họ đang rất tức giận. Nếu họ phán hiện ra ông ấy đang ở đó….”
“Chuyến đi rất bí mật. Bộ trưởng tư pháp Colombia lại là bạn của ông ấy – em nghĩ họ từng là bạn học và họ biết nhau hơn 40 năm nay”
Chuyến đi này là bí mật. Cortez tư hỏi liệu họ có ngu đến mức…nhưng họ có thể đấy. Hắn ngạc nhiên khi Moira không cảm thấy mình đang đổ mô hôi hột. Nhưng hắn có thể làm gì?
Cũng giống như các gia đình quân nhân hay các nhân viên bán hàng, gia đình Clark đã quen với việc anh ấy vắng nhà chỉ với vài lời nhắn ngắn ngủ và không hẹn ngày về. Họ cũng quen với việc anh xuất hiện trước cửa nhà mà không lời báo trước. Đây gần giống như một trò chơi và kỳ lạ là vợ anh không hề phản đối. Lần này Clark lấy một chiếc xe trong nhà để xe của CIA và mất 2.5 tiếng lái xe về nhà mình ở Yorktown, Virginia. Trong khi lái xe anh có thể suy nghĩ về chiến dịch mà mình sẽ thực hiện và khi đến Xa Lộ 64 anh đã trả lời được hầu hết các vấn đề liên quan đén thủ tục hành đồng dù chưa thể xác định được chi tiết hoạt động cụ thể vì còn phải chờ thông tin Ritter gửi đến
Nhà của Clark là một ngôi nhà trung lưu, kết cấu bằng gạch và gỗ, được bao quanh bởi các cây lá kim phổ biến ở miền Nam nước Mỹ, diện tích khoảng 1 mẫu Anh. Nó cách Nông Trại, cơ sở đào tạo của CIA, khoảng 10 phút lái xe, nơi có địa chỉ hộp thư là Williamsburg, Virginia, nhưng nó thực sự gần Yorktown hơn, nơi Hải Quân Hoa Kỳ lưu trữ các tên lửa đạn đạo phóng từ tàu ngầm và đầu đạn hạt nhân. Tất cả những người sống trong khu cư dân này đều là những giảng viên hướng dẫn của CIA, vì vậy bạn không cần phải tạo ra vỏ bọc đối với hàng xóm của mình. Tất nhiên, gia đình anh cũng biết khá rõ anh đang kiếm sống thế nào. Hai cô con gái, Maggie, 17 tuổi và Patricia 14 tuổi thỉnh thoảng còn gọi là “Mật Vụ” là cái tên bọn chúng học từ bộ phim truyền hình Patrick McGoohan chiếu trên truyền hình cáp, nhưng chúng biết không thể thảo luận về cha đối với các bạn cùng lướp – dù đôi khi chúng cảnh báo đám bạn trai của mình nên cư xử có trách nhiệm và phải phép trước mặt cha. Loại cảnh báo này thực ra không cần thiết. Theo bản năng, hầu hết đàn ông đều chú ý đến phép cư xử khi Mr. Clark có mặt. John Clark không phải là người có sừng trên đầu và guốc dưới chân, nhưng vừa nhìn thoáng qua người ta đã biết anh không phải là loại nhẹ dạ cả tin. Vợ anh, Sandy, còn biết điều đó rõ hơn, bao gồm cả chuyện anh đã làm trước khi gia nhập CIA. Sandy là một y tá có bằng cấp, hiện đang giảng dạy cho các sinh viên y tá trong các phòng mổ ở bệnh viện đào tạo y khoa địa phương. Trong công việc, cô đã quá quen với vấn đề sinh tử, vì vậy cô cảm thấy an ủi khi chồng mình là một trong số ít “giáo dân” hiểu được tất cả chuyện đó, dù đứng ở một góc độ khác. Đối với vợ và các con, John Terence Clark là một người chồng và người cha tốt, dù đôi khi bảo vệ họ hơi quá mức. Maggie từng có lần phàn nàn rằng anh chỉ cần liếc bạn trai cô một cái là người đó sơ đến mức “đứng không vững” và tin rằng quan hệ giữa họ sẽ tan vỡ. Sau đó thằng bé đó bị bắt vì lái xe trong lúc say, chứng minh rằng cha cô đã đúng, hơn là thất vọng. Anh cũng là người dễ chịu hơn so với mẹ mỗi khi cần một bờ vai an ủi và tâm sự mỗi khi ở nhà. Clark luôn bình tĩnh đưa ra ý kiến của mình về một số vấn đề ở nhà và ý kiến của anh luôn có ý nghĩa. Anh ăn nói nhẹ nhàng và cư xử điềm đạm, nhưng gia đình biết rằng khi ra ngoài anh hoàn toàn là một con người khác. Họ không quan tâm nhiều đến nó.
Clark đậu xe trước nhà ngay trước giờ ăn tối, cầm lấy hai chiếc túi nhỏ bước qua bếp và ngửi thấy luôn mùi thức ăn. Sandy đã không còn quá ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của anh và cũng không cảm thấy tiếc vì không chuẩn bị quá nhiều đồ ăn tối
“Anh đã công tác ở đâu?” Sandy hỏi cho có, rồi chơi trò đoán như thường khi “không rám nắng, anh ở nơi nào đó lạnh hay nhiều mây à?”
“Hầu hết thời gian anh ở trong nhà” Clark trung thực trả lời. Mắc kẹt với hai tên hề ở trong xe liên lạc trên đỉnh, bao quanh bởi rừng rậm. Chỉ là giống như mấy ngày xưa cũ tồi tệ trước đây. Gần giống thế. Dù Sandy thông minh nhưng cô cũng không bao giờ đoán đúng anh đã ở đâu. Nhưng rồi, cô không muốn đoán nữa
“Anh ở nhà bao lâu…?”
“Chỉ khoảng 2 ngày, rồi anh lại phải đi công tác. Chuyến đi quan trọng”
“Có gì liên quan đến….” cố liếc nhìn vào chiếc TV trên bếp. Clark chỉ mỉm cười và lắc đầu
“Anh nghĩ chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“theo quan điểm của anh, mấy tên buôn ma túy thực sự gặp may” anh khinh thường Sandy biết chồng mình nghĩ gì về bọn buôn ma túy và tại sao. Mọi người đều ghét cái gì đó và ma túy là thứ mà cả hai vợ chồng họ đều ghét. Cô là một y tá lâu năm, quá thường xuyên chứng kiến hậu quả của chất gây nghiện này và vô cùng ghét nó. Thứ duy nhất mà hai con gái của họ không được động vào, dù có nổi loạn như bất kỳ thanh thiếu niên nào là không được phép đến gần ma túy chứ đừng nói là động vào
“Tổng thống rất tức giận khi phát biểu”
“Em cảm thấy sao? Giám đốc FBI là bạn của ông ấy -đấy là nếu chính trị gia có bạn bè” Clark cảm thấy cần phải nói rõ ý này. Anh không hề đánh giá cao các chinh trị gia, dù đó là người anh đã bỏ phiếu ủng hộ
“Ông ấy sẽ làm gì?”
