← Quay lại trang sách

- 11 -

Sài Gòn của những ngày đầu tuần, chật chội, đông đúc, ồn ào náo nhiệt kinh khủng. Người, không biết người đâu nhiều vậy, chen chúc nhau lúc nhúc trên mọi nẻo đường. Đâu đâu cũng tiếng xe gầm rú, tiếng còi ầm ĩ, những gương mặt cau có nhích từng bánh xe ngao ngán, mệt mỏi. Thành phố này như sắp vỡ tung ra bởi quá tải người. Một thành phố của thế kỷ 21 đủ mỹ từ ca ngợi vì sự bùng nổ kinh tế của một thành phố năng động bậc nhất là vậy, phải trả giá cho môi trường, an sinh xã hội, cũng là vậy.

Một tòa Building Center, bốn bề ốp kính xanh, cao ngất nằm ngay trên đại lộ Nguyễn Huệ, người ra vào tấp nập. Sảnh tòa nhà rộng mênh mông như một siêu thị, góc này góc kia khá nhiều người đứng bàn bạc tranh luận sôi nổi, cũng có nhóm ngồi làm việc. Tòa nhà này thuộc một trong những tập đoàn lớn vốn được xem là biểu tượng cho sự năng động của thành phố trong thời kỳ hội nhập kinh tế. Trong tòa nhà này còn có các doanh nghiệp tài chính hàng đầu trong nước và thế giới đặt làm địa điểm giao dịch nên nó còn được gọi là trung tâm tài chính phía Nam.

Chiếc thang máy hiện đại nằm góc trái đại sảnh nhấp nháy những con số tuột xuống và dừng xịch tại tầng trệt. Thang máy này vốn dành viên cho các thành viên Hội đồng quản trị và Ban tổng giám đốc đi, tất cả nhân viên bị cấm đi thang máy này. Tuy nhiên nó cũng có ngoại lệ đối với những khách VIP. Hôm nay cũng vậy, đích thân Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc tập đoàn tiễn khách về. Khách tướng tá chỉn chu, người vừa phải, có một gương mặt luôn tươi cười vui vẻ, đó là doanh nhân Bạch Vân, Giám đốc công ty kinh doanh tổng hợp Đại Nhật. Một doanh nhân thành đạt có tiếng, có tiền trong cộng đồng người Đài Loan tại thành phố.

Trong thang máy họ tranh thủ trao đổi với nhau thêm vài câu, chủ yếu là ông Tổng giám đốc tập đoàn nói là chính.

Theo tôi được biết, hiện chính phủ ra sức kiềm chế tỷ lệ lạm phát đang trên đà gia tăng nhanh chóng. Tháng 2 vừa qua, lạm phát của Việt Nam so với cùng kỳ năm ngoái là 15,7%, mức cao nhất trong vòng một thập kỷ qua.

Tổ chức xếp hạng tín dụng Standard & Poor’s mới đây đã đưa ra cảnh báo rằng, xếp hạng tín dụng của Việt Nam có thể sẽ giảm nếu tốc độ lạm phát tại đây không hạ xuống trong vòng một hoặc hai năm tới - Bạch Vân tham gia.

Chính sách tài khóa của Việt Nam không hỗ trợ cho việc thắt chặt tiền tệ. Ở đây có sự mâu thuẫn lớn còn chưa được giải quyết vì không có sự phối hợp tốt trong hoạt động hoạch định chính sách - Vị Tổng giám đốc Tập đoàn nói nhỏ nhẹ.

Bạch Vân cười khan, không nói gì.

Tính đến thời điểm này, những nỗ lực của Ngân hàng Nhà nước trong việc kiềm chế lạm phát dựa trên các biện pháp tiền tệ đã gây ra những khó khăn không lường trước. Ngân hàng Nhà nước đã tập trung chủ yếu và việc hút bớt thanh khoản ra khỏi hệ thống tài chính thông qua các mục tiêu về lượng cung tiền, thay vì dùng công cụ lãi suất để khiến VNĐ lên giá. Tuy nhiên, những chính sách này đã tạo ra tình trạng khan hiếm VNĐ, khiến các doanh nghiệp chúng tôi đang làm ăn phải “đau đầu” vì không biết kiếm đâu cho đủ nội tệ để đầu tư.

