← Quay lại trang sách

- 7 -

Qua nhiều manh mối giới thiệu qua lại cuối cùng Nguyên mới tìm ra người quen với Kiên, vốn là thủ nhang đồng đền của đền cô Bơ Thoải để giới thiệu anh đến.

Chỉ tay về một thanh niên rất trẻ phấn son lòe loẹt, đang uốn lượn trên chiếu hầu, như hiểu ý hỏi của Nguyên, Kiên giải thích.

- Dân gian vốn có câu: Chấm đồng từ thủa lên ba, đến năm mười tám phải ra trình đồng.

Nguyên nhe răng cười, lắc đầu bởi không hiểu gì hết. Kiên nhìn anh, nghiêng đầu cười mím chi như một cô gái rồi nói tiếp.

- Lễ trình đồng có mục đích trình diện con đồng với chư vị Mẫu, Mẹ, Vua, Cha, với các ông Hoàng, bà Chúa của bốn phủ. Sau lễ ấy, con đồng mới được chính thức làm ghế đệm để các Ngài về phán bảo và làm việc quan đó anh.

Nguyên gật gù vẻ giễu cợt, nghĩ thầm, phức tạp quá heng. Kiên nguýt thầm Nguyên, nhìn dễ ghét ghê.

Hai người bước vào điện trong mùi hương khói nồng lên đến tức thở, mắt Nguyên cay xè. Đầu tiên đập vào mắt Nguyên là các ban thờ trang trọng trang trí rất đẹp với nhiều mâm lễ, đồ lễ và hoa.

Dừng chân trước Ban tượng thờ uy nghi, Kiên chắp tay khấn khứa rồi quay lại nói với Nguyên.

- Làm lễ đi anh.

Nguyên lúng túng thắp nén nhang, cắm đại lên trên chiếc lư hương đồng lớn nằm giữa ban thờ.

- Kiên thành kính chỉ lên nói, đây là Ban thờ tượng Tứ phủ và bốn pho tượng nữ ngồi trên cao, đội mão có phủ rèm, mặc quần áo thêu rồng, hoa kia là các vị Mẫu.

Đứng đầu Tứ phủ gồm các Mẫu Thượng Thiên, Mẫu Thượng Ngàn, Mẫu Thoải, Mẫu Địa Phủ.

Kiên chỉ tay, bàn loan phía dưới dùng để nước, rượu dâng Thánh và để Thánh ngắm mình khi về ngự đó anh. Nguyên gật ra vẻ hiểu chứ thật ra anh cũng chả hiểu gì cả. Anh chỉ có một nhận xét rằng, đồng bóng Tứ phủ vốn thiên về đàn bà, nên bất kỳ thứ thờ phụng gì ở đây, từ chiếc rèm thờ, ly chén, đến quần áo các pho tượng đều được sơn phết rất rực rỡ với những màu chủ đạo xanh, đỏ, tím, vàng.

Đang đi qua các ban thờ, bất ngờ bước chân Nguyên khựng lại trước một ban thờ lớn nằm giữa đền. Một cảm giác kỳ lạ lại xâm chiếm anh. Bàn thờ trang hoàng rực rỡ, trên đó có tượng một phụ nữ xinh đẹp, mặc xiêm y trắng muốt, đầu vấn tóc ba vành, tay cầm quạt, ngồi trên tòa sen hồng. Hai bên có thanh nữ đứng hầu, bên ngoài có hạc chầu. Trên bàn thờ cây trái để chật và đèn màu nhấp nháy xung quanh. Lạ thay anh có cảm giác như người phụ nữ ngồi trên đó, ánh mắt sáng lung linh, miệng hơi hé nụ cười với anh thì phải.

Kiên bước lại châm nén nhang, đưa cho Nguyên, nói khẽ.

- Đây là Ban thờ Thoải cung thánh mẫu của chính đền này đó, anh lễ đi.

