← Quay lại trang sách

- 10 -

Về Việt Nam, ngoài một số việc riêng phải làm, thông qua Phố Hoài, dần dần Yang lần tìm được đến những nơi xưa mà Mẫn từng sinh sống, làm việc. Mẫn vẫn cùng đồng hành với anh trong những giấc mơ.

Nay tại căn nhà của Mẫn, nơi từng là tổ uyên ương của hai người, bỗng nhiên người ấy về qua nét vẽ của Yang. Thật ra là Mẫn vẽ hay Yang vẽ về anh ta?

*

Thủ nhang đồng đền cô Bơ Thoải Kiên buồn rầu nhận ra rằng mình đang bị điên khi yêu một trai thẳng. Nhưng hỡi ơi, giống như nhân vật Lý Mạc Sầu trong bộ phim Thần điêu hiệp lữ của Kim Dung, trước khi chết vẫn hỏi thế gian tình là gì vậy. Khi gã đàn ông ấy xuất hiện tại đền, vẻ ngơ ngác nhuốm u sầu nào đó của anh ta làm cho trái tim Kiên lập tức thổn thức đập lạc nhịp ngay. Biết rằng mình đang điên rồ khi lao vào một mối tình ảo với gã trai thẳng này và anh ta cũng chả tỏ vẻ có dấu hiệu tình cảm gì với mình nhưng yêu thì là yêu chứ biết sao giờ. Kiên mặc cho mấy trai khác trong đền hờn giận ghen tuông, kệ. Đôi lúc Kiên thấy không chừng mình lại như “má” Tư ngày xưa mất. Ngày ấy, quanh má lúc nào cũng có một lũ trai trẻ vây quanh, yêu thì ít mà chủ yếu là moi tiền của má là chính. Làm sao má không biết, có điều má già rồi, lộ quá rồi, nhão hết trơn, muốn có trai trẻ thì phải có tiền cho chúng chứ biết sao giờ. Má cũng yêu ghê lắm, ghen kinh hoàng luôn, vì tình, dân đồng bóng vẫn đoán không chừng má sẵn sàng bán cả ngôi đền cô Bơ này cho trai lắm a. Đời về chiều, thừa biết trai cần gì ở mình, kiếm một mối chân tình không có, nhiều lúc má hận lắm, đành lấy rượu giải sầu. Càng ngày má càng lậm vô rượu thành nghiện luôn. Mỗi lần má say, má mặc đồ hầu vô và nhảy múa uốn éo trong đền, nhìn thật tức cười mà cũng thật thương. Đời má cô đơn quá. Thần thánh cho má biết rằng thời gian trần thế của má sắp hết rồi, má cần phải gấp rút kiếm người kế nghiệp. Ngôi đền cô Bơ Thoải tọa lạc ở một địa điểm đẹp, đặc biệt sau này từ khi nhà nước thoáng trong chuyện đồng bóng, đền không ngày nào mà không có giá hầu. Thế nên phải nói thủ nhang đồng đền ngồi không mà đếm tiền mệt nghỉ. Dĩ nhiên thiếu gì kẻ theo phò má Tư không ngoài cái chuyện sau này kế nghiệp má. Lũ trai suốt ngày xưng má má con con cũng vậy, nhiều thằng, làm tình xong là mè nheo má chuyện ấy. Ôi chao cái sự đời, muốn chửi thề quá, má Tư chép miệng. Sau ba ngày ăn chay, nằm đất, cấm trai nào sờ soạng dù tí ti, má Tư tổ chức một buổi hầu riêng vị thánh bản mệnh của đền là Mẫu Thoải và cô Bơ để xin chỉ bảo tìm người kế nghiệp. Theo lời giáng của cô, má Tư làm một đợt hành hương về đền Cửa Sông hay còn gọi là đền Tam Giang, đền Cô Bơ, đền Mẫu Thoải ở Duy Tiên. Đền này được dựng ngay trên một gò đất nổi ở ngã ba sông Hồng với sông Lãnh Giang, nổi tiếng là linh thiêng và cô vẫn hay về ngự tại đây. Vẩn vơ mấy ngày dự các lễ hầu, cho đến một ngày ánh mắt má như đóng đinh về phía một thằng bé hầu dâng. Chao ơi, trái tim của má muốn thắt lại bởi vẻ ngây thơ trong trắng của nó. Đây rồi, má thầm reo lên, thủ nhang đồng đền cô Bơ Thoải của má đây rồi. Thế là má tung tiền ra, nhanh chóng rước thằng bé đưa về Nam ngay. Thế là Kiên trở thành con nuôi ruột thịt của má Tư. Một miếng mồi ngon biết bao kẻ lăm le thèm muốn, tung hết mưu này kế kia để chiếm đoạt, thế mà nay một thằng nhóc nói âm mờ nờ lờ còn ngọng “níu nô” từ đâu nhảy về chiếm mất, đâu phải dễ, khối kẻ lồng lộn lên. May thay má Tư đã sống già đời trong cái thế giới đồng tính đồng bóng này, âm mưu và thủ đoạn của má viết thành tiểu thuyết cũng không hết. Dĩ nhiên má thừa hiểu phản ứng của thiên hạ ra sao. Dân gian có câu bùa cao thì ấn thiêng, lập tức má tung ra những đòn phủ đầu, đòn vu hồi… thôi đủ cả nhằm bảo vệ thằng con nuôi bé bỏng. Bên trong, ngày đêm má truyền cho Kiên những mánh khóe lừa lọc người lẫn thánh thần để kiếm tiền ra sao, đủ cả. Mấy năm bên má, Kiên học hỏi được nhiều thứ và dần lớn khôn lên để một ngày kia má lăn đùng ra chết bởi căn bệnh ung thư gan thì Kiên nghiễm nhiên nhận chức thủ nhang đồng đền mà không ai phản đối. Kiên chỉ khác má mỗi một điều, Kiên trẻ, đẹp trai và có tiền nên Kiên có quyền chảnh, tha hồ cho một lũ bám theo Kiên như đỉa mong chờ ân điển ban phát của Kiên. Kiên trở thành Chúa trời với một bầy tôi vây quanh. Dăm năm nhưng tình trường của Kiên cũng dày dạn lắm rồi, không ngờ có ngày lại chết vì gã đàn ông này. Thế mới hỏi thế gian tình là gì.

