← Quay lại trang sách

Chương 17 TRIỂN KHAI HÀNH ĐỘNG

Các mệnh lệnh chiến đấu của quân đội thường được ban hành theo thứ tự SMESSCS (Situation; Mission; Execution; Service and Support; Command and Signal): Tình Huống; Nhiệm Vụ; Triển Khai; Hoạt Động Hỗ Trợ; Mệnh Lệnh và Tín Hiệu

Tình Huống (S) là thông tin nền tảng để triển khai nhiệm vụ, đây là thông tin thực tế là người lính phải được biết

Nhiệm vụ (M) là miêu tả cần thiết để thực hiện.

Triển Khai (E) là phương pháp thực hiện nhiệm vụ, cách thức hoàn thành

Hoạt Động Hỗ Trợ (SS) mô tả các hoạt động hỗ trợ của các đội khác để giúp người lính thực hiện nghiệm vụ

Mệnh lệnh (C) xác định ai là người ra lệnh trong toàn bộ chuỗi hoạt động, theo lý thuyết thì trải dài từ Lầu Năm Góc đến chỉ huy cấp thấp của quân đội, trong trường hợp khẩn cấp thì bản thân người lính cũng có thể trở thành một chỉ huy

Tín hiệu (S) là thuật ngữ chung chỉ các thủ tục giao tiếp cần tuân thủ. Lính đã được nghe phổ biến chung về tình hình, điều gần như không cần thiết lúc này. Cả tình hình và nhiệm vụ đều đã có chút thay đổi, nhưng họ cũng biết điều đó rồi. Đội trưởng Ramirez đã giải thích ngắn gọn phương thức triển khai nhiệm vụ hiện nay, cung cấp thêm vài thông tin khác cần thiết để hành động tối nay. Sẽ không có hỗ trợ từ bên ngoài ,nên họ phải độc lập thực hiện nhiệm vụ. Ramirez phụ trách chỉ huy chiến thuật, bổ nhiệm một vài lãnh đạo bên dưới phòng khi anh bị vô hiệu quá và anh cũng quy định mã radio. Hành động cuối cùng của anh trước khi dẫn lính của mình xuống đồi là liên lạc radio với VARIABLE. Anh không biết VARIABLE ở đâu nhưng đã nhận được sự chấp nhận hành động

Như mọi khi, Trung sỹ Domindo Chavez vẫn dẫn đầu, đi trước Julio Vega khoảng 100m, phía sau Vega 50m là đội ‘đi chậm’, những người tiến lên theo đội hình phân tán, cách nhau khoảng 10m. Đi bộ xuống dốc thường khiến mọi người cảm thấy mỏi chân hơn, nhưng họ không chú ý đến điều này vì mải tập trung xung quanh. Cứ mỗi vài trăm mét, Chavez lại tìm một góc tương đối thoáng để có thể quan sát mục tiêu – vị trí họ chuẩn bị tấn công- qua ống nhòm anh có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt của đèn dầu. Mặt trờ ở phía sau nên anh không lo lắng về ánh phản chiếu của ống nhòm. Vị trí mục tiêu hoàn toàn trùng khớp với điểm đánh dấu trên bản đồ – anh tự hỏi không biết thông tin này đã được thu thập bằng cách nào – và họ tuân theo chính xác các quy trình bắt buộc đã được phổ biến. Anh nghĩ, chắc chắn ai đó đã thực sự chuẩn bị thực chiến cho nhiệm vụ này. Ước đoán có khoảng 15 người tại HOTEL. Anh hy vọng thông tin này cũng chính xác.

Hành động của họ cho đến bây giờ rất trơn tru. Cây cối ở đây không rậm rạp như ở dưới đồng bằng và ít sâu bọ hơn. Anh nghĩ, có lẽ là do không khí quá loãng. Những con chim đang hót và tiếng hót của chúng trong rừng thường che đi tiếng động của đội anh gây ra khi di chuyển – nhưng tiếng chim cmn ít thật. Chavez đã nghe thấy một một người bị trượt chân phía sau mình 100m, chỉ có Ninja mới để ý đến điều này. Chưa đầy 1 giờ anh đã đi được nửa đường đến cứ điểm quy định, rồi đứng đó chờ đội bắt kịp

“Cho đến này mọi việc đều diễn ra tốt đẹp, jefe” anh nói với Ramirez “Tôi chẳng nhìn thấy gì cả, ngay cả lạc đà” anh nói thêm để cho thấy mình không căng thẳng gì cả “Chúng ta cần đi thêm chưa đến 3km nữa”

“Được rồi. Hãy dừng lại ở cứ điểm tiếp theo. Hãy nhớ rằng có thể bị dân thường nhìn thấy”

“Đã rõ, đội trưởng” Chavez khởi hành tiếp ngay sau đó. Hai phút sau những người khác cũng tiêp tục di chuyển

Giờ thì Ding di chuyển chậm hơn. Mỗi bước tiến thêm về HOTEL thì xác suất gặp kẻ thù lại tăng thêm một chút. Anh tự nhắc mình rằng bọn buôn ma túy không thể là mấy kẻ ngu. Chúng phải có đầu óc và người chúng thuê có thể là người địa phương, lớn lên trong thung lũng này và biết rõ đường đi nước bước nơi đây, rất nhiều người họ có trang bị vũ khi. Anh rất ngạc nhiên khi tình hình lần này khác hoàn toàn so với lần trước nhưng anh đã theo dõi và đánh giá mục tiêu vài ngày, thậm chí không đếm chính xác được có bao nhiêu người, không biết chúng trang bị vũ khí nào, không biết hỏa lực chúng mạnh đến đâu. Chúa ơi. Đây là thực chiến đấy. Và chúng chả chẳng biết cmn gì hết

Nhưng đây mới là lúc cần đến Ninja, anh tự nhủ, cố gắng tự an ủi để lấy thêm can đảm.

Thời gian bắt đầu trở nên kỳ lạ. Mỗi bước chân có vẻ như mất nhiều thời gian hơn, nhưng khi đến điểm hẹn cuối, tổng thời gian lại không quá dài, thật kỳ lạ, phải không? Giờ thì anh đã nhìn thấy ánh sáng le lói ở mục tiêu. Nhìn qua kính xuyên đêm, nó chỉ là một hình bán nguyệt màu xanh lá cây mờ ảo, nhưng vẫn không có gì có thể được nhìn thấy hoặc nghe thấy trong rừng. Khi đã đến được điểm hẹn cuối, Chavez chọn một cái cây, đứng phía sau, ngẩng đầu nhìn xung quanh để có được nhiều thông tin nhất có thể. Anh cảm thấy bây giờ có thể nghe thấy giọng nói, khi có khi không, thỉnh thoảng có một âm thanh bất thường từ phía mục tiêu. Điều anh lo lắng là anh chưa thực sự nhìn thấy gì cả. Anh không thấy gì ngoại trừ ánh đèn

“Có gì không? Đội trưởng Ramirez thì thầm hỏi

“Nghe này”

