Chương 15 NGƯỜI GIAO HÀNG
Tại San Diego, Clark xuống từ máy bay của United Airlines và lái một chiếc ô tô thuê đến một căn cứ hải quân gần đó. Từ sân bay đến đó không quá xa. Mỗi khi nhìn thấy thân tàu chiến màu xanh xám sừng sững, trong anh lại dấy lên một nỗi nhớ da diết. Anh từng là lính hải quân, tuy còn trẻ và có tâm hồn đơn giản nhưng ấn tượng về người lính hải quân để lại trong tâm trí thật tuyệt vời. Hồi đó mọi thứ trên thế giới đơn giản hơn bây giờ nhiều
USS Ranger là một nơi bận rộn. Clark đỗ xe ở cuối bãi đậu xe dành cho thủy thủ và bước về phía cầu tàu, né tránh các xe tải, cần cẩu và các phương tiện khác đang bận rộn bốc dỡ. Chiếc hàng không mẫu hạm sẽ rời cảng sau đó tám giờ, và hiện hàng nghìn thành viên thủy thủ đoàn đang chuẩn bị các thiết bị và phương tiện tiếp tế. Hàng không mẫu hạm chỉ có một chiếc tiêm kích F-4 Phantom cũ trên sàn đáp, động cơ của nó đã bị loại bỏ và hiện chỉ được dùng để huấn luyện các thành viên mới trên sàn đáp. Các phi cơ thuộc hàng khâu mẫu hạm dậu rải rác tại 3 sân bay hải quân khác nhau và sẽ bay trở lại sau khi tàu ra khơi. Bằng cách này, đám phi công có thể tránh tình trạng chen lấn, xô đẩy trước khi tàu rời cảnh. Ngoại trừ 1 người.
Một hạ sĩ Thủy quân lục chiến viết tên của Clark vào sổ đăng ký khách chính thức, và sau đó hộ tống anh đến cầu tàu dành cho sĩ quan. Hạ sĩ kiểm tra tên trên sổ đăng ký, nhấc điện thoại và thực hiện một cuộc gọi theo yêu cầu. Clark chỉ cần bước lên bậc thang đến boong chứa máy bay của tàu sân bay, và sau đó tìm cầu thang lên sàn đáp. Nếu không có ai dẫn đường, bạn sẽ không dễ dàng tìm được nơi mình muốn trên tàu sân bay. Nhưng nói chung, miễn là bạn luôn đi lên, bạn có thể sớm đến được sân bay. Đây là cách anh làm, hướng đến thang máy bên mạn phải. Đứng bên cạnh thang máy là một sĩ quan mặc áo kaki quân đội, cổ lá bạc của trung tá Hải quân Hoa Kỳ. Có một ngôi sao vàng trên một túi áo, cho biết rằng anh đang chỉ huy trên biển. Clark sẽ gặp chỉ huy của Phi đội máy bay ném bom tấn công hạng trung Grumman A-6E
“Tên anh là Jensen?” anh hỏi. Jensen bay đến đây sớm để gặp Clark
“Đúng vậy, sir. Roy Jensen. Và anh là Mr. Carlson?”
Clark mỉm cười “Kiểu như thế” anh ra hiệu cho viên sỹ quan theo mình đến mũi tàu. Sàn tàu giờ đây vắng bóng người. Hầu hết hoạt động chất hàng lên tàu được thực hiện ở đuôi. Họ đi dọc boong có sàn chống trượt màu đen về phía mũi tàu. Sàn đáp của tàu sân bay trông tương tự như con đường nhựa ở nông thôn. Tiếng ồn từ bến tàu rất lớn, và gió thổi từ bờ biển với tốc độ 15 hải lý / giờ khiến cả hai phải nói to mới nghe thấy được. Vài người có thể nhìn thấy hai người nó chuyện nhưng họ cần bận rộn với công việc trên tàu nên cũng chẳng mấy ai để ý. Clark đưa cho Jensen một bức thư, yêu cầu Jensen đọc nội dung bức thư, sau đó lấy lại. Vào lúc họ đi gần đến mũi tàu, đứng giữa hai đường ray phóng
“Chuyện này là thật?”
“Đúng vậy. Cậu làm được chứ?”
Jensen nghĩ một lúc, chăm chăm vào căn cứ hải quân “Được. Ai chỉ thị mục tiêu trên mặt đất?”
“Đáng nhẽ không được nói cho cậu- nhưng là tôi”
“Theo kế hoạch thì nhóm tàu chiến sẽ không đến đó, anh biết…”
“Chuyện đó đã thay đổi”
“Thế còn quả bom?”
“Chúng sẽ được đưa lên tàu Shasta ngày mai. Sơn màu xanh và rất nhẹ…”
“Tôi biết.Tôi đã thả một trong những quả như thế này ở Hồ China vài tuần trước”
“3 ngày nữa CAG của anh sẽ nhận được lệnh thông báo thay đổi kế hoạch tập trận. Nhưng ông ấy sẽ không biết chuyện gì đang xảy ra. Không ai ở đây biết cả. chúng ta sẽ có một “đại diện kỹ thuật” lên tàu bằng đường hàng không, đi cùng với quả bom. Anh ta sẽ là người hướng dẫn thao tác từ đây. Cậu sẽ đưa BDA (xác định ảnh hưởng của vụ đánh bom) cho anh ta. Không ai được phép xem đoạn băng này. Anh ta sẽ mang theo đầu đọc riêng và nó có dán màu vàng và tím vì vậy không thể nhầm lẫn với những loại khác. B/N (người điều hướng) của cậu có thể giữ mồm giữ miệng không?”
