- 4 -
Những lời hướng dẫn của nhà ngoại cảm B. rất trùng khớp với hiện trạng của nghĩa trang liệt sĩ, từ hàng cây, các ngôi mộ... khiến Nguyên rất kinh ngạc, cứ như B. đang ngồi trước mặt chỉ dẫn vậy, điều này làm anh sởn gai ốc.
Ngôi mộ được đào lên nhanh chóng. Khi đưa hài cốt liệt sĩ vô danh về, tất cả đều được đặt trong một cái hòm nhỏ gồm cốt liệt sĩ lẫn tất cả những gì tìm thấy được như vật dụng, tư trang còn sót lại.
...Hài cốt thiếu một xương đùi phải vì hồi đó bị xe tăng nghiền nát... - Tiếng B. vang lên rành rọt, có tiếng người rú lên khe khẽ, quả nhiên bộ cốt này mất xương đùi thật. Những hướng dẫn khác mà người nhà làm theo, quả đúng như vậy...
Đại tá Sáu Rảnh xăm xăm đi lại, ông ngồi xuống, lần mò trong đống đồ sót lại của liệt sĩ, bỗng nghe tiếng ông kêu lên thất thanh.
- Đúng Điều rồi, đúng nó rồi...
Và khóc òa. Tiếng khóc của người đàn ông trầm đục nghe đầy đau đớn.
Khuôn mặt người cháu nội đầu của má Chín Lan suốt nãy giờ vẫn lạnh tanh vô cảm mặc dù từ bà nội cho đến gia đình ai cũng đang khóc nức nở. Ánh mắt của ông như nói với Nguyên rằng ông chẳng tin tưởng chút nào, làm việc này một cách bất đắc dĩ, vì bà nội của mình thôi. Nguyên rất bất mãn, nhưng đến khi nghe đại tá Sáu Rảnh kêu lên vậy, ông nhào tới, đại tá đưa cho ông một chiếc đồng hồ mặt vỡ.
Cái nầy của chú, trước trận đánh, Điều mượn của chú để căn giờ cho chính xác... ai dè...
Bấy giờ gương mặt vị quan chức này mới giãn ra và ông đưa tay chặn nước mắt, miệng lầm bầm gì đó.
Tiếng nhà ngoại cảm B. vang lên vẻ đắc ý, trúng rồi phải không, giờ để thầy gởi đến cho mọi người một cơn mưa cho mát heng?
*
Quen và yêu Yang Cheng một thời gian, dần dần Phố Hoài cũng cảm nhận được anh là một người rất lạ lùng, khó hiểu và cô không thể kiểm soát được người yêu của mình. Yang Cheng đồng ý ở lại Việt Nam tham dự vài dự án về âm nhạc đường phố, là một nghệ sĩ khá có tên tuổi nên việc Yang Cheng tham gia khiến những nhà tổ chức rất phấn khởi, nhân đó mà khuếch trương kêu gọi thêm sự tài trợ của những nhà hảo tâm trong lẫn ngoài nước. Từ khâm phục đến yêu là con đường ngắn để cô sinh viên Phố Hoài ngả vào vòng tay Yang Cheng. Sau một thời gian yêu, Hoài mới nhận ra rằng cô hoàn toàn không hiểu gì về Yang hết. Anh ta đi đâu, làm gì, thậm chí sống ở đâu cô cũng hoàn toàn không biết và có vẻ như Yang cũng không muốn chia sẻ điều đó với cô. Người tình của cô luôn chứa chất những cảm giác lành lạnh ngay cả khi đang làm tình, điều đó làm Phố Hoài buồn rầu. Cô gái nào yêu mà chẳng muốn tiến xa hơn nữa, có điều giờ thì Phố Hoài nhận ra rằng mình khó có thể giữ nổi trái tim của anh. Cô luôn linh cảm xấu rằng một ngày nào đó Yang sẽ biến mất không dấu vết, cô cố níu giữ nhưng cô bất lực. Chính vì vậy mà Phố Hoài không hề giới thiệu Yang với gia đình mình lẫn người chị họ Tuyết Lan. Cô sợ họ hỏi về Yang trong khi thật tình cô biết về anh ta quá ít.
