- 9 -
Nguyễn Nguyên khôi hài đặt cho mình một biệt danh mới đó là “Thám tử tâm linh” và thấy khoái biệt danh này quá, anh đang dự định sẽ thay đổi nick trên yahoo và facebook với cái tên này luôn. Thám tử tâm linh này có nhiệm vụ đi tìm một linh hồn đang lưu lạc đâu đó, đưa về gia đình. Một nhiệm vụ mà anh tin rằng bất kỳ thám tử nào trên đời này nghe thấy cũng chỉ có nước khóc thét lên mất thôi.
Nguyên không thể giải thích nổi tại sao anh lại nhận công việc này. Một công việc quái gở đến mức không thể hiểu nổi. Lòng tự ái hay kiêu ngạo nghề nghiệp? Nhưng xem ra vô nghĩa quá. Vậy tại sao? Nguyên bối rối, anh không thể hiểu chính mình tại sao lại làm vậy. Nhưng từ sâu thẳm trong tiềm thức vẫn có sự bí ẩn xa xăm nào đó thúc giục anh hãy nhận làm việc này, hay nói cách khác là hãy làm rõ câu chuyện về linh hồn người thanh niên tên Minh Mẫn kia là ai, hiện đang tìm ai và người đó là ai? Ngạc nhiên thay cũng trong thời gian này anh hay nhớ về người anh trai đã mất mà đến giờ anh vẫn không thể nào nhớ nổi gương mặt. Tại sao, chính anh cũng không thể giải thích nổi.
Xưa nay Nguyên vẫn tự hào mình là người theo quan điểm vô thần, cái gì thấy được, sờ được thì mới tin, anh không thích niềm tin vu vơ nào đó. Nguyên cũng tự xem mình là người không tôn giáo. Với anh những người không tôn giáo như anh thường có niềm tin vào cuộc sống giống như những tín đồ tôn giáo vậy, thế nhưng hôm gặp, B. lại đã lý luận với anh rằng, không phải tất cả những người không tôn giáo đều không có niềm tin vào siêu nhiên hay thánh thần. Anh hiểu ý ông ta muốn nói gì. Tuy nhiên vụ đi tìm một linh hồn lưu lạc này vẫn thật là quá vô lý đến mức không thể chấp nhận được, nhưng không hiểu sao anh vẫn nhận lời bởi những thao thức mơ hồ nào đó rằng, hãy làm rõ câu chuyện, hãy tìm đến chân lý của sự thật. Đôi lúc anh nghĩ mình đã bị điên, chỉ có kẻ điên mới làm công việc này, nhưng rồi anh vẫn làm. Anh cũng không hiểu nổi tại sao sếp, một người đàn ông thông minh, khôn ngoan như sói cũng dễ dàng chấp nhận việc làm mơ hồ của anh. Xem ra ông ta cũng điên chẳng khác gì anh. Nguyên bật cười. Việc đầu tiên Nguyên tìm đến thế giới tâm linh bắt đầu từ lời hướng dẫn của nhà ngoại cảm B. lẫn cô Bơ Thoải kia. Từ đó Nguyên quyết định, trước hết phải tìm hiểu xem có thật trên đời có một người thanh niên có tên là Minh Mẫn từng tồn tại hay không. Nếu thật không có một người đàn ông nào tên Mẫn thì anh sẽ bỏ cuộc ngay tức khắc. Còn nếu có, phải làm rõ xem Mẫn là ai, đã từng làm gì, sinh sống ra sao… Việc này không quá khó với Nguyên, vâng, miễn anh ta có thật là sẽ tìm ra.
Dở cuốn sổ tay ghi chép những nội dung trò chuyện với bà vú của Mẫn, người thuê anh, Nguyên được biết, căn nhà tại cù lao Mơn là nhà thờ của dòng họ Huỳnh, nơi có bà nội Mẫn và bà vú sống, còn Mẫn sống và học ở Sài Gòn. Anh ta từng tốt nghiệp trường Đại học Mỹ thuật, là một nhà thiết kế thời trang trẻ làm tại Viện thiết kế thời trang thuộc Tập đoàn Dệt may Việt Nam. Qua tìm hiểu, sổ sách trường Đại học Mỹ thuật xác nhận từng có một sinh viên như vậy. Nguyên phấn khởi, thế là ít nhất con người tên Minh Mẫn này đã từng tồn tại trên cuộc đời này.
