Chương 27 TRẬN CHIẾN TRÊN NÚI NINJA
Quân đội có những thói quen riêng. Đối với người ngoài, những thói quen này có vẻ rất kỳ lạ, thậm chí là hoàn toàn điên rồ. Thực tế, tất cả những thói quen này đều có mục đích cơ bản riêng, có được từ việc giết nhau có tổ chức trong suốt 4 thiên niên kỷ. Hầu hết những bài học này là tiêu cực. Bất cứ khi nào ai đó chết vì sai lầm, quân đội sẽ học hỏi từ những sai lầm của mình và tìm cách không lặp lại chúng. Tất nhiên, những sai lầm như vậy không chỉ lặp lại trong quân đội, mà còn ở các ngành khác. Vì vậy, chỉ những người giữ được những nguyên tắc cơ bản trong lòng mới là những chuyên gia thực thụ. Đôi trưởng Ramirez là một trong những người như thế. Dù viên đại úy biết mình quá đa cảm, biết rằng trong nghề mình đã chọn, cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, nhưng vẫn khó mà chịu được. Dù vậy anh vẫn nhớ các bài học khác, một trong số đó được củng cố thêm bởi phát hiện muộn màng khó chịu. Anh vẫn hy vọng chiếc trực thăng của bên không quân sẽ đến đón đêm nay và tin rằng đã trốn được đội quân đang săn KNIFE, nhưng anh nhớ lại tất cả những bài học của quá khứ: vì bất ngờ, vì coi thường và quên những nguyên tắc cơ bản, kết quả là nhiều binh sĩ đã mất mạng.
Nguyên tắc cơ bản ở đây là một đơn vị ở một vị trí cố định luôn bộc lộ nhiều điểm yếu. Để giải quyết vấn đề này, một người chỉ huy hợp lý sẽ tiến hành một kế hoạch phòng thủ. Ramirez không quên điều này, cũng như không mất khả năng quan sát địa hình thuận lợi. Anh không nghĩ sẽ có ai đến làm phiền họ tối nay, nhưng cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Việc triển khai quân đội của Ramirez phản ánh những ước tính về tình hình của kẻ thù: anh tin rằng bọn họ tuy có số lượng đông nhưng không phải là đội ngũ được đào tạo bài bản. Việc triển khai này cũng phản ánh hai điểm mạnh đặc biệt: thứ nhất, mỗi người lính đều có radio và thứ hai, anh có ba vũ khí tự động im lặng. Anh hy vọng rằng kẻ thù sẽ không đến, nhưng nếu chuyện đó xảy ra, anh sẵn sàng giáng cho chúng một loạt đòn bất ngờ.
Những người dưới quyền anh đều là đội chiến đấu hai người nhằm hỗ trợ lẫn nhau. Trong trận chiến, không có gì đáng sợ hơn một mình. Chỉ cần có đồng đội bên cạnh, hiệu quả chiến đấu của bất kỳ quân nhân nào cũng sẽ tăng theo cấp số nhân. Mỗi đội đào ba boongke — chính, dự phòng và bổ sung — để tạo thành ba lưới lửa phòng thủ riêng biệt. Địa điểm của họ được lựa chọn cẩn thận để hỗ trợ lẫn nhau, và tất cả đều được ngụy trang. Các đường cứu hỏa đã được dọn sạch nếu có thể, nhưng luôn nằm trên các đường xiên để lửa có thể lấy kẻ tấn công từ bên cạnh chứ không phải phía trước, buộc kẻ tấn công phải tấn công đội hình dự kiến. Cuối cùng, họ có ba lộ trình rút lui được sắp xếp trước và các điểm hẹn tương ứng nếu họ không thể tiếp tục được nữa. Lính của anh bận rộn cả ngày, xây dựng công sự và đặt những quả mìn sát thương Claymore còn sót lại. Trong khoảng thời gian còn lại, họ thậm chí không thèm nói chuyện, và lăn ra ngủ ngay khi vừa nằm xuống. Dù rất bận rộn, Ramirez vẫn luôn không thể rũ bỏ những suy nghĩ hỗn độn của mình
Hôm nay, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Liên lạc vô tuyến không bao giờ khôi phục, Ramirez đã bật vào thời gian đã định, nhưng không nhận được tín hiệu nào và những lời giải thích của anh ngày càng trở nên thiếu thuyết phục. Anh không còn có thể tự an ủi mình với giả định rằng thiết bị hoặc nguồn điện vệ tinh đã bị hỏng. Cả buổi chiều, anh thầm nói với chính mình rằng mối liên hệ giữa họ không thể bị cắt đứt, nhưng trong thâm tâm anh lại đau đớn nhận ra rằng anh và những người lính của mình đang chiến đấu một mình, không chỉ xa nhà, mà còn với phải đối phó với mối đe dọa trước mắt, và tự mình phải làm tất cả
Chiếc trực thăng hạ cánh xuống cùng sân bay mà nó đã rời hai ngày trước đó, và ngay sau khi nó đáp xuống nhà chứa máy bay, các cửa của nhà chứa máy bay đóng lại. Chiếc MC-130 đi cùng họ cũng được che dấu tương tự. Chuyến bay khiến Ryan kiệt sức, anh loạng choạng rời khỏi máy bay để tìm Clark đang đợi. Clark nói với anh một tin thực sự tốt, Cutter đã bỏ qua vấn đề đơn giản là gặp chỉ huy căn cứ vì không nghĩ đến chuyện có ai đó phớt lờ lệnh của ông ta. Kết quả là sự tái xuất hiện của chiếc máy bay hoạt động đặc biệt chỉ là một hiện tượng tình cờ và một chiếc trực thăng màu xanh là cây – trong bóng râm nó như có màu đen – cũng chỉ như những chiếc máy bay khác
Sau khi đã làm chuyến đến phòng vệ sinh và uống ¼ chai nước lạnh, Jack quay trở lại máy bay. Anh thấy đại tá Johns đang nói chuyện với Mr. Clark, có lẽ họ đã được giới thiệu về nhau
“SOG (Nhóm Hoạt động Đặc biệt) số 3 hả?”
“Đúng vậy, đại tá” Clark nói “Tôi chưa bao giờ tự mình đến Laos nhưng các anh lại cứu vài người trong chúng tôi. Tôi đã làm việc với CIA kể từ đó…chà, gần như thế” Clark tự sửa lời
“Tôi thậm chí không biết phải đi đâu. Tên khốn mặc đồ đồng phục hải quân đó đã phá hủy hết bản đồ của chúng tôi. Zimmer nhớ vài tần số rado nhưng…..”
“Tôi có tần số” Clark nói
“Tốt, nhưng chúng ta vẫn phải tìm họ, ngay cả với máy bay tiếp nhiên liệu hỗ trợ, tôi không thể tiến hành tìm kiếm thực sự. Diện tích quá lớn và độ cao thế sẽ khiến tiêu thụ nhiên liệu rất nhiều. Kẻ địch thế nào?”
“Rất nhiều người trang bị AK. Quen thuộc không”
PJ nhăn mặt “Đúng thế. Tôi có 3 khẩu súng máy, không có yểm trợ….”
“Ông nói đúng. Ông chính là hỗ trợ trên không. Tôi sẽ phụ trách mấy khẩu súng máy đó. Được rồi. Địa tiểm sơ tán đã được sắp xếp hết chưa?” Clark hỏi
“rồi- 1 điểm chính và 2 điểm phụ cho mỗi đội, tổng cộng 12 điểm”
“Chúng ta phải giả sử kẻ thù đã biết những điểm sơ tán này. Công việc tối nay là tìm họ và đưa họ đến một điểm nào đó họ biết nhưng kẻ thù không biết. Rồi tối mai ông có thể bay đến để đón họ đi”
“Và từ điểm di tản đó….gã FBI muốn chúng ta đậu trên cái con tàu nhỏ đó. Tôi lo lắng về cơn bão Adele. Dự báo thời tiếp mới nhất lúc chiều nay cho thấy nó đang hướng vào phía bắc Cuba. Tôi cần cập nhật thêm”
“Tôi vừa làm việc đó rồi” Larson nói khi gia nhập nhóm thảo luận “Adale lại đang hướng về phía tây và 1 giờ trước đã thành cơn bão nhiệt đới. Sức gió trung tâm là 75”
“Ôi, cứt thật” Đại tá Johns nhận xét “Nó di chuyển nhanh đến mức nào?”
