← Quay lại trang sách

- 6 -

Sau mấy ngày đeo bám theo xe ô tô, một hôm hắn phát hiện không hiểu vì lý do gì mà Bạch Vân chỉ có một mình trong xe ô tô cùng tên lái xe. Cơ hội đến, mắt sáng rực như mèo rừng, Bạch Hổ đầu đội chiếc mũ bảo hiểm che kín mắt, ngồi trên chiếc xe tay ga, vọt bám sát theo, phát hiện phía trước có một người phụ nữ đang chở con, tay lái loạng choạng chạy trước chiếc xe ô tô, hắn nhấn ga lướt xe lên và co chân đạp vào ống khói xe Honda của cô ta, nhưng nhìn bề ngoài như một cú va quẹt. Người phụ nữ vì tay lái yếu nên ngã sóng soài, mẹ văng một nơi, con một nơi. Khá khen cho tên lái xe của Bạch Vân, chiếc xe rít lết bánh trước khi ngừng trước thân hình người phụ nữ, cô ta quá khiếp sợ nên ngất lịm đi. Nếu là tài yếu tay lái, bảo đảm chiếc xe ô tô này đã trườn qua cô ta rồi. Trong khi đó, Bạch Hổ vứt nhanh chiếc xe bên lề đường, hắn lập tức áp sát chiếc xe ô tô của Bạch Vân ngay. Trong đám đông nhốn nháo la hét, hắn thò tay kéo mạnh cánh cửa xe ô tô phía sau để bật ra, nhưng cánh cửa bị khóa phía trong cứng ngắc. Theo tính toán của hắn một là khi cánh cửa bung ra, lấp tức hắn trườn vào trong và hạ sát Bạch Vân ngay. Hoặc Bạch Vân thấy tai nạn, thế nào cũng mở cửa bước ra, lúc đó hắn đã trờ bên và tìm cách hạ thủ liền. Cả hai cách này đều dựa vào yếu tố bất ngờ và tay nghề cao của một sát thủ như hắn, chứ bản thân Bạch Vân cũng là cao thủ võ thuật, giết gã không phải dễ. Tuy nhiên Bạch Hổ thất vọng, chỉ thấy tên tài xế bước ra phân trần vụ tai nạn, làm việc với công an còn Bạch Vân hoàn toàn ngồi im trong xe. Một lúc sau, chiếc ô tô khác xuất hiện cùng hai tên Yakuza, chúng dìu Bạch Vân qua xe ấy, cơ hội của Bạch Hổ đã mất.

Còn tại nơi làm việc của hắn ta, Bạch Hổ thấy không khả thi bởi hai tên Kendo luôn canh chừng phía trước, Bạch Vân không tiếp người lạ và camera quan sát rất kỹ bất kỳ ai trước khi bước vào phòng riêng của hắn. Dường như linh cảm thấy thần chết chập chờn nên Bạch Vân rất kín đáo và cẩn thận, không bao giờ xuất hiện một mình ở bất kỳ đâu nếu không có mấy tên Kendo, hộ vệ bao vây xung quanh. Bản thân Bạch Vân cũng là một cao thủ Vịnh xuân quyền có đai, đối phó không dễ, nhưng điều Bạch Hổ quan ngại nhất vẫn là mấy tên võ sĩ Kendo kia. Những tên mang máu võ sĩ đạo, trong chiến đấu luôn tâm niệm tinh thần “đặc hữu” của Nhật Bản, đó là “chết đẹp”. Chúng sẵn sàng mổ bụng để bảo vệ danh dự nên trong chiến đấu, bọn chúng đối đầu chọn cái chết chứ không cần tìm đường rút lui. Chính vì thế đối diện với hai tên Kendo thuộc băng đảng Yakuza này Bạch Hổ hiểu rằng rất đáng sợ.

