← Quay lại trang sách

Chương 24 QUY TẮC CƠ BẢN

Trước bình minh, Clark và Larson lại khởi hành lái xe về phía nam trên chiếc xe gầm cao dẫn động bốn bánh Subaru thuê. Phía trước là một chiếc cặp. Phía sau là mấy hộp đựng đá, bên dưới là hai khẩu súng tự động Beretta có giảm thanh. Thật tiếc khi đặt một khẩu súng như thế dưới những viên đá, nhưng không ai trong hai người định mang hai khẩu này về nhà sau khi hoàn thành công việc và đều hy vọng là tốt nhất là không sử dụng đến nó

“Chính xác thì chúng ta đang tìm gì vậy?” Larson hỏi sau một giờ yên lặng

“Tôi vẫn đang hy vọng là cậu biết đấy. Cái gì đó bất thường”

“Trong trường hợp anh không để ý thì nhìn đám người chạy quanh với cây súng cầm tay dưới kia đâu có gì đặc biệt hiếm”

“Hoạt động có tổ chức thì sao?”

“Cũng không phải là hiếm, nhưng nó cho chúng ta vài điều suy nghĩ. Chúng ta sẽ không tìm kiếm hoạt động quân sự” Larson nói

“Tại sao?”

“Du kích đã tấn công một đồn quân đội nhỏ vào tối qua – tôi nghe qua radio sáng nay. Cả M-10 và PARC đều đang hoạt động tích cực hẳn lên”

“Cortez” Clark nói ngay

“Phả, có lý đấy. Dùng một điểm nóng chính thức để đánh lạc hướng”

“Tôi sẽ có dịp nhất định phải gặp thằng nhóc đó” Clark nói khi nhìn ra ngoài cửa kính

“Và?” Larson hỏi

“Và cậu nghĩ sao? Thằng khốn đó đã tham gia giết một trong những đại sứ của chúng ta, Giám đốc FBI và người đứng đầu DEA, cộng thêm một tài xế và các vệ sỹ. Hắn là khủng bố”

“Đưa hắn về Mỹ?”

“Trông tôi có giống một cảnh sát không?” Clark trả lời

“Coi này, người an hem, chúng ta không….”

“Tôi sẽ làm. Nhận thể, cậu quên hai quả bom đó à? Tôi tin cậu cũng có ở đó”

“Đó là…?”

“Hai việc khác nhau?” Clark cười “Đó là điều họ luôn nói ‘ nhưng chuyện đó khác’ Larson, tôi không học ở Dartmouth như cậu và có lẽ sự khác biệt đó không ảnh hưởng đến tôi”

“Đây không phải là mấy bộ phim chết tiệt đó đâu” Larson giận dữ

“Carlos, nếu đây là một bộ phim, cậu sẽ cô nàng tóc vàng với quần lọt khe và ngực khủng. Cậu biết đấy, tôi đã làm việc này từ lúc cậu còn chơi mấy chiếc ô tô đồ chơi bằng bao diêm và tôi chưa bao giờ ngủ với gái trong công việc. Chưa bao giờ. Không một lần nào. Có vẻ điều đó không công bằng” Anh đáng lẽ nên nó thêm là anh đã cưới vợ và cọi hôn nhân là nghiêm túc nhưng sao không để cậu nhóc này bối rối hơn một chút? Anh đã đạt được mục đích. Larson mỉm cười, không khí dịu đi

“Tôi đoán có lẽ tôi hiểu ý anh, Mr. Clark”

“Cô ấy đang ở đâu?”

“Đi vắng cho tới cuối tuần này- chiến dịch ở Châu Âu. Tôi để lại tin nhắn ở 3 nơi – ý tôi là, nhắn tin cho cô ấy để báo mau về. Cô ấy sẽ đáp chuyến bay đi Miami ngay khi trở về”

“Tốt. Việc này đã đủ phức tạp rồi. Ngay khi nó kết thúc, hãy cưới cô gái đó, định cư, chăm lo gia đình”

“Tôi đã nghĩ về điều đó. Thế còn…ý tôi là, liệu nó có công bằng …”

“Công việc cậu đang làm ít nguy hiểm hơn việc điều hành một quán rượu ở thành phố lớn, dựa trên số liệu thống kê. Tất cả họ đều chăm lo gia đình. Mọi người đều nên có một gia đình, khi cậu thực hiện một việc lớn ở môt nơi xa, cậu luôn biết có người chờ cậu trở về. Nhóc, cậu nên tin tôi về chuyện này”

“Nhung bây giờ, khi đến vùng anh muốn tìm, chúng ta nên làm gì?”

“Bắt đầu đi vào các con đường mòn, đừng lái xe quá nhanh” Clark hạ cửa sổ và bắt đầu hít thở không khí. Tiếp theo anh mở chiếc cặp và lấy ra bản đồ. Anh lặng lẽ nhìn bản đồ trong vài phút, cố gắng ghi vào não địa hình xung quanh. Những người lính đang ở trên đó, những người được huấn luyện trên vùng đất của người da đỏ, giờ đang bị săn và cố gắng không đụng độ địch. Thỉnh thoảng anh nhìn địa hình, rồi lại nhìn bản đồ để có ý tưởng phù hợp trong đầu “Chúa ơi, giờ mà có một chiếc radio không dây thì tuyệt quá” Lỗi của mày, Johnny, Clark tự nhủ. Mày nên yêu cầu một cái. Mày nên nói với Ritter phải có ai đó dưới mặt đất đồng hành cùng những người lính này thay vì điều hành qua vệ tinh như một chương trình đào tạo nhân viên chết dẫm

“Chỉ để nói chuyện với họ sao?”

“Nhìn này, nhóc, cậu có nghĩ họ an toàn đến mức nào đến nay?”

“Tại sao, không an toàn tý nào”

“Phải, với một chiếc radio trong tay, tôi có thể gọi họ xuống núi và chúng ta có thể đón họ, che dấu họ và đưa về cái sân bay chết tiệt đó để bay về nhà” Clark nói, sự thất vọng hiện rõ qua giọng nói

“Điều dó thật điên rồi- Chúa ơi, anh nói đúng. Tình huống này đúng là điên rồ” Larkson giờ đã nhận ra, và anh ngạc nhiên khi thấy mình đã hiểu sai hoàn toàn về tình huống

“Hãy nhớ một điểm – chuyện này sẽ xảy ra khi cậu điều hành hiện trường từ D.C thay vì trực tiếp tại hiện trường. Hãy nhớ điều đó. Một ngày nào đó cậu sẽ trở thành giám sát. Ritter nghĩ nghĩ như một người lãnh đạo điệp viên thay vì những người làm công việc cụ thể tại hiện trường giống tôi và ông ấy đã rời khỏi hiện trường lâu quá rồi. Đó là vấn đề lớn nhất ở Langley: mấy gã điều hành show diễn đã quên mất hiện trường ngoài kia như thế nào, và quy tắc đã thay đổi rất nhiều kể từ khi họ vào sinh ra tử ở Budapaest. Hơn nữa, tình hình thực tế ở đây bây giờ rất khác so với họ tưởng tượng. Điều này không có trong thông tin thu thập trước đây. Đây là kiểu chiến tranh du kích cường độ thấp. Cậu phải biết khi nào không cần phải che dấu nữa. Giờ hoàn toàn đã sang trò chơi mới rồi”

“Họ không nói mấy cái này ở Trang Trại”

“Không có gì ngạc nhiên. Hầu hết hướng dẫn ở đó đều là những người già…” Clark dừng lại “Đi chậm lại”

“Cái gì thế?”

