← Quay lại trang sách

- 9 -

Thế giới thời trang đèn màu hình như vốn không dành cho đàn ông mà chỉ cho những gã ỡm ờ xanh đỏ dù khoác lên vai một đống danh hiệu siêu mẫu, chuẩn men này kia. Là một nhà thiết kể trẻ đang khẳng định tên tuổi, vây quanh Mẫn lúc nào cũng một đám người nhiều màu sắc, chưa kể dăm ba đại gia săn đón. Xưa nay, người mẫu và nhà thiết kế vốn thường là quan hệ cộng sinh có qua có lại, hiểu cách nào cũng được, riêng Mẫn cố gắng tránh xa điều đó. Thế nên trong giới này luôn nói Mẫn chảnh là vì vậy.

Chiếc xe hơi lượn êm một vòng rồi dừng lại phía sau rạp hát. Mẫn giải thích.

- Mình đi cửa sau thôi anh à, tránh ba cái ống kính phóng viên không cần thiết.

Hiệp gật đầu, cùng Mẫn đi vào phía trong hậu trường. Lao xao những tiếng chào, Hiệp thấy hoa mắt, phía trong hậu trường lô nhô những người mẫu, diễn viên, ca sĩ... cả một thế giới đèn màu phấn son rợp trời khiến anh thấy ngộp thở. Rất nhiều tiếng chào, huýt gió, thậm chí dăm ba chàng trai, cô gái trẻ đẹp sau khi chạy lại chào Mẫn, làm vài cử chỉ ôm hôn thắm thiết. Tuy nhiên Mẫn mặt lạnh tanh, chào hỏi và cố tránh những cử chỉ thân mật ấy, khiến dăm người ngạc nhiên tự hỏi, có phải vì gã đàn ông bảnh bao có gương mặt hầm hố, đang đứng phía sau mà nhà thiết kế Minh Mẫn lại như vậy không.

Xưa nay Mẫn vốn đi đâu cũng một mình, còn không cũng là người trong giới thời trang, người mẫu. Lần đầu tiên đi bên anh là một gã đàn ông lạ hoắc mà chưa ai từng thấy bao giờ nên ai cũng ngạc nhiên, thắc mắc. Những ánh mắt như lưỡi dao nhìn về phía Hiệp, tò mò, ghen tị... Là một võ sư có đẳng cấp, một cảnh sát hình sự chưa từng run chân trước mũi súng của những tên cướp của giết người chuyên nghiệp nhưng nay bước chân Vũ Hiệp bỗng trở nên ngập ngừng, ngượng ngại trước biết bao ánh mắt công khai nhìn về phía anh. Anh cố so vai, thu người như muốn cho nhỏ bé lại, đi khuất lấp sau phía Mẫn và trong bụng tự trách mình, đến ba chỗ này làm chi. Trước những ánh mắt tò mò của mọi người, Mẫn tỉnh bơ, kiêu hãnh ngẩng cao đầu vẻ đầy khiêu khích.

Một thanh niên trẻ, chừng tuổi Mẫn, phía xa xuất hiện, tiến đến chỗ hai người. Mẫn vui mừng chào anh ta, rồi giới thiệu với Hiệp:

- Đây là nhà thiết kế Thanh Long, bạn em.

Gương mặt Mẫn ửng hồng nhìn Thanh Long, nói khẽ:

- Ảnh đó.

Hiệp lúng túng chào Long, trong khi Long nhìn anh bằng ánh mắt là lạ. Không hiểu sao Hiệp có cảm giác người đàn ông này đang ghen tức với mình. Long thở dài, giờ thì thấy rõ người yêu của Mẫn rồi. Quả là anh ta có sức thu hút kinh người, hèn gì Mẫn chết lên chết xuống vì anh ta cũng đúng. Long mỉm cười, chào anh, rồi kêu Mẫn lại bàn làm việc. Không muốn để cho Hiệp đứng trơ lúng túng, Mẫn lấy từ Long hai chiếc vé VIP rồi lôi anh đi xuống dưới ghế ngồi.

- Đến hai chiếc ghế VIP của mình, Minh Mẫn ấn anh ngồi xuống, nói nhỏ nhẹ. - Anh chờ em.

Và sau đó cậu ta biến lên sâu khấu, mất hút. Anh nhìn quanh thở dài, chao ơi, lại một thế giới õng ẹo xanh đỏ không rõ giới tính vây quanh với những bộ trang phục, quần áo, tóc tai không thể nào miêu tả nổi. Đó là thời trang sao?

