← Quay lại trang sách

- 5 -

Mấy ngày liền không thấy Hiệp đâu, gọi điện thoại thì máy anh ò í e, nhắn tin không thấy anh trả lời. Mẫn bồn chồn, có khi nào anh giận mình không. Sáng hôm đó, tỉnh giấc Mẫn đã thấy anh đi mất tiêu rồi. Chàng trai ngồi trên giường ngẩn ngơ và hồi hộp. Đêm qua say, liệu mình có làm gì bậy bạ đến anh không? Cuống cuồng, Mẫn tót vào trong nhà vệ sinh, tự khám thân thể mình rồi thần người ra. Trong cơn say, trời mới biết liệu có xảy ra chuyện gì. Tự nghĩ về phía mình, Mẫn tin rằng không xảy ra chuyện gì hết. Nếu có, quá chăng là... cậu thở dài, ví dụ nếu có điều gì đó, dù có là chút xíu, chắc chắn sẽ khiến anh sốc lắm. Bằng những linh cảm thầm kín, Mẫn hiểu rằng anh cũng có quan tâm đến cậu, nếu không, sau tai nạn đó, khi Mẫn khỏe mạnh là anh sẽ chia tay với cậu ngay. Thế nhưng anh vẫn chấp nhận tới lui với cậu, lúc cà phê, lúc đi ăn, thậm chí anh còn chịu khó đi nghe nhạc, xem kịch, phim với Mẫn nữa kìa. Có điều quỹ thời gian của anh eo hẹp, nên anh luôn phải cố lắm, mỗi khi thu xếp đi đâu đó với Mẫn. Bên cậu, anh luôn cư xử đúng mức, vững chãi, chắc chắn lẫn chu đáo đúng mực như một người anh. Còn Mẫn ư, dĩ nhiên là yêu anh rồi, yêu bằng cả trái tim mình. Tuy nhiên Mẫn đủ tinh tế để hiểu rằng, anh chưa chắc đã thuộc về thế giới của cậu, thế giới đồng tính. Có thể anh có cảm tình với Mẫn, nhưng không có nghĩa là anh yêu hoặc anh là người đồng tính. Mẫn hiểu rằng tình cảm của anh dành cho mình càng ngày càng nhiều bởi chính đôi mắt lo âu dằn vặt của anh đã tố cáo điều đó. Chính vì vậy mà Mẫn rất thận trọng trong quan hệ với anh bởi chỉ cần một sơ suất nhỏ có thể phá vỡ tất cả lâu đài trên cát. Cậu tin tưởng rằng bằng mối chân tình của mình dành cho anh, rồi một ngày anh sẽ đón nhận điều đó, sẽ trao cho cậu niềm mơ ước bấy lâu nay. Thế nên chuyện say đêm đó, nghĩ lại, Mẫn rất hoảng sợ, liệu cậu có làm điều quá lố với anh khiến anh hoảng hốt, thậm chí là ghê sợ mà xa lánh cậu? Nghĩ đến điều đó là Mẫn trào nước mắt ra.

Công việc Minh Mẫn tại nhóm thời trang chểnh mảng thấy rõ, ai cũng nhận ra. Nhà thiết kế trẻ Thanh Long, người bạn thân vỗ vai, nhỏ nhẹ.

- Bộ có chuyện gì hả?

Minh Mẫn nhìn Long biết ơn. Bạn bè từ hồi học cấp 3, bao giờ Long cũng là người hiểu Mẫn nhất. Hiểu đến mức người này chưa nói gì người kia đã biết ý. Hai đứa cùng niềm đam mê thời trang, cùng thi vào trường Đại học Mỹ thuật, cùng nhau chia sẻ ý tưởng sáng tác. Long lúc nào cũng ân cần chu đáo với Mẫn, lo lắng cho cậu từng li từng tí. Ai cũng nói rằng Long yêu Mẫn và làm gì cậu không biết điều đó. Người chứ có phải gỗ đá đâu mà vô tình, tuy nhiên tình yêu luôn có lý lẽ của riêng nó. Thương bạn thật, hiểu bạn thật nhưng yêu lại là chuyện khác. Mẫn buồn rầu nhận ra điều đó. Giá như có một kiếp khác hay một thân xác khác cậu sẽ dành cho Long ngay, còn thân xác này? Tiếc rằng nó đã là của anh mất rồi, anh có biết điều đó không, Hiệp ơi.

Nghe Mẫn sụt sịt tiếng mất tiếng còn, cuối cùng Long cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Mẫn tuyệt vọng hỏi Long.

