← Quay lại trang sách

Chương 28 THANH LÝ

Cortez ngồi trên bàn, bận rộn với số liệu thống kê. Người Mỹ đã thực hiện thật tuyệt vời. Gần 200 lính Cartel đã bỏ mạng trên núi. 96 tên còn sống quay về trong đó có 16 tên bị thương. Bọn họ đã mang 1 người Mỹ còn sống về cùng họ. Anh ta bị thương rất tệ, vẫn đang chảy máu từ 4 vết thương và cho thấy rõ là không được mấy tay súng Colombia đối xử tốt. Anh ta còn trẻ và dũng cảm, nghiến răng không hét lên. Tên lính mũ nồi xanh này cố gắng kiềm chế bản thân, thân hình run rẩy, quả là dũng cảm. Cortez sẽ không xúc phạm sự dũng cảm đó bằng những câu hỏi, chỉ bố trí cho anh ta chỗ ở và hắn cũng còn nhiều việc khác phải làm.

Có một đội y tế ở đây để xử lý thương vong “thân thiện” Cortez bước ra ngoài, lấy ống tiêm dùng 1 lần, cho đầy morphine trong đó, rồi quay lại và đưa kim vào tĩnh mạch của cánh tay không bị thương tên lính mũ nồi xanh. Anh ta ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, cơn đau biến mất trong một cảm giác hưng phấn ngắn ngủi nhưng không thể diễn tả được. Rồi hơi thở dừng lại và cuộc sống cũng dừng theo. Thật đen đủi. Cortez có thể sử dụng những người lính như thế này, nhưng những người như họ thực sự sẽ chẳng chiến đấu vì cái gì ngoài lá cờ tổ quốc. Hắn bước tới điện thoại và bấm 1 dãy số

“Jefe, đêm qua chúng ta đã quét 1 trong số các đội của địch…phải, jefe, tôi đoán có khoảng 10 tên, và chúng tôi đã tiêu diệt hết chúng. Đêm nay chúng tôi sẽ tấn công một đội khác…jefe, có một vấn đề. Kẻ thù này chiến đấu quá tốt và chúng ta đang chịu nhiều thương vong. Tôi cần có thêm người cho nhiệm vụ đêm nay. Sí, cảm ơn, jefe. Điều đó thật tuyệt. Hãy cử người đến Riosucio, rồi các đội trưởng sẽ báo cáo với tôi chiều nay. Tôi sẽ nói qua tình hình với họ ở đây. Ồ? Vâng, thật tuyệt. Chúng tôi sẽ chờ ông”

Nếu may mắn, Cortez nghĩ, đội Mỹ tiếp theo cũng sẽ chiến đấu tốt như hôm nay. Nếu may mắn hắn có thể loại bỏ 2/3 tay súng của các trùm Cartel trong 1 tuần. Cimgf vpwos đó sẽ là các thủ lĩnh, cũng trong đêm nay. Tên giờ đã lao đi, không thể dừng lại được. Hắn đã đặt cược vào canh bạc rất nguy hiểm và khó khăn, nhưng điều khó khăn nhất không phải đã vượt qua rồi sao

Đáng tang diễn ra sớm. Greer là một người ở góa và còn ly thân với vợ trước khi bà mất. Lý do bị vợ ghẻ lạnh nằm ở cái hố hình chữ nhật bên cạnh trong nghĩa trang Arlington, trên có bia đá trắng ghi chữ đơn giản Trung úy Robert White Greer, USMC (Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ), con trai duy nhất của bọn họ, từng tốt nghiệp Học viện Hải Quân và hy sinh tại Việt Nam. Cả Moore và Ritter đều chưa bao giờ gặp chàng trai trẻ đó, và James chưa bao giờ trưng ảnh của anh trong văn phòng. Vị cố DDI là người rất tình cảm nhưng không đa cảm. Từ rất lâu rồi ông đã yêu cầu mộ của mình được đặt bên cạnh con trai và với cấp bậc của ông, đây là một ngoại lệ và nơi này đã được dành sẵn cho ông như một sự kiện không thể tránh khỏi với tất cả mọi người. Ông là một người rất tình cảm nhưng chỉ trong xử lý vấn đề quan trọng. Ritter nghĩ sự kiện trước mắt đã giải thích rất nhiều điều. Cái cách James chọn nhiều thanh niên trẻ tuổi thông minh sáng chói và đưa họ vào CIA, rèn luyện kỹ lưỡng về nghề nghiệp, yêu cầu khắt khe và rồi cất nhắc họ

Lễ tang ở quy mô nhỏ nhưng trang trọng. Chỉ có vài người bạn thân của James, cùng với nhiều người bên chính phủ. Tổng thống cũng đến sau đó – và trước sự giận dữ của Bob Ritter, Trung tướng James A. Cutter, Jr cũng đến. Đích thân tổng thống đã đọc điếu văn tại nhà nguyện, ghi công người đàn ông đã tận tụy phục vụ đất nước suốt hơn 50 năm, gia nhâp hải quân từ năm 17 tuổi, rồi sau đó vào Học viện, rồi đạt tướng 2 sao, sau khi ngồi vào vị trí hiện tại ở CIA ông đã nâng lên tướng 3 sao. Ông là “Một tiêu chuẩn về chuyên nghiệp, sự chính trực và sự tận tụy với đất nước mà ít ai sánh kịp và vô cùng xuất sắc” là tổng kết của Tổng thống về sự nghiệp của Thượng tướng James Greer. Ritter thấy đặc biệt châm chọc khi tên khốn Cutter đó cũng ngồi ngay đó ngay trên hàng ghế đầu và bùi ngùi khi chứng kiến ​​những người lính cận vệ danh dự của Sư đoàn 3 gấp cờ trên quan tài. Không có ai đến nhận nó. Ritter đã mong đợi nó được chuyển cho…

Nhưng Ryan đâu? Ông quay đầu nhìn quanh. Trước đó ông không để ý vì Jack không đi cùng với đoàn CIA từ Langley. Vậy là lá cờ được chuyển cho thẩm phán Moore, bắt tay và an ủi nhau. Vâng, thật đáng tiếc khi ông ấy ra đi quá sớm. Vâng, những người như ông ấy thật hiếm. Vâng, vậy là kết thúc của họ nhà Greer và điều đó thật tệ, phải không? Không, tôi chưa bao giờ gặp con trai anh ấy nhưng tôi có nghe nói…10 phút sau, Ritter và Moore đều lên chiếc Cadillac của Cục hướng về văn phòng ở Đại lộ George Washington

“Ryan ở quái đâu vậy?” vị DCI hỏi

“Tôi không biết. Tôi tưởng cậu ta tự mình lái xe đến”

Moore bực bội hơn là tức giận vì sự không đúng mực này. Ông vẫn ôm lá cờ trong lòng, như thể đang ôm 1 đứa trẻ sơ sinh mà không biết tại sao – cho đến khi ông nhận ra nếu thực sự Chúa có tồn tại, như vị mục sư Baptist đã hứa với ông khi ông còn nhỏ và nếu James thực sự có linh hồn thì ông đang giữ di sản tốt nhất của ông ấy trong tay mình. Cảm giác ấm áp khi chạm tay vào, mặc dù ông biết đó chỉ là trí tưởng tượng của mình, hay tốt nhất là nhiệt dư từ ánh nắng ban mai, nhưng từ lá cờ mà James đã phục vụ từ khi còn là một thiếu niên dường như đang hỏa hơi nóng để lên án hành vi đang xấu hổ của ông. Họ vừa chứng kiến một đám tang sáng nay nhưng ở cách đó 2000 dặm có một nhóm người được CIA cử đi làm việc thamjaj chí còn không nhận được phần thưởng rỗng tuếch nào như bia mộ các đồng nghiệp khác có được

“Bob, chúng ta vừa làm cái quái gì vậy?” Moore hỏi “Sao chúng ta lại làm việc đó được chứ?”