“Bằng những lệnh này?” Chỉ huy Jensen hỏi “Không vấn đề”
“Vậy thì được. Vị ‘đại diện kỹ thuật’ sẽ thảo luận chi tiết khi anh ta lên tàu. Anh ta sẽ báo cáo với CAG đầu tiên nhưng anh ta sẽ yêu cầu được gặp cậu. Lệnh chỉ được phép nhìn, vị CAG sẽ biết đây là một dự án bí mật. Nếu ông ta có hỏi thì chỉ cần nói với ông ta mục đích của cuộc tập trận ném bom là thử nghiệm vũ khí mới” Clark nhướng mày “Nó thực sự là cuộc tập trận ném bom mà, phải không?”
“Những người chúng ta…”
“Những người nào? Cậu không cần phải biết. Cậu không muốn biết đâu” Clark nói “Nếu cậu còn vấn đề gì với việc này thì phải nói với tôi ngay bây giờ”
“Này, tôi nói với anh là chúng tôi có thể làm được. Tôi chỉ hơi tò mò thôi”
“Cậu đi lính đủ lâu để biết tốt hơn là đừng thế” Clark rất khéo léo khuyên. Anh muốn làm rõ quan điểm nhưng không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của Jensen
“Được rồi” Tàu USS Rangeer sẽ tham gia cuộc tập trận mở rộng với mục đích kiểm tra khả năng sẵn sàng chiến đấu: Hoạt động tập trận là nhằm chuẩn bị cho việc triển khải quân đến Ấn Độ Dương. Thời gian tập trận kéo dài trong ba tuần, nội dung bao gồm thực hành hạ cánh tàu sân bay đến các cuộc diễn tập bổ sung đang được tiến hành, với một cuộc tấn công giả từ một nhóm tác chiến tàu sân bay khác trở về từ WestPac (Tây Thái Bình Dương). Trung tá Jensen nghe nói hoạt động này cách Panama 300 hải lý thay vì hướng tây. Vị chỉ huy phi đội đang tự hỏi ai có khả năng thay đổi hướng đi của một hạm đội gồm 31 tàu chiến này, trong đó có vài con tiêu tốn rất nhiều nhiên liệu và khét tiếng là những con uống dầu như nước lã. Việc này cũng xác định lần nữa mệnh lệnh anh vừa nhận được hẳn được đưa ra từ cấp rất cao. Jensen là người cẩn thận, dù anh nhận được cuộc gọi rất chính thức và được Mr. Carlson đích thân trao lệnh tay, nói với anh những điều anh nên biết nhưng xác nhận thêm tình hình cũng rất tốt
“Được rồi. Cậu sẽ nhận được thông báo khi cần thiết. Trước khoảng 8 giờ thì có đủ thời gian không?”
“Đủ rồi. Tôi sẽ phải đảm bảo quả bom đặt ở nơi phóng thuận tiện. Mr. Carlson, ông cũng cần cẩn thận trên mặt đất”
“Tôi sẽ cố” Clark bắt tay viên phi công và đi về phía đuôi tàu dể tìm đường xuống. Anh phải bắt kịp một máy bay khác trong hai giờ nữa
Suốt hai ngày qua, cảnh sát Mobile đang trong tâm trạng rất tệ hại. Một trong những đồng nghiệp của họ đã bị giết dã man ngay giữa thanh thiên bạch nhật đã đủ tệ lắm rồi, nhưng tệ hơn là bà Braden đã phạm sai lầm khi tiến ra cửa để xem chuyện gì đang xảy ra và cũng bị trúng hai phát đạn. Dù các bác sỹ đã rất nỗ lực cứu chữa nhưng rồi bà cũng qua đời 36 giờ sau đó. Giờ đây, họ chỉ còn nhân chứng duy nhất là một đứa trẻ còn chưa đủ tuổi lấy bằng lái xe, kể rằng đã bắn trúng một trong những tên giết người bằng khẩu Marlin ’39 của ông nội mình. Cảnh sát đã tìm thấy vài vết máu vương trên đất nhưng cũng không đủ xác nhận hoàn toàn về lời khai của đứa trẻ. Tất nhiên, cảnh sát thích tin chuyện chính Braden đã bắn kẻ giết người, nhưng các nhà điều tra án mạng có kinh nghiệm biết rằng khẩu súng nòng 2 inch về cơ bản là vô dụng trừ khi nó bắn trong thang máy đông người. Mọi cớm ở Mississippi, Alabama, Florida, và Louisiana đều tìm kiếm chiếc minivan màu xanh Plymouth và hai người đàn ông da trắng, tóc đen, chiều cao trung bình, trang bị súng và rất nguy hiểm, là nghi phạm giết cảnh sát.
