← Quay lại trang sách

- 12 -

Nếu nói rằng thám tử Nguyễn Nguyên không có tình cảm với Tuyết Lan thì không đúng. Mà thật sự anh đang vật lộn với bản thân giữa lý trí và trái tim rằng nên hay không nên có tình cảm với Tuyết Lan. Lý trí nhắc anh rằng, anh đang làm một công việc của thám tử tư, công tư nên rõ ràng, lý trí cũng nhắc anh rằng nàng đẹp, nàng giàu có và nàng nổi tiếng. Vây quanh nàng lúc nào cũng một lũ đàn ông đại gia theo đuổi, chiều chuộng, cung phụng. Nhưng trái tim anh không thể nào không thổn thức trước một sắc đẹp như vậy và không hiểu sao anh có cảm giác rằng, dường như nàng cũng có chút tình cảm với anh thì phải. Phải chăng là cảm giác đánh lừa anh, nhiều lúc Nguyên bối rối hỏi vậy. Một thám tử nghèo, cuộc sống trung bình, bề ngoài nhỉnh hơn thiên hạ một chút nhưng có nghĩa lý đối với nàng?

Nguyễn Nguyên không tin có tiếng sét ái tình như trong phim ảnh, anh già rồi, cũng yêu dăm ba lần, có còn như mấy cô cậu tuổi teen đâu mà mơ mộng. Thế nhưng quả thật ngay từ lần đầu tiên khi sếp chuyển hồ sơ về nàng cho anh, nhìn tấm ảnh Tuyết Lan là Nguyên đã có những cảm giác khác lạ làm anh bối rối. Trong Nguyên cứ lớn dần những khát khao được gặp nàng hàng ngày hàng giờ, những ý nghĩ về nàng luôn nồng nàn cháy trong tim làm nhiều lúc anh thấy sợ, cố cưỡng lại. Vụ việc công ty giao tiến triển chậm làm cho Nguyên rất chán nản và xấu hổ với sếp vì nghĩ rằng mình đang phụ niềm tin của ông. Nếu bây giờ trả lại hồ sơ cho sếp thì ngại và mang tiếng quá, nhưng cứ tiến theo kiểu dậm chân tại chỗ thế này thì anh cũng áy náy quá. Tình cảm trong anh với Tuyết Lan cứ lớn dần, điều đó làm anh bối rối, thời điểm này Nguyên không muốn dính dáng đến đàn bà, anh đang mệt mỏi. Nguyễn Nguyên quyết định trả lại hồ sơ vụ này cho sếp để ông phân người khác làm, thôi đành chấp nhận mang tiếng vậy, chịu sự chê bai của đồng nghiệp, đàn em vậy, đời ai chẳng có lúc xui. Công việc tiến triển chậm, lấn bấn chuyện tình cảm, đã làm Nguyên thấy mệt mỏi. Nhưng anh chưa kịp trả hồ sơ thì bất ngờ Tuyết Lan điện thoại nói, nàng đồng ý gặp anh cung cấp thêm những thông tin về người nàng yêu cầu theo dõi, làm Nguyên mừng rơn. Trước đó mấy lần anh từng xa gần đề nghị và đều bị nàng từ chối phắt.

Cuộc gặp không có thông tin gì mới trừ trái tim anh nhiều lần muốn ngừng đập bởi sự dịu dàng của nàng và nhiều lời muốn nói bỗng trở nên thừa thãi. Thế nhưng khi nhận thông tin từ sếp việc nàng muốn thuê anh làm thám tử kiêm vệ sĩ, trong Nguyên lại có những phản ứng lẫn lộn.

Công việc của vệ sĩ tháp tùng bảo vệ cá nhân tại nơi làm việc, nơi cư trú và trong hoạt động giao tiếp, di chuyển. Nội dung bảo vệ chủ yếu gồm tính mạng, sức khỏe và tài sản cá nhân mang theo của người được bảo vệ.

Gần nàng, dĩ nhiên là anh mong muốn điều đó. Nhưng cảm giác lúc nào cũng kè kè bên nàng, dạ vâng thưa gửi bỗng làm Nguyên khó chịu. Anh không thích mình giống như hình ảnh vệ sĩ trong mấy bộ phim cùng tên. Anh muốn làm thám tử với bản tính thích phiêu lưu, săn tìm, đấm đá, cuốn hút vào những bí mật bất ngờ nhuốm màu huyền bí mạo hiểm chứ không thích lúc nào cũng đeo kính đen, gương mặt sắt đá lẽo đẽo bám theo người mình bảo vệ 24/24 giờ.

Nguyên tắt máy, bực bội đi gặp vài người bạn lai rai đến tận khuya.

Say xỉn về nhà, mở máy, anh giật mình nhận thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ của Tuyết Lan. Bộ nàng bị gì sao, cơn say bay biến mất, Nguyên lật đật gọi lại, những tiếng tút tút kéo dài đến vô tận làm cháy lòng anh.