“Anh không biết, Sandy” Aanh còn chưa biets phải làm gì “Bọn trẻ đâu?”
“Chúng đến Công viên Busch với bạn. Có một tàu lượn mới và giờ có lẽ chúng đang hét nhức tai nhức óc ở đó”
“Em có thời gian tắm không? Anh phải di chuyển cả ngày nay”
“Bữa tối sẽ có trong 30 phút nữa”
“Được rồi” anh lại hôn cô và cầm túi đi về phòng ngủ. Trước khi bước vào phòng tắm, anh vứt hết quần áo bẩn vào giỏ giặt. Clark sẽ dành thời gian nghỉ ngơi với gia đình 1 ngày trước khi bắt đầu lập kế hoạch cho nhiệm vụ mới. Cũng không cần thiết phải quá vội vàng. Thực hiện nhiệm vụ quá vội thường dẫn đến cái chết. Anh hi vọng đám chính trị gia hiểu được điều này
Tất nhiên là bọn họ không hiểu. Anh tự nhủ khi bước vào phòng tắm. Họ chẳng bao giờ hiểu cả
“Không tệ đâu” Moira nói với hắn “Anh mệt rồi. Em xin lỗi đã khiến anh mệt thế” Cô ôm mặt hắn trong ngực. Đàn ông không phải là cái máy và dù sao thì hắn đã làm điều đó 5 lần trong hơn một ngày…liệu cô còn yêu cầu gì hơn đối với người yêu mình nữa? Hắn phải ngủ, phải nghỉ ngơi. Và cô nhận ra mình cũng cần điều đó, vì vậy cô cần khép mắt lại
Vài phút sau, Cortez nhẹ nhàng rời khỏi Moira, ngắm cô ngủ, lắng nghe tiếng thở đều đặn và nhẹ nhàng, trên mặt vẫn vương nụ cười bình yên trong khi lòng thì đang tự hỏi hắn nên làm cái quái gì bây giờ? Có thể làm được gì? Có nên gọi một cú điện thoại – maoij hiểm mọi thứ để nói chuyện sơ qua trên một đường dây không an ninh? Cảnh sát Colombia hoặc cảnh sát Mỹ hoặc ai đó chắc phải đang ghi âm mấy cuộc gọi này. Không, không có gì đang phải mạo hiểm hơn thế.
Tính chuyên nghiệp nói với hắn rằng hướng hành động an toàn nhất hiện giờ là không làm gì cả. Cortez nhìn xuống bản thân. Hắn thật sự mệt lần này. Đây là lần đầu tiên sau thời gian dài
Đội KNIFE, tất nhiên, chẳng biết gì – nếu không muốn nói là may mắn – về chuyện xảy ra ngày hôm trước. Rừng rậm làm gì có TV và radio không phải sử dụng cho mục đích đó. Vì vậy họ rất ngạc nhiên khi nhận được lệnh mới. Chavez và Vega lại đến lượt phiên canh gác, chịu đựng cái nóng oi bức sau cơn giông bão mạnh. Lượng mưa trong rừng lên đến 2 inch vào giờ trước và cứ điểm quan sát của họ giờ thành một vũng nước nông. Có vẻ sẽ có thêm một cơn mưa nữa vào buổi chiều trước khi trời quang mây tạnh
Đội trưởng Ramirez xuất hiện, lặng lẽ không báo trước, ngay cả Chavez vốn tự hào về kỹ năng nghe trong rừng cũng không nhận ra âm thanh hành động từ đội trưởng. Anh nhận ra đội trưởng đã học được kỹ năng này từ việc quan sát mình
“Chào đội trưởng” Vega cất tiếng chào chỉ huy
“có chuyện gì không?” Ramirez hỏi. Chavez trả lời trong khi vẫn cầm ống nhòm quan sát
“chà, hai người bạn của chúng ta đang tận hưởng ngủ nướng buổi sáng” Tất nhiên bọn họ sẽ có một giấc ngủ nữa buổi chiều. Nhưng ngay khi nghe câu nói tiếp theo của đội trưởng, anh bèn hạ ống nhòm xuống.
“Cứ để bọn họ tận hưởng đi. Đây là lần cuối cùng”
“Nói vậy là sao, đội trưởng?” Vega hỏi
“Tối nay trực thăng sẽ đến đón chúng ta. Nơi hai tên đó ngủ sẽ là bãi đáp” Ramirez chỉ về phía sân bay “Chúng ta sẽ cho nổ tung nơi này trước khi rời đi”
Chavez đánh giá câu tuyên bố của đội trưởng. Anh chưa bao giờ thích bọn buôn ma túy. Ngồi đây theo dõi mấy thằng khốn lười biếng đó làm công việc của mình đơn giản như người ta đi đánh golf cũng không khiến lòng căm ghét của anh giảm đi chút nào
Ding gật đầu “OK, đội trưởng. Chúng ta sẽ làm điều đó thế nào sir?”