- Cho mình hỏi... bạn tên gì?

Một giọng nói nhát nhớt âm thanh ẹo ượt vang lên bên tay làm Hiệp giật nẩy người, quay lại nhìn kẻ nói chuyện, một gã đàn ông? Khó biết gọi là đàn ông gì. Anh cười gượng.

- Tôi tên... Hiệp...

- Hiệp là bạn trai của Mẫn hả?

Choáng vì câu hỏi thẳng thừng bất ngờ của người đối diện. Ngượng chín người, Hiệp lúng túng không biết nói gì. Gã đàn ông bên cạnh, che miệng khe khẽ như muốn nói rằng, khỏi từ chối, tôi biết rồi. Hiệp đành tảng lờ nhìn qua chỗ khác. Tấp nập người ra vào trên sân khấu. Cứ nhìn Mẫn chạy qua chạy lại đưa tay chỉ trỏ là có thể thấy cậu ta là một người rất có uy tín.

- Những lần ngồi café, Mẫn vẫn thường tâm sự ước mơ của mình sau này là mở một công ty thời trang và đào tạo người mẫu. Một thực tế là thời trang Việt Nam so với thế giới cũng giống như chàng tý hon đứng cạnh những gã khổng lồ. Nói cách khác, thời trang Việt Nam mình chưa phát triển anh à, bởi vì chúng ta không có “công nghệ về thời trang” với quy trình đào tạo chuyên nghiệp... Cái anh nhìn thấy ở thời trang Việt Nam hiện nay theo em chỉ mới là từng cá nhân, chứ không thể gọi là tổng thể được.

Hiệp gật gù, ậm ừ trong miệng.

- Nước Mỹ họ có hơn 1.000 công ty người mẫu, đến một nước trong khối Asean chúng ta là Philippines mà họ cũng khoảng vài trăm. Còn ở Việt Nam mình, anh thấy đó - Minh Mẫn khoa tay diễn giải - Công ty người mẫu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Em thấy đây là một thị trường còn bỏ ngỏ rất nhiều.

Hiệp lắng nghe, gật gù nhưng không tham gia bởi anh đâu có rành chuyện thời trang của Mẫn.

- Với mỗi công ty đều có một hướng đi riêng, em thì muốn hướng cho người mẫu của mình phải đi lên bằng con đường chuyên nghiệp, không phải kiểu người mẫu rẻ tiền, háo danh... Em sẽ không chọn những người mẫu nổi tiếng để ký hợp đồng đào tạo lâu dài đâu mà sẽ chọn những gương mặt trẻ, mới, có tiềm năng nhưng chưa nhiều kinh nghiệm rồi đào tạo họ.

- Chả lẽ không nói gì? Hiệp ngập ngừng.

- Thế em định hướng phát triển công ty mình ra sao?

Mẫn nghiêng đầu, nhìn rất dễ thương, cười.

- Em muốn công ty mình đi theo hướng đa quốc gia, đưa người mẫu của mình ra thế giới và ngược lại một cách chuyên nghiệp.

Một ước mơ to lớn nhưng không viển vông, không hiểu sao Hiệp tin rằng Mẫn sẽ làm được điều đó.

- Nhìn bạn... manly ghê.

Gã đàn ông bên cạnh vừa nói vừa tặc lưỡi, nghe như có cả tiếng nuốt nước bọt, rủ rỉ.

- Nhà thiết kế Minh Mẫn đang lên đó, giờ ai mà vô show của ảnh là niềm ước mơ. Biết bao người mẫu vây quanh nhưng đâu dễ gì được ảnh để ý. Tụi này luôn tò mò cá nhau xem ai được diễm phúc là “người của ảnh”, biết bao đứa lượn lờ vây quanh, thậm chí mấy đại gia cũng tung tiền săn đó nhưng ảnh vẫn đi về một mình.

Gã đàn ông thở dài vẻ tiếc rẻ.

- Không dè lại là bạn.

Gã ta đưa ánh mắt ướt rượt nhìn gã đàn ông vạm vỡ hầm hố ngồi bên cạnh nhưng hoàn toàn lạ hoắc với thế giới người mẫu, thời trang ở đây. Khí chất đàn ông của gã trai này tỏa ra hừng hực đến mức gã ta cũng không giấu được vẻ thèm thuồng, kích động. Gã lắc lư đầu, không hiểu Mẫn kiếm đâu được một con nai vàng, trai “thẳng” chính hiệu quá hấp dẫn này.