- Cậu kiếm ai?
Người đàn bà bán cà phê tuổi chừng 50, mập mạp, ở ngay đầu hẻm, hỏi Nguyên vẻ tò mò.
Nguyên lúng túng bởi sự mô tả của bà vú về Mẫn khá hời hợt, không rõ ràng, may thay Nguyên từng thấy mấy tấm ảnh của anh ta nên cũng hình dung ra.
- À, cậu Mẫn hả… đó, nhà của cậu đó…
Theo cánh tay của bà bán cà phê, Nguyên nhìn thấy một căn nhà nhỏ, một trệt, lầu gỗ, nằm gần cuối hẻm. Hai cánh cửa đóng im ỉm, chiếc khóa vẻ rỉ sét.
- Hồi xưa gia đình cậu Mẫn ở đó, sau khi họ xuất cảnh thì cậu Mẫn ở đó đến khi cậu ấy đi nhưng không hiểu sao không bán và nhà vẫn để không mấy năm rồi, nghe đâu cũng nhiều người đánh tiếng mua nhưng ở bên đó báo về rằng cậu ấy vẫn nhất quyết từ chối dù trả giá cao – Bà ta chép miệng – Nhưng cậu là ai? Người đàn bà nhìn xoáy Nguyên vẻ nghi ngờ.
Chuẩn bị cho mình vai trò một nhà báo, đang đi tìm hiểu viết về một số vấn đề thời trang, trong đó có liên quan đến nhà thiết kể trẻ tên Minh Mẫn, nên Nguyên đã làm tròn vai để bà bán cà phê tin tưởng anh ngay.
Người đàn bà thật thà cho biết.
- Cậu Mẫn tánh tình hiền lành, dễ thương lắm. Ở đây ai cũng thương cậu hết.
Chuyện Mẫn làm nghề thiết kế thời trang thế nào thì bà không rành lắm, nhưng thi thoảng cũng có dăm ba người bạn của anh ta tới chơi, những con người “kỳ cục” theo cách hiểu của bà bởi kiểu ăn mặc, sinh hoạt. Nguyên tủm tỉm cười.
- Sau này cậu ấy có một cậu nữa, hơn mấy tuổi, hay tới chơi, ở luôn lại nhà… Ơ biết nói sao cho cậu hiểu quan hệ của họ heng?
Nhìn vẻ lúng túng của người đàn bà, Nguyên hỏi dồn.
- Là vầy, đó là một cậu thân, rất thân với cậu Mẫn – Người đàn bà chớp mắt – Con gái tui nói, hình như hai cậu đó bồ bịch với nhau đó.
Nhìn vẻ ngạc nhiên của Nguyên, người đàn bà cười ngượng nghịu lắc đầu.
- Hồi đầu tôi la nó nói tầm bậy tầm bạ, cậu Mẫn là người tốt. Nhưng cũng vì làm nghề bán cà phê ở đây sáng khuya đều có mặt, lại đối diện với nhà cậu đó nên tôi thấy hết. Hai cậu đó quấn quýt với nhau ghê lắm, nên tôi nghĩ cũng có thể lắm…
Nguyên trầm ngâm, ra vậy. Khi trường Mỹ thuật cho biết Mẫn là một trong những sinh viên suất sắc của trường, sau khi ra trường trở thành một nhà thiết kế thời trang trẻ có tên tuổi thì anh cũng nghi nghi rồi, bởi hoạt động của giới thời trang, anh chẳng lạ gì nữa.
Người đàn bà liếc nhìn Nguyên.
- Cậu kia tướng tá y như cậu vậy đó.
Nguyên giật thót người.
- Sao bác nói vậy?
- Giống thiệt – Bà ta chăm chú nhìn Nguyên – Giống đến nỗi tôi tưởng cậu là cậu ta chớ. Thiệt, tôi hổng giấu cậu đâu. Lúc nãy khi cậu vừa dựng xe là tôi đã ngẩn người ra vì tưởng cậu ta đến đây chớ.
