Chương 26 CÔNG CỤ CỦA NHÀ NƯỚC
Thanh tra O’Day rất biết ơn ngôi sao may mắn của mình – ông là người Ireland và tin vào số phân – rằng Cutter là một tên ngu. Giống như các vị cố vấn an ninh quốc gia trước, ông ta không thích có một mật vụ bảo vệ và người này rõ ràng chẳng biết gì về kỹ thuật giám sát cả. Đối tượng lái thẳng lên đại lộ George Washington hướng về phía bắc, tin chắc không ai chú ý đến mình. Không nhìn lại, không lái xe vào đường một chiều, không học được bất kỳ mánh khóe nào trên chương trình TV dành cho cảnh sát hay trong tiểu thuyết trinh thám của Philip Marlowe vốn luôn khiến Patrick O’Day thích thú. Thậm chí ông còn có thời gian bật đĩa của Chandler trong quá trình giám sát ông ta. Ông vốn nghĩ rằng vụ án trên truyền hình khó nắm bắt hơn so với vụ án thực tế, nhưng đó là bằng chứng cho thấy Marlowe sẽ là một đặc vụ tuyệt vời nếu ông tác giả làm việc cho FBI. Nhiệm vụ ông đang thực hiện chẳng cần đến mấy tài năng. Cutter có thể là một tướng 3 sao của Hải quân, nhưng vẫn chỉ là đứa bé trong rừng âm mưu. Chiếc xe cá nhân của ông ta chậm chí còn chẳng thèm đổi làn và O’Day nghĩ ông ta sẽ rẽ thẳng đến CIA trừ khi có mối quan tâm bất thường đến Trạm Nghiên Cứu Cao tốc Fairbanks thuộc Cơ Quan Quản Lý Đường Cao Tốc Liên Bang vốn đã hết giờ làm. Rắc rối là, thật không dễ dàng để theo kịp Cutter khi mà không có bãi xe ẩn nào quanh đây – an ninh của CIA tốt thật. O’Day cho người đồng nghiệp xuống xe, đi đến hàng cây bên đường để tiếp tục theo dõi, đồng thời gọi một chiếc xe khác đến hỗ trợ. Ông đoán Cutter sẽ xuất hiện sau đó không lâu và sẽ lái xe về thẳng nhà
Vị cố vấn an ninh quốc gia không bao giờ nghĩ đến chuyện mình bị theo dõi và đậu xe ở vị trí VIP. Như thường khi, có người ra giữ cửa và hộ tống ông ta vào văn phòng Ritter ở tầng 7. Vị tướng ngay sau khi ngồi chưa ấm chỗ đã không rào đầu mà nói luôn
“Chiến dịch của các ông thực sự bị lộ rồi” ông ta cục cằn
“Ý ông là sao?”
“Ý tôi là tôi đã gặp Felix Cortez tối qua. Hắn biết về mấy nhóm quân, hắn biết về giám sát ở các sân bay. Hắn biết về mấy quả bom và hắn biết về chiếc trực thăng chúng ta đang sử dụng để hỗ trợ SHOWBOAT. Tôi sẽ cho dừng mọi thứ. Tôi đã ra lệnh cho chiếc trực thăng bay về Eglin và ra lệnh cho mấy người phụ trách liên lạc ở VARIABLE dừng ngay mọi hoạt động”
“Đồ khốn khiếp!” Ritter gầm lên
“Không phải là tôi khốn nạn. Ông đang phải nhận lệnh từ tôi đấy, Ritter. Rõ ràng chưa?”
“Còn người của chúng ta thì sao?” vị DDO hỏi
“Tôi sẽ sắp xếp. Ông không cần phải biết. Tất cả sẽ chìm xuống” Cutter nói “Các ông đã đạt được mục tiêu. Một cuộc chiến tranh băng đảng đang diễn ra. Xuất khẩu ma túy sẽ giảm đi 1 nửa. Chúng ta có thể để báo chi đăng tin rằng cuộc chiến ma túy đang dành thắng lợi”
“Và Cortez sẽ thay thế, phải không? Ông nghĩ rằng ngay khi hắn ấm chỗ thì mọi thứ sẽ quay lại như cũ không?”
“Vậy ông có nghĩ rằng hắn sẽ công khai chiến dịch này ra không? Ông có nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra với ông và thẩm phán nếu hắn làm thế không?”
“Cũng giống như chuyện sẽ xảy ra với ông thôi” Ritter trả miếng
“Tôi không sao cả. Tôi ở đó cùng với Bộ trưởng tư pháp. Tổng thống không bao giờ cho phép ông giết bất kỳ ai. Ông ấy không bao giờ nói bất cứ điều gì về xâm lược nước ngoài”
“Cutter, toàn bộ chiến dịch này là ý tưởng của ông”
“Ai nói thế? Anh có chữ ký của tôi trên văn bản ghi nhớ nào không?” viên tướng hỏi “Nếu chuyện này lộ ra, điều duy nhất anh có thể hy vọng là chúng ta sẽ ngồi chung nhà tù. Nếu cái gã Fowler đó thắng thì cả hai chúng ta đều ăn cứt. Điều đó có nghĩa rằng chúng ta không được để nó lộ ra, phải không?”
“Tôi có tên ông trong một bản ghi nhớ”
“Chiến dịch đó đã kết thúc rồi và cũng không có bằng chứng nào để lại cả. Vì vậy nếu ông làm gì đó vạch mặt tôi cũng tức là vạch mặt chính ông và đẩy CIA vào cáo buộc tệ hơn nhiều?” Cutter giờ cảm thấy khá tự hào về bản thân. Trên đường bay từ Panama về ông ta đã nghĩ toàn bộ câu chuyện “Trong trường hợp nào thì tôi chính là người ra lệnh. Sự liên quan của CIA trong chuyện này đến đây chấm dứt.Ông là người duy nhất có thông tin này. Tôi đề nghị ông nên hủy nó đi. Tất cả các hồ sơ liên quan đến SHOWBOAT, VARIABLE, RECIPROCITY và EAGLE EYE phải tiêu hủy. Chúng ta có thể giữ lại CAPER vì đây là phần bên kia chưa biết gì về nó. Hãy biến nó thành chiến dịch ngầm và chúng ta có thể tiếp tục khai thác. Ông đã nhận được lệnh. Thi hành đi”
“Có vài thứ sẽ nằm ngoài kiểm soát của ông”
“Ở đâu? Ông có nghĩ người ta tự nguyện vào nhà tù liên bàng à? Hay người của ông Mr. Clark sẽ tuyên bố sự thật rằng anh ta đã giết hơn 30 người? Hay vi đội bay hải quân đó sẽ viết một cuốn sách để thông báo rằng mình đã thả 2 quả bom thông minh vào nhà dân ở một nước đồng minh? Những người phụ trách radio ở VARIABLE chẳng bao giờ thực sự nhìn thấy gì cả. Phi công máy bay chiến đấu đã đã bắn rơi một số máy bay nhưng anh ta định nói cho ai? Máy bay radar phụ trách dẫn đường cho anh ta cũng không nhìn thấy anh ta bắn rơi máy bay nào cả vì họ luôn tắt trước. Những đặc vụ chỉ đạo chiến dịch trên mặt đất tại Pansacola sẽ không nói gì. Và chỉ có vài tên chở ma túy bằng đường hàng không bị bắt, tôi chắc chúng ta thừa cách để đối phó với chúng”
“Ông quên những đứa trẻ chúng ta điều lên dãy núi đó rồi” Ritteer lặng lẽ nói. Ông dường như đã biết trước tình hình
“Tôi cần thông tin chúng ở đâu để có thể chuẩn bị đón. Tôi sẽ tự xử lý qua chính kênh của mình nếu ông không phiền. Đưa tôi thông tin”
“Không”
“Đây không phải là yêu cầu. Ông biết rõ, tôi là người hoàn toàn có thể vạch trần ông. Vậy thì hãy cố mà lôi kéo tôi vào sai lầm này của ông như nỗ lực rửa sạch tội lỗi của mình”
“Chuyện đó sẽ vẫn làm rối tung cuộc bầu cửa cho mà xem”
“Vậy thì chắc chắn ông sẽ vào tù. Mẹ kiếp, tên Fowler đó thậm chí còn không nghĩ đến chuyện cho mấy tên giết người hàng loạt vào ghế điện. Sao ông không nghĩ hắn ta sẽ phản ứng thế nào với việc thả bom vào những người thậm chí còn chưa bị buộc tội – và hắn ta sẽ phản ứng thế nào với “thiệt hại phụ” các ông hay nhắc đến? Ritter, đây là cách duy nhất đó”
“Clark đang quay lại Colombia. Tôi đang cử anh ta đi săn Cortez. Điều đó sẽ giúp kết thúc tất cả” Đây là lá bài cuối cùng của Ritter nhưng nó không đủ mạnh
Cutter chuyển tư thế ngồi “ Và chuyện gì xảy ra nếu hắn công khai mọi thứ? Nó không đáng phải rủi ro như thế. Gọi con chó của ông về đi. Đó cũng là lệnh đấy. Nào, đưa cho tôi thông tin và tiêu hủy toàn bộ hồ sơ của ông đi”
Ritter không muốn làm điều đó. Nhưng ông không nhìn thấy có lựa chọn thay thế nào. Vị DDO đi tới chiếc két sắt trên tường của mình – tấm panel mở ra. Ông lấy các tài liệu ra khỏi két và đưa cho Carter một sơ đồ chiến thuật từ các tài liệu SHOWBOAT II.
