- 8 -
Cà phê Liti vắng khách. Bước vào, Nguyễn Nguyên nhận thấy khung cảnh quán thật yên tĩnh. Lác đác khách ngồi nơi này nơi kia. Khi Tuyết Lan vừa bước xuống xe ô tô là một nhân viên vội vã chạy ra chào đón với nụ cười tươi.
Đích thân quản lý chạy lại. Một gã đàn ông trẻ tóc chải hai mái vuốt gel ướt rượt, có nụ cười đàn bà với ánh mắt lúng liếng, hai tay cầm menu, nở nụ cười xun xoe trước Tuyết Lan.
- Chị uống gì ạ?
Nàng ngước nhìn Nguyên nở nụ cười quyến rũ, rồi phẩy tay với quản lý.
- Kệ chị.
Quản lý dạ khẽ, lủi nhanh, tuy nhiên vẫn ném cái nhìn tò mò về phía Nguyên. Bà chủ đẹp, bà chủ nổi tiếng, xưa nay đàn ông theo đuổi thiếu gì. Từ thương gia hạng sang cho đến ngoại kiều nhưng bà chủ có tiếng là kiêu kỳ. Hôm nay, lần đầu tiên bà chủ cùng đi với khách quen đến đây uống giờ này.
- Anh nghĩ thế nào nếu Lan pha một ly cocktail mời anh?
Nụ cười của nàng làm cho Nguyên thấy hồi hộp, anh lúng túng, ậm ừ. Tuyết Lan đứng dậy, bỏ đi vào trong nhà.
Cà phê Liti nổi tiếng bởi vị trí đẹp nằm trong khu đất vàng thành phố. Đây cũng là loại quán sang trọng dành cho khách có đẳng cấp. Thành thật mà nói Nguyên chưa bao giờ đến đây bởi nó không hợp với túi tiền một thám tử tư như anh. Và anh không ngờ rằng, Tuyết Lan lại là chủ quán này. Khi ngồi trên xe hơi, hiểu thắc mắc của anh, Tuyết Lan giải thích, thực tế quán có đến mấy phần hùn, trong đó nàng có một phần. Tuy nhiên những đại gia bỏ tiền ra hùn kia giao khoán cho nàng đứng tên quản lý bởi họ tin tưởng tài năng kinh doanh của nàng.
Trong khi Nguyên đang mơ màng theo tiếng piano dịu dàng nghe như những giọt mưa rơi thánh thót thì Tuyết Lan quay lại.
Nàng đặt lên bàn một ly cocktail với rượu Cointreau cam trước mặt Nguyên, nói thong thả:
- Hãy xem mỗi loại rượu, bia hay đồ uống là một đặc trưng văn hóa cho một nước thì khi pha chế cocktail, những bartender khéo léo đã hòa trộn những mảng văn hóa vào với nhau.
Nhìn Nguyễn Nguyên đang ngẩn người ngạc nhiên, nàng che miệng cười khúc khích.
Anh quên mất rằng Lan đã từng Bartender đó sao.
Vừa nói nàng vừa đưa bàn tay thon, trắng muốt lên xòe ra minh họa khiến Nguyên nhìn say mê và anh cũng chợt phát hiện nàng đã thay đồ, mặc chiếc váy áo bằng lụa tơ tằm cao cấp màu tím than, phong cách của nhà thiết kế Alberta Ferretti với nhiều họa tiết tinh tế, lạ mắt, nhìn đẹp và huyền bí. Chẳng gì nàng cũng là chủ của một cửa hàng thời trang cao cấp sao. Nguyên thầm quan sát.