“Dừng xe”

Larson đậu xe ở bãi đất trống bên ngoài con đường đá sỏi. Clark chộp lấy chiếc cặp và nhảy ra khỏi xe, với lấy chìa khóa xe trước ánh mắt kỳ lạ của Larson, anh mở cửa sau xe rồi ném lại chìa khóa cho Larson. Anh thò tay vào hộp đá và lấy ra khẩu Baretta cùng ống giảm thanh. Anh đang mặc áo jacket đi rừng nên khẩu súng được giấu khéo léo phía sau thắt lưng, cả ống giảm thanh cũng vậy. Rồi anh vẫy tay ra hiệu cho Larson lái xe phía sau. Clark bắt đầu đi bộ theo bản đồ và bức ảnh trong tay. Có một khúc cua trên con đường phía trước, ngay sau khi rẽ họ nhìn thấy một chiếc xe tải. Gần chiếc xe tải có vài đàn ông được trang bị vũ khí. Anh trả vờ nhìn vào tấm bản đồ khi bọn họ quát tháo, rồi anh ngẩng đầu lên trông hơi ngạc nhiên. Một người đàn ông lắc lắc khẩu AK-47 trên tay với tín hiệu không cần phải nói ra lời: Ra khỏi đây hoặc ăn đạn

Larson sợ muốn tè ra quần, nhưng Clark vẫy tay ra hiệu cho anh đi theo và tự tin bước tới chiếc xe tải. Sàn xe tải được che phủ bởi một tấm bạt nhưng Clark đã biết bên dưới đó là gì. Anh đã ngửi thấy nó. Đó là lý do vì sao anh yêu cầu dừng lại ở ngã rẽ vừa rồi

“Xin chào” Anh nói với người cầm súng đứng gần mình nhất

“Anh đã chọn ngày không tốt để đi qua con đường này rồi, anh bạn”

“Anh ấy nói với tôi rằng các anh sẽ ở đây. Tôi đã được chấp thuận” Clark trả lời

“Cái gì? Được chấp thuận? Ai chấp thuận?”

“Senor Escobedo, tất nhiên” Larson nghe anh nói. Chúa ơi, chuyện này không xảy ra, xin hãy nói cho tôi biết đó không phải là sự thật

“Vậy anh là ai?” người đàn ông xen lẫn vẻ giận dữ và cảnh giác

“Tôi là người khai thác, đang đi tìm vàng. Đây này” Clark nói, dơ bức ảnh lên “Tôi đã đánh dấu vùng này, tôi nghĩ có vàng ở đây. Tất nhiên tôi sẽ không đến đây mà không nhận được sự đồng ý của Senor Escobedo và ông ấy dặn tôi rằng cứ nói với mọi người tôi gặp rằng tôi ở đây dưới sự bảo vệ của ông ấy”

“Vàng…anh đi tìm vàng?” Một người đàn ông khác bước đến. Tên đầu tiên rất tôn trọng hắn và Clark nhận ra giờ anh đang nói với Sếp ở đây

“Sí, Đến đây, tôi sẽ chỉ cho các anh” Clark dẫn họ ra sau chiếc Subaru và lấy ra 2 mẫu vật từ hộp giấy. “đó là tài xế của tôi, Senor Larson. Ông ấy đã giới thiệu tôi với Senor Escobedo. Nếu ông biết Senor Escobedo, ông hẳn biết cậu ấy, không phải?”

Người đàn ông này rõ ràng không biết nên làm gì hay nghĩ gì. Clark nói tiếng Tây Ban Nha quá tốt, với âm điệu bản xứ và nói chuyện bình thường như đang hỏi đường cảnh sát

“Đây, các anh nhìn đây này?” Clark nói, chỉ vào viên đá “Đây là vàng, đây có lẽ là mỏ lớn nhất được tìm thấy từ thời Pizarro. Thôi nghĩ Escobedo và các bạn ông ấy muốn mua tất mảnh đất này”

“Họ không nói với tôi điều này” người đàn ông nóng nảy

“Tất nhiên, đây là bí mật. Và tôi phải cảnh báo ông, senor, đừng nói cho bất kỳ ai biết, nếu không chắc chắn Senor Escobedo sẽ chỉ hỏi đến ông!”

Larson giờ đã muốn tè ra quần lắm rồi

“Khi nào chúng ta rời đi?” Có ai đó gọi từ chiếc xe tải. Clark nhìn quanh khi hai tay súng đang cố gắng quyết định làm gì. Một tài xế và có lẽ là thêm một người nữa trên xe tải. Anh không nghe hoặc thấy bấy kỳ ai khác. Anh bắt đầu bước tới. Thêm hai bước nữa và anh đã nhìn thấy thứ mình muốn thấy nhưng lại sợ phải nhìn thấy. Lộ dưới góc tấm bạt là kính tầm ngắm của khẩu súng trường M-16A2. Anh quyết định hành động dứt khoát. Ngay cả chính anh cũng tự hỏi làm thế nào mà thói quen này luôn có tác dụng

“Dừng lại!” tên Sếp nói

“Liệu tôi có thể chuyển mẫu vật của tôi lên xe tải của anh được không?” Clark hỏi mà không quay lại “Hãy mang nó đến cho senor Escobedo giúp tôi? Ông ấy sẽ rất vui mừng với những gì tôi vừa tìm thấy. Tôi đảm bảo với anh đấy” Clark nói thêm

Hai tên cầm súng đuổi theo anh, súng trường lủng lẳng trên tay khi chạy, khi bọn họ còn cách 10 bước, Clark quay lại. Tay trái vẫn đang cầm bản đồ và tấm ảnh, nhưng tay phải đã rút khẩu Baretta từ thắt lưng. Larson nhận ra, không ai nhìn thấy tốc độ chuyển động của anh. Clark di chuyển cực mượt mà

“Không phải xe tải này, senor, tôi….”