“ừ” đội trưởng nói sau một lúc yên lặng. Các thành viên trong đội tháo balo và chiaa thành từng nhóm theo kế hoạch. Chavez, Vega và Ingeles tiến đến HOTEL trước trong khi các thành viên còn lại vòng sang trái. Ingeles, trung sỹ phụ trách thông tin, mang theo một khẩu súng phóng lưu đạn M-203 treo dưới khẩu súng trường. Vega có súng máy và Chavez vẫn cầm khẩu MP-5 giảm thanh. Họ có nhiệm vụ giám sát mục tiêu. Họ phải càng gần mục tiêu càng tốt để hỗ trợ đội tấn công. Nếu bị ai đó phát hiện, Chavez sẽ phụ trách hạ hắn lặng lẽ. Ding dẫn đội của mình xuất phát trước, Đội trưởng Ramirez di chuyển sau đó 1 phút. Khoảng cách giữa hai nhóm được rút ngắn xuống còn 5m. Còn một mối nguy hiểm khác là sự hỗn loạn. Nếu bất kỳ thành viên nào bị mất liên lạc với đồng đội hoặc nếu có một lính kẻ thù bằng cách nào đó trà trộn được vào nhóm thì sẽ gây ra mối đe dọa chết người với toàn đội và nhiệm vụ

Mất hơn nửa giờ đồng hồ để đi hết 500m cuối cùng. Vị trí quan sát của Ding được đánh dấu rõ rang trên bản đồ nhưng trong đêm vẫn rất khó tìm thấy. Mọi thứ trong rất khác vào ban đêm và ngay cả khi dùng kính nhìn xuyên đêm anh sáng yếu thì mọi thứ vẫn…rất khác. Trong suốt đoạn đường ngắn này, Chavez biết mình hơi lo lắng, không phải là anh sợ mà anh chỉ cảm thấy mình bớt tự tin hơn. Anh tự nhủ chỉ còn 2 hoặc 3 phút nữa anh sẽ biết mình đang làm gì và mỗi khi nghĩ như thế anh lại thấy mình bình tĩnh lại- nhưng chỉ vài phút sau anh lại cảm thấy lo lắng trở lại. Lý trí nói với anh rằng phản ứng của anh là chuyện hoàn toàn bình thường, mô tả như trong sách hướng dẫn. Chavez không thích lắm nhưng kiểm soát được. Giống y như trong sách hướng dẫn có viết.

Anh nhìn thấy có chuyển động và dừng lại ngay lập tức Tay trái anh dơ lên ra hiệu cho những người phía sau lưng, mu bàn tay trái ra phía sau, lòng bàn tay hướng thẳng xuống để cảnh báo nhai người phía sau cũng dừng lại. Tin tưởng vào quá trình huấn luyện, anh lại lại ngẩng đầu lên. Vào ban đêm, đôi mắt con người chỉ có thể nhìn thấy chuyển động, đó là điều sách hướng dẫn có nói và kinh nghiệm của anh chứng thực. Trừ khi bên đối thủ cũng đeo kính nhìn xuyên đêm….

Và đối thủ không có kính. Bóng người cách đó khoảng 100m, chuyện động chậm rãi lướt qua rừng cây giữa Chavex và nơi Chavez muốn tới. Thông báo bản án tử hình cho người này giờ thật đơn giản. Ding ra hiệu cho Ingeles và Vega ở lại vị trí trong khi anh di chuyển sang phải, tránh con đường mà đối thủ mục tiêu đang đi và vòng về phía sau hắn. Hiện tại anh hành động rất nhanh vì anh phải đến điểm hẹn trong vòng 15 phút nữa. Sử dụng kính nhìn xuyên đêm để chọn những chỗ ít chướng ngại vật, anh giữ cho bước chân nhẹ nhàng nhất có thể, di chuyển gần bằng tốc độ bình thường. Niềm kiêu hãnh giờ đã lấn lướt nỗi sợ và giwof anh biết mình phải làm gì. Anh lặng lẽ tiến về phía trước, quỳ xuống, nhìn mục tiêu rồi hướng về con đường anh đang đi. Trong vòng 1 phút anh đã ở vị trí thích hợp. Có một con đường mòn ở đó, là lối đi dành cho lính canh. Chavez nhận ra tên ngu này đang đi dọc con đường đó. Đây đúng là điều không nên làm nếu còn muốn sống

Người đàn ông hiện đang đi bộ trở lại, bước đi rất chậm, bước đi chậm rãi gần như một đứa trẻ, sử dụng hai bắp chân di chuyển về phía trước- nhưng hắn đi rất nhẹ trên con đường mòn, Ding nhận ra muộn màng. Có lẽ hắn không hoàn toàn là kẻ ngu. Đầu hắn ngước nhìn lên dốc nhưng khẩu súng trường vẫn khoác trên vai. Chavez để hắn tiến lại gần, tháo kính nhìn xuyên đêm trong khi gã đàn ông lại nhìn ra chỗ khác. Anh mất tầm mục tiêu trong vài giây khi tháo kính khiến anh hơi hoang sợ theo bản năng nhưng Ding nhắc bản thân mình phải bình tĩnh. Người đàn ông này sẽ tái xuất hiện khi quay lại phía nam

Đúng thế thật, hắn đi qua như một bóng ma, rồi dần dần biến thành một bóng đen, đi dọc theo con đường rừng bị cắt xén Ding quỳ xuống gốc cây, nhắm súng vào đầu hắn và để hắn tiến lại gần. Tốt hơn là đợi cho đến khi chắc chắn giết được. Giờ thì Chavez thậm chí không cả thở, nhắm thẳng vào giữa đầu và bóp cò

Âm thanh va chạm kim loại của chốt súng tiểu liên H&K là không thể tin được. Mục tiêu ngã xuống tức thì, tạo ra một tiếng lạch cạch khi súng trường chạm đất. Chavez vội vã tiến về phía trước và nhắm súng vào mục tiêu. Nhưng người đàn ông này thậm chí còn không di chuyển. Chavez đeo kính nhìn đêm và nhìn thấy rõ một lỗ ở giữa mũi người đàn ông, viên đạn xuyên qua đáy não nên hắn chết không một tiếng động.

Ninja! Tâm trí anh hét lên hạnh phúc. Anh đứng bên cạnh cái xác và nhìn lên đồi, giờ vũ khi lên cao. Tất cả đều an toàn. Một phút sau, bóng hình Vega và Ingeles xuất hiện trong hình hài màu xanh lá cây, hướng tiếp xuống đồi. Anh quay lại, tìm một điểm có thể quan sát mục tiêu và chờ họ đuổi kịp

Mục tiêu ở ngay đó, cách 70m. Từ kính nhìn xuó yên đêm, anh có thể thấy ánh đèn nhấp nháy của đèn dầu, và nhận ra mình có thể quét sạch chúng một lần và mãi mãi. Giờ anh đã nghe được nhiều âm thanh hơn, thậm chí có thể bắt được vài từ. Đây là cuộc nói chuyện hàng ngày của những người làm đi làm lại một việc hàng ngày nhàm chán. Có một âm thanh va chạm, gần giống như…cái gì nhỉ? Ding không rõ nhưng hiện tại cũng chẳng quan trọng. Vị trí hỗ trợ hỏa lực của họ giờ đã trong tầm mắt. Chỉ còn duy nhất một vấn đề nhỏ

