Chương 21 GIẢI THÍCH
Anh chưa bao giờ nghĩ COD lại là máy bay bận rộn nhất trong đội tàu sân bay. Nhưng tất nhiên thực tế chính là thế và anh luôn biết chuyện đó. Nhưng với một phi công từng “lên đời” trên chiếc tiêm kích F-4N Phantom-II và nhanh chóng đứng vào hàng ngũ lái tiêm kích F-14 Tomcat, chiếc máy bay cánh quạt tốc độ chậm, xấu xí này thực sự không khơi dậy được hứng thú của anh. Anh đã không lái máy bay chiến đấu trong vài tuần rồi và khi bước về phía chiếc máy bay COD – tên chính thức là C-2A Greyhound, một cái tên khá thích hợp vì nó thực sự bay như một con chó săn – anh quyết định sẽ lẻn xuống Pax River để lái máy bay trong vài giờ giải nghiện “Mình cảm thấy cần” anh thì thầm, mỉm cười với chính mình “Mình cần tốc độ”. Anh nhìn thấy chiếc COD đậu ở bên phải mũi tàu, cách máy phóng không xa, khi Robby tiến gần đến chiếc máy bay, anh lại nhìn thấy một chiếc máy bay xâm nhập A-6E Intruder, vẫn là chiếc máy bay riêng của viên chỉ huy phi đội, đậu gần cầu. Dải hẹp bên ngoài cầu là Kho chứa bom, dùng để cất giữ bom mìn và làm các công tác chuẩn bị. Đó là một vị trí thuận tiện, một khu vực quá nhỏ để máy bay có thể đậu và rất gần với mép boong tàu để có thể dễ dàng ném bom xuống biển từ mạn tàu. Bom được vận chuyển bằng xe tải nhỏ và thấp. Khi bước lên chiếc COD, anh nhìn thấy ai đó đang đẩy một chiếc xe tải nhỏ có gắn bom “thực nghiệm” màu xanh về phía máy bay Intruder. Qủa bom này có thiết bị dẫn đường bằng laze đặc biệt
Vậy lại một vụ Drop-Ex (tập trận ném bom) tối nay nữa hả? Robby nghĩ, cũng vui đấy. Jensen, hãy thả quả bom chính xác vào mục tiêu nữa nhé. 10 phút sau, máy bay của anh cất cánh, hướng tới Panama, từ đó anh sẽ đáp một máy bay quân sự đến California
Ryan bay qua Tây Virginia bằng máy bay thương mại, ngồi trên khoang hạng hai chiếc DC-9 của hãng American Airlines. Đây là một sự hạ cấp lớn so với việc là khách VIP trênmáy bay của Lực lượng Không quân, nhưng lần này anh không có lý do gì để được hưởng chế độ đãi ngộ đặc biệt đó. Anh đi cùng với một vệ sỹ, điều Jack đã dần quen thuộc. Vệ sỹ này là một sỹ quan hiện trường bị thương khi đang làm nhiệm vụ- có vẻ như anh chàng bị ngã từ đâu đó và bị thương nặng ở phần hông. Sau khi hồi phục hoàn toàn có thể anh ta sẽ quay lại hoạt động hiện trường. Tên cậu ta là Roger Harris, Jack đoán khoảng 30 tuổi, rất thông minh
“Cậu đã làm gì trước khi gia nhập?” anh hỏi Harris
“Chà, sir, tôi….”
“Cứ gọi là Jack. Có chức danh không có nghĩa là có hào quan trên đầu”
“Anh có tin không? Tôi là một cảnh sát đường phố ở Newark. Tôi quyết định mình phải tìm việc gì đó an toàn hơn, vì vậy tôi đến đây làm việc. Và rồi xem chuyện gì đã xảy ra này” cậu ta ngoác miệng ra cười.
Máy bay trống đến một nửa chỗ ngồi. Ryan nhìn quanh và không thấy ai ngồi gần. Do tiếng ồn trên máy bay nên thính giác chắc sẽ bị ảnh hưởng “Chuyện xảy ra ở đâu thế?”
“Ba Lan. Điểm kết nối bị xảy ra vấn đề ….Ý tôi là, có gì đó khiến tôi cảm thấy không ổn nên tôi hủy cuộc hẹn. Gã hẹn với tôi chạy biến và tôi chạy hướng khác. Cách đại sứ quán của chúng ta còn 2 tòa nhà, tôi muốn trèo qua một bức tường. Cố trèo. Có một con mèo ở đó, chỉ là con mèo hoang già bình thường thôi. Tôi giẫm lên nó, nó hét lên và tôi trượt ngã và cái mông của tôi dập xuống, kiêu như bà cô già ngã trong bồn tắm” cậu ta cười buồn “Trò gián điệp này chẳng giống phim ảnh chút nào, phải không?”
Jack gật đầu “Tôi cũng từng xảy ra chuyện tương tự, lúc nào đó tôi sẽ kể cậu nghe”
“Ở hiện trường?” Harris hỏi. Cậu ta biết Jack bên bộ phận tình báo, không phải chiến dịch hiện trường
“Câu chuyện hay tuyệt vời. Tiếc là tôi chẳng thể kể cho bất kỳ ai”
“Vậy anh định nói cái quái gì với J. Robert Fowler?”
“Đây chính là phần thú vị đấy. Tất cả những gì ông ấy cần đều nhìn thấy trên báo chí, nhưng nó sẽ không chinh thức trừ khi nó được chúng ta cung cấp”
Cô tiếp viên đi qua. Vì đó là một chuyến bay ngắn, không có bữa ăn nào được phục vụ, nhưng Ryan đã gọi hai ly bia.
“Sir, tôi không được phép uống khi làm nhiệm vụ”
“Cậu được đặc cách” Ryan nói với cậu ta “Tôi không thích uống một mình, và tôi luôn uống khi bay”
“Họ nói với tôi rằng anh không thích bay” Harris nói
“Tôi đã vượt qua nó rồi” Jack trả lời, đó gần như là sự thật
“Vậy chuyện gì đang diễn ra vậy?” Escobedo hỏi
“Có một số chuyện” Cortez chậm rãi trả lời, thận trọng và có vẻ suy đoán, để cho el jefe thấy rằng hắn cũng đang mò mẫm trong bóng tối, nhưng làm việc chăm chỉ, cố gắng hết sức để tìm ra câu trả lời chính xác bằng óc phân tích của mình “Tôi tin rằng người Mỹ đang có 2 hoặc 3 nhóm lính đánh thuê đang hoạt động trên dãy núi. Như ông biết, họ đang tấn công vài cơ sở chế biến. Mục đích ở đây chủ yếu đánh vào tâm lý. Những nông dân địa phương đã tỏ ra miễn cưỡng hỗ trợ chúng ta. Không khó để khiến họ cảm thấy sợ hãi. Chỉ cần vài lần hù dọa thế này thì sản xuất của chúng ta sẽ gặp vấn đề”
“Lính đánh thuê?”