Đây là những lời nói cuối cùng của tên Sếp, Clark vung tay và bắn luôn vào trán ông ta ở khoảng cách 5 feet, ông ta bị bất ngờ nhưng đó cùng là bất ngờ cuối cùng trong đời. Trước khi hắn ngã xuống, Clark đã hạ thêm được 1 tên khác. Clark nhanh chóng di chuyển phía bên phải chiếc xe, nhảy lên bậc và thấy rằng trong xe chỉ có 1 tên. Một viên đạn từ khẩu súng giảm thanh xuyên luôn qua đầu tên đó. Ngay lúc này, Larson nhảy ra khỏi xe và tiến đến phía Clark, anh cũng suýt nữa thì bị Clark bắn

“Đừng làm thế!” Clark nói khi bật chốt an toàn của khẩu súng

“Chúa ơi, tôi chỉ….”

“Cậu cần thông báo khi xuất hiện kiểu thế này. Cậu suýt chết do không nên tiếng đấy. Phải nhớ đấy. Đi nào” Clark nhảy xuống xe và kéo tấm bạt ra

Hầu hết người chết là dân địa phương, dựa trên quần áo đang mặc, nhưng có hai khuôn mặt Clark mơ hồ nhớ. Phải mất một lúc anh mới nhớ ra….

“Đội trưởng Rojas, Xin lỗi, nhóc” anh lặng lẽ nói với thi thể

“Ai?”

“Cậu ta chỉ huy Đội BANNER. Một trong những đội của chúng ta. Mấy tên khốn này đã giết vài người của chúng ta” Giọng anh khá mệt mỏi

“Có vẻ mấy gã của chúng ta cũng làm rất tốt….”

“Hãy để tôi giải thích chao cậu về thực chiến, nhóc. Có hai loại người trên chiến trường: Người của cậu và những người khác. Loại thứ hai có thể không tham chiến, và cậu cố gắng phải tránh khi thời gian cho phép, nhưng chỉ có duy nhất cậu phải quan tâm của người của chinh cậu. Cậu có chiếc khăn tay không?”

“Có hai cái”

“Đưa cho tôi, rồi đưa hai người này lên xe”

Clark mở lắp bình xăng dưới gầm xe, buộc hai khăn tay với nhau và nhúng vào bình xăng. Thùng đầy và chiếc khăn ngay lập tức được thấm xăng.

“Đi nào, quay lại xe của chúng ta thôi” Clark tháo khẩu súng và đặt lại nó vào hộp đá, rồi đóng cốp xe, ngồi lại lên ghế trước. Anh bật chiếc bật lửa “Đi lại gần nào”

Larson làm theo, tiến đến đó. Clark thò chiếc bật lửa ra ngoài cửa sổ, gần chiếc khăn tay có vệt xăng. Sau khi hai chiếc khăn được châm lửa, Larsen nhanh chóng tăng ga mà không cần phải dặn. Họ vừa rẽ vào một góc đường thì thấy một ngọn lửa bốc cháy dữ dội sau lưng.

“Quay trở lại thành phố càng sớm càng tốt” Clark ra lệnh tiếp theo “Làm cách nào đến Panama nhanh nhất ?”

“Tôi có thể đưa anh đến đó trong vòng 2 giờ, nhưng ….”

“Cậu có mã radio để liên lạc với một căn cứ không quân không?”

“Có, nhưng…”

“Giờ cậu sẽ ra khỏi đất nước. Vỏ bọc của cậu đã hoàn toàn bị lộ” Mr. Clark nói “Gửi một tin nhắn cho bạn gái trước khi cô ấy quay lại. Bảo cô ấy đi nghỉ, hoặc nhảy tàu, hoặc bất kỳ tin nhắn ngầm nào ra hiệu cho cô ấy là không được quay trở lại đây. Cô ấy giờ cũng bị lộ rồi. Cả hai người các cậu giờ đang sống trong nguy hiểm…..không, cực nguy hiểm. Có thể đã có ai đó nhìn thấy chúng ta hành động vừa rồi. Có thể có ai đó đã để ý chuyện cậu lái xe đưa tôi đến đây. Ai đó có thể để ý chuyện cậu đã thuê cái xe này hai lần. Có lẽ không, nhưng trong nghề này cậu không thể sống già nếu chấp nhận những rủi ro không cần thiết. Cậu không cần làm gì thêm nữa trong chiến dịch này, vì vậy hãy nhanh chân thoát đi”

“Vâng, sir”

Larson lại nói trước khi xa đến làn cao tốc “Anh đã làm gì…”

“Về chuyện đó ư?”

“Anh nói đúng, chúng ta không thể để họ làm điều đó và…”

“Cậu sai rồi. Tôi không biết vì sao tôi làm vậy, phải không?” Clark hỏi. Anh giống như thầy giáo đang giảng bài trên lớp, nhưng chỉ đưa ra một trong những nguyên nhân “Cậu đang suy nghĩ như một gián điệp, nhưng thực tế chuyện này vượt ra khỏi một chiến dịch gián điệp rồi. Chúng ta cử người, lính ẩn thân trên những ngọn núi. Nhưng gì tôi làm là tạo ra một bức màn che. Nếu họ nghĩ người của chúng ta đã xuống đồng bằng để trả thù cho những người bọn họ đã giết, thì có thể đẩy vài gã người xấu đang săn tìm kia ra khỏi núi, đánh lạc hướng, bớt áp lực cho người của chúng ta trên đó. Không nhiều, nhưng đây là điều tốt nhất tôi có thể làm” anh tạm dừng trong phút chốc “Tôi sẽ không nói là tôi không cảm thấy vui, không thích nhìn thấy người mình bị giết và tôi cmn không thích cảm giác bị những người khác ngăn chặn không cho tôi can thiệp. Chuyện như thế này xảy ra đã nhiều năm- Trung Đông, mọi nơi- chúng ta đang mất người mà không làm cmn gì về chuyện đó hết. Lần này tôi chỉ tiến hành một ngoại lệ. Đã lâu lắm rồi. Và cậu biết gì không- tôi cảm thấy rất tốt” Clark lạnh lùng công nhận “Giờ hãy im mồm và lái xe đi. Tôi phải nghĩ xem xét vài vấn đề nữa”.