“Sẽ đến gần bờ vào đêm mai, nhưng không ảnh hưởng mấy đến chuyến bay buổi tối i của chúng ta”
“Giờ thì đó là chuyến bay nào?”
“Larson và tôi sẽ định vị các đội” Clark rút radio ra khỏi túi của Murray “Chúng tôi sẽ bay trong thung lũng, nói chuyện với họ. Nếu may mắn chúng tôi sẽ liên lạc được”
“Cậu phải thực sự tin vào may mắn đó, con trai” Johns nói
O’Day nhận ra cuộc đời của một đặc vụ FBI không phải lúc nào cũng hào nhoáng như mọi người nghĩ. Số lượng người được tham gia vào vụ án này chưa tới 20 đặc vụ và họ lúc nào cũng trong tình trạng thiếu người. Ông không thể giao nhiệm vụ cho cấp dưới và có rất nhiều vấn đề nhỏ phải trực tiếp làm như thế này. HỌ vẫn còn chưa nhận được lệnh khám xét và không thể lẻn vào nhà Cutter mà không có lệnh hợp pháp – FBI giờ hiếm khi làm thế. Vợ của Cutter vừa về nhà và đang điều khiển đội ngũ phục vụ chạy quanh như người phụ nữ sinh ra trong nhung lụa. Mặt khác, tòa án tối cao từ vài năm trước đã ra phán quyết việc lục túi rác không cần đến lệnh chấp nhận của tòa. Điều này giúp cho Pat O’Day được luyện tập phần thân trên mà ông đã không làm trong nhiều năm. Hiện tay ông không thể nhấc lên nổi vì ông đã chất hàng túi rác hôi thối vào phía sau một chiếc xe tải chở rác sơn trắng. Thùng rác nhà Cutter nằm trong cái xe rác này Khu VIP của Fort Myer vẫn thuộc khu vực quân sự, ngay cả thùng rác cũng được đặt ở đây theo quy định của quân đội, thùng rác của hai gia đình đều tập trung một chỗ. O’Day đã đánh dấu túi rác trước khi chất lên sau xe và kết quả là giờ 15 túi rác đang ngễu nghện tại một trong những phòng thí nghiệm của FBI, tất nhiên đó không phải phòng thí nghiệm dành cho khách thăm quan vì FBI chỉ ỉ phô ra mặt đẹp nhất của mình tại Tòa Hoover Building, nơi có những phòng lab đẹp đẽ, sạch bong và gọn gàng nhất. Tin tốt duy nhất là hệ thống thông gió của phòng lab này thực sựu tốt và có những thùng lọc không khí xung quanh để che giấu mùi bay qua khẩu trang phẫu thuật của các kỹ thuật viên. Đối với O’Day ông cảm thấy cái phi đội ruồi xanh sẽ bám theo mình cả đời. Phải mất 1 giờ mới kiểm tra được hết đống rác được trải lên một chiếc bàn đá cẩm thạch trắng: bã cà phê đã bị bỏ từ bốn ngày, bánh sừng bò còn sót lại, cuộn bánh trứng đường hư hỏng, và một vài cái tã – lấy rác nhầm nhà. Gia đình viên sĩ quan bên cạnh nhà Cutter đã gần đây có thêm một cháu gái.
“Đây rồi” một kỹ thuật viên nói. Tay đeo găng của anh nhặt lên một chiếc đĩa mềm máy tính. Ngay cả đeo găng anh cũng chỉ cần nó 1 góc và cho nó vào một cái túi nhựa. O’Day lấy chiếc túi và lên lầu kiểm tra dấu vân tay.
2 kỹ thuật viên cấp cao đang làm việc ngoài giờ đêm nay. Tất nhiên họ đã gian lận phần nào. Họ có sẵn bản copy dấu vân tay của tướng Cutter từ Trung Tâm Truy Xuất Dấu Vân Tay Trung Tâm – tất cả quân nhân đều có dấu vân tay khi nhập ngũ – cùng với trăm phương ngàn kế lấy được cả dấu laser
“Có gì trong túi thế?” một người hỏi
“Đỉnh của đỉnh” O’Day trả lời
“Aha! Không có bơ bên ngoài và cách nhiệt tốt. Vẫn còn có cơ hội khôi phục lại”
Kỹ thuật viên lấy chiếc đĩa ra khỏi túi và đi làm việc. Mất khoảng 10 phút trong khi O’Day đi lại trong phòng
“Có 8 dấu vân tay ở cả mặt trước và mặt sau, 1 rõ ràng, còn lại không rõ ràng lắm, giống như dấu ngón tay đeo nhẫn. Trên đó còn có một bộ dấu tay hoàn toàn khác, quá mơ hồ để có thể nhận dạng. Dù vậy rõ ràng là của một người khác”
O’Day nghĩ rằng đây là kết quả tốt nhất trong hoàn cảnh hiện tại rồi. Việc xác thực một dấu vân tay thường yêu cầu mười dấu vân tay riêng lẻ – một điểm bất thường cấu thành nên kỹ thuật nhận dạng dấu vân tay – tuy nhiên con số này thường phụ thuộc vào chủ quan. Vị điều tra viên hoàn toàn chắc chắn Cutter đã sử dụng đĩa mềm này ngay cả khi bồi thẩm đoàn có thể không chắc chắn nếu có phiên tòa. Giờ là lúc tìm hiểu xem có gì trên đó, vì vậy ông mang nó qua 1 phòng TN khác
Kể từ khi máy tính cá nhân xuất hiện trên thị trường, việc sử dụng máy tính để phạm tội chỉ còn là vấn đề thời gian. FBI có một bộ phận chuyên điều tra hành vi này. Nhưng chính các nhà tư vấn cá nhân mới là những người có khả năng nhất trong việc thực hiện các cuộc điều tra như vậy, công việc kinh doanh thực sự của họ là “hack” và đối với họ, máy tính là một món đồ chơi tuyệt vời và trò chơi hấp dẫn nhất, là cách cơ quan chính phủ lớn trả tiền cho họ để chơi trò chơi giống như cách trả tiền cho một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Người O’Day tìm đến đang chờ ông mới 25 tuổi, vẫn còn là sinh viên ở trường cao đẳng cổng đồng địa phương nhưng đã hoàn thành khóa học tín chỉ hai trăm giờ với mức điểm tối tiểu B+. Cậu ta có mái tóc đỏ dài và râu ria xồm xoàm vốn đã đến lúc phải cắt. O’Day đưa chiếc đĩa qua
“Đây là vụ án mã hóa” ông nói
“Được đấy” vị tư vấn nói “Đây là một chiếc đĩa mềm Sony MFD-2DD, hai mặt, hai lớp, 135TPI, có thể được định dạng ở 800K. Có cái gì trong này?”
“Chúng tôi không chắc, nhưng có lẽ là một thuật toán mã hóa”
“A! hệ thống liên lạc của người Nga? Bọn Liên Xô định xâm nhập vào chúng ta à?”
“Cậu không cần biết chuyện đó” O’Day nói thẳng
“Các anh chẳng biết đùa gì cả” chàng thanh nhiên nói khi cho đĩa mềm vào ổ. Một chiếc máy tính Apple Macintosh IIx mới được kết nối với ổ đĩa mềm có một thẻ bảng mạch đặc biệt trong mỗi khe cắm mở rộng, hai trong số đó được thiết kế bởi chính chàng thanh niên này tự thiết kế. O’Day nghe nói cậu ta không bao giờ dùng máy IBM trừ khi bị dí súng vào đầu
Chương trình mà cậu ta sử dụng để thực hiện nhiệm vụ này do các hacker máy tính nghiệp dư khác nghĩ ra để khôi phục dữ liệu bị hỏng trên đĩa mềm. Bước đầu tiên gọi là Cứu Dữ Liệu. Thao tác này rất khó. Đầu tiên, đầu từ cần đọc phân vùng đĩa, sao chép dữ liệu vào bộ nhớ 8M của Apple II, sau đó sao chép dữ liệu vào đĩa cứng, sau đó sao chép ra đĩa mềm. Rôi cậu ta cho đĩa gốc ra khỏi máy và để lại vào túi của O’Day
“Dữ liệu đã bị xóa sạch” anh chàng nói.