Vào buổi chiều thứ hai, một công dân quan tâm đến vụ việc đã nhìn thấy chiếc xe van- thực ra có vài người đã báo về vài chiếc xe ở Alabama – và cảnh sát địa phương sau khi xác nhận đã gọi ngay cho lực lượng ở Mobile
“Thẳng nhóc đó nói đúng” viên trung úy phụ trách vụ án nhận xét. Thi thể phía sau chiếc xe tải cũng kinh khủng như bất kỳ xác chết nào sau hai ngày bị bỏ lại trong xe hơi, tại Alabama trong tháng 6 nóng nực. Một lỗ hổng có thể nhìn thấy dưới đường tơ kẽ tóc phía sau đầu của người quá cố, quả thực nó đã bị trúng một viên đạn 22 li. Không còn nghi ngờ gì nữa, thủ phạm ngồi ở ghế bên phải của gã tài xế đã chết do chấn thương sọ não và chảy nhiều máu. Còn có thêm một phát hiện nữa
“Tôi đã thấy gã này. Gã là một kẻ buôn ma túy” một thanh tra nói
“Vậy Ernie dính dáng gì đến hắn?”
“Chúa biết được. Đám con của anh ấy thì sao?” một thanh tra hỏi
“Chúng vừa mất cả mẹ lẫn cha….giờ chúng ta làm cmn thế nào mà nói được cho chúng biết rằng bố chúng là cớm bẩn. Chúng ta có làm được thế với hai đứa trẻ mồ côi không?”
Họ liếc nhìn nhau và nhận ra rằng không ai có thể làm thế được cả. Họ phải tìm cách biến Ernie thành anh hùng và phải đảm bảo cmn khen ngợi đứa trẻ Sanderson kia
“Ông có nhận ra mình vừa làm gì không?” Cortez hỏi. Hắn tự cảnh báo bản thân không được tức giận trước khi bước vào đây. Trong một tổ chức của người Latin hắn sẽ là – hắn phải là- người duy nhất còn giữ được lý trí. Họ sẽ tôn trọng hắn giống như người La Mã tôn trọng sự trong trắng: Lý trí ở đây cũng giống như trinh tiết, là thứ hiếm hoi và đáng ngưỡng mộ vì nó thuộc sở hữu của người khác
“Tôi đã dạy bọn Bắc Mỹ đó một bài học” Escobedo khăng khăng đáp lời với vẻ mặt kiêu ngạo, khiến Felix suýt nữa thì mất tự chủ
“Và họ đã phản ứng thế nào?”
Escobedo thực hiện một cử chỉ tỏ vẻ quyền lực và hài lòng “Như bọ cắn thôi”
“Có hẳn cũng biết rằng bao nỗ lực tạo lập nguồn tình báo có giá trị của tôi giờ cũng bị đổ song đổ bể…”
“Nguồn tình báo nào?”
“Thư ký của giám đốc FBI” Cortez cười đắc thắng
“Và cậu không thể sử dụng cô ta được nữa à?” Escobedo bối rối.Đồ ngu
“Trừ khi ông muốn tôi bị bắt, Jefe. Nếu chuyện này thành công thì tôi sẽ cung cấp rất nhiều tin hữu dụng cho ông. Chúng ta có thể sử dụng thông tin từ người phu nữ trong nhiều năm một cách cẩn thận và có thể phát hiện những nỗ lực của họ để xâm nhập vào tổ chức của chúng ta, có thể khám phá những phương pháp mới mà người Mỹ sẽ áp dụng để chúng ta có thể suy nghĩ thấu đáo và cẩn thận đưa ra các biện pháp đối phó nhằm bảo vệ các hoạt động của mình, đồng thời cho phép họ đạt được một số thành công và khiến họ nghĩ rằng công việc của họ đang tiến triển” Cortez suýt thì nói thẳng ra rằng hắn phát hiện ra lý do vì sao đám máy bay đó đã mất tích, nhưng cuối cùng hắn giữ lại. Hắn gần như không còn có thể kiềm chế được cơn giận nữa. Felix bắt đầu nhận ra rằng hắn thực sự có thể thay thế Sếp mình ngồi sau cái bàn đó. Nhưng trước hết hắn phải để những người trong băng đảng này nhận ra giá trị của mình đã, rồi dần chứng minh rằng hắn hữu dụng hơn thằng ngu Escobedo này. Tốt hơn hết hãy để tự bọn họ xoay sở một thời gian, rồi bọn họ sẽ đánh giá được sự khác biệt giữa một điệp viên được đào tạo chuyên nghiệp với một lũ buôn lậu giàu xổi và tự học này
Qua cửa sổ máy bay, Ryan nhìn chằm chằm vào vùng biển dưới đó 42.000 feet. Không khó để quen với việc được đối xử như VIP. Với tư cách là phó giám đốc CIA anh có quyền được bố trí chuyên cơ bay thẳng từ Andrews tới một sân bay quân sự gần trụ sở NATO ở Mons, Bỉ. Anh đang đại diện cho CIA tham dự cuộc họp nửa năm/lần với các đồng nghiệp bên tình báo tại các đồng minh Châu Âu. Cuộc gặp gỡ này rất quan trọng, anh có một bài phát biểu và sẽ cố gắng tạo ấn tượng tốt với mọi người. Nhiều người tham dự tại đó đã biết anh nhưng đó là với vai trò là trợ lý đặc biệt của James Greer, và giờ anh phải chứng minh bản thân đủ thay thế anh Nhưng Ryan tin chắc anh sẽ thành công. Anh đưa thêm 3 người đứng đầu bộ phận dưới quyền mình đi cùng và một chỗ ngồi vô cùng thoải mái trên chiếc VC-20A nhắc nhở anh mình quan trọng thế nào. Anh không hề biết đây cũng là con chim đã đưa Emil Jacobs đến Colombia. Đây cũng là điều tốt. Dù học cao nhưng Ryan vẫn rất mê tín
