Chương 22 TIẾT LỘ
Không giống như các tướng lĩnh bên không quân và lục quân, hầu hết các tướng bên hải quân không có máy bay cá nhân để chở họ đi khắp nơi, và hầu hết họ sử dụng máy bay thương mại. Tất nhiên sẽ có một tài xế và phụ tá chờ sẵn ở cửa sân bay để giúp xua tan nỗi bất bình và Robby Jackson đến Sân bay San Jose ngay khi chiếc máy bay 727 hạ cánh xuống đường băng vào buổi tối. Tất nhiên anh phải đợi các khách vé hạng nhất xuống hết rồi mới ra đón, vì ngay cả một đô đốc cũng chỉ được đi khoang hạng hai
Phó đô đốc Joshua Painter hiện là Phó Chỉ Huy Tác Chiến Hải Quân, phụ trách tác chiến không quân (Assistant Chief of Naval Operations for Air Warfare), thường được những người trong đơn vị gọi là ‘chỉ định viên’, hoặc OP-05 hoặc O-5. Cầu vai 3 sao của ông là một điều kỳ diệu. Thứ nhất, Painter rất trung thực; Thứ hai, ông thẳng như ruột ngựa, nghĩ gì nói lấy; thứ ba, ông tin rằng hải quân thực sự cần hoạt động ở hải dương, chứ không phải dọc theo bờ Sông Potomac; Và cuối cùng, cũng là tai hại nhất, ông là sỹ quan hải quân hiếm hoi nhất đi viết sách. Hải quân không khuyến khích các sỹ quan của mình đưa các suy nghĩ ra công chúng, nhưng viết một chút ra giấy về nhiệt động lực học hoặc phản ứng neutron trong lò phản ứng hạt nhân không phải là một ý tưởng tồi. Là một trí thức, độc lập với đảng phái và một chiến binh, lại đang phục vụ trong một lĩnh vực thù địch với tri thức, theo chủ nghĩa tuân thủ và ngày càng quan liêu, Paiter tự thấy mình là một ngoại lệ mang tính biểu tượng đối với thực tế là hải quân đang chuyển mình trở thành một tổ chức xã hội. Painter là một người gốc Vermont khô cằn, khắc nghiệt, thấp bé và gầy gò, với đôi mắt xanh nhạt, gần như không màu và một chiếc lưỡi đủ sắc để mài đá. Ông cũng là huyện thoại sống trong cộng đồng các phi công, từng lái nhiều chiếc F-4 Phantom khác nhau qua miền Bắc Việt Nam hơn 400 lần và bắn rơi hai chiếc MiG – bảng điều khiển bên chiếc máy bay phản lực của ông, với hai ngôi sao màu đỏ được sơn trên đó, được treo trong phòng ông ở Lầu Năm Góc cùng với dòng chú thích: TÊN LỬA SIDEWINDER KHÔNG DÀNH CHO BẠN CƠ HỘI NÓI LỜI HỔI TIẾC. Ông theo đuổi sự hoàn hảo và rất nghiêm khắc với cấp dưới, không bao giờ nghĩ các phi công và cấp dưới, đặc biệt là phi hành đoàn của mình đã hoàn thành công việc một cách hoàn hảo
“Tôi thấy là cậu đã nhận được tin nhắn” Josh Painter nhận xét, đưa ngón tay ra gõ vào ngôi sao mới trên cầu vai của Robby
“Vâng, sir”
“Tôi cũng nghe nói chiến thuật mới của cậu là một mớ hỗn độn”
“Nó cần phải cải tiến để tốt hơn” Đại tá Jackson công nhận
“Phải,nếu tàu sân bay còn thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Có lẽ cậu vẫn nghĩ về một vị trí CAG. Tôi sẽ chấp nhận cho cậu một chỗ” vị OP-05 thông báo “Cậu sẽ đáp chiếc Wing Six. Nó bay đến Abe Lincoln khi Indy phải đại tu. Chúc mừng Robby. Cố gắng không phạm bất kỳ sai lầm lớn nào trong 18 tháng tới. Giờ, có chuyện gì với Fleet-Ex vậy?” Ông cất lời hỏi khi bước tới chiếc xe đang đợi sẵn
“Những ‘người Nga’ đã lừa ta” Robby trả lời “họ rất thông minh” Nhận xét này khiến Sếp anh bật cười. Dù tính tình cục cằn nhưng Paiter vẫn rất có khiếu hài hước. Hai người tiếp tục thảo luận khi xe đến chung cư của Học Viện Hải Quân ở Monterey, bờ biển California
“Có thêm thông tin gì về mấy thằng khống buôn ma túy đó không?” Paiter hỏi khi người phụ tác cầm các túi xách của ông xách vào nhà
“Chúng ta chắc chắn đã khiến bọn chúng trải qua thời gian khó khăn, đúng không?” Jackson nói
Viên tướng đột nhiên dừng lại “Cậu nói vậy là ý quái gì?”
“Tôi biết rằng mình không có quyền biết, sir, nhưng ý tôi là, tôi đã ở đó và tôi đã nhìn thấy những gì diễn ra”
Painter vẫy tay ra hiệu Jackson vào trong “Kiểm tra tủ lạnh xem có gì pha được martini không trong lúc tôi vào phòng tắm . Pha bất cứ thứ gì cậu muốn”
Robby chuẩn bị chu đáo hết sức. Bất kỳ ai chuẩn bị phòng ở cho tướng quân đều biết Painter thích uống gì. Jackson tư mở lon nước khoáng Miller Lite.
Painter bước ra ngoài với quần áo thường phục và nhấp một ngụm, rồi ông ra hiệu viên trợ lý ra ngoài và vẫy Jackson lại gần
“Đại tá, tôi muốn cậu lập lại những gì vừa nói ngoài cửa”
“Tướng quân, tôi biết mình không đủ điều kiện để biết điều này, nhưng tôi không mù. Tôi đã xem chiếc A-6 hướng về phía bờ biển, nhưng tôi không cho đó là sự tình cờ. Bất kỳ ai đưa ra quy định bảo mật cho vụ này cũng nên làm tốt hơn, sir”
“Jackson, chắc tôi phải xin lỗi cậu, nhưng tôi vừa ngồi bên cạnh động cơ trên chiếc 727 cũ xì suốt 5 tiếng rưỡi đồng hồ. Và cậu báo với tôi rằng hai quả bom giết chết mấy tên ma túy được thả từ một trong những con A-6 của tôi?”
“Vâng, sir. Ông không biết?”
“Không, Robby, tôi không hề biết” Painter nốc hết cốc rượu rồi đặt xuống “Chúa ơi. Tên khốn nào đã lên kế hoạch vụ này?”