- Là sao? – Nguyên ngẩn ngơ.
- Người giống người là thường mà bác.
- Ờ thì tôi nói vậy, tướng tá hai cậu y hệt nhau à, nhưng gương mặt thì… không giống lắm.
- Thế hai người họ sau này sao hả bác?
Người đàn bà thở dài.
- Không rõ nữa cậu à, có điều sau đó cậu Mẫn xuất cảnh, căn nhà này để trống từ đó đến giờ.
- Thế bác có biết người đàn ông… bồ… dạ, bồ anh ta sau này đi đâu không?
Người đàn bà thở dài.
Lần đó tự dưng cậu Mẫn đi đâu trở về, đóng chặt cửa rồi ở trỏng gào khóc ghê lắm, lối xóm ai cũng sợ. Sau này mấy đứa nhỏ có tìm hiểu, nghe con gái tôi kể té ra hình như cậu kia bị tai nạn chết rồi nên cậu Mẫn phát điên luôn vậy đó. Sau đó cậu đi nước ngoài luôn.
- Đi ngay?
- Tôi không rành cậu à.
- Thế từ ngày đó đến giờ cậu Mẫn kia có về Việt Nam lần nào không bác?
- Có, một lần, cậu về thăm, chào bà con lối xóm rồi đi, chừng như cũng vội vã lắm.
- Thế bác có biết gì về người thanh niên kia không?
- Tôi không rành… nhưng hình như… – Người đàn bà có vẻ ngần ngại.
- Nguyên phải hỏi dồn.
- Là sao ạ…?
- Hình như cậu ta là công an.
Công an? – Nguyên ngẩn người nghĩ người đàn bà này nhầm lẫn gì đó, hình như hiểu ý nghĩ trong đầu anh, bà ta nói vẻ phân bua – Có lần khuya lắm, tôi đang dẹp quán thì thấy cậu ta đến đây thăm cậu Mẫn, mặc nguyên bộ đồ công an mà, hình như đi vội, không kịp thay đồ.
Sau đó là những thông tin vụn vặt, không đáng quan tâm, Nguyên cám ơn, ra về. Anh đã có những thông tin quan trọng về Mẫn và cả mối quan hệ bí ẩn của anh ta với một công an nào đó. Quan trọng hơn là người công an kia rất… giống anh. Trong Nguyên lại dội lên những lo lắng mơ hồ nào đấy.
Một lần vô tình Nguyên phát hiện ra hình như anh bị mộng du? Căn cứ vào những đồ vật bị xáo xào trong đêm, anh khẳng định như vậy. Quyết định tìm hiểu, Nguyên đã đặt một chiếc camera quay tự động có gắn tia hồng ngoại. Sáng hôm sau Nguyên đờ người ra, toát mồ hôi vì sợ hãi. Trong đêm, anh lang thang dật dờ như một hồn ma trong căn nhà của mình. Đi qua đi lại, sắp xếp cái này cái kia, miệng lẩm bẩm vô nghĩa. Xưa nay Nguyên vẫn thường hay có những cơn đau đầu bất tử và thường được bác sĩ Văn cho là những căn bệnh thông thường như tiền đình, xoang… Cách nay hơn một tháng khi nghe Nguyên đến khám, kể lể, bác sĩ Văn cau mày và cho tiến hành hàng loạt những xét nghiệm, khiến Nguyên mất cả ngày trời, mệt nhoài trong sợ hãi cái màu áo blu trắng của bệnh viện. Những kết quả xét nghiệm, chuẩn đoán cho thấy anh có một cơ thể cực kỳ khỏe mạnh, hầu như không có một dấu vết bệnh tật nhỏ nào.
- Chú ngưỡng mộ cháu đấy.
Dứ dứ xấp giấy các kết quả xét nghiệm trên tay, bác sĩ Văn nói vậy. Ông vốn là bác sĩ thân quen của gia đình Nguyên nhiều năm nay rồi. Ông vẫn là người theo dõi chặt chẽ về sức khỏe cho anh.