Là Phó giám đốc phụ trách điều tra, Bill Shaw hiện là quan chắc cao cấp nhất của FBI và cho đến khi Tổng Thống bổ nhiệm một giám đốc mới và được Thượng Viện thông qua thì ông sẽ là Quyền Giám đốc. Việc bộ nhiệm có thể mất thời gian. Năm nay lại là năm bầu cử và khi mùa hè đến gần thì người ta nghĩ đến các đại hội toàn quốc nơi hai Đảng đề cử ứng cử viên chứ mấy ai nghĩ đến việc bổ nhiệm Kỳ lạ là Shaw không quan tâm đến điều đó chút nào. Một giám đốc mới sẽ không được bổ nhiệm trong một thời gian ngắn, có nghĩa là ông sẽ chịu trách nhiệm điều hành Cơ quan Điều tra Liên bang, và vụ án tầm cỡ điều tra vụ giết Jacobs, FBI cần người có kinh nghiệm chỉ đạo. Đối với William Shaw “thực tế chính trị” không quan trọng lắm. Các đặc vụ hàng ngày vẫn giải quyết các vụ án tội phạm đấy thôi, và đối với ông ,vụ án này là mọi thứ ông quan tâm bây giờ. Hành động đầu tiên ông làm khi biết về cái chết của Giám Đốc Jacobs là gọi ngay cho trợ lý điều hành kiêm người bạn, Dan Murray. Nhiệm vụ của Dan giờ là giám sát vụ án từ văn phòng trợ lý với 2 nơi liên quan: Vụ điều tra ở Colombia và Vụ điều tra ở Washington. Kinh nghiệm của Murray khi còn là Cố Vấn Pháp Lý ở ĐSQ Mỹ tại London cho ông những nhạy cảm chính trị cần thiết để hiểu rằng các khía cạnh liên quan đến nước ngoài có thể khiến FBI không hài lòng. Murray bước vào phòng Shaw lúc 7.00 sáng. Suốt hai ngày qua, cả hai đều không được ngủ, nhưng họ sẽ ngủ trên máy bay. Lễ tang của Giám đốc Jabobs sẽ diễn ra ở Chicago hôm nay và họ sẽ bay đến đó trên máy bay cũng chở thi hài của ông để đến lễ tang
“Thế nào rồi?”
Dan nhẹ nhàng mở tập hồ sơ “Tôi vừa nói chuyện với Morales tại Bogata. Kẻ bắn súng mà bên đó bắt được từng tham gia phong trào M-19 và hắn chả biết gì sất. Tên là Hector Buente, 20 tuổi, bị đuổi khỏi trường Đại học Andes – vì học kém. Rõ ràng là đám địa phương bên đó cũng hành hắn ra bã – Morales nói họ cũng sốt ruột vì vụ này – nhưng thằng bé đó có biết gì nhiều đâu. Vài ngày trước, mấy kẻ giết người này được thông báo rằng có một hành động quan trọng để chúng thực hiện, nhưng chúng không biết hành động đó là gì và thực hiện ở đâu cho đến bốn giờ trước khi hành động. Ngoài việc biết có đại sứ trên xe, chúng không biết những người khác là ai. Nhân tiện, có những đội bắn như thế này nữa đặt ở những tuyến đường khác. Bên Bogota có vài cái tên và cảnh sát địa phương đang săn tìm. Tôi nghĩ hướng này cụt rồi. Bọn đó chỉ được thuê thôi và đám đầu sỏ trong cuộc đã thoát đi lâu rồi”
“Bọn chúng bắn tên lửa từ đâu?”
“Đột nhật vào hai phòng, chắc chắn bọn chúng đã khảo sát trước nơi này rồi. Khi thời điểm tới thì chúng chỉ tiến vào – chính xác là đột nhập vào- trói chủ nhân ngôi nhà lại và đợi xe đến. Hành động chuyên nghiệp thực sự từ đầu đến cuối” Murray nói
“Chỉ có 4 giờ báo trước?”
“Chính xác”
“Điều đó có nghĩa là ngay sau khi máy bay cất cánh ở Andrews” Shaw nhận xét
Murray gật đầu “Điều này cho thấy rõ rầng bên chúng ta có người tiết lộ tin. Kế hoạch bay được điền là bay đến Grenada – nơi đúng con chim đó đã thực sự hạ cánh. Kế hoạch bay chỉ báo thay đổi trước khi đến điểm đích 2 giờ. Bộ trưởng tư pháp Colombia là người duy nhất biết Emil hạ cánh xuống ở đâu và ông ấy không thông báo cho đội ở dưới biết cho đến khi còn 3 giờ nữa máy bay đó hạ cánh. Lúc đó các thành viên khác của chính phủ mới biết có chuyện gì đó quan trong sắp diễn ra. Thông tin phải bị lộ từ đây, điều này cũng sẽ giải thích tại sao lệnh báo động cho mấy người bạn M-19 của chúng ta, nhưng thời gian lại vừa sát. Trừ khi AG Colombia tự tiết lộ thông tin mật. Morales nố chuyện này là không thể. Ông ấy được người dân coi là Oliver Cromwell, cực kỳ trung thực và kín như bưng. Không có nhân chứng hoặc bằng chứng chứng minh cho giả thuyết này được. Việc rò rỉ thông tin diễn ra ở phía bên ta, Bill”
Shaw dụi mắt và nghĩ muốn uống thêm vài ly cà phê, nhưng ông đã nạp đủ cà phê trong dạ dày đến mức đi tiểu cũng ra cà phê rồi. “Tiếp tục đi”
“Chúng tôi đã hỏi tất cả những người biết về chuyến đi này. Khỏi cần phải nói, không ai công nhận đã nói ra ngoài. Tôi đã yêu cầu một trát của tòa cho phép kiểm tra nhật ký gọi điện thoại, nhưng không hy vọng tìm ra manh mối nào”
“Thế còn….”