“Một thuật ngữ chuyên môn, jefe. Ông biết đấy, một tên lính đánh thuê là người có thể làm bất cứ việc gì vì tiền, nhưng thường thuật ngữ này được sử dụng nhiều nhất trong lĩnh vực quân sự. Chính xác họ là ai? Chúng ta biết rằng họ nói tiếng Tây Ban Nha. Bọn họ có thể là công dân Colombia, Argentina đào tẩu- ông biết người Mỹ sử dụng những người từ quân đội Argentina để đào tạo các phần tử chống chính phủ, phải không? Những người từng có thời gian phục vụ Junta sẽ rất nguy hiểm. Có lẽ do tình hình hỗn loạn trong nước, họ đã quyết định làm việc cho người Mỹ bán thời gian. Đó cũng chỉ là một trong nhiều khả năng. Ông phải hiểu, jefe, những hoạt động kiểu đó phải gần như vô hình. Bất kể họ đến từ đâu, họ có khi cũng không biết mình đang làm việc cho người Mỹ”
“Bất kể họ là ai, cậu nghĩ chúng ta nên đối phó thế nào?”
“Chúng ta sẽ săn và giết bọn chúng, tất nhiên rồi” Cortez khô khan đáp lại “Chúng ta cần khoảng 200 người có vũ trang nhưng chắc chắn chúng ta có thể tập hợp một lực lượng như vậy. Tôi đã cử người đi trinh sát khu vực đó. Tôi cần ông chấp nhận huy động lực lượng cần thiết để đi săn trên các ngọn núi đó”
“Cậu sẽ có những thứ đó. Và vụ nổ bom nhà Untiveros thì sao?”
“Có ai đó đặt 300kg thuốc nổ nén cao ở phía sau chiếc xe bán tải. Rất thông minh, jefe. Nếu là phương tiện khác thì không thể, nhưng chiếc xe bán tải đó…”
“Sí/ phải! Mỗi chiếc lốp đó cũng có thể chở được hơn 400kg rồi. Ai làm vụ đó?”
“Không phải người Mỹ hay người nào họ thuê” Cortez tích cực trả lời
“Nhưng…”
“Jefe, hãy nghĩ một chút” Felix đề nghị “ai có thể tiếp cận chiếc xe bán tải đó?”
Escobedo nheo mắt suy nghĩ một lúc. Họ đã từng ngồi cạnh nhau ở băng ghế sau của chiếc xe Mercedes kéo dài đó, môt chiếc 600 cũ, được bảo dưỡng cẩn thận nên lúc nào trông cũng như xe mới. Mercedes-Benz là nhãn xe được những người luôn lo lắng về các các cuộc tấn công bạo lực ưa chuộng. Vốn đã nặng và với động cơ mạnh mẽ, nó có thể mang theo lớp ngoài chống đạn hơn 1000 pound được lắp ở những điểm trọng yếu và cửa kính polycarbonate dày có thể ngăn được những viên đạn súng máy cỡ nòng 30 li. Lốp của nó không chứa đầy khí mà bằng vật liệu xốp, vì vậy một hoặc hai lỗ thủng sẽ không xẹp xuống — ít nhất là không ngay lập tức. Bên trong bình xăng là lưới kim loại dạng tổ ong, không thể ngăn cháy nhưng có thể chống cháy nổ vì nổ càng nguy hiểm. Trước và sau xe này khoảng năm mươi mét có một chiếc BMW M-3 chạy nhanh, dũng mãnh, chở đầy người có vũ trang, chẳng khác nào bảo vệ an toàn cho nguyên thủ quốc gia, có xe dẫn đầu và xe bọc hậu vì mục đích an ninh
“Cậu nghĩ đó là một trong người của chúng ta?” Escobedo hỏi sau một phút yên lặng
“Có khả năng đó, jefe” giọng điệu của Cortez cho thấy khả năng đó không hề thấp. Hắn đang cân nhắc cẩn thận nên tiết lộ thông tin gì, mắt vẫn liếc nhìn các biển báo trên đường
“Nhưng ai?”
“Đó là câu hỏi mà ông nên trả lời, đúng không? Tôi là một sỹ quan tình báo không phải điều tra viên” Cortez dám đi quá xa với lời nói dối này chính nhờ chứng hoang tưởng của Escobedo
“Và chiếc máy bay mất tích thì sao?”
“Vẫn chưa biết” Cortez báo cáo “Có ai đó đã theo dõi các sân bay, có lẽ là đội bán dân sự của Mỹ, nhưng nhiều khả năng vẫn là dám lính đánh thuê hiện giờ đang ở trên dãy núi. Họ có thể đã phá hủy máy bay, hoặc làm điều đó với sự hợp tác của các bảo vệ sân bay. Tôi đoán khi rời khỏi sân bay, họ đã giết đám bảo vệ để không ai có thể chứng minh họ đang làm gì, rồi tạo bẫy bom trên những thùng nhiên liệu để nó trông như một tai nạn nào đó khác. Một chiến dịch rất thông minh, nhưng chúng ta có thể giải quyết nếu không có vụ ám sát ở Bogota” Cortez hít môt hơi thật sâu và tiếp tục “cuộc tấn công vào người Mỹ ở Bogata là một sai lầm, jefe. Nó đã buộc người Mỹ phải biến một hành động khó chịu thành một hành động đe dọa trực tiếp đến hoạt động của chúng ta. Họ đã mua chuộc ai đó trong tổ chức, thông qua tham vọng hoặc tức giận của một ai đó trong số các đồng nghiệp cao cấp của ông để tiến hành các hành động theo ý muốn và trả thù” Thái độ nói chuyện của Cortez bình tĩnh và hợp lý từ đầu đến cuối, giống như hắn vẫn thường báo cáo cấp trên ở ở Havana, giống như một gia sư nói chuyện với một sinh viên đặc biệt thông minh. Cách hắn nói chuyện khiến người ta nhớ tới bác sỹ, đây là cách cực kỳ hiệu quả khi thuyết phục người khác, đặc biệt là nhưỡng người Latin vốn quen với việc tranh cãi nhưng rất tôn trọng những người có thể kiểm soát cảm xúc của mình. Bằng cách đổ lỗi cho Escobedo về cái chết của những người Mỹ – Escobedo không thích bị đổ lỗi; Cortez biết điều đó; Escobedo cũng biết rằng Cortez biết- Felix đơn thuần chỉ tăng thêm sự tín nhiệm “Mấy tên người Mỹ đã ngu ngốc tự nói vậy, có lẽ cố đánh lừa chúng ta, nói về một ‘đấu đá nội bộ’ trong tổ chức. Đó là một chiêu trò do bọn Mỹ nghĩ ra thôi, để lấy sự thật phủ nhận sự thật. Rất thông minh, nhưng bọn chúng thường sử dụng trò này quá rồi. Có lẽ bọn chúng cảm thấy tổ chức của chúng ta không biết đến cái bẫy này, nhưng ai trong cộng đồng tình báo cũng biết cả” Cortez nói thật thật giả giả – nhưng, hắn nghĩ, cái này nghe cũng hay thật. Và hiệu quả thật tốt. Escobedo nhìn ra ngoài qua cửa kính ô tô dày cộp, lởn vởn suy nghĩ mới trong tâm trí
“Ai, tôi tự hỏi….”
