- 6 -
Ngày thứ Nhất, không gặp anh rồi.
Ngày thứ Hai, không gặp anh rồi.
Ngày thứ Ba, không gặp anh rồi.
Ngày thứ...
Mỗi ngày Mẫn lại gửi một tin nhắn vào máy của Hiệp và chờ đợi.
Vũ Hiệp cầm chiếc điện thoại di động của mình, nhấn nút mở hộp tin nhắn như cái máy, ngoài những tin nhắn thông thường công việc của đồng đội thì anh biết còn một tin nhắn nữa, tin nhắn của người chờ đợi anh, mãi chờ đợi anh. Cả tuần này anh cùng đồng đội dọc ngang miền Tây Nam bộ, theo một chuyên án phá một băng giết người cướp của liên tỉnh, nguy hiểm. Mấy tỉnh cùng nhau phá án, những chiến sĩ đặc nhiệm là chủ công trong phá án, bắt những tên cướp nguy hiểm. Thế nên mọi liên lạc với gia đình người thân đều được yêu cầu tạm dừng, nhưng ngày nào chiếc máy điện thoại cũng reo lên những tiếng đặc biệt mà anh biết rằng ai nhắn. Trong anh dạo này luôn là những cảm giác rất mâu thuẫn khó hiểu. Anh không hiểu chính mình.
Công việc đã xong tốt đẹp, chuyên án thành công. Sẵn gần quê, trong tâm trạng rối bời ấy Hiệp xin với chỉ huy cho anh nghỉ mấy ngày ghé về thăm gia đình luôn. Lúc đầu chỉ huy phòng không chịu vì đội còn phải về làm báo cáo khen thưởng, nhưng thấy Hiệp có vẻ mệt thật sự nên trưởng phòng phá lệ, quyết định cho anh nghỉ mấy ngày.
Vũ Hiệp phóng xe về nhà, cũng khá lâu anh chưa về rồi nên cũng nhớ ba má. Trong nhà, má là người thương anh nhất nhà. Xưa nay má luôn là người chia sẻ những niềm vui nỗi buồn với anh. Về với má, Hiệp muốn tìm đến một chỗ dựa tinh thần khi đang cảm thấy bị khủng hoảng. Anh không ngờ, đã ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn có ngày cần má như ngày xưa bé tí. Có điều biết nói với má điều gì đây về chuyện này. Má là một bà già quê, cả đời chân lấm tay bùn với ruộng đồng, cùng ba nuôi mấy chị em anh lớn khôn, dựng vở gả chồng cho người này kia. Hiểu biết của má chỉ quanh quẩn miếng vườn với mấy sào ruộng, làm sao má có thể hình dung ra chuyện này, làm sao má hiểu được. Chưa kể, xưa nay anh vốn là niềm tự hào của ba má, của cả dòng họ, nay... Hiệp buồn rầu. Anh đã cố gắng dùng lý trí nghị lực để chống lại những tình cảm dị thường đó, thế nhưng đây là một cuộc vận lộn mệt nhoài với chính anh. Không có kẻ thắng thua trong đó, bởi tất cả cũng chính là anh. Hiệp thấy cô đơn quá. Cuộc chạy trốn này là một lần cố gắng tuyệt vọng nữa để xa em, để nhấn chìm hình ảnh em xuống tận đáy sâu tâm hồn, để quên đi tất cả. Nhưng khi xa em rồi, anh mới chợt thấy mình nhớ em làm sao, nhớ đến điên cuồng. Lúc đó anh rất muốn gào thật lớn gọi tên em thôi, Mẫn ơi.
- Má...
Nhìn con trai bước vào nhà, dáng vẻ thất thần, bà Năm giật mình.
- Ủa có chuyện gì mà về bất tử vậy con.
Hiệp cười gượng, sà xuống ngồi bên má, đưa tay bóp bóp đôi vai gầy của bà.
- Hổng có chuyện gì, công việc xong được nghỉ bù, con chạy về thăm má nè.
- Thiệt không? Sao má thấy con buồn quá dzậy?
Hiệp cười gượng, quay mặt tránh đi, nói khẽ vẻ lúng túng.
- Đâu có gì đâu má.