“Nhưng quả bom mới đó, nó phải…ý tôi là, lệnh và mọi thứ…cứt thật, mấy kiểu này, mấy lệnh này phải ở duyệt qua 05”
“Bom mới nào?” Painter gần như quát lên, nhưng cố gắng kiềm chế bản thân
“Loại vỏ mới gồm nhựa, sợi thủy tinh hay đại loại là một loại bom mới, nặng khoảng 2000 pound có thiết bị dẫn đường thông minh, vỏ không làm bằng thép hay bất kỳ kim loại nào, được sơm màu xanh giống như bom huấn luyện”
“Ồ, đúng rồi. có một loại bom – nhận -diện-thấp đang được nghiên cứu để trang bị cho ATA (Máy bay chiến thuật tiên tiến” – Peter đề cập đến loại máy bay tấn công tàng hình mới mà hải quân đang phát triển – “nhưng, mẹ nó chứ, chúng ta mới chỉ làm một số thí nghiệm sơ bộ, có khoảng khoảng 1 tá vụ thả bom thí nghiệm. Toàn bộ vẫn chỉ là chương trình thử nghiệm, thậm chí họ còn chưa sử dụng đến chất nổ bom thông thường và tôi có lẽ sẽ hủy bỏ chương trình này vì nghĩ nó tốn kém không đáng. Chúng thậm chí vẫn còn chưa ra khỏi China Lake mà”
“Sir, vẫn còn một số trong hầm bom của Ranger. Tôi đã nhìn thấy chúng, tướng quân, tôi còn sờ vào chúng. Tôi nhìn thấy 1 quả được đưa lên chiếc máy bay A-6. Tôi để ý nó trên radar khi tôi đang trên E-2 để theo dõi Fleet-Ex. Bay vào bãi biển rồi quay về từ hướng khác. Thời gian có thể trùng hợp nhưng tôi sẽ không cược tiền vào cửa này. Vào đêm tôi bay về, tôi đã nhìn thấy một quả bom khác đưa lên cùng máy bay. Ngày tiếp theo tôi nghe thấy có tin nhà một tên trùm ma túy khác bị nổ tung. Lý do cho hai vụ này là nửa tấn bom là đủ vì một quả bom như thế chẳng để lại chút bằng chứng chết tiệt nào”
“985 pount Octol- quả bom nạp mấy thứ đó” Painter khịt mũi “chỉ để làm nổ tung một ngôi nhà, đúng thế. Cậu biết ai làm nhiệm vụ này không?”
“Roy Jensen, anh ấy là đội trưởng….”
“Tôi biết cậu ta, Chúng tôi từng làm nhiệm vụ chung trên cùng 1 con tàu – Robby, chuyện quái gì đang xảy ra ở đây? Tôi muốn cậu kể lại từ đầu từ lúc bắt đầu và nói với tôi mọi thứ cậu thấy”
Đại tá Jackson tuân lệnh. Mất 10 phút trình bày
“Cái người ‘đại diện kỹ thuật’ đó là ai? Đến từ đâu?” Painter hỏi
“tôi không hỏi, sir”
“Cậu muốn cá bao nhiêu là giờ hắn thậm chí còn không ở trên tàu nữa? Con trai, chúng ta chắc chắn bị qua mặt. Tôi đã bị qua mặt. Chết tiệt! Những lệnh này chắc chắn có qua văn phòng tôi. Có ai đó đang sử dụng những máy bay cmn của tôi và không hề nói cho tôi”
Robby hiểu, chuyện không chỉ ở mấy quả bom, đó là phân cấp phân quyền. Và nó là an ninh an toàn. Nếu việc này do hải quân lên kế hoạch, chắc chắn sẽ được thực hiện tốt hơn. Painter và sỹ quan lái A-6 sẽ được tổ chức sao cho không để lại bất kỳ bằng chứng kỳ lạ nào cho những người khác để ý – như Robby trên chiếc E-2C. Điều Painter lo sợ đơn giản là người của ông có thể bị lừa, do nhiệm vụ này không được giao qua kênh thông thường
“có gọi Jensen lên đây không?” Robby hỏi
“Tôi sẽ nghĩ về chuyện đó. Quá rõ ràng. Chuyện này sẽ gây ra Jensen rất nhiều rắc rối. Nhưng tôi phải tìm ra mấy cái lệnh này cmn đến từ đâu. Ranger còn hơn chục ngày nữa, phải không?”
“Tôi tin là thế, sir”
“Đây chắc chắn là CIA” Josh Painer bình tĩnh nhận xét “Và chắc chắn phải do cấp cao hơn duyệt, nhưng CIA chắc chắn là bên thực hiện”
“Có cần thiết phải hỏi thẳng không, sir, tôi có một người bạn thân đang là sỹ quan cấp cao ở đó. Tôi là cha đỡ đầu cho một trong những đứa con của cậu ta”
“Ai vậy?”
“Jack Ryan”
“Ồ, phải, tôi đã gặp cậu ta. Cậu ta cùng với tôi chung tàu Kennedy trong một hoặc hai ngày khi nó quay lại từ….Cậu chắc vẫn nhớ con đầu đó nhỉ, Rob” Painter mỉm cười “Ngay trước khi cậu bị quả tên lửa đó bắn. Lúc đó cậu ta đang ở trên HMS Invincible”
“Cái gì? Jack ở trên tàu khi đó? Nhưng…thế quái nào cậu ta không xuống gặp tôi?”
