← Quay lại trang sách

- 7 -

Một gã đàn ông tướng người vừa phải, đeo kính đen kịt che gần hết khuôn mặt, đứng sững trước cánh cửa ra vào phòng giám đốc, gương mặt gã toát lên vẻ lạnh lẽo vô hồn. Trực giác cho Nguyên biết đây là kẻ nguy hiểm, khi Nguyên sấn tới gã chặn lại, bàn tay khô cứng chặn ngang cánh cửa khi tay Nguyên vừa chạm đến nắm đấm, phải bật ra. Khi bàn tay hắn ta vụt tới, theo thói quen của một võ sĩ karate, Nguyên tính phản đòn nhưng anh chợt nhớ vai trò của mình là gì nên nhún vai, lùi lại. Mặc cho Nguyên huơ tay giải thích gã ta vẫn đẩy anh ra, chỉ tay ra phòng ngoài. Cái hẩy vai có lực của một kẻ tập võ. Nguyên bước thụt lùi vẻ mặt thất vọng cũng là lúc một nhân viên bảo vệ người Việt hớt hải chạy lên.

- Anh đi đâu dzậy?

- Tôi đưa thư phát chuyển nhanh.

- Sao anh không đưa cho văn phòng.

- Không thấy ai nên tôi cầm lên cho ông giám đốc vì yêu cầu phải trực tiếp người nhận ký.

Bảo vệ lôi Nguyên xềnh xệch ra ngoài, vẻ mặt bất mãn, càu nhàu.

- Công ty này, ngoài người có trách nhiệm, cấm người lạ gặp giám đốc đó.

- Thì...

- Thôi, hổng nói nữa. Anh chuyển thơ cho thư ký đi.

Té ra lầm, cô thư ký văn phòng xem lá thư rồi trả lại cho Nguyên. Đi ra, Nguyên kín đáo quan sát. Nhìn chung công ty này phòng ốc sáng sủa, sạch đẹp, trang bị theo kiểu Tây. Nhân viên không đông lắm. Phòng giám đốc nằm cuối hành lang, chỉ một cửa ra vào và luôn bị gã vệ sĩ đứng gác phát hiện ngay từ xa.

Trong khi đó cậu thám tử mon men đến làm quen với gã lái xe có gương mặt vằn vện bởi một vết sẹo chạy ngang mặt nhìn rất cô hồn và bị ánh mắt lừ đừ của gã ta nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống khiến cậu ta ớn lạnh, sau đó gã xua tay đuổi thẳng.

- Khó quá anh ạ.

- Ừ - Nguyên gật đầu, hai anh đều cảm giác như đang va vào một bức tường bằng đá bao quanh Bạch Vân.

Một đôi vợ chồng ngoài Hoa già làm phục vụ trong nhà Bạch Vân. Họ hoàn toàn không biết tí tiếng Việt nào. Ông già kia suốt ngày ở trong nhà dọn dẹp, lau chùi, lo vườn cây, còn bà vợ già lo phần chợ búa cơm nước. Sáng sớm, một ô tô chở bà già đi chợ, nhìn bà ta vung tay ú ớ chỉ mua cái này cái kia mà các thám tử bám theo phát nản, làm sao khai thác được bà ta đây. Một thám tử lân la làm quen với một thiếm bán hoa quả tại chợ, bà thiếm này cho biết. Dân ở đây quen gọi bà ta là bà già người Hoa, cũng xuất hiện tại đây dăm năm rồi.

Bả ít nói lắm chú ơi, không quen ai ngoài chợ này hết. Cũng lạ, không biết sao lại không biết tiếng Việt mình. Mua bán ra dấu không hà, cũng được cái bả hiền lành lắm, nói nhiêu, mua nhiêu, trả nhiêu không hà.

Một thám tử trong vai bán vé số, thử nhấn chuông nhà này. Sau mấy hồi chuông, ông già người Hoa mở cửa, nhìn xấp vé số trên tay cậu ta, ú ớ xua lịa lịa hàm ý đuổi đi.

- Mua cho con một tờ vé số đi ông Hai - Thám tử này nì nằn - Hôm này đài Bến Tre, đài này hên lắm, con bán mấy người trúng rồi đó.