Tính hỏi con cho ra chuyện, nhưng bà Năm nhận ra vẻ buồn bã, bối rối của con trai mình. Tánh Hiệp bà lạ gì, bà Năm ghìm lại, nói thác đi.
- Ờ, đường xa, thôi ngủ chút đi.
Hiệp dạ khẽ, leo lên giường nằm quay lưng vô tường là ngủ ngay. Nhìn gương mặt con trai hốc hác, bà thở dài bởi hiểu rằng chắc đã có chuyện gì đó xảy ra cho con trai mình rồi. Nuôi một đàn con, thương con cũng như bàn tay ngón dài ngón ngắn, đôi lúc cũng không đều nhưng út Hiệp là đứa con trai mà bà thương yêu nhất. Trong nhà, Hiệp tánh hiền lành nhất nhà, học hành giỏi giang lại rất biết phụ má làm việc nhà, tỉ mỉ như con gái, ít chơi đùa phá làng phá xóm. Bà con lối xóm hay gọi đùa là “cô”. Hồi đó thậm chí Hiệp còn tính đi tu nữa là khác. Thế rồi vô công an, Hiệp thay đổi gần như hoàn toàn, rắn rỏi, khỏe mạnh và rất đàn ông. Chồng bà sau này mỗi khi vui thường chọc vợ: Má mầy thấy không, nhờ tui cương quyết mà nay thằng Hiệp vậy đó bà, nay gái theo nó rần rần đó nghe. Tiếng cười sảng khoái của chồng làm bà cũng hạnh phúc lây.
Ngồi ngắm con chán, nhìn đồng hồ, bà Năm đi xuống bếp, nấu lại nồi cơm, có tiếng xe máy của chồng rề rề ngoài ngõ, bà lật đật chạy ra.
- Tắt xe đi ông.
Ngạc nhiên nhìn vợ, ông Năm hỏi.
- Chuyện gì vậy bà?
- Thằng Hiệp mới về, đang ngủ, đừng có làm ồn.
- Ủa sao nó về bất tử vậy?
- Nó nói được nghỉ bù, tranh thủ ghé về thăm ba má.
Ông Năm gật đầu, tắt máy đẩy xe vô nhà.
Mùi cá nướng thơm lừng khiến cơn đói réo o o trong bụng, Hiệp mở mắt, lồm cồm bò dậy. Ba anh vui lắm, từ ngày nghỉ hưu đến giờ, ông hay vác xe lề rề chạy qua nhà người này người kia trò chuyện cho đỡ buồn. Thói quen làm việc mấy mươi năm đã ăn vô tim, nay nghỉ hưu, thấy mình thừa thãi khiến ông nhiều lúc bứt rứt, khó chịu, đá thúng nia, may bà Năm hiểu chồng, tánh bà hiền, giỏi chịu nhịn nên nín thinh cho êm nhà êm cửa. Lôi xị rượu ra, mặc cho vợ lườm nguýt, ông Năm hể hả cụng ly với Hiệp, hai cha con lai rai miết.
Mấy ngày liền, Hiệp tranh thủ đi thăm anh chị ruột quanh đó. Trong gia đình, anh là người duy nhất công tác trên thành phố, còn mấy anh chị anh học hành, làm việc, lập gia đình đều dưới quê cả, đều quây quần bên ba má anh. Nhiều lúc Hiệp thấy như có lỗi với gia đình khi công tác xa nhà. Anh giỡn với mấy đứa cháu, rồi thăm thú bạn bè. Gia đình Hiệp lúc nào cũng ồn ào tiếng nói cười. Ai cũng nhắc chuyện vợ con, Hiệp cứ cười cười.
Một buổi sáng, sau khi tập thể dục, ăn sáng xong, Hiệp nói.
- Con qua chùa chút nghe má.
Bà Năm ừ. Thói quen của Hiệp mỗi khi về quê là thường ghé thăm ngôi chùa ở gần miếu Bà. Ngôi chùa nhỏ thân thương mà hồi ấy tí nữa Hiệp đã xuống tóc đi tu nếu ba anh không cản. Sau này mỗi khi về Hiệp vẫn thường qua chùa thăm mấy sư, thân quen như gia đình. Cả ngày Hiệp ở lỳ bên đó, nhắn tin về không ăn cơm. Ông Năm trưa ăn cơm, cầm xị rượu, cằn nhằn.