Vị trí hiện tại có chút bất lợi. Cây cối che chắn cho họ phía bên phải nhưng cũng ngăn cản họ bắn vào mục tiêu. Chavez tin rằng họ đã lập sai vị trí giám sát. Anh cau mày và lập các kế hoạch khác, biết rằng đội trưởng cũng làm tương tự nếu trong trường hợp này thôi. Họ tìm được một điểm gần tốt như thế cách đó 15m, có hướng bắn chính xác vào mục tiêu. Anh kiểm tra đồng hồ. Gần đến thời gian hẹn. Đã đến lúc anh quan sát mục tiêu lần cuối, quan trọng nhất

Anh đếm được có 12 gã. Người trung tâm của địa điểm đó là…cái gì đó giống như bồn tắm di động. Hai người giẫm lên đó, họ đang vò nát, khuấy hoặc chế biến những chiếc lá coca trông rất lạ, hoặc …họ sẽ nói cho chúng ta biết đó là gì không nhỉ? Anh tự hỏi. Nước với axit sulfuric à? Chắc là thế đấy. Anh nghĩ, Chúa ơi. Bước vào cái thùng acid chết tiệt đó! Những người đàn ông làm nhiệm vụ kinh tởm đó đang thay phiên nhau. Anh quan sát thấy mỗi khi có người thay thì người bước chân ra khỏi đó sẽ rửa chân và bắp chân bằng nước sạch. Ding kết luận, thứ này chắc chắn gây đau đớn hoặc bỏng gì đó. Vì khoảng cách chỉ có 30m nên anh nghe rõ câu chuyện cười đùa giữa bọn chúng. Một tên đang nói về bạn gái với những ngôn từ thô tục- khoa khoang về những gì cô ta đã làm với hắn và hắn làm với cô ta

Có 6 người đang cầm súng, tất cả đều là AK. Chúa ơi, mấy thứ chết tiệt này có khắp mọi nơi trên thế giới. Những người này rải rác khắp nơi ở cơ sở nhưng đang nhìn vào chứ không nhìn ra ngoài. Một trong số họ đang hút thuốc. Có một cái ba lô gần đèn lồng. Một người đàn ông đang dẫm trong bồn tắm nói gì đó với tên cầm súng và rút từ trong ba lô ra hai chai bia. Hắn uống 1 chai còn đưa tên cầm súng 1 chai

Ding tự nhủ, toàn mấy thằng ngu! 3 tín hiệu dài phát ra từ tai nghe, đây là tín hiệu Ramirez thông báo đã vào vị trí và hỏi liệu Ding đã sẵn sàng hay chưa. Anh trả lời bằng cách nhấn nút radio 2 lần, sau đó nhìn sang trái và phải. Vega đã mở giá đỡ, lắp khẩu SAW lên và tháo đai vải. 200 viên đạn đã sẵn sàng, bên cạnh còn một túi dự phòng

Chavez một lần nữa dựa sát vào một cái cây lớn hết mức có thể và chọn mục tiêu xa nhất Anh ước tính khoảng cách là 80m, đủ xa so với vũ khí của nah và quá xa nếu để bắn trúng đầu. Anh dùng ngón tay cái nhấn nút an toàn, ngắm bắn cẩn thận vào mục tiêu qua kính ngắm

Anh ngắm 3 phát, hai trong số đó găm trúng ngực hai gã, gã còn lại thì ngạc nhiên chết lặng. Rồi gã hét lên to đến mức tất cả đều quay lại nhìn. Chavez quay súng và ngắm vào một người khác vốn đang tháo súng trường xuống định bắn. Gã này trúng hai hoặc ba phát đạn nhưng vẫn cố nhặt súng bắn trả.

Ngay khi đối thủ chuẩn bị chống trả, Vega nổ súng, bắn chết người đó bằng loạt đạn của mình, rồi hỏa lực chuyện sang hai người đàn ông có vũ trang khác. Một trong số họ đã bắn 2 hay 3 viên đạn nhưng tất cả đều bay quá cao. Những người không có vũ khí phản ứng chậm hơn đám bảo vệ nhiều. Hai người bắt đầu chạy nhưng nhanh chóng bị loạt đạn của Vega hạ gục. Những người khác nằm xuống đất và hét. Hai người đàn ông có vũ trang khác xuất hiện- hoặc vũ khí của chúng bắt đầu khai hỏa. Một tràng lửa của súng tự động xuất hiện từ rừng cây bây kia, nhắm vào đội hỗ trợ hỏa lực. Chính xác như kế hoạch

Nhóm xung kích, dẫn đầu bởi Đại úy Ramirez, nổ súng từ cánh phải. Những tiếng nổ đặc biệt của khẩu M-16 xé toạc những tán cây trong khi Chavez, Vega và Ingeles tiếp tục nã đạn vào mục tiêu và tránh bị thương cho nhóm xung kích đang tới. Trong số những người bắn từ trong rừng, chắc hẳn ai đó đã bị thương vì lửa từ họng súng của anh ta chĩa lên trời. Nhưng hai tên vừa quay lại bắn vào nhóm xung kích cũng đã bị hạ. Giờ thì những người lính bắn vào bất cứ thứ gì đang chuyển động. Một trong những người đàn ông dẫm trong bồn tắm muốn nhặt khẩu súng trường trên mặt đất nhưng không thành công. Một tên khác đứng đó, có vẻ như muốn đầu hàng nhưng ngay khi vừa dơ tay lên thì đã bị một viên đạn từ khẩu SAW bắn xuyên qua ngực

Chavez và đội mình ngừng bắn để cho nhóm xung kích tiên vào khu vực mục tiêu an toàn. Hai trong số họ đưa tất cả những người bị thương nhưng chưa chết về phía tây. Mọi thứ giờ đã dừng lại. Những ngọn đèn dầu vẫn chiếu sáng toàn khu vực nhưng không còn gì khác ngoài tiếng súng và tiếng chim ríu rít giận giữ

4 lính biệt kích đang khám nghiệm thi thể. Phần còn lại của nhóm xung kích giờ tạo thành đội hình phòng thủ xung quanh mục tiêu. Chavez, Vega và Ingeles bật công tắc an toàn cho súng, thu dọn đồ và di chuyển về phía mục tiêu

Cảnh tượng Chavez nhìn thấy lúc này thật đáng sợ. 2 tên vẫn còn sống nhưng chắc cũng chẳng được lâu với vết thương đó. Một tên do súng máy của Vega bắn, ruột lòi cả ra ngoài. Tên còn lại có hai chân gần như đứt rời và rồi cũng nhanh chóng bị chảy máu đến chết thôi. Viên trung sỹ y tế nhìn bọn họ không chút thương tiếc. Cả hai chết trong chưa đầy 1 phút. Biệt đội không nhận được lệnh rõ rang về việc xử lý tù nhân. Không có ai đủ thẩm quyền ra lệnh cho lính Mỹ không bắt tù nhân và Ramirez cũng cảm thấy mang theo tù nhân đúng là vấn đề khó, nhưng dù sao thì ‘thông điệp’ cũng đã được gửi. Nó thật tệ. Nhưng những người này liên quan đến việc giết dần đám thanh niên Mỹ bằng ma túy và điều đó cũng không chính xác phải tuân theo các Quy tắc của chiến tranh trên bộ, phải không? Tệ thật. Ngoài ra, vẫn còn những điều khác phải lo

Ngay khi bước vào cơ sở, Chavez đã nghe thấy gì đó. Mọi người cũng nghe thấy chuyển đó. Có ai đó đang chạy trốn xuống núi. Ramirez chỉ tay về phía Ding và anh nhanh chóng đuổi theo