“Tôi không biết, Arthur. Tôi thực sự không biết”

“James thực sự may mắn” vị giám đốc CIA thì thầm “Ít nhất ông ấy đã thoát khỏi…”

“Với lương tâm trong sáng sao?” Ritter nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh phải nhìn thẳng vào mặt Sếp “Coi này, Arthur….” Ông dừng lại, không biết phải nói sao tiếp theo. Ritter đã phục vụ CIA từ những năm 50, từng làm việc như một sỹ quan hiện trường, phó phòng, trạm trưởng tình báo rồi là người đứng đầu bộ phận ở Langley. Ông đã mất nhiều sỹ quan hiện trường, mất rất nhiều đặc vụ, nhưng ông chưa bao giờ phản bội họ. Ông tự nhủ, mọi thứ luôn có lần đầu tiên. Nhưng lúc này ông chợt nhận ra một điều: đối với ai cũng sẽ có lần đầu tiên đối mặt với cái chết, và không thể đối mặt với sự giải quyết cuối cùng một cách công tâm chính là hành động hèn nhát và thất bại cuối cùng trong cuộc đời. Nhưng họ có thể làm gì khác?

Chỉ có một quãng đường ngắn là đến Langley và chiếc xe dừng ngay trước khi câu hỏi được trả lời. Họ cùng lên thang máy. Moore và Ritter mỗi người đều bước về phòng mình. Các thư ký vẫn chưa quay về. Họ đi cùng nhau trên chiếc xe van. Ritter đi đi lại lại trong phòng cho đến khi các thư ký quay lại, rồi bước qua gặp bà Cummings.

“Ryan có gọi gì không?”

“Không. Tôi không nhìn thấy anh ấy. Ông có biết anh ấy ở đâu không?” Nancy hỏi

“Xin lỗi, tôi không biết” Ritter quay lại phòng mình và bấm số nhà Ryan, chỉ để nghe thấy tiếng máy trả lời tự động. Ông kiểm tra lại hồ sơ và tìm thấy số văn phòng của Cathy và gọi thẳng đến đó mà không cần nhờ thư ký

“Tôi là Bob Ritter. Tôi cần biết Jack ở đâu”

“Tôi không biết” Bác sỹ Caroline Ryan cảnh giác trả lời “hôm qua anh ấy nói rằng mình phải ra ngoài thành phố, không nói rõ đi đâu”

Ritter cảm thấy lạnh sống lưng “Cathy, tôi phải biết. Chuyện này rất quan trọng – tôi không thể nói nói với cô nó quan trọng như thế nào. Xin hãy tin tôi. Tôi phải biết cậu ta đang ở đâu”

“Tôi không biết. Ý ông là các ông cũng không biết sao?” Thái độ kinh ngạc của cô khiến đầu ông bật còi báo động

Ritter nhận ra, Ryan đã biết chuyện

“Coi này, Cathy, tôi sẽ tìm cậu ta. Đừng lo lắng, được chứ?” Nỗ lực trấn an cô có vẻ vô ích, nhưng Ritter đã cúp máy ngay sau đó. Vị DDO chạy sang phòng của thẩm phán Moore. Lá cờ vẫn nằm giữa bàn của vị DCI, vẫn được gấp theo hình tam giác như người ta gọi là nón ba góc. Thẩm phán Arthur Moore, giám đốc CIA, đang ngồi đó trong im lặng, nhìn chằm chằm vào lá cờ.

“Jack đi rồi. Vợ cậu ta nói rằng không biết cậu ta ở đâu. Arthur, cậu ta đã biết. Cậu ta đã biết và đang làm gì đó”

“Làm sao cậu ta tìm ra được?”

“Làm thế quái nào mà tôi biết?” Ritter nghĩ một lúc rồi ra hiệu cho Sếp “Đi nào”

Họ bước vào văn phòng Ryan. Ritter mở vách ngăn két sắt của Jack và quay số số theo thủ tục kết hợp kỹ thuật số. Tuy nhiên, không có phản hồi nào ngoài đèn cảnh báo nhấp nháy trên bàn phím quay số.

“Khốn khiếp” Ritter nói “Tôi nghĩ là số đó”

“Số của James?”

“Phải, anh biết anh ấy mà, không bao giờ thích những thứ khó chịu này và anh ấy có lẽ…” Ritter nhìn quanh, cố gắng đến lần thứ 3, kéo tấm bảng từ bàn ra và thấy nó “Tôi nghĩ mình đã quay số đúng” Ông quay lại và thử lần nữa. Lần này, không chỉ đèn cảnh báo bật sáng mà còi báo động cũng rền vang. Ritter quay lại và kiểm tra lại các con số. Ngoài ra còn có một số ký hiệu viết trên giấy. Ritter lại lôi tập viết ra.

“Ôi Chúa ơi”

Moore gật đầu và bước tới cửa “Nancy, nói với bên an ninh rằng chúng tôi đang cố mở két sắt. Có vẻ như Jack đã thay mã số mà không nói với chúng tôi trước” vị DCI đóng cửa và quay lại

“Cậu ta biết, Arthur”.

“Có lẽ thế. Làm cách nào chúng ta kiểm tra ra?”

1 phút sau họ có mặt tại văn phòng Ritter. Ông đã hủy tất cả tài liệu nhưng đâu có hủy trí nhớ. Bạn sẽ không quên tên người được Huy chương danh dự. Việc tiếp theo cần làm là mở danh bạ điện thoại AUTOVON và quay số của Bộ phận chiến dịch hàng không Đặc biệt số 1 tại Căn cứ Không quân Eglin

“Tôi cần nói chuyện với đại tá Paul Johns” Ritter nói với viên trung sỹ đầu biên kia

“Đại tá Johns đang tực hiện TDY ở đâu đó, sir, tôi không biết nơi nào”

“Ai biết?”

“Sỹ quan phụ trách hoạt động của đơn vị, sir. Đây là đường dây không an ninh, sir” viên trung sỹ nhắc nhở ông

“Cho tôi số của ông ấy” viên trung sỹ làm theo và Ritter gọi đến số đó, một đường dây an ninh “Tôi cần tìm đại tá Johns” Ritter nói ngay sau khi xưng tên

“Sir, tôi có lệnh không tiết lộ thông tin cho bất kỳ ai, Điều đó có nghĩa là không ai được biết, sir”

“Thiếu tá, nếu ông ấy xuống Panama lần nữa, tôi cần phải biết. Sinh tử của ông ấy phụ thuộc vào điều đó đấy. Có vài thông tin ông ấy cần phải biết”

“Sir, tôi nhận được lệnh…”

“Vứt mẹ lệnh của anh đi, con trai. Nếu anh không nói với tôi, phi hành đoàn cả chuyến bay đó sẽ chết và đó là lỗi của anh! Giờ thì anh gọi điện cho ông ấy ngay bây giờ, thiếu tá, có hay không?”

Viên thiếu tá chưa bao giờ ra chiến trường, và quyết định sinh-tử với anh ta chỉ mang tính lý thuyết -hoặc cho đến lúc này là thế

“Sir, họ đã quay lại chỗ cũ. Cùng nơi, cùng đọi. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói, sir”

“Cảm ơn thiếu tá. Anh đã làm điều đúng. Anh thực sự đã làm điều đúng. Giờ thì tôi đề nghị anh sẽ ghi chú cuộc điện thoại và nội dung này” Ritter gác máy. Điện thoại đã được bật loa trước đó

“Chắc chắn là Ryan” vị DCI đồng ý “Giờ chúng ta sẽ làm gì?”

“Arthur, anh nói xem”

“Chúng ta sẽ giết bao nhiêu người nữa, Bob?” Moore hỏi. Điều ông sợ nhất bây giờ là soi gương, sợ nhìn thấy khuôn mặt trong gương mà ông không muốn thấy

“Anh có hiểu hậu quả chuyện này không?”