Bạch Hổ gật gù, tính từ thời các sứ quân năm 1603, khi đó bọn Yakuza chỉ gồm những tên tội phạm nhỏ, chuyên bảo kê cho các chợ phiên, sau đó trở thành những đội quân đánh thuê cho các sứ quân. Đến năm 1881, bọn chúng mới được tập hợp lại trong một tổ chức có tên “Thương hội Biển đen” chuyên đảm nhận các chuyến ăn hàng trên biển và tổ chức giết thuê để nhận thù lao. Đến đầu thế kỷ 20, Yakuza hầu như khống chế được toàn bộ quyền lực đen tối trong xã hội Nhật Bản. Năm 1945, sau khi Nhật hoàng đầu hàng quân Đồng Hiệp, Yakuza Maphia đã cho thành lập nhiều nhà thổ, sòng bạc, cùng nhiều kho chứa ma túy gọi là sabu. Vào thập niên 1960, đi đôi với việc cất cánh của nền kinh tế Nhật Bản, bọn Yakuza bắt đầu vươn vòi vào ngành kinh doanh bất động sản, tài chính và công nghệ cao, trở thành một nhân tố quan trọng trong nền kinh tế và xã hội Nhật Bản và rồi từ đó thâm nhập vào hệ thống chính trị Nhật Bản. Điểm này Yakuza giống Trúc Liên Bang, khi phát triển đến đỉnh điểm thì Trúc Liên Bang bắt đầu can thiệp, lũng đoạn chính trị. Tuy nhiên thủ đoạn của Yakuza tinh vi hơn nên nó tồn tại đến tận bây giờ trong khi Trúc Liên Bang đã bị chính quyền sở tại truy quét tơi tả.

Các thành viên Yakuza rất dễ nhận biết vì chúng thường xăm các hình tượng rồng, phượng lên mình người võ sĩ. Yakuza cũng đã chia sẻ quyền lực với cảnh sát, chẳng hạn, tại các quán bar, sòng bạc, hộp đêm… những nơi đáng lẽ ra phải có sự hiện diện của cảnh sát, thì thay vào đó lại là của chúng. Yakuza đã thực sự thế chân cảnh sát để giữ trật tự. Chính kiểu làm ăn ma quỷ này đã khiến cho các băng đảng Yakuza càng thêm lộng hành, lấn át chính quyền, gây khiếp sợ cho người dân xứ Phù Tang. Ngoài ra Yakuza cũng mở rộng mối quan hệ liên kết với các băng đảng khác ở khắp châu Á này, dĩ nhiên Trúc Liên Bang cũng có mối quan hệ mật thiết với Yakuza Nhật. Trong vụ Bạch Vân, Trúc Liên Bang đã cử người sang Nhật thương lượng với thủ lĩnh Nogugimajuo của băng Sumiyosi. Kết quả vẫn đang trong vòng thương lượng, tuy nhiên các trưởng lão Trúc vẫn quyết định phải diệt Bạch Vân về cái tội phản bội, không thể tha thứ được. Bản thân Bạch Hổ cũng kết thân với dăm tên sát thủ Yakuza, thậm chí còn “trao đổi kinh nghiệm” với nhau, nhưng chưa bao giờ Bạch Hổ ngờ rằng có một ngày kia mình lại đối đầu với người của Yakuza Nhật cả, nhất là đối với hai võ sĩ Kendo.

Một số tên võ sĩ Kendo cuồng tín mà Bạch Hổ quen biết vốn rất sùng bái nghi thức seppuku, tức nghi thức mổ bụng của những võ sĩ Samurai. Bạch Hổ cười gằn, những kẻ ngu xuẩn nhưng nguy hiểm bởi sự điên rồ này, nên khi đối đầu cần rất thận trọng với chúng.