Ông già vẫn xua tay lịa lia, thám tử liếc qua cửa quan sát sơ nhà Bạch Vân và tính lách vào trong, bất ngờ một bóng người xuất hiện nhanh như gió, chen ngang tầm nhìn của thám tử này.

- Mày muốn gì?

Giọng nặng trịch, hơi lơ lớ hàm ý đe dọa thấy rõ. Đó là một gã đàn ông tuổi chừng 30, tướng khềnh khàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thám tử trẻ.

- Mua giùm em mấy tấm vé số.

- Cút.

Gã quát một tiếng cụt lủn rồi quay ra phía ông già xổ một tràng tiếng Hoa, tuy không hiểu nhưng cứ nghe âm hưởng, thám tử này đoán chừng như hắn ta đang mắng mỏ gì đó ông già. Ông già người Hoa vẻ sợ hãi, cúi đầu, lủi thủi lùi vào trong nhà ngay. Gã ta dang tay kéo cánh cửa đóng cái sầm trước mặt thám tử trẻ trong vai bán vé số này. Cậu ta chợt nghe tiếng chó sủa rộ đầy vẻ đe dọa từ bên trong.

Ngồi bên kia đường, Nguyên cùng vài thám tử ngao ngán nhìn căn nhà Bạch Vân. Nhà một trệt một lầu, xây kiểu Pháp, hình bát giác, nằm kín dưới mấy cây cổ thụ lớn phủ bóng. Nhìn xa ngôi nhà khá yên ả, thế nhưng các thám tử thấy nó như một tòa lâu đài ngầm, bất khả xâm phạm.

Nữ thám tử cho biết.

- Căn cứ vào số rau quả bà già người Hoa mua về nấu nướng hàng ngày, có thể thấy số người trong tòa nhà này không dưới chục người anh à.

Nam thám tử trong vai bán vé số, so vai.

- Ông già người Hoa ổng bị câm, em tính chuồn vô trỏng rồi, ngờ đâu xuất hiện một tên ó đâm, nhìn rất hắc ám, chưa kể bầy chó nữa...

Cậu ta lè lưỡi vẻ sợ hãi.

Nguyễn Nguyên nhíu mày nhìn căn nhà của Bạch Vân ngẫm nghĩ. Bảo bọc quanh ông ta từ nhà riêng đến cơ quan là những kẻ lạ mặt, trình độ võ thuật đẳng cấp. Nếu chỉ là một doanh nhân buôn bán bình thường, có nhất thiết phải vậy không? Hay liệu còn điều gì bí ẩn khác mà các thám tử chưa phát hiện ra?

Bộ phận tiếp cận trên mạng cho biết thông tin về hoạt động kinh doanh của công ty Đại Nhật khá sơ sài, thông tin ít. Qua hồ sơ thuế cho thấy công ty này có những hoạt động chuyển tiền, đóng thuế... khá lớn, nhưng luôn đầy đủ các thủ tục quy định theo pháp luật nhà nước, không có dấu hiệu trốn thuế hay lừa đảo gì. Máy chủ có chương trình bảo vệ hiện đại, các thám tử không thể thâm nhập được.

*

Tình yêu là gì? Chẳng ai định nghĩa nổi, ừ, hãy yêu đi rồi biết. Thanh Long, bạn thân của Mẫn trong nhóm thời trang đã nhận ra vẻ thay đổi của chàng trai này. Từ khi học trong trường đại học Long vẫn là người thân thiết, gần gũi với Mẫn, thậm chí còn có lời đồn họ yêu nhau. Ai hỏi, gương mặt Long đều sáng rỡ thay cho câu trả lời, nhưng những lúc một mình, Long thường buồn rầu tự hỏi, một gã trai quyến rũ như mình, cũng là một nhà thiết kế trẻ nhiều hứa hẹn, trai vây quanh Long thiếu gì, nhưng tiếc thay, người Long cần nhất lại luôn giữ một mối quan hệ bạn bè thân thiết đúng nghĩa. Hiểu thế nên dù yêu nhưng Long không dám có biểu hiện gì, bởi sợ mất luôn tình bạn ấy. Tánh Mẫn anh biết, nóng tánh, cục tánh đến cực đoan. Dạo này nhìn Mẫn rất vui vẻ, ánh mắt lúc nào cũng lấp lánh nụ cười hạnh phúc. Một chút nhói đau trong lòng Long, xưa nay nhìn bạn cô đơn cặm cụi đi, có thương, có xót xa nhưng hiểu rằng bạn vẫn là của mình dù chỉ là ước mơ. Còn nay, Long cay đắng hiểu rằng Mẫn đã yêu rồi. Lòng ghen tị tự hỏi gã đàn ông hạnh phúc ấy là ai? Là một nhà thiết kế thời trang trẻ, đang lên, vây quanh Mẫn thiếu gì kẻ ngưỡng mộ, gia đình ở nước ngoài, gia thế khá giả, thế nhưng xưa nay... Mẫn có tiếng là chảnh, không dễ ai làm cho cậu ta xiêu đổ, thế mà nay, Long buồn rầu, hết rồi những ước mơ khát vọng bởi người mình thầm yêu thương nay đã thuộc về người khác mất rồi. Và cuối cùng Mẫn cũng thủ thỉ tâm sự cho Long biết, người ấy là ai. Mưa, Sài Gòn lại mưa rồi.

