Chương 19 HẬU QUẢ
Các Cơ quan tình báo rất tự hào về việc có thể chuyển thông tin từ Điểm A tới Điểm B,C,D và tiếp theo đó rất nhanh chóng. Trong trường hợp là các thông tin có độ nhạy cảm cao hoặc dữ liệu chỉ có thể thu thập được bằng các phương tiện bí mật, thì đúng là họ rất hiệu quả. Nhưng đối với thông tin mở cho toàn thế giới biết thì nhìn chung họ không bằng các phương tiện thông tin đại chúng, vì vậy giới tình báo Mỹ – và có lẽ nhiều nước khác – đều bị hấp dẫn bởi kênh CNN của Ted Turner
Kêt quả là, Ryan hoàn toàn không ngạc nhiên thì thấy mình nhận được tin về vụ nổ ở phía nam Medellin đầu tiên là thông qua bản tin CNN và các đài tin tức khác. Giờ đang là giờ ăn sáng ở Mons. Văn phòng của anh nằm trong khu VIP của người Mỹ trong khu phức hợp NATO và có thể xem được kênh CNN qua truyền hình vệ tinh. Anh bật TV lên khi uống được nửa tách cà phê và nhìn ngay thấy một cảnh TV rõ rang được quay từ một chiếc trực thăng trong ánh sáng yếu. Chú thích bên dưới cho biết, MEDELLÍN, COLOMBIA.
“Chúa ơi” Jack thì thầm, đặt tách cà phê xuống. Chiếc máy bay không đên quá gần hiện trường, có le lo sẽ bị bắn bởi những người đang chạy như vịt dưới mặt đất, nhưng không cần phải quay quá rõ. Ngôi nhà lớn giờ chỉ còn là đống gạch vụn kế bên một cái hố to. Dấu vết để lại trên mặt đất không thể nhầm lẫn được. Ryan nhận ra ngay đó là bom cài trong ô tô phát nổ ngay cả khi viên phóng viên hiện trường đưa ra đánh giá tương tự. Jack chắc chắn, điều này có nghĩa là CIA không liên quan. Những quả bom cài trên xe không phải phong cách của người Mỹ. Người Mỹ tin vào những viên đạn ngắm bắn đơn lẻ. Hỏa lực chính xác là một phát minh của người Mỹ
Tuy nhiên cảm xúc của anh đã thay đổi nhanh như chớp. Trước hết, CIA phải giám sát các lãnh đạo Cartel vào thời điểm này và giám sát là đặc sản của CIA. Thứ hai, nếu hoạt động giám sát đang diễn ra thì anh đáng nhẽ phải nghe về vụ nổ này thông qua kênh của CIA, không phải qua kênh tin tức thế này. Có gì đó ở đây không thích hợp
Sir Basil đã nói gì nhỉ? Phản ứng của chúng ta luôn được đánh giá cao, Và điều đó có nghĩa là gì? Trò chơi tình báo đã trở nên văn minh hơn rất nhiều trong thập kỷ qua. VÀo những năm 50, lật đổ chính phủ từng là cách thức tiêu chuẩn để thực hiện các chính sách quốc gia. Ám sát dần trở thành môt biện phát thay thế hiếm khi được sử dụng khi mà các phương pháp quyền lực ngoại giao đa dạng và phức tạp được sử dụng rộng rãi. Trong trường hợp của CIA, thất bại ở Vịnh Con Lợn và thất bại trên mặt trận báo chí qua vài chiến dịch trong chiến tranh Việt Nam – suy cho cùng đó cũng là một cuộc chiến và chiến tranh thì các doanh nghiệp bạo lực lên ngôi – khiến cho CIA phải dừng các hoạt động ám sát ở mức độ lớn do những tin tức bất lợi về mặt báo chí. Thật kỳ lạ, nhưng đó lại là sự thật. Ngay cả KGB cũng hiếm khi dính vào “công việc ướt át” này nữa – đây là một thuật ngữ thường được Liên Xô sử dụng trong những năm 30 để chỉ máu làm uots bàn tay của một người – thay vào đó họ để cho các đặc vụ ở những nước phụ thuôc làm việc này, như người Bulgaria hoặc phổ biến hơn là để cho các nhóm khủng bố thực hiện các hành động bất hợp pháp để đổi lấy viện trợ vũ khí hoặc hỗ trợ đào tạo. Và dần đần những công việc như vây đang giảm đi đáng kể. Điều hài hước là Ryan lại tin rằng những hành động như vậy đôi khi rất cần thiết – và thậm chí có thể trở nên cần thiết hơn, bởi vì giờ đây thế giới đã bắt quay lưng lại với cuộc chiến tranh mở, chuyển sang các hoạt động khủng bố nửa che giấu được nhà nước hậu thuẫn và xung đột thấp. Các lực lượng đặc nhiệm chính là giải pháp thay thế bán văn mình và thực tế cho các hình thức bạo lực có tổ chức hơn và có tính chất phá hoại liên quan đến các lực lượng vũ trang thông thường. Nếu chiến tranh là hành động giết người được cho phép ở quy mô công nghiệp thì giờ đây bạo lực sẽ được sử dụng tập trung và có chọ lọc hơn, như vậy sẽ nhân đạo hơn?
Đó là một vấn đề đạo đức vốn không cần xem xét vào bữa sáng. Nhưng ở cấp độ này, cái gì là đúng và cái gì là sai? Ryan tự hỏi. Luật pháp, đạo đức và tôn giáo đều chấp nhận chuyện một người lính giết người trong chiến tranh không phải là tội phạm. Đó là chỉ đặt ra câu hỏi: Chiến tranh là gì? Một thế hệ trước, câu hỏi đó rất dễ trả lời. Chính phủ các quốc gia tập hợp quân đội và hai quân, cử họ đến quyết chiến với nhau để giải quyết vài vấn đề ngu ngốc này hoặc khác – sau đó người ta thường thấy rằng vấn đề được giải quyết một cách hòa bình – nhưng giờ tự chiến tranh đã thay đổi, phải không? Và ai là người quyết định được chiến tranh là gì? Nhà nước. Vì vậy nhà nước của một quốc gia sẽ xác định lợi ích quan trọng của mình là gì và hành động theo đó? Làm sao mà khủng bố có thể xen vào vòng quay này? Nhiều năm trước, chính anh cũng từng là mục tiêu của khủng bố, vào thời điểm đó anh cho rằng khủng bố là một hình thức cướp biển hiện đại, những người tham gia vào các hoạt động khủng bố luôn được coi là kẻ thù công khai của nhân loại. Vì vậy, về mặt lịch sử, có những tình trạng chiến-tranh-không-hoàn-toàn mà tại đó các lực lượng quân đội có thể được sử dụng trực tiếp
Và những kẻ buôn lậu ma túy quốc tế thuộc dạng gì? Là tội phạm dân sự, họ có nên được đối xử như tội phạm dân sự không? Sẽ thế nào nếu họ lật đổ một nhà nước vì quyền lợi kinh tế của mình? Liệu đất nước đó có trở thành kẻ thù công khai của nhân loại như Cướp biển Barbary thời xưa?