“Kệ mẹ cái hậu quả đó đi” vị cựu chánh án tòa án phúc thẩm Texas khịt mũi

Ritter gật đầu và bấm nút điện thoại. Khi ông nói, đó là giọng ra lệnh dứt khoát quen thuộc “Tôi cần mọi thứ CAPER đã có trong 2 ngày gần đây” rồi ông lại bấm nút khác “tôi muốn trưởng trạm Panama gọi cho tôi trong 30 phút nữa. Nói với anh ta sẵn sàng hành động trong hôm nay – anh ta sẽ rất bận” Ritter đặt điện thoại trở lại. Họ phải đợi thêm vài phút nữa, nhưng lần này không phải là chờ đợi trong im lặng

“Cảm ơn Chúa” Ritter nói ngay sau đó.

Moore mỉm cười lần đầu tiên trong ngày “Tôi cũng cảm thấy vậy đó, Robert, thật tuyệt khi trở lại là người đàn ông tử tế, phải không?”

Cảnh sát an ninh đã đưa người đàn ông mặc đồ comple vào trong trạng thái chĩa mũi súng vào người. Ông ta nói mình tên là Luna, chiếc cặp cầm hteo đã được kiểm tra và không tìm thấy vũi khí. Clark nhận ra ông ta

“Anh đang làm quái gì ở đây thế, Tony?”

“Ai đây?” Ryan hỏi

“Trạm trưởng ở Panama” Clark trả lời “Tony, tôi hy vọng anh có lý do rất tốt để đến đây”

“Tôi có bức điện gửi từ thẩm phán Moore cho tiến sỹ Ryan”

“Cái gì?” Clark dẫn Luna vào phòng. Anh không có nhiều thời gian. Anh và Larson phải bay trong vài phút

“Tốt hơn là không có trò đùa khốn khiếp nào đâu đấy” Clark tuyên bố

“Này, tôi đang chuyển thư đấy, được không?” Luna nói “Giờ thì dừng chơi trò nam nhi đi. Tôi là chuyên gia ở đây, nhớ không?” ông đưa cho Jack tờ đầu tiên

Tướng Cutter vừa ngồi xuống ghế thì điện thoại reo. Ông ta biết ai ở đầu dây bên kia từ ánh sáng nhấp nháy trên điện thoại “Vâng, thưa Tổng Thống”

“Anh qua đây”

“Đến ngay đây, sir”

Mùa hè không phải là mùa đến và đi tại Nhà Trắng cũng như hầu hết các cơ quan chính phủ. Lịch của Tổng Thống chật kín hơn bình thường với các hoạt động nghi lễ mà từ quan điểm chính khách thì ông yêu thích, nhưng từ quan điểm của một nhà điều hành thì ông ghét bỏ. Bắt tay với các “Miss Whole Milk” như cách ông gọi dòng khách ổn định- dù khi bắt tay với họ đôi khi ông có suy nghĩ quái đản rằng liệu có bắt phải tay Miss Condom (Hoa Hậu bao cao su) hay không. Ghánh nặng của tổng thống nặng hơn tưởng tượng của mọi người. Với mỗi vị khách đều phải đọc văn bản, tìm hiểu thông tin để sao khi người đó rời đi đều nghĩ: Ồ, tổng thống thật sự biết mình là ai. Ông ta thật sự quan tâm đến những gì mình nói! Bắt tay và nói chuyện với những người bình thường là một điều rất quan trọng và thường thú vị trong công việc, nhưng không phải bây giờ, khi mà còn chưa đầy 1 tuần nữa là đến Hội nghị đảng, các mạng tin tức vẫn công bố các cuộc thăm dò tiến hành 2 tuần mỗi lần và ông vẫn đang tụt lại phía sau trong cuộc mấy cuộc thăm dò chết tiệt đó

“Tình hình ở Colombia thế nào?” Tổng thống hỏi ngay khi cánh cửa đóng lại

“Sir, ông đã yêu cầu tôi dừng lại mọi thứ. Mọi thứ đang dừng lại”

“có rắc rối nào phía CIA không?”

“Không, thưa tổng thống….”

“Vậy chính xác thì….”

“Sir, ông đã nói với tôi rằng ông không muốn biết điều đó”

“Anh đang nói với tôi rằng có điều gì đó tôi không nên biết?”

“Tôi đang nói với ông rằng, sir, tôi đang thực hiện theo chỉ thị đưa ra. Lệnh đã được đưa ra và lệnh đang được thực hiện. Tôi không nghĩ ông sẽ phản đối hậu quả”

“Thật sao?”

Cutter thư giãn 1 chút “Sir, nói một cách chính xác thì chiến dịch này đã thành công tốt đẹp. Các chuyến hàng chở ma túy đã giảm xuống và sẽ tiếp tục giảm trong vài tháng tới. Tôi đề nghị, sir, rằng ông nên để báo chí thông tin ra trong một thời gian. Ông luôn có thể ghi điểm sau này. Chúng ta đang khiến họ bị thương. Với chiến dịch TARPON chúng ta có thể ghi điểm bất kỳ lúc nào chúng ta muốn. Với CAPER chúng ta có cách để tiếp tục khai thác thông tin tình báo. Trong vài tháng nữa chúng ta sẽ thực hiện vài vụ bắt giữ kịch tính”

“Và làm sao anh biết được điều đó?”

“Tôi đã tự mình sắp xếp, sir”

“Và chỉ là làm cách nào anh làm được điều đó?” tổng thống hỏi và đột ngột dừng lại “Một lần nữa, đó chính là điều tôi không cần phải biết, phải không?”

Cutter gật đầu

“Tôi giả sử rằng mọi thứ anh đã làm đều nằm trong giới hạn luật cho phép” Toongr thống nói với máy ghi âm được bật

“Ông có thể nghĩ vậy, sir” đó là câu trả lời khéo léo vì nó có thể có nghĩa gì đó, hoặc chẳng có nghĩa gì, phụ thuộc vào quan điểm từng người. Cutter cũng biết về máy ghi âm

“Và ông chắc chắn rằng mình đang thực hiện đúng chỉ thị không?”

“Tất nhiên, thưa Tổng Thống”

“Chỉ cần đảm bảo điều đó là được”

Vị tư vấn viên râu ria xồm xoàm không ngờ lại tốn thời gian lâu như thế. Thanh tra O’Day đang cầm bản in trên ta và nó cứ như là viết bằng tiếng Kurd. Trang giấy toàn chữ số 1 với 0

“Ngôn ngữ máy” tư vấn viên giải thích. Người viết cái này là một gã thực sự chuyên nghiệp. Tôi đã khôi phục được 40%, nó là một thuật toán chuyển tin, đúng như tôi nghĩ”

“Cậu đã nói với tôi điều đó đêm qua rồi”

“Nó không phải là người Nga, Nó lấy thông tin và mã hóa nó. Không khó, tất cả mọi người đều có thể làm được. Cái thật sự thông minh ở đây là hệ thống này dựa trên một tín hiệu đầu vào độc lập, duy nhất cho một đường truyền cụ thể -thuật toán mã hóa được nhập trước vào hệ thống và không bị hạn chế bởi hệ thống”

“Cậu muốn giải thích nó rõ ràng hơn không?”

“Nó là phương tiện thay thế tạm thời cho một máy tính rất tốt – ở nơi nào đó – điều khiển chương trình này hoạt động. Nó không thể là người Nga. Họ chưa có phần cứng của cái này, trừ khi họ ăn cắp được đồ tiên tiến từ chúng ta. Nhập các biến cho hệ thống này có lẽ đến từ các vệ tinh NAVSTAR. Tôi đoán là ở đây, nhưng tôi nghĩ rằng nó sử dụng dấu thời gian rất chính xác để đặt khóa mã hóa, khóa này là duy nhất cho mỗi đường truyền đường lên và đường xuống. Thật là thông minh. Đó có nghĩa là NSA. Các vệ tinh NAVSTAR sử dụng đồng hồ nguyên tử để đo thời gian với độ chính xác lớn và bộ phận thực sự quan trọng này của hệ thống cũng được mã hóa. Dù sao thì những gì chúng ta có ở đây là một cách cực kỳ thông minh để xáo trộn tín hiệu và không thể giải mã và tái tạo ngay cả khi ông biết nó hoạt động như thế nào. Bất kỳ ai có cài đặt cái này đều có thể xâm nhập vào mọi thứ chúng ta có. Tôi đã từng gọi đến NSA để tham khảo vài ý kiến và chưa bao giờ nghe thấy cái này”

“Được rồi, và khi cái đĩa này bị phá hủy….?”