“Cậu chưa bao giờ biết được chiến dịch đó là gì, đúng không?” Painter lắc đầu, nghĩ về sự cố Tháng Mười Đỏ “Có lẽ cậu ta có thể kể với cậu chuyện đó. Tôi thì không thể”
Robby chấp nhận caau trả lời này và không hỏi gì thêm. Anh quay lại về đề hiện tại “Tướng quân, có thể chiến dịch lần này cũng diễn ra trên mặt đất nữa” anh giải thích thêm 2 phút nữa
“ C-F (Charlie-Fox)” Painter nói khi anh trình bày xong. Đó là mật mã bí mật của Hải quân, ban đầu chỉ được sử dụng trong Thủy quân lục chiến, có nghĩa là các hoạt động quân sự hỗn loạn, tự sát (C-F /Cluster-Fuck) “Robert, hãy lên chuyến bay đầu tiên đến D.C và nói với bạn cậu rằng chiến dịch của chỗ cậu ta sẽ sớm kết thúc. Chúa ơi, mấy tên hề CIA sao không học được gì vậy? Nếu chuyện này lộ ra, và từ những gì cậu đang kể với tôi, thì chắc chắn cmn sẽ gây tổn thương đến tất cả chúng ta. Nó sẽ gây tổn thương cho cả đất nước. Chúng ta không cần đống phân này, nhất là trong năm bầu cử với thằng khốn Fowler đó. Và nói với cậu ta là lần tới nếu CIA muốn chơi trò quân đội, tốt nhất nên hỏi ý kiến chuyên gia trước”
Băng đảng Cartel chỉ cần triệu tập vài giờ là đủ các tay súng cần thiết. Cortez được chọn để điều hành chiến dịch. Hắn chỉ huy từ làng Anserma, trung tâm của khu vực mà “đội quân đánh thuê” được cho là đang hoạt động. Tất nhiên hắn không nói với ông chủ mình mọi điều hắn biết, cũng như mục tiêu chính của hắn bây giờ. Cartel giờ vẫn đang là doanh nghiệp gắn kết. Gần 300 tên được chuyển bằng xe ô tô, xe tải và xe buýt, chúng vốn là vệ sỹ riêng của tất cả các Sếp trong Cartel, tất cả đều phù hợp và quen với bạo lực. Thiếu vắng đội này sẽ khiến đội bảo vệ an ninh cho các trùm ma túy suy yếu. Điều đó cho phép Escobedo có lợi thế đáng kể về quân số khi cố gắn tìm ra đồng nghiệp nào của hắng đang “chơi trò quyền lực”, trong khi Cortez giải quyết đám “lính đánh thuê”. Tất nhiên hắn muốn truy lùng mọi lính Mỹ và giết chết bọn chúng, nhưng cũng không cần quá vội vàng. Felix nhận thức rõ hắn đang đối đầu với những đội quân tinh nhuệ, thậm chí là lính Mũ Nồi Xanh của Mỹ, kẻ thù đáng gờm mà hắn dành sự tôn trọng. Hắn cũng dự đoán được thương vong trong lực lượng của mình: Felix tự hỏi hắn sẽ phải giết bao nhiêu để thay đổi cán cân quyền lực tổng thể trong Cartel thành lợi ích cá nhân của mình
Tất nhiên không có gì để nói với những người này. Tất cả bọn họ đều tàn nhẫn, tàn bạo, quen dùng vũ khí của mình nhuwg những chiến binh Samura Nhật Bản trong mấy bộ phim cặn bã tất cả đều thích xem, và đều lấy mấy vai giết người trong các bộ phim đó làm hình mẫu, bọn họ quen với việc mọi người phải thu mình lại trước mặt, được coi là kẻ toàn năng, các chiến binh bất khả chiến bại của Cartel, trong khi bản thân họ cảm thấy thoải mái khi bước qua các con đường làng với khẩu súng trường tự động AK-47 trên tay. Một lũ hề, Cortez nghĩ
Tất cả thật nực cười. Nhưng Cortez không mảy may quan tâm. Đây sẽ là trò vui nhộn và thú vị, như nó đã xảy ra cách đây 5 thế kỷ, khi đám người tàn bạo buộc một con gấu trong hố và để cho những con chó cắn. Mặc dù đó là một nhiệm vụ khó khăn đối với chó, nhưng cuối cùng con gấu đã chết. Không khó để tìm thêm một vài chú chó, và những chú chó mới được huấn luyện theo nhiều cách khác nhau để khiến chúng trung thành với chủ mới. … Mất một lúc Cortez mới nhận ra, diều đó thật tuyệt vời. Hắn đang chơi một trò chơi, với người, chứ không phải gấu và chó, một trò chơi hắn đã không chơi từ thời Caesars. Giờ thì hắn hiểu tại sao mấy tên trùm buôn ma túy lại trở nên thế này. Một loại sức mạnh giống như sức mạnh của Chúa đã phá hủy tâm hồn của con người. Hắn phải nhớ điều này. Nhưng trước tiên vẫn phải làm việc đã
Một chuỗi mệnh lệnh được đưa ra, hắn chia những người này thành năm nhóm, mỗi nhóm khoảng năm mươi người, xác định rõ khu vực hoạt động. Phương tiện liên lạc bằng radio, do Cortez điều phối từ một ngôi nhà an toàn nằm ở rìa làng. Chỉ cần chính phủ Colombia không can thiệp thì vấn đề sẽ không phức tạp, và Escobedo sẽ lo liệu khía cạnh này. M-19 và PARC đang bắt đầu gây rắc rối vài nơi khiến quân đội phải bận rộn. Các “chiến binh” như chúng tự gọi lẫn nhau, nhanh chóng tiến vào núi trên những chiếc xe tải. Buena suerte, Cortez nói với các đội trưởng (Chúc may mắn). Tất nhiên, chót lưỡi đầu môi thôi. May mắn hoàn toàn không phải là một yếu tố trong chiến dịch được vị cựu đại tá DGI lên kế hoạch cẩn thận này.
Hôm nay là ngày yên tĩnh trên dãy núi. Chavez nghe thấy âm thanh của tiếng chuông nhà thờ vang lên trong thung lũng, gọi những người sùng đâọ đến Nhà Thờ vào ngày chủ nhật. Hôm nay là chủ nhật? Chavez tự hỏi; anh đã mất cảm giác thời gian. Bất kể là ngày nào thì các âm thanh giao thông cũng ít hơn thông thường. Ngoại trừ việc mất đi Rocha, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp. Họ thậm chí tiêu rất ít đạn dược, và sẽ được tái cung cấp bởi các máy bay trực thăng hỗ trợ chiến dịch trong vài ngày tới. Tất nhiên, không bao giờ là quá nhiều. Đây là kinh nghiệm thực tế của Chavez. Chỉ cần túi đầy đạn, nước đầy bình, đồ ăn nóng hổi là anh mãn nguyện rồi
Địa hình của thung lũng cho phép họ nghe thấy mọi thứ rất rõ ràng. Âm thanh truyền lên sườn đồi với độ suy giảm tối thiểu. Bởi vì không khí loãng hơn một chút, giọng nói như chuông. Sau khi nghe thấy âm thanh của một chiếc xe tải ở đằng xa, Chavez hướng ống nhòm vào một khúc cua trên con đường cách đó vài dặm để xem chuyện gì đang xảy ra. Anh thậm chí không lo lắng mảy mai. Các xe tải là mục tiêu chứ không phải thứ đáng phải lo lắng. Anh điều chỉnh tiêu cự của ống nhòm đến vị trí tốt nhất. Thị lực của anh vẫn ổn. Sau một hoặc hai phút, anh nhìn thấy ba chiếc xe tải, giống như những xe thùng của nông dân với những tấm vách ngăn có thể tháo rời. Trên xe có rất nhiều người, dường như tất cả đều mang theo đạn thật. Sau khi chiếc xe dừng lại, những người này đã nhảy ra khỏi xe. Chavez đẩy đồng đội đang ngủ. “Oso, gọi đội trưởng đến đây ngay!”
Ramirez có mặt trong chưa đầy 1 phút, mang theo ống nhòm riêng
“Anh vẫn đang đứng đó, sir” Chavez gầm lên “Hãy cmn ngồi xuống!”
“Xin lỗi Ding”
“Anh đã nhìn thấy họ chưa?”
