← Quay lại trang sách

- 4 -

Ta lần mòn leo mãi không qua được vách sầu.

Ta tìm một tiếng yêu thấy toàn là sầu đau.

Ước vọng ngày thơ ấu chưa xin được chút nào

Suốt đời còn ước ao, khát vọng còn cấu cào...

Bao giờ cũng vậy, mỗi khi nghe bài Đời đá vàng của Vũ Thành An là Nguyễn Nguyên lại rơi vào cảm giác cô đơn tuyệt vọng mệt mỏi. Từ trong sâu thẳm trái tim anh luôn có những ám ảnh day dứt mơ hồ nào đó. Và anh không hiểu sao thời gian gần đây mình luôn có những lúc thảng thốt không yên, hình như thấp thoáng hình bóng ai đó lượn lờ qua lại bên mình thì phải. Những tiếng khóc nức nở nghẹn ngào xa vắng. Ma quỷ chăng? Nguyên vốn không tin tâm linh, đó chẳng qua khi bản thân mệt mỏi thì có cảm giác đó thôi, anh tự an ủi vậy. Nhưng bóng trắng ấy vẫn hay luẩn quẩn bên anh đi vào trong cả giấc mơ, thế nên dù không tin nhưng nhiều lúc Nguyên không tránh khỏi cảm giác ơn ớn. Chẳng lẽ mời thầy về cúng, Nguyên tự chế giễu mình vậy. Nhưng biết làm bây giờ, người chứ có phải gỗ đá đâu mà không sợ. Có điều cái bóng ấy không hề quậy phá mà chỉ luẩn quẩn bên anh thôi.

Dạo này, không hiểu sao nhiều lúc Nguyên lại nghĩ đến cái chết, đó là một khoảng trắng xa xăm mờ nhạt đến vô tận, đôi khi như đang muốn kéo anh chìm vào trong đấy mãi mãi, những sự ám ảnh miên man luẩn quẩn trong lòng anh. Nguyên bỗng nhớ đến anh Tư, người anh kế đã mất mà không hiểu sao Nguyên không thể nào nhớ nổi gương mặt anh, lạ thật. Nhà có bốn anh chị em, chị Hai, du học rồi lấy chồng ở nước ngoài luôn, anh Ba lấy vợ và làm ăn dưới quê. Anh Tư đã mất, Nguyên là con trai út.

Đầu Nguyên giờ hay đau nhức ghê gớm, những cơn đau triền miên làm anh mất ngủ. Bão chăng? Tiền đình, xoang là những căn bệnh vẫn hay hành hạ anh. Tấu xảo làm sao, tối qua má tự dưng gọi điện thoại giọng lo lắng.

- Lóng rày con có làm sao không Út?

Nguyên ngạc nhiên quá đỗi, làm sao má hay anh đang đau đầu vậy? Anh cười to khỏa lấp.

- Hổng có gì đâu má ơi.

- Bây đừng có giấu má nữa, tự dưng tao nóng ruột quá nên hỏi.

Nguyên suýt ứa nước mắt nhưng kìm được.

- Con không có gì đâu má, thiệt mà.

Tiếng má chép miệng trong máy, rồi lại thở dài vẻ lo lắng.

- Khí hậu đang đổi đó, bão vô, coi chừng nghe.

Nguyễn Nguyên cảm thấy hối lỗi vô cùng, tuổi 38 đến nơi rồi mà vẫn phải để má lo thiệt không xứng đáng là con chút nào. Nguyên là con trai út nên lúc nào má và các anh chị đều quan tâm lo lắng, nhiều lúc sự lo lắng ấy thái quá đến nỗi làm anh ngạc nhiên. Thời gian gần đây má và vợ chồng anh Ba cũng gạ gẫm giới thiệu cô này cô kia, nhưng Nguyên đều cười xòa. Lấy vợ, thật ra Nguyên cũng nghĩ đến rồi, nhưng vẫn còn thích bay nhảy nên cũng chưa muốn lắm. Từ ngày đó đến giờ tính ra Nguyên cũng trải qua dăm ba mối tình vắt vai, yêu cũng say đắm, làm tình cũng mạnh mẽ và thậm chí từng dẫn người yêu vô thăm Từ Dũ vài ba lần, nhưng chẳng đi đến đâu. Cứ mỗi lần đặt vấn đề ăn hỏi, kết hôn, là y như rằng tan vỡ, đôi lúc vì những lý do lãng nhách đến nỗi má rầu rĩ đi xem bói, nghe đâu anh bị người âm đeo theo phá, cần phải “cắt tiền duyên”, nghe má nói thiệt nực cười.