“Kết nối không còn nữa, người anh em. Ý tôi là đã mất. Nếu tôi hiểu đúng thì các anh đang có 1 cơ sở tải đường link lên để điều khiển thuật toán này và trạm mặt đất này cũng có một bản copy. Các anh loại bỏ thuật toán này, hoặc ai đó đã làm, thì những gã anh từng nói chuyện sẽ không thể liên lạc lại với anh nữa, và không ai có thể liên lạc lại với họ nữa. Hệ thống liên lạc coi như xong”

“Cậu có chắc về những điều này không? Còn gì nữa?”

“1 nửa những gì tôi vừa nói với anh là phỏng đoán có cơ sở. Tôi không thể xây lại thuật toán này. Tôi chỉ có thể nói với anh cách có thể nó hoạt đông như thế. Về thời gian điều hướng và định vị vệ tinh NAVSTAR chỉ là phỏng đoán, nhưng có cơ sở. Đường truyền này có thể được khôi phục 1 phần và tên của NSA được viết khắp nơi. Bất kể ai đã viết cái này là một chuyên gia mã hóa. Chắc chắn là người của chúng ta. Có lẽ là máy mã hóa phức tạp nhất mà chúng ta có. Bất kể ai có quyền sử dụng cái này phải là một ông lớn, dù là ai thì ông ta cũng đã phá hủy nó. Nó không thể sử dụng lại nữa. Bất kể chiến dịch nào được thực hiện thông qua nó cũng kết thúc rồi”

“Phải” O’Day nói, rùng mình với những gì mình vừa biết được “Làm tốt lắm”

“Giờ tất cả những gì anh phải làm là viết vài chữ cho giáo sư của tôi, giải thích cho ông ấy tại sao tôi lại bỏ bài thi sáng nay”

“tôi sẽ có người làm việc đó” O’Day hứa trên đường ra cửa. Ông đi thẳng đến văn phòng Murray và ngạc nhiên thấy ông ấy đã ra ngoài. Điểm tiếp theo là phòng Bill Shaw.

Nửa giờ sau ông đã rõ rằng có một hoạt động tội phạm đươc xác định đang xảy ra. Câu hỏi tiếp theo là phải làm gì

Chiếc trực thăng nhẹ nhàng cất cánh. Yêu cầu nhiệm vụ khá phức tạp – phức tạp hơn so với những lần xâm nhập trước – và tốc độ lần này đóng vai trò quan trọng. Ngay khi chiếc Pave Low đạt độ cao cần thiết, nó ngay lập tức tiến hành tiếp nhận nhiên liệu trên không từ MC-130E. Không ai đùa cợt trong lúc này. Ryan ngồi ở phía sau, cố định vị trí của mình trong khi MH-53J nảy lên và lao thẳng vị trí phía sau máy bay tiếp dầu. Anh mặc bộ đồ bay và đội mũ bảo hiểm màu xanh lá cây cùng áo giáp phi công. Zimmer đã giải thích cho anh rằng áo chống đạn này có thể ngăn được đan của súng lục, mảnh đạn nhỏ chắc chắn sẽ ổn, nhưng không nên hy vọng nó có thể chống được đạn súng trường. Thêm 1 điều nữa cần lo. Ngay khi tiếp xong nhiên liệu lần 1 – họ sẽ phải tiếp nhiên liệu lần nữa trước khi hạ cánh – Jack quay lại nhìn ra cửa sổ. Những đám mây đen đang bay gần như trên đầu, Adele đã thò 1 chân đến rồi

Vết thương của Juardo làm phức tạp tình hình và các kế hoạch đã được thay đổi theo đó. Họ đưa anh vào ghế ngồi của Clark trên chiếc Beech, để anh ngồi đó với radio và pin dự phòng. Rồi Clark và những người còn lại lái xe quay ngược về Anserma. Larson vẫn đang kiểm tra thời tiết vốn đang thay đổi từng giờ. Theo kế hoạch, anh sẽ bay lên sau chín mươi phút nữa

“Các viên đạn được xử lý thế nào?” Clark hỏi sau khi họ đã lên chiếc microvan

“Đủ dùng cho súng AK” Chavez trả lời “Khoảng 60 viên cho mỗi khẩu. tôi không bao giờ biết 1 khẩu súng giảm thanh lại hữu dụng đến thế”

“Chúng rất ổn. Lựu đạn thì sao?”

“Tất cả chúng ta hả?” Vega hỏi “5 quả và hai CS”

“Giờ chúng ta đang đi đâu?” Ding hỏi tiếp

“1 trang trại bên ngoài Anserma”

“An ninh ở đó thế nào”

“Tôi không biết chính xác”

“Này, đợi 1 phút, thế anh định đưa chúng tôi vào chuyện gì thế?” Vega hỏi

“Bình tĩnh đi, trung sỹ. Nếu quá khó xử lý thì chúng ta sẽ quay lại và rời đi. Tất cả những gì tôi biết là chúng ta sẽ trinh sát tầm gần. Chavez và tôi có thể xử lý chuyện đó. Nhân thể, có pin dự phòng trong túi kia. Có cần không?”

“Mẹ có, cần chứ!” Chavez lấy kính nhìn đêm của mình ra và ngay lập tức lắp một viên pin mới vào “Ai ở trong ngôi nhà đó?”

“Hai người chúng ta đặc biệt săn tìm. Số 1 là Felix Cortez” Clark nói, đưa ra vài thông tin cơ bản “Hắn là gã đang điều hành chiến dịch chống lại các đội SHOWBOAT – đó là mã chiến dịch lần này của chúng ta, trong trường hợp không ai nói với các cậu chuyện đó. Hắn cũng là người thò tay vào vụ sát hại viên đại sứ. Tôi muốn bắt hắn và tôi muốn bắt sống. Kẻ số 2 là Senor Escobedo. Hắn là một trong những kẻ cầm đầu Cartel. Rất nhiều người muốn bắt hắn”

“Dược rồi” Leon nói chúng tôi vẫn chưa có được tên trùm nào”

“Cho đến nay chúng ta đã diệt được 5 hoặc 6 tên khốn rồi. Đó là nhiệm vụ cuối của tôi trong chiến dịch này” Clark quay sang nhìn Chavez. Anh phải nói điều đó để thiết lập lại uy tín của mình

“Nhưng làm thế nào, khi nào…”

“Chúng tôi không được phép nói quá nhiều về chuyện đó, các nhóc” Clark nói với họ. “Các cậu không chạy quanh quảng cáo về cách giết người khắp mọi nơi, bất kể được ai bật đèn xanh đi nữa”

“anh thật sự giỏi đến mức vậy sao?”

Clark chỉ lắc đầu “Đôi khi vậy, đôi khi không. Nếu các cậu không đủ cmn giỏi thì các cậu đã chẳng ở đây. Chỉ thỉnh thoảng bị xui thôi”

“Chúng tôi mới chỉ có 1 lần” Leon nói “Tôi thậm chí còn không biết sai lầm ở chỗ nào, nhưng đội trưởng Rojas….”

“Tôi biết. Tôi đã nhìn thấy vài kẻ khốn khiếp di chuyển thi hài của cậu ta phía sau một chiếc xe tải…”

Leon cứng người “Và anh….”