“Ngay khi trời tối, tôi và cậu sẽ vòng sang phía bắc. Phần còn lại của đội sẽ chia thành hai mũi hỏa lực để hỗ trợ khi cần thiết. Vega, cậu và khẩu súng SAW sẽ ở lại đây. Một lính SAW khác sẽ triển khai cách đây 400m. Sau khi chúng ta hạ hai tên bảo vệ đó, chúng ta sẽ tạo ra một cái bom bẫy ở bình xăng, coi như quà chia tay. Trực thăng sẽ đón chúng ta ở đầu kia sân bay lúc 23.00. Chúng ta sẽ mang xác mấy tên đó đi cùng và ném chúng xuống biển”
Chà, Chavez nghĩ, vậy đó là cách làm “Chúng ta sẽ cần khoảng 30-40 phút để tiến gần hai tên lính canh, chỉ để tính an toàn hơn, chứ nhìn chung thì hai tên khốn này cũng dễ, chả cần đổ mồ hôi, sir” viên trung sỹ biết việc giết cả hai tên này là nhiệm vụ của mình. Anh có súng giảm thanh
“Tôi vốn hy vọng cậu sẽ hỏi tôi liệu nhiệm vụ này có thật hay không” Đội trưởng Ramirez nói thẳng. Anh vừa mới nói chuyện cụ thể qua vệ tinh
“Sir, nếu anh nói làm việc đó, tôi nghĩ nó là nhiệm vụ có thật. Tôi không quan tâm đến chuyện gì khác” Trung sỹ Domingo Chavez nghiêm trang nói với chỉ huy
“Được rồi…chúng ta sẽ rời đi ngay khi trời tối”
“Vâng, sir” Đội trưởng vỗ vai cả hai người và quay trở lại điểm tập trung. Chavez nhìn đội trưởng rời đi, rồi lấy can nước ra, vặn nắp rồi càu nhàu uống một hơi, sau đó nhìn sang Vega
“Mẹ kiếp!” viên xạ thủ súng máy thấp giọng rủa
“Bất kỳ ai đang ra lệnh này hẳn vừa bị đá vào bi rồi” Ding đồng ý
“Tốt hơn là lúc quay về có sẵn nước nóng và điều hòa” Vega nói tiếp. Việc phải giết hai người trước khi rút lui giờ chỉ còn là vấn đề nhỏ. Sau nhiều năm trong quân ngũ, cuối cùng họ cũng nhận được lệnh thực hiện điều mà họ đã được đào tạo không biết bao nhiêu lần. Họ chưa bao giờ xem xét vấn đề đạo đức trong chuyện này. Họ là lính, và giờ chính phủ họ quyết định loại bỏ 2 tên đang ngủ gật cách mấy trăm mét kia, tức là hai tên kia là kẻ thù và xứng đáng phải chết. Thế thôi, dù cả hai người chưa biết thực tế khi thực hiện nhiệm vụ sẽ thế nào
“Hãy nghiên cứu cách hành động nào” Chavez nói, cầm ống nhòm lên “Tôi muốn cậu cẩn thận khi bắn khẩu súng máy đó, Oso”
Vega quan sát địa hình “Tôi sẽ không nổ súng phía bên trái nhà kho cho đến khi cậu ra tín hiệu”
“Được, đồng ý.Tôi sẽ tiếp cận mục tiêu từ hướng cái cây lớn đó. Có vẻ sẽ không có vấn đề gì lớn đâu” Chavez nói lớn
“Ừ, chắc thế”
Ngoại trừ lần này là thực chiến. Chavez cẩn thận hai tên lính canh qua ống nhòm, anh sẽ giết hai tên này trong vài giờ nữa
Đại tá Johns cũng nhận được lệnh hành động cùng thời điểm với tất cả các đội trong rừng, cùng với đó là một bản đồ chiến thuật mới để anh nghiên cứu thêm. Anh và đại úy Willis tự nhốt mình trong phòng riêng để nghiên cứu kế hoạch đêm nay. Tối nay họ sẽ thực hiện hoạt động giải cứu những đội lính nhỏ mà họ đã thả vào rừng trước đó. PJ đoán được lý do. Hoặc một phần của lý do
“Hạ cánh ngay xuống những đường băng đó?” viên đại úy tự hỏi
“Ừ, chà, cả 4 sân bay đều không có kẻ thù, hoặc những người bạn của chúng ta sẽ phải quét sạch kẻ thf trước khi chúng ta đậu xuống làm nhiệm vụ giải cứu”
“Ồ” Đại úy Willis hiểu ra sau một lúc suy nghĩ
“Gọi Buck để cậu ta kiểm tra mấu khẩu súng nhỏ. Cậu ta sẽ hiểu phải làm gì. Tôi sẽ kiểm tra dự báo thời tiết tối nay”
“Quy trình bốc lên sẽ ngược với quy trình hạ quân, phải không?”
“Phải, chúng ta sẽ bay 50 dặm ngoài biển rồi lại làm vậy sau mỗi lần bốc người lên”
“Vâng” Willis bước ra ngoài tìm trung sỹ Zimmer. PJ thì đi theo hướng ngược lại, đến văn phòng khí tượng của căn cứ không quân. Thời tiết đêm nay thật đáng thất vọng: Gió nhẹ, trời trong và có trăng non. Đối với người thường, đây là thời tiết lý tưởng để bay, nhưng đối với các chiến dịch đặc biệt, đây không phải là thời tiết mong chờ. Chà, nhưng không có cách nào thay thế được thời tiết cả.
Vào buổi trưa, họ trả phòng ở khách sạn Hideaway. Moira quyết định kết thúc kỳ nghỉ sớm với lý do để về nhà trông các con. Cortez mỉm cười cảm ơn bất kể lý do kết thúc kỳ nghỉ sớm là gì, dù hắn đoán cô làm thế là để tránh cho hắn quá sức. Trước đó không người phụ nữ nào tỏ ra thương hại hắn như thế, nhưng cảm xúc bị xúc phạm cũng tương đương với tò mò xem chuyện quái quỷ gì đang diễn ra bên ngoài
Họ lái xe lên Xa Lộ 81, im lặng như thường lệ. Hắn đã thuê một chiếc xe với ghế ngồi ngang bình thường và cô đang ngồi ở giữa, đầu dựa nghiêng về phía Cortez. Cánh tay trái của hắn ôm ngang vai cô trìu mến. Ngoại trừ họ không nói chuyện thì trông họ giống như mấy cặp đôi thanh niên và một lần nữa hắn cảm thấy biết ơn cô vì chuyện đó. Nhưng giờ không phải là lúc đam mê thầm lặng. Chiếc xe đang chạy với tốc độ cao nhất cho phép và suy nghĩ của hắn còn bay nhanh hơn tốc độ chiếc xe. Hắn có thể bật radio nhưng làm như vậy thì không đúng với tính cách hắn xây dựng cho thân phận của mình. Hắn không thể chấp nhận rủi ro này, phải không? Nếu ông chủ của hắn có chút đầu óc – và ông ta quả thật có chút thông minh, Cortez phải công nhận với bản thân là thế – thì ông ta sẽ thấy rằng hắn đang có nguồn thông tin tìn báo vô cùng quý giá này. Escobedo có cái nhìn dài hạn về các hoạt động kinh doanh. Nhưng hắn hiểu- và Cortez cũng nhớ tới sự kiêu ngạo vô đối của Sếp hắn. Ông ta rất dễ nổi giận – chuyện đó không đủ để ông ta kìm chế, chỉ cần bị xúc phạm, dù chỉ một chút, Escobedo sẽ cảm thấy cần phải hạ nhục, nghiền nát, tiêu diệt hoàn toàn kẻ đã xúc phạm ông ta. Escobedo có quyền lực và tiền bạc, có thể tiêu nhiều hơn và dễ dàng hơn chính phủ, nhưng thiếu tầm nhìn. Tuy thông minh nhưng vẫn còn bi các cảm xúc trẻ con chi phối và ý tưởng này càng lúc càng áp đảo trong đầu Cortez khi hắn lái xe vào Xa lộ 1-66, hướng về phía đông để quay lại Washington. Hắn nhếch miệng cười gượng gạo, thật lạ khi trong một thế giới đầy rẫy thông tin thế này, thay vì chỉ cần xoay núm radio thì giờ hắn đang phải phán đoán như một đứa trẻ, nhưng hắn buộc mình không được phép làm thế
Họ về đến bãi đậu xe tại sân bay đúng giờ. Hắn lái xe đến chỗ đậu xe của Moira, xuống xe và lấy hành lý ra
“Juan….”
