← Quay lại trang sách

Chương 25 HỒ SƠ ODYSSEY

Tất nhiên là Murray phái một đặc vụ cấp cao lái xe đến Andrews ngay lập tức và khi anh chàng đến đó chỉ vừa lúc thấy chiếc máy bay phản lực nhỏ đã đi taxi đến đường bằng 1-Trái. Viên đặc vụ sử dụng ID để bước vào văn phòng của viên đại tá chỉ huy Không Đoàn Không Vận số 89, rồi lấy được thông tin kế hoạch bay của chiếc máy bay vửa cất cánh. Anh sử dụng ngay điện thoại của viên đại tá để gọi cho Murray, rồi nhắc nhở viên đại tá rằng anh ta chưa bao giờ có mặt ở đây và chưa bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu chính thức gì; rằng đây là một phần của cuộc điều tra tội phạm lớn và đã được đánh số mã hóa. Mật mã của vụ này là ODYSSEY

Murray và Shaw gặp nhau 1 phút sau ngay khi nhận được cuộc gọi. Shaw thấy mình phải gánh trách nhiệm của quyền giám đốc FBI. Ông biết đây chỉ là một chỉ định tạm thời và ngay khi tìm được một con rối chính trị, ông sẽ lại chuyển về Phó giám đốc thường trực (phụ trách mảng điều tra). Một phần trong ông cảm thấy cay đắng, nhưng có gì sai khi cảnh sát chuyên nghiệp điều hành FBI chứ? Tất nhiên, đó là chính trị, không phải là việc của cảnh sát, và trong hơn 30 năm làm cảnh sát, ông phát hiện ra mình ghét chính trị

“Chúng ta phải cử ai đó đến đó” Shaw nói “Nhưng chúa ơi, làm cách nào bây giờ?”

“Tại sao không phải là phu trách pháp lý Panama?” Murray hỏi “Tôi biết anh ta. Một anh chàng rất đáng tin cậy”

“Cậu ta đang đi công tác với DEA. Sẽ không quay trở lại văn phòng trong 2 ngày. Cấp phó thì không thể làm mấy việc này. Quá thiếu kinh nghiệm để tự giải quyết”

“Morales đang ở Bogota- nhưng nếu ai đó chú ý….chúng ta sẽ lại chơ trò theo dõi đó Bill và gã đó đang bay về phía Nam với tốc độ 500 dặm/giờ…thế cử Mark Bright thì sao? Có lẽ cậu ta có thể lấy một chiếc phản lực từ Air Guard”

“Làm đi!”

“Đặc vụ Bright” anh nói khi nhấc điện thoại “Mar, tôi là Dan Murray, tôi cần cậu làm vài việc, lấy giấy bút ra đi, Mark” Murray tiếp tục nói. Hai phút sau, Bright chửi thề và lấy ra quyển danh bạ điện thoại. Cuộc gọi đầu tiên đến Căn cứ không quân Eglin, cuộc gọi thứ hai đến Lực lượng bảo vệ bờ biển, cuộc gọi thứ ba gọi về nhà. Anh chắc cmn chắn rằng mình sẽ không kịp về nhà ăn tối. Bright vơ vài thứ trên đường ra ngoài cửa và nhờ đặc vụ khác lái xe chở anh đến bãi đáp của lực lượng bảo vệ bờ biển, nơi có một chiếc trực thăng đã đợi sẵn. Một phút sau anh đã lên máy bay và hướng tới Căn Cứ Không Quân Eglin.

Chỉ có 3 chiếc F-15E Strke – Eagles trong lực lượng không quân, tất cả đều nguyên mẫu, là máy bay chiến đấu hai động cơ cỡ lớn dùng để tấn công mặt đất, hai trong số đó được thử nghiệm kỹ thuật tại Eglin trong khi chờ Quốc hội quyết định có đưa vào sản xuất hàng loạt hay không. Ngoài một số máy bay huấn luyện, đây là máy bay chiến đấu hai chỗ ngồi duy nhất của Không quân có ưu thế trên không thực tế. Khi Bright vừa bước xuống máy bay trực thăng, viên thiếu tá phụ trách chở anh đã ngồi sẵn trên máy bay. Hai NCO giúp viên đặc vụ mặc bộ đồ bay, dù và áo phao. Mỹ bay vẫn đang treo ở phía sau ghế. 10 phút sau mọi công tác chuẩn bị cho việc cất cánh đã hoàn thành

“Có chuyện gì thế?” viên phi công hỏi

“Tôi cần tới Panama, càng nhanh càng tốt”

“Đượ rồi, ý anh là muốn tôi bay nhanh hả?” viên thiếu tá trả lời, rồi cười lớn “vậy thì đừng lo lắng nhé”

“Nói lại xem?”

“Máy bay tiếp nhiên liệu đã cất cánh 3 phút trước, họ sẽ tiếp nhiên liệu cho chúng ta ở độ cao 30.000 feet và chúng ta sẽ bay với tốc độ tối đa. Một chiếc máy bay tiếp nhiên liệu khác sẽ cất cánh ở Panama và gặp chúng ta – để chúng ta có đủ nhiên liệu hạ cánh, sir. Bằng cách này, chúng ta có thể bay bằng tốc độ siêu thanh trong gần suốt hành trình. Anh nói mình đang vội à?”

“Ừ, ừ…” Bright đang trúc trắc chỉnh cái mũ. Nó không vừa lắm và cũng khá ấm trong khoang lái, và hệ thống điều hòa nhiệt độ vẫn chưa hạ nhiệt hoàn toàn “Nếu cái máy bay tiếp nhiên liệu đó không xuất hiện thì sao?”

“Con đại bang này lướt rất tốt” viên thiếu tá trấn an “và chúng ta cũng sẽ không phải bơi quá xa”

Một thông điệp vang lên qua tai của Bright. Viên thiếu tá trả lời, rồi nói với hành khách “giữ chắc ghế lái nhé, sir, giờ đến lúc cats cánh rồi” Chiếc máy bay Eagle đi taxi đến cuối đường rồi, rồi viên phi công tăng động cơ tối đa, động cơ gầm lên, rung lắc rồi viên phi công thả phanh. 10 giây sau Bright tự hỏi liệu máy phóng của tàu sân bay cũng tốt thế này không. Chiếc F-15E leo dốc 40 độ và tiếp tục tăng tốc, bỏ xa bờ biển Florida. Cách bờ biển một trăm dặm, chiếc máy bay đang tiếp nhiên liệu trên không – Bright thấy thú vị chứ không sợ hãi gì, dù cảm nhận được sự va chạm rõ ràng. Sau khi tiếp nhiên liệu xong, chiếc Eagle đã leo lên 4000 feet và viên phi công nhấn nút. Buồng lái phía sau có nhiều nút, chủ yếu liên quan đến việc đưa bom và tên lửa vào mục tiêu. Một trong số chúng nói với viên đặc vụ rằng họ đang phóng đi với tốc độ 1000 dặm/giờ