Ánh mắt vuốt ve của gã đàn ông như chạy trên từng thớ thịt trên người làm Hiệp thấy gai gai, bất giác anh hơi nhích người ép bên kia ghế, ngượng nghịu mất tự nhiên. Lạ, cuộc đời anh chưa từng sợ cái gì, sao lại rơi vào đây. Anh thở dài. Thế giới này quá khó gần gũi nổi với anh.

- Cho em xin số điện thoại của anh đi...

Gã đàn ông đảo mắt nhìn quanh, cúi đầu xuống, rù rì nói.

Hiệp lúng túng, cười gượng gạo, dĩ nhiên anh không muốn đưa số điện thoại di động của mình cho gã đàn ông này tí nào, nhưng từ chối thì kỳ quá nên lưỡng lự chưa biết nói sao. May thay Mẫn bất ngờ ào đến như cơn gió, thấy Mẫn, gã đàn ông lập tức ngồi duỗi thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng lên sân khấu, gương mặt tỉnh bơ. Sự nhạy cảm có thừa của một nhà thiết kế lẫn cảm giác ghen tuông bất ngờ xuất hiện, Mẫn sa sầm cau có.

- Bộ ai quấy anh hả?

Tai đỏ rừ, Hiệp lúng túng lắc đầu.

- Đâu có em...

- Híc... em nhìn là em biết mà, anh đừng giấu em...

Mặc cho những ánh mắt tò mò, Mẫn kéo Hiệp đứng dậy. Hiệp giật tay lại, nói khẽ.

- Em làm gì kỳ vậy?

- Đi với em.

Hai người giằng co nhau trước bao ánh mắt nhìn vẻ chế giễu, lẫn tiếng cười khúc khích.

Giận ít, ngượng nhiều. Hiệp giật phắt tay Mẫn ra, đứng dậy, đùng đùng bỏ về. Mẫn ngỡ ngàng nhìn theo gã đàn ông đang hùng hục giận dữ đi ra, thấy hai mắt cay cay.

Vũ Hiệp ra về trong cảm giác giận dữ pha lẫn ngượng ngập. Tại sao Mẫn lại đối xử với anh như vậy? Mẫn xem anh là ai, dễ bị những gã đàn ông nhớt nhát ẻo lả ấy dụ dỗ hay sao. Một người từng xông pha sống chết, há sợ mấy cái thằng eo éo đấy sao? Vô lý quá. Nói thế thôi, Hiệp so vai chán nản, sao lại có những người như thế chứ. Sợ thật.

