← Quay lại trang sách

Chương 340

Một cỗ khí tức khiếp người càn quét, tự dưng để trong lòng thiếu nữ này run rẩy, giống như linh hồn đang phát run!

Ngước mắt nhìn gian phòng, ánh mắt thiếu nữ kinh ngạc, trên giường ánh sáng màu đỏ loá mắt, lộ ra uy áp không thể khiêu khích.

Khí tức uy nghiêm hủy diệt, thân hình trên giường bị ánh sáng màu đỏ thẫm bao phủ, trong lúc mơ hồ còn đang phát ra âm thanh giống như sấm sét, làm cho lòng người gia tốc nhảy lên.

Soạt...

Theo thiếu nữ chấn động kinh ngạc, ánh sáng màu đỏ nhanh chóng thu liễm, biến mất không thấy.

Thân hình kia hiện ra rõ ràng, tuy trên người còn có thể thấy được từng vết thương, nhưng đã rất nhạt, sắc mặt có chút hồng hào.

Hô...

Phun ra một ngụm trọc khí, Tô Dật mở mắt, trong mắt có ánh sáng lấp lóe, nhưng lập tức nội liễm.

Thiếu nữ đứng ở trước cửa, nhìn thiếu niên trên giường, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Đây thật là thiếu niên trọng thương sắp chết kia sao?

Giờ phút này nhìn bộ dáng của thiếu niên kia, chỗ nào giống như ba ngày trước còn trọng thương sắp chết.

- Ngươi tỉnh rồi?

Thiếu nữ lấy lại tinh thần, đi vào phòng, nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt thâm thúy cứng cỏi, làm cho người xem qua là khó quên kia, thiếu nữ nhịn không được nhìn nhiều mấy lần.

- A...

Đột nhiên như nhớ ra cái gì, sắc mặt nàng ửng hồng, kinh hô hét lên một tiếng, lập tức quay người, ném quần áo trong tay lên giường nói:

- Sao ngươi không mặc quần áo, xấu hổ chết người ta rồi.

Tô Dật cảm ứng được có người xông vào, lập tức dừng vận công trị thương, đang định mở miệng, đã nghe được tiếng rít lên.

- Ta...

Lúc này Tô Dật mới nhớ lại, trên người mình còn trống không, nghe thanh âm kia, là thiếu nữ lúc trước thay mình lau vết thương và đắp dược cao.

- Ta trống trơn không phải do ngươi cởi sao...

Tô Dật nói thầm, nhưng chỉ nói nhỏ trong lòng, vội vàng cầm lấy quần áo thiếu nữ ném đến mặc vào.

Quần áo là mới, rất sạch sẽ.

Một bộ trường sam màu xám, giày vải bông, phía trên thêu hoa văn đặc biệt, giống như một loại huy hiệu, đều rất vừa người.

- Đây là ta bảo Trương Khánh đi chỗ đệ tử ngoại môn mang về, không biết ngươi có vừa người không.

Thiếu nữ xoay người sang chỗ khác, gương mặt đỏ đến vành tai.

Lần này nàng tới, vốn là muốn bôi thuốc cho thiếu niên này.

Biết quần áo trên người thiếu niên kia đã không thể mặc được, nên nhờ người đi ngoại môn lấy một bộ mới, ai biết vừa đến lại thấy cảnh này.

- Đa tạ cô nương.

Tô Dật vội vàng mặc quần áo, chỉnh lý một phen, sau đó đi xuống giường.

- Mặc đi, xem ra thương thế trên người ngươi đã không cần thoa thuốc nữa.

Lúc này thiếu nữ mới chầm chậm quay người, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to đen lúng liếng, thanh tịnh giống như hồ thu.

Tô Dật nhìn thiếu nữ, ánh mắt hơi động, thiếu nữ này tuổi không lớn lắm, sợ là chỉ như Uyển Nhi, làn da tuyết trắng, trên gương mặt xinh đẹp còn có lúm đồng tiền, giờ phút này sắc mặt ửng hồng, hơi có chút ngại ngùng.

- Đa tạ cô nương cứu giúp.

Tô Dật cảm ơn, tuy thiếu nữ này tuổi không lớn lắm, có điều tư thái lại rất mê người, khí tức dập dờn, xem chừng đã có tu vi Nguyên Hồn cảnh thất bát trọng.

Mười bốn mười lăm tuổi, có tu vi Nguyên Hồn cảnh thất bát trọng, thiên tư đã xem như không tầm thường.

