← Quay lại trang sách

- 14 -

Bao giờ cũng vậy, đúng giờ, tại căn biệt thự nhà doanh nhân Bạch Vân, một gã đàn ông khỏe mạnh từ từ đẩy hai cửa cổng mở rộng ra. Gã ta bước hẳn ra ngoài, ngó quanh quất một chút, sau đó tiếng còi xe ô tô tin tin, chiếc xe Mercedes-Benz AMG sang trọng chậm rãi từ trong nhà chạy ra ngoài đường. Gã đàn ông cúi gập người chào và kéo hai cánh cửa đóng sập lại. Ngôi nhà nhìn bên ngoài kín như bưng. Hàng dây hoa leo trên tường phất phơ, nhưng nếu tinh ý sẽ nhận thấy có vài camera bảo vệ lấp ló đâu đó dưới những lùm cây.

Chiếc xe Mercedes-Benz AMG đang nhích từng cm hòa lẫn dòng người.

- Thưa ông chủ - Tên vệ sĩ kiêm lái xe liếc nhanh qua kính xe, nói nhỏ - Chúng ta đang bị theo dõi.

Giám đốc Bạch Vân gật gù.

- Đến bây giờ mày mới nhận ra hay sao?

- Không... con ngờ ngợ mấy hôm nay rồi, kín đáo quan sát, hôm nay mới khẳng định.

Phía sau chiếc xe hơi, hai gã đàn ông gương mặt bặm trợn, đeo kính đen, đang chạy chiếc xe Honda phân khối lớn, bám sát theo xe hơi của giám đốc Bạch Vân.

Ngày nào chúng cũng bám theo chúng ta từ nhà đến công ty và những nơi ông đến làm việc.