Cánh cửa thang máy từ từ mở rộng, Bạch Vân bắt tay vị Tổng giám đốc tập đoàn và siết nhẹ. Ông ta nói vẻ nhẹ nhàng.

- Hy vọng tập đoàn ông sẽ vượt qua những khó khăn của giai đoạn này.

Tổng giám đốc tập đoàn gật đầu lia lịa, ông ta cười, không hiểu sao cô nhân viên trực văn phòng ngồi phía xa nhìn lại cảm giác như mếu.

Cánh cửa thang máy bật mở, Tổng giám đốc tập đoàn vừa bước chân ra thì thoáng khựng lại khi thấy một gương mặt lạnh tanh thò vào cúi đầu chào Bạch Vân. Biết đây là vệ sĩ riêng của Bạch Vân nhưng vị Tổng giám đốc này không khỏi ớn lạnh bởi cái vẻ đơ đơ đầy vẻ đe dọa của gã đàn ông. Bạch Vân không hề liếc nhìn gã vệ sĩ của mình mà đi thẳng luôn, gã đàn ông cũng im lặng cum cúp theo sau đầy vẻ trung thành.

Vị Tổng giám đốc Tập đoàn lấy khăn ra lau trán và đứng nhìn doanh nhân Bạch Vân đang đủng đỉnh đi ra, ông ta mím môi, gương mặt cau lại nhưng rồi lại giãn ra bằng một hơi thở thật dài vẻ não nuột. Ông ta cúi đầu ủ rũ đi vào thang máy. Doanh nhân này vốn là một con sói trên thương trường với những tính toán sắc sảo, táo bạo và xưa nay thường được giới kinh doanh ngưỡng mộ, kính nể. Tập đoàn từ ngày ông ta lãnh đạo mọi chỉ tiêu lãi tăng liên tục. Tuy nhiên hôm nay hình như ông ta đang gặp phải một phi vụ làm ăn khó khăn với doanh nhân Bạch Vân thì phải?

Doanh nhân Bạch Vân lững thững đi ra vừa đến cửa tòa nhà thì một chiếc xe Mercedes-Benz AMG sang trọng màu đen trũi chầm chậm bò đến. Ông ta bước đến bậc tam cấp cuối, cánh cửa xe bật mở. Một gã đàn ông đeo kính đen, mặc đồ vest nhanh nhẹn nhảy ra, cúi đầu chào Bạch Vân và mở cửa để ông ta chui vào trong. Gã vệ sĩ kia đã càng ràng cửa bên kia sẵn rồi. Sau đó, gã vệ sĩ này cẩn thận quan sát xung quanh trước khi chui vào xe.

Lái xe của Bạch Vân là một gã đàn ông tuổi hơn 40, tướng người rắn chắc. Gã ta có một gương mặt rất đáng để ý vì vết sẹo chạy dài ngang gương mặt, được che chắn bởi cặp kính đen to nhưng nhìn rất cô hồn. Gã ta thoáng liếc nhìn Bạch Vân qua kính xe.

Bạch Vân ngả người trên ghế, lẩm bẩm bâng quơ.

- Chỉ số VN-Index của thị trường chứng khoán Việt Nam đã giảm mất 43%. Trong tình hình này, kế hoạch IPO của các công ty Nhà nước cũng bị trì hoãn lại. Sức hấp dẫn của môi trường đầu tư ở Việt Nam có thể bị xói mòn nếu chính phủ không tạo ra được sự phối hợp tốt hơn trong chính sách kinh tế để chống lạm phát và đảm bảo sự ổn định dài hạn.

Tên lái xe dạ khẽ. Bạch Vân nhếch mép.