“Rồi”
Những người đàn ông đang nhộn nhịp xung quanh chiếc xe tải, có thể thấy rõ ràng những khẩu súng quàng qua vai. Họ chia thành bốn nhóm và bắt đầu di chuyển sang hai bên đường, nhanh chóng biến mất trong rừng cây
“Đọi trưởng, họ sẽ cần khoảng 3 giờ để đến được đây” Ding dự tính
“Trong thời gian đó, chúng ta sẽ đi về phía bắc 6 dặm. Sẵn sàng di chuyển” Ramirez lấy radio liên lạc vệ tinh “VARIABLE, đây là KNIFE, over”
Anh nhận được trả lời tức thì “KNIFE, đây là VARIABLE. Chúng tôi nghe cậu rất rõ ràng. Over”
“KNIFE báo cáo về những người được trang bị vũ khí đang tiến vào rừng, cách vị trí chúng tôi 5 dặm về hướng đông-đông nam. Dự kiến khoảng một trung đội tăng cường đang tiến về phía chúng tôi”
“Họ có phải là lính không, over”
“Không- lặp lại, không phải lính. Có vũ khí, nhưng không mặc quân phục. Tôi lặp lại, họ không có vẻ gì mặc quân phục. Chúng tôi đang sẵn sàng di chuyển”
“Đã nhận được tin. KNIFE. Kết thúc”
“Tất cả chuyện này là sao?” Một trong những sỹ quan phụ trách liên lạc hỏi
“Tôi không biết. Ước gì Clark ở đây” người kia nói “Hãy liên lạc với Langley”.
Jackson bắt chuyến bay đêm muộn của hãng United từ San Francisco bay thẳng đến sân bay Dulles. Trung tướng Painter đã gọi điện báo trước nên có sẵn chiếc sedan bên Hải Quân đến đón anh đưa đến sân bay quốc tế Washington. Chiếc Corvette của anh vẫn đậu ở đó, không bị mất mát gì. Robby đã nghĩ về chuyện này trong suốt chuyến bay. Về lý thuyết, các hành động của CIA rất thú vị: Các gián điệp thực hiện các hoạt động ngầm, anh không thực sự quan tâm họ làm gì nhưng mẹ nó chứ, họ lại đang mang hải quân ra sử dụng và nếu không biết rõ thì đừng có tự ý làm thế chứ. Anh quyết định về nhà thay quần áo trước, rồi gọi điện
Ryan rất vui khi được về nhà. Vợ anh vừa tan làm ở bệnh viện Hopkins về vài phút trước khi anh về đến nhà vào tối thứ 6 và anh được ngủ dậy muộn vào sáng thứ 7 để giải tỏa những mệt mỏi từ chuyến đi. Anh chơi với lũ trẻ vào ban ngày và đưa chúng đi tập thể dục buổi tối thứ bảy để anh có thêm một đêm dài ngủ ngon, cộng với việc làm quen lại bản thân với vợ. Lúc này anh đang ngồi trên chiếc máy cắt cỏ John Deere. Anh có thể là một trong những người đứng đầu CIA nhưng vẫn tự cắt cỏ. Thay vì trồng và chăm bón như những người khác, Jack coi việc cắt cỏ như là liệu pháp xả stress. Cứ hai tuần anh lại dành ra 3 giờ cắt cỏ – vào mùa xuân thì thời gian giữa các lần cắt cỏ ngắn hơn nhưng giờ không phải mùa xuân và Jack thích ngửi mùi tươi mát của cỏ cắt và vì thế mà anh cũng thích mùi dầu máy của máy cắt và độ rung của động cơ. Tất nhiên, anh không thể hoàn toàn thoát khỏi thực tại. Giữa tiếng ầm ầm của máy cắt cỏ, anh nghe thấy tiếng chuông của chiếc điện thoại di động đang lủng lẳng trên thắt lưng. Jack tắt máy và bấm nút nghe điện thoại
“Xin chào”
“Jack à? Rob đây”
“Robby, dạo này khỏe không?”
“Vừa nhận được thăng chức”
“chúc mừng, đại tá Jackson! Anh không thấy là mình quá trẻ cho chức đó à?”
“Cứ coi đó như là hành động khẳng định bản thân, để các phi công bắt kịp bọn đầu sỏ. Này, Sissy và tôi đang định ghé qua Annapolis. Có vấn đề gì nếu chúng tôi ghé qua chơi không?”
“chúa ơi, không. Ăn trưa nhé?”
“Chắc chắn, nhưng không vấn đề gì chứ?” Jackson hỏi
“Robby, cho tôi xin đi” Ryan trả lời “Từ khi nào khách sáo với tôi thế?”
“Từ khi cậu trở thành quan chức cấp cao và quan trọng.” Ryan lãnh cú gậy ông đập lưng ông “vậy khoảng hơn 1 giờ nữa ghé qua nhé?”
“Được. Tôi phải cắt cỏ xong đã. Hẹn gặp lại, anh bạn” Ryan tắt điện thoại và gọi vào nhà. Nhà anh có 3 cái điện thoại. Một là đường dây anh ấy cần đến D.C để làm việc, Cathy có đường dây đến thẳng Baltimore và một đường dây điện thoại thông thường. Giờ thì anh phải gọi điện thoại đường dài vào nhà
“A lô” Cathy nghe máy
“Rob và Sis sẽ ghé qua đây ăn trưa” Jack nói với vợ “Xúc xích nướng nhé?”
“Tóc em vẫn còn bù xù đây!” Caroline Ryan thông báo
“Được rồi, anh sẽ nướng. Em đốt than giúp anh được không? Anh sẽ kết thúc công việc ở đây trong khoảng 20 phút nưa”
Thực tế, nó phải hơn 30 phút nữa mới xong được. Anh đặt máy cắt cỏ trong ga ra bên cạnh chiếc Jaguar của mình, sau đó vào nhà tắm rửa và cạo râu. Bộ râu của anh chỉ cạo một nửa, thì xe của Jackson đã ở trước cửa.
“Thế quái nào đến sớm vậy?” Ryan hỏi. Anh vẫn còn mặc chiếc áo bẩn trên người
“Tiến sỹ Ryan, cậu thích tôi đến muộn à?” Robby hỏi đùa khi cùng vợ bước ra khỏi xe. Cathy đã xuất hiện ở cửa, bắt tay và hôn má khi mọi người tay bắt mặt mừng. Kể từ lần cuối họ gặp nhau, mỗi người đều bận rộn với việc riêng. Cathy và Sissy vào phòng khách trong khi Jack và Robby lấy xúc xích và bước ra ban công. Bếp than vẫn còn chưa sẵn sàng
“Vậy cảm giác thế nào thì trở thành đại tá?”
“Thậm chí còn tuyệt vời hơn nếu họ tăng lương” Robby đang đề cập đến bộ đồng phục của đại tá hải quân 4 sọc mang chức danh đại tá nhưng vẫn hưởng lương trung tá “Và tôi cũng vừa nhận được một vị trí CAG (chỉ huy nhóm tác chiến tàu sân bay). Tướng Painter đã nói với tôi tối qua”
“Tin cmn nóng thật!” Jack vỗ vai Robby “Bước tiếp theo để thăng cấp, phải không?”