- Liệu đêm đó... Mẫn đã... làm gì bậy khiến ảnh sợ bỏ mình không Long?

Dịu dàng nhìn Mẫn, Long nắm tay bạn siết nhẹ, chia sẻ.

- Chắc không phải vậy đâu.

- Sao Long biết? - Mẫn yếu đuối hỏi.

- Ảnh lớn rồi, có phải trẻ con, mít ướt như Mẫn đâu mà hơi chút là giận dỗi - Long cố pha trò cho Mẫn bớt buồn nhưng cậu vẫn ủ rũ - Với lại Mẫn khẳng định rồi đó, đêm đó say mất tiêu, sức đâu mà làm gì.

- Nhưng mà... nhưng mà...

Nhìn bạn ấp úng, Long gạt ngang.

- Thôi vầy nè, tốt nhất là tìm đến đơn vị của ảnh xem sao.

Mẫn ngần ngừ.

- Biết ảnh làm ở đó, mình cũng đến từng chờ ảnh bên ngoài, nhưng chưa bao giờ vào trong hết.

- Có gì đâu, mình đến hỏi thăm thôi mà. Mẫn vẫn nói ảnh hay đi công tác, công việc nhiều. Biết đâu ảnh đang làm công việc gì quan trọng nên không tiện liên lạc thì sao?

Mắt Mẫn sáng lên vẻ đầy hy vọng khiến Long nao lòng lẫn tủi thân, tại sao trái tim Mẫn lại trao cho người khác.

Hai đứa chạy xe Honda đến phòng cảnh sát hình sự, đứng tần ngần mãi ngoài cổng. Một cánh cửa sắt khép hờ, có bốt gác ngoài, thỉnh thoảng có người chạy xe ra vô. Cũng không biết bao lần Mẫn từng đến đây cùng anh, nhưng cậu chưa bước vào trong bao giờ nên cũng không hình dung ra trong căn nhà mấy lầu ấy có những gì. Tuy nhiên cậu biết chắc chắn rằng những tên tội phạm sẽ khiếp sợ khi nghe đến nơi này.

Long hích vai Mẫn.

- Vô hỏi đi, sợ cái gì, mình có phải là tội phạm đâu.

- Nhưng... - Mẫn cắn môi e ngại. Long nhìn bạn, thở dài yêu dấu - Thôi được, để Long vô hỏi cho nghe.

Thế nhưng khi Long dợm bước chân thì Mẫn níu lại.

- Để Mẫn vô hỏi cho.

Hôm nay Mẫn mặc áo sơ mi trắng dài tay, quần tây xanh, đi giày thể thao. Nhìn cậu thật trẻ trung đến mức người ta dễ lầm cậu là một học sinh, sinh viên nào đó mất. Mẫn tụt khỏi xe Long, rón rén tiến đến trước cổng gác phòng cảnh sát hình sự. Long buồn rầu nhìn theo, tim như muốn thốt lên. Mẫn ơi, Long chết vì Mẫn mất thôi, bạn có hiểu điều đó không?

Nhìn chàng trai trẻ đứng ngẩn ngơ hoài trước cổng gác, chiến sĩ gác cổng đeo quân hàm hạ sĩ, phì cười, thò đầu vẫy Mẫn lại, hất hàm:

- Em kiếm ai?

Mặt cậu ta non choẹt, không chừng nhỏ tuổi hơn mình nữa kìa nhưng sao nhìn oai vệ ghê, Mẫn thầm nghĩ, rón rén bước lại.

- Dạ em... em kiếm anh Hiệp.

- Hiệp nào? Ở đây có mấy Hiệp lận.

- Ơ... - Mẫn bối rối, từ hồi nào đến giờ quen anh, chỉ biết anh tên Hiệp thôi, chớ đâu có biết anh là gì Hiệp.

Nhìn vẻ ngơ ngẩn của Mẫn, chiến sĩ gác cửa nhìn cậu vẻ nghi ngờ, xẵng giọng.

- Nè... nhóc, đi chỗ khác chơi đi.

- À, ảnh vầy nè - Mẫn vung chân múa tay mô tả về Hiệp. Ai chứ hình bóng anh in đậm trong tim Mẫn, làm gì mà cậu không rành.

Người chiến sĩ gác cửa nhìn Mẫn vung chân múa tay loạn xạ, bật cười. Nhóc này dễ thương thiệt, cười, gật gù.

- Ờ, biết rồi, anh Vũ Hiệp đội phó đội đặc nhiệm chứ gì. Chờ nghe.