“Hả?”
“Đừng nghĩ quá tệ về đêm qua, đó là lỗi của em” cô lặng lẽ nói
Nụ cười hiện rõ trên mặt của Cortez “Anh đã nói với em rằng anh không còn là một thanh niên nữa. Hóa ra anh nói đúng. Anh sẽ nghỉ ngơi cho lần tiếp theo sẽ làm tốt hơn”
Khi nào….”
“Anh không biết. Anh sẽ gọi lại cho em” hắn hôn cô đầy phong độ. Cô lái xe rời đi sau đó 1 phút và hắn đứng đó, trong bãi xe, nhìn cô rời đi, đúng như mong muốn của cô. Rồi hắn bước vào xe của mình. Đã gần 4 giờ chiều và hắn bật radio nghe tin tức. 2 phút sau hắn đậu xe vào bãi trả, lấy túi và bước vào sân bay, kiếm vé chuyến bay đầu tiên đi bất kỳ đâu. Chuyến bay kế tiếp đến Altanta còn sẵn chỗ và hắn biết ở sân bay bận rộn đó hắn có thể kiếm được vé đi tiếp theo. Hắn vừa kịp lên máy bay vào lúc cuộc gọi thông báo cuối cùng
Moira Wolfe lái xe về nhà với nụ cười có chút tội lỗi. Juan đã không làm cô thỏa mãn ngày hôm qua quả là một trong những nỗi xấu hổ nhất của người đàn ông, và tất cả là lỗi của cô. Cô đã đòi hỏi ở hắn quá nhiều và hắn thì, như đã tự nhận, không còn trẻ nữa. Lý trí của cô đang bị cảm xúc kiểm soát và làm tổn thương người đàn ông cô yêu. Giờ thì cô chắc chắn mình đã khiến Juan tổn thương lòng tự trọng. Moira vốn nghĩ mình sẽ không bao giờ trải qua các cảm xúc thèm khát lần nào nữa, nhưng hóa ra nó vẫn tồn tại và cô như trẻ lại và nếu Juan thiếu sức sống của tuổi trẻ thì hắn lại có sự kiên nhẫn và kỹ năng xuất sắc bù đắp vào. Cô với tay bật radio vào kênh FM chuyên phát những bài hát cũ. Trong suốt hành trình, cô chìm đắm trong niềm vui và cảm xúc tột độ, những ký ức về niềm vui tuổi trẻ cách đây 30 năm theo các giai điệu âm nhạc ùa về,khiến cô muốn nhún nhảy theo
Cô ngạc nhiên thấy một chiếc xe giống như xe của FBI đậu ở phố trước nhà, nhưng có thể đó chỉ là chiếc x echo thuê giá rẻ hoặc tương tự thế – ngoại trừ cái ăng ten radio, cô nhận ra đó chinh là xe FBI. Cô nghĩ, thật là lạ. Cô để xe gần vỉa hè rồi lấy ra chiếc túi xách, đi bộ trên vỉa hè, nhưng ngay khi cửa mở, cô nhìn thấy Frank Weber, một trong những sỹ quan an ninh phụ trách bảo vệ Giám Đốc
“Chào, Frank” Đặc vụ Weber giúp cô xách tui, nhưng biểu hiện của anh rất nghiêm trọng “Có chuyện gì thế?”
Weber thất thật khó để nói chuyện với cô, anh cảm thấy tội lỗi khi phải phá hủy cuối tuần đặc biệt này của cô “Emil đã bị giết tối thứ 6. Từ lúc đó chúng tôi đã cố tìm cô”
“Cái gì?”
“Họ giết ông ấy trên đường đến đại sứ quá. Toàn bộ…tất cả mọi người. Đám tang Emil sẽ tổ chức vào ngày mai. Đám tang những người còn lại sẽ được tổ chức vào thứ ba”
“Ôi Chúa ơi” Moira ngồi xuống chiếc ghế gần nhất “Eddie- Leo đâu?” Cô vốn coi những đặc vụ bảo vệ Emil như con mình
“Tất cả họ” Weber lặp lại
“Tôi không biết” cô nói “Tôi không xem báo hay bật TV vào…từ tối thứ sáu. Ở đâu…?”
“Các con của cô vẫn đang xem phim. Chúng tôi cần cô đến văn phòng làm vài thứ. Chúng tôi vẫn để người ở đây để giúp cô chăm sóc bọn trẻ”
Phải mất vài phút cô mới có thể đứng dậy và đi. Nước mắt tuôn rơi ngay khi Weber cất lời đã xóa sạch mọi cảm xúc khác mà cô đã trải qua mấy ngày qua
Đội trưởng Ramirez không thích ý tưởng đồng hành cùng Chavez. Tất nhiên không phải do hèn nhát mà vấn đề nằm ở phần công việc thực sự của anh là gì. Đi với Chavez, trách nhiệm chỉ huy của anh có phần lẫn lộn. Với cương vị là một đại úy chỉ huy đơn vị, anh biết được rằng “chỉ huy” không hoàn toàn giống với “lãnh đạo”. Một chỉ huy đơn vị nên ở phía sau một đoạn so với tiền tuyến và quản lý các hoạt động chiến đấu – Quân đội không thích từ ‘quản lý’ này- điều động đơn vị và có cái nhìn chung nhất về trận chiến để kiểm soát quá trình thực chiến trong khi các lãnh đạo đại đội điều hành toàn bộ hoạt động chiến đấu. Anh đã từng được học cách “chỉ huy từ tuyến đầu” khi còn là trung úy và muốn áp dụng nguyên tắc này ở cấp chỉ huy cao hơn, dù đôi khi đại úy vẫn dẫn đầu quân chiến đấu. Hiện giờ anh đang chỉ huy chỉ một đội nhỏ và dù nhiệm vụ yêu cầu phải dò xét và đánh giá tình hình thì quy mô nhỏ của tiểu đổi đòi hỏi người chỉ huy phải đích thân tham gia chiến đấu. Thêm vào đó, anh không yên tâm khi cử 2 lính đi làm nhiệm vụ tiêu diệt địch mà không đích thân có mặt, dù Chavez có kỹ năng đi rừng cao hơn những gì Đại úy Ramirez mong đợi. Mâu thuẫn giữa trách nhiệm chỉ huy và trách nhiệm lãnh đạo khiến cho viên sỹ quan trẻ phân vân, nhưng cuối cùng anh vẫn tham gia chiến đấu, vì anh phải làm thế. Suy cho cùng, anh không thể chỉ huy đội nếu các thành viên trong đội nghi ngờ khả năng lãnh đạo của mình. Anh linh cảm rằng nếu lần này anh làm đúng thì anh sẽ không bao giờ gặp phải vấn đề tương tự nữa. Anh tự nhủ, có lẽ mọi cấp chỉ huy đều phải làm việc như thế
