← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3 ƯỚC VỌNG ĐOÀN TỤ GIA ĐÌNH

Giữa tháng 7/74, tôi nhận được một lá thư của Thành, anh cho biết khoảng cuối năm 74 hoặc đầu 75 anh sẽ được thuyên chuyển về phục vụ ở Trường Võ Bị Quốc Gia. Anh cũng nói lên ước vọng: "Nếu em xin được thuyên chuyển về dạy ở Đà Lạt nữa thì hay biết mấy! Vợ chồng con cái mình sẽ được sum họp, thật không mong gì hơn!". Đà Lạt là một thành phố cao nguyên, vốn nổi tiếng khí hậu mát mẻ, dân tình hiền hòa, lại có nhiều danh lam thắng cảnh, là một nơi di dưỡng tinh thần rất tốt. Anh Thành lại có bà cô ruột - cô Hậu - đã sinh sống ở nơi này hơn mười lăm năm nay. Nếu được đổi về Đà Lạt, chúng tôi cũng không đến nỗi lẻ loi! Vì thế, tôi cũng mơ ước được đổi về đó lắm.

Khi tôi báo tin này cho ông bà nội tức cha mẹ chồng tôi - từ khi có con tôi vẫn quen gọi cha mẹ chồng là ông bà nội, gọi cha mẹ ruột tôi là ông bà ngoại - theo đúng như con cái chúng tôi gọi - ông bà nội mừng lắm:

- Nó nói sắp được đổi về Đà Lạt thật không con? Lạy ơn trên! Quả là phước đức ông bà để lại!

Tôi đọc lại lá thư cho ông bà nội cùng nghe. Suốt mấy ngày liền trên nét mặt hai ông bà lúc nào cũng lộ vẻ hân hoan làm tôi rất cảm động. Ông bà nội mừng vì được về Đà Lạt chữ thọ của anh Thành sẽ được bảo đảm hơn nhiều. Nhân một bữa ăn tối, trong lúc ông bà đang hí hửng nhắc đến anh Thành, tôi hỏi:

- Anh Thành muốn con và mấy cháu vào sống với anh ở Đà Lạt, ông bà nội có chịu cho tụi con đi không?

- Sao lại không? Ba mẹ cũng mong vợ chồng con được sum họp lắm chứ!

Tôi nghe thế mừng lắm:

- Vậy thì con làm đơn xin thuyên chuyển nhé!

Ông nội vui vẻ nói:

- Ừ, con cứ làm đơn đi! Ba mẹ tuy già nhưng còn mạnh, vẫn có thể nương tựa nhau được. Năm bảy năm nữa yên yên tụi con cũng trở về đây chứ lo gì!

Mấy ngày sau tôi lại nhận được một lá thư nữa. Anh Thành cũng lập lại cái tin đáng mừng nói trên. Anh cũng nhắc tôi nên tìm cách xin thuyên chuyển về Đà Lạt. Thế là cả gia đình tôi đều vui vẻ chờ tin mới.

Chừng nửa tháng sau ông bà ngoại ở Sài Gòn lại đột ngột về thăm chúng tôi. Tôi kể lại việc anh Thành sắp đổi về Đà Lạt cho ông bà nghe và cũng nói lên nguyện vọng của gia đình. Ông ngoại nghe xong cũng vui vẻ nói:

- Ừ, Đà Lạt là nơi khí hậu tốt nhất Việt Nam, về học đường từ tiểu học đến đại học đều có đủ, việc giáo dục con cái rất thuận lợi. Dân Đà Lạt lại sống hiền hòa, các nghề trồng trọt, buôn bán... đều khá. Con muốn lên đó sống với thằng Thành để ba lo cho, không khó khăn chi đâu!

Lúc bấy giờ ông ngoại về hưu đã khá lâu, tôi nghĩ ông ngoại chỉ nói cho có nói vậy thôi chứ không tin tưởng lắm. Tôi mỉm cười hỏi:

- Bộ ông ngoại giúp con việc đó được thật sao?

Ông ngoại cười:

- Sao lại không được? Ba còn nhiều bạn bè đang làm việc ở Bộ, một việc nhỏ đó chẳng lẽ ba lo không xong?

- Thế thì ông ngoại lo cho con đi! Ông ngoại cần những giấy tờ gì?

- Khỏi cần!