“Tôi muốn tất cả được hoàn thành trong đêm nay”
Ritter thở ra “Sẽ xong”
“Tốt” Cutter gấp bản đồ bỏ vào túi, rời văn phòng mà không nói thêm gì
Ritter tự nhủ, sao mọi chuyện lại kết thúc thế này. 30 năm phục vụ chính phủ, điều hành các điệp viên trên khắp thế giới, làm mọi thứ quốc gia cần và giờ ông phải thực hiện một lệnh gây sốc, nếu không anh ta sẽ phải giải trình trước Quốc hội, tòa án và nhà tù. Giải pháp tốt nhất bây giờ là đưa người khác đến đó cùng với ông. Nó không đáng. Bob Ritter lo lắng cho những đứa trẻ đó trên núi, nhưng Cutter nói ông ta sẽ lo cho họ. Vi phó giám đốc CIA (phụ trách các chiến dịch và hiện trường) tự nhủ rằng mình có thể tin lời người đàn ông đó hứa, dù ông biết thực ra không tin tý nào và biết rõ việc giả vờ tin này chỉ là sự hèn nhát của ông mà thôi
Ông lấy bộ hồ sơ trên giá sắt riêng mình, để chúng trên bàn làm việc. Cạnh bức tường là chiếc máy hủy tài liệu, một thiết bị văn phòng rất quan trọng trong các cơ quan chính phủ hiện đại. Các tài liệu này là bản sao duy nhất của chiến dịch. Các nhân viên trong chiếc xe tải liên lạc trên đỉnh đồi ở Panama đã phá hủy bản gốc ngay sau khi gửi thông tin bằng vệ tinh đến văn phòng của Ritter. CAPER thông qua NSA nhưng thông tin liên lạc không qua họ. Và những file này sẽ biết mất trong núi dữ liệu dưới tầng hầm tòa nhà phức hợp Fort Meade
Máy lớn và có phễu tự động. Việc các quan chức cấp cao của chính phủ tiêu hủy tài liệu là điều hoàn toàn bình thường. Văn bản thừa của thông tin nhạy cảm không phải là một kho báu, mà là một sự phiền toái có thể khiến bạn gặp rắc rối. Không ai để ý chiếc túi ni lông sạch đầy giấy vụn từng là tài liệu tình báo cực kỳ quan trọng. CIA đốt hàng tấn tài liệu mỗi ngày và sử dụng nhiệt lượng tỏa ra khi đốt tài liệu để cung cấp nước nóng cho các phòng tắm. Ritter đặt các tài liệu vào trong cái phễu, xếp chồng lên nhau khoảng nửa inch một lần và xem các tài liệu lưu trữ lịch sử về toàn bộ chiến dịch của ông biến thành một đống rác.
“Ông ta kia rồi” một đặc vụ nói vào radio cầm tay “đi về hướng nam”
3 phút sau O’Day đón viên đặc vụ. Chiếc xe hỗ trợ đã đuổi kịp Cutter và khi O’Day đuổi kịp, ông thấy ông ra đang trên đường quay lại Fort Myer, khu VIP phía đông câu lạc bộ sĩ quan trên đường Sherman. Cutter sống trong một biệt thự gạch đỏ với mái hiên có màn che nhìn ra Nghĩa trang Quốc gia Arlington, nơi chôn cất nhiều anh hùng. Đối với sĩ quan O’Day, người đã từng tham gia Chiến tranh Việt Nam, dựa trên kiến thức về con người và vụ việc, ông cảm thấy việc để một người như vậy sống ở nơi này là một sự báng bổ đối với những vị anh hùng. Đặc vụ FBI tự nhủ có thể kết luận của ông không chính xác, nhưng bản năng nói với ông nó hoàn toàn đúng khi quan sát người đàn ông kia khóa xe và bước vào trong nhà
Một đặc quyền khi trở thành thành viên đội ngũ của Tổng Thống là ông ta được hưởng an ninh cá nhân tuyệt vời khi muốn và tất nhiên là cả đường dây điện thoại của ông ta cũng được các nhân viên sở mật vụ các cơ quan chính phủ khác cũng sẽ làm việc siêng năng để đảm bảo an toàn. Để cài đặt thiết bị nghe lén vào đường dây của ông ta, FBI sẽ phải giải thích, và trước tiên phải nhận được sự chấp thuận của tòa án, mà cả hai điều này hiện chưa được thực hiện. Cutter gọi đến số thuê bao của một mạng dịch vụ điện thoại lớn trong khu vực (WATS) với quay số miễn phí 800 trước- và nói một vài từ. Nếu có ai đó ghi âm cuộc điện thoại thì ông ta sẽ không dễ giải thích nhưng cả cả người nghe lén cũng thế. Mỗi từ ông ta nói là đều là từ đầu tiên trong một trang từ điển, số là mỗ trang có 3 chữ số. Cuốn từ điển cũ này được đưa cho ông ta trước khi ông ra rời khỏi ngôi nhà Panama đó và ông ta cũng sớm vứt bỏ nó thôi. Mã liên hệ này rất đơn giản và hiệu quả và những từ ông ta nói trên mỗi trang lần lượt là các tọa độ các địa điểm ở Colombia trên bản đồ. Người bên kia cúp máy sau khi lặp lại những lời vừa nói. Cước phí của cuộc gọi này sẽ không xuất hiện trên hóa đơn đường dài của Cutter. Số WATS này sẽ bị cắt ngay ngày hôm sau. Bước cuối cùng là lấy chiếc đĩa mềm nhỏ trong túi ra. Giống như nhiều người, ông ta có những cục nam châm dùng để đính các tin nhắn trên cánh cửa tủ lạnh. Giờ ông ta lấy một trong số cục nam châm đó chà sát nhiều lần trên đĩa để phá hủy dữ liệu trong đó. Đĩa mềm này là bằng chứng duy nhất cho thấy các quân nhân đã tham gia vào Chiến dịch Showboat, và đây là phương tiện cuối cùng để tái mở lại kênh radio vệ tinh kết nối với họ. Giờ nó đã bị phá hủy. SHOWBOAT là điều không bao giờ xảy ra
Hoặc đó là điều mà Trung tướng James A. Cutter, USN, tự nhủ. Ông ta pha chế đồ uống và bước ra hiên nhà, nhìn xuống nghĩa trang, được lót bằng vô số bia mộ, xuyên qua cây xanh. Đã rất nhiều lần ông ta đi bộ dạo quanh những ngôi mộ của những người lính vô danh đó, ngắm nhìn những người lính Bảo vệ Phủ Tổng thống đi qua đi lại như máy móc để bảo vệ nơi an nghỉ của những người đã hết lòng phục sự tổ quốc. Giờ đây ông ta nghĩ sẽ lại có thêm những người lính vô danh khác, đã ngã xuống trên những cánh đồng vô danh nào đó. Nơi đây là nơi chôn cất những người lính vô danh đã hy sinh khi chiến đấu tại Pháp trong Chiến tranh thế giới thứ nhất và biết mình chiến đấu vì cái gì – hoặc Cutter tự sửa, đó là ông ta nghĩ thế. Nhưng hầu hết họ thường không hiểu nguyên nhân thực tế là gì vì những gì nói với họ đôi khi lại không phải sự thật. Tuy vậy, nếu tổ quốc vẫy gọi thì tất cả họ đều sẵn sàng. Để hiểu được trò chơi vận hành thế nào thì bạn thực sự cần có tầm nhìn để biết cách nó vận hành. Và nó không phải lúc nào cũng…gì nhỉ? Đồng điệu với những gì tuyến bố với đám lính. Ông ta nhớ tới thời gian phục vụ tại ngoài khơi bờ biển Việt Nam, khi còn là một sỹ quan trên tàu khu trục, ngắm những khẩu đại bác năm inch đang nện vào bãi biển trước mặt và tự hỏi cảm giác của người lính bộ binh phải sống trong bùn sẽ thế nào. Nhưng họ vẫn phục vụ đất nước, không biết rằng bảm thân tổ quốc cũng không biết mình cần hay muốn gì. Quân đội được tạo thành từ những người lính trẻ làm nhiệm vụ mà không cần hiểu, sẵn sàng cống hiến cuộc đời, và trong trường hợp này là cả sinh mạng