Anh mò thấy chiếc kính nhìn xuyên đêm và lấy nó ra khi chạy, và nhận ra rằng có lẽ hành động đuổi theo thật ngu ngốc. Anh đứng lại, đeo kính nhìn xuyên đêm, nhìn về phía con đường mòn và thấy người đàn ông đang chạy trốn đó. Đôi khi bạn cần phải thận trọng, đôi khi bạn cần phải mạnh dạn. Trực giác mách bảo anh rằng điều cần thiết lúc này là sự mạnh dạn. Anh chạy về phía đường mòn, tin rằng mình sẽ không bị ngã, và có thể nhanh chóng đuổi kịp gã đang trốn. Chưa đầy 3 phút, anh có thể nghe thấy tiếng người liều mạng chạy qua bụi cỏ. Ding dừng lại và đeo lại kính nhìn xuyên đêm. Chỉ cách 100m phía trước. Anh lại bắt đầu chạy hết tốc lực. Giờ còn 50m. Người đàn ông lại ngã xuống. Chavez giảm tốc độ và tự nhắc mình phải chú ý hơn đến các loại tiếng ồn, đừng để gã này bỏ chạy. Anh rời khỏi con đường mòn, di chuyên vê phía bên trái, chuyển động của anh giống như những bước nhảy được thiết kế sẵn. Cứ cách 50 yard anh lại dừng và sử dụng kính nhìn xuyên đêm. Bất kể người đàn ông đó là ai thì hắn cũng đang mệt mỏi và di chuyển chậm dần. Chavez chạy phía trước, sau đó quay lại và đợi hắn trên đường

Ding suýt thì tính toán sai. Vừa nâng súng lên, anh đã thấy bóng dáng người đàn ông đó hiện ra. Viên trung sỹ bắn theo trực giác vào ngực gã từ khoảng cách mười mét. Gã ngã ngay vào Chavez trong tiếng rên rỉ tuyệt vọng. Ding hất gã ra khỏi mình và bắn thêm một phát nữa vào ngực. Không có âm thanh nào thoát ra.

“Chúa ơi” viên trung sỹ thốt lên. Anh khuỵu gối và thở phào nhẹ nhõm. Anh vừa giết ai vậy? Anh đeo lại kính nhìn xuyên đêm và nhìn xuống

Người đàn ông này đi chân trần. Gã chỉ mặc một chiế sáo sơ mi đơn giản và quần dài…Chavez vừa giết một gã nông dân, một trong những kẻ nghèo khốn khổ vừa nhảy nhót trong cái chậu dầy lá coca. Đây không phải là điều đáng tự hào?

Sự phấn khích vốn thường có sau mỗi chiến dịch chiến đấu thành công giờ đã biến mất như quả bóng bị xì hơi. Vài gã nhà nghèo khốn khổ – thậm chí còn không có giày đi. Bọn buôn ma túy thuê họ vác lá trên lưng và để họ làm công việc sơ chế bẩn thỉu mà mệt mỏi với mức tiền công thấp

Dây lưng vẫn còn chưa cài. Anh ta vốn vào bụi cây để đi nặng thì tiếng súng vang lên. Anh ta chỉ muốn chạy trốn nhưng cái quần cứ tụt xuống khiến mọi nỗ lực trở nên vô vọng. Anh ta trạc tuổi Ding, nhỏ con hơn và mỏng người hơn, nhưng do hàm lượng tinh bột trong thức ăn của dân địa phương quá cao nên mặt hơn sưng húp. Một khuôn mặt bình thường, vẫn còn dấu vết sợ hãi, hoảng sợ và đau đớn trước khi chết. Anh ta không có vũ khí, chỉ là công nhân mùa vụ, chết vì ở sai nơi, sai thời điểm

Chavez không thấy tự hào gì về điều này. Anh bấm radio. “Số 6, đây là tiên phong. Tôi đã đuổi kịp. chỉ có 1 người”

“Cần hỗ trợ?”

“Không. Tôi có thể giải quyết được” Chavez cõng người đàn ông đã chết trên vai và chỉ về phía mục tiêu. Anh đã phải mất nhiều sức lực và cả mười phút để đến đó, nhưng đây là một phần nhiệm vụ. Tệ hơn nữa, sáu lỗ trên ngực của người đàn ông đều chảy máu, máu loang lổ lưng áo sơ mi kaki của anh, có lẽ nó còn nhuộm những chỗ khác.

Khi anh quay trở lại, tất cả các xác chết đều được tìm kiếm xong và xếp cạnh nhau. Có rất nhiều túi đựng là coca và nhiều thùng acid. Chavez đặt thi thể người đàn ông đó vào cuối hànn. Tổng cộng có 14 người

“Cậu trông hơi kiệt sức rồi” Vega nhận xét

“Có to được bằng cậu đâu, Oso” Ding vừa thở vừa trả lời. Trong cơ sở này còn có 2 điện thoại không dây loại nhỏ và nhiều vật dụng cá nhân khác, nhưng không có giá trị về mặt quân sự. Vài đôi mắt liếc nhìn cái ba lô đầy bia nhưng không ai cất lên câu đùa “Thưởng Thức Nào/ Miller Time!” như bình thường. Nếu có mã radio thì chắc chắn chỉ ở trong đầu bọn họ bất kể ai là Sếp trong số mấy tên này. Mọi người đều đã chết, ai biết được Sếp là ai. Mấy người này ăn mặc giông giống nhau, ngoại trừ thắt lưng đeo súng lục của mấy tên có vũ trang . Nói chung, đây là cảnh tượng thật buồn thảm. Nửa tiếng trước họ vẫn còn sống, nhưng giờ đã ra đi. Ngoài điều đó ra thì chả còn gì để nói thêm về nhiệm vụ này

Điểm quan trọng nhất là cả đội không có thương vong, dù trung sỹ Guerra hoảng sợ vì gần nơi bị nổ. Ramirez đã lục soát xong cơ sở, rồi ra lệnh toàn đội rời đi. Chavez vẫn dẫn đầu.

Đường lên núi khó khăn hơn, và cũng cho Ramirez có thời gian để xem xét vấn đề. Anh cảm thấy đáng nhẽ mình nên cân nhắc chuyện này từ lâu rồi mới phải:

Tất cả nhiệm vụ lần này là gì? Đối với Ramirez, nhiệm vụ bây giờ có nghĩa là mục đích bọn họ phải có mặt ở đây, vùng cao nguyên Colombia này, chứ không chỉ công việc xóa bỏ nhà máy chế biến vừa rồi.

Anh hiểu việc giám sát các sân bay sẽ ngăn chặn trực tiếp các chuyến bay vận chuyển ma túy đến Hoa Kỳ. Họ đã tiến hành trinh sát bí mật, và thông tin tình báo thu được đang được sử dụng trong một số hoạt động cụ thể. Điều này không chỉ đơn giản, mà còn có ý nghĩa. Nhưng bây giờ bọn họ đang làm cái quái gì ở đây? Đội của anh vừa tiến hành một cuộc tấn côn nhỏ hoàn hảo. Họ đã làm rất tốt – tất nhiên là sự vụng về của đối phương cũng trợ giúp vào đó.