- Tuyết Lan, anh đây, em không sao chứ? Em có bị gì không? Anh tắt máy nên không nghe em gọi.

Nguyên hấp tấp lên tiếng khi vừa nghe nàng a lô. Giọng anh biểu lộ rõ sự vô cùng lo lắng của mình và quên béng khi xưng hô với nàng là em. Có lẽ Tuyết Lan bị bất ngờ, một thoáng nàng im lặng, Nguyên càng cuống quýt hơn, xuống giọng năn nỉ:

- Anh xin lỗi, tại mải đi nhậu với thằng bạn, quên, tắt máy không nghe, chứ anh không có ý gì đâu. Đừng giận anh nghe em, thiệt đó...

- Anh yêu - Tuyết Lan thỏ thẻ - Em sợ anh giận cái vụ em nhờ anh làm thám tử kiêm vệ sĩ nên gọi cho anh. Thật ra là em cần anh, mong anh ở bên em thôi.

Nguyễn Nguyên buông máy thừ người ra, những tiếng a lô của nàng vang lên máy liên tục, anh nghe lại. Tiếng nàng nhẹ như hơi thở.

- Đêm nay sao em lạnh và thấy cô đơn quá anh ạ.

Thám tử Nguyễn Nguyên luôn luôn nhớ một câu của sếp vẫn đe nẹt rằng, hãy dùng lý trí trong công việc. Đừng để tình cảm xen vào công việc là hỏng ngay. Sếp ơi, ông có trái tim không vậy? Lý trí của ông là lý trí của một ông già sáu mấy, hết hơi trong mọi lĩnh vực rồi, giờ đây ngày ngày ông ngồi thu lu trên chiếc ghế, trước màn hình vi tính, xem và ghi chép. Ông có phải là lũ thanh niên chúng tôi đâu, đang tràn trề sinh lực và nhựa sống. Chúng tôi cần yêu, cần làm tình, ông hiểu không?

Đấy là lời biện hộ của Nguyên khi siết chặt thân hình mềm mại nóng rực của Tuyết Lan.

Thế là Nguyễn Nguyên nghiễm nhiên trở thành tài xế kiêm vệ sĩ của Tuyết Lan chở nàng đi đây đi đó. Qua đó anh cũng hiểu nàng thêm, một người phụ nữ cô đơn yếu đuối trong tình cảm, nhưng trong công việc nàng cũng rất rành mạch, có cả tính nhạy cảm lẫn quyết đoán. Cứ nhìn cửa hàng thời trang của nàng phát đạt là đủ biết tài kinh doanh của Tuyết Lan, chả thế mấy nơi mời gọi hùn hạp này kia.

Sự xuất hiện một gã đàn ông có gương mặt lạnh phớt tỉnh Ăng Lê cầm lái lúc nào cũng kè kè bên bà chủ xinh đẹp, khiến thiên hạ rỗi hơi tha hồ đồn đại. Tuyết Lan tủm tỉm cười, không thanh minh thanh nga gì hết. Cứ nhìn gương mặt lúc nào cũng ửng hồng hạnh phúc của nàng là khỏi cần nói gì mọi người cũng hiểu thôi.

Nguyễn Nguyên vừa bẻ tay lái trở đầu xe ô tô vừa nhìn qua kính, bất ngờ anh hỏi.

- Bạch Vân và em sao rồi?

Đang sửa lại mấy lọn tóc xõa xuống ngực, Tuyết Lan thoáng giật mình.

- Anh ghen à?

Không nghe Nguyên nói gì, nàng vội giải thích.

- Cũng đã lâu ông ta không gặp em. Nhưng thỉnh thoảng cũng điện thoại hỏi buâng quơ và em từ chối không đi ăn với ông ta, đâu một hai lần gì đó. Em đang hạn chế tối đa mối quan hệ với ông ta, dần cắt đứt, anh cho em một thời gian.

Nguyên im lặng. Ánh mắt anh chòng chọc nhìn qua kính cửa hậu xe quan sát, rõ ràng có một chiếc xe ô tô màu xám đeo bám theo xe của anh. Ai? Dạo gần đây Nguyên có cảm giác như mình và Tuyết Lan bị theo dõi, là ai thì anh chưa khẳng định cụ thể nhưng rõ ràng là bị theo dõi. Không lẽ là Bạch Vân? Chỉ có khả năng này xảy ra thôi, liệu hắn ta đã biết gì về mối quan hệ giữa anh và Tuyết Lan, chuyện nàng thuê công ty Thám tử Việt điều tra hắn... Nguyễn Nguyên quyết định trao đổi với mấy Thám tử trong công ty để tổ chức điều nghiên kỹ vụ này. Tuy nhiên anh không tiết lộ cho Tuyết Lan, bởi không muốn để nàng lo lắng.