“Sao vội thế?” viên phi công hỏi

“Tôi muốn đến Panama trước vài người”

“Anh có thể kể tôi nghe vài chi tiết không? Anh biết đấy, biết đâu có thể giúp đỡ”

“Một trong số những chiếc máy bay thương mại, G-3, tôi nghĩ thế. Xuất phát ở sân bay Andrews 85 phút trước”

Viên phi công bật cười “vậy thôi hả? Trời ạ, anh có thể đặt phòng khách sạn trước khi ông ta chạm đất. Chúng ta đã dẫn trước ông ta rồi. Chúng ta đang tốn nhiên liệu để bay nhanh thế này đấy”

“vậy cứ để tốn vậy đi” Bright nói

“Tôi thì ổn thôi, sir. Có bay với tốc độ Mach-2 hay ngồi yên thì lương vẫn thế mà. Được rồi, tôi nghĩ chúng ta sẽ đến đó trước gã của anh 90 phút. Anh thích chuyến bay không?”

“Đồ uống ở đâu?”

“có một chai dưới đầu gối bên phải, đồ trang trí hàng địa phương, chủ yếu để làm đẹp” Bright tò mò lấy nó ra và uống một ngụm “Muối và chất điện giải, để giữ cho anh tỉnh táo” viên phi công giải thích sau vài giây “Anh là bên FBI, phải không?”

“Đúng rồi”

“Có chuyện gì thế?”

“Không thể nói. Đó là cái gì?” anh nghe thấy một tiếng bíp qua tai nghe

“Radar SAM/ tên lửa đất đối không” viên thiếu tá trả lời

“Cái gì?”

“Có người Cuba đằng kia. Có một bãi phóng SAM ở đó, họ không thích máy bay quân sự Mỹ lắm, tôi có thể tưởng tượng được lý do vì sao. Dù sao thì chúng ta cũng đang ngoài tầm với của nó. Đừng lo lắng. Chuyện bình thường ấy mà. Chúng ta cũng sử dụng họ để kiểm tra hệ thống của mình. Một phần của trò chơi thôi”

Murray và Shaw đang đọc những tài liệu Jack chuyển qua. Họ phải giải quyết vài vấn đề ngay lập tức. Đầu tiên, xác định mục đích phải thực hiện; tiếp hteo, xác định chuyện gì đang thực sự diễn ra; tiếp theo, xác định liệu nó có hợp pháp hay không; tiếp nữa, nếu không hợp pháp, vậy phải đưa ra hành động phù hợp; phải xác định hành động mà họ cho là phù hợp. Thay vì một nồi sâu, Ryan đã đổ một nồi rắn độc lên bàn Murray

“Anh biết chuyện này sẽ kết thúc thế nào chứ?”

Shaw ngẩng đầu lên “Đất nước này không cần thêm một vụ thế này nữa” Ông không nói thêm là khi nào nó còn do tôi hành pháp

“Giờ chúng ta đang có một vụ bất kể cần hay không đây này” Murray nói “Tôi thừa nhận, một phần trong tôi đang nói ‘họ đang làm đúng!’ về lý do vì sao họ lại thực hiện việc này, nhưng từ những gì Jack nói với tôi, ít nhất về mặt kỹ thuật chúng ta đang vi phạm luật giám sát và chắc chắn vi phạm lệnh hành pháp của tổng thống, trừ khi có những điều khoản bổ xung bí mật mà chúng ta không biết. Sẽ thế nào nếu AG biết?”

“Sẽ thế nào nếu ông ta là một phần trong đó? Cái ngày Emil bị bắn, AG bay đến Trại David cùng với tất cả bọn họ, nhớ không?”

“Những gì tôi biết bây giờ là ông bạn của chúng ta cmn đang làm gì ở Panama?”

“Có lẽ chúng ta sẽ tìm ra. Ông ta đến đó một mình. Không có vệ sỹ đi kèm, mọi người đều thề giữ bí mật. Cậu cử ai đến Andrews để hỏi thăm tình hình?”

“Pat O’Day” Murray trả lời, khá rõ ràng nguyên nhân vì sao “Tôi cũng muốn cậu ta xử lý vài việc với mấy gã bên sở mật vụ. Cậu ta đã nhiều lần hợp tác với họ. Tất nhiên, khi thời điểm đến lúc. Chúng ta sẽ luôn sẵn sàng cho tình huống đó”

“Đồng ý. Chúng ta có 18 người làm việc trong chiến dịch ODYSSEY. Không đủ”

“Hiện tại chúng ta phải giữ bí mật chặt chẽ, Bill. Tôi nghĩ bước tiếp theo là phải có ai đó bên Bộ Tư Pháp bao che cho chúng ta. Ai đây?”

“Chúa ơi, tôi không biết” Shaw hơi khó chịu khi trả lời “Việc tiến hành điều tra một vụ mà AG biết nhưng phải loại trừ cung cấp thông tin là chưa có tiền lệ và tôi không nhớ có vụ nào hoàn toàn giấu được ông ta”

“Hãy từ từ. Phần chính yếu ngay bây giờ là tìm ra kế hoạch là gì, rồi sau đó mở rộng dần” đây là quan điểm hợp lý của Murray. Nhưng nó cũng sai lầm. Đây là một ngày đầy những lỗi lầm

Chiếc F-15E hạ cánh xuống Sân bay Howard đúng giờ, sớm hơn chiếc máy bay cất cánh từ Andrews 80 phút. Bright cảm ơn viên phi công, người đang chuẩn bị tiếp nhiên liệu và cất cánh bay tà tà về Eglin. Bright được đón tiếp bởi viên sỹ quan phụ trách tình báo cơ sở và phó phòng phụ trách pháp lý ở thành phố Panama, còn trẻ và có năng lực nhưng quá mới để làm được vụ nhạy cảm thế này. Viên đặc vụ vừa đến thông báo qua cho hai đồng nghiệp thông tin ít ỏi anh biết và buộc hai người phải thề giữ bí mật. Giờ đã quá đủ để bắt đầu công việc. Việc đầu tiên của anh là mua một ít quần áo thường phục. Viên sỹ quan tình báo đã chuẩn bị sẵn cho anh một chiếc xe nhỏ trông rất bình thường mang biển số địa phương đậu ngay ngoài cổng sân bay. Tại căn cứ, họ sử dụng những chiếc sedan Plymouth màu xanh lam của Không quân vì không thu hút sự chú ý. Xe của họ đậu gần khu vực làm việc bảo trì phi trường khi chiếc VC-20A hạ cánh. Bright lấy máy ảnh Nikon ra khỏi túi và lắp ống kính tele 1000mm. . Máy bay dừng trước một nhà chứa máy bay và cửa sập được hạ xuống cùng với thang cuốn gấp. Hành khách duy nhất xuống máy bay và lên một chiếc sedan đợi đón sẵn. Bright đã quay máy ảnh về phía ông ta từ khoảng cách vài trăm mét và chụp cận cảnh nhiều lần.