“Tôi không thể trả lời câu hỏi đó. Có lẽ ông và Senor Fuentes có thể bàn luận vài điểm vào tối nay” Phần khó nhất với Cortez là giữ bộ mặt chính nghĩa. Dù thông minh và tàn nhẫn, el jefe chỉ là một đứa trẻ bị thao túng nếu biết chọn đúng nút để bấm
Con đường chạy dọc theo đáy thung lũng. Ở đây cũng có đường sắt, cả đường sắt và đường bộ đều đi cùng chiều với một con đường mòn bên sườn núi, con đường mòn này được hình thành do dòng sông rửa trôi những tảng đá trên bờ. Xét theo quan điểm chiến thuật nghiêm ngặt, Cortez biết sống ở đây không thoải mái gì. Dù hắn chưa bao giờ đi lính- ở Cuba hắn có tham gia các lớp dạy quân sự theo chương trình học của bộ giáo dục- hắn nhận ra những bất lợi của vùng đất thấp. Những người ở trên cao có thể nhìn thấy bạn từ khoảng cách rất xa. Giờ đây, các biển báo trên đường cao tốc mang một ý nghĩa mới và đáng ngại. Felix đã khá quen thuộc với chiếc xe này. Nó được tân trang bởi một nhà cung cấp hàng đầu thế giới về các thiết bị vận tải bọc thép và được các kỹ thuật viên của công ty kiểm tra thường xuyên. Kính cửa sổ ô tô được thay hai lần/năm vì ánh sáng mặt trời làm thay đổi cấu trúc tinh thể của kính chống đạn làm bằng polycarbonate và nó thay đổi nhanh hơn ở gần đường xích đạo và ở độ cao lớn. Những chiếc kính cửa sổ ô tô này có thể chặn được đạn súng máy 7,62 mm mà NATO sử dụng. Sợi tổng hợp Kevlar xung quanh cửa và động cơ của nó có thể chặn được những viên đạn lớn hơn trong những điều kiện nhất định. Hắn vẫn lo lắng dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân và không tỏ ra sợ hãi trước nguy hiểm
“Ai có thể là….?” Escobedo hỏi khi xe rẽ ngoặt
Có năm nhóm bảo vệ, mỗi nhóm 2 người, được trang bị súng máy và súng ngắn, Súng máy là khẩu MG3 Tây Đức vốn mới được trang chị cho quân đội Colombia vì nó giống với cỡ đạn 7.62 của vũ khí bộ binh tiêu chuẩn, súng G3, cũng do Đức sản xuất. 5 khẩu súng này gần đây đã bị “mất cắp” từ một nhà kho quân sự – thực tế do một trung sỹ hậu cần tham lam bán ra. Tiền thân của súng máy MG3 là khẩu MG-42 nổi tiếng của Đức trong Thế chiến thứ 2. Nó bắn 1.200 phát mỗi phút và tốc độ bắn 20 phát mỗi giây. Khoảng cách giữa các súng máy là 30 mét,, với hai khẩu súng đặt trên xe bọc hậu, hai khẩu súng ở trên xe dẫn đường nhưng chỉ có một khẩu trên con xe Mercedes này. Cortez không tin vào lớp bọc thép của xe này lắm. Hắn nhìn vào đồng hồ điện tử trên xe. Họ đến đúng lúc. Escobedo có một nhóm tài xế xuất sắc. Nhưng không phải Untiveros cũng có một nhóm người hầu tốt hay sao
Trên họng của mỗi khẩu súng có một phần mở rộng hình nón được gọi là flash-hider. Thường bị mọi người hiểu lầm, mục đích của nó là để che chắn đèn flash khỏi xạ thủ – để anh ta không bị lóa mắt bởi những phát bắn của chính mình. Ngăn 100% đèn flash khỏi bất kỳ ai khác là một điều bất khả thi.
Các tay súng đồng loạt nổ súng, và năm dây lửa trắng tinh dài một thước xuất hiện ở bên phải con đường. Mỗi đèn flash của họng súng bắn ra một loạt đạn dò tìm, để xạ thủ có thể bắn đạn thẳng vào mục tiêu mà không cần sử dụng ống ngắm kim loại trên súng.
Không ai trong xe nghe thấy tiếng súng, nhưng tất cả đều nghe thấy tiếng nổ của viên đạn — ít nhất là những người không bị thương hoặc chết ngay lập tức.
Người Escobedo đột nhiên cứng đờ khi nhìn thấy các tia vàng bắn về phía chiếc xe M-3 dẫn đường. Lớp bọc sắt của chiếc xe đó không nặng như chiếc xe của hắn đang đi. Các đèn hậu lắc lư từ trái sang phải,, rồi chiếc ô tô đâm chéo sang trái, xoay tròn như ô tô trò chơi của trai hắn. Trước đó, cả hắn và Cortez đều cảm nhận được tác động của 20 viên đạn găm vào xe mình, âm thanh nghe như tiếng mưa đá rơi trên mái tôn. Nhưng đây không phải đá nó là những viên đạn nặng 150-grain đâm thẳng vào lớp thép và lớp giáp sắt Kevlar. Tài xế của hắn vốn được đào tạo cẩn thận và luôn cảnh giác, nhấn ga rồi xoay tay lái hết cỡ để tránh tông vào chiếc BMW phía trước. Động cơ sáu lít bọc thép của Mercedes ngay lập tức tăng tốc. Trong vòng một giây, cả mã lực và vòng tua máy đều tăng gấp đôi, và tất cả mọi người trên xe đều lao về phía trước. Ngay lúc đó Escobedo xoay đầu nhìn thấy mối đe dọa, có vẻ như tất cả mấy viên đạn đang nhắm thẳng vào mặt hắn, nhưng phép màu của những cửa sổ dày cộp đã chặn chúng lại- những cửa kính này cũng đang bị nứt dưới tác động của đạn
Cortez lao mình vào Escobedo, đẩy ông ta ngã xuống sàn xe. Không người nào có thời gian để thốt ra dù chỉ một lời. Khi viên đạn bắn ra, xe đang chạy tốc độ 70 dặm/giờ, giờ thì nó đang tăng tốc lên 90 dặm/giờ, vượt ra khỏi khu vực giết chóc trước khi các tay súng điều chỉnh hỏa lực. Thân xe giờ đã trúng hơn 40 viên đạn. Hai phút sau, Cortez nhìn lên
Hắn vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện có hai viên đạn đã xuyên qua cửa kính ô tô bên trái. Kỹ năng bọn xạ thủ tốt đấy, nhắm vào một điểm và bắn liên tục, xuyên thủng lớp kính chống đạn của ô tô. Không còn dấu hiệu của xe dẫn đường và xe bọc hậu. Felix hít một hơi thật sâu. Hắn vừa thắng canh bạc nguy hiểm nhất đặt cược bằng chính mạng sống của mình
“Rẽ vào khúc cua phía trước” hắn hét với viên tài xế
“Không!” Escobedo nói sau một lúc im lặng “Đi thẳng tới…”
“Đồ ngu!” Cortez vặn lại el jefe “Ông vẫn muốn chui đầu vào một lưới khác à! Ông muốn bọn chúng giết hết chúng ta à! Rẽ ngay khi có khúc cua!” Hắn lại hét với viên tài xế
Viên tài xế biết có phục kích nghĩa là thế nào, anh ta đạp phanh ngay lâp tức và rẽ. Đây là lối rẽ phải, hướng tới một mạng lưới các con đường nhỏ phục vụ các đồn điền cà phê
“Tìm một nơi yên tĩnh để dừng lại” Cortez ra lệnh tiếp
“Nhưng….”
