← Quay lại trang sách

- 8 -

Phố Hoài cho biết, trong số bạn bè thân thiết trong giới thời trang, người hiểu nhà thiết kế Minh Mẫn nhất chính là nhà thiết kế Thanh Long. Họ cùng học đại học với nhau, cùng làm chung một nhóm thiết kế thời trang nên rất hiểu nhau. Và Hoài cũng tìm ra địa chỉ của anh ta. Lại một nụ hôn ngọt lịm.

Khi lái xe ô tô đến chỗ nhà thiết kế Thanh Long, không hiểu sao Yang thấy rất hồi hộp, đến cả Hoài cũng nhận ra điều đó. Cô cầm tay anh như để trấn an.

Hôm nay Yang Cheng mặc quần tây, áo sơ mi trắng, nhìn như một công chức văn phòng, lúc nãy Hoài trêu anh vậy. Khi cả hai đẩy cửa bước vào, nhà thiết kế Thanh Long đang lúi húi ghi chép gì đó trên bàn. Nhìn nghiêng, đó là một người đàn ông dễ nhìn, có nét mềm mại thanh tú. Nghe Hoài hắng giọng, Thanh Long ngẩng đầu nhìn lên rồi anh ta đứng bật dậy sửng sốt nhìn Yang Cheng. Anh ta ngây ra cả phút, ánh mắt long lanh nhìn Yang một cách bất lịch sự làm cho Yang thấy bực mình khó chịu.

Thật bất ngờ khi Thanh Long ứa nước mắt, nghẹn ngào nói.

- Là Mẫn sao, mình tưởng Mẫn… đã… đã…

Những giọt nước mắt của Long rơi lã chã xuống mặt bàn làm Yang Cheng lẫn Phố Hoài ngẩn ngơ nhìn nhau chưng hửng, ngạc nhiên. Đã xảy ra chuyện gì sao? Họ tự hỏi.

Biết vốn tiếng Việt của Yang có hạn, chưa kể những thái độ kỳ cục của nhà thiết kế này có thể gây hiểu lầm cho anh ta nên Phố Hoài vội lên tiếng.

- Thưa anh Long, đây là ông Yang Cheng, nghệ sĩ violon Yang Cheng, chắc gần đây anh có xem tivi?

Thanh Long ngẩn ngơ một chặp, rồi đưa tay chùi nhanh nước mắt, nhìn hai người, mặt đỏ bừng cười ngượng nghịu.

- Xin lỗi, cũng vì tôi xúc động quá nên đã lầm lẫn ông… ông.

- Nghệ sĩ violon Yang Cheng.

Nghe Phố Hoài nói, Thanh Long gật đầu, đưa tay mời hai người ngồi xuống, anh ta cũng đến ghế ngồi, lại nhìn Yang kỹ lần nữa rồi thở dài.

- Giống quá đi mất, người hôm trước giống mà khác, người hôm nay khác mà giống, thiệt không hiểu sao cả.

Không chừng nhà thiết kế này mất trí cũng nên, anh ta lẩm bẩm những gì vậy? Phố Hoài kín đáo liếc nhìn Thanh Long.

- Thưa ông Thanh Long…

Khi Yang Cheng hỏi Long bằng tiếng Anh, không ngờ anh ta trả lời trôi chảy, nên vai trò phiên dịch của Phố Hoài bỗng nhiên trở thành thừa.

- Tôi tên là Minh, em trai của anh Mẫn.

Yang Cheng nói chậm rãi bằng tiếng Việt tên của mình, giọng anh ta hơi gằn xuống. Hoài ngạc nhiên khi lần đầu tiên nghe chính miệng Yang nói với Thanh Long rằng anh ta là em trai của nhà thiết kế Minh Mẫn, bạn của Long. Trước kia anh ta chỉ nói sơ sơ rằng mình có người anh nhưng không nói rõ mối quan hệ thế nào.

- Chúng tôi là anh em sinh đôi.

Long à à liên tục trong miệng.

- Hèn gì giống nhau đến vậy.

- Anh trai của tôi chẳng may bị tai nạn qua đời – Yang thở dài – Nay có dịp về Việt Nam, theo yêu cầu của gia đình, tôi muốn tìm hiểu thời gian anh sống ở đây…

Sau đó hai người trò chuyện rất tâm đắc, cứ nhìn ánh nhìn của Long dành cho Yang làm Phố Hoài ngờ ngợ, có vẻ như anh ta thích Yang thì phải.

