← Quay lại trang sách

Chương 23 TRÒ CHƠI BẮT ĐẦU

Dù Ryan đi vắng suốt 1 tuần nhưng các hoạt động thường ngày mỗi sáng vẫn được thực hiện chính xác như cũ. Tài xế của anh dậy sớm và lái chiếc xe cá nhân tới Langley và từ đó đổi sang chiếc Buick cơ quan, nhân tiện lấy một số tài liệu cho Sếp. Các hồ sơ giấy tờ được cất trong vali kim loại có mật khẩu và thiết bị tự hủy. Chưa ai từng cố can thiệp vào chiếc xe này hoặc người trong đó, nhưng không có nghĩa rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Viên tài xế, một trong những sỹ quan an ninh chính thức của CIA, mang khẩu súng lục Baretta 92-F cỡ nòng 9mm và có một khẩu súng tiểu liên Uzi được đặt trong cốp trước xe. Được đào tạo như một mật vụ, anh là chuyên gia bảo vệ “người đứng đầu” như vị DDI hiện tại. Anh cũng ước sao người này sống gần D.C hơn hoặc có thể được trả thêm khi phải đi quãng đường dài thế này. Anh lái xe trên đường vòng trong của Đường vành đai Thủ đô, và từ nút giao đường cao tốc vào Quốc lộ 50 đến Maryland.

Jack Ryan dậy lúc 6.15, vẫn hơi sớm so với tuổi gần 40. Cuộc sống buổi sáng của anh cũng gần giống như hầu hết mọi người đi làm sở, dù cưới một bác sỹ bảo đảm cho anh có được đồ ăn tốt cho sức khỏe vào bữa sáng, bất chấp chuyện đó không phải thứ anh thích ăn. Dù sao thì ăn nhiều chất béo, đường và bảo quản thực phẩm cũng có gì sai?

Vào lúc 6.55 anh đã ăn xong bữa sáng, thay đồ và đọc báo được nửa chừng. Cathy bận rộn lo cho lũ trẻ đến trường. Jack hôn con gái trên đường ra đến cửa nhưng Jack Jr htif thấy mình quá lớn cho mấy trò bịu rịu kiểu này rồi. Chiếc Buick của CIA vừa đến, nó đúng giờ và đáng tin cậy như tàu hỏa

“Chào buổi sáng, tiến sỹ Ryan”

“Chào buổi sáng, Phil” Jack thích tự mình mở cửa và ngồi ở bên phải hàng ghế sau. Đầu tiên anh đọc xong tờ Washington Post, kết thúc, như mọi khi, là mấy mẩu chuyện hài và truyện tranh của Gary Larson. Nếu có bất kỳ thứ gì mà người trong Cục cần thì đó là hàng ngày của anh trên The Far Side, bộ phim hoạt hình nổi tiếng nhất ở Langley. Không khó để hiểu tại sao. Vào lúc này, chiếc xe đang quay lại Quốc Lộ 50, tham gia giao thông hướng về Washington. Ryan bật khóa trên chiếc vali. Sau khi mở nó ra, anh sử dụng thẻ ID của CIA để khóa thiết bị tự hủy. Các tài liệu trong đây rất quan trọng, nhưng nếu ai đó tấn công chiếc xe lúc này thì hẳn là quan tâm đến bản thân anh nhiều hơn là đống tài liệu này, và không ai trong CIA ảo tưởng về khả năng của Ryan – hay bất kỳ ai khác- chống lại nỗ lực khai thác thông tin. Giờ anh có 40 phút để theo kịp những gì đang diễn ra trong đêm qua – trong trường hợp này là suốt cuối tuần qua- để khi đến văn phòng anh có thể đặt câu hỏi đối với các trưởng bộ phận và các sỹ quan trực đêm khi họ cần xin ý kiến chỉ đạo

Đọc báo trước khi đọc các báo cáo chính thức của CIA luôn khiến mình bị choáng váng. Ryan luôn nghi ngờ về các nhà báo – phân tích của họ thường không đáng tin cậy – nhưng thực tế những gì họ đang làm lại rất giống những gì CIA đang hoạt động, thu thập và phổ biến thông tin, ngoại trừ một số lĩnh vực kỹ thuật cao, cũng như trong các lĩnh vực cực kỳ quan trọng như kiểm soát vũ khí, họ không chỉ hoạt động tốt, và đôi khi còn tốt hơn cả những nhân viên chính phủ được đào tạo chuyên nghiệp đang thông báo cho Langley. Tất nhiên, một phóng viên nước ngoài giỏi kiếm được nhiều hơn một sỹ quan cấp bậc GS-12 trong Cục Tình báo, và nước thường đổ chỗ trũng. Bên cạnh đó, các phóng viên cũng được phép viết sách và đó là nơi họ có thể thực sự kiếm tiền, như nhiều nhà báo công tác ở Moscow đã làm vài năm qua. Trong những năm gần đây, Ryan đã học được rằng cái gọi là quyền truy cập thông tin bí mật thực chất là để hiểu nguồn gốc của thông tin. Ngay cả cấp bậc của anh trong CIA anh cũng thường truy cập thông tin thực tế cũng giống như những gì các phóng viên có thẩm quyền đưa tin trên báo. Điểm khác biệt là Jack biết rõ nguồn gốc nên có thể đánh giá độ tin cậy của nó. Sự khác biệt rất nhỏ nhưng lại rất quan trọng

Có nhiều hồ sơ xuất phát điểm từ Liên Xô. Rất nhiều điều thú vị đã xảy ra ở đó, nhưng không ai biết được chuyện gì đang xảy ra hay nó sẽ phát triển như thế nào trong tương lai. Được thôi. Ryan và CIA đã báo cáo phân tích đó từ lâu hơn cả những gì anh có thể nhớ. Mọi người lúc nào cũng mong đợi điều tốt hơn. Jack nghĩ, giống như người phụ nữ Elliot đó, ghét CIA vì những gì nó đã làm – thực ra, vì những thứ nó không bao giờ làm nữa – nhưng lại mong đợi nó cho biết mọi thứ. Và khi họ tỉnh dậy, rồi nhận ra việc dự đoán tương lai đối với những nhà phân tích tình báo cũng không dễ gì hơn so với một nhà báo thể thao dự báo ai sẽ chơi trong mùa tới, nói bao giờ chả dễ hơn làm? Ngay cả khi giải đấu All-Star bắt đầu, Giải Đông nước Mỹ có 3 đội dẫn đầu với hơn vài điểm phần trăm thì nó vẫn luôn la câu đố đối những nhà tổ chức trò chơi. Ryan tự lẩm bẩm rằng thật tiếc khi Vegas không tham gia tổ chức cá cược về các thành viên của Bộ Chính Trị Liên Xô hoặc chính sách Glasnot, hoặc “các vấn đề sắc tộc” sẽ có hậu quả thế nào. Biết đâu nó lại cho anh vài gợi ý. Vào lúc xe chạy trên đường vành đai thì anh đọc các báo cáo từ Mỹ La Tinh và Nam Mỹ, không nghi ngờ gì, tên trùm ma túy tên Fuentes đã bị thổi bay bởi một quả bom

