← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2 LẤY CHỒNG CHIẾN BINH

Tiếng máy nổ quen thuộc của chiếc vespa ba tôi cỡi ngừng lại trước sân làm tôi tỉnh hẳn người. Mẹ tôi gọi:

- Con Ngọc đâu ra xách đồ vào giùm mẹ!

Tôi uể oải bước ra. Nhìn giỏ thức ăn đầy ắp nhiều thứ như đậu xanh, nếp, trứng vịt, thịt heo..., lại có cả một con cá trầu lớn gần bằng cổ tay đang vùng vẫy ở đáy giỏ, tôi đâm ra ngao ngán, tội nghiệp cho mẹ. Mẹ ưu ái với anh Thành đến thế sao? Nếu tôi tỏ rõ thái độ bất bình với anh Thành cho mẹ tôi biết chắc hẳn mẹ buồn lắm! Biết làm thế nào đây? Thấy tôi không có vẻ sốt sắng gì, mẹ tôi hỏi:

-Thằng Thành có đến không?

-Dạ có. Nhưng anh ấy chỉ ghé một lát rồi đi liền.

- Sao vậy? Con mời nó chưa?

Tôi xịu mặt, cúi xuống xách giỏ đồ vào nhà - không nói gì.

- Nhốt con cá trầu lại cho kỹ để hôm đó nấu ít tô canh chua nghe!

Tôi lặng lẽ làm theo ý mẹ. Có lẽ mẹ đã đoán ra tôi có điều không vừa ý. Bà chỉ cười nói giả lả chứ không hỏi gắt. Lâu nay mỗi lần tôi có chuyện bất bình bà vẫn có thái độ như thế. Đợi lúc thấy tinh thần tôi bớt căng thẳng mẹ mới hỏi phăng rồi từ tốn nói chuyện phải trái. Với tôi lâu nay mọi chuyện xảy ra đều chỉ giới hạn ở tầm mức vớ vẩn, trẻ con, chứ chưa lần nào làm tôi xốn xang quá đỗi thế này! Kể với mẹ chuyện đã xảy ra ư? Tôi đã mời anh Thành rồi, nhưng sau cái hành động không đẹp đó liệu anh Thành có dám vác mặt đến nhà tôi nữa không? Nếu anh Thành đến, tôi nên có thái độ ra sao?

Tối đó tôi chỉ ăn qua quít vài miếng rồi lên giường nằm sớm. Nhưng tôi không thể nào ngủ được. Có lúc tôi muốn phơi bày cái chuyện quấy quá của anh Thành cho mẹ tôi biết, nhưng rồi tôi lại không muốn làm mẹ buồn. Tôi đã thức gần trắng đêm...

Hôm sau, khi sửa soạn đi học tôi bỗng nghe ba tôi nói với mẹ tôi:

- Hôm nay anh mời ông Lành, ông Thảo chủ nhật này đến chơi luôn nhé!

Tôi đâm hoảng. Tất nhiên ba tôi phải cho khách biết lý do mời cơm. Nếu anh Thành không đến thì biết ăn nói làm sao? Tôi lập tức nói dối với mẹ tôi nhưng mục đích để ba tôi cùng nghe:

- Mẹ ạ, con quên nói với mẹ, anh Thành nói anh còn bận đi thăm giã từ mấy người bà con ở xa, có thể bữa đó anh ấy không đến kịp. Theo con nghĩ mình chỉ nên làm một bữa cơm gia đình thôi, anh ấy đến cũng tốt, không đến cũng không sao. Mình có lòng mời như thế là đủ rồi!

Ba tôi ngạc nhiên nói với tôi:

- Cái con này nữa! Sao không nói sớm? Cũng may là ba chưa mời ai.

*

Cũng may thật, quả đúng chủ nhật đó anh Thành đã không đến. Tôi không vui mà cũng chẳng buồn. Mấy ngày sau ba mẹ tôi cũng như tôi đều biết được anh Thành đã lên đường. Mẹ tôi có vẻ áy náy hỏi tôi:

- Sao thằng Thành đi mà không ghé nhà mình con biết không? Chuyện gì đã xảy ra?

Tôi chỉ lắc đầu. Vài ngày mẹ tôi lại hỏi nữa. Bà còn thêm:

- Thằng đàn ông con trai như vậy mà con không vừa ý, mẹ cũng không biết con sẽ chọn hạng nào nữa?

Quả tình mẹ tôi đã đi guốc trong bụng tôi! Tôi chỉ cười buồn. Không rõ mẹ tôi đã lập lại câu đó đến lần thứ mấy.

Hơn một tháng sau đó tôi nhận được thư của anh Thành từ quân trường gởi về. Chỉ toàn những lời xin lỗi. Tôi không trả lời. Sau đó lại liên tiếp có nhiều lá thư khác, cũng đều là những thư hối lỗi. Lỡ rồi, tôi vẫn không trả lời. Hơn hai tháng sau tôi nhận được thư của anh Hảo. Tôi tức cười khi thấy rõ được sự thật thà của anh Thành: chuyện của tôi đã đến tai anh Hảo! Đây cũng là cái cớ chính để tôi chịu làm hòa với anh Thành. Tuy vậy, tôi vẫn giữ cái ranh giới vừa phải - cứ tới đâu hay tới đó.

Nhưng rồi với những lá thư lời lẽ nồng nàn, với sự hỗ trợ từ xa của hai ông anh tôi, và nhất là với sự nội ứng mạnh mẽ của mẹ tôi, anh Thành đã phá vỡ được bức thành lòng của tôi lúc nào không hay...

Khi ra trường anh Thành may mắn được về phục vụ ở một đơn vị thuộc tỉnh nhà. Chẳng bao lâu sau đó, anh đã đàng hoàng trở thành chàng rể tương lai của gia đình tôi.