“Mấy gã tội nghiệp” ông ta thì thầm. Nó thật sự tệ, phải không? Nhưng ông ta cũng bất lực
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, đường liên lạc radio đã bị cắt đứt. Viên trung sỹ phụ trách liên lạc nói rằng hệ thống chuyển tin vẫn làm việc tốt, nhưng không có câu trả lời nào từ VARIABLE lúc 6.00 theo giờ địa phương. Đội trưởng Ramirez tỏ ra không vui nhưng vẫn quyết định đến điểm sơ tán. Việc Chavez giết tên hãm hiệp không gây ra tác động xấu nào và viên trung sỹ trẻ tiếp tục đẫn đầu toàn đội, hy vọng sẽ không còn rắc rối nào nữa. Kẻ thù đã lục soát khu vực này, ngu xuẩn và tệ hại, và sẽ không quay lại sớm. Đêm nay sẽ diễn ra dễ dàng thôi. Họ di chuyển về phía nam, mỗi giờ lại dừng lại nghỉ ngơi ở điểm tập kết, cử người vòng ra phía sau xem có đuôi bám theo hay không, nhưng không thấy gì. Vào lúc 4.00 sáng ngày tiếp theo, họ đã đến được khu vực sơ tán. Đó là một con đường băng không xa đỉnh núi tám nghìn bộ, thấp hơn những rặng núi lớn đó, tạo điều kiện thuận lợi cho việc tiếp cận được che giấu. Trực thăng có thể đón họ ở hầu hết mọi nơi, nhưng mối quan tâm chính của họ là việc che giấu hoạt động. Họ sẽ được đón đi và không ai có thể thông mình hơn thế. Thật tiếc về những người đã hy sinh nhưng không ai thực sự biết họ ở đây làm gì và nhiệm vụ, dù có hy sinh, cũng đã thành công. Đội trưởng Ramirez đã nói vậy.
Anh dàn quân để canh gác mọi lối vào. Để đề phòng những tình huống bất lợi hoặc bất ngờ, anh cũng triển khai phòng ngự để rút lui. Sau khi triển khai đội hình xong, anh lại nhấc radio vệ tinh lên và bắt đầu gọi, nhưng một lần nữa, vẫn không có phản hồi từ VARIABLE. Anh không biết vấn đề ở đâu, nhưng cho đến nay không có dấu hiệu của bất kỳ sự cố nào, nhưng sự cố liên lạc đã khiến sĩ quan bộ binh không biết gì. Anh vẫn chưa quá lo lắng về vấn đề này. Ít nhất là chưa
Clark rất ngạc nhiên khi nhận được bức điện. Anh và Larson vừa lên kế hoạch bay trở lại Colombia thì điện tín gửi đến. Thông điệp của bức điện chỉ là một vài từ khó hiểu, nhưng đủ để khiến Clarke tức giận. Biết rằng mất bình tĩnh trong trường hơp này chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn, nên anh cố gắng kiềm chế cơn giận của mình. Anh muốn gọi về Langley nhưng quyết định từ bỏ, sợ rằng lệnh sẽ lại được ban hành theo cách kho mà bất tuân. Khi bình tĩnh lại, đầu óc anh bắt đầu xoay chuyển làm việc. Clark tự nhắc mình rằng cơn giận sẽ cản trở suy nghĩ bình thường, và như thế rất nguy hiểm. Mẹ nó chứ, giờ anh phải nghĩ. Trong vòng 1 phút, anh quyết định đã đến lúc phải chủ động hơn một chút
“Đi nào Larson chúng ta sẽ đi dạo”
Cũng dễ thôi. Hiện anh vẫn là “Đại tá Williams” đối với Không Quân và có xe riêng cho mình. Sau khi lấy được một chiếc bản đồ, Clark cẩn thận nhớ con đường dẫn lên đỉnh đồi….Mất khoảng 1 giờ, mấy trăm yard cuối vòng vèo như mê cung trên một con đường đầy ổ gà. Chiếc xe van vẫn ở đó, vẫn có viên lính canh vũ trang, người bước tới họ chào hỏi hờ hững
“Bình tĩnh nào, anh lính, Tôi đã từng ở đây trước đây”
“Ồ, là anh…nhưng sir, tôi được lệnh…..”
Clark ngắt lời “Đừng tranh cãi với tôi. Tôi biết lệnh của cậu. Thế cậu nghĩ tôi đang làm quái gì ở đây? Giờ hãy là anh chàng tốt bụng và cất khẩu súng đi trước khi bị thương” Clark bước qua cậu ta, một lần nữa lại khiến Larson ngạc nhiên. Anh chàng vẫn đang hơi sợ trước khẩu súng đang nạp đạn chĩa vào mình
“Chuyện gì thế?” Clark hỏi ngay khi vào trong. Anh nhìn quanh. Tất cả thiết bị đều đã tắt. Chỉ còn tiếng ồn duy nhất của máy điều hòa nhiệt độ
“Họ buộc chúng tôi dừng lại” vị sỹ quan thông tin liên lạc trả lời
“Ai đã buộc các anh dừng lại?”
“Nghe này, tôi không thể nói. Được rồi. Tôi được lệnh rằng chúng tôi phải tắt máy. Chuyện là thế đấy. Cậu muốn câu trả lời, hãy đến gặp Mr. Ritter”
Clakr bước thẳng tới người đàn ông đó “Ông ấy đang ở rất xa”
“Tôi đã nhận được lệnh”
“Lệnh gì?”
“Lệnh đóng máy. Mẹ kiếp! Chúng tôi không được chuyển hay nhận bất kỳ thông tin gì từ trưa hôm trước” người đàn ông nói
“Ai đã ra lệnh cho các anh?”
“Tôi không thể nói!”
“Vậy ai phụ trách đội hiện trường?”
“Tôi không biết. Có ai đó. Ông ta nói rằng an ninh của chúng ta đã bị lộ và nó sẽ được chuyển cho ai đó khác”
“Ai…lần này anh có thể nói với tôi” Giọng Clark bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên
“Không, tôi không thể”
“Anh có thể gọi cho đội hiện trường không?”
“Không”
“Tại sao không?”
“Radio vệ tinh được mã hóa. Phương pháp giải mã được lưu trữ trên đĩa mềm. Chúng tôi đã tạo ba bản sao của mật khẩu, hai trong số đó đã bị phá hủy, bản thứ 3 đã bị ông ta lấy đi”
“Làm thế nào có thể khôi phục được liên lạc?”
