← Quay lại trang sách

Chương 20 KHÁM PHÁ

Ngạc nhiên, nhưng đúng là như thế. Cortez đã ở đó hơn 1 giờ đồng hồ. Đi cùng với hắn là 6 người được trang bị vũ khí và một con chó có thể đánh hơi xung quanh để phát hiện dấu hiệu những người đã tấn công cơ sở chế biến này. Vỏ đạn rỗng hầu hết là 5.56mm được hầu hết các nước NATO và các tổ chức khắp nơi trên thế giới sử dụng, nhưng ban đầu nó được dùng cho sún thể thao Remington .223. Ở Mỹ. Cũng có một số đạn 9mm, và một quả lựu đạn rỗng 40mm. Một trong những kẻ tấn công đã bị thương, có thể rất nghiêm trọng. Phương thức tấn công rất truyền thống, một đội tấn công từ trên núi xuống và một nhóm tấn công ở hướng khác, có thể là hướng bắc. Họ bỏ đi một cách vội vàng, không gài mìm vào thi thể bẫy như hai vụ trước. Có lẽ vì người bị thương đó, Cortez đánh giá. Hoặc cũng có thể bọn họ biết – hoăc nghi ngờ? Không, có lẽ họ đã biết- rằng hai người đàn ông chạy thoát kia sẽ gọi viện binh

Chắc chắn có hơn 1 nhóm trên dãy núi này. Có lẽ 3 hoặc 4 nhóm, dựa trên số lượng và vị trí phân bố các cơ sở chế biến đã bị tấn công đến nay. Điều này đã loại trừ khả năng là M-19. Tổ chức đó không có nhiều người được huấn luyện để làm được thế này – hắn tự nhủ, đó là theo những thông tin hắn nghe được. Cartel đã mua chuộc các phe phái du kích địa phương, trong mỗi đơn vị đều có người được trả tiền để cung cấp thông tin, hắn linh cảm chính phủ Colombia cũng không phải là người làm vụ này

Vậy, hắn tự nhủ, giờ có lẽ chỉ còn khả năng các đội bí mật của Mỹ hoạt động trên dãy núi này. Họ là ai và đang dự định làm gì? Có lẽ là lính, hoặc có thể là lính đánh thuê chất lượng rất cao. Nhiều khả năng là quân chính quy. Cộng đồng đánh thuê quốc tế không còn chất lượng được như trước – và thành thật mà nói nó chưa bao giờ có hiệu quả đặc biệt. Cortez đã từng đến Angola và thấy đám lính Châu Phi như thế nào. Đám lính đánh thuê không cần phải quá giỏi để có thể đánh bại quân đôi Châu phi, dù chuyện đó giờ cũng đang thay đổi theo tình hình thay đổi của thế giới

Bất kể họ là ai thì họ cũng đang đi quá xa -xa đến mức giờ đây hắn cảm thất bất an, dù hắn không phải là người đi săn mà dành phần này cho người khác. Cortez là một sỹ quan gián điệp và không có nguyện vọng trở thành lính. Cho đến nay, hắn mới chỉ thu thập chứng cứ, gần giốn như một cảnh sát. Hắn thấy súng tiểu liên và súng máy gần như xuất phát cùng một nhà sản xuất. Hắn không tra được thông tin chi tiết nhưng hắn nhớ những vỏ đạn rỗng 9mm này có cùng mã lô cùng với những vỏ đạn hắn thu được ở một trong những sân bay tại bờ biển phía bắc Colombia. Hắn nghĩ, khả năng trùng hợp không cao đến vậy chứ. Vậy bất cứ ai đã theo dõi mấy sân bay đó giờ đã di chuyển đến đây….?Sao lại làm được điều đó? Cách đơn giản là dùng xe tải hoặc buýt, đối với M-19 thì cách này quá đơn giản, nhưng đối với người Mỹ thì lại quá rủi ro. Mấy thằng Yanquis đó sẽ sử dụng trực thăng. Xuất phát từ đâu? Một con tàu, có lẽ thế, hoặc từ một trong những căn cứ Mỹ tại Panama. Hắn biết không có cuộc tập trận nào của hải quân Mỹ gần đây nằm trong tầm bay của trực thăng cả. Vậy thì phải là một máy bay lớn có cả năng tiếp nhiên liệu trên không. Chỉ có người Mỹ mới có khả năng đó. Và nó phải là căn cứ ở Panama. Và hắn có nguồn tin ở Panama. Hắn cất hộp đạn vào túi và bắt đầu đi xuống núi. Giờ hắn đã có điểm xuất phát và đó là tất cả những gì mà một sỹ quan được đào tạo như hắn cần

Chiếc VC-20A của Ryan – coi nó như máy bay của anh cũng vẫn cần một chút tưởng tượng- cất cánh từ sân bay ngoại thành Mons vào đầu giờ chiều. Lần tham gia họp chính thức đầu tiên vào liên minh tình báo quốc tế lớn đã đạt kết quả mỹ mãn. Báo cáo của anh về Sô Viết và các hoạt động của họ ở Đông Âu đã nhận được sự nhất trí cao và tán thành rộng rãi và anh rất vui khi biết rằng các trưởng phòng phân tích của các cơ quan tình báo NATO đều có quan điểm chính xác giống mình về các thay đổi trong chính sách đối phó với kẻ thù: không ai biết cái quái gì đang diễn ra. Có rất nhiều quan điểm khác nhau được đưa ra, từ hòa-bình-đang-tan-vỡ-và-hành-động-của-chúng-ta? Tới quan điểm mất cân bằng hteo kiểu tất- cả-chỉ-là-bẫy, nhưng tựu chung lại thì cũng chỉ là các dự đoán tình báo chính thức, ngay cả những người làm công tác tình báo trước khi Ryan sinh ra cũng chỉ lắc đầu thở dài và thì thầm vào cốc bia – đây chính xác là điều Ryan đôi khi vẫn làm. Tất nhiên, tin vui thực sự trong năm là đã có dấu hiệu rõ rang rằng các nhóm phản gián trên khắp Châu Âu đã đánh bại các chiến dịch của KGB, và trong khi CIA không nói cho bất kỳ ai (ngoại trừ Sir Basil, người đã có mặt khi kế hoạch được lập) biết chính xác kết quả thế nào thì CIA cũng bắt đầu có uy tín cao trong liên minh tình báo. Theo như câu nói mà Jack thường sử dụng trong hoạt động đầu tư thì quan điểm mấu chốt là: NATO đang ở trạng thái tốt nhất về quân sự và các cơ quan an ninh của nó đang đạt được những thành tích cao hơn kỳ vọng của bất kỳ ai – tuy nhiên, từ quan điểm chính trị thì nhiêm vụ tổng thể của NATO giờ đang bị nghi ngờ. Theo quan điểm của Ryan thì điều này nghe giống như là thành công, cho đến khi nào các chính trị tra không chõ mũi vào, thì thành tích như vậy là tốt rồi

Vùng nông thông bên dưới mặt đất của Bỉ dần biến mất, như thể nó là tấm chăn bông đặc biệt quyến rũ ở khu vực Pennsylvania Dutch, Ryan cảm thấy có nhiều điều đáng vui mừng, ít nhất là từ quan điểm của NATO