“Cái gì?”
“Nó đã bị xóa sạch, không phải bằng cách tẩy xóa hay định dạng mà bằng môt đồ nam châm nhỏ”
“Cứt thật” O’Day thốt lên. Ông đủ biết về máy tính để nhận ra dữ liệu được lưu trữ bằng điện từ đã bị hỏng do nhiễu từ.
“Đừng kích động”
“Hả?”
“Nếu gã này xóa trên máy thì chúng ta coi như thua, nhưng gã chỉ vuốt một nam châm xung quanh. Một số dữ liệu đã biến mất, nhưng một số có lẽ không. Hãy cho tôi vài giờ và có thể tôi có thể khôi phục 1 số dữ liệu cho ông – có một mấu thông tin ngay đó. Nó là ngôn ngữ máy nhưng tôi không thể nhận ra định dạng….giống như một thuật toán chuyển tin. Tôi không biết gì mã này, sir. Trông khá phức tạp” cậu ta nhìn xung quanh “Sẽ mất một chút thời gian”
“Bao lâu?”
“Cần bao lâu để vẽ Mona Lisa? Cần bao lâu để xây một nhà thờ, bao lâu…”
O’Day bước ra khỏi phòng tước khi nghe thấy câu thứ ba. Ông để chiếc đĩa mềm vào file an ninh trong phòng rồi tới phòng taapp gym để tắm và bơi trong nửa giờ. Vòi hoa sen rửa sạch mùi hôi thối trên người, bồn nước xoáy dần làm ông dịu đi cơn đau, và O’Day cảm thấy bối cảnh của vụ án chống lại thằng chó kia đang dần sáng tỏ
“Sir, họ vẫn không ở đó”
Ramirez đưa lại chiếc tai nghe và gật đầu. Hiện đã không thể phủ nhận sự thật được nữa. Anh qua Guerra, trung sỹ phụ trách hoạt động
“Tôi nghĩ có ai đó đã quên chúng ta”
“Chà, đội trưởng, đó là tin tốt. Chúng ta sẽ làm gì về việc này?”
“Lần liên lạc tiếp theo là vào lúc 1 giờ đêm. Hãy cho họ một cơ hội khác. Nếu đến lúc đó vẫn không có liên lạc, tôi nghĩ chúng ta sẽ di chuyển khỏi đây”
“Đi đâu, sir”
“Xuống núi, tìm kiếm xem chúng ta có thể mượn vài phương tiện giao thông và….Chúa ơi, tôi không biết. Có lẽ chúng ta có thể có đủ tiền để bay ra khỏi đây….”
“Không hộ chiếu, không ID”
“Phải, hãy làm nó ở Đại sứ quán ở Bogata?”
“Điều đó sẽ vi phạm một loạt mệnh lệnh, sir” Guerra nói thẳng
“Luôn có lần đầu tiên cho mọi thứ” đội trưởng Ramirez nói “Hãy cho mọi người ăn nhiều nhất có thể, nghỉ ngơi thật tốt. Chúng ta sẽ sẵn sàng trong hai giờ và cảnh giác cả đêm. Tôi muốn Chavez và Leon tuần tra dưới núi, phạm vi 2km”
Ramirez không cần phải nói ra miệng mình lo lắng thế nào. Lý trí nói với anh rằng không cần phải thế, anh và Guerra giờ đang cùng một suy nghĩ
“Được, đội trưởng” viên trung sỹ trấn an “Chúng ta sẽ ổn thôi, chừng nào mấy tên REMF (chỉ huy ở phía sau) làm đúng thì chúng ta vẫn ổn” (REMF = Rear Echelon Mother Fucker/ Một thuật ngữ chế nhạo được sử dụng bởi những người lính cận chiến để mô tả những người làm công việc hậu cần hỗ trợ phía sau).
Mất 15 phút giao nhiệm vụ. Đám đông rất tức giận và phẫn nộ trước mất mát phải chịu, không hoàn toàn lường trước được những nguy hiểm đối mặt phía trước mà chỉ nhìn thấy sự tức giận trước số lượng thương vong. Cortez nghĩ, giả cam đảm cũng là bản lĩnh anh hùng. Mấy thằng ngu.
Mục tiêu đầu tiên chỉ cách 30km – hắn muốn đối phó với mục tiêu gần nhất trước vì những lý do rõ ràng – và trong đó 22km có thể di chuyển bằng xe tải. Tất nhiên, họ phải đợi đến khi trời tối, rồi mười sáu chiếc xe tải cùng nhau khởi hành, mỗi chiếc có khoảng mười lăm hoặc sáu người. Cortez nhìn họ đi, thì thầm với nhau, và ngay sau đó biến mất. Tất nhiên ngươi của hắn vẫn ở lại phía sau. Hắn đã tuyển mộ đường 10 người vốn chỉ trung thành với mình hắn. Tất nhiên hắn tuyển mộ những người giỏi. Hắn không quan tâm bố mẹ họ là ai, hoặc tham bao nhiêu trong trận chiến, mà là về khả năng của họ. Hầu hết họ đều là cựu thành viên của du kích M-19 hoặc du kích PARC, với 5 năm chiến đấu du kích là đủ. Vài người trong số đó đã từng đào tạo ở Cuba hoặc Nicaragua và có kỹ năng quân sự cơ bản – đặc biệt là kỹ năng khủng bố, khiến họ vượt trội hơn so với “lính của Cartel vốn chưa bao giờ được đào tạo chính thức. Bọn họ là lính đánh thuê. Mối quan tâm duy nhất của họ với Cortez là khoản tiền hắn trả họ, nhưng hắn cũng hứa hẹn nhiều hơn thế. Quan trong hơn, họ cũng chẳng có nơi nào để đi. Chính phủ Colombia không cần họ, đám Cartel thì không tin họ và họ đã từng tuyên thệ trung thành với 2 nhóm theo chủ nghĩ Marxist mà về mặt chính trị coi như phả sản khiến cho họ phải tự mình làm thuê của Cartel. Cortez nắm lấy cơ hội đó. Hắn là người họ sẽ phục vụ chiến đấu. Hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng họ vì mọi phong trào lớn đều bắt đầu từ một nhóm nhỏ, bởi vì phương tiện của họ cũng bí mật như mục tiêu của họ, và lòng trung thành của họ là đối với một cá nhân. Ít nhất đó là cách Cortez được giáo dục. Bản thân hắn không hoàn toàn tin vào nó, nhưng bây giờ lại đang thực hiện điều đó. Hắn không có tham vọng lãnh đạo một cuộc cách mạng, mà chỉ đang thực hiện nó — cái đó được gọi là gì? Thôn tính quyền lực của các thế lực thù địch. Phải, đúng vậy. Hắn cười ngoác miệng khi bước vào trong nhà và nhìn bản đồ
“Thật tốt khi không ai trong chúng ta hút thuốc” Larson nói khi máy bay rời khỏi mặt đất. Có một thùng xăng phía sau cabin. Họ phải bay 2 tiếng đến vùng trinh sát, 2 tiếng bay về và 3 tiếng tiến hành trinh sát “Anh có nghĩ chuyện này hiệu quả không?”
“Nếu không thì có ai đó sẽ phải trả giá” Clark trả lời “Thời tiết thế nào?”
“Chúng ta có thể bay về trước khi thời tiết thay đổi nhưng không ai biết thời tiết ngày mai thế nào”
Chavez và Leon ở cách trạm giám sát phía trước đội 2km. Cả hai đều mang súng giảm thanh. Leon ban đầu không phải tỉnh sát tiên phong của BANNER nhưng rất giỏi tìm đường trong rừng, kỹ năng mà Chavez rất thích. Tin tốt nhất là họ không tìm thấy gì cả. Đội trưởng Ramirez đã chia sẻ ngắn gọn những gì mình lo lắng với họ, nhưng đến nay họ vẫn chưa tìm thấy dấu hiệu gì, đối với hai trung sỹ, tình hình vẫn ổn. Họ sẽ đi về phía Bắc xuống núi, sau đó đi dần về phía nam, đi bộ đường núi hình vòng cung vài km để xem có dấu hiệu gì không, nghe ngóng xem có động tĩnh gì không. Họ chuẩn bị quay trở lại LZ ( bãi đáp của máy bay) thì Chavez đột ngột dừng lại và quay lại.