Khi đã kết thân rồi tôi mới biết thêm chàng có nhiều đức tính hiếm thấy. Hơn ba năm trong thời gian chưa cưới, chúng tôi có nhiều cơ hội để gần gũi nhau, thế mà chàng vẫn một mực chịu phép, không hề dám manh động. Biết chuyện này, một người bạn tôi đã nói đùa: "Đúng là cù lần biển! Lúc người ta chưa chịu thì làm ẩu, khi người ta trông chờ chết mệt lại làm ngơ!".

Một lần chàng về phép ghé thăm gia đình tôi lại gặp lúc một cô bạn của tôi cũng đến chơi. Thấy cô bạn này bận bộ đồ bộ vải xoa màu tím nhạt vừa vặn xinh xắn quá tôi buột miệng khen:

- Bộ đồ này ai may khéo quá, mày mặc trông đẹp hết sẩy!

Thành cũng trầm trồ khen rồi quay sang tôi:

- Anh sẽ tặng Diệu Ngọc một bộ đồ như thế!

- Khi nào anh tặng?

- Hôm nay là thứ tư, chiều thứ sáu đi! Vì sáng thứ bảy anh phải trở về đơn vị rồi!

Nghe chàng hứa tôi thích lắm. Ngờ đâu hôm sau trời đổ mưa suốt ngày. Hôm thứ sáu mưa càng lớn, gió lại thổi mạnh. Lúc đó tôi không nghĩ đến món quà Thành hứa tặng nữa mà chỉ ngại anh ấy phải vất vả khi trở về đơn vị. Thế mà đúng chiều thứ sáu anh vẫn có mặt tại nhà tôi với món quà đã hứa. Tôi cảm kích hết sức. Thành nói:

- Trời mưa bão dữ quá sợ thợ may nghỉ việc, anh phải đến tiệm ngồi thúc hối từ buổi trưa tới giờ mới xong đấy! Anh không muốn thất hứa với em!

Nhìn người Thành ướt át, mẹ tôi cười bảo:

- Quả thật một cục vắt một hòn! Không tặng khi này thì khi khác cũng được chứ làm gì mà gấp vậy? Con Ngọc lấy đồ của thằng Hảo cho nó thay đi không lại cảm!

Tôi đưa đồ của anh Hảo cho Thành thay. Sau đó tôi lấy bộ đồ Thành mới tặng mặc thử. Ai nấy đều ngạc nhiên thấy nó vừa vặn đẹp quá. Tự ngắm mình trong gương tôi thấy hài lòng hết sức.

Cảm động vì thịnh tình của Thành, tôi nói với chàng:

- Cám ơn anh đã tặng em một bảo vật. Em sẽ giữ bộ đồ này làm kỷ niệm.

Hôm sau tôi nắn nót thêu vào hai chéo chiếc áo quí ấy hai chữ Hán: một bên chữ Ngọc một bên chữ Thành. Xong, tôi xếp lại cẩn thận cất vào rương chờ khi Thành về thăm sẽ đem khoe.

*

Đến khi tôi đã trở thành cô giáo thì hai gia đình chúng tôi chính thức tổ chức lễ cưới. Không lâu sau đó ba mẹ tôi đổi về sống ở Sài Gòn. Đơn vị đóng không xa nên anh Thành vẫn hay về thăm ông bà nội và vợ con. Chúng tôi ít khi xa cách nhau lâu. Thành rất hãnh diện về đức hạnh của tôi trước mọi người. Chàng vẫn luôn nhắc tới câu chuyện làm ẩu ngày xưa của chàng như một chứng minh hùng hồn về cái đức hạnh đó. Sự khoe khoang ấy nhiều khi đã khiến tôi phải phát ngượng... Trong vòng năm năm, ba đứa con của chúng tôi là thằng Tí, thằng Sửu và con Hoa đã lần lượt ra đời...

Nhưng rồi chiến tranh càng ngày càng nổ lớn. Đùng một cái, người anh cả của tôi - anh Hữu - bị tử trận. Phải chăng là do số mệnh? Trước đó tôi đã nghe anh sắp lên đường đi tham dự một khóa tu nghiệp ở nước ngoài. Chỉ vì vụ bàn giao công việc chậm trễ, anh ở lại đơn vị thêm một đêm! Nào ngờ đêm đó lại là đêm định mệnh: một trái đạn pháo đã kết thúc cuộc đời anh! Ngoài nỗi đau đớn mất một người thân, cái chết ấy còn tạo một dấu ấn sâu đậm trong đầu óc tôi về lẽ vô thường. Tôi tự dưng cảm thấy thương cảm và ái ngại cho những người lính thời chiến quá. Tôi càng đâm ra lo sợ cho chồng tôi, cho chính mình: "... Lấy chồng đời chiến binh, Mấy người đi trở lại, Lỡ khi mình không về, Thì thương người vợ chờ bé bỏng chiều quê..." (thơ Hữu Loan).

Một thời gian sau đó anh Thành lại nhận được lệnh thuyên chuyển về vùng 3. Lúc đó tôi một tay với ba đứa con dại muốn đi theo chồng cũng khó lắm! Nhất là con Hoa còn chưa tròn một tuổi. Đi theo chỉ làm bận bịu cho chồng tôi thôi! Nghĩ như thế nên tôi đành ở lại để vừa nương tựa cha mẹ chồng vừa tiếp tục đi dạy học. Nhưng sống xa cách chồng quá tôi càng thấy thương và ái ngại cho chồng tôi vạn bội. Từ đó đầu óc tôi luôn bị ám ảnh bởi những nỗi bất hạnh mơ hồ...