Điều kiện này sẽ nhanh chóng thay đổi. Kẻ thù sẽ nhanh chóng rút kinh nghiệm từ cuộc tấn công vừa rồi và tăng cường các biện pháp an ninh. Ngay cả trước khi bọn họ hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì bọn họ cũng hiểu rằng có một cơ sở bị tấn công đồng nghĩa với việc phải tăng cường an ninh rồi

Kết quả thực sự của cuộc tấn công này là gì? Mấy trăm pound là coca đêm nay không được chế biến. Anh không nhận được hướng dẫn phải vận chuyển số lá này đi và ngay cả có nhận được lệnh thì anh cũng chẳng có phương tiện ngoại trừ việc đốt và anh không ngu xuẩn để đốt nó vào ban đêm vì làm như thế khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Thực sự thì hôm nay họ chẳng đạt được gì cả….không gì hết. Có cả tấn lá coca và hàng chục cơ sở chế biến – có lẽ hàng trăm cơ sở ấy. Đêm nay bọn buôn ma túy cũng chẳng có thiệt hại gì rõ ràng, như muỗi đốt inox

Vậy chúng ta đang mạo hiểm mạng sống vì cmn lẽ gì? Anh tự hỏi. Đáng nhẽ anh phải hỏi câu hỏi đó ở Panama, nhưng cũng giống như 3 sỹ quan của 3 đội kia, lúc đó anh cũng bị sôi sục bởi vụ ám sát giám đốc FBI và những những người khác. Bên cạnh đó, anh chỉ là một đại úy, và trách nhiệm của anh là tuân thủ lệnh chứ không phải ra lệnh. Là một sỹ quan chuyên nghiệp, anh đã quen với việc nhận lệnh từ chỉ huy tiểu đoàn hoặc lữ đoàn. Các sỹ quan chuyên nghiệp trên 40 tuổi trở lên biết rõ họ đang làm gì, hầu hết thời gian là thế. Nhưng lệnh anh đang nhận được bây giờ đến từ cấp nào? Giờ anh cũng không chắc – và anh chỉ có thể tạm hài lòng với việc người ra lệnh biết anh đang làm gì. Sao mình không hỏi nhiều câu hỏi hơn chứ! Ramirez đã thấy nhiệm vụ đêm nay thành công! TRước đó anh chỉ thấy một mục tiêu rõ ràng, nhưng giờ khi đã đạt được mục tiêu đó thì anh lại chẳng thấy mình có gì xa hơn. Đáng nhẽ anh nên nhận ra chuyện đó sớm hơn. Giờ thì Ramirez đã nhận thức được chuyện này nhưng quá muộn

Phần khác của cái bẫy này khiến anh còn khó chịu hơn. Anh phải nói với lính của mình rằng mọi chuyện đang đi đúng hướng. Họ đã thực hiện mọi thứ chỉ huy ra lệnh rất xuất sắc. Nhưng…

Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy? Anh không biết, vì không ai báo cho anh cả, và anh không phải là viên đại úy trẻ đầu tiên phát hiện ra vấn đề này quá trễ, hầu hết các sỹ quan trẻ đầy triển vọng sẽ tự hỏi tại sao họ lại được cử đến đây làm nhiệm vụ, trái với truyền thống của quân đội Hoa Kỳ. Nhưng giờ thì đã quá muộn để đặt câu hỏi này rồi

Tất nhiên giờ anh cũng làm gì còn lựa chọn. Anh chỉ có thể phải đặt giả thiết rằng nhiệm vu này thực sự cần thiết vì quá trình huấn luyện và kinh nghiệm cho anh biết anh nên nghĩ như thế. Ngay cả khi phán đoán của anh dẫn đến kết luận khác – Ramirez còn xa mới là một người ngu trung- nhưng anh vẫn phải buộc bản thân tin vào chỉ huy, cũng giống như những người lính dưới quyền đang tin tưởng anh. Anh cũng phải tin tưởng cấp trên của mình. Quân đội không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm như vậy.

200m phía trước, Chavez cảm thấy nhớp nháp sau áo sơ mi và tự đặt cho mình các câu hỏi khác. Anh chưa bao giờ tự mình khênh một xác chết, một thi thể đầy máu của kẻ thù lên sườn đồi. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chiếc áo sơ mi sẽ nhắc nhở anh chuyện này và anh cảm thấy có lỗi. Người anh giết không phải kẻ thù thực sự, mà là một người nông dân bình thường, không phải là người có vũ trang, vài gã nghèo khổ làm công cho sai chủ, có lẽ chỉ để nuôi gia đình. Nhưng Chavez còn có thể làm gì? Để anh ta đi?

Đối với viên trung sỹ thì chuyện đó dễ dàng hơn nhiều. Anh có sỹ quan để hỏi ý kiến. Đội trưởng Ramirez biết anh đang làm gì. Anh ấy là sỹ quan và đó là công việc của Ramirez: Biết chuyện gì đang diễn ra và đưa ra mệnh lệnh. Ý nghĩ này khiến anh cảm thấy thoải mái hơn một chút trên đường quay trở lại cứ điểm RON. Nhưng chiếc áo sơ mi dính máu vẫn đang hằn trên lưng như nhắc nhỏ Chavez đủ thứ vẫn tiếp tục ám ảnh lương tâm.

Tim Jackson trở lại văn phòng lúc 22.30 sau khi tham gia bài huấn luyện tiểu đội trong thao trường Fort Ord. Ngay khi anh ngồi vào chiếc ghế xoay rẻ tiền của mình, điện thoại đổ chuông. Bài tập này đã không diễn ra tốt đẹp. Tiểu đội hai do Ozkanian dẫn đầu thực hiện mệnh lệnh chậm hơn so với yêu cầu. Đây là lần thứ 2 liên tiếp anh ta ta mắc sai lầm khiến viên trung úy là anh đây mất mặt. Trung sỹ Mitchell cũng cảm thấy khó chịu vì đặt nhiều hy vọng vào viên sỹ quan trẻ. Cả hai đều biết rằng họ không thể tạo ra một trung sỹ chỉ huy giỏi dưới 4 năm được và cũng đòi hỏi tố chất sắc sảo như Chavez nữa. Nhưng giờ Ozkanian phụ trách đội và Mitchell phải giải thích vài thứ cho cậu ta. Anh giờ đang làm công việc của trung đội phó với sự năng động, nhiệt tình và chắc cũng đoán được gốc gác của Ozkanina, nếu có

“Trung úy Jackson” Tim trả lời sau tiếng chuông reo thứ hai

“Trung úy, đây là Đại tá O’Mara từ Bộ Chỉ Huy Các Chiến Dịch Đặc Biệt”

“Vâng, sir!”

“Tôi nghe nói cậu đang làm ầm ỹ về một trung sỹ tên là Chavez. Chuyện đó có đúng không?”

Jackson ngẩng đầu lên nhìn thấy Mitchell bước vào, áo ướt đẫm mồ hôi, với chiếc mũ bảo hiểm và nụ cười bí ẩn trên miệng. Lần này thì Ozkanian đã nhận được thông điệp “Vâng, sir. Anh ấy không xuất hiện tại đúng nơi cần đến. Anh ấy là một trong trong những người của tôi và…”

“Sai, trung úy! Cậu ta giờ là một trong những người của tôi. Cậu ta đang thực hiện vài việc mà cậu không có quyền được biết và cậu sẽ không bao giờ biết và cậu đừng, tôi nhắc lại là đừng có gọi điện khắp nơi hỏi những việc không liên quan đến cậu. ĐÃ RÕ CHƯA, TRUNG ÚY?”