- Cái thằng đi công an rồi, bộ còn muốn đi tu nữa sao.
Chiều Hiệp về, mặt mũi tươi tỉnh hơn chút chút. Anh dúi vào tay bà Năm mớ bánh trái.
- Mấy thầy gửi má đó.
Bà Năm để ý, rảnh, Hiệp thường tha thẩn ngoài vườn, cũng có lúc anh vác cần đi câu đâu đó một mình, nhìn rất cô đơn. Bà cũng phát hiện thỉnh thoảng con trai mình lại thở dài, chừng như anh đang bối rối, đấu tranh với một điều gì đó rất khó khăn. Trái tim người mẹ như thắt lại lo lắng. Nhiều lúc bà rất muốn hỏi con trai rằng, đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên nghĩ rằng anh lớn rồi, một khi muốn nói, anh sẽ nói thôi, ép anh làm chi.
Rồi cũng đến ngày Hiệp phải quay về thành phố.
Bà Năm cùng con dâu lui cui làm chuyện bếp núp trong khi đám đàn ông nhậu nhẹt ỏm tỏi. Từ khi làm công an đến giờ, hiếm có lần nào Hiệp về nhà ở lâu như vậy nên ai cũng tới thăm, bà con lối xóm ai cũng khen, nhìn Hiệp giờ khác xưa nhiều quá.
Tuy nhiên Hiệp tránh ngồi riêng với má. Xưa nay, thỉnh thoảng hai má con vẫn thường ngồi thủ thỉ với nhau, hình như anh sợ, bà Năm cũng không hề hỏi con. Bà im lặng.
- Thôi, mấy hôm rày bà bận hoài, giờ tranh thủ gặp con chút đi, nó sắp đi rồi đó.
Bất ngờ ông Năm nói vậy khi vợ mình đang ngồi gói ghém sửa soạn xong đống đồ gia đình gửi Hiệp đem về thành phố dùng dần. Bà Năm ngần ngừ nhìn chồng, có nên nói cho ông biết đã xảy ra chuyện gì không? Nhưng thôi, bà biết tánh chồng, vậy chớ rất nóng tánh, cứ có gì là làm ồn ào ngay. Thế nên cùng tham gia cách mạng mà bạn bè làm lớn hết, quan chức cấp tỉnh, còn ông Năm vẫn cặm cụi chức Huyện đội trưởng cho đến khi nghỉ hưu là vậy. Nửa đêm hôm qua, đang ngủ, không hiểu sao bà thức giấc vì thấy nóng ruột. Thảng bên tiếng bà có tiếng lột rột ngoài hè, nghĩ mình mơ màng, rồi lóng tai, có thiệt. Bà vén mùng, đi ra. Qua giường chồng, ông Năm làm xong mấy xị rượu, say đang ngủ ngáy khò khò.
Bà Năm đi ra vườn, giật thót người khi thấy Hiệp đang ngồi một mình bên cây hoàng lan. Cứ nhìn đầu thuốc đỏ rực sáng liên tục cho biết anh đang có điều gì suy tư lắm. Đã xảy ra chuyện cho con trai bà chăng. Làm gì Hiệp không biết có má, khi bà đến, chỉ chờ vậy, anh ngả vào lòng má, nghẹn ngào.
Bà Năm đứng dậy ngó quanh, không thấy Hiệp đâu cả, bà đi ra ngoài và thoáng thấy bóng anh ngoài vườn.
Thịch... thịch... Hiệp đang đấm tay vào thân cây trước mặt, gương mặt cau lại vẻ giận dữ pha lẫn đau khổ nào đó. Bàn tay anh rướm máu, bà Năm choáng váng, vội chạy tới run rẩy nắm tay Hiệp, giọng lạc đi.
- Con làm gì vậy Hiệp.
Hiệp ngừng tay, cúi đầu, im lặng. Chưa bao giờ bà Năm thấy con trai giận dữ như vậy.
- Con có biết, con làm như vầy, má đau lòng lắm không?