“Chết tiệt thật” Ryan thốt lên. Anh không biết luật quy định thế nào. Là người tốt nghiệp lịch sử, bằng cấp của anh không giúp được gì ở đây. Trong lịch sử trước đây, việc buôn ma túy nằm trong tay các quốc gia hùng mạnh, nó là một cuộc chiến “thực sự” để có “quyền” bán thứ hàng này cho người ở quốc gia mục tiêu – nhưng chính phủ mụmucjieeu này đã thua trong cuộc chiến đó và mất đi quyền bảo vệ người dân của mình chống lại việc sử dụng ma túy bất hợp pháp. Đây là một tiền lệ sai lầm, phải không?
Sự giáo dục của Jack buộc anh pải tìm kiếm lý do chính đáng. Anh là người vốn tin rằng Đúng và Sai luôn tồn tại trong các giá trị độc lập và có thể xác định được, nhưng vì các cuốn sách luật không phải lúc nào cũng có câu trả lời, nên thỉnh thoảng anh phải tìm câu trả lời ở đâu đó. Khi đã thành cha, anh ghét tội phạm ma túy. Ai có thể đảm bảo có ngày nào đó con cái mình sẽ không dùng ma túy khi đứng trước cám dỗ? Anh cũng phải bảo vệ con cái mình chứ, không phải sao? Là một đại diện tình báo của đất nước mình, anh có thể mở rộng phạm vi bảo vệ con cái mình sang toàn bộ trẻ em khắp nước không? Điều gì sẽ xảy ra nếu kẻ thù bắt đầu trực tiếp thách thức đất nước mình? Liệu điều đó có thay đổi các quy tắc? Trong trường hợp chủ nghĩa khủng bố, anh đã có câu trả lời: Thách thức nhà nước một quốc gia theo cách đó, bạn phải chấp nhận một rủi ro cực kỳ lớn. Nhà nước quốc gia, giống như Hoa Kỳ, có rất nhiều khả năng mà bạn không thể hiểu. Họ có nhóm người mặc quân phục không làm gì khác ngoài việc thực hành nghệ thuật giết người. Họ cũng có khả năng sử dụng những phương tiện cần thiết để thực hiện nghệ thuật này. Họ có có thể bắn một viên đạn vào ngực một người từ cách xa hàng nghìn thước và họ cũng có thể khiến một quả bom dẫn đường bằng laser nặng 2.000 pound bay qua cửa sổ vào phòng ngủ của một người mà chẳng bị lệch …
“Chúa ơi”
Có tiếng gõ cửa. Ryan mở cửa và thấy trợ lý của Sir Basil đứng ở đó. Anh đưa một phong bì cho Ryan và rời đi
Khi cậu trở về nhà, hãy nói với Bob rằng công việc đã được hoàn thành rất đẹp. Bas
Jack gấp tờ giấy, bỏ lại vào phong bì và cho nó vào túi áo khoác. Tất nhiên là ông ấy đã đúng. Ryan chắc chắn. Giờ thì anh phải quyết định cái gì là đúng, cái gì là sai. Anh sớm nhận ra rằng nếu loại câu hỏi đúng sai này đã được người khác xác định, thì sau này anh sẽ bình luận dễ dàng hơn nhiều
Tất nhiên là họ phải di chuyển. Ramirez phải tạo việc gì đó cho tất cả mọi người. Càng làm nhiều việc thì càng đỡ phải suy nghĩ. Họ phải loại bỏ mọi dấu vết cho thấy họ có mặt ở đây. Họ vừa chôn Rocha. Nếu sau này có cơ hội, khi thời điểm đến, gia đình cậu ta – nếu có- sẽ nhận được một quan tài kim loại niêm phong một mô phỏng thân thể nặng 150 pound, coi như là thi thể cậu ta ở bên trong. Chavez và Vega chịu trách nhiệm đào mộ. Họ đã đào một hố sâu 6 feet, nhưng nghĩ đến việc phải bỏ lại đồng đội tại nơi này khiến họ vô cùng khó chịu, Hy vọng rằng có ai đó sẽ quay trở lại để đưa xác đồng đội về quê hương nhưng cũng biết rằng khó mà thực hiện được. Dù là lính trong thời bình nhưng cả hai đều không xa lạ với cái chết. Chavez nghĩ đến hai người lính trẻ chết ở Hàn Quốc, và nhiều người khác chết trong lúc tai nạn huấn luyện, máy bay trực thăng rơi…Cuộc sống người lính vốn dĩ hiểm nguy, kể cả khi không có chiến tranh. Vì vậy, họ cố hợp lý hóa nó như một cái chết tai nạn. Nhưng Rocha không chết bởi tai nạn. Anh hi sinh khi đang làm nhiệm vụ, tình nguyện phục vụ chiến đấu vì tổ quốc, tự hào về bộ quân phục mình đã mặc. Anh biết những nguy hiểm nhưng tình nguyện đối mặt với nó như một người đàn ông và giờ anh phải nằm lại ở một nơi xa lạ
Chavez biết thật vô lý khi mong chờ những điều thế này sẽ không bao giờ xảy ra. Điều khiến anh kinh ngạc là Rocha, như tất cả các thành viên còn lại trong đội, thực sự chuyên nghiệp, thông minh, cứng cỏi, sử dụng thành thạo vũ khí, nằm yên trong rừng, là chiến binh nhiệt tình và nghiêm túc, thực sự thích ý tưởng truy đuổi bọn buôn ma túy – vì những lý do anh không bao giờ giải thích cho bất kỳ ai. Thật kỳ lạ, chuyện đó đã bắt đầu có vai trò nào đó. Rocha đã chết khi đang làm nhiệm vụ. Ding thấy lời này là dòng viết trên bia tốt cho tất cả mọi người ở đây. Sau khi đào xong ngôi mộ, họ cẩn thận đưa thi thể xuống từ từ. Đội trưởng Ramirez nói vài lời và ngôi mộ dần được lấp đầy. Như mọi khi, Olivero rắc bột CS để ngăn động vật đào mộ lên, rồi họ trải cỏ lên để xóa dấu vết. Nhưng Ramirez đặc biệt ghi chú đánh dấu địa điểm này, phòng khi có ai đó có thể quay lại trong tương lai tìm cậu ta. Ngay sau đó họ di chuyển tiếp
Họ tiếp tục di chuyển cho đến bình minh, hướng đến một địa điểm tuần tra cách nơi Rocha nằm lại 5km. Ramirez dự định để lính nghỉ ngơi, rồi dẫn họ làm nhiệm vụ tiếp theo càng nhanh càng tốt. Tốt hơn là phải có việc gì đó cho họ làm thay vì suy nghĩ quá nhiều. Sách hướng dẫn đều nói thế cả
Tàu sân bay gần như là một xã hội thu nhỏ, là nhà của hơn 6000 người với các bệnh viện và trung tâm mua sắm, nhà thờ Thiên chúa giáo và giáo đường Do Thái, cảnh sát và câu lạc bộ điện ảnh, thậm chí nó còn có báo chí và mạng truyền hình riêng. Những người lính làm việc nhiều giờ và sau giờ làm việc họ xứng đáng được hưởng những dịch vụ xứng đáng – và để cho rõ rang hơn, hải quân nhận thấy các thủy thủ làm việc tốt hơn khi nhận được các dịch vụ đó
Như thường lệ, Robby Jackson thức dậy và đi tắm, rồi đến phòng họp các sỹ quan đển uống cà phê. Hôm nay anh sẽ cùng ăn sáng với đại tá, nhưng muốn giữ đầu óc hoàn toàn tỉnh táo trước khi ăn sáng. Có một chiếc TV đặt ở góc phòng và các sỹ quan giữ thói quen như ở nhà là xem tin tức trước khi làm bất kỳ điều gì khác trong ngày, giống như hầu hết mọi người Mỹ khác. Phát thanh viên ở đây không nhận được mức lương nửa triệu usd mỗi năm và không cần phải trang điểm. Nhưng anh ta phải tự mình chuẩn bị tài liệu phát sóng
“Vào lúc 9.00 đêm qua- 21.00 trên tàu Ranger- một vụ nổ xảy ra tại nhà của một trong những trùm ma túy Esteban Untiveros. Senor Untiveros là một trùm ma túy lớn thuộc băng đảng Cartel ở Medellin. Có vẻ như một trong những người bạn của ông ta không thân thiện như đã tưởng. Các phóng viên hiện trường cho biết có một quả bom trong xe phát nổ phá hủy hoàn toàn dinh thự đắt tiền trên đỉnh núi, và mọi người sống trong đó đều thiệt mạng”
“Tại Hoa Kỳ, cuộc họp chính trị thường niên mùa hè đầu tiên sẽ chính thức khai mạc tại Chicago vào tuần tới. Thống đốc J. Robert Fowler là ứng cử viên đang dẫn đầu có thể thắng cuộc bầu cử trong Đảng vẫn còn thiếu 100 phiếu để đạt được đa số phiếu và hôm nay sẽ có cuộc họp với các đại diện từ…”
Jackson quay lại nhìn quanh. Trung tá Jensen cách đó 30 feet, chỉ vào TV và cười toe toét với một trong những lính cuả mình, người đang cầm tách trà cũng đang cười nhưng không nói gì.