Sau khi triển khai hai nhóm hỏa lực, anh và Chavez lên đường, vòng qua phía bắc sân bay với viên trung sỹ dẫn đầu. Mọi việc diễn ra thật trơn tru. Hai tên lính canh vẫn uể oải đi lại, hút thuốc- hoặc hút cần sa gì đó – và nói chuyện to đến mức có thể nghe thấy từ cách xa cả trăm mét. Chavez đã lên kế hoạch tiếp cận rất cẩn thận, đêm qua theo lệnh của đội trưởng Ramirez anh đã trinh sát một vòng xung quanh
Không có bất ngờ gì xảy ra và sau 20 phút họ đã vòng được ra phía sau sân bay. Lúc này, họ di chuyển chậm lại
Chavez tiếp tục dẫn đầu. Khi xe tải ra vào sân bay, dấu vết do bánh xe để lại là dấu hiệu chỉ đường dễ dàng nhất. Họ tiếp tục tiến về phía bắc của bánh xe tải để tránh hỏa lực súng máy của đội mình. Đúng giờ hẹn, họ đã nhìn thấy cái nhà kho. Theo kế hoạch, Chavez đợi chỉ huy đang đi cách sau 10 mét đuổi kịp. Họ ra hiệu với nhau bằng ngôn ngữ tay. Chavez sẽ tiếp tục đi thẳng trong khi đội trưởng đi về phía bên phải. Viên trung sỹ sẽ thực hiện nhiệm vụ bắn hạ hai lính canh, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì Ramirez sẽ có mặt hỗ trợ tức thì. Đội trưởng gõ vào phím đàm thoại của máy bộ đàm 4 lần và nhanh chóng nhận được 2 tín hiệu trả lời, cho thấy các thành viên trong đội đã vào vị trí bên kia đầu sân bay và sẵn sàng chiến đấu
Ramirez vây tay ra hiệu cho Ding tiêp tục. Chavez hít một hơi thật sâu, ngạc nhiên thấy tim mình đang đập nhanh. Dù sao thì anh cũng đã tập luyện việc này cả trăm lần rồi. Anh kéo quai đeo, điều chỉnh dây súng để cây súng tiểu liên ôm sát vào người hơn. Ngón tay anh ấn vào nút an toàn của khẩu MP-5, để ở chế độ bắn 3 phát. Các kính ngắm của súng được phủ một lượng nhỏ tritium giúp nhìn ban đêm trong rừng rậm của vùng xích đạo vốn hầu như không có ánh sáng. Anh cất kính nhìn đêm vào túi, giờ nếu tiếp tục sử dụng thì chỉ gây cản trở mà thôi
Giờ Chavez di chuyện rất chậm rãi, tránh bước lên cây và bụi rậm, bước từng bước chắc chắn, dùng ngón chân đẩy nhẹ những chiếc lá sang một bên trước khi tiến lên từng bước. Giờ anh tập trung hoàn toàn vào nhiệm vụ. Vẻ lo lắng trước đây đã hoàn toàn biến mất, dù vẫn có lời văng vẳng bên tai anh rằng đây không là tập trận. Kia rồi.
Hai tên lính canh đang đứng trên khoảng đất trống, có lẽ cách nhau 2m, và cách cái cây mà Chavez đang đứng phỉa sau khoảng 20m. Họ đang nói chuyện, và dù anh có thể hiểu dễ dàng những lời họ nói nhưng không rõ vì sao mà anh nghe nó thật lạ lẫm, cứ như tiếng chó sủa vậy. Ding có thể tiến gần hơn nhưng anh không muốn mạo hiểm và 20m tương ứng với gần 66 feet, đủ gần để bán. Tầm nhìn sẽ rõ ràng từ một cái cây khác, khi không bị chặn
Được rồi, anh cầm súng di chuyển thật chậm, , căn giữa vòng ngắm phía trước trong ống kính ngắm phía sau khẩu độ, sao cho tầm nhìn phía trước ở giữa vòng tròn màu trắng thẳng hàng với vật thể màu đen-phía sau đầu của một người. Đối với anh, đó không còn là con người nữa – mà là một mục tiêu, chỉ là một đồ vật. Anh nhẹ nhàng bóp cò súng bằng ngón trỏ
Khẩu súng hơi nảy lên nhưng dây đai hai vòng đã giữ súng cố định chặt trên người. Mục tiêu bị hạ. Anh di chuyển khẩu súng sang bên phải. Mục tiêu tiếp theo đang quay đầu lại ngạc nhiên, ánh trăng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt hắn giúp Chavez nhắm mục tiêu dễ dàng hơn. Một cảnh tượng khác y hệt như tên đầu tiên. Hầu như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Chavez đợi, chĩa súng qua phải rồi trái qua hai mục tiêu vừa bị hạ nhưng không thấy có thêm bất kỳ chuyển động nào.
Chavez lao ra khỏi khu rừng. Một trong những thân thể bị hạ vẫn đang cầm khẩu AK-47, anh đá nó rax a, lấy một chiếc đèn pin hình cây bút từ trong túi áo trước ngực và chụp ảnh hai mục tiêu. Một mục tiêu bị trúng cả 3 viên đạn vào đầu, còn 1 mục tiêu thì trúng hai viên, nhưng đều bị bắn xuyên trán. Khuôn mặt của mục tiêu thứ hai vẫn còn nguyên nét ngạc nhiên. Còn mục tiêu một thì thậm chí chẳng còn mặt. Viên trung sỹ quỳ xuống hai thi thể và kiểm tra xem còn bất kỳ chuyển động hay hoạt động gì hay không- tất cả đều tốt! Không dễ dàng, nhưng cũng không phải quá khó, thực sự.