Chà, không quá tệ phải không? Ban đầu Jack cũng nghĩ vậy, nhưng anh nhanh chóng chuyển từ tư duy trừu tượng quay về với thực tế. Không, hắn chết không phải điều quá tệ, nhưng hắn bị giết bởi một quả bom ném từ máy bay Mỹ thì tệ quá. Jack tự nhắc mình, đây có phải là lý do vì sao Beth Elliot ghét CIA. Họ là thẩm phán-bồi thẩm đoàn- và kiêm luôn đao phủ. Chẳng liên quan gì đến chuyện đúng hay sai. Theo quan điểm của cô ta, đó là quyền lực chính trị và có lẽ là phong cách thẩm mỹ. Các chính trị gia quan tâm “vấn đề” nhiều hơn là “nguyên tắc”, nhưng dường như hai từ này phát âm trên miệng họ có nghĩa giống nhau

Chúa ơi, mày đang thực sự có thái độ hoài-nghi-sáng-thứ-hai đó, phải không? Làm thế quái nào mà Robby Jackson lại phát hiện ra điều này? Ai đã tổ chức chiến dịch này? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chuyện này thực sự lộ ra?

Suy nghĩ tích cực: Chuyện này có liên quan gì đến mình? Nếu có, tại sao? Nếu không thì tài sao?

Jack, đây là chính trị đấy. Làm sao để chính trị ảnh hưởng đến công việc của mày? Chính trị có nên can thiệp vào công việc của mày không?

Cũng giống như nhiều thứ khác, đây sẽ là chủ đề thảo luận triết học tuyệt vời, một chủ đề mà nền giáo dục cơ đốc của Ryan không chỉ giúp anh thảo luận và còn cho anh cảm hứng. Nhưng vụ này giờ không còn là bài kiểm tra nguyên tắc trừu tượng hay giả thuyết nữa mà anh phải có câu trả lời. Điều gì sẽ xảy ra nếu thành viên của Ủy Ban Tuyển chọn Quốc Hội hỏi anh một câu hỏi mà anh không thể tránh được? Chuyện này có thể xảy ra bất kỳ lúc nào. Anh chỉ có thể tránh được một câu hỏi như thế lúc lái xe từ Langley đến Đồi Capital thôi.

Và nếu Ryan nói dối, anh sẽ vào tù. Đó chính là dấu chấm hết cho quá trình thăng tiến. Nếu anh thành thật nói rằng anh không biết, thì anh có thể không còn được tin tưởng nữa, thể thể các thành viên ủy ban cũng không tin anh và có lẽ cả một bồi thẩm đoàn cũng không tin. Ngay cả trung thực đôi khi cũng không giúp gì trong bảo vệ bản thân. Đúng là buồn cười, phải không?

Jack nhìn ra ngoài cửa xe khi họ đi qua Đền Mormon ở rìa vành đai gần Đại Lộ Connecticut. Nhà thờ độc đáo và tráng lệ với những cột đá cẩm thạch và tháp mạ vàng. Trong mắt Ryan, người vốn tin vào công giáo, đức tin được đại diện bởi tòa nhà tráng lệ này có vẻ kỳ lạ, nhưng những người tin vào Mormon cũng là người trung thực, cần cù và siêng năng và họ cực kỳ trung thanh với đất nước mình, vì họ tin vào những gì nước Mỹ đại diện, ủng hộ. Và điều đó rất có khả năng giải thích vấn đề, phải không? Dù bạn đại diện cho cái gì, hoặc bạn không ủng hộ cái gì. Bất kỳ tên ngốc nào cũng có thể chống lại điều gì đó, giống như một đứa trẻ ngông cuồng khăng khăng ghét một loại rau mà nó chưa bao giờ ăn. Bạn có thể nói những người này đại diện cho điều gì. Người Mormons phải chịu thuế giáo sứ trên thu nhập, điều này cho phép họ biến nhà thờ thành tượng đài đức tin, giống như những người nông dân thời trung cổ đã sử dụng số tiền tiết kiệm của mình để xây dựng các thánh đường thời đó với mục đích tương tự. Những người nông dân đã bị lãng quên nhưng những Vị Thần mà họ tin tưởng thì không. Nhưng thánh đường đó, – đại diện cho đức tin của họ – vẫn nguy nga tráng lệ và vẫn được sử dụng đúng mục đích ban đầu. Ai còn nhớ các vấn đề chính trị thời đó? Các quý tộc trong những ngày đó không còn tồn tại cùng với lâu đài của họ và hầu hết dòng máu hoàng gia thời đó giờ đã bị pha loãng, chỉ còn lại tượng đài đức tin này. Mọi người tin vào điều gì đó quan trong hơn sự tồn tại của chính mình, và họ đã tự tay khắc lên những tượng đài này. Còn cách nào tốt hơn để chứng minh nữa đâu? Ryan biết mình không phải là người đầu tiên ngạc nhiên trước sự thật này, mọi người đã nghĩ ra từ lâu, nhưng có rất ít người có thể hiểu sâu Sự Thật này vào sáng thứ hai như Ryan. Ngược lại với nó, quyền lực và nghệ thuật dường như quá hời hợt và ngắn ngủi, cứ như bóng vượt qua. Anh vẫn phải đang nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo và biết rằng hành đông của mình có thể do người khác quyết định nhưng anh biết lấy gì làm kim chỉ nam và sử dụng thước đo gì để đánh giá hành động của mình. Anh tự nhủ, hiện tại thế là đủ

14 phút sau, chiếc xe tà tà đi qua cổng, rồi vòng đến tòa nhà trụ sở và lái xuống garage. Ryan nhét đống tài liệu vào vali và đi thang máy lên tầng 7. Nancy đã bật sẵn máy pha cà phê khi anh bước vào văn phòng. Cấp dưới sẽ bước vào sau đó 5 phút để tham gia cuộc họp giao ban. Giờ anh vẫn còn chút thời gian để suy nghĩ các vấn đề

Những suy nghĩ nghiền ngẫm trên đường vành đai giờ đã nhạt dần khi anh ngồi trong văn phòng. Giờ anh có việc phải làm và mặc dù có kim chỉ nam làm nguyên tắc, các hành động của anh phải mang tính chiến thuật. Và Jack vẫn không biết gì

Các trưởng phòng dưới quyền đến tham dự họp đúng giờ và bắt đầu báo cáo sơ bộ. Họ nhận ra vị DDI có vẻ kín đáo và yên lặng đến lạ trong sáng nay. Thường khi anh sẽ hỏi nhiều câu hỏi và đưa ra vài nhận xét hài hước. Nhưng hôm nay anh chỉ gật đầu và lẩm bẩm, thỉnh thoảng ậm ừ cho qua chuyện. Có lẽ anh vừa trải qua một cuối tuần khó khăn