Đơn giản đến vậy sao? Tôi cho rằng ông ngoại đã chủ quan như bao nhiêu người cao tuổi khác mà tôi vẫn gặp. Suy nghĩ như thế nên khi ông bà ngoại trở về Sài Gòn, tôi gần như quên ngay vụ đã nhờ cậy ông ngoại giúp. Tôi đã kiếm sẵn mấy tờ đơn nhưng còn dật dờ chưa điền vì chưa có chứng từ về việc anh Thành được đổi về phục vụ ở Đà Lạt. Nào ngờ chỉ hai tháng sau đó tôi đã nhận được tấm lệnh thuyên chuyển về phục vụ ở Sở Học Chánh Tuyên Đức Đà Lạt!

Tôi ngạc nhiên và vui mừng khôn xiết. Không ngờ một lời nói giúp của ba tôi lại có hiệu quả đến thế. Cầm tấm lệnh thuyên chuyển mà tôi cứ ngỡ như mình đang ở trong mơ!

Khi về nhà tôi liền đem tấm giấy ra khoe. Ông nội vui vẻ nói:

- Ôi, đúng là phước đức ông bà để lại! Vợ chồng con cùng được đổi về Đà Lạt ba mẹ phải làm cỗ mà ăn mừng mới đúng! Lâu nay thấy thằng Thành cứ lăn lộn ở chiến trường ba mẹ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Nó chịu cực khổ cũng nhiều rồi, thôi thì con cũng mau thu xếp để về sống với nhau cho nó mừng! Đời loạn lạc này không có gì quí bằng chuyện gia đình được đoàn tụ!

Bà nội cũng hớn hở nói:

- Còn chi vui hơn nữa! Như vậy là con được thuyên chuyển lên Đà Lạt trước cả thằng Thành? Nhưng không hiểu ba con xin với ai mà chóng dữ vậy?

- Có lẽ ông ngoại xin thẳng tại Bộ Quốc Gia Giáo Dục mẹ ạ!

- Rứa con định khi mô đi?

- Chắc phải chờ anh Thành về trên ấy đã!

Ông nội có vẻ lo, hỏi:

- Như vậy là có thể đến đầu năm 1975? Bây giờ mới tháng 9, chờ tới lúc ấy mất khoảng bốn tháng, có lâu lắm không? Sợ người ta không chịu thì sao?

- Chắc không trở ngại đâu ba! Con có thể nhờ ông hiệu trưởng viện lý do vì công vụ lưu giữ lại một thời gian ngắn.

Bà nội gạt đi:

- Thôi con, đã biết chắc thằng Thành sẽ đổi về trong ấy còn lo ngại chi nữa! Cứ sắp xếp mà đi chứ nhờ cậy lưu giữ làm chi cho phiền người ta? Trong đó tụi con còn có bà cô, nếu chưa tìm được nhà cứ ở tạm nhà cô Hậu vài ba tháng chẳng lẽ không được?

Nghe bà nội nói có lý tôi đồng ý ngay:

- Vậy xin ba mẹ cho phép con và mấy cháu lên Đà Lạt sống với ba chúng một thời gian. Con hi vọng có anh Thành trong nhà việc giáo dục mấy cháu sẽ bảo đảm hơn. Khí hậu tốt lành của Đà Lạt sẽ giúp mấy cháu khỏe mạnh, chóng lớn. Chúng con nhất định sẽ làm cho cả ông bà nội lẫn ông bà ngoại hài lòng!

Hai ông bà đồng loạt nói:

- Được, được, con cứ việc dắt mấy cháu vô Đà Lạt sống với chồng con!

Thế là tôi viết thư ngay cho anh Thành một bức thư ngắn gọn:

"Thiện Trường, ngày...

Anh Thành yêu quí,

Trước hết em xin báo cho anh một tin mừng: Em đã được Bộ QGGD ký lệnh thuyên chuyển về Đà Lạt. Ba mẹ rất vui vẻ khi biết tin này. Em sẽ gắng thu xếp để lên đường sớm. Nếu em về Đà Lạt trước, em sẽ ở tạm tại nhà cô Hậu để chờ anh. Ngày đoàn tụ của gia đình mình sắp đến. Hi vọng em và các con sẽ không phải đợi anh lâu!

Vợ anh: Diệu Ngọc"

Tôi nghĩ lá thư này sẽ gây một sự ngạc nhiên lý thú cho anh Thành. Tôi tin khi đọc thư xong, anh sẽ vui mừng lắm và lập tức tìm ngay phần vụ hữu quyền để thúc đẩy tiến hành việc thuyên chuyển của mình. Trước mắt tôi đã thấp thoáng một con đường tương lai sán lạn...