Cậu ta trịnh trọng cầm ống nghe lên, bấm số. Mẫn hồi hộp nhìn cậu ta a lô gì đó.

- Ảnh giờ đang đi đánh án rồi.

- Đánh án là gì ạ?

Nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của Mẫn, chiến sĩ gác cửa hất hàm vẻ quan trọng.

- Là săn bắt cướp đó.

- Ơ...

- Không hỏi nữa, chuyện công an, hỏi làm gì nhóc.

Nghe câu này quen quen mỗi khi Mẫn tò mò hỏi về công việc của anh. Mẫn ỉu xìu quay ra, chiến sĩ gác cổng nhìn thấy tội nghiệp.

- Mà nè, nhóc là gì của anh Hiệp.

- Em à... em là em trai ảnh.

Người chiến sĩ trẻ nhìn Mẫn vẻ nghi nghi. Tướng tá Mẫn cao ráo đẹp trai thiệt, tuy nhiên nhìn cậu dịu dàng quá, khác hẳn Hiệp. Đen thui, cũng cao ráo như người mẫu vậy, nhưng Hiệp nhìn rất chắc chắn đầy khí chất đàn ông, khác hẳn Mẫn. Họ là anh em sao, người chiến sĩ trẻ tò mò, tính hỏi nhưng nghĩ sao lại thôi. Vẫy Mẫn lại gần, hạ giọng thì thào vẻ thương thương.

- Có án lớn lắm, đội ảnh chủ công nên bận. Nhưng nghe nói cũng sắp xong rồi.

- Vậy hả anh? - Mẫn nở nụ cười, gương mặt sáng bừng hớn hở.

- Nè, nhóc là sinh viên hả?

- Ơ... - Mẫn lúng búng không biết nói sao, đâu ngờ chiến sĩ trẻ này lại nghĩ mình là sinh viên chớ, cậu ra trường đi làm mấy năm rồi. Thiệt tình xưa nay ai cũng khen Mẫn trẻ, nay, đúng vậy.

Nhìn chàng trai chạy ra xe, người chiến sĩ trẻ chép miệng, lắc đầu, thầm nghĩ, sao anh Hiệp lại có em trai nhìn như con gái vậy ta?

*

Một ngôi nhà đồ sộ, hai tầng, xây theo kiểu Pháp, nằm sâu trong hẻm lớn có dăm ba nhà, hầu hết là biệt thự. Lạ cho Sài Gòn ồn ào tấp nập ngoài kia, bước vào con hẻm này, một bầu không khí tĩnh lặng đến lạ thường. Cứ ngỡ nơi này không phải Sài Gòn vậy đó.

Trong khi Nguyễn Nguyên đang loay hoay tìm cái chuông cửa trước cánh cửa cao ngất, che kín tầm nhìn vào bên trong, bất ngờ từ trên đầu cánh cửa lớn, một giọng nói thoảng nhẹ như gió nhưng ngọt lịm, vang lên.

- Ông cần tìm ai?

Nguyên không giật mình vì thói quen nghề nghiệp của anh cho anh biết rằng mình đang bị quan sát qua camera bí mật gắn ở đâu đó, anh thong thả trả lời.

- Tôi là thám tử Nguyễn Nguyên, tôi đến...

- Mời ông vào - Giọng người phụ nữ kia cắt ngang và cánh cửa được điều khiển từ xa, từ từ mở rộng ra.

Sân không rộng, lát gạch Tàu, có đặt mấy chậu cây sứ đỏ dọc lối đi và một đặt hòn non bộ giữa sân đang phun mấy tia nước lên trời, nhìn khá hài hòa chứng tỏ gu thẩm mỹ tinh tế của chủ nhà.

Không ai đón Nguyên trước thềm cửa cả, nhưng hai cánh cửa mở rộng như dang tay chào đón anh. Hơi kỳ lạ vì thái độ lạ lùng của chủ nhân căn nhà này, tính thận trọng thành bản năng của một thám tử lành nghề như linh tính mách bảo anh, hãy cảnh giác. Nguyên hít một hơi căng đầy lồng ngực, chậm rãi từng bước chân chắc nịch đi giữa hai con sư tử đá ngồi vểnh râu chầu hầu trước cửa, đi vào phòng khách.