Kiên tận tình chỉ Nguyên tìm đến một người bạn thân của Minh Mẫn, cũng làm trong nghề thiết kế thời trang. Theo Kiên, người bạn này rất thân với Mẫn khi sinh thời và sẽ trả lời tất cả những thắc mắc của anh về Mẫn lẫn những quan hệ của anh ta.

Nhà thiết kế Thanh Long đứng bật dậy sửng sốt nhìn Nguyên, anh ta ngây ra cả phút làm Nguyên thấy nhột nhạt. Giống quá, không thể tin nổi, tuy nhiên gương mặt có khác chút chút nhưng vẫn giống lắm, Long lẩm bẩm, khi Nguyên chưa kịp hỏi, anh ta đã lên tiếng trước.

- Anh có anh trai không?

Ngạc nhiên, Nguyên gật đầu, Long hỏi dồn.

- Anh trai anh có làm công an không?

Đến lượt Nguyên giật thót người, nhưng nghề nghiệp thám tử đã giúp anh giấu kỹ bằng vẻ bề ngoài rất thản nhiên.

- Không, tôi không có anh em nào làm công an hết.

- Vậy sao? – Long thất vọng ra mặt, nhưng vẫn hỏi – Anh nhớ kỹ xem, liệu có người anh hay em ruột nào làm công an mà làm cảnh sát hình sự đó.

Nguyễn Nguyên phì cười.

- Nếu có thì tôi phải biết chớ, anh của tôi mà.

Long gật gù nhận ra sự vô lý của mình và đưa tay mời Nguyên ngồi xuống. Với nhà thiết kế Long, Nguyễn Nguyên không thể nói dối như với bà bán cà phê ngoài đầu hẻm nhà Mẫn được, anh tiếp tục phát triển câu chuyện như anh đã kể với Kiên. Sau khi chứng minh cho Kiên biết, anh là thám tử tư tại công ty Thám tử Việt, hiện anh đang điều tra một vụ án có liên quan đến nhà thiết kế trẻ Minh Mẫn, nên rất cần tìm hiểu về anh ta. Lạ, trong khi Nguyên trình bày, ánh mắt Long lơ đãng nhìn đâu đó, chứng tỏ anh ta không quan tâm hoặc không thèm nghe gì hết, điều đó khiến Nguyên hơi mếch lòng, nhưng anh cố nhẫn nại.