“Mấy gã ở Andrews?” Dan mỉm cười “Họ cũng trong danh sách. Có lẽ có 40 người, toàn nhân vật quan trọng, những người biết về chuyến đi đó của Giám Đốc, bao gồm những người biết trước việc con chim cất cánh trước 1 giờ”
“Bằng chứng vật chất thì sao?”
“Chà, chúng ta có một trong số những khẩu phóng RPG và một vài vũ khí khác. Quân đội Colombia đã phản ứng cmn rất tốt – Chúa ơi, chạy lên một tòa nhà nơi anh biết có một đội quân trang bị vũ khí hạng nặng, đúng phải thực sự dũng cảm đấy. Mấy thằng M-19 cũng có trang bị vũ khí hạng nhẹ của Liên Xô, có lẽ tuồn từ Cuba vào, nhưng chắc cũng ngẫu nhiên thôi. Tôi muốn nhờ Liên Xô giúp xác định số lót và số lô xuất của khẩu RPG này
“Cậu nghĩ chúng ta có nhận được sự hợp tác không?”
“Tệ nhất thì họ cũng chỉ nói không thôi, Bill. Chúng ta sẽ xem mấy lời phát biểu công khai vớ vẩn của họ là thật hay không”
“Được rồi, hãy hỏi đi”
“Phần còn lại của bằng chứng vật lý rất rõ ràng. Nó xác nhận điều chúng ta đã biết và không có gì hơn. Có lẽ bên Colombia có thể làm việc theo cách của họ để lần ngược lại đường dây M-19 nhưng tôi nghi ngờ sẽ đạt được kết quả. Họ đã đối phó với nhóm này một thời gian và cũng biết khó khăn thế nào”
“Được rồi”
“Bill, anh trông mệt mỏi quá rồi” Murray nhận xét “chúng ta cứ để cho mấy đặc vụ trẻ tham gia nhiều việc hơn. Mấy thằng khọm già chúng ta nên biết giới hạn bản thân”
“Ừ, chà, tôi có vài việc cần phải xem” Shaw ra hiệu chỉ lên bàn
“Khi nào máy bay cất cánh?”
“10.30”
“Chà, tôi sẽ trở lại văn phòng để ngủ một lát. Tôi đề nghị anh làm điều tương tự đi” Shaw nhận ra đó không phải là ý tồi. 10 phút sau ông cũng bắt đầu ngủ, dù uống rất nhiều cà phê. Một giờ sau, Moira Wolfe bước đến cửa phòng ông, gõ cửa nhưng không thấy tiếng trả lời. Cô không muốn tự ý mở cửa, không muốn làm phiền Mr. Shaw, dù có vài điều quan trọng muốn nói với ông. Cô có thể đợi đến khi tất cả họ lên máy bay
“Chào Moira” Thư ký của Shaw xuất hiện, bắt gặp cô đang đi ra “Có chuyện gì thế?”
“Tôi muốn gặp Mr. Shaw nhưng tôi nghĩ ông ấy ngủ rồi. Ông ấy đã làm việc suốt kể từ khi….”
“Tôi biết. Cô trông cũng như cần nghỉ ngơi đấy”
“Có lẽ là tối nay”
“Có muốn tôi nói với ông ấy….”