Tuy nhiên, bằng chứng minh họa rõ nhất mức độ hạnh phúc hiện tại của NATO là các cuộc nói chuyện quanh bàn trà và cà phê giữa giờ giải lao, những gì họ nói không gói gọn trong “công việc” như hầu hết những người tham gia hội nghị nghĩ. Các nhà phân tích tình báo từ Đức và Ý, Anh và Na Uy, Đan Mạch và Bồ Đào Nha, tất cả họ đều bày tỏ lo ngại về vấn đề ma túy ngày càng gia tăng ở đất nước mình. Các hoạt động của nhóm Cartel đã mở rộng ra phía đông, không còn gói gọn, thỏa mãn với việc chỉ bán hàng ở Mỹ. Các nhân viên tình báo chuyên nghiệp để ý đến vụ ám sát Emil Jacobs và những người khác và đều tự hỏi liệu hoạt động buôn bán ma túy quốc tế có chuyển hướng sang con đường mới nguy hiểm hơn hay không – và phải có biện pháp đối phó. Người Pháp, với lịch sử mạnh mẽ bảo vệ lãnh thổ của mình, đặc biệt tán thành vụ nổ bom ở ngoại thành Medellin, và hơi hụt hẫn trước phản ứng có phần bối rối và bí hiểm của Ryan: Không bình luận gì, tôi có biết gì đâu. Tất nhiên, phản ứng này hoàn toàn đã được dự báo trước. Nếu có một quan chức cấp cao như thế người Pháp bị giết công khai kiểu này thì DGSE (Cơ quan an ninh hải ngoại của Pháp) chắc chắn sẽ trả đũa tức thì. Người Pháp rất giỏi trong việc này và truyền thông cũng như dư luân Pháp sẽ hiểu và chấp nhận Và vì vậy đại diện DGSE đã hy vọng Ryan sẽ phản ứng bằng nụ cười hiểu biết dù không bình luận gì, thay vì chỉ tỏ ra bối rối không như thế. Người Châu Âu không chơi như thế và cảm thấy đây là điều kỳ lạ khác của người Mỹ mà những đồng minh ở Lục Địa Già của họ không hiểu nổi. Họ sẽ tự hỏi, liệu người Mỹ không thể đoán định được như thế này sao? Họ không nên mang mấy cái giá trị chiến lược đối phó với người Nga ra để đối xử với đồng minh của mình chứ

Và Ryan nghĩ, cũng không thể đối xử với quan chức chính phủ của mình như thế. Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?

Ở cách xa nhà 3000 dặm đã khiến Jack có quan điểm về vụ này tách biệt hơn. Trong trường hợp không có bất kỳ thể chế nào xử lý những tội ác như vậy, có lẽ hành động trực tiếp lại là điều cần thiết. Nếu bạn trực tiếp thách thức quyền lực của nhà nước, bạn phải luôn chuẩn bị sẵn sàng cho phản ứng trực tiếp từ sức mạnh mang tầm quốc gia. Nếu chúng ta có thể ném bom ở nước ngoài vì đã có hành động hỗ trợ chống lại lính Mỹ tại một vũ trường ở Bertlin thì sao không thể….

….giết người trên trên lãnh thổ một nước dân chủ Mỹ? Tầm ảnh hưởng chính trị của nó là gì? Khó khăn nằm ở chỗ này phải không? Colombia có luật của mình. Nó không phải là Libya vốn được một gã hề đứng đâu với sự ổn định đáng ngờ. Nó không phải là Iran vốn cai trị bởi thần quyền độc ác và các lão già cay đắng với đời. Colombia là một nhà nước có truyền thống dân chủ thực sự vốn đang đặt hiến pháp của mình vào rủi ro để bảo vệ công dân của nước khác khỏi bị hại

Chúng ta đang làm cái quái gì vậy? Theo chiến lược điều hành hiện nay thì đúng hay sai có giá trị đánh giá khác nhau? Hay họ đã làm đúng luật? Các quy tắc ở đây là gì? Có luật nào nào không? Có quy tắc không? Ryan biết anh phải tìm hiểu sự thật trước khi có thể trả lời những câu hỏi này. Đây không phải là nhiệm vụ dễ dàng gì.Jack ngả người ra sau chiếc ghế êm ái và nhìn xuống eo biển Anh. Khi máy bay bay về phía Tây theo hướng Land’s End, eo biển này mở rộng và tạo thành một cái phễu. Bên ngoài bãi đá ngầm có thể gây hư hại hay hỏng tàu là Đại Tây Dương, còn bên kia đại dương là quê hương. Anh có 7 giờ cân nhắc những việc cần làm khi trở về nhà. Đầy đủ 7 giờ, Jack nghĩ, tự hỏi đã bao lần phải tự hỏi mình cùng một câu hỏi và bao lần đối mặt với những vẫn câu hỏi mới mà không thể tìm ra câu trả lời

Murray nghĩ, luật pháp là một cái bẫy. Đó là một nữ thần đáng kính, một cô đồng xinh xắn cầm đèn dẫn đường trong bóng tối. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu con đường đó không dẫn đến đâu cả? Giờ họ đang đến đường cụt- vụ án đối phó với “nghi phạm” duy nhất trong vụ án sát Giám Đốc. Người Colombia đã có bản thú thội và 31 trang giấy đầy chữ đang nằm trên bàn của ông. Có rất nhiều bằng chứng vật chất, đã được xử lý hợp lệ thông qua các phòng thí nghiệm pháp y huyền thoại của Cục. Chỉ có một vấn đề nhỏ. Hiệp ước dẫn độ giữa Hoa Kỳ và Colombia vẫn chưa có hiệu lực. Các thẩm phán của Tòa Án Tối Cao Colombia – chính xác hơn là những thẩm phán còn sống sau khi 12 đồng nghiệp bị M-19 giết chết không lâu- coi hiệp ước này mâu thuẫn với hiến pháp. Không hiệp ước. Không dẫn độ. Kẻ ám sát sẽ bị xét xử ở tòa Colomiba và chắc chắn sẽ bị án tù dài hạn, nhưng Murry và FBI hy vọng nhất hắn bị giam ở Marion, Illinois – nhà tù liên bang an ninh chặt chẽ nhất dành cho những kẻ tội phạm nguy hiểm thực sự; đảo Alcatraz không có cơ sở vật chất gì xung quanh- và Bộ Tư Pháp cho rằng có thể áp dụng tử hình đối với tội “giết người có liên quan đến ma túy”. Nhưng -lời thủ tội của tên người Colombia đó không tuân thủ chính xác theo luật Mỹ về bằng chứng và các luật sư cũng công nhận rằng buộc tội như vậy có thể bị thẩm phán Mỹ bác bỏ, nên khả năng hắn cũng không bị án tử hình. Và cái gã đã giết Giám Đốc FBI giờ có thể thực sự trở nên nổi tiếng ở nhà tù Marion, Illinois, nơi hầu hết tất cả tù nhân đều không ưa FBI cũng nhu hầu hết công dân Mỹ. Hôm qua anh cũng vừa biết kết quả vụ cướp biển cũng rơi vào tình trạng tương tự. Gã luật sư bào chữa gian xảo đã phát hiện ra trò làm phi thường của bên lực lượng bảo vệ bờ biển, và lấy đó làm áp lực để cho hai tên khốn đó thoát khỏi án tử hình. Và tin tốt duy nhất xung quanh lúc này là Murray tin rằng chính phủ đang chống trả lại theo một cách nào đó thỏa đáng, nhưng điều đó lại cấu thành tội giết người máu lạnh nói chung

