- 15 -
Chuyến bay từ Sài Gòn ra Hà Nội bị trễ, nên Hiệp và Mẫn lục đục mãi tới khuya mới vào được thành phố Hà Nội. Từ Nội Bài vào đến trung tâm thành phố khá xa chứ không gần như sân bay Tân Sơn Nhất, khiến nhiều khách lúng túng với hành lý. Sợ Mẫn mệt nên Hiệp giành hết tay xách nách mang vali, túi đồ lỉnh kỉnh. Anh cằn nhằn.
- Đi chơi có một tuần mà bộ em tính mang hết đồ theo sao hả?
Cách đó cả tuần Mẫn ngồi soạn đồ, đem cái này đi, bỏ cái kia lại rồi lại đem cái này đi bỏ cái kia lại, cậu ta cứ luần quần mãi với đống đồ khiến Hiệp phát mệt. Thấy anh nhăn nhó, sợ anh giận, Mẫn mới bỏ bớt lại ít đồ. Đã gọi là bớt đồ rồi mà Hiệp vẫn kêu trời khi thấy một núi vali của Mẫn, kết quả khi cân hành lý tại sân bay, hai người bị phạt vì đem quá ký, Hiệp nhăn mặt hất hàm.
- Em thấy chưa?
Mẫn vẫn cười nhơn nhơn.
- Có sao đâu chồng, phạt chút mà.
Nhìn Mẫn đang vui nên Hiệp cũng không nỡ la. Nhớ lần đầu tiên khi nghe Mẫn kêu mình bằng chồng, Hiệp choáng quá, cự nự quá trời. Nhưng Mẫn cứ gọi vậy khi có riêng hai người bởi ao ước của Mẫn được mãi mãi là vợ anh. Dần dần anh nghe cũng quen và đôi lần buột miệng... gọi Mẫn là vợ, khiến cậu ta cảm động rơi nước mắt.
Quen nhau, yêu nhau mấy năm rồi nhưng chưa bao giờ hai người có dịp đi đâu chơi xa. Quanh quẩn Sài Gòn, Đà Lạt, xa lắm đến Nha Trang là cùng. Chủ yếu do công việc của Hiệp cứ cuốn anh đi hết ngày tháng, rảnh lắm cũng chỉ dăm ngày thôi. Biết Mẫn ước ao có một dịp đi chơi xa phía Bắc, Hiệp phải xin nghỉ phép từ trước cả nửa năm, sắp xếp tới lui, cuối cùng mới được hơn tuần nghỉ phép, nghe anh báo tin, Mẫn sướng như điên. Cuối cùng ước mơ của cậu ta cũng thành hiện thực.
Ngồi trên xe, nhìn Mẫn co ro dù đã khoác chiếc áo len, Hiệp âu yếm nắm tay cậu ta. Dù sao anh cũng là lính, khỏe mạnh, cuộc đời bươn chải sương gió nhiều quen rồi, chứ Mẫn cả đời có chịu đựng như anh bao giờ đâu.
- Lạnh không em?
Vừa hỏi Hiệp vừa vội ràng thêm cái khăn ấm của anh quàng cổ cho Mẫn. Hành động săn sóc của anh khiến bà khách người Âu ngồi bên cạnh trên chuyến xe vào thành phố mỉm cười khiến anh hơi quê quê, liệu bà ta có nghi ngờ gì không nhỉ.
Hà Nội đông đón hai người khách phương Nam hạnh phúc bằng những cơn gió mùa đông bắc đang tràn về rét run người.
Thủ đô xám xịt, mưa phùn lất phất.
Đây không là lần đầu tiên Hiệp hay Mẫn ra Hà Nội, nhưng là lần đầu tiên họ đi bên nhau, yêu nhau. Tất cả như một giấc mơ, đến nỗi nửa đêm đó Mẫn bỗng rơi nước mắt làm cho Hiệp lo sợ. Chàng trai thì thào.
- Em hạnh phúc quá nhưng em sợ...
- Sợ gì? - Hiệp ngạc nhiên.
- Hạnh phúc vốn là thứ xa xỉ, không kéo dài lâu.
- Hiệp phì cười véo mũi Mẫn.
- Nghệ sĩ quá đi.
Cả hai dành mấy ngày lang thang khắp Hà Nội, ngắm nghía vui vẻ nô đùa như những đứa trẻ. Họ thích nhất là đi lòng vòng quanh hồ Gươm ngắm sương lạnh mờ buổi sáng, lắng nghe tiếng chuông nhà thờ thánh thót đâu đây và hàng đoàn người hối hả đi tập thể dục sớm. Tối tối cả hai lang thang quanh mấy phố cổ kiếm đồ ăn nóng và lắng nghe những âm thanh lảnh lót nói cười chửi bới ghê gớm của những nam thanh nữ tú khiến Mẫn cứ tròn mắt xuýt xoa, sao dzậy, trời có gì đâu sao chửi ghê dzậy?