“Không, tôi sẽ gặp ông ấy trên máy bay”
Có một sai sót nhỏ khi xin trát tòa. Viên đặc vụ chuẩn bị hồ sơ xin trát tòa đã ghi nhầm tên của vị công tố liên bang Mỹ và phải ở lại đến 9.30 tối để chuẩn bị vì vị công tố cũng đến làm muộn vào sáng thứ hai. May mà 10 phút sau anh đã có được thứ mình cần và may mắn hơn là công ty điện thoại ở cách đó không xa và viên đặc vụ có được mọi cuộc gọi mình cần dựa theo hóa đơn ở đó. Tổng cộng có hơn 100 cái tên và hơn 200 số gọi cùng 61 thẻ tín dụng, trong đó có vài số không phải do T&T (Công ty điện thoại Mỹ) phát hành. Mất gần 1 giờ để copy toàn bộ các cuộc gọi và viên đặc vụ cẩn thận kiểm tra lại danh sách các số điện thoại để bảo đảm không có sai sót hoặc thiếu sót trước khi rời đi. Anh mới tốt nghiệp ra trường cách đây vài tháng và công việc đầu tiên là ở Văn PHòng Hiện Trường Washington này, chủ yếu phụ việc cho các đặc vụ cấp cao để học việc và không để ý đến dữ liệu vừa nhận được. Ví dụ, anh không biết rằng số đầu +58 là số cuộc gọi quốc tế đến Venezuela. Nhưng anh còn trẻ và sẽ nhận ra được điều này trước buổi trưa
Chiếc máy bay VC-135 là phiên bản quân đội của dòng bay Boeing 707 cũ, không có cửa sổ mà hành khách thích nhưng có cửa để hàng lớn để đẩy quan tài của Giám đốc Jacobs vào trong khoang trong chuyến đi cuối cùng của ông đến Chicago. Tổng Thống đi máy bay khác, theo lịch trình sẽ đến Sân bay quốc tế O’Hare sớm hơn vài phút. Ông sẽ phát biểu ở hai nơi: Nhà Thờ và Nghĩa Trang
Shaw, Murray và nhiều sỹ quan cao cấp FBI khác đi chiếc máy bay thứ hai, vốn thường được sử dụng để vận chuyển hài cốt và thực hiện các nhiệm vụ tương tự khác. Phía trước khoang được trang bị thiết bị đặc biệt để cố định quan tài trong khoang. Cabin thậm chí còn không có một cửa sổ nhỏ có thể đánh lạc hướng sự chú ý, điều này khiến hành khách trong cabin chỉ có thể nhìn vào chiếc quan tài bằng gỗ sồi sáng bóng trong suốt hành trình. Vì lý do nào đó, việc đi máy bay như vậy khiến Shaw và những người khác càng cảm thấy đau buồn hơn về vụ sát hại Jacobs. Trên đường đi không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng thổn thức sâu thẳm của động cơ turbo đi cùng người sống và người chết.
Nhưng về mặt tổ chức, chiếc máy bay này thuộc phi đội máy bay đặc biệt của Tổng Thống, và nó có đầy đủ các thiết bị liên lạc cần thiết cho nhiệm vụ phục vụ Tổng Thống. Một trung úy Không quân đi ra phía sau cabin, tìm Murray, và đưa ông đến khoang thông tin liên lạc phía trước.
Chỗ ngồi của Bà Wolfe ở bên cạnh lối đi, cách chỗ ngồi của các sỹ quan cấp cao khoảng 30 feet. Những giọt nước mắt vẫn rơi như mưa trên khuôn mặt cô và dù cô nhớ rằng có vài điều cần nói với Mr. Shaw nhưng giờ không phải là lúc và địa điểm thích hợp để nói chuyện đó, phải không? Dù sao thì cũng không quan trọng lắm – chỉ là khi được đặc vụ phỏng vấn vào ngày hôm qua, cô đã mắc sai lầm. Thực sự thì sự kiện này khiến cô vẫn còn sốc, khó mà chấp nhận được. Đời cô đã chứng kiến nhiều mất mát trong vài năm qua và cơn chấn đông tâm thần trước cái chết của Giám Đốc vào cuối tuần đó đã ….thế nào nhỉ? Khiến cô bối rối? Cô không biết. Nhưng giờ không phải lúc. Hôm nay là thời gian thương tiếc người Sếp tốt nhất của cô, người đã quan tâm đến cô cũng chu đáo như những đặc vụ bảo vệ ông. Cô thấy Mr. Murray dường như có chuyện gì đó, bước qua chiếc quan tài chỗ bàn tay cô vừa đặt lên đó vuốt ve để gửi lời chào tạm biệt đến giám đốc. Cuộc gọi không dài quá 1 phút. Murray bước ra khỏi cabin liên lạc chật chội, và cũng như thường khi trên mặt không có biểu hiện gì. Nhưng ông không nhìn về phía quan tài mà chỉ nhìn về phía đuôi, nơi vợ mình ngồi và đi thẳng đến đó
“Ôi, Cứt thật!” Dan lẩm bẩm nghi ngồi xuống. Vợ anh quay đầu nhìn sang. Đây không phải là lời nói thích hợp trong đám tang. Cô quay đầu nhìn sang nhưng Murray chỉ lắc đầu. Khi anh nhìn lại vợi, cô không còn thấy vẻ mặt thương tiếc nữa, mà là đau buồn
Chuyến bay kéo dài hơn 1 giờ. Đội bảo vệ danh dự, mặc quân phục chỉnh tề, đi từ cabin ra phía trước và nâng quan tài lên. Sau khi họ bước ra, các vị khách khác mới bước xuống máy bay, nhìn thấy rất nhiều người đang đợi trên đường băng và có một máy quay TV hướng về đám đông ở phía xa. Đội bảo vệ danh dự khiêng chiếc quan tài chậm rãi tiến theo cùng với hai lá cờ đi ở phía trước: 1 lá cờ quốc gia Hoa Kỳ và một lá cờ FBI, trên đó có ghi phương châm của Cục Điều Tra Liên Bang “Trung Thành – Dũng Cảm – Liêm Chính”. Murray nhìn lá cờ tung bay trong gió, tự hỏi những từ này khó nắm bắt đến mức nào. Nhưng ông chưa thể nói với Bill bây giờ. Nó sẽ gây chú ý mất.
