← Quay lại trang sách

- 13 -

Lần đầu cùng Minh Mẫn đến đền cô Bơ Thoải, tội nghiệp cho Vũ Hiệp, anh ngơ ngác bởi lọt vào một thế giới lạ, rất khác lạ so với hiểu biết của anh từ trước đến nay.

Cô Tư, thủ nhang đồng đền cô Bơ Thoải nhưng thực tế là người quản lý ngôi đền này, dù đền có hẳn một ban quản lý di tích đứng tên. Một người đàn ông đứng tuổi mà cũng có thể gọi là bà cũng được bởi cái dáng người cao nhẳng, phấn son lòe loẹt, từ cổ trở xuống vòng nhẫn leng keng, quần áo màu mè rất phi giới tính, cả đền này ai cũng gọi là “cô” bởi cô thích thế. Tuy nhiên riêng với những trai tuổi cỡ Mẫn thì cô lại xưng là má Tư, có lẽ vì thích vẻ nhỏ nhắn dễ thương của Mẫn chăng? Thực tế má Tư còn có cả một bầy con là lũ trai trẻ, đứa nào cũng xinh xắn, dịu dàng bu quanh má, chủ yếu để moi tiền của bà ta là chính, sau này Hiệp nghe nói thế. Thế nên với Hiệp, “bà” ta cũng xưng “má” luôn, làm anh ngượng hết sức. Chưa bao giờ anh nghĩ rằng có một ngày kia mình sẽ được một gã đàn ông xưng má, gọi mình là con cả.

Phòng “má” Tư khá rộng và bề bộn đủ thứ đồ đồng bóng của bà ta.

Sau khi tiễn mấy người khách, má vẫy tay ra hiệu Mẫn và Hiệp cùng đi vào. Ánh mắt má sắc như dao cạo quét sát sàn sạt khắp người Hiệp như muốn lột truồng anh ra vậy. Cũng may, trước đó, Mẫn đã nói kỹ nên Hiệp im lặng chịu đựng.

- “Chồng” con đó hả Mẫn?

Choáng vì câu hỏi đó, Hiệp sượng trân trong khi Mẫn mặt đỏ ửng như cô gái xuân thì. Má hất hàm nói tiếp.

- Con cũng giỏi, sao kiếm được thằng trai thẳng hay dzậy?

- Kìa má... - Mẫn liếc nhìn Hiệp, vội vàng lên tiếng can thiệp bởi sợ Hiệp khó chịu cách ăn nói bỗ bã của má Tư. Mà Hiệp khó chịu thiệt, vẻ bất mãn hiện rõ trên gương mặt, chẳng nói gì anh lẳng lặng đứng dậy bỏ ra ngoài, theo sau là tiếng cười hê hê khoái trí của má Tư.

Hôm nay không phải ngày có lễ nên đền khá vắng lặng. Những pho tượng câm nín, ăn mặc theo kiểu vua quan xưa, ngồi lủ khủ trên các ngai mà Hiệp chẳng ai biết ai là ai. Mùi hương trầm thơm thoang thoảng. Anh vơ vẩn một mình chờ Mẫn ra.

Khi ra về, nhìn gương mặt không vui của Hiệp, Mẫn áy náy.

- Đừng giận nghe anh, tánh má Tư dzậy đó nhưng bả tốt tánh lắm.

Hiệp hừm hừm trong cổ họng, không nói gì.

Đúng như Hiệp nói, má Tư bỗ bã vậy, cách ăn nói trơn tuột, xóc óc, ai mới gặp bà ta lần đầu dễ bị choáng, nhưng quen rồi mới hiểu, Tư là dzậy đó tụi bây, đừng giận Tư nghen, có khó khăn gì cứ nói, Tư giúp hết. Dĩ nhiên là Tư giúp hết, nhưng chỉ với những trai trẻ trắng trẻo, xinh xắn, dễ thương cỡ như Mẫn chẳng hạn thôi. Chứ với Hiệp, má thừa nhận anh rất đàn ông, nhưng tiếc là không phải gu của má.

Trong thời gian chở Mẫn tới đền cô Bơ Thoải để bàn bạc chuyện hầu đồng của Mẫn, dần dần Hiệp cũng quen tánh má Tư, thôi kệ bả mà anh, Mẫn khuyên anh vậy.

- Khà khà, nè con có biết rằng những thằng đàn ông trong thế giới đồng bóng đều là những thằng “bóng gió” không? - Má Tư nói thẳng tuột.

Vũ Hiệp ngơ ngác lắc đầu vẻ ngượng nghịu.