Long gật gù, nói bằng giọng trầm buồn nghe như có nước mắt.

- Trong nhóm những nhà thiết kế trẻ thuộc tại Viện thiết kế thời trang, Minh Mẫn nổi bật nhất bởi những thiết kế đặc sắc, cá tính. Minh Mẫn từng đoạt một số giải thưởng trong nước lẫn quốc tế, trong đó có giải thưởng Gương mặt trẻ Her World, và nó từng lọt vào Danh sách đề cử Giải thưởng thời trang quốc tế Global Fashion Awards. Giọng Long đầy vẻ tự hào khi nhắc đến người bạn của mình. Nguyên kiên nhẫn lắng nghe mặc dù những thông tin này không giúp ích gì cho anh.

Chắc tôi không phải giải thích cho anh về chuyện đồng tính trong giới thời trang chớ?

Nghe Long hỏi, Nguyên lẳng lặng gật đầu.

- Mẫn là thần tượng của nhiều người bởi có tài và rất đẹp trai. Không thiếu gì người mẫu đu đeo bám theo, dăm ba đại gia cũng tung tiền mua chuộc, nhưng nó từ chối hết nên trong giới đều cho rằng Mẫn chảnh. Cho đến một ngày kia Mẫn dẫn theo người đàn ông của nó.

Không hiểu sao nói đến đó, Long lại dừng lời, liếc mắt nhìn Nguyên vẻ ý nghĩa làm anh thấy nhột nhạt quá. Và Nguyên thầm đoán rằng, không chừng Long cũng yêu Mẫn cũng nên qua giọng nói của anh ta.

- Một gã đàn ông đầy khí chất nam nhi, xù xì và rất nam tính. Anh ta như lạc lõng khi rơi vào cái thế giới thời trang màu mè phù phiếm của chúng tôi – Long bật cười khi nói về thế giới thời trang của mình – Anh ta là công an, là cảnh sát hình sự đặc nhiệm thì phải. Cũng không hiểu họ quen nhau như thế nào, nhưng rõ ràng là ở hai môi trường khác nhau nhưng không hiểu sao họ lại có thể quen nhau được. Mẫn yêu anh ta lắm, yêu điên cuồng, tôi hay thường chọc đùa nó rằng, đây là tình cuồng, có thể nói như vậy. Còn anh ta có phải là đồng tính không, khó trả lời quá bởi không có một biểu hiện nào ra bên ngoài – Long lim dim mắt như đang tưởng tượng lại – Một người đàn ông đúng nghĩa đàn ông, ở anh ta luôn toát ra sự thu hút mãnh liệt với những người của thế giới chúng tôi, với kinh nghiệm của một người đồng tính, tôi có thể khẳng định rằng anh ta yêu Mẫn thật lòng, nhưng anh ta là trai “thẳng”, Mẫn cho biết vậy, nhưng tại sao lại yêu gay? Tôi không hiểu, liệu nó nhầm lẫn chăng? Làm gì có chuyện trai thẳng yêu gay hoặc anh ta là gay nhưng cố tình giấu giếm, hoặc tình yêu ấy vụ lợi, cụ thể là vì tiền. Với Mẫn, nó nói rằng trái tim anh ấy trao cho nó lâu rồi nên đó chỉ là tình yêu thôi.

Đồng tính, không đồng tính, đồng tính, không đồng tính. Nguyễn Nguyên nhún vai không trả lời Thanh Long bởi vấn đề này quá phức tạp và xa lạ với anh nên anh không thể tham gia được. Cũng nói thật, anh không kỳ thị người đồng tính, nhưng anh không thích.

- Họ có mấy năm sống bên nhau hạnh phúc. Vì anh ta mà Mẫn đã nhiều lần từ chối xuất cảnh ra nước ngoài, mặc cho gia đình nó thúc giục hoài nhưng nó cứ lần lữa kiếm cớ. Có lần Mẫn nói với tôi rằng anh ta là mối tình đầu và cũng là mối tình duy nhất trong đời nó. Mẫn chỉ yêu mình anh ta thôi. Tôi từng khuyên nó, yêu trai “thẳng” làm gì cho cực, rồi một ngày kia họ cũng sẽ bỏ rơi mình đi kiếm đàn bà của họ thôi. Nhưng Mẫn nói rằng, nó tin vào tình yêu anh ta dành cho nó. Thằng này lậm nặng vì tình rồi. Long chép miệng. Thế còn anh, tí nữa Nguyên hỏi vậy bởi cứ nhìn vẻ say mê mô tả về nhân vật Mẫn kia của anh ta, Nguyên khẳng định rằng, không chừng anh ta cũng yêu Mẫn và khi nói về người yêu của Mẫn, giọng anh ta đầy vẻ ghen tuông thấy rõ.