Đầu óc Robby không thể không nghĩ đến điều gì đó
Một cuộc tập trận ném bom. Một đại diện kỹ thuật không muốn nói quá nhiều.
Một máy bay A-6E hướng về phía bờ biển rồi chuyển hướng 1-1-5 về phía Ecuador và rồi quay lại Ranger từ hướng 2-0-5. Cạnh bên kia của tam giác đó phải- có thể- chính là….Colombia.
Một bản tin về quả bom cài trên xe. Một quả bom có vẻ dễ cháy. Trung tá Jackson tự sửa, một quả bom thông minh có vỏ bom dễ cháy
Chà, thằng chó này…
Anh cảm thấy còn nực cười hơn thế. Giết chết một tên buôn bán ma túy không khiến anh phải cắn rứt lương tâm. Mẹ nó chứ, anh tự hỏi sao họ không chỉ đơn giản là bắn hạ mấy máy bay chở ma túy. Mấy tay chính trị gia luôn nói về mối đe dọa an ninh quốc gia và sự vô trách nhiệm của một số người tham gia vào cuộc chiên tranh hóa học chống Hoa Kỳ – chà, cứt thật, anh nghĩ, tại sao để cuộc tập trận Shoot-Ex này bắn đạn thật vào đó luôn đi? Họ thậm chí không cần phải tiêu tiền mua drone làm mục tiêu. Không ai trong quân đội phản đối giết vài tên buôn ma túy. Những kẻ thù đang ở nơi bạn tìm thấy chúng – nơi Bộ Tư Lệnh Chỉ Huy Quốc Gia (National Command Authority gồm Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ và Tổng thống Hoa Kỳ) nói rằng họ ở đó – và đối phó với kẻ thù quốc gia là những gì mà Trung tá Robert Jefferson Jackson, USN, dành cả cuộc đời để làm việc. Sử dụng bom thông minh dẫn đường laze và làm cho nó giống như một loại khác hoàn, chà, chỉ khiến nó trở thành lừa bịp
Nực cười hơn là Robby lại nghĩ mình biết những gì đang xảy ra. Những bí mật kiểu này gây khó chịu. Trước sau gì cũng bị lộ thôi, không thể giữ được. Tất nhiên là anh sẽ không nói cho ai biết. Và điều đó thật là tệ, phải không?
Nhưng tại sao nó phải bí mật? Robby tự hỏi. Theo cái cách mà mấy bên buôn ma túy giết Giám đốc FBI- đó chính là lời tuyên chiến. Tại sao không tiến ra trước mặt công chúng và nói, Chúng tôi sẽ đến đối phó với các anh! Đặc biệt năm nay lại là năm bầu cử nữa. Đã khi nào mà khi tổng thống tuyên bố cần phải săn đuổi ai đó mà người dân Mỹ không ủng hộ chưa?
Nhưng công việc của Jackson không phải là chính trị. Đã đến lúc gặp đại tá phụ trách phi đội rồi. 2 phút sau anh đến cabin của CO. Người lính thủy đánh bộ đang đứng canh gác mở cửa cho anh và Robby thấy vị đại tá đang đọc báo cáo
“Cậu mặc đồng phục không đúng rồi” người đó nghiêm khắc nhận xét
“Cái gì…xin lỗi, anh nói gì ạ?” Robby dừng lại khó hiểu, nhìn xuống xem khóa đã kéo chưa
“Đây” vị CO của Ranger đứng dậy và đưa thông bao cho anh “Robby, cậu vừa được thăng chức- xin lỗi, đại tá Jackson. Chúc mừng cậu, Rob. Nhận được tin này trong ngày mới sẽ tốt hơn là uống cà phê nhỉ?”
“Cảm ơn, sir”
“Nào, nếu chúng ta có thể bàn luôn về chiến thuật bay CF của cậu….”
“Vâng, sir”
“Gọi tôi là Ritchie”
“Được rồi, Ritchie”
“Nhưng cậu có thể cứ gọi gôi là ‘sir’ trước mặt mọi người và trong phòng chỉ huy” viên đại tá nói. Những sỹ quan mới được thăng chức luôn bị trêu đùa.Họ cũng phải chiêu đãi vài ly để “rửa chức”.