“Nhưng, sir, xin lỗi, nhưng tôi..”

“Tai cậu có vấn đề à, nhóc?” Giờ thì giọng nói đã bình tĩnh hơn nhưng cũng khiến viên trung úy vốn đã có một ngày tệ hại giờ cảm thấy thực sự sợ hãi

“Không, sir, chỉ là tôi đã nhận được cuộc gọi từ….”

“Tôi biết chuyện đó. Tôi sẽ lo chuyện đó. Trung sỹ Chavez đang làm vài chuyện cậu không cần phải biết. Sẽ mất chút thời gian. Kết thúc câu chuyện. Rõ chưa?”

“Vâng sir”

Điện thoại cúp máy

“Cứt thật!” trung úy Jackson thốt lên

Trung sỹ Mitchell không nghe được cuộc điện thoại, nhưng tiếng tu tu từ dầu dây bên kia vẫn vang đến tận chỗ anh đang đứng “Chavez à?”

“Phải. Có một đại tá từ Bộ Chỉ Huy Các Chiến Dịch Đặc Biệt – tôi đoán là For MacDill- nói rằng họ đang điều động anh ấy làm gì đó. Và tôi không có quyền biết chuyện đó, và rằng ông ta sẽ lo chuyện Fort Benning”

“Ồ, khốn khiếp thật!” Mitchell nhận xét, kéo chiếc ghế ngồi đối diện với viên trung úy qua bàn, rồi nói “Tôi có thể ngồi xuống đây không sir?”

“Anh nghĩ chuyện gì đã xảy ra à?”

“Tôi không biết chi tiết, sir. Nhưng tôi biết một gã ở MacDill. Ngày mai tôi sẽ gọi một cú cho hắn. Tôi không thích chuyện người của mình mất tích kiểu này. Công việc cũng không diễn ra kiểu này được. Sir, ông ta không có quyền gì gây khó cho anh cả. Anh đang làm đúng công việc được giao, chăm sóc người của mình và không gây khó cho những người đang làm đúng việc của họ. Có lẽ chưa có ai nói với anh điều đó sao sir” Mitchell giải thích “Ông ta không thể trừng phạt một trung úy đáng thương đang cố tìm người của mình được. Anh cư bình tĩnh gọi điện cho chỉ huy tiểu đoàn hoặc có lể S-1 (nhân sự) và yêu cầu họ giải quyết vấn đề lặng lẽ. Các trung úy có đủ đại tá cấp trên của mình để khiển trách rồi, không khiến người lạ ở đơn vị xa lạ xen vào. Đây là lý do vì sao mọi thứ phải qua kênh. Anh có biết ai đã mắng mình chứ”

“Cảm ơn trung sỹ” Jacksom mỉm cười “Tôi đúng là cần khai sáng”

“Tôi đã nói với Ozkanian thằng cậu ta nên tập trung hơn vào lãnh đạo đội mình thay vì cố gắng trở thành trung sỹ Rock. Tôi nghĩ lần này cậu ta sẽ nghe ra. Cậu ta là một thằng bé tốt, thực sự thế. Chỉ cần được khuyên bảo nhiều hơn” Mitchell đứng dậy “Hẹn găp ở PT (cuộc diễn tập) ngày mai, sir. Chúc ngủ ngon”

“Đúng vậy. Chúc ngủ ngon, trung sỹ” Tim Jackson quyết định nên đi ngủ thay vì viết báo cáo vào hôm nay, vì vậy anh rời khỏi văn phòng và ra xe lái về BOQ (Ký túc xá dành cho sỹ quan độc thân). Trên đường đi anh vẫn suy nghĩ về cuộc gọi nhận được từ Đại tá O’mara, hoặc bất kể là ai. Các trung úy không giỏi đối phó với các đại tá cho lắm – anh đã xuất hiện (theo yêu cầu) tại nhà chỉ huy trưởng lữ đoàn để chúc mừng năm mới, nhưng mới chỉ đến thế. Các tân trung úy thường tỏ ra thấp thỏm. Mặt khác, một trong những bài học được giảng dạy ở West Point có nói rõ vè trách nhiệm của anh với lính của mình. Thực tế, Chavez đã không đến Fort Benning, rằng việc anh ấy xuất phát từ Ort thật….bất thường, vì vậy theo một cách tự nhiên và có trách nhiệm anh phải hỏi thăm về lính của mình, và việc hỏi thăm đó khiến anh bị khiển trách, điều này càng khiến viên sỹ quan trẻ cảm thấy kỳ lạ. Anh cứ để Mitchell gọi điện nhưng tốt hơn anh không nên can thiệp vào chuyện này ngay lập tức, không nên thu hút sự chú ý của người khác vào mình cho đến khi anh hiểu ra mình đang làm gì. Jim Jacksong là người có tương lai. Anh có ông anh trai làm ở Lầu Năm Góc để biết mọi chuyện sẽ vận hành như thế nào và sẽ sớm được thăng cấp lên O-6 – Cấp đại úy hoặc đại tá – ngay cả anh nhỏ bé và tầm thường. Robby có thể cho anh vài lời khuyên và đó là tất cả những gì anh cần lúc này

Chuyến bay vận tải diễn ra suôn sẻ và dễ chịu. Mặc dù vậy, Robby Jackson vẫn không thích chuyến bay này. Anh không thích ngồi quay mặt ra phía sau máy bay, nhưng nguyên nhân chính là anh không thích mình là hành khách để cho người khác cầm cần điều khiển. Là một phi công chiến đấu, phi công lái thử nghiệm và gần đây nhất là chỉ huy phi đội máy bay Tomcat ưu tú của hải quân, anh biết mình là người bay giỏi nhất trên thế giới và không thích giao phó mạng mình cho một phi công có kỹ năng kém hơn. Bên cạnh đó, tiếp viên trên máy bay hải quân rất kém, trong chuyến bay này là một thằng nhóc mặt xanh xao đến từ New York, dựa trên giọng nói của cậu ta, thậm chí còn đổ cả cà phê vào gã ngồi cạnh anh

“Tôi ghét nhưng thứ thế này” người đàn ông đó nói

“Ừ, chà, dù sao thì đây cũng đâu phải chuyến bay của hãng Delta, đúng không?” Jackson nói khi cất tập tài liệu vào cặp. Anh đã thuộc lòng kế hoạch chiến thuật mới. Cũng đúng thôi, chủ yếu là ý tưởng của anh mà

Người đàn ông bên cạnh mặc đồng phục Khaki với chữ “U.S” thêu trên cổ áo. Điều này chứng tỏ anh ta là một đại diện kỹ thuật, một dân sự làm việc cho hải quân, chứ không phải là người lính. Các tàu sân bay thường có các đại diện kỹ thuật kiểu này – họ là chuyên gia điện tử hoặc kỹ sư thuộc các hãng cung cấp kỹ thuật mới hoặc hỗ trợ hải quân đào tạo các kỹ thuật đặc biệt. Họ có hàm tương đương với chuẩn úy nhưng được đối xử tương đương với sỹ quan- ăn tối cùng với các sỹ quan và có điều kiệu sống thoải mái hơn- trên tàu hải quân Hoa Kỳ, thoải mái ở đây được hiểu tương đối, trù khi bạn là một thuyền trưởng hoặc vị tướng, còn không thì tất nhiên đại diện kỹ thuật không được hưởng mức đãi ngộ cần gì có đó

“Anh định làm gì trên tàu?” Robby hỏi

“Kiểm tra hiệu suất của vũ khí mới. Tôi sợ rằng mình không thể nói nhiều hơn về nó”

“Một trong số chúng hả?”