Tuyết Lan lúng túng trước ánh mắt quan sát của gã đàn ông vừa say mê, ngưỡng mộ nhưng cũng có gì đó làm cho nàng nôn nao. Sau khi chồng mất, trái tim nàng đã đóng cửa cũng dăm năm nay rồi. Kẻ ngưỡng mộ không thiếu gì, kẻ cầu xin tình không thiếu gì khi nàng là người đàn bà đẹp và giàu có. Không hiểu sao trái tim nàng cứ dửng dưng với tất cả, mặc dù nàng vẫn dự tiệc chiêu đãi này kia, nhưng chưa ai được diễm phúc nàng ban cho một chút tình. Đến giờ vẫn vậy, kẻ theo vẫn xếp hàng, những bó hoa tươi ngưỡng mộ vẫn âm thầm gửi đến hàng ngày. Thế rồi không hiểu sao sau khi gặp thám tử tư này, đôi mắt biết nói luôn như rướm lệ buồn lại làm cho nàng thấy thao thức. Đàn ông đẹp trai thời buổi này thiếu gì, Nguyễn Nguyên cũng là một gã đàn ông đẹp trai với khí chất đàn ông như bốc cháy, nhưng riêng đôi mắt luôn thảng thốt của anh ta lại làm cho nàng nôn nao. Nếu không là Nguyên, không bao giờ nàng chịu kể lý do nào nàng thuê công ty Thám tử Việt theo dõi Bạch Vân. Có quá nhiều tế nhị trong đó. Những tài liệu Nguyên đem về theo hợp đồng là gần như những thông tin công khai, không có gì đáng chú ý. Cuối cùng Nguyễn Nguyên tìm đến nàng buồn rầu thông báo, có khả năng công ty anh ta chỉ có thể hoàn thành một phần hợp đồng này theo yêu cầu của khách hàng. Đó cũng là một thách thức lớn cũng như là sự đả kích với một thám tử nổi tiếng như anh. Không hiểu sao lúc đó Tuyết Lan lại đột ngột đồng ý giúp Nguyên bằng cách quyết định kể thêm cho anh biết thêm lý do nào nàng thuê công ty Thám tử Việt theo dõi Bạch Vân. Lý do gì, nàng không giải thích nổi.
Họ hẹn nhau đến quán cà phê Liti.
Tuyết Lan chống cằm ánh mắt nhìn xa xăm, rướm lệ, buồn rầu nói:
Trước kia Lan làm nghề Promotion girl tức xúc tiến thương mại. Có hai dạng PG. Một dạng PG đứng giới thiệu sản phẩm cố định ngay tại chỗ làm; một dạng PG “di động”, làm bán thời gian, xuất hiện trong các lễ lạt khai trương, tiệc tùng...Vì cần tiền và có nhan sắc nên Lan làm cả hai khi có điều kiện.
Giọng nàng xa xăm:
- Anh biết đấy, Lan là một nữ sinh viên, hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, mà những nghề làm thêm như dạy thêm, bán hàng ngoài giờ... đều không đủ sống, nên Lan quyết định nộp đơn dự tuyển vào làm nghề Promotion girl này và cũng sa ngã từ đấy - Nàng nhếch mép cười lạt - Một lý do cũ rích mà bất kỳ người đàn bà bán thân nào cũng dễ dàng nêu ra biện hộ cho mình.
Có nên tàn nhẫn với mình thế không? Nguyên muốn kêu lên ngăn cản nàng đừng nói nữa. Tuy nhiên Tuyết Lan vẫn nói bằng giọng đều đều vô cảm.
Trong cái thế giới xô bồ đó, một cô gái yếu ớt như Lan làm sao tránh khỏi những cám dỗ. PG chỉ là những cô gái chân dài, mặt đẹp, ba vòng đạt chuẩn. Song về bản chất “Promotion Girl”, còn là những cô gái kiêm nhiệm nhiều công việc, từ giới thiệu sản phẩm, bán hàng khuyến mại đến người mẫu tóc, thậm chí làm MC. Và nghề PG này tuổi thọ rất ngắn, chỉ khoảng 26 tuổi là về vườn rồi, thế nên ai cũng cố.
Nàng thở nhẹ mà không giải thích là phải cố điều gì, cố kiếm tiền chăng?
Nguyên thở dài gật đầu nhè nhẹ. PG-Promotion Girl hiện đang là một nghề “hot” trong giới trẻ. Do công việc, anh có dịp đi sâu trong giới này nên Nguyên biết rằng, đằng sau những nụ cười rạng rỡ thường trực của các cô gái ấy, là không ít nước mắt nuốt vào trong.