Sau chuyến đi thăm căn nhà cổ của dòng họ Huỳnh ở cù lao Mơn về, Yang có nhiều cử chỉ lạ lùng, lúc thẫn thờ ngây ngất, lúc buồn rầu bực dọc và nhiều lúc không ai hiểu nổi anh ta nghĩ gì. Sau nhiều lần gạn hỏi cuối cùng một lần uống café Yang Cheng mới chịu tiết lộ cho Phố Hoài biết rằng, anh ta có một người anh trước kia ở Việt Nam, con cháu của dòng họ Huỳnh và sau này đã xuất cảnh qua Mỹ nhưng không may anh ta đã qua đời vì tai nạn giao thông.
- Như vậy anh cũng là người Việt Nam sao?
Phố Hoài ngạc nhiên kêu lên, Yang nhe răng nở nụ cười thật dễ thương với ánh mắt nồng nàn quyến rũ.
- Em không tin anh?
- Vậy quan hệ của anh với dòng họ Hoàng…
Yang Cheng xua tay ra hiệu đừng hỏi nữa làm Phố Hoài cụt hứng. Yang là vậy, lúc nào anh ta cũng bí ẩn.
- Chuyến về Việt Nam lần này, anh muốn đi thăm lại các nơi mà anh trai anh từng sinh sống, làm việc.
- Nhưng để làm gì? – Phố Hoài buột miệng.
- Làm gì ư? – Yang nhún vai rất nghệ sĩ – Anh trai anh trước khi mất có cho biết, anh ấy còn nợ vài món nợ ân tình tại Việt Nam, nên anh muốn rõ và em giúp anh chứ? – Ánh mắt Yang xoáy sâu nhìn Hoài.
Còn rất nhiều câu hỏi thắc mắc của Phố Hoài nhưng những câu hỏi đó nấc nghẹn trong miệng bởi cô biết tính của Yang, nếu muốn nói là anh ta sẽ nói ngay, còn không, hỏi cũng vô ích.
- Em sẽ cố - Cô gái dè dặt.
Yang cầm bàn tay Hoài, bóp nhẹ, đưa lên môi hôn sâu, rồi mỉm cười.
- Anh tin là em sẽ giúp được anh mà.
Nụ hôn ấy như một liều morphine đã làm cô gái vững tin lên rất nhiều. Cô nhoẻn miệng cười, nhìn anh.
- Em sẽ bắt đầu từ đâu?
Yang Cheng thong thả thông báo cho cô từng địa điểm cần tìm đến, thậm chí Yang còn chỉ Hoài cách hỏi như thế nào để người đối diện không nghi ngờ gì. Phố Hoài cảm giác mình như một thám tử khi cô dò hỏi tìm đến những nơi mà người anh của Yang từng sinh sống. Mỗi khi nghe Hoài báo tin, ánh mắt Yang Cheng sáng lên vui vẻ và thưởng cho người yêu một nụ hôn mềm môi đến rã rời.
Nửa đêm, Yang Cheng bỗng cảm thấy lành lạnh, anh ta mở mắt nhìn quanh theo thói quen. Yang tung nệm, nhỏm người dậy chợt khựng lại khi phát hiện sát bên cửa sổ, bóng một người đàn ông đang ngồi chập chờn mờ ảo. Thoáng lạnh người, tỉnh hẳn, Yang khẽ kêu lên.
- Là anh sao?
Bóng trắng không trả lời, ngồi cúi đầu vẻ ủ rũ.
- Em đã tìm về nơi anh em mình từng sinh sống hồi nhỏ, thấy ảnh cả gia đình mình, trong đó có anh và em.
Yang thở dài. Một tiếng nói âm u phất phảng của người đàn ông phát ra nghe thật buồn thảm.
- Anh đã đi tìm, đi tìm mãi nhưng không thấy anh ấy đâu hết… hãy giúp anh, hãy giúp anh…
Giọng người đàn ông nghe sũng nước mắt, xa vời vợi, Yang chưa kịp trả lời thì bóng người anh biết mất.
Yang giật nẩy người tỉnh giấc, mở to mắt nhìn trừng trừng trong màn đêm. Bên cạnh anh, Phố Hoài vẫn đang ngủ thở nhè nhẹ. Mình mơ sao, anh ấy về thật sao. Yang liếc ra cửa sổ, tấm mành cửa bay phất phơ trong gió mà nhìn xa rất dễ lầm tưởng là một bóng người đang ngồi.
Thế ai đã nói chuyện với mình vừa rồi, mơ sao, mơ hay thật, thật hay mơ? Người đàn ông bối rối ôm đầu.
Đêm. Trăng nhạt.