*

Tại tiểu bang California, ở thành phố cảng du lịch San Francisco có một khu Hoa kiều-Chinatown rất hoành tráng ngay khu vực trung tâm, chiếm hết đại lộ Grant và đường Bush. Biểu trưng dễ nhìn thấy nhất là chiếc cổng chạm rồng giống hệt như bất kỳ chiếc cổng nào trên đất thủ đô Bắc Kinh và nó là món quà vận chuyển công phu từ Trung Quốc đến Mỹ năm 1969. Đây là khu Hoa kiều cổ nhất ở Bắc Mỹ được thành lập năm 1840. Người Hoa ở Chinatown San Francisco khá giàu có. Từ Washington DC, New York đến San Francisco, họ nắm giữ và chi phối một nguồn tài chính không nhỏ. Người Mỹ gốc Hoa chiếm gần một nửa cư dân của San Francisco và Chinatown cổ xưa trên đại lộ Grant trở nên chật chội. Một Chinatown mới đã mọc lên trong khu vực sầm uất và nhộn nhịp nhất của vịnh biển. Đời sống của những người Hoa trẻ đã thay đổi nhiều so với ông bà cha mẹ, họ hòa nhập khá nhanh vào cộng đồng người bản xứ. Tuy nhiên những người Hoa thế hệ trước bằng mọi cách vẫn níu giữ nâng niu bản sắc của dân tộc mình. Họ giữ bản sắc hay đến nỗi, mấy trăm nay rồi mà người dân San Francisco vẫn quen gọi Chinatown ở đây là “City within a City - thành phố trong một thành phố” bởi nó vẫn giữ được nét văn hóa riêng đặc trưng Trung Quốc từ ngôn ngữ nói hàng ngày đến các ngôi đền hay các cửa hiệu thảo dược. Một trong cách họ giữ gìn những sinh hoạt đó chính là tại các Hội quán. Sau Tết Nguyên tiêu 15 tháng Giêng âm lịch, đến vía Lục tánh 16 tháng Hai âm lịch, và ngày vía bà Thiên Hậu 23 tháng Ba âm lịch là lớn nhất của người Hoa Phúc Kiến. Vì nhiều lý do lịch sử khác nhau mà người Hoa rời khỏi tổ quốc của mình để tha hương cầu thực khắp thế giới kiếm sống khá đông. Họ ra đi nhiều nhất vào cuối triều đại nhà Minh bị sụp đổ và nhà Thanh lên nắm quyền, khi mà phong trào phản Thanh phục Minh bị người Mãn Châu đàn áp dã man. Những con thuyền dong buồm ra khơi chạy trốn sự đàn áp, trước biển cả mênh mông sóng dữ gào thét đe dọa sẵn sàng nhấn chìm bất kỳ sinh linh nhỏ bé nào, những người Hoa chỉ biết chắp tay cầu nguyện với Thiên Hậu Thánh Mẫu phù hộ được bình an. Năm 1840, những người Trung Quốc đầu tiên đến đây gọi San Francisco là Cựu Kim Sơn với ý nghĩa là “núi vàng xưa” tên gọi này bắt nguồn khi mà làn sóng người di cư sang California đào vàng. Chinatown San Francisco cũng được hình thành trong khoảng thời gian trên và khi đó những người Hoa thuộc bang Phúc Kiến đã rước tượng Thiên Hậu vào San Francisco, một trong những đô hội sầm uất tại nước Mỹ, cách đây hai thế kỷ để lập Hội quán và miếu thờ bà. Đến nay thì Hội quán người Hoa nằm rải rác nhiều nơi trên thế giới và đi đâu, riêng người Hoa Phúc Kiến cũng rước Bà theo để thờ như một vị thần bảo hộ.

Khác với miếu ông Quan Công, ông Bổn rực rỡ của người Hoa nói chung, nơi đây, nằm trong một con đường nhỏ chạy ngoằn ngoèo cũ kỹ tưởng như từ những thế kỷ trước có một ngôi miếu nhỏ thờ bà Thiên Hậu, nhìn cũ kỹ, tối tăm. Tương phản với những căn nhà chọc trời sáng loáng phía bên ngoài đang phủ bóng lên ngôi miếu này. Bước vào đây sẽ có cảm giác đang đến nước Trung Hoa cổ kính cách đây vài thế kỷ chứ không phải là nước Mỹ hiện đại của thế kỷ 21 này. Mà cũng khó gọi là miếu bởi cách thờ tự khá hổ lốn nên có thể gọi chính xác là chùa Minh Hương thì đúng hơn, dù tấm bảng treo trên cổng lại ghi là Miếu Bà. Cánh cửa sắt loang lổ lúc nào cũng đóng kín im ỉm và chỉ mở rộng mỗi khi vào dịp lễ. Tuy miếu cũ nhỏ nhưng cũng đầy đủ những nét đặc trưng của một ngôi chùa Minh Hương, như mái ngói tráng men thanh lưu ly trên nóc, bên trong là bệ thờ sơn son thiếp vàng rực rỡ với bà Thiên Hậu mặc triều phục lộng lẫy, hai bên có cung nữ đứng hầu với lọng, quạt, phướn, đèn, hạc chầu. Nhìn Bà ngồi oai vệ có cảm tưởng như đó là vị thánh mẫu hoặc một Hoàng hậu nương nương nào đó trên sân khấu Hồ Quảng. Ngoài ra, còn tượng sáu vị tiên hiền gọi là Lục tánh, bà mụ, thần tài đủ cả. Đặc biệt của miếu này là ngoài thờ bà chính điện còn thờ khá nhiều các vị khác ngồi chen lẫn nhau trên những bệ thờ dọc hai bên mà không hẳn của Hội quán Phúc Kiến. Cứ đến những ngày vía, ngôi miếu nhỏ đón rất nhiều người Hoa khắp nơi mang nhang, đèn, dầu đến cúng lễ. Thi thoảng dù không phải vào ngày vía kỵ nhưng cũng có những người Hoa ở xa cũng về và thường lễ rất hậu hỹ, nhất là cho người trông coi miếu.