Sapa không phải là một thành phố như Đà Lạt, nó chỉ là một thị trấn nhỏ cheo leo trên núi với dăm đường phố nhỏ. Lần đầu tiên cả hai đến đây nên đều ngỡ ngàng vui sướng.
Nhìn Mẫn mặc đồ lạnh to ụ như một con gấu bông, lạch bạch đi trong phòng của khách sạn, Hiệp phì cười. Mẫn thở ra khói, xuýt xoa.
- Lạnh quá đi chồng à.
- Ôm chặt chồng cho bớt lạnh nè.
- Dĩ nhiên rồi.
Hiệp cõng Mẫn đi nhong nhong trong phòng. Mẫn nằm trên lưng anh, cười khanh khách khoái quá, bất ngờ cô phục vụ đẩy cửa bước vào. Té ra gõ cửa mãi không ai nghe, thấy cửa không đóng nên đẩy vào. Cô phục vụ tròn mắt nhìn hai người rồi cười hi hi làm cả hai quê một cục.
Cả hai lang thang từ khách sạn đi ra nhà thờ núi. Cây thánh giá lẻ loi chìm trong sương. Nhìn Chúa cô đơn quá, Mẫn lẩm bẩm. Sương mù quấn chân người đi, loáng thoáng bóng những người dân tộc Mông cầm những món đồ, kiên trì đeo bám khách, bán hàng. Và hai người cũng là đối tượng bị đeo bám bởi họ ngỡ Mẫn là người nước ngoài. Hiệp kiên nhẫn cùng Mẫn chọn những món đồ quần áo, dây vòng... bởi cậu ta nói nhiều thứ rất hay, cần cho công việc thiết kế của cậu. Kết quả cả hai ôm một đống về chất đầy góc phòng trong khách sạn.
Theo lời chỉ dẫn của khách sạn, cả hai thuê xe Honda tự chạy đi chơi, té ra quanh Sapa có rất nhiều cảnh đẹp: Cát Cát, cầu Mây, bãi đá cổ, Tả Phìn... trên con đường đèo quanh co nhìn xuống phía dưới mây bay ẩn hiện trong những thung lũng là ruộng bậc thang, những ngôi nhà ẩn hiện bên sông, bóng những người dân tộc Mông, quần áo sặc sỡ kéo nhau đi đâu đó. Có những đoạn đường vắng lặng đến kinh ngạc, chỉ có tiếng gió reo như thì thầm bên tai người vậy. Cả hai dừng xe chụp ảnh, ngây ngất cùng trời đất.
Đi xuống bản dân tộc, trên dốc núi cao xuống không sao, nhưng khi lên, Mẫn thở phì phò ra tai vì mệt. Cậu ta nhìn quanh rồi nũng nịu.
- Chồng cõng vợ nghe.
Hiệp cũng mệt muốn chết những vẫn chiều, cõng Mẫn lên. Đi được vài mét là cả hai ngã đổ lăn kềnh ra bờ cỏ. Hiệp rên rỉ.
- Mệt quá Mẫn ơi, anh chết nè.
- Anh chết đi, em sẽ nằm đây chết cùng anh.
Một đám khách nước ngoài đi qua thấy hai thanh niên trẻ đang nằm gối đầu lên nhau nhìn rất thơ mộng, vài khách bèn bấm máy ảnh liên tục làm Hiệp hoảng quá lồm cồm bò dậy, mặt đỏ gay. Mẫn nhe răng cười khoái trá hếch mặt tỉnh bơ.
Ruộng bậc thang nhìn từ trên cao như những cung vàng lấp lánh, đẹp mê hồn. Mặc cho Mẫn cản, Hiệp nhất quyết trèo xuống ruộng bậc thang, đứng đo, sau đó leo lên cười hớn hở cho Mẫn biết.
- Mỗi bậc thang cao ngang hông anh em à, nhìn trên cao thấy thấp, té ra không phải vậy.
Mẫn mơ màng.
- Mình mua một ngôi nhà nhỏ rồi lên đây ở anh heng, chẳng ai biết mình là ai, mình sẽ được tự do. Em sẽ là một cô vợ người Mông hàng ngày dệt vải, may áo bán cho du khách nuôi anh.
- Chớ chồng làm gì?
- Làm gì? Thì đấm lưng cho vợ đó.
Khi lên đến Cổng trời, sau khi để Hiệp chụp hình xong, Mẫn leo lên một gò đá cao phía trước, phía dưới là một khoảng trời xanh bao la. Dang rộng hai tay, Mẫn lấy hết sức gào to.