“Chúa ơi, đúng thực sự là ông ta” Bright tua lai và lấy cuộn phim ra khỏi máy ảnh, đưa cho một đặc vụ FBI và thay thêm một cuộn phim khác 36 ảnh.

Chiếc sedan mà họ đang theo dõi giống hệt chiếc xe của Lực lượng Không quân mà họ đang sử dụng bây giờ. Nó phóng thẳng ra khỏi cổng. Bright và những người khác gần như quá muộn để kịp đổi xe, nhưng viên đại tá không quân như có tham vọng tham gia cuộc đua NASCAR đã phóng bám sát, giữa khoảng khách ổn định 100 yard

“Sao không có biện pháp an ninh nào vậy?” ông hỏi

“Họ nói với tôi rằng ông tha không thích bị làm phiền” Bright nói “Nghe thật lạ, phải không?”

“Chúa ơi, đúng thế, nếu đúng ông ta là ai, những gì ông ta biết và thời điểm này ông ta đang định cmn làm gì”

Không có gì ly kỳ xảy ra trên đường vào thành phố. Chiếc Sedan của bên không quân đưa Cutter đỗ trước của một khách sạn sang trọng ở ngoại ô thành phố Panama. Bright nhảy ra và theo dõi ông ta bước vào, nhận phòng khách sạn như một người trong chuyến đi công tác bình thường. Đặc vụ khác bước vào theo sau vài giây trong khi viên đại tá vẫn ở lại trong xe

“Giờ thì sao?”

“Có ai anh có thể tin tưởng ở PD/cảnh sát địa phương không?” Bright hỏi

“Không, tôi biết vài người, hầu hết khá tốt, nhưng tin tưởng? Người anh anh em, không có điều đó ở đây”

“Chà, vậy thì cứ làm theo cách cũ đi” Bright nói

“Được” viên phó phòng phụ trrachs pháp lý với tay lấy ví tiền và bước tới bàn tiếp tân, 2 phút sau anh quay lại “Văn phòng giờ nợ tôi 20usd đấy. Ông ta đăng ký với tên Robert Fisher. Đây là số thẻ American Express” anh đưa ra một mảnh giấy nhàu nát với vài chữ số rồng bay phượng múa

“Gọi cho văn phòng và tiến hành đi. Chúng ta cần một người theo dõi phòng ông ta. Chúng ta cần…Chúa ơi, giờ có thể có được bao nhiêu người chứ?” Bright vẫy cậu ta ra ngoài

“Không đủ để làm việc này”

Khuôn mặt Bright chuyển sang khó coi trong một chốc. Đây đúng thật không phải cuộc gọi dễ dàng. mật mã của vụ này là ODYSSEY và một điều Murray đã nhấn mạnh nói đi nói lại với anh là cần phải bảo mật, nhưng…luôn có chữ “nhưng” phải không? Có những thứ cần phải thực hiện. Vì anh là sỹ quan cao nhất tại hiện trường và phải gọi cuộc gọi này. Anh biết những thứ kiểu này khiến sự nghiệp có thể lên mây hoặc xuống chó. Thời tiết nóng và oi bức, nhưng không phải là lý do duy nhất khiến Mark Bright đổ mồ hôi.

“Được rồi, hãy nói với ông ấy rằng chúng ta cần 6 người giỏi để giúp chúng ta vụ giám sát này”

“Anh chắc…”

“Tôi không chắc cmn gì hết lúc này. Người mà chúng ta cần phải giám sát trong bóng tối – nếu chúng ta nghi ngờ ông ta – Chúa Toàn Năng, nếu chúng ta nghi ngờ ông ta…” Bright ngừng nói, cũng không cần phải nói gì thêm, phải không”

“Đúng vậy”

“Tôi đợi ở đây, Hãy nói cho viên đại tá tổ chức mọi việc” Hóa ra họ không cần phải vội. 3 giờ sau, mục tiêu – Bright tự nhủ, đó là từ anh đang dùng bây giờ – xuất hiện tại sảnh khách sạn, trông vui vẻ trong bộ quần áo nhiệt đới vừa thay. 4 chiếc ô tô đã đợi sẵn ngoài khách sạn, nhưng Cutter chỉ biết về chiếc Mercedes nhỏ trắng, bước vào và đi về hướng bắc. 3 chiếc khác đi theo ở khoảng cách nhất định. Trời bắt đầu tối. Bright mới chụp được 3 tấm trong cuộn phim thứ 2. Anh gỡ bỏ cuộn phim nay và thay đó bằng cuộn phim đen trắng có độ nhạy cao, chụp thử vài bauwcs chiếc xe để đảm bảo có đúng số xe cần theo dõi. Viên tài xế lúc này không phải là một đại tá, nhưng là một trung sỹ thuộc ban điều tra tội phạm biết rõ vùng này và đang rất tự hào vì được tham gia vào một vụ điều tra bí mật có mật danh với FBI. Anh nhận ra ngôi nhà mà chiếc Mercedes lao vào. Nếu không có anh thì họ còn phải đoán Viên trung sỹ biết một nơi có thể quan sát ngôi nhà, cách đó chưa đến 1000 yard, nhưng giờ đã quá muonj để đến đó và chiếc xe cũng không thể đậu trên cao tốc. Bright và đại diện FBI địa phương nhảy ra khỏi xe, ẩn nấp tại một nơi ẩm ướt và bốc mùi. Viên trung sỹ để lại cho chọ 1 chiếc radio để họ có thể gọi anh khi cần thiết và chúc họ may mắn.

Người chủ của ngôi nhà tất nhiên đã ra ngoài để đi tham dự một bữa tiệc của nhà nước, nhưng ông ta đã hào phóng để lại ngôi nhà cho bọn họ tùy nghi sử dụng, bao gồm cả vài nhân viên phục vụ đang phục vụ đồ ăn nhẹ và đồ uống, cả hai đều biết có máy ghi âm đang bật trong nhà nhưng điều đó có quan trọng gì, phải không?

Nó đúng là chẳng cmn quan trọng gì! Cả hai người đều nhận ra mức độ nhạy cảm của cuộc hội thoại sắp bắt đầu và thật ngạc nhiên khi Cortez là người đề nghị, bất chấp thời tiết bên ngoài không thuận lợi, họ tốt hơn là nên ra ngoài nói chuyện. Cả hai đều cởi áo khoác và bước vào khu vườn qua cánh cửa kiểu Pháp. Trong vườn có bất nhiều bẫy côn trùng phát ra ánh sáng màu lam thu hút hàng ngàn con côn trùng bay đến, và giết chết. Tiếng ồn đó sẽ khiến mọi nỗ lực ghi âm đều trở nên vô ích. Ai có thể nghĩ rằng họ sẽ rời khỏi một ngôi nhà có điều hòa nhiệt độ mát lạnh chứ?