Murray coi sự phát triển vừa rồi là một tin tốt, nhưng đồng thời cũng khiến ông lo lắng. Nó không phải là những thứ ông học được ở trường FBI – cũng không phải là những gì ông dạy cho người khác khi là giáo viên, phải không? Chuyện gì sẽ xảy ra khi chính phủ phá luật? Sách sẽ trả lời đó là chủ nghĩa vô chính phủ – ít nhất đó chính là chuyện xảy đến khi một chính phủ phá luật bởi chính mình đưa ra. Nhưng đó chính là định nghĩa khả năng nhất của hoạt động tội phạm, phải không- một kẻ phạm tội sẽ bị bắt

“Không” Murray lặng nhẽ nhủ thầm. Ông đã dành cả cuộc đời đi theo ánh sáng dẫn đường công lý đó, bởi vì trong đêm tối thì ngọn hải đăng là ánh sáng duy nhất của sự tỉnh báo mà xã hội này có. Nhiệm vụ của ông và FBI là thực thi trung thực và tận tâm luật của nước mình. Sẽ có chỗ cho sự linh hoạt- sẽ phải có, vì những từ ngữ viết trên giấy không thể bao hàm được tất cả- nhưng nếu văn bản luật không đủ rõ ràng thì mọi người phải hành động theo nguyên tắc mà luật dựa trên đó. Có thể tình hình này không phải lúc nào cũng khiến mọi người hài lòng, nhưng không còn lựa chọn nào khác, phải không? Nhưng bạn làm gì khi luật bị vô hiệu hóa? Đây cũng là một phần của trò chơi? Sau tất cả những gì nói và làm thì nó cũng chỉ là một trò chơi?

Clark lại có một quan điểm hơi khác. Anh không bao giờ quan tâm đến luật pháp – ít nhất đó không phải là mối quan tâm tức thời. Đối với anh “luật pháp” có nghĩa là cái gì đó “hợp lý”, chứ không phải là một tập hợp các quy chế được ban hành bởi các nhà lập pháp nhất định và sau đó được ký bởi một tổng thống nhất định hoặc người nào đó khác. Đối với anh, luật có nghĩa rằng nếu Tổng Thống quyêt định sự tồn tại tiếp tục của một ai đó hoặc một cái gì đó làm tổn hại đến lợi ích tốt nhất của đất nước, thì việc loại bỏ này là hợp pháp. Khi bắt đầu phục vụ đất nước, anh đã phục vụ cho đơn vị tinh nhuệ nhất của Hải quân Hoa Kỳ, SEAL, một lực lượng được tổ chức rất tốt và bí mật. Anh rất nổi tiếng ở đó và vẫn được nhiều người nhắc cho đến nay. Người ta gọi anh là Rắn, vì họ không thể nghe tiếng bước chân anh. Theo hiểu biết của anh thì không có kẻ thù nào của anh có thể sống sót trở về để kể cho đồng bọn nghe về truyền thuyết đó. Tên của anh thời điểm đó cũng là tên khác, tất nhiên, nhưng chỉ là vì sau khi rời hải quân anh đã phạm sai lầm – anh thực sự nghĩ đó chỉ là một sai lầm, một lỗi kỹ thuật- khi áp dụng các kỹ năng vào cung cấp dịch vụ tự do. Tất nhiên là anh làm khá tốt, cho đến khi cảnh sát phát hiện ra nhân thân. Bài học từ cuộc phiêu lưu đó là: Mọi người không thực sự điều tra nghiêm túc những gì diễn ra trên chiến trường, nhưng ở những nơi khác thì họ làm thật đấy, và về phần anh phải hết sức thận trọng, tránh đi những rủi ro nguy hiểm này. Khi nhìn lại thì chỉ một sai lầm ngớ ngẩn mà anh đã suýt bị một lực lượng cảnh sát địa phương tìm ra, nhưng đồng thời cũng thu hút được sự chú ý của CIA, tổ chức vốn đôi khi cần những người có kỹ năng độc đáo như anh. Nó giống như một câu chuyện cười “Khi cần giết một ai đó, cần tìm người kiếm sống bằng cách giết người” ít nhất gần 20 năm trước, chuyện này khá nực cười

Những người khác sẽ quyết định ai cần phải chết. Những người khác này chính là những người đại diện cho dân Mỹ được lựa chọn một cách thích hợp và anh đã dành cả cuộc đời để phục vụ họ theo cách này hoặc cách khác. Luật pháp, cuối cùng anh cũng nhân ra, là chả có luật nào cả. Nếu tổng thống nói “giết” thì Clark là công cụ để thực hiện các chính sách xác định của chính phủ theo cách thích hợp. Bây giờ thì điều này còn đặc biệt đúng, vì các thành viên Quốc Hội phải đồng ý với nhánh hành pháp. Đôi khi, những quy định không cho phép họ thực hiện những hành vi đó bởi nó quy định trong lệnh hành pháp của Văn phòng Tổng thống, nhưng bản thân Tổng thống có thể tùy ý vi phạm những quy định đó – nói cho chính xác hơn thì ông ta có thể đưa ra những diễn giải mới về những quy định này để thích ứng với những tình huống mới. Tất nhiên, Clark rất ít khi liên quan đến chuyện này. Công việc chính của anh tại CIA liên quan đến kỹ năng khác – như vào và ra một nơi mà không bị phát hiện, đây là kỹ năng anh giỏi nhất. Nhưng giết người là lý do đầu tiên anh được thuê làm, và đối với Clark, người từn có tên là John Terrence Kelly được rửa tội tại Nhà thờ St. Ignatius Parish ở Indianapolis, bang Indiana thì nó chỉ đơn giản là hành động chiến tranh được chấp thuận bởi cả đất nước anh và cũng cả tôn giáo mà anh coi trọng hơn. Xét cho cùng, Việt Nam chưa bao giờ được coi là cuộc chiến tranh được chấp thuận và tuyên bố công khai và nếu việc giết kẻ thù của đất nước anh lúc đó là hợp pháp thì sao giờ lại không? Đối với người được đổi tên John T. Clark thì tội giết người chỉ áp dụng cho hành động giết người phi lý. Các vấn đề pháp lý xin để dành cho các luật sư, còn anh biết rằng sự hiểu biết của mình về công lý thực tế và hiệu quả hơn nhiều.

Mối quan tâm tức thời của anh là mục tiêu kế tiếp. Anh còn hai ngày nữa khi nhóm tác chiến tàu sân bay ở lại và muốn chơi trò một quả bom tàng hình khác nếu có thể.

Clark đang sống trong một ngôi nhà gỗ ở ngoại ô Bogota, ngôi nhà an toàn do CIA xây dựng cách đây một thập kỷ, trên danh nghĩa thuộc sở hữu của một công ty và được cho thuê làm nhà thương mại cho các doanh nhân Mỹ đến thăm. Nó không có gì đặc biệt. Điện thoại là đường dây thông thường cho đến khi anh lắp vào một thiết bị mã hóa di động- một thiết bị đơn giản mà nếu ở Đông Âu thì chắc chắn không có tác dụng gì nhưng hiệu quả ở đây vì khả năng bị nghe trộm ở mức độ thấp- và anh cũng có một ăng ten vệ tinh parabol thu tín hiệu qua một lỗ kính đáo trên mái nhà với hiệu ứng khá tốt, được kết nối với một máy mã hóa trông giống như một máy ghi cassette

Vậy làm gì tiếp theo đây? Anh tự hỏi. Vụ đánh bom nhà Untiveros đã được tiến hành kỹ lưỡng để trông giống một quả bom cái trong xe. Tại sao lại không thể có một quả bom khác, một quả bom cài xe hơi thực sự? Điểm khó ở đây chỉ là thiết lập nó sao cho xua đuổi các mục tiêu vô tội, đẩy họ tránh xa vùng tối ưu của quả bom. Điều tốt là một quả bom đặt trên xe hơi sẽ có sức nổ mạnh, nhưng đồng thời lại lại dễ tổn thương đến người vô tội. Đây là vấn đề của bom đặt trên xe

Anh nghĩ, quả bom nổ cường độ thấp thì sao? Cũng là một ý kiến. Thực hiện màn giả để làm như nó là một vụ nổ không thành công. Chà, quá khó.