“Không có cách nào cả. Thuật toán mã hóa này là duy nhất, nó được tính toán dựa trên thời gian điều hướng và thời gian truyền của vệ tinh khác nhau. Tính bảo mật cực kỳ cao và hầu như không thể sao chép”
“Nói cách khác, những đứa trẻ đó giờ đã bị cắt đứt với thế giới bên ngoài”
“Chà, không, ông ta lấy đi cái đĩa thứ ba và có ai đó khác….”
“Anh thực sư tin điều đó à?” Clark hỏi.
Người đàn ông ngập ngừng trước khi trả lời và nó giọng tỏ rõ sự yếu ớt không phản kháng
“Anh vừa nói với tôi rằng thông tin liên lạc không thể bị xâm nhập, nhưng anh lại chấp nhận tin lời của người chưa bao giờ gặp trước đây. Chúng ta có 30 đứa trẻ ngoài kia và có vẻ như chúng đã hoàn toàn bị bỏ rơi, Giờ, ai là người ra lệnh đó?”
“Cutter”
“Ông ta đã ở đây?”
“Hôm qua”
“Chúa ơi” Clark nhìn quanh. Viên sỹ quan kia không dám nhìn lên. Cả hai người đều nghĩ về những gì thực sự xảy ra và cung đi đến cùng kết luận giống anh “Ai lập kế hoạch liên lạc cho kế hoạch này?”
“Là tôi”
“Thế radio chiến thuật của họ thì sao?”
“Về cơ bản là đồ thương mại, chỉnh sửa một chút. Họ có thể lựa chọn 1 trong 10 tần số SSB”
“anh có những tần số đó không?”
“Có, nhưng…”
“Đưa cho tôi ngay bây giờ” Người đàn ông đó muốn nói không, nhưng rồi anh ta quyết định làm khác. Anh ta có thể nói Clark đã đe dọa mình và giờ không phải là lúc tiến hành chiến đấu trên chiếc xe van này. Chuyện này cũng đúng tôi. Vào lúc này anh ta rất sợ Mr. Clark. Anh ta rút ra tờ giấy ghi các tần số trong ngăn kéo. Cutter đúng là nghĩ đến chuyện hủy giấy tờ nhưng anh ta vẫn nhớ các tần số đó
“Nếu có ai hỏi…”
“Anh chưa bao giờ có mặt ở đây, sir”
“Rất tốt” Clark bước ra khỏi xe và biến mất trong bóng tối “Quay trở lại căn cứ không quân đi” Clark nói với Larson “chúng ta phải tìm một chiếc máy bay trực thăng”.
Cortez đã thực hiện một chuyến đi đến Anselma trong bảy giờ và không khiến bất kỳ ai chú ý, hắn đã để lại phương pháp liên lạc để làm cách nào tìm ra hắn và giờ hắn có thể nghỉ ngơi, tắm táp và đợi điện thoại reo. Đầu tiên, hắn cần tự chúc mừng bản thân đã thiết lập được một mạng lưới liên lạc ở Hoa Kỳ ngay sau khi tham gia cartel; tiếp đến là giao dịch với Cutter dù đây không phải chuyện chính. Hắn đã suýt thua dù thằng Mỹ này thật ngu xuẩn, không giống như Carter và bộ sậu. Nhưng ít nhất vị cự tổng thống còn hành động vì lý do nhân đạo chứ không phải vì lợi thế chính trị. Vấn đề bây giờ chỉ là chờ đợi. Phần thú vị là cuốn sách mã đang sử dụng. Nó ngược lại với cách làm thông thường, vì thông thường khi lấy sách làm sách mã thì người ta sẽ dựa vào các con số để tìm các chữ trong sách, và lần này thầy dùng các chữ để tìm các con số. Cortez đã có bản đồ chiến thuật của Mỹ – bất kỳ ai cũng có thể mua bản đồ quân sự của Mỹ từ Cơ quan Bản đồ Quốc phòng và hắn đang tự mình sử dụng chúng để điều hành chiến dịch chống lại đám lính mũ nồi xanh đó. Phương pháp sử dụng cuốn sách như một cuốn sách mật mã an toàn và đáng tin cậy hơn trong việc truyền tải thông tin, và hiện nay nó thậm chí còn hơn thế nữa.
Cortez cảm thấy khó chịu khi phải chờ đợi, nhưng hắn cũng cảm thấy thú vị khi phải chờ đợi, suy tính về hành động tiếp theo của mình. Hắn biết phải làm gì trong hai bước tiếp theo, nhưng sau đó thì sao? Hắn cho rằng Cartel đang bỏ qua thị trường châu Âu và Nhật Bản. Cả hai khu vực đều rất nhiều tiền và trong khi Nhật thì hơi khó xâm nhập – rất khó để có được hàng hóa vào thị trường Nhật Bản bằng các biện pháp hợp pháp – Châu Âu thì dễ hơn nhiều. Sự hình thành dần dần của Cộng đồng Châu Âu (EEC) đã biến lục địa Châu Âu thành một chính thể thống nhất và các hàng rào thuế quan sẽ sớm được phá bỏ. Đây sẽ là cơ hội chỉ có một lần trong đời dành cho Cortez. Vấn đề là phải tìm ra các cổng ra vào, một số nơi an ninh không chặt chẽ hoặc một số nơi có thể dùng tiền thương thảo, rồi sau đó thiết lập mạng lưới phân phối. Dù sao thì giảm xuất khẩu tới Mỹ cũng không ảnh hưởng lắm tới thu nhập của Cartel. Thị trường Châu Âu vẫn chưa thực sự phát triển và hắn sẽ bắt đầu mở rộng thị trường của Cartel bằng các sản phẩm cộng thêm. Tại Mỹ, giảm cung cấp cũng sẽ khiến tăng gia. Thực tế, hắn hy vọng rằng những gì hắn hứa với Cutter – chắc chắn chỉ là lời hứa tạm thời – sẽ tạo ra một tác động nhỏ nhưng tích cực tới thu nhập của Cartel. Cùng lúc vời nguồn cung ngày càng cạn kiệt, thì mạng lưới cung cấp các sản phẩm rộng lớn của Hoa Kỳ sẽ sớm có thể tự cải thiện. Những người mạnh mẽ và hiệu quả sẽ tồn tại, và một khi vị trí của họ được đảm bảo, công việc kinh doanh sẽ hoạt động trơn tru. Đối với bọn Yanquis, tội phạm bạo lực gây đau đầu hơn là việc sử dụng ma túy gây ra. Một khi vấn đề bạo lực được giảm bớt, bản thân vấn đề sử dụng ma túy sẽ không còn là vấn đề lớn trong số các vấn đề xã hội khác nhau ở Hoa Kỳ. Cartel sẽ không bị ảnh hưởng. Miễn là mọi người sẵn sàng thưởng thức các sản phẩm của nó, thì sự giàu có và quyền lực của Cartel vẫn sẽ tăng lên từng ngày.
Khi điều này xảy ra, bản thân Colombia sẽ bị dễ xâm nhập hơn, nhưng tinh vi hơn. Khi Cortez được đào tạo chuyên ngành, Colombia cũng là những gì hắn đã được học. Hiện giờ những tên trùm ma túy này đang dùng đến những thủ đoạn tàn ác và áp lực cao, chúng cho rất nhiều tiền nhưng đồng thời đe dọa giết chết. Không, tình trạng đó cũng sẽ phải kết thúc. Nhu cầu cocaine ở các nước phát triển vẫn đang tạm thời ở mức cao, phải không? Không sớm thì muộn, nó sẽ trở nên không được ưa chuộng và nhu cầu về nó sẽ giảm xuống. Các trùm ma túy không thấy điều đó. Khi điều này bắt đầu xuất hiện, nếu Cartel muốn tồn tại trong nghịch cảnh, tổ chức này phải có một nền tảng chính trị vững chắc và một cơ sở kinh tế đa dạng, điều này sẽ đòi hỏi nó phải có lập trường phối hợp hơn trong việc đối phó với quốc gia của mình. Cortez cũng đã chuẩn bị xây dựng nền tảng này. Bước quan trọng đầu tiên để đạt được mục tiêu này là tiêu diệt một số trùm ma túy khó ưa. Lịch sử đã dạy rằng bất kỳ ai cũng có thể thỏa hiệp được, chỉ là cái giá và Cortez đã chứng minh điều đó.