Mấy hôm trước Nguyên mới về thăm má xong. Nhà vắng vẻ, thằng cháu đi học, mình má lụi cụi chăm sóc bầy gà và miếng vườn nhỏ sau nhà. Ruộng đất sau khi anh, chị lập gia đình, ba má chia hết cho mấy anh, chị. Còn mỗi căn nhà thờ, ba má thống nhất để cho thằng Út Nguyên. Từ sau khi ba mất, nhà còn mình má quạnh quẽ, bà không chịu về ở với vợ chồng anh Ba. Lý do, vườn nhà và mấy con gà vịt ai trông, ba mầy cùng ông bà, nhang khói ai trông? Thế nên vợ chồng anh Ba phải gửi đứa con trai đầu đến ở với bà nội cho bớt buồn.

Hai má con ăn cơm, bới cho anh tô cơm đầy, mặc anh phản đối, tự tay má gắp con cá rô chiên giòn bỏ vào chén anh.

- Trời, má làm như con là thằng bé Bi con út anh Ba không bằng.

Má cười không trả lời như câu xác nhận, má vẫn xem anh nhỏ tí như thằng con út của anh Ba anh vậy.

- Má thấy con có vẻ xanh.

Biết giấu má cũng không được, nuốt miếng cơm lớn, Nguyên thở dài.

- Hổng hiểu sao ít bữa rày cái đầu con nó nhức nhức quá má à.

Nhìn đôi mắt lo lắng của má, Nguyên giải thích.

- Đầu con dạo này nó sao sao, nhiều lúc con thấy mình không phải là mình nữa. Trong con luôn như có ai lôi kéo mình đi qua đi lại vậy đó.

Nguyên ngập ngừng.

- Hổng hiểu sao bỗng con thấy... thấy nhớ đến anh Tư?

- Thằng Tư? - Má hốt hoảng. Nguyên gật đầu.

- Giờ con vẫn thắc mắc là tại sao con không thể nào nhớ nổi gương mặt của ảnh má à và dạo gần đây sao con thấy ảnh như rất gần con...

Nguyên luôn luôn thắc mắc rằng tại sao trong nhà, ai anh cũng có thể nhận ra nhưng về người anh Tư đã mất thì anh không thể nào nhớ nổi. Chuyện này cũng dễ hiểu, năm đó anh bị tai nạn xe hơi nặng, gần như mất trí nhớ. Sau này trí nhớ anh lần lần phục hồi nhưng vẫn có những khoảng trống cái nhớ cái quên, người nhớ người quên. Gia đình cũng giúp nhiều, nhưng rõ ràng trí nhớ của Nguyên về người anh trai này hoàn toàn hầu như mất trắng. Bác sĩ Văn và gia đình có khuyên anh là cứ từ từ, đừng gấp, bởi mỗi khi Nguyên cố tình tìm nhớ về người anh trai này là anh bị đau đầu kinh khủng, thậm chí có lần ngất đi rồi ngã bệnh, thế nên sau này gia đình anh ngầm thống nhất không bao giờ nhắc về người anh trai này với Nguyên nữa.

- Chắc xoang hay tiền đình gì đó phải không con? - Má vẻ lảng tránh hỏi sang việc khác - Thế con đã đến chỗ chú Văn chưa?

- Rồi, chú chỉ nói con bị căng thẳng quá thôi.

Má thở dài.

- Kiếm tiền ai chẳng cần, nhưng con phải biết giữ sức khỏe chớ Út, má lo lắm đó.

