← Quay lại trang sách

- 10 -

Đang phóng xe ào ào lướt trên đường, bỗng Hiệp lỏng tay ga, tiếng gã đàn ông ấy thì thầm vang bên tai. Hiệp là bạn trai của Mẫn hả? Có cần phải nói thẳng với nhau điều đó không? Chưa kể với một người lạ nào đó.

Dừng xe bên bờ sông, phanh áo đón gió, lập bập mãi mới châm được điếu thuốc, rít mấy hơi dài, Hiệp buông ánh mắt nhìn xa xa. Phía bên kia sông hàng loạt những ánh đèn màu đang nhấp nháy, thỉnh thoảng một con tàu kéo còi trầm trầm, chạy qua. Đêm đang thở như mọi khi.

Chưa bao giờ anh tự hỏi mình là ai, đàn ông, vốn dĩ là đàn ông. Chỉ những gã đàn ông nào thấy mình không bình thường mới tìm mọi cách chứng minh, kêu gào ta là đàn ông. Bởi người đàn ông sinh ra trên thế gian này với đầy những trách nhiệm, nghĩa vụ, bổn phận là đàn ông thì họ cứ như thế. Trong đó có một nhiệm vụ lớn lao là truyền giống nòi, ờ, đã có gã đàn ông nào hỏi mình là ai đâu? Nhưng rồi những quan điểm ấy đã rơi đổ khi anh quen với Mẫn. Sự chân thành tha thiết của Mẫn đã làm cho trái tim anh rung động, từ phản đối chuyển sang chấp nhận lúc nào không hay nữa. Nhưng dù có gì đi nữa thì nhiều lúc anh vẫn giữ khoảng cách với Mẫn. Anh vẫn nghĩ rằng tình cảm giữa anh và Mẫn dù có chồng lấn chút chút, nhưng không đến mức anh nghĩ rằng mình yêu cậu ta. Anh đã hoảng sợ, dằn vặt rất nhiều về mối quan hệ này. Từng muốn chạy trốn nó, nhưng rồi trái tim không cho. Trái tim như muốn nói rằng anh yêu Mẫn. Tiếc thay lý trí phản đối. Cuối cùng anh cứ ở ngã ba đường, chấp nhận sự dịu dàng của Mẫn vây quanh. Dù có là gì đi chăng nữa, anh vẫn tự dặn mình, hãy cứ là anh em. Nhưng anh hiểu rằng anh đang lừa dối chính mình. Anh đang ngụy biện về mối quan hệ này, bởi anh thừa hiểu anh và Mẫn đang ở đâu rồi. Thế nhưng khi nghe nói thẳng băng như thế anh vẫn thấy choáng.

Thi thoảng anh hay gặp ở Mẫn đôi mắt buồn, rất buồn, lơ lửng hun hút thăm thẳm như mùa thu xứ Huế vậy, không hiểu sao Hiệp lại nghĩ vậy. Mẫn nhỏ nhẹ chăm sóc anh từng li từng tí, nhiều lúc cứ như người đàn bà chăm chồng vậy. Nghe Hiệp châm chọc vui, ánh mắt Mẫn sáng long lanh, đôi má đỏ hây hây, che miệng cười, vậy à. Tình cảm hai người cứ len lén len đầy ắp lúc nào anh cũng không biết nữa. Giờ anh hiểu rằng anh không thể nào thiếu Mẫn được nữa rồi, nhưng bằng một lời nói cụ thể, anh lại chưa bước qua nổi ngưỡng cửa ấy. Nhiều lúc anh cảm thấy mình thật có lỗi với Mẫn.

Còn Mẫn ư, sau này cậu cho anh biết. Từ khi bước vào tuổi dậy thì cậu ta đã biết ngay mình là ai. Không ồn ào đau đớn, không quằn quại thương tâm theo kiểu cải lương hết lên lại xuống giọng dù nhân vật trúng đạn chết từ bảy đời tám hoánh và cũng chả giả ngây thơ ngạc nhiên ngơ ngác đếm phượng hồng rơi. Cậu bình tĩnh chấp nhận điều đó như một sự thật hiển nhiên khi sinh ra đã vậy. Ừ, đồng tính, thì có sao nào? Điều duy nhất làm Mẫn thấy áy náy bởi mình là con trai được ba má cưng chiều, kỳ vọng nhất nhà. Thế nên đó là gánh nặng đè lên vai Mẫn gấp mươi lần bất kỳ gã trai đồng tính khác. Đó là sự khốn nạn của số phận. Thế nên Mẫn cũng cố cưỡng lại số phận khi năm đó cậu từng đè cô em họ ra với hy vọng tìm thấy cái bản ngã thằng đàn ông khốn khiếp trong mình trỗi dậy, tiếc thay cậu bất lực. Cô gái ấy và cậu vốn có một mối tình học trò nho nhỏ với hoa, với lá, với mưa rơi tình tứ như bao người trẻ khác, nhưng cuối cùng đã không đi đến đâu. Ngày ấy hai gia đình ra sức vun đắp cho đôi trẻ, nhìn bề ngoài ai cũng thấy họ xứng đôi. Cô yêu cậu thật lòng. Nhưng sau lần ấy Mẫn loay hoay rất nhiều tháng ngày suy nghĩ xem phải nói gì với cô bạn gái bây giờ, nhưng bất lực. Sau đó, cậu cố ý né cô, cho đến khi xuất cảnh cô vẫn nhìn cậu với một dấu chấm hỏi to tướng.