Thế nhưng nực cười thay, Bạch Hổ nhếch môi cười gằn bởi những tên võ sĩ đạo vốn biểu tượng cho một tinh thần thép và vô cùng nam tính kia lại có những quan hệ tình yêu đồng tính mà được coi là dạng tình yêu thuần khiết, cao quý nhất. Mối tình nổi tiếng nhất trong lịch sử samurai Nhật Bản chính là mối tình của võ sĩ Horio Tadahau, một mỹ nam đang độ trăng rằm và Maeda, 24 tuổi, là một võ sĩ lừng lẫy của triều đình. Có lần y vô tình đọc được, Bạch Hổ nhún vai, một lũ điên khùng, nguy hiểm và không hiểu nổi.

Thời gian không chờ đợi, Bạch Hổ khá sốt ruột bởi không biết Bạch Vân sẽ biến mất bất kỳ lúc nào, toi công. Tên này quá khôn ngoan kỹ càng nên Bạch Hổ không thể tìm ra sơ hở để tiếp cận, tiêu diệt. Thật ra Bạch Hổ còn mấy thứ vũ khí tối ưu nữa, nhưng gã chưa muốn dùng đến.

Vũ khí thứ nhất. Một khối thuốc nổ vừa phải gài khéo trước cửa nhà Bạch Vân, dùng điện thoại di động có thiết bị điều khiển từ xa bằng công nghệ GSM MobiBreaker, khi chiếc Mercedes-Benz AMG chạy qua, ấn nút. Bảo đảm có mặc đến áo giáp chống đạn, hai ba vệ sĩ vây quanh thì tên Bạch Vân kia sẽ về với cát bụi, đúng nghĩa ngay.

Vũ khí thứ hai. Cây súng bắn tỉa M107 đã được tháo rời ra từng phân đoạn một, lén lút đưa vào Việt Nam, bởi khi là những mảnh rời nó không có ý nghĩa gì hết, không ai có thể biết là gì. Đây là một trong những loại súng bắn tỉa hiện đại nhất trong thế giới hiện nay, do công ty chế tạo súng Barret Firearms sản xuất và cung cấp cho quân đội Mỹ. Loại súng này được trang bị ra-đa tia tử ngoại, ngắm bắn kết hợp với kính ngắm quang học kiểu mới, có thể tiêu diệt mục tiêu trong tầm ngắm 2.000 mét với độ chính xác cao. Đạn của nó có thể xuyên thủng lớp vỏ dầy 3cm của xe thiết giáp quân đội, có nghĩa chiếc xe Mercedes-Benz AMG sang trọng của Bạch Vân, chẳng có ý nghĩa gì. Với tốc độ đầu đạn đạt tới 3100 km/s, Bạch Hổ cười gằn, sẽ khiến Bạch Vân bị tiêu diệt trong yên lặng vì viên đạn đã giết chết y trước vài giây khi âm thanh của tiếng nổ giảm âm vang vọng tới nghe như tiếng nấc nhẹ. Bạch Hổ đã nhiều lần mân mê cây súng này với nòng hướng thẳng về phía Bạch Vân, không ít lần đầu tên kia đã nằm trong tầm ngắm mà chỉ một cái siết cò nhẹ, bảo đảm đến mẹ đẻ của hắn cũng sẽ không nhận ra là ai.

Tuy nhiên làm cả hai điều trên là trái với những nguyên tắc của sát thủ Bạch Hổ. Xưa nay sát thủ Bạch Hổ thường giết người bằng dao, giáp lá cà và niềm thích thú của gã là đâm lút cán lưỡi dao găm bằng thép không gỉ của xứ Tây Tạng. Mỏng như lá lúa, xanh lè và bén rợn người. Bén đến mức từng có lời đồn, sợi tóc thổi qua cũng đứt là vậy. Đối phương sẽ chỉ kịp hự một tiếng nhẹ khi lưỡi dao cắm sâu vào người, nhanh đến mức máu không kịp trào ra thì hung thủ đã biến mất rồi. Vũ khí dao găm đối với Bạch Hổ chính là “không sợ hết đạn, không sợ hóc, dễ cất giấu, hiệu quả cao”. Bài học của sư phụ Yu về sử dụng dao găm khi xưa, đến giờ y vẫn nhớ.