- Thế tại sao họ chia tay nhau?

Nguyên dè dặt hỏi. Long trầm ngâm cả phút, rồi lấy tay lau nhẹ nước mắt.

- Mẫn được Viện chúng tôi cử ra nước ngoài tham gia tuần lễ hội thời trang tại Paris. Trước ngày nó lên máy bay vài ngày thì bất ngờ người yêu nó bị tai nạn chết.

- Tai nạn? – Nguyên ngạc nhiên.

Long gật đầu, thở dài vẻ buồn rầu.

- Tôi chỉ nghe loáng thoáng thôi, vì ảnh làm công an, nghe đâu trong lần truy đuổi bắt nóng cướp trộm gì đó, đã bị xe ô tô đụng, chết.

Nguyên ngẩn ngơ, chết, mọi chuyện đơn giản thế thôi sao?

- Tình gay là tình dục nhiều hơn tình yêu. Mọi cuộc tình của gay đều sớm nở tối tàn, xưa nay vẫn thế. Ước mơ lớn nhất của gay nếu là yêu được một trai thẳng thì còn gì sung sướng bằng. Nhưng xưa nay trai thẳng đến với gay chỉ vì tiền chứ không có tình, bởi họ có phải là gay đâu. Thế nên thằng gay nào kiếm trai thẳng là lo mà cung phụng tiền bạc, rồi nơm nớp chấp nhận một ngày kia người tình của mình sẽ quất đít dong mất. Chuyện trong giới này là vậy. Mẫn là trường hợp cá biệt, nó được một người đàn ông đúng nghĩa yêu, một tình yêu thật sự không vụ lợi còn hạnh phúc nào bằng. Mấy năm đó Mẫn sống hạnh phúc trong tình yêu, phải nói là tụi tôi ghen tỵ với nó, thôi thì nó sống tốt nên trời thương. Thế nên khi anh ta chết, anh phải hình dung ra nó đau khổ đến mức nào, nếu là tôi, tôi cũng thế.

Thanh Long đưa tay lên chùi nhanh mấy giọt nước mắt, Nguyên cũng thấy nao lòng.

- Thế nên nhân chuyến đi nước ngoài biểu diễn đó, Mẫn đã ở lại với gia đình bên Mỹ luôn, không về Việt Nam nữa. Nay cũng dăm năm rồi.

- Anh ta, người yêu của Mẫn đó, tên gì vậy anh?

- Vũ Hiệp – Long nói gọn lỏn – Mà nè, tôi còn giữ mấy tấm hình hồi đó tụi tôi chụp chung với nhau.

Nguyễn Nguyên thấy choáng khi nghe tên người yêu của Mẫn, liệu có sự lầm lẫn nào chăng, anh tự hỏi và tự nhủ, thế gian người trùng tên nhau, nhưng… anh lắc đầu như muốn xua tan những phiền muộn nào đó. Anh bắt đầu lờ mờ nhận ra lý do tại sao dạo này anh hay nhớ đến anh trai của mình rồi.

Long lục cục tìm trong xấp giấy tờ, rồi cầm ra một cuốn abum, đặt lên bàn, trước mặt Nguyên và đưa tay giở giở, rồi chỉ vào một tấm hình.

- Anh ta nè, đẹp trai không?