- Ta hạnh phúc quá... hạnh phúc... hạnh phúc...
Những tiếng reo vui hạnh phúc từ trong núi vang vọng trở lại như một lời chúc mừng của núi rừng đến với đôi uyên ương.
- Tự dưng em muốn ôm anh, mình cùng nhau nhảy xuống dưới vực sâu kia nghe?
Mẫn thản nhiên nói, Hiệp phì cười.
- Nè, anh đây, ôm nhảy đi.
- Ngu sao?
Mẫn phá lên cười khanh khách.
Nửa tuần còn lại cả hai đi theo tua du lịch thăm vịnh Hạ Long.
- Hạ Long, ta đến đây.
Vừa xuống xe, nhìn thấy biển, Mẫn gào to khiến nhiều người bật cười. Hầu hết mọi người đều nghĩ cậu ta là Việt kiều.
Con thuyền buồm bồng bềnh trên biển, trong bữa ăn chiều, cả thuyền chỉ có hai người là người Việt còn lại là khách nước ngoài, đủ quốc tịch. Đến đó Hiệp mới nhận ra sự lợi hại của việc biết ngoại ngữ, nhất là tiếng Anh. Mẫn tha hồ nói chuyện với người này người kia trong khi anh thì chịu chết. Mẫn liến láu nói chuyện với một cặp vợ chồng ngồi đối diện trong bữa ăn. Họ là người Pháp, Mẫn cho anh biết thế. Cụng ly, trò chuyện, trước khi chia tay cặp vợ chồng kia nói gì đó, Mẫn cười vẻ e thẹn hạnh phúc. Nhìn họ đi khuất, Hiệp ngờ vực.
Họ nói gì vậy?
Mẫn cười híc híc, mắt híp lại đáng yêu nhưng nhất định không trả lời, càng làm cho Hiệp nghi ngờ. Lúc đôi bên nói chuyện, chẳng rõ Mẫn nói gì, chỉ thấy họ ồ à, sau đó nhìn anh gật đầu lia lịa, nhất là người phụ nữ già, còn bắt tay và xổ ra một tràng tiếng Anh mà Hiệp chịu chết, chẳng biết gì.
Tối, nằm trên giường Hiệp đe, nếu không cho anh biết nội dung cuộc nói chuyện chiều nay là gì thì anh giận. Mẫn nguýt anh rồi nói:
- Vầy nè, họ chúc mình hạnh phúc.
- Chúc mình hạnh phúc? - Hiệp há hốc mồm ra - Là sao?
- Họ thấy mình hạnh phúc, thì chúc mừng mà.
- Em nói gì với họ rồi phải không? - Hiệp nghi ngờ.
- Đâu có đâu...
- Đừng giấu anh.
Đúng là xưa nay Mẫn chưa từng giấu giếm anh điều gì, cậu lí nhí.
- Em nói vợ chồng mình đi hưởng tuần trăng mật từ Sapa đến Hạ Long.
Trời, - Hiệp thiếu điều muốn nhảy dựng lên. Không khoe cái gì tự dưng lại khoe cái vụ nghe vô duyên ghê. Anh biết là Mẫn hạnh phúc, cậu ta muốn chia sẻ hạnh phúc ấy với mọi người nhưng hỡi ơi đây là chuyện tế nhị, lỡ có gì thì sao.
Thấy Hiệp nằm im, nín thinh, Mẫn lay vai anh, nói nho nhỏ.
- Cho em xin lỗi, tại vì ông bà ấy cứ hỏi dồn em. Họ nói thấy hai đứa mình rất hạnh phúc nên nghi... em chối không được nên...
Hiệp vẫn nhắm mắt nằm im giả tảng như ngủ mặc cho Mẫn thanh minh thanh nga mãi, cuối cùng anh giật mình khi nghe tiếng thút thít bên cạnh. Mẫn đang khóc.
- Có người lại khóc nhè kìa.
Mẫn có một thứ vũ khí cực kỳ lợi hại mà xưa nay bao giờ cũng buộc Hiệp đầu hàng nhanh chóng. Đó là khóc, mỗi khi có chuyện gì, hễ cậu ta rơi nước mắt là anh đầu hàng ngay, đầu hàng vô điều kiện vì yêu và lần này cũng vậy thôi.
- Hic, có người đang làm khó tôi nè.
Hiệp xoay qua, lấy tay quẹt nước mắt trên má Mẫn cười.
- Thôi được rồi, anh bỏ qua đó, lần sau mà còn thế nữa... kỳ lắm.
Thấy anh làm hòa, Mẫn thôi khóc, nhìn anh hớn hở ngay. Chợt Hiệp bật cười khúc khích, cậu ta ngạc nhiên.
- Anh cười gì vậy?