Điện thoại reo. Hắn trả lời, ghi nhanh vài lời bên kia nói với anh rồi cúp máy. Hắn lấy từ điển ra và nhanh chóng bắt đầu vẽ nó lên bản đồ chiến đấu. Hắn thấy rõ là mấy tên lính mũ nồi xanh này không phải bọn ngu. Trại của họ được đặt ở những nơi không thể tiếp cận, và việc tấn công hoặc phá hủy chúng sẽ khiến địch phải trả giá cao. Thật tệ, nhưng mọi thứ đều có giá của nó. Hắn tập hợp người của mình và bắt đầu chỉ thị qua radio. Trong vòng 1 giờ, các nhóm săn tìm đều tràn xuống núi để nhận lệnh truy kích, Hắn quyết định một lần cho tất cả. Điều này đảm bảo rằng mỗi đội sẽ được đối phó với lực lượng vượt trội, và các Vệ binh của trùm ma túy sẽ bị suy yếu đáng kể như hăn mong muốn. Tất nhiên, hắn sẽ không đích thân dẫn quân vào núi, điều này thật đáng tiếc, vì có thể sẽ rất thú vị khi được tận mắt chứng kiến.
Ryan suốt đêm không ngủ ngon. Âm mưu chống lại kẻ thù bên ngoài là một chuyện, đó chính là công việc của anh ở CIA, nỗ lực mang lại lợi thế cho đất nước, đặt kẻ thù vào thế bất lợi, gây hại cho họ và hơn thế. Đây là công việc của anh và cũng là cách anh phục vụ chính phủ. Nhưng âm mưu chống lại chính chính phủ của mình lại là chuyện khác. Thực tế này khiến anh không ngủ được
Jack vẫn đang ngồi trong thư viện, với ngọn đèn đọc sách vẫn bật trên bàn Bên cạnh anh có 2 chiếc điện thoại, 1 đường dây an ninh và 1 đường dây thông thường. Điện thoại thông thường nổ chuông
“A lô?’
“tôi là John” giọng bên kia nói
“Có chuyện gì vậy?”
“Có ai đó đã cắt hỗ trợ cho đội hiện trường rồi”
“Nhưng tại sao?”
“có lẽ ai đó muốn họ biến mất”
Ryan cảm thấy ớn lạnh sống lưng “Anh đang ở đâu?”
“Panama. Liên lạc đã bị cắt đứt và trực thăng đã đi rồi. Chúng ta đang có 30 đứa trẻ trên đỉnh núi chờ giúp đỡ, nhưng sự giúp đỡ này sẽ không bao giờ đến”
“Làm cách nào tôi có thể liên lạc với anh?” Clark đưa cho anh số liên lạc
“Được ồi. Tôi sẽ gọi lại cho anh vài giờ nữa”
“Sẽ phải chống chọi từng giây đấy” Đường dây cắt đứt
“Chúa ơi” Jack nhìn vào bóng tôi trong thư viện. Anh gọi đến văn phòng thông báo mình sẽ tự lái xe đi làm. Rồi anh gọi cho Dan Murray
1 tiếng sau, Ryan quay trở lại trụ sở FBI. Murray đang đợi anh và dẫn lên lầu. Shaw cũng có mặt ở đấy, đưa cho anh tách cà phê cần-phải-có để bình tĩnh hơn
“Người hiện trường của chúng tôi vừa gọi cho tôi ở nhà. VARIABLE đã tắt và trực thăng vốn phải mang họ ra khỏi đó đã bị điều đi. Anh ấy nghĩ họ sẽ …mẹ kiếp…anh ấy nghĩ….”
“Phải” Shaw nhận xét “Nếu vậy thì chúng ta có lẽ đang có một tình huống vi phạm luật ngay lúc này. Âm mưu giết người. Dù vậy, sẽ khó hơn một chút”
“Vứt mẹ luật của anh đi…còn những người lính thì sao?”
“Làm cách nào chúng ta có thể đưa họ ra?” Murray hỏi
“Trợ giúp từ….không, chúng ta không thể để người Colombia liên quan vào được, phải không?”
“Cậu nghĩ họ sẽ phản ứng như thế nào trước sự xâm lược của quân đội nước ngoài?” Shaw lưu ý “Cũng sẽ giống như cách chúng ta phản ứng thôi”
“Đến thẳng trước mặt Cutter thì sao?” Jack hỏi
Shaw trả lời “Đến trước mặt ông ta với cái gì? Chúng ta đang có gì? Vài tấm ảnh. Ồ, chắc rồi, chúng ta có thể đến hỏi cuộc trao đổi với mấy gã phụ trách liên lạc và phi hành đoàn chiếc trực thăng, nhưng họ sẽ giữ quyền im lặng một thời gian, và rồi sao? Trong lúc chúng ta đang giải quyết chuyện này thì mấy người lính sẽ chết”
“Và nếu chúng ta có thể đưa họ ra, thì vụ này sẽ thế nào?” Murray hỏi
“Mọi người sẽ tìm cách chạy tội, giấy tờ sẽ bị hủy….”
“Nếu tôi có thể đưa ra đề nghị, thưa các quý ông, tại sao chúng ta không quên chuyện ở phòng xử án trong lúc này và cố gắng tập trung vào việc đưa những bộ binh đó ra khỏi cái đất nước da đỏ chết tiệt đó?”
“Đưa họ ra ngoài là đúng rồi, nhưng…”
“Anh nghĩ vụ của anh sẽ được xử lý tốt hơn nếu có thêm 30 hay 40 nạn nhân à?” Ryan gào lên “Mục đích ở đây là gì?”
“Jack, bình tĩnh nào” Murray nói
“Vụ của anh diễn ra ở đâu? SẼ thế nào nếu Tổng Thống là người chấp thuận chiến dịch này, với Cutter là người trung gian và không có lệnh viết tay nào hết? CIA đã thực hiện các nhiệm vụ dựa trên mệnh lệnh bằng lời nói trước đây và các lệnh này đều hợp pháp trừ trường hợp tôi được hướng dẫn đánh lừa Quốc Hội nếu họ hỏi, và họ còn chưa làm điều đó kìa! Bên cạnh đó, có một lỗ hổng nhỏ trong luật nói rằng chúng ta có thể tiến hành một chiến dịch ngầm mà không cần phải báo cho Quốc hội, bất kể đó là gì, chỉ cần sau đó có thời gian thông báo cho họ – hãy nhớ, giới hạn đối với hành động bí mật xuất phát từ Lệnh Hành PHáp từ Nhà Trắng. Vì vậy, việc giết người được ủy quyền bởi người đã ban hành Lệnh Hành pháp/ Lệnh Tổng Thống (Executive Order) chỉ có thể trở thành một vụ giết người hồi tố, nếu không có tình tiết liên quan trong vấn đề, thì thực tế sẽ không xảy ra! Tên ngu xuẩn nào đã đưa ra luật này chứ? Họ có bao giờ thực sự được tòa án kiểm tra không?”
“Cậu đã bỏ lỡ điều gì đó” Murray nói
“Phải,, Cutter có thể trả lời rằng đó hoàn toàn không phải là một hoạt động bí mật, mà là một hoạt động chống khủng bố bên quân đội. chuyện đó sẽ né tránh toàn bộ giám sát tình báo. Giờ chúng ta sẽ phải hành động dưới Dự Luật Quyền Hạn Chiến Tranh vốn có yếu tố độ trễ thời gian khác. Có bất cứ điều nào trong những luật này được tòa án kiểm tra chưa?”
“Chưa thực sự” Shaw trả lời “Có rất nhiều chỉ trích về mấy cái này nhưng không có cái nào thực sự đúng trọng điểm. Quyền hạn chiến tranh đặc biệt liên quan đến hiến pháp và không ai dám đưa nó ra tòa cả. Cậu đang ý chỉ gì vậy, Ryan?”