Đó là âm thanh kim loại. Anh vẫy tay ra hiệu cho Leon đứng yên và quay đầu nhìn xung quanh, anh tự hỏi mình đang hy vọng…caí gì? Anh bật kính nhìn đêm và nhìn xuống núi. Có một con đường đâu đó ở kia. Nếu có ai đang lên thì sẽ xuât phát từ hướng đó.
Lúc đầu thật khó mà nói. Trên đầu họ là cây cối rậm rạp và lá cây, và ánh sáng quá mờ đến nỗi anh phải vặn núm điều chỉnh độ sáng của kính nhìn đêm lên mức tối đa. Hình ảnh trong kính nhìn ban đêm bị mờ, giống như TV nhận tín hiệu từ đài truyền hình xa trước khi truyền hình cáp ra đời. Và mục tiêu anh ta đang tìm rất xa — ít nhất là 500m, nơi cây cối thưa thớt, và mắt anh ta chỉ có thể nhìn thấy xa như vậy. Sự căng thẳng khiến anh tỉnh táo hơn, nhưng ảo giác cũng vậy, và anh phải ngăn ảo giác trở thành hiện thực.
Nhưng có gì đó ở kia. Anh có thể cảm nhận được ngay trước khi tiếng động phát ra. Không còn tiếng động kim loại, nhưng đó là…đó là tiếng thì thầm hơi to của cành lá và rồi sau đó là sự im lặng ở sườn núi. Chavez liếc nhìn Leon và thấy anh cũng đang hướng kính nhìn ban đêm vào cùng hướng với mình, nhưng Leon trong gương chỉ là một hình bóng xanh lục, anh ta quay lại và gật đầu với Chavez. Không có cảm xúc gì trên gương mặt chỉ là thông điệp chuyên nghiệp về một ý nghĩ không vui. Chavez bật radio
“Số 6, tôi là Tiên Phong” Ding gọi
“Số 6 đây”
“Chúng tôi đang trên đường trở về. Nhận thấy có chuyển động xuống đồi, cách chúng tôi khoảng nửa km. Chúng tôi đang xem xét có chuyện gì xảy ra”
“Đã rõ. Cẩn thận, Trung úy” Ramirez nói
“Sẽ vậy. Out”
Leon tiến gần tới “Cậu muốn chơi như thế nào?” Berto hỏi
“Hãy tiến lại gần, cố gắng càng ít di chuyển càng tốt cho đến khi chúng ta xem bọn họ định làm gì”
“Cậu nói đúng, lên trên kia 50m thì sẽ có tầm nhìn rõ hơn”
“Đi đi, tôi ở ngay phía sau” Chavez nhìn xuống núi lần nữa rồi đi theo sau đồng đội đến đứng dưới những tán cây dầy lá. Vẫn không có điểm động tĩnh gì qua màu kính xanh lét. 2 phút sau anh đến điểm quan sát mới. Berto nhìn thấy trước tiên và chỉ xuống một con đường mòn. Các đốm di chuyển đang dần một lớn kèm theo tiếng động không lớn. Những đầu người. Cách 400-500m, đang đi thẳng lên núi
Chavez tự nhủ, được rồi. hãy đếm nào. Anh cảm thấy thư giãn hơn. Đây là công việc vốn từng làm trong quá khứ. Bí ẩn lớn giờ đã được tiết lộ. Sẽ có một trận chiến. Anh biết phải làm gì
“Số 6, đây là tiên phong. Dự đoán có một đội quân hỏa lực mạnh đang tiến về phía anh”
“Còn gì nữa không?”
“Họ di chuyển khá chậm. Có vẻ cẩn thận”
“Cậu còn có thể ở đó bao lâu?”
“Khoảng 2 phút nữa”
“Hãy ở lại càng lâu càng tốt trước khi rời đi. Cố gắng giữ khoảng cách với họ 1km hoặc hơn. Chúng tôi muốn đưa càng nhiều người vào bao tải càng tốt”
“Rõ”
“Con số này tệ quá, anh bạn” Leon thì thào “Chúng ta có muốn hạ vài tên trước khi chạy không?” Chavez quay mắt lại nhìn kẻ thù đang tiến tới. Anh không nhìn rõ tên tổ chức. Bọn họ di chuyển từ từ, chậm rãi lên núi, nhưng bây giờ thì anh có thể nghe rõ rồi. Chúng di chuyển theo nhóm từ 3 đến 4 người, anh nghĩ, có lẽ là bạn bè, giống như nhóm băng đảng hay đi cùng nhau, vì muốn có bạn bè yểm trợ.
Anh nghĩ, băng đảng đường phố, không quan tâm đến màu da giống như những người trong khu phố nhà anh hồi xưa, chỉ với khẩu AK-47. Không kế hoạch cụ thể, không có hỏa lực và không đội hình chiến đấu. Anh tự hỏi liệu bọn chúng có radio để phối hợp không. Có lẽ không. Anh nhận ra, dù hơi muộn, rằng bọn chúng biết mình đi đâu. Anh không hiểu bằng cách nào chúng biết nhưng điều có chỉ có nghĩa là chúng sẽ đi thẳng vào cuộc phục kích chết tiệt. Nhưng vẫn còn rất nhiều. Nhiều kẻ thù quá
“Đến lúc phải di chuyển rồi” Ding nói với Berto. Họ chạy lên núi, hay nói đúng hơn là tốc độ tối đa cho phép, liên tục chọn điểm quan sát và báo cáo thông tin vị trí của mình và kẻ thù. Trước mặt họ, ngay trên núi, đội có 2 giờ để điều chỉnh đội hình và chuẩn bị phục kích. Chavez và Leon cũng được cập nhật thông tin qua radio mỗi người. Đội đang tiến lên để gặp bọn tấn công ở tuyến phòng thủ đầu tiên năm giữa hai khu vực đặc biệt dốc, với mỗi khẩu súng máy SAW ở mỗi bên có thể phong tỏa khu vực phía dưới 300m. Chỉ cần kẻ thù ngu xuẩn tiến vào đó thì chà, không còn đường về. Cho đến nay bọn chúng vẫn tiến bước trực tiếp tiến vào LZ. Có lẽ đã có ai đó báo KNIFE có lẽ ở đó, Chavez nghĩ, vẫn chưa chắc chắn, khi anh và Leon chọn chỗ ẩn nấp, ngay bên dưới khâu SAW
“Số 6, đây là tiên phong, chúng tôi đã vào vị trí. Kẻ thù đang cách chúng ta 300m bên dưới”.