- Tân hôn... vợ chồng mình tân hôn từ hồi nào rồi còn gì nữa mà tân hôn.
- Ái... đau...
Hang Sửng Sốt, đảo Cát Bà đón hai người trong tiếng sóng êm đềm yêu thương. Hang đẹp, Mẫn nắm chặt tay Hiệp lang thang trong hang phớt lờ ánh mắt tò mò của nhiều người.
- Kệ họ anh heng?
Mẫn tủm tỉm cười, Hiệp gật đầu. Bỗng nhiên anh muốn ôm Mẫn thật chặt và gào to cho mọi người biết rằng, đây là vợ của anh, đây là tình yêu của cả cuộc đời anh. Nghe Hiệp nói, ánh mắt Mẫn sáng lóng lánh trong đêm.
Nửa đêm ngủ trên thuyền chợt Mẫn tỉnh giấc không thấy Hiệp đâu, cậu đẩy cửa ra ngoài, quấn thêm cái chăn, đi tìm anh. Hiệp cô đơn ngồi lắc lư một mình trên ghế nhìn xuống biển. Biển đêm mùa đông giữa mùa trăng, sáng nhờ nhợ như sữa pha đục. Ánh mắt Hiệp đờ dẫn xa xăm khiến Mẫn sợ. Cậu run run ngồi xuống bên anh, vòng tay ôm chặt lấy Hiệp, thì thầm.
- Có gì không anh?
- Anh thấy mình đang tan dần vào biển em ạ - Hiệp lẩm bẩm giọng xa xăm mơ hồ.
- Nhìn em nè, anh Hiệp - Mẫn nắm lấy anh lay mạnh, bấy giờ Hiệp mới choàng tỉnh, giật mình - Anh bị mộng du hả?
- Đâu có.
- Sao nửa đêm anh bỏ ra đây ngồi một mình rồi lẩm bẩm gì đó? - Mẫn lo lắng hỏi.
Hiệp ôm đầu một chút, rồi thở dài, kéo tay Mẫn đứng dậy.
- Thôi mình vô ngủ đi em.
- Bộ anh mơ hả, có chuyện gì không?
Không muốn Mẫn lo lắng nên Hiệp nhất định không kể cho cậu ta nghe anh đã mơ gì. Đó là những tiếng gọi thì thầm xa xăm đã lôi Hiệp dậy bước những bước chân vô hồn ra ngoài. Những tiếng réo gọi mời mọc hãy đến với ta, hãy đến với ta... nếu Mẫn không bước ra, liệu anh có đến với biển không? Đêm ấy?
Cả hai có một đêm êm đềm trên đảo Cát Bà. Cả hai đi ăn ghẹ, làm lai rai vài chai bia, thú vị nhìn trăng sáng trên biển.
Đang ngồi ngắm biển, chợt máy điện thoại của Hiệp reo, anh lấy ra nhìn số rồi vội vã nghe liền, tiếng anh dạ liên tục. Nhìn gương mặt nghiêm trọng của Hiệp, Mẫn lo lắng.
- Bộ có chuyện gì hả anh?
- Ờ, lãnh đạo phòng mới điện thoại hỏi thăm anh chừng nào hết phép.
- Anh đang nghỉ phép mà.
Hiệp thở dài.
- Anh được kêu về để chuẩn bị tham gia một vụ trọng án, có liên quan đến maphia nước ngoài.
Lần đầu tiên và duy nhất Hiệp tiết lộ cho người yêu biết công việc của anh, nhưng đó cũng là lần cuối cùng.
Nửa đêm, Mẫn mơ thấy mình tụt xuống một hố sâu, thật sâu và cậu cố gắng trong tuyệt vọng trèo lên mà không được. Mẫn kêu gọi tên Hiệp nhưng anh chỉ đứng đó thờ ơ nhìn cậu, rồi lẳng lặng bỏ đi trong tiếng kêu cứu thất thanh trào nước mắt của cậu. Anh Hiệp... Hiệp...
Mẫn giật choàng tỉnh, khiếp sợ, mồ hôi toát ra đầm đìa. Rõ ràng cậu nghe những tiếng khóc nức nở buồn bã của mình trong đêm. Bên cạnh Hiệp vẫn đang nằm ngủ say. Sao gương mặt anh nhìn nhợt nhạt như đã chết. Mẫn ngồi mở mắt trừng trừng nhìn khuôn mặt yêu dấu của mình với một linh cảm xấu, một mai này anh mãi mãi không còn là của mình nữa.
Mẫn gục đầu trên ngực anh, khóc tấm tức trong thầm lặng. Em yêu anh và suốt đời chỉ yêu anh thôi. Không có anh, thế gian này không còn ý nghĩa gì với em nữa, anh có biết điều đó không?