Thanh Long đã lớn lên trong bầu không khí ấy. Tuy nhiên có một điều đặc biệt không phải ai cũng biết rằng, Thanh Long không phải là người Hoa mà cậu ta là người Việt chính cống. Năm đó một cặp vợ chồng người Hoa Yang Jie Yang mất đứa con trai út, họ quá đau khổ, thế rồi một vị thầy gieo quẻ đã cho biết hồn đứa bé ấy nay đã nhập vào một đứa trẻ khác đang ở một trại tị nạn ở Hồng Kông. Theo chỉ dẫn, cặp vợ chồng này bay qua Hồng Kông, tìm đến trại tị nạn, giữa những kẻ chen chúc, họ đã tìm ra và đón Thanh Long về, thế là cậu ta mất gốc, ngẫu nhiên thành người Hoa với cái tên Thanh Long của đứa bé quá cố kia. Khi đó cậu bé cũng bắt đầu có những hiểu biết mơ hồ rằng mình là người Việt và mình tồn tại tại gia đình này nhờ lời mách bảo vu vơ của vị thầy bói nào đó rằng cậu đang là cậu bé kia.

Thỉnh thoảng Thanh Long cũng theo cha đến miếu bà Thiên Hậu chơi, còn ngày vía bà thì dĩ nhiên phải có mặt rồi. Nhưng cậu vốn rất căm ghét nơi này bởi bầu không khí u ám lạnh lẽo của nó. Giữ miếu là một ông già người Hoa, khó đoán tuổi bởi những nếp nhăn nhằng nhịt trên khuôn mặt. Ông ta có cái tên gọi ngắn gọi là Yu và quen khá thân với cha Thanh Long. Yu có dáng đi lom khom, hai bàn tay nhìn như tay vượn dài xuống quá đầu gối, khá kỳ dị. Mái tóc bạc như cước của ông rũ xuống hai vai, gương mặt nhăn nheo vẻ yếu ớt. Một người con người sống cô độc và hơi lạ lùng, cũng không hiểu sao lại quen với cha của Thanh Long, nhiều lúc cậu rất thắc mắc, muốn hỏi nhưng lại không dám. Yu thường gọi cha Thanh Long là Yang.

Năm lên mười tuổi, một lần hai cha con Thanh Long đến chơi, trong khi cha đang lúi húi cắm nhang, lầm rầm khấn khứa, Yu kêu Thanh Long lại gần. Thật tình cậu bé chẳng ưa ông già kỳ dị này, xưa nay mỗi khi hai cha con đến đây, trong khi cha đang ngồi trò chuyện, Thanh Long thường tha thẩn bên ngoài chơi một mình vì không thích ông ta nên cậu tránh xa. Cậu luôn cảnh giác với ông già này bởi một sự mách bảo rờn rợn nào đó. Trong khi Thanh Long đang lưỡng lự thì ánh mắt kèm nhèm của Yu bất chợt lóe lên một thứ uy lực kinh người như thôi miên lôi những bước chân Thanh Long run rẩy tiến lại. Hai bàn tay xương xẩu khô cứng của Yu sờ soạng nhanh hai vai, tay, chân của Thanh Long rồi miệng nhếch mép cười, nói thì thào vào tai cậu.

- Ta muốn nhận con làm học trò, nhưng con phải tuyệt đối giữ bí mật, không được tiết lộ với bất kỳ ai, kể cả cha mẹ con. Nếu họ biết điều này thì tất cả sẽ chết, hiểu chưa?

Đấy là điều kinh khủng nhất của một đứa trẻ lên mười. Tại sao ông ta lại chọn cậu, lý do, Thanh Long không thể giải thích nổi. Những giữa sự âm u ở ngôi miếu ma quái này, cậu bé cảm tưởng như lão già Yu này đang nắm những quyền lực âm binh ghê gớm nào đó. Khi đó, sợ quá, thiếu điều Thanh Long muốn tè ra quần, cứng hàm, không nói được gì. Khi về, nhìn thằng con trai mặt tái xám ngắt, đi lùi lũi, cha ngạc nhiên níu lại hỏi chuyện gì, nhưng nhớ đến lời đe của lão già quỷ quái kia nên cậu không dám nói. Đêm đó Thanh Long rơi vào mộng mị mê sảng, nó như thấy mình đang đi vào trong địa ngục với những quỷ sứ đầu trâu mặt ngựa nhảy múa.