“Cho đến khi nào tôi không mắc phải sai lầm lớn. Hải quân cho đi, rồi hải quân lấy lại. Nếu tôi không đạt được điều đó trong 1 năm rưỡi thì tôi sẽ phải từ bỏ chuyến đi thú vị đến Lầu Năm Góc, chêt tiệt” Robby dừng lại và trở nên nghiêm túc “Đó không phải là lý do tôi đến đây”
“Ồ?”
“Jack, các cậu đang làm cái quái gì ở Colombia đấy?”
“Rob, tôi không biết”
“Coi này Jack, nghiêm túc đấy, được không? Tôi đang cuống hết cả lên đây. An ninh bảo mật bên các cậu như cứt ấy. Này, tôi biết cậu phải tuân theo quy tắc những-gì-cần-biết-sẽ-biết, nhưng tướng bên tôi đang giận cmn điên người về chuyện các cậu sử dụng tài sản bên tôi mà không hề nói cho ông ấy”
“Đó là ai?”
“Josh Painter” Jackson trả lời “Cậu đã gặp ông ấy ở trên Kennedy, nhớ không?”
“Ai nói với anh điều đó?”
“Nguồn đáng tin cậy. Tôi cũng đang suy nghĩ về chuyện đó. Câu chuyện hồi đó mà lấy tay Ivan mất một cái tàu ngầm và chúng ta phải ra ngoài đó tìm kiếm, nhưng tình hình trở nên tồi tệ vào một thời điểm, giải thích tại sao RIO (nhân viên điều hành đài) bên tôi phải đi phẫu thuật não và chiếc Tomcat của tôi cần đến 3 tuần mới được phép bay lại. Tôi đoán mọi chuyện phức tạp hơn nhiều so với vẻ bề ngoài và nó chưa từng xuất hiện trên mặt báo. Thật tiếc tôi đã không thể nghe được câu chuyện này. Dù sao thì chúng ta hãy cứ đặt nó sang một bên đi. Đây là lý do vì sao tôi ở đây này:
“Ngôi nhà của hai tên trùm ma túy đã bị thổi bay – những quả bom đó được thả từ chiếc máy bay tấn công hạng trung Intruder A-6E thuộc về hải quân Hoa Kỳ. Tôi không phải là người duy nhất biết điều đó. Bất kỳ ai tổ chức chiến dịch này, chà, an ninh bảo mật như cứt ấy, Jack. Các cậu cũng đang đưa một đống lính bộ binh hạng nhẹ hoạt động dưới mặt đất. Tôi không biết họ đang làm gì nhưng cũng biết họ đang có mặt ở đó. Có lẽ cậu không thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Được rồi, tôi biết cậu phải kín tiếng và không cần phải nói với tôi, nhưng tôi sẽ nói với cậu, Jack, không có bức tường nào kín gió cả và vài gã trong Lầu Năm Góc sẽ rất tức giận khi tìm ra những tên khốn nào thực hiện mấy chuyện này. Bất kể thằng đầu đất nào tổ chức mấy thứ này thì lần này sẽ chóng mặt đấy, không thể nói vài lời rồi bỏ qua được đâu”
“Rob, bình tĩnh nào” Ryan mở một lon bia và đưa cho Robby, rồi tự khui cho mình 1 lon
“Jack, chúng ta là bạn và không có gì thay đổi điều đó. Tôi biết cậu sẽ không bao giờ làm cái điều ngu xuẩn này, nhưng…”
“tôi không biết anh đang nói cái gì. Tôi thực sự không con mẹ gì hết, được không? Tuần trước tôi ở Bỉ và tôi đã nói với họ là tôi không biết. Sáng thứ 6 tôi ở Chicago với gã Fowler và tôi nói với ông ta cùng trợ lý rằng tôi không biết. Và tôi cũng đang nói với anh rằng tôi không biết”
Jackson im lặng trong một lúc “Cậu biết đấy, nếu là ai khác thì tôi sẽ nói hắn là kẻ nói dối. Jack, tôi biết công việc mới của cậu là gì. Cậu đang nói với tôi là cậu nghiêm túc đấy à? Chúa ơi, Jack, chuyện này ở đây nghiêm trọng đó”
“Thề có Chúa, đại tá, tôi không biết thật”
Robby làm một hơi hết lon bia và bóp nát vỏ lon “Có phải lúc nào cũng như thế này không?” anh nói “Chúng ta đang cử người đi giết chóc ngoài kia, có lẽ còn bị thương nữa, nhưng không ai biết gì. Chúa ơi, tôi không quan tâm mình bị cử đi, cậu biết đấy, tôi không quan tâm mình phải đi liều mạng, nhưng tôi phải biết tại sao”
“tôi sẽ cố hết sức để tìm ra”
“Ý kiến hay đấy. Họ thật sự không nói với cậu chuyện gì đang xảy ra hả?”
“Họ không nói cái cứt gì với tôi hết, nhưng tôi cmn sẽ tìm ra. Anh chuyển giúp vài lời đến Sếp anh nhé” Jack nói thêm
“Nói gì?”
“Anh cứ nói với Sếp anh rằng nên giữ kín và đừng động tĩnh gì cho đến khi tôi bảo anh” Jack nói thêm
Bất kể an hem nhà Patterson có nghi ngờ gì về điều họ sẽ làm vào tối chủ nhật hay không thì chị em nhà Grayson cũng đến thăm họ vào ngày dành cho thăm tù, ngồi đối diện với hai người đàn ông của mình – không ai trong hai cặp đôi nhận sai nhau – và nói ra tình yêu bất diệt họ dành cho người đàn ông đã giải phóng họ khỏi nanh vuốt đám ma cô. Bây giờ không phải vấn đề ra khỏi tù. Trên đường trở về phòng giam, họ đã ra quyết định cuối cùng
Đưa Henry và Harvey vào cùng một phòng giam chủ yếu là vì lý do an ninh. Nếu giam riêng, họ có thể hoán đổi phòng giam miễn là hai người thay quần áo tù, điều này sẽ gây ra rất nhiều rắc rối – cai ngục biết rằng anh em nhà Pattersons là mấy thằng khốn rất thông minh – luôn gây rắc rối cho mọi người. Bên cạnh đó, hai anh em này cùng phòng sẽ không đánh nhau vốn bị coi là phổ biến trong tù. Chỉ cần hai người này không gây chuyện thì cuộc sống của mấy người trông tù sẽ tốt hơn rất nhiều
Nhà tù được thiết kế để chịu được phá hủy. Sàn nhà bằng bê tông cốt thép trần, vì thảm hoặc gạch lát sàn sẽ chỉ bị xé vụn rồi bắt đầu đốt hoặc những trò nghịch khác. Vì vậy sàn bê tông cứng và mịn tạo nên một sàn nhà hoàn hảo. Chưa từng có ai thiết kế giường tù mà không có kim loại, vốn là vật liệu tuyệt vời cho vũ khí. Anh em mỗi người lấy một đoạn dây dày trên giường sắt.Trong tù, thứ vũ khí như vậy được gọi là ống chân, một cái tên xấu xí cũng đúng như mục đích tội lỗi của nó. Luật quy định trại giam và nhà tù không được giam phạm nhân giống như những con thú trong vườn thú và trại giam này, cũng không như các trại khác, cũng có xưởng lao động. Trong nhiều thập kỷ, các thẩm phán tin rằng nhàn cư vi bất thiện. Trên thực tế, nếu tù nhân đã có ý định xấu, các xưởng này chỉ cung cấp cho họ các công cụ và vật liệu, mở ra cánh cửa cho các loại vũ khí giết người như ống chân trở nên hiệu quả hơn. Trong trường hợp này, mỗi anh em mỗi người đều có cây gậy có rãnh và băng dán thợ điện. Henry và Harvey thay phiên nhau, một người mài ống chân trên bê tông trong khi một người đứng canh. Nó là thép chất lượng cao và việc mài sắc nó cần mất nhiều giờ, nhưng mấy người trong trại lúc nào chả thừa thời gian. Sau khi mài xong, mỗi dây được đưa vào rãnh ở chốt – kỳ diệu thay, rãnh được cắt với sự giúp đỡ của một tù nhân trong xưởng, có kích thước và chiều dài chính xác, sau đó họ cố định nó bằng băng dính, và bây giờ mỗi anh em có một chiếc chuôi dài sáu inch, có thể chọc thủng một lỗ sâu trên người.