Tốt hơn hết là thực hiện một màn ám sát đơn giản với súng trường, nhưng cài đặtc vụ này cũng quá khó. Tìm ra vị trí thích hợp có thể quan sát mục tiêu và thuận tiện bắn là rất khó và nguy hiểm. Đám bảo vệ Cartel theo dõi mọi cửa sổ có thể nhìn thấy nhà mình. Nếu một người Mỹ thuê một căn thì sớm hay muộn cũng có viên đạn bắn ra từ nhà này- chà, đó chính xác không thể là một điệp vụ ngầm được, vì chỉ đạo chung là họ không được phép biết chính xác chuyện gì đang xảy ra

Kế hoạch của Clark rất đơn giản và kéo léo, đến mức ngay cả các chuyên gia về chiến dịch “đen” của Langley cũng phải kinh ngạc. Điều Clark muốn làm, đơn giản, là giết đủ số người trong danh sách để gia tăng sự nghi ngờ lẫn nhau trong nhóm mục tiêu. Tất nhiên, giết tất cả bọn chúng được là tốt nhất, nhưng thực tế đó là nhiệm vụ bất khả thi. Những gì anh muốn làm là tiêu diệt ở mức độ nhất định và buộc chúng phải phản ứng toàn diện theo hướng định sẵn

Trong đám Cartel có một số rất tàn nhẫn có trí thông mình xảo quyệt thể hiện qua các chiến thuật sử dụng chống lại kẻ thù có kỹ năng tốt trên chiến trường. Giống nhưng những người lính giỏi, bọn họ luôn cảnh giác trước nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng không giống lính là ngoài việc để ý đến nguy hiểm bên ngoài ,thì bọn họ còn cảnh giác với những khủng hoảng bên trong nội bộ. Dù có thành công từ việc liên kết hợp tác nhưng bên trong những người này vẫn coi nhau là đối thủ. Đối với bọn họ, tiền bạc và quyền lực không bao giờ là đủ. Đặc biệt là quyền lực, những người thế này sẽ không bao giờ hài lòng. Clark và nhiều người khác đều nhận định, mục tiêu cuối cùng của những người này là thực hiện quyền kiểm soát chính trị đối với đất nước, nhưng quốc gia không thể được điều hành bởi các ủy ban, ít nhất không phỉa là các ủy ban lớn. Những gì Clark phải làm là thuyết phục các thủ lĩnh của băng đảng rằng có một hiện tượng đang rình rập tranh giành quyền lực trong chính nhóm cai trị. Từ đó, họ bắt đầu giết nhau, chiến đấu kiểu hỗn chiến giữa các tổ chức mafia vào những năm 1930.

Có lẽ sẽ được như thế, anh tự thuyết phục mình. Anh cho rằng kế hoạch này có 30% cơ hội thành công. Nhưng kể cả nó có thất bại đi nữa thì vài tay chơi lớn cũng bị loại khỏi sân chơi và cũng có thể coi là thành công về mặt chiếc thuật nếu không thể thành công về mặt chiến lược. Làm suy yếu Cartel cũng có thể đồng nghĩa với làm tăng cơ hội chiến thắng của chính phủ Colombia, đây cũng có thể coi là một kết quả chiến lược khác, nhưng không phải là kết quả duy nhất. Cũng có thể khơi mào cuộc chiến mà anh hy vọng sẽ có kết quả giống như màn cuối của Trận Chiến Castellammare War (Chiến tranh Castellammarese là một cuộc tranh giành quyền lực đẫm máu để giành quyền kiểm soát của Mafia Mỹ gốc Ý diễn ra tại Thành phố New York, New York, từ tháng 2 năm 1930 đến ngày 15 tháng 4 năm 1931, giữa các đảng phái của Joe “The Boss” Masseria và những người của Salvatore Maranzano), còn được biết đến với tên Night of the Italian Vesper, trong một đêm 70 thành viên mafia gốc Ý bị giết bởi đồng bọn. Sau cái đêm đẫm máu đó, mạng lưới băng đảng có tổ chức do Carlo Luchiano và Vito Genovese cầm đầu trở nên mạnh mẽ hơn, tổ chức tốt hơn, nguy hiểm hơn. Clark nghĩ, đó chính là mối đe dọa thực sự. Nhưng dù thế thì tình hình cũng chẳng tệ hơn bây giờ được. Hoặc đó là cách nghĩ của Washington. Canh bạc này đáng để thử

Larson đã đến trước cửa nhà. Trước đây anh đã từng đến đây và dù nó phù hợp với vỏ bọc của Clark là nhà địa chất học- có hiều hộp đá để xung quanh nhà – nhưng cũng là khía cạnh rủi ro của nhiệm vụ này

“Nghe tin gì chưa?”

“Mọi người đều nói đó là bom đặt trên xe” Larson cười tính quái

“Lần tới chúng ta sẽ không được may mắn vậy đâu”

“Có lẽ không. Lần tới sẽ phải làm thật đẹp”

“Đừng nhìn tôi! Cậu không muốn tôi tìm hiểu lần tới ở đâu đấy chứ?”

Ý kiến hay đấy, Clark tự nhủ, nhưng anh không mong đợi như vậy, kể cả có mệnh lệnh anh cũng không đồng ý “Không, chúng ta phải cầu chúa về bản nghe trộm tiếp theo. Họ phải gặp nhau. Họ phải họp nhau lại và bàn bạc xem chuyện gì xảy ra”

“Đồng ý, nhưng nó sẽ không diễn ra trên núi nữa đâu”

“Ồ?”

“Tất cả bọn họ đều có nhà dưới núi”

Clark đã quyên điều đó. Điều này khiến việc lựa chọn mục tiêu rất khó khăn “Chúng ta có thể định vị mục tiêu từ tia laser trên máy bay không?”