“Cảm ơn vì đã trả lời bức điện của tôi” Cortez vui vẻ nói. Giờ không phải lúc bối rối hay trì hoãn. Giờ là lúc ưu tiên công việc và hắn phải tỏ ra khiêm tốn trước mặt người đàn ông này. Chuyện cũng không có gì khó với hắn cả, làm việc với những người ở cấp bậc như ông ta đòi hỏi chuyện đó và hắn cũng quen rồi. Felex biết, họ cần sự tôn trọng và sự tôn trọng giúp việc thương lượng dễ dàng hơn

“Anh muốn nói điều gì?” tướng Cutter hỏi

“Tất nhiên là các chiến dịch của các ông chống lại Cartel” Cortez ra hiệu cho ông ta ngồi xuống chiếc ghế mây, hắn biến mất một lúc rồi quay lại với khay đồ uống và cốc. Nước khoáng Perrier là một lựa chọn tốt tối nay. Cả hai đều không muốn sờ vào đồ uống có cồn

“Anh đang nói về chiến dịch nào thế?”

“Ông nên biết rằng cá nhân tôi không liên quan gì đến cái chết của Mr. Jacobs. Đó là một hành động điên rồ”

“Sao tôi cần phải tin điều đó?”

“Lúc đó tôi đang ở Hoa Kỳ. Họ không nói với ông điều đó sao?” Cortez giải thích thêm vài chi tiết “Một nguồn thông tin từ Bà Wolfe” hắn kết luận “có giá trị hơn rất nhiều cái trò trả thù mang nặng cảm xúc và ngu xuẩn đó. Nó còn ngu xuẩn hơn nữa khi thách thức một cường quốc theo cách rõ ràng như vậy. Phản ứng của các ông cũng thật xuất sắc. Thực tế, các chiến dịch các ông đang tiến hành thật ấn tượng. Tôi thậm chí không hề nghi ngờ đến các chiến dịch giám sát sân bay của các ông cho đến khi họ rút đi, và cách các ông giả làm quả bom cài ô tô – thật nghệ thuật, nếu tôi có thể dùng từ như thế. Ông có thể nói cho tôi biết mục tiêu chiến lược của chiến dịch này không?”

“Tiếp tục đi, đại tá”

“Tướng quân, tôi có thể tiết lộ toàn bộ các hoạt động của các ông với báo chí” Felix buồn bã nói “Nếu ông không nói với tôi thì ông sẽ phải nói với Quốc hội của mình. Ông sẽ thấy tôi là người dễ nói chuyện hơn họ, Dù sao thì chúng ta cũng là người chuyên nghiệp”

Suy nghĩ một chút, Cutter nói với hắn. Ông ta cảm thấy thật khó chịu khi đối phương bắt đầu bật cười

“Thật thông minh!” Cortez nói ngay khi có thể cất lời “Một ngày nào đó tôi rất muốn gặp được người này, cái người đưa ra ý tưởng này ấy. Chắc chắn anh ta là dân chuyên nghiệp”

Cutter gật đầu công nhận. Trong một chốc Felix tự hỏi liệu có phải thật không…cũng dễ để tim ra thôi mà

“Ông phải tha thứ cho tôi, tướng Cutter, ông có thể nghĩ tôi đang đánh giá thấp chiến dịch của các ông, nhưng thật lòng mà nói thì không phải vậy. Thực tế, các ông đã đạt được mục tiêu của mình”

“Chúng tôi biết. Chúng tôi biết có ai đó đã cố giết anh và Escobedo”

“Đúng vậy” Felix trả lời “Tất nhiên là thế. Tôi cũng muốn biết làm cách nào các ông phát triển được nguồn thông tin gián điệp tốt như vậy bên phía chúng tôi, nhưng tôi biết ông sẽ không nói cho tôi biết đâu”

Cutter sử dụng quân bài mà ông ta cho là đáng giá “Chúng tôi có nhiều người hơn là anh nghĩ, đại tá” Nó tương đương với chẳng nói gì

“Tôi chắc là thế” Cortez lựa theo “tôi nghĩ chúng ta đều có một điểm chung”

“Đó có thể là gì?”

“Ông muốn kích động một cuộc chiến bên trong nội bộ Cartel. Tôi cũng vậy”

Cutter tự phản bội mình bằng cách nín thở “Ồ? Vậy sao?”

Và giờ Cortz nhận ra hắn đã thắng. Và thằng ngu này đang cố vấn cho Tổng Thống Hoa Kỳ sao?

“Tại sao ư, tôi sẽ trở thành một nhân tố quan trọng trong chiến dịch của ông và cải tổ lại Cartel. Tất nhiên, điều đó có nghĩa là phải loại bỏ vài kẻ ngáng đường”

Cutter không hoàn toàn ngu xuẩn, nhưng lại mắc một sai lầm ngớ ngẩn khi hỏi một câu rõ ràng “Với anh sẽ trở thành người cầm đầu mới?”

“Ông có biết những ‘trùm mà túy’ này là loại người gì không? Mấy gã nông dân xấu xa, bọn man rợ không học hành, say sưa vơi quyền lực vậy mà chúng lại phàn nàn như những đứa trẻ hư rằng chúng không được tôn trọng” Cortez mỉm cười với các vì sao “Ông và tôi không cần phải coi trọng mấy loại người này. Ông có đồng ý với tôi rằng thế giới sẽ tốt đẹp hơn khi không có những người như vậy không?”

“Như anh đã nói thẳng ra, tôi cũng cảm thấy như vậy”

“Vậy thì chúng ta cùng đồng thuận rồi”

“Đồng thuận về cái gì?”