Từ khi quen anh, Mẫn ân cần chăm sóc anh trong những niềm vui nho nhỏ về một tình yêu đang hé mở như nắng xuân sáng sớm lúc nào cũng rộn ràng những khúc nhạc vui. Tuy là công an nhưng anh cũng chia sẻ với cậu những ước mơ là một nhà thiết kế thời trang. Và đêm biểu diễn thời trang này, từ lúc dẫn anh vào, Mẫn đã tự hào lẫn kiêu hãnh bởi biết bao ánh mắt xuýt xoa ngưỡng mộ nhìn anh. Ít nhất người yêu của nhà thiết kế Minh Mẫn là phải là người như thế này chứ.

Và Mẫn ghen, ghen thật lòng khi đứng trên sân khấu nhìn xuống. Gã đàn ông kia cứ xoắn xuýt lấy anh, ánh mắt gã ta mới ghê gớm làm sao, như muốn lột truồng anh ra vậy. Không kìm được cơn ghen, Mẫn đã lao xuống, vô tình làm anh tổn thương.

Mẫn chạy vào thông báo với đạo diễn chương trình là cậu mệt, muốn về sớm, Thanh Long sẽ thay cậu. Mẫn bỏ lại phía sau những ánh mắt ngạc nhiên.

Cơn mưa bất chợt. Sài Gòn dạo này lạ lắm, mưa gió bất thường cứ như một bà già dậy thì, đỏng đảnh dễ ghét.

Không thèm mặc áo mưa, Hiệp leo lên xe, rú ga, phóng về nhà riêng của anh.

Anh dừng xe đầu hẻm, đẩy xe vào, vì không muốn làm ồn lối xóm. Mưa mờ mịt cả. Dừng chân chống xe, đưa tay gạt nước mưa, bất ngờ Hiệp thấy một bóng người co ro cố nép sát cửa nhà anh. Kẻ gian, ý nghĩ đầu tiên của Hiệp là vậy, tuy nhiên anh tự tin tiến thẳng đến. Cỡ anh, vài ba tên trộm vặt chẳng ý nghĩa gì.

- Ai? - Hiệp quát khẽ.

- E... m...

Hiệp giật mình nhận ra Mẫn đang run lập cập trả lời mình. Mưa to, bộ quần áo phong thanh mỏng dính, ướt như muốn lộ hết da thịt. Gương mặt Mẫn tái xanh, chắc dầm nước mưa lâu rồi.

Hiệp vừa bước lại là Mẫn lảo đảo ngã, anh nhanh tay đỡ lấy. Mẫn nằm co rút trong lòng anh, người run bắn. Gương mặt đỏ bừng, có lẽ dầm nước mưa lâu quá.

Anh bế Mẫn vào nhà, âu yếm gượng đặt Mẫn nằm xuống sopha. Nếu cứ để ướt thế này, chắc chắn sẽ bị cảm lạnh thôi. Sau chút ngần ngừ, đôi bàn tay Hiệp hơi run khi lột bộ đồ cậu ra. Không phải Hiệp không biết đến đàn bà, nhưng không hiểu sao lần này anh có cảm giác là lạ khi va chạm vào xác thịt đàn ông. Kể cũng lạ, ở trường, lũ đàn ông vẫn tắm truồng, đùa nghịch rú ré với nhau là chuyện thường, chẳng bao giờ và cũng chẳng có ai suy nghĩ bậy bạ gì hết. Thế mà sao không hiểu lần này anh lại thấy lóng ngóng, run rẩy khi bàn tay lướt trên thịt da gã trai trẻ này. Cổ họng anh khô khốc, anh phải nuốt khan mấy lần.

Mẫn có một làn da trắng mịn như con gái, dáng người cũng vậy, lúc này nhìn thật nhỏ bé dễ thương. Hiệp có cảm giác như đây là một cô gái. Anh vào nhà cầm ra tấm khăn bông lớn, choàng đậy qua người Mẫn, đưa bàn tay lo lắng đặt lên trán, xem cậu ta có bị gì không. Trán nóng hôi hổi, người run nhẹ, chắc sốt cao rồi.