*

Như mọi thanh niên khác, hồi ấy Bạch Hổ rất thích môn Karate nên nhăm nhăm muốn luyện tập môn võ này, khi nghe học trò bày tỏ, sư phụ Yu cười khà nói một câu chế giễu mà gã nhớ mãi: “Karate chỉ thích hợp cho việc đánh nhau với bà già và trẻ con.” Lúc đó Karate đang là đam mê của Bạch Hổ nên lời nhận xét của sư phụ làm y tức giận ghê gớm. Với mấy miếng karate tập được, Bạch Hổ quyết định thách đấu sư phụ Yu trong sự khuyến khích của ông ta và sư phụ đã đánh bại y rất dễ dàng. Bạch Hổ đã dùng hết sức tung cú đá vào người sư phụ Yu, Bát Quái chưởng đã cho phép ông ta dễ dàng tránh khỏi những cú đá của Bạch Hổ. Rồi Bạch Hổ dùng hết sức để tung những cú đấm, chặt đặc trưng của karate nhưng sư phụ xem mấy cú này chả khác nào của một đứa trẻ lên ba cầm đèn trung thu múa may, ông vô hiệu ngay. Sau này theo học võ công với sư phụ Yu, Bạch Hổ mới biết đó là Nội Gia quyền, nó có khả năng hấp thụ lực của các đòn đánh mà không hề bị thương tích nên khi Bạch Hổ đá vào ống chân của sư phụ Yu thì thấy chân của mình bị đau rất lâu. Khi đấm vào bụng của sư phụ, có cảm giác như cú đấm làm gãy cổ tay mình. Trong giao đấu, sư phụ Yu thường nhẹ nhàng vỗ vào đầu Bạch Hổ để thể hiện ông có thể hạ gục hắn dễ như thế nào.

Sau trận đấu háo thắng và nhận thấy sự yếu kém của mình trước sư phụ Yu, Bạch Hổ chấp nhận bỏ karate, bắt đầu theo học Bát Quái chưởng của sư phụ, môn võ mà ông đã học từ Trương Chiếm Khôi, người được biết đến như là đệ tử của Đổng Hải Xuyên, người được vinh danh vì đã làm Bát Quái chưởng trở nên nổi tiếng hồi cuối thế kỷ XIX. Kỹ năng chiến đấu của sư phụ Yu thật đáng kinh ngạc. Bất kể tuổi tác và trọng lượng, sư phụ vẫn cực kỳ nhanh nhẹn, sức khỏe rất tốt và có sức mạnh thể chất khó tưởng tượng được. Chính từ sư phụ Yu mà Bạch Hổ đã lần đầu học được cách sử dụng khí để nâng cao sức khỏe lẫn sinh lực. Ông đã chỉ cách sử dụng khí để phát lực trong khi giao đấu, bởi với cách đánh dù mềm mại như nước chảy nhưng vẫn gây chấn động cho đối phương. Sư phụ Yu có thể phát ra một lượng kình lực mạnh mà bất kỳ người nào cũng có thể cảm thấy khi tay ông chỉ còn cách xa họ. Sư phụ Yu giải thích, khả năng tập trung tất cả sức mạnh của một người vào một điểm trong lúc tấn công này là một kỹ thuật tối cao của Bát Quái chưởng. Khi nghe giảng phương pháp này chừng rất giản dị, nhưng khi học lại là điều cực kỳ khó khăn. Thế nên sư phụ Yu dạy chủ yếu bằng cách thể hiện từng động tác cụ thể cho Bạch Hổ xem bắt chước theo. Ông nhấn mạnh vào việc thở sâu, thư giãn và trầm đan điền. Ông cũng điều chỉnh tư thế của y để sửa các lỗi sai trong sự liên kết bên trong, ngoài. Khí và nội lực của ông rất rõ ràng mạnh mẽ đến mức Bạch Hổ luôn cảm giác được các loại khí mà ông đang phát ra mỗi khi cùng luyện tập. Sư phụ Yu cho biết hành động phát khí vào đối thủ là kỹ năng đặc trưng của tất cả các võ sư Nội Gia quyền chính cống, mà muốn luyện thành công đòi hỏi khổ luyện lâu dài. Ước ao có được sức mạnh phát khí như sư phụ, Bạch Hổ luôn cố gắng học theo sư phụ bằng tất cả khả năng của mình. “Tập luyện, tập luyện và kỹ năng sẽ đến một cách tự nhiên.” Bạch Hổ luôn ghi nhớ lời dạy của sư phụ Yu, kể cả sau này đã trở thành một cao thủ Nội gia rồi, y vẫn tập luyện, tập luyện. Mãi sau này Bạch Hổ mới luyện được cách phát kình khí như thầy Yu và hắn ta giữ làm đòn bí mật trong giao đấu. Chỉ khi nào hết chiêu hắn ta mới tung đòn này ra để hạ đối thủ cùng lưỡi dao găm.