“Mấy ‘quả bom xe hơi” của các ông đã loại bỏ 5 tên trùm cùng lúc. Tôi muốn giảm số lượng xuống tiếp, tất nhiên bao gồm cả tất cả những kẻ đã đồng ý với việc giết đại sứ của các ông cùng những người khác. Những hành động như vậy không thể thoát khỏi sự trừng phạt, nếu không thế giới sẽ hỗn loạn mất. Thành thật mà nói, tôi sẽ giảm 1 nửa số lượng cocaine chở tới nước ông. Việc buôn bán ma túy hiện nay trở nên hỗn loạn và bạo lực quá” cựu đại tá DGI nói đầy chính nghĩa “Nó cần phải tái cấu trúc này”

“Chúng tôi muốn nó phải dừng lại” Ngay cả Cutter cũng thấy thật ngu xuẩn khi nói câu này

Cortez nhấp một ngụm nước khoáng Perrier rồi tiếp tục nói đầy lý lẽ “Sẽ không bao giờ dừng hẩn lại được. Cừng nào công dân của nước ông còn muốn phá hủy não mình, ai đó cũng sẽ phục vụ việc đó thôi. Vậy thì câu hỏi là làm thế nào để chúng ta khiến cho quá trình đó có trật tự hơn? Các nỗ lực giáo dục của các ông thực sự sẽ giảm nhu cầu sử dụng ma túy về mức có thể chấp nhận được. Cho đến lúc đó, tôi có dần dần giảm việc buôn ma túy để giảm thiểu thiệt hại mà nó gây ra cho xã hội nước ông. Ngoài việc giảm lượng xuất khẩu, tôi thậm chí còn cung cấp thông tin để cảnh sát các ông tiến hành vài vụ bắt giữ quan trọng để bên cảnh sát cũng có thể ghi công. Đây là năm bầu cử, không phải sao?”

Cutter lại nín thở. Họ đang chơi một canh bạc lớn và Cortez vừa thông báo giá đặt lên bàn cược

“Tiếp tục đi” cuối cùng ông ta cũng nói

“Đây không phải là mục tiêu các chiến dịch của các ông tại Colombia sao? Đánh bại Cartel và giảm việc vận chuyển ma túy? Tôi mang đến thành công cho các ông, loại thành công mà Tổng Thống của ông cần để ghi điểm. Giảm xuất khẩu số lượng ma túy, vài vụ phá hoại và bắt giữ kịch tính, cuộc chiến nội bộ trong băng đảng Cartel để các ông không còn bị trách móc và sẽ được đền đáp xứng đáng. Tôi mang đến cho các ông chiến thắng” Cortez nói

“Và đổi lại….?”

“Tôi cũng phải có một chiến thắng nhỏ để tạo lập vị trí của mình trong băng, phải không? Ông sẽ rút sự hỗ trợ cho những lính mũ nồi xanh được cử đến trên những dãy núi đáng sợ đó. Ông biết đấy – những người ông đang hỗ trợ với chiếc máy bay trực thăng đen khổng lồ nằm tại nhà chứa số 3 căn cứ không quân Howard. Ông thấy đấy, những trùm buôn ma túy mà tôi muốn thay thế hiện đang điều một số lượng lớn bọn côn đồ vào đó và cách tốt nhất giúp tôi giảm số lượng của chúng là sử dụng những người lính của ông giết bớt bọn chúng đi. Cùng lúc, thật không may, cũng là giúp tôi nâng cao vị thế của mình” giọng hắn chuyển sang chế nhạo “trước mắt, chiến dịch đẫm máu và tốn chi phí của tôi phải thành công bằng mọi giá. Đây là điều cần thiết dù rất đáng tiếc, nhưng từ quan điểm của ông mà thấy thấy thì đây cũng chính là loại bỏ mối tiềm ẩn nguy cơ an ninh cho mình, phải không?”

Chúa ơi. Cortez không nhìn Cortez mà phóng đôi mắt qua ánh đèn thành phố vào trong rừng rậm

“Anh nghĩ bọn họ đang nói chuyện gị?”

“Giá mà tôi biết cái chuyện chết tiệt đó” Bright trả lời. anh còn một cuộn phim cuối. Ngay cả khi đã cài đặt tốc độ cao thì để chụp được những tấm ảnh chất lượng tốt anh vẫn phải giữ máy ảnh cố định càng yên càng tốt và điều đó có nghĩa là phải giữ chiếc máy ảnh như khẩu súng trường hướng về cái sừng nai ở phía xa

Tổng Thống đã nói gì? Đóng lại chiến dịch và tôi không quan tâm bằng cách nào…nhưng mình không thể làm thế được

“Xin lỗi” Cutter nói “Không thể”

Cortez tỏ ra bất lực, dang hai tay ra “Trong trường hợp đó chúng ta sẽ thông báo với thế giới rằng chính phủ của ông đã xâm lược Colombia và đã gây ra một cuộc thảm sát kinh hoàng. Tất nhiên hẳn ông đã nhận thức được hậu quả xảy ra với mình, với tổng thống và các thành viên nội các chính phủ. Sẽ mất thời gian dài để các ông có thể vượt ra những vụ scandal này. Quá khó để phục vụ một chính phủ đã làm quá nhiều điều trái với luật pháp do chính mình đặt ra, rồi lại sử dụng chúng để chống lại chính nhân viên của mình”

“Anh không thể tống tiền Chính phủ Hoa Kỳ”

“Tại sao không, tướng quân? Cả hai chúng ta đều có một sự nghiệp đầy rủi ro, không phải sao? Quả ‘bom xe hơi’ đầu tiên của các ông đã suýt giết chết tôi và tôi vẫn không có bất kỳ màn trả đũa thù hận cá nhân nào. Rủi ro của ông là nguy cơ chuyện này bị lộ. Gia đình Untiveros có mặt ở đấy, ông biết đấy, vợ và hai đứa con nhỏ, 11 người hầu. Tất cả đã chết vì quả bom của các ông. Tất nhiên tôi sẽ không tính đến những người mang súng. Mỗi người lính đều phải chấp nhận rủi ro nghề nghiệp, Tôi cũng thế. Ông cũng không ngoại lệ, tướng quân, trừ khi ông không còn là người lính. Rủi ro của ông là sẽ phải đứng trước tòa án và đám phóng viên truyền hình, cùng các thành viên quốc hội” Cortez tự hỏi, mật mã của tên lính già này là gì nhỉ? Thà chết chứ nhất định không chịu nhục. Hắn biết vị khách trước mặt hắn đây sẽ không chịu được xỉ nhục cũng như cái chết

“Tôi cần thời gian để….”

“xem xét? Xin lỗi, tướng quân, nhưng tôi phải quay lại đó sau 4 giờ nữa, điều đó có nghĩa rằng tôi phải rời khỏi đây trong vòng 15 phút. Sếp của tôi không biết tôi trốn ra đây, Tôi không có thời gian. Ông cũng thế. Tôi đề nghị trao cho ông chiến thắng mà cả ông và tổng thống của ông đều chờ mong. Tôi cũng yêu cầu được đền đáp lại. Nếu chúng ta không thể thỏa thuận, vậy thì hậu quả sẽ không vui đối với cả hai chúng ta. Điều đó thật đơn giản. Vậy có hay không, tướng quân?”

“Anh cảm thấy họ có bắt tay nhau không?”