Mình ghen ư, Phố Hoài bật cười với ý nghĩ đấy. Yang Cheng là một người đàn ông đúng nghĩa, cô biết điều đó.

Trên đường về, ngồi trong xe ô tô, gương mặt Yang đầy vẻ trầm ngâm suy nghĩ, Hoài rất muốn hỏi nhưng vì ngại, nên thôi. Lúc nãy muốn để cho hai người nói chuyện riêng tư nên cô đã bỏ ra ngoài.

Nhìn hướng chiếc xe ô tô chạy, Phố Hoài ngơ ngác.

- Mình đi đâu đây anh?

- Đến nhà anh trai anh.

- Nhà của anh trai Yang? – Hoài ngạc nhiên.

Chiếc xe ô tô dừng ngoài hẻm, Yang cầm chiếc mũ vải chụp lên đầu, nhằm che bớt gương mặt của mình rồi cả hai cùng đi vào. Nhìn cách đi thoải mái của Yang, Hoài thầm đoán dường như anh ta đã từng đến đây rồi, thậm chí là nhiều lần nữa là khác. Có điều Hoài đoán sai.

Lách cách một lúc mới mở được ổ khóa cũ, sét rỉ. Căn nhà ẩm mốc, hoang vắng, không hiểu sao vừa đặt chân vào là Phố Hoài liên tưởng đến căn nhà cổ của dòng họ Hoàng ở cù lao Mơn.

Gương mặt Yang Cheng lộ rõ sự xúc động khi bước vào căn nhà. Anh ta chậm rãi đi quanh căn nhà, Phố Hoài lẽo đẽo theo sau rồi rất nhanh cô nhận ra những thay đổi của Yang. Anh ấy đang xúc động. Quen nhau, yêu nhau, đây là lần đầu tiên Hoài nhận thấy những thay đổi nơi Yang. Bình thường anh ta là người rất lý trí, kể cả khi đang làm tình, Yang cũng rất lý trí, chủ động và điều khiển người tình. Nhiều lúc Hoài rất ngạc nhiên về Yang. Nghệ sĩ vốn là những người đa cảm, mơ mộng, thậm chí là lơ ngơ, nhưng với Yang hoàn toàn khác. Dù anh ta là một nghệ sĩ violon nổi tiếng, tính cách anh ta dường như cách xa những ngón đàn điêu luyện. Đây là lần đầu tiên Phố Hoài nhận thấy anh ta xúc động, chứng tỏ mối quan hệ giữa Yang và người anh ruột kia rất thân thiết.

Yang Cheng trìu mến nhìn Phố Hoài khi cô lùi ra xa, cô tôn trọng không gian riêng của anh. Một cô gái tinh tế, dễ thương lạ thường. Cứ tưởng trái tim mình đã chai sạn bởi có quá nhiều người qua tay và quá nhiều người sẵn sàng qua tay, Yang ngỡ rằng chẳng ai có thể làm cho anh ta rung động được nữa. Thật lạ, càng gần gũi cô gái, Yang nhận ra mình ngày càng yêu cô hơn. Một tình yêu mà Yang ngỡ rằng xa xỉ. Ngày ấy anh ta nhận lời yêu của cô gái bởi đơn giản là đang cô đơn trống vắng, muốn có sự bù đắp, hay nói gọn là muốn có chỗ để làm tình chứ không hẳn là yêu nhưng rồi sức cuốn hút từ cô gái ngày càng nhiều làm cho Yang không thể cưỡng lại được.

Yang biết chắc là Hoài đang thắc mắc về mối quan hệ giữa anh ta và người anh trai bí mật này. Yang cũng rất muốn kể cho người yêu nghe nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, nói thế nào cho hợp lý.