Ông ta than vãn về tình hình khó khăn chung, nên xin hoãn vài khoản lại - Lão ta cười nhạt - Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, quan điểm của ta là vậy đấy con trai à.

Bạch Vân che miệng, ngáp dài. Mệt quá. Hôm qua Bạch Vân phải dự một buổi hát Tiều, một thể loại ca kịch của người Triều Châu xứ ông ta. Gọi là ủng hộ quê hương xứ sở theo lời kêu gọi của bang Triều Châu tại thành phố. Khổ nỗi đặc điểm của hát Tiều là diễn luôn một mạch từ 7 giờ tối đến 5 giờ sáng hôm sau, diễn liên tục, không có kéo màn hạ màn trong suốt buổi diễn đến nửa đêm, khiến cho ông ta đứ đừ, mệt muốn chết, cuối cùng đành phải cáo lỗi giữa chừng sau khi để lại một món tiền lớn ủng hộ. Hôm nay lại phải dự mấy cuộc họp khiến Bạch Vân muốn quỵ luôn nhưng vẫn luôn phải giữ đầu óc minh mẫn để làm việc.

Gã lái xe chẳng nói gì, bẻ tay lái, chiếc xe lẫn vào dòng người phía trước.

***

Một buổi tối yên tĩnh, Hiệp rảnh rỗi, không phải trực, tuy nhiên anh vẫn luôn để điện thoại hườm bên, phòng có chuyện gì là phóng xe lên đường luôn. Từ ngày yêu anh, Mẫn bắt đầu lo âu về công việc nguy hiểm của Hiệp. Nghe cậu than vãn, Hiệp phì cười, trêu chọc.

- Sao em giống má anh quá vậy? Má cũng suốt ngày than thở về công việc anh đang làm. Có gì đâu, cũng gọi là chút chút nguy hiểm thôi, bao người làm đó, có sao đâu.

- Bởi vì má và em giống nhau.

- Giống là sao?

- Má và em đều yêu anh, lo cho anh.

Mẫn dẩu cái mỏ dễ ghét ra khi nói vậy. Chỉ muốn cắn một cái.

- Em có căn đó?

- Căn gì, là cái gì? - Hiệp trố mắt hỏi.

Mẫn lắc lư đầu như kẻ thần kinh miệng lẩm bẩm vô nghĩa khiến Hiệp thấy sợ phải đặt tay lên trán cậu ta xem có sao không. Không hiểu sao dạo này Hiệp nhận thấy Mẫn có vẻ nóng nảy, làm việc gì cũng đổ vỡ, hay cáu gắt vô cớ. Anh dò hỏi nhưng Mẫn lắc đầu quầy quậy không chịu trả lời. Sự bứt rứt của Mẫn làm Hiệp bối rối nhưng không biết phải giúp đỡ người tình nhỏ của mình như thế nào. Nhớ lần đầu anh gọi Mẫn trìu mến bằng mấy chữ Người tình nhỏ, Mẫn dậm chân, người ta lớn vầy mà kêu là nhỏ hả? Nhưng anh thích thế, mặc cho Mẫn hờn giận, bởi kêu như vậy là anh đã gửi gắm vào trong đó tất cả mối chân tình của mình.

Đêm, trong giấc ngủ Mẫn cứ ú ớ liên tục, khiến Hiệp mấy lần phải đập cậu ta thức dậy. Anh xót xa nhìn gương mặt đẫm mồ hôi, tái xanh của Mẫn.

Mẫn uống từng ngụm nước rồi nhìn anh, thở dài, không nói gì, nằm xuống quay lưng về phía anh. Hiệp ngồi đấm lưng nhẹ cho Mẫn trong bối rối. Đây không phải là lần đầu, mà dạo này Mẫn hay vậy, đưa cậu ta đi khám, bác sĩ trả lời bình thường. Có căn, liệu có liên quan gì đến cái chuyện căn mạng quỷ quái kia không?