“Chà, giờ thì chúng ta đã biết vì sao phải cho cái sân bay đó nổ tung” Chavez đang xem truyền hình lễ tang trong phòng họp ở doanh trại. Với anh thì mọi thứ giờ đã rõ ràng
“Nhưng tại sao họ lại yêu cầu cũng ta rút lui nhỉ?” Vega hỏi
“Chúng ta sẽ quay trở lại, Oso. Không khí có thể loãng hơn khi chúng ta quay trở lại đấy”
Larson không cần xem trực tiếp trên TV. Anh đang rò trên một tờ bản đồ, đánh dấu từng địa điểm chế biến ma túy anh biết và từng địa điểm anh nghi là nhà máy chế biến ở phía tây nam Medellin. Anh biết những khu vực này – ai mà không biết chứ?- nhưng vạch ra địa điểm chi tiết của từng địa điểm…thì khó hơn, nhưng, lại nhưng, đó là vấn đề kỹ thuật thôi. Hoa Kỳ đã phát minh ra một công nghệ giám sát hiện đại và tốn gần 30 năm để hoàn thiện. Larson hiện đang ở Floria, với lý do nhận một chiếc máy bay mới, nhưng động cơ của nó có vẻ không ổn
“Chúng ta đã làm việc này bao lâu rồi?”
“Chỉ khoảng 2 tháng” Ritter trả lời. Ngay cả khi cơ sở thông tin hữu hạn thì việc phát hiện các cơ sở chế biến ma túy cũng không quá khó. Tất cả thị trấn và làng mạc trong khu vực này đều đã được đánh dấu, tất nhiên, bao gồm cả các ngôi nhà cá nhân. Gần như mọi cơ sở đều có đèn điện nên rất dễ phát hiện, và một khi được xác định rõ rang, máy tính sẽ tự động xóa chúng khỏi bản đồ. Các điểm phát sáng còn lại không phải là thị trấn, làng mạc và trang trại. Tất nhiên, một số điểm phát sáng là bình thường hoặc tương đối bình thường. Nếu một điểm sáng xuất hiện nhiều hơn hai lần trong một tuần, các nhà phân tích tình báo sẽ tự ý cho rằng đây không phải là nơi họ quan tâm và xóa nó khỏi bản đồ. Còn lại khoảng 60 địa điểm sáng trên bản đồ. Mỗi nơi đều có thể là nơi lá coca thô bắt đầu quá trình tinh chế, chứ không phải là trại của đám hướng đạo sinh Colombia
“Chúng ta không thể sử dụng phương pháp hóa học để xác định cơ sở chế biến cocaine” Ritter nói “Tôi đã kiểm tra rồi. Nồng độ ete và eceton tập trung trong không khí không nhiều hơn lượng bay hơi của chất sơn móng tay, chưa kể các phản ứng sinh hóa khác nhau trong môi trường này. Đây là rừng rậm, phải không? Có nhiều gốc cây thối rữa trên mặt đất sẽ giải phóng đủ loại sinh hóa học khác nhau cùng lúc. Vì vậy chúng ta chỉ có thể sử dụng vệ tinh giám sát hồng ngoại. Dù sao thì họ cũng sản xuất chủ yếu về đêm mà nhỉ? Tôi tự hỏi tại sao lại thế?”
Larson lẩm bẩm đồng ý “Trước đây quân đội thường càn quét khu vực này để săn tìm họ, vì vậy tôi đoán phần lớn họ vẫn làm theo thói quen đó”
‘Chà, thế thì tốt cho chúng ta ta thôi, đúng không?”
“Chúng ta sẽ làm gì?”
Murray chưa bao giờ tham dự một lễ tang Do Thái. Nhưng cũng không có khác biệt nhiều giữa lễ tang theo công giáo và do thái giáo. Ông không hiểu ngôn ngữ nguyện cầu, nhưng chắc thông điệp cũng thế thôi. Thưa Chúa, chúng con gửi trả lại một người tốt cho Người.Cảm ơn Người đã để ông ấy sống cùng chúng con một thời gian. Bài diễn văn của Tổng Thống được soạn thảo bởi những cây bút giỏi nhất tại Nhà Trắng, trích dẫn từ Kinh Torah, Talmud và Kinh Tân Ước, vì vậy nghe đặc biệt xúc động. Rồi tổng thống nói về công lý, vị thần thế tục mà cả cuộc đời của Emil Jacobs đã phụng sự. Tuy nhiên, khi gần đến đoạn kết, ông nói mọi người đừng nên tìm cách báo thù, thì Murray nghĩ….đó chỉ là lời chót lưỡi đầu môi. Bài điếu văn được viết đẹp như một bài thơ, nhưng Murray cảm thấy rằng tổng thống dường như đang nói như một chính trị gia. Viên đặc vụ nghĩ, mình đang mỉa mai bài phát biểu của ông ta à? Ông là một cảnh sát, công lý đối với ông là bắt mấy tên khốn đã phạm tội này phải trả giá. Rõ ràng, tổng thống cũng đang nghĩ như thế bất chấp bài phát biểu của ông ta không thể hiện ra. Murray thấy không sao cả