*
Căn nhà nằm trong hẻm, sau mấy lần bẻ tay lái chiếc xe gắn máy hết quẹo qua quẹo lại đến toát mồ hôi, thậm chí vài lần suýt đụng người chạy ngược chiều, Nguyên mới dừng xe trước căn nhà ba tầng cao chót vót. Nhà nhìn thật cao, dáng ngất nghểu như một gã say đang ngật ngưỡng bước đi vậy. Mùi hương trầm thơm thoang thoảng từ trong tỏa ra làm Nguyên nhảy mũi, khụt khịt. Anh dừng xe, vẻ ngán ngẩm. Chưa bao giờ trong nghề thám tử điều tra của mình mà Nguyên phải vời đến thế giới tâm linh ngoại cảm cả, nhưng giờ thì có.
Nguyên thận trọng đẩy cánh cửa ló đầu vào trong.
Phòng khách khá hiện đại với bộ salon lớn bọc da báo giả, lốm đốm, bắt mắt. Một cây đàn piano vương giả nằm góc nhà, tủ kính trưng nhiều mặt nạ các kiểu cho thấy thú vui khá lạ của chủ nhà. Nhà vắng lặng. Nơi này không giống như những nơi ở của các nhà ngoại cảm khác mà anh từng biết. Bao giờ cũng lô nhô lố nhố những người với người, mùi nhang khói đặc quạnh lẫn tiếng sụt khóc than râm ran âm ỉ khắp nơi. Thỉnh thoảng vài vong hồn nào đấy về nhập, kẻ khóc người cười lẫn tiếng chê trách ầm ĩ. Ấy là đặc điểm thường thấy ở các trung tâm ngoại cảm mọc lên nhan nhản khắp đất nước này, đặc biệt là phía Bắc.
Một người đàn ông trán hơi hói, đeo kính trắng, tướng người tầm thước, mặc áo sơ mi quần tây, từ trong nhà bước ra. Vì có người quen giới thiệu trước nên ông ta không có vẻ e dè khi gặp Nguyên. Nhà ngoại cảm B. chìa danh thiếp ra trước mặt Nguyên làm anh ngỡ ngàng, té ra ông ta đang giảng dạy tại một trường đại học khá danh tiếng của thành phố.
Phó giáo sư B. ngồi xuống vẻ trịnh trọng và chẳng cần Nguyên hỏi gì, nói luôn về những hoạt động của trung tâm ngoại cảm nghiên cứu tiềm năng con người mà ông đang tham gia từng được Bộ Lao động – Thương binh và Xã hội tặng bằng khen cho nhiều cá nhân thuộc các bộ môn của trung tâm, chưa kể là các cơ quan chức năng khác luôn đánh giá những nỗ lực không mệt mỏi của những người có khả năng đặc biệt.
Thám tử Nguyễn Nguyên có cảm giác như B. đang đọc một bản báo cáo thành tích soạn sẵn với chất giọng du dương trầm bổng khá truyền cảm. Anh, nhân lúc ông ta ngừng nghỉ lấy hơi để đọc diễn văn nữa, lập tức xen vào bằng một câu hỏi:
- Vậy dựa vào cái gì để phân loại so sánh giữa các thế hệ những nhà ngoại cảm, thưa giáo sư.
Phó giáo sư B. trịnh trọng nhìn Nguyên:
- Thật ra sự phân loại thế hệ các nhà ngoại cảm cũng chỉ có tính chất tương đối, chủ yếu dựa trên phương pháp mà các nhà ngoại cảm sử dụng và khả năng hoạt động của chính họ.
- Tôi không hiểu.
- Nếu như thế hệ các nhà ngoại cảm trước đây thường có được khả năng đặc biệt do bị một tác động về mặt sinh học như trường hợp Phan Thị Bích Hằng bị chó dại cắn mà không chết, hay như trường hợp nhà ngoại cảm Đỗ Bá Hiệp bị thương trong chiến tranh thì hiện nay, nhiều trường hợp nhà ngoại cảm có được khả năng do được sự giúp đỡ như Lê Trung Tuấn, hoặc cả được giúp đỡ và luyện tập như Dương Mạnh Hùng, Nguyễn Thị Thùy khi lên thường xưng là “ông” Hằng… – B. vung tay diễn giải – Như vậy sự phân loại còn phụ thuộc vào chính hành động của các nhà ngoại cảm.
Nguyên ngán ngẩm khi nghe, vì nói chung anh không hứng thú lắm với ba cái công việc ngoại cảm đầy trừu tượng mông lung này.