Yu cho học trò biết, dao găm luôn được xem như là một thứ vũ khí nguy hiểm, gây sát thương cao. Đòn sát thương của dao găm chủ yếu thường dùng trong cận chiến là đâm, chém và rạch. Tuy nhiên tỷ lệ sát thương của đòn đâm của dao cao hơn chém rạch.

Bằng một động tác đâm rất dứt khoát, sư phụ Yu nhấn mạnh, đâm bằng dao găm thì nên đâm mạnh vào vùng bụng hay sườn của kẻ địch rồi xoáy mạnh ngược chiều kim đồng hồ như vậy sẽ giúp hạ nhanh kẻ địch. Là sát thủ, khi tấn công bằng dao, phải lặng lẽ, áp sát và ra đòn dứt khoát. Những điểm yếu của kẻ địch luôn là mắt, cơ sườn, cột sống, bụng, các sợi gân và mạch máu ở cổ, thế nên khi tấn công phải dứt khoát và gọn nhẹ. Với vị trí mắt, cầm ngược dao, đâm thẳng và mạnh, mục đích để cắm sâu vào hộp sọ. Đã nhiều kẻ chết như thế này dưới tay sát thủ Bạch Hổ. Cơ sườn, cầm xuôi dao, đâm liên tục trong khi tay còn lại ghì chặt đối thủ. Cột sống, rạch chéo, nên trúng vào đốt thứ tư hoặc năm để gây liệt kẻ địch. Bụng, đâm một cách chính xác và xoáy thật mạnh, xoáy được một vòng thì đẩy kẻ địch ra xa… Gân, chém chính xác, dứt khoát. Mạch máu ở cổ, ghì đối thủ xuống đất hoặc nếu không thì xông lên chém một phát ngay cổ, rút ra thật gọn, máu bắn từ cổ đối thủ ra càng nhiều càng tốt.

Đứng dậy, cởi trần trong đêm, cây dao găm trong tay Bạch Hổ múa sáng loang loáng, gã đang tưởng tượng ra lưỡi dao của mình cắm sâu vào hộp sọ của Bạch Vân như thế nào. Gã tin rằng chỉ một đòn thôi, tên Bạch Vân kia sẽ lìa đời ngay. Từng giết quá nhiều người bằng lưỡi dao này nên Bạch Hổ có những phản xạ vô điều kiện, ra đòn là trúng đích và giết chết ngay kẻ địch. Những lưỡi dao mà cảnh sát thu được thường không để lại dấu vân tay.

Trong đêm, săm soi lưỡi dao sắc, Bạch Hổ bỗng nhiên luyến tiếc những kỹ thuật giết người bằng dao mà gã đã học hỏi, rút ra nhiều kinh nghiệm khi cận chiến được mà không có một giáo trình giết người nào trên thế giới có thể dạy được. Thế nên điều gã tiếc chính là giá như có một học trò để gã có thể truyền dạy hết những chiêu giết người bằng dao thì hay biết mấy.

Sát thủ Bạch Hổ muốn tên Bạch Vân kia phải chết bằng lưỡi dao của chính mình, đấy là nguyên tắc của hắn xưa nay, thuốc nổ và cây súng bắn tỉa M107 vẫn chưa có đất dụng võ.

Cuối cùng sau một thời gian theo dõi Bạch Vân, Bạch Hổ bất ngờ phát hiện ra hai điều quan trọng. Không phải chỉ có mình gã mới đeo bám tên Bạch Vân này mà còn một nhóm người khác nữa, là ai thì Bạch Hổ chưa rõ. Tuy nhiên gã khẳng định đấy không phải là người của cơ quan điều tra nước sở tại. Nếu là họ, họ sẽ làm theo cách khác. Đã từng một lần đối đầu với người của cơ quan điều tra sở tại rồi và suýt chết, ừ, một kỷ niệm không quên, thế nên đến giờ sát thủ Bạch Hổ cũng còn thấy e dè khi đối đầu với họ, tốt nhất là nên tránh xa.