Click – click “tôi đã thấy họ” 1 giọng nói khác vang lên trên radio “Grenade 1 đã thấy họ”
“Medic đã thấy họ”
“SAW 1 đã thấy họ”
“Grenade 2. Chúng ta đã thấy họ”
“KNIFE, đây là số 6. Mọi người hãy bình tĩnh” Ramirez bình tĩnh nói “Có vẻ như bọn họ đang tiến thẳng vào cửa trước. Hãy nhớ tín hiệu, mọi người…”
Mười phút nữa trôi qua. Chavez đã tắt kính nhìn ban đêm của mình, vừa để tiết kiệm điện năng vừa để phục hồi mắt bình thường. Suy nghĩ của anh quẩn quanh chuyện bố trí kế hoạch hỏa lực của đội. Anh và Leon có khu vực chịu trách nhiệm của riêng mình. Mỗi người lính đều phụ trách khu vực cụ thể, có thể trùng lặp ở một mức độ nào đó, nhưng họ nên tấn công kẻ thù vào khu vực nhỏ của mình, không phải toàn bộ khu vực lớn. Thậm chí cả hai người phụ trách SAW trên tuyến phòng thủ này cũng nên có phạm vi bảo vệ của mình. Khẩu súng máy SAW thứ ba ở một khoảng cách nào đó so với tuyến phòng thủ và nằm trong tay hai xạ thủ máy dự bị để hỗ trợ hỏa lực trong trường hợp đội hình rút lui hoặc trong phản ứng với điều bất ngờ
Địch lúc này chỉ còn cách tuyến phòng thủ trăm mét. Có khoảng mười tám đến hai mươi tên, và những tên còn lại vất vả chạy theo. Bọn chúng bước đi chậm rãi và cẩn thận với súng trên tay, tỳ trước ngực. Chavez đếm đươc 3 tên trong khu vực mình phụ trách. Leon tiếp tục theo dõi dưới núi khi nâng súng lên
Ngày xưa binh lính thường bố trí bắn lần lượt. Lính bộ binh thời Napoleon đi cạnh nhau thành từng nhóm hai hoặc bốn người, nhắm súng hỏa mai của họ theo lệnh, sau đó bắn thành từng nhóm súng thần công, bắn từng hàng bột và đạn. Mục đích là giáng một đòn mạnh vào kẻ thù. Đó vẫn là mục đích bây giờ. Tức là gây chấn động tâm lý cho kẻ địch còn sống, cho chúng biết đây không phải là nơi dễ hoạt động, cản trở họ, gây rối họ. Bây giờ, thay vì sử dụng súng hỏa mai, hãy để kẻ thù đến gần và chiến đấu. Tác động của đòn này không chỉ về thể chất mà còn ảnh hưởng đến tâm lý.
Click-click-click, Ramirez ra lệnh, sẵn sàng. Dọc suốt tuyến, những người lính giữ chắc súng trường. Súng máy được gắn trên một chân chống, chốt an toàn đã mở. Ở giữa tuyến, viên đội trưởng cuốn trong tay sợi dây liên lạc dài, khoảng 50 yard, và gắn vào đầu kia là một cái lon rỗng với một vài viên đá. Một cách chậm rãi và cẩn thận, anh thắt chặt sợi dây, rồi giật mạnh
Trong một khoảnh khắc, âm thanh đột ngột khiến thời gian như đông cứng lại. Mọi thứ dừng lại trong khoảnh khắc nhưng tưởng như kéo dài cả giờ đồng hồ. Những người đứng trước bộ binh hạng nhẹ theo bản năng hướng đến âm thanh phát ra từ giữa họ, tránh xa mối nguy hiểm tiềm tàng phía trước và hai bên, hoặc những ngón tay sắp bóp cò súng.
Khoảnh khắc im lặng kết thúc với những tia sáng trắng lóe lên. 15 kẻ tấn công dẫn đầu ngã xuống. Những người phía sau thêm 5 người chết hoặc bị thương trước khi bắt đầu chống trả. Rồi hỏa lực phía trên dừng lại. Những kẻ tấn công đã phản ứng quá muộn. Nhiều người trong số họ trút toàn bộ băng đạn lên núi nhưng những người lính đã lấp sẵn trong hố đào, thậm chí không hề bị thương
“Ai đa bắn? Ai bắn? Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Giọng của trung sỹ Oliver vang lên, trọng âm thật hoàn hảo.
Gây hỗn loạn, nhầm lẫn giữa kẻ thù và đồng minh đã được chuẩn bị sẵn. Nhiều tên lao về phía khu vực tử thần để xem chuyện gì đang xảy ra, tự hỏi ai đã bắn ai. Chavez và những người khác đếm đếm đến 10. Ding có 2 tên trong vòng 30m từ vị trí. Ngay khi đếm “10” anh bắn liên tiếp 3 viên, hạ 1 tên và khiến 1 tên bị thương. Có lẽ khoảng 12 tên ngã xuống
Click-click-click-click-click “Mọi người di tản” Ramirez ra lệnh qua radio
Hành động tương tự cũng được thực hiện dọc theo toàn tuyến, với từng thành viên của mỗi nhóm rút lui lần lượt, chạy năm mươi mét lên núi và dừng lại ở một điểm đã chọn trước. Những khẩu súng máy SAW trước đây chỉ bắn từng đợt ngắn, như thể chỉ là súng trường, nhưng bây giờ đang gầm rú không ngừng để che đậy đường rút lui. Trong vòng 1 phút, KNIFE đã rút khỏi vị trí đang bị bắn bằng hỏa lực mạnh và không chính xác. Có một người bị trầy xước một chút bởi một viên đạn lạc, nhưng anh không quan tâm. Như thường lệ, Chavez là người cuối cùng rời đi và di chuyển chậm nhất, vì hỏa lực của đợt phản công ngày càng mạnh nên anh chỉ có thể lựa chọn đường di tản cẩn thận với sự trợ giúp của một thân cây lớn. Anh bật lại kính nhìn đêm để quan sát. Có lẽ 30 tên đã ngã xuống ở khu vực tấn công, chỉ còn lại nửa di chuyển. Kẻ thù đang tràn về phía nam trong nỗ lực bao vây một vị trí mà đội đã từ bỏ, nhưng đã quá muộn. Anh quan sát thấy bọn chúng tiến vào vị trí anh và Leon vừa rời bỏ vài phút trước và chỉ bối rối đứng đó, vẫn đang tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra. Những tên bị thương phát ra những tiếng gào rú, rồi sau đó là những lời nguyền rủa, những lời chửi rủa tục tĩu của những người cuồng nộ quen gây ra cái chết, nhưng chưa bao giờ tiếp nhận nó. Những giọng nói mới bắt đầu rõ ràng lấn át những tiếng súng rời rạc cùng những những hét và nguyền rủa. Đó có lẽ là mấy tên đứng đầu, ra lệnh to bằng ngôn ngữ tất cả bọn lính đều hiểu. Chavez liếc nhìn họ lần cuối, bắt đầu tin rằng trận chiến này cũng dễ chiến thắng thôi
“Ôi, Cứt” Anh bật radio “Số 6, đây là tiên phong. Có đội lớn hơn đang tiến tới, sir. Nhắc lại lần nữa, có đội lớn hơn. Tôi ước 3-0 kẻ thù đã chết trận này. Họ vừa bắt đầu tiếp tục di chuyển lên. Tôi thấy có 30 người hoặc hơn đang tiến về phía nam. Có ai đó đang báo với họ cố gắng bao vây chúng ta”
“Đã rõ, Ding. Di chuyển lên núi”
“Đang đi đây” Chavez chạy nhanh qua vị trí của Leon
“Mr. Clark, ông khiến tôi tin vào những điều kỳ diệu” Larson nói khi lăn bánh chiếc Beechcraft. Họ đã liên lạc được với đội OMEN sau 30 làn cố gắng và ra lệnh cho họ tiến 5 km tới một đường băng lớn dành cho trực thăng Pave Low. Cố gắng tiếp theo mất nhiều thời gian hơn, gần 40 phút. Giờ đây họ đang tìm kiếm BANNER. Clark tự nhắc bản thân rằng họ vẫn còn sống. Anh không biết rằng những kẻ sống sót đã gia nhập đội KNIFE, vốn là đội cuối cùng trong danh sách của anh.
Tuyến phòng thủ thứ 2 phân tán hơn tuyến đầu và Ramirez bắt đầu cảm thấy lo. Người của anh đã xử lý rất tốt trong cuộc phục kích đầu tiên đến mức nó cần phải cho vào sách giáo khoa tại trường dành cho lính bộ binh hạng nhẹ, nhưng một quy luật bất di bất dịch của hoạt động quân sự là các chiến lược thành công rất khó lặp lại. Không có bài học nào sâu sắc như cái chết. Kẻ thù giờ đang điều chỉnh đội hình, sẽ phân tán rộng ra, cố gắng kết hợp với nhau hoặc ít nhất tận dụng lợi thế số lượng hơn. Và kẻ thù đang di chuyển thông minh, di chuyển nhanh hơn. Giờ thì bọn chúng biết chúng đã có kẻ thù thật sự và bản năng biết rằng điều tốt nhất là tấn công nhanh, chủ động và tăng tốc trận chiến. Ramirez không thể ngăn cản điều đó nhưng anh cũng có bài của mình
Các trinh sát kịp thời báo cáo vị trí của kẻ địch. Giờ có 3 nhóm, mỗi nhóm 40 người. Ramirez không thể chiến đấu cùng lúc với cả ba, nhưng có thể xử lý từng nhóm một. Anh chia đội làm 3, mỗi nhóm 5 người. Nhóm 1 – những người lính còn lại của BANNER- anh để họ ở trung tâm, với 1 trinh sát bên trái theo dõi nhóm kẻ thù thứ 3 trong khi anh lặng lẽ di chuyển phần đội của mình xuống phía nam và triển khai một tuyến phòng thủ dốc từ đồi này sang đồi khác, tạo thành một tuyến phục kích gần như hình chữ L, với hai khẩu súng máy SAW bố trí trên đầu tuyến này.