Yang chậm rãi ngồi xuống chiếc bàn mà anh trai mình từng ngồi tỉ mỉ viết, vẽ mẫu. Lớp bụi phủ kín, Yang phồng má thổi bụi, lặng lẽ dùng bàn tay mình xoa nhẹ lên mặt bàn. Bỗng Yang thoáng rùng mình, trong anh ta xuất hiện một khao khát dị thường đó là cầm bút, viết, vẽ. Như nhập đồng, Yang kéo ngăn kéo ra, anh luồn tay vào trong, lấy ra hộp bút màu. Năm tháng đã để dấu vết thời gian lên bất kỳ ai, căn nhà này cũng vậy nhưng lạ thay, hộp bút màu vẫn mới nguyên. Những ngón tay Yang lướt nhanh trên tờ giấy trắng, đến khi anh buông bút, giật mình hoang hoải, bấy giờ trên tờ giấy trắng là một gương mặt đàn ông, đó chính là người yêu của anh trai anh, nhà thiết kế Minh Mẫn và đây chính là món nợ mà anh không thể trả nổi cho anh trai mình.

Ngày ấy, ba má Minh (tức là Yang Cheng hiện nay) đã cho hai đứa trẻ xuống thuyền theo người ta vượt biển đến xứ người. Hiểu rằng đây là một chuyến đi đầy nguy hiểm, cái chết và sự sống đo bằng nhau. Ba má chỉ cho một trẻ trai và một trẻ gái đi, như vậy là Minh đã chia tay với người anh trai sinh đôi tên Mẫn của mình, xuống tàu trong một cuộc phiêu lưu vô định. Sang đến trại tị nạn Hồng Kông một thời gian, bất ngờ có một người Hoa đã nhận Yang làm con nuôi, đưa về Mỹ. Từ đó Yang mang một cái tên mới quên hẳn tên Việt của mình là Minh mà sau này người anh trai song sinh lấy thêm tên lót Minh tức Minh Mẫn như một kỷ niệm. Cuộc đời Yang trôi đi trong muôn vàn sóng dữ mà ai không trải qua không thể hiểu nổi, biết nổi. Cũng may người cha Hoa kiều kia vẫn cho Yang biết anh là người Việt và là con nuôi của ông. Ông ta không hề cấm đoán Yang tìm về cội nguồn của mình, chỉ đáng tiếc là anh xa gia đình khi còn nhỏ nên những kỷ niệm rất mờ ảo. Thế rồi sau này, nhân trong một chuyến biểu diễn, Yang vô tình gặp lại người chị gái mình năm ấy. Khi chia tay chị, Yang còn rất nhỏ, nên ký ức mờ ảo nhưng người chị gái lại luôn nhớ đến em trai mình. Mấy mươi năm mưu sinh trên đất Mỹ, có gia đình và đón cha mẹ qua, người chị vẫn đau đáu về đứa em trai thất lạc năm nào. Sự trùng phùng trong nước mắt. Có điều vì xa cha mẹ quá lâu, sống trong một môi trường văn hóa hoàn toàn khác nên tuy gặp lại gia đình nhưng Yang vẫn rất dửng dưng lạnh nhạt, điều này làm cho cha mẹ anh vô cùng đau khổ, hối hận, nhưng mọi chuyện đã quá trễ rồi. Thi thoảng họ vẫn gặp nhau, khách sáo chào hỏi và chia tay, thật lòng mà nói, Yang thấy khó gắn bó nổi với gia đình mình, tất cả quá xa lạ, dù rằng nhiều lúc anh cũng cố. Thế rồi bất ngờ làm sao người anh trai song sinh mãi sau này mới chịu qua Mỹ. Có lẽ vì là song sinh chăng? Gặp Minh Mẫn, Yang rất nhanh tìm thấy những suy nghĩ, sở thích chung với anh trai mình ngay. Hai anh em trở nên thân thuộc, nhờ vậy mà Yang cải thiện thêm mối quan hệ với gia đình. Tuy nhiên hai anh em lại khá khác nhau về tính tình. Tuy là một nghệ sĩ biểu diễn violon, nhưng Yang là người cứng rắn, lý trí khác hẳn Mẫn, người anh trai mình, rất mềm mại, dịu dàng, tràn đầy nữ tính. Chẳng cần nói, trong gia đình cũng hiểu anh ta là người như thế nào, cũng may nước Mỹ cũng khá cởi mở về chuyện này. Mẫn bắt đầu dần dần xâm nhập được vào New York – kinh đô thời trang của nước Mỹ, một trong bốn kinh đô thời trang thế giới. Sau nhiều thử thách cuối cùng Mẫn cũng ký hợp đồng vào làm cho công ty quản lý người mẫu Wilhelmina Models một trong những công ty người mẫu hàng đầu tại Mỹ. Không cần biết tại Việt Nam anh là ai, tên tuổi như thế nào, với làng thời trang nước Mỹ, anh là kẻ vô danh, phải làm lại từ đầu. Dần dần những mẫu thiết kế của Mẫn cũng lọt vào mắt xanh của những nhà quản lý thời trang và dấu ấn quan trọng chính là một lần anh nhận được điện thoại từ biên tập viên Joanna Hillman. Phong cách của Joanna Hillman mang đậm phong cách Mỹ cổ điển. Tuy nhiên là một biên tập viên thị trường thời trang cho Harper’s Bazaar nên công việc của Joanna Hillman là đi tìm nguồn gốc của những xu hướng mới nhất và những trang phục bắt buộc phải có. Một lần tình cờ Joanna Hillman dự một buổi giới thiệu mẫu mới của công ty người mẫu Wilhelmina Models nơi Mẫn đang làm. Joanna Hillman thích những mẫu thiết kế thời trang lên đồng của anh và gọi điện thoại cho Mẫn. Sau sự giới thiệu của Joanna Hillman danh tiếng, lập tức những sàn diễn tại New York đã mở cánh cửa khó tính với Mẫn. Một số nhà thiết kế danh tiếng ngỏ ý mời anh về hợp tác.