“Tôi đã làm gì à?” Clark hỏi “có 3 tổng cộng 3 tên, tôi cũng đút chúng vào chiếc xe tải đó luôn. Rồi tôi châm đuốc chiếc xe đó. Tôi không thực sự tự hào về chuyện đó, nhưng tôi nghĩ sẽ giảm bớt phần nào sức nóng cho đội BANNER khi làm vậy. Không nhiều, nhưng lúc đó chúng tôi chỉ làm được có thế”

“Vậy ai đã sơ tán chiếc máy bay quay lại đón chúng tôi?”

“Cùng là gã đã tắt radio. Tôi biết đó là ai. Sau khi tất cả chuyện này kết thúc, tôi cũng tính sổ với gã. Cậu không thể đưa mọi người ra chiến trường rồi vẫy tay quậy tung lên như thế”

“Vậy anh định làm gì?” Vega muốn biết

“Tôi sẽ trừng phạt gã hết sức có thể. Giờ, nghe này mọi người, các cậu đang lo lắng về tối nay. Mỗi lúc một việc. Các cậu là lính, chứ không phải mấy thiếu niên ưỡn ẹo. Ít nói thôi và nghĩ nhiều lên” Chavez, Vega và Leon hiểu ý. Họ bắt đầu kiểm tra vũ khí. Có rất nhiều chỗ trong xe bán tải để tháo và lau súng xuống. Clark lái xe xuống Anserma lúc chiều chạng vạng, anh tìm thấy một chỗ vắng vẻ đậu xe cách đó 1 dặm. Clark đeo kính nhìn đêm của Vega, rồi cùng Clark đi trinh sát.

Cái trại này mới có gần đây. Clark tự hỏi nó trồng trọt cây gì nhưng thực tế nó gần làng nên nhiều cây bị chặt đốt làm củi, vì vậy họ đi bộ nhanh hơn. Nửa giờ sau họ nhìn thấy ngôi nhà đó, cách khu rừng 1 khoảng đất trống rộng khoảng 200m

“Không tốt rồi” Clark nhận xét khi nằm trên mặt đất

“Tôi đếm được 6 người, tất cả đều mang AK”

“Có khách” viên sỹ quan CIA nói, xoay sang nhìn tiếng động vọng tới. Đó là chiếc Mercedes, và do vậy nó có thể thuộc về bất kỳ ai trong Cartel đang đến. 2 chiếc xe đi cùng, 1 đi trước và 1 đi sau. Tổng tổng có 6 bảo vệ xuống xe, quan sát xung quanh

“Escobedo và LaTorre” Clark nói khi vẫn nhìn ống nhòm “2 tên đầu đàn đến gặp đại tá Cortez. Tôi tự hỏi tại sao….”

“có nhiều, người an hem” Chavez nói

“Cậu có nhận thấy họ không dùng mật khẩu hay bất kỳ thứ gì không?”

“Vậy thì sao?”

“Là có thể, nếu chúng ta chơi đúng cách”

“Nhưng làm cách nào….”

“Hãy sáng tạo” Clark nói “quay trở lại xe thôi”

20 phút sau họ trở lại xe, Clark bật radio “CAESAR, đây là SNAKE, over”

Lần tiếp nhiên liệu trên không thứ hai được thực hiện không xa đường bờ biển. Họ sẽ phải tiếp nhiên liệu ít nhất một lần trước khi quay trở lại Panama. Một lựa chọn khác hiện có vẻ không khả thi lúc này. Tin tốt là Francie Montaigne đang lái chiếc Talon thực chiến với sự điềm tính vốn có, bốn cánh quạt lớn quay với nhịp điệu chậm rãi. Nhân viên điều hành bộ đàm trên máy bay đã liên lạc được với đội sống sót trên mặt đất, và những người trên trực thăng đã đỡ đau tim. Lần đầu tiên trong nhiệm vụ này, đơn vị không quân được phép hoạt động bình thường như huấn luyện. Chiếc MC-130E sẽ chịu trách nhiệm điều phối các khía cạnh khác nhau của chiến dịch, ngoài việc đảm bảo rằng trực thăng của Paul Johns có đủ nhiên liệu, nó cũng sẽ hướng dẫn trực thăng vào khu vực an toàn và tránh nguy hiểm có thể xảy ra.

Những người ngồi sau máy bay cảm thấy rằng chuyến bay rất suôn sẻ. Ryan đứng dậy và bắt đầu đi xung quanh. Không lâu sau nỗi sợ hãi lắng xuống, sự buồn chán lại ập đến. Anh thậm chí còn học cách bắn chính xác bằng súng máy (Port-A-Pot), và được phi hành đoàn công nhận, ít nhất là với một nhân viên nghiệp dư, vì lý do nào đó mà anh cảm thấy điều này rất ý nghĩa với mình.

“Ryan, cậu nghe tôi nói không?” Johns hỏi

Jack đưa tay ấn nút microphone “Vâng, đại tá”

“Người của cậu dưới mặt đất muốn chúng ta làm điều gì đó khác”

“Như là gì?”

PJ nói với anh “điều này có nghĩa là phải bổ xung dầu 1 lần nữa, nhưng chúng ta có thể xử lý được. Cậu quyết định đi”

“Ông chắc chứ?”

“Chúng tôi được trả lương vì thực hiện mấy nhiệm vụ đặc biệt này mà”

“Được rồi, vậy thì chúng ta muốn tên khốn đó”

“Đã rõ. Trung sỹ Zimmer, chúng ta sẽ tiến vào vùng đất kho trong 1 phút nữa. Kiểm tra hệ thống”

Viên kỹ sư máy bay nhìn xuống bảng điều khiển “Đã rõ, PJ. Mọi thứ có vẻ ổn, sir. Tất cả đều tốt”

“Được rồi. Trạm đầu tiên là Đội OMEN. ETA 2.0 phút. Ryan, cậu tốt hơn nên nắm thứ gì đó. Chúng ta sẽ bắt đầu ‘lau sàn’ (bay ở độ cao rất thấp). tôi phải nói chuyện với bên dự phòng”

Jack không hiểu lời của ông nghĩ là gì. Anh chợt nhận ra khi họ bắt đầu bay qua dãy núi đầu tiên dọc theo đường bờ biển. Chiếc Pave Low đột ngột lao lên như một chiếc thang máy điên cuồng, và chìm hẳn khi leo qua đỉnh. Máy bay trực thăng đã vào chế độ bay có máy tính hỗ trợ. Nó dao động lên xuống theo đặc điểm của mặt đất, thân máy bay và mặt đất là sáu độ. Cảm giác thực tế còn tệ hơn thế, cảm thấy máy bay lúc nào cũng như sắp chạm đất. Thiết kế của chiếc trực thăng này thiên về sự an toàn chứ không phải sự thoải mái, nhưng Ryan cũng không để ý.

“LZ đầu tiên trong 3 phút” đại tá Johns thông báo “Bật nguồn lên, Buck”

“Rõ” Zimmer với lấy một nút bấm trên bảng điều khiển “Các công tắc đã bật. Súng máy đang bật”

“Súng thủ vào vị trí. Ryan, bao gồm cả cậu” PJ thêm vào

“Cảm ơn” Ryan nói mà không bật micro. Anh vào vị trí bắn ở phía bên trái của máy bay và bật công tắc khởi động của khẩu súng máy, khẩu súng máy này ngay lập tức bắt đầu xoay.

“Dự kiến đến trong 1 phút” phi công phụ nói “Đèn nhấp nháy được tìm thấy ở vị trí 11 giờ. Được rồi. OMEN, đây là CAESAR, cậu nghe được không, over?”

Jack chỉ nghe thấy một mặt của cuộc gọi, nhưng cảm ơn phi hành đoàn từ tận đáy lòng vì đã cho những người ở khoang sau biết điều gì đó.