“Tôi chưa thấy lý do gì để không làm dược điều đó cả. Nhưng khi đó thì tôi sẽ hạ cánh, tiếp nhiên liệu và bay ra khỏi đất nước này mãi mãi”

Henry và Harvey Patterson là anh em sinh đôi, 27 tuổi và là bằng chứng điển hình của lý thuyết xã hội học về tội phạm có thể đưa ra dẫn chứng. Cha chúng là dân tội phạm chuyên nghiệp, nếu không muốn nói là đặc biệt thành thạo, đã gây tội gần như suốt cả cuộc đời ngắn ngủi của mình – kết thúc ở tuổi 32 khi bị một chủ cửa hàng rượu bắn bằng một khẩu súng đôi 12 ly ở cự ly 11 feet. Trường phái hành vi ủng hộ phe bảo thủ cho rằng đây là nguyên nhân quan trọng khiến anh em họ trở thành tội phạm. Trường phái hành vi ủng hộ phe chủ nghĩa tự do tin rằng những lý do chính khiến họ dấn thân vào con đường phạm tội là do môi trường: gia đình đơn thân, học hành kém, áp lực bất lợi của nhóm bạn bè và một khu phố kinh tế sa sút

Bất kể lý do gì khiến hai tên này dấn thân vào con đường phạm tội thì chúng cũng là tội phạm chuyên nghiệp, thích cách sống của mình và không cmn quan tâm liệu sinh ra đã có gen pham tội hay thực ra bị tiêm nhiễm khi còn nhỏ. Bọn chúng cũng không phải đồ ngu. Nếu những bài kiểm tra trí thông mình không thiên về những người biêt chữ thì IQ của bọn chúng còn cao hơn so với mặt bằng chung. Chúng rất tinh ranh và cảnh sát phải mất rất nhiều công sức mới bắt được. Chúng cũng biết một chút về luật nên đã khai thác thành công những kẽ hở trong luật. Hai thằng cũng có quy tắc riêng mình. Anh em nhà Patterson đều nghiện rượu – mỗi thằng đều uống như hũ chìm – nhưng không bao giờ dính đến ma túy. Điều này khiến bọn chúng trở nên hơi lạ trong đám tội phạm, nhưng vì chẳng thằng nào quan tâm đến luật pháp nên sự khác biệt này cũng chẳng được chú ý mấy trong hồ sơ tội phạm của chúng

Ngay từ tuổi vị thành niên, hai thằng này đã cùng nhau trộm cắp, cướp giật và tấn công những người đi qua miền nam Alabama, được đám tội phạm đồng nghiệp kiêng dè. Có vài người chống lại nhưng đều bị giết – vì chúng là anh em sinh đôi giống y nhau và đấu với một thì thực ra lại là hai người- vì chấn thương trực tiếp (vì gậy) hoặc chết vì chấn thương xuyên thấu (dao hoặc súng). Cảnh sát tình nghi bọn chúng là thủ phạm của 5 vụ án mạng. Vấn đề là, thằng anh hay thằng em là tác giả những vụ nào. Thực tế chúng là anh em sinh đôi giống y nhau và luật sư của chúng – một luật sư giỏi đã biết hai thằng từ đầu ‘sự nghiệp’ – đã tận dụng điều này rất tốt. Bất cứ khi nào một trong hai anh em nhà Patterson giết ai đó, cảnh sát sẽ dùng tiền lương để đặt cược rằng một trong hai thằng — thường là kẻ có động cơ giết người — phải ở đâu đó vài dặm. Thêm vào đó, nạn nhân cũng chẳng phải công dân lương thiện gì, toàn cùng đồng loại tội phạm nên cảnh sát cũng không nhiệt tình quan tâm. Nhưng lần này không như thế

Họ đã phạm luật suốt 14 năm qua nhưng đây là lần đầu tiên Henry và Harvey gặp phải rắc rối lớn. Cảnh sát khắp các tiểu bang cuối cùng cũng nhận được tin rằng bọn họ bị bắt vì trọng tội, họ cũng vui mừng không nhỏ khi phát hiện ra vụ việc nguồn cơn lại bắt nguồn từ một cặp sinh đôi khác, cùng làm điếm, mới 18 tuổi, rất dễ thương khiến anh em nhà Patterson mê mẩn. Suốt 5 tuần qua Henry và Harvey không thể rời cặp sinh đôi Noreen và Doreen Grayson và các nhân viên tuần tra khu vực này nhận thấy bông hoa tình yêu đang nở rộ, mọi người trong đồn cảnh sát đều đoán già đoán non làm sao để không nhầm đối phương- các cảnh sát theo chủ nghĩa hành vì thì thông báo rằng điều này không thực sự quan trọng, còn các cảnh sát theo chủ nghĩa môi trường thì cọi đây là điều vớ vẩn phản khoa học, chưa kể đến hành vi đồi bại về tình dục, nhưng cả hai bên đều tin rằng đây là một suy đoán rất thú vị. Dù rơi vào trường hợp nào thì cả hai phe đều tin rằng lý do khiến anh em nhà Patterson đều không có kết hậu là vì cả hai đều yêu nhau.

Henry và Harvey quyết định giải phóng chị em nhà Grayson khỏi một tay ma cô buôn ma túy, một tay rất đáng khinh nhưng có một lịch sử bạo lực đáng nể và là nghi phạm trong vụ mất tích của nhiều cô bạn gái. Lý do của cuộc đối đâu là tên ma cô đó đã đánh đập hai chị em nhà Grayson dã man, vì hai chị em đã đưa cho hắn những gì nhận được từ anh em nhà Patterson – để kỷ niệm mối quan hệ của họ kéo dài được 1 tháng, hai anh em đã tặng họ một số đồ trang sức như một món quà. Noreen bị gãy quai hàm, và Doreen bị gãy 6 răng cửa, cộng thêm vài hành vi khiếm nhã khác khiến an hem nhà Patterson tức giận và đưa hai cô gái đến Trung Tâm Y tế thuộc Đại Học Nam Alabama. Anh em nhà Patterson không phải là người dễ chịu xúc phạm và một tuần sau, cả hai tên đã sử dụng hai khẩu Smith & Wesson giống y nhau từ trong bóng tối của một con hẻm xông ra kết liễu cuộc đời Elrod McIlvane. Đúng là không may khi lúc đó có một xe cảnh sát với bộ đàm đang đậu cách đó non nửa dãy nhà. Ngay cả cảnh sát cũng nghĩ rằng, trong trường hợp này, an hem nhà Patterson cũng làm điều tuyệt vời cho thành phố Mobile

Viên trung úy cảnh sát đưa cả hai anh em vào môt phòng thẩm vấn. Hai thằng kiêu ngạo như quả bóng xì hơi. Súng được tìm thấy cách hiện trường gây án chưa đầy 50 thước. Dù không tìm thấy dấu vân tay trên đó – dấu vân tay không phải lúc nào cũng có trên công cụ gây án- nhưng 4 viên đạn lấy từ thi thể McIlvane đều được bắn từ 2 khẩu này. Anh em nhà Patterson bị bắt cách đó 4 dãy nhà, có dấu thuốc súng trên tay, động cơ giết người đã rõ. Vụ án chưa khi nào rõ hơn thế. Thứ duy nhất cảnh sát chưa có là bản thú tội. May mắn của cặp sinh đôi này đã hết. Ngay cả luật sư của họ cũng nói thế. Không hy vọng gì về việc thỏa thuận nhận tội để được giảm án – các công tố viên địa phương ghét hai anh em nhà này thậm chí còn hơn cả cảnh sát – và có khả năng bọn chúng sẽ phải ngồi tù vì tội giết người, tin tốt là chưa đến mức phải ngồi ghế điện vì bồi thẩm đoàn có lẽ sẽ không phán án tử hình vì tội giết một gã buôn ma túy vốn đánh đập hai chị em kỹ nữ đến mức phải vào viện và có khi đã từng giết vài người. Đây sẽ là tội ác bởi tình yêu mù quáng và theo luật pháp Hoa Kỳ thì động cơ này thường được cọi là tình tiế giảm nhẹ

Anh em nhà Patterson, trong bộ đồ tù giống y nhau, ngồi đối diện vơi viên sỹ quan cảnh sát cấp cao qua một cái bàn. Viên trung úy cũng không thể phân biệt được ai với ai, và cũng chẳng buồn làm cái điều thừa đó vì bọn chúng có lẽ cũng nói dối với lý do xấu thôi

