← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21 MỘT NGÀY ĐI BUÔN XUI XẺO

Sau vụ bơm thuốc rày, xã Thiện Trường bỗng rộ lên cái tin xã đang chuẩn bị đào một cái hồ thủy lợi lớn. Nếu cái tin ấy đúng thì sắp tới đây công việc của hợp tác xã sẽ tăng lên gấp bội. Nghe được tin này tôi càng hối hận về sự nhát gan của mình. Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định đi buôn trở lại!

Tôi thường nghe nói "Đi buôn phải có gan, có vốn, gặp cơ hội là bung ra ngay mới khá được!". Quả thật tôi cũng thấy những người buôn bán thành công hầu hết là những người có gan. Không lẽ mình cứ cúi đầu rúc mãi trong cảnh sống tối tăm hiện tại? Lòng ham muốn vượt thoát ra khỏi tập đoàn để tự do vùng vẫy đã khiến tôi quyết định tiến tới. Thế rồi tôi gom hết vốn liếng trong nhà xông pha ra chiến trường mới.

Tuy lòng đã quyết nhưng chưa có bạn đồng hành giúp đỡ nhau được tôi chưa dám đi buôn xa một mình. Nghe người ta nói các chợ ở vùng ngoài cũng có nhiều món hàng buôn được, tôi bèn tìm ra các chợ ấy. Thời gian này công việc tập đoàn cũng ít, ai làm thì hưởng điểm, ai không làm thì thôi, không ai thắc mắc gì. Chỉ với một chiếc xe đạp, tôi đã rảo qua nhiều chợ như chợ An Lỗ, chợ "Cây số 17", chợ Hương Cần, chợ La Chữ... Quả thật chợ nào cũng có loại hàng mình buôn được. Kết quả tuy không bằng những lần đi buôn xa nhưng vẫn khá hơn nhiều so với khi làm việc ở tập đoàn. Đi buôn bằng xe đạp có cái tiện là dễ linh động tùy lúc, dễ tránh được các trạm kiểm soát nên đỡ tốn tiền mãi lộ.

Tuy bận rộn với công việc nhưng nhờ làm ăn được, tinh thần thoải mái, nên tôi vẫn thấy khỏe người. Ngày nào tôi cũng gắng lo cho bà nội và lũ trẻ ăn uống đầy đủ hơn. Đi buôn chưa đầy một tháng cả nhà tôi từ già tới trẻ trông ai cũng có vẻ đổi sắc.

Hôm ấy tôi cũng đạp xe định đi chợ Hương Cần. Khi đi ngang qua chợ An Tân, tôi thấy nhiều người đang xúm nhau quanh một gánh tôm. Tôi ngạc nhiên thấy cô Ánh cũng có mặt ở đó. Nhìn cả hai thúng rặt tôm sống nhảy loi choi đã khiến tôi phát thèm. Dựng xe vào một góc chợ, tôi định mua một mớ gởi Ánh mang về luôn thể. Nhưng vì chậm chạp quá tôi chỉ mua được một ít. Khi vừa móc tiền trả xong tôi lại thấy một người khác đang gánh tôm tới. Mừng quá, tôi lật đật nhào qua. Nhiều người khác cũng đổ xô tới mua. Tôm tươi quá làm tôi phát ham, mua khá nhiều. Nào ngờ khi thò tay móc tiền ra trả thì hỡi ôi, cái "đãy" đựng tiền của tôi đã biến mất. Tôi hốt hoảng vừa tri hô vừa xô vẹt mọi người để tìm kiếm. Nhưng vô ích. Cuối cùng tôi chỉ còn biết nằm lăn ra chợ để kêu la:

- Trời ơi, bây giờ lấy gì để nuôi mẹ nuôi con đây anh Thành ơi!

Tôi gào khóc như mưa như gió. Ánh thấy vậy tới ôm xốc tôi ngồi dậy. Khách qua lại cũng xúm quanh an ủi tôi mỗi người một lời. Nhưng nghĩa lý gì những lời khuyên giải ấy? Vốn liếng của tôi tiêu tan cả rồi! Biết làm sao bây giờ? Chỉ còn nước chết thôi! Ánh khuyên tôi về nhà rồi tính sau nhưng tôi xô Ánh ra. Lát sau có một anh công an khu vực đến làm việc. Anh ta vừa hỏi tôi về sự việc xảy ra vừa ghi chép. Sau khi ghi những lời khai báo của tôi, anh công an lại quay sang hỏi chuyện một vài người chung quanh đó. Cuối cùng anh ta nói với tôi:

- Bây giờ chị nên về nhà nghỉ. Chúng tôi sẽ điều tra vụ này, có kết quả chúng tôi sẽ thông báo cho chị ngay!