Hiệp ôm choàng lấy má, gục đầu lên vai bà, vai rung rung. Bà Năm choàng tay qua bờ vai rộng của con trai, nói vỗ về:
- Con hãy nhớ, con luôn là con trai của má... Bất kể con làm gì lầm lỗi, con vẫn là con của má mà. Má luôn bên con, ủng hộ cho con hết, đừng buồn nghe con. Đừng làm như thế nghe không...
Khi hai má con đi vào, ông Năm tinh ý nhận ra, khịt mũi vẻ ngạc nhiên, rầy vợ.
- Bà làm gì dzậy? Con nó dìa thăm nhà rồi lên thành phố làm việc chớ có đi đâu xa? Nhớ nó mai mốt tôi chở bà lên hay nói mấy đứa đưa đi... khóc lóc cái gì, thiệt là.
Hiệp cười gượng, lí nhí chào ba má rồi đẩy xe honda ra cửa. Nhìn bóng anh khuất sau lùm cây, bấy giờ ông Năm mới thở dài:
- Cái thằng, cứ tưởng đi công an là cứng rắn lắm rồi, sĩ quan rùi nè, võ sư võ sĩ rùi nè, đâu dè...
Bà Năm hứ chồng một cái, bỏ vô trong.
Cả đội đặc nhiệm được một bữa nhậu ra trò bởi những đồ nhậu Hiệp đem dưới quê lên. Anh em đề nghị Hiệp cứ phát huy “thế mạnh” này.
Đụng Hiệp trong phòng vệ sinh, đội trưởng đội đặc nhiệm khều vai Hiệp.
- Nè, bữa trước cổng gác báo vô có nhóc nào kiếm em đó.
Hiệp dạ khẽ, im lặng. Đội trưởng nói vẻ bâng quơ.
- Hình như nó rất muốn gặp em thì phải. Nhìn thằng nhỏ thiệt tội nghiệp.
Từ đó đến cuối tiệc nhậu, Hiệp im lặng vẻ đăm chiêu. Vẫn cụng ly, vẫn cười đùa nhưng ánh mắt anh đầy bối rối. Cuối cùng chừng như chịu không nổi, Hiệp tranh thủ chạy ra ngoài, hấp tấp bấm điện thoại. Anh vừa nói vừa thở.
- Anh đây em.
Im lặng một chút là tiếng nức nở của Mẫn vọng lại trong máy, Hiệp bối rối.
- Anh đây, bộ có chuyện gì hả em?
Minh Mẫn vẫn không trả lời, thấy hoang hoải trong lòng, cũng may tiệc vừa tàn, Hiệp vội lấy xe máy, vọt đi ngay, làm mấy anh em trong đội phì cười. Yêu có khác, chắc nhớ không chịu nổi rồi.
Minh Mẫn đón anh bằng gương mặt đẫm nước mắt, chàng trai thổn thức nghẹn ngào.
- Tha lỗi cho em, tại hôm đó em say quá... em...
Có cái gì đó ấm áp bịt chặt những lời nói lại. Hạnh phúc thôi.
*
Bằng những thủ thuật đơn giản, nhóm thám tử Nguyễn Nguyên nhanh chóng lấy được bộ hồ sơ kinh doanh của công ty kinh doanh dịch vụ tổng hợp Đại Nhật, giám đốc đăng ký tên là Pak Yan, quốc tịch Đài Loan và tên Việt mọi người thường gọi ông ta là Bạch Vân. Nhưng những điều đó chẳng nói lên điều gì, chẳng cần một thám tử cũng làm được. Thực tế lên mạng, vào trang web của sở Kế hoạch và Đầu tư cũng dễ dàng tìm ra.
Những thông tin sơ khởi cho biết, trong giới kinh doanh người Đài Loan tại thành phố, Bạch Vân là một nhà kinh doanh lớn, đầu tư hoạt động trên nhiều lĩnh vực khác nhau như xây dựng, bất động sản, buôn bán lẻ... được kính trọng. Tuy nhiên đây là một con người kín đáo, sống lặng lẽ, tránh xa những tiệc tùng khách khứa không như đa phần những doanh nhân khác. Ông ta cũng ít tham gia vào những hoạt động nhằm PR cho tên tuổi mình, không chơi golf, tham gia đấu giá từ thiện, xài du thuyền sang... không phát ngôn ồn ào này kia. Một con người kín đáo đến bí hiểm, đâu đó lửng lơ lời nhận xét về Bạch Vân như vậy.