“Luật sư của chúng tôi đâu?” Henry hay Harvey hỏi

“Đúng đấy” Harvey hay Henry hùa theo

“Chúng ta không thực sự cần đến ông ta lúc này. Hai ngươi các cậu có muốn giúp đỡ chúng tôi một việc nhỏ không?” viên trung úy hỏi “Các cậu giúp chúng tôi việc nhỏ và có thể chúng tôi sẽ trả ơn nho nhỏ” Điều này có nghĩa là có vấn đề với pháp luật

“Vớ vẩn” một trong hai anh em sinh đôi nói, tất nhiên đây chỉ là một cách mặc cả. Họ đang trong thời điểm mà nếu nhìn thấy ống thở thì bám chặt không buông. Nhà tù đang vẫy gọi, và tuy rằng chưa thằng nào phải ở tù trong thời gian dài nhưng cũng từng ở tù ngắn ngày ở nhà tù địa phương, và biết rõ vào đó chả thoải mái gì

“Các cậu có thích tù trung thân không?” viên trung úy hỏi, mặt không chút biểu cảm “các cậu biết nó thế nào rồi đấy, 7 hoặc 8 năm ngồi tù rồi sẽ được tha bổng. Nếu các cậu may mắn thì viễn cảnh sẽ là thế. Tất nhiên, 8 năm là khoảng thời gian tương đối dài. Các cậu có thích ý tưởng đó không?”

“Chúng tôi không phải đồ ngu. Ông đang làm gì ở đây?” Một thằng Patterson khác hỏi, thể hiện rõ muốn đàm phán các điều khoản

“Các cậu làm một việc cho chúng tôi, và, chà, một điều gì đó kỳ diệu có thể xảy ra”

“Công việc đó là gì?” Cả hai an hem đều đồng ý với sự sắp xếp này

“Các cậu đã nhìn nhìn thấy Ramon và Jesus chưa?”

“Mấy tên cướp biển?” 1 tên Patterson hỏi “Cứt thật” Trong cộng đồng tội phạm cũng có phân cấp thứ bậc. Lạm dụng phụ nữ và trẻ em ở mức đáy tận cùng. Anh em nhà Patterson là tội phạm bạo lực nhưng không bao giờ lạm dụng phụ nữ. Chúng chỉ tấn công đàn ông- mà gần như tên đàn ông nào trông cũng nhỏ hơn chúng rồi, nhưng chỉ là đàn ông thôi. Đây là đặc điểm nổi trội về hình ảnh bản thân chúng

“Có, chúng tôi có nhìn thấy 2 thằng khốn đó” một Patterson khác hùa theo, nhấn mạnh cảm giác của người anh/em “Bọn nó hành động như những ông vua trong hai ngày qua. Mẹ hai con lợn đó chứ. Này, người anh em, chúng tôi có tệ thật nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ cưỡng hiếp một cô gái nhỏ, càng chưa bao giờ giết một cô gái nhỏ như thế – và chúng sắp được thả phải không? Cứt thật! Chúng tôi vừa loại đi một thằng khốn đánh các cô gái và giờ có khi phải đền mạng. Đó là thứ các ông gọi là công lý à, ông cảnh sát? Cứt thật!”

“Nếu có chuyện gì xảy ra cho Ramon và Jesus, điều gì đó thực sự nghiêm trọng” viên trung úy lặng lẽ nói “Có thể có điều gì đó xảy đến. thì có thể có lợi cho các cậu đấy”

“Như là?”

“Như là các cậu có thể gặp Noreen và Doreen rất thường xuyên. Có thể sắp xếp được”

“Cứt thật!” Henry hay Harvey nói

“Đó là thỏa thuận tốt nhất trong thành phố đấy, các cậu nhóc” viên trung úy nói

“Các ông muốn chúng tôi giết mấy tên khốn đó à?” Chính là Harvey hỏi câu này, khiến anh trai hắn thất vọng vì vốn nghĩ hắn là người thông minh

Viên trung úy chỉ nhìn chằm chằm vào họ

“chúng tôi sẽ nghe các ông” Henry nói “Sao chúng tôi biết các ông sẽ giữ lời”

“Lời gì?” viên trung úy dừng lại một chút “Ramon và Jesus đã giết một gia đình 4 người, hiếp người vợ và đứa con gái nhỏ trước, tất nhiên, và rồi liên quan đến một vụ sát hại cảnh sát Mobile và vợ anh ấy. Nhưng có vấn đề gì đó với vụ này nên nhiều nhất bọn chúng chỉ nhận được 20 năm tù, có thể bước ra ngoài 7 hoặc 8 năm, tối đa. Bọn chúng giết 6 người đấy. Có vẻ khó mà công bằng, phải không?”

Lúc này thì cả hai anh em đều hiểu thông điệp. Viên trung úy có thể nhận ra biểu cảm giống nhau của hai anh em, thể hiện đã hiểu mọi chuyện. Giờ là lúc quyets định. Cả hai đôi mắt đều cúi xuống che dấu cảm xúc cho thấy bọn họ cân nhắc phải làm thế nào. Rồi bọn họ ngẩng lên. Cả hai an hem Patterson đều gật đầu và vấn đề được quyết định

“Giờ thì các cậu nên cẩn thận. Tù ngục đôi khi là nơi rất nguy hiểm” Viên trung úy đứng dậy ra hiệu cho viên quản giáo. Nếu có bị hỏi thì ông cũng sẽ trả lời – tất nhiên là nói chuyện với họ sau khi có sự đồng ý của cả hai anh em rằng không cần sự hiện diện của luật sư – rằng ông muốn hỏi anh em nhà Patterson về một vụ cướp mà họ không tham gia nhưng có kiên thức, và rằng ông có đề xuất sẽ hỗ trợ nói tốt với DA (Tòa án quận) nếu họ có thể hỗ trợ. Nhưng than ôi, họ không biết gì về vụ cướp này và sau chưa đầy 5 phút trò chuyện ông đã gửi trả họ về phòng giam. Nếu họ nhắc lại nội dung cuộc nói chuyện này thì lời hai tên tội phạm chuyên nghiệp bị buộc tội giết người rõ ràng đáng tin hơn hay lời của một trung úy cảnh sát đáng tin hơn. Cuối cùng nó sẽ trở thành một bài báo trên trang thứ năm của tờ Mobile Register về việc cách đối xử nghiêm khắc với tội phạm bạo lực. Và bọn chúng sẽ hầu như không có khả năng thú tội về một tội giết người kép dù có thực hiện theo lệnh cảnh sát hay không nhỉ?