Vũ Hiệp lúc nào cũng quần jean, áo thun, hiếm lắm mới mặc chiếc áo sơ mi cộc tay và toàn chọn những màu cũ kĩ nhanh xỉn màu. Nghe Mẫn cằn nhằn, Hiệp cười hì hì, gãi đầu.

- Anh quen rồi, hồi nào đến giờ cũng chỉ mặc vậy không hà.

- Chớ lễ lộc, hay có dịp long trọng, anh mặc gì?

- Ừ, anh là công an, mấy dịp đó mặc quân phục rồi mà em.

- Công an không lẽ không biết mặc đẹp sao?

Nghe Mẫn nhăn nhó hỏi cắc cớ vậy, Hiệp cười ha hả, lấy ngón tay cụng khẽ đầu cậu ta vẻ thú vị và không nói gì. Dĩ nhiên là Mẫn không chịu vậy. Anh có biết rằng anh có người yêu là một nhà thiết kế thời trang không? Em để anh ăn mặc xấu chẳng khác nào để người ta chê cười em. Mẫn dậm chân vẻ không hài lòng và lên một kế hoạch lớn, đó là tân trang lại anh.

Vốn là dân thời trang thứ thiệt nên Mẫn quyết định tự mình sẽ may cho anh mấy bộ quần áo nam giới thật đẹp và cũng rất model, bằng tất cả tình yêu thương. Long thật nóng máu khi thấy Mẫn tỉ mỉ tẩn mẩn từng mũi kim đường chỉ với mấy bộ quần áo đó. Dĩ nhiên những số đo của anh, Mẫn chẳng cần phải dùng đến thước, ờ, cậu kiểm tra kỹ hết từ lâu rồi còn gì. Tuy nhiên biết tánh anh nên Mẫn chọn màu nhã, nhưng vẫn sang trọng và làm sao để nổi bật những đường nét khỏe khoắn của anh.

- Của anh nè.

Nhìn chàng trai cười láu lỉnh dúi vào tay mình mấy bộ quần áo, Hiệp thoáng cau mày, lại giở trò gì nữa đây? Anh thở hắt ra, Mẫn là vậy đó, bên anh, cậu ta hình như chẳng lớn nổi, lúc nào cũng mè nheo nũng nịu rất trẻ con.

Giở mấy bộ quần áo ra, Hiệp tròn mắt.

- Quần áo của ai mà nhiều quá trời vậy?

- Của anh chớ của ai!

- Trời đất, anh đâu có xài chi nhiều vậy!

- Hic, mấy bộ quần áo mà nhiều sao?

- Nhưng ba cái thứ đồng bóng này, làm sao anh mặc được?

Nhìn Hiệp cầm chiếc áo sơ mi rũ rũ, nhăn nhó, Mẫn tròn mắt nhìn anh.

- Loại này em may theo kiểu Hàn Quốc đang thịnh hành đó anh, em chọn cho anh những màu nhã nhất đó.

- Không... anh không mặc đâu - Hiệp xua tay lia lịa - Ba cái loại áo gì mà bó sát người thế kia, sao mà mặc.