Hiệp đang bấm số điện thoại, bất ngờ Mẫn kêu khẽ. Anh... Hiệp nói nhanh:

- Em sốt rồi, để anh kêu xe taxi đưa em vô bệnh viện.

- Không, em không sao đâu.

Mẫn lắc đầu, yếu ớt nắm lấy bàn tay cầm điện thoại của Hiệp. Anh cau mày.

- Đừng cãi anh.

Mấy giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Mẫn, Hiệp lúng túng, cầm tay cậu xiết nhẹ.

- Xin lỗi, anh không có ý gì đâu em.

- Lúc nãy anh không giận em chớ?

- Giận? - Hiệp mỉm cười - Có gì đâu mà giận hả em?

- Sao... sao... anh bỏ về?

- Vì... Hiệp lúng túng. Chẳng lẽ nói vì Mẫn ghen nên anh phải bỏ về.

Mẫn nắm tay anh, nói nghẹn ngào trong nước mắt:

- Em từng có rất nhiều kẻ theo đuổi, cũng có không ít người làm em rung động. Nhưng từ khi yêu anh, em mới biết rằng mình rất ích kỷ, rất ghen tuông. Em không biết tại sao mình lại như vậy nữa, có lẽ vì quá yêu anh. Yêu anh và em ghen điên cuồng bởi lúc nào cũng nơm nớp sợ mất anh, tha lỗi cho em.

Hiệp thở dài, những lời nói làm nhói tim anh. Khi anh quay lại, hoảng hồn thấy mặt Mẫn đỏ lựng, người đang run lẩy bẩy.

Có tiếng còi xe ô tô ngoài ngõ. Bế xốc Mẫn lên vai, choàng cái áo mưa và chạy ra. Tiếng Mẫn lào thào bên tai.

- Tha lỗi cho em nghe, chỉ vì em không thể chịu nỗi bất kỳ gã đàn ông nào gần gũi bên anh, em yêu anh.

Hiệp xin nghỉ mấy ngày và thế là anh ở lì trong bệnh viện chăm sóc Mẫn. Nâng niu cậu như trứng mỏng, gương mặt Mẫn lúc nào cũng đỏ ửng hạnh phúc bởi một gã trai to lớn lóng ngóng vụng về khuấy từng ly sữa, đút cho cậu uống. Đếm cẩn thận từng viên thuốc trước khi uống. Mua từng tô cháo cho cậu ăn, tối chải chiếu dưới sàn nhà, nằm co như con tôm, ngủ ngáy pho pho dưới chân giường Mẫn. Thương hết sức. Mẫn tự nhủ, sau đợt bệnh này về, sẽ hết sức đền bù cho anh mới được.

- Gia đình đâu hết trơn rồi, chỉ có mình anh trai chăm sóc vậy?

Lần nào đến giường vị bác sĩ già cũng lắc lư đầu hỏi, khi nghe hoàn cảnh, gia đình đã xuất cảnh hết, chỉ còn hai anh em, ông ngạc nhiên nhưng không hỏi. Còn mấy cô cậu sinh viên thực tập mỗi lần kéo xe thuốc đến giường Mẫn là lại bấm tay nhau cười rúc rích khi nhìn Hiệp, râu ria lởm chởm, đang loanh quanh lo lắng bên giường, thoảng qua vài ánh mắt trìu mến, khiến Mẫn ghen muốn chết luôn. Từ khi thú nhận yêu anh rồi, cậu mặc nhiên cho mình cái quyền ghen tuông, để giữ người yêu chớ? Hình như anh biết tâm sự đó, chỉ tủm tỉm cười.

Chiếc xe taxi cũng dừng trước hẻm như hôm nào, Hiệp dìu Mẫn vào nhà. Cẩn thận đặt cậu nằm lên giường, anh lăng xăng.

- Em ăn gì, anh nấu cháo cho em nghe.

Không nghe Mẫn trả lời, anh quay lại, ngẩn người khi thấy trên gương mặt Mẫn đầm đìa nước mắt. Bối rối.

- Em làm sao vậy? Anh làm gì em không hài lòng hả?

Mẫn hơi nhỏm dậy, run run cầm bàn tay to bè gân cứng của anh, nói trong nước mắt:

- Em hạnh phúc quá!

Anh cũng cảm động, cười to khỏa lấp.

- Hạnh phúc thì phải cười chớ sao khóc?

- Em biết thế... nhưng mà em sợ, bởi hạnh phúc nào cũng ngắn ngủi anh à.

Có tiếng chuông hạnh phúc đâu đó ngân nga.