“Rõ, OMEN, nói lại về tình hình…đã rõ, chúng tôi đang vào. Đèn nhấp nháy vẫn ổn. 30 giây. Hãy sẵn sàng phía sau” đại úy Willis nói với Ryan và những người còn lại “Súng máy ở vị trí an toàn, súng máy ở vị trí an toàn”

Jack di chuyển các ngón tay khỏi bộ chọn súng máy và nâng họng súng lên trời. Máy bay trực thăng hạ xuống với phần mũi hướng lên. Nó dừng lại, nhưng thay vì chạm đất, nó lơ lửng cách mặt đất khoảng 1 bước chân

“Buck, bảo đội trưởng tiến về phía trước ngay lập tức”

“Rõ, PJ” Phía sau anh, Ryan nghe thấy Zimmer chạy từ phía sau tới đuôi, và sau đó anh cảm nhận được sự lên xuống nhanh chóng của đội hình trên lòng bàn chân của mình. Đôi mắt anh nhìn ra từ phía trên họng súng đang quay tròn, không ngừng quan sát. Anh vẫn nhắm súng xuống đất cho đến khi chiếc trực thăng cất cánh trở lại.

“Chà, không tệ, phải không?” Đại tá Johns nhận xét khi chiếc máy bay lại bay về phía nam “Chết tiệt, tôi thậm chí không hiểu tại sao họ lại trả lương cho chúng tôi làm điều này. Chỉ huy mặt đất đó đâu?”

“Đưa anh ta lên ngay bây giờ, sir” Zimmer trả lời “Tất cả họ đều đã lên máy bay, gọn gàng, không thương vong”

“Đại úy….?”

“Vâng, đại tá?”

“Chúng tôi có 1 việc cho đội của cậu nếu cậu nghĩ các cậu có thể làm được”

“Chúng tôi nghe đây, sir”.

Chiếc máy bay tiếp nhiên liệu Talon MC-130E đã bay vòng qua lãnh thổ Colombia, điều khiến đội bay hơi lo lắng vì họ không được phép của chính phủ Colombia. Nhiệm vụ chính lúc này là chuyển thông tin liên lạc và mặc dù máy bay hỗ trợ 4 động cơ được trang bị tối tân nhưng họ vẫn không thể chuyển tiếp thông tin liên lạc qua biển

Những gì họ thực sự cần là một radar tốt. Đội Pave Low/ Combat Talon đáng lẽ phải hành động dưới sự giám sát của AW ACS (hệ thống kiểm soát và cảnh báo sớm trên không) nhưng họ đã không làm như vậy.

Thay vào đó một trung úy và vài hạ sỹ quan (NCO) đang đánh dấu bản đồ và nói truyện qua một kênh radio an toàn

“CAESAR, báo mức tiêu thụ nhiên liệu của ông” đại úy Montaigne gọi

“Vẫn tốt, CLAW. Chúng tôi đang bay rất thấp trên thung lũng. Chúng tôi sẽ cần tiếp nhiên liệu trong 80 phút nữa”

“Đã rõ. 80 phút. Hãy đề phòng bất kỳ liên lạc vô tuyến nào của đối phương ngay bây giờ”

“Đã hiểu” đây là vấn đề có thể xảy ra. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Cartel có người ở Không quân Colombia? Mặc dù hai máy bay quân sự của Hoa Kỳ này được trang bị tốt, nhưng 1 chiếc P-51 sống sót sau Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai cũng có thể dễ dàng bắn hạ chúng.

Clark đã chuẩn bị sẵn 2 chiếc xe để đón họ. Vega đã ăn cắp 1 chiếc xe nông trại đủ lớn cho nhu cầu của đội. Hóa ra Vega là một chuyên gia quấn lại hệ thống đánh lửa, dù không nhớ chính xác mình đã học nó từ ai. Ngay khi trực thăng hạ cánh, những người lính đã nhảy ra khỏi đó và chạy đến chỗ đèn nháy mà Chavez vẫn đang cầm trên tay. Clark gặp sỹ quan và phổ biến nhiệm vụ nhanh. Chiếc trực thăng cất cánh và bay về phía bắc, gió trong thung lũng lên tới 20 hải lý / giờ, trực thăng cất cánh bay theo hướng Bắc theo chiều gió. Sau đó, nó quay về hướng Tây và bay về phía máy bay hỗ trợ tiếp nhiên liệu MC-130E để tiếp nhiên liệu trên không.

Chiếc microvan và xe tải quay về phía trang trại. Các suy nghĩ của Clark vẫn đang chạy đua. Một người thực sự khôn khéo sẽ tổ chức và chỉ đạo các hoạt động quân sự từ trong làng, vì vậy sẽ khó đến gần làng hơn. Cortez muốn thoát ra khỏi tầm mắt của mọi người, nhưng tiếc rằng hắn không nghĩ đến an ninh của chính mình bằng con mắt quân sự. Suy nghĩ của Cortez rất giống suy nghĩ về một điệp viên, theo ý kiến ​​của anh, nơi bí mật tương đương với an toàn. Cũng giống với một chiến binh trên tiền tuyến, mọi người đều nghĩ rằng có nhiều súng và bãi bắn rộng rãi là an toàn. Clark tin rằng mọi người đều có giới hạn của mình. Lúc này anh đang ngồi với đội OMEN trong chiếc xe tải, cầm bản đồ của mục tiêu do chính mình vẽ. Clark nghĩ, giống y như ngày xưa, thực hiện các nhiệm vụ mà không báo trước phút nào. Anh hy vọng những người lính bộ binh hạng nhẹ trẻ tuổi này cũng xuất sắc như đội SOG số 3 ngày xưa. Tuy nhiên, ngay cả Clark cũng có giới hạn của mình. Các chiến binh SOG số 3 thời xưa cũng toàn những lính trẻ

“10 phút nữa bắt đầu” anh kết luận

“Được rồi” viên đại úy đồng ý “Chúng tôi không gặp nhiều mục tiêu nên vẫn còn tất cả vũ khí và đạn dược cần thiết”

“Thế nào rồi?” Escobedo hỏi

“Đêm qua chúng tôi đã giết mười tên Băc Mỹ và sẽ giết thêm 10 tên nữa đêm nay”

“Nhưng tổn thất quá lớn!” LaTorre phản đối

“Chúng ta đang chiến đấu với những người lính chuyên nghiệp trình độ cao. Người của chúng ta càn quét, nhưng kẻ thù chiến đấu rất dũng cảm và rất tốt. Chỉ có 1 tên còn sống” Cortez nói “Tôi có thi thể của hắn ở phòng bên cạnh. Hắn chết ngay sau khi được đưa tới đây”

“Sao anh biết chúng không ở gần đây?” Escobedo hỏi. Hắn đã quên mất sự an toàn của chính mình

“Tôi biết địa điểm của từng toán địch. Chúng đang đợi trực thăng đến giải cứu. Chúng vẫn chưa biết trực thăng đã bị rút đi”

“Sao anh lại biết được thông tin đó?” LaTorre hỏi to

“Xin cho phép tôi được sử dụng các phương pháp của mình. Các ông thuê tôi vì khả năng chuyên môn. Các ông không nên ngạc nhiên khi tôi sử dụng thế mạnh của mình chứ”

“Và giờ thì sao?”