Họ không phải đợi lâu. Kẻ thù đến sớm hơn Ramirez dự tính và không còn thời gian cho lính của anh chọn vị trí hỏa lực tốt, nhưng những kẻ tấn công vẫn tiếp tục tiến trên các sườn núi như dự kiến, điều này đã mang lại cho bọn chúng sự diệt vong. Chavez ở điểm thấp nhất và đưa ra tín hiệu cảnh báo khi bọn chúng tiếp cận. Một lần nữa, họ đợi kẻ thù tiến gần ở khoảng cách 50m. Chavez và Leon cách nhau vài mét, tìm kiếm mấy tên chỉ huy. Nhiệm vụ của họ là nổ súng trước và lặng lẽ hạ gục kẻ đang cố gắng phối hợp hoặc chỉ đạo. Ding thấy một tên đang ra hiệu cho những tên khác. Anh giơ khẩu MP-5 và bắn một phát nhưng trượt. Dù là súng giảm thanh nhưng âm thanh qua lại của bu-lông của nó đã thu hút sự chú ý và toàn tội khai hỏa. 5 tên tấn công đầu tiên ngã xuống. Những tên còn lại quay sang bắn trả bằng những đòn phản công chính xác, tạo thành thế trận tấn công vào các vị trí phòng ngự. Tuy nhiên, ánh lửa khi bọn chúng bắn đã tiết lộ vị trí và hai khẩu súng SAW bắt đầu bắn dữ dội, ngăn chặn cuộc tấn công.
Cảnh thực chiến thật khủng khiếp và ngoạn mục. Ngay khi khai hỏa, tầm nhìn ban đêm sẽ bị ảnh hưởng. Để bảo vệ tầm nhìn ban đêm của mình, Chavez đã nhắm một mắt như khi tập luyện, nhưng anh cảm thấy nó không có tác dụng gì cả. Những ngọn lửa hình cột chói lọi làm sống động cả khu rừng, một số trong số đó biến thành những quả cầu lửa nhỏ rực rỡ, giống như một loạt ánh sáng lấp lánh, soi rõ đám đông đang di chuyển. Các viên đạn từ súng máy bắn ra ngọn lửa vào đám đông đang di chuyển. Các viên đạn từ những tay súng trường có ý nghĩa khác. 2 viên cuối cùng của mỗi băng đạn đều nói với họ rằng đã đến lúc để thay băng đạn mới. Tiếng súng dày đặc không giống bất cứ thứ gì Chavez từng nghe trong quá khứ, bao gồm cả tiếng lạch cạch của súng trường tự động M-16, tiếng lạch cạch có nhịp độ chậm hơn của khẩu AK-47, tiếng la hét của chỉ huy, còn có cả những tiếng la hét tức giận, đau đớn. và chết.
“Chạy!” đó là âm thanh của đội trưởng Ramirez, gào lên bằng tiếng Tây Ban Nha. Một lần nữa họ sơ tán trong đội hình chiến đấu hai người. Hoặc cố làm thế. Hai thành viên trong đội đã bị bắn trong cuộc đọ súng. Chavez đã bị vấp bởi một trong những thành viên trong đội khi cố gắng bò ra khỏi sân. Bỏ qua cơn đâu ở chân, anh vác đồng đội trên vai và chạy lên núi. Người lính này – tên là Ingeles- đã chết ở điểm tập kết. Không còn thời gian đau buồn, họ phân phát những băng đạn chưa được anh sử dụng cho những người còn lại trong đội. Trong khi đội trưởng Ramirez đang cố gắng tổ chức lại đội thì nghe thấy hỗn hợp tiếng súng, tiếng gầm rú và tiếng chửi rủa dưới đồi. Chỉ có một người lính cố gắng đến được điểm tập kết một lần nữa. Thêm hai người thiệt mạng và một người bị thương nặng trong đội KNIFE. Olivero chịu trách nhiệm dẫn những người bị thương đến gần điểm tập kết gần LZ. Mười lăm phút sau, họ giết và làm bị thương thêm hai mươi tên địch. Nhưng bản thân họ đã mất đi ba mươi phần trăm lực lượng. Nếu Đội trưởng Ramirez có thời gian để suy nghĩ về điều đó, anh sẽ nhận ra rằng, dù thông minh đến mấy, anh cũng đang thua trận. Nhưng anh không có thời gian để nghĩ về tất cả.
Những người BANNER đã ngăn cản một nhóm khác của kẻ thù bằng một vài đợt khai hỏa, nhưng họ mất 1 người khi rút lên đồi. Toàn đội rút lui 400 mét và hình thành tuyến phòng thủ thứ ba. Mặc dù tuyến phòng thủ này đã chặt chẽ hơn tuyến trước, nhưng đang tiến gần đến vị trí phòng thủ cuối cùng của họ. Đã đến lúc lật con bài cuối
Kẻ địch lại tiếp cận khoảng không gian trống, vẫn không rõ phải hứng chịu bao nhiêu thương vong. Đối với họ, đối thủ giống như một con quái vật trong cơn ác mộng, đột nhiên xuất hiện, chiến đấu một hồi rồi biến mất không tăm tích. Hai trong số những người có vẻ như là lãnh đạo đã ra đi: một người đã chết, người còn lại bị thương nặng. Bọn họ dừng lại, một số những người lãnh đạo còn sống tập hợp lại với nhau để thảo luận
Đối với những người lính, tình hình cũng diễn ra tương tự. Khi đã biết về thương vong, Ramirez bố trí lại đội hình, anh mơ hồ cảm thấy việc không có thời gian để thương tiếc người của mình thì thật tệ, nhưng quá trình huấn luyện buộc anh phải tập trung hoàn toàn vào tình huống khẩn cấp trước mặt. Máy bay trực thăng không thể đến đó kịp thời, phải không? Có vấn đề gì không? Vấn đề là gì?
Bây giờ anh phải tiêu diệt thêm kẻ thù để có thể trốn thoát thuận lợi. Họ phải rút lui, nhưng trước tiên họ phải loại bỏ nhiều kẻ thù hơn. Ramirez vẫn chưa sử dụng vũ khí nổ. Không ai trong đội ném lựu đạn hoặc bắn lựu đạn. Những quả mìn sát thương Claymore được chôn ở phía trước vị trí này, mỗi quả mìn nhằm bảo vệ boongke của lính súng trường
“Sao chúng mày lại đợi thế hả?” Ramirez gọi xuống núi “Coi nào, chúng tao vẫn chưa kết thúc với chúng mày! Đầu tiên chúng tao sẽ giết chúng mày, rồi chúng tao sẽ hiếp người phụ nữ của chúng mày”
“Chúng không có phụ nữ” Vega gào lên “Bọn chúng tự ịt nhau. Nào, đến đây, đến lúc chúng mày phải chết rồi!”
Vì vậy, bọn chúng lại đi lên núi. Giống như những con bạc bị đỏ mắt, bọn chút bỏ qua khoản thua lỗ của mình. Được thúc đẩy bởi cơn thịnh nộ, bọn chúng tiến lên vị trí của đội. Nhưng bọn họ cũng đã học được cách cư xử, và hành động cũng thận trọng hơn trước rất nhiều. Họ tiến về phía trước với sự trợ giúp của cây cối để làm chỗ nấp, và che chắn cho nhau, bắn về phía trước một cách điên cuồng cho đến khi phía bên kia không thể ngóc đầu lên được.