Bạch Vân im lặng, lim dim mắt. Ai? Chính quyền chăng? Lão lắc đầu phủ nhận bởi tin tưởng đường dây làm ăn cực kỳ kín đáo của mình không thể nào lộ được, bản thân những nạn nhân của gã cũng tự nguyện trong chuyện này và họ thừa hiểu nếu bị vỡ lở thì tất cả cùng chết nên chắc chắn không bao giờ báo cáo với chính quyền hết. Đến nay tất cả nạn nhân của Bạch Vân đều tưởng rằng mình đang bị Trúc Liên Bang khống chế. Mà sự tàn bạo của Trúc Liên Bang thì chẳng ai lạ gì nên đều răm rắp nghe Bạch Vân thôi. Bạch Vân cũng đã tổ chức thành một băng nhóm làm ăn riêng rất kín đáo, với giới giang hồ địa phương, gã giữ mối quan hệ chứ không tham gia vào chuyện làm ăn của bọn chúng, thế nên thỉnh thoảng nơi này nơi kia có băng nhóm bị bắt nhưng băng của Bạch Vân vẫn bình chân như vại. Nhằm có tiền sạch, dưới danh nghĩa một công ty kinh doanh tổng hợp, từ tiền bẩn thu về lão đã cho quay vòng đồng tiền, đầu tư vào một số dự án kinh doanh bất động sản và nay bắt đầu sinh sôi, có lãi. Giờ đây bộ mặt công khai của Bạch Vân đang là một doanh nhân thành đạt, được nhiều người kính nể. Bạch Vân còn khôn ngoan tham gia vào một số chương trình từ thiện tạo tiếng tăm, thiết lập các mối quan hệ tốt với các quan chức, lão ta bắt đầu ước mơ một mai sẽ thoát khỏi cái lốt xã hội đen kia để trở thành một doanh nghiệp đúng nghĩa. Tiền sạch lão cũng bắt đầu đầu tư về bản quốc lẫn vài nước khác, giao cho vợ con quản lý. Nhưng người xưa nói không sai: “Nhất ẩm nhất trác dai do tiền định, vạn sự phận dĩ định”, có nghĩa là từ cái ăn cái uống cái gì cũng do Trời định trước, mọi việc đều đã được số phận an bài. Ý muốn của Bạch Vân là một chuyện nhưng Trời tính lại khác. Tiền của lão có là tiền bẩn, là tiền máu của người khác mà có, không phải là lao động lương thiện thế nên đồng tiền ấy không thể nào giúp lão trở thành một kẻ sạch sẽ được, mãi sau này Bạch Vân mới ngẫm ra điều ấy. Hui, một tên đàn em thân tín trong băng nhóm, theo Bạch Vân từ thuở lão mới có chút tên tuổi trong giới giang hồ Hồng Kông từ những 80, 90 thế kỷ trước và sau này cùng đặt chân lên đất Campuchia, rồi cũng theo lão về Việt Nam. Hui vốn là tay chân ruột thịt thân tín của lão nhiều năm nhưng ăn cắp tiền mang cho gái và đánh bạc vài lần thì bị Bạch Vân phát hiện. Không thể nói nỗi thất vọng lẫn tức giận của lão lớn như thế nào. Bạch Vân đã trừng phạt Hui bằng cách chặt ngón tay cái của tên này, đấy là hình phạt quen thuộc của Trúc Liên Bang dành cho kẻ phạm lỗi. Kể ra số tiền tên đàn em ăn cắp đem bao gái, tính ra so với thu nhập đen của Bạch Vân, cũng chẳng đáng bao nhiêu. Trong cơn nóng giận và nhất là để răn đe những tên đàn em khác nên lão quyết định xuống tay thật nặng. Sau này nghĩ lại nhớ đến những đóng góp của Hui trong mấy chục năm theo mình, kể ra số tiền ấy có là bao. Bạch Vân thở dài, phải chi lúc nào ta cũng tỉnh táo, trên đời này làm chi có lỗi lầm? Kết quả Hui sau đó đã phản Bạch Vân, báo cho Trúc Liên Bang biết toàn bộ sự việc. Là một kẻ thân cận lão bao nhiêu năm nên tất cả bí mật của Bạch Vân, gã biết tất và khai báo tất. Từ khi làm phản Trần Khải Lễ là Bạch Vân đã biết trước sau gì cũng có ngày này. Đáng lẽ ôm cục tiền cao chạy xa bay, nhưng lão lại tham lam, tự tin vào sự khôn ngoan của mình, lập đường băng nhóm riêng, đầu tư tiền bẩn thành tiền sạch, lão tin với sự tính toán chắc chắn của mình sẽ không ai biết. Với Trúc Liên Bang, lão vẫn giữ sự cần mẫn theo quy củ, cứ tưởng sẽ che được mắt, đâu ngờ... thế mới biết Trời tính là vì vậy. Thừa biết hình phạt của Trúc Liên Bang dành cho kẻ phản bội vô cùng tàn nhẫn, bản thân Bạch Vân cũng đã từng xuống tay trừng trị mấy tên phản bội nên lão chả lạ gì. Lão cũng đã chuẩn bị mọi phương án, trong đó tẩu vi là thượng sách, với một hộ chiếu mang thân phận mới, sau khi phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt, cùng một số tiền lớn, lão có thể ung dung sống ở đâu đó không ai biết. Tiếc thay có mấy công trình xây dựng lớn, lão lỡ đầu tư vào rồi, rút ra không kịp, bỏ đi thì tiếc nên Bạch Vân quyết định ra mặt chống lại bang phái của mình. Lão dự tính kéo dài một thời gian, sau khi gom đủ tiền là chuồn thôi. Muốn thế cần phải bảo vệ cái mạng sống của mình trước đã. Lập tức Bạch Vân tuyển mấy tên đàn em thân tín, võ nghệ đầy mình, chuyển sang làm vệ sĩ riêng cho mình. Từ nơi làm việc đến nơi ở, lão cho sửa sang lại, lắp đặt camera khắp nơi, nuôi thêm mấy con chó bẹc giê, Phú Quốc, cộng thêm một đám võ sĩ nữa. Tuy nhiên quá hiểu thủ đoạn tàn độc trừng trị của Trúc Liên Bang nhất là đám sát thủ Tứ Tượng lừng danh, Bạch Vân quyết định tuyển thêm bọn sát thủ Yakuza Nhật Bản của băng Sumiyosi bảo vệ. Bọn này vốn luôn mang máu võ sĩ đạo, lấy cái chết khi chiến đấu chứ không phải là tìm đường sống. Đối mặt với bọn này là nguy hiểm cực kỳ. Trong đám sát thủ của băng Sumiyosi đó, Bạch Vân không tiếc tiền tuyển hai tên võ sĩ Kendo nổi tiếng nhất của băng Sumiyosi. Cái giá thuê mà bất kỳ kẻ nào nghe cũng lè lưỡi lắc đầu.