Liệu có phải người của một băng nhóm nào đó đeo bám Bạch Vân để bắt gã trả những món nợ cũ, rất có thể, bởi đã bước chân vào chốn giang hồ làm gì không có nợ máu. Và đáng ngạc nhiên thay băng nhóm của Bạch Vân thời gian đầu không biết, nhưng sau đó bọn chúng lại đã tổ chức theo dõi ngược lại nhóm người kia. Một trò chơi cút bắt giữa hai bên, Bạch Vân đeo bám cả hai để tìm điểm yếu. Gã quyết định lợi dụng tình thế Ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi.

Điều thứ hai, cuối cùng Bạch Hổ cũng tìm ra điểm yếu của Bạch Vân, đó là gã có mối quan hệ với một phụ nữ người Việt và thi thoảng vẫn đến đây hú hí. Bạch Hổ nhếch mép khi nhận ra tử huyện này của tên kia. Đối với mọi thằng đàn ông trên đời này, đàn bà luôn luôn là điểm yếu.

*

Trong nhà Bạch Vân, phòng trà vốn là nơi cấm kỵ, bất kỳ tên đàn em nào cũng không được bén mảng đến, đây vốn là “chốn thiêng” của riêng Bạch Vân, chỉ duy nhất Sẹo thỉnh thoảng vào dọn dẹp. Nơi mà lão hay thường kéo đám đàn em đệ tử đến luyện tập, đó chính là phòng tập võ. Một căn phòng khá rộng được gắn bốn bề là gương, cứ như phòng tập múa ba lê vậy. Tuổi hơn 60 nhưng nhìn lão ta vẫn còn rất tráng kiện, ấy là nhờ Bạch Vân tập luyện rất dẻo dai, lão vốn là một cao thủ Vịnh Xuân quyền.

Ngày đầu tiên hướng dẫn Sẹo tập Vịnh Xuân quyền, Bạch Vân kể cho gã nghe rằng trong Thiếu Lâm Hồng gia thường có câu Ổn Mã Ngạnh Kiều, Trường Kiều Đại Mã, Đoản Kiều Tiểu Mã, tức Ngựa Vững Cầu Cứng, Ngựa Lớn Cầu Dài, Ngựa Nhỏ Cầu Ngắn. Có nghĩa là bộ tấn vững chãi đòn tay rắn chắc, đòn tay dài với bộ tấn rộng thấp, đòn tay ngắn với bộ tấn nhỏ hẹp và cao. Về chiến đấu pháp lão cho biết cũng có câu: Xuyên Kiều Tranh Mã Xích Thân Trửu, nghĩa là chủ về lối đánh trụ bộ một chỗ cận chiến và nhập nội nhiều hơn. Vừa nói lão vừa ra đòn minh chứng. Hồi ấy Bạch Vân muốn đào tạo Sẹo thành một đệ tử chân truyền của mình, khốn nỗi gã này lại khoái võ tự do nên học mãi vẫn trầy trật đến nỗi Bạch Vân phát cáu, thôi không thèm ép gã theo mình tập luyện nữa.

Tuy không tập Vịnh Xuân quyền nhưng Sẹo vẫn biết, khác với các võ phái dựa trên cơ sở căn bản là phải luyện tập vững vàng tấn pháp và ngoại lực trước khi bắt đầu được truyền dạy những bài quyền đầu tiên, với bài nhập môn Vịnh Xuân quyền, môn đồ sẽ được truyền dạy là Tiểu niệm đầu. Bên Campuchia, Bạch Vân từng mở một lớp để dạy cho bọn đàn em về Vịnh Xuân Quyền, việc tập luyện khá rộn ràng. Tuy nhiên sau khi chuyển hẳn về Việt Nam, có vẻ như công việc kinh doanh nhiều, lão lơ là hẳn.