“Tôi có một CIA phải bảo vệ, đúng không? Nếu cuộc phiêu lưu này bị đưa ra ánh sáng, CIA sẽ trở lại những năm 70. Ví dụ, chương trình chống khủng bố của bên anh sẽ thế nào nếu không có tin tình báo của chúng tôi?” Jack thấy lời nói của anh đã ghi điểm. CIA là đối tác thầm lặng của FBI trong cuộc chiến chống khủng bố, cung cấp hầu hết dữ liệu cho FBI, Shaw không có lý gì lại không biết “Nói cách khác, từ những gì chúng ta đang nói trong suốt 2 ngày qua đây, vụ thực sự anh đang có là gì?”
“Nếu Cutter rút lại hỗ trợ cho chiến dịch SHOWBOAT, Cortez sẽ dễ dàng giết họ hơn, ông ta sẽ phải đối mặt với một tội danh âm mưu giết người luật của Quận Columbia. Trong trường hợp không có luật liên bang, các tội danh liên bang có thể được xử lý bởi luật thành phố áp dụng cho vi phạm. Một số hành động của ông ta được thực hiện ở Quận hoặc nơi khác trong Khối thịnh vượng chung, nằm trong tầm với của công lý. Đó là cách chúng tôi điều tra các vụ án vào những năm 70”
“Đó là những vụ án nào?” Jack hỏi Shaw
“Nó bắt đầu với phiên điều trần của Ủy ban Nhà thờ (Church Committee). Chúng tôi đã xem xét việc CIA âm mưu ám sát Castro và một số người khác – nhưng không có truy tố nào. Luật chúng tôi sẽ sử dụng là có quy chế về âm mưu, nhưng một số các vấn đề trong luật quá mơ hồ nên những cuộc điều tra đó sau đó đã bị hủy bỏ, mọi người đều nhẹ nhõm”
“Đây là tình huống tương tự, phải không? Ngoại trừ chúng ta đang lãng phí..”
“Cậu đã vào đúng trọng điểm rồi đấy” vị quyền giám đốc FBI nói “Ưu tiên số 1 là đưa họ ra ngoài, bằng bất cứ cách nào có thể. Có cách nào thực hiện ngầm được không?”
“Tôi vẫn chưa biết”
“Coi này, việc đầu tiên là liên lạc với sỹ quan hiện trường bên cậu” Murray đề nghị
“Anh ấy không….”
“Anh ta sẽ được vô tội, bất cứ thứ gì anh ta muốn” Shaw nói ngay lập tức “Tôi hứa. Mẹ kiếp, theo như tôi biết, anh ta không vi phạm bất cứ điều luật nào – vì điều Martinez-Barker, nhưng cậu vẫn có lời hứa của tôi, Ryan, anh ta sẽ không bị bất kỳ tổn thương gì”
“Được rồi” Jack lôi một mẩu giấy trong túi ra. Số điện thoại Clark đưa cho anh tất nhiên không phải là số thực mà là số có thể nhận được bằng cách cộng và trừ các số theo phương pháp mà hai người đã thỏa thuận từ trước
“Ryan đây, tôi đang gọi từ trụ sở FBI. Giữ máy và nghe nhé” Jack đưa điện thoại qua
“Tôi là Bill Shaw. Quyền giám đốc FBI. Số 1, tôi vừa nói với Ryan rằng cậu sẽ không bị cáo buộc bất kỳ tội gì. Lời hứa của tôi: Không có hành động nào chống lại cậu. Câu sẽ tin tôi chứ? Tốt” Shaw mỉm cười hài lòng “Được rồi, đây là đường dây an ninh và tôi cũng giả sử rằng bên cậu cũng vậy. Tôi cần biết cậu nghĩ chuyện gì đang xảy ra và cậu nghĩ chúng ta có thể làm gì. Chúng tôi biết về bọn trẻ và chúng tôi đang tìm cách đưa chúng ra. Theo nhưng gì Jack nói thì cậu có thể có vài ý tưởng. Hãy nói ra xem” Shaw nhấn nút loa trên điện thoại và mọi người bắt đầu ghi
“Anh nghĩ chúng ta có thể mất bao lâu để lập đường dây liên lạc radio với họ?” Ryan hỏi khi Clark đã trình bày xong
“Các kỹ thuật viên bắt đầu kiểm tra lúc 7 giờ 30, và ước tính đến giờ ăn trưa. Làm thế nào để giải quyết vấn đề đường dây?”
“Tôi nghĩ mình có thể xử lý chuyện đó” Jack nói “Nếu anh muốn hoạt động ngầm thì tôi sẽ chuẩn bị một đường dây ngầm. Ý tôi là để cho một người khác vào, nhưng phải là người chúng ta có thể tin tưởng”
“Không có cách nào chúng ta có thể nói chuyện với họ sao?” Shaw hỏi Clark, người mà giờ ông vẫn còn chưa biết tên
“Không” đầu bên kia nói “Các anh có chắc mình có thể thực hiện tất cả bên đó không?”
“Không, nhưng chứng ta phải cố hết sức có thể” Shaw trả lời
“Vậy gặp lại tối nay” đầu bên kia cúp điện thoại
Giờ, tất cả điều chúng ta phải làm là ăn cắp vài cái máy bay” Murray nói to “có thể là một chiếc tàu nữa? Sẽ tốt hơn nếu chúng ta biến nó thành một vụ ngầm, phải không?”
“Hả?” Ryan có chút không hiểu. Murray giải thích.
6h15 sáng, Tướng Carter ra khỏi nhà và bắt đầu chạy bộ mỗi ngày. Ông ta chạy xuống dốc xuống sông, rồi xuống con đường chạy song song với Đại lộ George Washington. Điều tra viên O’Day theo sau. Thật dễ dàng để chạy theo, và vì O’Dai đã bỏ thuốc từ lâu, nên việc chạy như vậy chẳng có gì là lạ, nhưng cũng không có gì bất thường. Không có thông tin chuyển qua, không có hộp thư chết, chỉ có một người trung niên đang cố gắng giữ dáng. 1 đặc vụ khác đón ông khi Cutter quay về nhà. O’Day sẽ thay đồ và sẵn sàng theo Cutter đi làm, tự hỏi lúc đó có phát hiện ra điều gì bất thường không
Jack xuất hiện ở cơ quan theo đúng lịch đi làm thông thường, trông mệt mỏi. Cuộc họp giao ban buổi sáng nay tại văn phòng Thẩm phán Moore lúc 8:30 sáng có mặt đầy đủ mọi người, dù tất nhiên điều đó không phải cũng là bắt buộc. Anh thấy vị DCI và DDO khá yên lặng, gật đầu nhưng không chú ý nhiều
Ryan nghĩ, hai người này là…chà, không phải là bạn. Tướng Greer đã từn là một người bạn và người thầy. Nhưng Thẩm phán Moore từng là một ông Sếp tốt va dù anh và Ritter không khi nào hòa hợp, nhưng vị DDO cũng chưa khi nào đối xử tệ bạc với anh. Jack tự thôi thúc mình cần cho họ một cơ hội nữa. Khi cuộc họp kết thúc, trong khi những người khác rời đi, anh vẫn tỏ ra chậm chạm thu dọn giấy tờ của mình. Moore hiểu ý của anh và Ritter cũng vậy
“Jack, cậu có điều gì muốn nói à?” thẩm phán Moore hỏi
“Tôi không chắc mình hợp với vị trí DDI” Ryan mở lời
“Tại sao cậu lại nói thế?” thẩm phán Moore hỏi
“Có điều gì đó đang xảy ra mà các ông không nói với tôi. Nếu các ông không tin tôi, tôi không thể đảm nhiệm công việc này được”
“Là do lệnh” Ritter nói, không dấu được vẻ khó chịu của mình
“Vậy thì ông hãy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói với tôi rằng tất cả đều hợp pháp đi. Tôi cần được biết. Tôi có quyền được biết” Ritter nhìn thẩm phán Moore
“Tôi ước gì chúng tôi có thể cho cậu biết, tiến sỹ Ryan” vị DCI nói. Ông cố gắng nhìn thẳng vào mắt Jack nhưng rồi lại chớp mắt và nhìn vào bức tường phía sau “Nhưng tôi cũng phải tuân theo lệnh”
“Được rồi. Tôi sẽ nghỉ vài ngày. Tôi muốn nghĩ vài điều. Công việc của tôi vẫn theo kịp tiến độ. Nhưng tôi sẽ rời khỏi đây vài ngày, tôi sẽ xuất phát trong 1 tiếng nữa”
“Jack, đám tang sẽ diễn ra trong ngày mai”
“Tôi biết, tôi sẽ ở đó, Thẩm phán” Ryan nói dối. Rồi anh rời khỏi phòng
“Cậu ta biết” Moore nói sau khi cửa đóng lại
“Không cách nào”
“Cậu ta biết và cậu ta muốn rời văn phòng”
“Nếu anh đúng thì chúng ta sẽ làm gì?”