“Nhím tấn công của chúng ta – gần 200 người lần này – giờ đang tiếp cận nhóm lính Mỹ thứ hai. Mã của đội này là FEATURE” Felix thêm vào “Tất nhiên, câu hỏi tiếp theo là một số thành viên lãnh đạo Cartel đang lợi dụng tình trạng này – hoặc có lẽ tôi nên nói, có những người khác đang thông đồng với người Mỹ và sử dụng người Mỹ cho những động cơ thầm kín của họ. Như thường lệ trong các hoạt động như vậy, cả hai bên dường như đang lợi dụng lẫn nhau”

“Ồ?” đến lượt Escobedo ngạc nhiên

“Sí, jefe. Và sẽ không ai trong số các ông ngạc nhiên nếu tôi có thể xác định những kẻ phản bội đồng chí của mình” Hắn nhìn cả hai người, cười nhạt

Chỉ có hai lính canh gác giao lộ. Clark đã trở lại chiếc xe microvan của Volkswagen trong khi đội OMEN đang chạy trong rừng để tiến tới mục tiêu. Vega và Leon đang tháo 1 bên cửa sổ và giờ Vega sẽ phụ trách cửa sổ đó

“Mọi người sẵn sàng chưa?” Clark hỏi

“Đi nào” Chavez trả lời

“Xuất phát” Clark rẽ vào lối rẽ cuối cùng và đi chậm lại, tiếp tục lái xe thẳng đến 2 tên lính gác. Chúng giơ vũ khí của mình lên phòng thủ khi anh lái xe chậm đến đó “Xin lỗi, tôi bị lạc đường”

Đó là tín hiệu Vega nhảy ra khỏi cửa kính. Ngay khi rơi xuống, Chavez và Leon đứng ở tư thế quỳ gối và nhắm thẳng khẩu MP-5 vào 2 tên bảo vệ. Cả hai tên đều bị trúng đầu, chết không kịp kêu và ngã xuống không tiếng động. Kỳ lạ là tiếng súng MP-5 kêu rất to trong xe

“Làm tốt lắm” Clark nói. Trước khi tiếp tục, anh nhấc radio “Đây là SNAKE. OMEN, báo cáo đi”

“SNAKE, đây là OMEN 6. Đã vào vị trí. Lặp lại, chúng tôi đã vào vị trí”

“Đã rõ. Chuẩn bị sẵn sàng. CAESAR, đây là SNAKE”

“SNAKE, đây là CAESAR, sẵn sàng nghe”

“Kiểm tra vị trí”

“Chúng tôi đang cách xa 5 dặm”

“Đã rõ. CAESAR, tiếp tục ở vị trí 5 dặm. Thông báo là chúng tôi đang tiến vào”

Clark tắt đèn và tiếp tục lái chiếc xe van đi thêm 100 yard theo đường xe tải. Anh chọn dừng xe ở một khúc cua, đỗ xe giữa đường để tạo rào chắn

“Cho tôi một quả lựu đạn của các cậu” anh nói, bước ra ngoài, chìa khóa vẫn để trên ổ điện. Đầu tiên anh tháo chốt quả lựu đạn, sau đó buộc nó vào tay nắm cửa và buộc một sợi dây khác từ chốt vào bàn đạp ga. Tổng thời gian chưa tới 1 phút. Người nào mở cửa này sẽ hồn bay phách lạc “Được rồi, đi nào”

“Bẫy được lắm, Mr. Clark” Chavez nhận xét

“Nhóc, tôi từng là 1 ninja trước khi trở thành 1 quý ông ăn diện. Giờ thì câm miệng và làm việc của mình đi”

Không có nụ cười nào. Không có thời gian đùa giỡn. Anh như được trở về thời trai trẻ, nhưng sẽ cảm xúc đó dù dễ chịu thế nào thì nó sẽ có thể dễ chịu hơn nếu tuổi trẻ của anh không lãng phí thời gian vào những điều không đáng nhớ. Dù vậy, trong ký ức của anh, niềm phấn khởi nguyên khi dẫn dắt những người lính ra trận vẫn còn sống động như ban đầu, là thứ là ký ức không biết nói dối. Nó thật là khủng khiếp, nó thật nguy hiểm, nhưng cũng là thứ mà anh biết rằng mình rất giỏi. Lúc này đây anh không là Mr. Clark. Anh lại là The Snake (Con Rắn), người có bước chân nhẹ nhàng đến mức không ai nghe thấy. 5 phút sau họ đã đến điểm xuất kích

NVA (quân đội Bắc Việt Nam) là những đối thủ thông minh hơn bọn này. Toàn bộ toán an ninh đều được triển khai xung quanh nhà. Anh sử dụng kính nhìn đêm của Vega để đếm số lượng, rồi quét không gian mở để kiểm tra xem có điểm giao tranh nào không, nhưng không có

“OMEN 6, SNAKE đây. Báo vị trí của cậu”

“Chúng tôi đang ở khu rừng phía bắc mục tiêu”

“Lắc đèn nhấp nháy để đánh dấu vị trí”

“OK, đã làm”

Clark quay đầu lại và qua kính nhìn đêm anh thấy 1 tia hồng ngoại nhấp nháy trên cánh đồng trống, cách hàng cây khoảng 30 feet. Chavez, đang nghe trên cùng tần số radio, cũng làm tương tự

“Được rồi, sẵn sàng. CAESAR, đây là SNAKE. Chúng tôi đã vào vị trí ở phía đông mục tiêu trên đường xuyên qua khu rừng. OMEN ở phía bắc. Chúng tôi có 2 đèn hồng ngoại tốt để đánh dấu mục tiêu thân thiện. Đã thông tin”

“Đã rõ, đã hiểu. các anh đang ở trong hàng cây bên đường, phía đông mục tiêu. Nhắc lại, phía đông mục tiêu, với OMEN ở phía bắc. Đèn nhấp nháy hồng ngoại để đánh dấu các vị trí thân thiện. Chúng tôi đang sẵn sàng cách đó 5 dặm” PJ trả lời bằng giọng bình tĩnh nhưng máy tính của mình

“Đã rõ, hãy bay qua. Đã đến lúc biểu diễn. Nhắc lại, hãy bay qua”

“Đã rõ, đã nhận dược tin, CAESAR đang tiến vào vùng nóng”

“OMEN, đây là SNAKE. Bắt đầu bắn, bắt đầu bắn”

Cortez đã khiến cả hai Sếp đều cảm thấy thật tệ, dù không ai trong số họ biết rõ toàn bộ lý do. Dù sao thì LaTorre mới nói chuyện với Felix ngày hôm trước và biết được Escobedo là kẻ phản bội trong đám người bọn họ. Vì vậy, ông ta rút khẩu súng lục của mình ra trước

“Cái này là gì?” Escobedo hỏi

“Cuộc phục kích đã được bố trí rất thông minh, jefe, nhưng tôi đã nhìn ra mánh của ông” Cortez nói

“Anh đang nói cái gì thế?”

Trước khi Cortez có thể đưa ra câu trả lời đã được lên kế hoạch trước, tiếng súng bắt đầu bắn từ phía bắc ngôi nhà. Felix cũng không hoàn toàn ngu xuẩn. Phản ưng đầu tiên của hắn là tắt hết đèn trogn nhà. LaTorre vẫn đang cầm khẩu súng nhắm vào Escobedo và Cortez phóng tới cửa sổ với khẩu súng lục trên tay, nhòm xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng vừa đến đó, hắn đã nhận ra mình đang hành động ngu xuẩn, vì vậy hắn quỳ xuống, nhìn qua khung cửa. Ngôi nhà được xây toàn toàn bằng gạch và ngăn được đạn, hắn tự nhủ, nhưng cửa sổ thì chắc chắn là không

Tiếng súng thưa thớt và ngắt quãng, chỉ có vài người, chỉ là một sự quấy rối và hắn đủ người đối phó với điều đó. Người của chính Cortez, được hỗ trợ bởi các vệ sỹ của Escobedo và LaTorre, bắn trả tức thì. Felix quan sát người của mình di chuyển như lính chuyên nghiệp, dàn trận thành 2 đội, vừa bắn vừa di chuyển tự động như các cuộc tập trận của bộ binh. Bất kể hành động quấy rối này là gì thì họ cũng sẽ nhanh chóng giải quyết được thôi. Các vệ sỹ của Cartel, như thường khi, gan dạ nhưng ngu xuẩn. Bọn họ đã bị hạ 2 tên.