Một kế hoạch giăng kín như mạng nhện bắt đầu phủ kín lên công ty Đại Nhật lẫn Bạch Vân. Sếp nói, Nguyên toàn quyền hành động, được huy động các phương tiện của công ty phục vụ công việc. Hàng tuần báo cáo lên ông một lần kết quả. Dường như sếp rất tin Nguyên, anh hãnh diện về điều đó.
Nhóm thám tử thứ hai do Nguyên trực tiếp cầm đầu không vất vả lắm khi đeo bám Bạch Vân. Thời gian hoạt động của Bạch Vân khá nhạt, sáng ông ta lên công ty, ở đó cả ngày, thời gian đi họp nơi này kia của Bạch Vân là nhiều nhất. Cũng có lúc ông ta trực tiếp xuống công trường xây dựng nơi công ty Đại Nhật đang đầu tư xây dựng mấy cao ốc. Chiều về nhà và ở lì trong đó đến sáng hôm sau. Bạch Vân không tham gia các hoạt động ngoài kinh doanh, tuy nhiên thỉnh thoảng ông ta cũng đến thăm Hội quán Phúc Kiến để sinh hoạt với cộng đồng ở đây. Quan hệ bạn bè ít nhưng quan hệ đối tác kinh doanh lại khá rộng. Trong cuộc sống riêng, Bạch Vân hầu như không nhậu nhẹt, không bồ bịch, có vẻ như ông ta hạn chế ra ngoài ban đêm thì phải.
- Tại sao là một doanh nhân lắm của nhiều tiền mà ông ta lại có cuộc sống ẩn dật kín đáo như một nhà tu?
Thám tử trẻ đi cùng Nguyên hay càu nhàu:
- Mất gần tuần nay rồi mà chẳng phát hiện gì anh ạ. Lạ thật.
Tuy nhiên trực giác nhạy bén của một thám tử lành nghề đã mách bảo Nguyễn Nguyên rằng, chính sự yên tĩnh tẻ nhạt của con người này đang chứa đựng một điều gì đó không ngờ tới.
Cuối tuần họp nhóm thám tử lại, Nguyên khá thất vọng khi thông tin thu thập về con người này lẫn những hoạt động kinh doanh của ông ta khá ít ỏi. Cầm xấp báo cáo vào phòng làm việc của sếp, Nguyên ngượng ngùng nói.
- Cháu cảm thấy chính sự bình yên kín kẽ của con người này đang ẩn giấu một điều gì đó.
Sếp liếc sơ qua báo cáo rồi lấy tẩu ra, mồi miếng thuốc mới, gật gù nhắc lại câu hồi đầu tiên giao vụ việc này cho Nguyên.
- Chú cũng thấy trong vụ này có điều không ổn.
Nguyên dạ khẽ. Sếp nhìn anh, thủng thẳng nói tiếp.
- Trong thời buổi kinh tế hiện nay, khi mà các điều luật chưa rõ ràng, chồng chéo lên nhau, Việt Nam là một mảnh đất màu mỡ cho nhiều thế lực đen tối nhảy vào kiếm ăn.
- Ý chú muốn nói là... - Sếp phẩy tay, cắt ngang lời Nguyên - Chú không ý tứ gì hết, cháu hãy làm tiếp đi.
Tính sếp là vậy, xưa nay ông ít khi kết luận vấn đề gì nếu dữ kiện chưa rõ ràng, mặc dù đây là lần thứ hai ông gợi mở với Nguyên về một hướng điều tra nhưng lại cắt ngang không cho anh sa vào phán đoán cụ thể, ông muốn anh hãy điều tra rõ đã.
Nhìn bóng thám tử Nguyễn Nguyên khuất sau khúc quanh, sếp che miệng ho húng hắng rồi ông nhấn nút điện thoại nội bộ, ra lệnh cho ai đó. Ánh mắt của ông ánh lên vẻ bí hiểm.