Nguyên cười khì, ăn hết gọn tô cơm bự má bới như lời khẳng định về sức khỏe của mình. Má là người thương yêu gần gũi cậu con trai út nhất nhà, đến mấy đứa cháu ruột con anh Ba còn hay ganh tị, nội thương cậu Út quá trời luôn.

Trước khi cúp máy, má nói, mấy bữa nữa sẽ lên thăm Nguyên, nấu cho con trai út mấy món ăn dưới quê. Đang mùa nước nổi cá linh và bông điên điển mọc đầy đồng rồi, mặc cho Nguyên năn nỉ, cản, vì sợ má cực, nhưng bà vẫn quyết tâm lên.

Hãy thư giãn, đó là lời khuyên của người chú bác sĩ quen. Bác sĩ Văn, người vẫn luôn theo dõi anh từ sau cái lần anh bị tai nạn ô tô đến giờ. Mỗi khi có gì, Nguyên đều tìm đến. Vị bác sĩ độc thân, lớn tuổi, tuy đã về hưu nhưng vẫn được thỉnh giảng tại trường Đại học Y khoa, dù ông không có một bằng cấp nào ngoài bằng bác sĩ, tuy nhiên trong chuyên môn thần kinh, ông được đồng nghiệp gọi là bậc thầy.

Nguyên đứng dậy lẳng lặng ra vườn. Đó là một khoảng sân nhỏ, Nguyên đã cải tạo một góc để trồng mấy cây hoa nhìn khá vui mắt. Mỗi buổi sáng anh dành dăm ba phút chăm chút hoa, trước anh có nuôi chim và một tủ cá vàng, nhưng sau phải bỏ bởi nhiều lúc anh đi liên miên, thú chết sạch. Nguyên chậm rãi xới nhẹ đất, tỉa mấy cọng lá úa, tưới nước. Làm chậm rãi, thong thả, thời gian tĩnh mịch trôi bên một sớm mai nhẹ nhõm. Sau vụ làm nhẹ, Nguyên chuyển sang tập nặng.

Nguyên bật dậy chạy sang phòng bên cạnh, làm nóng và tung mấy cú đá chiến thuật karate. Anh thường kết thúc buổi tập bằng một cú đá karate xoay nhiều vòng cực hóc búa, thi thoảng là tung người đánh gót trên không điêu luyện như cầu thủ Cristiano Ronaldo nổi tiếng, đến nỗi nhiều lúc anh tự hỏi sao mình không làm cầu thủ bóng đá.

Muốn tăng tối đa sức mạnh đòn thế phải dựa trên các yếu tố sau: Sức mạnh tỷ lệ thuận với độ co giãn bắp thịt. Độ công phá của một sức mạnh tỷ lệ nghịch với thời gian tác dụng. Trong các kỹ thuật dùng cách lật tay đỡ và chặt dùng cách xoay hay xoắn trong các cú đấm, xoay vặn hông trong các cú đá để tạo vận tốc ban đầu.

Các kỹ thuật karate tập trung sức mạnh để tăng hiệu năng kỹ thuật cần phải đúng lúc và đúng chỗ. Dùng mặt phẳng tiết diện nhỏ tiếp xúc thì cú đánh tác dụng càng mạnh càng uy lực. Vận dụng nhiều bắp thịt thì sức mạnh càng lớn. Muốn tập trung tối đa sức mạnh trong cơ thể phi tập trung vận dụng các bắp thịt đồng chiều đỡ, sử dụng hiệu nghiệm sự hợp lực của các sức cho các bắp thịt khác nhau tác dụng. Vận dụng sức mạnh tối đa theo trình tự vận chuyển cơ bắp như bắp thịt ở bụng và ở hông rồi đến tay chân. Dùng phản học để ổn định hỗ trợ và tăng sức mạnh đòn thế khi phát ra. Điều hòa hơi thở đúng lúc sẽ tăng sức mạnh đòn thế và tránh gây nguy hiểm cho bản thân. Đối với bộ môn karate nhiều người quan niệm đó là một môn võ chuyên dùng tay không, với quan niệm này người ta chưa hiểu rõ nghĩa chữ karate và tất cả các kỹ thuật của bộ môn. Trên cơ thể con người được chia thành ba vùng rõ nét: vùng cao, giữa và thấp. Các kỹ thuật karate đều áp dụng cho ba vùng đó trong đó có đòn chân. Riêng đòn chân karate cũng phong phú đa dạng không kém gì đòn tay kể cả trong tư thế nằm, tùy theo khoảng cách và vị trí dạng hình của đối thủ mà môn sinh karate sẽ vận dụng đòn thế kỹ thuật tay hay chân để thích ứng đem lại hiệu quả năng lực đòn thế cao nhất.