Ryan vẫn ở trong phòng mình, im lặng, trầm ngâm. Thẩm phán Moore đang tìm cách viện lý do công tác để tránh mặt. Ritter đang thường xuyên vắng mặt văn phòng. Jack khong thể hỏi và yêu cầu câu trả lời nếu họ không ở đây. Sự vắng mặt của họ cũng khiến Ryan trở thành giám đốc điều hành tạm thời và phải xử lý nhiều tài liệu và báo cáo khác nhau, cũng như nghe rất nhiều điện thoại. Có thể điều này hữu dụng, nhưng anh cũng biết một điêu chắc chắn, anh phải tìm hiểu chuyện quái gì đang diễn ra. Rõ ràng Moore và Ritter đã mắc hai sai lầm giống nhau. Thứ nhất, họ nghĩ Ryan không biết gì cả. Họ đang nhẽ phải thông minh hơn thế. Anh được đề bạt vào vị trí này trong CIA chủ yếu nhờ khả năng phân tích và phán đoán. Sai lầm thứ hai là họ có vẻ phán đoán rằng vì anh không có kinh nghiệm nên anh sẽ không đào sâu ngay cả khi phát hiện ra điều gì đó. Về cơ bản, cả hai người họ đều suy nghĩ rất quan liêu. Những người làm việc quá lâu trong bộ máy quan liệu sẽ hay sợ hãi phải phá vỡ các quy tắc, vì đó chắc chắn sẽ đẫn đến chuyện bị sa thải hoặc hủy hoại sự nghiệp. Nhưng đây là vấn đề Jack đã nhìn thấu từ lâu rồi. Anh không biết nghề nghiệp của mình là gì. Anh từng là thủy quân lục chiến, môi giới chứng khoán, phó giáo sư lịch sử và rồi gia nhập CIA. Ah luôn có thể quay lại nghề dạy học. Đại học Virginia đã nói chuyện với Cathy về việc trở thành một giáo sư toàn thời gian ở khoa y, và thậm chí Jeff Pelt cũng muốn Ryan về dạy lịch sử ở trường mình như một giáo viên thỉnh giảng. Jack nghĩ, thật tuyệt khi được đi dạy lại. Việc đó chắc chắn dễ hơn rất nhiều những gì anh đang làm ở đây. Bất kể anh có làm gì đi nữa, công việc hiện tại cũng không bó buộc anh được. Và James Greer cũng đã cho anh tất cả chỉ dẫn anh cần: Làm những gì anh cho là đúng

“Nancy”Jack bấm vào điện thoại nội bộ “Khi khi Mr. Ritter quay lại văn phòng?”

“Sáng mai.Ông ấy phải đi gặp ai đó tại Trang Trại”

“Được rồi, cảm ơn. Cô có thể gọi cho vợ tôi và nhắn rằng tôi sẽ về muộn tối nay?”

“Vâng, tiến sỹ”

“Cảm ơn. Tôi cần file đã được phê duyệt về INF (Intermediate-Range Nuclear Forces Treaty-Hiệp ước Lực lượng Hạt nhân Tầm trung) và báo cáo sơ bộ OSWR(Cơ quan Nghiên cứu Vũ khí Chiến lược)”

“Tiến sỹ Molina đã đến Sunnyvale cùng với Thẩm phán” Nancy nói. Tom Molina là người đứng đầu Bộ Phận Nghiên Cứu Vũ Khí Chiến Lược, nơi giám sát quá trình xác minh Hiệp ước Vũ khí Hạt nhân Tầm trung với hai bộ phận khác

“Tôi biết. Tôi chỉ muốn xem báo cáo đó để có thể thảo luận với ông ấy khi quay lại”

“Khoảng 15 phút nữa tôi sẽ đưa cậu báo cáo đó”

“Không cần vội” Jack trả lời và tắt điện thoại. Tài liệu này khiến cho ngay cả Vua Solomon cũng phải mất 3 ngày, và anh càng có cớ ở lại muộn. Với việc cả hai bên đều phá hủy các bệ phóng tên lửa còn lại, Quốc hội đang bận rộn với một số vấn đề kỹ thuật. Ryan và Molina sẽ phải điều trần trước quốc hội tuần tới. Jack lôi tập giấy bên cạnh bàn ra, biết anh phải làm gì sau khi Nancy và các thư ký phòng khác tan sở

Cortez là người quan sát xu hướng chính trị rất tốt. Đó là một trong những lý do hắn trở thành đại tá khi còn rất trẻ trong một tổ chức quan liêu như DGI. Được xây dựng dựa theo mô hình KGB, đội ngũ thư ký, thanh tra và sỹ quan an ninh của nó so với CIA cứ như mẹ với con – nhưng hiệu quả hoạt động thì thật đáng kinh ngạc. Người Mỹ tuy vượt trội về nhiều mặt nhưng lại thiếu bản lĩnh chính trị, luôn bị vướng vào những vấn đề lẽ ra phải rất rõ ràng. Tại học viện KGB, một người hướng dẫn đã so sánh CIA với quốc hội Ba Lan cũ, 1 cơ quan với hơn 500 quý tộc đòi hỏi sự đồng thuận nhất trí 100% để làm bất kỳ việc gì – và vì nó chẳng đồng thuận được bất kỳ cái gì nên chẳng làm gì cả,Kết quả là Ba Lan bị hiếp bởi bất kỳ nước nào có khả năng ra quyết định đơn giản.

Tuy nhiên, lần này người Mỹ đã đưa hành động quyết đoán và làm rất tốt. Vì sao lại thay đổi thế?

Điều gì đã thay đổi – vào trong trường hợp này phải thay đổi – là người Mỹ đã phá vỡ luật của chính mình. Họ đã phản ứng hơi phấn kích…không, Felix tự nhủ, điều đó không công bằng. Họ đã phản ứng mạnh mẽ với một thách thức kiêu ngạo và trực tiếp, giống y như cách Liên Xô phản ứng, dù có sự khác biệt chiến thuật nhỏ. Cái gọi là phấn kích ở đây chính là họ đã phá vỡ những quy định giám sát tình báo đáng kinh ngạc do chính mình đặt ra. Và đây là năm bầu cử ở Mỹ….

“À” Cortez bất giác thốt lên. Chuyện này thực sự đơn giản, phải không? Người Mỹ vốn thực sự giúp hắn, sẽ làm việc này lần nữa. Hắn chỉ phải xác định mục tiêu thích hợp. Hắn chỉ thêm 10 phút suy nghĩ nữa. Thật trùng hợp, hắn nghĩ, cập bậc của hắn cũng là đại tá. Trong lịch sử hàng thế kỷ của Mỹ La Tinh, luôn có những đại tá làm điều này

Fidel sẽ nói gì? Cortez gần như phá lên cười khi nghĩ đến điều này. Chừng nào cái ý thức hệ của mấy người râu quai nón còn đó, hắn vẫn ghét bọn người Bắc Mỹ chẳng khác nào người theo đạo tin lành ghét tội lỗi, chỉ cần gây được thiệt hại dù nhỏ đến họ, hắn cũng vô cùng tự hào, đổ đống mấy kẻ tội phạm và mất trí cho tên Carter ngây thơ đó – Cortez thích thú nghĩ, mọi người đều có thể bắt nạt tên ngốc đó – chơi trò ngoại giao du kích chống lại bọn họ. Hắn thực sự thích chơi trò lần này. Giờ thì Felix chỉ phải tìm cách chuyển tải thông điệp. Rủi ro khá cao ở phần hắn, nhưng hắn đã thắng khi tung xúc xắc mọi lần trước thì sao lần này lại không chứ