Vị giám đốc CIA nhìn lên trần nhà “Không làm gì cả. Đó là điều tốt nhất chúng ta có thể làm lúc này” Điều đó đã rõ. Cutter đã làm tốt hơn những gì ông tưởng. Phá hủy mật mã liên lạc radio với 4 đội KNIFE, BANNER, FEATURE, và OMEN. Sau khi mật mã bị ông ta phá hủy, dù CIA có muốn xoay chuyển tình hình cũng không thể. Cả Ritter và Moore đều thực sự hy vọng vị Cố vấn An Ninh Quốc Gia kia đưa người ra nhưng họ đuề không có lựa chọn nào khác để bảo vệ bản thân, CIA và Tổng Thống – và thật tình cờ, danh tiếng của đất nước. Nếu Ryan muốn tránh xa mọi chuyện -chà, Moore nghĩ, có lẽ cậu ta đã cảm nhận được điều gì đó. Vị DCI không trách anh vì đã cố gắng bảo vệ bản thân
Tất nhiên, vẫn còn nhiều việc phải giải quyết. Ryan rời tòa nhà sàu 11 giờ sáng hôm đó. Anh có một chiếc điện thoại trên chiếc jagua và gọi số đến Lầu Năm Góc
“Vui lòng cho gặp Đại tá Jackson” anh nói khi nghe thấy đầu bên kia nhấc máy “Jack Ryan gọi” Robby nhấc máy ngay vài giây sau đó
“Chào Jack!”
“Anh rảnh dùng bữa trưa không?”
“Tôi thì sẵn sàng. Chỗ tôi hay chỗ cậu, nhóc?”
“Anh biết Artie’s Deli không?”
“Phố K bên sông. Có”
“Đến đó trong nửa giờ nữa nhé”
“Được”
Robbie nhìn thấy bạn mình đang ngồi ở một chiếc bàn trong góc và bước tới. Một chỗ đã được dành cho anh và có một người khác ngồi cùng bàn.
“Tôi hy vọng anh thích thịt bò bắp” Jack nói, rồi chỉ vào người đàn ông kia “Đây là Dan Murray”
“Người bên FBI hả?” Robby nói khi bắt tay
“Đúng rồi, đại tá. Tôi là phó giám đốc FBI”
“Làm cái gì?”
“Chà, tôi mong là Phòng điều tra tội phạm, nhưng từ khi về đến giờ lại vướng vào hai vụ lớn quá. Anh có thể được mời tham dự vào một trong số đó đấy”
“Ồ” Robby bắt đầu gặm sandwich
“Chúng tôi cần anh giúp, Rob” Jack nói
“Như cái gì?”
“Như là chúng tôi cần anh lặng lẽ đưa chúng tôi tới một nơi”
“Nơi nào?”
“Hurlburt Field, nó thuộc về….”
“Eglin, tôi biết. Hurburt là nơi Đơn vị Đặc Nhiệm hoạt động; nó nằm kế bên P-cola. Gần đây có rất nhiều người mượn máy bay của Hải quân. Sếp hơi bực”
“Anh có thể nói chuyện với ông ấy về điều này” Murray nói “Nhưng xin đừng nói với ai khác. Chúng tôi đang cố gắng hoàn thành một số việc”
“Cái gì?”
“Tôi không thể nói, Rob” Jack trả lời “nhưng là một phần của chuyện anh nói với tôi lần trước ấy. Nó tệ hơn là anh nghĩ. Chúng ta phải hành động thật nhanh và không ai được biết. Chúng tôi chỉ cần một dịch vụ taxi được xử lý cẩn thận”
“Tôi có thể làm điều đó, nhưng tôi phải nói qua chuyện với Tướng Painter”
“rồi sao đó sao?”
“Gặp toi ở Pax River lúc 2.00, chỗ trạm thử nghiệm tấn công. Chúa ơi, tôi muốn bay thử trước để làm quen với hiệu suất máy bay”
“Vậy hãy cứ ăn xong bữa trưa đi đã”
5 phút sau Jackson rời đi. Ryan chở Murray về nhà, rồi từ đó gọi cho vợ nói với cô rằng anh sẽ rời thành phố vài ngày và đừng lo lắng gì. Rồi họ cùng lái xe đi trên xe của Ryan
Trung tâm Thử nghiệm Hàng không Hải quân Sông Patuxen nằm trên bờ Tây của Vịnh Chesapeake, cách Washington khoảng một giờ lái xe. Đây từng là một đồn điền lớn ở Maryland trước Nội chiến, hiện là trung tâm bay thử và đánh giá chính của Hải quân, và là nơi có đầy đủ hầu hết các chức năng của Căn cứ Không quân Edward nổi tiếng ở California, đây cũng là nơi đặt Trường Đào tạo Phi công Thử nghiệm Hải quân vốn Jackson từng là người hướng dẫn. Ở đây cũng có nhiều trạm thử nghiệm khác nhau. Có một trạm thử nghiệm dưới sườn đồi cách khu vực làm việc và bảo trì chính của sân bay một hoặc hai dặm, được gọi là trạm thử nghiệm tấn công, chủ yếu thử nghiệm các loại máy bay tốc độ cao như máy bay chiến đấu và máy bay cường kích. Giấy tờ FBI của Murray đủ để đưa họ đến đây, và sau khi làm thủ tục tại bốt bảo vệ ở trạm tấn công, họ đợi ở một nơi khác thì nghe thấy tiếng gầm rú của máy bay phản lực phụ. Chiếc Chevrolet của Robby đến sau hai mươi phút. Vị đại tá mới dẫn họ vào nhà chứa máy bay.
“Các cậu thật may mắn” anh nói “chúng tôi đang có 2 chiếc Tomcats đến Pensacola. Tướng quân vừa gọi trước và họ đã sẵn sàng bay. Tôi, ừ….”
Một sỹ quan khác xuất hiện trong phòng “Đái tá Jackson? Tôi là Joe Bramer” viên trung úy nói “tôi nghe nói chúng ta sẽ bay về phía nam, sir”
“Đúng vậy, anh Bramer. Những đặc vụ này sẽ đi cùng chúng ta. Jack Murphy và Dan Tomlinson. Họ là nhân viên chính phủ và muốn tự làm quen với các thủ tục bay của Hải quân. Anh nghĩ chúng ta có thể lấy được hai chiếc mũ và hai bộ đồ bay không?”
“Không vấn đề gì, sir. Sẽ quay lại trong 1 phút nữa”
“Các cậu muốn hoạt động ngầm. Các cậu sẽ được hoạt động ngầm” Jackson cười toe toét. Anh lấy bộ đồ bay và mũ từ ba lô của mình “Các cậu có mang theo gì không?”
“Bộ dụng cụ cạo râu” Murray trả lời “và một chiếc túi”
“Chúng ta có thể xử lý được việc đó”
15 phút sau, mọi người trèo lên thang lên máy bay. Jack ngồi với bạn mình. Năm phút sau, cả hai chiếc Tomcats đều chạy taxi đến đầu đường băng
“Bình tĩnh nhé Rob” Ryan nói khi họ đợi cất cánh
“Giống như một chiếc máy bay thôi” Jackson hứa. Nhưng thực ra không phải vậy. Sau khi cất cánh, chiếc máy bay chiến đấu đã bay lên độ cao nhanh như chớp, nhanh gấp đôi so với một chiếc Boeing 727. Sau khi đạt đến độ cao bay, Jackson bay rất êm.