Thế rồi trong một lần đang tiếp thị sản phẩm, ông ấy xuất hiện. Một người đàn ông tuổi gấp đôi Lan, nhưng nhìn khá trẻ, ăn nói nhã nhặn, lịch sự và tỏ lời mời đi ăn sau khi Lan hết giờ làm. Một tuần lễ liền, hôm nào ông ấy cũng đến, cũng đưa ra lời mời như thế. Thú thật, các bạn đi trước đã cảnh cáo cho biết những cám dỗ nghề này rồi nên Lan luôn cảnh giác, từ chối. Hôm đó, đúng là một ngày Lan đã rất mệt. Bị cảm cúm nhưng luôn phải vững tinh thần “nghiến răng” trong đồng phục “thoáng gió”, giữ đôi chân cứng cáp để đứng liên tục trong nhiều giờ đồng hồ nói chào, tươi cười, nhắc tên sản phẩm để khách hàng đừng phiền lòng mà phản ảnh với công ty thuê mình, dù nhiều lúc muốn khụy xuống rồi.
Và hôm đó Lan đã nhận lời. - Tuyết Lan nhắm mắt vẻ mệt mỏi.
Nhờ sự giúp đỡ của ông ta mà Lan học xong đại học, ra trường. Lúc đó Lan quyết định chia tay và lao vào tìm kiếm việc làm. Té ra cái bằng đại học không “to” như Lan nghĩ, trầy trật Lan cũng xin được vào một cơ quan Nhà nước. Với đồng lương ba đồng ba cọc, Lan sống trong héo hắt, chật vật, không có cơ hội ngóc đầu lên được. Điều làm Lan buồn rầu là dù đã ra trường đi làm, có đồng lương rồi, nhưng Lan không có nhiều cơ hội để giúp đỡ ba má, em út dưới quê. Lan sống rất nản. Thế rồi lần thứ hai ông ấy xuất hiện, lần này Lan tự nguyện ngả vào vòng tay ông ấy.
Tuyết Lan đứng dậy đến bên cửa sổ quán cà phê, đăm đăm nhìn ra ngoài như muốn nén cảm xúc. Qua ánh sáng chiếu ngược, Nguyên thấy nàng có một eo lưng thon tròn nhìn rất hấp dẫn. Nguyên thấy miệng khô ran phải với cầm chén nước.
Người chồng quá cố của Lan cũng do chính ông ấy giới thiệu. Một doanh nhân Đài Loan, bạn làm ăn với ông ấy - Nàng thở dài - Từ đó đến nay chúng tôi thiết lập một mối quan hệ bạn bè. Cũng cả mười năm rồi....
- Thưa cô Tuyết Lan - Nguyên thận trọng lên tiếng - Thế đã bao giờ ông ấy kể cho cô rằng mình kinh doanh gì không?
Tuyết Lan ngả người ra ghế, rút điếu thuốc, Nguyên chồm tới cầm hộp quẹt, bật lửa. Nàng liếc nhanh nhìn Nguyên, môi thoáng nở nụ cười.
- Hồi đó ông ấy nói với Lan là kinh doanh buôn bán gì đó bên Campuchia. Lan cũng vài lần cùng chồng qua bển, nhưng chưa bao giờ thấy ông ấy đưa đến công ty mình, cũng có ngạc nhiên, nhưng Lan nghĩ làm kinh doanh, mỗi người có bí mật riêng nên không tìm hiểu.
Nguyên gật gù, Tuyết Lan nhìn anh, nói tiếp:
- Dăm năm gần đây, ông ấy chuyển hẳn vào Việt Nam kinh doanh, thú thật kinh doanh gì Lan cũng không biết luôn bởi ông ta rất kín tiếng, ít nói về mình.
- À...
- Bây giờ Lan và ông ta là bạn bè thân quen, ông ta có công việc của ông ta và Lan có công việc của Lan, nhưng dù sao Lan cũng biết ơn ông ấy. Cơ nghiệp này, do vợ chồng Lan phấn đấu mà có, nhưng thủa ban đầu, ông ấy đã giúp đỡ Lan rất nhiều.
Không hiểu sao Nguyên nghe rất rõ hai chữ là bạn được nhấn mạnh của Tuyết Lan như một sự khẳng định, minh định với anh vậy.
Những ngón tay thon nhỏ của nàng cầm điếu thuốc nhìn thật hấp dẫn, Nguyên thầm nghĩ. Tuyết Lan thở dài.