Nguyên say sưa tập và anh vừa lẩm bẩm nói to những nguyên tắc luyện tập karate như đang nói với ai đó trước mặt vậy. Mỗi lời nói đều được anh biểu thị kèm theo một đòn karate làm mẫu. Khi kết thúc bài tập bỗng anh đứng đờ ra ngẩn ngơ, có vẻ như anh đang nói với ai đó thì phải, là sao? Xưa nay tập là tập, có bao giờ vừa tập vừa nói với ai đâu? Nguyên lắc mạnh đầu không trả lời được, anh thở dài, dạo này mình lạ quá, nhiều lúc Nguyên có cảm giác anh không còn là anh mà là ai đó thì phải, tại sao, Nguyên không giải thích nổi.

Quyết định quên hết ưu phiền, Nguyên tắm xong, kiếm gì ăn chút chút rồi phóng xe đến công ty Thám tử Việt.

Hôm nay anh đi làm hơi trễ nhưng đang là thám tử con cưng của công ty nên Nguyên vẫn cho mình cái quyền nho nhỏ ấy. Với lại công ty không quản các thám tử về giờ giấc mà là công việc, còn giờ giấc dành cho nhân viên hành chánh. Anh cũng được nghỉ phép mấy ngày, sau một vụ việc thành công.

Nguyễn Nguyên huýt sáo bước vào phòng tiếp khách, vừa đi vừa nhún nhảy.

Cô thư ký trẻ có bộ ngực đồ sộ luôn phơi hở hang lồ lộ nhìn như đào tiên đến nỗi nhân viên công ty hay đùa, hai phần ba khách hàng tìm đến công ty là nhờ bộ ngực phốp pháp này PR giùm.

- Anh Nguyên.

Bao giờ cũng câu nhõng nhẽo kéo dài như dây thun khi cô thư ký thấy Nguyên đi qua và đá lông nheo chào như thường lệ. Nguyên cười khì tiến lại làm động tác chào, hôn nhẹ lên má, không quên tranh thủ ngắm kỹ làn da trắng nuột nà trên ngực nàng với câu hỏi, hồi ấy, mình có điên hay không tại sao lại bỏ nàng nhỉ. Giờ nàng có chồng, con rồi, điều đó càng làm cho anh thêm tiếc nuối, mắng mình ngu.

- Sếp chờ anh đó.

Anh vừa đẩy cửa vô là nhăn mặt ngay bởi căn phòng khét lẹt mùi thuốc lá rẻ tiền, mù mịt và hôi rình. Sếp thật lạ, ông ta có thói quen thích dùng đồ rẻ tiền, từ quần áo cho đến ăn uống, dù tài sản của sếp nghe đâu là tiền tỉ, đám nhân viên vẫn thì thầm như vậy.

Sếp gần như nằm ịch trên ghế, để cái bụng bà chửa bảy tháng tròn vo nhô lên cao, thở ì ạch. Cái tẩu phun khói như ống khói nhà máy.

- Chào chú.

- Nè có vụ này hay lắm, cậu làm đi.

Sếp nhổm dậy thảy cho Nguyên một xấp hồ sơ lên mặt bàn, nói vắn tắt.

- Gia chủ này cần tìm hiểu về một “người quen” của cô ta.

Sếp nhấn mạnh hai chữ người quen ấy kèm theo một nụ cười bí ẩn. Nguyên hơi cau mày, sếp nhếch mép.