Bài học cuối cùng mà sư phụ Yu dạy cho Bạch Hổ khiến y rất bất ngờ. Ông ta cũng là một người giàu kinh nghiệm trong thuật đạo dẫn của Đạo gia, tức phải là người từng trải và am tường các quan hệ “dẫn khí tình dục”. Sau này Bạch Hổ còn biết ông chưa từng chỉ dạy điều này cho bất kỳ người nào khác, trừ hắn. Chính vì vậy mà sau này gã trở thành kẻ sành sỏi khét tiếng trên giường, không có người đàn bà nào qua tay gã mà có thể quên nổi là vì vậy.

Mỗi khi sư phụ Yu say là ông ta lại nghêu ngao bài “Mộng uyên ương Hồ điệp”. Bằng cái giọng lè nhè, ông ta nhấn nhá câu “Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh. Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm...” cử chỉ rất chi là thảm thiết đến nỗi Bạch Hổ thường tự hỏi, trong đời thầy Yu, ông đã từng yêu bao nhiêu người rồi? Và người đàn bà của ông là ai? Gia đình ông thế nào? Đến chính cha của hắn cũng nhún vai khi trả lời, từ ngày trở thành sát thủ Trúc Liên Bang đến nay, chưa ai thấy Yu đề cập đến chuyện gia đình mình cả, thân thế ông ta là một bí mật đến nỗi không ai trong Bang có thể biết và cũng chả dám đề cập đến bởi ánh mắt trừng trừng nhìn như muốn xé xác kẻ hỏi điều này.

Chuyện hôm qua như nước chảy về đông

Mãi xa ta không sao giữ được

Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta

Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh

Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm...

Dần dần, Bạch Hổ cũng bị nhập tâm bởi bài hát này và yêu thích nó lúc nào nữa không biết. Thi thoảng gã vẫn cho phép mình nghe bài này như một thú vui mềm yếu, xa xỉ nhất thời. Chính lúc thấu hiểu nội dung bài hát này gã đã nhận ra nỗi cô đơn vô tận của Yu, hình như trong đời ông ta không có đàn bà thì phải. Tình yêu với ông ta vừa xa vời vợi mà cũng vừa đau đớn chua chát làm sao. Tại sao vậy? Không ai hiểu, chả bù cho gã học trò ruột, đàn bà qua tay gã quá nhiều đến nay gã không nhớ nổi là bao nhiêu nữa. Tuy nhiên gã rất thận trọng không để lại dấu vết nào, tức là chuyện con cái, dù nhiều người yêu gã điên cuồng năn nỉ, xin vô điều kiện, nhưng gã vẫn lạnh lùng từ chối. Cô gái hiện nay cũng vậy.

Cô tình nhân nhỏ mỗi tối sau giờ làm ở quán bar là về với người tình ngay, yêu nồng cháy và cô ta không bao ngờ rằng đây là một tên sát thủ nổi tiếng.

- Anh...

Cô gái vòng tay qua muốn níu Bạch Hổ xuống với ước ao duy nhất là được hôn vào đôi môi đỏ nóng bỏng của Bạch Hổ, nhưng cũng không biết là lần thứ mấy, y từ chối. Bỏ mặc cô gái thất vọng với câu hỏi to tướng tại sao trong đầu, Bạch Hổ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm.

Có một sự thật không ai biết rằng, Bạch Hổ chưa từng hôn bất kỳ người đàn bà nào. Trong khi làm tình, với những ngón đòn điêu luyện, đàn bà chết lên chết xuống trong tay hắn là điều bình thường và hắn sẵn sàng làm bất kỳ điều gì, không nề hà, miễn làm cho người tình của hắn sung sướng, đấy là sự thật. Hắn làm tình với đàn bà nhiều đến nỗi không thể nhớ hết nổi, đủ màu da, sắc tộc nhưng có điều cấm kỵ rằng, không ai có thể hôn được lên môi hắn bởi hắn luôn có một cảm giác lợn cợn nào đấy. Đấy là điều mà chính gã ta cũng ngạc nhiên không giải thích nổi.

Một đôi môi mỏng, đỏ như thoa son, ươn ướt nhìn hấp dẫn vô cùng thế nhưng tiếc thay nó lại không dành cho đàn bà, thật khó hiểu. Có lần chả hiểu sao, Bạch Hổ từng nhủ, nếu gã hôn được ai đó thì mãi mãi theo người đó như định mệnh đặt để, tiếc thay, điều đó chưa từng xảy ra. Tiếc thay.