“Họ sẽ nghĩ chúng ta chạy trốn, không phải suy nghĩ. Họ sẽ nghĩ chúng ta hành động giống như tất cả các sách chống khủng bố hướng dẫn. Chỉ có một kẻ ngu mới để dễ đoán” Cortez nói khi hất những mảnh kính chống đạn trên tóc xuống. Giờ hắn đã rút ra khẩu súng ngắn và phô trương để nó vào bao da đeo ở vai “Jose, kỹ năng lái xe của cậu thật tuyệt vời”
“Cả hai xe kia đều xong rồi” viên tài xế thông báo
“Không ngạc nhiên gì” Cortez trả lời, khá trung thực “Chúa ơi, gần thật”
Bất kể Escobedo thế nào nhưng chắc chắn không phải kẻ hèn nhát. Hắn đã tận mắt chứng kiến chiếc kính ô tô cách đầu vài inch bị nứt sau khi trúng một viên đạn. Hai viên đạn xuyên qua tấm kính – một nửa số đạn vẫn còn dính trên đó. El jefe cạy một viên ra và xoay nó trong tay. Nó vẫn còn ấm
“Chúng ta phải nói chuyện với những nhà sản xuất cửa kính” Escobedo lạnh lùng nhận xét. Hắn nhận ra, Cortez vừa cứu hắn một mạng.
Trớ trêu thay, hắn đã đúng. Nhưng Cortez thậm chí còn ấn tượng hơn với phản ứng của hắn – loại chuyện này vừa xảy ra mà ông ta đã theo kịp để hành động theo tình huống mới- phản ứng này của ông ta đã cứu chính mạng mình. Kể từ khi vượt qua cuộc kiểm tra thể lực theo yêu cầu của DGI hắn mới tham gia màn vận động nặng như thế Những lúc thế này mới thấy người thận trọng nhất là người chiến thắng sau cùng
“Ai biết chuyện chúng ta sẽ gặp Fuentes?” hắn hỏi
“Tôi phải….” Escobedo nhấc điện thoại và bắt đầu quay số. Cortez nhẹ nhàng lấy nó ra khỏi tay ông ta và đặt nó trở lại giá đỡ điện thoại
“El jefe, hành động này có lẽ là là một sai lầm lớn” hắn nhẹ nhàng “với tất cả sự tông trọng, senor, hãy để tôi xử lý việc này. Đây là một vấn đề dành cho dân chuyên nghiệp”
Ấn tượng của Escobedo về Cortez chưa bao giờ sâu sắc đến thế.
“Cậu sẽ được thưởng” hắn nói người hầu trung thành của mình. Escobedo tự trách mình đôi khi đã hiểu sai hắn, và tệ hơn, bỏ qua các ý kiến sáng suốt của hắn ta “Chúng ta nên làm gì?”
“Jose” Cortez nói với viên tài xế “hãy tìm một điểm cao mà chúng ta có thể nhìn thấy nhà của Fuentes” Trong vòng 1 phút, viên tài xế đã tìm thấy một đoạn ngoằn nghèo nhìn khắp thung lũng. Anh ta cho xe tấp vào lề đường, cả ba người cùng xuống xe. Jose kiểm tra thiệt hại của chiếc xe. May mắn thay, cả lốp và động cơ đều không bị hư hại. Xe tuy không đại tu nhưng khả năng cơ động vẫn còn nguyên. Jose rất thích chiếc xe này và dù rất tiếc khi thấy nó hư hỏng vậy nhưng anh ta gần như vui muốn khóc vì kỹ năng lái xe siêu hạng của mình đã cứu mạng cả bọn
Trong cốp xe có vài khẩu tiểu liên – G3 của Đức giống như loại quân đội hay sử dụng nhưng được mua qua kênh hợp pháp – và một cặp ống nhòm. Cortez để những người khác mang theo súng. Hắn cầm ống nhòm lên và nhìn vào ngôi nhà của Louis Fuentes cách đó khoảng sáu dặm
“Cậu đang tìm kiếm cái gì?” Escobedo hỏi
“Jefe, nếu ông ta có tham gia vào vụ tập kích này, giờ ông ta đã biết mình thất bại và sẽ có hành động đối phó. Nếu ông ta không biết về vụ tập kích này thì ông ta sẽ không có hành động nào cả”
“Thế thì những người bắn vào chúng ta thì sao?”
“Ông nghĩ họ biết chúng ta trốn thoát không?” Cortez lắc đầu “Không họ sẽ không chắc chắn và sẽ phải cố tìm bằng chứng chứng minh đã thành công, rằng xe của chúng ta phải vật lộn một thời gian ngắn – vì vậy đầu tiên tất cả bọn họ sẽ cố tìm chúng ta. Jose, cậu đã rẽ bao nhiêu khúc khi chúng ta đến đây?”