Đối với những người khác, sáng thứ hai có nghĩa là đến tòa án, gặp luật sư và đối mặt với bồi thẩm đoàn. Đối với đám tù nhân tại trại giam Mobile, sáng thứ hai là thời gian tăm rửa và các bị cáo có thời gian chải chuốt trước khi xuất hiện trong hình dạng tốt nhất tại tòa hình sự để đối mặt với bồi thẩm đoàn

Vấn đề số một trong các trại giam là an ninh. Sau khi các cánh cửa mở ra, các tù nhân quấn khăn tắm và đi dép lê, đi veef phía cuối hành lang dưới sự giám sát chặt của 3 lính canh có kinh nghiệm. Không có gì lạ khi đám tù nhân phàn nàn, đùa cợt hoặc thốt ra vài câu chửi tục tĩu trong buổi sáng thế này. Thường khi ở cùng nhau hoặc cùng tập thể dục hay đi ăn, các tù nhân tập hợp thành từ nhóm dựa trên sắc tộc, nhưng chính sách trại giam không cho phép những nhóm này tồn tại – đám bảo vệ biết đó thường là nguồn gốc của bạo lực, nhưng các thẩm phán đưa ra quy định này thường dựa trên nguyên tắc chung chứ không phải thực tế. Hơn nữa, nếu ai đó bị giết thì đó thường là lỗi của bảo vệ nhà tù, phải không? Trong số các nhân viên thực thi pháp luật, đám bảo vệ nhà tù này thường bị hoài nghi nhất, ngay cả cảnh sát đường phố cũng xa lánh khi nhìn thấy họ, họ thiếu nhiệt tình với công việc và mối quan tâm nhất của họ là bảo vệ bản thân. Những nguy hiểm khi làm việc trong trại giam không phải chỉ là mấy câu chuyện giật gân, mà là thực. Cái chết của một tù nhân chắc chắn không phải là chuyện nhỏ – một cuộc điều tra hình sự nghiêm túc sẽ được tiến hành bởi cả bảo vệ và cảnh sát, hoặc trong vài trường hợp, còn có cả các sỹ quan liên bang – nhưng trong mắt của một bảo vệ nhà tù thì cái chết của một tù nhân nhỏ hơn nhiều cái chết của một lính canh

Vì tất cả những điều đó nên họ làm rất tốt công việc của mình. Họ là những người kinh nghiệm nhất và biết phải tìm kiếm những gì. Tất nhiên, đám tù nhân cũng khôn ngoan đâu kém. Về nguyên tắc, những gì đang diễn ra ở đây không khác gì chuyện xảy ra trên chiến trường hoặc cuộc chiến trong bóng tối giữa các cơ quan gián điệp, mặc dù các chiến thuật và phương thức đối đầu được hai bên áp dụng tùy từng thời điểm. Một số tù nhân thông minh hơn những người khác. Vài tên còn là những thiên tài chết tiệt. Những người khác, đặc biệt là đám tù trẻ, tỏ ra rụt rè hơn, nhu mì hơn có mục tiêu duy nhất giống với mấy tay quản giáo: Làm thế nào để tồn tại trong một môi trường nguy hiểm. Mỗi hạng tù nhân lại yêu cầu cách thức giám sát khác nhau, và đòi hỏi yêu cầu đối với bảo vệ trai giam rất khắt khe. Vì vậy, khó mà tránh khỏi sai sót

Những chiếc khăn được treo trên những chiếc móc được đánh số. Dưới sự giám sát của lính canh, người tù trần truồng bước vào phòng tắm cùng với cục xà bông. Có tổng cộng 20 vòi hoa sen trong phòng tắm, công việc của lính canh là đảm bảo không có bất kỳ vũ khi nào được đưa vào. Nhưng anh chỉ là một lính canh trẻ và anh vẫn chưa học được cách xác định khi nào là người ta quyết tâm thì luôn tìm được nơi để dấu

Henry và Harvey Patterson chiếm giữ hai vòi hoa sen liền nhau, đối diện với hai vòi hoa sen và hai thằng cướp biển sử dụng. Hai thằng ngu này đã chọn nơi thuộc điểm mù mà lính canh không nhìn thấy. Anh em nhà Patterson trao đổi ánh mắt vui mừng. Anh em nhà này có thể kiêu ngạo chứ không ngu. Chỉ là giờ chẳng đứa nào trong trạng thái dễ chịu. Băng dính điện trên chốt gỗ dài ¾ inch nhẵn những vẫn có góc cạnh và bọn họ đang cố bước vào phòng tắm trong tư thế bình thường. Nó chà sát vào người gây đau đớn. Nước nóng phun ra đột ngột và xung quanh vòi hoa sen thành sương mù. Họ đặt xà bông ở nơi dễ lấy nhất để tạo điều kiện dễ lấy ống chân. Ai để ý cũng có thể thấy rõ vũ khí này nhưng họ cũng biết tay lính canh là người mới. Harvey gật đầu với hai người ở đầu bên kia và cuộc cãi vã vô cớ bắt đầu

“Trả lại cho tao cái xà bông chết tiệt này, mẹ mày chứ!”

“Ồ, hỏi mẹ mày ấy” người kia thờ ơ đáp lại. Hắn đang nghĩ về điều tiếp theo

Rồi bên kia đấm qua, bên này đấm lại

“Dừng cái hành động chết tiệt đó lại – cút ra khỏi đây” viên lính canh gào lên. Đó là khi có hai người nữa tham gia, một tên biết tại sao còn tên còn lại thì lần đầu vào tù nên chỉ biết rằng mình đang sợ hãi và phải đánh lại để bảo vệ bản thân. Một phản ứng dây chuyền mở rộng đến toàn bộ những tên đang đứng dưới vòi hoa sen gần như tức thì. Bên ngoài, viên lính canh thấy không kìm được nên kêu gọi sự giúp đỡ.

Henry và Harvey quay lại và lấy chiếc ống chân nắm trong tay. Ramon và Jessu đang theo dõi trận đánh, không theo dõi hướng này. Chúng biết rằng mình sẽ không tham gia nhưng không biết rằng chuyện này đã được lên kế hoạch

Harvey vồ lấy Jesus và Henry vồ lấy Ramon

Jesus không nhìn thấy gì ngoài một bóng nâu đang chồm lên minh và một cú đấm vào ngực, tiếp theo lại một cú nữa. Hắn nhìn xuống thấy máu chảy ra như suối từ một cái hố trên ngực- cả hai khe hở đều mở rộng ra theo từng nhịp đập của trái tim – rồi một bàn tay nâu lại đâm tiếp, và lỗ máu thứ ba hợp nhất với hai lỗ trước đó thành một. Quá kinh hãi, hắn cố lấy tay bịt vết thương để ngăn máu chảy, không biết rằng một lượng máu lớn đã tràn vào màng tim, gây suy tim, sung huyết và tử vong. Hắn ngã vào tường, rồi quỵ xuống sàn. Jesus chết mà không biết tại sao