Mẫn ngẩn người nhìn Hiệp, anh giả vờ hay không biết thật rằng anh có một vóc dáng rất chuẩn, cỡ người mẫu chuyên nghiệp cũng chỉ như Hiệp là cùng. Chưa kể anh có một gương mặt rất góc cạnh, không chừng nếu tham gia vào thế giới người mẫu sẽ nổi tiếng ngay thôi.

Liếc nhìn chàng trai đang mủm mỉm cười, Hiệp thắc mắc.

- Em cười gì vậy?

- Vòng 1 và vòng 3 của anh gần 100, vòng 2 tầm 75, chiều cao 1 mét 78, đúng không?

- Sao em biết? - Hiệp trố mắt ngạc nhiên.

- Hì, em làm nghề thiết kế thời trang mà, bộ em không có quyền biết số đo của anh sao... mới lại... - Mẫn che miệng cười e thẹn, Hiệp cũng đỏ bừng mặt, làu bàu - Em ghê quá.

Mặc cho Hiệp yếu ớt phản đối, Mẫn xông đến dùng vũ lực bắt anh phải thử quần áo của mình may. Cậu kể lể.

- Anh có biết rằng, xưa nay em chưa bao giờ may đồ tây cho ai đâu đó. Anh là người đầu tiên đó nghe.

Nghe Mẫn nói, tự dưng Hiệp thấy thương thương, ừ cậu ta cũng vì anh thôi. Đã lâu, lâu lắm rồi Hiệp chưa từng đi may đo đồ nữa, đa phần mua vội tại mấy nơi may sẵn, với lại vóc dáng anh vốn chuẩn, nên mặc đồ rất dễ.

- Thôi được, đưa đây, để anh vô trong thay đồ.

Mẫn nhe răng cười, ánh mắt sáng long lanh.

- Không, thay ngay ở đây đi, để em còn xem có phải chỉnh sửa gì không.

- Vô duyên quá đi ông Hai....

Xưa nay quen quần jean, áo thun, thoáng rộng quen rồi, giờ phải đóng bộ nên Hiệp rất lóng ngóng. Đứng trước chiếc gương lớn, Hiệp nghiêng qua nghiêng lại ngắm mình trong gương, anh thấy lạ lẫm hẳn. Một gã trai bảnh bao đến là lạ và, ừ, đẹp trai nữa. Hiệp thấy thích thích, còn Mẫn, quá thích rồi. Cậu ngắm nghía công trình của mình từ đầu đến chân, lòng đầy tự hào. Anh của cậu thật là trọn vẹn.

- Buông ra... nhăn hết đồ rồi nè... em thiệt là...

Đến cơ quan, Vũ Hiệp ngượng ngùng đẩy xe vào, mấy đồng đội tròn mắt la chí chóe. Mặt đỏ ửng, Hiệp thấy quê quê, nhất là có mấy tiếng chọc ghẹo.

- Bộ chị chọn đồ cho anh đó hả?

- Tầm bậy, yêu đương gì.

Nhìn Hiệp đỏ mặt chối, người đồng nghiệp nhìn anh bật cười.

- Cô nào chắc phải thương yêu cậu lắm mới chọn bộ đồ này?

Trước vẻ khó hiểu của anh, người đồng đội kia nói tiếp.

- Bởi cổ rất yêu thương cậu, hiểu cậu nên mới chọn được đồ này, nhìn nhã và sang trọng.

Đại tá Chiến Thắng, Trưởng phòng của Hiệp vốn là một thủ trưởng nổi tiếng ít nói, rất nghiêm nghị nên lính ngại gặp ông. Ông cũng từng là cấp dưới của ba Hiệp hồi chiến tranh, sau này còn là em kết nghĩa với ba Hiệp nên rất thân thiết với gia đình anh. Chính ông gợi ý nên cho Hiệp đi công an, rồi khi anh ra trường chính ông nhận về đơn vị mình để kèm cặp, rèn luyện. Chả thế mà bấy lâu nay vẫn có lời đồn Hiệp có ô dù đó sao. Nhưng Hiệp biết, anh chưa từng nhận ở người chú nghiêm khắc này một sự thiên vị nào ngoài những đòi hỏi trong công việc. Anh vừa kính trọng và vừa sợ dù chưa bao giờ bị ông la mắng. Thấy Hiệp đi ngang qua phòng làm việc, ông Chiến Thắng bất ngờ vẫy tay gọi lại làm Hiệp phát hoảng. Có khi nào ông la, công an mà ăn mặc màu mè thế này không. Hiệp lóng ngóng bước vào phòng làm việc, rụt rè.