“tôi sợ rằng cũng vậy luôn” người đàn ông đó nói, kiểm tra dấu cà phê rớt trên quần

“Làm việc này thường xuyên?”

“Lần đầu tiên” người đàn ông nói “còn anh?”

“Tôi kiếm sống bằng việc bay trên tàu, nhưng hiện đang phục vụ ở Lầu Năm Góc. Phòng OP-05, Chiến Thuật Máy Bay Chiến Đấu”

“Tôi chưa bao giờ hạ cánh trên tàu sân bay” người đàn ông lo lắng thêm vào

“Không quá tệ đâu” Robby cam đoan “trừ khi về đêm”

“Ồ?” người đàn ông tỏ ra lo lắng nhưng cũng không lo lắng thật sự như tỏ ra bên ngoài

“Đúng vậy, hạ cánh xuống tàu sân bay ban ngày không khó. Nếu hạ cánh xuống sân bay thông thường, anh nhìn về phía trước và tìm địa điểm hạ cánh cho mình. Hạ cánh xuống tàu sân bay cũng vậy, chỉ khác là đường băng ngắn hơn. Nhưng vào ban đêm, anh thực sự không thể nhìn thấy nơi hạ cánh, vì vậy sẽ hơi lo chút thôi. Đừng lo lắng. Cô gái đang lái bây giờ…”

“Một cô gái?”

“Phải, rất nhiều phi công COD là gái. Người đang lái phía trước có kỹ năng rất tốt. Họ nói với tôi cô ấy là phi công hướng dẫn” Mọi người sẽ sẽ cảm thấy an toàn hơn nếu nghĩ phi công cũng là giáo viên hướng dẫn, ngoại trừ việc “Tối nay cô ấy ‘phát minh’ ra tín hiệu mới” Jack cố tình thêm vào. Anh thích trêu những người không thích bay. Thỉnh thoảng anh hay trêu cậu bạn thân Jack Ryan kiểu này khiến cậu ta rất phiền

“Tín hiệu mới?”

“Anh biết đấy, một thằng nhóc từ Pensacola, có lẽ không đủ giỏi để lái máy bay chiến đấu hay ném bom thì sẽ lái máy bay vận tải. Họ cũng cần phải học, đúng không? Ai chả phải lần đầu tiên hạ cánh xuống tàu sân bay vào đêm. Tôi cũng thế thôi. Không vấn đề gì đâu” Jackson nói thoải mái, rồi kiểm tra lại dây an toàn và chắt chặt lại. Qua nhiều năm anh đã phát hiện ra rằng cách tốt nhất để giảm bớt nỗi sợ hãi là truyền nó cho người khác

“Cảm ơn”

“Anh cũng tham gia Shoot-Ex hả?”

“Hả?”

“Buổi diễn tập mà chúng tôi tiến hành. Chúng tôi sẽ bắn một số loại tên lửa thật vào máy bay không người lái (drones). ‘ Shoot-Ex’ là cuộc tập trận phóng tên lửa”

“Tôi không nghĩ thế”

“Ồ, tôi đang hy vọng anh là người do Hughes gửi tới. Chúng tôi muốn kiểm tra xem liệu việc sửa lỗi trên hệ thống dẫn đường tên lửa đất đối không Phoenix có hoạt động hay không”

“Ồ, xin lỗi- không, tôi đang làm việc cho dự án khác”

“Được rồi” Jackson lấy một cuốn sách trong túi ra và bắt đầu đọc. Giờ thì anh chắc chắn có ai đó trên COD đang lo lắng hơn anh và anh có thể tập trung đọc sách. Tất nhiên là anh không thực sự sợ hãi. Anh chỉ hy vọng cái tay phi công mới ngồi ở lái phụ không xảy ra va quệt hay tai nạn vào hành khách trên đường băng thôi. Nhưng nếu chuyện đó xảy ra thì anh cũng đâu làm được gì

Cả đội kiệt sức khi quay về cứ điểm RON. Họ tìm được vị trí thích hợp khi đội trưởng tiến hành liên lạc radio. Một vài người ngay lập tức tháo vũ khí để lau, thậm chí có vài người bắn trượt

“Chà, Oso và khẩu SAW của cậu ta đã xuất hiện trong buổi biểu diễn tối nay” Vega nhét một mảnh vải vào họng súng 21 ly, rồi lấy nó ra “Làm tốt lắm, Ding” anh nói thêm

“Không không quá giỏi”

“Này, người anh em, chúng ta đã làm điều đúng, họ chỉ không có cơ hội để làm giỏi thôi”

“Cho đến nay chuyện đang dễ dàng đến ngạc nhiên, nhưng tình hình có thể sẽ thay đổi”

Vega nhìn lên và sau đó nói “Phải, đúng là thế”

Ở một độ cao không đồng bộ địa lý với Brazil, một vệ tinh thời tiết của Cơ quan Khí quyển và Đại dương Quốc gia có máy ảnh với độ phân giải thấp. Vệ tinh này đã được phóng cách đây 11 tháng và sẽ không bao giờ quay trở lại mặt đất nữa. Nó dường như treo lơ lửng vĩnh viễn khoảng 22.600 dặm trên khu rừng ngọc lục bảo của Lưu vực sông Amazon, nhưng trên thực tế nó đang di chuyển về phía đông trên quỹ đạo với tốc độ 7.000 dặm một giờ, bắt kịp với tốc độ quay của trái đất bên dưới.

Tất nhiên có những công cụ khác, nhưng công việc của hệ thống camera TV màu này rất đơn giản, theo dõi các đám mây bay lơ lửng trên không như những quả bóng mải cotton ở phía xa. Loại nhiệm vụ này rõ ràng quá đơn điệu đến nỗi mọi người không ai để ý đến tầm quan trọng của nó. Các vệ tinh này và những vệ tinh tiền nhân của nó đã cứu sống hàng ngàn người và là phần được coi là hữu ích và hiệu quả nhất trong chương trình không gian của Hoa Kỳ. Những sinh mạng được cứu chủ yếu là thủy thủ. Nếu không có vệ tinh thì tàu của họ có thể đi lạc vào vùng bão biển. Vệ tinh này có thể quan sát một vùng rộng lớn từ đại dương bao la bao quanh Nam Cực đến mũi đất phía bắc của Na Uy, không một cơn bão nào có thể thoát khỏi con mắt của chiếc camera này