“Cutter trông có vẻ không vui lắm. Gọi xe đi! Có vẻ bọn họ đang rời đi”

“Dù sao thì ông ta đã gặp quái ai vậy? Tôi không nhận ra hắn. Nếu hắn là dân chơi thì không phải là người địa phương này”

“Tôi không biết” Chiếc ô tô quay trở lại muộn nhưng đã theo Cutter về tới khách sạn rồi mới quay lại đón bọn họ. Khi Bright quay trở lại sân bay, anh biết rằng đối tượng đã được ngủ một giấc rất ngon. Chiếc VC-20A đó sẽ cất cánh vào buổi trưa và đi thẳng về Căn cứ Không quân Andrews. Bright quyết định lao đến đó bằng cách bắt một chuyến bay thương mại sớm tới Miami rồi chuyển tiếp đến sân bay Washington. Anh gần như kiệt sức khi đến nơi

Ryan nhận được cuộc gọi từ Giám đốc – Thẩm phán Moore cuối cùng đã trở lại, nhưng ông vẫn phải 3 giờ nữa mới tới sân bay Dulles. Tài xế của Jack đã đợi sẵn trong xe đậu trong gara dưới hầm và họ ngay lập tức đến Bethesda. Họ đến đó quá muộn. Jack mở cửa ra để thấy ga trải giường đã được phủ kín. Các bác sỹ đã rời đi

“Tôi đã ở bên cạnh ông ây trong giây phút cuối cùng. Ông ấy ra đi rất nhẹ nhàng” Một trong những nhân viên CIA nói với anh. Jack không nhận ra anh ta dù anh có ấn tượng rằng anh ta đang chờ anh đến “Anh là tiến sỹ Ryan, phải không?”

“Phải” Jack lặng lẽ

“Khoảng 1 giờ trước khi ông ấy hấp hối, ông ấy nó chuyện gì đó về việc – nhớ chuyện hai người nói với nhau. Tôi không biết ý ông ấy là gì, sir”

“tôi vẫn chưa biết tên anh”

“John Clark” Người đàn ông đó chìa tay với Ryan “tôi là người bên bộ phận chiến dịch hiện trường nhưng Tướng Greer cũng là người tuyển dụng tôi, lâu lắm rồi” Clarl thở dài “Giống như mất đi một người cha. Lần thứ hai”

“Phải” Ryan buồn giọng. Anh quá mệt mỏi và đau lòng, không buồn che dấu cảm xúc

“Đi nào, tôi sẽ mua cho anh một cốc cà phê và kể với anh vài chuyện về ông già” Clark cũng buồn nhưng anh là người đã quen với cái chết. Rõ ràng là Ryan không phải là người quen với việc này, cậu ta vẫn còn may mắn

Quán cà phê đã đóng cửa và họ lấy cà phê từ phòng chờ. Cà phê đã được hâm nóng lại và hơi chua. Ryan không muốn về nhà ngay lập tức, mãi sau này anh mới nhớ ra mình đã lái xe một mình.. Anh sẽ phải tự lái xe về nhà hôm nay. Anh cảm thấy quá mệt vì lái xe nên đã gọi về nhà và nói với Cathy rằng anh sẽ ở lại thành phố. CIA có đặt sẵn phòng ở Marriotts. Clark nói rằng anh sẽ đưa Ryan đến đó vì vậy Jack bảo người lái xe về nhà trước. Cả hai người đều cho rằng thật tốt nếu được đi uống vào lúc này

Larson đã rời khỏi phòng, anh để lại mảnh giấy nói rằng Maria sẽ đến muộn và anh đi đón nàng. Clark có một chai bourbon nhỏ và khách sạn Marriott có ly. Anh pha hai chiếc cốc và đưa một ly cho Jack Ryan

“Uống vì James Greer, người đàn ông tốt cuối cùng” Clark nói khi nâng ly.

Jack nhấp một ngụm. Clark pha rượu mạnh đến mức anh gần như ho “Nếu ông ấy tuyển dụng anh, làm sao….”

“Hoạt động hiện trường?” Clark mỉm cười “chà, sir, tôi chưa bao giờ học đại học, nhưng Greer phát hiện ra tôi qua nguồn của Hải quân. Đó là một câu chuyện dài và có vài phần tôi không tiện nói, nhưng chúng ta đã 3 lần đụng độ đấy”

“Ồ?”

“Khi người Pháp sử dụng những bức ảnh vệ tinh cậu phát hiện ra để bao vây băng Action Directe. Lần thứ hai là khi họ xâm nhập vào, sau khi người bên ULA có vẻ không thích cậu, tôi đã ở trên trực thăng. Và tôi là tên ngốc đã đi đến bãi biển để đưa Bà Gerasimov và con gái ra. Và sir, đó toàn bộ là lỗi của cậu. Tôi làm mấy điều điên rồ đó đấy” Clark giải thích “Tất cả những công việc hiện trường mà những anh chàng gián điệp coi đó là bẩn thỉu và đáng sợ. Tất nhiên, có thể họ thông minh hơn tôi”

“Tôi đã không biết chuyện đó”

“Cậu không cần phải biết. Xin lỗi vì chúng tôi đã không bắt được mấy thằng khốn ULA đó. Tôi luôn muốn xin lỗi cậu về điều đó. Người Pháp đã thực sự làm rất tốt. Họ rất mừng khi chúng ta giúp họ tóm được nhóm Action Directe và họ muốn đền ơn bằng cách bắt mấy tên ULA cho chúng ta. Nhưng tình cờ có một đơn vị Libya chết tiệt này đang diễn tập, và chiếc trực thăng vô tình gặp phải họ – đó là một vấn đề khi cậu bay ở độ cao thấp – và hóa ra thì dù sao trại vẫn trống người. Tất cả chúng tôi đều rất tiếc vì đã thu được kết quả như mong đợi. Có lẽ điều đó sẽ giúp nỗi buồn của cậu giảm đi đôi chút. Tiến sỹ Ryan, chúng tôi đã cố. Chúng tôi thực sự đã cố gắng”

“Gọi tôi là Jack” Ryan đưa cái ly trống cho Clark rót thêm rượu

“Được. Gọi tội là John” Clark rót rượu vào “Tướng quân nói tôi có thể kể tất cả với cậu. Ông ấy cũng nói rằng cậu biết chuyện đang xảy ra phía nam. Tôi cũng ở đó” Clark nói “Cậu muốn biết gì?”

“Anh chắc có thể nói với tôi chuyện đó chứ?”