Charvez nghĩ, có lẽ đó là một sai lầm. Có lẽ nên để đầu của gã đó lên ngực đã khiến bọn chúng tức giận. Bất kể nguyên nhân gì, người Colombia đang tăng tường tìm kiếm hơn nữa trong rừng. Họ không lần ra dấu vết của Đội KNIFE và những người lính đang làm việc rất vất vả để không để lại dù một dấu vết nhỏ, nhưng anh biết một điều rõ ràng: Sẽ có một cuộc chiến khốc liệt, một mất một còn, và không còn xa

Nhưng Đại úy Ramirez vẫn chưa rõ ràng. Anh vẫn ra lệnh tránh đối đầu và tuân theo. Hầu hết lính trong đội không thắc mắc về lệnh, nhưng Chavez thì có – hay chính xác hơn là anh muốn lên tiếng thắc mắc. Nhưng viên trung sỹ không hỏi trực tiếp đội trưởng, ít nhất không thường xuyên, và nếu bạn là một trung sỹ đứng đầu htif vẫn có cơ hội để đặt người đó sang một bên. Nếu sắp có một cuộc chiến, và cmn chắc chắn là có, thì tại sao không sắp đặt trước lợi thế của mình? 10 người lính giỏi, được trang bị vũ khí tự động và lựu đạn, thêm 2 khẩu SAW, sẽ tạo ra một cuộc phục kích đẹp như địa ngục. Cố tình để lại dấu vết cho bọn chúng bám theo, dẫn họ vào ngay khu phục kích. Họ vẫn còn hai quả mìn claymore. Nếu may mắn thì họ có thể hạ được 10-15 tên trong 3 giây đầu tiên. Rồi phía bên kia – những tên bỏ chạy đủ nhanh- cũng chẳng tạo ra gì khác biệt. Bọn chúng sẽ sợ tè ra quần. Không ai lại điên rồ đi đuổi theo một điểm nóng như thế. Tại sao Ramirez lại không nhìn thấy điều đó? Thay vì thế, anh ấy cứ bắt mọi người di chuyển, vắt kiệt sức, không tìm một nơi tốt để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho một cuộc phục kích lớn, rồi sau đó xuất phát tiếp. Có lúc cần phải cẩn thận nhưng cũng có lúc phải chiến đấu. Từ nào được ưa thích nhất trong bất kỳ từ điển quân đội? Đó chính là “linh động” , dùng để chỉ việc ai quyết định sẽ làm gì khi nào. Chavez biết điều đó theo bản năng. Ramirez lại đang nghĩ quá nhiều. Chavez không biết chuyện đó nhưng viên trung sỹ bắt đầu lo lắng đến những suy nghĩ của viên đội trưởng

Larson trả xe và đưa Clark tới phi trường trên chính chiếc BMW của mình. Anh nhận ra anh sẽ mất ngay xe ngay khi họ bước lên máy bay. Clark chỉ mang theo tất cả các thiết bị nhạy cảm và bí mật cùng mình, không có gì thêm. Anh không dừng lại để đóng hành lý thậm chí không mang cả dao cạo râu, dù khẩu Beretta 92-F với ống giảm thanh vẫn cài sau thắt lưng. Anh bước đi rất lạnh lùng và bình tĩnh nhưng Larson biết Mr. Clark đang căng thẳng, dù anh tỏ ra thoải mái hơn bình thường, thậm chí phóng túng hơn, lơ đãng đơnm nhưng thâm tâm Larson biết đây mới là mối nguy hiểm thực sự. Viên phi công nhớ lại cảnh đấu súng bên chiếc xe tải, cái cách anh để cho hai tay súng thư giãn, khiến bọn chúng bối rối, rồi giả vờ giúp đỡ. Anh chưa bao giờ biết CIA có những người như Clark, đặc biệt là sau những phiên điều trần ở Ủy Ban Quốc Hội.

Clark để gói hàng ra phía sau khi lên máy bay, trông có vẻ hơi mất kiên nhẫn với với quy trình thủ tục trước khi bay của Larson. Mãi sau khi máy bay cất cánh anh mới trở lại bình thường

“Mất bao lâu để đến Panama?”

“2 giờ”

“Đưa chúng ta ra khỏi cái nước này càng nhanh càng tốt”

“Anh đang lo lắng”

“Không, chỉ có lo về kỹ năng lái của cậu thôi” Clark nói khi đội mũ bảo hiểm. anh nhìn quanh và cười “Những gì tôi lo lắng là khoảng 30 thằng nhóc vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm ngoài kia”

40 phút sau họ rời không phận Colombia. Ngay khi bay qua vịnh Panama, Clark với lấy gói hàng, rồi mở cửa và ném nó xuống biển

“tôi có thể hỏi….”

“Hiện giờ hãy giả sử rằng toàn bộ chiến dịch này sắp kết thúc. Cậu muốn mang bao nhiêu bằng chứng vào phòng điều trần của thượng viện?” Clark dừng lại “Tất nhiên là không có gì nguy hiểm, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu mọi người nhìn thấy chúng ta mang theo thứ này và tự hỏi nó là gì và tại sao lại mang nó vào?”

“Ồ, đúng vậy”

“Larson, hãy nghĩ mà xem. Henry Kissinger đã từn nói: Ngay cả mấy người hoang tưởng cũng có kẻ thù. Nếu bọn họ sẵn sàng treo cổ những người lính đó thì chúng ta đáng là gì?”

“Nhưng…Mr. Ritter…”

“Tôi quen Bob Ritter lâu rồi. Tôi đang có vài câu hỏi về ông ta. Tôi muốn coi xem liệu ông ta có lý do hợp lý hay không. Nhưng chắc chắn cmn rằng ông ta đã không thông báo cho chúng ta những điều lẽ ra chúng ta cần phải biết. Có lẽ đây chỉ là một ví dụ khác về tầm nhìn của D.C. Hoặc cũng có thể không”

“Anh không thực sự nghĩ là….”