Nguyên à một tiếng khẽ, đây là đền thờ Thoải cung nên Ban thờ này lớn và rực rỡ nhất là vì vậy. Anh thành kính thắp nhang và bất giác dáo dác nhìn quanh. Phó giáo sư B. nói linh hồn chàng trai kia vốn thuộc về Thoải phủ nên ông ta khuyên anh ta nên về đây nương nhờ. Đây là ban thờ chính Thoải phủ nên rất có thể Mẫn cũng phảng phất đâu đây chăng? Gai ốc trong anh bất giác nổi lên vì cảm giác như lẩn khuất giữa làn khói hương mù mịt này một ai đó đang đứng nhìn mình. Hoảng quá anh chộp lấy tay Kiên siết chặt, lôi cậu ta đi nhanh. Kiên ngơ ngác khi thấy mình bị lôi đi xềnh xệch.

- Anh… đau em.

Khi nghe Kiên kêu khẽ Nguyên mới giật mình bỏ tay cậu ta ra. Kiên đưa bàn tay phải lên xuýt xoa, phùng má thổi phù phù vết đỏ ửng vì bị Nguyên bóp chặt. Ngượng ngùng Nguyên tiến lại hỏi khẽ.

- Em… em có sao không?

Nhìn gương mặt Nguyên rõ là tội, dĩ nhiên là đau, nhưng Kiên vẫn cố nhoẻn nụ cười, lắc đầu. Bất ngờ Nguyên cũng nắm lấy bàn tay đau của Kiên, nhưng lần này rất nhẹ nhàng, anh đưa tay xoa xoa nhẹ, thổi phù phù, cử chỉ vẻ hối lỗi. Trời, tí nữa thì Kiên ngã lăn vào lòng Nguyên rồi, trái tim gã trai đập thình thịch lên gần đến 200 nhịp một phút.

Kiên dẫn Nguyên vào phòng riêng của mình uống nước, căn phòng cứ như một loan phòng trong sách xưa vẫn tả vậy. Tất cả toát lên vẻ rất phụ nữ, nếu không biết đây là phòng của người đàn ông đang ngồi trước mặt mình thì Nguyên đã nghĩ rằng mình đi lạc vào một phòng nữ giới rồi.

Một thanh niên trẻ thò đầu vào phòng.

- Thưa cậu, đã chuẩn bị đầy đủ rồi.

Kiên đứng dậy e lệ mỉm cười.

- Em ra ngoài trước nghe, lát nữa đến lúc hầu, anh cứ ra là vừa.

Vì nghĩ rằng mình có lỗi làm cho Kiên đau nên Nguyên bỏ bộ mặt hình sự đưa đám mà chuyển hòa hoãn nở nụ cười nhẹ với Kiên. Khổ nỗi đấy lại là một sai lầm của anh bởi khiến cho Kiên nghĩ rằng anh có cảm tình với cậu ta. Không hiểu sao Nguyên có cảm giác gã thanh niên kia xị mắt xuống, gã ta ghen chăng? Kiên và thanh niên kia đi rồi, nhìn ra bên ngoài Nguyên thấy thuyền rồng, ngựa, voi, hình nhân, to như người thật, thậm chí là to hơn, bày la liệt. Những mâm cỗ vật xếp đặt khéo léo, mang màu sắc sặc sỡ đến chói mắt được bày khắp các ban thờ, chưa kể trùng điệp các loại lễ vật khác làm Nguyên nhìn hoa cả mắt. Những bóng người lao xao qua lại khẩn trương chuẩn bị cho buổi lễ.

Điệu nhạc Chầu văn vang lên ỉ oi báo hiệu buổi lễ hầu bắt đầu.

Tân đồng là một thanh niên da trắng mịn như con gái nhưng tướng tá ẻo lả, môi son má phấn, đàn ông nhưng mà sao mắt lúng liếng? Rõ là một trai đẹp nhưng thiếu nam tính, Nguyên thầm nhận xét. Tân đồng mặc bộ quần áo lụa trắng muốt thường gọi là quần áo lót. Ngoài Tân đồng bắc ghế hầu Thánh này còn có bốn người hầu dâng mà Kiên cho biết dân hầu đồng thường gọi là cô Quỳnh, cô Quế, nhìn họ cũng từa tựa giống Tân đồng, nên gọi là “cô” cũng đúng. Anh tủm tỉm cười với ý nghĩ đấy. Xung quanh chiếu hầu là pháp sư, thủ nhang đồng đền, cung văn, con nhang đệ tử, cùng bạn bè của Tân đồng xúm xít. Nguyên thì lỉnh vào một góc, nhìn quanh. Xung quanh Nguyên, những gương mặt thành kính cũng có, cười đùa cớt nhả cũng có bởi ngoài những người quen cùng hội hầu đồng, còn có một số “khách vãng lai” đến chầu chực nhằm cướp “lộc thánh”. Bầu không khí như cô lại. Tất cả đều hướng về “nhân vật chính”, chờ đợi. Trước khi bước vào buổi hầu đồng, Kiên cho Nguyên biết Tân đồng phải các thủ tục “xin phép thủ nhang đồng đền, đồng thầy, đồng bố, lính mẹ, đồng anh, lính chị, thầy pháp, cung văn, các tín chủ dân thôn bản hạt xin vào chiếu giữa bắc ghế hầu thánh”.