“Tướng quân nói vậy. Xin lỗi, ông ấy từng là phó giám đốc CIA và tôi biết tôi có thể làm bất cứ điều gì ông ấy bảo tôi. Chúng tôi là những người làm việc ở tuyến đầu, tôi chỉ là một người lính nhỏ không biết chuyện gì xảy ra trong phạm vi chính thức nhưng tôi đoán mình sẽ không xảy ra điều gì xấu chỉ vì nói sự thật. Bên cạnh đó, Ritter nói với tôi rằng mọi thứ chúng ta làm đều đúng luật, rằng ông ấy có tất cả lệnh cần thiết để tiến hành cuộc đi săn này. Lệnh cho phép đó phải đến từ một nơi. Ai đó đã quyết định rằng ma túy là ‘thảm họa hiện hữu’- câu này là lời trích- cho an ninh quốc gia Hoa Kỳ. Chỉ có một người có quyền nói điều đó thực sự và nếu ông ấy làm thế, ông ấy có quyền hành động. Có lẽ tôi chưa bao giờ học đại học nhưng tôi đã đọc rất nhiều. Cậu muốn tôi bắt đầu từ đâu?”

“Từ đầu” Jack trả lời. Anh lắng nghe suốt hơn 1 tiếng đồng hồ “Anh sẽ quay lại chứ?” Jakc hỏi khi Clark nói xong

“Tôi nghĩ có cơ hội để bắt Cortez và tôi có thể hỗ trợ giải cứu mấy đứa trẻ trên núi. Tôi không thích ý tưởng này nhưng cũng phải thử thôi. Tôi không nghĩ rằng vợ bạn thích tất cả các công việc mà một bác sỹ phải làm”

“Một điều nữa tôi phải hỏi. Anh cảm thấy thế nào về việc dẫn đường cho mấy quả bom đó?”

“Cậu cảm thấy thế nào sau khi bắn người?”

Jack gật đầu “Xin lỗi- tôi hiểu cảm giác đó”

“Tôi từng là lính SEAL của hải quân, có thời gian dài ở Đông Nam Á. Tôi nhận được lệnh đi và giét người và tôi cũng từng đi và giết họ. Đó không phải là một chiến tranh được tuyên bố rõ ràng, phải không? Cậu không thể đi khắp nơi khoe khoang về chuyện đó nhưng đó là công việc. Từ khi gia nhập CIA tôi hiếm khi phải làm mấy việc đó – có nhiều lần tôi ước được làm thế, vì nó cứu một số mạng người về lâu dài. Tôi từng chĩa súng vào đầu Abu Nidal, nhưng lại chưa bao giờ được cho phép giết hắn. Đối với hai tên khốn nạn khác cũng vậy. Lệnh hoạt động của Langley có thể phủ nhận, phủ nhận hoàn toàn nếu muốn nhưng bộ phận dọn dẹp đũng quần của Langley không thể tự quyế định. Họ nói tôi kiểm tra xem có thể thực hiện được không và rồi khi đâm lao họ lại không bật đèn xanh cho tôi lao theo. Theo quan điểm của tôi, đây là một nhiệm vụ tốt. Những tên khốn này là kẻ thù quốc gia, bọn chúng giết công dân chúng ta – cũng đã đưa được 2 người nằm vùng của CIA ra và họ vẫn chưa biết mình sẽ phải làm gì – nhưng chúng ta không thể làm gì về điều đó. Nói với tôi rằng điều đó là hợp lý. Nhưng tôi làm theo lệnh theo đúng những gì yêu cầu. Chưa bao giờ trái lệnh kể từ khi gia nhập CIA”

“Anh cảm thấy sao nếu nói chuyện với FBI?”

“Cậu đùa chắc. Ngay cả nếu tôi thích ý tưởng đó, mà thật ra tôi chẳng thích, thì mối quan tâm chính của tôi bây giờ là mấy đứa trẻ trên dãy núi kia kìa. Cậu đang trì hoãn tôi việc đó đấy, Jack, và vài người trong số chúng có thể bị giết. Ritter vừa gọi cho tôi chiều nay và hỏi liệu tôi có muốn quay lại không. Tôi sẽ bay chuyến 8.40 sáng mai tới Panama và tôi sẽ nối chuyến từ đó để quay lại Colombia”

“Anh biết cách nào liên lạc với tôi chưa?”

“Đó có thể là một ý kiến hay” Clark đồng ý

Nghỉ ngơi thực sự tốt cho tất cả mọi người. Cơn đau trong người đều giảm bớt và ai cũng hy vọng tình trạng căng cứng sẽ biến mất trong vài giờ di chuyển đầu tiên. Đội trưởng Ramirez tập hợp mọi người và giải thích tình hình mới, nói rằng anh đã kết nối vệ tinh để yêu cầu sơ tán. Tất nhiên mọi người không ai phản đối. Đáng buồn thay, việc sơ tán sẽ cần sự chấp thuận từ phía trên, VARIABLE nói rằng khả năng sẽ được chấp thuận- và chiếc trực thăng hiện đang được thay động cơ và họ sẽ phải đợi ít nhất một đêm nữa, có thể là hai đêm. Cho đến lúc đó, họ nên tránh tiếp xúc và di chuyển đến một điểm sơ tán thích hợp. Một số điểm sơ tán đã được chỉ định, Ramirez nói rằng họ hiện đang di chuyển đến điểm sơ tán cách 15 km về phía nam, vì vậy nhiệm vụ tối hôm đó là phải qua mặt nhóm kẻ thù đã bám theo và truy đuổi họ. Bước hành động này nguy hiểm, nhưng một khi vượt qua được thì sau này sẽ thuận buồm xuôi gió, vì đó chính là khu vực kẻ địch đã lùng sục rồi. Họ sẽ cố gắng đi bộ 8 hoặc 9km vào đêm nay và phần còn lại sẽ hoàn thành vào đêm tiếp theo. Nói chung, nhiệm vụ của họ đã kết thúc và họ hiện đang sơ tán. Những thành viên còn sống sót của BANNER sẽ đóng vai trò là nhóm hỏa lực thứ 3, bổ xung vào lực lượng vốn mạnh sẵn của KNIFE. Mọi người còn lại ít nhất 2/3 số đạn. Thức ăn còn lại không nhiều, nhưng hai ngày thì thoải mái, tất nhiên sẽ không ăn no đầy bụng được. Ramirez kết thúc cuộc họp với thái độ tự tin. Chuyện không dễ nhưng họ đã hoàn thành nhiệm vụ và giáng đòn nặng nề vào sự kiêu ngạo của bọn buôn ma túy. Bây giờ tất cả chúng ta phải làm việc cùng nhau để đi ra ngoài. Mọi người gật đầu và chuẩn bị rời đi

20 phút sau, Chavez nhận lãnh trọng trách tiên phong. Ý tưởng của anh vẫn là di chuyển càng lên cao càng tốt, vì kẻ thù dường như luôn muốn hạ trại thấp và bằng cachsn ày họ để có thể tránh tiếp xúc nhiều nhất có thể. Như thường lệ, anh cố gắng tránh những nơi có vẻ đông dân cư, đó là đồn điền cà phê và một số ngôi làng liên kết, nhưng đó là cách họ luôn hành động trước đây. Họ cũng phải di chuyển nhanh nhất có thể, điều đó có nghĩa là phải giảm sự thận trọng. Chuyện này thường diễn ra trong các bài diễn tập và là đặc sản rồi. Sự tự tin của Ding vào kiểu hành động này đã bị xói mòn qua kinh nghiệm thực tế ở hiện trường. Tin tốt là, dù anh lo lắng, nhưng Ramirez đã trở lại hành động như một sỹ quan. Có lẽ đội trưởng chỉ quá mệt mỏi thôi