“Tôi không biết nên nghĩ gì. Gọi đi” Clark ra lệnh. Larson thấy có nghĩ về chuyện đó cũng chẳng ích gì. Anh không làm cho CIA đủ lâu để hiểu mấy vấn đề này. Viên phi công gật đầu và làm theo yêu cầu. Anh điều chỉnh radio đến một tần số hiếm khi sử dụng và bắt đầu gọi:

“Trạm Howard, đây là chuyến bay đặc biệt XGWD, yêu cầu hạ cánh, over”

“WD, đây là Howard, vui lòng đợi” người điều khiển tháp không lưu vang lên qua radio, anh ta vừa kiểm tra mã radio, không biết XGWD là ai nhưng biết những từ này nằm trong danh sách “nóng”. Anh ta nghĩ, có thể là CIA hoặc cơ quan bí mật nào đó, dù sao anh ta cũng không phải là người được quyền biết chi tiết “WD, hãy sử dụng tần số 1317. Anh sẽ được tiếp cận trực tiếp bằng hình ảnh. Tốc độ gió hiện đang 195 hải lý/giờ”

“Đã rõ, cảm ơn. Out” Larson nghĩ, ít nhất cũng có một điều tốt đẹp ngày hôm nay. 10 phút sau anh đã đỗ chiếc Beech trên sân bay và theo một chiếc xe Jeep vào nơi đỗ. Nhân viên an ninh không quân đang chờ sẵn và đưa cả hai sỹ quan đến trung tâm hoạt động của căn cứ. Căn cứ đang trong cuộc diễn tập báo động an ninh; mọi người đều mặc mặc quân phục xanh lá cây và có vũ trang, bao gồm cả các nhân viên trong phòng điều khiển, hầu hết mọi người đều mặc bộ đồ bay, trông vô cùng khí thế

“Chuyến bay tiếp theo về nước là khi nào?” Clark hỏi một nữ đại úy trẻ, đang mặc bộ đồng phục quần áo nhiệt không thấm nước, có đeo đôi cánh bạc dấu hiệu của một phi công, Clark đang đoán cô lái máy bay loại nào

“chúng tôi có chuyến A-141 đến Charleston” cô trả lời “Nhưng nếu anh muốn lên đó…”

“Thưa cô, hãy kiểm tra lệnh hoạt động của cô với điều này” Clark đưa ra hộ chiếu “J. T. Williams” của mình “Phần SI” anh đề nghị

Viên đại úy đứng dậy và mở ngăn đầu tiên trong tủ tài liệu mật của mình, được khóa bằng 2 lớp, lấy ra một tập tài liệu viền đỏ buộc bằng dây thừng, lật đến trang cuối cùng. Đây là mục SI (Special Intelligence – Công tắc tình báo đặc biệt), trong đó ghi rõ một số thứ và một số người được bảo vệ nghiêm ngặt hơn so với thông tin “tuyệt mật”. Cô xem 2 phút rồi trở lại

“Cảm ơn, đại tá Williams, Chuyến bay sẽ rời đi trong 20 phút. Ông và trợ lý của mình còn cần thêm gì nữa không, sir?”

“Thông báo Charleston sắp xếp một một chuyến bay đến D.C, nếu có thể, đại úy. Xin lỗi vì đã bất ngờ đến chỗ cô mà không báo trước. Cảm ơn vì đã giúp đỡ”

“Không có gì, sir” cô trả lời, mỉm cười với viên đại tá lịch sự

“Đại tá?” Larson hỏi trên đường ra khỏi cửa

“Các hoạt động đặc biệt, không thấp hơn. Với một lão già thì không tồi, phải không?” Một chiếc xe jeep thả họ trước một chiếc máy bay Starlifter của Lockheed trong vòng 5 phút. Khoang hàng của máy bay giống như một đường hầm lớn, trống trơn hoàn toàn. Viên phụ trách xếp hàng cho biết, đây là một chuyến bay dự bị của Không Quân. Họ đưa vài gói hàng xuống rồi về nhà. Đối với Clark thì không sao cả, ngay sau khi máy bay cất cánh anh vươn vai nằm xuống. Thật tuyệt vời, anh nghĩ khi ngủ gà ngủ gật, những người đồng hương của anh đã làm rất tốt. Bạn có thể thay đổi trạng thái từ nguy cơ chết người sang an toàn chỉ trong vài giờ. Cũng chính quốc gia này cũng đặt những con người ra chiến trường và không cung cấp cho họ sự hỗ trợ thích hợp trong khi hai người bọn họ đây lại được đối xử như VIP – cho đến khi nào họ có thông tin ID phù hợp đúng trong cuốn sổ phù hợp, thì mọi thứ sẽ có thể tốt hơn. Thật đúng là điên rồ, mọi nghứ chúng ta có thể làm, mọi thứ chúng ta không thể làm. Một lúc sau anh đã ngáy khò khò ngay bên cạnh một Carlos Larson đang cảm thấy thật khó tin. Anh ngủ say suốt 5 giờ, cho đến khi máy bay gần hạ cánh

Cũng giống như bất kỳ cơ quan chính phủ nào khác, CIA cũng có những giờ làm việc thường kỳ. Vào lúc 3.30, những người đến làm sớm hơn theo khung giờ làm việc linh hoạt đã lần lượt tan sở để về trước giờ cao điểm và vào lúc 5.30 ngay cả tầng bảy cũng im lặng. Bên ngoài văn phòng của Ryan, Nancy Cummings đặt một tấm che bụi cho máy đánh chữ IBM – cô cũng có bộ xử lý văn bản bằng máy tính nhưng Nancy vẫn thích máy đánh chữ hơn – và nhấn nút gọi hệ thống nội bộ

“Tiến sỹ Ryan, cậu còn cần tôi làm thêm việc gì không?”

“Không, cảm ơn. Hẹn gặp lại chị vào ngày mai”

“Được rồi. Chúc ngủ ngon, tiến sỹ Ryan”

Jack xoay người trên ghế, nhìn chằm chằm vào hàng cây bên ngoài cửa sổ. Cây cối tạo thành hàng rào xanh xung quanh tòa nhà, cản tầm nhìn từ bên ngoài. Anh cố gắng suy nghĩ, nhưng đầu óc vẫn trống rỗng, không biết mình cần tìm gì. Một phần trong anh hy vọng sẽ không tìm thấy gì. Anh biết những gì sắp làm sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình trong CIA, nhưng anh giờ cũng chẳng cmn quan tâm nữa. Nếu đây là những gì công việc của anh yêu cầu thì nó không xứng đáng để anh phải giữ bằng mọi giá, phải không?

Nhưng tướng Greer sẽ nói gì? Jack không có câu trả lời. Anh lấy một chồng giấy dầy trong ngăn bàn ra và bắt đầu đọc. Sau khi đọc vài trăm trang thì đồng hồ chỉ 7.00

Đến lúc rồi. Ryan nhấc điện thoại và gọi vào bàn an ninh tầng. Khi các thư ký tan sở, chỉ còn mấy gã an ninh đi phòng xung quanh.