Sau một tuần đeo bám Bạch Vân, Nguyên đã có báo cáo thứ nhất gửi Tuyết Lan nhưng thông tin không có nhiều điều đó thể hiện rõ trên gương mặt Tuyết Lan, khiến Nguyên phải lúng túng.
- Thưa cô Tuyết Lan, chúng tôi sẽ cố.
Nàng liếc nhìn anh vẻ thờ ơ, rồi cười nhẹ.
- Tôi hiểu, các anh đã rất cố rồi.
Hai tai Nguyên bỗng nóng bừng lên. Lòng tự ái của anh bị tổn thương ghê gớm, không lẽ bó tay trước vụ việc này sao?
Tuyết Lan thở nhẹ, có nên cho anh ta biết rằng hôm qua Bạch Vân mới đến đây uống trà và ăn cơm tối với mình không nhỉ?
Trong quá trình đeo bám Bạch Vân, dần dần nhóm hai của Nguyên phát hiện ra đang có một màn sương mù bí ẩn phủ kín lên con người này.
Thời buổi này, nghệ sĩ, diễn viên hay doanh nhân Việt hay mướn vệ sĩ chủ yếu giải quyết tiếng oai là chính. Đi đâu cũng có những vệ sĩ oai vệ bám theo như kiến, khuỳnh khuỳnh hai tay trước ngực, gườm mắt nhìn ai cũng như muốn ăn tươi nuốt sống. Chà khỏi nói thiên hạ cũng lác mắt thế nào. Chả thế từng có những diễn viên chơi trội thuê cả đàn xe mô tô chạy theo mình như rước đèn kéo quân đó sao. Có cô siêu mẫu mỗi khi đi biểu diễn kéo theo vài chục vệ sĩ đến dự thay cho khách mời cũng nên. Việt Nam chưa đến nỗi như Mỹ, hay mấy nước châu Âu, châu Mỹ... nơi mà doanh nhân trở thành con mồi cho các băng đảng xã hội đen bắt cóc tống tiền. Vệ sĩ là những người bảo đảm tính mạng sống còn cho các doanh nhân lẫn người nhà, con cái họ như trong phim Hollywood vẫn thường chiếu khắp nơi. Lúc đầu nhìn những gã vệ sĩ to con, gương mặt lành lạnh, lúc nào cũng đeo bám Bạch Vân như sam, không rời nửa bước, Nguyễn Nguyên bật cười, không rõ vệ sĩ của công ty nào mà tướng tá oách ghê.
Nhưng khi dùng chiếc ống nhòm công nghệ cao được lắp các ống zoom kỹ thuật số, thế hệ mới, có khả năng quan sát mục tiêu ở cự ly từ 2.000m đến 5.000m, Nguyễn Nguyên đã nhìn tận mặt được mấy tên vệ sĩ này. Và anh ngờ ngợ, hình như mấy tên vệ sĩ lúc nào cũng đeo sát Bạch Vân không phải là người Việt. Gương mặt, tướng tá, cử chỉ, cho thấy có vẻ như là người nước ngoài, là một nước Đông Nam Á nào đó. Không lẽ nào Bạch Vân mướn vệ sĩ từ Đài Loan hay Hồng Kông, Nhật Bản vào chăng. Chưa kể nhìn những gương mặt lạnh tanh, cử chỉ dứt gọn của chúng cho biết đây là dân chơi có tay nghề. Ngay tên tài xế của Bạch Vân cũng vậy, phải là dân ngoại hạng võ thuật.
Là một doanh nhân, điều gì làm cho Bạch Vân phải thuê mướn người bảo vệ mình kỹ càng như vậy, trong khi những đồng hương khác của ông ta vào Việt Nam làm ăn, hoặc có vệ sĩ, còn lại hầu như không. Nguyên tò mò suy nghĩ.
Nguyên quyết định tìm cách tiếp cận Bạch Vân, tiện thể nếu được sẽ “gửi lại” phòng làm việc ông ta một con rệp.
Trong vai một nhân viên chuyển phát nhanh, Nguyên dễ dàng qua mặt cô thư ký trực ngoài phòng khách công ty Đại Nhật, xông thẳng vào phòng giám đốc Bạch Vân, tuy nhiên đến cửa phòng giám đốc thì anh khựng lại.