Phòng khách tối bên trong trời lại khá tối. Mọi thứ nhờ nhợ dù Nguyên cố căng mắt nhìn nhưng cũng không thấy rõ xung quanh lắm. Nhìn quanh, Nguyên hắng giọng, anh ao ước một ngọn đèn lóe sáng giúp anh nhìn rõ mọi thứ, nhưng vô ích. Nguyên thận trọng mò mẫm tìm chiếc ghế bành, ngồi xuống, thật bất ngờ, phía bên kia chiếc bàn nhỏ, trước mắt anh là một bóng người mềm mại nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế salon lớn. Không rõ cô ta nằm im lìm đó từ bao giờ. Không hiểu sao Nguyên có cảm giác thấy đôi mắt người đàn bà sáng rực như mắt mèo trong đêm khuya, đang long lanh nhìn anh.

- Mời ông ngồi.

Bóng tối phía sau như ôm trùm lấy người đàn bà không cho Nguyên nhìn rõ nhan sắc của cô ta, nhưng cánh sống mũi hơi động đậy của một con đực từng trải đã giúp anh tin rằng đây là một người đàn bà đẹp, rất đẹp nữa là khác bởi thính giác của mọi gã đàn ông xưa nay vốn vậy trước đàn bà đẹp.

- Tôi rất vui khi ông đến thăm tôi, thám tử ạ.

Giọng nói nhẹ, đều đều vẻ vô cảm, thêm phần uể oải bởi sự mệt mỏi mơ màng nào đó. Nguyên thoáng cau mày, không hiểu cô ta đang tính giở trò gì với mình trong bóng đêm thế này. Thế rồi ánh đèn bất ngờ bật sáng lóa lên như để khẳng định cho Nguyên thấy rằng nàng đẹp, một vẻ đẹp quý phái sang trọng, mặn mà mãn khai của người đàn bà tuổi chừng 35. Chừng như để cho Nguyên ngắm nghía mình chán chê rồi, nàng nhỏm ngồi dậy, đưa tay sửa khẽ mái tóc lòa xòa, nhìn anh hỏi lại.

- Ông là...?

- Tôi là thám tử Nguyễn Nguyên.

Nguyên lấy danh thiếp cùng bộ hồ sơ hợp đồng của công ty, đặt xuống bàn, trước mắt Tuyết Lan, nhưng nàng ta chỉ thờ ơ liếc qua chứ không cầm lên xem.

Tuy hợp đồng ký đã đầy đủ chi tiết rồi, nhưng Nguyên vẫn muốn tiếp xúc với khách hàng hỏi thêm vài chi tiết, trong đó anh rất muốn tìm hiểu thêm mối quan hệ giữa Tuyết Lan và Bạch Vân, người mà cô ta đặt hàng theo dõi, kiểm tra, giám sát. Dĩ nhiên anh thừa hiểu đây là những quan hệ tế nhị.

Đưa tay che miệng húng hắng, thực tế là Nguyên che giấu bối rối.

- Thưa bà, hôm nay tôi đến đây là muốn xin bà cung cấp thêm một số thông tin về người khách mà bà đặt công ty chúng tôi theo dõi.

- Các ông muốn gì? - Giọng Tuyết vẻ cảnh giác và nàng hơi co người lại vẻ thủ thế.

Nguyên vội vã xua tay như muốn gạt bớt bầu không khí căng thẳng vừa xuất hiện.

- Không... không, chúng tôi không tò mò đi sâu vào các quan hệ riêng tư của khách hàng, ý tôi muốn nói là trong những điều kiện có thể, bà hãy cho chúng tôi biết thêm một vài chi tiết về khách hàng để thuận lợi cho công việc của chúng tôi.

Nàng a một tiếng, gương mặt giãn ra bớt căng thẳng và rồi giọng trầm xuống vẻ thì thầm.

- Tôi hiểu, đây là một mối quan hệ... - Nàng thoáng dừng lại cắn môi vẻ e lệ, nhìn Nguyên - Liệu tôi... tôi có phải nói rõ mối quan hệ ấy là gì không ạ?

Nguyên mỉm cười trấn an.

- Một trong những nguyên tắc của thám tử chúng tôi là giữ kín bí mật của khách hàng...

Tôi biết, tôi đã xem qua bản nội quy do quý công ty đưa cho.

- Như vậy, bà có thể yên tâm rồi chứ.

Nàng nhíu mày, vầng trán xinh xinh nhìn Nguyên, đột ngột hỏi.

- Tôi năm nay 35 tuổi, ông có thấy tôi quá già chăng để kêu bằng bà chăng?

Vụ tấn công phủ đầu này làm Nguyên hơi sựng lại, nàng cười nhè nhẹ.