Đội phóng viên tin tức đã đến từ sáng sớm. Để đến được nhà Untiveros họ cũng đã gặp rất nhiều khó khăn trên đường lên núi. Cảnh sát đã có mặt ở đó và không có phóng viên nào trên đó tự hỏi liệu những sỹ quan cảnh sát này đã bị “thuần hóa” hay chưa. Họ mặc đồng phục, thắt lưng đeo súng và hành động như những cảnh sát thực thụ. Dưới sự giám sát của Cortez, việc tìm kiếm những người sống sót đã hoàn thành rất nghiêm túc, và tìm thấy hai người con sống, đã được đưa đi cùng với hầu hết những bảo vệ an ninh cùng sống sót và hầu hết vũ khí. Ở Colobia, bảo vệ an ninh riêng không có gì đặc biệt bất hường nhưng đám vũ khí toàn súng tự động với súng máy cỡ lớn sẽ khiến mọi người thấy lạ. Tất nhiên, Cortez cũng đã rời đi trước khi đội phóng viên đến và vào thời điểm họ bắt đầu quay thì cuộc truy lùng của cảnh sát diễn ra rầm rộ. Dù một trong những xe tải chở trạm phát sóng vệ tinh không thể lên núi nhưng nhiều phóng viên vẫn có thể sử dụng trực tiếp thông tin từ vệ tinh
Phần dễ nhất của khu vực tìm kiếm nằm ở nơi ban đầu được sử dụng làm phòng họp. Nơi đó giờ chỉ còn là một đống đổ nát với sỏi cao 3 feet, họ cũng đã thực hiện quay một đoạn video làm tư liệu. Phần lớn nhất còn lại của một thành viên Ban Sản Xuất (chức danh này hiển nhiên đám phóng viên không biết) chỉ là một bắp chân, từ gối đến bàn chân phải, dây giày vẫn được buộc chặt. Sau đó người ta xác định được “phần còn lại” này thuộc về Carlos Wagner. Vợ và hai đứa con nhỏ của Untiveros lúc đó đang xem phim ở phòng đối diện tầng 2. Đầu đọc băng cuộn phim VCR vẫn đang cắm và chiếu phim ngay trước mặt của những thi thể. Đoạn video lướt theo một người đàn ông – viên bảo vệ an ninh lúc này không mang theo khẩu AK-47- ôm xác đứa trẻ bê bết máu tiến về phía xe cứu thương
“Ôi Chúa ơi!” Tổng thống thốt lên khi xem một trong nhiều TV trong phòng bầu dục “Nếu có ai đó tìm ra….”
“Tổng Thống, chúng ta đã bàn chuyện này trước đó rồi” Cutter nói thẳng “Reagan ra lệnh ném bom Libya, các cuộc không kích vào Lebannon và…”
“Và lần nào tương lai cũng cắm đầu đi xuống! Không ai quan tâm vì sao chúng ta làm thế. Tất cả những gì họ quan tâm là chúng ta đã giết nhầm người. Chúa ơi, Jim, đó chỉ là một đứa trẻ! Chúng ta sẽ phải nói gì đây? ‘Ồ, thật tệ, nhưng nó đã ở nhầm chỗ?’”
“Có những cáo buộc” phóng viên TV đang nói “rằng chủ nhân của ngôi nhà này là một thành viên của băng đảng ma túy Cartel Medellin, nhưng nguồn cảnh sát địa phương lại nói với chúng tôi rằng ông ta chưa bao giờ bị cáo buộc vì bất kỳ tội danh nào, và, chà…” phóng viên dừng lại trước camera “hãy nhìn xem vợ và con ông ta bị chết trong một vụ nổ bom cài trên xe ô tô”
“Tuyệt thật” Tổng thống gầm gừ. Ông cầm chiếc điều khiển từ xa đi và tắt TV “Những tên khốn này đã làm bất kỳ thứ cmn bọn chúng muốn với con cái chúng ta, nhưng nếu chúng ta săn đuổi chúng trên sân nhà chùng thì đột nhiên chúng lại trở thành đám nạn nhân chết tiệt! Moore có thông báo cho Quốc Hội về điều này chưa?”
“Không, thưa Tổng Thống. CIA không phải báo cho họ cho đến 48 giờ trước khi một chiến dịch bắt đầu, và , vì lý do hành chính, hoạt động thực sự không thực sự bắt đầu cho đến tối hôm qua”
“Họ không thể phát hiện ra” Tổng thống nói “nếu chúng ta nói với họ, thì tin tức chắc chắn sẽ bị rò rỉ. Ông hãy nói với Moore và Ritter điều đó”
“Tổng Thống, tôi không thể…”
“Mẹ kiếp, sao lại không thể chứ! Tôi vừa ra lệnh cho ông đấy” Tổng thống bước tới cửa sổ “Chuyện không phải như thế này” ông ta thì thầm
Tất nhiên Cutter biết vấn đề thực sự là gì. Đại hội chính trị của đảng đối lập sắp bắt đầu. Ứng cử viên của họ, thống đốc Bob Fowler bang Missouri, đang dẫn đầu các cuộc thăm dò. Tất nhiên, chuyện đó bình thường thôi. Đối với những người làm việc trong chính phủ thì các cuộc bầu cử sơ bộ nói chung không phải là thử thách nghiêm trọng và kết quả này hoàn toàn có thể đoán trước được. Fowler đã cố gắng hết sức vận động để có được sự đề cử của đảng mình, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn. Cử tri luôn thích với những ứng cử viên sôi nổi và trong khi cá nhân Fowler sôi nổi ở mức vừa tầm thì những cuộc tranh luận của ông ta lại rất thú vị. Và giống như mọi ứng cử viên từ thời Nixon và cuộc chiến chống ma túy đầu tiên, ông ta cũng phát biểu rằng Tổng Thống không giữ lời về việc hạn chế ma túy tràn tràn vào Mỹ. Những phát biểu kiểu thế này giờ đã trở nên quen thuộc với những nhân viên PHòng Bầu Dục. Bản thân Tổng Thống cũng từng nói như vậy 4 năm trước và chủ động đưa ra vấn đề này, cùng những vấn đề khác để bước vào ngôi nhà trên Đại Lộ Pennsylvania này. Vì vậy giờ ông ta thực sự đang cố gắng thực hiện một cái gì khác hơn, và chuyện này xảy ra. Chính phủ Hoa Kỳ vừa sử dụng một trong những vũ khí tối tân nhất của quân đội để giết 2 đứa trẻ và bà mẹ. Fowler sẽ nói như vậy. Dù sao thì đây cũng là năm bầu cử
“Thưa Tổng Thống, thật không hay khi dừng chiến dịch đang thực hiện lúc này. Nếu ngài thực sự muốn trả thù cho cái chết của Giám đốc Jacobs và những người khác, đồng thời nghiêm túc thực hiện các hành đồng trấn áp buôn ma túy, thì ngài không thể dừng hết mọi thứ bây giờ được. Chúng ta chỉ vừa mới đạt được vài kết quả. Các máy bay buôn ma túy vào đất nước giờ đã giảm 20%” Cutter chỉ ra “Thêm vào đó là việc chúng ta đã thành công bẻ khóa các hoạt động rửa tiền. Có thể nói rằng chúng ta đã đạt được chiến thắng thực sự”
“Chúng ta sẽ giải thích thế nào về quả bom này?”
“Sir, tôi đã suy nghĩ về chuyện đó. Sẽ thế nào nếu chúng ta nói rằng chúng ta không biết, nhưng có thể nêu ra vài giả thiết. Thứ nhất, nó có thể là một cuộc tấn công của M-19. Bài phát biểu gần đây nhất của nhóm chính trị đó đã chỉ trích các trùm ma túy. Thứ hai là chúng ta có thể nói đây kết quả của việc tranh chấp nội bộ Cartel”
“Thế sao?” Tổng thống hỏi mà không quay đầu lại. Cutter biết đây là tín hiệu xấu khi WRANGLER không nhìn người nói chuyện. Ông ta thực sự lo lắng. Chính trị đúng là trò chơi đau mông nhất thành phố này, viên tướng nghĩ, nhưng cũng là trò chơi thú vị nhất
“Việc sát hại Jacobs và những người khác là một hành động vô trách nhiệm nhất của bọn họ. Mọi người đều biết chuyện đó. Chúng ta có thể cố tình rò rỉ tài liệu cho thấy vài người trong nội bộ Cartel đang cho rằng những kể cầm đầu đang có những hành vi quá khích gây nguy hiểm cho toàn bộ chuỗi kinh doanh ma túy” Cutter khá tự hào về những gì mình nói. Thực tế đây là ý kiến của Ritter nhưng tất nhiên là Tổng Thống không biết “Chúng tôi được biết những kẻ buôn ma túy luôn giữ thông itn kín đáo về những thành viên gia đình -đây là đặc điểm nổi bật của bọn họ rồi. Theo cách này chúng ta có thể giải thích những gì họ đang làm. 1 viên đá ném hai con chim” ông ta kết luận, mỉm cười vào lưng tổng thống.