Bọn họ dấu vũ khí của mình -các tù nhân rất giỏi trong việc này – và thảo luận chiến thuật. Bất kỳ du kích hay mấy kẻ khủng bố mà nghe cũng phải thấy ấn tượng. Dù ngôn ngữ thô thiển và cuộc thảo luận không dùng những từ ngữ chuyên ngành các chuyên gia chiến đấu đường phố được đào tạo, nhưng anh em nhà Patterson hiểu rất rõ ý nghĩa của từ “Nhiệm Vụ”. Họ hiểu cách tiếp cận ngầm, tầm quan trọng cơ động và nghi binh cũng như cách thu dọn hiện trường sau khi thành công. Trong vụ này họ cũng mong đợi các bạn trong tù hỗ trợ chiến thuật. Trại giam và nhà tù, dù là nơi bạo lực và cái ác nhưng cũng là cộng đồng những người đàn ông và hai thằng cướp biển chắc chắn thuộc loại khó ưa trong khi anh em nhà Pattersons lại đươc coi là “đáng kính”, đáng coi trọng trong đám tù nhân. Bên cạnh đó, tất cả mọi người đều biết họ không phải là người qua đường, điều này khuyến khích phải hơp tác và không khuyến khích mấy kẻ lẻo mép cung cấp tin
Trại giam cũng là nơi có hệ thống y tế. Vì đám tù nhân thường xuyên ngại tắm, lười đánh răng rất dễ phát sinh dịch bệnh nên việc tắm vòi hoa sen trở thành yêu cầu bắt buộc. Anh em nhà Patterson mong chờ ngày này
“Ý ông là sao?” người đàn ông giọng Tây Ban Nha nói với Ông Stuart
“Ý tôi là họ sẽ ra tù sau khoảng 8 năm. Xem xét đến chuyện họ đã giết một gia đình 4 người và bị bắt tại chỗ với bàn tay dính máu và khối lượng lớn cocaine đó, đó là cmn một thỏa thuận tốt rồi” viên luật sư trả lời. Ông ta không thích làm việc vào ngày chủ nhật, đặc biệt khong thích làm việc với người đàn ông đến thẳng nhà riêng khi gia đình vợ con đang ở sân sau, nhưng ông đã chọn làm việc với đám buôn ma túy. Ông đã tự nhủ ít nhất cả chục lần mỗi khi bắt đầu một vụ mới là mình là đồ ngốc – tất nhiên, ông ta cũng tự hào, vì các đăc vụ DEA đang bị rối tung xòe với những chứng cứ vốn được coi như bằng chứng thép của mình và khiến vụ này trở thành “sự cố kỹ thuật pháp lý” kinh điển. Nếu thành công, ông ta sẽ kiếm được 50.000usd cho 4 ngày làm việc và “ghi danh” trong cộng đồng buôn ma túy quốc tế vốn sẵn sàng đốt tiền – hoặc để thuê luật sư hình sự giỏi. Thật không dễ từ chối với những người này. Bọn họ thực đáng sợ, từng giết luật sư không khiến mình hài lòng. Và họ trả công rất tốt, đủ tốt để ông có thể dành thời gian công hiến tài năng cho những khách hàng nghèo không có khả năng chi trả. Ít nhất đó là một trong những luận điểm ông dùng trong những đêm không ngủ để giải quyết pháp lý với mấy con vật này “Nhìn này, mẫy gã này đã chuẩn bị được tống lên ghế điện rồi – đời còn mấy ngày nữa đâu – và tôi có cố gắng hết sức để từ án 20 năm trở thành thực tù có 8 năm. Chúa ơi, đó là thỏa thuận cmn tốt nhất rồi đấy”
“Tôi nghĩ ông có thể làm tốt hơn” người đàn ông trả lời với cái nhìn máy móc và giọng nói vô cảm, chắc chắn khiến viên luật sư chưa bao giờ sở hữu hay sờ vào khẩu súng thót tim vì sợ
Có một khía cạnh khác trong câu hỏi này. Bọn họ không chỉ thuê ông ta, mà có thể thêm một luật sư khác ở đâu đó, người chỉ đưa ra lời khuyên chứ không liên quan trực tiếp đến vụ án. Đơn giản chỉ là tăng thêm lợi thế bảo hiểm. Tất nhiên, nó cũng tạo lên cảm giác chuyên nghiệp tuyệt vời khi lắng nghe thêm một quan điểm thứ hai đưa ra về bất kỳ điều gì. Điều này cũng có nghĩa là trông những vụ đặc biệt, đám buôn ma túy bảo đảm các luật sư của bọn họ không có bất kỳ loại thỏa thuận nào với nhà nước, chuyện từng xảy ra ở đất nước bọn họ, biết đâu lại xảy ra ở đất nước này, trong trường hợp này. Stuart có thể sử dụng thông tin có từ Cảnh Sát Biển tốt nhất có thể để mạo hiểm đóng vụ án. Ông ta ước tính có 50% cơ hội. Stuart là một nhà hùng biện giỏi giang, thông minh ở tòa, nhưng Davidoff cũng vậy và không có luật sư nào trên thế giới có thể đoán trước được phan ứng của bồi thẩm đoàn – ở miền nam Alabama là bồi thẩm đoàn về luật pháp và trật tự – trong một vụ như thế này, Bất kỳ ai đứng sau tư vấn cho người đàn ông đang ngồi trong phòng này cũng không thể giỏi như Stuart tại tòa được. Có lẽ là một luật sư mới tốt nghiệp hoặc tập sự, hoặc có thể là một giáo sư dạy học giờ đang làm công việc tư vấn bán thời gian. Bất kể ông/cô ta là ai thì trực giác Stuart đều ghét