Jinja vẫn làm chủ bóng đêm. Ramirez đến sau một lúc. Anh chỉ có thể nói được một câu
“Làm tốt lắm, trung sỹ. Kiểm tra nhà kho kia” viên đội trưởng bật radio “Số 6 đây. Mục tiêu đã bị hạ, tiến vào đi”
Một hoặc hai phút sau, các thành viên của biệt đội đã tiến vào nhà kho. Và như các hoạt động thường thấy trong huấn luyện, họ tập trung xung quanh xác của hai lính canh, và lần đầu tiên được trải nghiệm mùi vị của chiến đấu thực tế. Viên trung sỹ phụ trách tình báo lục túi hai cận vệ trong khi đội trưởng nhanh chóng bố trí phòng thủ
“Không có gì trong túi” viên trung sỹ tình báo nói với Sếp
“Hãy đến kiểm tra cái nhà kho đó” Chavez đã đảm bảo không có thêm bất kỳ bảo vệ nào ở sân bay. Trong nhà kho, Ramirez thấy 4 thùng phuy xăng và một cái bơm bằng tay. Một bao thuốc để trên thùng xăng đã cho thấy rõ sự bất cẩn của hai tên bảo vệ này. Có vài đồ ăn đóng hộp trên kệ gỗ thô và hai cuộn giấy vệ sinh. Không sách, không tài liệu, không bản đồ, chỉ có một bộ bài cũ
“Anh muốn đặt bẫy thế nào?” viên trung sỹ tình báo hỏi. Anh chàng từng là cựu thành viên của Đội quân Mũ Nồi Xanh và là một chuyên gia đật bẫy bom
“3 thiết bị kích nổ”
“Được rồi” Chuyện này dễ thôi. Anh dùng tay đào một chỗ lõm nhỏ trên nền đất, lấy một miếng gỗ vụn để nâng đỡ thành hố. Một khối thuốc nổ dẻo C-4 nặng một pound – được sử dụng khắp nơi trên thế giới – đưa khít khao vào cái hố. Hai kíp nổ điện và một kíp nổ áp suất giống như loại dùng cho mìn đất. Công tắc điện để kích nổ được lắp ở phần khuất của cổng và cửa sổ, dây nối giữa kíp điện và công tắc được chạy dọc nền đất, thiết lập sao cho từ bên ngoài không nhìn thấy gì. Sau khi lắp đặt bẫy nổ, anh di chuyển một thùng chứa dầu về phía trước và cẩn thận đặt nó lên trên bộ kích nổ áp suất. Nếu ai đó đẩy cửa ra vào hoặc cửa sổ, chất nổ dẻo C-4 sẽ phát nổ bên dưới thùng chứa năm mươi lăm gallon xăng hàng không, và hậu quả có thể tưởng tượng được. Sự khéo léo của chiếc bẫy bom này không chỉ có vậy. Nếu ai đó thông minh, biết có công tắc kích nổ điện trên cửa ra vào và cố gắng tháo nó ra, rồi lần theo dây điện tìm thùng dầu, và muốn lấy thuốc nổ ra để sử dụng sau này. … Người thông minh này sẽ bị bỏ bom chết ngay tại chỗ. Không khó để tiêu diệt kẻ thù ngu ngốc, nhưng để tiêu diệt kẻ thù thông minh thì cần phải động não.
“Mọi việc đã xong, sir. Hãy đảm bao không ai được đến gần nhà kho từ bây giờ, sir” viên trung sỹ phụ trách tình báo báo báo đội trưởng
“Đã rõ” cả đội trăm lời như một. Hai thi thể được kéo về phía trung tâm sân bay, và sau đó toàn đội nghỉ ngơi tại chỗ để chờ trực thăng. Ramerez tái bố trí lại quân để giữ an toàn cho khu vực, nhưng điều anh quan tâm nhất là yêu cầu mọi người kiểm tra lại mọi thứ để đảm bảo không bỏ sót bất cứ thứ gì ở phía sau
PJ đích thân lái máy bay tiếp nhiên liệu trên không. Tầm tình tốt đã giúp ích rất nhiều nhưng nó cũng đồng thời dễ khiến máy bay bị quan sát từ mặt đất. Một đường ống tiếp nhiên liệu trên không làm bằng cao su gia cố nhô ra khỏi thùng nhiên liệu của cánh máy bay hỗ trợ tiếp nhiên liệu MC-130E Combat Talon. Ống dẫn nhiên liệu trên không của máy bay trực thăng Pave Low nhô ra từng phần, đến tận tâm của khớp nối hình phễu. Phương pháp tiếp nhiên liệu cho máy bay trực thăng nhìn qua giống như một hành động điên rồ. Ống tiếp nhận nhiên liệu và khớp nối hình phễu được đặt dưới mép của cánh quạt máy bay trực thăng và chỉ cách cánh quạt 12 feet. Đối với phi hành đoàn trên máy bay trực thăng, một khi cánh quạt chạm vào ống tiếp nhiên liệu, điều đó có nghĩa là máy bay bị tiêu diệt và phi hành đoàn hy sinh- nhưng phi hành đoàn chiếc Pave Low lại lại phản ứng cho thấy đây là hoạt động rất bình thường và tất nhiên mỗi người trong số họ đã thực hành việc này rất nhiều lần.. Dù vậy Đại Tá Johns và Đại úy Willis vẫn rất tập trung trong toàn bộ quá trình tiếp nhiên liệu, họ không hề nói chuyện với nhau dù chỉ một lời, cho đến khi quá trình tiếp nhiên liệu kết thúc
“tách ra, tách ra” JP nói khi lái trực thăng rời khỏi khớp hình phễu, đồng thời rút ống dẫn dầu lại. Tiếp đó, anh nhẹ nhàng kéo cần điều khiển về phía sau để nâng máy bay lên để cánh quạt có thể rời khỏi đường ống nạp nhiên liệu. Máy bay hỗ trợ tiếp nhiên liệu MC-130E đã leo lên độ cao bay tốt nhất và bay lượn theo hiệu lệnh, và tiếp nhiên liệu khi trực thăng quay trở lại. Chiếc Pave Low III quay sang bờ biển, hạ độ cao và bay qua một khu vực ven biển không có người ở
“Chà- ồ” Chavez khẽ lầm bầm khi nghe thấy tiếng động. đó là tiếng động cơ 8 xi lanh cũ cần thay bộ giảm thanh và âm thanh đó càng lúc càng lớn “Số 6, đây là Tiên Phong, over” anh gọi khẩn cấp
“Số 6 đây, tiếp tục đi” Đội trưởng Ramirez trả lời
“Có người đang đến đây, nghe như là chiếc xe tải, sir”
“KNIFE, Số 6 đây” Ramirez phản ứng tức thì “Lùi lại về phía tây. Để ý chiếm cứ địa hình thuận lợi. Tiên Phong, lùi về phía sau ngay”
“Đang trên đường rút” Chavez rời điểm giám sát trên con đường đất, đi qua cái kho-anh giữ một khoảng cách đáng kể với kho-và chạy đến đầu kia của sân bay. Ở rìa sân bay, anh nhìn thấy Ramirez và Guerra đang kéo hai thi thể vào rừng ở đằng xa. Đầu tiên anh giúp đội trưởng kéo cái xác vào rừng, và sau đó quay lại để giúp Trung sĩ Xạ thủ Guerra. Bọn họ vừa mới trốn trong rừng cây, khoảng hai mươi giây sau, một chiếc xe bán tải xuất hiện.