Góc phòng, Bạch Vân để một cây Mộc nhân trang dùng để luyện tập quyền cước. Cây Mộc nhân này là một khúc gỗ đường kính 40cm, dài 1m60, chôn xuống đất và phần thân ở trên mặt đất của mộc nhân có độ dài tương đương cao độ của lão khi luyện tập.

Thông thường lão tập bài Mộc nhân trang, vốn là một bài quyền cao cấp của môn phái và chỉ dạy cho các học trò cao cấp. Bài của Bạch Vân tập là theo chi phái Diệp Vấn tại Hồng Kôngchia thành 10 đoạn với 140 động tác khi được truyền dạy ở Phật Sơn. Bài này có bao gồm tám thế cước Trực đăng thoái, Hoành sanh thoái, Tà đà tất thoái, Thập tự thoái, Tiệt tảo thoái, Khấu đàn thoái, Tà đà cước thoái, Hoành đà tất thoái.

Bạch Vân thường đắm mình vào tập Mộc nhân trang, dùng nó làm dụng cụ hỗ trợ để lão tập phát kình, tháo lỏng, du đẩy và phá du đẩy. Bài Mộc nhân trang giúp lão thực hiện toàn diện chiến lượccông thủ phản biến. Cũng có luật bất thành văn, những khi Bạch Vân tập Mộc nhân trang là lúc lão cần một mình để suy nghĩ nên cấm bọn đệ tử bén mảng đến làm chộn rộn suy nghĩ của lão.

Thế nhưng khi lão luyện quyền, tiêu chỉ, cước, đao pháp hay côn… thì bao giờ cũng có vài tên đệ tử cùng tham gia luyện tập, giao đấu. Chẳng biết bọn đệ tử có cố ý giả vờ thua không nhưng thật sự trong giao đấu, bất kể quyền cước, chỉ hay đao pháp… không tên nào có thể thắng nổi Bạch Vân, khiến lão rất tự hào. Nói thế nào thì nói nhưng tất cả đều thừa nhận rằng lão xứng đáng là một cao thủ Vịnh Xuân quyền. Nếu lão không làm đại ca xã hội đen không chừng cũng trở thành tôn sư của Vịnh Xuân quyền cũng nên.

Dạo này Bạch Vân ráo riết luyện tập võ nghệ. Không nói ra nhưng Sẹo cũng hiểu, lão đang chuẩn bị tinh thần đối phó với tên sát thủ “vô hình” kia. Nó vẫn đang luẩn quẩn đâu đó như hồn ma không tan.

Hôm nay cũng vậy, Bạch Vân một mình tập với cây Mộc nhân trang, Sẹo ngồi thu lu ngoài cửa, trung thành như một con chó. Thỉnh thoảng gã liếc mắt nhìn Bạch Vân đang tập, có lẽ gã là kẻ duy nhất có đặc ân ở bên lão khi đang luyện tập. Những đòn đánh của Bạch Vân rất dữ dội, gương mặt sắt lại, ánh mắt gườm gườm như đang muốn cắn xé ai. Tất cả báo cho biết trong lòng Bạch Vân đang cuộn sóng dữ dội. Thường thì Bạch Vân rất khéo giấu giếm nỗi lòng dưới gương mặt bình thản, giọng nói nhẹ nhàng vui tươi, hiếm khi nào lão tỏ thái độ ra bên ngoài như hôm nay.