Henry là một người thông minh và muốn giải quyết vấn đề càng nhanh càng tốt. Ramon còn khiến chuyện dễ dàng hơn, nhìn thấy được nguy hiểm đang tới và quay người muốn chạy trốn.Henry đẩy hắn vào bức tường gạch và đâm luôn vào thái dương. Hắn biết rõ hộp sọ nơi đó mỏng như vỏ trứng. Ngay khi đâm vào, hắn ngoáy nó trái phải, trên dưới hai lần. Ramon giống như một con cá mắc cạn, vùng vẫy được hai giây rồi gập xuống như một con búp bê rách

Hai anh em nha Patterson đặt vũ khí vào tay của nạn nhân mỗi người- họ không phải lo về dấu vân tay trong phòng tắm – đẩy hai cái xác vào với nhau và bước lùi lại chỗ vòi tắm hoa sen của mình. Đứng dưới vòi nước, họ nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ , giúp nhau gột rửa máu loang lổ trên người. Đến lúc này thì hỗn loạn cũng kết thúc. Hai người vừa cãi nhau tranh nhau cục xà bông cũng bắt tay giảng hòa, đồng thời ra xin lỗi lính canh và hoàn tất thủ tục buổi sáng. Hơi nước tiếp tục tạo thành đám mây mù dày đặc và anh em nhà Patterson tiếp tục tắm rửa sạch sẽ. Khi xem xét bằng chứng, sự sạch sẽ chỉ đứng sau thánh thiện. 5 phút sau, nước ngừng chảy và các tù nhân bước ra khỏi phòng tắm

Viên lính canh đếm số lượng – nếu có bất kỳ điều gì một lính canh tù biết làm thì đó là đếm – anh ta đếm hao lần đều được có 18 người bước ra lau nước trên cơ thể trong khi vẫn sờ soạng và chọc phá nhau, điều thường thấy trong các nhà tù toàn nam. Viên lính canh ghé đầu vào phòng tắm, định gào to câu gì dó bằng tiếng Tây Ban Nha học được ở trường trung học, nhưng giọng nghẹn ngứ ở cổ khi nhìn thấy thứ gì đó giống như một cái xác.

“Ồi, mẹ nó chứ!” anh quay người và gào gọi các lính canh gác khác chạy lại và gào với đám tù nhân “Không ai được phép cmn di chuyển!”

“Chuyện gì thế?” có người hỏi

“Này anh, tôi sẽ ra tòa trong 1 giờ nữa” một người khác cất giọng

Anh em nhà Patterson đã lau khô người, đi dép và đứng yên lặng. Hai kẻ đồng phạm nhìn nhau tự mãn – chúng vừa hoàn thành một vụ giết người kép hoàn hảo với một cảnh sát đứng cách đó có 15 feet- nhưng không cần trao đổi ánh mắt thì người này cũng biết người kia nghĩ gì: Tự do. Bọn chúng đã giết thêm hai người nữa nhưng bằng cách này chúng sẽ thoát được vụ giết người lần trước. Chúng biết rằng cảnh sát sẽ hợp tác. Viên trung úy đó là một cảnh sát tốt và cảnh sát tốt luôn giữ lời

Tin tức về cái chết của hai tên cướp biển lan nhanh đến nỗi ngay cả các phương tiện thông tin đại chúng cũng không kịp trở tay. Viên trung úy đang ngồi tại bàn mình viết báo cáo về vụ đột nhập xe thì nghe được tin này. Ông gật đầu khi nghe tin và tiếp tục nhiệm vụ xấu hổ là giải trình xem tại sao chiếc ô tô cảnh sát cá nhân của ông lại bị đột nhập và một chiếc radio đắt tiền, chiếc túi xách làm việc và tệ hơn là một khẩu súng ngắn đã bị mất. Vũ khí bị mất đó đòi hỏi đủ loại giấy tờ

“Có lẽ Chúa đang nói với anh ra anh nên ở nhà và xem TV” một trung úy cảnh sát khác nhận xét

“Thằng nhóc con, cậu biết cuối cùng tôi cũng quyết định….ôi chết tiệt!”

“Có vấn đề gì?”

“Vụ anh em nhà Patterson. Tôi để mấy viên đạn trong cặp làm việc, quên không lấy nó ra. Chúng bị mất rồi. Chúa ơi, các viên đạn đã mất rồi. Trong đó có cả báo cáo giám định, ảnh, mọi thứ!”

“Luật sư quận sẽ yêu anh lắm đấy, anh bạn. Anh đã đặt mấy thằng nhóc Patterson về lại đường phố rồi” Có giá trị của nó đấy, nhưng viên trung úy không trả lời.

Trong văn phòng cách đó 4 dãy nhà, Stuart nghe điện thoại và thở một hơi dài nhẹ nhõm. Tất nhiên, ông đáng nhẽ nên cảm thấy xấu hổ, và biết mình nên cảm thấy thế, nhưng lần này ông chẳng tiếc gì cho thân chủ của mình. Ông chỉ đáng tiếc khi hệ thống đã không cứu mạng được họ, phải, nhưng họ sống cũng có ích gì cho ai đâu. Bên cạnh đó, ông ta đã được trả phí trước, như bấy kỳ luật sư khôn ngoan này khi làm việc với bọn buôn ma túy

15 phút sau, công tố viên đã ra tuyên bố tức giận lên án cái chết của tù nhân trong nhà tù liên bang và thông báo nguyên nhân cái chết sẽ được các nhà chức trách liên bang điều tra kỹ càng. Ông thêm rằng ông hy vọng cái chết của bọn họ phải là sự trừng phạt của pháp luật, và việc họ bị kết án tử với việc chết trong nhà giam là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nói chung, đây là một bài phát biểu tuyệt vời sẽ được phát vào các chương trình thời sự buổi trưa và tối, khiến Edward Davidoff vui mừng hơn cả cái chết của hai tên tù nhân. Nếu thua vụ này thì cơ hội vào thượng viện của ông ta cũng tan thành mây khói. Giờ thì mọi người sẽ nói công lý cuối cùng cũng ra tay và họ sẽ liên hết bài phát biểu và khuôn mặt ông ta với vụ này. Đây cũng tốt như một phán quyết

Tất nhiên, luật sư của anh em nhà Patterson cũng có mặt tại phòng. Họ chưa bao giờ nói bất kỳ điều gì với một sỹ quan cảnh sát mà không có mặt của luật sư – hoặc đó là những gì viên luật sư nghĩ

“Này” Harvey nói “Không có ai đánh tôi, tôi cũng không đánh cmn ai cả. Tôi nghe thấy có tiếng đánh nhau, giống nhu vậy thôi, anh. Không có gì khác. Anh nghe thấy điều gì đó giống vậy ở một nơi thế này thì hành động thông minh đầu tiên là đừng nhìn, anh biết đấy. Tốt hơn hết là không biết gì cả”

“Có vẻ như thân chủ của tôi không thể cung cấp bất kỳ thông tin nào cho cuộc điều tra của các anh” viên luật sư nói với các thám tử “có lẽ nào hai người đó đã giết nhau?”