Phải, hắn thấy rằng cuộc phản công đang hiệu quả. Những lằn súng từ rừng cây đang thưa dần. Có lẽ là một băng cướp nhỏ muộn mằn nhận ra rằng đang đang lấy trứng đập đá

Âm thanh này hắn chưa từng nghe thấy trong đời

“Đã thấy mục tiêu” Jack nghe thấy qua hệ thống liên lạc nội bộ. Tất nhiên Ryan đang nhìn sai hướng. Dù anh đứng ngay cạnh một khẩu súng nhưng đại tá Johns cũng không coi anh là một xạ thủ, 1 người lính ra trận thực sự. Trung sỹ Zimmer phụ trách khẩu súng máy bên phải, cùng hướng với ghế lái của viên phi công. Họ đang bay với độ cao cực thấp đến mức Ryan cảm thấy – chính xác là anh biết mình có thể chạm vào các ngọn cây. Rồi chiếc trực thăng bay lơ lửng tại chỗ và Ryan cảm nhận cực kỳ rõ âm thanh và độ rung bất chấp đã có các thiết bị bảo vệ. Trong tia sáng lóe lên sau đó, Jack nhìn thấy cái bóng do trực thăng đổ khi tìm kiếm các mục tiêu trên mặt đất.

Đầu óc Cortez liên tưởng tới một ống đèn neon màu vàng khổng lồ, uốn khúc. Nơi nó đáp xuống, một đám mây bụi lập tức bốc lên. Nó quay một vài vòng ở khu đất trống giữa ngôi nhà và rừng cây, sau đó dừng lại hoàn toàn chỉ sau vài giây. Trước mặt hắn là một đám bụi, và Cortez không thể nhìn thấy gì, chỉ một giây sau hắn mới nhận ra mình có thể nhìn thấy thứ gì đó, ít nhất là những ánh sáng lóe lên từ những khẩu súng trường của quân mình. Rồi những tia chớp, nhưng từ khu rừng xa xa và không ngừng tăng lên

“CAESAR: Ngừng bắn, ngừng bắn!” tiếng radio trả lời. Trên đầu, tiếng động kinh hoàng biến mất. Clark đã không nghe thấy tiếng động đó từ lâu lắm rồi. Một âm thanh khác từ thời trẻ của Clark nhưng giờ nó trở nên kinh hoàng hơn bao giờ hết

“Tiến lên, OMEN, giờ chúng tôi đang di chuyển, SNAKE đang di chuyển. Xác nhận”

“OMEN, đây là số 6, ngừng bắn, ngừng bắn!” Tiếng súng từ rừng cây dừng lại “SNAKE: đi!”

“Đi nào” Clark biết sẽ thật ngu xuẩn khi dẫn họ vào trận chỉ mới một khẩu súng giảm thanh trong tay, nhưng anh đang chỉ huy và người chỉ huy giỏi phải dẫn đầu phía trước. Họ băng qua 200 yard và tiến đến ngôi nhà trong 30 giây

“Cửa!” Clark ra lệnh cho Vega sử dụng AK để đập vỡ bản lề, rồi đá sập cửa. Clark lao vào ở tầm thấp, lăn người khi bắn và nhìn quanh thấy có 1 người đàn ông trong phòng. Hắn cũng có 1 khẩu AK, và bắn, nhưng lại bắn ở tầm cao. Clark hạ hắn bằng một phát súng giảm thanh bắn trúng vô mặt và thêm 1 phát nữa gục hẳn. Có một lối vào phòng bên cạnh, nhưng không có cửa. Clark ra hiệu cho Chavez ném lựu đạn hơi cay (lưu đạn CS) vào trong. Sau tiếng nổ mạnh, họ nhanh chóng lao vào nhà, vẫn trong tư thế tầm thấp

Có 3 người ở trong phòng. 1 người đang cầm khẩu súng lục, tiến một bước về phía họ. Clark và Chavez cùng bắn trúng vào ngực và đầu. 1 người đàn ông khác có vũ trang đang quỳ bên cửa sổ, cố gắng quay lại nhưng không thể vì hắn đang trong tư thế khuỵu gối, và ngã nghiêng xuống đất. Chavez bước tới ngay lập tức, nện bang súng vào gáy. Clark lao vào người đàn ông thứ ba, đập mạnh hắn vào tường. Leon và Vega vào tiếp theo và đi về phía cánh cửa cuối cùng. Không có ai trong căn phòng đó.

“Tòa nhà đã trống!” Vega gào lên

“Này, tôi…”

“Đi nào!” Clark lôi kẻ vừa bắt giữ đi ra cửa trước. Chavez cũng làm tương tự, với Leon bọc hậu. Vega di chuyển chậm lại. Họ không biết lý do cho đến khi tất cả đã ra ngoài

Clark nói chuyện trên radio “CAESAR, đây là SNAKE. Chúng tôi đã bắt được họ. Hãy ra khỏi cmn đây ngay”

“Leon” Vega nói “Nhìn đây”

“Tony” viên trung sỹ nói. Người duy nhất sống sót trên Núi Ninja thuộc đội BANNER. Leon bước tới Escobedo, vốn vẫn còn đang tỉnh táo “Con mẹ mày, mày chết đi!” Leon gào lên, dí súng vào hắn

“Dừng lại!” Clark hét lên với cậu ta, nhưng không hiệu quả, nhưng Clark vật cậu ta xuống đất “Cậu là một người lính, mẹ kiếp, hãy hành động như một người lính đi! Cậu và Vega – đưa bạn mình lên trực thăng ngay”

Đội OMEN nhanh chóng chạy qua cánh đồng, vài người, rất rõ ràng, vẫn chưa chết. Sai lầm đó được sửa chữa với vài phát súng riêng lẻ. Viên đội trưởng tập hợp đội mình với nhau và đếm bằng đầu ngón tay

“Làm tốt lắm” Clark nói với cậu ta “Đã đủ người chưa?”

“Rồi!”

“Được rồi, chúng ta đi nào”

Chiếc Pave Low lần này xuất phát từ phía tây và lần nữa không chạm đất. Clark lại giống như ngày xưa. 1 chiếc trực thăng nếu chạm đất có thể vướng vào mìn nổ. Nhưng không có chuyện đó ở đây, PJ không đủ tuổi vẫn được phong đại tá chính bởi không bao giờ mắc sai lầm như thế. Clark nắm tay Escobedo – anh giờ đã đủ thời gian để nhìn kỹ xác nhận hắn- rồi đẩy hắn đi lên. Một trong số phi hành đoàn đã ở đó, làm công việc đếm số lượng, và trước khi Clark kịp định thần, chiếc MH-53J đã cất cánh bay về phía bắc. Anh chỉ định 1 người lính canh gác Senor Escobedo và bước về khoang trước

Chúa ơi, Ryan nghĩ, anh đếm được 8 thi thể, họ là những người ở gần trực thăng. Anh tắt súng máy và thư giãn – và lần này anh thực sự cảm thấy thư giãn. Giờ anh mới nhận ra, thư giãn là khái niệm tương đối. Thành thật mà nói, bị tấn công bởi hỏa lực của đối phương còn tệ hơn việc ngồi ở phía sau trực thăng. Kinh khủng, anh nghĩ. Bỗng một bàn tay nắm lấy vai anh.

“Chúng ta có Cortez và Escobedo còn sống!” Clark gào lên với anh

“Escobedo? Hắn làm quái gì..”

“Cậu phàn nàn sao?”

“Chúng ta có thể làm quái gì với hắn?” Jack hỏi

“Chà, tôi chắc cũng không thể để hắn ở đó được, phải không?”

“Nhưng cái gì…”

“Nếu cậu muốn, tôi có thể cho tên khốn đó một bài học bay” Clark ra hiệu về đường băng ở phía sau trực thăng. Nếu học bay trước khi đậu xuống đất…

“Không, chết tiệt,đó là tội giết người đấy!”

Clark cười toe toét “Khẩu súng máy bbene cạnh cậu không phải công cụ đàm phán đâu, tiến sỹ”

“Được rồi, mọi người” Giọng PJ vang lên trên hệ thống liên lạc nội bộ trước khi cuộc nói chuyện tiếp tục “1 điểm dừng nữa thôi và nhiệm vụ hôm nay hoàn thành”