- Sau khi ông ta chuyển hẳn sang Việt Nam kinh doanh cũng mới vài năm thôi, thì... - Nàng thoáng thở dài nói vẻ ngập ngừng - Ông ta nói, dù sao chồng Lan cũng mất mấy năm rồi và sau này ông ấy muốn... muốn nối lại mối quan hệ trước kia.
Nguyên gật gù ra là vậy.
- Lan từ chối...
Nàng thoáng liếc nhìn Nguyên, gương mặt hơi ửng hồng, nói khẽ:
- Giờ chúng tôi chỉ là bạn.
Nguyễn Nguyên cười gượng, sao nàng lại phải giải thích với anh cụ thể như vậy nhỉ?
- Thỉnh thoảng ông ta vẫn lui tới thăm Lan. Thương ông ta sống xa vợ con, cô đơn nên thỉnh thoảng Lan vẫn nấu cho ông ấy những món ăn quen, trò chuyện, lâu lâu đi đâu đó nghe nhạc, rồi ai về nhà nấy. Đột nhiên có một lần ông ta cho biết người chồng quá cố của Lan và ông ta có đầu tư vào mấy doanh nghiệp lớn, nay muốn san sẻ bớt sang cho Lan.
- Doanh nghiệp lớn...? - Nguyên nhíu mày chú ý.
- Vâng. Dạo này ông ấy hay than mệt, công việc căng thẳng và có tâm sự với Lan rằng, có khả năng phải rời khỏi Việt Nam nên muốn san sẻ phần đầu tư đấy cho Lan, dù sao nó cũng có phần hùn của chồng Lan nữa - Tuyết Lan nhún vai - Nhưng sức Lan chỉ ngang đây thôi, tiệm thời trang và một quán café là quá đủ, Lan không tham.
Điều làm Lan ngạc nhiên là khi còn sống, chồng Lan chưa bao giờ nói có hùn hạp làm ăn gì với ông ta cả. Họ tuy là bạn bè, nhưng mỗi khi Lan hỏi về ông ấy thì chồng Lan thường nhăn mặt xua tay... thật không hiểu sao cả. Sau đó Lan có cậy nhờ vài người bạn làm ăn chung với chồng Lan trước kia, tìm hiểu xem hồi đó chồng Lan có hùn hạp làm ăn gì với Bạch Vân không? Những câu trả lời mơ hồ, rất khó chịu.
Tuyết Lan nhún vai, cau mày:
- Thế rồi giờ đột nhiên ông ta lại tiết lộ không có ai tin cậy để quản khối tài sản mình nếu một mai phải ra đi nên muốn san sẻ chút ít với Lan. Lan ngạc nhiên hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta nhất định không trả lời.
Nàng với tay đến gói thuốc nhưng Nguyên thò tay cầm gói thuốc cất vào túi mình, Tuyết Lan sửng sốt nhìn gương mặt nghiêm nghị vẻ không hài lòng của anh, rồi mỉm cười, nói tiếp:
- Thời gian gần đây ông ta ít đến thăm Lan và mỗi lần đến đều tỏ vẻ rất thận trọng, không còn tự tin thong thả như trước kia, đã thế ông ta còn thuê người theo bảo vệ và bọn họ mỗi khi đến nhà Lan đều rất soi mói. Có những người mà Lan nghĩ không phải là người Việt.
Trong đầu Nguyên thoáng hiện mấy gương mặt lạnh tanh, đeo kính đen che gần kín gương mặt mà anh từng gặp. Đúng bọn chúng rồi.
- Thế rồi một lần trong khi ăn, Bạch Vân buột miệng nói, bí mật làm ăn của ông ta là bí mật sống chết, không ai có thể biết nếu như người đó muốn chết. Ông ta đe dọa Lan chăng?
Tuyết Lan thở dài.
- Lan sợ anh ạ. Có vẻ như một nguy hiểm nào đó đang bủa vây quanh mình. Một người đàn bà cô đơn trong căn nhà của mình.
Không hiểu lời nói của nàng có ý nghĩa gì không nhỉ, Nguyên thầm hỏi.
- Chắc giờ anh hiểu lý do vì sao Lan thuê công ty anh rồi chứ?