Đèn trước chiếc xe tải bật sáng, chiếc xe tiến về phía trước dọc theo con đường cong, ánh đèn chuyển động trái phải như một con rắn ngoằn ngoèo, rọi vào khoảng trống giữa những bụi cây trước khi dừng lại trước cửa nhà kho. Người trên xe tắt máy, nhảy ra khỏi xe. Chavez quan sát thấy họ có vẻ hơi bối rối khi không thấy có người ở sân bay. Như thường lệ, khi ánh đèn tắt, Chavez lại đeo kính nhìn xuyên đêm. Vẫn như các lần trước, trên xe có 4 người, hai người ngồi ở cabin và hai người ngồi sau thùng xe. Viên tài xế chắc là Sếp của cả bọn. Hắn nhìn quanh đầy giận dữ. Một lúc sau hắn hét lên điều gì đó rồi chỉ tay về phía chiếc xe tải. Một trong số họ bước thẳng về phía nhà kho…
“Ô, cứt thật!” Ramirez bật radio “Mọi người, nằm xuống” anh ra lệnh thừa…..
..Và cửa vặn mở. Một can xăng với ngọn lửa hình nón, xuyên qua nóc nhà kho, giống như mũi tên lửa bay lên không trung. Ngọn lửa của các thùng phuy xăng khác lan sang. Người mở cửa đó trông giống như một bóng ma đen, hắn ta dường như đã mở ra cánh cổng địa ngục, trong nháy mắt, hắn ta biến mất trong ngọn lửa lan nhanh. Giống như hắn ta, hai người bạn đồng hành cùng biến mất trong ngọn lửa màu vàng và trắng. Tên cuối cùng đang đứng trên mép vòng tròn nổ của thùng xăng thứ nhất, ngay khi thùng xăng phát nổ, hắn ta bỏ chạy và chạy về hướng mà Chavez và những người khác đang ẩn nấp. Tuy nhiên, xăng bắn ra từ thùng xăng tràn vào người khiến hắn nhanh chóng trở thành cột lửa, chạy được khoảng chục bước thì gục xuống. Ngọn lửa bùng cháy ở sân bay có đường kính bốn mươi thước, và trung tâm của ngọn lửa là bốn người đang vừa bước xuống từ chiếc xe tải đang la hét. Sau đó, bình xăng trên xe tải phát nổ. Có khoảng hai trăm gallon xăng đang cháy tại sân bay, và ngọn lửa làm sáng lên những đám khói đen hình nấm phía trên sân bay. Trong vòng chưa đầy một phút, đạn dược trong nhiều loại súng khác nhau tự bắn ra do sức nóng, và thêm vài vụ nổ đã được cộng thêm vào ngọn lửa. Trời vừa xảy ra trận mưa lớn vào buổi chiều nên đám cháy không cháy lan sang rừng cây xung quanh sân bay.
Chavez nhận ra mình đang nằm cạnh viên trung sỹ phụ trách tình báo “bẫy của cậu tốt thật”
“Thà bọn này mở cửa sau có phải hơn không” Tiếng hét giờ trở nên im bặt
“Ừ”
“Mọi người báo cáo tình hình” Ramirez ra lệnh qua radio. Cả đội báo cáo từng người một, không ai bị thương
Ngọn lửa nhanh chóng vụt tắt. Xăng hàng không cháy lan trên diện rộng nhưng lớp dầu không dày nên ngọn lửa dập tắt nhanh chóng. Chỉ trong ba phút, một vòng tròn lớn bằng đất cháy xém xuất hiện trên sân bay, cỏ và bụi rậm bên rìa vẫn đang cháy dần. Chiếc xe tải bị cháy đen chỉ còn trơ khung, hộp dây đai magiê trên xe tải vẫn cháy sáng rực cả gầm xe tải. mấy cái đèn magiê sẽ cháy trong một thời gian trước khi tắt.
“Đó là cái quái gì thế?” Đại úy Willis tự hỏi khi ngồi trên ghế trái của chiếc trực thăng. Họ vừa đón toán đầu tiên lên trực thăng. Sau khi máy bay leo đến độ cao bay, họ nhìn thấy ngọn lửa phía chân trời từ thiết bị nhìn đêm hồng ngoại sáng như mặt trời mọc
“Có lẽ là vụ đâm máy bay- ngay theo hướng điểm đón cuối cùng” Đại tá Johns ngay lập tức nhận ra
“Tuyệt thật”
“Buck, có thể có hoạt động thù địch ở Điểm Đón 4”
“Được rồi, Đại tá” Trung sỹ Zimmer ngắn gọn trả lời. Dù quan sát thấy chuyện đó nhưng Đại tá Johns vẫn tiếp tục nhiệm vụ. Ông sẽ sớm biết được điều cần biết. Nên làm từng việc một
30 phút sau vụ nổ, ngọn lửa gần như bị dập tắt hoàn toàn, đủ để viên trung sỹ tình báo đeo găng tay tiến vào nơi chôn thuốc nổ để tìm kíp nổ, nhưng anh chỉ tìm thấy một phần của thiết bị, dù ý tưởng thì hay đấy nhưng có vẻ không khả thi nên anh đành từ bỏ. Những thi thể cháy đen được để nguyên tại chỗ, và anh không lục tìm. Mặc dù có thể tìm thấy thẻ ID từ chúng – ví có khả năng chống cháy khá cao – nhưng việc lấy thẻ ID sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Thi thể của hai nhân viên bảo vệ sân bay được kéo đến tâm điểm cuối phía bắc của đường băng sân bay, nơi dự kiến hạ cánh của trực thăng. Ramirez tái bố trí lại quân để bảo vệ khu vực chống lại khả năng có ai đó có thể chú ý đến ngọn lửa và báo động cho một ai khác nữa. Một điều đáng lo ngại nữa là đêm nay máy bay chở ma túy rất có thể sẽ đến. Theo kinh nghiệm, họ biết rằng máy bay sẽ không đến đây trước hai giờ sau đó – nhưng họ chỉ nhìn thấy toàn bộ quá trình máy bay hạ cánh sau khi xe tải đến, và chỉ riêng kinh nghiệm này không thể xác định chính xác thời gian đến chính xác của máy bay.
Ramirez tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu máy bay đến? Anh đã cân nhắc đến khả năng này, nhưng giờ nó sắp trở thành một mối đe dọa tức thời
Nếu máy bay đến, phi hành đoàn của nó không bao giờ được báo cáo với bất kỳ ai rằng họ đã nhìn thấy một chiếc trực thăng lớn. Tuy nhiên, nếu họ bắn vào máy bay, những lỗ đạn để lại trên thân máy bay có thể giải thích rõ ràng điều gì đang xảy ra.