“Nếu tôi làm những gì ông yêu cầu, thì chúng ra sẽ đối mặt với việc thua toàn bộ vụ án. Bọn họ thực sự đủ tiêu chuẩn lên ghế điện đấy”, điều đó cũng có nghĩa là phá hủy sự nghiệp của các thủy thủ bên Lực lượng bảo vệ bờ biển làm sai, nhưng chắc chắn không sai như hai thân chủ hiện tại của Stuart. Nói về mặt đạo đức, với tư cách là luật sư, ông ta có nhiệm vụ bảo vệ khách hàng của mình trong chừng mực luật pháp và quy tắc đạo đức nghề nghiệp cho phép, và đặc biệt là bảo vệ họ trong giới hạn hiểu biết và kinh nghiệm của mình — hoặc trực giác. Trực giác này quan trọng đến mức không thể định lượng được, nhưng nó thực sự tồn tại. Một luật sư cân bằng chính xác giữa quy tắc hành luật và khách hàng luôn là chủ đề vô tận trong các trường luật, nhưng câu trả lời đến trong các giảng đường luôn rõ hàng hơn nhiều tại thế giới luật thực bên ngoài khuôn viên cỏ cây xanh mướt
“Có cũng có thể được trắng án”
Stuart nhận ra người đàn ông này nghĩ đến chuyện bỏ cáo trạng. Đây là một lời khuyên đến từ một luật sư mới ra trường
“Tôi khuyên thân chủ của mình nên chấp nhận kết quả tôi đã làm việc hết sức để có được cho họ”
“Thân chủ của ông từ chối lời khuyên đó. Thân chủ của ông sẽ nói với ông sáng mai …về việc gì nhỉ? Sẵn sàng phá vỡ thỏa thuận?” người đàn ông mỉm cười như một cỗ máy nguy hiểm “Đây là dành cho những lời khuyên của ông. Mr. Stuart, chúc một ngày tốt lành. Tôi có thể tìm được cửa ra” cỗ máy rời đi
Stuart chằm chằm nhìn vào giá sách vài phút trước khi nhấc điện thoại. Ông có thể làm nó ngay bây giờ. Chẳng ích khi khi bắt Davidoff phải đợi. Thông báo chính thức vẫn chưa đưa ra, dù có vài lời đồn trên phố. Ông tự hỏi vị công tố viên sẽ xử lý nó như thế nào. Cũng không khó để đoán ra ra tông ta sẽ nói gì. Tôi nghĩ chúng ta đã thỏa thuận! rồi sau đó sẽ nói một cách dứt khoát. Được rồi, chúng ta sẽ xem bồi thẩm đoàn nói gì! Davidoff sẽ sử dụng tất cả các tài năng và cuộc chiến ở Tòa Án Quận Liên Bang sẽ trở thành cuộc đấu tay đôi lớn và phòng xử án sẽ thành chiến trường, phải không? Đó sẽ là một cuộc chiến pháp lý, hấp dẫn về ngôn từ, nhưng giống như hầu hết các trận chiến, rất ít liên quan đến đúng và ai, càng ít liên quan đến những gì thực sự xảy ra trên con thuyền Empire Builder đó, và chẳng liên quan gì đến công lý.
Murray đang ở văn phòng. Việc chuyển nhà họ vào nội đô chỉ là hình thức. Ông ngủ ở đó – hầu hết thời gian – nhưng ông quen ngôi nhà ít hơn nhiều so với những gì quen với căn hộ chính thức ở Kensington, London khi còn là đại diện pháp lý của Đại sứ quán tại quảng trường Grosvenor Square. Thật không công bằng, mất bao công sức ông mới chuyển được về lại D.C – thành phố trụ sở của chính quyền Mỹ nhưng ở đây các nhân viên chính phủ không có được nhà ở tử tế chỉ dựa trên đồng lương – vài người có thể nghĩ ông có thể lợi dụng chức quyền để kiếm thêm.
Thư ký không làm việc vào chủ nhật, tất nhiên rồi, và Murray phải tự trả lời điện thoại. Cuộc điện thoại này gọi thẳng đến đường dây cá nhân, trực tiếp của ông “Vâng, Murray nghe đây”
“Tôi là Mark Bright. Anh cần phải biết diễn biến mới về Vụ Cướp Biển. Luật sư vừa gọi cho công tố viên, muốn thay đổi thỏa thuận trước đấy. Ông ta sẽ chiến đấu để họ trắng án, sẽ đưa những sỹ quan của Đội bảo vệ bờ biển vào cuộc và cố lật ngược toàn bộ vụ án, đúng như Davidoff lo lắng”
“Cậu nghĩ sao?” Murray hỏi
“Chà, ông ấy sẽ xử lý theo đúng nguyên tắc: giết người liên quan đến buôn ma túy. Nếu phải hy sinh vài sự nghiệp bên đội bảo vệ bờ biển thì đó là cái giá của công lý. Đó là lời của ông ấy, không phải của tôi” Bright nói rõ. Rất nhiều người ở FBI làm việc cho bên tư pháp nên các đăc vụ cũng biết tin “Từ kinh nghiệm của tôi, không phải của ông ta, thì tôi thấy vụ này đang chệch choạc. Davidoff giỏi đấy – ý tôi là ông ta thực sự giỏi trước bồi thẩm đoàn – nhưng cái gã biện hộ, Stuart đó, cũng rất giỏi. Mấy người bên DEA ghét ông ta lắm, nhưng ông ta cmn làm việc rất hiệu quả. Luật là một mớ bùi nhùi. Thẩm phán sẽ nói gì? Phụ thuộc vào thẩm phán cả. Bồi thẩm đoàn nói gì? – phụ thuộc vào bồi thẩm đoàn đang nói và làm gì Giờ nó giống như đặt cược vào cửa giải Super Bowl mùa tới ấy, trước cả khi mùa bóng bắt đầu, và không có cách nào chắc chắn chuyện gì sẽ xảy ra ở tê Tòa Án Quận, rồi sau đó là PHúc Thẩm. Bất kể chuyện gì xảy ra, đám sỹ quan cảnh sát biển cũng xong rồi. Tệ quá. Bất kể thế nào thì Davidoff sẽ xé nát lỗ đít mỗi người bọn họ vì đã đặt ông ta vào mớ hỗn độn này”
“Cảnh báo cho họ” Murray nói. Ông tự nhủ đây là câu nói bốc đồng, nhưng không phải. Murray tin vào luật, nhưng ông tin v ào công lý hơn
“Ông muốn lặp lại điều đó không, sir?”