Viên trung úy là một người giữ lời, ngay lập tức dàn xếp cho phần ông đã hứa trong cuôc thỏa thuận vì anh nghĩ an hem nhà Patterson cũng làm vậy. Trong số 4 viên đạn được lấy ra từ thi thể của Edrod McIlvane, có một viên bị biến dạng và không thể so sánh với đường đạn đạo -đạn chì không vỏ rất dễ bị hỏng – mặc dù các viên đạn khác có thể được sử dụng làm bằng chứng vật lý, nhưng chúng đều mơ hồ và khó để xác định. Viên trung úy ra lệnh chuyển mấy viên đạn ra khỏi kho lưu giữu vật chứng để tái kiểm tra, cùng với báo cáo và ảnh của điều tra viên. Tất nhiên, ông phải ký giấy tờ, để duy trì “tính liên tục của bằng chứng”. Luật quy định rõ ràng rằng cần phải đảm bảo rằng bằng chứng được sử dụng trong phiên tòa, một khi đã được lấy từ hiện trường vụ án và những nơi khác và được xác nhận là bằng chứng quan trọng, phải được đặt ở một nơi đã biết để lưu giữ an toàn. Đây là biện pháp ngăn chặn làm giả chứng cứ. Một vật chứng nào đó bị mất thì dù có tìm thấy sau này cũng không thể sử dụng trong các vụ án hình sự vì không còn tính nguyên bản. Ông đi bộ xuống phòng thí nghiệm, nhưng thấy kỹ thuật viên đã về nhà. Ông hỏi chuyên gia về đạn đạo liệu có thể kiểm tra lại đầu đạn trong vụ Patterson vào sáng thứ Hai hay không, và người đàn ông trả lời, đảm bảo, một trong đầu đạn trong cuộc so sánh đạn đạo có một chút khác biệt, nhưng ông nghĩ, cũng gần đủ cho mục đích phiên tòa. Dù vậy, ông ta không ngại kiểm tra lại

Viên cảnh sát quay trở lại văn phòng, cầm theo mấy viên đạn Phong bì vẫn được niêm phong dán ngoài ghi số vụ án à vì nó vẫn đang được giữ an toàn, với chữ ký của viên trung úy đảm báo tính liên tục của bằng chứng không bị vi phạm. Ông viết vào cuốn sổ trên bàn làm việc: Cuối tuần ông không muốn để viên đạn ở văn phòng, muốn mang về nhà. Ông để chiếc phong bì vào một chiếc cặp có khóa kết hợp. Viên trung úy 53 tuổi vầ sẽ về hưu trong 4 tháng nữa với đầy đủ quyền lợi. 30 năm phục vụ trong ngành là đủ rồi, ông nghĩ, giờ là mong được toàn thời gian trên chiếc thuyền câu cá. Ông không thể để lương tâm mình yên ổn khi về hưu khi để cho hai thằng tù nhân giết cảnh sát có thể chỉ bị 8 năm tù dễ dàng thế

Dòng tiền liên tục từ việc buôn bán ma túy chảy vào Colombia đã mang lại nhiều tác dụng phụ và một trong số chúng, trong một bước ngoặt thật mỉa mai, chính là cảnh sát Colombia đã thu được một phòng thí nghiệm mới và rất tinh vi. Những chất còn lại trong ngôi nhà của Untiveros trải qua một loạt các thử nghiệm hóa học thông thường, trong vài giờ người ta đã xác định được chất nổ là hỗn hợp của HMX (cyclotetramethylenetetranitramine) và TNT (trinitrotoluene), trộn cả hai theo tỷ lệ 7/3 để tạo thành một loại thuốc nổ hỗn hợp mới có tên là Octol. Loại thuốc nổ này đắt tiền, hiệu suất ổn định và cực kỳ dễ nổ, được sản xuất chủ yếu bởi các nhà máy hóa chất ở Hoa Kỳ, nhưng các công ty hóa chất Mỹ, Châu Âu và châu Á đều bán thương mại. Vậy là kết thúc ngày làm việc trong ngày. Ông đưa báo cáo cho thư ký, fax đến Medellin, tại đó có một thư ký khác copy bằng máy photo Xerox và 20 phút sau chuyển đến Felix Cortez

Đối với cựu sĩ quan tình báo Cortez, báo cáo này là một bí ẩn khác. Không có mỏ than nào ở đây sử dụng octol, vì nó đắt tiền, người ta chỉ sử dụng chất nổ gel dựa trên nitrat tương đối đơn giản và mua dễ dàng. Nếu bạn cần một vụ nổ lớn hơn để khai thác nhiều đá hơn thì chỉ đơn giản nhồi thêm thuốc nổ. Nhưng các hoạt động quân sự sẽ không làm thế. Kích thước của vỏ được giới hạn bởi đường kính của thùng. Kích thước của bom bị giới hạn bởi máy bay mang bom và sức cản của không khí. Vì vậy, các tổ chức quân sự luôn cố gắng tìm ra những loại thuốc nổ mạnh hơn để làm cho vũ khí có kích thước nhỏ hơn. Cortez lấy ra một cuốn sách tham khảo từ giá sách, và được xác nhận rằng Octol chủ yếu được dùng để làm thuốc nổ quân sự….và được sử dụng làm ngòi nổ cho các thiết bị hạt nhân. Hắn gần như phá lên cười khi đọc dòng này

Điều này cũng giải thích được vài điều. Ban đầu hắn cũng cho rằng vụ nổ phải cần đến một tấn thuốc nổ. Nhưng nếu sử dụng octol thì chỉ cần dưới 500kg là mang lại hiệu quả tương tự rồi. Hắn lấy ra một cuốn sách tham khảo khác và biết rằng một quả bom nặng hai nghìn pound thực sự được nạp ít hơn một nghìn pound thuốc nổ

Nhưng tại sao không có mảnh đạn? Vỏ thép chiếm hơn 1 nửa trọng lượng của quả bom. Cortez tạm gác câu hỏi này sang một bên

Một quả bom được thả xuống từ máy bay sẽ giải thích được nhiều hơn. Hắn nhớ đến những khóa đào tạo ở Cuba, khi các sỹ quan Bắc Việt từng nói qua trên lớp về “những quả bom thông minh” từng khiến các cây cầu và nhà máy điện ở đất nước họ bị thiệt hại nặng nề trong trận ném bom quy mô lớn và ngắn ngủi vào năm 1972. Sau nhiều năm chịu những thất bị tốn kém, những máy bay ném bom Mỹ đã tiêu diệt hàng loạt mục tiêu được bảo vệ nghiêm ngặt chỉ trong vài ngày bằng cách sử dụng những quả bom được laser dẫn đường

Nếu nhắm vào một chiếc xe bán tải thì một quả bom sẽ trông giống như biểu hiện của bom đặt trên xe, phải không?

Nhưng tại sao lại không có vỏ bom? Hắn đọc lại báo cáo phòng thí nghiệm. Cũng có dư lượng cellulose tồn tại ở hiện trường, nhưng lời giải thích của kỹ thuật viên thí nghiệm là một mảnh giấy trên thùng carton có chứa chất nổ.

Cellulose? Đó là giấy hay sợi gỗ, phải khoog? Sử dụng giấy cuốn bom? Cortez rút ra một cuốn sách tham khảo khác – hệ thống vũ khí của Jane. Đây là một cuốn sách rất nặng, bìa cứng. Nó thực sự đơn giản, phải không? Nếu có thể tạo ra giấy đủ mạnh để làm bìa cho cuốn sách nặng từng này thì…..