“Có tình huống ở phía nam, ngay đó. Nhìn đám cháy không?” Larson nói “trên sườn núi, hướng 2h”
“tôi thấy rồi” Họ dành 1 giờ vòng qua điểm sơ tán của BANNER, liên lạc bằng bộ đàm với đội nhưng vô ích. Không còn cách nào khác, Clark miễn cưỡng rời khỏi khu vực. Nếu đội hình ở đó, họ phải tiến gần hơn. Ngay cả khi họ có thể nhìn xa hơn, những chiếc radio nhỏ này có phạm vi hiệu quả dưới mười km.
“Anh bạn” anh nói với phi công “đến đó càng nhanh càng tốt” Larson đẩy cần ga về phía trước
Đây được gọi là chiến thuật túi – lửa, một thuật ngữ mượn của quân đội Liên Xô, mô tả hoàn hảo sự khéo léo của sự sắp xếp chiến thuật này. Đội hình dàn trải thành một vòng cung rộng, và mọi người đều ẩn nấp trong các boongke và cứ 4 hố lại có 1 người thay vì hai và hố bên cạnh trống không. Một hoặc hai quả mìn sát thương Claymore được đặt trước mỗi boong-ke, mặt lồi hướng về phía kẻ thù. Vị trí nằm ngay bên trong khu rừng, một khoảng đất rộng khoảng 70m, được tạo ra bởi một trận lở đá hoặt lở đất khiến 1 số cây bị đổ. Tiếng ồn và lửa đạn đang tiến gần đến tuyến phòng thủ, rồi dừng di chuyển nhưng vẫn bắn
“Được rồi, mọi người” Ramirez nói “ngay sau khi nhận được lệnh, chúng ta sẽ ra khỏi đây, quay trở lại LZ và từ đó xuống X2. Nhưng chúng ta phải hạ vài tên trước đã”
Bên kia cũng đang nói chuyện và cuối cùng cũng có hành động thông minh. Bọn chúng sử dụng tên thay cho địa danh và địa chỉ liên lạc được mã hóa để che giấu ý định thực sự của mình, nhưng họ đi theo địa hình chứ không phải băng qua bãi đất trống. Ramirez nghĩ, bọn chúng rất dũng cảm, bất kể là loại người gì nhưng không sợ cái chết. Nếu bọn chúng được huấn luyện 1 chút và có 1 hoặc 2 tên thủ lĩnh giỏi thì có khi trận chiến đã kết thúc rồi
Chavez đang suy nghĩ điều khác. Vũ khí của anh không chỉ giảm thanh mà còn chưa bắn mấy và vị lính đội Ninja đang sử dụng kính nhìn đêm để săn những mục tiêu cá nhân và rồi hạ bọn họ không thương tiếc. Anh chọn một tên có thể là chỉ huy và gần như quá dễ hạ gục. Tiếng súng của kẻ thù làm lu mờ tiếng súng của anh. Anh kiểm tra túi và thấy rằng chỉ còn hai băng đạn, sáu mươi viên đạn còn lại ngoài những viên đạn đã có trong súng Đội trưởng Ramirez đang chơi rất thông minh nhưng lại quá cẩn thận
Đầu của một người nhô ra sau cái cây và 1 hình hài hiện ra. Ding nhắm và bắn một phát. Viên đạn găm vào cổ họng người đàn ông, nhưng hắn vẫn đang la hét. Chavez không biết, gã đó chính là tổng tư lệnh của kẻ thù. Hắn đang kêu của các chiến binh khiến chúng phải hành động ngay lập tức, đạn dội xuống bộ binh nhẹ từ phía sau hàng cây, và kẻ thù la hét tấn công.
Ramirez đã bắn một quả lựu đạn khi bọn chúng đi được nửa đường. Đó là một quả bom cháy bằng phốt pho màu vàng phun ra ánh sáng trắng giống mạng nhện dữ dội giống như một đài phun nước. Ngay lập tức, mọi người cho nổ mìn sát thương Claymore của họ.
“Ôi chết tiệt. đó là KNIFE. Súng bắn mìn và claymore” Clark đập mạnh ăng ten vào cửa sổ máy bay
“KNIFE, đây là VARIABLE; KNIFE, đây là VARIABLE. Coi nào, over!” Anh cố gắng giúp đỡ nhưng có vẻ quá muộn
Mảnh vỡ từ vụ nổ của quả mìn đã cắt xuống một nhóm kẻ thù khác như cắt cỏ, giết chết hơn 30 người và bị thương 10 người khác. Sau đó, một loạt lựu đạn, bao gồm tất cả bom cháy phốt pho vàng, được bắn vào rừng, và rừng bùng cháy. Những kẻ tấn công sẽ không bị giết ngay tại chỗ, nhưng chúng ở gần nhau đến mức không thể thoát khỏi cơn mưa phốt pho vàng đang cháy. Một số người đã bị đốt cháy, và tiếng hú chói tai khiến màn đêm trở nên rùng rợn hơn một chút. Một loạt lựu đạn lại rơi xuống, giết chết nhiều kẻ tấn công hơn. Sau đó, Ramirez bật lại radio của mình..
“Di chuyển, di chuyển ra khỏi đây ngay!” Đây từng là một bước đi khôn ngoan, nhưng lần này là một tính toán sai lầm
Ngay khi đội KNIFE di chuyển ra khỏi vị trí, địch thủ theo bản năng bắn về phía họ. Những người lính dùng khói và hơi ga CS che đậy việc sơ tán nhưng khói và tia lửa từ quả lựu đạn vừa rồi trở thành mục tiêu của bên kia và mỗi quả lựu đạn thu hút cả một tá tay súng. 2 người đã bị giết và 2 người khác bị thương. Cho đến lúc đó, Ramirez đã cầm trịch toàn đội một cách xuất sắc, nhưng lần này anh đã mất kiểm soát. Một giọng nói lạ phát ra từ tai nghe của điện thoại.
“Đây là KNIFE” anh đứng thẳng người “VARIABLE,, anh đang ở quái đâu?”
“Phía trên, chúng tôi ở ngay phía trên. Tình huống thế nào, over?”
“Chúng tôi đang đang bị tấn công, giờ đang rút về LZ, hạ cánh ở đây, hạ cánh ở đây ngay bây giờ!” Ramirez gào các đồng đội “đến LZ, họ đang đến đón chúng ta”
“Không, không, KNIFE, chúng tôi không thể đên bây giờ. Anh phải rời khỏi đó, anh phải rời khỏi đó. Xác nhận đi!” Clark nói vào radio. Không có trả lời. Anh lặp lại lời hướng dẫn nhưng một lần nữa không có gì
Hai mươi hai người ban đầu giờ chỉ còn tám người. Ramirez đang cõng một người đàn ông bị thương bị rơi tai nghe khi anh chạy đến bãi đáp cách đó 200 m. Anh đi xuyên qua khu rừng cuối cùng và đến một bãi đá nơi chiếc trực thăng sẽ hạ cánh.
Nhưng máy bay không đến. Ramirez đặt những người bị thương xuống, nhìn lên bầu trời, rồi đeo kính nhìn đêm, nhưng không có trực thăng, không có đèn nhấp nháy, không có bức xạ nhiệt từ động cơ tuabin chiếu sáng bầu trời đêm. Vị đội trưởng giật tai nghe ra khỏi radio và hét vào đó
“VARIABLE, anh đang ở đâu?”
“KNIFE, đây là VARIABLE. Chúng tôi đang ở trong một chiếc máy bay cánh cố định, bay lượn phía trên nhưng không thể đón anh cho đến tối mai. Anh phải thoát khỏi đó, anh phải thoát khỏi đó. Xác nhận đi!”
“Chỉ còn tám người chúng tôi, chỉ còn….” Ramirez dừng lại và trong khoảnh khắc sinh tử này, nhân tính của anh đã trở lại lần cuối “Ôi chúa ơi” Anh trở nên do dự, nhận ra rằng hầu hết người của mình đã chết và anh là chỉ huy phải chịu trách nhiệm về việc đó. Thực ra, anh không phải chịu trách nhiệm gì hết, nhưng anh sẽ không bao giờ biết được
Bây giờ kẻ thù lại tiếp cận, dồn ép từ ba phía. Chỉ có một lối thoát, và đã được lên kế hoạch từ trước. Ramirez nhìn xuống người đàn ông bị thương mà anh đã chở đến bãi đáp, và nhìn thấy cậu ta đã chết. Anh lại ngước lên và nhìn xung quanh người của mình, tự hỏi phải làm gì tiếp theo. Bây giờ không có thời gian để trí tuệ đào tạo thông thường hoạt động. Cách đó một trăm mét, những kẻ thù đầu tiên đã xuất hiện từ bìa rừng và bắt đầu bắn. Người của anh đã chống trả, nhưng quân địch đông hơn đến nỗi bộ binh hạng nhẹ chỉ còn một băng đạn cuối cùng.