“Đây là tiến sỹ Ryan, tôi cần một vài tài liệu từ phòng lưu trữ” anh đọc ra 3 số “Có rất nhiều tài liệu” anh nhắc nhân viên an ninh đang ngồi bàn “tốt hơn là mang thêm vài người hỗ trợ”

“Vâng, sir. Chúng tôi lẽ xuống đó trong 1 phút”

“Không cần quá vội vàng” Ryan nói khi cúp máy. Trong mắt mọi người, anh là một ông Sếp dễ gần. Ngay sau khi cúp điện thoại, anh nhảy ra khỏi ghế và bật chiếc máy in Xerox cá nhân. Rồi anh bước ra cửa theo lối phòng của Nancy, lắng nghe ước chân của hai nhân viên bảo vệ đang xa dần trên hành lang.

Cửa các văn phòng ở đây không khóa, vì cũng không cần thiết. Bạn phải vượt qua 10 khu vực an ninh mới đến được đây, mỗi cổng đều có các sỹ quant rang bị vũ trang. Trong phòng giám sát an ninh trung tâm ở tầng một, nhân viên đặc biệt giám sát từng tầng. Ngoài ra còn có số lượng an ninh di động giám sát liên tục. An ninh ở CIA còn thắt chặt hơn cả nhà tù liên bang và cũng ngột ngạt không kém. Nhưng nó không thực sự áp dụng đối với những nhân viên hay sỹ quan cấp cao và tất cả những gì Jack phải làm là đi bộ qua hành lang, rồi mở cửa phòng của Bob Ritter

Két sắt an toàn trong phòng vị DDO – thực ra nên gọi là két lớn thì đúng hơn – được lắp đặt giống như phòng Ryan, đằng sau một tấm vách giả trên tường. Nó chủ yếu vì yếu tố thẩm mỹ chứ không phải bí mật- bất kỳ tên trộm nào cũng tìm thấy nó trong chưa đầy 1 phút. Jack đẩy tấm vách ra, quay một dãy số trên két. Anh tự hỏi liệu Ritter có biết Greer có số này không. Có lẽ có, nhưng chấc chắn ông không biết viên tướng đã ghi nó vào môt tờ giấy. Đây cũng được coi là điều hiếm trong CIA, lạ đến mức không ai nghĩ đến có khả năng xảy ra. Những người thông minh nhất trên thế giới cũng có điểm mù

Tất nhiên có chuông báo động trên két sắt. Hệ thống báo động này an toàn như khóa an toàn của vũ khí hạt nhân – loại tiên tiến nhất hiện nay, phải không? Nếu quay số sai lần đầu tiên, một đèn sẽ sáng trên bàn phím quay số để cảnh báo người quay số rằng phải quay đúng số trong vòng mười giây, nếu không hai đèn trên hai bàn bảo vệ sẽ sáng cùng một lúc. . Sai lần thứ hai và nó sẽ đặt ra nhiều báo thức hơn. Nếu bạn quay sai số lần thứ ba, két sẽ tự động khóa và không thể mở trong hai giờ. Nhiều người đứng đầu CIA đã nguyền rủa hệ thống vì họ gặp rắc rối và trở thành chủ đề bàn tán hoặc câu chuyện cười trong phòng an ninh. Nhưng không phải Ryan vốn không bao giờ sợ mấy cái khóa kết hợp. Máy tính giám sát sẽ quyết định người mở két phải là Mr. Ritter và sau đó thì mọi chuyện đều ổn

Trái tim Ryan đập thình thịch. Có hơn 20 file hồ sơ trong két sắt và thời gian của anh chỉ tính bằng phút. Nhưng, một lần nữa, các quy trình làm việc của CIA đã cứu anh. Bên trong bìa hồ sơ có giới thiệu ngắn gọn về cái gọi là “Chiến dịch BẤT KỲ”. Anh không quan tâm chúng nói gì nhưng sử dụng mấy file tổng hợp để xác định thứ anh cần. Trong chưa đầy hai phút, Jack đã tìm được file có dán nhãn EAGLE EYE, SHOWBOAT-I và SHOWBOAT-II, CAPER, và RECIPROCITY. Cả chồng hồ sơ cao khoảng 18 inch. Jack cẩn thận ghi lại vị trí ban đầu của từng file tài liệu, rồi đóng cửa an toàn mà không khóa nó. Tiếp theo anh quay lại văn phòng, đặt đống giấy tờ trên sàn phía sau bàn làm việc. Anh bắt đầu đọc EAGLE EYE trước.

“Ôi Chúa Ơi!” “Phát hiện và ngăn chặn các chuyến bay chở ma túy sắp tới” anh thấy, có nghĩa là ….bắn hạ chúng. Có ai đó gõ cửa phòng anh

“Vào đi” Đó là mấy người nhân viên an ninh mang theo hồ sơ anh yeu cầu. Ryan để họ xếp hồ sơ lên một chiếc ghế rồi họ đi ra ngoài

Jack tính mình chỉ có 1 giờ đồng hồ, nhiều nhất là hai giờ để làm những gì phải làm. Có nghĩa là anh chỉ có thời gian liếc qua chứ không phải đọc. Mỗi chiến dịch đều có bảng tổng hợp chi tiết về mục tiêu và phương pháp, cộng thêm với nhật ký và báo cáo tiến độ công việc hàng ngày. Máy in Xerox cá nhân của Jack là loại lớn, có đầy đủ chức năng kết hợp các bản sao và in liên tục tốc độ cao. Anh đặt các tờ cần in vào một cái hộp, máy tự động đọc và in ra trong cùng thời gian. 90 phút sau anh đã có bản copy của hơn 600 trang tài liệu, ¼ những gì anh cầm theo. Nó không đủ nhưng cũng không còn cách nào khác. Anh gọi nhân viên an ninh mang trả những hồ sơ mà họ vừa mang lên- anh có thời gian đảo qua một chút. Ngay khi họ vừa đi, anh sắp xếp lại đóng giấy tờ anh vừ…

…ăn cắp? Jack tự hỏi. Anh chợt nhận ra mình đã vi phạm luật, nhưng vừa rồi không nhận ra, và thật sự không nhận ra. Khi đặt lại thông tin vào két sắt, anh nghĩ, thực ra mình không vi phạm quy tắc nào cả. Anh là một giám đốc điều hành cấp cao và có quyền được biết về những điều này, và những quy tắc này thực tế không áp dụng với anh….nhưng anh nhớ ra đây là lối suy nghĩ nguy hiểm. Anh đang làm việc vì mục đích cao cả hơn. Anh đang làm Điều Được Cho Là Đúng. Anh là…..