Nói bấy nhiêu rồi anh ta bỏ đi. Tôi biết anh ta nói vậy cho xong chuyện chứ hi vọng nỗi gì! Tự nhiên tôi đâm ra trách giận luôn cả Ánh. Nếu không thấy Ánh trong đám người mua tôm, chưa chắc tôi đã ghé lại đó để rước lấy tai họa. Nhìn quanh không còn thấy bóng dáng Ánh đâu nữa, một nỗi bất bình trỗi dậy trong đầu tôi: Tại sao trong hoàn cảnh này nó lại bỏ tôi mà đi? Tại sao? Tại sao?

Nhưng một lát sau Ánh đã trở lại với một người khác: dì Điệp. Thì ra thấy khuyên giải tôi không xong, Ánh đã đi báo tin cho dì ấy. Dì Điệp là em con cô con cậu của mẹ tôi, đang cư ngụ ở An Tân. Dì hỏi han sự tình và an ủi tôi một hồi rồi khuyên tôi về nhà dì tạm nghỉ. Sự an ủi ân cần của dì Điệp đã khiến nỗi đau khổ của tôi có phần dịu bớt. Biết ngồi đây cũng vô ích, tôi thất thểu theo dì về nhà. Khi thấy Ánh tới dắt giùm chiếc xe đạp tôi mới sực nhớ mình đã bỏ nó ở đấy đã khá lâu. Cũng may bọn ăn cắp cũng quên không chú ý tới.

- Chuyện đâu còn đó, con rửa ráy vào giường nằm nghỉ một lát cho khỏe!

Bấy giờ tôi mới để ý thấy toàn mình mẩy tôi lấm lem hết cả. Nhưng tôi cũng chỉ rửa sơ sài rồi vào giường của dì Điệp đổ xuống như cây chuối gẫy. Dì Điệp lại cùng Ánh ngồi xuống bên cạnh an ủi tôi một hồi nữa. Lát sau dì hỏi nhỏ:

- Thế con bị mất hết bao nhiêu?

- Con chết mất dì ơi, trước con có khoảng ba chỉ, gần nửa tháng nay đi buôn lời thêm một ít nữa, giờ mất hết trơn con đâu còn biết lấy gì để nuôi con!

Dì Điệp an ủi:

- Thôi con, biết đâu kẻ nào đó người ta đã rước cái hoạn nạn cho con! Của đi thay người là chuyện thường. Biết đâu chồng con lại chẳng sắp được về! Con đừng nghĩ bậy bạ, phải phấn đấu mà sống, gắng làm việc để nuôi các cháu. Dì cũng nghèo, có chút đỉnh giúp con để bù vào chỗ mất mát, tình dì cháu có bấy nhiêu con chớ ngại!

Nói xong, dì dúi vào tay tôi một chiếc khâu nhỏ:

- Ba phân đó, con cứ lấy tạm để phòng khi cần!

Dì Điệp đâu giàu có gì, tôi áy náy không muốn nhận. Ánh thấy vậy nói vào:

- Dì đã cho chị cứ cầm lấy. Đây là chút lòng thương yêu của dì giúp chị lúc hoạn nạn chứ phải ngày thường đâu!

Tôi hết sức xúc động khi cầm chiếc khâu, miệng cám ơn dì rối rít. Dì Điệp bảo Ánh ngồi nói chuyện với tôi rồi đi nấu cháo. Khi đó Ánh mới nói:

- Sáng nay em lên An Tân có một chút việc thôi, không ngờ gặp lúc chị mắc nạn nên ở mãi tới bây giờ, chắc mẹ em trông lắm. Thôi thì đợi dì nấu cháo xong ăn một miếng rồi chị em mình cùng về!

- Cám ơn Ánh lắm, nếu không có Ánh, tôi còn mất luôn cả chiếc xe đạp nữa.

Một lát sau dì Điệp bưng cháo ra. Ba chúng tôi cùng ăn. Sau khi tôi gắng húp xong một tô nhỏ cháo đậu xanh, Ánh nói:

- Thôi, chào dì mà về nhà rồi hãy nghỉ. Bây giờ em đạp xe đèo chị nhé!

Lúc này tôi lại thấy người mình muốn rũ liệt ra. Tôi chẳng muốn về nhà chút nào. Nhưng ở lại đây cũng chỉ báo hại dì Điệp chứ được gì? Bao nhiêu hi vọng thoát ra khỏi tập đoàn giờ đã tan biến hết. Ý nghĩ tự tử trở lại gợn lên trong đầu tôi.