“Họ đã cho chúng ta vụ TARPON”
“Ông Murray” – anh không gọi “Dan” nữa – “Tôi có thể phải bắt giữ họ bây giờ. Davidoff có thể sẽ tổ chức một bồi thẩm đoàn lớn về chuyện này và…”
“Cảnh báo họ. Mr. Bright, đây là lệnh. Tôi nghĩ cảnh sát địa phương sẽ tìm cho họ một luật sư giỏi. Hãy giới thiệu cho thuyền trưởng Wegener và người của ông ấy viên luật sư đó”
Bright do dự một chút rồi trả lời “Sir, điều ông vừa yêu cầu tôi có thể bị coi là…”
“Mark, tôi đã làm ở FBI thời gian dài, có thể cmn quá dài” Murray mệt mỏi nói – và có thể còn cảm xúc khác “nhưng tôi sẽ không đứng yên nhìn những người ngày mắc cạn chỉ vì muốn làm điều gì đó giúp chúng ta. Họ sẽ phải có được lợi thế của mình về luật – nhưng lạy Chúa, họ cũng có thể có vài lợi thế trước mấy thằng cướp biển khốn nạn đó! Chúng ta nợ họ rất nhiều. Hãy cứ coi đây là mệnh lệnh của tôi và thực hiện đi”
“vâng, sir” Murray có thể đọc được ý nghĩ của Bright sau câu trả lời đó: Khốn khiếp thật!
“Cậu có cần tôi giúp gì thêm trong vụ này không?”
“Không, sir. Bằng chứng pháp lý đủ cả Đây đáng nhẽ là vụ án rất chặt. DNA phù hợp với cả hai tên, Mẫu DNA trong máu phù hợp với hai nạn nhân. Người vợ có hiến máu và chúng tôi tìm thấy mẫu máu của cô ấy tại kho lạnh của hội chữ thập đỏ; mẫu máu kia là của cô con gái. Davidoff có thể chỉ cần dựa trên cơ sở này để treo cổ hai thằng kia lên rồi” Công nghệ đối sánh DNA mới nhanh chóng trở thành một trong những vũ khí pháp y hiệu quả nhất của Cục. Hai người đàn ông California từng nghĩ rằng mình đã thực hiện một vụ cưỡng hiếp-giết người hoàn hảo, giờ đang xem xét đưa vào phòng hơi ngạt để vì tội cưỡng hiếp và giết người, nhờ công việc của hai nhà hóa sinh của Cục và một thử nghiệm trong phòng thí nghiệm tương đối rẻ tiền
“Hãy cọi trực tiếp cho tôi nếu cậu cần thêm bất kỳ cái gì. Vụ án này có liên quan quan chặt chẽ đến vụ giết Emir và tôi có mọi quyền hạn để giải quyết”
“Vâng, sir. Xin lỗi đã làm phiền ông vào ngày chủ nhật”
“Không sao đâu” ông cười rồi cúp máy. Murray quay ghế nhìn ra cửa sổ, xuống đại lộ Pennsylvania. Hôm nay là một chiều chủ nhật dễ chịu, mọi người dạo bộ trên con phố của các tổng thống như những người hành hương, dừng dọc đường để mua cây kem và áo phông. Phía bên kia đại lộ, phía Đồi Capitol là nơi mà du khách e dè. Nhưng cũng có những người đi vào, và cũng giống như khách hành hương, cững dừng lại mua gì đó
“Bọn ma túy chết dẫm này!” ông khẽ nói. Thiệt hại bọn chúng gây ra có thể còn lớn hơn nữa
Vị phó giám đốc CIA (Phụ trách các chiến dịch và hoạt động) cũng đang có mặt tại văn phòng. VARIABLE đã gửi 3 tín hiệu trong vòng có 2 giờ. Chà, ông không hoàn toàn bất ngờ với việc bên kia phản ứng nhưng bọn chúng phản ứng nhanh và tổ chức tốt hơn những gì ông nghĩ, tất nhiên ông đã nghĩ đến điều này trước rồi. Ông sử dụng quân đội này chủ yếu vì kỹ năng chiến trường của họ…và không ai biết danh tính của họ nữa. Nếu ông chọn Lính Mũ Nồi Xanh từ Trung Tâm Điều Hành Đặc Biệt John F. Kennedy tại Fort Bragg, Bắc Carolina hoặc đội biệt kích Rangers từ Fort Stewart, Georgia hoặc những đặc nhiệm từ Trung Tâm Các chiến dịch đặc biệt mới tại MacDill – thì cần một số lượng nhiều trong một cộng đồng nhỏ sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý. Nhưng Bộ binh hạng nhẹ có 4 sư đoàn được tổ chức lại, địa bàn đóng quân rộng. Có hơn 40.000 người từ Bang New York đến Hawaii, và họ đều có kỹ năng chiến đấu của một lực lượng tinh nhuệ; và rút đi 40 người trong số 4000 người sẽ dễ che dấu hơn. Vài người sẽ hy sinh. Ông biết đó là điều không thể tránh khỏi và ông tin chắc những người lính cũng biết điều đó. Họ là những tài sản quý giá, nhưng đôi khi tài sản phải bị tiêu hao. Thật tàn nhẫn, nhưng đó là thực tế. Nếu ai đó muốn sống yên bình thì sẽ không chọn làm bộ binh. Bốn mươi người đàn ông này đều đã được nhập ngũ ít nhất là lần thứ hai, và họ đều tình nguyện gia nhập đội quân có khả năng nguy hiểm đã được ghi rõ trong bản quảng cáo. Những người này không phải là nhân viên chính phủ bị ném vào rừng và bị bỏ lại để tự vệ. Họ là quân nhân chuyên nghiệp và biết phải làm gì.
Ít nhất, đó là những gì Ritter đã nghĩ đến. Tuy nhiên, ông tự hỏi mình: Nếu ngay cả bạn cũng không biết phải làm gì, thì làm sao họ có thể biết được?
Hoạt động này đang diễn ra chính xác như kế hoạch và trên thực địa, điều đó thật tuyệt vời. Có vẻ như ý tưởng tuyệt vời của Clark về việc sử dụng một vài sự cố bạo lực riêng lẻ để khuấy động các phe phái trong băng đảng đang phát huy tác dụng. Nếu không, lời giải thích cho cuộc phục kích của Escobedo là gì? Ông thấy mình vui mừng vì Cortez và cấp trên của hắn thoát chết. Những gì xảy ra sau đó sẽ là sự trả đũa, một cuộc ẩu đả và CIA sẽ có thể ngồi yên lặng theo dõi trận chiến.
Ai, hay chúng ta? Ritter tin rằng đám phóng viên sẽ bắt đầu đặt câu hỏi vào ngày mai và CIA chắc chắn sẽ đặt câu hỏi tu từ để trả lời cho phóng viên. Thực tế, ông đang ngạc nhiên là họ không nêu ra vấn đề sớm hơn. Nhưng những mảnh ghép giờ đây bắt đầu tan ra thay vì được ghép lại với nhau. Nhóm tàu chiến Ranger sẽ bắt đầu quay về phía bắc, tiếp tục cuộc tập trận Fleet-Ex trong quá trình chậm rãi quay lại San Diago. Đại diện CIA đã rời tàu và về nhà với cuốn băng ghi hình thứ hai, cũng là cuốn băng cuối cùng. Các quả bom “tập trận”