Những thông tin thu thập về Bạch Vân bây giờ vẫn ít quá, Nguyễn Nguyên quyết định đi Campuchia tìm hiểu thêm bởi gốc gác kinh doanh của ông ta là từ đây. Đêm, nằm bên anh, nghe kể, Tuyết Lan giật mình, lo lắng.

- Qua bển, mình anh xoay xở làm sao?

Nguyên vươn vai vẻ mạnh mẽ.

- Em nên nhớ anh là một thám tử tư nè, là một võ sĩ Karate nè, với lại Campuchia, anh từng qua bển chơi vài lần rồi, cũng rành.

Nàng nhổm dậy, nhìn người đàn ông yêu thương của mình, thở dài.

- Nhưng là nước người ta, xa lạ, em lo lắm.

- Em yên tâm, anh biết tự bảo vệ mình.

Nàng vòng hai tay ôm riết lấy thân hình vạm vỡ của Nguyên thì thầm trong nước mắt.

- Em biết tánh anh, một khi quyết rồi thì không cản được. Em chỉ muốn nói cho anh biết rằng, anh là cuộc đời em, nếu không có anh, cuộc sống với em không còn ý nghĩa nữa.

Đêm thật ngọt ngào.

*

Sau buổi lễ vía bà đầy mệt mỏi. Từ sáng đến chiều tối, Yu mệt lử vì biết bao chuyện bao đồng. Cũng may có gã đệ tử trẻ Thanh Long phụ giúp, chứ chắc lão lăn đùng ra mất. Mãi đến tối khuya lão mới rảnh rang một chút, pha cho mình bình trà, nghỉ ngơi thư giãn, tự thưởng sau cả ngày làm việc mệt nhọc và chờ lão bạn quý Yang Jie Yang đến chơi.

Yang Jie Yang tự tay xách chiếc giỏ hoa quả trái cây và nhang đèn nặng trĩu đến lễ miếu Bà muộn. Thanh Long đã chờ sẵn, soi đèn đưa cha vào trong miếu. Khuya, Yu đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế khề khà ly trà, rất cẩn thận, Yang Jie Yang lấy trái cây và giấy tiền vàng ra, để lên bệ thờ và châm mấy nén nhang, đưa lên đầu khấn khứa. Chẳng biết mấy pho tượng đen thui ngồi tuốt trên cao có nghe lão khấn khứa cầu xin gì không nữa. Yang Jie Yang ngạc nhiên khi phát hiện, ngôi miếu của Yu, không chỉ thờ một mình Thiên Hậu Thánh Mẫu như các Hội quán Phúc Kiến khác. Ngoài bà Thiên Hậu, Lục Tánh, bà Mụ, lão ta phát hiện còn thờ cả Phục Ba tướng quân Mã Viện, Đức Khổng Tử, Quan Vân Trường hay còn gọi là Quan công, Thiên Hậu ngũ bang.

Yu cười khành khạch nói.

- Với Thiên Hậu Thánh Mẫu, hay Đức Khổng Tử, lẫn Quan Công và Tiên Hiền khác của bang, tôi đều thờ tuốt. Thậm chí tôi còn đang tính thờ thêm Phục Ba tướng quân Mã Viện... Đây là ngôi miếu của người Hoa chúng ta nên cũng có thể hiểu nó như một chùa Minh Hương bởi vậy tất cả những gì thuộc về văn hóa Trung Hoa, không riêng của bang hội nào, tôi đều cho thờ tuốt dù chúng ta đang sống ở Mỹ.

Quen nhau bao năm, lần đầu tiên Yang Jie Yang nghe Yu giải thích như vậy. Lão gật gù cười tủm tỉm đồng ý. Có một sự thật rằng kha khá người Trung Quốc đã đạt được vị trí cao tại nước Mỹ này như Elaine Chao người phụ nữ gốc Trung Quốc đầu tiên được bổ nhiệm vào nội các Bush với vị trí Bộ trưởng Bộ Lao Động. Gary Lock cũng được bổ nhiệm làm Bộ trưởng Bộ Thương Mại và Steven Chu, được giải Nobel vật lý năm 1997. March Fong Eu từng nhiều năm giữ chức bộ trưởng ngoại giao của bang California... Ngoài ra nhiều chính khách Trung Quốc khác đã tham gia vào các bộ máy lập pháp của liên bang và các tiểu bang... Điều đó không đáng tự hào với Trung Quốc sao?