Chavez đã thấy những gì đã xảy ra. Anh quay lại để gặp Vega và Leon, giúp đỡ một người lính bị thương nặng ở chân. Từ những gì quan sát, một nhóm kẻ thù đã băng qua khu vực LZ, nhưng Ding và đồng đội không thể làm gì cả, và họ hướng về phía tây, rút lui, không nhìn lại. Cũng không cần thiết. Những tiếng súng đã nói lên tất cả. Đối đầu với tiếng va chạm của M-16 là tiếng súng AK-47 khai hỏa, thêm vài quả lựu đạn nổ. Tiếng người hét và chửi thề, tất cả đều là tiếng Tây Ban Nha. Và rồi tất cả tiếng súng đều là AK, Trận chiến trên núi này đã kết thúc
“Điều đó có nghĩa là tình huống như tôi tưởng tượng phải không?” Larson hỏi
“Điều đó có nghĩa rằng vài tên REMF đáng phải chết” Clark lặng lẽ. Có vài giọt nước trong mắt anh. Anh đã từng nhìn thấy chuyện này xảy ra, khi trực thăng của anh chạy thoát kịp và chiếc kia thì không và anh cảm thấy xấu hổ vì mình còn sống sót trong khi những người khác hy sinh “Cứt thật” anh lắc đầu, cố kiểm soát bản thân
“KNIFE, đây là VARIABLE. Anh có nghe được không? Over. Trả lời bằng tên, nói lại, trả lời bằng tên”
“Đợi 1 phút” Chavez nói “đây là Chavez, ai đang nói?”
“Nghe nhanh đây, cậu nhóc, vì đường dây liên lạc đã bị lộ. Đây là Clark, chúng ta đã từng gặp nhau. Hãy đi về hướng giống như cậu đi trong đêm huấn luyện. Cậu còn nhớ chứ?”
“Đã rõ. Tôi vẫn nhớ cách chúng tôi làm. Chúng tôi có thể làm được điều đó”
“Tôi sẽ trở lại đón các cậu vào ngày mai. Chờ cậu ở đó, nhóc. Chuyện chưa kết thúc đâu. Nhắc lại: Tôi sẽ quay lại đón các cậu, giờ thì nhấc mông ra khỏi đó ngay. Out”
“Tất cả chuyện này là sao?” Vega hỏi
“Chúng ta vòng qua phía đông, xuống núi phía bắc rồi lại vòng về phía đông”
“Và sau đó thì sao?” Oso hỏi
“Làm thế éo nào tôi biết?”
“Bay ngược lại phía bắc” Clark ra lệnh
“REMF là gì?” hỏi khi bắt đầu quay lại
Câu trả lời của Clark trầm thấp đến mức gần như khó mà nghe thấy “REMF là rear-echelon motherfucker/ thằng sỹ quan hậu cần khốn khiếp, mấy thằng khốn trong đội chỉ huy hậu phương vô dụng chỉ biết ra lệnh đã để cho những người lính ở tuyến đầu bị giết. Larson, và giờ một trong số họ sẽ phải trả giá cho điều đó. Hãy câm mồm và bay đi”
Họ dành thời gian tìm đội BANNER trong 1 tiếng tiếp theo nhưng không thấy gì, nên quay trở lại Panama. Chuyến bay kéo dài 2 giờ 15 phút, Clark không nói gì còn Larson thì không dám mở miệng. Viên phi công đi taxi đến tận nhà chứa máy bay, đậu cùng con Pave Low, cửa nhà chứa máy bay đóng ngay sau khi họ vào. Ryan và Johns đang đợi sẵn
“Thế nào?” Jack hỏi
“Chúng tôi đã lên lạc được với OMEN và FEATURE” Clark nói “Đi nào” anh dẫn họ vào 1 căn phòng có bàn, rồi trải bản đồ ra
“Còn những đội khác thì sao?” Jack hỏi. Đại tá Johns không phải hỏi thêm gì, chỉ nhìn nét mặt của Clark là ông đã đoán được phần nào
“OMEN sẽ ở ngay đây vào tối mai. FEATURE sẽ ở đây” Clark chỉ vào 2 nơi đánh dấu trên bản đồ
“Được rồi. chúng ta có thể thực hiện được” Johns nói
“Mẹ nó chứ!” Ryan gầm gừ “các đội khác thì sao?”
“Chúng tôi không thể liên lạc với BANNER. Chúng tôi đã chứng kiến những kẻ xấu tiêu diệt KNIFE. Hầu hết cả đội” Clark tự sử “ít nhất có 1 người chạy thoát. Tôi sẽ tìm cậu ta, trên mặt đất” Clark quay lại viên phi công “Larson, cậu nên nghỉ ngơi vài giờ. Tôi cần cậu có đôi mắt sáng và đuôi mạnh mẽ trong 6 giờ”
“Thời tiết thế nào?” Anh hỏi PJ
“Cơn bão chết tiệt đó cứ quanh quẩn ở đây như một bóng ma. Không ai biết nó định tiến vào đâu hết, nhưng nó vẫn chưa quét đến đó và tôi đã từng bay trong thời tiết kiểu này rồi” Đại tá Johns trả lời
“Được rồi” Larson bước đi. Có vài cái giường gấp ở phòng bên cạnh. Anh nằm vật xuống và ngủ thiếp đi
“Sẽ đi tìm dưới mặt đất?” Ryan hỏi
“Thế cậu muốn tôi làm gì – bỏ họ ở đó sao? Chúng ta đã làm đủ chưa?” Clark nhìn rax a, đôi mắt anh đỏ hoe và chỉ PJ biết nguyên nhân không phải do lo lắng và thiếu ngủ “Xin lỗi, Jack. Vẫn còn vài người ở đó. Tôi phải cố. Họ sẽ cố gắng vì tôi. Sẽ ổn thôi, anh bạn. Tôi biết cách làm việc”
“Bằng cách nào?” PJ hỏi
“Larson và tôi bay tới đó vào khoảng giữa trưa, lấy một cái xe và lái xuống đó. Tôi đã nói với Chavez – đó là tên đứa trẻ tôi nói chuyện – là đi vòng qua bọn họ và hướng về phía đông, rồi xuống núi. Chúng tôi sẽ cố gắng đó họ, lái xe đưa họ đến sân bay và rồi đưa họ bay ra”
“Chỉ như vậy?” Ryan nghi ngờ
“Chắc chắn vậy. Sao không?”
“Dũng cảm và ngu xuẩn không giống nhau” Ryan nói
“Ai nói cái hành động này là dũng cảm. Đó là việc của tôi” Clark bước đi tìm chỗ ngủ 1 chút
“Cậu biết cậu đang thật sự sợ điều gì không?” Johns nói khi anh rời đi “Cậu đang sợ nhớ lại quãng thời gian cậu có thể làm gì nhưng không làm. Tôi có thể kể cho cậu nghe mọi thất bại mà tôi phải gánh chịu trong suốt 20 năm qua” viên đại tá đang mặc chiếc áo xanh với cầu vai quân hàm và tất cả huy chương. Ông có khá nhiều.
Đôi mắt của Jack chú ý đến 1 cái, màu xanh nhạt với 5 ngôi sao trắng “Nhưng ông….”
“Mặc thế này thật đẹp và việc khiến đô đốc 4 sao chào tôi trước cũng như đối xử với tôi như người đặc biệt cũng rất tuyệt. Nhưng cậu điều tuyệt vời hơn là gì không? Hai người tôi đã cứu đó, một giờ là tướng còn người kia bay cho Delta. Họ đều sống, đều đã có gia đình. Mr. Ryan, đó mới là điều quan trọng. Người tôi không thể cứu ra, cũng là vấn đề. Vài người trong số