Sau đó mấy ngày, Thanh Long đang chăm chỉ học bài và cố quên câu chuyện với lão già Yu kia mà nó xem như một sự bất thường nào đó, bất ngờ cha nói:

- Này con, Yu muốn gặp con đấy.

Đang học, nghe vậy Thanh Long hốt hoảng đánh rơi cây viết và co rúm người lại trên ghế, khiếp đảm. Có vẻ như cha không thấy hay ông ta cố tình tảng lờ đi. Lại bên nó, cha xoa đầu, ân cần nói:

- Yu không có gì mà con phải sợ vậy, cứ đến với ông ta đi, còn có cha bên cạnh con mà.

Nhờ sự động viên khuyến khích của cha, hôm sau Thanh Long mới rụt rè đến kiếm Yu.

Ấn tượng ngày đầu tiên làm học trò Yu khắc sâu trong tim Thanh Long mãi. Khi đến, cậu ta thấy Yu đang ngồi một mình trước sân dưới cây si già, mái tóc bạc rũ xuống bên vai, nhắm mắt, đầu lắc lư, tay đang chơi tì bà, bản Tương tư khúc của Đới Thúc Luân, điệu nhạc mang âm hưởng buồn như chính cuộc đời ông ta vậy.

Một mình buồn bã ngóng nhìn phương xa

Bên chân trời chim bay cá lặn.

Mòn mỏi vì âm tín không về

Chiếu chăn hờn oán não nề

Kim thoa bẻ gãy lời thề còn đâu...

Thuở xa xưa, đàn tỳ bà có 5 dây phát ra ngũ cung. Những cung bậc này ứng với ngũ hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Sau đó, người ta thêm vào 2 dây tương ứng với hành thuộc gió và không khí.

Không ngờ bài học đầu tiên của Yu với Thanh Long lại về đàn tì bà.

- Âm thanh của loại đàn này rất hài hòa, được xem là tượng trưng cho sự tâm đầu ý hợp, gắn bó thủy chung giữa vợ chồng. Vì vậy, từ lâu con phải biết nó là biểu tượng của hạnh phúc trong hôn nhân. Theo phong thủy, trong nhà treo tranh phụ nữ chơi đàn tỳ bà sẽ mang lại nhiều may mắn cho đôi uyên ương.

Ý thầy là gì nhỉ, lúc đó Thanh Long rất muốn hỏi tại sao thầy lại chơi đàn tỳ bà, loại đàn dành cho phụ nữ và bản nhạc đầu tiên thầy chơi cho cậu ta nghe lại nói về may mắn uyên ương như một lời chúc phúc thầy dành cho cậu bởi có lẽ ông ta đã tiên đoán được cả cuộc đời Thanh Long vốn là cô đơn?

- Sau này Thanh Long mới biết vị thầy Yu của mình vốn là một sát thủ máu lạnh khét tiếng có biệt danh là Chu Tước rồi lên đến Huyền Vũ, vị trí số một trong nhóm sát thủ của bang Trúc Liên Bang. Sư phụ Yu vẫn thường tự hào kể cho Thanh Long rằng Trúc Liên Bang là một trong ba bang hội vốn trực thuộc Hội Tam Hoàng tại Đài Loan với hơn 20.000 thành viên hoạt động tại Đài Loan cũng như hải ngoại. Tuy nhiên sau này Trúc Liên Bang dính líu trực tiếp tới chính trị từ đầu những năm 1980 với ảnh hưởng trực tiếp của Quốc Dân Đảng, đảng cầm quyền tại Đài Loan thì ông ta phản đối và bỏ sang Mỹ sinh sống. Bởi theo Yu, lĩnh vực hoạt động của Trúc Liên Bang bao gồm: đòi nợ thuê, giết người theo hợp đồng, cho vay nặng lãi, hối lộ, cờ bạc, buôn lậu ma túy... chứ không phải là làm chính trị như Trần Khải Lễ, vốn còn được gọi là “Áp bá tử” tức Ngỗng chúa. Ông ta đang giữ vị trí tối thượng của Trúc Liên Bang. Hồi đó dưới sự dìu dắt của Trần Khải Lễ, Trúc Liên Bang được giới xã hội đen tồn sùng gọi là “Thiên hạ đệ nhất bang” trong ba hắc bang hùng mạnh khét tiếng là Tam Hoàng Hội, Thanh Y Bang và Trúc Liên Bang. Phải nói thế này, Tam Hoàng nổi tiếng nhờ tuổi thọ cao nhất, hội viên đông nhất, tổ chức chặt chẽ nhất, trong suốt 200 năm qua đã từng can dự vào không ít biến cố lịch sử của Trung Hoa đại lục và các khu vực khác trên toàn thế giới có người Hoa sinh sống. Thanh Y Bang, ngược lại, khiến người Hoa ở khắp nơi sợ hãi vì hoạt động bí mật kèm theo là những thủ đoạn vô biên. Cả hai tổ chức này đều bắt nguồn từ bến Thượng Hải và Hồng Kông, nghĩa là họ đều bắt đầu nhóm họp và bành trướng thế lực từ Trung Hoa đại lục. Còn Trúc Liên Bang của chúng ta, nhắc đến nó, người hiểu biết sẽ nghĩ ngay đến hòn đảo Đài Loan nhỏ bé. Tuy nhiên, vào hai thập niên cuối cùng của thế kỷ 20, nghĩa là từ khoảng năm 1985 lại đây, Trúc Liên Bang chúng ta đang có xu hướng nuốt dần thanh thế hai bang hội đàn anh kia, bởi sức mạnh của chúng ta.