Sẹo đưa toàn bộ hồ sơ bọn chúng thu thập được liên quan đến Tuyết Lan và gã thám tử tên Nguyễn Nguyên kia cho Bạch Vân, xem xong không thấy lão phản ứng gì. Bạch Vân chỉ đạo bọn chúng tiếp tục đeo bám anh ta nhưng dường như sau vụ đó thám tử này đã biết bị lộ nên hành tung của anh ta trở nên kín đáo hẳn. Sau này hình như anh ta không còn làm thám tử nữa, chỉ còn làm vệ sĩ riêng cho Tuyết Lan nên Sẹo và đồng bọn vất vả theo dõi cũng không thu thập gì thêm. Nghe báo cáo, Bạch Vân quyết định tung tiền cho người xâm nhập vào công ty Thám tử Việt nhằm mục đích điều nghiên công ty này, công việc chưa tiến triển đến đâu. Riêng về phía Tuyết Lan, sau khi biết nàng ta đã phản bội mình, Bạch Vân không hề tỏ ý gì, qua mọi người lão vẫn tỏ vẻ như quan tâm đến nàng như cũ, thậm chí thỉnh thoảng lão vẫn đến nhà nàng chơi dù sau này Tuyết Lan tỏ vẻ lạnh nhạt hẳn nhưng lão ta vẫn tỉnh bơ không phản ứng gì. Chỉ một lần duy nhất đến nhà Tuyết Lan rồi về, trên xe, bất ngờ Bạch Vân buông thõng một câu.

- Trà Ô Long nhạt mất rồi.

Tính Bạch Vân Sẹo lạ gì, lão đã nói vậy tức trước sau gì lão cũng sẽ xuống tay thôi, vấn đề là thời điểm nào, lão ta đang tính toán.

- Song thác thủ - thâu cước hồi thức…

Đang lơ mơ suy nghĩ, Sẹo giật bắn người nghe Bạch Vân đọc câu kết của bài Ca quyết 116 Mộc Nhân Trang theo Diệp Vấn. Và rắc, một trụ gỗ trên cây Mộc nhân đã bị đánh gãy rời, đủ biết Bạch Vân đang giận dữ cỡ nào.

Nhìn Sẹo rụt rè tiến vào, hai tay cầm chiếc khăn bông trắng, Bạch Vân với tay cầm cái khăn lông lau mồ hồi xong, liếc nhìn Sẹo nói thong thả.

- Hãy gọi hai ông khách cho ta.

Sẹo rùng mình. Hai ông khách đây chính là hai tên sát thủ Kendo mà Bạch Vân thuê, xưa nay vẫn bám theo lão ta như sam. Vậy là có chuyện rồi.

*

Vừa bước chân vào trong đền cô Bơ Thoải, nhìn vào sân, Nguyên bỗng thấy choáng váng, cảm giác xảy ra y như lần anh nhìn gương mặt anh thanh niên trẻ Minh Mẫn tại nhà họ Huỳnh ở cù lao Mơn. Bỗng một màn sương mù từ từ dâng cao phía trước, xuất hiện một vòng tròn người ngồi lố nhố gồm cả nam lẫn nữ, già trẻ ngồi chung nhau, đang vỗ tay tán thưởng, ở giữa vòng người là một thanh niên trẻ đẹp mặc bộ đồ lạ mắt, sáng lóng lánh, anh ta đang múa hát gì đó. Nguyên nhận ra ngay thanh niên trẻ đang múa này chính là Minh Mẫn tại nhà họ Huỳnh mà anh từng thấy. Một thoáng sau trong tích tắc tất cả biến mất, Nguyên sững sờ dụi mắt, ảo giác hay anh hoa mắt, hay có ma thật? Người anh thấy ớn lạnh.

Đứng sững ngơ ngác khá lâu cuối cùng Nguyễn Nguyên mới rụt rè bước hẳn vào trong sân đền cô Bơ Thoải, cũng là trong lòng anh tiếp tục dậy lên những cảm giác nào đó. Không hiểu sao anh thấy nơi này quen thuộc với mình đến kỳ lạ làm sao. Từ những cánh cửa đền cho đến những ban tượng thờ, những căn nhà ngang, dọc trong đền… cứ y như anh đã từng đến đây nhiều lần nữa là khác. Ngạc nhiên chưa, Nguyên không hiểu ra sao cả. Anh lắc đầu, thậm chí lấy ngón tay gõ lên đầu mình rõ đau để khẳng định anh đang tỉnh chứ không phải mơ. Rõ ràng anh chưa từng một lần đặt chân đến đây, thế giới đồng bóng đối với anh hoàn toàn xa lạ. Xưa nay Nguyên vốn không thích những huyền hoặc ma quái. Đâu có ngờ một ngày anh lại rơi vào hỗn độn đó, sự trả thù của tạo hóa chăng? Sao Nguyên thấy bối rối. Nếu không phải là kẻ bạo gan, chắc anh đã bỏ chạy khỏi ngôi đền kỳ bí này rồi.