Một cuộc tình kéo dài ba năm, mấy tháng, mấy ngày... cuối cùng cũng chấm dứt trong đau đớn tột cùng? Chẳng phải trời già vốn có thói đánh ghen đó ư?
***
Nguyễn Nguyên làm một chuyến du lịch sang Campuchia và anh tá túc tại nhà bác Hà, một gia đình Việt kiều quen tại thủ đô Phnom Penh. Đây là một gia đình làm nghề buôn bán tại thủ đô từ trước giải phóng 1975 nên quen biết khá rộng, Nguyên hy vọng mấy người con bác Hà sẽ giúp anh tìm hiểu về Bạch Vân. Theo những hiểu biết của Nguyên, trước khi về Việt Nam làm ăn, có thời gian dài Bạch Vân sinh sống, kinh doanh tại Campuchia. Nhưng ông ta kinh doanh ngành nghề gì, lại không có thông tin cụ thể, thế nên Nguyên quyết định sang tận nơi để tìm hiểu. Cũng may việc qua lại giữa Việt Nam và Campuchia hiện nay khá thông thương, Nguyên từng qua chơi mấy lần nên cũng không lạ lắm. Qua giới thiệu của gia đình bác Hà, Nguyên quen với Theary Seng, một người bạn Campuchia vốn là dân làm du lịch nên rất rành tiếng Việt đã sốt sắng nhận giúp khi anh nhờ cậy. Một lý do Theary Seng giúp anh bởi một câu chuyện buồn rằng thời Khmer Đỏ, Theary Seng mới 6 tuổi, phải đi chăn trâu cho trưởng thôn nên không bị vồ đập vào đầu, nhờ quân tình nguyện Việt Nam qua nên mới sống sót trong khi cả gia đình đều đã bị giết hết. Thế nên bao nhiêu năm qua rồi nhưng trong tim anh vẫn mang nặng món nợ với người Việt Nam. Nguyên rất cảm động khi nghe vậy. Theary Seng khoe là quen thân với nhóm người Hoa Triều Châu tại thủ đô Phnom Penh.
Sau đó, Theary Seng thuê một chiếc xe tuk tuk, được kéo bằng xe gắn máy, chạy tiếng nổ nghe ầm ầm chở Nguyên đi thăm thú nơi này nơi kia. Điều làm Nguyên thú vị nhất bởi chiếc xe tuk tuk này gợi nhớ đến hình ảnh xe lôi ở An Giang quê anh hồi những năm đầu 80 của thế kỷ trước và xe lôi ngồi thoải mái hơn chiếc tuk tuk này nhiều. Kể ra chiếc xe tuk tuk là một sự kết hợp hoàn hảo của xứ nghèo này. Chạy một vòng quanh thành phố chỉ tốn khoảng 5 đô-la đi và về. Ngồi trên xe, Theary Seng hăm hở thuyết minh theo thói quen làm hướng dẫn viên du lịch của anh ta.
Cộng đồng người Hoa Phúc Kiến tham gia vào ngành xuất nhập khẩu và ngân hàng, nhiều người Campuchia gốc Hoa giàu nhất thuộc cộng đồng Phúc Kiến. Họ là nhóm đầu tiên ở Campuchia và đã đến đây sớm nhất từ thời kỳ Đế quốc Khmer và sau đó là giai đoạn nhập cư lớn nhất vào thế kỷ 15, cộng đồng Quảng Đông đã thay thế họ để trở thành cộng đồng lớn nhất vào những năm 1860. Tỉnh Kampong Thom vẫn là trung tâm chính của cộng đồng Phúc Kiến, tiếp theo là các tỉnh Xiêm Riệp,Battambang và Kampong Chhnang, thủ đô thì ít hơn.
Bất ngờ xe dừng lại trước một căn nhà xây theo kiểu Pháp, rộng, hai tầng, ẩn sau một vườn cây lớn, có tiếng chó sủa inh ỏi. Theary Seng dặn Nguyên chờ và tiến vào sau khi đánh tiếng bằng một tràng tiếng Campuchia. Nguyên nghe loáng thoáng như tiếng chào hỏi. Nguyên biết tiếng Campuchia chút ít, chưa kể là tiếng Pháp lẫn tiếng Anh cũng kha khá, chính vì thế mà anh rất tự tin sang Campuchia là vậy. Lát, Theary Seng quay lại, vẻ mặt thất vọng cho biết.
- Chủ nhà đi vắng rồi Nguyên à.
- Nhưng Theary Seng tính gặp ai vậy?
- Thì hỏi về Bạch Vân cho Nguyên đó.