Cung văn thỉnh văn thờ Công đồng Tứ phủ, tiếng nhạc nghe í o mà Nguyên nghe không hợp chút nào nhưng không dám nhăn mặt.

Tân đồng đưa mắt nhìn quanh rồi cúi đầu, dịu dàng hai tay chắp lạy trước ngực, bước chân phải vào chiếu, lấy sớ và vàng hương để lễ sớ xin loan giá hầu thánh. Ba tiếng chuông thỉnh vang lên loong coong hóa sớ. Sau đó anh ta được thay mặc áo đỏ, đầu đội khăn xếp, có gối xếp bên tay phải, Tân đồng cầm khăn đỏ vái hai bên Nam Tào và Bắc Đẩu, vái giữa và ngồi nghe cung văn thỉnh văn thờ. Lúc này nhìn anh ta khác hẳn, nghiêm trang, môi mím, nét mặt có phần căng thẳng. Hai người hầu dâng giúp phủ khăn diện màu đỏ lên đầu, Tân đồng ngồi im nhắm mắt. Pháp sư là một người đàn bà to mập, gương mặt đầy phấn son, quần áo lộng lẫy, vòng vàng đeo đầy cổ cất tiếng kêu, giọng opera lảnh lót rất to:

- Con sám hối lạy quan, hôm nay là ngày… tháng… năm… đệ tử lên đồng bắc ghế hầu Mẫu, hầu quan. Quan về giáng đền giáng phủ, quan ngự đầu đồng, quan độ cho đệ tử, thanh đồng xuân đông cát khánh, hạ đảo kỳ an, vạn sự hanh thông, tài năng lộc tiến, bốn phủ hoàng dương, gia cát khánh, sám hối lạy quan!

Tân đồng bắt đầu lắc lư, đảo đảo đầu qua lại liên tục rồi bất ngờ hét lên một tiếng, ngón tay chỉ lên trời. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Nguyên, người ngồi bên cạnh ghé tai anh thì thào, đấy là dấu hiệu của một vị thánh về, buổi hầu đồng được bắt đầu như vậy với các giá theo thứ tự, trong tiếng nhạc cung văn réo rắt với đầy đủ đàn, sáo, trống, nhị. Tân đồng lúc là quan, là cô, là cậu… lúc vui, lúc buồn, lúc giận dữ, lúc múa hoa, lúc cầm kiếm, lúc múa hèo… thôi thì đủ thứ cả nhưng luôn phù hợp theo mỗi giá mà các thánh về dựa. Râm ran những tiếng lạy theo phía bên dưới. Gương mặt Kiên đầy hớn hở, miệng xuýt xoa liên tục. Mọi người cùng nhau vỗ tay đầy phấn khích như động viên Tân đồng nhất là với giá hàng cô về, múa dẻo làm sao. Phải nói Nguyên rất ngưỡng mộ Tân đồng này bởi anh ta như một diễn viên trên sân khấu, với mỗi giá thánh về dựa trong vòng khoảng 20 phút. Anh ta biến hóa liên tục thay vai từ vị thánh này sang vị thánh khác, từ đàn ông sang đàn bà và ngược lại mà mỗi vị thánh là một điệu bộ múa, hát, kiếm cung, hoa lá khác nhau nhưng xem ra Tân đồng đều “diễn” tròn vai, không hề tỏ vẻ mệt mỏi chút nào. Khi một giá kết thúc Tân đồng ngồi yên, hai tay bắt chéo trước, trán quạt che lên đỉnh đầu, khẽ rùng mình, lúc ấy hai người phụ hầu đồng bên cạnh cấp tốc phủ khăn diện lên đầu Tân đồng, cung văn nổi nhạc và hát điệu tiễn thánh xe giá hồi cung.