Tổng Thống quay lại. Vẻ ngoài vẫn tỏ ra hoài nghi nhưng…. “ông thực sự cho rằng mình có thể thành công?”
“Vâng, sir, tôi có thể. Điều này ít nhất cho chúng ta có một cuộc tấn công RECIPROCITY nữa”
“Tôi phải chứng tỏ rằng chúng ta đang làm gì đó” Tổng thống bình tĩnh “Những người lính đang chạy quanh khu rừng rậm đó thế nào rồi?”
“Họ đã loại bỏ được 5 cơ sở chế biến. Chúng ta đã mất 2 người và có 2 người bị thương, nhưng không nghiêm trọng. Sir, đây là cái giá khi thực hiện chiến dịch. Những người này là quân nhân chuyên nghiệp, biết phải đối mặt với rủi ro nào. Họ tự hao về những gì mình đang làm và không thắc mắc gì về cái giá phải trả đó. Rất nhanh thôi, những lời đồn thổi sẽ rộng khắp và nông dân địa phương sẽ không làm việc cho bọn buôn ma túy nữa. Đây sẽ là đòn nghiêm trọng vào hoạt động cung ứng. Chiến dịch này mang tính tạm thời – chỉ vài tháng, nhưng là thực. Đó là kết quả mà ngài có thể đạt được. Giá cocai đường phố đang tăng lên rất nhanh. Ngài cũng có thể chỉ ra cho báo chí biết chuyện đó. Đó cũng là cách đánh giá thành công hay thất bại của chiến dịch phong tỏa. Các báo sẽ chạy những thông tin này trước khi chúng ta phải đưa ra thông báo”
“Càng nhiều càng tốt” Tổng Thống nở nụ cười đầu tiên trong ngày “Được rồi- chỉ cần phải cẩn thận hơn”
“Tất nhiên rồi, thưa Tổng Thống”
Chương trình tập thể dục buổi sáng của Sư Đoàn 7 bắt đầu lúc 6.15. Đây là nguyên nhân khiến sư đoàn này có tiếng là đơn vị không ngại khó. Dù binh sỹ, đặc biệt là lính trẻ, cũng thích uống như mọi người trong xã hội Mỹ, nhưng việc bắt một người hậu say xỉn phải tập các bài thể dục rèn luyện thể chất là một bước tiến lớn kéo họ ra khỏi cái chết từ từ. Fort Ord hôm nay rất ấm và giờ là 7.00 sáng, mọi người trong trung đội đều đổ mồ hôi nhễ nhại sau khi chạy xong quãng đường 3 dặm mỗi ngày. Sau đó là giờ ăn sáng
Sáng nay các sỹ quan ăn cùng nhau và chủ đề mà họ bàn tới cũng là chủ đề cả nước đang sôi nổi bàn tàn
“Đúng cmn lúc thật” một đại úy nói
“họ nói đó là một quả bom trên xe” một người khác nói
“Tôi chắc CIA biết làm thế nào. Kinh nghiệm ở Lebanon cho thấy điều đó” XO đưa ra giả thuyết
“Không đơn giản như anh nghĩ đâu” vị S-2, sỹ quan tình báo, của tiểu đoàn nhận xét. Ông từng là chỉ huy đội xung kích trên tàu Ranger và biết sơ qua về bom cũng như những cái bẫy bom “Nhưng bất kể là ai làm thì cũng rất thông minh”
“Tiếc là chúng ta không thể đến đó” một trung úy nhận xét. Các sỹ quan cấp cao hơn càu nhàu đồng ý. Có một viên sỹ quan cao cấp lại lặng yên. Những kế hoạch hành động khẩn cập là đề tài được các sỹ quan quân đội và sư đoàn bàn tán suốt nhiều năm nay. Điều động các đơn vị chiến đấu – chính xác là cho một cuộc chiến – không phải là chuyện đơn giản, dù có thể nhận được sự đồng thuận chung…mà cần nhận được sự đồng ý của chính quyền bang. Tất nhiên là họ sẽ không đồng ý. Các sỹ quan nghĩ điều này hoàn toàn có thể hiểu được nhưng cũng thật không may. Quân đội ghét ma túy. Các sĩ quan cấp cao hơn trong tiểu đoàn, tức là sĩ quan trên thiếu tá, vẫn còn nhớ rất rõ về vấn nạn ma túy trong những năm 1970, khi đó quân đôi chính xác như những lời chỉ trích, tinh thần trống rỗng. Ở một số nơi, các sỹ quan còn ngại đi ra ngoài nếu không có lính vũ trang bảo vệ đi theo. Phải mất nhiều năm gian khổ họ mới khuất phục được kẻ thù ma túy. Thậm chí ngày nay, mọi binh lính trong quân đội vẫn phải lấy máu xét nghiệm ma túy. Đối với NCO (hạ sỹ quan) cấp cao và tất cả các sỹ quan cấp cao thì đây là điều không tha thứ được. Nếu bị xét nghiệm ra dương tính với ma túy thì sỹ quan đó phải bị loại bỏ ngay lập tức. Đối với cấp E-5 trở xuống thì vẫn còn cửa xem xét: 1 lần phát hiện ra dương tính sẽ bị kiểm điểm nghiêm khắc theo Điều 15, và khi xét nghiệm dương tình lần 2 thì sẽ bị đuổi khỏi quân đội. Khẩu hiệu chính thức rất đơn giản: KHÔNG MA TÚY TRONG QUÂN ĐỘI! Còn có một khía cạnh khác, hầu hết những người ngồi đây đều đã lập gia đình và có con, sớm muộn gì mấy kẻ buôn ma túy cũng tiếp cận bọn trẻ mồi chài và biến chúng thành những khách hàng tiềm năng. Vì vậy họ đều nhất trí chung rằng bất kỳ kẻ nào bán ma túy cho đám con cháu nhà binh chuyên nghiệp đều phải cẩn thận cái đầu của mình. Tất nhiên, những chuyện như vậy ít khi xảy ra vì quân đội vẫn phải tuân theo kỷ luật, nhưng mong ước của họ là thế. Và họ có khả năng thực hiện