“Chúng tôi không biết. Chúng tôi chỉ đang phỏng vấn những người có mặt tại thời điểm đó”

“tôi hiểu, vậy các anh có nghĩ đến việc tính phí của thân chủ tôi có liên quan đến sự cố đáng tiếc này không?”

“Vấn chưa, thưa luật sư” vị thám tử cấp cao hơn nói

“Rất tốt. Tôi muốn ghi điều đó vào hồ sơ. Nhân thể, cũng cho vào hồ sơ luôn, thân chủ của tôi không biết tình hình liên quan đến cuộc điều tra của các anh. Cuối cùng, cũng để ghi nhận vào hồ sơ, các anh sẽ không đặt bất kỳ câu hỏi nào cho thân chủ của tôi trừ khi tôi có mặt”

“Được, sir”

“Cảm ơn, giờ, mong các anh tha lỗi, tôi có vài lời cần nói riêng với các thân chủ của mình”

Cuộc nói chuyện tiếp theo kéo dài khoảng 15 phút, sau đó viên luật sư đã hiểu ra mọi chuyện. Ông ta không “biết” theo quan điểm siêu hình hay pháp lý, hoặc bất cứ điều gì liên quan đến đạo đức pháp luật – nhưng ông ta hiểu. Theo quy tắc đạo đức nghề nghiệp, tất nhiên ông không thể tham gia vào hành động này mà không vi phạm lời thề với tư cách cán bộ tư pháp. Vì vậy ông sẽ làm những gì mình có thể. Ông thêm một bản kiến nghị mới khám phá vào vụ án giết người của thân chủ. Đến cuối ngày oong sẽ có thêm bằng chứng về những gì mình không biết

“Chào buổi sáng, Thẩm phán” Ryan nói

“Chào buổi sáng, Jack. Việc này phải hoàn thành nhanh. Tôi phải rời thành phố trong vài phút nữa”

“Sir, nếu có ai đó hỏi tôi chuyện quái gì đang xảy ra ở Colombia, tôi phải nói gì với họ?”

“Chúng tôi đã giữ cho cậu không phải tham gia vào việc này, phải không?” Moore nói

“Vâng, sir, ông đã làm thế”

“Tôi nhận được mệnh lệnh làm việc đó. Cậu có thể đoán ra nguồn gốc của mệnh lệnh này. Những gì tôi có thể nói với cậu là, CIA không thổi bay ai cả, được chứ? Chúng ta đang tiến hành một chiến dịch ở đó nhưng chúng tôi không chơi trò cấy bom trên xe nào hết”

“Rất vui khi biết điều đó, thẩm phán, Tôi thật sự không nghĩ chúng ta chơi trò đặt bom trên xe” Ryan cố gắng nói bình thường nhất có thể. Ôi, Cứt thật! Thẩm phán Moore cũng thế này sao? “Vậy, nếu tôi nhận được cuộc gọi từ Đồi (Capital), tôi sẽ nói với họ như thế, phải không?”

Moore mỉm cười khi đứng dậy “Cậu sẽ quen với việc đối phó với họ thôi, Jack. Không dễ đâu, và cũng thường không vui vẻ gì, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ tìm ra cách hiệu quả – tốt hơn Fowler và người của ông ta, như những gì tôi nghe được sáng nay”

“Đáng nhẽ có thể làm tốt hơn, sir” Ryan công nhận “Tôi biết đô đốc đã làm báo cáo gần nhất. Tôi hy vọng mình có thể nói chuyện được nhiều hơn với ông ấy trước khi tôi bay”

“Chúng tôi không mong đợi cậu sẽ hoàn hảo, Jack”

“Cảm ơn, sir”

“Và giờ tôi phải bắt chuyến bay đến California đây”

“Chúc chuyến đi an toàn, thẩm phán” Ryan nói khi bước ra khỏi phòng. Jack bước vào phòng làm việc của mình, đóng cửa trước khi để cơ mặt dãn ra, rũ bỏ hoàn toàn vẻ bình tĩnh vừa rồi

“Ôi Chúa ơi” anh hít thở sâu. Nếu thẩm phán Moore biết nói dối một cách nghiêm túc thì rất dễ thuyết phục mọi người. Nhưng ông ấy không làm thế. Lời nói dối này hẳn đã được soạn thảokỹ và chắc chắn đã được lên kế hoạch và soạn thảo trước. Chúng tôi không đặt bất kỳ quả bom xe nào.

Không, các ông để hải quan thả bom xuống. Được rồi, Jack, giờ mày phải làm quái gì tiếp theo đây? Anh không biết, nhưng anh sẽ có cả ngày hôm nay để nghĩ kế hoạch

Đến rạng sáng thứ hai, mọi nghi ngờ của họ đã rõ ràng. Đoàn người vào núi không có rời đi mà dùng cả đêm để dựng trại ở phía nam và nghỉ đêm trong đó. Hiện giờ Chavez có thể nghe thấy tiếng họ chạy xung quanh. Anh thậm chí cò nghe cả những tiếng súng rời rạc, nhưng bất kỳ ngắm vào ai thì cũng không phải thành viên trong nhóm của anh. Có lẽ là một con nan, hoặc bất kỳ thứ gì đó, có lẽ có một gã bị trượt chân và súng nổ. Nhưng đây rõ ràng là một điềm xấu

Đội chốt tại một vị trí phòng thủ chặt chẽ. Nơi này có địa hình tương đối lý tưởng, được che đậy và che dấu rất tốt nhưng vị trí lại không bị che khuất. Họ ở xa vị trí nguồn nước nhưng may mà đã đổ đầy bình nước trên đường đến đây. Bất kỳ ai săn lùng những người lính giờ sẽ phải trả giá. Họ vốn muốn tìm một điểm trên cao hơn nhưng chỗ này cũng đủ tốt, sườn đồi phía trước có cây cối mọc um tùm, chỉ cần có người đi lên là phát hiện ra tiếng động. Những con dốc ở phía sau nguy hiểm hơn và từ vị trí của đội có thể nhìn thấy các con đường dẫn lên đỉnh núi. Ramirez có con mắt chọn địa hình rất tốt. Nhiệm vụ hiện tại của họ là tránh tiếp xúc, nếu không thể tránh thì cứ đánh và di chuyển. Điều đó cũng có nghĩa rằng, trong khu rừng này, Chavez và đồng đội không còn là thợ săn duy nhất. Không ai trong số họ công nhận mình đang sợ hãi nhưng đều rất mệt mỏi.