Yu kết luận trong niềm tự hào, rồi lại buồn rầu nói về vị sư huynh đồng cam cộng khổ của mình là Trần Khải Lễ, cũng vì sau này làm chính trị, dính dáng đến việc sát hại nhà văn Lưu Hoàn Lương (Henry Liu) tại California vào năm 1984 mà ông ta bị bắt tại Đài Loan vào năm 1984 và bị kết án tù chung thân. Án phạt của Trần Khải Lễ sau đó được giảm xuống còn 7 năm. Sau khi được tự do ông ta đã bay sang Campuchia “gọi là” sống ẩn dật nhưng thực tế là phát huy thanh thế tại đây.

Có một sự thật khác mà khi đó Thanh Long không hề biết cho đến khi trở thành một sát thủ máu lạnh số một, nổi tiếng của Trúc Liên Bang thì mới rõ. Thật ra chuyện đào tạo cậu ta trở thành sát thủ dưới sự hướng dẫn của Huyền Vũ-Yu là sự ủy quyền của một huynh đệ thân thiết của Yu trong nhóm sát thủ Tứ tượng của Trúc Liên Bang đó là Bạch Hổ, đứng vị trí thứ hai trước Thanh Long, Chu Tước và sau Huyền Vũ. Khi Yu nhập băng sát thủ giữ vị trí thứ tư Thanh Long, lúc đó Bạch Hổ chuẩn bị chuyển lên vị trí đứng đầu trong nhóm là Huyền Vũ, nhưng trong một trận thanh toán đẫm máu, ông ta bị thương nặng, tàn phế, đành phải rút khỏi nhóm trở về đời thường buôn bán, sinh sống và dưới sự dìu dắt ủng hộ của Bạch Hổ, Yu-Thanh Long lần lần vươn lên vị trí Huyền Vũ đứng trong Tứ tượng. Đó là mối quan hệ huynh đệ ân tình trong băng nhóm, vì thế Yu không từ chối chuyện đào tạo con trai của Bạch Hổ trở thành một sát thủ, thậm chí là thay thế mình, bởi nay ông ta cũng đã là một ông lão lẩm cẩm mất rồi, đã bị đào thải khỏi băng nhóm. Hèn gì Thanh Long thấy trong phòng ngủ của cha mình, Yang Jie Yang có hình một con hổ trắng lớn nhe răng là vì vậy. Dưới sự đào tạo của hai trưởng lão Trúc trong Trúc Liên Bang và cũng là hai sát thủ máu lạnh khét tiếng trong nhóm Tứ tượng nên Thanh Long nhanh chóng học được những kỹ nghệ thủ thuật của một sát thủ, và những món võ nghệ kinh người, những thủ đoạn giết người bịt dấu vết để cảnh sát không phát hiện. Và còn học được cả những câu trích dẫn lẩm cẩm của sư phụ Yu khi nói về Khổng Thánh nhân lẫn những câu nói mơ màng xa xưa huyền bí đến khó hiểu của Kinh Dịch.