- Tôi tên là Lan, Tuyết Lan, tùy thám tử xưng hô thế nào cho tiện là được.

Gương mặt thám tử trẻ thoáng đỏ, anh cười gượng.

- Vâng, Tuyết Lan, thưa cô Tuyết Lan.

Nàng ngả người trên ghế duỗi dài hai chân, ánh mắt lơ đãng xa xăm, một cử chỉ mà Nguyên nghĩ rằng nàng ta đang cố tình cua kéo mình.

- Đây là... - Tuyết Lan thoáng ngập ngừng, một vẻ đấu tranh nào đó trong ánh mắt của nàng ta - Một người bạn thân, một mối quan hệ thân tình nhiều năm nay với vợ chồng tôi... biết nói thế nào về ông ấy nhỉ?

Những ngón tay thon nhỏ của nàng di di trên bàn biểu lộ một sự bối rối nào đó, rõ ràng nàng rất không muốn giải thích về mối quan hệ với người mà nàng đang thuê tìm hiểu, rất tế nhị, Nguyên hiểu điều đó nên quyết định im lặng, tùy nàng ta tự thỏa hiệp với mình như thế nào đó trước khi cung cấp chi tiết.

Cuối cùng nàng cũng chịu chia sẻ một chút về người mà nàng đang đề nghị theo dõi.

- Bạch Vân, ông ấy là một nhà kinh doanh người Đài Loan có tên tuổi ở thành phố, có một mối quan hệ tốt với tôi đã nhiều năm. Từng giúp tôi rất nhiều chuyện của những mươi năm về trước, ông ta cũng là bạn thân quen với người chồng quá cố. Hiện nay chúng tôi là bạn bè, quan hệ đôi bên sòng phẳng.

Gương mặt Tuyết Lan bỗng thoáng đỏ bừng khi nói câu đó, Nguyên tỉnh bơ như không nghe, không thấy gì.

- Thế rồi thời gian gần đây, tôi phát hiện Bạch Vân có những thay đổi bất ngờ. Từng mang ơn ông ta và nay không còn phụ thuộc ông ta, tuy nhiên tôi cảm thấy những lo lắng mơ hồ về con người này. Nhưng vì ông ta kín như bưng, không muốn chia sẻ gì với mình nên tôi quyết định thuê công ty thám tử theo dõi xem ông ta làm ăn thế nào, cuộc sống riêng tư ra làm sao... để biết mà điều chỉnh mối quan hệ, đại khái là vậy.

Phải uống cạn đến hai ly nước lọc, ngúc ngắc trình bày mãi cuối cùng nàng cũng nói hết ý mình và Nguyên nhận ra rằng, nàng không nói thật, có rất nhiều điều nàng giấu giếm. Tuy nhiên Nguyên quyết định, cứ tạm vậy đã, rồi sẽ từ từ tìm hiểu sau, không thể nào một lần gặp mà người ta nói toạc ra tất cả được.

Cuối cùng Tuyết Lan ngước đôi mắt hút hồn nhìn thẳng vào Nguyên, nói khẽ.

- Tôi đã ký với công ty ông 2 hợp đồng rồi, tiền bạc tôi sẽ thanh toán sòng phẳng, giờ đây câu hỏi duy nhất mà tôi muốn biết ông ta là ai?

Một câu hỏi cực kỳ đơn giản nhưng tí nữa đã giết chết thám tử Nguyễn Nguyên sau này và đưa anh vào một mê cung khác.

Nguyên gật đầu.

- Vâng, sau khi theo dõi, chúng tôi tổng hợp lại thành văn bản một cách cụ thể rõ ràng để báo cáo cho cô. Đồng thời cung cấp những hình ảnh và những thước phim trong thời gian giám sát theo dõi.

Anh ngập ngừng nói khẽ với Tuyết Lan.

- Nếu sau này, cô... cô... có thấy gì mới về ông Bạch Vân, hy vọng sẽ thông báo cho chúng tôi biết.

- Tôi đồng ý.

Tuyết Lan nheo mắt, thoáng lướt nhìn qua quan sát gã đàn ông này. Một gương mặt cương nghị pha lẫn vẻ phong trần, phớt đời trác táng nào đó. Tuy nhiên anh ta có một đôi mắt sâu hun hút như ẩn giấu nỗi buồn thầm kín nào thì phải, không hiểu sao nàng lại nghĩ vậy.

Chúng ta sẽ gặp lại, đấy là điều Tuyết Lan muốn nói khi tiễn Nguyễn Nguyên ra về.