Hai anh em thi thoảng gặp nhau. Là một nghệ sĩ violon đường phố lang thang rày đây mai đó, khó ai biết Yang đang ở đâu, làm gì. Mẫn rất ngạc nhiên về em trai mình, rõ ràng Yang là một nghệ sĩ violon có tài, khẳng định được tên tuổi qua những giải thưởng, tại sao cậu ta không tìm cho mình một công việc ổn định sinh sống mà cứ phiêu bạt giang hồ mãi vậy? Nghe anh trai hỏi, Yang phá lên cười, rồi nhún vai.

- Anh không hiểu em đâu.

Ừ mà quả không thể nào Mẫn hiểu em trai mình thật. Cậu ta luôn chứa chất một điều gì đó bí hiểm kỳ lạ khó giải thích. Bằng những linh cảm của anh em sinh đôi ruột thịt, Mẫn như đang mò mẫm tìm vào vùng tối tâm thức của em trai mình như muốn hỏi cậu ta là ai, đang làm gì. Nhưng anh chịu thua.

Đến hẹn lại lên, như thông lệ, cứ vào khoảng tháng 9 hàng năm, tại New York tráng lệ lại nhộn nhịp những bước chân thiên thần của dàn người mẫu đình đám trên khắp thế giới đến góp mặt để trình diễn cho tuần lễ thời trang xuân hè cho năm tới.

Yang Cheng tủm tỉm nhìn anh trai trong khi Mẫn đang say sưa giới thiệu về tuần thời trang vừa qua.

- Em biết không, cùng với London, Milan, Paris, New York là một trong bốn kinh đô thời trang bậc nhất thế giới. Tuần lễ thời trang New York Xuân Hè đã đón những nhà thiết kế thời trang nổi tiếng như Ralph Lauren, Cavin Klein, Tommy Hilfiger, Zac Posen, Hervé Léger, Carolina Herrera, Lacoste, Betsey Johnson, Vera Wang, Anna Sui, Vivienne Tam… New York cũng chính là nơi hội tụ những nhà thiết kế năng động, trẻ trung và hiện đại để giao lưu, học hỏi giữa các nhà thiết kế tầm cỡ, nơi gặp gỡ của những người mẫu đình đám nhất nhì thế giới. Anh đã học hỏi được rất nhiều.

Mẫn nhìn em trai, nở nụ cười toe dễ thương.

Yang Cheng cầm tờ tạp chí thời trang Harper’s Bazaar giơ lên, trong đó một bài dài khen ngợi những bộ mẫu thiết kế lạ mắt có tên là Hầu đồng của nhà thiết kể trẻ Minh Mẫn, nheo mắt nhìn anh trai, cười nhẹ.

- Chúc mừng anh!

Mẫn mỉm cười, cầm tờ tạp chí thời trang, giở mấy trang, chỉ vào mấy tấm ảnh chụp mẫu thời trang của mình, giải thích.

- Ở Việt Nam, mấy mẫu thiết kế này vốn dùng trong giới Hầu đồng bóng, đặc biệt bộ đồ này là mặc cho giá cô Bơ Thoải đó nhưng anh đã cách điệu đi rồi.