“Jack, có chuyện gì vậy?” anh hỏi qua hệ thống nội bộ
“Robby, tôi không thể…’
“tôi đã từng nói với cậu rằng tôi có thể làm mọi thứ với em bé này không? Jack, cậu nhóc của tôi, tôi có thể khiến em bé này hát đấy, tôi cũng có thể lật ngược nó lại”
“Robby, những gì chúng tôi đang cố làm là cứu vài người có thể bị bỏ lại. Và nếu anh nói với bất kỳ ai khác, ngay cả với ông tướng sếp của anh thì anh có thể khiến mọi thứ hỏng hết cả. Anh có thể thấy đó chẳng phải là vấn đề nhỏ”
“Được rồi. Xe của cậu thì sao?”
“Cứ để nó ở đó thôi”
“tôi sẽ bảo ai đó đặt biển ở đó”
“Nghe hay đấy”
“Jack, giờ cậu thoải mái hơn với máy bay đấy. Cậu chưa hề phàn nàn”
“Phải, chà, hôm nay tôi còn có một chuyến bay khác, và đó là một chiếc trực thăng chết tiệt. Tôi đã không ngồi trên đó kể từ thời bị gẫy eo ở Crete” Thật vui khi kể chuyện đó. Tất nhiên, vấn đề thực sự là liệu họ có thể có được một chiếc trực thăng hay không. Nhưng đó là việc của Murray. Jack quay đầu lại để nhìn thấy một Tomcat khác chỉ cách đầu cánh phải của máy bay họ vài bước chân, và đột nhiên cảm thấy lo lắng. Murray vẫy tay với ông “chúa ơi, Robby!”
“Hả?”
“Đó là chiếc máy bay khác!”
“Trời ạ, tôi đã bảo cậu ta bay cách xa ra, phải 20 feet. Chúng ta luôn bay theo đội hình”
“Xin chúc mừng, anh vừa nghe được nghe lời phàn nàn như mong muốn”
Chuyến bay kéo chỉ chỉ hơn 1 giờ. Vịnh Mexico xuất hiện như một dải băng xanh ở chân trời xa, sau đó trở thành một vùng biển xanh thẳm. Hai máy bay chiến đấu chuẩn bị hạ cánh. Đường băng của sân bay Pensacola xuất hiện ở phía đông, và sau đó biến mất trong một màn sương mù mờ ảo. Ryan ngạc nhiên thấy mình cảm thấy bớt sợ hãi hơn nhiều khi bay trên máy bay quân sự. Ngồi bên trong có thể nhìn rõ hơn rất nhiều, điều này cũng tạo nên sự khác biệt lớn. Các máy bay chiến đấu thậm chí còn hạ cánh theo đội hình, trông có vẻ nguy hiểm, nhưng thực tế vẫn an toàn. Chiếc máy bay kia hạ cánh đầu tiên, sau đó đến Robby. Hai chiếc máy bay lao về phía trước và dừng lại trước hai chiếc xe sau khi rẽ ở đầu đường băng. Nhân viên mặt đất đưa thang lên.
“chúc may mắn, Jack” Robby nói khi còm kính mở lên
“Cảm ơn vì chuyến đi, người an hem” Jack leo xuống máy bay mà không cần ai giúp đỡ
Murray cũng sớm đi xuống. Khi cả hai lên xe để đón, hai chiếc tomcat đã bắt đầu đi taxi phía sau, tiếp tục chuyến bay đến Trạm Hàng không Hải quân Pensacola gần đó.
Murray đã gọi điện trước. Viên sỹ quan đến đón họ là Sếp tình báo của Cánh Hành Quân Đặc Nhiệm Số 1.
“chúng tôi muốn gặp Đại tá Johns” Murray nói ngay sau khi trình ID. Đây là câu hội thoại cần nhất trong lúc này. Chiếc ô tôt đưa họ đi qua những chiếc trực thăng lớn nhất Ryan từng thấy, rồi đến một tòa nhà thấp có mấy cái cửa sổ rẻ tiền. Viên sỹ quan phụ trách tình báo dẫn họ vào trong, giới thiệu hai vị khách với chủ nhà, nghĩ nhầm Ryan cũng là người FBI, rồi rơi đi để lại 3 người trong phòng
“Tôi có thể làm gì cho các cậu?” PJ thận trọng hỏi
“Chúng tôi muốn nói chuyện về mấy chuyến đi ông đã tiến hành đến Panama và Colombia” Murray trả lời
“Xin lỗi, chúng tôi không thể nói chuyện tùy tiện về các nhiệm vụ mà chúng ta đã thực hiện ở đây. Đây là tính chất của các chiến dịch hoạt động đặc biệt”
“2 ngày trước ông đã nhận được lệnh từ Trung tướng Cutter. Khi đó ông đang ở Panama” Murray nói “Trước đó ông đã bay đưa những nhóm lính có vũ trang vào Colombia. Đầu tiên ông đưa họ đến những vùng đất thấp dọc theo bờ biển, và sau đó đưa họ lên núi, phải không?”
“Sir, tôi không thể bình luận về điều này. Việc ông đưa ra suy đoán như thế nào là việc của ông, không phải của tôi”
“Tôi là một cảnh sát, không phải phóng viên. Ông đã nhận được lệnh bất hợp pháp. Nếu ông thực hiện một mệnh lệnh như vậy, ông có thể đồng lõa với một tội lớn” Murray nghĩ, cách tốt nhất bây giờ là đi thẳng vào vấn đề. Hiệu quả đúng như mong muốn. Nghe từ một quan chức FBI cấp cao rằng lệnh nhận được của ông có thể bất hợp pháp buộc Johns phải đáp ứng, mặc dù chỉ một chút
“Sir, điều ông nói với tôi làm tôi không biết nên trả lời thế nào”
Murray với túi của mình và lôi ra một phong bì. Ông đưa bức ảnh cho đại tá Johns “Người đàn ông ra lệnh cho ông, tất nhiên là Cố Vấn An Ninh của Tổng thống. Trước khi ông ta gặp ông, ông ta đã gặp gã này. Đó là đại tá Felix Cortez, từng là sỹ quan của DGI, giờ đang làm việc cho tập đoàn ma túy Cartel, phụ trách an ninh. Hắn chịu trách nhiêm cho vụ ám sát ở Bogota. Chính xác thì chúng tôi chưa biết họ giao dịch những gì, nhưng tôi có thể nói với ông những gì chúng tôi biết. Đây là chiếc xe van liên lạc tại Gaillard Cut có phương tiện liên lạc radio với 4 đội dưới mặt đất. Cutter đã đến đó và ngắt liên lạc. Rồi ông ta đến gặp ông và lệnh cho ông ta bay về nhà và không bao giờ nói về nhiệm vụ. Giờ ông khớp 3 chuyện nay với nhau và nói xem liệu ông có muốn trở thành 1 phần trong câu chuyện mà ông đã tưởng tượng ra không”
“Tôi không biết, sir” Johns đáp mà không cần suy nghĩ nhưng mặt ông hơi đỏ
“đại tá, những đội này đang đối mặt với thương vong. Các lệnh mà ông nhận được có khả năng sẽ bị xóa sổ. Giờ thì băng đảng đã sẵn sàng để truy lùng họ” Ryan nói “chúng tôi cần ông giúp để đưa họ ra”
“Chính xác thì anh là ai?”
“CIA”
“Nhưng đây là chiến dịch chết tiệt của các anh mà”
“Không, nó không phải. Nhưng tôi không thể kể chi tiết với ông bây giờ” Jack nói “Chúng tôi cần ông giúp đỡ. Không có sự giúp đỡ của ông, những người lính đó sẽ không thể về nhà. Đơn giản vậy đấy”
“Vậy anh đang cử chúng tôi quay lại để chùi mông các anh. Các anh luôn làm như thế. Các anh cử chúng tôi ra ngoài đó…”
“Thực ra”