- Thế sao…
- Mộng du thường xuất hiện trong suốt giai đoạn 3-4 của giấc ngủ, hay giấc ngủ sâu. Giai đoạn này tương ứng với 1/3 đầu của chu kỳ ngủ, 2 giờ đầu sau khi cháu ngủ…
Nguyễn Nguyên cau mày ngắt ngang lời nói đều đều như tụng kinh của vị bác sĩ quen này.
- Thưa, cháu hiểu.
Thế nhưng ông vẫn nói cho hết bài “tụng” của mình với câu kết.
- Mộng du không nguy hiểm, nhưng những hành vi vô thức của cháu có thể gây ra nguy hiểm. Thôi để chú tính xem sao.
Nguyễn Nguyên đẩy xe ra ngoài, buồn rầu, rõ ràng không thể phủ nhận rằng cuộc điều tra tâm linh về linh hồn người thanh niên tên Minh Mẫn kia đã tác động đến anh rất nhiều, rất có thể chứng mộng du đột phát từ đây. Nguyễn Nguyên rất muốn bỏ béng cuộc điều tra kỳ quái này, nhưng rồi anh không hiểu bởi như có một sự thôi thúc nào đó vẫn buộc anh lao đầu vào. Để giảm ảnh hưởng xấu của mộng du, bác sĩ Văn dặn anh cần luyện tập thư giãn và dùng thuốc an thần nhẹ. Thường xuyên vệ sinh tâm lý giấc ngủ, tạo thói quen đi ngủ đúng giờ, tránh dùng các thứ kích thích như chè, cà phê, rượu, thuốc lá, tránh không để thần kinh căng thẳng xúc động… Nguyên thở dài, chỉ chừng nào giải quyết xong vụ án tâm linh này, may ra anh mới trở về là anh của trước kia.
Chờ Nguyễn Nguyên đi khuất, bác sĩ Văn mới lấy một xấp hồ sơ bệnh án trong tủ ra. Ngay trang đầu bệnh án có dán tấm ảnh Nguyên khá to. Ông chăm chú nhìn ảnh vẻ yêu thương, lời trăn trối ngày nào của cha Nguyên, người thủ trưởng cũ mà cũng là đồng đội từ hồi chiến tranh như vẫn còn đâu đây. Chú ráng giúp nó, số cháu xui rủi, giờ chỉ còn nhờ chú thôi, tôi có đi cũng yên lòng. Bác sĩ Văn thở dài, bệnh tình Nguyên đang có dấu hiệu phát triển xấu, nếu không cẩn thận rất dễ chuyển sang thành tâm thần.
Nghe bác sĩ của Nguyên tâm sự trong điện thoại, người bạn già lo lắng.
- Vậy tôi phải làm sao?
- Anh cứ làm những gì mà tôi đã dặn.
- Liệu… – Hiểu sự hoài nghi của người bạn, bác sĩ Văn ngắt lời, quả quyết – Tôi nghiên cứu rồi, trong một số liệu pháp Tâm lý thì có thể áp dụng liệu pháp Phân tâm với cháu Nguyên. Tức cháu mắc bệnh giữa những nhu cầu và những mong muốn mang tính bản năng với khả năng thỏa mãn những mong muốn nhu cầu ấy… và chúng ta đã phát hiện ra những dồn nén, tức là nguyên nhân gây bệnh của cháu. Khi nguyên nhân được gây nén trên bình diện ý thức được giải tỏa thì xung đột sẽ hết, cháu sẽ khỏi bệnh.
- Tức là những việc mình đã làm từ hồi đó đến giờ.
- Đúng vậy. Bác sĩ Văn gật đầu như đang nói với người đối diện – Ông cứ cho tiến hành vậy nghe.
Bác sĩ Văn và bạn, họ đang làm gì?
*
Thông thường trong khi biểu diễn bao giờ Yang Cheng cũng tắt điện thoại di động, hoặc gửi người khác giữ hộ, bởi không thể có tiếng chuông điện thoại reo bất tử làm quấy nhiễu tiếng nhạc được. Lần này cũng vậy, sau đêm diễn, quá mệt, Yang không xem tin nhắn trong điện thoại mà về khách sạn là ngủ vùi luôn đến sáng. Sáng hôm sau nhìn mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, Yang điếng người, lật đật gọi lại ngay.