Nguyễn Nguyên tí nữa kêu trời không thấu. Đi điều tra mà lại hỏi khơi khơi như vậy có khác nào là tố cáo công việc của mình, Theary Seng quá nhiệt tình thành hại anh rồi. Theary Seng còn vui vẻ cho biết, người chủ này là một người Hoa có uy tín trong cộng đồng Phúc Kiến nên hy vọng sẽ giúp được Nguyên, anh nên chờ vài ngày nữa. Nguyên thở hắt ra, lỡ rồi, anh không muốn làm người bạn nhiệt tình này mất vui nên đành im lặng.
Tranh thủ thời gian rảnh, Nguyên lang thang khắp Phnom Penh, mấy năm không quay lại anh nhận thấy thủ đô có nhiều nhà cao tầng, thật lạ là vô số xe máy cổ lỗ sĩ không biển số tràn ngập trên đường phố, dấu tích của một xứ nghèo, nhưng cũng đầy những xe hơi sang trọng như Camry, Lexus... Xe hơi ở đây không có bãi riêng, có thể đậu bất kỳ đâu, cạnh xe máy, tuk tuk, xe xích lô. Lạ thay xe hơi ở đây được ưu tiên đậu trên lề đường, và nơi nào càng có bảng ghi “No parking” thì nơi đó xe hơi sẽ đậu nhiều nhất, rất lạ. Thủ đô Phnom Penh về đêm lung linh và tráng lệ nổi bật lên hình ảnh của Hoàng Cung, được xây dựng theo kiến trúc cổ của người Khmer. Nếu ra ngoài thủ đô một chút, trên xa lộ, thỉnh thoảng sẽ có một chiếc xe đò vụt qua rất nhanh. Người ngồi lổn nhổn sau đuôi xe và đặc biệt là trên mui xe luôn đầy hàng hóa lẫn vài người ngất ngưởng. Ngồi trên nóc xe đò là nét rất đặc trưng của xứ sở thốt nốt này. Một bác tài xế bản địa cho Nguyên biết, nếu ngồi trên mui xe như thế này thì sẽ tốn ít tiền hơn. Anh bật cười.
Anh lang thang đi bộ trên đại lộ Preah Sihanouk nối thẳng ra phía sông Mekong đèn sáng rực rỡ. Anh dừng chân rất lâu ở ngã tư cắt hai đại lộ lớn nhất Norodom và Sihanouk nơi có tượng đài Độc lập do một kiến trúc sư người Campuchia thiết kế và được xây từ năm 1958. Đó là một tháp nổi hình khối lập phương với kiến trúc đặc trưng Khmer, khác hẳn tượng đài Tưởng niệm Quân Tình nguyện Việt Nam ở công viên trung tâm thủ đô Phnom Penh. Anh đến và nhìn mãi mấy pho tượng những người lính quân tình nguyện Việt Nam đứng cùng một em bé gái, dưới mái vòm cong, tự hỏi, biết bao nhiêu chàng trai Việt Nam đã nằm xuống để có tượng đài này? Thủ đô Phnom Penh còn hút khách du lịch bởi khu phức hợp khách sạn vui chơi giải trí NagaWorld, rất tiếc anh không có hứng thú đến đó.
Trong khi chờ đợi Theary Seng giúp Nguyên tiếp xúc với “ông chủ” người Phúc Kiến nào đó, Nguyên cũng tự tìm nguồn thông tin riêng mà anh có.
Một buổi sáng, sau chầu café tự pha, Nguyên đội nón phớt, đeo kính đen, mặc bộ đồ bốn túi, lững thững đón xe đến chợ Tuol Tom Pong, nằm khá cách biệt với khu trung tâm thủ đô Phnom Penh, nhưng lại nổi tiếng là một trong những trung tâm mua bán các loại đồ cổ sầm uất nhất của cả vùng Đông Nam Á. Tại đây Nguyên có thể gặp những tay chơi đồ cổ có máu mặt ở khắp mọi châu lục đổ xô về săn lùng các loại đồ cổ từ cổ chí kim cùng với cảnh tấp nập, nhộn nhịp người mua, kẻ bán. Lần trước, Nguyên đã xâm nhập vào khu chợ đồ cổ này để tìm hiểu thông tin về những đường dây lừa đảo hàng đồ cổ theo yêu cầu của khách hàng. Nhờ vậy mà Nguyên quen với C. một gã đàn ông khó đoán tuổi tác, mỗi khi hỏi, C. đều nhe hàm răng vàng khè khói thuốc nói một tuổi khác nhau. Bản thân C. cũng chẳng biết mình bao nhiêu tuổi, cha mẹ là ai, sao lại sinh sống buôn bán tại xứ chùa Tháp này. Cuộc đời C. là một trường thiên tiểu thuyết, anh ta quả quyết vậy. Thôi anh ta là ai, kệ anh ta, Nguyên không quan tâm, nhưng vì là một trong những trùm buôn bán đồ cổ khét tiếng tại khu chợ Tuol Tom Pong với chân rết tỏa khắp vùng châu Á, nên C. cực kỳ thạo tin, thứ gì anh ta cũng có thể biết, kể cả chính trị.