Cuối cùng Hiệp đành lò mò tìm đến Thanh Long, một nhà thiết kẻ trẻ trong nhóm làm tại Viện thiết kế thời trang thuộc Tập đoàn dệt may Việt Nam, bạn thân của Mẫn để tìm hiểu. Dù sao anh và Long cũng gặp nhau vài lần, nói thẳng ra là anh không thích người đàn ông này. Trực giác mách bảo anh rằng anh ta đang ghen với anh và anh ta không thích anh. Thú thật anh cũng rất ngại tiếp xúc với giới thời trang bạn bè của Mẫn. Họ quá xa lạ với anh từ cách sống đến quan điểm, chưa kể sau lần xem biểu diễn dở dang đó, Mẫn chợt phát hiện ra gã đàn ông của mình có sức thu hút mãnh liệt với những người trong giới mình nên lo lắng, ghen tuông ghê gớm và hạn chế không cho anh quan hệ với giới này nữa, thế nên Hiệp hầu như ít quen biết bạn bè của Mẫn.

Nghe báo có khách, khi ra đến phòng khách, Thanh Long ngạc nhiên khi thấy Vũ Hiệp. Hiệp gượng gạo đứng dậy chào Long. Hình như cả hai người đàn ông này đều hiểu rằng họ không thích nhau bởi họ đều cùng yêu một người.

- Anh Hiệp kiếm Long có chuyện gì không?

Hiệp thở dài rồi ngắc ngứ trình bày tình trạng của Mẫn và muốn hỏi Long xem cậu ta có biết gì không. Long buồn rầu nhận ra rằng thế là Hiệp yêu Mẫn rồi, rất yêu nữa là khác, như vậy cậu ta chẳng còn hy vọng gì nữa.

Thấy gã đàn ông khỏe mạnh đang ngồi thừ người lo lắng, Long nói vẻ ghen tuông, châm chọc.

- Anh Hiệp lo cho người yêu ghê ha.

Hiệp ngượng chín mặt, nín thinh vẻ nhẫn nhục. Nếu là kẻ khác, không chừng đã lãnh một quả đấm sưng mặt rồi. Ôi, từ khi yêu Mẫn, đôi lúc anh phát hiện ra mình cũng trở nên yếu đuối từ lúc nào không biết nữa. Không còn là một võ sư cứng rắn, một cảnh sát đặc nhiệm mạnh mẽ nữa, Hiệp buồn rầu nhận ra điều đó, nhưng chấp nhận tất cả, vì Mẫn điều gì anh cũng sẵn sàng hy sinh. Long cũng lấy làm ngạc nhiên, chả hiểu sao mà gã đàn ông mạnh mẽ đầy sức sống như Hiệp lại có thể sa vào cái thế giới thời trang xanh đỏ dịu dàng pha giới tính như thế này. Long ghen với Mẫn bởi cậu ta quá may mắn khi có được một người đàn ông như Hiệp.

- Em nói nghe nè, anh đã bao giờ đi xem hầu đồng chưa?

Hiệp nhún vai, chưa. Long cười khanh khách.

- Anh không trả lời em cũng biết, công an như anh vô mấy chỗ đó làm chi.

- Có căn, tức căn đồng số lính, căn tứ phủ đó anh.

Nhìn ánh mắt tò mò giễu cợt của Hiệp, Long cười giải thích tiếp.

- Căn đồng số lính có thể hiểu là số phận của một con người đã được định sẵn là phải ra hầu thánh để làm lính, làm đồng bốn phủ. Dĩ nhiên phải tuân theo quy luật nhân quả: gieo nhân nào thì gặp quả đấy. Căn đồng số lính cũng có thể có trường hợp một người kiếp trước báng bổ thần thánh, phá hoại đền chùa, không tin vào nhân quả, không thành tâm biết ơn các vị thần thánh...

Hiệp không nén được, nhe răng cười vì nghe ngộ quá. Long liếc nhìn anh, vẫn nghiêm trang nói tiếp.