Má cầm chiếc điếu cày lên, mồi lửa, châm thuốc, rít một hơi thật dài, vang lên tiếng òng ọc rồi phả hơi khói ra mù mịt, nhắm mắt lim dim, gương mặt bỗng nghệt ra vì phê. Mùi thuốc lào thơm nồng căn phòng. Đây là thú vui của má Tư, hút thuốc lào. Thế nên hàm răng má, dù lâu lâu đến nha khoa nhưng vẫn vàng khè là vì vậy.

Liếc nhìn Hiệp, má Tư thủng thỉnh nói:

- Thế giới đồng bóng là thế giới phấn son đèn màu uốn éo, nhảy nhót của những đồng cô bóng cậu. Thằng đàn ông nào rơi vào thế giới ấy đều không bình thường hết.

Hiệp chẳng hiểu tại sao má Tư lại nói với anh vậy, hay má tính nói anh rồi đây cũng không bình thường? Chán thiệt, Hiệp ngán ngẩm.

Má Tư rất tinh ý nhận ra vẻ chán chường của Hiệp về thế giới của bà ta lẫn Mẫn nên quyết định giải thích sơ cho anh hiểu thế nào là đồng bóng.

- Có nhiều cách giải thích về chữ đồng trong đồng bóng và hầu hết đều cho rằng đồng là người được bóng thánh hoặc linh hồn ốp vào. Giải thích chữ đồng ở đây giống chữ đồng trong từ chỉ đứa trẻ con là vì khi hầu đồng thì người ngồi đồng giống như chiếc ghế để thánh ngồi từ cốt có nghĩa là xác, tức khi hầu thánh, người ngồi đồng chỉ là xác để chư thánh điều khiển. Khi đó người ngồi đồng không còn là chính mình nữa mà mang hình bóng của thần thánh, không có chuyện hồn thần thánh nhập vào và chỉ là bóng thánh ảnh vào mà thôi.

Má Tư đứng dậy, kéo cái ghế ra giữa phòng, ngồi xuống lắc lư rất nhiệt tình cứ như đang có bóng thánh nào về dựa. Ý bà rằng người ngồi đồng giống như đứa trẻ con thơ ngây trong sáng, quên đi bản thân mình mà hóa nhập vào hình bóng thần thánh khi hầu.

Vũ Hiệp nhìn má Tư thầm khâm phục, bà ta giảng giải khá rõ chuyện ngồi đồng cho Mẫn hiểu và qua đó anh cũng hiểu được. Cách giải thích của bà cứ như một chuyên gia vậy. Quả thật thế giới đồng bóng không đơn giản như người ta nghĩ chút nào. Nó không đơn giản chỉ là cái trò khoa chân múa tay nhảy múa trong tiếng kèn trống như kẻ tâm thần mà thiên hạ không thích vẫn gán vào. Đó là cả một thế giới tâm linh nhiều màu sắc huyền ảo thần bí. Đồng bóng vốn gắn với với con người, có nguồn gốc thuần Việt, văn hóa Việt.

Vẫy tay ra hiệu Minh Mẫn lại gần, giơ tay vuốt mái tóc cậu, bà nói giọng nhỏ nhẹ tràn đầy tình thương.

- Trình đồng mở phủ xong con được gọi là tân đồng, sau ba năm thì được coi là một thanh đồng thật sự. Trong ba năm đầu con có thể thay thầy đổi chủ và khi đủ ba năm kể từ ngày mở phủ có thể coi như là con yên ổn và không nên mở phủ lại nữa.

Minh Mẫn cúi đầu dạ khẽ. Bà cười khì khoe hàm răng ố vàng ám khói thuốc lào.

- Các cụ vẫn có câu ba năm thử lính chín năm thử đồng là vì vậy, sau mười hai năm, một giáp đồng con có khả năng hay gọi là có căn số làm quan thầy, có thể làm một buổi lễ nhận sắc ấn để làm thầy thiên hạ.

Mẫn nhìn Hiệp cười bẽn lẽn, lắc đầu quầy quậy.

- Thôi má, thôi má...

Nghi lễ trình đồng mở phủ và trình đồng tiễn căn tương đối giống nhau. Người ta thường bày bốn chum nước có dán giấy 4 màu đỏ xanh trắng vàng, tương ứng với bốn phủ thiên nhạc thủy địa, dán vào thân chum hoặc nắp chum. Lễ mở phủ thì có mở nắp chum còn lễ tiễn căn thải đồng thì không mở nắp.

Vừa nói bàn tay má Tư vừa múa dẻo quẹo như đang trình diễn trên sân khấu, nhìn rất dễ mê hoặc. Rồi má Tư lại giường ngồi, đập tay lên gối, giảng giải một số điều cấm kỵ trong hầu đồng cho Mẫn rõ.