Tô Dật còn nhớ lúc trước Thánh Sơn Kỷ Siêu đến Man Thành, cũng chỉ là Nguyên Huyền cảnh nhất trọng, nhưng Kỷ Siêu lại lớn hơn mình hai tuổi.

- Không phải ta cứu ngươi, là Tô trưởng lão cứu ngươi, Tô trưởng lão nói ngươi có thể sống sót chính là kỳ tích.

Thiếu nữ lắc đầu, sắc mặt ửng đỏ dần dần phai nhạt, nhìn Tô Dật đánh giá, rất hiếu kỳ nói.

Mới ba ngày, thiếu niên này đã khôi phục lại bình thường.

Còn có khí tức đáng sợ vừa rồi kia, hết thảy đều chứng minh, thiếu niên trước mắt này rất không đơn giản.

- Đây là địa phương nào, Tô trưởng lão là ai?

Tô Dật hỏi, sau khi ý thức thanh tỉnh, nghe được có người nói chuyện, còn trị thương cho mình.

Đó là một siêu cấp cường giả, khí tức thâm bất khả trắc, hình như tên là Tô Cuồng Ca.

- Đây là Thần Kiếm Môn, Tô trưởng lão ở trong Thần Kiếm Môn không phải nhân vật bình thường, ngay cả chưởng môn nhìn thấy Tô trưởng lão, cũng phải khách khách khí khí.

Nói tới Tô trưởng lão, khóe miệng thiếu nữ mỉm cười, nhưng giống như nghĩ đến cái gì, sắc mặt khẽ biến, không có nhiều lời, chỉ nói:

- Mấy ngày nay Tô trưởng lão không ở nhà, đã dặn ta chăm sóc ngươi, nếu ngươi muốn nói lời cảm tạ, sợ là phải chờ mấy ngày.

- Đa tạ cứu giúp, tự nhiên phải ở trước mặt nói lời cảm tạ.

Nghe vậy, Tô Dật gật đầu, Tô trưởng lão kia cứu mình, về tình về lý, tự nhiên phải ở trước mặt nói lời cảm tạ.

- Vậy mấy ngày này ngươi nghỉ ngơi ở đây đi, dù sao trên Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, bình thường cũng không có người ngoài đến, ngươi cũng có thể dạo xung quanh, chỉ cần không chạy xa là được.

Thiếu nữ nói.

- Vậy thì đa tạ cô nương.

Lúc này Tô Dật mới đánh giá gian phòng của mình.

Gian phòng đơn giản, phá kiếm yên tĩnh nằm ở trên giường, cái này khiến trong lòng Tô Dật buông lỏng.

Phá kiếm này không phải phàm vật, may mắn không có thất lạc.

- Không cần khách khí.

Thiếu nữ mỉm cười, lúm đồng tiền trên má càng rõ ràng hơn, giống như biết nói chuyện, nhìn Tô Dật hỏi:

- Đúng rồi, ta gọi Hứa Giai Tuệ, ngươi tên là gì?

- Tô Dật.

Tô Dật trả lời.

Nhớ tới Tô Thiên Tước, Tô Dật lập tức hỏi thăm Hứa Giai Tuệ, lúc Tô trưởng lão mang mình về, có gặp Tô Thiên Tước hay không.

- Một con gà...

Hứa Giai Tuệ lắc đầu nhìn Tô Dật, mang theo nghi hoặc nói:

- Không, Tô trưởng lão chỉ mang ngươi về.

Nghe vậy, trong lòng Tô Dật ngưng trọng, không biết Tô Thiên Tước thế nào.

Con gà trọc lông kia đi theo bên người mình lâu như vậy, tuy thao thao bất tuyệt, nhưng nói gì cũng cùng nhau trải qua cửu tử nhất sinh, để Tô Dật cực kỳ lo lắng.

- Ngươi là bị kẻ thù truy sát sao, thương thế lại nặng như vậy, may mắn còn sống, đúng là kỳ tích.

Hứa Giai Tuệ đánh giá Tô Dật, ánh mắt hiếu kỳ nói:

- Nếu như ngươi ở bên ngoài có cừu gia, ngược lại có thể cầu Tô trưởng lão thu ngươi vào Thần Kiếm Môn, xem như không cách nào trở thành đệ tử ngoại môn, dù làm đệ tử tạp dịch, cũng có thể bảo hộ ngươi chu toàn.

Trong lòng Hứa Giai Tuệ, thương thế của Tô Dật nặng như vậy, được Tô trưởng lão cứu, sợ là có kẻ thù ở bên ngoài, nếu như về sau lưu lại Thần Kiếm Môn, lấy ba chữ Thần Kiếm Môn này, cũng đủ để bảo hộ chu toàn.