Buổi hầu đồng luôn sôi động nhất vẫn là khi thánh ban lộc bằng cách tung tiền lộc. Mọi người ào đến bất kể tuổi tác, cố lấy cho được lộc mang về. Cũng có khi thánh ban cả nén hương, thuốc lá hay một dĩa trái cây, rượu và tiền kẹp vào cho ai đó. Nguyên tinh ý nhận thấy rằng thông thường lộc nhiều thường là cho người nhà của Tân đồng hoặc những người quen. Không thích cái vụ “lộc” này lắm nên Nguyên cố né, lờ đi khi thấy “thánh” vẫy tay muốn ban cho mình.

Giá ông Hoàng Mười về, ngài mặc áo vàng có thêu rồng kết uốn thành hình chữ thọ, đầu đội khăn xếp vàng, cài chiếc kim lệch màu vàng kim. Ngài ngự về tấu hương rồi khai quang, rồi múa cờ xông pha chinh chiến, nhưng có khi ngài lại lấy quạt làm quyển thư, lấy bút gài đầu để đi bách bộ vịnh phú ngâm thơ, nhìn rất vui. Đến khi ngài múa cặp hèo, mọi người ngồi bên dưới ai nấy đều hồi hộp, đấy là lúc ngài được Vua Mẫu giao cho đi chấm lính nhận đồng.

Vèo, chiếc hèo trên tay ông Hoàng Mười bất ngờ bay tới rớt vào lòng làm Nguyên giật bắn người, anh đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cây hèo thứ hai cũng bay vào tiếp, hình như ông còn “đá” lông nheo với anh nữa thì phải sau khi quay mặt đi, trong tiếng reo hò của mọi người. Kiên chạy lại nhìn Nguyên vẻ hỉ hả cười rạng rỡ.

- Anh được ngài chấm đồng rồi.

Nguyên giật bắn người ngơ ngác. Ôi trời, không lẽ rồi đây mình sẽ hầu đồng sao?

Sau giây phút bần thần, điều chờ đợi của Nguyên cuối cùng cũng đã đến. Sau khi hầu Tứ Phủ Ông Hoàng xong với giá ông Hoàng Mười về sau chót là đến Tứ Phủ Tiên Cô và giá cô Bơ Thoải phủ cũng bắt đầu về.

Cô Bơ mặc áo trắng muốt, hai hàng kim tuyến lấp lánh chạy dọc người, đầu đội khăn đóng loại khăn vành dây, có thắt lưng trắng. Cổ cô đeo vòng, tay đeo nhẫn… cô cầm đôi mái chèo, bẻ lái tư thế rất thong thả như đang dạo chơi khắp nơi. Lúc chèo thuyền cô còn khoác thêm chiếc áo choàng trắng, trên khăn có cài ba nén hương, bên hông có giắt tiền đò, rồi khi chèo thuyền xong, cô lại cầm dải lụa để đi đo gió đo nước đo mây. Cuối cùng cô Bơ an tọa, mọi người xung quanh tới tấp xin cô ban lộc, thuốc để trị bệnh… Nguyên ngẩn ngơ, anh rất muốn đến hỏi về chàng thanh niên kia nhưng lại không biết phải hỏi như thế nào, bắt đầu từ đâu, rõ ràng ba chuyện này anh không hề quen nên không thể tự chủ nổi. Chợt có ai đó hích vai anh làm Nguyên giật mình, người bên cạnh nói to trong tiếng nhạc cung văn í eo.

- Kìa, cô gọi ông kìa…

Nguyên ngẩn người, đúng thật, cô Bơ đang giơ tay ngoắc ngoắc anh thật. Lúc này Kiên đã chạy đến bên Nguyên, thì thầm vui vẻ.

- Anh thiệt có căn nghe, được ông Hoàng Mười tung hèo chọn lính, rồi giờ lại được cô Bơ gọi đến ban lộc nữa.