Và cũng thường hay có những kẻ bán ma túy biến mất không thể giải thích được, cái chết của hắn được đổ cho xung đột địa bàn trong thế giới ngầm. Nhiều vụ giết người mãi không tìm ra thủ phạm
Trung úy Tim Jackson nhận ra, đó chính là nơi Chavez đang ở. Đơn giản là có quá nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên. Anh ấy đi cùng Munoz và Leon. Tất cả đều nói tiếng Tây Ban Nha. Tất cả đều được chuyển đi cùng một ngày. Vậy thì họ hẳn đang tiến hành một chiến dịch bí mật, có lẽ theo yêu cầu của CIA. Đó cso thể là một hoạt động nguy hiểm theo đúng bản chất, nhưng họ là lính và đó là nhiệm vụ. Trung úy Jackson giờ đã thở ra nhẹ nhàng hơn vì anh “biết” những gì mình đáng nhẽ không cần phải biết. Bất kể Chavez đang làm gì đều được cả. Anh sẽ không phải theo đuổi vụ tìm anh ấy nữa. Tim Jackson hy vọng mình nghĩ đúng, vì Chavez là một người lính giỏi. Nếu ai có thể làm chuyện này thì đó chính là anh ấy
Đám phóng viên truyền hình nhanh chóng cảm thấy nhàm chán, rời khỏi hiện trường để viết bài là lên phóng sự. Cortez quay trở lại hiện trường ngay khi chiếc xe cuối cùng rời núi. Lần này hắn lái chiếc xe Jeep. Hắn mệt mỏi và cáu kỉnh nhưng còn cảm thấy tò mò hơn. Có gì đó rất lạ đang xảy ra mà hắn không hiểu. Hắn sẽ không thể yên tâm cho đến khi tìm hiểu rõ rang. 2 người sống sót sau vụ nổ đã được đưa tới Medellin, tại đó sẽ có một bác sỹ đáng tin cậy điều trị. Cortez sẽ nói chuyện với họ, nhưng trước mắt hắn có việc phải làm ở đây. Chỉ huy đơn vị cảnh sát chịu trách nhiệm vụ này từ lâu đã có quan hệ tốt với Cartel. Felix chắc chắn ông ta chả nhỏ giọt nước mắt nào vì cái chết của gia đình Untiveros và đám còn lại đâu, nhưng đó cũng chẳng phải là vấn đề, phải không? Cựu điệp viên Cuba đỗ chiếc xe jeep và bước tới nơi viên chỉ huy đơn vị cảnh sát đang nói chuyện với 2 người lính dưới quyền
“Chào buổi sáng, Capitán. Các ông có xác định đây là loại bom gì không?”
“Chắc chắn là một quả bom cài trên xe” người đàng ông nghiêm túc trả lời
“Vâng, tôi cũng đoán thế” Cortez kiên nhẫn “Còn chất nổ thì sao?”
Người đàn ông nhún vai “Tôi không biết”
“Có lẽ ông có thể tìm ra” Felix đề nghị “Đây là cuộc điều tra của ông mà”
“Đúng vậy, tôi có thể điều tra ra”
“Cảm ơn” hắn bước lại chiếc xe jeep và lái về phía bắc. Một quả bom sản xuất tại địa phương có thể sử dụng dynamite- có rất nhiều loại này ở các mỏ than địa phương – hoặc chất nổ plastic thuowgn mại, hoặc thậm chí dùng phân bón axit nitric để làm. Nhưng nếu đây là tác phẩm của M-19, Cortez đoán có thể là Samtex, một loại chất nổ lốc xoáy do Séc sản xuất vốn được khủng bố theo chủ nghĩa Marx khắp nơi trên thế giới ưa thích do sức nổ và dễ kiếm, giá thành lại rẻ. Nếu xác định được chất nổ nào được sử dụng thì có thể đưa ra được vài phán đoán. Hắn thấy thật buồn cười khi nhờ cảnh sát thu thập thông tin kiểu này, nghĩ đến đây vừa lái xe xuống núi hắn vừa mỉm cười
Vẫn còn có những lý do khác để vui. Giống như cảnh sát, hắn chẳng chút buồn khổ thì trên đời mất đi 4 tên trùm Cartel. Dù sao thì họ cũng đâu phải là doanh nhân, cũng không phải là lớp người mà Cortez kính trọng. Hắn chỉ kiếm tiền, không hơn. Bất kể ai làm quả bom này, hắn phải công nhân là làm rất chuyên nghiệp và đẹp. Điều này khiến hắn bắt đầu nghĩ không phải là CIA, bọn họ không giỏi giết người. Cortez suýt chút nữa bị chôn cùng và mọi người nghĩ hẳn hắn rất khó chịu nhưng thực ra không phải thế. Xét cho cùng, hoạt động trong bóng tối là nghề của hắn và hắn nhận thức được nguy hiểm trong nghề này. Bên cạnh đó, nếu hắn là mục tiêu chính trong kế hoạch hoàn hảo này thì giờ hắn đã chả còn ngồi đây mà phân tích. Dù sao thì với sự ra đi của Untiveros, Fernández, Wagner, và d’Alejandro, giờ đây Cartel đang thừa ra 4 ghế và hiện tại 4 người quyền lực đã biến mất trên con đường hắn đi nếu…Nếu hắn định đi con đường đó, tại sao không chứ? Chắc chắn hắn sẽ có một ghế trên chiếc bàn đó. Có lẽ còn hơn thế nữa. Nhưng vẫn còn việc phải làm và một “tội ác” cần phải điều tra
Khi đến Medellin, hắn tìm đến bệnh viện nơi 2 người sống sót từ ngôi nhà đỉnh đồi của Untiveros đang nằm và hỏi vài câu hỏi, cùng với nửa tá người hầu làm việc trong ngôi nhà đó. Tất cả họ đang ở trong một căn phòng trên tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng có kết cấu chắc chắn, phòng cháy chữa cháy mức độ cao và hoàn toàn có thể cách âm. Cortez bước vào và thấy 8 người hầu đều đang bị còng tay phía sau, ngồi thẳng lưng trên ghế
“Ai trong số các người biết về cuộc họp tối qua?” hắn hỏi rất nhẹ nhàng.