- Đây là một vụ lớn, công ty muốn cậu làm thật tốt vụ này bởi có liên quan đến yếu tố nước ngoài.

Là vậy, xưa nay công ty thường giao Nguyên thực hiện những vụ khó là vì vậy, như vụ này, có yếu tố nước ngoài nên đòi hỏi phải làm cẩn thận.

Nguyên dạ khẽ cầm hồ sơ, anh kéo ghế ngồi ngay xuống bàn sếp chăm chú đọc.

- Khách hàng này ký hai hợp đồng với công ty, một là theo dõi, ghi nhận và tổng hợp lại quá trình sinh hoạt như giờ giấc, đi đến đâu, gặp ai, làm những gì của một người “quen” của bà ta, đó là một doanh nhân tên Bạch Vân. Một doanh nhân người Hoa khá có tiếng tăm tại thành phố.

Đặc biệt doanh nhân Bạch Vân này gốc người Đài Loan nhưng lại là Hoa kiều nhập cảnh từ Campuchia vào Việt Nam làm ăn, nên khách hàng muốn biết kỹ thêm những thông tin về tình trạng hôn nhân, gia đình... lẫn những hoạt động kinh tế của ông ta mở rộng khắp nơi, nếu có thể. Đây là hợp đồng thứ hai.

- Một yêu cầu khá rộng, Nguyên gật gù.

Nguyễn Nguyên cầm tấm ảnh của khách hàng lên ngắm nghía, Tuyết Lan, chủ một shop thời trang tiếng tăm tại thành phố. Một người phụ nữ có gương mặt đẹp, lẫn đôi mắt sâu thăm thẳm, tuổi chừng 35, có một đời chồng nhưng không con cái hiện đang sống độc thân. Không hiểu sao mới nhìn tấm ảnh người đàn bà này trái tim Nguyên đã rộn ràng và anh bật cười nhớ ngón tay cái của sếp dư dứ trên đầu đám thám tử trẻ tuổiLý trí thắng tình cảm, các cậu nhớ chưa?

Phạm vi hoạt động của Bạch Vân lẫn công việc kinh doanh của ông ta rộng, trải dài từ Việt Nam sang Campuchia lẫn một vài nước châu Á khác. Yêu cầu của khách hàng cũng nhiều nên chú quyết định thành lập một nhóm thám tử, do cháu chỉ huy, cùng làm. Cháu thấy thế nào.

- Cháu... - Nguyên gãi đầu. Xưa nay thám tử Nguyễn Nguyên vốn hoạt động độc lập, âm thầm làm, ít liên kết với ai nên khi nghe sếp thông báo vậy anh không thoải mái lắm.

- Một mình cháu làm không xuể đâu.

- Tại sao? Nguyên muốn hỏi sếp câu hỏi đó.

Sếp cầm chiếc tẩu gõ gõ lên mặt bàn của mình.

- Hiện nay cũng có nhiều thông tin không hay ho lắm về những doanh nghiệp châu Á nói chung đang vào làm ăn tại nước ta.

- Ý chú là...

Sếp lắc đầu.

- Đừng vội đặt vấn đề gì khi chúng ta chưa làm rõ. Có điều chú cảm thấy vụ này khó nhai, đang tính từ chối nè.

Lập tức tính háo thắng của Nguyên nổi lên ngay. Ba cái vụ theo dõi, điều tra nhân thân, công việc làm ăn, kinh doanh... xưa nay công ty Thám tử Việt vẫn làm hoài, có gì đâu mà ngại, tại sao sếp lại ngần ngừ chớ.

Nhìn Nguyên sếp bật cười. Hơn ba mươi tuổi đầu, tánh Nguyên vẫn vậy, rất trẻ con. Ông lắc lư đầu nhưng lại không cản Nguyên.

Một cuộc họp được tiến hành ngay sau đó.

Sếp dự, nhưng để Nguyên chỉ đạo công việc. Nhóm thám tử vạch ra kế hoạch, phân công người đeo bám Bạch Vân, lần tìm những hồ sơ kinh doanh của công ty ông ta trong quá khứ và hiện tại về khả năng lợi nhuận của một công ty, tình hình báo cáo thuế và các khoản vay mượn ngân hàng, các tranh chấp, các hợp đồng với các công ty khác, tìm hiểu những nguồn đầu tư của công ty này...