Những người lính đang xem lễ tang qua TV trong im lặng. Vài người đang mài dao trên đá mài nhưng hầu hết mọi người ngồi xem và lắng nghe bài diễn văn của Tổng Thống, biết ai đã giết người mà trước đây rất ít người biết tên ông ấy. Chavez là người đầu tiên đưa ra phán đoán chính xác, nhưng cũng không cần nhiều trí tưởng tượng để đoán ra, phải không? Họ chấp nhận những tin tức chưa-được-thông-báo-rộng-rãi, coi đây là bằng chứng bổ xung cho việc kẻ thù đã tấn công trực diện vào một trong những biểu tượng quan trọng nhất của đất nước. Quan tài được phủ quốc kỳ, còn có thêm cờ của cơ quan mà người quá cố đang phục vụ. Nhưng đối phó với kẻ thù không phải là việc của cảnh sát, phải không? Vì vậy, khi vị Tổng Tư Lệnh đọc điếu văn, những người lính vẫn theo dõi trong im lặng. Nhưng khi tang lễ kết thúc, cửa phòng mở ra và chỉ huy đã đứng ở cửa
“Chúng ta sẽ quay lại vào tối nay. Tin tốt là nơi chúng ta đến sẽ mát hơn lần trước” Đội trưởng Ramirez nói với quân mình. Chavez nhướng mày nhìn Vega
Cùng với sự hỗ trợ của nhóm tàu kéo, tàu USS Ranger đã ra khơi, trong khi các tàu hộ tống đã rời bến từ trước và hình thành đội hình sẵn sàng trong gió biển Thái Bình Dương. Một giờ sau, USS Ranger ra khơi với tốc độ 20 hải lý/giờ. Một giờ tiếp theo nữa, các máy bay của nó bắt đầu bay về tàu. Đầu tiên là các máy bay trực thăng đáp xuống, một trong số đó tiếp nhiên liệu rồi lại cất cánh, nhận nhiệm vụ cứu hộ tại mặt nước bên phải chiếc hàng không mẫu hạm. Máy bay cánh cố định đầu tiên hạ cánh tất nhiên là phi đội máy bay ném bom xâm nhập do thiếu tá Jensen dẫn đầu. Trước khi cất cánh, anh nhìn thấy con tàu chở đạn USS Shasta bắt đầu tăng tốc. Nó sẽ tham gia vào nhóm bổ xung, đi sau đội tàu chiến đấu 2 giờ. Shasta có mang theo quả bom anh được lệnh thả. Anh đã biết đó là loại mục tiêu gì, chưa biết chính xác nơi thả bom nhưng anh đã nắm được đại khái ý tưởng và khi máy bay hạ cánh, bước xuống buồng lái, trong thâm tâm anh nhận ra đó cũng là ý tưởng anh muốn. Việc lo lắng về “thiệt hại phụ” như vài người hôm trước nhắc nhờ anh, giờ không còn là điều khiến anh lo lắng nữa. Anh nghĩ, thật là thuật ngữ kỳ quái, Thiệt Hại Phụ. Đó hoàn toàn là bàn tay của số phận khi một người đã ở nơi họ không nên ở, và do vậy trở thành thiệt hại phụ. Anh cảm thấy đáng tiếc cho họ nhưng không hề thấy có lỗi vì chuyện đó
Clark đã đến Bogota vào chiều muộn hôm đó. Không có ai đón cả và anh tự thuê một chiếc ô tô như thường lệ. Một giờ sau khi lái xe rời sân bay anh dừng xe bên con đường nhánh, hồi hộp đợi vài phút cho đến khi có một chiếc xe khác chạy đến dừng phía sau. Tài xế, một sỹ uan CIA tại trạm địa phương, giao cho anh một chiếc túi, rồi lái xe đi mà không nói một lời. Không phải là chiếc túi lớn, chỉ nặng khoảng 8 pound, trong đó có 1 chiếc giá 3 chân chắc chắn đã chiếm đến 1 nửa. Clark nhẹ nhàng đặt gói hàng lên ghế trước và tiếp tục lái xe đi Anh đã được “hàng hàng” khá nhiều lần nhưng hiếm khi để ý nó như lần này. Đây toàn bộ là ý tưởng của anh. Chà, anh nghĩ, phần lớn là ý tưởng của anh. Điều này khiến anh khá tự hào
2 giờ sau tang lễ, chiếc VC-135 lại cất cánh. Thật tệ khi họ không còn giữ được tinh thần tỉnh gáo như ở Chicago. Đó là thói quen của người Ireland chứ không phải là những đứa trẻ Do Thái sinh ra ở Đông Âu, nhưng Dan Murray chắc chắn Emil sẽ đồng ý thôi. Ông ấy sẽ hiểu đêm nay nhiều người sẽ nâng một cốc bia hoặc ly whiskey để tưởng nhớ mình, và đâu đó có thể ông đang mỉm cười vì điều đó. Nhưng không phải bây giờ. Dan bảo vợ đến ngồi cùng với Bà Shaw chỗ đối diện để ông có thể ngồi cùng Bill bàn chuyện. Tất nhiên Shaw để ý đến điều đó ngay lập tức, nhưng ông vẫn đợi đến khi máy bay chuyển sang trạng thái bay ổn định mới hỏi
“Chuyện gì thế?”
Murray đưa qua mảnh giấy mà ông đã xé từ máy in fax của máy bay vài giờ trước đó “Ôi, cứt thật!” Shaw thấp giọng rủa “Không thể là Moira. Không thể là cô ấy được”.