“6, senor, và có rất nhiều ngã ba” viên tài xế trả lời. Cách anh ta cầm khẩu súng trường trông khá ngầu
“Jefe, ông có thấy vấn đề không? Trừ khi họ có một số lượng lớn người, còn không sẽ phải tìm kiếm theo rất nhiều ngả đường. chúng ta không đối phó với cảnh sát hay quân đội. Nếu là họ thì chúng ta sẽ tiếp tục di chuyển. Những trận phục kích kiểu này- không, jefe, một khi thất bại là thất bại toàn bộ. Đây rồi” Hắn đưa ống nhòm lên. Giờ là lúc thể hiện nam tính đây. Hắn mở cửa xe và lấy ra vài chai Perrier – Escobedo thích nhãn hiệu này. Hắn kề nắp chai vào lỗ đạn, và với một tiếng lách cách, chiếc chai đã mở ra. Ngay cả Jose cũng cảm thấy thú vị và Escobedo thì rõ là thích kiểu phô trương này
“Nguy hiểm khiến tôi cảm thấy khát” Cortez giải thích, đưa chai cho mấy người khác
“Đúng là một đêm thú vị” Escobedo đồng ý, cầm lấy chai uống một ngụm dài.
Nhưng không phải là đêm thú vị với trung tá Jensen và đồng đội B/N (bombardier/navigator: người phụ trách ném bom/ kiêm điều hướng) của mình. Lần đầu tiên, giống như lần đầu tiên làm bất kỳ cái gì, luôn là một dịp đặc biệt, nhưng tiếp theo thì sẽ chỉ là thói quen. Vấn đề là nhiệm vụ này quá đơn giản, quá dễ dàng. Jensen đã từng đối mặt với tên lửa đất đối không và pháo phòng không dẫn đường bằng radar trong suốt 20 năm sự nghiệp, đã từng chứng minh lòng dũng cảm và kỹ năng tuyệt vời của mình khi đối đầu với các xạ thủ Bắc Việt đầy kinh nghiệm và xảo quyệt. Nhiệm vụ này giờ cũng chỉ như một chuyến đi gửi thư, nhưng anh tự nhắc mình rằng, những thứ quan trọng giờ thường gửi qua mail. Nhiệm vụ này được thực hiện chính xác theo kế hoạch, máy tính thả bom đúng theo quy trình, đồng đội B/N sử dụng TRAM (hệ thống giám sát tự động radar) nhằm vào mục tiêu để quan sát. Lúc này, mắt phải của Jensen cũng liếc vào màn hình TV
“Tôi tự hỏi điều gì đang giữ chân Escobedo?” Larson hỏi
“Có lẽ hắn đã đến sớm?” Clark hỏi lại, mắt vẫn dán vào GLD
“Có lẽ thế” một sỹ quan hiện trường kia đồng ý “Sao lần này không có xe nào đỗ cạnh ngôi nhà nhỉ?”
“Phải, chà, sau khi quả bom này được kích nổ, nó sẽ nổ trong một phần trăm giây” Clark nói “Nó sẽ phát nổ gần như ngay khi chạm vào bàn hội nghị”
Cortex nghĩ, thậm chí còn ấn tượng hơn nếu quan sát từ xa. Hắn không nhìn thấy quả bom rơi xuống, không nghe thấy tiếng máy bay khi thả quả bom đó – hắn tự nhủ, điều này lạ thật -và rồi hắn nhìn thấy ánh sáng flash dài trước khi nghe thấy tiếng nổ. Hắn nghĩ, những người Mỹ và đồ chơi của bọn họ. Thật nguy hiểm. Nhưng nguy hiểm nhất là, bất kể nguồn thông tin tình báo là gì thì nó thực sự rất, rất tốt và Felix không biết được nguyên do, đây là điều khiến hắn lo lắng hơn
“Có vẻ như Fuentes không liên quan đến vụ này” Cortez nói thậm chí trước khi âm thanh tiếng nổ truyền đến chỗ bọn họ “Chúng ta đã có thể bị giết ở đó!”
“Phải, nhưng chúng ta không bị giết. Jefe, tôi nghĩ chúng ta nên rời đi”
“Đó là cái gì?” Larson hỏi. Một chiếc xe hơi với 2 đèn pha xuất hiện trên sườn đồi cách đó ba dặm. Không ai trong hai người để ý đến chiếc Mercedes đi vào khu vực quan sát. Họ đang tập trung vào mục tiêu, nhưng Clark vẫn tự trách mình không quan sát xung quanh. Loại sai lầm này thường gây chết người, thậm chí anh còn quên mất sai lầm này có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng
Clark hướng chiếc ống nhòm Noctron vào nó ngay khi đèn chuyển hướng. Nó là một chiếc xe lớn…
“Chiếc xe của Escobedo trông như thế nào?”
“Lựa chọn ngẫu nhiên” Larson trả lời “Giống như lựa ngựa cưỡi tại đồng cỏ Churchill Downs. Porsches, Rolls, Benzes….”
“Chà, đây giống như một chiếc limo dài, có thể là một chiếc Mercedes lớn. Đỗ ở chỗ này cũng lạ. Hãy nhanh chóng ra khỏi đây thôi. Tôi nghĩ đã hai lần chúng ta đến nơi này là đủ rồi. Chúng ta sẽ không làm việc thả bom này nữa đâu”
80 phút sau chiếc Subaru phải giảm tốc độ. Nhiều xe cứu thương và xe cảnh sát đậu trên đường cao tốc, trong khi những người đàn ông mặc đồng phục xuất hiện và biến mất trong ánh sáng hồng nhạt của đèn cản. Clark nhìn thấy haichiếc ô tô BMW lật nghiêng bên đường. Dù ai sở hữu những chiếc xe này đi chăng nữa thì cũng có người không thích chúng. Không có nhiều xe qua lại ở đây nhưng giống như mọi nơi trên thế giới, các tài xế đều giảm tốc độ để xem chuyện gì xảy ra
“Ai đó đã muốn thổi bay cmn chúng” Larson để ý.
Đánh giá của Clark chuyên nghiệp hơn “hỏa lực súng 30 ly. Loại súng máy hạng nặng chuyên tấn công khoảng cách gần. Phục kích hạng nhất. Đó là xe BMW M3”
“Con xe to chạy nhanh đó. Phải là ai đó có rất nhiều tiền. Anh không đoán là…”
“Trong nghề này chúng ta không “đoán”. Cậu sẽ mất bao lâu để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây?”
“Hai giờ sau khi chúng ta quay về”
“Được rồi”
Cảnh sát nhìn những chiếc xe đang chạy qua, nhưng không khám xét. Nhưng có một cảnh sát chiếu đèn đèn pin vào phía sau chiếc Subaru. Có vài thứ kỳ lạ ở đó, nhưng bên phải kích cỡ và hình dạng không giống như những khẩu súng máy. Anh ta ra hiệu họ đi về phía trước. Clark nhìn thấy điều này và đưa ra vài giả định. Liệu cuộc chiến băng đảng mà anh đang hy vọng đã bắt đầu diễn ra?”