- Với Ba giá Mẫu, tuyệt đối không được mở khăn. Không có khăn phủ diện màu vàng. Không mặc áo Mẫu, nếu mặc thì phải có áo bản mệnh ở trong. Giá Mẫu đệ nhất, đệ nhị lễ hương sống, giá Mẫu đệ tam lễ hương chín. Trong hầu đồng không có hầu Phật, vua cha Ngọc Hoàng và công đồng thánh Mẫu, hầu Đức ông đệ tam mới lên đai thượng...

Rất nhiều những lễ nghi cấm cản khác mà Hiệp nghe ù hết cả tai, Mẫn thì chăm chỉ ghi chép bởi sắp tới cậu ta ra hầu rồi.

Cả hai đi đi về mấy lần, mà đúng như má Tư nói, bà ta “thương” thiệt, nên giúp Mẫn rất nhiều. Chả hiểu sao giờ Hiệp lại có cảm giác ghen ghen nào đó. Nhìn gương mặt cau có của anh mỗi khi nhắc đến má Tư, Mẫn biết, cậu ta nũng nịu hứa.

- Hầu xong trả lễ là em không bao giờ dính đến đồng bóng nữa. Em là nhà thiết kế thời trang mà.

Cuối cùng ngày trọng đại của Minh Mẫn cũng đã đến. Chàng trai hồi hộp đến nỗi đêm đó mất ngủ luôn và Hiệp phải thức cùng.

Sau khi chọn được ngày lành tháng tốt đã đặt trước với má Tư thủ nhang đền cô Bơ. Hai người hầu dâng là hai thanh niên trẻ, “con” trai má Tư sắp xếp và một ban cung văn gồm có một đàn nguyệt, một đàn nhị, một sáo, một trống lớn, một trống nhỏ, một cảnh đôi, một phách. Trước khi ra trình đồng bắc ghế hầu thánh, theo quy định Mẫn phải tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ lót mình hầu màu trắng và trang điểm kỹ. Đáng lẽ phải có mấy nam hầu dâng chuyên nghiệp giúp, nhưng Mẫn không chịu, cậu bắt Hiệp vào giúp mình. Hiệp quê với mọi người quá, nhưng vì Mẫn anh phải cắn răng chấp nhận, với lại tuy không nói ra nhưng anh không thích tí nào mấy gã hầu dâng ẹo ẹo kia bên Mẫn, nghi quá đi.

Trong 36 giá đồng, theo má Tư cho biết, mỗi cô đồng chỉ hầu một số giá được coi là căn mạng chính của họ mà không bao giờ hầu hết tất cả.

Hôm qua Mẫn cho Hiệp xem những trang phục khăn chầu áo ngự, mỗi loại trang phục phải phù hợp với từng vị thánh. Vì vậy cậu ta phải chuẩn bị đủ số lượng trang phục tương ứng với các giá hầu. Thông thường bao gồm: khăn đỏ phủ diện, ít nhất là 5 chiếc áo dài màu sắc khác nhau, một áo trắng, một quần dài trắng, khăn tấu hương và nhiều loại khăn khác, thắt đai lưng mầu, thẻ ngà, kiềng bạc, vòng, hoa tai, chuỗi hạt, xuyến, quạt và son phấn; Màu sắc của trang phục phải phù hợp với màu sắc của từng phủ. Riêng Mẫn, dù sao cũng là nhà thiết kế thời trang nên cậu tự may khăn chầu áo ngự theo ý thích riêng của mình song các màu cơ bản cho các ngôi thứ luôn được tôn trọng.

Má Tư dẫn Hiệp đi duyệt một vòng những lễ vật cần có. Anh nhìn hoa hết cả mắt, không phân biệt nổi thứ gì với thứ gì thế nhưng má Tư nói vanh vách từng thứ một. Đúng đồng bóng có khác, rắc rối quá, Hiệp thầm nghĩ nhưng không dám nói ra bởi sợ má Tư mếch lòng.

Mấy bữa trước nghe Mẫn kể lể, khá tốn tiền, đến gần trăm triệu đồng lận, Hiệp nhăn nhó, quá tốn kém so với đồng lương công an của anh. Tuy nhiên Mẫn có tiền gia đình từ nước ngoài gửi về nên cậu ta cũng không ngại lắm.

Vũ Hiệp trố mắt nhìn Mẫn khi thấy trên tay cậu là một bộ quần áo nữ giới dài thòng, màu trắng nhìn rất đẹp, có thêu kim tuyến, có dây thắt, tay ống dài...