Đừng bao giờ bỏ qua tài xế riêng, thư ký giám đốc, nhân viên trực văn phòng, bảo vệ công ty và nhà riêng lẫn người nấu bếp, quản gia nhà Bạch Vân... tất cả đều là nguồn cung cấp thông tin quan trọng cho chúng ta. Điều này khỏi phải dạy, thám tử nào cũng biết.

Nguyễn Nguyên lập ra hai nhóm thám tử. Giao cho nhóm thứ nhất làm rõ cho anh mấy việc như cho anh biết số điện thoại, địa chỉ email, điện thoại nhà riêng Bạch Vân, điện thoại của một số nhân viên thân tín trong cơ quan ông ta như thư ký riêng, kế toán, bảo vệ, lẫn đối tác kinh doanh, bạn bè... Tổ chức truy tìm trên internet tất cả những thông tin liên quan đến Bạch Vân và hoạt động kinh doanh của ông ta. Tìm hiểu trên những mạng xã hội như Facebook hay Copains, Yahoo, Zing Me...

Qua nghiên cứu các tài liệu nước ngoài, tôi được biết rằng các nghiên cứu về đối tượng trên Facebook rất hiệu quả và thậm chí có ích hơn cả hồ sơ cảnh sát.

Sếp thủng thẳng nói chen vào.

- Tuy nhiên Bạch Vân là một doanh nhân nên chắc rằng rất khôn ngoan, kín đáo, con người này không dại gì “phơi áo” trên các trang mạng xã hội chuyện kinh doanh hay đời tư mình như mấy đứa trẻ tuổi teen đâu - Sếp nhấn mạnh - Nhưng ông ta sẽ bị “việt vị” bởi những cô nhân viên văn phòng lắm mồm thích tám chuyện, những cậu thanh niên mơ mộng đang yêu... dùng mạng để tỏ tình linh tinh. Chính bọn họ sẽ làm hé lộ những thông tin về vị giám đốc của mình lẫn những hoạt động kinh doanh.

Nghe sếp phân tích, mấy thám tử trẻ nhe răng cười khúc khích nhưng đều hiểu rằng những điều ông nói rất có lý. Nguyên nói tiếp.

- Nhóm hai chúng ta phải đeo bám làm rõ Bạch Vân thường đi lại những đâu, quan hệ với những đối tác nào. Bạn bè làm ăn, bạn bè thân thiết là ai? Có những thói quen gì... Phải có báo cáo chi tiết về đi lại của ông ta, đi đâu, làm gì, gặp ai bằng ảnh, phim làm bằng chứng xác thực cho mỗi ngày tác nghiệp.

Sếp kết thúc buổi họp bằng nhấn mạnh.

- Cần có kế hoạch cụ thể, phân công trách nhiệm từng người rõ ràng và kết thúc công việc càng nhanh càng tốt.

- Dạ.

Nguyên thay mặt cả nhóm hứa với sếp là sẽ cố gắng hoàn thành công việc càng nhanh càng tốt.

Nguyễn Nguyên quyết định gặp trực tiếp khách hàng Tuyết Lan, tìm hiểu thêm mục đích của cô ta. Sếp đồng ý với cái nheo mắt đầy ý nghĩa làm anh bất giác nóng bừng hai tai. Thám tử Nguyên vốn nổi tiếng là gã trai đào hoa, bồ bịch cả xấp, sếp lạ gì. Lũ trai trẻ luôn ganh tị với Nguyên bởi chả hiểu tại sao đàn bà lại theo anh ta nhiều đến vậy. Đẹp trai ư, trai đẹp thiếu gì, giàu có, Nguyên không thuộc số đó, có căn nhà riêng nhỏ, mức lương đủ sống. Vậy anh ta quyến rũ đàn bà bằng cái gì, điều đó khó giải thích, nhưng quả thật là đàn bà theo anh ta khá nhiều.