Robby Jackson ở trạm dừng 2 giờ trước khi lên máy bay vận tải C-141B của Không Quân, chiếc máy bay này với thùng nhiên liệu của nó trông giống như một con rắn xanh với đôi cánh xuôi chở hơn sáu mươi binh sĩ được trang bị đầy đủ. Viên phi công chiến đấu nhìn họ đầy thích thú, em trai nhỏ của anh cũng đang phục vụ như họ vậy. Một thiếu tá ngòi sát bên anh sau khi hỏi xin phép – Robby cao hơn anh ta 2 cấp
“Đơn vị nào?”
“Sư đoàn bộ binh hạng nhẹ số 7” vị thiếu tá ngả người ra sau, cố gắng ngồi thoải mái nhất có thể, đặt chiếc mũ bảo vệ trên đầu gối. Robby cầm nó lên, hình dạng giống như chiếc mũ bảo hiểm của Đức trong thế chiến hai, được Kevlar chế tạo, , phủ một lớp vải rằn ri, bên ngoài là một số dải vải giống hình con sứa, được cố định bằng một dải vải xanh làm từ sợi đàn hồi.
“Cậu biết không, em trai tôi cũng đội mấy thứ này. Nặng phết. Nó tốt đến mức nào?”
“Chiếc The Cabbage Patch Hat này hả?” viên thiếu tá mỉm cười, nắm mắt lại “Người ta nói rằng Kevlar có thể bảo vệ bạn, để hộp sọ của bạn không bị đâm thủng. Những dải ngụy trạng trên mũ có thể khiến mắt người khác bối rối — khó phát hiện ra bạn hơn nếu bạn đang ở trên bãi cỏ, sir. Ông nói em trai ông cũng ở bên bộ binh?”
“Nó là một sỹ quan trẻ- thiếu úy, tôi đoán các cậu gọi thế- trong đội, à, họ gọi là Ninja- cái gì đó…”
“Tiểu đoàn 3 trung đoàn 17 lữ đoàn 1. Tôi là sỹ quan tình báo bên lữ đoàn 2, ông làm trong quân chủng nào?”
“Hiện tại thì 2/3 thời gian làm ở Lầu Năm Góc. Tôi lái máy bay khi không ngồi bàn giấy”
“Hẳn ông rất vui khi được ngồi xuống làm việc” viên thiếu tá nhận xét
“không” Robby ngoác miệng cười “Điều thú vị nhất là tôi được lái chiếc Dodge thoát nhanh khỏi đó ngay khi có thể”
“Hiểu rồi, đại tá. Ông làm gì ở Panama vậy?”
“chúng ta đang có một nhóm tác chiến tàu sân bay hoạt động dọc theo bờ biển. Tôi đến để theo dõi. Cậu thì sao?”
“Huấn luyện luân phiên thường kỳ tại một trong các trại của chúng tôi. Trong rừng rậm và một số vùng nguy hiểm nơi chúng ta thường hoạt động. Chủ yếu là hoạt động ẩn mình” viên thiếu tá giải thích
“Chiến tranh du kích?”
“Chiến thuật tương tự, nhưng chủ yếu là các bài tập trinh sát, cố gắng xâm nhập vào trong lãnh thổ để thu thập thông tin, thực hiện các cuộc tấn công nhỏ…đại loại thế”
“Mọi việc thế nào?”
Viên thiếu tá càu nhàu “Không tốt như mong đợi. Chúng tôi đã mất vài người giỏi ra ngoài thực hiện các nhiệm vụ quan trong- tương tự giống bên ông, phải không? Vài người vào, vài người ra và mất một thời gian để những người mới theo kịp tốc độ. Dù sao thì mấy đơn vị giám sát vừa phải chuyển đi vài lính giỏi và nó ảnh hưởng đến chúng tôi phần nào. Đó là lý do vì sao chúng tôi phải huấn luyện” viên thiếu tá kết luận “không bao giờ được phép ngừng nghỉ”
“Bên tôi thì khác. Chúng tôi triển khai như một đơn vị và thường không mất người theo cách của các anh cho đến khi chúng tôi quay về đơn vị cũ”
“Ấn tượng chung là hải quân luôn thông minh, sir”
“Nó tệ thế à? Em trai nói rằng nó cũng mất một lính rất giỏi – đội trưởng? Dù sao thì đó cũng không phải vấn đề lớn?”
“Có thể. Tôi mất một anh chàng tên Munoz, lính rất giỏi khi chiến đấu trong rừng và tìm đường. Một ngày nọ, họ nói với tôi rằng cậu ta chỉ đơn giản biến mất, làm một chiến dịch đặc biệt bí mật gì đó. Bây giờ ở đơn vị chưa có người nào thay thế được cậu ta. Chuyện vậy đấy. Anh phải chấp nhận chuyện đó thôi”
Jackson nhớ cái tên Munoz, nhưng không thể nhớ ra nghe từ đâu “Làm thế nào tôi có thể đến Monterey?”
“Chết tiệt, ngay cửa bên. Ông muốn đi cùng chúng tôi không, đại tá? Tất nhiên, chúng tôi không tiện nghi như bên hải quân”
“Đôi khi chúng tôi cũng gặp khó khăn mà. Chúa ơi, có lần tôi thâm chí không thay khăn trải giường suốt 3 ngày. Cũng trong tuần đó, họ bắt chúng tôi ăn trưa bằng xúc xích – không bao giờ quên được con tàu đó. Thật kinh khủng. Tôi đoán xe jeep của các cậu có máy lạnh chứ hả?” Cả hai nhìn nhau và bật cười
Ryan được bố trí một phòng trong dãy phòng dành cho đoàn tùy tùng của viên thống đốc, thực ra được đội vận động chiến dịch bỏ tiền ra trả, đúng là ngạc nhiên, và vì vậy an ninh ở đây cũng lơi lỏng hơn. Fowler giờ đang được một đội mật vụ bảo vệ, và có thể tận hưởng điều này cho tới tháng 11, và nếu ông ta thành công, thì là 4 năm tiếp theo. Chỗ này la một khách sạn đẹp hiện đại với sàn bê tông dày, nhưng vẫn bị âm thanh của những bữa tiệc bên dưới vọng qua
Ryan vừa tắm xong thì có người gõ cửa. Anh lấy chiếc áo choàng trên tường mặc vào và tiến tới mở cửa. Ở cửa là một phụ nữ tầm 40 tuổi mặc váy rất quyến rũ – màu đỏ, màu “quyền lực” phổ biến. Không phải là chuyên gia về thời trang nữ, anh tự hỏi làm thế nào màu sắc quần áo của một người có thể tạo ra những hiệu ứng khác ngoài việc khiến mọi người nhìn vào nó
“Anh là tiến sỹ Ryan?” cô ta hỏi. Jack ngay lập tức không thích cách hỏi của cô ta, cứ như thể anh là người mang mầm bệnh
“Vâng, và cô có thể là ai?”