Chính hai tên võ sĩ Kendo này đã xuống tay hạ sát hai sát thủ của Trúc Liên Bang gửi đến giết Bạch Vân. Biết rằng cái đầu mình đã được treo án tử, Bạch Vân càng khẩn trương đẩy nhanh tiến độ công việc nhằm rút các khoản tiền đầu tư để chuồn lẹ bởi lão hiểu rằng bang phái sẽ nhất định không tha thứ. Lúc nào trong túi Bạch Vân cũng thủ sẵn một cây súng ổ quay Mith & Wesson Model 10 của Mỹ, ngoài ra lão ta cũng là một cao thủ Vịnh xuân quyền có đai.

Vậy đây là ai?

*

Trúc Liên Bang tính ra từ giữa năm 1956, khi Triệu Ninh Tập, một đại ca xuất thân từ bang Hiệp Hòa do Tôn Đức Bồi thành lập năm 1953, đã quyết định dựng cờ tại khu vực Song Hòa. Bang hội mới được đặt tên là Trúc Lâm Liên Hiệp, gọi tắt là bang Trúc Liên sang đến thời Trần Khải Lễ đã thay đổi rất nhiều. Sau này Trần Khải Lễ đột nhiên tuyên bố gác kiếm quy ẩn. Hàng loạt đệ tử tìm tới, thậm chí đưa cả chục triệu đô la cho Khải Lễ để lôi kéo trở lại lập nghiệp cũ nhưng Khải Lễ từ chối tất và tỏ ra mong làm một công nhân xây dựng thôi. Thật đáng ngạc nhiên thay. Nghiệp dĩ khó bỏ, một “trưởng lão” đến gặp mở lại lời đề nghị với ông ta lần nữa. Bằng thế lực riêng vị trưởng lão này “ép” Trần Khải Lễ phải nhận lời.

Cùng lúc, các trưởng lão Trúc khác vốn là thành viên bang Trúc Liên kỳ cựu gồm sư phụ Yu lẫn Yang Jie Yang, cha của Thanh Long, sốt ruột khi thấy thanh thế của bang bị tuột dốc nên đã kéo nhau từ Mỹ quay về bắt đầu gây dựng “số má” cho Trúc Liên Bang. Vị “cựu” bang chủ Trần Khải Lễ trước tình thế ấy, cực chẳng đã buộc phải nhận lời không muốn bị “thanh lý” bởi các Lão Trúc từ Mỹ với little killer (tiểu sát tử) ghê gớm, trong đó Thanh Long là một trong số đó. Thế rồi xảy ra vụ án Khải Lễ cùng đồng bọn tìm đến nhà riêng của nhà văn Lưu Hoàn Lương ở Chicago và cùng đường chủ Sư Tử Đường Tiểu Đồng ra tay hạ sát Lưu Hoàn Lương vào ngày 17 tháng 9 năm 1984. Sau vụ án này Trần Khải Lễ bị cảnh sát Đài Loan bắt giữ và ra tòa bị kết án chung thân. Ngay sau đó phía Mỹ cũng càn quét bang Trúc Liên cùng các cơ sở tại chỗ. Những nhân vật nổi cộm như Trần Trí Nhất, Hương Bá Kính, Lâm Tô, Dương Thiên Vận, Armando Delgado Marto, Esteban Delgado, cùng thuốc nổ, súng đạn, hêrôin... bị bắt giữ. Sư phụ Yu thà chết chứ quyết không chịu để rơi vào tay cảnh sát Mỹ. Trước khi dí súng vào đầu tự sát, Yu còn kịp kể cho Thanh Long nghe một điển tích xưa, đó là lời khẳng khái của Cảnh Hạo thời Đông Ngụy nói với thừa tướng Cao Dương bởi âm mưu tiêu diệt Hiếu Tịnh đế nhường ngôi cho ông ta, thành lập Bắc Tề, rằng: - “Đại trượng phu thà rằng làm ngọc khí mà bị bể nát, chứ không muốn làm gạch ngói để có thể bảo toàn”.