Họ đều gật đầu. Tất nhiên là tất cả họ đều biết. Untiveros là kẻ lắm mồm và đám người hầu đương nhiên sẽ nghe thấy
“Rất tốt, ai trong các người đã nói với ai?” hắn lịch sự hỏi như một người văn minh “sẽ không ai rời khỏi được phòng nay cho đến khi tôi biết câu trả lời” hắn hứa hẹn
Những người này tranh nhau nói rằng không ai nói cả. Đúng như hắn dự đoán. Hầu hết bọn họ đều nói thật. Cortez cũng tin điều này
Tình hình quá tệ
Felix nhìn viên đội trưởng an ninh và chỉ vào người ngồi ngoài cùng bên trái
“Chúng ta sẽ bắt đầu với cô ta”
Thống đốc Fowler bước ra từ dãy phòng khách sạn, biết rằng mục tiêu mà ông ta phấn đấu suốt 3 năm qua đã gần ngay trước mắt. Sắp đạt được rồi, ông ta tự nhủ, rồi nhớ ra là không có gì chắc chắn trong chính trị. Nhưng ông ta vừa đạt được một thỏa thuận với một nghị sỹ Kentucky vốn không tiếc công sức vận động tranh cử. Viên nghị sỹ cam kết đại diện bang sẽ ủng hộ Fowler và đổi lại là chức vụ trong nội các. Nhờ đó Fowler sẽ trở thành người có tỷ lệ ủng hộ cao nhất trong đảng, hơn hàng trăm phiếu bầu so với các ứng cử viên khác. Tất nhiên là ông ta cũng không thể nói điều đó ra. Ông ta phải để cho viên nghị sỹ đó tự đưa ra thông báo, dự kiến là ngày thứ hai của đại hội đảng. Mọi người cả hai phe đều sẽ tiết lộ từng chút thông tin cho báo chí, nhưng viên nghị sỹ sẽ mỉm cười đầy ẩn ý và để mọi người dự đoán theo ý muốn – nhưng ông là người duy nhất biết mình theo phe ai. Chính trị, Fowler nghĩ, có thể cmn đạo đức giả đến thế này. Điều này thật lạ lùng vì Fowler là một người rất trung thực , tuy nhiên, ông ta không thể vi phạm luật chơi
Và giờ ông ta đang chơi theo những luật chơi này, đứng trước ánh đèn camera và nói những lời trống rỗng trong suốt 6 phút dài. Rằng đã có “những cuộc thảo luận thú vị” về “những vấn đề lớn mà đất nước chúng ta phải đối mặt”. Vị thống đốc và vị dân biểu đều “muốn có một dàn lãnh đạo mới” lãnh đạo đất nước, cả hai đều tin rằng, dù họ không thể nói chắc, rằng ai lên lãnh đạo đất nước vào tháng 11 này cũng sẽ tiếp tục xây dựng Hoa Kỳ thịnh vượng, bất kể sự khác biệt về chính trị giữa các tổng thống và các đảng và những bất đồng thường biến mất trong tiếng ồn ào tại điện Capitol và rằng tổ chức đảng phái chính trị ở Mỹ lỏng lẻo nên cuộc bầu cử tổng thống giống một cuộc thi hoa hậu hơn. Fowler nghĩ, có khi điều đó đúng thật, dù sức mạnh mà ông ta khao khát có khi chỉ là ảo tưởng. Rồi đã đến lúc đặt câu hỏi
Câu hỏi đầu tiên khiến ông ta ngạc nhiên. Fowler không nhìn thấy ai đưa ra câu đó. Ông ta bị lóa mắt bởi đèn chớp liên tục – sau nhiều tháng bị tra tấn bởi ánh đèn này ông ta còn không biết thị lực của mình có trở lại bình thường được không- nhưng người hỏi là nam, có lẽ là phóng viên của một tờ báo lớn
“Thưa Thống Đốc, có tin từ Colombia rằng một quả bom trên xe hơi đã phá hủy nhà của một trong những trùm ma túy Cartel ở Medellin, cùng với gia đình ông ta. Việc này xảy ran gay sau vụ ám sát Giám đốc FBI và đại sứ Mỹ ở Colombia. Ngài có ý kiến gì không?”
“Tôi sợ rằng tôi vẫn chưa xem tin tức này sáng nay vì ăn sáng với ngài nghị sỹ. Anh suy nghĩ sao?” Fowler hỏi. Thái độ này cho thấy ông ta đã thay đổi từ một ứng cử viên lạc quan thành một chính trị gia thận trọng – ông ta nghĩ, bất kể thế nào ông ta đã rõ là một chính trị gia rồi.
“Có suy đoán rằng, sir, Hoa Kỳ có thể có liên quan” phóng viên nói thêm
“Ồ? Cậu biết rằng tổng thống và tôi có nhiều quan điểm khác biệt và vài thứ còn rất khác biệt, nhưng tôi không thể nhớ khi nào mà chúng ta có một tổng thống giết người máu lạnh như thế, và tôi chắc sẽ không bao giờ buộc tội Tổng Thống về điều đó” Fowler nói với giọng điệu tốt nhất của chính trị gia. Có nghĩa là ông ta chả nói gì cả – đây chính là giọng điệu mấy chính trị gia hay nói, hoặc chẳng gì cả, hoăc là rõ ràng quan điểm. Ông ta luôn dành viễn cảnh rộng lớn cho chiến dịch tranh cử tổng thống của mình. Ngay cả các kẻ thù mạnh mẽ nhất của Fowler – ông ta cũng có rất nhiều đối thủ trong đảng của mình, chưa kể đảng đối thủ- cũng phải công nhận rằng ông ta là người thận trọng và đáng kính, tập trung vào vấn đề thay vì chửi bới móc mỉa. Những gì vừa phát biểu cho thấy rõ điều này. Ông ta không định thay đổi các chinh sách của Hoa Kỳ, không có ý định giăng bẫy đối thủ. Nhưng lời ông ta vừa nói lại có cả hai, tất nhiên bản thân ông ta cũng chưa biết điều đó.
Chuyến đi của Tổng Thống được lên kế hoạch từ trước. Ngoài phép lịch sự, tổng thống thường giữ thái độ khiêm tốn trong cuộc họp thường niên của đảng đối lập. Làm việc tại Trại David cũng dễ dàng — trên thực tế, vì ở đây muốn tránh các phóng viên dễ dàng hơn. Nhưng được đến đươc Trại David, chủ nhân của nó phải hứng chịu đủ thứ chỉ trích. Một chiếc trực thăng VH-3 của Thủy quân lục chiến đã chờ sẵn trên bãi cỏ của Nhà Trắng. Tổng thống cùng với đệ nhất phu nhân và hai nhân viên bước ra khỏi cổng tòa nhà và một lần nữa lại phải đối mặt với số lượng lớn các nhà báo và camera. Ông tự hỏi liệu người Nga có hiểu họ phải đối mặt với cái gì khi nói về glasnost không (glasnost: là chính sách công khai hóa và minh bạch hóa đến mức tối đa các hoạt động của những cơ quan nhà nước và tự do thông tin và ngôn luận tại Liên Xô )
“Ngài Tổng Thống” một phóng viên TV kêu to “Thống đốc Fowler nói rằng ông ấy hy vọng chúng ta không liên quan đến vụ đánh bom ở COLOMBIA! Ngài có bình luận gì không?”
Ngay khi bước tới chỗ đám phóng viên đang bị dây thừng chặn lại, Tổng Thống đã biết ông ta đang mắc sai lầm, nhưng ông ta lại bị họ hấp dẫn như thiêu thân lao vào lửa. Ông ta không thể không làm. Cái cách phóng viên hét to lên câu hỏi, mọi người sẽ biết rằng ông ta có nghe thấy và sẽ cho rằng không trả lời cũng là một loại trả lời. Đừng để người ta cho rằng Tổng Thống né tránh câu hỏi…và ông ta không thể rời Washington trong trạng thái hấp thỏm suốt một tuần và để bên kia làm ầm ĩ lên- ít nhất ông ta không thể để câu hỏi này rơi trên bãi cỏ trước Nhà Trắng, phải không?