Chavez ở trạm quan sát ngoài để lắng nghe/ cảnh giới, từ vị trí này anh có tầm nhìn rất tốt đến con đường tiến về phía đội đang nghỉ và có có thể ẩn thân quay ngay lại nếu cần thiết. Guerra, viên trung sỹ phụ trách chiến thuật đang đi cùng. Ramirez muốn cả hai khẩu SAW đều ở gần đội

“Có lẽ bọn chúng sẽ rời đi” Ding nói – thực ra là thì thầm, Guerra khịt mũi

“Anh bạn, tôi không nghĩ cũng ta có thể cắt đuôi chúng nhiều lần được đâu. Tất cả những gì chúng ta cần ngay bây giờ là một cái hố thật sâu”.

“Có vẻ nhưng chúng đang dừng lại ăn trưa. Bao lâu nhỉ?”

“Hoặc nghe giống như là chúng rà quét từ đó lên trên như một cái chổi chết tiệt. Nếu tôi đoán đúng thì chúng sẽ leo lên từ chỗ đó, rồi sau đó xuống sườn đồi kia và tiến về phía chúng ta”

“Paco, có khi anh nói đúng”

“Chúng ta nên di chuyển thôi”

“Tốt hơn là làm việc đó ban đêm” Ding trả lời “Giờ chúng ta biết bọn chúng đang làm gì, chúng ta có thể tránh đường chúng”

“Có thể. Có lẽ trời sắp mưa, Ding. Có lẽ bọn chúng sẽ không chờ ở đây để ướt như chuột lột như mấy thằng ngốc chúng ta chứ?”

“Chúng ta sẽ biết trong 1 hoăc 2 giờ nữa”

“Khả năng tầm nhìn cũng như cứt ấy”

“Ừ”

“Nhìn kìa!” Guerra chỉ tay

“Thấy rồi” Chavez hướng ống nhòm vào một hàng cây phía xa và nhìn thấy hai người cùng lúc, gia nhập thêm 6 người nữa trong chưa đầy 1 phút. Thậm chí cách xa vài dặm anh vẫn thấy họ đã húc nhau và chạy toán loạn. Có một người dừng lại và uống từ một chai- bia à? Ding tự hỏi – ngay khi chai mở ra, đứng đó như muốn trở thành một mục tiêu sống. Mấy thằng ngu này là ai vậy? Chúng mặc quần áo dân sự và không nghĩ đến chuyện che dấu bản thân, nhưng tất cả đều trang bị súng tiểu liên như Chavez. Những súng tiểu liên này là AK-47, phần lớn có thể gập lại

“Số 6, trạm quan sát đây, over”

“Số 6 đây”

“Tôi có 8- không, 10 tên đang mang AK, trên một sườn đồi phía đông cách nửa click (10km), hướng 2-0-1. Chúng không di chuyển nhiều, hiện tại chỉ đang đứng đó, over”

“Chúng đang nhìn về hướng nào? Over”

“Chỉ nhìn xung quanh thôi. Over”

“Hãy báo cáo khi có thông tin mới” đại úy Ramirez ra lệnh

“Đã rõ. Out” Chavez quay lại với chiếc ống nhòm. Một trong số chúng vẫy tay lên phía đỉnh núi. 3 tên khác hướng lên phía đó, rõ là không muốn đi

“Có chuyện gì vậy? Mấy kẻ này đang muốn lên quả núi chết tiệt đó?” Ding hỏi. Dù Guerra không biết Chavez đang nhắc lại lời viên trung sỹ hồi ở Korea “Paco, tôi nghĩ bọn chúng đã bắt đầu mệt mỏi”

“Tốt, có lẽ chúng sẽ về nhà”

Đúng là bọn chúng đã mệt mỏi. Cả ba tên leo rất chậm rãi. Khi đã lên đỉnh, chúng hét xuống rằng không nhìn thấy ai cả. Hầu hết cả nhóm đang đứng ở một bãi đất trống trong rừng, như mấy thằng ngu. Dinh có chút kinh ngạc. Tự tin là điều tốt với một người lính, nhưng đó không phải tự tin, và bọn chúng cũng không phải là lính. Khi ba người bọn chúng đi xuống được khoảng lưng chừng núi, mây đã chắn nắng, trời đổ mưa. Một cơn giông bão nhiệt đới đã đổ xuống phía tây của ngọn núi. Hai phút sau, một tia sét cắt ngang bầu trời và đáp xuống đỉnh núi mà ba người đã leo lên. Tia chớp vẫn tồn tại ở đó trong một phần giây, nhưng nó dài đến kinh ngạc. Giống như một vị thần giận dữ thò ngón tay vào đó. Trong phút chốc, sấm sét chớp động khắp nơi, mưa như trút nước. Tầm nhìn gần như không giới hạn vừa rồi hiện giờ chỉ còn khoảng 400m tối đa, mở rộng và co lại theo sự di chuyển của những tấm rèm mờ đục, ẩm ướt. Chavez và Guerra trao nhau cái nhìn bất an. Nhiệm vụ của họ là nhìn-và-nghe, nhưng giờ họ không thể nhìn xa và nghe thì còn kém hơn. Tệ hơn nữa, ngay khi trận mưa qua đi, đất xung quanh sẽ bị ướt. Lá và cành cây bị gãy cũng không phát ra âm thanh. Độ ẩm trong không khí sẽ hấp thụ âm thanh. Do vậy, mấy thằng hệ họ đang theo dõi có thể tiếp cận gần hơn mà không bị chú ý. Mặc khác, nếu đội phải di chuyển, hô có thể di chuyển nhanh hơn với độ rủi ro nhỏ hơn với cùng lý do. Như mọi khi, môi trường rất công bằng vô tư, ai tận dụng tốt thì lợi ai lấy làm và ngược lại khó cũng khó cho cả hai bên

Cơn bão kéo dài suốt buổi chiều, lượng mưa khoảng vài inch. Sét tiếp tục đánh trong vòng 100 yard xung quanh hai viên trung sỹ, một trải nghiệm mới hoàn toàn đối với họ, mang lại cảm giác kinh hoàng như bị pháo kích với tia chớp và tiếng ồn liên tục. Sau đó thì chỉ còn ẩm ướt, lạnh và nhiệt độ giảm đột ngột xuống dưới 50 độ F.