Cortez ngả người ra sau ghế và châm một điếu thuốc chúc mừng bản thân – và tỏ lòng khâm phục người Bắc Mỹ. Quả là thông minh. Họ đã điều một máy bay ném bom dẫn đường bằng tia laze nhằm vào chiếc xe bán tải xấu xí và chẳng để lại cái gì có thể coi là bằng chứng hết. Hắn tự hỏi ai đã nghĩ ra kế hoạch này, ngạc nhiên khi người Mỹ làm việc thông minh như thế. Nếu là KGB, chắc chắn sẽ cử một đại đội đặc công xung kích, đánh bộ binh thông thường, để lại một loạt chứng cứ phía sau và “gửi thông điệp” theo đúng phong cách Nga, đúng là có hiệu quả đấy nhưng không đủ thông minh. Lần này người Mỹ xứng đáng trên cơ tính khôn khéo của người Tây Ban Nha – chính là Cortez, Felix ngoác miệng ra cười. Đúng là ấn tượng thật

Giờ thì hắn đã giải được câu hỏi “làm thế nào”. Tiếp theo hắn phải tìm ra câu trả lời cho câu hỏi “Để lmaf gì” Nhưng tất nhiên. Mấy tờ báo Mỹ đã đề cập đến một cuôc chiến phe phái nội bộ có thể đang diễn ra. Đã từng có 14 tên đứng đầu Cartel, giờ còn 10 cái tên. Người Mỹ đang cố gắng giảm tiếp số này xuống…bằng cách nào? Họ có thể giả định rằng một vụ tai nạn bom này sẽ gây ra cuộc chiến tranh giành trong nội bộ Cartel phải không? Không, Cortez khẳng định. Một vụ thế này không đủ. Hai vụ thì có thể, nhưng một vụ thì không đủ

Vì vậy, người Mỹ đã cử các toán xung kích hoạt động ở vùng núi phía nam Medellin, thả một quả bom và đang làm gì đó để giảm số chuyến bay chở ma túy xuống. Đó là điều hiển nhiên. Tất nhiên là họ đang bắn hạ các máy bay. Họ cho người theo dõi các sân bay và chuyển thông tin tình báo cho một nơi nào đó để đưa ra hành động. Đây là một chiến dịch hoàn chỉnh. Điều đáng kinh ngạc nhiên là nó diễn ra thực sự suôn sẻ. Người Mỹ đã quyết định làm điều đó thật hiệu quả. Và giờ thì đó quả thật là phép lạ. Suốt thời gian hắn là sỹ quan tình báo, CIA hoạt động hiệu quả trong lĩnh vực thu thập thông tin nhưng chưa bao giờ thực sự hiệu quả trong hoạt động cụ thể.

Felix đứng dậy đến chỗ quầy bar trong phòng. Hắn cần phải suy nghĩ cẩn thận và do đó cần rượu mạnh. Hắn đổ rượu đầy ½ ly tròn, xoay nó, để cho tay hắn làm ấm rượu để cho hương thơm vuốt ve các giác quan ngay cả trước khi hắn uống ngụm đầu tiên

Ngôn ngữ Trung Quốc là chữ tượng hình- Cortez cũngtừng chia sẻ thông tin với tình báo Trung Quốc – và chữ “khủng hoảng” là kết hơp của chữ “nguy hiểm” và “cơ hội”. Lần đầu tiên nghe giải thích hắn đã rất ngạc nhiên trước chữ nhị nguyên này và không bao giờ quên được. Những cơ hội như thế này rất hiếm và đồng thời rất nguy hiểm. Hắn biết, nguy hiểm căn bản nhất là sự thật đơn giản, hắn không biết người Mỹ lấy thông tin tình báo bằng cách nào. Mọi thứ hắn biết đều chỉ ra rằng có một nhân vật tay trong ở tổ chức. Ai đó ở rất cao, nhưng không cao như hắn tưởng. Người Mỹ đã tiếp xúc với một ai đó đúng theo cách hắn thường làm. Quy trình moi thông tin tiêu chuẩn và CIA rất giỏi chuyện này. Ai đó. Là ai? Vậy ai đó đã bị xúc phạm, muốn trả đũa và chiếm vị trí cao nhất trên bàn lãnh đạo. Khá nhiều người trong vòng khả nghi, bao gồm cả Felix Cortez. Và để đạt được mục tiêu này giờ đây hắn có thể lợi dụng sức mạnh của người Mỹ thay vì tự hành động. Hắn cảm thấy ngạc nhiên lạ lùng khi thực sự tin rằng người Mỹ sẽ ‘giúp’ hắn hoàn thành mục tiêu này. Và cũng thực sự thú vị. Thực tế, đây gần như là một chiến dịch ngầm hoàn hảo. Tất cả những gì hắn cần làm là để mặc người Mỹ tự biên tự diễn với kế hoạch, còn hắn đứng sang bên để quan sát hiệu quả. Điều này sẽ đòi hỏi sự kiên nhẫn và lòng tin vào kẻ thù của mình- không kể đến những nguy hiểm liên quan- nhưng Cortez cho rằng đáng để thử

Việc hắn không phát hiện ra thông tin chuyển cho người Mỹ bằng cách nào, hắn cho rằng đó chỉ là may mắn. Không, không phải là may mắn. Lần này có thể họ đã nhận được tin rồi và có thể họ cũng lên kế hoạch hành động cho lần gặp mặt tới. Hắn nhấc điện thoại, bấm một dãy số không hợp với công việc hiện tại. Rồi, hắn suy nghĩ một chút, đưa ra một sắp xếp khác. Dù sao thì hắn cũng không thể trông chờ việc người Mỹ sẽ làm chính xác những gì hắn muốn. Có vài việc hắn phải đích thân làm.

Máy bay của Ryan đáp xuống Andrews mới sau 7.00 tối. Một trong những trợ lý của anh – thật tuyệt khi có trợ lý – cầm lấy những tài liệu mật và lái xe quay trở lại Langley trong khi Jack xách túi để lên băng sau chiếc XJS của anh và lái về nhà. Anh muốn có một đêm ngủ thật sâu để loại bỏ ảnh hưởng của máy bay và sáng mai sẽ quay lại văn phòng. Khi xe chạy trên Cao Tốc 50, anh tự nhủ việc đầu tiên phải làm ngày mai là tìm hiểu xem CIA định làm gì ở Nam Mỹ

Ritter lắc đầu nghi ngờ nhưng cũng cảm thấy biết ơn. CAPER đã lại chặn cuộc gọi thành công. Lần này là đích thân Cortez gọi điện. Họ không bao giờ biết được thực tế các kênh liên lạc của họ đều dễ bị xâm nhập. Tất nhiên, điều này cũng chẳng phải là hiện tượng mới mẻ gì. Cũng tương tự như chuyện xảy ra với người Đức và Nhật trong Thế Chiến thứ 2 và vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác. Giám sát kiểu này là đặc sản người Mỹ rồi. Và thời điểm họ biết được thông tin này đúng là không thể tốt hơn. Hàng không mẫu hạm chỉ còn hơn 30 giờ nữa là rời khỏi đó, thời gian còn lại rất hẹp chỉ vừa đủ để gửi thông tin cho người CIA trên Ranger. Ritter sử dụng máy tính cá nhân gõ lệnh và nhiệm vụ, rồi in ra một bản sao của những tài liệu này và cho vào phong bì, đồng thời cử một quan chức cấp cao dưới quyền ngay lập tức bắt một máy bay tiếp tế của bên Không Quân và bay thẳng đến Panama

Đại tá Robby Jackson cảm thấy tốt hơn. Anh cảm thấy sức nặng của vạch thứ tư mới được thêm vào trên chiếc áo sơ mi trắng của quân phục. Sự thăng tiến đặc biệt này đồng nghĩa với việc anh đang thực sự tiến tới vị trí cơ trưởng của tàu sân bay (CAG), chỉ huy đội bay của tàu sân bay- Jackson biết rằng đó sẽ là công việc bay thực sự cuối cùng của anh, nhưng cũng là tham vọng nhất. Anh sẽ phải kiểm tra đánh giá nhiều loại máy bay chịu trách nhiệ