“Hoa Kỳ” Tổng Thống nói “sẽ không giết phụ nữ và trẻ em vô tội và Hoa Kỳ kiên quyết chống lại những người làm việc đó. Chúng ta sẽ không hạ cấp đến mức độ đó. Câu trả lời đã đủ rõ rang chưa?” Ông ta đưa mắt nhìn về phía tay phóng viên, yên lặng truyền tải thông điệp, cái nhìn này khiến viên phóng viên dày dạn kinh nghiệm mất hết can đảm. Tốt lắm, Tổng Thống vui khi thấy sức mạnh của mình thỉnh thoảng khiến bọn khốn đó câm miệng
Đây là lời nói dối chính trị lớn thứ hai trong ngày – một ngày đưa tin chậm để chắc chắn về độ tin cậy. Fowler còn nhớ rõ John và Robert Kennedy đã từng lên kế hoạch giết Castro và những người khác với tâm trạng vui sướng như được miêu tả trong tiểu thuyết của Ian Flemming, nhưng sau khi trải qua đủ khó khăn, họ mới nhận ra đó thật là việc bẩn thỉu. Chắc chắn rất bẩn thỉu, vì ở đó thường sẽ xuất hiện những người mà bạn thực sự không muốn giết. Tổng Thống hiện nay biết rất rõ về “thiệt hại phụ”, một thuật ngữ ông thấy thật ghê tởm, nhưng biểu thì điều gì đó vừa cần thiết vừa không thể giải thích rõ ràng cho mọi người vì những người này không hiểu thực tế của thế giới: khủng bố, tội phạm và tất cả những tên hèn nhát – xét cho cùng, những tên tàn bạo lại thường là những kẻ hèn nhát – thường ẩn nấp sau lưng hoặc giữa những người vô tội, cố tình kích động các thế lực, sử dụng lòng vị tha của kẻ thù để chống lại chính họ. Bạn không thể chạm vào tôi. Chúng tôi là “con quỷ”. Bạn là “người tốt” Bạn không thể tấn công đến chúng tôi mà không làm ảnh hưởng đến hình ảnh của mình. Đây là đặc điểm đáng ghét nhất của những kẻ đáng ghét này và đôi khi – hiếm khi, nhưng không phải không có – bọn họ phải được biết cách này không hoạt động. Và nó thật bẩn thỉu, phải không? Giống như vài tai nạn quốc tế thôi
Nhưng làm thế éo nào để mình có thể giải thích với người dân Mỹ bây giờ? Trong một năm bầu cử ư? Yêu cầu cử tri bầu lại tổng thống đương nhiệm vì ông ta đã giết một người vợ, hai đứa con và một số người hầu của một người đàn ông để bảo vệ con bạn khỏi ma túy …? Tổng Thống tự hỏi liệu thống đốc Fowler có hiểu quyền lực của tổng thống vô ích như thế nào hay không – và ông ta có biết âm thanh khủng khiếp khi nguyên tắc này xung đột với nguyên tắc khác. Tổng thống nghĩ, âm thanh đó còn tệ hơn là mấy tiếng hét chất vấn của đám phóng viên. Những suy nghĩ này khiến ông vừa đi về phía máy bay vừa lắc đầu. Một hạ sĩ quan của Thủy quân lục chiến chào ông gần đường băng của máy bay. Tổng Thống chào lại – đây là truyền thống dù thực tế chả có Tổng Thống nào mặc quân phục. Ông thắt dây an toàn và nhìn lại đám đông đang tụ tập ở đó. Máy quay vẫn hướng về phía ông và ghi lại cảnh máy bay cất cánh. Các kênh truyền thông sẽ không phát lại cảnh nó, nhưng trong trường hợp máy bay phát nổ hoặc rơi thì họ sẽ có những cảnh quay đắt giá
Tin tức đưa đến đồn cảnh sát Mobile đã tương đối muộn. Viên thư ký tòa án vẫn đang xử lý tài liệu và khi thông tin từ tòa án rò rỉ ra, nó vẫn thường như thế, vị thư ký cảm thấy rất khó chịu. Ông đã chứng kiến bao vụ án rồi. Ở tuổi 50, ông đã cho con cái ăn học tử tế qua đại học, quản lý chúng để không bị mắc vào ma túy. Nhưng đâu phải mọi đứa trẻ hàng xóm đều được như thế. Ngay bên cạnh gia đình ông, đứa con út của gia đình đã mua “một ít” cocaine loại tốt và điều khiển xe với tộc độ trên 100 dặm/giờ tông vào trụ cầu. Viên thư ký đã nhìn cậu từ nhỏ lớn lên, từng một hai lần chở cậu ta đến trường và có lần còn trả tiền công cậu cắt cỏ trước nhà. Quan tài của đứa trẻ được chôn cất ngay trong nghĩa trang Nhà thờ Baptist ở Cypress Hill và ông nghe kể người mẹ vẫn còn phải dùng thuốc sau khi nhận được phần còn lại của đứa con. Vị linh mục mô tả hình phạt của ma túy là hình phạt của Chúa Kitô vì cuộc khổ nạn của chúng sinh. Ông là một mục sư tốt, một nhà hùng biện tài ba theo truyền thống của giáo phái Baptist phương Nam và khi ông dẫn dắt họ cầu nguyện cho linh hồn của đứa trẻ, sự giận dữ cá nhân và hoàn toàn thực của ông đối với vấn đề ma túy chỉ đơn thuần làm tăng thêm sự phẫn nộ mà giáo đoàn của ông đã thấy….
Viên thư ký không thể hiểu được. Davidoff là một công tố viên siêu giỏi. Bất kể là người do thái hay không thì người đàn ông đó cũng làm một trong những người được Chúa lựa chọn, một anh hùng thực sự trong cái ngành đầy rẫy những kẻ lừa đảo này. Làm sao có thể xảy ra chuyện thế này? Hai tên cặn bã xã hội đó sắp thoát khỏi sự trừng phạt. Viên thư ký nghĩ, có chuyện gì đó sai sai ở đây!
Viên thư ký không quen với quán bar. Ông là người theo đạo Baptist rất nghiêm túc và chưa bao giờ uống đồ có cồn, chỉ có một lần uống bia khi còn là cậu nhóc do bị người khác khích động và luôn cảm thấy tội lỗi. Đây là một trong hai khuyết điểm của vị công dân danh giá này. Điểm còn lại là công lý. Ông tin vào công lý cũng giống như tin vào Chúa, dù đã làm thư ký tòa án liên bang hơn 30 năm nhưng niềm tin này chưa bao giờ thay đổi. Ông tin rằng công lý do Chúa, chứ không phải con người, ban tặng. Luật pháp cũng do Chúa, chứ không phải con người, tạo ra. Không phải tất cả luật của Phương Tây đều dựa chung vào cuốn kinh thánh theo hình thức này hoặc hình thức khác sao? Ông cũng coi hiến pháp nước mình là nguồn cảm hứng do Thượng Đế ban tặng, vì tự do chắc chắn là điều Chúa muốn ban cho người người, để con người có thể học cách biết và phụng sự Ngài vì lựa chọn lẽ phải chứ không phải như nô lệ. Mọi chuyện nên diễn ra như thế. Vấn đề là không phải lúc nào công lý cũng chiến thắng. Ông đã quen với điều đó sau nhiều năm. Mawcjduf chuyện này rất khó chịu nhưng ông biết Chúa sẽ đưa ra phán xét cuối cùng và sự phán xét của Ngài luôn đúng. Nhưng đôi khi công lý của Chúa cũng cần giúp và ai cũng biết Ng