Về chuyện đó, Ramirez tự hỏi, cái lý do quái gì lại ra lệnh cho chúng ta giết hai tên khốn tội nghiệp đó rồi rời đi từ sân bay này thay vì tại địa điểm như đã chỉ định trước?
Vậy, chuyện gì xảy ra khi một máy bay đến? Anh không có câu trả lời. Nếu không có đèn ký hiệu đánh dấu đường bay như mọi khi thì máy bay cũng sẽ không hạ cánh. Thêm vào đó, 1 trong số 4 người vừa đến có mang theo một chiếc radio VHP nhỏ. Những kẻ buôn bán ma túy này đủ thông minh để sử dụng mã radio báo cáo an ninh sân bay cho phi hành đoàn, Vậy, chuyện gì xảy ra nếu máy bay chỉ lượn qua? Chuyện này hoàn toàn có thể xảy đến. Liệu chiếc trực thăng có hạ nó không? Chuyện gì xảy ra nếu nó cố bắn máy bay nhưng trượt? Chuyện gì xảy ra nếu…? Nếu như…?
Trước khi thực hiện chiến dịch, Ramirez vốn tưởng nhiệm vụ đã được lên kế hoạch chi tiết, với mọi tình huống khẩn cấp đều được tính đến- và nó đúng là như thế, nhưng chỉ là 1 nửa thời gian theo kế hoạch ở trong rừng và kế hoạch giờ đã bị chệch hướng. Tên khốn nào đã ra quyết định làm điều này?
Ramirez tự hỏi, Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Lính dưới quyền đều trông chờ vào anh vì tin rằng anh có thông tin, sự hiểu biết, tài lãnh đạo và tràn đầy tự tin. Anh phải giả vờ mọi thứ đều bình thường, rằng vẫn nằm trong sự kiểm soát. Tất nhiên, tất cả đều là nói dối. Anh biết về chiến dịch này nhiều hơn những người khác, nhưng giờ nó chỉ khiến anh cảm thấy lo lắng về tình hình thực tế hiện tại hơn mà thôi. Anh đã quen bị sử dụng giống như một quân cờ di chuyển khắp bàn cờ, đó là công việc của một sỹ quan cấp thấp – nhưng đây là thực chiến. Có 6 người đã chết để chứng minh điều đó
“KNIFE, đây là NIGHT HAWK, over” radio tần số cao của anh vang lên
“HAWK, đây là KNIFE. LZ là phía góc bắc của RENO. Chúng tôi đang đứng đợi cuộc rút lui, over”
“BX, over” Đại tá Johns đang hỏi liệu có vấn đề gì đang xảy ra không. Có các từ mật mã trao đổi dành cho các tình hình khác nhau. JZ có nghĩa là đội đã bị bắt và không thể di tản bằng trực thăng, CFF có nghĩa là đội đang chiến đấu với kẻ thù, nhưng vẫn có thể di tản bằng trực thăng, LW có nghĩa là mọi thứ đều ổn”
“LW, over”
“Nói lại, KNIFE, over”
“LW, over”
“Đã rõ. Chúng ta sẽ thoát ra trong 3 phút”
“Súng máy sẵn sàng” PJ ra lệnh cho phi hành đoàn. Trung sỹ Zimmer ngay lập tức rời bảng điều khiển đến đến vị trí của mình ở phía bên trái khẩu súng. Anh bật nút sẵn sàng cho hẩu súng máy 6 nòng, đây là phiên bản mới nhất của súng Galling đầu đạn xoay, hộp tiếp đạn ở ngay phía bên trái Zimmer, có thể nạp đạn vào nòng bất kỳ lúc nào
“Súng bên phải đã sẵn sàng” anh báo cáo qua kênh liên lạc nội bộ
“Súng bên trái đã sẵn sàng” Bean nói từ phía bên kia. Cả hai người đều đeo kính nhìn xuyên đêm để quan sát xem có kẻ địch nào trong rừng không
“Tôi thấy ánh đèn nhấp nháy hướng 10 giờ” Willis nói với PJ
“Tôi thấy nó- Chúa ơi- Chuyện gì xảy ra ở đây thế?”
Sau khi máy bay trực thăng giảm tốc độ, họ có thể nhìn thấy rõ ràng khu vực xung quanh của nhà kho đơn sơ ban đầu. Có bốn thi thể … và một chiếc xe tải. Tuy nhiên, đội KNIFE đang ở ngay vị trí định trước. Và họ cũng thấy có 2 thi thể
“Buck, có vẻ như xung quanh đã được dọn dẹp”
“Đã rõ, PJ” Zimmer rời khoang súng máy và đi về phía sau cabin. Trung sỹ Bean sẽ ngay lập tức nhảy vào vị trí súng máy nếu có chuyện gì, nhưng công việc chính của Zimmer là đếm số người đón lên máy bay. Anh cố gắng hết sức để tránh dẫm lên người khi anh ta di chuyển, nhưng vẫn dẫm phải vài người trong số họ. Tuy nhiên, đám lính thường khá dễ dãi tha thứ cho những người vừa đưa họ ra khỏi lãnh thổ địch
Chavez giữ đèn nhấp nháy cho đến khi máy bay trực thăng hạ cánh, rồi chạy đến gia nhập cùng đội. Anh thấy đội trưởng Ramirez đang đứng bên đường băng, đếm số người lên máy bay.
Ding đợi đến lượt mình, rồi tay đội trưởng vỗ vào vai anh “mười” anh nghe thấy đội trưởng đọc to số này. Ngay khi Ramirez lên máy bay, Chavez nghe thấy tiếng trung sĩ Không quân lớn tiếng hét: “Mười một! Cất cánh! Cất cánh!”
Máy bay trực thăng cất cánh ngay lập tức, và Chavez gần như ngã trên các tấm thép trong cabin, Vega đỡ lấy anh. Ramirez ngã xuống cạnh Chavez, nhưng anh ngay lập tức đứng dậy và đi theo Zimmer đến cabin trước
“Chuyện gì xảy ra ở đây thế?” 1 phút sau, PJ hỏi Ramirez. Viên sỹ quan bộ binh hạng nhẹ miêu tả sơ qua tình hình. Đại tá Johns tăng tốc động cơ và giữ ở mức bay thấp. Ông ra lệnh cho Zimmer ở lại phía sau khoảng 2 phút để quan sát phía sau xem có máy bay nào không, nhưng có vẻ như nó không xuất hiện. Vì vậy Buck đi về phía trước cabin, tắt nguồn súng máy và tiếp tục theo dõi các thiết bị khác trên máy bay. 10 phút sau họ bay qua bờ biển, hướng ra “vùng ướt” / biển tìm nơi đổ thêm xăng để bay về Panama. Ở phía sau cabin, nhóm lính bộ binh nhẹ vừa rút khỏi rừng rậm buộc chặt dây đai, từng người một nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
Nhưng không