- Bộ đồ em mới thiết kế đó hả?

Mẫn gật đầu, áp lên má lim dim vẻ sung sướng. Hiệp tò mò cầm cái tay áo dài lên ngắm nghía, miệng lẩm bẩm.

- Giống đồ cải lương quá.

Mẫn cười hi hí.

- Chờ em nhe.

Rồi chạy biến vào trong buồng.

- Anh coi nè...

Mẫn bước ra, anh hết hồn, ngỡ ngàng nhìn cậu, chẳng thể nào nhận ra đó là Mẫn. Cậu mặc một bộ quần áo dài bằng lụa trắng phủ gần hết chân, đầu đội mão quấn khăn trắng, cổ đeo những sợi dây dài lòng thòng, nhìn như phụ nữ.

- Anh thấy em đẹp không?

Hiệp nghiêng ngó rồi nhăn mặt.

- Đồ em thiết kế hả? Nhìn lạ quá, đàn ông ai lại mặc mấy thứ này?

Mẫn bật cười ngặt nghẽo.

- Đồ do em thiết kế, nhưng dành cho giá cô Bơ Thoải, thánh bản mệnh của em đó anh.

- Thánh bản mệnh?

- Đúng rồi, em căn cô Bơ Thoải, cổ là người cai quản căn số của em mà.

Hiệp thở dài, chịu thôi, ba cái vụ đồng bóng của Mẫn thì anh chịu thua rồi. Mẫn nói như hát chầu văn.

- Cô Bơ cổ vốn là con Thủy Tề ở dưới Thoải Cung đó, cổ được phong là Thoải Cung Công Chúa, giá ngự vào ra trong Cung Quảng Hàn.

Em nghe kể rằng, cô Bơ được lệnh Vua cha giáng trần để giúp vua, đến chí kì mãn hạn thì có xe loan lên đón rước cô về Thủy Cung. Sau đó cô hiển linh giúp dân chúng ở vùng ngã ba sông, độ cho thuyền bè qua lại được thuận buồm xuôi gió vậy nên cô còn có danh hiệu là cô Bơ Bông, do tích cô giáng ở ngã ba sông hay cô Bơ Thác Hàn gọi theo tên ở nơi quê nhà cô. Ai hữu sự đến kêu van cửa cô đều được như ý nên danh tiếng cô vang lừng khắp nơi. Với cô Bơ giá ngự về đồng, già trẻ, từ đồng tân đến đồng cựu, hầu như ai cũng hầu về cô Bơ Bông hết. Khi thỉnh cô, cung văn thường hát vầy nè:

...Phỉ lòng trăng gió hội ngộ bạn tiên

Chốn Ba Bông cảnh sắc thiên nhiên

Non nọ nước ấy miền sơn thủy

Ấy mong tri kỷ gió lạnh sương rơi...

Hí hí... Hiệp cong người xuống ôm bụng cười khùng khục khi nghe Mẫn kể lể sự tích về cô Bơ Thoải phủ nào đó, đã thế lại còn véo von hát, múa may làm điệu bộ cô Bơ Thoải về, anh buồn cười không chịu nổi. Mẫn mất hứng, dậm chân vẻ giận dỗi, ngoe nguẩy bỏ vào trong.

Trong căn phòng thay quần áo, trước khi ra hầu, Mẫn trang điểm kỹ càng gương mặt ửng hồng nhìn như một thiếu nữ mười tám, cậu ta thò đầu ra ngoài ngó quanh quất rồi níu tay Hiệp hỏi thì thào.

- Anh thấy em có đẹp không?

Hiệp tủm tỉm cười.

- Đẹp... “cô” đẹp lắm đó...

Rồi phá lên cười khanh khách, Mẫn nguýt anh rồi bất ngờ vít đầu Hiệp xuống, làm anh la chói lói. Ngộp thở, ngộp thở, cô ơi, cô à sắp đến giờ hầu rồi đó, tội chết, tội chết... Tội nè, tội nè...

Khi má Tư đẩy cửa vô giục giã ra lẹ vì trễ rồi thì thấy Hiệp đang cầm cái khăn, soi gương, nhăn nhó chùi khuôn mặt anh lấm lem nhem đầy vết son hồng làm bà ta phá lên cười khành khạch. Hiệp ngượng muốn chết, chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ nào để chui xuống, anh lườm Mẫn vẻ đe dọa, cậu ta đang đứng lấp ló sau tấm rèm, che miệng cười khúc khích vẻ khoái chí, làm Hiệp giận quá, ơ, mà có giận được đâu!