“Cứt thật!” Ryan nói to khi đóng tủ an toàn “Mày không biết mày đang làm quái gì không!” Một phút sau, anh đã quay lại văn phòng

Đã đến lúc rời văn phòng. Đầu tiên anh viết một con số vào sổ đăng ký máy Xerox. Trong tòa nhà này, sao chép bất cứ thứ gì phải được đăng ký. Tuy nhiên, anh đã nghĩ về điều đó từ trước. Gần giống như số lượng đã sao đặt trong két sắt an toàn của anh và đặt bản sao của báo cáo của OSWR (Văn phòng Nghiên cứu Chiến lược) mà Nancy đã mang đến ở nơi dễ thấy nhất. Không có hạn chế cho các nhà lãnh đạo cấp cao sao chép các tài liệu này. Trong két sắt, anh nhìn thấy một cuốn sách hướng dẫn sử dụng. Anh cất bản photocopy vừa rồi vào trong cặp, và trước khi rời văn phòng, anh đã thay đổi tổ hợp số trong két sắt thành một tổ hợp mà không ai có thể tưởng tượng được. Trước khi bước vào thang máy, anh gật đầu chào viên sỹ quan an ninh đang trực ở bàn. Khi anh xuống đến gara tầng hầm, chiếc Buick của CIA đã đang đợi sẵn.

“Xin lỗi vì đã bắt cậu phải đợi muộn thế này, Fred” Jack nói ghi bước vào. Fred là lái xe cho anh tối nay

“Không vấn đề gì, sir. Về nhà nhé?”

“Đúng vậy” Anh thực sự muốn lôi tài liệu ra đọc ngay trên xe nhưng phải kiềm chế hết sức. Anh ngả người vào ghế và ép mình phải chợp mắt một chút vì anh biết mình sẽ phải thức cả đêm nay.

Sau 8.00 tối Clark đã về đến sân bay Andrews. Cuộc gọi đầu tiên của anh là đến văn phòng Ritter nhưng người nghe điện thoại nhắn với anh rằng vị DDO không có mặt tại văn phòng cho đến sáng mai. Vì không còn việc khác phải làm, Clark và Larson đăng ký một khách sạn nhỏ gần Lầu Năm Góc. Clark mua tạm một con dao cạo và bàn chải đánh răng ở tiệm quà tặng của khách sạn Marriott, rồi tiếp tục đi ngủ, điều khiến vị sỹ quan trẻ một lần nữa ngạc nhiên há hốc mồm vì Larson vẫn đang quá phấn khích để ngủ được

“Tệ đến mức nào?” Tổng Thống hỏi

“Chúng ta đã mất 9 người” Cutter trả lời “Đây là điều không thể tránh khỏi, sir. Chúng ta đã dự đoán đây là một chiến dịch nguy hiểm. Họ cũng biết vậy. Những gì chúng ta có thể làm …..”

“Những gì chúng ta có thể làm là kết thúc cmn chiến dịch này, và làm nó ngay lập tức đi. Và đừng nó gì về nó mãi mãi, coi như nó chưa bao giơ xảy ra. Bất kỳ hậu quả nào trong chuyện này tôi đều không ngờ xảy ra, không ngờ xảy ra chuyện thương vong dân thường và cmn chắc chắn không ngờ phải hy sinh 9 người của chúng ta. Mẹ kiếp, tướng quân, ông nói với tôi những đứa trẻ đó đều rất giỏi….”

“Tổng Thống, tôi không bao giờ….”

“Mẹ kiếp, ông chưa bao giờ!” Tổng thống quát to đến mức mấy nhân viên mật vụ canh cửa phòng phải giật mình đánh thót “Làm thế quái nào ông có thể kéo tôi vào cái mớ hỗn độn này?”

Khuôn mặt quý tộc của Cutter tái nhợt như xác chết. Mọi thứ ông ta đã làm, những hành động ông ta đề xuất suốt 3 năm qua…Ritter đã tuyến bố thành công. Đó là phần điên rồ nhất

“Sir, mục tiêu của chúng ta là làm tổn thương băng đảng ma túy Cartel. Chúng ta đã hoàn thành được việc đó. Sỹ quan CIA đang điều hành chiến dịch RECIPROCITY (Có đi có lại), tại Colombia, ngay bây giờ, nói rằng anh ta có thể khơi nguồn một cuộc chiến tranh băng đảng trong nội bộ Cartel – và chúng ta cũng vừa hoàn thành xong! Bọn họ đang cố gắng ám sát một trong chính những người của bọn chúng – Escobedo. Các chuyến hàng ma túy đang giảm. Chúng ta chưa có thông cáo gì nhưng báo chí đang bàn đến chuyện giá ma túy trên đường phố đang tăng. Chúng ta đang chiến thắng”

“Được. Ông có thể nói với Fowler điều đó!” Tổng Thống ném một sấp giấy trên bàn xuống. Cuộc thăm dò nội bộ cho thấy Fowler đang dẫn trước ông 14 điểm

“Sir, sau đại hội, ứng cử viên đảng đối lập luôn….”

“Giờ ông còn định cố vấn chính trị cho tôi hả? Thưa ông, sao ông không cho tôi thấy năng lực trong lĩnh vực chuyên môn của mình đi”

“Thưa tổng thống, tôi….”

“Tôi muốn ông dừng ngay toàn bộ chiến dịch này, tôi muốn nó yên lặng. Tôi muốn ông làm việc đó, và tôi muốn ông làm việc đó nhanh lên. Đây là đống bầy hầy do ông bày ra thì ông phải dọn nó”

Cutter ngắc ngứ “ Sir, ngìa muốn tôi bắt đầu từ đâu?”

“Tôi không muốn biết, toio chỉ muốn biết khi có kết quả”

“Sir, điều này có nghĩa rằng tôi phải biến mất một thời gian”

“Vậy thì hãy biến mất đi”

“Mọi người sẽ để ý”

“Vậy thì ông đang làm một nhiệm vụ tối mật, đặc biệt cho tổng thống. Tướng quân, tôi muốn chiến dịch này đóng lại Tôi không quan tâm ông phải làm gì. Hoàn thành đi”

Cutter giờ đã lấy lại được sự tập trung. Ông ta vẫn nhớ mình là ai “Vâng, thưa tổng thống”

“Đảo bánh lái” Wegener nói. USCGS Panache bắt đầu quay tại chỗ và mũi tàu quay về hướng nam.

“Bánh lái”

“Vâng, bánh lái, sir, đã lái” viên sỹ quan lái tàu trẻ tuổi thông báo dưới sự giám sát của sỹ quan trưởng Oreza

“Rất tốt, tăng tốc 1/3 công suất, hướng về phía 1-9-5” Wegener nhìn viên sỹ quan boong trẻ “Giờ cậu chỉ đạo. Hãy lái nó rời bến đi”

“Vâng, vâng, sir. Tôi sẽ chỉ đạo” viên sỹ quan nhận lệnh có chút ngạc nhiên “Take her out/ Rời bến” có nghĩa là lái thuyền rời khỏi cầu,