Vừa nói Kiên vừa đẩy Nguyên sà xuống chiếu, mọi người giãn ra nhường chỗ cho anh. Nguyên ngượng nghịu ngồi sát lại bên Tân đồng, gã đàn ông mà cô Bơ đang mượn ghế để tựa nhìn anh, ánh mắt lóng lánh, ướt rượt.

- Nhà ngươi muốn xin gì để cô ban?

Nguyên ấp úng, lúng túng không biết phải bắt đầu nói từ đâu và nói như thế nào, chẳng lẽ thuật nguyên lời nhà ngoại cảm B.?

Thật bất ngờ hầu dâng bên tay phải đưa Nguyên ly rượu, nói eo éo.

- Cô ban đấy, uống đi.

Trong ánh mắt khuyến khích của mọi người, Nguyên cầm ly rượu uống cạn, người thoáng lâng lâng.

- Cô biết nhà ngươi đang kiếm ai… – Vỗ bàn tay lên chiếc ghế tựa bên cạnh, giá cô Bơ nói thản nhiên – Nó đang ở đây này, đang ngồi bên cạnh hầu cô đây này.

Nguyên đờ người ra khiếp sợ, gai ốc nổi khắp người. Nhìn vẻ mặt kinh sợ của Nguyên, cô Bơ mỉm cười nhè nhẹ.

- Nó đau khổ lắm đấy, nhưng cô khuyên nó rồi…

- Tôi… tôi phải làm gì bây giờ? – Nguyên lắp bắp.

Cô Bơ cầm chiếc quạt lông vũ màu trắng, che mặt… Một đoạn chầu văn ca tụng cô vang lên…

Nhang thơm một triện, trống điểm ba hồi

Đệ tử con, dâng bản văn mời

Dẫn sự tích thoải cung công chúa

Tiền duyên sinh ở: Thượng giới tiên cung

Biến hóa lên về Động Đình trung

Thác sinh xuống, con vua thoải tộc

Điềm trời giáng phúc, thoang thoảng đưa hương.

Cô ngửa chiếc quạt lông ra, ánh mắt lóng lánh nhìn Nguyên, trầm giọng.

- Mọi đau khổ rồi cũng đều giải quyết được, cũng là duyên số mà thôi. Nhà ngươi hãy đi tìm đến nguồn gốc sự việc, làm sáng tỏ, sẽ giải thoát được tất cả thôi.

- Là sao tôi… tôi không hiểu…

Cô Bơ đưa tay lên trán ra hiệu chuẩn bị thăng nên mấy hầu dâng ào đến che quạt bốn phía, trùm khăn phủ diện làm Nguyên không kịp hỏi tiếp nữa.

Đêm, Nguyên có một giấc ngủ đầy mộng mị. Anh thấy cô Bơ Thoải về bên anh, nhưng không hiểu sao lại là gương mặt đẹp của Minh Mẫn kề bên, nước mắt đầm đìa, anh ta ôm đàn ngồi ngay đầu giường Nguyên hát, giọng thánh thót trầm bổng nghe buồn buồn như có nước mắt trong ấy.

…Hoa đào còn đợi, sao thấy gió đông

Đợi rồi mong nào đã phỉ lòng

Riêng chỉ để tấc lòng bối rối

Gió trăng đã trải quý tộc thiết tha

Bỗng hay đâu non nước la đà

Cánh chim nhạn cao xa bay bổng.

Bỏ đàn xuống, Mẫn lẳng lặng nhìn Nguyên, không nói gì, bước thụt lùi mặc cho Nguyên chồm dậy đưa tay muốn nắm lấy, nhưng những ngón tay của anh quờ quạng vô vọng trong đêm. Chính lúc ấy tiếng cô Bơ Thoải vang lên văng vẳng. Hãy tìm về cội nguồn gốc của vấn đề, sẽ giải quyết được tất cả, linh hồn anh ta sẽ được giải thoát. Nguyên chợt nhớ, B. cũng từng nói với anh như vậy, muốn giải thoát cho linh hồn ấy thì phải tìm đến nguồn gốc của vấn đề. Nguồn gốc của vấn đề, nó là gì? Phải tìm ở đâu? Nguyên mệt mỏi lẩm bẩm, cố gắng tìm giấc ngủ vùi.