Hai lão già rầm rì những gì Thanh Long không biết, nhưng khi Yang Jie Yang vẫy con trai lại thì dưới ánh đèn dầu khi lu khi tỏ là một tấm ảnh chân dung 4x3, trong ảnh là gương mặt thuần châu Á, trán hói, mũi to, mắt híp. Bên cạnh tấm ảnh là một “chữ ký” loằng ngoàng dấu hiệu của Bạch Hổ như để chứng tỏ chính Trúc Liên Bang là kẻ sẽ ra tay. Bàn tay to bè, thương tật của cha úp lên tấm ảnh, như một mệnh lệnh, nó phải chết.

Tiểu sát tử Thanh Long gật đầu, tuy nhiên nó cũng hơi hồi hộp, bởi đây là lần đầu tiên nó thi hành mệnh lệnh giết người.

Yu, thầy nó nheo mắt, trịnh trọng nói:

- Con nên nhớ, chỉ một nhát đâm thôi, đúng tim và nó phải chết ngay, con hiểu chưa. Hãy chúng tỏ rằng con là con trai của Bạch Hổ, học trò của Huyền Vũ.

- Vâng.

Thanh Long hít một hơi thật dài, mím môi, gật đầu.

Một chuyến bay xuyên nước Mỹ từ bờ Đông sang bờ Tây. Sau đó là vài chuyến xe buýt đổi trạm liên tục, Yang Jie Yang vẫn hay dặn con trai, đừng coi thường cảnh sát Mỹ, chúng nó rất hiện đại và trang bị vũ khí điện tử lên đến tận răng đấy. Một khi đã rơi vào tầm ngắm của bọn chúng rồi, có trốn lên sao Hỏa cũng không thoát đâu. Nhận thấy lần đầu xuất quân của học trò cưng, nếu để những ấn tượng xấu ghi đậm vào trong đầu như vậy e rằng xui nên Yu cười khà nói khỏa đi.

- Nhưng chúng ta có những cái mà người Mỹ không thể nào tìm ra nổi.

Làm gì Yang Jie Yang không hiểu ý của bạn già, lão nói trong vẻ miễn cưỡng.

- Vâng, an toàn vẫn cứ cần như thường.

Tại một thành phố nhỏ như bao thành phố khác của nước Mỹ, đang hình thành một khu Hoa kiều với những di dân người Hoa thế hệ mới, bắt đầu có thẻ xanh. Hoàng từ Đại Lục sang, một người đàn ông tuổi trên bốn mươi, dáng thấp đậm vừa phải, sống khá kín tiếng, cũng chẳng ai hiểu Hoàng làm nghề gì, thấy ông ta ít ra ngoài, mỗi khi đi thường đội mũ sụp che gần hết khuôn mặt. Thi thoảng mọi người bắt gặp ông ta la cà nơi này nơi kia, nhưng ít chịu nói chuyện với ai, kể cả những đồng bào mình. Hoàng mua một căn nhà một trệt một lầu nằm sâu trong khu người Hoa cho thấy ông ta có đời sống cũng khá giả, nhưng không ai thấy Hoàng kinh doanh buôn bán cái gì. Một buổi sáng, tiếng còi xe cảnh sát hụ inh ỏi, mọi cư dân nhốn nháo. Người nhanh miệng thì thầm, Hoàng đã bị giết chết bằng một lưỡi dăm găm đâm trúng tim, chết ngay. Điều này cho thấy Hoàng bị giết bởi một sát thủ rất chuyên nghiệp. Có khả năng liên quan đến những băng đảng, cảnh sát đoán vậy. Nhưng là ai giết, đấy là câu hỏi mà cảnh sát đang tìm cách trả lời. Vì Hoàng đến đây chẳng có ai thân thích nên cũng chẳng ai có thể cung cấp thêm câu trả lời cho cảnh sát. Khi Lãnh sự Trung Quốc được mời đến mới té ngửa nhận ra con người này. Ông ta là một quan chức ăn hối lộ nổi tiếng bên Đại lục, nghe đâu còn dính dáng cả đến xã hội đen và hiện đang bị Trung Quốc truy nã gắt gao. À, ra là thế.

Sau vụ đó, Thanh Long chính thức được Trúc Liên Bang thừa nhận là một sát thủ chính hiệu, dĩ nhiên Yang Jie Yang và Yu rất tự hào về con trai mình. Cuộc đời làm sát thủ của Thanh Long bắt đầu từ đó.

Sau này thành tài trở thành một sát thủ rồi, nhiều lúc Thanh Long cứ tự hỏi, thật ra cha mình tìm mình về nuôi vì mất đứa con trai út thật như ông vẫn hay nói hay ông ta bí mật tuyển cậu từ đám trẻ tị nạn năm đó nhằm đào tạo ra một sát thủ chuyên nghiệp như chính ông ta. Và tại sao ông lại đặt cho mình biệt danh Thanh Long như vị trí thứ tư trong nhóm sát thủ tứ tượng của Trúc Liên Bang. Phải chăng là một sự tính toán trước?

Một câu hỏi lửng lơ...