Đi bộ gần đồn điền cà phê có một chút thuận lợi, vì rừng cây ở đó không dày đặc lắm. Vì mọi người vào rừng gần đó để đốn củi nên gỗ ở đó thưa thớt hơn. Chavez không quan tâm tác động của việc khai thác gỗ như vậy sẽ gây xói mòn đất. Ở đây, anh có thể đi nhanh hơn. Tốc độ của anh là gần hai km một giờ, nhanh hơn nhiều so với mong đợi. Đến nửa đêm, chân anh lại bắt đầu ra báo hiệu mệt mỏi. Anh nhận ra một lần nữa rằng mệt mỏi là một yếu tố tích lũy. Một người dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể tiêu trừ mệt mỏi như vậy nếu không nghỉ ngơi nhiều hơn một ngày. Anh tự hỏi liệu độ cao có phải là nguyên nhân chính không. Trong mọi trường hợp, anh vẫn chiến đấu để theo kịp tốc độ, để giữ cho sự tỉnh táo, để ghi nhớ con đường mà anh phải đi theo. Hoạt động của bộ binh đòi hỏi trí tuệ cao hơn nhiều so với những gì mà hầu hết mọi người nhận ra, và trí tuệ luôn là nạn nhân đầu tiên của sự mệt mỏi.

Anh nhớ có một ngôi làng nhỏ trên bản đồ, cách nơi anh ở bây giờ khoảng nửa km xuống đồi. Bốn mươi phút trước, anh đã tra bản đồ lúc đứng nghỉ và chỉ còn một cây số nữa, anh rẽ phải theo cột mốc. Giờ anh có thể nghe thấy tiếng ồn từ hướng đó. Có vẻ kỳ quặc. Anh nghe nói những người nông dân địa phương đã làm việc rất vất vả ở đồn điền cà phê, giờ họ phải đi ngủ rồi chứ. Có một tín hiệu rõ ràng mà Ding không nhận thấy, nhưng anh nghe thấy mọi người hét lên … hoặc giống như tiếng thở hổn hển, điều này chỉ xảy ra khi…

Anh bật kính nhìn đêm của mình và nhìn thấy ai đó đang chạy về phía mình. Anh không thể nhận ra….rồi anh nhận ra. Đó là một cô gái, đang chạy với kỹ năng đáng nể xuyên rừng. Phía sau cô là ai đó đang chạy đuổi theo với kỹ năng kém hơn. Chavez bấm nút tín hiệu nguy hiểm trên radio. Phía sau anh mọi người đều dừng lại và chờ tín hiệu báo yên.

Cô ta không phải là người duy nhất. . Người phụ nữ loạng choạng và đổi hướng. Vài giây sau, cô lại vấp ngã và tiếp đất ngay trên chân Chavez.

Viên trung sỹ che miệng cô bằng tay trái và đặt một ngón tay lên môi bằng tay phải, làm một cử chỉ hãy yên lặng. Mắt cô mở to và mặt tái nhợt khi thấy anh— hay đúng hơn là không thấy —vì Chavez bị bôi sơn ngụy trang và trông giống như một nhân vật trong phim kinh dị.

“Đừng sợ, senorita. Tôi là quân nhân và không làm tổn thương phụ nữ. Ai đang đuổi theo cô vậy?” Anh bỏ tay ra khỏi miệng cô, hy vọng cô sẽ không hét lên

Nhưng cô không thể hét dù có muốn, thay vào đó cô chỉ thở hổn hển. Cô đã chạy quá nhanh trong một đoạn dài “Một trong những người lính của họ, đám đàn ông với súng. Tôi…”

Nghe thấy tiếng chạy lại càng lúc càng gần, anh lại che miệng cô “Em ở đâu?” giọng nói lại vang lên. Cứt thật!

“Chạy qua đó” Chavez chỉ hướng cho cô “đừng dừng lại và đừng dừng lại. Đi!”

Cô gái chạy biến mất và người đàn ông chạy theo hướng phát ra tiếng. Hắn chạy ngay qua Ding Chavez cách 1 bước chân. Viên trung sỹ kéo vai hắn lại, nắm lấy người và vật hắn xuống, cả hai người đều ngã xuống và con dao của viên trung sỹ cứa qua cổ hắn. Hắn ngạc nhiên chỉ kịp ú ớ. Khí trong huyết quản cùng máu thi nhau chảy ra và hắn chỉ kịp dãy dụa vài cái trước khi chết. Nạn nhân có con dao của hắn và Chavez đặt nó vào vết thương. Anh hy vọng cô gái sẽ không bị đổ lỗi về cái chết của hắn, nhưng anh đã làm tất cả những gì có thể rồi. Đại úy Ramirez xuất hiện sau đó 1 phút và tỏ vẻ không vui

“Không còn cách nào, sir” Chavez tự bào chữa. Thực tế anh đang cảm thấy rất tự hào. Dù sao thì nghĩa vụ của người lính chẳng phải là bảo vệ kẻ yếu sao?

“Di chuyển cái mông của cậu ra khỏi đây mau’

Cả đội di chuyển đặc biệt nhanh ra khỏi khu vực này vì sợ ai đó sẽ tìm đến cái xác, nhưng rồi không ai nghe thấy tiếng động lạ. Vậy là một đêm vộ sự đã qua. Họ đến điểm dừng chân trước bình minh theo đúng kế hoạch định trước. Ramirez cài đặt radio và gọi điện

“Đã rõ. KNIFE, chúng tôi đã vị trí và điêm đến của cậu. Chúng tôi chưa xác nhân được lệnh đồng ý sơ tán. Xin hãy gọi vào khoảng 18.00 Lima (giờ địa phương). Đến lúc đó mọi thứ sẽ được giải quyết rõ ràng. Over”

“Đã rõ, sẽ gọi lại vào lúc 18.00. KNIFE cắt”

“Rất tiếc về BANNER” Một liên lạc viên nói với người kia “loại chuyện này khó tránh khỏi”

“Tên anh là Johns?”

“Đúng vậy” viên đại tá nói mà không quay lại. Ông vừa quay trở lại từ chuyến bay thử nghiệm. Động cơ mới – thực ra là phiên bản cải tiến từ cái-động-cơ-5-tuổi- đã dùng rất tốt. Chiếc Pave Low III đã hoạt động trở lại. Đại tá Johns quay lại nhìn xem ai đang nói chuyện