“Tôi là Elizabeth Elliot” cô ta trả lời
“Cô Elliot” Jack nói, cô ta có vẻ chưa lập gia đình “Cô khiến tôi hơi xấu hổ. Tôi không biết cô là ai”
“Tôi là trơ lý cố vấn chính sách đối ngoại”
“Ồ, được, vậy xin mời vào” Ryan đứng sang bên cạnh và vẫy tay ra hiệu cho cô ta vào. Anh đang nhẽ nên nhớ cô ta. Đây là “E.E”, giáo sư khoa học chính trị tại Đại học Bennington, từ quan điểm địa chính trị, cô ta miêu tả Lenin cứ như Theodore Roosevelt. Anh bước vài bước mới phát hiện cô ta không theo sau “Cô có vào hay không?”
“Như thế này?” Cô ta chỉ đứng đó trong 10 giây trước khi cất lời. Jack tiếp tục lấy khăn lau tóc mà không nói gì, anh cảm thấy kỳ lạ hơn
“Tôi biết anh là ai” cô ta thách thức nói. Cô ta không biết cô ta thách thức cmn cái gì. Dù sao thì anh cũng đã có một ngày dài và vẫn đang phải chịu cảm giác chênh lệch múi giờ từ chuyến đi Châu Âu, cộng thêm với một múi giờ nữa cho chuyến đi vừa rồi. Điều này giải thích phần nào cho câu trả lời của anh
“Nhìn này, tiến sỹ, cô chính là người đến ngay khi tôi vừa tắm xong. Tôi có hai con và một vợ, nhân thể cô ấy cũng tốt nghiệp Bennington. Tôi không phải là James Bond và cũng không phải là thằng ngu. Nếu cô muốn nói gì với tôi, thì hãy nói thẳng. tôi đã bận rộn suốt cả tuần qua, vì vậy tôi rất mệt và muốn ngủ”
“Anh luôn bất lịch sự thế này à?”
Chúa ơi! “Tiến sỹ Elliot, nếu cô muốn chơi với các tay chơi lớn ở D.C, Bài học số 1 là, Công Việc là Công Việc. Cô muốn nói gì với tôi, nói đi. Cô muốn hỏi gì tôi, hỏi đi”
“Các anh đang làm cái quái gì ở Colombia?” cô ta sủa vào anh
“Cô đang nói cái gì?” Ryan bìn tĩnh hỏi lại
“Anh biết tôi đang nói về cái gì. Tôi biết điều các anh biết”
“Nếu vậy, xin hãy nhắc tôi xem?”
“Một trùm ma túy khác vừa bị thổi bay” cô ta liếc nhìn đầy lo lắng lên xuống hành lang như thể có ai đó đi qua sẽ hiểu lầm đang mặc cả với ai đó. Có quá nhiều những người đó ở đại hội chính trị của đảng và E.E không phải là không quyến rũ
“Tôi không biết về bất kỳ chiến dịch nào như vậy được thực hiện bởi chính phủ Hoa Kỳ hay bất kỳ ai khác. Nói cách khác, tôi không có thông tin nào về dự án mà cô yêu cầu. Tôi không phải là người toàn năng. Tin hay không tùy cô, ngay cả khi cô được CIA thuê thì cô cũng không tự động biết mọi thứ xảy ra trên mọi tảng đá, mọi hang động và mọi đỉnh núi trên thế giới. Tin tức nói gì?”
“Nhưng anh đáng nhẽ phải biết” Elizabeth Elliot chống đôi. Giờ đến lượt cô ta cảm thấy bối rối
“Tiến sỹ Elliot, hai năm trước cô viết một cuốn sách nói rằng chúng ta đang lan tỏa khắp nơi thế nào. Nó nhắc tôi về một câu chuyện Do Thái cổ. Có một ông già ở Czarist Nga có hai con gà và một con ngựa bị gãy chân đang đọc một tờ tạp chí bài Do Thái đáng ghét – cô biết đấy, người Do Thái đang làm điều này, người Do Thái đang làm điều kia. Vì vậy một người hàng xóm đã hỏi ông ta tại sao ông lại làm thế, và ông già đó trả lời rằng thật tuyệt khi thấy mình có sức mạnh như thế nào. Nếu cô thứ lỗi thì cuốn sách của cô là như thế: 1% sự thật và 99% suy diễn. Nếu cô thực sự muốn biết chúng ta có thể và không thể làm gì, tôi có thể nói với cô vài điều, tất nhiên không thể vượt quá quy định bảo mật. Tôi đảm bảo cô rồi cũng thường thất vọng giống tôi thôi. Tôi ước chúng ta có được một nửa sức mạnh quyền lực như cô nghĩ”
“Nhưng anh đã giết người”
“Ý cô là cá nhân tôi?”
“Đúng!”
Jack nghĩ có lẽ điều đó giải thích cho thái độ của cô ta “Phải, tôi đã giết người. Một ngày nào đó tôi sẽ nói với cô về những ác mộng đó” Ryan ngừn lại “Tôi có tự hào về nó không? Không. Tôi có vui mừng vì mình làm điều đó không? Có. Vì sao? Cô sẽ hỏi thế. Cuộc sống của tôi, cuộc sống của vợ tôi và con gái tôi, hoặc cuộc sống của những người vô tội khác đang gặp nguy hiểm vào thời điểm đó và tôi làm việc tôi phải làm để bảo vệ mình và những người khác. Cô có nhớ tình huống đó, phải không?”
Elliot không quan tâm “Thống đốc muốn gặp anh vào lúc 8.15”
Điều đó có nghĩa rằng Ryan có 6 giờ ngủ “Tôi sẽ đến đó”
“Ông ấy sẽ hỏi anh về Colombia”
“Vậy thì cô có thể nói thẳng với chủ của cô bằng câu trả lời sớm: Tôi không biết”
“Nếu ông ấy thắng, tiến sỹ Ryan, anh sẽ….”
“Bị sa thải?” Jack mỉm cười dịu dàng với cô ta “Cô biết không, hơi giống với môt cảnh trong một bộ phim tệ nhỉ, tiến sỹ Elliot. Nếu ông ta thắng, có thể cô sẽ có quyền sa thải tôi. Hãy để tôi giải thích điều này có ý nghĩa như thế nào với tôi!