Riêng Yang Jie Yang trước khi bị bắt cũng kịp đưa con trai Thanh Long trốn về Hồng Kông, nên thoát nạn. Trong thời gian ở ẩn này, Thanh Long ra sức tập luyện võ nghệ, nâng cao tay nghề sát thủ. Gã cũng làm quen kết thân với vài trùm băng đảng Maphia khác tại Hồng Kông, Đài Loan, Macau... thỉnh thoảng đơn độc thực hiện một vài phi vụ sát thủ nào đó theo đơn đặt hàng kiếm tiền, và đơn đặt hàng ấy phải thuộc loại khủng gã mới làm và hầu như đều thành công. Gã được đồng bọn sợ hãi gọi là “sát thủ vô hình” là vì vậy. Và cũng có những lúc gã biến mất hàng nửa năm trời lang thang đâu đó không ai biết. Hành tung Thanh Long bí ẩn đến nỗi chính bang hội của gã cũng chẳng biết gã đi đâu, làm gì, thậm chí có còn trong Trúc Liên Bang không nữa. Thanh Long luôn tạo ra cho mình vài bộ mặt khác nhau mà đến chính bang hội Trúc Liên Bang cũng không thể biết được, đấy là bí mật của riêng gã. Thế nên gã còn được gọi là “sát thủ vô hình”. Thanh Long được đưa vào nhóm Tứ tượng của bang, giữ vị trí khiêm tốn Bạch Hổ, xếp thứ hai, nhưng thực chất với tài ba của mình, gã xứng đáng vươn lên vị trí hàng đầu như sư phụ Yu của gã ngày xưa mới đúng.

Sau một thời gian im ắng, bang người Hoa Triều Châu quyết định vực lại Trúc Liên Bang nhằm liên hiệp với những bang hội đang mạnh khác. Lúc này Trúc Liên Bang chỉ còn là cái vỏ, phần ruột chính là bang Triều Châu. Rút kinh nghiệm qua vụ “sập hầm” của hai thủ lĩnh Triệu Ninh Tập và kế là Trần Khải Lễ, nhóm thủ lĩnh mới quyết định hoạt động mạnh ở nước ngoài và giảm tối đa những hoạt động tại bản quốc Đài Loan. Dưới sự ủng hộ của Bang Triều Châu tại nước Mỹ, Trúc Liên Bang thận trọng quay lại nơi này dưới vỏ bọc những chân rết hoạt động kinh doanh các loại. Trong thực tế, nước Mỹ chưa bao giờ xa lạ với người Trung Quốc. Thế nên con rồng Trung Quốc muốn phát triển phải bám vào nước Mỹ, điều đó là chắc chắn. Dù ngoài miệng la hét bai bải này kia, nhiều lúc còn ra vẻ chống nước Mỹ, người Mỹ nhưng người Trung Quốc thừa hiểu rằng, dù họ có tài giỏi cỡ nào cũng vẫn thua xa người Mỹ về trình độ khoa học kỹ thuật lẫn tiềm lực kinh tế. Họ sẽ không bao giờ là đối thủ ngang tầm với nước Mỹ. Chỉ hơn mỗi một cái đông dân và to mồm cùng mưu thâm kế hiểm Tào Tháo.

Người Trung Quốc di cư sang Mỹ từ những thế kỷ 18, 19 đến nay theo thống kê của Cục điều tra Dân số Mỹ, đã có gần 3,5 triệu người Mỹ có gốc Trung Quốc, chiếm 1,1% dân số Mỹ. Đó là chưa kể nhiều triệu người Trung Quốc khác đang sống và làm việc ở Mỹ nhưng chưa được nhập tịch. Chính vì vậy đây là mảnh đất màu mỡ cho các tổ chức tội phạm người Trung Quốc hoạt động, trong đó có Trúc Liên Bang. Cảnh sát Mỹ đã phải lập hẳn lực lượng chuyên trách để nhằm đối phó với các loại tội phạm này.

Thanh Long-Bạch Hổ trở về và được đám thành viên “Nhicôlai” của Trúc Liên Bang mời, tôn lên làm đại ca đứng đầu. Bọn này đang đòi tách bầy, cưỡi trên những môtô phân khối lớn, đeo thêm những khẩu Colt, Uzi vào cạnh con dao trên thắt lưng để cho ra đời một băng đảng mới khét tiếng hung thần có tên là “Born to kill”, tức “Sinh ra để giết” hay “Thiên sanh sát thủ” trong cách gọi của người Hoa, với lẽ sống là bạo lực, nhãn hiệu là sự tàn ác và lạm sát. Bọn chúng đã xé bỏ những nguyên tắc kín đáo, nhún nhường như đặc tính cố hữu của người Hoa. Tuy nhiên Bạch Hổ đã từ chối trong sự ngạc nhiên nuối tiếc của đám này. Gã không thích ba chuyện hội hè ầm ĩ, xả súng ào ào giết người như trong phim Mỹ. Bạch Hổ thích sự tĩnh mịch, thích sự an nhiên tự tại trước khi bước vào một phi vụ nào. Và một khi đã ra tay giết tức kẻ ấy phải chết, dù chạy lên trời. Biệt danh “sát thủ cô đơn” bắt đầu gắn cho Bạch Hổ từ đó.