- Nhà ngoại cảm chúng tôi là cầu nối tâm linh giữa hai thế giới hữu hình và vô hình.
- Thế giới vô hình là gì, là những linh hồn sao? Nguyên bâng khuâng tự hỏi. Dường như đoán biết trong đầu anh đang suy nghĩ gì, B. nói vẻ tâm sự.
Trong đám đông vô hình vây quanh chúng ta thì những linh hồn cao thượng ít, họ thường ở những nơi thanh nhẹ, chỉ xuất hiện khi nào cần giúp đỡ cho sự thăng tiến của chúng ta và chỉ giao tiếp với những người có tâm ý trong sạch. Còn đại đa số cũng như ở cõi trần này là những linh hồn thấp kém, còn thiết tha đến vật chất, nên quanh quẩn gần đám người tạp trong đời sống thể xác. Họ ảnh hưởng đến những người tâm hồn yếu ớt, có khi thúc đẩy người này làm những điều dại dột. Cho nên chúng ta cần phải rất dè dặt trong việc tiếp xúc với những linh hồn này.
B. nhún vai vẻ rất kịch.
- Một khi linh hồn thoát ra khỏi thể xác vật chất và khoác cái vỏ thanh nhẹ sẽ không còn lệ thuộc vào những sự câu thúc trần gian, chúng ta cũng không trông thấy được, không đụng chạm được. Linh hồn một người khi đã lìa khỏi xác thịt đi vào không gian, sẽ lại sinh ra ở một đời sống khác, bắt đầu lại cuộc tranh đấu để sinh tồn, cuộc tranh đấu cần thiết cho sự tiến hóa.
Nghe ông ta nói, Nguyên thấy mình bắt đầu rơi vào một thế giới bồng bềnh không trọng lực, anh như mất tri giác không phân biết được hư thực nữa. Phó giáo sư B. liếc anh rồi nói tiếp bằng một giọng nói truyền cảm.
- Tôi là người có trực giác siêu hình, nói thế nào để anh hiểu bây giờ? Nó chính là sự diễn tả tổng hợp của trí tuệ và bản năng mà nhờ đó con người chúng ta hiểu được bí mật của thực tại luôn sống, chuyển động. Với tôi, mọi việc xảy ra như thể một ý tưởng, bỗng nhiên mang hết trọng lượng của nội dung tiềm ẩn để nhờ đó mà mọi sự liên quan đến tâm linh của tôi được sáng tỏ để đi đến những kinh nghiệm thần bí.
Cách nói chuyện của vị phó giáo sư B. này tỏ ra khá rối rắm, mờ ảo, ông ta đang dựa trên quan điểm của Berkeley rằng khi lột bỏ mọi khoa học, mọi trí tuệ và đưa ra những ý tưởng trừu tượng, tự nhiên được thanh lọc như thế trở thành tương quan giữa tôi và thượng đế, tức tâm linh.
B. nhấn mạnh.
- Kinh nghiệm thần bí với những chứng cứ duy lý đã gặp phải sự phản biện của một số tinh thần tôn giáo, đặc biệt những nhà thần bí vì theo họ Thượng đế là một hữu thể có ngôi vị, được cảm nhận trong sự Hiệp thông thần bí, không liên quan gì đến những cách suy nghĩ trừu tượng và duy lý. Từ kinh nghiệm thần bí, tôi gạt bỏ một số hình thức tâm thần cuồng loạn, bệnh hoạn… bởi kinh nghiệm thần bí không giống như những kinh nghiệm siêu hình vì không đem lại nguyên lý cho một triết học, nhưng nó đem lại một xác tín và một sức mạnh làm biến đổi nhân cách, được diễn tả thành hành động mà không quan tâm đến một hệ thống hợp lý hay sự giải thích duy lý. Vì thế kinh nghiệm thần bí là một kinh nghiệm tôn giáo, tâm linh và không thuần túy siêu hình.
- Vậy theo giáo sư – Nguyên bối rối – đang có chăng một thế giới khác đang tồn tại song hành bên cạnh chúng ta?
- Khi chúng ta đồng hóa niềm tin tâm linh với những sức mạnh huyền bí lan tỏa khắp vũ trụ này, tâm thức tiền luân lý chúng ta đã cho phép người chết được tham dự vào cuộc sống này, cái mà người sơ khai gọi là “Mana”, nghĩa là sức mạnh siêu nhiên không rõ ràng xâm nhập thế giới này.