Cả khuôn viên khu chợ Tuol Tom Pong cùng với con đường “cổ vật” 450 nằm bên hông ngôi chợ như một “mê hồn trận” đồ cổ với cả thảy gần 400 gian hàng, cửa hàng lớn, nhỏ chuyên bán đầy ắp các loại cổ vật đủ mọi chủng loại. Các mặt hàng như các cồng, chiêng, các bức tượng Phật cổ được đúc bằng đồng của Campuchia, Lào, Myanma, thậm chí có cả của Ấn Độ, Trung Quốc... các loại thố, địa, bình gốm đến các bức tượng voi thần Indra, các phù điêu Apsara... được quảng cáo là những cổ vật có niên đại gần 2000 - 2500 năm hoặc có niên đại từ thế kỷ 13, 14... Nhiều loại súng, đao, kiếm, dao, vũ khí cổ của người Thái Lan, Lào, Campuchia và cả của Việt Nam được bày la liệt trông giống như những phòng trưng bày thu nhỏ.
Vừa xuống xe, chiếc máy điện thoại rung, anh mở máy, tiếng C. vang lên.
- Có hai người đang bám theo ông đấy - Nguyễn Nguyên giật mình, tiếng C. nói tiếp - Đừng nhìn, cứ đi thẳng vào trong chợ, có người giúp ông.
Nguyên lững thững đi vào trong chợ, một thằng bé người Campuchia tuổi khoảng 13, 14 xuất hiện phía xa, vẫy tay ra hiệu Nguyên theo nó. Rất nhanh hai người ngoặt qua ngoặt lại và biến mất sau một dãy nhà lụp xụp.
C. đang có khách. Anh ta đang thỏa thuận mua bán một pho tượng cổ với một nhóm khách người nước ngoài. Đủ thứ tiếng vang lên, Campuchia - Việt Nam, tiếng Anh lẫn tiếng Pháp - Nguyên nghe, cố nín cười.
Cuối cùng đám khách trả tiền, hỉ hả đi ra, vẻ mặt ai cũng rạng rỡ, hài lòng.
- Pho tượng Phật Tada ấy có thật từ thế kỷ 13 ư?
- Giả đấy - C. thản nhiên nói - Nếu có tượng Phật Tada thật, làm sao có giá ấy?
Nguyên cười:
- Tôi cũng đoán thế.
- Khách họ cũng thừa biết thế, bởi đồ thật làm gì có giá đó.
Sau khi người giúp việc bưng nước ra uống, C. nhìn Nguyên.
- Thám tử, ông đang điều tra gì mà cộng đồng người Hoa Phúc Kiến ở đây báo động vậy?
- À... - Nguyên tóm tắt chuyện mình nhờ Theary Seng hỏi thăm vài tin tức về Bạch Vân khi ông ta còn làm ăn tại Campuchia.
C. nheo nheo mắt nhìn Nguyên, lắc đầu.
- Ông đã làm một việc dại dột rồi, người Hoa họ vốn có truyền thống bảo vệ nhau rất kỹ, tự dưng ông khơi khơi hỏi về người của họ, làm sao họ nói?
Nguyên thở dài kể lại toàn bộ câu chuyện, C. phì phèo chiếc tẩu, gật gù, lẩm bẩm.
- À ra vậy.
C. hất hàm:
- Thế bây giờ ông cần gì?
- Bạch Vân và những hoạt động của ông ta tại Campuchia thời gian qua.
C. gật gù nói:
- Chắc ông đã nghe đến cái tên Trần Khải Lễ và Trúc Liên Bang chứ?
- Có - Nguyên đáp gọn.
- Mọi chuyện nó ở đây đấy.
Theo thống kê của báo chí, tôi được biết trên toàn tuyến biên giới Campuchia - Việt Nam có đến 40 casino nằm trên đất Campuchia. Trong khi đó có đến 24 casino nằm tại biên giới Tây Ninh, Việt Nam với các tỉnh Svay-Riêng, Karatíe, Kong Pong Cham Vương quốc Campuchia. Con bạc từ Việt Nam đi sát phạt chủ yếu đi qua cửa khẩu Mộc Bài, tỉnh Tây Ninh để đến Bavet, tỉnh Svay-Riêng, Campuchia, vào chơi bài tại các casino: Winn, Le Macao, Chateau, Las Vegas Sun hay Titan King. Nơi đây từng là những địa chỉ đau buồn của các con bạc Việt Nam.