“Ding, nhìn về phía trước bên trái” Guerra vội vàng thì thào

“Ồ, chết tiệt!” Chavez không cần phải hỏi làm thế nào mà bọn chúng lại tiến gần như vậy. Với khả năng nghe bị ảnh hưởng bởi sấm và toàn bộ vùng núi ẩm ướt, cách đó chưa đầy 200m xuất hiện 2 người

“Số 6, đây là trạm quan sát, chúng ta có 2 tên cách chúng tôi 200m về phía đông nam” Guerra báo cáo với đội trưởng “đang chờ, over”

“Đã rõ. Chờ” Ramirez trả lời “Paco, cứ bình tĩnh”

Guerra tắt chế độ âm thanh của radio

Chavez cẩn thận di chuyển súng vào vị trí bắn, bảo đảm công tắc an toàn đã bật và đặt ngón tay vào cò súng. Anh biết chúng gần như bị che khuất tầm nhìn vì bị cây và lá che khuất. Cả hai đều vẽ mặt và thậm chí trong khoảng cách 50 feet họ cũng hoàn toàn gần như hòa tan vào mội trường xung quanh. Họ phải giữ yên lặng vì mắt người chỉ hiệu quả khi phát hiện chuyển động, và chỉ cần họ không di chuyển thì sẽ rất khó bị phát hiện. Trong những trường hợp này mới hiểu tại sao quân đội rất chú trọng rèn luyện tính kỷ luật khi huấn luyện. Cả hai trung sỹ đều ước mình mặc đồ rằn ri, nhưng giờ lo lắng chuyện đó cũng hơi muộn rồi và bộ đồ khaki cũng có màu nâu khi dính mưa và bùn. Bằng sự ăn ý không nói bằng lời, mỗi người đều theo dõi một hướng để họ không phải quay đầu lại nhiều. Họ biết mình có thể nói thì thầm nhưng chỉ phát âm thì có thông tin thực sự quan trọng

“Tôi nghe thấy âm thanh phía sau chúng ta” Chavez nói sau 10 phút

“Tốt hơn là nhìn lại xem” Guerra trả lời.

Ding phải di chuyển rất cẩn thận và 30 giây sau anh quay lại “Ồ, ừ” Có vài người đang trải đệm cuộn trên mặt đất “Sẽ qua đêm ở đây” Rõ ràng có chuyện xảy ra. Những người họ đang theo dõi vẫn tiếp tục hoạt động tìm kiếm, và chỉ dừng lại để dựng trại nghỉ đêm. Giờ thì họ có thể nhìn và nghe thấy có hơn 20 người

“Đây là là một đêm vui đấy” Guerra thì thầm

“Phải và đã đến lúc tôi cũng phải đi tiểu” đây là một trò đùa nho nhỏ giữa họ. Ding nhìn lên bầu trời, cơn mưa đã tạnh nhưng trời vẫn nhiều mây. Bóng tối có thể đến sớm, có lẽ trong khoảng 2 giờ

Kẻ thù được chia thành 3 nhóm, không hoàn toàn ngu, nhưng mỗi nhóm đều dựng bếp nấu ăn thì đúng là ngu không đỡ được. Chúng thật ầm ỹ, nói chuyện cứ như thể đang ngồi trong một quán rượu thôn quê. Đây đúng là tin tốt cho Chavez và Guerra, cho phép họ có cơ hội bật radio

“Số 6, đây là trạm quan sát, over”

“Số 6 đây”

“Số 6, ừ…”Chavez ngập ngừng “Mấy tên xấu đã dựng trại xung quanh chúng ta. Chúng không biết ta đang ở đây”

“Nói tôi nghe cậu muốn làm gì”

“Hiện tại không làm gì cả. Tôi nghĩ chúng tôi có thể ra ngoài khi trời tôi. Chúng tôi sẽ cho anh biết khi nào”

“Đã rõ. Out”

“Đi ra ngoài?” Guerra thì thầm

“Khiến anh ấy lo lắng cũng không ích gì, Paco”

“Này mano, tôi đang lo lắng chết mẹ nó đây này”

“Lo lắng cũng không giúp được gì”.

Vẫn chưa tìm được câu trả lời. Ryan rời văn phòng sau một ngày bận rộn như thường khi, xử lý một số thư từ và báo cáo. Trên thực tế, anh không hoàn thành được quá nhiều việc như dự kiến. Có quá nhiều suy nghĩ quấy nhiễu khiến anh khó mà tập trung

Anh báo lái xe đi đến Bethesda. Anh không gọi trước nhưng có vẻ không có gì bất thường khi xuất hiện ở đó. Đội an ninh canh phòng VTP vẫn như mọi khi và họ đều biết Ryan. Một người đứng ở cửa lắc đầu buồn bã khi anh tiến tới gần. Ryan hiểu rất rõ tín hiệu này. Anh dừng lại và sửa thái độ trở nên bình tĩnh khi bước vào. Greer không cần nhìn cũng biết vẻ mặt shock của vị khác. Nhưng Ryan quả thực shock quá

Greer lúc này gầy gò, chỉ nặng chưa đầy một trăm pound. Ông từng là một sĩ quan hải quân chuyên nghiệp chỉ huy các con tàu và các sĩ quan hải quân lãnh đạo trách nhiệm cho đất nước, đã phục vụ đất nước trong năm mươi năm, và bây giờ ông đang nằm liệt giường trong bệnh viện. Đây sẽ không chỉ là sự kết thúc của một cuộc đời, mà còn là sự kết thúc của một kỷ nguyên, sự kết thúc của một tiêu chuẩn ứng xử. Năm mươi năm kinh nghiệm, trí tuệ và óc phán đoán sẽ lặng lẽ qua đi. Ryan ngồi xuống chiếc ghế phía trước giường bệnh và vẫy tay chào các nhân viên an ninh ngoài phòng.

“Chào Sếp” mắt ông mở ra. Mình nên nói gì vây giờ? Ông cảm thấy thế nào? Có điều gì cần nói với người đàn ông sắp chết chứ!

“Chuyến đi thế nào, Jack?” Giọng nói rất yếu

“Bỉ vẫn ổn. Mọi người đều gửi lời chào ông. Hôm thứ 6 tôi đến báo cáo với Fowler như ông đã làm lần trước”

“Cậu nghĩ thế nào về ông ta”

“Tôi nghĩ ông ta cần ai đó giúp về chính sách đối ngoại”

Một nụ cười xuất hiện: “Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng ông ta có bài phát biểu hay đấy”

“Tôi không chính xác được lòng một trong những thư ký của ông ta, Elliot, đến từ Bennington. Đáng nghét như địa ngục. Cô ta nói, nếu người bên cô ta thắng thì tôi sẽ bị đuổi việc” Lẽ ra anh không nên nói ra chuyện đó. Greer cố gắng di chuyển nhưng không thể

“Vậy cậu hãy đi tìm cô ta, rồi hôn và làm hòa. Nếu cậu phải hôn mông cô ta trong một buổi chiều ở quảng trường Bennington thì cũng cú làm đi. Khi nào thì cậu mới học được cách hạ thấp cái đầu Ireland của mình chứ? Thỉnh thoảng hỏi Basil xem ông ấy có thích những người mình làm cùng không. Jack, nhiệm vụ của cậu là phục vụ đất nước, chứ không buộc phải thích những người làm cùng” Một cú đấm của một tay boxer chuyên nghiệp một phát trúng đích

“Vâng, sir, ông nói đúng. Tôi vẫn còn rất nhiều điều phải học”

“Học nhanh lên boy. Tôi không còn nhiều bài học để dạy cậu nữa”

“Đừng nói vậy, tướng quân” lời nói như một đứa trẻ đang van xin

“Jack, tôi biết thời gian của mình. Vài người tôi phục vụ đã chêt trên Đảo Savo 50 năm trước, hoặc ở Leyte, hoặc rất nhiều người đã hy sinh ở đại dương. Tôi đã cmn may mắn hơn họ rất nhiều, nhưng thời gian của tôi sắp hết. Và đến lượt cậu thay thế tôi. Jack, tôi muốn cậu đảm nhiệm vị trí của tôi”

“Tướng quân, tôi cần vài lời khuyên”

“Colombia?”