Đến lúc đó, cô có quyền tước bỏ 2.5 tiếng lái xe đi làm mỗi ngày; quyền sa thải tôi khỏi một công việc căng thẳng, đầy khó khăn và thường xuyên phải xa gia đình; quyền buộc tôi phải sống tương xứng với số tiền tôi kiếm được hơn 10 năm về trước; quyền buộc tôi quay lại viết sách lịch sử hoặc có thể lại đi dạy, thứ vốn là lý do khiến tôi lấy bằng tiến sỹ. Tiến sỹ Elliot, tôi đã thấy Một khẩu súng máy đầy đạn nhắm vào vợ và con gái tôi, và cuối cùng tôi đã đối phó được với mối đe dọa. Nếu cô muốn đe dọa tôi thì cô nên học cách làm điều gì đó tốt hơn là sa thải. Tôi sẽ gặp cô vào buổi sáng, tôi đoán thế, nhưng cô nên biết rằng báo cáo cua tôi chỉ dành cho thống đốc Fowler. Lệnh tôi được nhận là không có ai khác được phép có mặt tại phòng khi đó” Jack đóng cửa, bắt chốt và móc xích sắt. Anh biết mình đã uống quá nhiều bia trên máy bay, nhưng không ai được phép đẩy Ryan vào tình thế khó chịu như thế này trước đây
Tiến sỹ Elliot không đi thang máy và dùng cầu thang bộ xuống tầng.Không giống hầu hết những người phụ tá, trợ lý trưởng của thống đốc Fowler là người tỉnh táo lạnh lùng – ông hầu như không bao giờ uống rượu – và đã lên kế hoạch cho chiên dịch bắt đầu một tuần tới, chứ không chờ đến Ngày quốc tế lao động “Thế nào?” ông hỏi E.E
“Anh ta nói rằng anh ta không biết. Tôi nghĩ rằng anh ta đang nói dối”
“Còn gì nữa?” Arnold van Damm hỏi
“Hắn ta là một kẻ kiêu ngạo, thô lỗ và phiền phức”
“Cả hai người đều thế, Beth”
Cả hai người đều bật cười. Hai người họ không htichs nhau nhưng các chiến dịch chính trị lại tạo nên cặp đôi hiệu quả lạ lùng nhất. Vị quản lý chiến dịch đã đọc qua bản giới thiệu về Ryan từ thượng nghị sỹ Alan Trent, chủ tịch mới của Ủy ban Chọc Lọc về Tình Báo của Thượng Viện Hoa Kỳ (House Select Committee for Intelligence Oversight) mà E.E không biết. Cô ta đã kể cho ông, dù không đã biêt chuyện (chẳng ai trong hai người biết là người kia đã biết những gì), rằng Ryan đã xô sát với Trent trong một bữa tiệc xã hội ở Washington và gọi ông ta là kẻ kỳ quặc trước mặt mọi người. Trent sẽ không bao giờ quên hay tha thứ cho bất kỳ ai xúc phạm ông ta trong suốt cuộc đời mình. Ông ấy cũn không bao giờ khen ai vô cớ. Nhưng báo cáo của Trent vết về Ryan lại thường sử dụng những từ như thông minh, dũng cảm và chính trực. Giờ thì van Damm tự hỏi, chuyện này có nghĩa là thế nào? (Có nghĩa là anh chàng Ryan đã kết thù với phụ nữ. Đời người ta nói, khó nhất là đàn bà và tiểu nhân. Nên anh chàng sẽ lãnh đủ trong tập tới ‘Nỗi sợ hãi tột cùng’ )
Chavez chắc chắn đây là đêm thứ 3 không-tấn-công của họ. Họ tiếp tục đi ngay khi mặt trời vừa lặn và vừa đ ingang qua nơi bị nghi là nhà máy chế biến thứ hai – có bảng hiệu chỉ dẫn ở đó. Đất bị bạc màu do acid tràn ra, mặt đất bị giẫm, rác thải vứt bừa bãi, tất cả mọi thứ đều cho thấy có người đã ở đó và có lẽ thường xuyên ở đó – nhưng không phải tối nay và không có người đến trong 2 đêm trước đó. Ding biết anh đang nên mong chờ điều này. Tất cả các sách hương dẫn, tất cả các khóa học trong cuộc đời sự nghiệp đều nhấn mạnh rằng thực chiến là một sự pha trộn tuyệt vời giữa buồn chán và kinh hoàng, buôn chán vì hầu hết thời gian đều không có gì xảy ra, kinh hoàng vì “tình huống” xảy ra chỉ trong có vài giây. Giờ thì anh hiểu sao người ta lại trở nên hớ hênh ngoài chiến trường. Trong các cuộc tập trận, bạn luôn biết – chà, chuyện gì sẽ xảy ra. Quân đội ngày nay hiếm khi lãng phí thời gian vào cuộc tập trận không-tiếp-xúc. Thời gian đào tạo đáng giá vô cùng. Và vì vậy anh phải đối mặt với thực tế tồi tệ rằng các hoạt động thực chiến kém thú vị hơn luyện tập, nhưng chắc chắn lại nguy hiểm hơn. Hai mặt đối lập này đủ để khiến chàng trai trẻ đau đầu
Trong anh đã có đủ nỗi đau. Anh hiện đang dùng 2 viên Tylenol trong mỗi bốn giờ vì đau cơ và bong gân nhẹ – và căng thẳng thần kinh đơn thuần. Con trẻ nhưng anh đã biết rằng sự kết hợp giữa hoạt động cơ bắp cường độ cao và căng thẳng tinh thần sẽ khiến bạn già đi nhanh chóng. Thực tế, mức độ mệt mỏi của anh không hơn một nhân viên văn phòng ngồi bàn giấy cả ngày dài. Nhưng sự kết hợp giữa nhiệm vụ và môi trường xung quanh khiến anh cảm thấy rằng mọi thứ đã bị khuếch đại lên. Niêm vui hay nỗi buồn, phấn chấn hay chán nản, sợ hãi hay bất khả chiến bại đều đặc biệt rõ ràng ở đây. Nói ngắn dọn, các hoạt động thực chiến không phải trò đùa. Nhưng rồi, tại sao anh lại không thích nó, không hẳn là thế nhưng…cái gì vậy? Ryan lắc đầu xua đuổi ý nghĩ vẩn vơ. Nó đang cản trở sự tập trung của anh
Và dù anh không biết, nhưng đó chính là câu trả lời. Ding Chavez là một chiến binh bẩm sinh. Cũng giống như bác sỹ phẫu thuật không thích nhìn thấy các nạn nhân sau tai nạn bị gẫy xuong, Chavez thích ngồi trên ghế bar cạnh một cô gái xinh đẹp trong quán bar hơn, hoặc xem một trận bóng đá với bạn bè của mình. Nhưng bác sỹ phẫu thuật biết rằng kỹ thuật của mình rất quan trọng với bệnh nhân, Chavez biết đây là nơi anh cần ở. Trong nhiệm vụ này, mọi thứ đều rất rõ ràng – ngoại trừ lúc anh bối rối và ngay cả khi đó anh vẫn rất rõ ràng, chỉ là một kiểu rõ ràng khác hơn thôi. Các giác quan của anh như ra-đa xuyên qua khu rừng, lọc ra tiếng chim hót và tiếng xào xạc của dã thú – trừ khi có một thông điệp đặc biệt trong những âm thanh đó. Tâm trí của anh là sự kết hợp hoàn hảo giữa tưởng tượng và tự tin. Anh ch