Nghe C. nói vanh vách đến nỗi Nguyên cảm tưởng anh ta là nhà điều tra phá án mới phải. C. nhìn Nguyên hất hàm.
- Ông đã vào sòng bài mấy nơi này chưa?
Nguyên gật đầu, anh từng xâm nhập vào vài sòng bài điều tra về mấy “quý bà” mê cờ bạc dẫn đến tán gia bại sản.
- Có vào bên trong sòng bạc Nguyên đã thấy tại đây là một “xã hội đỏ đen” bày ra trước mắt, đông nhất là các bàn baccarat, sau đó là roulette và black jack với khoảng 70% con bạc là phụ nữ. Casino Winn, điểm đến của một số công ty chuyên tổ chức cho khách du lịch xuyên quốc gia và đánh bạc nên được thiết kế rất đẹp với 2 gam màu vàng, đỏ trên thảm và ghế ngồi, dễ làm cho người đến chơi bạc hay tham quan có cảm giác hưng phấn, quên mất cả giờ giấc của ngày và đêm. Hồi cử anh đến mấy sòng bạc này, sếp nhắc đi nhắc lại là hãy cẩn thận. Nguyên bật cười, ông cứ làm như anh là trẻ con không bằng. Nhưng đến rồi Nguyên mới nhận ra những lời dặn của ông là không thừa. Không cẩn thận rất dễ rơi vào mê hồn trận ở đây, hết sạch tiền là chuyện thường, chưa kể kéo theo những hệ lụy khác.
Cứ vào ngày cuối tuần, hàng dòng người xếp hàng trước cửa khẩu Mộc Bài làm thủ tục nhập cảnh sang Campuchia, cùng những chuyến xe chở khách “được bảo kê” qua cửa khẩu mà không phải làm thủ tục ngay, có thể dễ dàng nhận ra trong số đó đến quá nửa người mặt mũi bịt kín khẩu trang, họ chỉ tháo ra khi vào làm thủ tục nhập cảnh. Khi vào sòng rồi, người ta vứt bỏ tất cả những vẻ đạo mạo đạo đức lẫn mỹ miều son phấn, tất cả đều là niềm đam mê điên cuồng cờ bạc để rồi dẫn đến nợ nần, tù tội lẫn các tội phạm khác... Rất tiếc những sòng bài này vốn được nhà nước Campuchia cho tổ chức công khai, xem như là một nguồn thu.
Sau khi nghe Nguyên kể lể, C. nói khẽ:
- Hầu như tất cả những sòng bạc này đều liên quan đến xã hội đen do từng băng nhóm này kia bảo kê. Xưa nay cờ bạc và xã hội đen vốn là một bàn tay hai mặt.
Nguyễn Nguyên gật đầu, điều đó quá rõ.
Một số sòng lớn, có tên tuổi là do Trúc Liên Bang quản lý, dưới quyền của Trần Khải Lễ, nhưng tổng đại diện của ông ta là Bạch Vân.
- Ừm...
- Theo tôi hiểu, không đơn giản là cờ gian bạc lận tại các sòng này, hình như - C. lưỡng lự suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói - Họ còn có những nguồn thu khác từ những sòng bài này.
- Nguồn thu gì?
- Cờ bạc là gian lận, ông biết chứ?
- Dĩ nhiên - Nguyễn Nguyên gật đầu - Nhưng ngoài gian lận nhất định bọn họ còn có những gì khác nữa, tôi nghĩ vậy, rất lớn.
C. tặc lưỡi, lắc đầu.
- Thôi, tôi không đi sâu vào vụ này đâu ông Nguyên ạ - Anh ta nhe hàm răng vàng khè ám khói thuốc, cười - Tôi có hai vợ, bảy đứa con, nuôi chúng cực khổ lắm. Tôi muốn sống để làm ăn, thông cảm cho tôi. Ông hãy tự tìm hiểu đi.
Nguyễn Nguyên gật đầu, anh hiểu rằng C. nói thật, không nên ép anh ta làm gì. Dù sao những thông tin của C. cung cấp cũng đã hé mở cho anh nhiều điều về Bạch Vân.
Tiễn anh ra cửa, C. nói nhỏ.
- Hãy cẩn thận, hết sức cẩn thận, ông đang chơi với lửa đấy.
Quay lại C. nói một tràng tiếng Campuchia. Chú nhỏ lúc nãy xuất hiện, nó dẫn Nguyên lắt léo qua mấy khúc cua chợ, ẩn trong đám đông để rồi Nguyên xuất hiện phía bên kia chợ.
Thằng bé đen thui, có đôi mắt đen sáng long lanh, khi tiễn anh, bất ngờ nó nhe răng cười để lộ hàm răng trắng đều như hạt bắp, nói câu tiếng Việt:
- Chào chú.