Không hiểu sao Yang Cheng có cảm giác như tiếng chị Hai vọng lại nghe thoang thoảng mơ hồ xa vắng.
- Về ngay em ạ, Mẫn nó bị tai nạn ô tô, chắc khó qua khỏi.
Không thể thế được, tối qua mấy lần tiếng đàn của Yang lạc nhịp khiến bạn chơi trong bè cứ ngạc nhiên mãi. Thậm chí một lần Yang thấy tức ngực quá, phải xin lỗi, xin nghỉ giải lao mấy phút. Không lẽ có điều gì xấu xảy ra sao, lúc đó Yang đã nghĩ vậy, không dè là thật.
Tất cả một màu trắng toát vô trùng, sạch sẽ và cũng lạnh lùng chết chóc. Bệnh viện là vậy. Ngạc nhiên làm sao là khi Yang đến thì Mẫn đã được chuyển khỏi phòng cấp cứu, người chị gái nước mắt giàn giụa trả lời thắc mắc của em trai mình.
Gia đình yêu cầu chuyển Mẫn sang phòng này, muốn em nó có những giây phút cuối bình yên, sạch sẽ bởi phòng cấp cứu tấp nập, quá ồn ào.
Mấy ngày nay Mẫn mê mệt nửa thức nửa ngủ, gia đình vây quanh, mọi người cũng đã chuẩn bị tinh thần cho chuyến đi xa vĩnh viễn của anh. Cũng đã có vài bài báo lên tiếng tiếc cho một tài năng trẻ vừa chợt lóe đã vội rời xa thế giới này. Sau lần gặp nhau ấy, hai anh em lại xa cách đến gần cả nửa năm trời không gặp lại. Yang Cheng lại phiêu lưu theo những chuyến đi rong ruổi khắp thế giới với cây đàn trên tay đi chinh phục những vùng đất mới và những người đàn bà mới. Mẫn tiếp tục dần khẳng định bản thân mình ở kinh đô thời trang New York, lần sau hai anh em vô tình gặp nhau tại Milan. Mẫn sang đó theo lời mời của một công ty thời trang Ý. Yang Cheng vui mừng thấy anh trai mình đi cùng một gã đàn ông châu Á, mà theo Mẫn giới thiệu cậu ta là người Singapore, học trò của anh. Thế nhưng cứ nhìn vẻ âu yếm của gã học trò kia dành cho Mẫn là Yang hiểu mối quan hệ của họ, anh ta thầm mong anh trai mình hạnh phúc.
Kinh đô thời trang thế giới Milan gắn liền với tên các nhãn hàng lừng danh như: Armani, Gucci, Benetton – chuyên về đồ len… Mỗi năm hai lần, thành phố Milan tổ chức các buổi biểu diễn thời trang quốc tế thu hút nhiều nhà thiết kế, các siêu mẫu và giới phóng viên nhiếp ảnh từ khắp nơi trên thế giới. – Mẫn vui vẻ giới thiệu với em trai vậy và kèo nài đòi Yang đi cùng bởi anh muốn sắm bộ đồ tặng em. Yang Cheng rất đẹp trai, một vẻ đẹp phiêu du mơ màng, cậu ta bước lên sàn diễn sẽ nhanh chóng vụt sáng ngay, Mẫn thầm nghĩ vậy. Tuy là hai anh em sinh đôi, nhưng anh không thể nào sánh với em trai mình được. Yang mạnh mẽ, cứng cáp nam tính và thu hút người khác phái ở ánh mắt, nụ cười và đôi môi mỏng đỏ như son.