Yang Cheng nhìn mấy tấm ảnh chụp người mẫu mặc bộ đồ lụa trắng nhìn rất lạ mắt mà anh trai mình giải thích rằng đây là bộ đồ Hầu đồng bóng giá cô Bơ Thoải nào đó, anh ta nhún vai bởi không hiểu gì cả. Thời trang vốn là vậy mà, nó vốn dị thường và đối lập với người thường, chẳng phải ai đã nói vậy sao?

Mẫn cũng đăm đăm nhìn mấy tấm ảnh trong tờ tạp chí, vẻ mặt xúc động và rồi thật bất ngờ làm sao, anh sụp xuống, nước mắt giàn giụa, khóc không giấu giếm. Yang Cheng im lặng một lúc rồi khẽ nói.

- Anh vẫn nhớ người ấy ư?

- Phải, cũng đã mấy năm rồi, nhưng nỗi đau ấy luôn nhói trong trái tim anh – Mẫn nghẹn ngào trả lời.

Yang Cheng thở dài buồn rầu nhìn anh trai mình. Mẫn chưa bao giờ tâm sự chuyện tình cảm của mình với em trai, chưa bao giờ. Thế nhưng bằng linh cảm của mình, Yang vẫn nhận ra một nỗi đau âm ỉ trong tim anh trai mình. Lầm lũi làm việc, lầm lũi đi về giữa thế giới thời trang nhộn nhạo lắm màu sắc này, Mẫn là một trường hợp lạ. Nhiều lúc Yang rất muốn khuyên anh trai, hãy kiếm ai đi, hãy có người chia sẻ cho trái tim bớt cô đơn, thế nhưng luôn có lời cự tuyệt âm thầm nào đó khiến anh không thể mở miệng nổi.

- Anh yêu anh ấy bằng cả trái tim, bằng cả linh hồn này – Mẫn ôm đầu rên rỉ - Khi anh ấy chết, anh tưởng như không thể sống nổi, đã có lúc anh nghĩ đến chuyện tự vẫn để đi tìm anh ấy ở thế giới bên kia. Hy vọng khi đó không ai sẽ chia lìa tụi anh nữa.

- Nhưng anh ta chết rồi mà – Yang buột miệng.

Không – Mẫn gần như thét lên, nhìn em trai – Anh ấy chưa chết, anh ấy ở đây này, tại đây này – Mẫn đập bàn tay lên ngực trái mình vẻ đau đớn, khuôn mặt bỗng nhăn nhúm. Vẻ đau đớn ấy khiến Yang, vốn là một người lý trí nhưng cũng không dám nhìn.

Bầu không khí cô lại, thời gian chầm chậm trôi qua như giọt cà phê đang nhỏ giọt tí tách. Cuối cùng Yang Cheng phá vỡ bầu không khí ấy, uể oải lên tiếng.

- Rồi cũng phải thay đổi chớ anh?

Gương mặt Mẫn xa vắng, lẩm bẩm.

- Thay đổi, anh biết thay đổi gì bây giờ?

- Tìm người khác.

Yang lạnh lùng hắt vào mặt Mẫn gáo nước lạnh, cố ý. Mẫn thở dài nhìn em trai, từ ngày biết Yang đến giờ, anh đã chứng kiến không biết bao nhiêu cô gái qua tay em trai mình rồi. Với vẻ đẹp trai điển hình châu Á và vẻ lạnh lùng của một nghệ sĩ violon có tên tuổi, đàn bà qua tay Yang nhiều có lẽ đến giờ gã em này cũng chẳng nhớ nổi là bao nhiêu nữa. Có lần Mẫn thắc mắc với em trai rằng, sao không tìm một người đàn bà của riêng mình, gã cười khì. Đôi lúc Mẫn cũng ghen tị với em trai mình về khoản đấy, tại sao anh không thể kiếm ai khác thay thế, dù sao người đàn ông kia cũng đã mất mấy năm nay rồi còn gì. Tiếc rằng mỗi khi cõi lòng anh muốn mở ra với ai đó thì hình ảnh anh ta lại ùa về tràn đầy như một lời trách móc. Yang nhún vai.

- Hãy quên anh ta đi. Tiếc thay anh không thích đàn bà, nếu không…

Đấy là lời nói khi hai anh em chia tay nhau.