“Tôi nên hỏi làm sao ông biết, nhưng sẽ không hỏi câu đó”

“Khi một người đàn ông như Arthur Moore không nhìn thẳng vào mắt cậu thì cậu biết có gì đó không đúng. Ông ấy đã ở đây vào Thứ bảy và ông ấy không dám nhìn thẳng vào mắt tôi”

“Ông ấy đã nói dối tôi hôm nay” Ryan giải thích câu chuyện trong 5 phút, kết tất cả những gì anh biết, những gì anh nghi ngờ và những gì anh sợ

“Và cậu muốn biết nên làm gì?” Greer hỏi

“Tôi cần vài hướng dẫn, tướng quân”

“Cậu không cần hướng dẫn, Jack. Cậu thông minh mà. Cậu có mọi kết nối cần thiết và cậu biết cái gì là đúng”

“Nhưng còn..”

“Chính trị? Tất cả đều là cứt hết” Greer hầu như bật cười “Jack, cậu biết đấy, khi cậu làm đây như thế này, cậu biết cậu sẽ nghĩ gì không? Cậu sẽ nghĩ về tất cả những gì cậu sẽ làm nếu có một cơ hội khác, tất cả lỗi lầm, tất cả những người cậu muốn đối xử tốt hơn và cậu cảm ơn Chúa nó đã không tệ hơn. Jack, đừng bao giờ để cho mình thực sự hối tiếc, ngay cả khi điều đó làm tổn thương mọi người. Khi cậu là trung úy thủy quân lục chiến, cậu đã tuyên thệ trước Chúa. Giờ thì tôi hiểu tại sao chúng ta lại làm như thế. Nó không phải là một mối đe dọa, nó là sự giúp đỡ. Nó nhắc nhở cậu lời thề quan trọng như thế nào. Suy nghĩ quan trọng, nguyên tắc quan trọng, lời thề quan trọng. Và lời thề của cậu là quan trọng nhất. Lời thề cho biết cậu là ai. Jack, đây là bài học cuối cùng đấy. Cậu phải tự mình xử lý từ đây thôi” ông dừng lại và Jack có thể thấy ông vẫn còn đau đớn dù đã dùng liều thuốc nặng. “Jack, cậu có một gia đình. Hãy về nhà với họ, hãy đưa cho họ tình yêu của tôi và nói với họ rằng tôi nghĩ bố của chúng là một chàng trai rất tốt, và chúng nên tự hào về bố mình. Jack, chúc ngủ ngon” Greer chìm trong giấc ngủ thiếp

Jack vẫn ngồi đó trong vài phút. Phải mất thời gian dài anh mới kiềm chế được cảm xúc của mình. Anh lau nước mắt và bước ra khỏi phòng. Viên bác sỹ bước vào, Jack ngăn anh lại và nói danh tính của mình

“Ông ấy không còn nhiều thời gian nữa, ít hơn một tuần. Tôi xin lỗi, nhưng không còn bao giờ có hy vọng khi mắc bệnh này”

“Hãy làm cho ông ấy thoải mái” Jack khẽ nói, gần như cầu xin

“Chúng tôi sẽ làm” viên bác sỹ chuyên khoa ung thư nói “đó là lý do vì sao ông ấy ngủ suốt thời gian. Khi tỉnh dậy đầu óc ông ấy vẫn minh mẫn. Tôi có vài lần nói chuyện rất vui với ông ấy. Tôi cũng thích ông ấy mà” viên bác sỹ đã quen với việc mất bệnh nhận nhưng vẫn lần nào cũng thấy tiếc thương “Trong vài năm nữa, chúng tôi có thể cứu được ông ấy, chỉ là y học tiến triển không đủ nhanh”

“Không bao giờ đủ nhanh. Cảm ơn vì đã cố gắng, bác sỹ. Cảm ơn vì đã chăm sóc ông ấy” Jack đi thang máy xuống tầng 1 và yêu cầu lái xe đưa về nhà. Trên đường về họ lại đi qua nhà thờ Mormon, tòa nhà bằng đá cẩm thạch được chiếu sáng bởi đèn pha. Jack vẫn không biết chính xác mình sẽ làm gì, nhưng giờ anh biết chắc anh phải làm gì. Anh thầm hứa trong lòng với người đàn ông hấp hối kia và không lời hứa nào có thể quan trọng hơn điều đó

Mây tan dần, và chẳng mấy chốc mà ánh trăng xuyên qua. Đến lúc rồi. Kẻ thù cử lính gác ngoài. Chúng đi lại xung quanh giống như những kẻ bảo về cơ sở chế biến ma túy. Lửa vẫn cháy nhưng tiếng nói chuyện đã dần không còn. Cả bọn kiệt sức chìm vào giấc ngủ

“Cùng nhau ra ngoài nào” Chavez nói “Nếu họ thấy chúng ta tiến về phía trước, họ biết chúng ta là kẻ thù. Nếu họ nhìn thấy chúng ta bước đi, chúng là sẽ là một trong số chúng

“Có lý đấy” Guerra đồng ý. Cả hai đều đề súng đeo qua ngực. Nếu kẻ thù nhìn thấy họ, bọn chúng có thể nhận lầm từ xa, nhưng nếu chúng áp sát vào thì họ vẫn có thể sử dung ngay được vũ khí nếu cần thiết. Ding có thể dùng khẩu MP5 SD2 để diệt kẻ thù trong yên lặng. Guerra rút dao. Tất nhiên lưỡi con dao đã được nung màu xanh lam, chỉ có lưỡi dao sắc tỏa ra ánh sáng lạnh. Guerra đặc biệt dùng dao xuất sắc và anh rất thích mài nó. Giờ anh đang cầm con dao trong tay trái và khẩu M-16 tay phải

Cả đội đã di chuyển cách trại địch 100m, sẵn sàng hỗ trợ khi cần thiết. Tất nhiên tốt nhất là không cần hỗ trợ vì đây quả thực sẽ là trận đánh khó

“Được rồi, Ding, cậu dẫn đường đi” Guerra thực sự hơn cấp bậc Chavez, nhưng giờ không phải lúc so thâm niên mà cần chuyên môn

Chavez xuống dốc, sử dụng địa hình để che chắn càng nhiều càng tốt, rồi rẽ trái và đi về hướng bắc đến điểm an toàn. Kính nhìn ban đêm vẫn trong bao lô, để ở chỗ tập hợp đội vì anh nghĩ sẽ có người đến thay trước khi trời tối. Tầm nhìn ban đêm của Ding giờ bị hạn chế. Rất nhiều

Hai người di chuyển càng lặng lẽ càng tốt