- Thưa chú.

- Đứng nghiêm tôi xem nào.

Hiệp đứng thẳng đờ người, căng thẳng. Vị lãnh đạo chắp tay sau đít, đi quanh anh gật gù liên tục, bên ngoài đám lính trẻ cũng ngóng vô, lào xào. Bất ngờ ông vỗ vai Hiệp cái bộp, cười vui vẻ.

- Mặc rất đẹp, cháu mặc rất đẹp. Lính hình sự là phải vầy chớ, đúng là con trai anh Năm có khác, thôi về phòng làm việc đi.

Trút được gánh nặng ngàn cân, Hiệp dạ liên tục và lủi nhanh khỏi phòng sếp. Khỏi nói, hôm đó Hiệp trở thành tâm điểm tò mò của mọi người, ai cũng nói rằng chắc anh đang yêu rồi và bộ đồ này do người yêu sắm cho.

Tối.

- Lần sau không mặc nữa nghe, em làm anh quê quá, hôm nay cả đơn vị chọc anh đó, nhất là mấy đứa lính trong đội.

- Bộ họ chê sao? - Mẫn thắc mắc.

- Hổng phải, họ nói... - Hiệp ú ớ không nói tiếp nữa.

- Họ nói sao? - Mẫn kỳ kèo.

Cuối cùng Hiệp đành trả lời trong vẻ ngượng ngượng.

- Họ nói anh đang yêu.

Mẫn đỏ bừng mặt, cười hi hi vẻ khoái chí. Hiệp lắc đầu quầy quậy.

- Không mặc nữa nghe chưa.

- Ờ, với em, anh không mặc gì càng tốt.

- A... nhột... nhột...

Minh Mẫn năn nỉ mãi, anh mới chịu đi dự một buổi giới thiệu mẫu thời trang lớn mà Mẫn lần đầu tiên được giữ vai trò giám đốc sáng tạo nghệ thuật.

- Cuộc biểu diễn này coi như là dấu mốc khẳng định sự nghiệp của em đó.

Nghe Mẫn nói vẻ quan trọng như vậy nên Hiệp mới đồng ý, chớ anh rất ngại đến mấy nơi này. Mẫn cũng tuyên bố.

- Từ nay em là stylist của anh đó.

- Stylist? - Hiệp trố mắt ngạc nhiên.

- Tức là kỹ năng phối hợp trang phục cùng phụ kiện, cách phối màu cũng như ý tưởng trong từng bộ ảnh, bộ trang phục mỗi khi anh mặc.

Hiệp phá lên cười giòn giã, anh có phải là diễn viên, người mẫu hay làm ngoại giao đâu mà phải có stylist, Mẫn làm quan trọng hóa vấn đề rồi. Thế nhưng Mẫn vẫn tỉnh bơ nói tiếp.

- Nè anh nghe đây. Để có được kiến thức tổng quan về stylist thời trang và tạo ra sự hòa hợp thẩm mỹ với cá tính, anh nên hiểu đó không hề đơn giản chút nào. Đây là công việc của một nhà thiết kế thời trang thực thụ sau khi tập phối hợp đồ, màu sắc lại với nhau và cần phải học hành nghiêm túc. Sao, anh còn chê em nữa không?

Để xứng danh là stylist của Hiệp, Mẫn chọn cho anh bộ khá trẻ trung nhưng cũng trông thật mạnh mẽ và lịch lãm. Không nói ra nhưng Hiệp cũng thấy hài lòng. Anh đỏ mặt trước ánh mắt quan sát, xét nét của Mẩn, rồi thở hắt ra.

- Bộ em tính đem anh ra để làm người mẫu thời trang hay sao?

- Tại sao không? - Mẫn cười khanh khách, ánh mắt sáng ngời vẻ thú vị.

Mẫn thấy người đàn ông của mình, cậu thầm gọi vậy, dễ thương lạ thường.