Gần ngay bên dưới vệ tinh này, người ta vẫn chưa thể hiểu hết tại sao một cơn lốc xoáy lại được tạo ra ở vùng biển Đại Tây Dương rộng lớn và ấm áp gần với bờ biển phía tây của châu Phi, từ đó nó di chuyển theo hướng Tây về phía Tân Thế giới, và được người dân ở đó gọi là “Bão/ hurricane” theo tiếng Ấn Độ. Dữ liệu do vệ tinh này thu được đã được gửi đến Trung tâm Nghiên cứu Bão của Cục Quản lý Khí quyển và Đại dương Quốc gia (NOAA’s National Hurricane Center) ở Coral Gables, Florida.Trong nhiều năm, các nhà khí tượng học và khoa học máy tính ở đây đã nghiên cứu cách các cơn bão hình thành và tại sao lại xảy ra các chuyển động như vậy. Mùa bận rộn của các nhà khoa học này chỉ mới bắt đầu. Hơn một trăm người đang cẩn thận nghiên cứu những bức ảnh về cơn bão đầu mùa, trong đó có vài người đã lấy bằng tiến sỹ nhiều năm, có nhiều người từ hơn 20 trường đại học đến đây từ thực tập mùa hè. Có người mong muốn có thêm bão để có thể nghiên cứu, rút ​​kinh nghiệm. Những người có kinh nghiệm hiểu được nỗi lòng của họ, nhưng họ cũng biết rằng những cơn bão lớn từ đại dương này có sức tàn phá rất lớn và là sức mạnh chết người của thiên nhiên, thường cướp đi sinh mạng của hàng nghìn người dọc theo bờ biển đại dương. Họ cũng biết rằng các cơn bão sẽ không mời mà đến trong những điều kiện tự nhiên thích hợp, nhưng họ không có đủ bằng chứng giải thích vì sao chúng hình thành. Mọi người chỉ có thể quan sát, theo dõi, đo lường sức mạnh của chúng và đưa ra cảnh báo nơi chúng sẽ đi qua. Các nhà khoa học cũng đặt tên cho những cơn bão này. Những cái tên này đã được chọn từ nhiều năm trước, và chúng được liệt kê theo thứ tự bảng chữ cái từ đầu đến cuối. Đầu tiên trong danh sách năm nay là ADELE.

Theo như camera quan sát, ở một khoảng cách từ Cape Verde, cái nôi của cơn bão, có một đám mây bay lên cách quần đảo hơn năm trăm dặm. Không ai có thể dự đoán liệu nó sẽ trở thành một cơn bão nhiệt đới nghiêm trọng hay chỉ là một cơn bão lớn. Giờ mới là bắt đầu mùa bão nhưng mọi điều kiện cần thiết về một mùa bão lớn đã có. Sa mạc Tây Phi đặc biệt nóng vào mùa xuân. Nhiệt độ cực cao ở đó rõ ràng có liên quan đến sự hình thành các cơn bão.

Viên tài xế xe tải xuất hiện đúng giờ để thu hàng thô sản xuất từ lá coca nhưng mãi không thấy ai. Anh ta đợi hơn 1 giờ nhưng vẫn không thấy gì. Tất nhiên là có hai người đi cùng và anh ta ra lệnh cho họ trèo lên núi chỗ cơ sở chế biến. Viên tài xế là “đội trưởng” và không muốn mất sức trèo lên ngọn núi khó chịu này vì vậy anh ta để họ trèo, còn mình thì ở lại hút thuốc. Anh ta đợi thêm một tiếng nữa. Trên đường cao tốc có rất nhiều phương tiện giao thông, đặc biệt là xe tải lớn chạy bằng động cơ diesel. Hệ thống ống xả và kiểm soát ô nhiễm của những xe tải này không tốt bằng những khu vực có kinh tế phát triển hơn. Chúng thải ra nhiều khói và tiếng ồn. Để tiết kiệm nhiên liệu, một số tài xế còn tháo bộ giảm thanh và thiết bị kiểm soát ô nhiễm. Nhiều xe đầu kéo lao qua với rơ-moóc không chỉ làm rung chuyển nền đường mà ngay cả xe tải của anh ta cũng rung chuyển. Đây là lý do tại sao anh ta không nghe thấy những âm thanh bất thường. Sau khi đợi đến 90 phút, anh ta thấy rằng mình phải tự mình lên xem xét. Vì vậy anh ta khóa cửa xe, châm một điếu thuốc nữa rồi bắt đầu leo lên con đường mòn

Dù sinh ra và lớn lên ở đây nhưng viên tài xế vẫn thấy việc leo núi khá là khó khăn. Nhớ khi còn nhỏ, anh ta có thể leo ngọn núi cao cả ngìn feet bằng chân trần với chúng bạn. Giờ thì do đã lái xe tải trong thời gian dài, cơ chân của anh ta đã quen với việc đạp ga với phanh nên việc leo núi đã không còn dễ dàng nữa. Trước đây để leo đến nơi chưa đến 40 phút, giờ thì anh ta ta phải mất hơn 1 giờ, và khi nhìn thấy cơ sở đó anh ta đã vô cùng giận dữ, suýt nữa thì chửi um lên. Tức giận và mệt mỏi khiến anh ta không nhận ra vài tình huống mà đáng ra rất rõ rang. Anh ta vẫn nghe thấy tiếng xe cộ bên dưới đườn, vẫn nghe thấy tiếng chim hót ríu rít trên cây, nhưng lại không nghe thấy vài tiếng động lạ lẽ ra phải nghe thấy. Ngay khi anh ta dừng lại để cúi xuống thở hổn hển thì nhìn thấy hiện tượng đầu tiên khiến anh ta đột nhiên cảnh giác: một điểm tối trên con đường mòn. Chắc hẳn có thứ gì đó đã biến đất nâu thành đen, có rất nhiều khả năng xảy ra, nhưng anh ta vì nhanh chóng muốn lên núi xem chuyện gì đã xảy ra nên không xem trọng vết đen này. Dù sao thì gần đây cả quân đội và cảnh sát đều không đến đây gây rối và anh ta tự hỏi sao nhà máy chế biến vẫn cứ phải để xa trên triền núi thế này. Đâu còn cần thiết phải làm thế nữa đâu

5 phút sau anh ta có thể nhìn thấy cảnh tượng rõ rang hơn và giờ đã nhận ra chỗ đó không phát ra bất kỳ âm thanh nào, dù có một mùi hang rất lạ. Không nghi ngờ gì anh ta chắc đó là mùi acid được sử dụng trong cơ sở chế biến. Rồi anh ta tiến vào lối rẽ cuối cùng và nhìn thấy

Viên tài xế xe tải không phải là người lạ lẫm gì với bạo lực. Anh ta đã tham gia vào trận chiến băng đảng trước khi tham gia vào Cartel và đã giết vài tên M-19 trong cuộc chiến mà tại đó Cartel hình thành. Vì vậy, anh ta đã từng nhìn thấy đổ máu và bản thân máu anh ta cũng đã đổ.

Nhưng không có gì giống thế này. Tất cả 14 người anh ta chở đến hôm qua đều đang nằm ngay ngắn, vai kề vai trên mặt đất. Các thi thể đều trương lên và có dấu vết gặm nhấm của thú dữ. Hai người anh ta vừa cử lên núi cũng vừa chết. Viên tài xế không cần kiểm tra thì cũng biết họ bị giét bởi một quả mìn claymore đã kích nổ khi bọn họ kiểm tra các thi thể và xác đã bị nổ tung, các bộ phận cơ thể văng khắp nơi, vẫn đang chảy máu. Một trong số họ vẫn còn vẻ mặt kinh hoà