Chiều anh trai, Yang Cheng cùng với cậu bạn trai người Singapore của Mẫn dạo chơi khu thương mại chính của Milan là Fashion Quadrangle, nằm giữa các quảng trường Duomo, Cavour và Sanbabila. Nơi đây tràn ngập hàng hóa của những thương hiệu thời trang nổi tiếng khắp thế giới như Versace, Prada, Gucci, Ferragamo, Cavalli… Nhìn anh trai lúi húi chọn mấy bộ quần áo cho mình, Yang không khỏi cảm động. Tiền không thiếu nhưng mỗi khi đến Milan, Yang hay ghé cửa hiệu Via Martinetti vào các ngày từ thứ ba đến thứ bảy để mua những đôi giày cao cấp giảm giá đến 75% hoặc những quần áo ở cửa hiệu Via Ciovassino. Chưa kể là đến khu chợ Fiera di Senigallia họp vào chủ nhật hàng tuần với đủ cả những đồ mới và đồ “second-hand”… Một thói quen mua nhanh hơn là chuyện tiền bạc đối với Yang Cheng. Tất nhiên Yang vẫn có một số bộ đồ hiệu dùng cho những nơi biểu diễn sang trọng.
Mẫn vênh mặt tự hào khi thấy em trai mình trong bộ đồ vest thương hiệu thời trang cao cấp Gucci, thong thả bước ra, mặt ửng đỏ vẻ hơi bối rối. Nhìn Yang cậu học trò người Singapore há hốc mồm đầy vẻ ngưỡng mộ khiến Mẫn phải thầm tự hỏi, có khi nào cậu ta yêu em trai mình không?
Mới đó thế mà nay, nhìn anh trai nằm xung quanh một rừng dây rợ bao quanh, bất giác Yang Cheng sa nước mắt. Không lẽ cuộc đời chúng ta vốn cô đơn mong manh đến vậy sao?
- Chào em…
Mẫn thều thào nói và thoáng nhếch môi cười khi thấy Yang khóc. Tuy là anh em ruột thịt nhưng cũng chỉ mới biết nhau bốn năm gần đây. Yang trong mắt Mẫn là một người lạnh lùng, lý trí cứng rắn, đây là lần đầu tiên anh thấy em trai mình khóc.
Phòng vắng, chỉ có hai anh em, đấy là yêu cầu của Mẫn. Chớp chớp nhìn lên trần nhà, gương mặt Mẫn thản nhiên vô cùng. Có vẻ cái chết đến với anh như một sự chờ đợi thì đúng hơn.
- Anh sẽ đi tìm anh ấy…
- Lại người đàn ông ấy? Tại sao?
Nhìn vẻ mặt cau có của em trai, Mẫn mỉm cười.
- Bởi vì em chưa từng yêu ai. Hãy yêu đi em, rồi sẽ biết.
Tranh thủ những giây phút cuối cùng của đời mình Mẫn đã kể cho em trai nghe về người đàn ông ấy, người đàn ông đã chiếm trọn trái tim lẫn thể xác anh. Một tình yêu dâng hiến trọn vẹn không ngờ đã bị đứt quãng nửa chừng trong đau đớn.
- Bộ quần áo khi anh bị tại nạn đâu rồi?
Yang lại lục tìm, chị Hai cho biết bộ đồ bê bết máu đó cảnh sát lấy đi rồi, còn đồ đạc trong đó, họ trả lại.
- Em có thấy một sợi dây chuyền có mặt anh hay đeo trên ngực không?
Khi Yang cầm đến, Mẫn ra hiệu em trai mình hãy lật cái mặt úp lên. Vừa nhìn tấm hình người trong ảnh, Yang biến sắc, lắp bắp.
- Là anh ta sao… là anh ta sao?
Mẫn ngẩn ngơ nhìn em trai mình rồi thì thào.
- Bộ em quen ảnh?
Khuôn mặt biến sắc một chút thoáng qua, Yang đưa tay lau mồ hôi trán, rồi thở phào, đặt chiếc dây chuyền lên giường, cạnh chỗ anh trai mình nằm, lắc đầu, giọng lãnh đạm.
- Không, em không quen anh ta.
- Ừ, anh cũng nghĩ thế, có lẽ em đã nhầm lẫn ai đó.
- Anh và ảnh quen nhau, được ba năm, bốn tháng, lẻ ba ngày em à. Một tình yêu, anh không biết nói thế nào cho em hiểu, bởi em có phải là người đồng tính như anh đâu. Nhưng đấy là tình yêu và anh yêu anh ấy bằng tất cả thể xác lẫn linh hồn mình.