- Ừ, con về đi kẻo mấy đứa nhỏ nó trông!

Dì Điệp nhắc tới mấy đứa nhỏ làm lòng tôi quặn thắt. Tôi thở dài:

- Bây giờ về biết ăn nói sao đây?

Dì Điệp lại an ủi:

- Ông trời có mắt, con đừng lo! Rồi sẽ có người giúp con. Nhưng nhớ từ nay phải cẩn thận hơn! Cháu Ánh gắng lưu ý chị Ngọc giùm dì nhé!

*

Từ ngày đi buôn, hôm nay là lần duy nhất tôi không mua trầu cho bà nội, cũng không có bánh cho các con. Có lẽ bà nội đã nhận ra vẻ thất thường của tôi ngay khi tôi vừa bước vào nhà. Nhưng bà nội không hỏi han gì cả mà chỉ lặng lẽ lo sửa soạn cơm nước. Khi mấy đứa con tôi hỏi tới quà thì bà nội bảo: "Đừng ồn, để cho mẹ nghỉ". Quá chán nản, tôi than mệt, thay áo quần rồi đi nằm sớm. Tới gần tối bà nội mới đến ngồi bên cạnh tôi, đưa tay sờ trán tôi rồi hỏi:

- Mẹ nấu cơm rồi, con dậy ăn vài miếng chứ.

Tôi lắc đầu:

- Con hơi mệt, khi nào khỏe con sẽ tự dậy ăn!

Bà nội ngồi một lát rồi đứng dậy đi nghỉ.

Hôm sau tôi vẫn giữ trạng thái ươn ế ấy, nằm thêm một ngày nữa. Lạ lùng nhất là thời gian ấy cái bao tử của tôi chẳng đòi hỏi chút nào. Bà nội hai lần bưng cháo vào thúc giục tôi ăn làm tôi càng áy náy. Hình như trong ngày mấy lần có người đến thăm tôi. Tôi chỉ mơ hồ nghe bà nội thầm thì với họ gì đó một lát rồi im luôn. Chắc bà nội muốn cho tôi được yên tĩnh. Tới gần tối, bà nội mới nhỏ nhẹ hỏi:

- Con đi buôn bị công an bắt phải không? Thời buổi ni mần chi cũng khổ. Thôi con gắng đi mần ruộng lại với tập đoàn cho yên thân!

Tôi rưng rưng nước mắt, không biết nói gì. Có lẽ bà nội tưởng tôi bị công an tịch thu của thật nên an ủi:

- Đã nhiều người vì đi buôn mà sạt nghiệp rồi, con đã gặp rủi ro thì thôi, đừng buồn tiếc chi nữa! Cái hoạn nạn ấy khôn trời cũng không tránh được! Có thì ăn, không có thì rau muối cũng xong con ơi!

Thái độ hiểu biết, thông cảm của bà mẹ chồng như cắt được một cục bứu nặng trong đầu óc tôi. Thật tình tôi chỉ lo ngại bà nội buồn trách thôi chứ các con tôi còn nhỏ quá đâu đã biết gì. Tôi bỗng dưng thấy thương xót bà nội và lũ con quá. Nếu tôi có mệnh hệ nào thì thật khốn nạn cho cả đám. Thế rồi tôi gắng gượng dậy tự lo việc ăn uống.

Tôi vừa ăn xong thì chị Vàng, chị Lâm, chị Hiền và cô Ánh tới thăm. Bà nội nói:

- Hồi trưa mấy chị ấy đến thăm rồi nhưng mẹ bảo để cho con nghỉ nên họ không vô!

- Bây giờ con đã khỏe, mẹ để con nói chuyện với họ một lát.

Bà nội khẽ ừ rồi trở vào lo đun nồi nước uống. Thấy tôi đã có vẻ bình thường, Ánh mừng rỡ nói:

- Hoàn hồn lại rồi đó. Hôm ấy trông chị dễ sợ quá. Em làm bạo đèo chị về nhà mà trong lòng cứ nơm nớp không yên, sợ chị làm ẩu dọc đường thì khổ!

Chị Lâm nhìn tôi mà cười:

- Đâu đến nỗi vậy cô Ánh? Người làm ra của, sợ gì! Người còn thì của hãy còn mà, phải không cô Ngọc?

Chị Vàng cũng xen vào:

- Người ta rước tai họa cho mình đó cô Ngọc ơi, đừng buồn nữa!

Tôi chỉ biết cười chua chát:

- Buồn cũng mất rồi, tôi định vài ba ngày nữa trở lại tập đoàn để gỡ đây!