-Kể cả việc hay chế giễu những người đi lễ thành tâm nơi cửa thánh thì kiếp này có thể họ lại phải đèn hương phụng sự, ra bắc ghế hầu thánh. Điều gì cũng có thể xảy ra. Cũng có thể tiền kiếp tuy ta nhất tâm phụng sự cửa thánh nhưng chưa trọn vẹn thì kiếp này ta lại tiếp tục phụng sự. Và còn muôn ngàn lý do khác.

Hiệp gật gù không nói gì, chuyện nghe vớ vẩn quá, nhưng giờ anh đã hiểu câu có căn của Mẫn rồi. Long giảng giải tiếp.

- Thế nên một khi mình có căn tức là phải mở phủ, tức hầu đồng. Mở phủ chính là nghi lễ mở đầu để cho một người trở thành một đồng tử con đồng.

- Như Mẫn sao?

Nhìn Hiệp, Long lắc đầu.

- Mẫn muốn làm lễ trình đồng một lần để tiễn căn, tức là trình lên tứ phủ để xin các ngài xem xét về căn đồng của mình và xin tiễn căn, thải đồng tức là trả nợ tứ phủ rồi để xin trở lại là người bình thường không có đồng bóng gì nữa.

Ôi trời, tí nữa Hiệp kêu lên, sao lại có những câu chuyện vớ vẩn vậy trời.

- Nhưng tại sao phải làm vậy?

- Mẫn có kể em nghe, là hồi ba má nó còn ở Việt Nam. Có lần má nó dẫn đi xem người ta hầu đồng, đâu dè được chấm đồng. Chấm đồng cũng giống như chấm lính bắt lính vậy đó. Mà đã được chấm đồng rồi thì đến một thời gian nhất định là phải hầu đồng đó anh, nếu không sẽ bị hành xác cơ đấy - Long cười - tuy nhiên nó chưa dám làm, chưa dám nói với anh vì sợ anh la. Anh là công an, dĩ nhiên anh không tin rồi.

Là ra vậy, Hiệp thừ người ra. Tất nhiên là anh không thể nào tin ba cái chuyện nhảm nhí này rồi nhưng làm cách nào giúp Mẫn bây giờ. Tin thì anh không tin nhưng câu nói ngài “phạt” làm cho điên khùng nếu không ra hầu lại làm anh lo lắng, rõ ràng là Mẫn dạo này không bình thường thấy rõ. Phải làm sao đây?

Long liếc nhìn Hiệp cười vẻ tinh quái.

- Giờ chỉ có anh mới giúp được nó thôi đó.

- Anh phải làm sao? - Hiệp ngẩn ngơ.

- Thiệt tình Mẫn muốn ra hầu một lần rồi thôi, coi như trả xong món nợ của nó với Tứ phủ, có điều nó ngại anh.

- Ngại?

Nhìn thẳng vào mắt Hiệp, Long đành nói một điều mặc dù làm cậu ta đau lòng nhưng cũng đành nói thật.

- Bởi Mẫn rất yêu anh, không muốn giấu giếm anh điều gì hết. Thế nên chuyện hầu này nó muốn anh đồng ý, mới dám làm.

A, Vũ Hiệp ngả người trên ghế. Giờ anh đã hiểu thái độ của Mẫn rồi. Cậu ta biết anh không tin câu chuyện nhảm nhí này, nhưng cậu ta cũng rất muốn một lần hầu đồng coi như giải quyết món nợ tâm linh từ hồi nhỏ. Có điều Mẫn biết anh đang là công an, không muốn anh buồn và cũng không muốn giấu anh nên mới rơi vào trạng thái kỳ cục như thời gian vừa qua.

Vũ Hiệp thở dài lẩm bẩm.

- Sao em phải cực vậy Mẫn.

Thanh Long liếc quan sát gương mặt trầm ngâm của Vũ Hiệp, hiểu một điều chắc rằng dù không tin chuyện này nhưng Hiệp chắc chắn sẽ đồng ý cho Mẫn hầu đồng thôi, lý do rất đơn giản, bởi anh ta yêu Mẫn. Trái tim Thanh Long thắt lại trong nỗi đau vô cớ.