Chúng ta đang nói đến thế giới khác, thế giới mà có thể thấy ma xuất hiện những khi chập choạng chiều xuống lẫn trong đêm khuya thanh vắng nửa đêm tiếng cú gọi hồn lẫn tiếng chó sủa đuổi theo những linh hồn lang thang đâu đó. Khi mà trong giấc ngủ ta sẽ thấy những người mà biết chắc là họ đã chết rồi. Trong tiếng Anh có “spirit” và trong tiếng Đức có “geist”, vừa nghĩa là tinh thần vừa nghĩa là linh hồn. Rất có thể một sinh vật nào đó có linh hồn có thể tách ra khỏi thể xác lúc ngủ hoặc sau khi chết đang đi đâu đó và vô tình gặp chúng ta. Thế giới của những linh hồn là thiên đàng, là cực lạc thế giới, mà cũng có thể là địa ngục tội lỗi. Nó chính là thế giới của sự sống sau cái chết, thế giới của những điều huyền bí khoa học và lý trí chúng ta không thể giải thích nổi, tất cả có thể được gọi là thế giới tâm linh.
Nguyên thấy ớn lạnh, bất giác nhìn quanh. Anh cứ như thấy có những “ai” đó đang đứng ngồi bên cạnh mình. Tỏ như không thấy điều đó, ngả người trên ghế, vẻ mặt tư lự, B. lẩm bẩm chuyển sang vấn đề tâm linh.
- Tất nhiên Karl Marx và những đồng chí duy vật vô thần của ông, Sigmund Freud, Jean-Paul Sartre, George Santayana… bằng tư duy, bằng lý trí, họ sẽ không tin lắm vào thế giới tâm linh. Họ sẽ khẳng định rằng nhân loại sẽ tìm thấy những bằng chứng chống lại những luận thuyết tâm linh. Tuy nhiên từ Hữu thần luận, cho đến chủ nghĩa vô thần, thuyết bất khả tri… đều có thể dẫn đến giáo điều. Với Hữu thần luận, đó là khả năng chứng minh sự tồn tại của Thượng đế, tức là tâm linh. Những người theo chủ nghĩa vô thần thì khả năng chứng minh ngược lại. Còn những người theo thuyết Bất khả tri sẽ cho rằng chẳng qua nhận thức của chúng ta bất lực trước một thế giới tâm linh mà thôi. Thế nên mỗi cá nhân chúng ta phải tự quyết định lấy niềm tin của chính mình xét theo những hiểu biết, nhận thức của chính chúng ta. Có thế giới tâm linh chúng ta sẽ thấy cuộc đời mình có ý nghĩa hơn. Đó chính là sự giúp đỡ, an ủi ở một thế lực siêu nhiên, thần bí, có thể là Chúa, là Phật, là Ala, là Thượng đế tối cao nào đó. Tâm linh chính là nỗi sợ hãi xen lẫn những khát khao vươn lên trong chúng ta. Là sự quy phục nhưng còn là sự đấu tranh với cái ác để giữ cái thiện trong tim mỗi chúng ta. Là quan hệ nhân quả với nhau như cánh bướm đập ở Brazin có thể gây nên một cơn bão ở Trung Quốc.
Tạo hóa đã đặt ra cho con người một nghịch lý vĩ đại mà không bao giờ con người có thể vượt qua được. Đó là mối quan hệ giữa cái hữu hạn và cái vô hạn bởi con người chỉ tồn tại hữu hạn và tất cả đều phải chết. Trong khi con người luôn khát vọng được sống bất tử, muốn trở thành vô hạn. Tâm linh hay tôn giáo đã xuất hiện từ đây. Thế nên Triết gia Socrate nói rằng: “Cuộc sống là chung cho mọi cây cỏ nhưng chỉ con người mới có linh hồn”. Tâm linh chính là dấu hiệu chủ yếu để phân biệt giữa con người với con vật. Tâm linh con người chính là những ước mơ hoài bão to lớn mang tính thần thánh, những khát vọng mơ mộng đến mức viển vông nhưng đều hướng thiện để vươn tới sự tuyệt đối vô hạn, toàn năng siêu việt. Tất cả những cái đó đều không có trong thế giới hiện hữu của chúng ta nên đã trở thành sự thiêng liêng huyền ảo nhiều màu sắc lung linh đối với con người. Thế giới tâm linh là thế giới của sự linh thiêng huyền thoại.