- Tôi hiểu - Nguyên gật đầu.
Người đàn bà đưa mắt liếc nhanh qua gương mặt cương nghị của Nguyên nhưng không nói gì.
- Cả hai uống café, im lặng nghe bản nhạc Anh còn yêu em của Anh Bằng qua giọng hát Nguyễn Khang, Thiên Kim, Hồng Nhung...
Anh còn yêu em
Như rừng lửa cháy
Anh còn yêu em
Như ngày xưa ấy
Chiều xuống mờ sương
Cửa đóng rèm buông
Gối về bên gối
Môi kề bên môi...
Tuyết Lan thoáng liếc nhìn Vũ Nguyên, gò má hơi đỏ ửng:
- Thế rồi có lần Bạch Vân lại ngỏ ý muốn cùng Lan đi đâu đó xa thật xa. Lan hỏi xa là xa thế nào, cụ thể đi đâu. Rất lâu ông ấy mới chịu trả lời rằng ví dụ ra nước ngoài sinh sống, đến một nước châu Âu nào đó.
Đang là doanh nhân lớn, ăn nên làm ra tại Việt Nam, sao ông ta lại tự nhiên bỏ đi như vậy?
- Vâng, Lan cũng từng hỏi ông ta vậy nhưng Bạch Vân cười vẻ rất khó hiểu và không trả lời. Tuy nhiên ông ta lại nói với Lan một câu rất ớn lạnh, biết nhiều quá khó sống lâu, sau đó dường như nhận thấy mình quá lố, Bạch Vân khỏa lấp bằng những câu chuyện cười cho qua chuyện.
Tuyết Lan di di ngón tay trên mặt bàn, rồi nhìn Nguyên.
- Lan bỗng thấy sợ. Quen nhau cả chục năm nhưng té ra mình có biết gì về ông ta đâu? Đến người chồng quá cố của Lan cũng rất ngại nói về người đàn ông này, đến giờ Lan mới nhận ra, ông ta bí hiểm quá, thậm chí là đáng sợ nữa là khác. Sau này Lan dần dần tìm mọi cách né tránh không gặp ông ta nữa, Lan sợ.
Nguyễn Nguyên gật gù, đúng vậy. Những thông tin mà anh đang thu thập được cho thấy doanh nhân Bạch Vân không đơn giản chỉ là một doanh nhân, con người này chứa đầy những bí mật bí nguy hiểm nào đó.
- Bất đắc dĩ Lan mới phải thuê đến công ty Thám tử Việt thôi, Lan không hình dung ra nổi nếu ông ta biết việc làm này thì sẽ phản ứng ra sao? Liệu có giết Lan không?
Gương mặt nàng tái xanh đến tội nghiệp, không định trước, Nguyễn Nguyên bất ngờ đứng dậy, bước sang ngồi chung cùng ghế với nàng, Tuyết Lan dựa hẳn vào người anh, im lặng, trong tiếng nhạc êm đềm. Nguyên cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang run của nàng áp nhẹ vào ngực mình, mỉm cười, nói khẽ như hát.
- Em yên tâm, còn có anh đây mà.
Đang phóng xe máy đi thì Nguyên thấy máy rung, hiện lên số của sếp. Tiếng ông hể hả nhưng sao anh nghe như có phần giễu cợt.
- Công ty mới nhận thêm một hợp đồng thuê cậu làm thám tử kiêm vệ sĩ.
Nguyên dừng xe Honda sửng sốt.
- Sao lại là cháu... chú biết đó, hợp đồng Tuyết Lan đến nay vẫn chưa xong.
Tiếng sếp cười cợt trong máy.
- Nhưng người ký hợp đồng lại chỉ muốn thuê cậu thôi.
- Không được đâu chú ơi, vụ Tuyết Lan chưa xong, cháu không nhận vụ khác đâu. Với lại, cháu không quen ba cái vụ làm vệ sĩ, chú cử mấy thám tử khác đi. Chọn mấy đứa nhỏ vừa ra trường công ty mình mới tuyển đó.
Tiếng sếp cười ha hả trong điện thoại rồi bất ngờ:
- Nhưng nếu người thuê dịch vụ thám tử kiêm vệ sĩ là Tuyết Lan thì sao?