Yang Cheng thoáng rùng mình khi nghe câu nói này, anh quay mặt đi nơi khác. Tiếng Mẫn xa vời vợi.
- Ông trời đã ghen với tình yêu của anh. Cách đây đúng ba năm, bốn tháng, lẻ ba ngày, anh ấy trong một trận đụng độ với trộm cướp gì đó, đã bị tai nạn xe ô tô. Cũng đúng sau đó vài ngày anh phải lên đường sang Pháp, dự một lễ hội thời trang. Nghe điện thoại má ảnh gọi, anh chết cứng người. Khi anh chạy đến thì ảnh đang nằm trong cấp cứu, và được một hai ngày gì đó thì qua đời. Em có biết anh đau khổ đến dường nào không?
Yang lẳng lặng gật đầu, gương mặt trơ ra như đá.
- Sau khi chết, linh hồn anh sẽ đi tìm anh ấy. Anh hy vọng từ nay sẽ không còn ai ngăn cản nữa, anh và anh ấy sẽ mãi mãi sống bên nhau.
Đấy là những lời cuối cùng của Mẫn trước khi chết ám ảnh Yang Cheng mãi.
Đấy cũng chính là lý do mà tại sao nghệ sỹ violon đường phố Yang Cheng đồng ý vào Việt Nam biểu diễn. Anh muốn đến thăm lại những nơi in dấu kỷ niệm về người anh trai của mình và nếu được, tìm hiểu về người đàn ông kia. Anh ta đang mang một món nợ không bao giờ trả nổi.
Thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện Yang không biết tâm sự cùng ai, một điều tưởng chừng như phi lý vô cùng khiến cho một người cứng rắn, lý trí như anh ta mà nhiều lúc cũng cảm thấy bối rối, nhưng không sợ hãi. Đó là sau khi Mẫn chết, Yang thấy mình “gặp” lại anh trai rất nhiều lần. Lúc nào anh cũng có cảm giác Mẫn luẩn quẩn bên anh, gần gũi nhưng cũng xa xôi bởi những ám ảnh dị thường. Nhiều lúc Yang bắt đầu có cảm giác thi thoảng anh có những suy nghĩ, hành động như Mẫn. Một vài hành động bất ngờ vô thức khiến Yang sửng sốt rằng hình như Mẫn đang làm điều đó chứ không phải là anh. Vậy là sao? Yang hoảng hốt, bối rối vì không hiểu. May mà mình chưa yêu đàn ông, Yang tự chế giễu mình như vậy. Có lần Yang đọc một bài báo đâu đó nói về những điểm giống nhau về tình dục giữa những cặp song sinh, như năm1991, hai nhà nghiên cứu Bailey và Pillard thực hiện một nghiên cứu cho thấy tỉ lệ hai người sinh đôi cùng trứng cùng đồng tính là 52% làm Yang bật cười, điểm này thì không đúng rồi, thiên hướng tình dục của anh và Mẫn hoàn toàn khác xa nhau. Tuy nhiên Yang phải đồng ý một điều rằng đôi lúc anh và Mẫn trùng nhau một vài sở thích nào đó, có điều tính Mẫn ngây thơ chân thật nên không để ý còn Yang khôn ngoan, kín đáo hơn nên che giấu điều ấy. Liệu đó có phải là những mối liên hệ bí ẩn về mặt tâm linh mà nhiều nhà khoa học cho rằng có hiện tượng thần giao cách cảm giữa các cặp sinh đôi? Yang không tin điều đó lắm, nhưng có một sự thật, sau khi chia tay gia đình, vượt biển năm đó, trong trí nhớ non nớt của Minh tức Yang sau này, chỉ còn sót lại duy nhất hình ảnh về một người anh song sinh với mình. Nỗi nhớ ấy theo anh đến những mấy mươi năm về sau, thế nên khi gặp lại Mẫn là Yang thấy gần gũi thân tình ngay, dù trước đó gia đình anh cố công chắp nối mối quan hệ tình cảm mà vẫn không thể.