- Chào anh.

Một giọng nói nhỏ nhẹ, êm ái vang lên. Xuất hiện trước mặt Nguyên là một thanh niên trẻ, có gương mặt sáng sủa, tướng người hơi yếu đuối. Đó là Kiên, thủ nhang đồng đền.

Kiên liếc nhìn người đàn ông trẻ đang ngơ ngác nhìn quanh, nở nụ thật cười tươi trên môi và Nguyên đáp trả bằng nụ cười gượng gạo. Bằng những linh cảm riêng của giới đồng tính, Kiên nhanh chóng nhận ra người đàn ông này rất hấp dẫn đối với những người thuộc giới Kiên. Nguyên cũng kín đáo quan sát Kiên, ừ, đồng bóng mà, cái gì ở anh ta cũng dịu dàng hết, sự dịu dàng đến mức một người đàn bà cũng phải kêu lên ghen tị.

- Vào đi anh.

Hôm nay nhà đền đang có một buổi lên đồng. Không khí khá nhộn nhịp, người ra vô ồn ào. Vì là thủ nhang đồng đền nên hầu như ai cũng biết Kiên và chào hỏi anh ta rất vui vẻ. Đáng lẽ Kiên chỉ ra xem như nhận mặt Nguyên thôi rồi sẽ giao cho người trong đền dẫn anh đi thăm đền cho biết, bởi người quen giới thiệu rằng Nguyên đang muốn nghiên cứu về đồng bóng. Nhưng bởi gã đàn ông ngơ ngác này có vẻ đẹp trai lãng tử quá thành thử không cưỡng lại được, Kiên tình nguyện dẫn đi dù hôm nay đền đang có buổi lên đồng mà vai trò của thủ nhang đồng đền rất quan trọng. Vụ này Nguyên hoàn toàn không biết.

Kiên dẫn Nguyên đi thăm đền, nhìn vẻ ngơ ngác lẫn tò mò của anh nhìn về chỗ hầu đồng ồn ào, cậu ta nhỏ nhẹ giải thích cho anh hiểu.

- Một nguyên tắc bất di bất dịch trong giới hầu đồng tụi em là đã làm lễ trình đền mở phủ rồi, mỗi năm phải mở giá hầu một đôi lần. Mang căn ai thì chọn đúng vào tháng vía của người đó mà hầu cho linh, cho sát. Mỗi năm xuân thu nhị kỳ, “tháng tám hội Cha, tháng ba hội Mẹ”, người có căn đồng bắc ghế hầu thánh hai vấn (hai lần) hay chí ít cũng phải một lần trong tháng hội Cha hoặc hội Mẹ.

Dường như cảm nhận được niềm tin của Nguyên về chuyện này nên Kiên cứ nhắc đi nhắc lại câu: “Phải có niềm tin thành tâm, cấm dối gian mà thánh quở đó anh à” làm Nguyên tí bật cười nhưng cố nín. Tất nhiên Nguyên cũng giấu kỹ ý định của anh đến đây làm gì, thú thật, anh đi trong tâm thế nửa tin nửa ngờ. Có thật là linh hồn của người đàn ông trẻ kia đang vẩn vơ bên Tứ Phủ như lời của phó giáo sư B. hay không, cũng chẳng có gì chứng thực cả, tuy nhiên Nguyên cũng chẳng có giải pháp nào hay hơn, nên quyết định cứ đến với hy vọng biết đâu tìm được manh mối gì thì sao.